• Cận cảnh cây mai "khủng" vừa xuống chợ đã có khách mua 4 tỉ đồng
    Một cây mai vàng hơn 50 năm tuổi đã thu hút sự chú ý tại chợ hoa Xuân Long Xuyên, đoạn phía trước Bắc Đế Miếu (đường Phạm Hồng Thái, TP Long Xuyên, tỉnh An Giang), nhờ kích thước ấn tượng và vẻ đẹp độc đáo. Cây mai này có chiều cao hơn 5 mét, với tán rộng khoảng 8 mét, tạo nên một khung cảnh nổi bật giữa chợ hoa. Chỉ sau hơn một ngày xuống chợ, cây mai "khủng" này đã được một người "chơi mai" ở Long Xuyên mua với giá 4 tỉ đồng thông qua thông tin được biết từ người đã học hỏi về https://vuonmaihoanglong.com/huong-dan-cach-trong-giong-mai-vang-vu-nu-chan-dai/ và cách trồng mai vũ nữ chân dài từ anh.
    Sự kiện này đã gây xôn xao trong cộng đồng yêu thích cây cảnh và thu hút sự chú ý của nhiều người dân địa phương cũng như du khách đến tham quan chợ hoa. Việc cây mai vàng được mua với giá cao như vậy không chỉ là minh chứng cho giá trị của nó mà còn thể hiện sự quý hiếm và đặc biệt của cây mai hơn 50 năm tuổi này.
    Cây mai này có tán rộng và chiều cao ấn tượng, tạo ra một không gian hoành tráng và thu hút ánh nhìn của mọi người. Sự kiện này đã tạo ra một làn sóng quan tâm và trở thành chủ đề bàn tán trong suốt dịp Tết Nguyên Đán. Nhiều người đã đến chợ hoa để chiêm ngưỡng cây mai https://vuonmaihoanglong.com/mai-dot-bien-giao-ca-mau-tim-hieu-dac-tinh-va-cach-nhan-dang/ "khủng" này, chụp ảnh và tận hưởng không khí mùa xuân.
    Việc bán cây mai với giá 4 tỉ đồng cũng cho thấy sự phát triển của thị trường cây cảnh và sự quan tâm ngày càng lớn đối với những cây mai có tuổi đời cao và giá trị đặc biệt. Những cây mai vàng như vậy không chỉ là tài sản có giá trị kinh tế mà còn mang ý nghĩa tinh thần và văn hóa, trở thành biểu tượng của sự kiên định và thịnh vượng.
    Cây mai "khủng" tại chợ hoa Xuân Long Xuyên đã trở thành điểm nhấn đáng chú ý trong dịp Tết, thu hút sự quan tâm và ngưỡng mộ của nhiều người. Sự xuất hiện của cây mai này đã tạo ra một bầu không khí sôi động và góp phần làm cho chợ hoa trở nên sôi động hơn. Câu chuyện về cây mai 4 tỉ đồng sẽ tiếp tục được chia sẻ, mang lại cảm hứng và niềm vui cho những ai yêu thích cây cảnh và văn hóa truyền thống.
    Anh Bùi Văn Bằng ở huyện Cai Lậy, tỉnh Tiền Giang, người đã bán cây mai "khủng" 4 tỉ đồng, cho biết cây mai này có tuổi đời trên 50 năm và được anh https://vuonmaihoanglong.com/diem-thu-mua-mai-vang-gia-tot/] này lại từ một nhà vườn ở tỉnh Long An. Cây mai cổ thụ này có đường vanh gốc hơn 1,1 mét, tán rộng khoảng 8 mét và chiều cao 5 mét. Sau khi bán cây mai với giá 4 tỉ đồng, người mua đã trả trước 2 tỉ đồng và gửi lại để tiếp tục chưng ở chợ hoa Xuân.
    Cận cảnh cây mai "khủng" vừa xuống chợ đã có khách mua 4 tỉ đồng Một cây mai vàng hơn 50 năm tuổi đã thu hút sự chú ý tại chợ hoa Xuân Long Xuyên, đoạn phía trước Bắc Đế Miếu (đường Phạm Hồng Thái, TP Long Xuyên, tỉnh An Giang), nhờ kích thước ấn tượng và vẻ đẹp độc đáo. Cây mai này có chiều cao hơn 5 mét, với tán rộng khoảng 8 mét, tạo nên một khung cảnh nổi bật giữa chợ hoa. Chỉ sau hơn một ngày xuống chợ, cây mai "khủng" này đã được một người "chơi mai" ở Long Xuyên mua với giá 4 tỉ đồng thông qua thông tin được biết từ người đã học hỏi về https://vuonmaihoanglong.com/huong-dan-cach-trong-giong-mai-vang-vu-nu-chan-dai/ và cách trồng mai vũ nữ chân dài từ anh. Sự kiện này đã gây xôn xao trong cộng đồng yêu thích cây cảnh và thu hút sự chú ý của nhiều người dân địa phương cũng như du khách đến tham quan chợ hoa. Việc cây mai vàng được mua với giá cao như vậy không chỉ là minh chứng cho giá trị của nó mà còn thể hiện sự quý hiếm và đặc biệt của cây mai hơn 50 năm tuổi này. Cây mai này có tán rộng và chiều cao ấn tượng, tạo ra một không gian hoành tráng và thu hút ánh nhìn của mọi người. Sự kiện này đã tạo ra một làn sóng quan tâm và trở thành chủ đề bàn tán trong suốt dịp Tết Nguyên Đán. Nhiều người đã đến chợ hoa để chiêm ngưỡng cây mai https://vuonmaihoanglong.com/mai-dot-bien-giao-ca-mau-tim-hieu-dac-tinh-va-cach-nhan-dang/ "khủng" này, chụp ảnh và tận hưởng không khí mùa xuân. Việc bán cây mai với giá 4 tỉ đồng cũng cho thấy sự phát triển của thị trường cây cảnh và sự quan tâm ngày càng lớn đối với những cây mai có tuổi đời cao và giá trị đặc biệt. Những cây mai vàng như vậy không chỉ là tài sản có giá trị kinh tế mà còn mang ý nghĩa tinh thần và văn hóa, trở thành biểu tượng của sự kiên định và thịnh vượng. Cây mai "khủng" tại chợ hoa Xuân Long Xuyên đã trở thành điểm nhấn đáng chú ý trong dịp Tết, thu hút sự quan tâm và ngưỡng mộ của nhiều người. Sự xuất hiện của cây mai này đã tạo ra một bầu không khí sôi động và góp phần làm cho chợ hoa trở nên sôi động hơn. Câu chuyện về cây mai 4 tỉ đồng sẽ tiếp tục được chia sẻ, mang lại cảm hứng và niềm vui cho những ai yêu thích cây cảnh và văn hóa truyền thống. Anh Bùi Văn Bằng ở huyện Cai Lậy, tỉnh Tiền Giang, người đã bán cây mai "khủng" 4 tỉ đồng, cho biết cây mai này có tuổi đời trên 50 năm và được anh https://vuonmaihoanglong.com/diem-thu-mua-mai-vang-gia-tot/] này lại từ một nhà vườn ở tỉnh Long An. Cây mai cổ thụ này có đường vanh gốc hơn 1,1 mét, tán rộng khoảng 8 mét và chiều cao 5 mét. Sau khi bán cây mai với giá 4 tỉ đồng, người mua đã trả trước 2 tỉ đồng và gửi lại để tiếp tục chưng ở chợ hoa Xuân.
    VUONMAIHOANGLONG.COM
    Không tìm thấy trang - Vườn Mai Hoàng Long
    Hoàng Long gửi trọn sắc xuân trong từng cánh mai đến với mọi nhà.
    0 Commentarii 0 Distribuiri 11160 Views
  • “Thẩm Hàn Phong, thả tôi ra!”
    Thẩm Thư gào lên trong vô vọng. Cả người vô lực bị ép xuống ghế.
    Thẩm Hàn Phong giữ chặt gáy ép cô ngửa cổ, đón nhận nụ hôn cuồng bạo của hắn. Hắn dùng dây thừng trói chặt cô vào ghế, tham lam xâm chiếm cơ thể cô.
    Một người ra sức vùng vẫy, một kẻ điên cuồng cưỡng đoạt. Căn nhà nhỏ phút chốc nhuốm đầy Dụς ∀ọηg mãnh liệt.
    ….
    1 tuần trước…
    "Bíp bíp bíp."
    "Lập tức phong toả hiện trường."
    "Kiểm soát tất cả những người ra vào, phát hiện kẻ khả nghi lập tức bắt giữ."
    Lực lượng cảnh sát cùng lúc tuồn ra khỏi xe ô tô. Tiếng còi hú của xe cứu thương, còi tín hiệu của xe cảnh sát náo động cả toà chung cư. Dây phân cách nhanh chóng được giăng kín. Toàn bộ người ra vào đều bị cảnh sát kiểm soát nghiêm ngặt. Mọi thứ dường như đang rơi vào trạng thái toán loạn.
    "Đội trưởng, bảo vệ nói chung cư bị cắt điện từ đêm qua."
    "Đội trưởng, phát hiện giấu giày và một con dao ở hiện trường."
    Máu lênh láng trên sàn nhà, thuỷ tinh vỡ vụn, bắn tung toé khắp nơi, đồ đạc trong phòng đều bị đập vỡ. Cô gái nằm trên vũng máu bị Gi*t rất thảm hại.
    "Gáy nạn nhân bị đâm thủng, từ иgự¢ xuống bụng bị rạch một đường dài, có bốn mươi hai mảnh thuỷ tinh cắm vào vết rạch, hai mắt bị đạn bắn thủng, nạn nhân ૮ɦếƭ trong trạng thái cơ thể đã cạn kiệt máu."
    Hàng loạt những báo cáo được gửi đến văn phòng làm việc của tổ chuyên án. Người báo án là Thẩm Thư, một thành viên ưu tú của tổ chuyên án và là người thân cận nhất với nạn nhân. Cô là người thường xuyên đón đưa Tư Hạ đi làm, chăm sóc Tư Hạ như một người chị em ruột thịt.
    Sáng nay, như thường lệ, cô vẫn đến đón người đồng nghiệp này, nhưng khi mở cửa ra, cô ấy đã ૮ɦếƭ giữa vũng máu đỏ lênh láng trên sàn.
    "Đưa Thẩm Thư vào phòng thẩm vấn!"
    Mệnh lệnh đanh thép từ cấp trên truyền xuống, không một ai dám chậm trễ, chuẩn bị bộ đàm, máy tính giám sát và lực lượng nhận thông tin điều tra.
    Phòng thẩm vấn mở ra, Thẩm Thư với dáng vẻ băng lãnh, đôi mắt lặng như mặt hồ không gợn sóng, cả người toát ra phong thái uy nghiêm vốn có của một viên cảnh sát.
    Tổ trưởng đích thân đến thẩm vấn cô, anh ta đã ngồi nghiêm nghị trước bàn thẩm vấn, chờ cô ổn định vị trí.
    Cả tổ chuyên án căng như dây đàn, ai nấy đều tập trung hết mức vào nhiệm vụ được giao.
    "Cô có mặt ở hiện trường vào lúc mấy giờ?"
    "6 giờ 30 phút sáng nay."
    Tổ trưởng liếc nhìn thông tin bác sĩ mổ tử thi gửi đến, ông ta cũng xác định thời gian tử vong của nạn nhân là vào khoảng sáu giờ.
    "Đó là nhà riêng của nạn nhân, tại sao cô vào được?"
    "Tôi có chìa khoá nhà của cô ấy, lần nào đến, đều là tôi mở cửa đi vào."
    Viên cảnh sát ở bên ngoài nhìn nhau, lập tức truyền thông tin cho đồng nghiệp. Giám sát chặt chẽ tình hình sửa chữa hệ thống điện của toà chung cư, điều tra camera ở chung cư nơi có căn hộ của Thẩm Thư để xác định thời điểm cô rời nhà vào sáng nay.
    Tổ trưởng đưa ra hàng loạt những câu hỏi giúp ích cho việc điều tra, liên tiếp ghi chép thông tin vào cuốn sổ. Thẩm Thư trước sau vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, bình tĩnh phối hợp trả lời.
    Tổ trưởng nhìn thẳng vào mắt cô, đưa ra câu hỏi cuối cùng: "Cô là người đầu tiên có mặt ở hiện trường, vậy vị trí nào của nạn nhân chảy nhiều máu nhất?"
    Bàn tay để dưới gầm bàn của Thẩm Thư hơi siết lại. Tuy cô là người xuất hiện đầu tiên tại hiện trường, nhưng cô không làm xê dịch và cũng không động chạm đến bất cứ vị trí nào của hiện trường. Về quan sát tổng thể, cô chỉ có thể xác định được thi thể Tư Hạ bị rạch một đường theo chiều dọc từ cổ xuống bụng. Hai mắt bị thương.
