• Từ trong sân bay, người đàn ông bước ra khiến mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía hắn, nhưng vốn dĩ không quan tâm những lời xì xầm bàn tán hắn cứ sải bước đều đều đến chiếc xe trước mắt cùng đám phóng viên đang đứng đấy chụp ảnh. Đám phóng viên cứ liên lục hỏi nhưng hắn không trả lời vẫn cứ giữ nguyên một dáng vẻ ấy.
    Hắn ta đã mấy năm liên tiếp đoạt giải danh nhân tài ba trẻ tuổi nhất đất nước này, với khối tài sản kếch xù mà hàng ngàn người đều mong muốn có được. Là nhị thiếu gia của một gia đình được gọi là thượng lưu bật nhất trên đất nước này, ai nghe đến đều phải khi*p sợ về thế lực của họ.
    Năm 15 tuổi đã bắt đầu tiếp quản công ty, đưa tập đoàn lọt thẳng vào top 1 thị trường doanh nghiệp lớn, hiện là nơi có nhiều người mong muốn được xin vào làm và thực tập để tiếp thêm kinh nghiệm.
    Cứ thế mà chiếc xe đã lăn bánh rời khỏi sân bay tiến thẳng về phía những tòa cao ốc trước mặt.
    - Về thẳng tập đoàn
    Chất giọng lạnh lẽo của người đàn ông vang lên, sau đó nhắm hờ đôi mắt chủ yếu muốn chợp mắt một tí, người lái xe nhận được lệnh liền "Vâng" một tiếng rồi tiếp tục công việc.
    Tập Đoàn YPS
    Chiếc xe dừng lại trước cửa, hắn mở cửa xe bước xuống đi thẳng vào trong. Nhân viên thấy sự xuất hiện của hắn đều cuối đầu chào.
    Trợ lí liền đưa cho hắn một tập tài liệu rồi nói:
    - Cố Tổng, đây là hợp đồng với Hà Thị mời anh xem qua
    Cố Minh Thiên vừa đi vừa cầm lấy rồi đi thẳng vào thang máy riêng của mình.
    Tư Trí là trợ lí của Cố Minh Thiên từ lúc hắn mới bước chân vào tập đoàn, năm 15 tuổi hắn tiếp quản Cố Thị, Tư Trí trở thành trợ lí của hắn từ lúc đó đến bây giờ cũng đã 12 năm. Đi theo Cố Minh Thiên, anh ta chứng kiến nhiều lần hắn đưa tập đoàn YPS lọt top, nhận nhiều giải thưởng và những hợp đồng doanh thu lớn đều lọt vào tay của Cố Minh Thiên.
    Tuy Cố Minh Thiên đã 27 tuổi, nhưng trên khuôn mặt lại hiển thị còn rất trẻ. Khiến nhiều cô tiểu thư danh giá khác muốn gả vào Cố Gia, nhưng đều bị hắn gạt bỏ. Đơn giản là hắn KHÔNG HỨNG THÚ VỚI PHỤ NỮ!
    ••••••••••••
    Ở trong một ngôi trường đại học có tiếng ở thành phố A này, Đàm Linh Chi ngồi ở trong lớp chán nản, vốn dĩ hôm nay có tiết học nhưng lại bị trống vì giáo viên hợp hội đồng sư phạm.
    - Linh Chi, chiều nay đi ăn không?
    Cẩm Vân quay sang hỏi Đàm Linh Chi, nghe thế cô thấy như vậy cũng nhàm chán nên nhận lời chiều nay sẽ đi ăn với Cẩm Vân.
    - Được đó, mình cũng đang chán ૮ɦếƭ đi được
    Đàm Linh Chi lười biếng nói
    - Yah, sắp nghỉ hè rồi, cậu có định làm gì không?
    Cẩm Vân hỏi cô nhưng có vẻ Linh Chi không biết trả lời thế nào, cô bạn thân cũng chỉ đành im lặng không hỏi nữa.
    Gia đình Linh Chi cũng thuốc dạng khá giả, mẹ cô bỏ cô đi từ nhỏ, một mình Đàm lão gia nuôi nấng và yêu thương cô, nên ba cô cũng quyết định tiến thêm bước nữa Linh Chi vẫn tôn trọng quyết định của ông ấy, vì cô cũng muốn ba mình tìm được người sau này có thể gắn bó với ông về già, bây giờ cô vẫn đang ở cùng ba và mẹ kế thêm một đứa em gái, nhưng vốn dĩ nó không phải em ruột của cô. Đàm Linh Hân là em gái cùng cha khác mẹ của Đàm Linh Chi.
    Cứ ngỡ mẹ kế sẽ không yêu thương cô nhưng ngược lại những gì Linh Chi nghĩ, Vu Nghi bà ấy yêu thương cô hết mực, tuy không phải con ruột nhưng Linh Chi được bà ấy yêu thương như một đứa con thật sự. Cô cảm nhận được điều đó, nên cũng mở lòng đón nhận bà và đứa em gái kia. Đàm Linh Hân chỉ mới 15 tuổi nhưng đã rất hiểu chuyện và yêu thương người chị gái không cùng huyết thống này, cả hai chị em đều rất thân thiết. Mấy năm chung sống, cả nhà không có gì được gọi là xích mích.
    "Renggggggggg"
    Tiếng chuông điện thoại reo lên, đưa Đàm Linh Chi trở về hiện thực, cô nghe máy, chỉ nghe giọng nói gấp rút của em gái mình.
    "Chị nghe đây"
    "Chị hai, mau về đi. Nhà xảy ra chuyện rồi, công ty của ba có vấn đề"
    "Được, chị về ngay"
    Vừa tắt máy, Linh Chi vội lấy cặp đeo lên vai, nói với Cẩm Vân một tiếng rồi rời đi ngay sau đó
    - Cẩm Vân, xin lỗi cậu. Chiều nay mình đi không được, hẹn cậu bữa khác nhé!
