Kho Truyện
Kho Truyện
Recent Updates
  • Để tôi kể cho các bác nghe về con vợ tôi, nói đúng hơn là trước khi về làm vợ nó là cô hầu nhà tôi. Tôi gặp nó tình cờ lắm các bác ạ, kì lạ đến mức như là sao hỏa rơi xuống trái đất vậy. Ai cũng bảo nó ngốc, ngây thơ, trong sáng nhưng với tôi nó là cực kì thông minh. Nó chả phải thông minh đến mức giựt lấy trái tim tôi rồi đó sao. Nó lúc nào cũng ngây ngô, nhưng nó có cái tật mê trai đẹp, kiểu bẩm sinh rồi, chả sửa được. Nhiều lúc đi ngoài đường thấy nó khen người con trai khác đẹp tôi ức lắm chứ, nhưng cũng chả làm gì được, tại vì nó quá ngốc, tôi chỉ biết đem nó về ‘xử’ cho ra trò, nhưng cái tật đã thấm vào máu thì chả bỏ được. Các bác cứ xếp hàng rồi tôi từ từ mà kể từng chap một
    Nó đã xuất hiện trong cuộc đời của anh một cách rất bất ngờ. Sự bất ngờ đến không tưởng.
    Năm đó, ngày mà nó vô tình đến với anh.
    ‘ Mẹ bảo bạn Mai qua chơi với nhà mình đi, con thích chơi với bạn ấy lắm.’
    ‘ Bạn Mai về quê rồi, làm sao mà mẹ bảo sang nhà mình được’
    ‘ Con không biết đâu, con..con, con bỏ nhà đi cho mẹ coi’
    ‘ Mẹ thách con dám đi đấy’
    Đấy là giọng nói của Chu Cao Khải, một cậu bé 4 tuổi dám thách thức mẹ bỏ nhà ra đi. Mẹ cũng thách thức đứa con trai độc nhất, quý tử nhà bà quen ăn sung mặc sướng rồi, xem không có tiền thì làm ăn được gì?. Cậu bé nói được là làm được, đi vào phòng lôi hết đồ chơi ra bỏ vào balo.
    ‘ Con ứ thèm chơi với mẹ nữa’
    Cậu lôi hết tất cả sữa tươi trong tủ lạnh ra, chui xuống giường lấy ra khoản tiền mà nó giấu quỹ riêng từ mấy năm nay. Xong việc cậu cho tất cả vào balo, đội mũ đi ra khỏi nhà. Dì giúp việc vậy mà nghe lời mẹ cậu răm rắp, không cản cậu lại. Đã thế cậu bỏ đi thật luôn, đừng có mà năn nỉ cậu về.
    Giữa trưa hè nắng nóng đổ lửa, ai cũng muốn ở nhà cho dễ chịu thì ngoài đường có một cậu bé khấu khỉnh đi dưới trời nắng. Có mấy chị tốt bụng lại gần hỏi cậu có phải lạc đường không, cậu bực mình chửi thẳng vào mặt mấy chị đấy làm mấy chị sợ quá bỏ đi luôn. Cậu thế mà đã đi được 30 phút rồi, tại sao bà già khó tính ấy vẫn chưa tới đón nhỉ, chả nhẽ bỏ mình luôn à. Tức, tức ૮ɦếƭ đi mà.
    Cậu cứ đi, đi mãi thôi, chợt cậu thấy một chú cún chạy tới liếm liếm chân cậu. Có cảm giác như chú chó muốn kéo cậu đi đâu đó, cậu cũng tò mò nên liền đi theo. Con chó chạy nhanh lắm, cậu phải ba chân bốn cẳng mới đuổi kịp. Chạy tới chỗ bóng cây lớn thì chú chó dừng lại, cứ đứng quẩy đuôi. Cậu tới gần thì thấy một em bé được choàng trong chiếc khăn lớn, mặt thì đỏ hoe. Cậu toan bỏ đi nhưng mà em bé khóc dữ dội lắm, cậu thấy thương thương nên đành quay đầu lại. Khải nhìn xung quanh rồi bế bé lên, bé nhìn thấy mặt cậu thì ngừng khóc hẳn, cười toe toét hết cả lên. Cậu lúc đó dường như đã làm sai lệch quỹ đạo vận mệnh của con bé đó rồi.
    Ái zà, vấn đề ở đây là cậu quên đường về rồi, nãy mãi chạy theo con chó có thèm nhìn đường đâu cơ chứ. Chú chó như hiểu ý cậu, dẫn cậu ra đường ra chỗ ban đầu. Đúng lúc này thì có chiếc taxi đi tới, cậu liền nhận ra đây là hãng taxi công ty ba. Cậu lục lục túi lấy ra cái thẻ thành viên công ty LF, công ty ba cậu lạ lắm, từ chức giám đốc trở lên thì sẽ phát cho cái thẻ đi taxi công ty miễn phí. Nhưng bọn chúng nhà giàu hết sẩy, cứ thích đi xe nhà để khoe giàu, có ai thèm sử dụng đâu, may mà hôm trước cậu tình cờ chôm được ở phòng ba mấy cái.
    -------------------
    ‘ Mẹ ơi, dì ơi’
    Mẹ cậu biết là thể nào Khải cũng về nên chả có gì bất ngờ lắm, nhưng lần này rất bất ngờ vì có xuất hiện thêm một thành viên mới.
    ‘ Ai thế hả con’
    Khải trả lời thành thật.
    ‘ Dạ, con nhặt được bé dưới gốc cây’
    Bà lúc này hốt hoảng hết cả lên, mắng cậu.
    ‘ Con ơi là con, con muốn có em thì để mẹ bảo ba cố gắng, chứ con sao lại nhặt về thế này con ơi.’
    “Nếu không vì ti.ền, ai lại muốn nấu ăn cho tên khó ưa như anh chứ?”
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Để tôi kể cho các bác nghe về con vợ tôi, nói đúng hơn là trước khi về làm vợ nó là cô hầu nhà tôi. Tôi gặp nó tình cờ lắm các bác ạ, kì lạ đến mức như là sao hỏa rơi xuống trái đất vậy. Ai cũng bảo nó ngốc, ngây thơ, trong sáng nhưng với tôi nó là cực kì thông minh. Nó chả phải thông minh đến mức giựt lấy trái tim tôi rồi đó sao. Nó lúc nào cũng ngây ngô, nhưng nó có cái tật mê trai đẹp, kiểu bẩm sinh rồi, chả sửa được. Nhiều lúc đi ngoài đường thấy nó khen người con trai khác đẹp tôi ức lắm chứ, nhưng cũng chả làm gì được, tại vì nó quá ngốc, tôi chỉ biết đem nó về ‘xử’ cho ra trò, nhưng cái tật đã thấm vào máu thì chả bỏ được. Các bác cứ xếp hàng rồi tôi từ từ mà kể từng chap một Nó đã xuất hiện trong cuộc đời của anh một cách rất bất ngờ. Sự bất ngờ đến không tưởng. Năm đó, ngày mà nó vô tình đến với anh. ‘ Mẹ bảo bạn Mai qua chơi với nhà mình đi, con thích chơi với bạn ấy lắm.’ ‘ Bạn Mai về quê rồi, làm sao mà mẹ bảo sang nhà mình được’ ‘ Con không biết đâu, con..con, con bỏ nhà đi cho mẹ coi’ ‘ Mẹ thách con dám đi đấy’ Đấy là giọng nói của Chu Cao Khải, một cậu bé 4 tuổi dám thách thức mẹ bỏ nhà ra đi. Mẹ cũng thách thức đứa con trai độc nhất, quý tử nhà bà quen ăn sung mặc sướng rồi, xem không có tiền thì làm ăn được gì?. Cậu bé nói được là làm được, đi vào phòng lôi hết đồ chơi ra bỏ vào balo. ‘ Con ứ thèm chơi với mẹ nữa’ Cậu lôi hết tất cả sữa tươi trong tủ lạnh ra, chui xuống giường lấy ra khoản tiền mà nó giấu quỹ riêng từ mấy năm nay. Xong việc cậu cho tất cả vào balo, đội mũ đi ra khỏi nhà. Dì giúp việc vậy mà nghe lời mẹ cậu răm rắp, không cản cậu lại. Đã thế cậu bỏ đi thật luôn, đừng có mà năn nỉ cậu về. Giữa trưa hè nắng nóng đổ lửa, ai cũng muốn ở nhà cho dễ chịu thì ngoài đường có một cậu bé khấu khỉnh đi dưới trời nắng. Có mấy chị tốt bụng lại gần hỏi cậu có phải lạc đường không, cậu bực mình chửi thẳng vào mặt mấy chị đấy làm mấy chị sợ quá bỏ đi luôn. Cậu thế mà đã đi được 30 phút rồi, tại sao bà già khó tính ấy vẫn chưa tới đón nhỉ, chả nhẽ bỏ mình luôn à. Tức, tức ૮ɦếƭ đi mà. Cậu cứ đi, đi mãi thôi, chợt cậu thấy một chú cún chạy tới liếm liếm chân cậu. Có cảm giác như chú chó muốn kéo cậu đi đâu đó, cậu cũng tò mò nên liền đi theo. Con chó chạy nhanh lắm, cậu phải ba chân bốn cẳng mới đuổi kịp. Chạy tới chỗ bóng cây lớn thì chú chó dừng lại, cứ đứng quẩy đuôi. Cậu tới gần thì thấy một em bé được choàng trong chiếc khăn lớn, mặt thì đỏ hoe. Cậu toan bỏ đi nhưng mà em bé khóc dữ dội lắm, cậu thấy thương thương nên đành quay đầu lại. Khải nhìn xung quanh rồi bế bé lên, bé nhìn thấy mặt cậu thì ngừng khóc hẳn, cười toe toét hết cả lên. Cậu lúc đó dường như đã làm sai lệch quỹ đạo vận mệnh của con bé đó rồi. Ái zà, vấn đề ở đây là cậu quên đường về rồi, nãy mãi chạy theo con chó có thèm nhìn đường đâu cơ chứ. Chú chó như hiểu ý cậu, dẫn cậu ra đường ra chỗ ban đầu. Đúng lúc này thì có chiếc taxi đi tới, cậu liền nhận ra đây là hãng taxi công ty ba. Cậu lục lục túi lấy ra cái thẻ thành viên công ty LF, công ty ba cậu lạ lắm, từ chức giám đốc trở lên thì sẽ phát cho cái thẻ đi taxi công ty miễn phí. Nhưng bọn chúng nhà giàu hết sẩy, cứ thích đi xe nhà để khoe giàu, có ai thèm sử dụng đâu, may mà hôm trước cậu tình cờ chôm được ở phòng ba mấy cái. ------------------- ‘ Mẹ ơi, dì ơi’ Mẹ cậu biết là thể nào Khải cũng về nên chả có gì bất ngờ lắm, nhưng lần này rất bất ngờ vì có xuất hiện thêm một thành viên mới. ‘ Ai thế hả con’ Khải trả lời thành thật. ‘ Dạ, con nhặt được bé dưới gốc cây’ Bà lúc này hốt hoảng hết cả lên, mắng cậu. ‘ Con ơi là con, con muốn có em thì để mẹ bảo ba cố gắng, chứ con sao lại nhặt về thế này con ơi.’ “Nếu không vì ti.ền, ai lại muốn nấu ăn cho tên khó ưa như anh chứ?” Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 7271 Views
  • Chồng sắp cưới của tôi... Anh ấy bị điên.
    Ừ thì tôi cũng đã đoán trước được rằng, một đứa con riêng như tôi, sớm muộn gì cũng bị gia đình ném vào một xó để phát triển gia tộc. Lấy phải một người không bình thường, đại thiếu gia của Lăng gia, cũng còn may mắn hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Ít nhất, có lẽ tôi cũng sẽ không bị đánh đập. Ngồi một mình trong suốt buổi tiệc, bộ váy cưới khoác lên mình sao mà nặng nề đến như vậy. Tan tiệc, tôi mệt mỏi theo người hầu về lại phòng, còn chú rể vẫn chưa một lần xuất hiện.
    Mà cũng phải thôi, chồng tôi bị điên mà.
    "Thiếu phu nhân có gì căn dặn thì cứ gọi tôi!"
    Sao tôi lại không nhìn ra được thái độ chưng hửng của cô gái người hầu kia chứ. Một thiếu gia bị điên, hằng ngày chạy nhảy lung tung, trong gia tộc làm sao có địa vị? Từ "thiếu phu nhân" theo đó mà trở thành một sự châm chọc, buồn cười biết bao nhiêu. Một "thiếu phu nhân" lại bị người hầu coi khinh. Khẽ mỉm cười chua xót, tôi bước về phía bàn trang điểm. Trong gương là một khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng xa lạ đến đáng sợ. Hôm nay là ngày tôi lấy chồng, đáng lẽ ra phải vui, nhưng không hiểu sao tâm trạng lại chùng xuống lạ thường; có lẽ người cảm thấy vui duy nhất cũng chỉ có cha mẹ tôi khi đã thành công đạt được hợp đồng. Chỉ có vậy mà thôi.
    Gỡ hết lớp trang điểm trên khuôn mặt cùng bộ váy cưới sặc sỡ trên người, mi mắt nặng trĩu, bản thân tôi chỉ muốn ngủ. Trong tủ bỗng nhiên phát ra âm thanh lạch cạch, tôi khẽ nhíu mày tiến đến gần. Là chuột sao?
    Không phải chuột, đó là một người đàn ông.
    Một người đàn ông với khuôn mặt điển trai, nhưng quần áo rách rưới bẩn thỉu, đầu tóc rối bời cùng với tấm lưng đang run rẩy khi nhìn thấy người lạ. Anh ta thu mình ở góc tủ, ánh mắt hoảng sợ. Tôi đưa tay lên định hỏi tại sao anh ta lại ở trong đây, cổ tay liền xuất hiện cảm giác đau xót. Một chút máu tươi theo vết cắn ứa ra, tôi khẽ rên một tiếng, nhưng không có ý định thu tay về. Người đàn ông thấy vậy thì hoảng loạn ôm lấy đầu, không ngừng run rẩy kịch liệt: "Đừng... Đừng đánh!"
    Tôi thảng thốt, chưa kịp định thần nhưng vẫn theo bản năng trả lời: "Không đánh đâu, tôi không đánh." Không hiểu sao anh ta lại tin tưởng lời tôi nói, không có sợ hãi nữa mà nghiêng đầu quan sát tôi như sinh vật lạ: "Cô là ai?". Tôi không có trả lời anh ta mà hỏi ngược lại: "Vậy anh là ai?". Người đàn ông rất thật thà mà đáp: "Lăng... Lăng Hàm..." giọng nói hơi lắp bắp.
    Lăng Hàm sao?
    Vậy đây chẳng phải là chồng tôi à?
    "Trong đấy nóng lắm, anh ra đây đi."
    Chẳng trách suốt hôn lễ không thấy anh ta đâu, thì ra là trốn một mình trong phòng. Có lẽ anh ta sợ ồn ào nên chui vào trong tủ. Nhìn người đàn ông trước mặt mình, cũng chẳng biết là do anh ta không được bình thường hay bây giờ anh ta đã là chồng của tôi, trong lòng bỗng thương cảm. Lăng Hàm lấm lét nhìn tôi, lặng lẽ ra khỏi tủ. Tôi dẫn anh ta ngồi lên giường, nhìn chằm chằm vết cắn vừa nãy, rồi cất giọng lí nhí: "Đau... Đau hả?" Tôi bật cười, lắc đầu: "Hả? Không đau đâu." Vết cắn này chẳng là gì so với lúc bị ђàภђ ђạ khi tôi còn ở nhà. Không hiểu sao anh ta lại ngẩn ra, rồi thốt lên hai từ: "Tiên nữ..."
    Anh bạn này, cái miệng cũng ngọt quá à nha.
    Tôi nheo mắt nhìn Lăng Hàm: "Anh như vậy không thấy khó chịu à? Sao không đi tắm đi?". Tôi vẫn bị nhìn chằm chằm, hay là anh ta muốn biết tôi là ai? Nghĩ vậy tôi đành thở dài trả lời: "Đừng nhìn nữa, tôi tên là Cẩn Y, anh cứ xem như tôi là bạn anh đi. Từ giờ tôi sẽ chăm sóc anh." Dù bản thân đối với anh ta không có tình cảm nhưng anh ta vẫn là chồng tôi, tôi vẫn phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.
    Lăng Hàm lúc này mới rụt rè đi vào nhà tắm. Trong tủ toàn là trang phục hoạt hình, tôi phải lục lọi hết tủ mới lấy ra được một bộ quần áo gọi là bình thường đưa cho anh ta. Tắm rửa xong, Lăng Hàm tự giác đi đến bên giường, tôi vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh, anh ta ngoan ngoãn trèo lên, cuộn tròn lại như con mèo nhỏ. Chẳng mấy chốc căn phòng đã vang lên những tiếng hít thở đều đặn.