    Cho đến khi đồng nghiệp của cô đến, động chạm vào thi thể để khám nghiệm thì cô mới biết phần gáy của Tư Hạ đã bị đâm thủng. Mắt bị hai viên đạn găm sâu. Còn đường thẳng trên da thịt thì đã hiện hữu quá rõ, nhìn qua cũng có thể phát hiện được.
    Nếu cô tham lam muốn thể hiện thực lực giỏi giang của bản thân bằng cách qua quan sát để phân tích thật bài bản tổn thương mà nạn nhân gặp phải, rằng vùng gáy bị chảy máu nhiều nhất, cô chắc chắn sẽ bị tổ trưởng bắt thóp. Vì vùng chảy máu nhiều nhất chính là vùng đầu tiên bị hung thủ tổn hại. Và vì sao cô khẳng định được đó là vị trí bị tổn hại đầu tiên. Chẳng lẽ, cô là hung thủ sao? Câu hỏi này là một cái bẫy.
    "Tôi đã báo án ngay sau khi có mặt tại hiện trường, tôi không tiếp cận thi thể nạn nhân nên không có thu thập gì?"
    Mí mắt tổ trưởng cụp xuống, cô hoàn toàn có đủ chuyên môn để qua khỏi những câu hỏi mánh khoé này, kể cả cô có là hung thủ đi chăng nữa, cô cũng biết cách để không bị cảnh sát phát hiện ra sơ hở.
    "Thẩm Thư, cô chính thức được đưa vào danh sách kẻ tình nghi."
    Tổ trưởng viết một vài thông tin gì đó vào cuốn sổ rồi cho phép cô ra ngoài. Lúc này, đối diện với đồng nghiệp chỉ còn là sự lãnh đạm và xa cách. Đây là tổ chuyên án, kể cả cô có là đồng nghiệp, bạn bè thân cận với bọn họ thì lúc này, cô vẫn bị đẩy vào quy trình điều tra vụ án với cái mác ‘kẻ tình nghi’. Ở đây không có sự dung túng, chỉ có khắt khe và công bằng.
    Cô đứng trước cửa toà án, lạnh lùng gọi đi một cuộc điện thoại: "Tư Nhã, cậu về nước đi, Tư Hạ qua đời rồi."
    Cô để lại đúng một câu ngắn gọn rồi phóng xe rời khỏi toà án. Trời chập tối, cô đỗ xe trước một toà dinh thự nguy nga, to lớn, có diện tích khoảng chừng bằng một khu nghỉ dưỡng cao cấp.
    Giúp việc xếp hàng dài từ ngoài cửa vào tận phòng khách, cung kính cúi đầu chào cô: "Chào nhị tiểu thư."
    Cô hờ hững liếc nhìn vài giây, rồi dừng lại, lạnh lùng buông một câu hỏi: "Thẩm Hàn Phong về chưa?"
    "Thưa tiểu thư, thiếu gia chưa đi làm về ạ."
    Mí mắt cô hơi cụp xuống rồi trở về trạng thái bình thường, không thèm đếm xỉa đến người nào nữa, cứ thế đi lên phòng riêng.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    “Thẩm Hàn Phong, thả tôi ra!” Thẩm Thư gào lên trong vô vọng. Cả người vô lực bị ép xuống ghế. Thẩm Hàn Phong giữ chặt gáy ép cô ngửa cổ, đón nhận nụ hôn cuồng bạo của hắn. Hắn dùng dây thừng trói chặt cô vào ghế, tham lam xâm chiếm cơ thể cô. Một người ra sức vùng vẫy, một kẻ điên cuồng cưỡng đoạt. Căn nhà nhỏ phút chốc nhuốm đầy Dụς ∀ọηg mãnh liệt. …. 1 tuần trước… "Bíp bíp bíp." "Lập tức phong toả hiện trường." "Kiểm soát tất cả những người ra vào, phát hiện kẻ khả nghi lập tức bắt giữ." Lực lượng cảnh sát cùng lúc tuồn ra khỏi xe ô tô. Tiếng còi hú của xe cứu thương, còi tín hiệu của xe cảnh sát náo động cả toà chung cư. Dây phân cách nhanh chóng được giăng kín. Toàn bộ người ra vào đều bị cảnh sát kiểm soát nghiêm ngặt. Mọi thứ dường như đang rơi vào trạng thái toán loạn. "Đội trưởng, bảo vệ nói chung cư bị cắt điện từ đêm qua." "Đội trưởng, phát hiện giấu giày và một con dao ở hiện trường." Máu lênh láng trên sàn nhà, thuỷ tinh vỡ vụn, bắn tung toé khắp nơi, đồ đạc trong phòng đều bị đập vỡ. Cô gái nằm trên vũng máu bị Gi*t rất thảm hại. "Gáy nạn nhân bị đâm thủng, từ иgự¢ xuống bụng bị rạch một đường dài, có bốn mươi hai mảnh thuỷ tinh cắm vào vết rạch, hai mắt bị đạn bắn thủng, nạn nhân ૮ɦếƭ trong trạng thái cơ thể đã cạn kiệt máu." Hàng loạt những báo cáo được gửi đến văn phòng làm việc của tổ chuyên án. Người báo án là Thẩm Thư, một thành viên ưu tú của tổ chuyên án và là người thân cận nhất với nạn nhân. Cô là người thường xuyên đón đưa Tư Hạ đi làm, chăm sóc Tư Hạ như một người chị em ruột thịt. Sáng nay, như thường lệ, cô vẫn đến đón người đồng nghiệp này, nhưng khi mở cửa ra, cô ấy đã ૮ɦếƭ giữa vũng máu đỏ lênh láng trên sàn. "Đưa Thẩm Thư vào phòng thẩm vấn!" Mệnh lệnh đanh thép từ cấp trên truyền xuống, không một ai dám chậm trễ, chuẩn bị bộ đàm, máy tính giám sát và lực lượng nhận thông tin điều tra. Phòng thẩm vấn mở ra, Thẩm Thư với dáng vẻ băng lãnh, đôi mắt lặng như mặt hồ không gợn sóng, cả người toát ra phong thái uy nghiêm vốn có của một viên cảnh sát. Tổ trưởng đích thân đến thẩm vấn cô, anh ta đã ngồi nghiêm nghị trước bàn thẩm vấn, chờ cô ổn định vị trí. Cả tổ chuyên án căng như dây đàn, ai nấy đều tập trung hết mức vào nhiệm vụ được giao. "Cô có mặt ở hiện trường vào lúc mấy giờ?" "6 giờ 30 phút sáng nay." Tổ trưởng liếc nhìn thông tin bác sĩ mổ tử thi gửi đến, ông ta cũng xác định thời gian tử vong của nạn nhân là vào khoảng sáu giờ. "Đó là nhà riêng của nạn nhân, tại sao cô vào được?" "Tôi có chìa khoá nhà của cô ấy, lần nào đến, đều là tôi mở cửa đi vào." Viên cảnh sát ở bên ngoài nhìn nhau, lập tức truyền thông tin cho đồng nghiệp. Giám sát chặt chẽ tình hình sửa chữa hệ thống điện của toà chung cư, điều tra camera ở chung cư nơi có căn hộ của Thẩm Thư để xác định thời điểm cô rời nhà vào sáng nay. Tổ trưởng đưa ra hàng loạt những câu hỏi giúp ích cho việc điều tra, liên tiếp ghi chép thông tin vào cuốn sổ. Thẩm Thư trước sau vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, bình tĩnh phối hợp trả lời. Tổ trưởng nhìn thẳng vào mắt cô, đưa ra câu hỏi cuối cùng: "Cô là người đầu tiên có mặt ở hiện trường, vậy vị trí nào của nạn nhân chảy nhiều máu nhất?" Bàn tay để dưới gầm bàn của Thẩm Thư hơi siết lại. Tuy cô là người xuất hiện đầu tiên tại hiện trường, nhưng cô không làm xê dịch và cũng không động chạm đến bất cứ vị trí nào của hiện trường. Về quan sát tổng thể, cô chỉ có thể xác định được thi thể Tư Hạ bị rạch một đường theo chiều dọc từ cổ xuống bụng. Hai mắt bị thương. Cho đến khi đồng nghiệp của cô đến, động chạm vào thi thể để khám nghiệm thì cô mới biết phần gáy của Tư Hạ đã bị đâm thủng. Mắt bị hai viên đạn găm sâu. Còn đường thẳng trên da thịt thì đã hiện hữu quá rõ, nhìn qua cũng có thể phát hiện được. Nếu cô tham lam muốn thể hiện thực lực giỏi giang của bản thân bằng cách qua quan sát để phân tích thật bài bản tổn thương mà nạn nhân gặp phải, rằng vùng gáy bị chảy máu nhiều nhất, cô chắc chắn sẽ bị tổ trưởng bắt thóp. Vì vùng chảy máu nhiều nhất chính là vùng đầu tiên bị hung thủ tổn hại. Và vì sao cô khẳng định được đó là vị trí bị tổn hại đầu tiên. Chẳng lẽ, cô là hung thủ sao? Câu hỏi này là một cái bẫy. "Tôi đã báo án ngay sau khi có mặt tại hiện trường, tôi không tiếp cận thi thể nạn nhân nên không có thu thập gì?" Mí mắt tổ trưởng cụp xuống, cô hoàn toàn có đủ chuyên môn để qua khỏi những câu hỏi mánh khoé này, kể cả cô có là hung thủ đi chăng nữa, cô cũng biết cách để không bị cảnh sát phát hiện ra sơ hở. "Thẩm Thư, cô chính thức được đưa vào danh sách kẻ tình nghi." Tổ trưởng viết một vài thông tin gì đó vào cuốn sổ rồi cho phép cô ra ngoài. Lúc này, đối diện với đồng nghiệp chỉ còn là sự lãnh đạm và xa cách. Đây là tổ chuyên án, kể cả cô có là đồng nghiệp, bạn bè thân cận với bọn họ thì lúc này, cô vẫn bị đẩy vào quy trình điều tra vụ án với cái mác ‘kẻ tình nghi’. Ở đây không có sự dung túng, chỉ có khắt khe và công bằng. Cô đứng trước cửa toà án, lạnh lùng gọi đi một cuộc điện thoại: "Tư Nhã, cậu về nước đi, Tư Hạ qua đời rồi." Cô để lại đúng một câu ngắn gọn rồi phóng xe rời khỏi toà án. Trời chập tối, cô đỗ xe trước một toà dinh thự nguy nga, to lớn, có diện tích khoảng chừng bằng một khu nghỉ dưỡng cao cấp. Giúp việc xếp hàng dài từ ngoài cửa vào tận phòng khách, cung kính cúi đầu chào cô: "Chào nhị tiểu thư." Cô hờ hững liếc nhìn vài giây, rồi dừng lại, lạnh lùng buông một câu hỏi: "Thẩm Hàn Phong về chưa?" "Thưa tiểu thư, thiếu gia chưa đi làm về ạ." Mí mắt cô hơi cụp xuống rồi trở về trạng thái bình thường, không thèm đếm xỉa đến người nào nữa, cứ thế đi lên phòng riêng. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Commentarii 0 Distribuiri 5526 Views
  • "Chú Tần, mai có thể thay cháu đi xem mặt không ạ?"
    "Lại bị mẹ giục cưới à?"
    "Vâng!"
    "Mới 27 thì cưới xin cái gì, còn quá trẻ!"
    "Mẹ nói đây là con gái của bạn mẹ rất xinh đẹp nên muốn giới thiệu, hai bên qua lại tìm hiểu, hợp thì tiến tới hôn nhân."
    "Thế thì cháu nên đi, nhờ chú làm gì, chú rất bận."
    Chàng trai thở dài ngồi xuống ghế đáp:
    "Mai cháu bận với nữ thần rồi, không thể đi, chú giúp cháu nốt lần này với."
    Tần Ngụy nhíu mày: "Nữ thần? Cháu có bạn gái rồi còn muốn đi xem mắt?"
    "Không phải là bạn gái ạ, cháu vẫn còn độc thân, mà trai độc thân không trong bất kỳ mối quan hệ nào thì vẫn có sự chọn lựa."
    Tần Ngụy im lặng không nói gì, cũng không đồng ý là sẽ giúp cháu trai! Tần Vĩ xót ruột nài nỉ.
    "Chú Tần!"
    "Bận, huống hồ cháu khen người ta đẹp thì nên tự đi để có cảm nhận rõ hơn."
    Tần Vĩ nhún vai: "Cháu chưa xem hình, chỉ nghe mẹ cháu khen qua là xinh thôi, nghe đâu là cô con út rất được gia đình thương yêu, nhưng mà cháu thực sự không thể đi. Chú Tần..."
    "Nêu lý do tại sao chú phải giúp cháu những chuyện ngớ ngẩn này?"
    "Chú Tần giúp cháu lần này thì mỗi khi ông nội hối thúc nhắc đến chuyện cưới xin của chú, cháu sẽ lấy cả mạng sống ra để giúp lại chú đối phó."
    "Gửi địa chỉ."
    "Tuân lệnh."