    - Không sao đâu, cậu về nhà xem sao đi
    Đàm Linh Chi chỉ kịp nghe rồi vội vã rời khỏi lớp, cô bắt taxi về Đàm Gia.
    Vừa vào nhà, đã thấy mẹ kế và em gái ngồi đó. Cô liền hỏi:
    - Mẹ, Linh Hân, công ty ba gặp chuyện gì sao? Sao mọi người gọi con về gấp thế
    - Linh Chi, công ty ba con không kí được hợp đồng với Cố Thị, hiện tại công ty nhà chúng ta rất cần nó, nếu không sẽ tiêu tan cả cơ đồ ba con gầy dựng mất. Giá cổ phiếu đang tuột dốc không phanh, ba con đang nằm trong phòng nghỉ ngơi. Ông ấy rất mệt mỏi
    Vu Nghi bà cố nén nước mắt mà nói, Linh Hân cũng cuống cuồng lên không biết làm thế nào, cô đứng đó suy nghĩ đành đánh liều một phen.
    - Mẹ đưa hợp đồng đó đây, chính con sẽ là người đi thương lượng với Cố Tổng!
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Từ trong sân bay, người đàn ông bước ra khiến mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía hắn, nhưng vốn dĩ không quan tâm những lời xì xầm bàn tán hắn cứ sải bước đều đều đến chiếc xe trước mắt cùng đám phóng viên đang đứng đấy chụp ảnh. Đám phóng viên cứ liên lục hỏi nhưng hắn không trả lời vẫn cứ giữ nguyên một dáng vẻ ấy. Hắn ta đã mấy năm liên tiếp đoạt giải danh nhân tài ba trẻ tuổi nhất đất nước này, với khối tài sản kếch xù mà hàng ngàn người đều mong muốn có được. Là nhị thiếu gia của một gia đình được gọi là thượng lưu bật nhất trên đất nước này, ai nghe đến đều phải khi*p sợ về thế lực của họ. Năm 15 tuổi đã bắt đầu tiếp quản công ty, đưa tập đoàn lọt thẳng vào top 1 thị trường doanh nghiệp lớn, hiện là nơi có nhiều người mong muốn được xin vào làm và thực tập để tiếp thêm kinh nghiệm. Cứ thế mà chiếc xe đã lăn bánh rời khỏi sân bay tiến thẳng về phía những tòa cao ốc trước mặt. - Về thẳng tập đoàn Chất giọng lạnh lẽo của người đàn ông vang lên, sau đó nhắm hờ đôi mắt chủ yếu muốn chợp mắt một tí, người lái xe nhận được lệnh liền "Vâng" một tiếng rồi tiếp tục công việc. Tập Đoàn YPS Chiếc xe dừng lại trước cửa, hắn mở cửa xe bước xuống đi thẳng vào trong. Nhân viên thấy sự xuất hiện của hắn đều cuối đầu chào. Trợ lí liền đưa cho hắn một tập tài liệu rồi nói: - Cố Tổng, đây là hợp đồng với Hà Thị mời anh xem qua Cố Minh Thiên vừa đi vừa cầm lấy rồi đi thẳng vào thang máy riêng của mình. Tư Trí là trợ lí của Cố Minh Thiên từ lúc hắn mới bước chân vào tập đoàn, năm 15 tuổi hắn tiếp quản Cố Thị, Tư Trí trở thành trợ lí của hắn từ lúc đó đến bây giờ cũng đã 12 năm. Đi theo Cố Minh Thiên, anh ta chứng kiến nhiều lần hắn đưa tập đoàn YPS lọt top, nhận nhiều giải thưởng và những hợp đồng doanh thu lớn đều lọt vào tay của Cố Minh Thiên. Tuy Cố Minh Thiên đã 27 tuổi, nhưng trên khuôn mặt lại hiển thị còn rất trẻ. Khiến nhiều cô tiểu thư danh giá khác muốn gả vào Cố Gia, nhưng đều bị hắn gạt bỏ. Đơn giản là hắn KHÔNG HỨNG THÚ VỚI PHỤ NỮ! •••••••••••• Ở trong một ngôi trường đại học có tiếng ở thành phố A này, Đàm Linh Chi ngồi ở trong lớp chán nản, vốn dĩ hôm nay có tiết học nhưng lại bị trống vì giáo viên hợp hội đồng sư phạm. - Linh Chi, chiều nay đi ăn không? Cẩm Vân quay sang hỏi Đàm Linh Chi, nghe thế cô thấy như vậy cũng nhàm chán nên nhận lời chiều nay sẽ đi ăn với Cẩm Vân. - Được đó, mình cũng đang chán ૮ɦếƭ đi được Đàm Linh Chi lười biếng nói - Yah, sắp nghỉ hè rồi, cậu có định làm gì không? Cẩm Vân hỏi cô nhưng có vẻ Linh Chi không biết trả lời thế nào, cô bạn thân cũng chỉ đành im lặng không hỏi nữa. Gia đình Linh Chi cũng thuốc dạng khá giả, mẹ cô bỏ cô đi từ nhỏ, một mình Đàm lão gia nuôi nấng và yêu thương cô, nên ba cô cũng quyết định tiến thêm bước nữa Linh Chi vẫn tôn trọng quyết định của ông ấy, vì cô cũng muốn ba mình tìm được người sau này có thể gắn bó với ông về già, bây giờ cô vẫn đang ở cùng ba và mẹ kế thêm một đứa em gái, nhưng vốn dĩ nó không phải em ruột của cô. Đàm Linh Hân là em gái cùng cha khác mẹ của Đàm Linh Chi. Cứ ngỡ mẹ kế sẽ không yêu thương cô nhưng ngược lại những gì Linh Chi nghĩ, Vu Nghi bà ấy yêu thương cô hết mực, tuy không phải con ruột nhưng Linh Chi được bà ấy yêu thương như một đứa con thật sự. Cô cảm nhận được điều đó, nên cũng mở lòng đón nhận bà và đứa em gái kia. Đàm Linh Hân chỉ mới 15 tuổi nhưng đã rất hiểu chuyện và yêu thương người chị gái không cùng huyết thống này, cả hai chị em đều rất thân thiết. Mấy năm chung sống, cả nhà không có gì