    Tôi cũng định đi ngủ, chợt di động reo vang. Nhìn cái tên trên màn hình, trái tim tôi quặn thắt đôi chút. Cha tôi đã tìm đủ mọi cách để gả tôi đi, tại sao bây giờ lại gọi điện? Không muốn làm phiền đến người chồng mới cưới đang ngủ say bên cạnh, tôi vén chăn, đi vào trong nhà tắm.
    "Alo, con gái à, bên kia con vẫn tốt chứ?"
    Từ lúc tôi có nhận thức cho đến bây giờ, chưa bao giờ ông ta dùng giọng điệu quan tâm như thế để hỏi thăm tình hình tôi. Trong trí nhớ của tôi, những gì gắn liền với cha tôi chỉ là đòn roi, cùng những lời mắng nhiếc, chửi rủa thậm tệ. Nhức đầu, tôi xoa huyệt thái dương, đầy mệt mỏi trả lời: "Ba có chuyện gì nữa không?". Ngay lập tức ông ta đã nói: "Tên Lăng Hàm đó tuy bị điên nhưng ông nội hắn ta trước khi ૮ɦếƭ đã để lại cho hắn hơn nửa gia sản. Nếu như con có được sự tín nhiệm của hắn ta, sau đó tìm cách để hắn ૮ɦếƭ, thì phần tiền đó sẽ thuộc về con!"
    Giọng nói hưng phấn đến bệnh hoạn ở đầu dây bên kia càng khiến tôi cảm thấy tởm lợm. Bụng dưới quặn đau, có thứ gì đó âm ỷ chỉ chực trào ra. Bàn tay tôi siết chặt lấy vạt áo, góc áo nhăn dúm một khoảng lớn.
    "Ba, ba thôi đi có được không? Ba đã gả con cho một người điên, giờ ba lại bảo con lừa gạt người ta để lấy tiền, ba có còn tình người không?"
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Chồng sắp cưới của tôi... Anh ấy bị điên. Ừ thì tôi cũng đã đoán trước được rằng, một đứa con riêng như tôi, sớm muộn gì cũng bị gia đình ném vào một xó để phát triển gia tộc. Lấy phải một người không bình thường, đại thiếu gia của Lăng gia, cũng còn may mắn hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Ít nhất, có lẽ tôi cũng sẽ không bị đánh đập. Ngồi một mình trong suốt buổi tiệc, bộ váy cưới khoác lên mình sao mà nặng nề đến như vậy. Tan tiệc, tôi mệt mỏi theo người hầu về lại phòng, còn chú rể vẫn chưa một lần xuất hiện. Mà cũng phải thôi, chồng tôi bị điên mà. "Thiếu phu nhân có gì căn dặn thì cứ gọi tôi!" Sao tôi lại không nhìn ra được thái độ chưng hửng của cô gái người hầu kia chứ. Một thiếu gia bị điên, hằng ngày chạy nhảy lung tung, trong gia tộc làm sao có địa vị? Từ "thiếu phu nhân" theo đó mà trở thành một sự châm chọc, buồn cười biết bao nhiêu. Một "thiếu phu nhân" lại bị người hầu coi khinh. Khẽ mỉm cười chua xót, tôi bước về phía bàn trang điểm. Trong gương là một khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng xa lạ đến đáng sợ. Hôm nay là ngày tôi lấy chồng, đáng lẽ ra phải vui, nhưng không hiểu sao tâm trạng lại chùng xuống lạ thường; có lẽ người cảm thấy vui duy nhất cũng chỉ có cha mẹ tôi khi đã thành công đạt được hợp đồng. Chỉ có vậy mà thôi. Gỡ hết lớp trang điểm trên khuôn mặt cùng bộ váy cưới sặc sỡ trên người, mi mắt nặng trĩu, bản thân tôi chỉ muốn ngủ. Trong tủ bỗng nhiên phát ra âm thanh lạch cạch, tôi khẽ nhíu mày tiến đến gần. Là chuột sao? Không phải chuột, đó là một người đàn ông. Một người đàn ông với khuôn mặt điển trai, nhưng quần áo rách rưới bẩn thỉu, đầu tóc rối bời cùng với tấm lưng đang run rẩy khi nhìn thấy người lạ. Anh ta thu mình ở góc tủ, ánh mắt hoảng sợ. Tôi đưa tay lên định hỏi tại sao anh ta lại ở trong đây, cổ tay liền xuất hiện cảm giác đau xót. Một chút máu tươi theo vết cắn ứa ra, tôi khẽ rên một tiếng, nhưng không có ý định thu tay về. Người đàn ông thấy vậy thì hoảng loạn ôm lấy đầu, không ngừng run rẩy kịch liệt: "Đừng... Đừng đánh!" Tôi thảng thốt, chưa kịp định thần nhưng vẫn theo bản năng trả lời: "Không đánh đâu, tôi không đánh." Không hiểu sao anh ta lại tin tưởng lời tôi nói, không có sợ hãi nữa mà nghiêng đầu quan sát tôi như sinh vật lạ: "Cô là ai?". Tôi không có trả lời anh ta mà hỏi ngược lại: "Vậy anh là ai?". Người đàn ông rất thật thà mà đáp: "Lăng... Lăng Hàm..." giọng nói hơi lắp bắp. Lăng Hàm sao? Vậy đây chẳng phải là chồng tôi à? "Trong đấy nóng lắm, anh ra đây đi." Chẳng trách suốt hôn lễ không thấy anh ta đâu, thì ra là trốn một mình trong phòng. Có lẽ anh ta sợ ồn ào nên chui vào trong tủ. Nhìn người đàn ông trước mặt mình, cũng chẳng biết là do anh ta không được bình thường hay bây giờ anh ta đã là chồng của tôi, trong lòng bỗng thương cảm. Lăng Hàm lấm lét nhìn tôi, lặng lẽ ra khỏi tủ. Tôi dẫn anh ta ngồi lên giường, nhìn chằm chằm vết cắn vừa nãy, rồi cất giọng lí nhí: "Đau... Đau hả?" Tôi bật cười, lắc đầu: "Hả? Không đau đâu." Vết cắn này chẳng là gì so với lúc bị ђàภђ ђạ khi tôi còn ở nhà. Không hiểu sao anh ta lại ngẩn ra, rồi thốt lên hai từ: "Tiên nữ..." Anh bạn này, cái miệng cũng ngọt quá à nha. Tôi nheo mắt nhìn Lăng Hàm: "Anh như vậy không thấy khó chịu à? Sao không đi tắm đi?". Tôi vẫn bị nhìn chằm chằm, hay là anh ta muốn biết tôi là ai? Nghĩ vậy tôi đành thở dài trả lời: "Đừng nhìn nữa, tôi tên là Cẩn Y, anh cứ xem như tôi là bạn anh đi. Từ giờ tôi sẽ chăm sóc anh." Dù bản thân đối với anh ta không có tình cảm nhưng anh ta vẫn là chồng tôi, tôi vẫn phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ. Lăng Hàm lúc này mới rụt rè đi vào nhà tắm. Trong tủ toàn là trang phục hoạt hình, tôi phải lục lọi hết tủ mới lấy ra được một bộ quần áo gọi là bình thường đưa cho anh ta. Tắm rửa xong, Lăng Hàm tự giác đi đến bên giường, tôi vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh, anh ta ngoan ngoãn trèo lên, cuộn tròn lại như con mèo nhỏ. Chẳng mấy chốc căn phòng đã vang lên những tiếng hít thở đều đặn. Tôi cũng định đi ngủ, chợt di động reo vang. Nhìn cái tên trên màn hình, trái tim tôi quặn thắt đôi chút. Cha tôi đã tìm đủ mọi cách để gả tôi đi, tại sao bây giờ lại gọi điện? Không muốn làm phiền đến người chồng mới cưới đang ngủ say bên cạnh, tôi vén chăn, đi vào trong nhà tắm. "Alo, con gái à, bên kia con vẫn tốt chứ?" Từ lúc tôi có nhận thức cho đến bây giờ, chưa bao giờ ông ta dùng giọng điệu quan tâm như thế để hỏi thăm tình hình tôi. Trong trí nhớ của tôi, những gì gắn liền với cha tôi chỉ là đòn roi, cùng những lời mắng nhiếc, chửi rủa thậm tệ. Nhức đầu, tôi xoa huyệt thái dương, đầy mệt mỏi trả lời: "Ba có chuyện gì nữa không?". Ngay lập tức ông ta đã nói: "Tên Lăng Hàm đó tuy bị điên nhưng ông nội hắn ta trước khi ૮ɦếƭ đã để lại cho hắn hơn nửa gia sản. Nếu như con có được sự tín nhiệm của hắn ta, sau đó tìm cách để hắn ૮ɦếƭ, thì phần tiền đó sẽ thuộc về con!" Giọng nói hưng phấn đến bệnh hoạn ở đầu dây bên kia càng khiến tôi cảm thấy tởm lợm. Bụng dưới quặn đau, có thứ gì đó âm ỷ chỉ chực trào ra. Bàn tay tôi siết chặt lấy vạt áo, góc áo nhăn dúm một khoảng lớn. "Ba, ba thôi đi có được không? Ba đã gả con cho một người điên, giờ ba lại bảo con lừa gạt người ta để lấy tiền, ba có còn tình người không?" Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 6727 Views
  • " Cuối cùng cũng xong, cái bản thảo ૮ɦếƭ tiệt này đúng là hại người mà "
    Đột nhiên tiếng Ọc Ọc vang lên khiến cô giật thót mình vội đưa mắt nhìn giờ trong điện thoại đã là 22:30, cô vì làm việc mà quên béng mất cái bụng
    " Úi quên mất cái bụng còn chưa ăn "
    Dạ Nguyệt cuống quýt đi mở tủ lạnh kiếm mì gói nhưng hình như đã hết, giờ bên trong toàn là đồ nước uống, cô ủ rũ đi lên thay đồ rồi nhanh chóng rời khỏi chung cư đi đến cửa hàng tiện lợi gần đây nhất.
    Cô đi được một đoạn gần tới cửa hàng đột nhiên thấy một người đàn ông đánh người đàn ông đang nằm dưới đất không thương tiếc mà đánh tới tấp, cô hốt hoảng chạy đến can ngăn.
    " Anh làm gì vậy hả! đánh nữa người đàn ông đó sẽ ૮ɦếƭ mất "
    Người đàn ông được cô đẩy ra liền khó chịu ra mặt nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt to tròn vừa đen láy của cô liền bình tĩnh lại và lạnh lùng không nói gì, Dạ Nguyệt thấy người đàn ông đang nằm dưới đất đang thoi thóp bất động liền lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu, không lâu xe cấp cứu đưa người đàn ông đó đi.
    Xong việc cô quay sang nhìn hắn khẽ cất tiếng.
    " Sao anh còn chưa đi về hay để tôi gọi xe cảnh sát tới đón anh luôn không "
    Hắn vẫn giữ nguyên cái bộ mặt lạnh tanh nhìn cô không thèm mở miệng, đôi mày thanh tú vẫn cứ nhíu, Dạ Nguyệt khẽ thở dài bất đắc dĩ kéo cánh tay hắn đi để hắn ngồi xuống chiếc ghế gần đây rồi dặn dò.
    " Nếu anh không muốn về thì ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ tôi, tôi đi mua đồ xong sẽ đem anh về "
    Không để hắn phản bác lại, cô đã nhanh thoạt vào cửa hàng đột nhiên khoé môi hắn khẽ giật giật Người phụ nữ này dám xem hắn là con nít hay sao? nhưng không hiểu hắn sao lại có thể nghe lời người phụ nữ này một cách ngoan ngoãn thế này! chắc điên mất
    Khoảng ba mươi phút Dạ Nguyệt mới rời đi thì phát hiện hắn vẫn còn ngồi đó chờ cô thật khiến cô giật bắn mình một phen.
    " Này! tôi còn tưởng anh sẽ bỏ đi chứ "
    " Sẽ không "
    Bỏ lại hai câu lạnh ngắt rồi từ từ đứng dậy đột nhiên hắn cảm thấy đầu hắn quay cuồng cuồng, hắn lắc đầu cố giữ tĩnh táo nhưng không được rồi, ngay sau đó là ngất lịm đi thấy hắn sắp úp người xuống đất cô vội đỡ hắn lên.
    Dạ Nguyệt vừa dìu hắn đi vừa lẩm bẩm.
    " Cái con người này vừa mới lạnh nhạt với mình giờ đây lại giao thân xác nặng cho mình dìu đi, coi có tức không "
    " U là trời! giờ anh ta bất tỉnh rồi làm sao mà hỏi địa chỉ nhà anh ta ở đâu, thôi thì miễn phí cho anh ta một đêm vậy! đúng là đen thật "
    Cũng may chung cư cô gần đây nếu không cô đã ném hắn ra ngoài đường rồi. Trở lại với căn phòng, cô không thương tiếc mà ném hắn lên giường nhưng nghĩ lại hắn đang bị ngất cô liền cảm thấy tội lỗi không chừng chừ nữa cô đi đến chỉnh sửa tư thế nằm thoải mái cho hắn đắp chăn cho hắn.
    Ngay lúc này Dạ Nguyệt mới chú ý đến khuôn mặt điển trai của hắn cô từ từ đi lại chỗ hắn bắt đầu ngắm nghía, sự thật là cô trước giờ không hề có thói quen mê trai nhưng từ khi nhìn đến khuôn mặt tuy hơi lạnh nhưng không thể làm phai mờ những nét đẹp thanh tú toát lên vẻ thư sinh.
    Dạ Nguyệt không kiềm được mà đưa tay chạm vào sóng mũi cao của hắn rồi trượt xuống đến bờ môi mỏng ngay sau đó đám mây đen kéo đến bộ não của cô.
    " Bờ môi gợi cảm này nếu hôn sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? "
    Đột nhiên cô giật mình với lời nói cô lúc nãy, Dạ Nguyệt vỗ vỗ mặt nhanh chạy ra khỏi phòng ngủ.
    Cô thở hồng hộc đi đến rót cho mình một ly nước lọc lại nghĩ chuyện lúc nãy khiến cô càng thêm bối rối hơn.
    .....
    Ngày hôm sau, Hắn tỉnh dậy với cái đầu đau nhức nhưng không đau bằng đêm qua, sau khi nhận thức được hắn mới biết bản thân đang ở một nơi xa lạ hắn bèn đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn xung quanh mới biết đây là phòng của con gái.
    Hắn hất chăn ra rời giường sau đó đi ra khỏi phòng đúng lúc Dạ Nguyệt đang làm bữa sáng, nghe tiếng bước chân cũng biết hắn đã tỉnh.
    " Hôm qua là cô đã đưa tôi đến đây "
    " Đúng là vậy ". Dạ Nguyệt nhún vai
    Hắn không nói gì định quay người rời đi, lại bị cô cho gọi lại.
    " Này anh! anh không thèm bỏ lại hai câu cảm ơn rồi bỏ đi được hay không "
    Hắn rất kiên nhẫn trả lời nhưng câu trả lời không như mong muốn của cô.