    Tần Vĩ vội vàng lấy di động nhắn gửi địa chỉ qua máy cho chú mình, nét mặt trở nên khoan khoái vui vẻ, gửi xong anh ta ranh mãnh nói thêm.
    "Nhưng mà khi nào chú lấy vợ thế? Chú năm nay đã 39 tuổi rồi ấy."
    Tần Ngụy nhướn mày lườm cháu trai: "Rách việc."
    Tần Vĩ phá cười thành tiếng, không tiếp tục nhắc về vấn đề này nữa. Bởi trong trí nhớ của anh ta chú Tần là người vô cùng đam mê công việc, ghét bị ràng buộc thế nên tận độ tuổi này dù cho ông nội có khô nước bọt giục, chú Tần vẫn kiên định không lập gia đình...
    Tần Vĩ nhìn đồng hồ nói thêm: "Ngày mai chú cho cháu xin nhận xét về cô gái ấy nhé."
    "Biết!"
    "Cảm ơn chú."
    Tần Vĩ nói thêm đôi ba câu liền rời khỏi phòng.
    [...]
    Tối hôm sau, vì có công việc đột xuất nên Tần Ngụy tới trễ 5 phút.
    Anh bước vào nhà hàng lần mò theo thông tin nhận dạng để tìm đối tượng.
    Thấy thằng cháu trai bảo cô gái sẽ mặc váy đỏ, trên bàn có nhánh hoa hồng, nên Tần Ngụy cứ thế mà nhìn xung quanh. Nhìn một hồi cũng thấy một cô gái mặc váy đỏ trên bàn có hoa hồng thì bước lại, cô gái kia đang say sưa nhìn ngắm bên ngoài cửa sổ.
    Tần Ngụy bước tới lịch sự lên tiếng: "Xin lỗi, tôi đến trễ."
    Cô gái giật mình quay đầu, nhưng mà khi thấy dung mạo người đàn ông càng hoảng hốt mà đứng lên, miệng lắp bắp.
    "Thầy... thầy Tần?"
    Tần Ngụy cau mày: "Hạ Quyên, em làm gì ở đây?"
    "Em... em bị ép đi coi mắt ạ!"
    Khóe môi Tần Ngụy ngay lập tức giật giật. Nghĩ bụng, ch.ế.t tiệt, hóa ra người chị dâu giới thiệu là cô sinh viên của anh đang dạy?
    Hạ Quyên dè dặt: "Thầy Tần... thầy làm gì ở đây thế ạ?"
    "Tôi là đối tượng xem mặt của em."
    "Dạ? Thầy là cái người mẹ em khen nức nở ấy ạ."
    "Có lẽ vậy."
    Hạ Quyên gãi đầu miệng lầm bầm: "Mẹ nói là trai trẻ mà?"
    Sắc mặt Tần Ngụy sa sầm, anh hỏi: "Em nói cái gì?"
    "Dạ không ạ."
    Hạ Quyên cười khổ, nếu mà mẹ chịu nói cái tên Tần Ngụy thì dù có ch.ế.t cô cũng không đi đâu.
    Tần Ngụy giảng viên khó tính nhất trường của cô, bề ngoài đẹp trai nho nhã, nhưng mà lại cực kỳ hà khắc.
    Tần Ngụy ngồi xuống ghế lãnh đạm hỏi: "Mới 22 đã lo chuyện cưới chồng."
    Hạ Quyên mếu máo ngồi theo rề rề đáp: "Em... bị ép ạ."
    "Ngày mai có tiết của tôi sẽ kiểm tra, em học bài chưa?"
    "Lát em về sẽ học ạ!"
    Khóe môi Tần Ngụy nhếch lên, anh ác độc nhắc nhở.
    "Năm cuối tốt nhất đừng để bị tôi đánh trượt môn."
    Hạ Quyên cúi đầu cắn răng nhịn nhục, buổi xem mặt tràn trề áp lực. Đúng là xui xẻo.
    "Ăn gì?"
    "Em ăn gì cũng được thưa thầy."
    Tần Ngụy không hỏi thêm, anh gọi 2 phần Beefsteak.
    Hạ Quyên cũng không ý kiến. Trong bữa ăn cô nặng nề chậm chạp cắt bò liền thấy anh đưa đĩa của mình qua đã được cắt nhỏ vừa ăn.
    "Ăn đi, đưa đĩa em cho tôi."
    Hạ Quyên mím môi ngẩng mặt, động tác nhẹ nhàng nhận lấy đĩa của anh.
    "Cảm ơn thầy Tần."
    Anh "Ừ" một tiếng rồi lấy đĩa bò của cô nhàn nhã cắt ăn.
    Cũng thật may suốt buổi ăn Tần Ngụy không dọa sợ cô.
    Dùng bữa xong xuôi, Hạ Quyên định chuồn cho lẹ cơ mà vẫn bị Tần Ngụy gọi lại đòi đưa về. Hạ Quyên thở dài miễn cưỡng ngồi vào trong xe.
    Tới tiểu khu nhà cô, Hạ Quyên mừng hết biết, miệng nói lời cảm ơn thì thấy anh đưa di động qua.
    "Bấm số của em cho tôi!"
    "Dạ?"
    Tần Ngụy nghiêm nghị bảo:
    "Tôi phải đốc thúc vấn đề học tập của em, Hạ Quyên em là sinh viên năm cuối tốt nhất lo chuyên tâm học hành, bớt mấy cái việc đi xem mặt hiểu chưa."
    Hạ Quyên bị mắng chỉ biết phồng má, chuyện này cô đâu có muốn. Cô mím môi cầm lấy di động thầy Tần bấm số rồi đưa qua.
    "Vào nhà đi."
    "Vâng ạ, em chào thầy."
    Hạ Quyên như được giải phóng vội vàng rời khỏi xe nhanh chân chạy thẳng lên nhà.
    Tần Ngụy vẫn giương mắt nhìn, khóe môi ẩn hiện ý cười, vừa bấm lưu số của cô xong thì cháu trai Tần Vĩ gọi tới.
    Anh bắt máy: "Alo."
    "Chú Tần, buổi xem mặt thế nào ạ, cô gái kia ok không chú."
    "Xấu quắc."
    "Dạ?"
    "Cháu nhìn sẽ không vừa mắt đâu, tìm đối tượng mới đi."
    "Chú Tần, mai có thể thay cháu đi xem mặt không ạ?" "Lại bị mẹ giục cưới à?" "Vâng!" "Mới 27 thì cưới xin cái gì, còn quá trẻ!" "Mẹ nói đây là con gái của bạn mẹ rất xinh đẹp nên muốn giới thiệu, hai bên qua lại tìm hiểu, hợp thì tiến tới hôn nhân." "Thế thì cháu nên đi, nhờ chú làm gì, chú rất bận." Chàng trai thở dài ngồi xuống ghế đáp: "Mai cháu bận với nữ thần rồi, không thể đi, chú giúp cháu nốt lần này với." Tần Ngụy nhíu mày: "Nữ thần? Cháu có bạn gái rồi còn muốn đi xem mắt?" "Không phải là bạn gái ạ, cháu vẫn còn độc thân, mà trai độc thân không trong bất kỳ mối quan hệ nào thì vẫn có sự chọn lựa." Tần Ngụy im lặng không nói gì, cũng không đồng ý là sẽ giúp cháu trai! Tần Vĩ xót ruột nài nỉ. "Chú Tần!" "Bận, huống hồ cháu khen người ta đẹp thì nên tự đi để có cảm nhận rõ hơn." Tần Vĩ nhún vai: "Cháu chưa xem hình, chỉ nghe mẹ cháu khen qua là xinh thôi, nghe đâu là cô con út rất được gia đình thương yêu, nhưng mà cháu thực sự không thể đi. Chú Tần..." "Nêu lý do tại sao chú phải giúp cháu những chuyện ngớ ngẩn này?" "Chú Tần giúp cháu lần này thì mỗi khi ông nội hối thúc nhắc đến chuyện cưới xin của chú, cháu sẽ lấy cả mạng sống ra để giúp lại chú đối phó." "Gửi địa chỉ." "Tuân lệnh." Tần Vĩ vội vàng lấy di động nhắn gửi địa chỉ qua máy cho chú mình, nét mặt trở nên khoan khoái vui vẻ, gửi xong anh ta ranh mãnh nói thêm. "Nhưng mà khi nào chú lấy vợ thế? Chú năm nay đã 39 tuổi rồi ấy." Tần Ngụy nhướn mày lườm cháu trai: "Rách việc." Tần Vĩ phá cười thành tiếng, không tiếp tục nhắc về vấn đề này nữa. Bởi trong trí nhớ của anh ta chú Tần là người vô cùng đam mê công việc, ghét bị ràng buộc thế nên tận độ tuổi này dù cho ông nội có khô nước bọt giục, chú Tần vẫn kiên định không lập gia đình... Tần Vĩ nhìn đồng hồ nói thêm: "Ngày mai chú cho cháu xin nhận xét về cô gái ấy nhé." "Biết!" "Cảm ơn chú." Tần Vĩ nói thêm đôi ba câu liền rời khỏi phòng. [...] Tối hôm sau, vì có công việc đột xuất nên Tần Ngụy tới trễ 5 phút. Anh bước vào nhà hàng lần mò theo thông tin nhận dạng để tìm đối tượng. Thấy thằng cháu trai bảo cô gái sẽ mặc váy đỏ, trên bàn có nhánh hoa hồng, nên Tần Ngụy cứ thế mà nhìn xung quanh. Nhìn một hồi cũng thấy một cô gái mặc váy đỏ trên bàn có hoa hồng thì bước lại, cô gái kia đang say sưa nhìn ngắm bên ngoài cửa sổ. Tần Ngụy bước tới lịch sự lên tiếng: "Xin lỗi, tôi đến trễ." Cô gái giật mình quay đầu, nhưng mà khi thấy dung mạo người đàn ông càng hoảng hốt mà đứng lên, miệng lắp bắp. "Thầy... thầy Tần?" Tần Ngụy cau mày: "Hạ Quyên, em làm gì ở đây?" "Em... em bị ép đi coi mắt ạ!" Khóe môi Tần Ngụy ngay lập tức giật giật. Nghĩ bụng, ch.ế.t tiệt, hóa ra người chị dâu giới thiệu là cô sinh viên của anh đang dạy? Hạ Quyên dè dặt: "Thầy Tần... thầy làm gì ở đây thế ạ?" "Tôi là đối tượng xem mặt của em." "Dạ? Thầy là cái người mẹ em khen nức nở ấy ạ." "Có lẽ vậy." Hạ Quyên gãi đầu miệng lầm bầm: "Mẹ nói là trai trẻ mà?" Sắc mặt Tần Ngụy sa sầm, anh hỏi: "Em nói cái gì?" "Dạ không ạ." Hạ Quyên cười khổ, nếu mà mẹ chịu nói cái tên Tần Ngụy thì dù có ch.ế.t cô cũng không đi đâu. Tần Ngụy giảng viên khó tính nhất trường của cô, bề ngoài đẹp trai nho nhã, nhưng mà lại cực kỳ hà khắc. Tần Ngụy ngồi xuống ghế lãnh đạm hỏi: "Mới 22 đã lo chuyện cưới chồng." Hạ Quyên mếu máo ngồi theo rề rề đáp: "Em... bị ép ạ." "Ngày mai có tiết của tôi sẽ kiểm tra, em học bài chưa?" "Lát em về sẽ học ạ!" Khóe môi Tần Ngụy nhếch lên, anh ác độc nhắc nhở. "Năm cuối tốt nhất đừng để bị tôi đánh trượt môn." Hạ Quyên cúi đầu cắn răng nhịn nhục, buổi xem mặt tràn trề áp lực. Đúng là xui xẻo. "Ăn gì?" "Em ăn gì cũng được thưa thầy." Tần Ngụy không hỏi thêm, anh gọi 2 phần Beefsteak. Hạ Quyên cũng không ý kiến. Trong bữa ăn cô nặng nề chậm chạp cắt bò liền thấy anh đưa đĩa của mình qua đã được cắt nhỏ vừa ăn. "Ăn đi, đưa đĩa em cho tôi." Hạ Quyên mím môi ngẩng mặt, động tác nhẹ nhàng nhận lấy đĩa của anh. "Cảm ơn thầy Tần." Anh "Ừ" một tiếng rồi lấy đĩa bò của cô nhàn nhã cắt ăn. Cũng thật may suốt buổi ăn Tần Ngụy không dọa sợ cô. Dùng bữa xong xuôi, Hạ Quyên định chuồn cho lẹ cơ mà vẫn bị Tần Ngụy gọi lại đòi đưa về. Hạ Quyên thở dài miễn cưỡng ngồi vào trong xe. Tới tiểu khu nhà cô, Hạ Quyên mừng hết biết, miệng nói lời cảm ơn thì thấy anh đưa di động qua. "Bấm số của em cho tôi!" "Dạ?" Tần Ngụy nghiêm nghị bảo: "Tôi phải đốc thúc vấn đề học tập của em, Hạ Quyên em là sinh viên năm cuối tốt nhất lo chuyên tâm học hành, bớt mấy cái việc đi xem mặt hiểu chưa." Hạ Quyên bị mắng chỉ biết phồng má, chuyện này cô đâu có muốn. Cô mím môi cầm lấy di động thầy Tần bấm số rồi đưa qua. "Vào nhà đi." "Vâng ạ, em chào thầy." Hạ Quyên như được giải phóng vội vàng rời khỏi xe nhanh chân chạy thẳng lên nhà. Tần Ngụy vẫn giương mắt nhìn, khóe môi ẩn hiện ý cười, vừa bấm lưu số của cô xong thì cháu trai Tần Vĩ gọi tới. Anh bắt máy: "Alo." "Chú Tần, buổi xem mặt thế nào ạ, cô gái kia ok không chú." "Xấu quắc." "Dạ?" "Cháu nhìn sẽ không vừa mắt đâu, tìm đối tượng mới đi."