được gọi là xích mích. "Renggggggggg" Tiếng chuông điện thoại reo lên, đưa Đàm Linh Chi trở về hiện thực, cô nghe máy, chỉ nghe giọng nói gấp rút của em gái mình. "Chị nghe đây" "Chị hai, mau về đi. Nhà xảy ra chuyện rồi, công ty của ba có vấn đề" "Được, chị về ngay" Vừa tắt máy, Linh Chi vội lấy cặp đeo lên vai, nói với Cẩm Vân một tiếng rồi rời đi ngay sau đó - Cẩm Vân, xin lỗi cậu. Chiều nay mình đi không được, hẹn cậu bữa khác nhé! - Không sao đâu, cậu về nhà xem sao đi Đàm Linh Chi chỉ kịp nghe rồi vội vã rời khỏi lớp, cô bắt taxi về Đàm Gia. Vừa vào nhà, đã thấy mẹ kế và em gái ngồi đó. Cô liền hỏi: - Mẹ, Linh Hân, công ty ba gặp chuyện gì sao? Sao mọi người gọi con về gấp thế - Linh Chi, công ty ba con không kí được hợp đồng với Cố Thị, hiện tại công ty nhà chúng ta rất cần nó, nếu không sẽ tiêu tan cả cơ đồ ba con gầy dựng mất. Giá cổ phiếu đang tuột dốc không phanh, ba con đang nằm trong phòng nghỉ ngơi. Ông ấy rất mệt mỏi Vu Nghi bà cố nén nước mắt mà nói, Linh Hân cũng cuống cuồng lên không biết làm thế nào, cô đứng đó suy nghĩ đành đánh liều một phen. - Mẹ đưa hợp đồng đó đây, chính con sẽ là người đi thương lượng với Cố Tổng! Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Commentarii 0 Distribuiri 3451 Views
  • "Mày xem danh sách lớp chưa?"
    "Chưa."
    "Mày chung lớp với 2 thằng người yêu cũ đấy. Chúc mừng."
    "Thật á? Toang."
    Chỉ có thể nói đời nó đen như con chó mực. Trường có nhiều lớp như thế, tại sao lại dính ngay 11B5 cơ chứ.
    Năm nay chết chắc rồi. Không ai chỉ bài nhắc bài, không ai ăn vụng cùng, không canh giáo viên cho ngủ ngục.
    Chết không kịp ngáp.
    Cô ở trong cái lớp đặc biệt nhất trường, cả lớp có đúng 1 đứa con gái.
    Đứa con gái duy nhất trong lớp.
    Lớp có duy nhất một đứa con gái.
    Duy nhất lớp có một đứa con gái.
    Những tưởng năm nay sẽ như bị đạp xuống địa ngục nhưng bỗng chốc lại thành công chúa.
    "Mày ăn sáng chưa? Để tao mua cho."
    "Hôm nay tao lấy ghế chào cờ cho Linh."
    "Không, tuần này để tao, để tao."
    "Thằng nào muốn lấy thì bước qua xác tao."
    Đấy chưa là gì đâu. Hình nên điện thoại tất cả con trai trong lớp đều là hình cô, kể cả 2 thằng người yêu cũ.
    Cô như bà hoàng, nói chuyện có người bao che, ăn vụng có người tài trợ, giáo viên ném phấn có bạn đỡ cho, ngủ gục có đứa che nắng...
    Đi học kiểu này cô không muốn nghỉ luôn.
    Ngỡ ngày tháng ấy cứ kéo dài đến hết năm học, ai ngờ vừa thi học kì 1 xong thì có tin.
    Hiếu và Thuận - 2 thằng người yêu cũ đang thích cô.
    Nghe xong xĩu lên xĩu xuống. Đùa nhau à? Có khi nào bọn nó lại dở trò cá cược không? Đàn ông thật đáng sợ.
    "Hình như tao thích mày rồi Linh ơi. Mình quay lại thì có phiền không?"
    "Phiền. Linh không bao giờ quay lại với mày đâu. Bởi vì Linh chắc chắn sẽ một lần nữa quay về bên tao."
    "Mày xem danh sách lớp chưa?" "Chưa." "Mày chung lớp với 2 thằng người yêu cũ đấy. Chúc mừng." "Thật á? Toang." Chỉ có thể nói đời nó đen như con chó mực. Trường có nhiều lớp như thế, tại sao lại dính ngay 11B5 cơ chứ. Năm nay chết chắc rồi. Không ai chỉ bài nhắc bài, không ai ăn vụng cùng, không canh giáo viên cho ngủ ngục. Chết không kịp ngáp. Cô ở trong cái lớp đặc biệt nhất trường, cả lớp có đúng 1 đứa con gái. Đứa con gái duy nhất trong lớp. Lớp có duy nhất một đứa con gái. Duy nhất lớp có một đứa con gái. Những tưởng năm nay sẽ như bị đạp xuống địa ngục nhưng bỗng chốc lại thành công chúa. "Mày ăn sáng chưa? Để tao mua cho." "Hôm nay tao lấy ghế chào cờ cho Linh." "Không, tuần này để tao, để tao." "Thằng nào muốn lấy thì bước qua xác tao." Đấy chưa là gì đâu. Hình nên điện thoại tất cả con trai trong lớp đều là hình cô, kể cả 2 thằng người yêu cũ. Cô như bà hoàng, nói chuyện có người bao che, ăn vụng có người tài trợ, giáo viên ném phấn có bạn đỡ cho, ngủ gục có đứa che nắng... Đi học kiểu này cô không muốn nghỉ luôn. Ngỡ ngày tháng ấy cứ kéo dài đến hết năm học, ai ngờ vừa thi học kì 1 xong thì có tin. Hiếu và Thuận - 2 thằng người yêu cũ đang thích cô. Nghe xong xĩu lên xĩu xuống. Đùa nhau à? Có khi nào bọn nó lại dở trò cá cược không? Đàn ông thật đáng sợ. "Hình như tao thích mày rồi Linh ơi. Mình quay lại thì có phiền không?" "Phiền. Linh không bao giờ quay lại với mày đâu. Bởi vì Linh chắc chắn sẽ một lần nữa quay về bên tao."