    " Không cần thiết "
    " Anh có cần quá đáng đến vậy không, thôi được rồi nếu anh đã không thèm cảm ơn thì tôi mong anh có thể bố thí tên của anh được không "
    " Vương Tử Sâm "
    Sau đó mất dạng, nếu để ý thì thấy khoé môi hắn đang cười, còn Dạ Nguyệt vẫn còn đang hẫm hực.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    " Cuối cùng cũng xong, cái bản thảo ૮ɦếƭ tiệt này đúng là hại người mà " Đột nhiên tiếng Ọc Ọc vang lên khiến cô giật thót mình vội đưa mắt nhìn giờ trong điện thoại đã là 22:30, cô vì làm việc mà quên béng mất cái bụng " Úi quên mất cái bụng còn chưa ăn " Dạ Nguyệt cuống quýt đi mở tủ lạnh kiếm mì gói nhưng hình như đã hết, giờ bên trong toàn là đồ nước uống, cô ủ rũ đi lên thay đồ rồi nhanh chóng rời khỏi chung cư đi đến cửa hàng tiện lợi gần đây nhất. Cô đi được một đoạn gần tới cửa hàng đột nhiên thấy một người đàn ông đánh người đàn ông đang nằm dưới đất không thương tiếc mà đánh tới tấp, cô hốt hoảng chạy đến can ngăn. " Anh làm gì vậy hả! đánh nữa người đàn ông đó sẽ ૮ɦếƭ mất " Người đàn ông được cô đẩy ra liền khó chịu ra mặt nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt to tròn vừa đen láy của cô liền bình tĩnh lại và lạnh lùng không nói gì, Dạ Nguyệt thấy người đàn ông đang nằm dưới đất đang thoi thóp bất động liền lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu, không lâu xe cấp cứu đưa người đàn ông đó đi. Xong việc cô quay sang nhìn hắn khẽ cất tiếng. " Sao anh còn chưa đi về hay để tôi gọi xe cảnh sát tới đón anh luôn không " Hắn vẫn giữ nguyên cái bộ mặt lạnh tanh nhìn cô không thèm mở miệng, đôi mày thanh tú vẫn cứ nhíu, Dạ Nguyệt khẽ thở dài bất đắc dĩ kéo cánh tay hắn đi để hắn ngồi xuống chiếc ghế gần đây rồi dặn dò. " Nếu anh không muốn về thì ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ tôi, tôi đi mua đồ xong sẽ đem anh về " Không để hắn phản bác lại, cô đã nhanh thoạt vào cửa hàng đột nhiên khoé môi hắn khẽ giật giật Người phụ nữ này dám xem hắn là con nít hay sao? nhưng không hiểu hắn sao lại có thể nghe lời người phụ nữ này một cách ngoan ngoãn thế này! chắc điên mất Khoảng ba mươi phút Dạ Nguyệt mới rời đi thì phát hiện hắn vẫn còn ngồi đó chờ cô thật khiến cô giật bắn mình một phen. " Này! tôi còn tưởng anh sẽ bỏ đi chứ " " Sẽ không " Bỏ lại hai câu lạnh ngắt rồi từ từ đứng dậy đột nhiên hắn cảm thấy đầu hắn quay cuồng cuồng, hắn lắc đầu cố giữ tĩnh táo nhưng không được rồi, ngay sau đó là ngất lịm đi thấy hắn sắp úp người xuống đất cô vội đỡ hắn lên. Dạ Nguyệt vừa dìu hắn đi vừa lẩm bẩm. " Cái con người này vừa mới lạnh nhạt với mình giờ đây lại giao thân xác nặng cho mình dìu đi, coi có tức không " " U là trời! giờ anh ta bất tỉnh rồi làm sao mà hỏi địa chỉ nhà anh ta ở đâu, thôi thì miễn phí cho anh ta một đêm vậy! đúng là đen thật " Cũng may chung cư cô gần đây nếu không cô đã ném hắn ra ngoài đường rồi. Trở lại với căn phòng, cô không thương tiếc mà ném hắn lên giường nhưng nghĩ lại hắn đang bị ngất cô liền cảm thấy tội lỗi không chừng chừ nữa cô đi đến chỉnh sửa tư thế nằm thoải mái cho hắn đắp chăn cho hắn. Ngay lúc này Dạ Nguyệt mới chú ý đến khuôn mặt điển trai của hắn cô từ từ đi lại chỗ hắn bắt đầu ngắm nghía, sự thật là cô trước giờ không hề có thói quen mê trai nhưng từ khi nhìn đến khuôn mặt tuy hơi lạnh nhưng không thể làm phai mờ những nét đẹp thanh tú toát lên vẻ thư sinh. Dạ Nguyệt không kiềm được mà đưa tay chạm vào sóng mũi cao của hắn rồi trượt xuống đến bờ môi mỏng ngay sau đó đám mây đen kéo đến bộ não của cô. " Bờ môi gợi cảm này nếu hôn sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? " Đột nhiên cô giật mình với lời nói cô lúc nãy, Dạ Nguyệt vỗ vỗ mặt nhanh chạy ra khỏi phòng ngủ. Cô thở hồng hộc đi đến rót cho mình một ly nước lọc lại nghĩ chuyện lúc nãy khiến cô càng thêm bối rối hơn. ..... Ngày hôm sau, Hắn tỉnh dậy với cái đầu đau nhức nhưng không đau bằng đêm qua, sau khi nhận thức được hắn mới biết bản thân đang ở một nơi xa lạ hắn bèn đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn xung quanh mới biết đây là phòng của con gái. Hắn hất chăn ra rời giường sau đó đi ra khỏi phòng đúng lúc Dạ Nguyệt đang làm bữa sáng, nghe tiếng bước chân cũng biết hắn đã tỉnh. " Hôm qua là cô đã đưa tôi đến đây " " Đúng là vậy ". Dạ Nguyệt nhún vai Hắn không nói gì định quay người rời đi, lại bị cô cho gọi lại. " Này anh! anh không thèm bỏ lại hai câu cảm ơn rồi bỏ đi được hay không " Hắn rất kiên nhẫn trả lời nhưng câu trả lời không như mong muốn của cô. " Không cần thiết " " Anh có cần quá đáng đến vậy không, thôi được rồi nếu anh đã không thèm cảm ơn thì tôi mong anh có thể bố thí tên của anh được không " " Vương Tử Sâm " Sau đó mất dạng, nếu để ý thì thấy khoé môi hắn đang cười, còn Dạ Nguyệt vẫn còn đang hẫm hực. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 5420 Views
  • "Cởi hết đồ ló.t ra "
    Người đàn ông với khuôn mặt sắc xảo tựa như được gọt dũa tỉ mĩ từ bàn tay của tạo hóa, nhìn thì chắc cũng đã ngoài ba mười, nhưng khí chất này tuyệt đối không tầm thường, người đàn ông uy nghiêm cả người toát ra sự ảm đạm lạnh lẽo đến bức người, ngồi trên sofa chiễm chệ vắt véo chân, tay cầm tách trà nhàn nhã ra lệnh.
    Người con gái đang quỳ rạp dưới sàn tay chân run lẩy bẩy, khuôn mặt nhếch nhác đến khó coi. Từ dưới sàn cô cúi người bò đến dưới chân người đàn ông, không chút lòng tự trọng cô hèn mọn mà ôm lấy đôi chân dài của người đàn ông hạ giọng cầu xin:"Tha cho tôi....Xin anh....Chỉ lần này thôi...."
    Người đàn ông với ánh mắt lạnh lẽo, môi nhếch nhẹ, không mẩy may do dự, hất mạnh bàn tay của người con gái kia ra khỏi chân mình.
    Ngồi nhìn người con gái với đôi mắt trong veo có phần hơi bất lực, lại có chút uất ức không thật sự khuất phục. Mày nhướng lên, người đàn ông chậm rãi đặt tách trà xuống bàn, đôi chân hướng về phía người con gái vừa bị chính anh tàn nhẫn hất mạnh đang nằm lăn lóc dưới sàn kia, anh ngồi xuống, vung tay Ϧóþ chặt lấy cằm cô gái như muốn ghì nát nó đi vậy, ép cô phải ngồi dậy trực diện nhìn mình.
    "Mộc Nhiên, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi. Đừng bao giờ dùng ánh mắt này nhìn tôi"
    "Nếu còn để tôi thấy thêm lần nào nữa, tôi nhất định sẽ móc hai mắt của cô ném cho chó ăn đó, nhớ chưa?"
    Thả cằm cô ra, người đàn ông đứng lên, hai tay đút vào túi quần, bước chân thanh thoát quay trở lại sofa ngồi xuống.
    "Nhanh lên"
    "Đừng lãng phí thời gian của tôi"
    Mộc Nhiên nghiến chặt răng nhẫn nhịn, từ dưới sàn chống tay đứng lên, nước mắt giàn giụa, tay run run, cô cởi bỏ từng cúc áo, chiếc áo sơ mi mỏng manh nhanh chóng nằm gọn dưới sàn nhà, khóa kéo quần cũng được mở ra số phận cũng theo chiếc áo kia mà rời khỏi người cô.
    Trên người cô bấy giờ chỉ còn lại duy nhất một bộ nội y trắng tinh.
    "Tiếp tục cởi" Nhìn thấy Mộc Nhiên bắt đầu đơ người đứng đó, lại bắt đầu có ý muốn chống đối, người đàn ông nhìn cô cau mày đầy khó chịu.
    Mi mắt nhòa cả lệ đắng, Mộc Nhiên tiếp tục đưa tay cởi bỏ tất cả các lớp vải còn lại trên người mình xuống, thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ cứ thế phơi bày trước mắt của một người đàn ông.
    "Lại đây"
    Bước chân ngày càng nặng nhọc, cô bước tới đứng trước mặt anh, mi mắt rủ xuống.
    "Biết phải làm gì rồi chứ?"
    "Tốt nhất cô đừng khiến tôi phải nổi giận"
    "Nếu không tôi sẽ chẳng thể đảm bảo mạng sống cho cô đâu"
    Người đàn ông lạnh giọng ra lệnh, hai mắt khép hờ nhàn nhã ngã người ra sau, иgự¢ hơi ưỡn nhẹ về phía trước, lưng tựa vào ghế.
    Mộc Nhiên không chút cam tâm, rụt rè quỳ dưới chân người đàn ông, hai tay chậm rãi cởi từng cúc áo trên người anh ta.
    Tay đã chạm đến lưng quần bỗng nhiên rụt lại, cô sợ lại phải nhìn thấy con quái vật kia, con quái vật đã ђàภђ ђạ tra tấn cô đến bán sống bán ૮ɦếƭ, cô sợ cảm giác bị nó đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào nơi tư mật mỏng manh của mình, sợ từng cơn đau mà nó đem lại mỗi khi càng quét bên trong cơ thể cô.
    "Cô tốt nhất đừng nên thách thức sự kiên nhẫn của tôi"
    Giật mình thức tỉnh, Mộc Nhiên cố nén nổi sợ hãi vào trong, nhắm chặt mắt cô tiếp tục cởi thắt lưng của người đàn ông ra.
    Khóa kéo quần được bàn tay nhỏ nhắn không kém phần run rẩy của cô mở toang, cách một lớp vải của chiếc quần nhỏ màu xám tro kia, cô đã nhìn thấy một con quái vật to lớn trong anh ngẩng cao đầu chờ chực sẵn, một chút nữa thôi nó sẽ tấn công cô, ở trong cô mà ra sức mà càn quấy.
    Nước mắt lại không ngừng rơi xuống, cô thật muốn thoát khỏi nơi này quá!
    Nhưng biết làm sao được, nói cho dễ nghe thì số tiền người đàn ông này chuộc cô chính là khoảng nợ duy nhất níu chân cô ở lại bên cạnh anh ta. Nhưng nếu nói trắng ra thì chính là người đàn ông này đã mua cô về đây.
    Hai tuần rồi, hai tuần cô ở bên cạnh người đàn ông này, là hai tuần cô chưa từng được nhìn thấy ánh mặt trời.
    Kể ra cũng thật nực cười, hai mươi mấy năm cô làm trâu làm ngựa để phục vụ cho cái gọi là gia đình, ấy vậy mà chẳng ai thương tiếc hay biết ơn tấm thân nhỏ bé này, ngược lại còn bị chính người cha ruột cùng người mẹ kế trẻ tuổi của mình đem bán cho một lũ chuyên mua bán phụ nữ để làm gái.
    Mấy ngày liền cô bị chúng đem nhốt vào một nhà kho tối tăm đầy bẩn thỉu, ngày ngày chúng dã man ђàภђ ђạ tra tấn bắt cô phải quy hàng mà nhu thuận chúng. Cuối cùng sức lực nhỏ bé chẳng còn đủ sức để chống đối nữa.
    Ngày đầu tiên cô đến hộp đêm để tiếp rượu cũng là lần đầu tiên cô gặp được người đàn ông này, khi ấy không biết sao anh lại mở lời chuộc cô. Ban đầu cô thật chẳng biết anh đã dùng cách nào mà có thể dễ dàng đưa cô đi như thế, nhưng cô cũng chẳng quan tâm đến, cô chỉ cần biết bản thân cô được thoát khỏi cái nơi quỷ quái này là được rồi, lúc ấy cô hạnh phúc lắm, cô còn ngây thơ tự ảo tưởng người đàn ông này đang cứu lấy mình mà lòng thầm mang ơn.
    Ai mà có ngờ, mộng tưởng của cô đã vỡ, khi cô biết rằng ý định của người đàn ông này cũng chẳng khác gì bọn вυôи иgườι kia là mấy. Anh chính là mua cô về, mua cô về chỉ là để thỏa mãn con thú tính trong người của anh ta mà thôi.
    Cô thật sự không biết anh là ai, cô cũng chẳng biết anh đến từ đâu. Cô chỉ biết anh là kẻ ngày đêm cùng cô triền miên.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    "Cởi hết đồ ló.t ra " Người đàn ông với khuôn mặt sắc xảo tựa như được gọt dũa tỉ mĩ từ bàn tay của tạo hóa, nhìn thì chắc cũng đã ngoài ba mười, nhưng khí chất này tuyệt đối không tầm thường, người đàn ông uy nghiêm cả người toát ra sự ảm đạm lạnh lẽo đến bức người, ngồi trên sofa chiễm chệ vắt véo chân, tay cầm tách trà nhàn nhã ra lệnh. Người con gái đang quỳ rạp dưới sàn tay chân run lẩy bẩy, khuôn mặt nhếch nhác đến khó coi. Từ dưới sàn cô cúi người bò đến dưới chân người đàn ông, không chút lòng tự trọng cô hèn mọn mà ôm lấy đôi chân dài của người đàn ông hạ giọng cầu xin:"Tha cho tôi....Xin anh....Chỉ lần này thôi...." Người đàn ông với ánh mắt lạnh lẽo, môi nhếch nhẹ, không mẩy may do dự, hất mạnh bàn tay của người con gái kia ra khỏi chân mình. Ngồi nhìn người con gái với đôi mắt trong veo có phần hơi bất lực, lại có chút uất ức không thật sự khuất phục. Mày nhướng lên, người đàn ông chậm rãi đặt tách trà xuống bàn, đôi chân hướng về phía người con gái vừa bị chính anh tàn nhẫn hất mạnh đang nằm lăn lóc dưới sàn kia, anh ngồi xuống, vung tay Ϧóþ chặt lấy cằm cô gái như muốn ghì nát nó đi vậy, ép cô phải ngồi dậy trực diện nhìn mình. "Mộc Nhiên, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi. Đừng bao giờ dùng ánh mắt này nhìn tôi" "Nếu còn để tôi thấy thêm lần nào nữa, tôi nhất định sẽ móc hai mắt của cô ném cho chó ăn đó, nhớ chưa?" Thả cằm cô ra, người đàn ông đứng lên, hai tay đút vào túi quần, bước chân thanh thoát quay trở lại sofa ngồi xuống. "Nhanh lên" "Đừng lãng phí thời gian của tôi" Mộc Nhiên nghiến chặt răng nhẫn nhịn, từ dưới sàn chống tay đứng lên, nước mắt giàn giụa, tay run run, cô cởi bỏ từng cúc áo, chiếc áo sơ mi mỏng manh nhanh chóng nằm gọn dưới sàn nhà, khóa kéo quần cũng được mở ra số phận cũng theo chiếc áo kia mà rời khỏi người cô. Trên người cô bấy giờ chỉ còn lại duy nhất một bộ nội y trắng tinh. "Tiếp tục cởi" Nhìn thấy Mộc Nhiên bắt đầu đơ người đứng đó, lại bắt đầu có ý muốn chống đối, người đàn ông nhìn cô cau mày đầy khó chịu. Mi mắt nhòa cả lệ đắng, Mộc Nhiên tiếp tục đưa tay cởi bỏ tất cả các lớp vải còn lại trên người mình xuống, thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ cứ thế phơi bày trước mắt của một người đàn ông. "Lại đây" Bước chân ngày càng nặng nhọc, cô bước tới đứng trước mặt anh, mi mắt rủ xuống. "Biết phải làm gì rồi chứ?" "Tốt nhất cô đừng khiến tôi phải nổi giận" "Nếu không tôi sẽ chẳng thể đảm bảo mạng sống cho cô đâu" Người đàn ông lạnh giọng ra lệnh, hai mắt khép hờ nhàn nhã ngã người ra sau, иgự¢ hơi ưỡn nhẹ về phía trước, lưng tựa vào ghế. Mộc Nhiên không chút cam tâm, rụt rè quỳ dưới chân người đàn ông, hai tay chậm rãi cởi từng cúc áo trên người anh ta. Tay đã chạm đến lưng quần bỗng nhiên rụt lại, cô sợ lại phải nhìn thấy con quái vật kia, con quái vật đã ђàภђ ђạ tra tấn cô đến bán sống bán ૮ɦếƭ, cô sợ cảm giác bị nó đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào nơi tư mật mỏng manh của mình, sợ từng cơn đau mà nó đem lại mỗi khi càng quét bên trong cơ thể cô. "Cô tốt nhất đừng nên thách thức sự kiên nhẫn của tôi" Giật mình thức tỉnh, Mộc Nhiên cố nén nổi sợ hãi vào trong, nhắm chặt mắt cô tiếp tục cởi thắt lưng của người đàn ông ra. Khóa kéo quần được bàn tay nhỏ nhắn không kém phần run rẩy của cô mở toang, cách một lớp vải của chiếc quần nhỏ màu xám tro kia, cô đã nhìn thấy một con quái vật to lớn trong anh ngẩng cao đầu chờ chực sẵn, một chút nữa thôi nó sẽ tấn công cô, ở trong cô mà ra sức mà càn quấy. Nước mắt lại không ngừng rơi xuống, cô thật muốn thoát khỏi nơi này quá! Nhưng biết làm sao được, nói cho dễ nghe thì số tiền người đàn ông này chuộc cô chính là khoảng nợ duy nhất níu chân cô ở lại bên cạnh anh ta. Nhưng nếu nói trắng ra thì chính là người đàn ông này đã mua cô về đây. Hai tuần rồi, hai tuần cô ở bên cạnh người đàn ông này, là hai tuần cô chưa từng được nhìn thấy ánh mặt trời. Kể ra cũng thật nực cười, hai mươi mấy năm cô làm trâu làm ngựa để phục vụ cho cái gọi là gia đình, ấy vậy mà chẳng ai thương tiếc hay biết ơn tấm thân nhỏ bé này, ngược lại còn bị chính người cha ruột cùng người mẹ kế trẻ tuổi của mình đem bán cho một lũ chuyên mua bán phụ nữ để làm gái. Mấy ngày liền cô bị chúng đem nhốt vào một nhà kho tối tăm đầy bẩn thỉu, ngày ngày chúng dã man ђàภђ ђạ tra tấn bắt cô phải quy hàng mà nhu thuận chúng. Cuối cùng sức lực nhỏ bé chẳng còn đủ sức để chống đối nữa. Ngày đầu tiên cô đến hộp đêm để tiếp rượu cũng là lần đầu tiên cô gặp được người đàn ông này, khi ấy không biết sao anh lại mở lời chuộc cô. Ban đầu cô thật chẳng biết anh đã dùng cách nào mà có thể dễ dàng đưa cô đi như thế, nhưng cô cũng chẳng quan tâm đến, cô chỉ cần biết bản thân cô được thoát khỏi cái nơi quỷ quái này là được rồi, lúc ấy cô hạnh phúc lắm, cô còn ngây thơ tự ảo tưởng người đàn ông này đang cứu lấy mình mà lòng thầm mang ơn. Ai mà có ngờ, mộng tưởng của cô đã vỡ, khi cô biết rằng ý định của người đàn ông này cũng chẳng khác gì bọn вυôи иgườι kia là mấy. Anh chính là mua cô về, mua cô về chỉ là để thỏa mãn con thú tính trong người của anh ta mà thôi. Cô thật sự không biết anh là ai, cô cũng chẳng biết anh đến từ đâu. Cô chỉ biết anh là kẻ ngày đêm cùng cô triền miên. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 5140 Views
  • - Tôi muốn mua nòng nọc của anh. 70 nghìn một kí thì lấy.