    0 Commentarii 0 Distribuiri 5753 Views
  • - Tôi cho em 500 triệu, em giả vờ yêu tôi được ko?
    - Tôi ko cần tiền, nhà tôi có tiền đủ sống rồi.
    - Vậy tôi cho em cả gia sản mà tôi có.
    - Tôi ko cần đâu, số đó đối với tôi quá nhiều.
    - Vậy em cần gì mới chịu yêu tôi?
    - 1 người đàn ông bình thường, yêu thương tôi hơn tất cả, một người lạnh lùng kiêu căng biết từ chối những cô gái bên cạnh anh ấy nhưng chỉ ấm với mình tôi, và đặc biệt phải là men, thế là đủ.
    Anh nâng cằm tôi lên, nhìn sâu vào ánh mắt tôi. Ánh mắt hút hồn, đẹp siêu lòng ấy, rồi nở nụ cười đầy vô sỉ. Tay anh từ từ cởi đi những hột nút áo sơ mi của mình rồi đè tôi xuống giường.
    - Vậy tôi có dư rồi, em lại đây tự mình kiểm tra xem nào.
    Tiếng điện thoại reo, tôi đưa tay mò mò rồi tắt đi. Tiếng điện thoại lại tiếp tục reo, tôi thuận tay bấm khóa nguồn. Tưởng đâu được yên ổn ngủ nướng, mơ tiếp giấc mơ ảo tưởng. Chưa đầy 5p sau, vυ" nuôi đã đi vào phòng lôi tôi ra khỏi giường.
    - Con ơi, con dậy đi, mẹ con bảo con đi xem mắt mà sao con còn ngủ.
    - Bảo với mẹ con ai cưới người đó xem đi, con còn bận hẹn hò với soái ca trong mộng mà.
    - Thôi, thôi, con làm ơn ngồi dậy cho vυ" đi, ko mẹ con về lại trách vυ" bây giờ.
    Tôi được vυ" nuôi đỡ dậy, tóc tai bù xù, son phấn lem luốc, vì đêm qua sinh nhật bạn tôi, nên tôi đã quá chén 1 chút.
    Tôi thất thơ thất thểu bước xuống giường, vừa đi vừa ngáp. Thấy mình trong gương tôi thoáng giật mình, khϊếp thật.
    Tôi tắm rửa và lại trang điểm xinh đẹp, váy áo xúng xính. Đi xuống dưới lầu.
    Tôi đi xuống dưới lầu, điện thoại lại reo lên, đó là mẹ tôi,bà đang rất giận dữ.
    - Thục Anh, con mà ko xem mắt đàn hoàng là coi chừng mẹ đấy.
    - Mẹ à, sao cứ phải xem mắt hoài vậy,thời buổi nào rồi, con còn chưa muốn lấy chồng.
    - Con nói gì vậy hả? Đã 29 tuổi rồi đó, bằng tuổi con người ta đã 2 3 đứa con rồi còn gì. Còn con thì cả đàn ông cũng ko để mắt đến, hay.. hay con thích con nào rồi hả?
    - Con là gái thẳng 100% đó mẹ à.
    - Vậy thì lo xem mắt đi, lo yêu đương đi, lo sinh con đi.
    - Mẹ ơi... con....
    Tút.. tút.. tút...
    Đầu dây bên kia dập máy, tôi lắc đầu ngao ngán. Rồi lấy điện thoại ra nhắn tin.
    Bên ngoài ngôi nhà 3 tầng tôi đang sống, có chiếc xe con đậu sẵn, đó là xe tôi, đêm qua say quá nên tôi vất nó ngoài này.
    Nói sơ qua, nhà tôi ko phải loại giàu có như vậy liền. Cũng ko phải của ông cố nội hay ông cố ngoại nào để lại cho gia tài kết xù. Mà nhờ vận may, hồi trước nhà tôi nghèo lắm, bố tôi tha cả nhà ra thành phố bương chải kiếm sống. Ko quen ko biết, lại ko thân thích, nên bố mẹ tôi nhận vé số đi bán.
    Hồi ấy, nhà tôi thuê 1 căn phòng nhỏ, nói là phòng cho oai chứ thật ra ko khác gì cái chuồng lợn, bé tẹo và chật chội. Tôi và anh 2 cũng được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng dù cuộc sống khá vất vả. Rồi những ngày mưa tầm tã, mưa giăng ngập lối, mưa thối đất thối cát, và thối luôn cả lòng người. Nhiều lúc như thế nhà tôi chỉ có ăn mì gói qua cơn đói.
    Do ăn ở hiền lành hay sao ấy mà ngày định mệnh đó đã đến, tôi nhớ ngày đó bố tôi còn 15 tờ vé số, mưa to lắm nên ko đi bán được. Cả nhà buồn thiu, ko bán được có mà mưa thế này lại ko trả được. Vậy là chấp nhận lỗ, cả vốn cả lời đều nằm trong ấy.
    Tối đó ăn cơm xong, nghe đài sổ xố, bố mẹ tôi chia ra mỗi người 1/2 để dò. Từ giải thấp nhất đến giải cao nhất, bố tôi nghĩ thôi vậy là xong. Ai ngờ đến giải đặc biệt, giải đặc biết ấy đã gọi tên bố mẹ tôi.
    Sau khi có tiền bố vẫn để mẹ con tôi sống thế, mỗi ngày vẫn đi bán vé số. Ko hiểu ngày đó ai gieo cho ông tư tưởng hay ông có tầm nhìn nữa,có bao nhiêu tiền bố tôi ngấm ngầm đầu tư vào đất. Hồi ấy đất rẻ lắm chứ ko như bây giờ.Vài năm sau khi các dự án lớn gần nơi đất bố tôi mua phát triển, nên giá đất ở đó tăng lên rất nhiều, lên 1 cách chóng mặt luôn. Bán đất đi bố tôi trở nên giàu có, cứ 1 lô đất bán đi mua được 2 lô đất khác.Cuộc đời mà, giàu là giàu, ai quan tâm đến cách bạn giàu như thế nào, họ chỉ quan tâm đến việc bạn có bao nhiêu tiền thôi.
    Tôi phóng xe trên đường, ghé vào 1 tiệm thời trang, thay đổi trang phục. Cái váy đầm công chúa được tôi thay bằng bộ đồ hầm hố ăn chơi hơn. Tóc xõa nhẹ, cũng được buộc cao hơn, son hồng cũng đổi thành son đỏ chói. Nhìn mình trong gương, bây giờ tôi khá là hài lòng.
    Chiếc xe dừng lại ở 1 nhà hàng sang trọng, tôi tiến vào căn phòng đã được biết trước. Ở đó có 1 chàng trai khá lịch lãm, vì tôi nhìn thấy thế. Tôi tiến đến và cố gắng hành động của 1 cô gái ăn chơi nhất có thể.
    - Chào anh, tôi là Thục Anh.
    Anh chàng khá là kinh ngạc, vì anh được báo trước tôi là 1 cô gái dịu dàng. Chắc anh ta đã hơi bị ngạc nhiên.
    - À, chào cô, tôi là Minh Tuấn, rất vui được gặp cô.
    Tôi ngồi xuống ghế, thổi to bong bóng kẹo su trong miệng nổ banh bách. Hất hàm về phía anh chàng.
    - Anh chờ tôi lâu chưa, đã gọi gì ăn chưa.
    - Cũng ko lâu lắm, cô muốn ăn gì?
    Miệng tôi vẫn nhai kẹo su bem bép.
    - Gì cũng được, tôi ko kén ăn lắm đâu.
    - À, vậy được rồi.
    Sau khi gọi món ăn xong, anh ta nhấp 1 chút r/ư/ợu, thong thả hỏi tôi.
    - Cô bao nhiêu tuổi? Hiện tại làm gì?
    - Anh có biết là đối với phụ nữ ko nên hỏi tuổi sao?
    - Tôi xin lỗi, chỉ là tôi thấy cô khá trẻ hơn nhiều so với số tuổi tôi được biết.
    Tôi cười rõ to, rồi thái độ lạnh lùng nhìn anh chàng.
    - Vậy sao, tôi có bí quyết mà.
    Tôi thấy anh chàng mặt vẫn còn vui tươi lắm.
    Đồ ăn được mang lên, tôi tháo giày ngồi chồm hỗm, tay bốc đồ ăn bỏ vào miệng nhai chèm chẹp. Tôi thấy anh chàng đó mắt nhìn tôi trợn to, ko chớp lần nào. Tôi đá mắt về hướng bên ấy.
    - Anh ăn đi, ngon lắm đấy.
    Rồi tôi đưa tay bốc miếng tôm trong dĩa đưa về phía miệng anh chàng ấy.
    - Nào há miệng ra tôi đút cho nào ngon lắm.
    - Thôi cô ăn đi, tôi dị ứng tôm.
    - Ờ vậy tôi ăn nhé.
    Tôi ăn 1 cách ngon lành, cánh cửa phòng được mở ra, 1 cô gái bước vào, cô ấy ăn vận đầm nhìn rất dịu dàng, tiến về phía tôi ngồi. Cô ấy lấy tay quẹt vết đồ ăn trên mặt tôi, dấu vết tôi cố tình để lại, rồi cho vào miệng mình.
    - Em à, chị dặn bao nhiêu lần rồi, ăn uống phải từ tốn thôi.
    Rồi cô ấy lấy giấy lau miệng cho tôi, rồi giả vờ đưa đầu đối diện hôn môi tôi.
    - Sao lại chạy ra đây, may chị tới sớm đấy.
    Tôi lau tay rồi ôm lấy cô ấy, dựa đầu vào иgự¢ cô ấy.
    - Chị à, sao biết em ở đây mà đến vậy, em nhớ chị quá à.
    - Chị cũng vậy nè, bé cưng.
    Chúng tôi ôm nhau, vờ hôn hít. Khiến chàng trai ấy mặt tái mét, mồ hôi vã ra đầy tráng. Tôi cố nhịn cười rồi nói với anh chàng đó.
    - Bí mật của tôi là tôi bị les ( đồng tính nữ) đó, tôi ko có thích đàn ông.
    Anh chàng đứng lên xin phép về.
    - Xin lỗi đã quấy rầy 2 người, bữa này tôi mời, xin phép tôi về.
    - Này, anh ơi chưa ăn gì mà... này...
    Anh chàng đó đi rồi, tôi và cô gái vừa đến cùng cười khúc khích.
    Cô gái ấy là Mỹ Dung, Mỹ Dung được ba mẹ tôi nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi trong 1 lần đi từ thiện. Chúng tôi yêu thương nhau lắm, chưa bao giờ tôi xem cô ấy là người ngoài, và cô ấy là "chị dâu hụt" của tôi. Ko hiểu sao họ yêu thương nhau lắm mà lại chia tay nhỉ?
    Tôi nhìn Mỹ Dung cười nắc nẻ đưa tay lên vuốt иgự¢.
    - May quá, mày đến kịp thật ấy.
    - Con khỉ, tao đang đi dạy, mày làm tao phải giả vờ đau bụng mà chạy ra đây đó.
    - Tao biết mày thương tao mà, về thôi.
    Chúng tôi về nhà, vào phòng nằm lăn ra giường, tầm 10p sau.Cái cửa đột nhiên bị bật ra cực mạnh. 1 người phụ nữ mặt mày quần vũ, khiến 2 đứa tôi đều phải ngồi dậy, đó là người đàn bà quyền lực nhất nhà này.
    - Thục Anh, Mỹ Dung... 2 đứa con giỏi lắm, làm người ta chạy mất dép thế kia, còn ko liên lạc được.
    - Ơ.. mamy đại nhân, người có thể bình tĩnh lại chút ko?
    - Bình tĩnh, làm sao mà bình tĩnh được chứ, sắp ế đến nơi rồi có biết ko?
    - Thì ế khỏe mà mẹ, con sẽ ở với mẹ suốt đời.
    Mỹ Dung cũng thêm lời vào.
    - Đúng mà mẹ, độc thân là sướиɠ nhất ấy mẹ.