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    Wow
    5
    0 Commentarii 0 Distribuiri 2544 Views
  • Bạch Tư Văn quỳ xuống, tay giơ một chiếc hộp làm bằng gỗ, hoa văn chạm khắc tinh xảo hướng đến trước mặt Nhã Kỳ, trước sự chứng kiến của những người đi đường, anh trịnh trọng nói: "Thư Kỳ đồng ý lấy anh nhé, mặc dù anh không phải là người đàn ông hoàn hảo, có thể trái với hình tượng người đàn ông lý tưởng của em, nhưng anh sẽ cố gắng thay đổi đến khi nào em vừa ý mới thôi. Cảm ơn em đã chấp nhận yêu một người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo, đầy thiếu sót như anh, chính em đã làm tan chảy trái tim anh, em là người cùng anh vượt qua bao nhiêu sóng gió, hôm nay anh quỳ ở đây trước sự chứng kiến của mọi người cầu mong em đồng ý lời cầu hôn của anh, cùng anh đi đến cuối cùng cuộc đời."
    Thư Kỳ ngượng ngùng vì mọi người vây quanh mỗi lúc càng đông, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng sắp khóc vì những lời Bạch Tư văn nói.
    Cô gật đầu, nghẹn ngào nói: "Em chấp nhận." Nói xong nước mắt cứ thế rơi xuống.
    Khi cô vừa thốt ra câu đó không biết từ đâu hàng loạt bóng bay đủ màu sắc bay lên trời tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn. Nhìn kỹ thì trên bóng còn đặc biệt in chữ Văn Kỳ.
    Bạch Tư Văn nhanh chóng đeo nhẫn vào tay cô, anh đứng lên, ghé sát môi mình vào môi cô....
    "Rầm" tiếng đập tay trên bàn đầy phấn khích dồn dập vang lên. Kỳ Vân ngổi xếp bằng trên ghế, mắt ghé sát màn hình, miệng đang nhai khoai tây đọc đến đoạn Bạch Tư Văn cầu hôn Thư Kỳ, tìm cũng theo đó đập thình thịch không có quy luật. Quá lãng mạn, sau này cô cũng phải kiếm một người đàn ông như Bạch Tư Văn.
    Kỳ Vân năm nay 22 tuổi là sinh viên trường đại học T, cô có sở thích mỗi tối trước khi đi ngủ lại lên mạng đọc ngôn tình.
    Những lúc rảnh rỗi Kỳ Vân chỉ thích đem đống đồ ăn vặt trốn trong phòng đọc ngôn tình mà thôi. Kì thực cô là người sống tình cảm, thích ở một mình luyện phim đọc truyện hơn là mua sắm. Cô không thích chỗ đông người vì nó quá ồn ào, tuy nhiên nếu đó là những người bạn thân thì vẫn là một ngoại lệ. Nhiều lúc cô chẳng hiểu nổi tính cách của mình, lâu lâu lại bị dồn nén đến mức bộc phát lên lúc đó bạn bè chỉ lắc đầu "Vân Vân lại nổi điên rồi".
    Cũng tùy tâm trạng mà cô sẽ đọc những thể loại khác nhau, đa phần là truyện sủng, chỉ khi đủ động lực cô mới chuyển sang đọc truyện ngược hay trinh thám. Vì nó "quá mất máu". Mà mỗi lần đọc những truyện như vậy trái tim cô như bị Ϧóþ nghẹn vô cùng khó chịu.
    Kỳ Vân bấm qua chương tiếp theo, bên ngoài cửa phòng bị gõ "cốc cốc", sau đó Anh Thu, em họ cô bước vào, chạy lại ôm siết cô: "Kỳ Vân đã lâu không gặp em nhớ chị quá."
    Anh Thu là em họ nhưng bằng tuổi cô, vì bằng tuổi nên nói chuyện khá hợp, là người nói chuyện thân nhất với cô so với các anh chị em khác.
    Kỳ Vân đẩy Anh Thu ra "mới hai tuần thôi, em đừng làm quá chị nổi hết da gà rồi." Nói xong cô còn lấy tay chà chà vào cánh tay mình, khuôn mặt nhăn lại. Trong lòng nước mắt thành sông cô đang đọc đến đoạn hấp dẫn nhất đó.
    Anh Thu liếc mắt lên màn hình máy tính, sau đó nói: "chị không nghe câu những cô gái đọc ngôn tình toàn là những người từ ế đến ế thôi sao."
    "Câu đó không có sức ảnh hưởng đến chị" Kỳ Vân trực tiếp phớt lờ.
    Anh Thu: "..."
    Nhiều lúc Anh Thu suy nghĩ có phải bà chị của cô yêu nhân vật trong truyện và bị lãnh cảm với đàn ông đời thật rồi hay không.
    Hay chỉ là do chưa gặp đối tượng.
    Thật khó hiểu!
    Bệnh lâu năm cần phải chữa trị. Mà cô đã có cách chỉ là không biết có thể áp dụng với bà chị tính tình quái gở này không? Vẫn phải thử.
    "Dẹp Bạch Tư Văn gì đó của chị sang một bên đi, em cho chị xem thứ này còn hấp dẫn hơn".
    "Không phải của chị mà là của Thư Kỳ." Mặc dù nói vậy nhưng Kỳ Vân vẫn tắt máy tính.