    - Cô hâm à? Cái thứ đó của tôi mà rẻ bèo như thế? Ít ra cũng phải trăm triệu trăm tỷ như mấy bộ tổng đài chứ?
    - Bị đi.ên à? Tôi mua nòng nọc để ăn cơ mà? Anh nghĩ gì thế? Với lại là “tổng tài” chứ không phải “tổng đài”.
    Cô vừa nói, vừa chỉ tay vào chậu nòng nọc của tên hàng xóm. Sáng sớm tốt bụng mở hàng cho anh mà cái mỏ của anh đi chơi quá xá. Anh ta còn cười hề hề giả nai nữa chứ.
    - À à... thì ý tôi là nòng nọc này quý nên đắt giá. Nhưng vì cô xinh đẹp nên tôi giảm giá... 65 nghìn một kí nhé.
    - Nỡm ạ, dẻo miệng. Lấy tôi hai kí.
    Nghe cô nói, anh ta vội vàng vớt nòng nọc để vào túi rồi đưa cho cô. Còn “khuyến mãi” hẳn một cái nháy mắt.
    - Lần sau nhớ ghé mua nòng nọc cho tôi nhé.
    - Thôi khỏi, mất công anh nghĩ mấy cái không đâu.
    Cô giả bộ rùng mình, nhanh chóng đi ra khỏi địa bàn của tên hàng xóm hay coi truyện ngôn lù. Anh bị nhiễm và ảo tưởng đến nỗi còn chạy sang nhà cô rồi đập vào mặt cô một cục tiền lẻ.
    - 100 nghìn, mau rời khỏi con trai tôi.
    - Gì? Anh có con trai khi nào? Tôi yêu nó bao giờ? Đồ đi.ên!
    - Là con Kiki đó, cô lúc nào cũng quấn lấy nó mỗi khi sang nhà tôi chơi.
    Cô à lên một tiếng, rồi cầm lấy cục tiền vả vào mặt tên hàng xóm mấy cái, không quên phỉ nhổ.
    - Cút! Đồ hâm!
    - Chê ít sao? Cho cô thêm 1 nghìn nữa, mau rời khỏi con trai tôi và đến với tôi đi.
    Ai muốn đọc tiếp để lại bình luận em tag
    - Tôi muốn mua nòng nọc của anh. 70 nghìn một kí thì lấy. - Cô hâm à? Cái thứ đó của tôi mà rẻ bèo như thế? Ít ra cũng phải trăm triệu trăm tỷ như mấy bộ tổng đài chứ? - Bị đi.ên à? Tôi mua nòng nọc để ăn cơ mà? Anh nghĩ gì thế? Với lại là “tổng tài” chứ không phải “tổng đài”. Cô vừa nói, vừa chỉ tay vào chậu nòng nọc của tên hàng xóm. Sáng sớm tốt bụng mở hàng cho anh mà cái mỏ của anh đi chơi quá xá. Anh ta còn cười hề hề giả nai nữa chứ. - À à... thì ý tôi là nòng nọc này quý nên đắt giá. Nhưng vì cô xinh đẹp nên tôi giảm giá... 65 nghìn một kí nhé. - Nỡm ạ, dẻo miệng. Lấy tôi hai kí. Nghe cô nói, anh ta vội vàng vớt nòng nọc để vào túi rồi đưa cho cô. Còn “khuyến mãi” hẳn một cái nháy mắt. - Lần sau nhớ ghé mua nòng nọc cho tôi nhé. - Thôi khỏi, mất công anh nghĩ mấy cái không đâu. Cô giả bộ rùng mình, nhanh chóng đi ra khỏi địa bàn của tên hàng xóm hay coi truyện ngôn lù. Anh bị nhiễm và ảo tưởng đến nỗi còn chạy sang nhà cô rồi đập vào mặt cô một cục tiền lẻ. - 100 nghìn, mau rời khỏi con trai tôi. - Gì? Anh có con trai khi nào? Tôi yêu nó bao giờ? Đồ đi.ên! - Là con Kiki đó, cô lúc nào cũng quấn lấy nó mỗi khi sang nhà tôi chơi. Cô à lên một tiếng, rồi cầm lấy cục tiền vả vào mặt tên hàng xóm mấy cái, không quên phỉ nhổ. - Cút! Đồ hâm! - Chê ít sao? Cho cô thêm 1 nghìn nữa, mau rời khỏi con trai tôi và đến với tôi đi. Ai muốn đọc tiếp để lại bình luận em tag
    0 Comments 0 Shares 4303 Views
  • "Gả cho tôi." Người đàn ông chắn trước mặt người phụ nữ xinh đẹp mở lời, khí chất điềm đạm trong bộ vest sang trọng.
    "Tôi cực kì khó tính lại cầu toàn đòi hỏi lại rất cao vậy cậu có chiều nổi tôi không." Người phụ nữ khoanh tay lạnh lùng trả lời, nét mặt mười phần quyến rũ.
    "Nói xem đòi hỏi của em cao đến cỡ nào, để xem tôi có chiều nổi không." Người đàn ông khóe môi cong lên, ý cười tràn ngập.
    "Muốn cưới Tiêu Mỹ Nhàn tôi sính lễ không phải ít chỉ cần nữa gia tài của Phong thiếu nhà cậu là được." Người phụ nữ vừa nói chính là Tiêu Mỹ Nhàn.
    Trình Thiếu Phong càng nghe càng thấy thú vị, trước giờ chưa có ai dám đòi điều kiện với Phong thiếu, Tiêu Mỹ Nhàn là người đầu tiên cũng là người duy nhất.
    "Được tôi sẽ cho người mang giấy tờ đến đây tất cả tài sản của tôi đều giao cho em." Trình Thiếu Phong chưa đến nữa giây đã dứt câu không cần đắng đo suy nghĩ. Đừng nói là gia tài của anh điều cho cô, ngay cả mạng này cũng có thể cho cô.
    Tiêu Mỹ Nhàn sắc mặt khó coi, ý muốn từ chối khéo để Trình Thiếu Phong biết khó mà lui không ngờ anh ta lại đồng ý thật cuối cùng vẫn phải sử dụng hạ sách từ chối thẳng thừng.
    Trình Thiếu Phong tiến đến nắm lấy bả vai Tiêu Mỹ Nhàn xoay người cô hướng về phía mình.
    "Vậy tôi chịu thiệt gả cho em vậy." Trình Thiếu Phong cười đến Hi*p cả mắt, sắc mặt đối với Mỹ Nhàn là năm phần sủng ái năm phần ngọt ngào. Khoảng ngờ Phong thiếu lạnh lùng lại có ngày phải đi cầu vợ thế này, nếu để đồn ra ngoài chẳng phải khiến người ta cười đến không ngậm được môn.
    Thật ra tuổi tác với anh không quan trọng, ai biểu Trình Thiếu Phong anh toàn tâm toàn ý yêu cô cho nên không thể câu nệ tiểu tiết này. Mặc dù hơn Trình Thiếu Phong nhưng Mỹ Nhàn vốn là mỹ nữ vạn người mê, cô không giống những mỹ nhân chỉ có sắc không có não. Bên trong vẻ ngoài quyến rũ kia là một bản lĩnh mạnh mẽ, còn có phi thường chững chạc từng bước từng bước đều suy tính kĩ càng.
    "Tôi sẽ không cưới cậu. Cậu nên nhớ tôi là giám đốc truyền thông nổi tiếng trong ngoài nước. Nếu cậu dám ép hôn, tôi sẻ khiến truyền thông cả thế giới chỉ trích cậu." Nếu những cách trước không hiệu quả thì phải đổi sang cách khác thôi.
    Về khoản dọa người Tiêu Mỹ Nhàn cô rất giỏi nhưng hôm nay đối thủ của cô không phải người tầm thường, không dùng tuyệt chiêu thì không được rồi.
    "Nếu họ dám đứng về phía em tôi sẽ gửi cho mỗi người một khẩu súng đặc chế mới của Hắc Hải Bang, để xem em lợi hại hay là tôi lợi hại." Trình Thiếu Phong càng nói càng đắc ý, hôn sự này nhất định phải thành nếu là Phong thiếu cưới vợ ai dám ngăn cản đây.
    "Cậu.. Côn đồ nhà cậu..". Tiêu Mỹ Nhàn tức đến đỏ mặt, cô thật bí đường rồi không cách nào thoát thân. Tên Phong thiếu này cứ thích nhắm vào cô mà trêu chọc nay lại đến đòi cưới, à không là bức hôn mới phải, càng nghĩ lại càng tức.
    Nhìn thấy Tiêu Mỹ Nhàn mặt đỏ tía tai Trình Thiếu Phong cười đắc ý, mỗi luc như vậy lại càng thấy cô đáng yêu. Anh yêu Tiêu Mỹ Nhàn ở cá tính mà những người khác không có được, càng cứng đầu anh lại càng muốn chinh phục.
    "Không cần nhiều lời ngày mai tôi sẻ cho người đến chuẩn bị hôn lễ, ba ngày nữa cưới."
    Tình Thiếu Phong tiến đến hôn nhẹ lên trán Tiêu Mỹ Nhàn rồi rời đi.
    Sáng hôm sau, Tiêu Mỹ Nhàn đang cuộn mình trong tấm chăn ấm áp thì ngoài cửa vọng vào tiếng chuông in ỏi. Tối qua đám nhân viên gây chuyện Tiêu Mỹ Nhàn phải ra mặt giải quyết với truyền thông đến tối mới trở lại nhà, nay sáng sớm lại có người đến tìm khiến cô cao có.
    Lạ thật chẳng phải tối qua đã giải quyết xong mọi chuyện không lẻ nào sáng sớm đám nhân viên lại đến tìm cô. Cô mắt nhắm mắt mở mò xuống giường bước ra mở cửa, cánh cửa mở ra một đám người đã đứng chờ sẳn, cửa vừa mở họ đã bước vào trong nhà xem xét đồ đạc.
    "Lên phòng thu dọn tất cả quần áo và đồ đạc cần thiết, nhanh lên." Một người chỉ huy trong số đó ra lệnh, những người còn lại nhanh chóng làm việc.
    Tiêu Mỹ Nhàn ngơ ngắc, mắt tròn mắt dẹp chưa hiểu chuyện gì thấy bọn họ định bước lên cầu cô vội vàng ngăn lại.
    "Dừng lại, các ngươi là ai? Không được ᴆụng vào đồ của tôi nếu không tôi sẻ báo cảnh sát."
    "Phu nhân, đây là lệnh của Phong thiếu chúng tôi chỉ nghe theo lệnh làm việc." một người trong đám nói với cô.
    Tiêu Mỹ Nhàn giận dữ, sắc mặt đỏ bừng. Lại là tên Trình Thiếu Phong kia, đáng ૮ɦếƭ, lại đến làm phiền cô đúng là oan gia.
    "Ai là phu nhân của các ngươi. Tôi lặp lại lần nữa không được ᴆụng vào đồ đạc của tôi nếu không tôi sẻ báo cảnh sát đến bắt các ngươi."
    Tiêu Mỹ Nhàn gằn từng chữ.
    Đám người kia dường như không nghe thấy, không một ai dừng tay khiến Tiêu Mỹ Nhàn càng tức giận cô mang điện thoại gọi cho cảnh sát trưởng.
    "Alo, cảnh sát trưởng Trương tôi muốn báo án.." Chưa để cô nói hết câu cảnh sát trưởng đã ngắt lời.
    "Là Trình phu nhân, tôi biết cô muốn nói gì xin lỗi chuyện nhà của phong thiếu chúng tôi không tiện xen vào." Đầu dây bên kia vừa dứt câu thì vội vàng dập máy.
    "Ông..". Tiêu Mỹ Nhàn khó lòng kìm nén cơn giận trong lòng ném cả điện thoại ra sàn.
    Trình Thiếu Phong ૮ɦếƭ tiệt còn dám uy Hi*p cảnh sát, đây là ý gì đây muốn dồn cô vào thiết bị động sao?
    Tình thế bây giờ gọi trời không thấu gọi đất không nghe, cả cảnh sát cũng không thể làm gì hắn. Quả thật thế lực của Trình Thiếu Phong không ai không nể sợ, có thể nói một tay che trời cũng không ngoa, một cô gái sức yếu thế cô như Tiêu Mỹ Nhàn làm sao chống lại móng vuốt của đại bàng.
    "Phong thiếu của các người hiện giờ đang ở đâu." Tiêu Mỹ Nhàn hét lên.
    "Đang.. Đang ở Trình gia ạ." Thấy vẻ mặt dọa người của cô đám người kia run sợ trả lời.