    - Tôi ko cần 2 cô ở nuôi tôi đâu, đi lấy chồng đi cho tôi nhờ, nhag có 2 hũ mắm để thối um lên rồi đấy.
    Rồi mẹ tôi liếc sang nhìn Mỹ Dung
    - Còn cả con nữa đấy, cũng lo lấy chồng đi.
    Rầm.
    Cánh cửa chưa bao giờ được đóng mở 1 cách nhẹ nhàng bởi mẹ tôi.
    Người phụ nữ quyền lực đi ra, 2 đứa tôi nhìn nhau rồi cùng ngã xuống giường. Lúc xưa mẹ tôi cũng dịu dàng lắm, dù có bất cứ chuyện gì mẹ tôi cũng dùng cách ôn hòa mà giải quyết. Từ khi bố bị tai nạn mất, mẹ tôi đã rất đau khổ, phải lâu lắm mới vượt qua được và trở nên nóng tính như giờ.
    Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    - Tôi cho em 500 triệu, em giả vờ yêu tôi được ko? - Tôi ko cần tiền, nhà tôi có tiền đủ sống rồi. - Vậy tôi cho em cả gia sản mà tôi có. - Tôi ko cần đâu, số đó đối với tôi quá nhiều. - Vậy em cần gì mới chịu yêu tôi? - 1 người đàn ông bình thường, yêu thương tôi hơn tất cả, một người lạnh lùng kiêu căng biết từ chối những cô gái bên cạnh anh ấy nhưng chỉ ấm với mình tôi, và đặc biệt phải là men, thế là đủ. Anh nâng cằm tôi lên, nhìn sâu vào ánh mắt tôi. Ánh mắt hút hồn, đẹp siêu lòng ấy, rồi nở nụ cười đầy vô sỉ. Tay anh từ từ cởi đi những hột nút áo sơ mi của mình rồi đè tôi xuống giường. - Vậy tôi có dư rồi, em lại đây tự mình kiểm tra xem nào. Tiếng điện thoại reo, tôi đưa tay mò mò rồi tắt đi. Tiếng điện thoại lại tiếp tục reo, tôi thuận tay bấm khóa nguồn. Tưởng đâu được yên ổn ngủ nướng, mơ tiếp giấc mơ ảo tưởng. Chưa đầy 5p sau, vυ" nuôi đã đi vào phòng lôi tôi ra khỏi giường. - Con ơi, con dậy đi, mẹ con bảo con đi xem mắt mà sao con còn ngủ. - Bảo với mẹ con ai cưới người đó xem đi, con còn bận hẹn hò với soái ca trong mộng mà. - Thôi, thôi, con làm ơn ngồi dậy cho vυ" đi, ko mẹ con về lại trách vυ" bây giờ. Tôi được vυ" nuôi đỡ dậy, tóc tai bù xù, son phấn lem luốc, vì đêm qua sinh nhật bạn tôi, nên tôi đã quá chén 1 chút. Tôi thất thơ thất thểu bước xuống giường, vừa đi vừa ngáp. Thấy mình trong gương tôi thoáng giật mình, khϊếp thật. Tôi tắm rửa và lại trang điểm xinh đẹp, váy áo xúng xính. Đi xuống dưới lầu. Tôi đi xuống dưới lầu, điện thoại lại reo lên, đó là mẹ tôi,bà đang rất giận dữ. - Thục Anh, con mà ko xem mắt đàn hoàng là coi chừng mẹ đấy. - Mẹ à, sao cứ phải xem mắt hoài vậy,thời buổi nào rồi, con còn chưa muốn lấy chồng. - Con nói gì vậy hả? Đã 29 tuổi rồi đó, bằng tuổi con người ta đã 2 3 đứa con rồi còn gì. Còn con thì cả đàn ông cũng ko để mắt đến, hay.. hay con thích con nào rồi hả? - Con là gái thẳng 100% đó mẹ à. - Vậy thì lo xem mắt đi, lo yêu đương đi, lo sinh con đi. - Mẹ ơi... con.... Tút.. tút.. tút... Đầu dây bên kia dập máy, tôi lắc đầu ngao ngán. Rồi lấy điện thoại ra nhắn tin. Bên ngoài ngôi nhà 3 tầng tôi đang sống, có chiếc xe con đậu sẵn, đó là xe tôi, đêm qua say quá nên tôi vất nó ngoài này. Nói sơ qua, nhà tôi ko phải loại giàu có như vậy liền. Cũng ko phải của ông cố nội hay ông cố ngoại nào để lại cho gia tài kết xù. Mà nhờ vận may, hồi trước nhà tôi nghèo lắm, bố tôi tha cả nhà ra thành phố bương chải kiếm sống. Ko quen ko biết, lại ko thân thích, nên bố mẹ tôi nhận vé số đi bán. Hồi ấy, nhà tôi thuê 1 căn phòng nhỏ, nói là phòng cho oai chứ thật ra ko khác gì cái chuồng lợn, bé tẹo và chật chội. Tôi và anh 2 cũng được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng dù cuộc sống khá vất vả. Rồi những ngày mưa tầm tã, mưa giăng ngập lối, mưa thối đất thối cát, và thối luôn cả lòng người. Nhiều lúc như thế nhà tôi chỉ có ăn mì gói qua cơn đói. Do ăn ở hiền lành hay sao ấy mà ngày định mệnh đó đã đến, tôi nhớ ngày đó bố tôi còn 15 tờ vé số, mưa to lắm nên ko đi bán được. Cả nhà buồn thiu, ko bán được có mà mưa thế này lại ko trả được. Vậy là chấp nhận lỗ, cả vốn cả lời đều nằm trong ấy. Tối đó ăn cơm xong, nghe đài sổ xố, bố mẹ tôi chia ra mỗi người 1/2 để dò. Từ giải thấp nhất đến giải cao nhất, bố tôi nghĩ thôi vậy là xong. Ai ngờ đến giải đặc biệt, giải đặc biết ấy đã gọi tên bố mẹ tôi. Sau khi có tiền bố vẫn để mẹ con tôi sống thế, mỗi ngày vẫn đi bán vé số. Ko hiểu ngày đó ai gieo cho ông tư tưởng hay ông có tầm nhìn nữa,có bao nhiêu tiền bố tôi ngấm ngầm đầu tư vào đất. Hồi ấy đất rẻ lắm chứ ko như bây giờ.Vài năm sau khi các dự án lớn gần nơi đất bố tôi mua phát triển, nên giá đất ở đó tăng lên rất nhiều, lên 1 cách chóng mặt luôn. Bán đất đi bố tôi trở nên giàu có, cứ 1 lô đất bán đi mua được 2 lô đất khác.Cuộc đời mà, giàu là giàu, ai quan tâm đến cách bạn giàu như thế nào, họ chỉ quan tâm đến việc bạn có bao nhiêu tiền thôi. Tôi phóng xe trên đường, ghé vào 1 tiệm thời trang, thay đổi trang phục. Cái váy đầm công chúa được tôi thay bằng bộ đồ hầm hố ăn chơi hơn. Tóc xõa nhẹ, cũng được buộc cao hơn, son hồng cũng đổi thành son đỏ chói. Nhìn mình trong gương, bây giờ tôi khá là hài lòng. Chiếc xe dừng lại ở 1 nhà hàng sang trọng, tôi tiến vào căn phòng đã được biết trước. Ở đó có 1 chàng trai khá lịch lãm, vì tôi nhìn thấy thế. Tôi tiến đến và cố gắng hành động của 1 cô gái ăn chơi nhất có thể. - Chào anh, tôi là Thục Anh. Anh chàng khá là kinh ngạc, vì anh được báo trước tôi là 1 cô gái dịu dàng. Chắc anh ta đã hơi bị ngạc nhiên. - À, chào cô, tôi là Minh Tuấn, rất vui được gặp cô. Tôi ngồi xuống ghế, thổi to bong bóng kẹo su trong miệng nổ banh bách. Hất hàm về phía anh chàng. - Anh chờ tôi lâu chưa, đã gọi gì ăn chưa. - Cũng ko lâu lắm, cô muốn ăn gì? Miệng tôi vẫn nhai kẹo su bem bép. - Gì cũng được, tôi ko kén ăn lắm đâu. - À, vậy được rồi. Sau khi gọi món ăn xong, anh ta nhấp 1 chút r/ư/ợu, thong thả hỏi tôi. - Cô bao nhiêu tuổi? Hiện tại làm gì? - Anh có biết là đối với phụ nữ ko nên hỏi tuổi sao? - Tôi xin lỗi, chỉ là tôi thấy cô khá trẻ hơn nhiều so với số tuổi tôi được biết. Tôi cười rõ to, rồi thái độ lạnh lùng nhìn anh chàng. - Vậy sao, tôi có bí quyết mà. Tôi thấy anh chàng mặt vẫn còn vui tươi lắm. Đồ ăn được mang lên, tôi tháo giày ngồi chồm hỗm, tay bốc đồ ăn bỏ vào miệng nhai chèm chẹp. Tôi thấy anh chàng đó mắt nhìn tôi trợn to, ko chớp lần nào. Tôi đá mắt về hướng bên ấy. - Anh ăn đi, ngon lắm đấy. Rồi tôi đưa tay bốc miếng tôm trong dĩa đưa về phía miệng anh chàng ấy. - Nào há miệng ra tôi đút cho nào ngon lắm. - Thôi cô ăn đi, tôi dị ứng tôm. - Ờ vậy tôi ăn nhé. Tôi ăn 1 cách ngon lành, cánh cửa phòng được mở ra, 1 cô gái bước vào, cô ấy ăn vận đầm nhìn rất dịu dàng, tiến về phía tôi ngồi. Cô ấy lấy tay quẹt vết đồ ăn trên mặt tôi, dấu vết tôi cố tình để lại, rồi cho vào miệng mình. - Em à, chị dặn bao nhiêu lần rồi, ăn uống phải từ tốn thôi. Rồi cô ấy lấy giấy lau miệng cho tôi, rồi giả vờ đưa đầu đối diện hôn môi tôi. - Sao lại chạy ra đây, may chị tới sớm đấy. Tôi lau tay rồi ôm lấy cô ấy, dựa đầu vào иgự¢ cô ấy. - Chị à, sao biết em ở đây mà đến vậy, em nhớ chị quá à. - Chị cũng vậy nè, bé cưng. Chúng tôi ôm nhau, vờ hôn hít. Khiến chàng trai ấy mặt tái mét, mồ hôi vã ra đầy tráng. Tôi cố nhịn cười rồi nói với anh chàng đó. - Bí mật của tôi là tôi bị les ( đồng tính nữ) đó, tôi ko có thích đàn ông. Anh chàng đứng lên xin phép về. - Xin lỗi đã quấy rầy 2 người, bữa này tôi mời, xin phép tôi về. - Này, anh ơi chưa ăn gì mà... này... Anh chàng đó đi rồi, tôi và cô gái vừa đến cùng cười khúc khích. Cô gái ấy là Mỹ Dung, Mỹ Dung được ba mẹ tôi nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi trong 1 lần đi từ thiện. Chúng tôi yêu thương nhau lắm, chưa bao giờ tôi xem cô ấy là người ngoài, và cô ấy là "chị dâu hụt" của tôi. Ko hiểu sao họ yêu thương nhau lắm mà lại chia tay nhỉ? Tôi nhìn Mỹ Dung cười nắc nẻ đưa tay lên vuốt иgự¢. - May quá, mày đến kịp thật ấy. - Con khỉ, tao đang đi dạy, mày làm tao phải giả vờ đau bụng mà chạy ra đây đó. - Tao biết mày thương tao mà, về thôi. Chúng tôi về nhà, vào phòng nằm lăn ra giường, tầm 10p sau.Cái cửa đột nhiên bị bật ra cực mạnh. 1 người phụ nữ mặt mày quần vũ, khiến 2 đứa tôi đều phải ngồi dậy, đó là người đàn bà quyền lực nhất nhà này. - Thục Anh, Mỹ Dung... 2 đứa con giỏi lắm, làm người ta chạy mất dép thế kia, còn ko liên lạc được. - Ơ.. mamy đại nhân, người có thể bình tĩnh lại chút ko? - Bình tĩnh, làm sao mà bình tĩnh được chứ, sắp ế đến nơi rồi có biết ko? - Thì ế khỏe mà mẹ, con sẽ ở với mẹ suốt đời. Mỹ Dung cũng thêm lời vào. - Đúng mà mẹ, độc thân là sướиɠ nhất ấy mẹ. - Tôi ko cần 2 cô ở nuôi tôi đâu, đi lấy chồng đi cho tôi nhờ, nhag có 2 hũ mắm để thối um lên rồi đấy. Rồi mẹ tôi liếc sang nhìn Mỹ Dung - Còn cả con nữa đấy, cũng lo lấy chồng đi. Rầm. Cánh cửa chưa bao giờ được đóng mở 1 cách nhẹ nhàng bởi mẹ tôi. Người phụ nữ quyền lực đi ra, 2 đứa tôi nhìn nhau rồi cùng ngã xuống giường. Lúc xưa mẹ tôi cũng dịu dàng lắm, dù có bất cứ chuyện gì mẹ tôi cũng dùng cách ôn hòa mà giải quyết. Từ khi bố bị tai nạn mất, mẹ tôi đã rất đau khổ, phải lâu lắm mới vượt qua được và trở nên nóng tính như giờ. Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Commentarii 0 Distribuiri 6440 Views
  • Hôm nay là ngày tôi cưới, thế nhưng tôi lại chẳng cười nổi, vì người tôi cưới là một ông chú già hơn tôi mười mấy tuổi, đã già mà còn khó tính như ma ý, ghét kinh khủng.
    Nói về cái đám cưới bất đắc dĩ này phải nói đến cái sinh nhật lần thứ 17 vừa rồi của tôi, ba mẹ tôi là dân làm ăn nên cũng có mời một số bạn bè đến dự, tôi hôm đấy trong chiếc váy trắng thanh thoát và trang điểm thật đẹp, 17 tuổi nhưng do di truyền từ ba nên tôi cao một mét sáu bốn, nên cũng ra dáng một thiếu nữ rồi. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hôm đấy tôi uống hơi nhiều, rồi đến khi tỉnh dậy trêи người trống trơn, không một mảnh vải che thân, bên cạnh là ông chú già đang ngủ như ૮ɦếƭ. Theo phản xạ tôi liền hét toáng lên:
    - Á, sao chú lại ở đây...? Chú.. Chú đã làm gì tôi..
    Chú Toàn nhíu mày mở mắt, người chú cũng chẳng khác gì tôi, cả hai toàn thân đều như nhộng.
    - - Chú đã làm gì tôi rồi.. Huhu..? Chú nói đi, sao chú huhu... Tôi sẽ gϊếŧ chú!
    Tôi ném gối loạng xạ vào người chú già khốn kiếp ấy.
    Chú Toàn ôm đầu, mày nhíu chặt:
    - - cái quái gì thế này? Sao tôi lại ở đây?
    - - Chú còn hỏi.. Huhu…chú nhìn đi..
    Tôi chỉ vệt máu còn vương trêи ga nệm, thân thể của tôi, thân thể mười bảy năm của tôi.
    Vừa lúc ba mẹ tôi cũng chạy vào:
    - - chuyện gì vậy Tuyền? Ơ, Toàn, sao chú lại ở đây...? Hai đứa đã.. Đã..
    Đấy, từ cái hôm định mệnh ấy mà bà nội chú Toàn và bà nội tôi quyết định bắt chú Toàn phải cưới tôi cho bằng được, trong khi lòng tôi đã để ý một người khác, tôi không đồng ý thì bà tôi đòi sống đòi ૮ɦếƭ, bắt buộc tôi phải chấp nhận cái hôn sự vớ vẩn này.
    Bà bỏ ăn bỏ uống, tôi đem cháo vào phòng cho bà:
    - - Nội ăn chút cháo đi ạ!
    - - Tôi không ăn uống chi cả, chị để tôi ૮ɦếƭ phức cho rồi.
    - -kìa nội, sao nội lại nói thế.
    - - chứ không à, chị với thằng Toàn đã ăn ngủ với nhau như thế mà chị còn không chịu làm đám cưới, chị muốn tôi tức đến ૮ɦếƭ chị mới vừa lòng chứ gì, tôi biết mà, tôi biết chị không thương tôi mà.
    - - Con thương nội nhưng con không thương chú ấy, chú ấy già lắm.
    - - Ơ, cái con bé này, chồng già vợ trẻ là tiên, huống gì thằng Toàn hơn chị có 15 tuổi chứ mấy.
    Ô my good! Hơn có 15 tuổi chứ mấy, nội nói cứ như 1 tuổi rưỡi ấy.
    Hazz.. Dù tôi có nói thế nào nội cũng không chịu ăn uống, ép buộc tôi phải ưng chú Toàn cho bằng được. Tôi bất lực bỏ ra ngoài, lấy xe đạp chạy vòng quanh khu nhà, vừa chạy vừa miên man suy nghĩ, bỗng một chiếc xe hơi chặn ngay đầu xe tôi, may là tôi thắng lại kịp nhưng chiếc xe thì ngã xuống đường..
    Tôi quát:
    - - nè, đi đứng kiểu gì vậy, có mắt không?
    Cửa xe được mở, đôi giày bóng loáng đặt dưới mặt đường, một thân người lịch lãm bước xuống, dù đã đeo kính, tôi vẫn nhận ra cái người mà tôi đang nguyền rủa, chú Đình Toàn.
    - - lại đằng kia chúng ta nói chuyện một chút.
    - - Chú đang ra lệnh cho tôi à? Tại sao tôi phải nghe.
    Tôi dựng xe lên toang đạp đi thì chú giữ tay lái lại:
    - - Tôi muốn trao đổi với nhóc chuyện đám cưới, nói nhanh thôi.
    Thật ra tôi không biết ý đồ của chú ấy là gì, từ hôm đó đến nay chú hoàn toàn biến mất, giờ bỗng dưng xuất hiện, chú ấy muốn gì đây.
    Chúng tôi đến chiếc ghế để ngồi, tôi hỏi:
    - - Chú muốn nói gì thì nói đi tôi còn phải về học bài.
    - - chúng ta kết hôn đi.
    Tôi há hốc nhìn chú:
    - - kết hôn? Chú nghĩ sao vậy, tôi sẽ không lấy một người mà mình không yêu đâu.
    - - Tôi cũng đâu yêu nhóc.
    What? Tôi lại tiếp tục nhìn chú Toàn với ánh mắt ngạc nhiên, chú ấy giải thích:
    - - tình hình thì như nhóc thấy đó, hai lão bà đang làm căng, nếu chúng ta không kết hôn tôi sợ sẽ có án mạng..
    - - Tôi sẽ thuyết phục bà nội, tôi tin rồi bà sẽ hiểu cho tôi, tôi đi trước.
    Tôi đạp xe về nhà, tìm cách thuyết phục bà cho bằng được.
    Nhưng Cuối cùng sau nhiều lần bà nhập viện vì lên cơn đau tim, tôi đành nhắm mắt đưa chân đồng ý với một điều kiện là lễ cưới này phải làm thật nhỏ và bí mật, vì tôi còn đi học, tôi không muốn mọi người biết tôi kết hôn ở tuổi 17 với một ông chú hơn ba mươi tuổi, với lại tôi cũng đã tính hết rồi, tôi nhất định không để chú ấy chạm vào mình, rồi tìm cách ly hôn,sau đó đường hoàng mà tỏ tình với Vũ, crush của lòng tôi.
    Rước dâu xong tôi theo "chồng" về căn biệt thự để ở, chú Toàn ở với bà nội, ba mẹ chú đều ở nước ngoài, xong đám cưới họ cũng bay về có việc gấp, nhìn căn phòng mà đêm nay tôi sẽ ngủ lại bất giác tôi nổi hết da gà,nhất định tôi không để chú già ấy động vào tôi, nhất định tôi sẽ phản kháng đến cùng, nhất định như thế.
    "Cạch"
    Tiếng mở cửa, tôi đoán chú già vào liền trùm chăn lên bít đâu, vờ ngủ.
    - - Cô chủ, mời xuống dùng cơm.
    Ơ, là giọng của bà иɦũ ɦσα cơ mà, tôi mở chăn ra ngơ ngác,nhìn xung quanh thì chỉ có một mình иɦũ ɦσα mà thôi. Hú hồn hà.
    - - Mời cô xuống dùng cơm tối, tôi đã chuẩn bị sẵn hết rồi, cậu chủ dặn cô ăn rồi ngủ trước, đêm nay cậu ấy không về.
    Tôi tiếp tục ngơ ngác tập 2, đêm nay không về, chú ấy đi đâu?
    Nhưng mà kệ chứ, không về càng tốt, tôi khỏi phải lo sợ chuyện đó.
    Sau khi dùng cơm với bà nội chồng, tôi lên phòng nghịch điện thoại một chút rồi chìm vào giấc ngủ sau cả ngày đứng làm lễ và tiếp khách, mai tôi còn phải đến lớp, chuyện tôi cưới cả lớp không ai biết, khách khứa hôm nay chủ yếu là các mối quan hệ đặc biệt với gia đình, thành ra tôi chỉ xin nghỉ hai hôm, hôm trước và hôm cưới, hôm mai phải đi học bình thường..
    Mà nói học thì phải đến tôi học cực dở, cực kì dở tệ, tôi thích được làm một người mẫu với những bước đi uyển chuyển trêи sân khấu, tôi cũng thích làm diễn viên nữa, thích được hoá thân các nhân vật để hiểu hơn về cuộc sống của họ, nhưng khi tôi nói ra thì ba mẹ đều gạt ngang, ba mẹ cho rằng tôi vớ vẩn, hai người muốn tôi đi theo con đường mà họ đã vẽ sẵn, nói đến thật là chán.
    "" lạch cạch ""
    Tiếng động của cánh cửa làm tôi giật mình thức giấc, dưới ánh sáng vàng nhẹ của chiếc đèn ngủ tôi thấy bóng dáng cao lớn đang tiến về giường, khoang mũi truyền đến nực nồng mùi rượu. Tôi ngay lập tức với tay bật đèn lên.
    - - Chú định làm gì, sao chú nói chú không về?
    Mặt chú Toàn hơi đỏ, chú hoàn toàn không để ý lời tôi nói mà cởi chiếc áo vets ra để trêи ghế, tay nới lỏng chiếc cà vạt, chiếc áo trắng bên trong còn in hằn vết son môi đỏ thắm,sau đó mở tủ lấy quần áo, nhàn nhạt trả lời:
    - - ngủ đi.
    Tôi dĩ nhiên phải đề phòng chú ấy:
    - - Chú sang phòng khác mà ngủ, không được ngủ ở đây.
    Chú Toàn nghe tôi nói thì cười nhếch mép, khẽ xoay người lại nhìn tôi chằm chằm, rồi từng bước, từng bước tiến về chỗ của tôi.
    Tôi lắp bắp:
    - - Chú.., chú định làm… làm gì..?
    Ở khoảng cách gần như sát mặt, tôi cảm nhận hơi thở của chú nóng hổi mùi rượu, công nhận ở cự ly này tôi mới để ý chú Toàn đẹp trai thật sự chiếc mũi cao vυ"t, hàng lông mày rậm chuẩn men, môi đỏ nhẹ, mỏng dính...chú lách người nhả vào tai tôi mấy chữ:
    - - Nhóc nghĩ tôi muốn gì..?
    Tôi bỗng rùng mình, thu mình ra xa:
    - - Tôi không thích chú, và chú cũng vậy, bởi thế nên… nên chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chú muốn làm gì chú làm, quen ai chú quen, tôi không can thiệp, và chú cũng không được can dự vào chuyện của tôi..
    Cười, lại cười.
    - - thế tôi lấy vợ về làm cảnh à?
    - - Ai bảo chú lấy, chú không phải gu của tôi. Giờ chú sang phòng khác mà ngủ, tôi không quen ngủ với người lạ.
    - - haha người lạ.. Tôi là chồng nhóc đấy.. Hay là bây giờ chúng ta nên làm chút việc đại sự chứ nhỉ…?
    Ánh mắt chú gian manh liếc xuống bầu иgự¢ của tôi, tôi lấy gối che trước иgự¢ bình thường chú Toàn rất nghiêm túc, bộ mặt lạnh như tiền, sao hom nay lại gian manh như thế:
    - - Không được làm bậy nha, tôi la lên đó.
    - - phòng tôi cách âm rất tốt, nhóc có la đến khàn cổ cũng chẳng ai nghe đâu..
    Chú đưa tay nâng cằm tôi lên:
    - - thế nào, nhóc có muốn tôi đưa nhóc lêи đỉиɦ phan xi făng không?
    Tôi hất tay chú Toàn ra, ném gối vào người chú ấy:
    - - đồ điên, bệnh hoạn, tránh ra khỏi tôi?
    - -haha..vợ chồng thì chuyện đó là dĩ nhiên., nhóc phải chấp nhận.
    - - nếu không vì bà nội tôi không bao giờ lấy chú đâu, đồ háo sắc, trâu già mà muốn gặm cỏ non.. Chú mà qua đây tôi sống ૮ɦếƭ với chú đấy.
    Bỗng chú Toàn ôm bụng cười ngặt nghẽo:
    - - Đùa với nhóc thôi, tôi không thích ăn đồ chưa chín tới.. Hoặc là chín, hoặc là sống, chứ nửa vời tôi không xơi. Ok.
    Nói xong chú đi một mạch vào nhà tắm, một lúc sau mới bước ra. Thấy chú vẫn chưa có ý định rời đi, tôi hỏi tiếp:
    - - nè, sao chú còn chưa đi để tôi ngủ.
    Chú chẳng những không đi mà còn ngang nhiên nằm xuống giường:
    - - ngủ đi, tôi không làm gì nhóc đâu.
    Tôi vùng vằng không chịu:
    - - Tôi không tin chú.