    Anh Thu biểu môi xem thường, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bấm vào mục hình ảnh, đẩy sang phía Kỳ Vân.
    "Em lại tải hình soái ca trên mạng về chứ gì!" Liếc mắc một cái liền có thể nhận ra, đẹp trai thôi có gì đâu.
    Mặt Anh Thu sáng rực lên "soái đúng không chị?"
    Kỳ Vân gật đầu, đồng tình, nhưng hình trên mạng, quá xa xôi, chỉ nhìn mà không thể chạm cô không có hứng thú.
    "Không phải, đây là giáo viên mới trường em."
    Lần này đến Kỳ Vân mắt sáng rực, giật điện thoại trong tay em họ, phóng to hình ảnh người trong hình ra xem.
    Dáng người cao tầm một mét tám, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đúng chuẩn soái ca, chân mày đậm, đeo gọng kính, tay cầm hồ sơ, cả người toát ra vẻ nghiêm nghị, hơi lạnh, nhưng rất cuốn hút.
    Tim Kỳ Vân lại đập mạnh liên hồi, cảm giác rất giống như Thư Kỳ lần đầu gặp Bạch Tư Văn như trong truyện miêu tả.
    Tại sao cô lại có cảm giác kỳ lạ như vậy, chỉ là một bức hình thôi mà. Những hình như vậy trên mạng không thiếu và cô cũng đã ngắm không ít lần. Nhưng cảm giác lần này đặc biệt khác. Có thứ gì đó cuốn hút cô.
    Tự dưng Kỳ Vân có khát khao mãnh liệt muốn chinh phục được người này, có phải cô đọc ngôn tình đến điên rồi không. Trong lòng như có ma quỷ cứ nói không ngừng "chinh phục người đó chinh phục trai đẹp".
    Anh Thu kế bên thao thao bất tuyệt kể tiểu sử giáo sư trong hình cho Kỳ Vân nghe.
    Đó là giáo sư Trần, tên đầy đủ là Trần Kha Nghị, năm nay 28 tuổi, vừa mới đi du học về, theo như tìm hiểu thì vẫn còn độc thân, làm việc chính thức ở trường đại học A, chính là trường Anh Thu theo học, đảm nhiệm bộ môn Z, giáo sư vừa mới về đã làm cho sinh viên trường A say đắm tạo nên một đội Fangirl chỉ cần thấy giáo sư Trần đi ngang qua sẽ điên cuồng la hét. Thoạt đầu chỉ cần là môn anh dạy lúc nào cũng đông sinh viên, nhưng khi họ phát hiện ra trong giờ anh dạy rất nghiêm túc, lại lạnh lùng rất khó gần, những sinh viên nữ muốn tiếp cận anh đều bị ánh ánh của anh dọa sợ mà bỏ chạy.... Dần dần đội Fan cuồng bị nhà trường cưỡng chế cộng thêm thái độ hâm dọa của giáo sư Trần nên lui lại hoạt động trong im lặng.
    Rất tốt giáo sư "nhà mình" rất có khí chất, không vì nữ sắc mà lung lay ý chí. Kỳ Vân âm thầm tán thưởng.
    Anh Thu còn đang say sưa kể về thầy giáo siêu cấp trường mình, Kỳ Vân nhìn chằm chằm vào màn hình nảy giờ phun ra một câu khiến Anh Thu đứng hình.
    "Chị sẽ theo đuổi Trần giáo sư nhà chị." Gặp đúng đối tượng thì tính cách im lặng đã là gì, đời mà cứ một lần xông pha nếm trải. Kỳ Vân làm dấu hiệu "nupakachi" "thầy à đợi đó".
    Một lúc sau, Anh Thu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh tiêu hóa lời chị họ mình rồi nói: "Em thấy không khả thi". Ban đầu nghe từ "nhà chị" cô xém sặc, chưa gì đã khẳng định kéo người ta về một nhà. Chị họ của cô bình thường im lặng, cũng chẳng hứng thú yêu đương gì. Nhưng hôm nay cô đã phát hiện ra một bí mật động trời đó chính là chị cô thuộc tuýp người "điên ngầm", một khi đã "phát điên" thì sẽ làm cho người ta bất ngờ không kịp.
    "Chị đã quyết định rồi!” Kỳ Vân vẫn cương quyết.
    Vậy là Anh Thu đáng thương lại tốn nước bọt phân tích tính không khả thi cho chị họ mình nghe, cô vỗ đầu, có phải mình sai rồi không, cho chị xem hình giáo sư Trần là hại chị mình.
    Một hồi lâu vẫn không xoay chuyển được quyết định của chị họ, Anh Thu còn bị chị họ lôi kéo về đội của mình.
    Dù gì thì “phù sa không chảy ruộng ngoài”, Anh Thu có hơi thích thầy nhưng theo đuổi đó là việc cô không nghĩ đến, nay chị họ quyết tâm như vậy cô chỉ còn cách lập kế hoạch tát chiến giúp chị mau mau chiến thắng.
    Vậy là hai chị em ở trong phòng cả buổi chiều bàn bạc sôi nổi...
    Ở nơi nào đó vị giáo sư nào đó không biết vì sao hắc xì liên tục.
    Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Bạch Tư Văn quỳ xuống, tay giơ một chiếc hộp làm bằng gỗ, hoa văn chạm khắc tinh xảo hướng đến trước mặt Nhã Kỳ, trước sự chứng kiến của những người đi đường, anh trịnh trọng nói: "Thư Kỳ đồng ý lấy anh nhé, mặc dù anh không phải là người đàn ông hoàn hảo, có thể trái với hình tượng người đàn ông lý tưởng của em, nhưng anh sẽ cố gắng thay đổi đến khi nào em vừa ý mới thôi. Cảm ơn em đã chấp nhận yêu một người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo, đầy thiếu sót như anh, chính em đã làm tan chảy trái tim anh, em là người cùng anh vượt qua bao nhiêu sóng gió, hôm nay anh quỳ ở đây trước sự chứng kiến của mọi người cầu mong em đồng ý lời cầu hôn của anh, cùng anh đi đến cuối cùng cuộc đời." Thư Kỳ ngượng ngùng vì mọi người vây quanh mỗi lúc càng đông, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng sắp khóc vì những lời Bạch Tư văn nói. Cô gật đầu, nghẹn ngào nói: "Em chấp nhận." Nói xong nước mắt cứ thế rơi xuống. Khi cô vừa thốt ra câu đó không biết từ đâu hàng loạt bóng bay đủ màu sắc bay lên trời tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn. Nhìn kỹ thì trên bóng còn đặc biệt in chữ Văn Kỳ. Bạch Tư Văn nhanh chóng đeo nhẫn vào tay cô, anh đứng lên, ghé sát môi mình vào môi cô.... "Rầm" tiếng đập tay trên bàn đầy phấn khích dồn dập vang lên. Kỳ Vân ngổi xếp bằng trên ghế, mắt ghé sát màn hình, miệng đang nhai khoai tây đọc đến đoạn Bạch Tư Văn cầu hôn Thư Kỳ, tìm cũng theo đó đập thình thịch không có quy luật. Quá lãng mạn, sau này cô cũng phải kiếm một người đàn ông như Bạch Tư Văn. Kỳ Vân năm nay 22 tuổi là sinh viên trường đại học T, cô có sở thích mỗi tối trước khi đi ngủ lại lên mạng đọc ngôn tình. Những lúc rảnh rỗi Kỳ Vân chỉ thích đem đống đồ ăn vặt trốn trong phòng đọc ngôn tình mà thôi. Kì thực cô là người sống tình cảm, thích ở một mình luyện phim đọc truyện hơn là mua sắm. Cô không thích chỗ đông người vì nó quá ồn ào, tuy nhiên nếu đó là những người bạn thân thì vẫn là một ngoại lệ. Nhiều lúc cô chẳng hiểu nổi tính cách của mình, lâu lâu lại bị dồn nén đến mức bộc phát lên lúc đó bạn bè chỉ lắc đầu "Vân Vân lại nổi điên rồi". Cũng tùy tâm trạng mà cô sẽ đọc những thể loại khác nhau, đa phần là truyện sủng, chỉ khi đủ động lực cô mới chuyển sang đọc truyện ngược hay trinh thám. Vì nó "quá mất máu". Mà mỗi lần đọc những truyện như vậy trái tim cô như bị Ϧóþ nghẹn vô cùng khó chịu. Kỳ Vân bấm qua chương tiếp theo, bên ngoài cửa phòng bị gõ "cốc cốc", sau đó Anh Thu, em họ cô bước vào, chạy lại ôm siết cô: "Kỳ Vân đã lâu không gặp em nhớ chị quá." Anh Thu là em họ nhưng bằng tuổi cô, vì bằng tuổi nên nói chuyện khá hợp, là người nói chuyện thân nhất với cô so với các anh chị em khác. Kỳ Vân đẩy Anh Thu ra "mới hai tuần thôi, em đừng làm quá chị nổi hết da gà rồi." Nói xong cô còn lấy tay chà chà vào cánh tay mình, khuôn mặt nhăn lại. Trong lòng nước mắt thành sông cô đang đọc đến đoạn hấp dẫn nhất đó. Anh Thu liếc mắt lên màn hình máy tính, sau đó nói: "chị không nghe câu những cô gái đọc ngôn tình toàn là những người từ ế đến ế thôi sao." "Câu đó không có sức ảnh hưởng đến chị" Kỳ Vân trực tiếp phớt lờ. Anh Thu: "..." Nhiều lúc Anh Thu suy nghĩ có phải bà chị của cô yêu nhân vật trong truyện và bị lãnh cảm với đàn ông đời thật rồi hay không. Hay chỉ là do chưa gặp đối tượng. Thật khó hiểu! Bệnh lâu năm cần phải chữa trị. Mà cô đã có cách chỉ là không biết có thể áp dụng với bà chị tính tình quái gở này không? Vẫn phải thử. "Dẹp Bạch Tư Văn gì đó của chị sang một bên đi, em cho chị xem thứ này còn hấp dẫn hơn". "Không phải của chị mà là của Thư Kỳ." Mặc dù nói vậy nhưng Kỳ Vân vẫn tắt máy tính. Anh Thu biểu môi xem thường, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bấm vào mục hình ảnh, đẩy sang phía Kỳ Vân. "Em lại tải hình soái ca trên mạng về chứ gì!" Liếc mắc một cái liền có thể nhận ra, đẹp trai thôi có gì đâu. Mặt Anh Thu sáng rực lên "soái đúng không chị?" Kỳ Vân gật đầu, đồng tình, nhưng hình trên mạng, quá xa xôi, chỉ nhìn mà không thể chạm cô không có hứng thú. "Không phải, đây là giáo viên mới trường em." Lần này đến Kỳ Vân mắt sáng rực, giật điện thoại trong tay em họ, phóng to hình ảnh người trong hình ra xem. Dáng người cao tầm một mét tám, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đúng chuẩn soái ca, chân mày đậm, đeo gọng kính, tay cầm hồ sơ, cả người toát ra vẻ nghiêm nghị, hơi lạnh, nhưng rất cuốn hút. Tim Kỳ Vân lại đập mạnh liên hồi, cảm giác rất giống như Thư Kỳ lần đầu gặp Bạch Tư Văn như trong truyện miêu tả. Tại sao cô lại có cảm giác kỳ lạ như vậy, chỉ là một bức hình thôi mà. Những hình như vậy trên mạng không thiếu và cô cũng đã ngắm không ít lần. Nhưng cảm giác lần này đặc biệt khác. Có thứ gì đó cuốn hút cô. Tự dưng Kỳ Vân có khát khao mãnh liệt muốn chinh phục được người này, có phải cô đọc ngôn tình đến điên rồi không. Trong lòng như có ma quỷ cứ nói không ngừng "chinh phục người đó chinh phục trai đẹp". Anh Thu kế bên thao thao bất tuyệt kể tiểu sử giáo sư trong hình cho Kỳ Vân nghe. Đó là giáo sư Trần, tên đầy đủ là Trần Kha Nghị, năm nay 28 tuổi, vừa mới đi du học về, theo như tìm hiểu thì vẫn còn độc thân, làm việc chính thức ở trường đại học A, chính là trường Anh Thu theo học, đảm nhiệm bộ môn Z, giáo sư vừa mới về đã làm cho sinh viên trường A say đắm tạo nên một đội Fangirl chỉ cần thấy giáo sư Trần đi ngang qua sẽ điên cuồng la hét. Thoạt đầu chỉ cần là môn anh dạy lúc nào cũng đông sinh viên, nhưng khi họ phát hiện ra trong giờ anh dạy rất nghiêm túc, lại lạnh lùng rất khó gần, những sinh viên nữ muốn tiếp cận anh đều bị ánh ánh của anh dọa sợ mà bỏ chạy.... Dần dần đội Fan cuồng bị nhà trường cưỡng chế cộng thêm thái độ hâm dọa của giáo sư Trần nên lui lại hoạt động trong im lặng. Rất tốt giáo sư "nhà mình" rất có khí chất, không vì nữ sắc mà lung lay ý chí. Kỳ Vân âm thầm tán thưởng. Anh Thu còn đang say sưa kể về thầy giáo siêu cấp trường mình, Kỳ Vân nhìn chằm chằm vào màn hình nảy giờ phun ra một câu khiến Anh Thu đứng hình. "Chị sẽ theo đuổi Trần giáo sư nhà chị." Gặp đúng đối tượng thì tính cách im lặng đã là gì, đời mà cứ một lần xông pha nếm trải. Kỳ Vân làm dấu hiệu "nupakachi" "thầy à đợi đó". Một lúc sau, Anh Thu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh tiêu hóa lời chị họ mình rồi nói: "Em thấy không khả thi". Ban đầu nghe từ "nhà chị" cô xém sặc, chưa gì đã khẳng định kéo người ta về một nhà. Chị họ của cô bình thường im lặng, cũng chẳng hứng thú yêu đương gì. Nhưng hôm nay cô đã phát hiện ra một bí mật động trời đó chính là chị cô thuộc tuýp người "điên ngầm", một khi đã "phát điên" thì sẽ làm cho người ta bất ngờ không kịp. "Chị đã quyết định rồi!” Kỳ Vân vẫn cương quyết. Vậy là Anh Thu đáng thương lại tốn nước bọt phân tích tính không khả thi cho chị họ mình nghe, cô vỗ đầu, có phải mình sai rồi không, cho chị xem hình giáo sư Trần là hại chị mình. Một hồi lâu vẫn không xoay chuyển được quyết định của chị họ, Anh Thu còn bị chị họ lôi kéo về đội của mình. Dù gì thì “phù sa không chảy ruộng ngoài”, Anh Thu có hơi thích thầy nhưng theo đuổi đó là việc cô không nghĩ đến, nay chị họ quyết tâm như vậy cô chỉ còn cách lập kế hoạch tát chiến giúp chị mau mau chiến thắng. Vậy là hai chị em ở trong phòng cả buổi chiều bàn bạc sôi nổi... Ở nơi nào đó vị giáo sư nào đó không biết vì sao hắc xì liên tục. Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Wow
    3
    0 Commentarii 0 Distribuiri 3001 Views
  • NẾU EM GÁI BẠN BỊ NGƯỜI KHÁC ĐÁNH, BẠN SẼ LÀM GÌ?
    __________
    Để trả lời cho câu hỏi này, một anh chàng tại Trung Quốc đã kể lại câu chuyện liên quan tới em gái mình như sau:
    Tôi lớn hơn em gái 12 tuổi, 3 năm trước em gái lên lớp 1, tôi đã là sinh viên đại học năm 2. Có một lần trở về nhà, lúc kèm em gái học môn tập làm văn, em nói ở trên lớp có một đứa con trai lúc nào cũng ăn hiếp em, nào là giật tóc, nào là lấy bút chọc chọc vào em.
    Tôi nghe được thì cảm thấy đây cũng chỉ là chuyện nhỏ của tụi trẻ con, không cần phải để ý lắm, vì nghĩ rằng tôi hồi còn nhỏ cũng như vậy. Thế là bảo em gái đừng có để ý đến nó, nếu nó lại ăn hiếp em nữa thì hãy đánh lại nó, đừng sợ, anh sẽ giúp em, và nhờ ba mẹ gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm chuyển chỗ ngồi.
    Qua tầm 1 tháng, ba mẹ đi du lịch 3 ngày do công ty tổ chức, ở nhà không có ai chăm sóc em gái, vừa đúng dịp nghỉ thứ 7 chủ nhật, thứ 2 cũng chỉ có 1 tiết học nên tôi về nhà trông em gái. Thứ hai lúc 3-4h gì đấy, nhận được cuộc điện thoại của em gái, nghe thấy tiếng khóc nức nở của em, nói là bị ăn hiếp, nó lại đánh em, đổ nước của em.
    Nghe được thì tôi tức tốc chạy xe đến trường, gặp được em gái ngồi ở văn phòng của giáo viên, em đã khóc đến sưng cả mắt, chạy đến trước mặt kéo kéo chân tôi, mà thằng nhóc đó lại đứng bên cạnh, mặt nó kiểu tỏ vẻ không có gì cả, thậm chí lại còn có cảm giác tự hào tự cao tự đại nữa cơ.