    Đến nước này đã không thể cầu cứu ai khác chi bằng tự cô đến đó đối diện với Trình Thiếu Phong hỏi xem phải như thế nào thì hắn mới tha cho cô đây.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    "Gả cho tôi." Người đàn ông chắn trước mặt người phụ nữ xinh đẹp mở lời, khí chất điềm đạm trong bộ vest sang trọng. "Tôi cực kì khó tính lại cầu toàn đòi hỏi lại rất cao vậy cậu có chiều nổi tôi không." Người phụ nữ khoanh tay lạnh lùng trả lời, nét mặt mười phần quyến rũ. "Nói xem đòi hỏi của em cao đến cỡ nào, để xem tôi có chiều nổi không." Người đàn ông khóe môi cong lên, ý cười tràn ngập. "Muốn cưới Tiêu Mỹ Nhàn tôi sính lễ không phải ít chỉ cần nữa gia tài của Phong thiếu nhà cậu là được." Người phụ nữ vừa nói chính là Tiêu Mỹ Nhàn. Trình Thiếu Phong càng nghe càng thấy thú vị, trước giờ chưa có ai dám đòi điều kiện với Phong thiếu, Tiêu Mỹ Nhàn là người đầu tiên cũng là người duy nhất. "Được tôi sẽ cho người mang giấy tờ đến đây tất cả tài sản của tôi đều giao cho em." Trình Thiếu Phong chưa đến nữa giây đã dứt câu không cần đắng đo suy nghĩ. Đừng nói là gia tài của anh điều cho cô, ngay cả mạng này cũng có thể cho cô. Tiêu Mỹ Nhàn sắc mặt khó coi, ý muốn từ chối khéo để Trình Thiếu Phong biết khó mà lui không ngờ anh ta lại đồng ý thật cuối cùng vẫn phải sử dụng hạ sách từ chối thẳng thừng. Trình Thiếu Phong tiến đến nắm lấy bả vai Tiêu Mỹ Nhàn xoay người cô hướng về phía mình. "Vậy tôi chịu thiệt gả cho em vậy." Trình Thiếu Phong cười đến Hi*p cả mắt, sắc mặt đối với Mỹ Nhàn là năm phần sủng ái năm phần ngọt ngào. Khoảng ngờ Phong thiếu lạnh lùng lại có ngày phải đi cầu vợ thế này, nếu để đồn ra ngoài chẳng phải khiến người ta cười đến không ngậm được môn. Thật ra tuổi tác với anh không quan trọng, ai biểu Trình Thiếu Phong anh toàn tâm toàn ý yêu cô cho nên không thể câu nệ tiểu tiết này. Mặc dù hơn Trình Thiếu Phong nhưng Mỹ Nhàn vốn là mỹ nữ vạn người mê, cô không giống những mỹ nhân chỉ có sắc không có não. Bên trong vẻ ngoài quyến rũ kia là một bản lĩnh mạnh mẽ, còn có phi thường chững chạc từng bước từng bước đều suy tính kĩ càng. "Tôi sẽ không cưới cậu. Cậu nên nhớ tôi là giám đốc truyền thông nổi tiếng trong ngoài nước. Nếu cậu dám ép hôn, tôi sẻ khiến truyền thông cả thế giới chỉ trích cậu." Nếu những cách trước không hiệu quả thì phải đổi sang cách khác thôi. Về khoản dọa người Tiêu Mỹ Nhàn cô rất giỏi nhưng hôm nay đối thủ của cô không phải người tầm thường, không dùng tuyệt chiêu thì không được rồi. "Nếu họ dám đứng về phía em tôi sẽ gửi cho mỗi người một khẩu súng đặc chế mới của Hắc Hải Bang, để xem em lợi hại hay là tôi lợi hại." Trình Thiếu Phong càng nói càng đắc ý, hôn sự này nhất định phải thành nếu là Phong thiếu cưới vợ ai dám ngăn cản đây. "Cậu.. Côn đồ nhà cậu..". Tiêu Mỹ Nhàn tức đến đỏ mặt, cô thật bí đường rồi không cách nào thoát thân. Tên Phong thiếu này cứ thích nhắm vào cô mà trêu chọc nay lại đến đòi cưới, à không là bức hôn mới phải, càng nghĩ lại càng tức. Nhìn thấy Tiêu Mỹ Nhàn mặt đỏ tía tai Trình Thiếu Phong cười đắc ý, mỗi luc như vậy lại càng thấy cô đáng yêu. Anh yêu Tiêu Mỹ Nhàn ở cá tính mà những người khác không có được, càng cứng đầu anh lại càng muốn chinh phục. "Không cần nhiều lời ngày mai tôi sẻ cho người đến chuẩn bị hôn lễ, ba ngày nữa cưới." Tình Thiếu Phong tiến đến hôn nhẹ lên trán Tiêu Mỹ Nhàn rồi rời đi. Sáng hôm sau, Tiêu Mỹ Nhàn đang cuộn mình trong tấm chăn ấm áp thì ngoài cửa vọng vào tiếng chuông in ỏi. Tối qua đám nhân viên gây chuyện Tiêu Mỹ Nhàn phải ra mặt giải quyết với truyền thông đến tối mới trở lại nhà, nay sáng sớm lại có người đến tìm khiến cô cao có. Lạ thật chẳng phải tối qua đã giải quyết xong mọi chuyện không lẻ nào sáng sớm đám nhân viên lại đến tìm cô. Cô mắt nhắm mắt mở mò xuống giường bước ra mở cửa, cánh cửa mở ra một đám người đã đứng chờ sẳn, cửa vừa mở họ đã bước vào trong nhà xem xét đồ đạc. "Lên phòng thu dọn tất cả quần áo và đồ đạc cần thiết, nhanh lên." Một người chỉ huy trong số đó ra lệnh, những người còn lại nhanh chóng làm việc. Tiêu Mỹ Nhàn ngơ ngắc, mắt tròn mắt dẹp chưa hiểu chuyện gì thấy bọn họ định bước lên cầu cô vội vàng ngăn lại. "Dừng lại, các ngươi là ai? Không được ᴆụng vào đồ của tôi nếu không tôi sẻ báo cảnh sát." "Phu nhân, đây là lệnh của Phong thiếu chúng tôi chỉ nghe theo lệnh làm việc." một người trong đám nói với cô. Tiêu Mỹ Nhàn giận dữ, sắc mặt đỏ bừng. Lại là tên Trình Thiếu Phong kia, đáng ૮ɦếƭ, lại đến làm phiền cô đúng là oan gia. "Ai là phu nhân của các ngươi. Tôi lặp lại lần nữa không được ᴆụng vào đồ đạc của tôi nếu không tôi sẻ báo cảnh sát đến bắt các ngươi." Tiêu Mỹ Nhàn gằn từng chữ. Đám người kia dường như không nghe thấy, không một ai dừng tay khiến Tiêu Mỹ Nhàn càng tức giận cô mang điện thoại gọi cho cảnh sát trưởng. "Alo, cảnh sát trưởng Trương tôi muốn báo án.." Chưa để cô nói hết câu cảnh sát trưởng đã ngắt lời. "Là Trình phu nhân, tôi biết cô muốn nói gì xin lỗi chuyện nhà của phong thiếu chúng tôi không tiện xen vào." Đầu dây bên kia vừa dứt câu thì vội vàng dập máy. "Ông..". Tiêu Mỹ Nhàn khó lòng kìm nén cơn giận trong lòng ném cả điện thoại ra sàn. Trình Thiếu Phong ૮ɦếƭ tiệt còn dám uy Hi*p cảnh sát, đây là ý gì đây muốn dồn cô vào thiết bị động sao? Tình thế bây giờ gọi trời không thấu gọi đất không nghe, cả cảnh sát cũng không thể làm gì hắn. Quả thật thế lực của Trình Thiếu Phong không ai không nể sợ, có thể nói một tay che trời cũng không ngoa, một cô gái sức yếu thế cô như Tiêu Mỹ Nhàn làm sao chống lại móng vuốt của đại bàng. "Phong thiếu của các người hiện giờ đang ở đâu." Tiêu Mỹ Nhàn hét lên. "Đang.. Đang ở Trình gia ạ." Thấy vẻ mặt dọa người của cô đám người kia run sợ trả lời. Đến nước này đã không thể cầu cứu ai khác chi bằng tự cô đến đó đối diện với Trình Thiếu Phong hỏi xem phải như thế nào thì hắn mới tha cho cô đây. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 4107 Views
  • Giữa cái tiết trời giao mùa từ hè sang thu, bất cứ lúc nào bầu trời cũng có thể trở nên âm u một cách bất chợt, để từng cơn mưa nặng hạt lại trút xuống thế nhân, tạo nên quang cảnh buồn bả.
    Hôm nay lại là một đêm u buồn vì bầu trời đêm chẳng có lấy một ánh trăng lẫn sao sáng, thứ tồn tại chỉ là những tia chớp cứ qua vài phút lại rạch ngang vũ trụ bao la.
    Từng cơn gió giá lạnh khẽ lùa qua khung cửa sổ trong một căn phòng tại khách sạn A, làm tung bay chiếc rèm cửa, lùa vào gian phòng khiến người con gái đang nằm trên giường khẽ rùng mình vì lạnh, phần vì trên người cô bấy giờ chỉ khoác hờ chiếc váy ngủ được làm bằng chất liệu ren mỏng manh nên càng khó tránh khỏi khí lạnh truyền vào cơ thể.
    Trong căn phòng chỉ le lói một chút ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ nhỏ. Trên giường cánh hoa hồng đỏ vương vãi khắp nơi, mùi hương nước hoa ngọt ngào như muốn mê li lòng người cứ thoang thoảng bên cánh mũi của một người thiếu nữ.
    Cô ngồi co ro một gốc trên giường ngủ king size, bóng tối từ chiếc khăn bịt mắt từ lâu đã khiến cô chẳng nhìn thấy điều gì kể từ khi bị người ta đưa vào đây.
    Cô chỉ biết cảm thấy lạnh, cảm thấy sợ và nỗi lo lắng trong lòng mỗi ngày càng lớn.
    *Cạch.*
    Ngoài tiếng gió lùa ra thì gian phòng chẳng có thêm bất cứ một âm thanh nào, ấy vậy mà lúc này từ phía cửa lại vang lên tiếng động. Sau đó là những tiếng bước chân đang chầm chậm tiến về phía giường ngủ, điều đó càng khiến người thiếu nữ sợ hãi.
    Khi đã đứng trước chiếc giường, đồng tử màu hổ phách trong đôi mắt phượng khẽ chuyển động trước cô gái đang run rẫy vì sợ trên giường. Không biết anh ta đang nghĩ gì mà khóe môi lại khẽ nhếch lên, sau đó lại từ từ mở từng chiếc cúc áo sơ mi ra, để lộ cơ иgự¢ và đường bụng tám múi đầy săn chắc.
    Ném chiếc áo sơ mi đen vừa được cởi ra xuống giường, bàn tay nam nhân lại đặt lên thắt lưng da từ từ tháo nốt xuống ném qua một bên.
    "Ai đó? Sao vào mà không lên tiếng?"
    Để thăm dò người đến là nam hay nữ, cô gái đã cất lên câu hỏi, nhưng nam nhân ấy căn bản là chẳng muốn trả lời.
    Anh ta từ từ trèo lên giường và tiến thẳng về phía cô gái, lúc này cô có thể cảm nhận được mùi rượu nồng nặc đang xộc thẳng vào cánh mũi.
    Nếu đã là mùi rượu thì đây rất có thể là đàn ông. Nghĩ xong thì cô lại càng sợ hơn, dù biết trước rằng số mệnh đêm nay khó mà tránh khỏi, dù đã cô gắng chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng cô vẫn không thể nào ngừng lo sợ. Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời người con gái.
    Trong khi cô còn đang lo sợ thì đôi môi nhỏ đang mím chặt bất ngờ lại bị xâm chiếm. Ai đó đã ghì cô nằm xuống giường, thô kệch chiếm mất nụ hôn đầu đời của người thiếu nữ.
    "Ưm...ưm..."
    Cô muốn hét lên bảo người đàn ông đó buông ra nhưng ngoài những âm thanh không rõ câu từ ra thì cô chẳng nói được lời gì ra khỏi cổ họng, vì khoang miệng lúc này đã bị chiếm đoạt. Tuyến nước bọt lạ lẫm, tuy mang chút vị ngọt nhưng cô vẫn không tài nào chịu được, tất cả những dư vị trong miệng dường như đã bị anh ta rút cạn, đầu lưỡi bị trêu đùa đến tê dại.
    Cô muốn vùng vẫy, muốn chống cự cũng không thể nào thoát được vì cả tấm thân nhỏ bé đã bị chế ngự.
    Thậm chí muốn cào cáu đối phương tìm cơ hội thoát thân cũng không có vì hai bàn tay của cô đã bị người đàn ông ấy nắm chặt đè xuống nệm ở hai bên đầu.
    Chân cũng muốn kháng cự nhưng lại bất lực vì đã bị tấm thân cường tráng của người ấy dùng lực đè xuống.
    *Xoạt.*
    Một âm thanh *xoạt* vang lên khiến cô gái giật mình, lúc kịp nhận ra thì mới biết cơ thể của mình đã chẳng còn mảnh vải che thân, cô muốn chạy nhưng người bị bịt mắt không thấy đường như cô làm sao thoát khỏi được ánh mắt tinh anh của đối phương.
    "Đừng mà..."
    Vừa lui ra thì lại bị kéo ngược trở về, lại một lần nữa cơ thể của người đàn ông ấy áp sát vào thân thể của cô, anh ta đưa mặt tiến vào vùng cổ thiên nga, không ngừng cắn ʍúŧ, hôn hít, để lại những dấu đỏ chằng chịt. Khi hai cơ thể va chạm vào nhau một cảm giác nóng ran từ da thịt đối phương truyền tới khiến cô càng thêm bí bách.
    Nhiệt độ của người bình thường cũng kh ông cao đến mức này! Chẳng lẽ anh ta bị sốt hay sao? Nhưng người bệnh mà sức lực lại mạnh bạo như thế này sao?
    Cố gắng bình tĩnh suy nghĩ một chút, cô biết chống cự để thoát thân là không có khả năng nên liền cất lời xin thỏa hiệp.
    "Anh ơi, người anh nóng lắm! Anh bị bệnh rồi, anh không nên vận động quá sức như thế này đâu. Tôi biết đêm nay tôi khó mà thoát khỏi tay anh, nhưng mà anh có thể từ từ được không? Tôi hứa là tôi không có chạy đâu, anh xem mắt tôi bị bịt kín thế này làm sao mà chạy được."
    Những lời nói tưởng chừng sẽ vô hiệu đối với một con dã thú đang khao khát thịt tươi, nhưng thật không ngờ là người đàn ông đã dừng hẳn mọi hành đông, con ngươi in hằn những tia máu đỏ cứ dán chặt vào khuôn mặt của nữ nhân đối diện.
    Tuy chỉ có chút ánh sáng nhưng anh vẫn có thể nhận ra nhan sắc của cô gái này chắc chắn rất mỹ lệ, vì mỗi đôi môi anh đào, mềm mại như miếng mứt dâu mọng nước thôi đã khiến thâm tâm anh chẳng được yên.
    Anh ta từ từ ngồi dậy. Khi được tạm thời buông tha, cô gái liền nhanh chóng ngồi dậy, giơ tay lên định tháo miếng vải che mắt ra thì lại bị người đàn ông đó nhìn thấu ý đồ nên còn chưa kịp mở, hai tay cô đã bị anh ta giữ chặt.
    "Đừng giở trò với tôi!"
    Tuyến giọng trầm khàn của người đàn ông lần đầu tiên vang lên khiến cô gái sợ hãi, môi nhỏ khẽ run run lên tiếng khẩn cầu.
    "Tôi...tôi không dám. Tôi...tôi biết bổn phận của mình là gì. Nhưng mà xin anh, có thể nhẹ nhàng một chút được không?"
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Giữa cái tiết trời giao mùa từ hè sang thu, bất cứ lúc nào bầu trời cũng có thể trở nên âm u một cách bất chợt, để từng cơn mưa nặng hạt lại trút xuống thế nhân, tạo nên quang cảnh buồn bả. Hôm nay lại là một đêm u buồn vì bầu trời đêm chẳng có lấy một ánh trăng lẫn sao sáng, thứ tồn tại chỉ là những tia chớp cứ qua vài phút lại rạch ngang vũ trụ bao la. Từng cơn gió giá lạnh khẽ lùa qua khung cửa sổ trong một căn phòng tại khách sạn A, làm tung bay chiếc rèm cửa, lùa vào gian phòng khiến người con gái đang nằm trên giường khẽ rùng mình vì lạnh, phần vì trên người cô bấy giờ chỉ khoác hờ chiếc váy ngủ được làm bằng chất liệu ren mỏng manh nên càng khó tránh khỏi khí lạnh truyền vào cơ thể. Trong căn phòng chỉ le lói một chút ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ nhỏ. Trên giường cánh hoa hồng đỏ vương vãi khắp nơi, mùi hương nước hoa ngọt ngào như muốn mê li lòng người cứ thoang thoảng bên cánh mũi của một người thiếu nữ. Cô ngồi co ro một gốc trên giường ngủ king size, bóng tối từ chiếc khăn bịt mắt từ lâu đã khiến cô chẳng nhìn thấy điều gì kể từ khi bị người ta đưa vào đây. Cô chỉ biết cảm thấy lạnh, cảm thấy sợ và nỗi lo lắng trong lòng mỗi ngày càng lớn. *Cạch.* Ngoài tiếng gió lùa ra thì gian phòng chẳng có thêm bất cứ một âm thanh nào, ấy vậy mà lúc này từ phía cửa lại vang lên tiếng động. Sau đó là những tiếng bước chân đang chầm chậm tiến về phía giường ngủ, điều đó càng khiến người thiếu nữ sợ hãi. Khi đã đứng trước chiếc giường, đồng tử màu hổ phách trong đôi mắt phượng khẽ chuyển động trước cô gái đang run rẫy vì sợ trên giường. Không biết anh ta đang nghĩ gì mà khóe môi lại khẽ nhếch lên, sau đó lại từ từ mở từng chiếc cúc áo sơ mi ra, để lộ cơ иgự¢ và đường bụng tám múi đầy săn chắc. Ném chiếc áo sơ mi đen vừa được cởi ra xuống giường, bàn tay nam nhân lại đặt lên thắt lưng da từ từ tháo nốt xuống ném qua một bên. "Ai đó? Sao vào mà không lên tiếng?" Để thăm dò người đến là nam hay nữ, cô gái đã cất lên câu hỏi, nhưng nam nhân ấy căn bản là chẳng muốn trả lời. Anh ta từ từ trèo lên giường và tiến thẳng về phía cô gái, lúc này cô có thể cảm nhận được mùi rượu nồng nặc đang xộc thẳng vào cánh mũi. Nếu đã là mùi rượu thì đây rất có thể là đàn ông. Nghĩ xong thì cô lại càng sợ hơn, dù biết trước rằng số mệnh đêm nay khó mà tránh khỏi, dù đã cô gắng chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng cô vẫn không thể nào ngừng lo sợ. Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời người con gái. Trong khi cô còn đang lo sợ thì đôi môi nhỏ đang mím chặt bất ngờ lại bị xâm chiếm. Ai đó đã ghì cô nằm xuống giường, thô kệch chiếm mất nụ hôn đầu đời của người thiếu nữ. "Ưm...ưm..." Cô muốn hét lên bảo người đàn ông đó buông ra nhưng ngoài những âm thanh không rõ câu từ ra thì cô chẳng nói được lời gì ra khỏi cổ họng, vì khoang miệng lúc này đã bị chiếm đoạt. Tuyến nước bọt lạ lẫm, tuy mang chút vị ngọt nhưng cô vẫn không tài nào chịu được, tất cả những dư vị trong miệng dường như đã bị anh ta rút cạn, đầu lưỡi bị trêu đùa đến tê dại. Cô muốn vùng vẫy, muốn chống cự cũng không thể nào thoát được vì cả tấm thân nhỏ bé đã bị chế ngự. Thậm chí muốn cào cáu đối phương tìm cơ hội thoát thân cũng không có vì hai bàn tay của cô đã bị người đàn ông ấy nắm chặt đè xuống nệm ở hai bên đầu. Chân cũng muốn kháng cự nhưng lại bất lực vì đã bị tấm thân cường tráng của người ấy dùng lực đè xuống. *Xoạt.* Một âm thanh *xoạt* vang lên khiến cô gái giật mình, lúc kịp nhận ra thì mới biết cơ thể của mình đã chẳng còn mảnh vải che thân, cô muốn chạy nhưng người bị bịt mắt không thấy đường như cô làm sao thoát khỏi được ánh mắt tinh anh của đối phương. "Đừng mà..." Vừa lui ra thì lại bị kéo ngược trở về, lại một lần nữa cơ thể của người đàn ông ấy áp sát vào thân thể của cô, anh ta đưa mặt tiến vào vùng cổ thiên nga, không ngừng cắn ʍúŧ, hôn hít, để lại những dấu đỏ chằng chịt. Khi hai cơ thể va chạm vào nhau một cảm giác nóng ran từ da thịt đối phương truyền tới khiến cô càng thêm bí bách. Nhiệt độ của người bình thường cũng kh ông cao đến mức này! Chẳng lẽ anh ta bị sốt hay sao? Nhưng người bệnh mà sức lực lại mạnh bạo như thế này sao? Cố gắng bình tĩnh suy nghĩ một chút, cô biết chống cự để thoát thân là không có khả năng nên liền cất lời xin thỏa hiệp. "Anh ơi, người anh nóng lắm! Anh bị bệnh rồi, anh không nên vận động quá sức như thế này đâu. Tôi biết đêm nay tôi khó mà thoát khỏi tay anh, nhưng mà anh có thể từ từ được không? Tôi hứa là tôi không có chạy đâu, anh xem mắt tôi bị bịt kín thế này làm sao mà chạy được." Những lời nói tưởng chừng sẽ vô hiệu đối với một con dã thú đang khao khát thịt tươi, nhưng thật không ngờ là người đàn ông đã dừng hẳn mọi hành đông, con ngươi in hằn những tia máu đỏ cứ dán chặt vào khuôn mặt của nữ nhân đối diện. Tuy chỉ có chút ánh sáng nhưng anh vẫn có thể nhận ra nhan sắc của cô gái này chắc chắn rất mỹ lệ, vì mỗi đôi môi anh đào, mềm mại như miếng mứt dâu mọng nước thôi đã khiến thâm tâm anh chẳng được yên. Anh ta từ từ ngồi dậy. Khi được tạm thời buông tha, cô gái liền nhanh chóng ngồi dậy, giơ tay lên định tháo miếng vải che mắt ra thì lại bị người đàn ông đó nhìn thấu ý đồ nên còn chưa kịp mở, hai tay cô đã bị anh ta giữ chặt. "Đừng giở trò với tôi!" Tuyến giọng trầm khàn của người đàn ông lần đầu tiên vang lên khiến cô gái sợ hãi, môi nhỏ khẽ run run lên tiếng khẩn cầu. "Tôi...tôi không dám. Tôi...tôi biết bổn phận của mình là gì. Nhưng mà xin anh, có thể nhẹ nhàng một chút được không?" Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 3345 Views
  • Hôm nay là ngày 4 tháng 4 năm 20XX, là ngày trọng đại nhất cũng là ngày vui nhất trong đời của Lưu Bội San tôi.
    Ngày thành hôn giữa tôi và ông xã Tô Tử Anh.
    Chúng tôi đã yêu nhau từ thời đại học, đến nay cũng đã vỏn vẹn gần bảy năm.
    Tình yêu thời sinh viên trong sáng như giọt nước tinh khiết dưới suối trong, xa một phút là nhớ nhung mong chờ.
    Tuổi mới lớn nhiều điều thay đổi, bản thân cũng có những cảm giác lạ thường khi bên cạnh người khác giới, cùng với tình yêu cuồng nhiệt mà chẳng mấy ai vượt qua nổi cám dỗ bản thân.
    Và... Tôi cũng thế, tôi và anh ấy cùng xa quê lên thành phố ăn học, những buổi tối cô đơn, nhớ nhà nên thường ở cạnh nhau, cái nắm tay, nụ hôn đầu tôi dần trao cho anh, kể cả thứ trân quý nhất của một người con gái tôi cũng cam tâm tình nguyện gửi trọn cho anh, vì từ khoảnh khắc ấy tôi đã thầm khẳng định với bản thân mình rằng, Tô Tử Anh là người đàn ông đầu tiên cũng là người cuối cùng tôi yêu thương trong đời này.
    Cứ thế, một lần, hai lần rồi nhiều lần sau đó tôi chẳng may đã lỡ dính bầu, khi đó tôi mới 20 tuổi, đứa bé đến trong bất ngờ, cả tôi và anh ấy đều không kịp chuẩn bị tâm lý...
    Tôi nhớ lần đó chúng tôi đã cãi nhau một trận dữ dội đến suýt nữa thì chia tay vì anh khuyên tôi nên bỏ đứa bé, với lí do là hoàn cảnh của anh và tôi đều không đủ khả năng lo cho đứa nhỏ, còn gia đình hai bên họ cũng sẽ chẳng chấp nhận những sai lầm của tuổi trẻ.
    Nhưng tôi vẫn kiên quyết giữ con lại bên mình, cho dù đó là sai lầm nhất thời tôi gây ra nhưng con tôi không có tội, và tôi cần có trách nhiệm với sinh linh bé nhỏ trong bụng mình.
    Cho đến hiện tại, tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận khi có con bên cạnh, dù bản thân có cực khổ vất vả bao nhiêu chỉ cần được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của đứa bé ấy thì tất cả đều trở nên xứng đáng.
    Còn anh, anh cũng rất cố gắng lo cho mẹ con tôi nhưng anh còn phải lo cho ba mẹ già nên tôi chẳng đành lòng nhìn anh chịu khổ cực một mình.
    Học xong đại học, bảo bảo cũng đã được ba tuổi nên tôi gửi con đi nhà trẻ rồi cùng anh lao vào công việc, vất vả thêm hai năm cuối cùng chúng tôi cũng mua được một ngôi nhà nhỏ và có một lễ cưới đơn giản như ngày hôm nay.
    Phòng cưới được tôi trang trí nhiều hoa hồng vì anh là người đơn giản nên không biết thế nào là lãng mạn, tôi thay anh thực hiện.
    Anh nói không thích phụ nữ chưng diện cầu kì, tôi luôn đơn giản nhất, miễn sao anh vui, tôi luôn chiều theo ý anh dẫu cho có tự làm khó bản thân tôi cũng không muốn anh phải bận lòng.
    ..
    Tiệc cưới kết thúc đã lâu, Bội San ngồi trong phòng tân hôn mà lòng lâng lâng hạnh phúc, cái cảm giác được khoác lên người chiếc váy cưới xinh xinh, được người đàn ông mình yêu thương tin tưởng nắm tay đường đường chính chính ra mắt với dòng họ mà cô vui mừng biết bao, vì đối với một người con gái đã có con tận năm tuổi mới được người ta rước về như cô thì bấy nhiêu đó đã quá mãn nguyện rồi.
    * Cạch*
    Nụ cười ngọt ngào chợt hiện lên khóe môi mềm mại khi nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, và người đàn ông cô đang mong chờ từng bước tiến vào trong.
    "Bội San, hôm nay anh say quá, chúng ta cũng đâu phải là lần đầu bên nhau nên cứ bỏ qua nghi thức động phòng đi ha, anh ngủ trước đây."
    Mong chờ bấy lâu, hóa ra cô lại nhận được những câu nói khiến bản thân rơi vào hụt hẫng như vậy. Nhẹ nhàng vén chiếc khăn voan trùm đầu xuống, nụ cười tươi tắn trên môi cũng không còn nữa, ánh mắt buồn bã quay qua nhìn chồng mình đã ngủ say mà đành ngậm ngùi nở một nụ cười xót xa.
    Anh nói cũng phải, giữa hai người đâu còn cái gì là lần đầu tiên nữa, hiện giờ tất cả mọi thứ chỉ là một hình thức, mà đã là hình thức thì cứ qua loa là được.
    Bội San nhìn lại chiếc váy cưới trắng tinh trên người mình, cô khẽ cười rồi đứng dậy mở dây áo thay chiếc váy ra khỏi người.
    Tắm rửa xong cũng đã hơn chín giờ tối, trước khi bắt đầu giải quyết công việc Bội San đi qua phòng gặp bảo bảo của mình một lúc, hôm nay cả ngày bận rộn cùng với ba mẹ chắc con bé cũng rất mệt mỏi.
    Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào trong, thấy đứa trẻ hiểu chuyện của mình đã ngủ say mà cõi lòng yên vui biết bao, khuôn mặt ngây ngô hồn nhiên như những áng mây trắng bồng bềnh trên trời cao, cô vén chăn đắp lại ngay ngắn sau đó đặt lên trán bé con một nụ hôn tràn đầy yêu thương rồi mới rời đi.
    Vừa bước ra khỏi phòng của bảo bảo, Bội San đã bắt gặp mẹ chồng mình đứng gần đó, có vẻ như đang chờ đợi cô vậy.
    Bội San cúi nhẹ đầu chào rồi tiến về phía bà, nhỏ giọng cất lời.
    "Mẹ, mẹ tìm con sao?"
    "Ừm. Mẹ tới tìm con để lấy lại sính lễ."
    Nội dung của bản hợp đồng là liên quan đến cuộc đời của anh sau này. Còn đối tác lại chính là ba mẹ vợ của anh trong tương lai..
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Hôm nay là ngày 4 tháng 4 năm 20XX, là ngày trọng đại nhất cũng là ngày vui nhất trong đời của Lưu Bội San tôi. Ngày thành hôn giữa tôi và ông xã Tô Tử Anh. Chúng tôi đã yêu nhau từ thời đại học, đến nay cũng đã vỏn vẹn gần bảy năm. Tình yêu thời sinh viên trong sáng như giọt nước tinh khiết dưới suối trong, xa một phút là nhớ nhung mong chờ. Tuổi mới lớn nhiều điều thay đổi, bản thân cũng có những cảm giác lạ thường khi bên cạnh người khác giới, cùng với tình yêu cuồng nhiệt mà chẳng mấy ai vượt qua nổi cám dỗ bản thân. Và... Tôi cũng thế, tôi và anh ấy cùng xa quê lên thành phố ăn học, những buổi tối cô đơn, nhớ nhà nên thường ở cạnh nhau, cái nắm tay, nụ hôn đầu tôi dần trao cho anh, kể cả thứ trân quý nhất của một người con gái tôi cũng cam tâm tình nguyện gửi trọn cho anh, vì từ khoảnh khắc ấy tôi đã thầm khẳng định với bản thân mình rằng, Tô Tử Anh là người đàn ông đầu tiên cũng là người cuối cùng tôi yêu thương trong đời này. Cứ thế, một lần, hai lần rồi nhiều lần sau đó tôi chẳng may đã lỡ dính bầu, khi đó tôi mới 20 tuổi, đứa bé đến trong bất ngờ, cả tôi và anh ấy đều không kịp chuẩn bị tâm lý... Tôi nhớ lần đó chúng tôi đã cãi nhau một trận dữ dội đến suýt nữa thì chia tay vì anh khuyên tôi nên bỏ đứa bé, với lí do là hoàn cảnh của anh và tôi đều không đủ khả năng lo cho đứa nhỏ, còn gia đình hai bên họ cũng sẽ chẳng chấp nhận những sai lầm của tuổi trẻ. Nhưng tôi vẫn kiên quyết giữ con lại bên mình, cho dù đó là sai lầm nhất thời tôi gây ra nhưng con tôi không có tội, và tôi cần có trách nhiệm với sinh linh bé nhỏ trong bụng mình. Cho đến hiện tại, tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận khi có con bên cạnh, dù bản thân có cực khổ vất vả bao nhiêu chỉ cần được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của đứa bé ấy thì tất cả đều trở nên xứng đáng. Còn anh, anh cũng rất cố gắng lo cho mẹ con tôi nhưng anh còn phải lo cho ba mẹ già nên tôi chẳng đành lòng nhìn anh chịu khổ cực một mình. Học xong đại học, bảo bảo cũng đã được ba tuổi nên tôi gửi con đi nhà trẻ rồi cùng anh lao vào công việc, vất vả thêm hai năm cuối cùng chúng tôi cũng mua được một ngôi nhà nhỏ và có một lễ cưới đơn giản như ngày hôm nay. Phòng cưới được tôi trang trí nhiều hoa hồng vì anh là người đơn giản nên không biết thế nào là lãng mạn, tôi thay anh thực hiện. Anh nói không thích phụ nữ chưng diện cầu kì, tôi luôn đơn giản nhất, miễn sao anh vui, tôi luôn chiều theo ý anh dẫu cho có tự làm khó bản thân tôi cũng không muốn anh phải bận lòng. .. Tiệc cưới kết thúc đã lâu, Bội San ngồi trong phòng tân hôn mà lòng lâng lâng hạnh phúc, cái cảm giác được khoác lên người chiếc váy cưới xinh xinh, được người đàn ông mình yêu thương tin tưởng nắm tay đường đường chính chính ra mắt với dòng họ mà cô vui mừng biết bao, vì đối với một người con gái đã có con tận năm tuổi mới được người ta rước về như cô thì bấy nhiêu đó đã quá mãn nguyện rồi. * Cạch* Nụ cười ngọt ngào chợt hiện lên khóe môi mềm mại khi nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, và người đàn ông cô đang mong chờ từng bước tiến vào trong. "Bội San, hôm nay anh say quá, chúng ta cũng đâu phải là lần đầu bên nhau nên cứ bỏ qua nghi thức động phòng đi ha, anh ngủ trước đây." Mong chờ bấy lâu, hóa ra cô lại nhận được những câu nói khiến bản thân rơi vào hụt hẫng như vậy. Nhẹ nhàng vén chiếc khăn voan trùm đầu xuống, nụ cười tươi tắn trên môi cũng không còn nữa, ánh mắt buồn bã quay qua nhìn chồng mình đã ngủ say mà đành ngậm ngùi nở một nụ cười xót xa. Anh nói cũng phải, giữa hai người đâu còn cái gì là lần đầu tiên nữa, hiện giờ tất cả mọi thứ chỉ là một hình thức, mà đã là hình thức thì cứ qua loa là được. Bội San nhìn lại chiếc váy cưới trắng tinh trên người mình, cô khẽ cười rồi đứng dậy mở dây áo thay chiếc váy ra khỏi người. Tắm rửa xong cũng đã hơn chín giờ tối, trước khi bắt đầu giải quyết công việc Bội San đi qua phòng gặp bảo bảo của mình một lúc, hôm nay cả ngày bận rộn cùng với ba mẹ chắc con bé cũng rất mệt mỏi. Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào trong, thấy đứa trẻ hiểu chuyện của mình đã ngủ say mà cõi lòng yên vui biết bao, khuôn mặt ngây ngô hồn nhiên như những áng mây trắng bồng bềnh trên trời cao, cô vén chăn đắp lại ngay ngắn sau đó đặt lên trán bé con một nụ hôn tràn đầy yêu thương rồi mới rời đi. Vừa bước ra khỏi phòng của bảo bảo, Bội San đã bắt gặp mẹ chồng mình đứng gần đó, có vẻ như đang chờ đợi cô vậy. Bội San cúi nhẹ đầu chào rồi tiến về phía bà, nhỏ giọng cất lời. "Mẹ, mẹ tìm con sao?" "Ừm. Mẹ tới tìm con để lấy lại sính lễ." Nội dung của bản hợp đồng là liên quan đến cuộc đời của anh sau này. Còn đối tác lại chính là ba mẹ vợ của anh trong tương lai.. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 2740 Views
  • “Thẩm Hàn Phong, thả tôi ra!”