    Tôi tức điên, kéo thằng nhóc đó vô góc tường, nắm cổ áo nó xách ngược lên, nói với nó: “Nếu mày muốn chết thì cứ thử ăn hiếp em tao một lần nữa coi”, nó nghe được thì khóc òa lên, cô chủ nhiệm cũng tới can, bảo tôi bình tĩnh. Tôi hỏi thẳng cô giáo là phụ huynh của thằng nhóc đó đâu, có đến chưa, cô nói họ sắp đến rồi. Thế là tôi chỉ biết an ủi em gái trước đã, hỏi nguyên nhân và nói với em đừng sợ, có anh ở đây, không ai có thể ăn hiếp được em cả.
    Qua được 15 phút, phụ huynh nó cũng tới, họ cũng khá là lịch sự, cứ nói xin lỗi với tôi. Tôi ra vẻ không để ý, mở chai nước của em gái, giả vờ uống nước nhưng lại vấy nước lên đầu của thằng nhỏ, sau đó tôi không hề quan tâm mấy lời trách móc của phụ huynh bên kia, nói một câu, “Tôi chỉ là vấy chút nước mà thôi, không có đánh nó là coi như tôi cũng biết chừng mực, lo mà quản nó cho tốt, nếu không tôi sẽ cho nó học không được nữa đâu, mấy người cứ thử xem.”
    Buổi tối ăn cơm, tôi nói với em gái, “Anh đã nói với em nhiều lần rồi, ai dám ăn hiếp em thì anh sẽ xử đứa đó, nếu còn xảy ra việc này nữa, nó ăn hiếp em thế nào thì hãy làm lại thế ấy, đừng sợ, có anh ở đây”. Nói như thế thì em gái mới vui vẻ trở lại.
    ______________________
    Người dịch: Pan - Group
    Cre: Weibo Việt Nam
    NẾU EM GÁI BẠN BỊ NGƯỜI KHÁC ĐÁNH, BẠN SẼ LÀM GÌ? 😎 __________ Để trả lời cho câu hỏi này, một anh chàng tại Trung Quốc đã kể lại câu chuyện liên quan tới em gái mình như sau: Tôi lớn hơn em gái 12 tuổi, 3 năm trước em gái lên lớp 1, tôi đã là sinh viên đại học năm 2. Có một lần trở về nhà, lúc kèm em gái học môn tập làm văn, em nói ở trên lớp có một đứa con trai lúc nào cũng ăn hiếp em, nào là giật tóc, nào là lấy bút chọc chọc vào em. Tôi nghe được thì cảm thấy đây cũng chỉ là chuyện nhỏ của tụi trẻ con, không cần phải để ý lắm, vì nghĩ rằng tôi hồi còn nhỏ cũng như vậy. Thế là bảo em gái đừng có để ý đến nó, nếu nó lại ăn hiếp em nữa thì hãy đánh lại nó, đừng sợ, anh sẽ giúp em, và nhờ ba mẹ gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm chuyển chỗ ngồi. Qua tầm 1 tháng, ba mẹ đi du lịch 3 ngày do công ty tổ chức, ở nhà không có ai chăm sóc em gái, vừa đúng dịp nghỉ thứ 7 chủ nhật, thứ 2 cũng chỉ có 1 tiết học nên tôi về nhà trông em gái. Thứ hai lúc 3-4h gì đấy, nhận được cuộc điện thoại của em gái, nghe thấy tiếng khóc nức nở của em, nói là bị ăn hiếp, nó lại đánh em, đổ nước của em. Nghe được thì tôi tức tốc chạy xe đến trường, gặp được em gái ngồi ở văn phòng của giáo viên, em đã khóc đến sưng cả mắt, chạy đến trước mặt kéo kéo chân tôi, mà thằng nhóc đó lại đứng bên cạnh, mặt nó kiểu tỏ vẻ không có gì cả, thậm chí lại còn có cảm giác tự hào tự cao tự đại nữa cơ. Tôi tức điên, kéo thằng nhóc đó vô góc tường, nắm cổ áo nó xách ngược lên, nói với nó: “Nếu mày muốn chết thì cứ thử ăn hiếp em tao một lần nữa coi”, nó nghe được thì khóc òa lên, cô chủ nhiệm cũng tới can, bảo tôi bình tĩnh. Tôi hỏi thẳng cô giáo là phụ huynh của thằng nhóc đó đâu, có đến chưa, cô nói họ sắp đến rồi. Thế là tôi chỉ biết an ủi em gái trước đã, hỏi nguyên nhân và nói với em đừng sợ, có anh ở đây, không ai có thể ăn hiếp được em cả. Qua được 15 phút, phụ huynh nó cũng tới, họ cũng khá là lịch sự, cứ nói xin lỗi với tôi. Tôi ra vẻ không để ý, mở chai nước của em gái, giả vờ uống nước nhưng lại vấy nước lên đầu của thằng nhỏ, sau đó tôi không hề quan tâm mấy lời trách móc của phụ huynh bên kia, nói một câu, “Tôi chỉ là vấy chút nước mà thôi, không có đánh nó là coi như tôi cũng biết chừng mực, lo mà quản nó cho tốt, nếu không tôi sẽ cho nó học không được nữa đâu, mấy người cứ thử xem.” Buổi tối ăn cơm, tôi nói với em gái, “Anh đã nói với em nhiều lần rồi, ai dám ăn hiếp em thì anh sẽ xử đứa đó, nếu còn xảy ra việc này nữa, nó ăn hiếp em thế nào thì hãy làm lại thế ấy, đừng sợ, có anh ở đây”. Nói như thế thì em gái mới vui vẻ trở lại. ______________________ ✍️ Người dịch: Pan - Group Cre: Weibo Việt Nam
    0 Commentarii 0 Distribuiri 3467 Views
Sponsor

Đầu đọc độc lập kiểm soát cửa ra vào thẻ từ Rfid tần số 125Khz

Thông số kỹ thuật sản phẩm: Dung lượng người dùng: 1000 thẻ người dùng Kích thước: 120mmx78mm × 22mm (L × W × H) Tần số làm việc: 125KHz hoặc...