    Thẩm Thư gào lên trong vô vọng. Cả người vô lực bị ép xuống ghế.
    Thẩm Hàn Phong giữ chặt gáy ép cô ngửa cổ, đón nhận nụ hôn cuồng bạo của hắn. Hắn dùng dây thừng trói chặt cô vào ghế, tham lam xâm chiếm cơ thể cô.
    Một người ra sức vùng vẫy, một kẻ điên cuồng cưỡng đoạt. Căn nhà nhỏ phút chốc nhuốm đầy Dụς ∀ọηg mãnh liệt.
    ….
    1 tuần trước…
    "Bíp bíp bíp."
    "Lập tức phong toả hiện trường."
    "Kiểm soát tất cả những người ra vào, phát hiện kẻ khả nghi lập tức bắt giữ."
    Lực lượng cảnh sát cùng lúc tuồn ra khỏi xe ô tô. Tiếng còi hú của xe cứu thương, còi tín hiệu của xe cảnh sát náo động cả toà chung cư. Dây phân cách nhanh chóng được giăng kín. Toàn bộ người ra vào đều bị cảnh sát kiểm soát nghiêm ngặt. Mọi thứ dường như đang rơi vào trạng thái toán loạn.
    "Đội trưởng, bảo vệ nói chung cư bị cắt điện từ đêm qua."
    "Đội trưởng, phát hiện giấu giày và một con dao ở hiện trường."
    Máu lênh láng trên sàn nhà, thuỷ tinh vỡ vụn, bắn tung toé khắp nơi, đồ đạc trong phòng đều bị đập vỡ. Cô gái nằm trên vũng máu bị Gi*t rất thảm hại.
    "Gáy nạn nhân bị đâm thủng, từ иgự¢ xuống bụng bị rạch một đường dài, có bốn mươi hai mảnh thuỷ tinh cắm vào vết rạch, hai mắt bị đạn bắn thủng, nạn nhân ૮ɦếƭ trong trạng thái cơ thể đã cạn kiệt máu."
    Hàng loạt những báo cáo được gửi đến văn phòng làm việc của tổ chuyên án. Người báo án là Thẩm Thư, một thành viên ưu tú của tổ chuyên án và là người thân cận nhất với nạn nhân. Cô là người thường xuyên đón đưa Tư Hạ đi làm, chăm sóc Tư Hạ như một người chị em ruột thịt.
    Sáng nay, như thường lệ, cô vẫn đến đón người đồng nghiệp này, nhưng khi mở cửa ra, cô ấy đã ૮ɦếƭ giữa vũng máu đỏ lênh láng trên sàn.
    "Đưa Thẩm Thư vào phòng thẩm vấn!"
    Mệnh lệnh đanh thép từ cấp trên truyền xuống, không một ai dám chậm trễ, chuẩn bị bộ đàm, máy tính giám sát và lực lượng nhận thông tin điều tra.
    Phòng thẩm vấn mở ra, Thẩm Thư với dáng vẻ băng lãnh, đôi mắt lặng như mặt hồ không gợn sóng, cả người toát ra phong thái uy nghiêm vốn có của một viên cảnh sát.
    Tổ trưởng đích thân đến thẩm vấn cô, anh ta đã ngồi nghiêm nghị trước bàn thẩm vấn, chờ cô ổn định vị trí.
    Cả tổ chuyên án căng như dây đàn, ai nấy đều tập trung hết mức vào nhiệm vụ được giao.
    "Cô có mặt ở hiện trường vào lúc mấy giờ?"
    "6 giờ 30 phút sáng nay."
    Tổ trưởng liếc nhìn thông tin bác sĩ mổ tử thi gửi đến, ông ta cũng xác định thời gian tử vong của nạn nhân là vào khoảng sáu giờ.
    "Đó là nhà riêng của nạn nhân, tại sao cô vào được?"
    "Tôi có chìa khoá nhà của cô ấy, lần nào đến, đều là tôi mở cửa đi vào."
    Viên cảnh sát ở bên ngoài nhìn nhau, lập tức truyền thông tin cho đồng nghiệp. Giám sát chặt chẽ tình hình sửa chữa hệ thống điện của toà chung cư, điều tra camera ở chung cư nơi có căn hộ của Thẩm Thư để xác định thời điểm cô rời nhà vào sáng nay.
    Tổ trưởng đưa ra hàng loạt những câu hỏi giúp ích cho việc điều tra, liên tiếp ghi chép thông tin vào cuốn sổ. Thẩm Thư trước sau vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, bình tĩnh phối hợp trả lời.
    Tổ trưởng nhìn thẳng vào mắt cô, đưa ra câu hỏi cuối cùng: "Cô là người đầu tiên có mặt ở hiện trường, vậy vị trí nào của nạn nhân chảy nhiều máu nhất?"
    Bàn tay để dưới gầm bàn của Thẩm Thư hơi siết lại. Tuy cô là người xuất hiện đầu tiên tại hiện trường, nhưng cô không làm xê dịch và cũng không động chạm đến bất cứ vị trí nào của hiện trường. Về quan sát tổng thể, cô chỉ có thể xác định được thi thể Tư Hạ bị rạch một đường theo chiều dọc từ cổ xuống bụng. Hai mắt bị thương.
    Cho đến khi đồng nghiệp của cô đến, động chạm vào thi thể để khám nghiệm thì cô mới biết phần gáy của Tư Hạ đã bị đâm thủng. Mắt bị hai viên đạn găm sâu. Còn đường thẳng trên da thịt thì đã hiện hữu quá rõ, nhìn qua cũng có thể phát hiện được.
    Nếu cô tham lam muốn thể hiện thực lực giỏi giang của bản thân bằng cách qua quan sát để phân tích thật bài bản tổn thương mà nạn nhân gặp phải, rằng vùng gáy bị chảy máu nhiều nhất, cô chắc chắn sẽ bị tổ trưởng bắt thóp. Vì vùng chảy máu nhiều nhất chính là vùng đầu tiên bị hung thủ tổn hại. Và vì sao cô khẳng định được đó là vị trí bị tổn hại đầu tiên. Chẳng lẽ, cô là hung thủ sao? Câu hỏi này là một cái bẫy.
    "Tôi đã báo án ngay sau khi có mặt tại hiện trường, tôi không tiếp cận thi thể nạn nhân nên không có thu thập gì?"
    Mí mắt tổ trưởng cụp xuống, cô hoàn toàn có đủ chuyên môn để qua khỏi những câu hỏi mánh khoé này, kể cả cô có là hung thủ đi chăng nữa, cô cũng biết cách để không bị cảnh sát phát hiện ra sơ hở.
    "Thẩm Thư, cô chính thức được đưa vào danh sách kẻ tình nghi."
    Tổ trưởng viết một vài thông tin gì đó vào cuốn sổ rồi cho phép cô ra ngoài. Lúc này, đối diện với đồng nghiệp chỉ còn là sự lãnh đạm và xa cách. Đây là tổ chuyên án, kể cả cô có là đồng nghiệp, bạn bè thân cận với bọn họ thì lúc này, cô vẫn bị đẩy vào quy trình điều tra vụ án với cái mác ‘kẻ tình nghi’. Ở đây không có sự dung túng, chỉ có khắt khe và công bằng.
    Cô đứng trước cửa toà án, lạnh lùng gọi đi một cuộc điện thoại: "Tư Nhã, cậu về nước đi, Tư Hạ qua đời rồi."
    Cô để lại đúng một câu ngắn gọn rồi phóng xe rời khỏi toà án. Trời chập tối, cô đỗ xe trước một toà dinh thự nguy nga, to lớn, có diện tích khoảng chừng bằng một khu nghỉ dưỡng cao cấp.
    Giúp việc xếp hàng dài từ ngoài cửa vào tận phòng khách, cung kính cúi đầu chào cô: "Chào nhị tiểu thư."
    Cô hờ hững liếc nhìn vài giây, rồi dừng lại, lạnh lùng buông một câu hỏi: "Thẩm Hàn Phong về chưa?"
    "Thưa tiểu thư, thiếu gia chưa đi làm về ạ."
    Mí mắt cô hơi cụp xuống rồi trở về trạng thái bình thường, không thèm đếm xỉa đến người nào nữa, cứ thế đi lên phòng riêng.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    “Thẩm Hàn Phong, thả tôi ra!” Thẩm Thư gào lên trong vô vọng. Cả người vô lực bị ép xuống ghế. Thẩm Hàn Phong giữ chặt gáy ép cô ngửa cổ, đón nhận nụ hôn cuồng bạo của hắn. Hắn dùng dây thừng trói chặt cô vào ghế, tham lam xâm chiếm cơ thể cô. Một người ra sức vùng vẫy, một kẻ điên cuồng cưỡng đoạt. Căn nhà nhỏ phút chốc nhuốm đầy Dụς ∀ọηg mãnh liệt. …. 1 tuần trước… "Bíp bíp bíp." "Lập tức phong toả hiện trường." "Kiểm soát tất cả những người ra vào, phát hiện kẻ khả nghi lập tức bắt giữ." Lực lượng cảnh sát cùng lúc tuồn ra khỏi xe ô tô. Tiếng còi hú của xe cứu thương, còi tín hiệu của xe cảnh sát náo động cả toà chung cư. Dây phân cách nhanh chóng được giăng kín. Toàn bộ người ra vào đều bị cảnh sát kiểm soát nghiêm ngặt. Mọi thứ dường như đang rơi vào trạng thái toán loạn. "Đội trưởng, bảo vệ nói chung cư bị cắt điện từ đêm qua." "Đội trưởng, phát hiện giấu giày và một con dao ở hiện trường." Máu lênh láng trên sàn nhà, thuỷ tinh vỡ vụn, bắn tung toé khắp nơi, đồ đạc trong phòng đều bị đập vỡ. Cô gái nằm trên vũng máu bị Gi*t rất thảm hại. "Gáy nạn nhân bị đâm thủng, từ иgự¢ xuống bụng bị rạch một đường dài, có bốn mươi hai mảnh thuỷ tinh cắm vào vết rạch, hai mắt bị đạn bắn thủng, nạn nhân ૮ɦếƭ trong trạng thái cơ thể đã cạn kiệt máu." Hàng loạt những báo cáo được gửi đến văn phòng làm việc của tổ chuyên án. Người báo án là Thẩm Thư, một thành viên ưu tú của tổ chuyên án và là người thân cận nhất với nạn nhân. Cô là người thường xuyên đón đưa Tư Hạ đi làm, chăm sóc Tư Hạ như một người chị em ruột thịt. Sáng nay, như thường lệ, cô vẫn đến đón người đồng nghiệp này, nhưng khi mở cửa ra, cô ấy đã ૮ɦếƭ giữa vũng máu đỏ lênh láng trên sàn. "Đưa Thẩm Thư vào phòng thẩm vấn!" Mệnh lệnh đanh thép từ cấp trên truyền xuống, không một ai dám chậm trễ, chuẩn bị bộ đàm, máy tính giám sát và lực lượng nhận thông tin điều tra. Phòng thẩm vấn mở ra, Thẩm Thư với dáng vẻ băng lãnh, đôi mắt lặng như mặt hồ không gợn sóng, cả người toát ra phong thái uy nghiêm vốn có của một viên cảnh sát. Tổ trưởng đích thân đến thẩm vấn cô, anh ta đã ngồi nghiêm nghị trước bàn thẩm vấn, chờ cô ổn định vị trí. Cả tổ chuyên án căng như dây đàn, ai nấy đều tập trung hết mức vào nhiệm vụ được giao. "Cô có mặt ở hiện trường vào lúc mấy giờ?" "6 giờ 30 phút sáng nay." Tổ trưởng liếc nhìn thông tin bác sĩ mổ tử thi gửi đến, ông ta cũng xác định thời gian tử vong của nạn nhân là vào khoảng sáu giờ. "Đó là nhà riêng của nạn nhân, tại sao cô vào được?" "Tôi có chìa khoá nhà của cô ấy, lần nào đến, đều là tôi mở cửa đi vào." Viên cảnh sát ở bên ngoài nhìn nhau, lập tức truyền thông tin cho đồng nghiệp. Giám sát chặt chẽ tình hình sửa chữa hệ thống điện của toà chung cư, điều tra camera ở chung cư nơi có căn hộ của Thẩm Thư để xác định thời điểm cô rời nhà vào sáng nay. Tổ trưởng đưa ra hàng loạt những câu hỏi giúp ích cho việc điều tra, liên tiếp ghi chép thông tin vào cuốn sổ. Thẩm Thư trước sau vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, bình tĩnh phối hợp trả lời. Tổ trưởng nhìn thẳng vào mắt cô, đưa ra câu hỏi cuối cùng: "Cô là người đầu tiên có mặt ở hiện trường, vậy vị trí nào của nạn nhân chảy nhiều máu nhất?" Bàn tay để dưới gầm bàn của Thẩm Thư hơi siết lại. Tuy cô là người xuất hiện đầu tiên tại hiện trường, nhưng cô không làm xê dịch và cũng không động chạm đến bất cứ vị trí nào của hiện trường. Về quan sát tổng thể, cô chỉ có thể xác định được thi thể Tư Hạ bị rạch một đường theo chiều dọc từ cổ xuống bụng. Hai mắt bị thương. Cho đến khi đồng nghiệp của cô đến, động chạm vào thi thể để khám nghiệm thì cô mới biết phần gáy của Tư Hạ đã bị đâm thủng. Mắt bị hai viên đạn găm sâu. Còn đường thẳng trên da thịt thì đã hiện hữu quá rõ, nhìn qua cũng có thể phát hiện được. Nếu cô tham lam muốn thể hiện thực lực giỏi giang của bản thân bằng cách qua quan sát để phân tích thật bài bản tổn thương mà nạn nhân gặp phải, rằng vùng gáy bị chảy máu nhiều nhất, cô chắc chắn sẽ bị tổ trưởng bắt thóp. Vì vùng chảy máu nhiều nhất chính là vùng đầu tiên bị hung thủ tổn hại. Và vì sao cô khẳng định được đó là vị trí bị tổn hại đầu tiên. Chẳng lẽ, cô là hung thủ sao? Câu hỏi này là một cái bẫy. "Tôi đã báo án ngay sau khi có mặt tại hiện trường, tôi không tiếp cận thi thể nạn nhân nên không có thu thập gì?" Mí mắt tổ trưởng cụp xuống, cô hoàn toàn có đủ chuyên môn để qua khỏi những câu hỏi mánh khoé này, kể cả cô có là hung thủ đi chăng nữa, cô cũng biết cách để không bị cảnh sát phát hiện ra sơ hở. "Thẩm Thư, cô chính thức được đưa vào danh sách kẻ tình nghi." Tổ trưởng viết một vài thông tin gì đó vào cuốn sổ rồi cho phép cô ra ngoài. Lúc này, đối diện với đồng nghiệp chỉ còn là sự lãnh đạm và xa cách. Đây là tổ chuyên án, kể cả cô có là đồng nghiệp, bạn bè thân cận với bọn họ thì lúc này, cô vẫn bị đẩy vào quy trình điều tra vụ án với cái mác ‘kẻ tình nghi’. Ở đây không có sự dung túng, chỉ có khắt khe và công bằng. Cô đứng trước cửa toà án, lạnh lùng gọi đi một cuộc điện thoại: "Tư Nhã, cậu về nước đi, Tư Hạ qua đời rồi." Cô để lại đúng một câu ngắn gọn rồi phóng xe rời khỏi toà án. Trời chập tối, cô đỗ xe trước một toà dinh thự nguy nga, to lớn, có diện tích khoảng chừng bằng một khu nghỉ dưỡng cao cấp. Giúp việc xếp hàng dài từ ngoài cửa vào tận phòng khách, cung kính cúi đầu chào cô: "Chào nhị tiểu thư." Cô hờ hững liếc nhìn vài giây, rồi dừng lại, lạnh lùng buông một câu hỏi: "Thẩm Hàn Phong về chưa?" "Thưa tiểu thư, thiếu gia chưa đi làm về ạ." Mí mắt cô hơi cụp xuống rồi trở về trạng thái bình thường, không thèm đếm xỉa đến người nào nữa, cứ thế đi lên phòng riêng. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 3933 Views
  • "Chú Tần, mai có thể thay cháu đi xem mặt không ạ?"
    "Lại bị mẹ giục cưới à?"
    "Vâng!"
    "Mới 27 thì cưới xin cái gì, còn quá trẻ!"
    "Mẹ nói đây là con gái của bạn mẹ rất xinh đẹp nên muốn giới thiệu, hai bên qua lại tìm hiểu, hợp thì tiến tới hôn nhân."
    "Thế thì cháu nên đi, nhờ chú làm gì, chú rất bận."
    Chàng trai thở dài ngồi xuống ghế đáp:
    "Mai cháu bận với nữ thần rồi, không thể đi, chú giúp cháu nốt lần này với."
    Tần Ngụy nhíu mày: "Nữ thần? Cháu có bạn gái rồi còn muốn đi xem mắt?"
    "Không phải là bạn gái ạ, cháu vẫn còn độc thân, mà trai độc thân không trong bất kỳ mối quan hệ nào thì vẫn có sự chọn lựa."
    Tần Ngụy im lặng không nói gì, cũng không đồng ý là sẽ giúp cháu trai! Tần Vĩ xót ruột nài nỉ.
    "Chú Tần!"
    "Bận, huống hồ cháu khen người ta đẹp thì nên tự đi để có cảm nhận rõ hơn."
    Tần Vĩ nhún vai: "Cháu chưa xem hình, chỉ nghe mẹ cháu khen qua là xinh thôi, nghe đâu là cô con út rất được gia đình thương yêu, nhưng mà cháu thực sự không thể đi. Chú Tần..."
    "Nêu lý do tại sao chú phải giúp cháu những chuyện ngớ ngẩn này?"
    "Chú Tần giúp cháu lần này thì mỗi khi ông nội hối thúc nhắc đến chuyện cưới xin của chú, cháu sẽ lấy cả mạng sống ra để giúp lại chú đối phó."
    "Gửi địa chỉ."
    "Tuân lệnh."
    Tần Vĩ vội vàng lấy di động nhắn gửi địa chỉ qua máy cho chú mình, nét mặt trở nên khoan khoái vui vẻ, gửi xong anh ta ranh mãnh nói thêm.
    "Nhưng mà khi nào chú lấy vợ thế? Chú năm nay đã 39 tuổi rồi ấy."
    Tần Ngụy nhướn mày lườm cháu trai: "Rách việc."
    Tần Vĩ phá cười thành tiếng, không tiếp tục nhắc về vấn đề này nữa. Bởi trong trí nhớ của anh ta chú Tần là người vô cùng đam mê công việc, ghét bị ràng buộc thế nên tận độ tuổi này dù cho ông nội có khô nước bọt giục, chú Tần vẫn kiên định không lập gia đình...
    Tần Vĩ nhìn đồng hồ nói thêm: "Ngày mai chú cho cháu xin nhận xét về cô gái ấy nhé."
    "Biết!"
    "Cảm ơn chú."
    Tần Vĩ nói thêm đôi ba câu liền rời khỏi phòng.
    [...]
    Tối hôm sau, vì có công việc đột xuất nên Tần Ngụy tới trễ 5 phút.
    Anh bước vào nhà hàng lần mò theo thông tin nhận dạng để tìm đối tượng.
    Thấy thằng cháu trai bảo cô gái sẽ mặc váy đỏ, trên bàn có nhánh hoa hồng, nên Tần Ngụy cứ thế mà nhìn xung quanh. Nhìn một hồi cũng thấy một cô gái mặc váy đỏ trên bàn có hoa hồng thì bước lại, cô gái kia đang say sưa nhìn ngắm bên ngoài cửa sổ.
    Tần Ngụy bước tới lịch sự lên tiếng: "Xin lỗi, tôi đến trễ."
    Cô gái giật mình quay đầu, nhưng mà khi thấy dung mạo người đàn ông càng hoảng hốt mà đứng lên, miệng lắp bắp.
    "Thầy... thầy Tần?"
    Tần Ngụy cau mày: "Hạ Quyên, em làm gì ở đây?"
    "Em... em bị ép đi coi mắt ạ!"
    Khóe môi Tần Ngụy ngay lập tức giật giật. Nghĩ bụng, ch.ế.t tiệt, hóa ra người chị dâu giới thiệu là cô sinh viên của anh đang dạy?
    Hạ Quyên dè dặt: "Thầy Tần... thầy làm gì ở đây thế ạ?"
    "Tôi là đối tượng xem mặt của em."
    "Dạ? Thầy là cái người mẹ em khen nức nở ấy ạ."
    "Có lẽ vậy."
    Hạ Quyên gãi đầu miệng lầm bầm: "Mẹ nói là trai trẻ mà?"
    Sắc mặt Tần Ngụy sa sầm, anh hỏi: "Em nói cái gì?"
    "Dạ không ạ."
    Hạ Quyên cười khổ, nếu mà mẹ chịu nói cái tên Tần Ngụy thì dù có ch.ế.t cô cũng không đi đâu.
    Tần Ngụy giảng viên khó tính nhất trường của cô, bề ngoài đẹp trai nho nhã, nhưng mà lại cực kỳ hà khắc.
    Tần Ngụy ngồi xuống ghế lãnh đạm hỏi: "Mới 22 đã lo chuyện cưới chồng."
    Hạ Quyên mếu máo ngồi theo rề rề đáp: "Em... bị ép ạ."
    "Ngày mai có tiết của tôi sẽ kiểm tra, em học bài chưa?"
    "Lát em về sẽ học ạ!"
    Khóe môi Tần Ngụy nhếch lên, anh ác độc nhắc nhở.
    "Năm cuối tốt nhất đừng để bị tôi đánh trượt môn."
    Hạ Quyên cúi đầu cắn răng nhịn nhục, buổi xem mặt tràn trề áp lực. Đúng là xui xẻo.
    "Ăn gì?"
    "Em ăn gì cũng được thưa thầy."
    Tần Ngụy không hỏi thêm, anh gọi 2 phần Beefsteak.
    Hạ Quyên cũng không ý kiến. Trong bữa ăn cô nặng nề chậm chạp cắt bò liền thấy anh đưa đĩa của mình qua đã được cắt nhỏ vừa ăn.
    "Ăn đi, đưa đĩa em cho tôi."
    Hạ Quyên mím môi ngẩng mặt, động tác nhẹ nhàng nhận lấy đĩa của anh.
    "Cảm ơn thầy Tần."
    Anh "Ừ" một tiếng rồi lấy đĩa bò của cô nhàn nhã cắt ăn.
    Cũng thật may suốt buổi ăn Tần Ngụy không dọa sợ cô.
    Dùng bữa xong xuôi, Hạ Quyên định chuồn cho lẹ cơ mà vẫn bị Tần Ngụy gọi lại đòi đưa về. Hạ Quyên thở dài miễn cưỡng ngồi vào trong xe.
    Tới tiểu khu nhà cô, Hạ Quyên mừng hết biết, miệng nói lời cảm ơn thì thấy anh đưa di động qua.
    "Bấm số của em cho tôi!"
    "Dạ?"
    Tần Ngụy nghiêm nghị bảo:
    "Tôi phải đốc thúc vấn đề học tập của em, Hạ Quyên em là sinh viên năm cuối tốt nhất lo chuyên tâm học hành, bớt mấy cái việc đi xem mặt hiểu chưa."
    Hạ Quyên bị mắng chỉ biết phồng má, chuyện này cô đâu có muốn. Cô mím môi cầm lấy di động thầy Tần bấm số rồi đưa qua.
    "Vào nhà đi."
    "Vâng ạ, em chào thầy."
    Hạ Quyên như được giải phóng vội vàng rời khỏi xe nhanh chân chạy thẳng lên nhà.
    Tần Ngụy vẫn giương mắt nhìn, khóe môi ẩn hiện ý cười, vừa bấm lưu số của cô xong thì cháu trai Tần Vĩ gọi tới.
    Anh bắt máy: "Alo."
    "Chú Tần, buổi xem mặt thế nào ạ, cô gái kia ok không chú."
    "Xấu quắc."
    "Dạ?"
    "Cháu nhìn sẽ không vừa mắt đâu, tìm đối tượng mới đi."
    "Chú Tần, mai có thể thay cháu đi xem mặt không ạ?" "Lại bị mẹ giục cưới à?" "Vâng!" "Mới 27 thì cưới xin cái gì, còn quá trẻ!" "Mẹ nói đây là con gái của bạn mẹ rất xinh đẹp nên muốn giới thiệu, hai bên qua lại tìm hiểu, hợp thì tiến tới hôn nhân." "Thế thì cháu nên đi, nhờ chú làm gì, chú rất bận." Chàng trai thở dài ngồi xuống ghế đáp: "Mai cháu bận với nữ thần rồi, không thể đi, chú giúp cháu nốt lần này với." Tần Ngụy nhíu mày: "Nữ thần? Cháu có bạn gái rồi còn muốn đi xem mắt?" "Không phải là bạn gái ạ, cháu vẫn còn độc thân, mà trai độc thân không trong bất kỳ mối quan hệ nào thì vẫn có sự chọn lựa." Tần Ngụy im lặng không nói gì, cũng không đồng ý là sẽ giúp cháu trai! Tần Vĩ xót ruột nài nỉ. "Chú Tần!" "Bận, huống hồ cháu khen người ta đẹp thì nên tự đi để có cảm nhận rõ hơn." Tần Vĩ nhún vai: "Cháu chưa xem hình, chỉ nghe mẹ cháu khen qua là xinh thôi, nghe đâu là cô con út rất được gia đình thương yêu, nhưng mà cháu thực sự không thể đi. Chú Tần..." "Nêu lý do tại sao chú phải giúp cháu những chuyện ngớ ngẩn này?" "Chú Tần giúp cháu lần này thì mỗi khi ông nội hối thúc nhắc đến chuyện cưới xin của chú, cháu sẽ lấy cả mạng sống ra để giúp lại chú đối phó." "Gửi địa chỉ." "Tuân lệnh." Tần Vĩ vội vàng lấy di động nhắn gửi địa chỉ qua máy cho chú mình, nét mặt trở nên khoan khoái vui vẻ, gửi xong anh ta ranh mãnh nói thêm. "Nhưng mà khi nào chú lấy vợ thế? Chú năm nay đã 39 tuổi rồi ấy." Tần Ngụy nhướn mày lườm cháu trai: "Rách việc." Tần Vĩ phá cười thành tiếng, không tiếp tục nhắc về vấn đề này nữa. Bởi trong trí nhớ của anh ta chú Tần là người vô cùng đam mê công việc, ghét bị ràng buộc thế nên tận độ tuổi này dù cho ông nội có khô nước bọt giục, chú Tần vẫn kiên định không lập gia đình... Tần Vĩ nhìn đồng hồ nói thêm: "Ngày mai chú cho cháu xin nhận xét về cô gái ấy nhé." "Biết!" "Cảm ơn chú." Tần Vĩ nói thêm đôi ba câu liền rời khỏi phòng. [...] Tối hôm sau, vì có công việc đột xuất nên Tần Ngụy tới trễ 5 phút. Anh bước vào nhà hàng lần mò theo thông tin nhận dạng để tìm đối tượng. Thấy thằng cháu trai bảo cô gái sẽ mặc váy đỏ, trên bàn có nhánh hoa hồng, nên Tần Ngụy cứ thế mà nhìn xung quanh. Nhìn một hồi cũng thấy một cô gái mặc váy đỏ trên bàn có hoa hồng thì bước lại, cô gái kia đang say sưa nhìn ngắm bên ngoài cửa sổ. Tần Ngụy bước tới lịch sự lên tiếng: "Xin lỗi, tôi đến trễ." Cô gái giật mình quay đầu, nhưng mà khi thấy dung mạo người đàn ông càng hoảng hốt mà đứng lên, miệng lắp bắp. "Thầy... thầy Tần?" Tần Ngụy cau mày: "Hạ Quyên, em làm gì ở đây?" "Em... em bị ép đi coi mắt ạ!" Khóe môi Tần Ngụy ngay lập tức giật giật. Nghĩ bụng, ch.ế.t tiệt, hóa ra người chị dâu giới thiệu là cô sinh viên của anh đang dạy? Hạ Quyên dè dặt: "Thầy Tần... thầy làm gì ở đây thế ạ?" "Tôi là đối tượng xem mặt của em." "Dạ? Thầy là cái người mẹ em khen nức nở ấy ạ." "Có lẽ vậy." Hạ Quyên gãi đầu miệng lầm bầm: "Mẹ nói là trai trẻ mà?" Sắc mặt Tần Ngụy sa sầm, anh hỏi: "Em nói cái gì?" "Dạ không ạ." Hạ Quyên cười khổ, nếu mà mẹ chịu nói cái tên Tần Ngụy thì dù có ch.ế.t cô cũng không đi đâu. Tần Ngụy giảng viên khó tính nhất trường của cô, bề ngoài đẹp trai nho nhã, nhưng mà lại cực kỳ hà khắc. Tần Ngụy ngồi xuống ghế lãnh đạm hỏi: "Mới 22 đã lo chuyện cưới chồng." Hạ Quyên mếu máo ngồi theo rề rề đáp: "Em... bị ép ạ." "Ngày mai có tiết của tôi sẽ kiểm tra, em học bài chưa?" "Lát em về sẽ học ạ!" Khóe môi Tần Ngụy nhếch lên, anh ác độc nhắc nhở. "Năm cuối tốt nhất đừng để bị tôi đánh trượt môn." Hạ Quyên cúi đầu cắn răng nhịn nhục, buổi xem mặt tràn trề áp lực. Đúng là xui xẻo. "Ăn gì?" "Em ăn gì cũng được thưa thầy." Tần Ngụy không hỏi thêm, anh gọi 2 phần Beefsteak. Hạ Quyên cũng không ý kiến. Trong bữa ăn cô nặng nề chậm chạp cắt bò liền thấy anh đưa đĩa của mình qua đã được cắt nhỏ vừa ăn. "Ăn đi, đưa đĩa em cho tôi." Hạ Quyên mím môi ngẩng mặt, động tác nhẹ nhàng nhận lấy đĩa của anh. "Cảm ơn thầy Tần." Anh "Ừ" một tiếng rồi lấy đĩa bò của cô nhàn nhã cắt ăn. Cũng thật may suốt buổi ăn Tần Ngụy không dọa sợ cô. Dùng bữa xong xuôi, Hạ Quyên định chuồn cho lẹ cơ mà vẫn bị Tần Ngụy gọi lại đòi đưa về. Hạ Quyên thở dài miễn cưỡng ngồi vào trong xe. Tới tiểu khu nhà cô, Hạ Quyên mừng hết biết, miệng nói lời cảm ơn thì thấy anh đưa di động qua. "Bấm số của em cho tôi!" "Dạ?" Tần Ngụy nghiêm nghị bảo: "Tôi phải đốc thúc vấn đề học tập của em, Hạ Quyên em là sinh viên năm cuối tốt nhất lo chuyên tâm học hành, bớt mấy cái việc đi xem mặt hiểu chưa." Hạ Quyên bị mắng chỉ biết phồng má, chuyện này cô đâu có muốn. Cô mím môi cầm lấy di động thầy Tần bấm số rồi đưa qua. "Vào nhà đi." "Vâng ạ, em chào thầy." Hạ Quyên như được giải phóng vội vàng rời khỏi xe nhanh chân chạy thẳng lên nhà. Tần Ngụy vẫn giương mắt nhìn, khóe môi ẩn hiện ý cười, vừa bấm lưu số của cô xong thì cháu trai Tần Vĩ gọi tới. Anh bắt máy: "Alo." "Chú Tần, buổi xem mặt thế nào ạ, cô gái kia ok không chú." "Xấu quắc." "Dạ?" "Cháu nhìn sẽ không vừa mắt đâu, tìm đối tượng mới đi."
    0 Comments 0 Shares 4217 Views
More Stories