    - -tuỳ, tôi ngủ đây.
    - -nè nè, chú định ngủ thật à, tôi còn chưa nói xong mà, chú Toàn, chú Toàn..
    Tôi biết không thay đổi được chú ấy nên hậm hực ôm gối nằm chèo veo một góc, còn cẩn thận để gối ôm vào giữa sợ chú ấy không giữ lời, đêm ấy tôi chẳng dám ngủ, đến gần sáng do mệt quá nên ngủ quên mất.
    - - này nhóc, không định dậy đi học à? Gần 7h rồi đó.
    Hình như chú Toàn phải gọi mấy lần tôi mới mở mắt, còn mớ ngủ:
    - - gì vậy, để tôi ngủ.
    - - Được, ngủ đi, tôi đi làm trước.
    Tôi thấy có chút bất ổn, đúng rồi, tôi đang ở nhà chồng, liền bật dậy như một cái máy, vơ lấy điện thoại thì đã gần 7h, tôi hoảng hốt:
    - -*"૮ɦếƭ cha, sắp trễ học rồi… Sao chú không gọi tôi, thật là..
    Tôi chạy vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân một cách nhanh nhất, rồi soạn nhanh cặp sách để đến trường.
    Xuống lầu gặp bà nội đang bước lên, tôi cúi đầu chào:
    - - cháu Chào bà cháu đi học.
    - - Ơ, hai đứa Không ăn sáng sao?
    - - cháu trễ giờ rồi ạ, hôm qua cháu quên cài báo thức.
    - - Ừ, thế đi đi. Mai thức sớm một chút ăn sáng với bà nhé.
    - - Vâng ạ, cháu xin phép.
    Tôi vội vã chạy ra cổng, đang loay hoay để bắt xe thì có tiếng kèn xe "tin tin", một chiếc xe đậu ngay trước mặt, cửa xe từ từ hạ xuống, là ông chú già khó ưa:
    - - lên xe.
    Tôi không còn cách khác nên liền mở cửa xe ngồi ở ghế phụ, trêи đường đi chú nói:
    - - bà nội bị cao huyết áp nên ở nhà chịu khó hợp tác với tôi một chút..còn đây là thẻ, muốn mua sắm gì cứ sử dụng, mật khẩu là ngày sinh của tôi.
    - - không cần, tôi có tiền.
    Tuy vậy chú vẫn dúi thẻ vào tay tôi:
    - - cầm đi, tôi không có ngoài tiền.
    " ngạo mạn" tôi khẽ bĩu môi rồi nhanh nhanh xuống xe phi vào lớp.
    - - Thanh Tuyền, hôm nay cậu đến muộn thế, tớ tưởng cậu nghỉ chứ?
    Là Thanh Hà, bạn cùng lớp của tôi, tôi cười trả lời:
    - - Ừ, nay tớ ngủ quên nên đến trễ.
    - - nhìn cậu có vẻ mệt mỏi, cậu đã khỏi ốm chưa mà đi học lại rồi, có cần nghỉ tiếp không, mặt cậu nhợt nhạt lắm đấy.
    Tôi xua tay:
    - - tớ khỏe rồi, thôi vào lớp thôi, muộn rồi..
    Những tiết học trôi qua, hôm nay lại có bài kiểm tra hoá học, môn mà tôi ghét nhất, nhìn các câu hỏi mà tôi chỉ biết cắn 乃út, nó biết tôi không chứ tôi không biết nó rồi đó, 45 phút trôi qua, tôi nộp bài với hai câu trả lời duy nhất, phen này lại ăn 2 hoặc 3 điểm nữa rồi, hazzz..
    - - này, cậu làm được mấy câu?
    Tôi hỏi, Thanh Hà đáp:
    - - làm được hết, còn cậu.
    Tôi giơ hai ngón tay:
    - - Cậu biết tớ mà, có bao giờ tớ được 5 điểm môn này.. Nhưng không sao, tớ chả quan tâm, đi ăn đi, tớ đói rồi.
    Tôi với Thanh Hà xuống căn tin trường học ăn cơm, vừa đến hành lang thì gặp Vũ, mắt tôi sáng rực gọi:
    - - Anh Vũ, anh cũng đi ăn à?
    Vũ gật đầu:
    - - Ừ, bọn em có đi không, đi chung luôn.
    - - Có ạ, mình đi thôi anh.
    Vũ là đàn anh của chúng tôi, anh học lớp 12,tôi và Thanh Hà 11, tôi thích anh Vũ lâu rồi, người gì vừa đẹp trai vừa học giỏi, chưa kể nhà cũng rất giàu, đúng chuẩn tôi thích luôn.
    Bữa ăn diễn ra vui vẻ, anh Vũ rất hóm hỉnh và hài hước, những câu chuyện anh kể làm tôi với Thanh Hà cười ngất, sao trêи đời lại có 1 người vừa đẹp trai vừa đáng yêu thế cơ chứ, ôi, tim tôi sắp rớt ra rồi. Ăn xong anh Vũ đi mua nước, anh mua đúng loại nước cam tôi thích, còn biết tôi thích uống ngọt nên ly cam này đặc biệt ngọt ngào như chính tình cảm của chúng tôi vậy.
    Tan học, tôi đứng đợi anh Vũ gần xuống liền làm xì hơi bánh xe của mình,à chiếc xe máy này là phương tiện tôi di chuyển đến lớp, nhưng trước hôm tôi nghĩ thì ba chạy xe hơi đến rước nên tôi gửi nó ở trường đến hôm nay, hôm nay anh Vũ đến hơi trễ nhỉ, xe xẹp lép rồi nè..
    Vừa lúc ấy Tôi thấy Thanh Hà dắt xe máy của cậu ấy đi tới, tôi liền hỏi:
    - - Thanh Hà xe cậu bị hư sao cậu dắt bộ vậy?
    Thanh Hà gật đầu:
    - - Không biết nó bị gì nữa, sắp đến giờ làm thêm rồi, trễ mất.
    Hình như tôi chưa kể cho mọi người biết nhà Thanh Hà khá khó khăn, bố mẹ cậu ấy ly hôn từ khi cậu ấy còn nhỏ, hiện tại cậu ấy ở với ông bà nội, để trang trải việc học cậu ấy phải làm thêm ở quán ăn đến khuya mới về nhà, tôi đã có dịp đến nhà cậu ấy một lần, rất nhỏ và cũ kỹ. Tuy nhiên Thanh Hà học lại rất giỏi, so với tôi đúng là một trời một vực, cậu ấy luôn nằm trong top 3 của trường, luôn là tấm gương được thầy cô nêu ra để đám học sinh cá biệt bọn tôi phải học hỏi, nhưng mà cũng buồn cười, vậy mà tôi với cậu ấy rất thân nhau, thân đến độ tôi xem cậu ấy như chị em ruột thịt.
    Tôi nhìn đồng hồ rồi nói với Thanh Hà:
    - - Vậy giờ phải làm sao, xe tớ cũng bị xì hơi rồi.
    Thanh Hà nhăn mặt, cậu ấy rất gấp gáp vì nếu đến trễ cậu ấy sẽ bị trừ lương.
    - - xe cậu cũng bị à, hôm nay chúng ta xui xẻo quá.
    Tôi cười lém lỉnh:
    - - tớ cố tình đó, đợi anh Vũ xuống tớ sẽ quá giang một đoạn. Hihi.
    Thanh Hà cốc đầu tôi:
    - - Cậu đấy, không lo học, cứ phá là hay.
    - - hai em chưa về sao?
    Tiếng của anh Vũ làm cả tôi và Thanh Hà nhìn về phía đó, tôi nhanh miệng trả lời:
    - - Chưa ạ.
    Anh Vũ hỏi:
    - - hôm nay Hà không đi làm thêm à?
    Thanh Hà chỉ chiếc xe:
    - - xe em tự dưng không chạy nữa.
    Vũ dựng xe của mình lại tiến về chúng tôi, anh thử đề xe của Thanh Hà nhưng đều vô ích, hoàn toàn không nổ, anh nhún vai:
    - - ra tiệm thôi.
    Thanh Hà:
    - - ૮ɦếƭ rồi, sợ không kịp giờ làm mất.
    Anh Vũ nói:
    - - gấp vậy để anh đưa em đến đó trước.
    Thanh Hà khẽ nhìn tôi rồi từ chối anh Vũ:
    - - thôi, em không dám làm phiền đến anh, em bắt xe ôm đến đó cũng được.
    - - Có gì đâu, anh tiện đường đi ngang đoạn đó có việc, thôi đi nhanh kẻo muộn giờ.
    Thanh Hà ái ngại:
    - - Vậy tớ đi trước nhé.
    Tôi ngoài gật đầu còn biết phải làm gì, nhìn bóng hai người họ hòa vào lòng đường mất hút mà tôi chỉ biết cười mếu, do lúc nãy tôi đã làm xì cả hai bánh xe, giờ làm sao về nhà đây.. Huhu, ai biểu mê trai làm chi giờ phải khổ chưa nè.
    Tôi dắt xe ra khỏi cổng trường, vừa đi vừa lảm nhảm vì chả thấy tiệm sửa xe nào, mãi đến một đoạn mới có một tiệm nhỏ, đẩy xe vào tôi ngồi phịch ở ghế nghỉ mệt, mệt muốn đứt hơi.
    Ting Ting..
    Điện thoại reo, là số lạ, nhưng số rất đẹp, số tứ quý, tôi bắt máy:
    - - Alô.
    - - Tôi đang ở trước cổng, nhóc ra chưa?
    A, là chú già, tôi trả lời:
    - - Tôi đang sửa xe, chú đi thẳng đến ngân hàng ABC thì quẹo trái, đi thẳng vào 500m nữa rồi quẹo phải, chừng 5km có tiệm Lăng sửa xe, tôi đang ở đó.
    - -Được, tôi đến ngay.
    "Tít"
    Chú già tắt máy.
    Tôi nhanh chóng trả liền bơm bánh xe rồi chuồn về nhà, hihi, cho chú tìm tôi cho đã.. Haha…૮ɦếƭ nhà chú già..cho chừa cái tội đêm qua hù tôi..
    Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Hôm nay là ngày tôi cưới, thế nhưng tôi lại chẳng cười nổi, vì người tôi cưới là một ông chú già hơn tôi mười mấy tuổi, đã già mà còn khó tính như ma ý, ghét kinh khủng. Nói về cái đám cưới bất đắc dĩ này phải nói đến cái sinh nhật lần thứ 17 vừa rồi của tôi, ba mẹ tôi là dân làm ăn nên cũng có mời một số bạn bè đến dự, tôi hôm đấy trong chiếc váy trắng thanh thoát và trang điểm thật đẹp, 17 tuổi nhưng do di truyền từ ba nên tôi cao một mét sáu bốn, nên cũng ra dáng một thiếu nữ rồi. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hôm đấy tôi uống hơi nhiều, rồi đến khi tỉnh dậy trêи người trống trơn, không một mảnh vải che thân, bên cạnh là ông chú già đang ngủ như ૮ɦếƭ. Theo phản xạ tôi liền hét toáng lên: - Á, sao chú lại ở đây...? Chú.. Chú đã làm gì tôi.. Chú Toàn nhíu mày mở mắt, người chú cũng chẳng khác gì tôi, cả hai toàn thân đều như nhộng. - - Chú đã làm gì tôi rồi.. Huhu..? Chú nói đi, sao chú huhu... Tôi sẽ gϊếŧ chú! Tôi ném gối loạng xạ vào người chú già khốn kiếp ấy. Chú Toàn ôm đầu, mày nhíu chặt: - - cái quái gì thế này? Sao tôi lại ở đây? - - Chú còn hỏi.. Huhu…chú nhìn đi.. Tôi chỉ vệt máu còn vương trêи ga nệm, thân thể của tôi, thân thể mười bảy năm của tôi. Vừa lúc ba mẹ tôi cũng chạy vào: - - chuyện gì vậy Tuyền? Ơ, Toàn, sao chú lại ở đây...? Hai đứa đã.. Đã.. Đấy, từ cái hôm định mệnh ấy mà bà nội chú Toàn và bà nội tôi quyết định bắt chú Toàn phải cưới tôi cho bằng được, trong khi lòng tôi đã để ý một người khác, tôi không đồng ý thì bà tôi đòi sống đòi ૮ɦếƭ, bắt buộc tôi phải chấp nhận cái hôn sự vớ vẩn này. Bà bỏ ăn bỏ uống, tôi đem cháo vào phòng cho bà: - - Nội ăn chút cháo đi ạ! - - Tôi không ăn uống chi cả, chị để tôi ૮ɦếƭ phức cho rồi. - -kìa nội, sao nội lại nói thế. - - chứ không à, chị với thằng Toàn đã ăn ngủ với nhau như thế mà chị còn không chịu làm đám cưới, chị muốn tôi tức đến ૮ɦếƭ chị mới vừa lòng chứ gì, tôi biết mà, tôi biết chị không thương tôi mà. - - Con thương nội nhưng con không thương chú ấy, chú ấy già lắm. - - Ơ, cái con bé này, chồng già vợ trẻ là tiên, huống gì thằng Toàn hơn chị có 15 tuổi chứ mấy. Ô my good! Hơn có 15 tuổi chứ mấy, nội nói cứ như 1 tuổi rưỡi ấy. Hazz.. Dù tôi có nói thế nào nội cũng không chịu ăn uống, ép buộc tôi phải ưng chú Toàn cho bằng được. Tôi bất lực bỏ ra ngoài, lấy xe đạp chạy vòng quanh khu nhà, vừa chạy vừa miên man suy nghĩ, bỗng một chiếc xe hơi chặn ngay đầu xe tôi, may là tôi thắng lại kịp nhưng chiếc xe thì ngã xuống đường.. Tôi quát: - - nè, đi đứng kiểu gì vậy, có mắt không? Cửa xe được mở, đôi giày bóng loáng đặt dưới mặt đường, một thân người lịch lãm bước xuống, dù đã đeo kính, tôi vẫn nhận ra cái người mà tôi đang nguyền rủa, chú Đình Toàn. - - lại đằng kia chúng ta nói chuyện một chút. - - Chú đang ra lệnh cho tôi à? Tại sao tôi phải nghe. Tôi dựng xe lên toang đạp đi thì chú giữ tay lái lại: - - Tôi muốn trao đổi với nhóc chuyện đám cưới, nói nhanh thôi. Thật ra tôi không biết ý đồ của chú ấy là gì, từ hôm đó đến nay chú hoàn toàn biến mất, giờ bỗng dưng xuất hiện, chú ấy muốn gì đây. Chúng tôi đến chiếc ghế để ngồi, tôi hỏi: - - Chú muốn nói gì thì nói đi tôi còn phải về học bài. - - chúng ta kết hôn đi. Tôi há hốc nhìn chú: - - kết hôn? Chú nghĩ sao vậy, tôi sẽ không lấy một người mà mình không yêu đâu. - - Tôi cũng đâu yêu nhóc. What? Tôi lại tiếp tục nhìn chú Toàn với ánh mắt ngạc nhiên, chú ấy giải thích: - - tình hình thì như nhóc thấy đó, hai lão bà đang làm căng, nếu chúng ta không kết hôn tôi sợ sẽ có án mạng.. - - Tôi sẽ thuyết phục bà nội, tôi tin rồi bà sẽ hiểu cho tôi, tôi đi trước. Tôi đạp xe về nhà, tìm cách thuyết phục bà cho bằng được. Nhưng Cuối cùng sau nhiều lần bà nhập viện vì lên cơn đau tim, tôi đành nhắm mắt đưa chân đồng ý với một điều kiện là lễ cưới này phải làm thật nhỏ và bí mật, vì tôi còn đi học, tôi không muốn mọi người biết tôi kết hôn ở tuổi 17 với một ông chú hơn ba mươi tuổi, với lại tôi cũng đã tính hết rồi, tôi nhất định không để chú ấy chạm vào mình, rồi tìm cách ly hôn,sau đó đường hoàng mà tỏ tình với Vũ, crush của lòng tôi. Rước dâu xong tôi theo "chồng" về căn biệt thự để ở, chú Toàn ở với bà nội, ba mẹ chú đều ở nước ngoài, xong đám cưới họ cũng bay về có việc gấp, nhìn căn phòng mà đêm nay tôi sẽ ngủ lại bất giác tôi nổi hết da gà,nhất định tôi không để chú già ấy động vào tôi, nhất định tôi sẽ phản kháng đến cùng, nhất định như thế. "Cạch" Tiếng mở cửa, tôi đoán chú già vào liền trùm chăn lên bít đâu, vờ ngủ. - - Cô chủ, mời xuống dùng cơm. Ơ, là giọng của bà иɦũ ɦσα cơ mà, tôi mở chăn ra ngơ ngác,nhìn xung quanh thì chỉ có một mình иɦũ ɦσα mà thôi. Hú hồn hà. - - Mời cô xuống dùng cơm tối, tôi đã chuẩn bị sẵn hết rồi, cậu chủ dặn cô ăn rồi ngủ trước, đêm nay cậu ấy không về. Tôi tiếp tục ngơ ngác tập 2, đêm nay không về, chú ấy đi đâu? Nhưng mà kệ chứ, không về càng tốt, tôi khỏi phải lo sợ chuyện đó. Sau khi dùng cơm với bà nội chồng, tôi lên phòng nghịch điện thoại một chút rồi chìm vào giấc ngủ sau cả ngày đứng làm lễ và tiếp khách, mai tôi còn phải đến lớp, chuyện tôi cưới cả lớp không ai biết, khách khứa hôm nay chủ yếu là các mối quan hệ đặc biệt với gia đình, thành ra tôi chỉ xin nghỉ hai hôm, hôm trước và hôm cưới, hôm mai phải đi học bình thường.. Mà nói học thì phải đến tôi học cực dở, cực kì dở tệ, tôi thích được làm một người mẫu với những bước đi uyển chuyển trêи sân khấu, tôi cũng thích làm diễn viên nữa, thích được hoá thân các nhân vật để hiểu hơn về cuộc sống của họ, nhưng khi tôi nói ra thì ba mẹ đều gạt ngang, ba mẹ cho rằng tôi vớ vẩn, hai người muốn tôi đi theo con đường mà họ đã vẽ sẵn, nói đến thật là chán. "" lạch cạch "" Tiếng động của cánh cửa làm tôi giật mình thức giấc, dưới ánh sáng vàng nhẹ của chiếc đèn ngủ tôi thấy bóng dáng cao lớn đang tiến về giường, khoang mũi truyền đến nực nồng mùi rượu. Tôi ngay lập tức với tay bật đèn lên. - - Chú định làm gì, sao chú nói chú không về? Mặt chú Toàn hơi đỏ, chú hoàn toàn không để ý lời tôi nói mà cởi chiếc áo vets ra để trêи ghế, tay nới lỏng chiếc cà vạt, chiếc áo trắng bên trong còn in hằn vết son môi đỏ thắm,sau đó mở tủ lấy quần áo, nhàn nhạt trả lời: - - ngủ đi. Tôi dĩ nhiên phải đề phòng chú ấy: - - Chú sang phòng khác mà ngủ, không được ngủ ở đây. Chú Toàn nghe tôi nói thì cười nhếch mép, khẽ xoay người lại nhìn tôi chằm chằm, rồi từng bước, từng bước tiến về chỗ của tôi. Tôi lắp bắp: - - Chú.., chú định làm… làm gì..? Ở khoảng cách gần như sát mặt, tôi cảm nhận hơi thở của chú nóng hổi mùi rượu, công nhận ở cự ly này tôi mới để ý chú Toàn đẹp trai thật sự chiếc mũi cao vυ"t, hàng lông mày rậm chuẩn men, môi đỏ nhẹ, mỏng dính...chú lách người nhả vào tai tôi mấy chữ: - - Nhóc nghĩ tôi muốn gì..? Tôi bỗng rùng mình, thu mình ra xa: - - Tôi không thích chú, và chú cũng vậy, bởi thế nên… nên chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chú muốn làm gì chú làm, quen ai chú quen, tôi không can thiệp, và chú cũng không được can dự vào chuyện của tôi.. Cười, lại cười. - - thế tôi lấy vợ về làm cảnh à? - - Ai bảo chú lấy, chú không phải gu của tôi. Giờ chú sang phòng khác mà ngủ, tôi không quen ngủ với người lạ. - - haha người lạ.. Tôi là chồng nhóc đấy.. Hay là bây giờ chúng ta nên làm chút việc đại sự chứ nhỉ…? Ánh mắt chú gian manh liếc xuống bầu иgự¢ của tôi, tôi lấy gối che trước иgự¢ bình thường chú Toàn rất nghiêm túc, bộ mặt lạnh như tiền, sao hom nay lại gian manh như thế: - - Không được làm bậy nha, tôi la lên đó. - - phòng tôi cách âm rất tốt, nhóc có la đến khàn cổ cũng chẳng ai nghe đâu.. Chú đưa tay nâng cằm tôi lên: - - thế nào, nhóc có muốn tôi đưa nhóc lêи đỉиɦ phan xi făng không? Tôi hất tay chú Toàn ra, ném gối vào người chú ấy: - - đồ điên, bệnh hoạn, tránh ra khỏi tôi? - -haha..vợ chồng thì chuyện đó là dĩ nhiên., nhóc phải chấp nhận. - - nếu không vì bà nội tôi không bao giờ lấy chú đâu, đồ háo sắc, trâu già mà muốn gặm cỏ non.. Chú mà qua đây tôi sống ૮ɦếƭ với chú đấy. Bỗng chú Toàn ôm bụng cười ngặt nghẽo: - - Đùa với nhóc thôi, tôi không thích ăn đồ chưa chín tới.. Hoặc là chín, hoặc là sống, chứ nửa vời tôi không xơi. Ok. Nói xong chú đi một mạch vào nhà tắm, một lúc sau mới bước ra. Thấy chú vẫn chưa có ý định rời đi, tôi hỏi tiếp: - - nè, sao chú còn chưa đi để tôi ngủ. Chú chẳng những không đi mà còn ngang nhiên nằm xuống giường: - - ngủ đi, tôi không làm gì nhóc đâu. Tôi vùng vằng không chịu: - - Tôi không tin chú. - -tuỳ, tôi ngủ đây. - -nè nè, chú định ngủ thật à, tôi còn chưa nói xong mà, chú Toàn, chú Toàn.. Tôi biết không thay đổi được chú ấy nên hậm hực ôm gối nằm chèo veo một góc, còn cẩn thận để gối ôm vào giữa sợ chú ấy không giữ lời, đêm ấy tôi chẳng dám ngủ, đến gần sáng do mệt quá nên ngủ quên mất. - - này nhóc, không định dậy đi học à? Gần 7h rồi đó. Hình như chú Toàn phải gọi mấy lần tôi mới mở mắt, còn mớ ngủ: - - gì vậy, để tôi ngủ. - - Được, ngủ đi, tôi đi làm trước. Tôi thấy có chút bất ổn, đúng rồi, tôi đang ở nhà chồng, liền bật dậy như một cái máy, vơ lấy điện thoại thì đã gần 7h, tôi hoảng hốt: - -*"૮ɦếƭ cha, sắp trễ học rồi… Sao chú không gọi tôi, thật là.. Tôi chạy vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân một cách nhanh nhất, rồi soạn nhanh cặp sách để đến trường. Xuống lầu gặp bà nội đang bước lên, tôi cúi đầu chào: - - cháu Chào bà cháu đi học. - - Ơ, hai đứa Không ăn sáng sao? - - cháu trễ giờ rồi ạ, hôm qua cháu quên cài báo thức. - - Ừ, thế đi đi. Mai thức sớm một chút ăn sáng với bà nhé. - - Vâng ạ, cháu xin phép. Tôi vội vã chạy ra cổng, đang loay hoay để bắt xe thì có tiếng kèn xe "tin tin", một chiếc xe đậu ngay trước mặt, cửa xe từ từ hạ xuống, là ông chú già khó ưa: - - lên xe. Tôi không còn cách khác nên liền mở cửa xe ngồi ở ghế phụ, trêи đường đi chú nói: - - bà nội bị cao huyết áp nên ở nhà chịu khó hợp tác với tôi một chút..còn đây là thẻ, muốn mua sắm gì cứ sử dụng, mật khẩu là ngày sinh của tôi. - - không cần, tôi có tiền. Tuy vậy chú vẫn dúi thẻ vào tay tôi: - - cầm đi, tôi không có ngoài tiền. " ngạo mạn" tôi khẽ bĩu môi rồi nhanh nhanh xuống xe phi vào lớp. - - Thanh Tuyền, hôm nay cậu đến muộn thế, tớ tưởng cậu nghỉ chứ? Là Thanh Hà, bạn cùng lớp của tôi, tôi cười trả lời: - - Ừ, nay tớ ngủ quên nên đến trễ. - - nhìn cậu có vẻ mệt mỏi, cậu đã khỏi ốm chưa mà đi học lại rồi, có cần nghỉ tiếp không, mặt cậu nhợt nhạt lắm đấy. Tôi xua tay: - - tớ khỏe rồi, thôi vào lớp thôi, muộn rồi.. Những tiết học trôi qua, hôm nay lại có bài kiểm tra hoá học, môn mà tôi ghét nhất, nhìn các câu hỏi mà tôi chỉ biết cắn 乃út, nó biết tôi không chứ tôi không biết nó rồi đó, 45 phút trôi qua, tôi nộp bài với hai câu trả lời duy nhất, phen này lại ăn 2 hoặc 3 điểm nữa rồi, hazzz.. - - này, cậu làm được mấy câu? Tôi hỏi, Thanh Hà đáp: - - làm được hết, còn cậu. Tôi giơ hai ngón tay: - - Cậu biết tớ mà, có bao giờ tớ được 5 điểm môn này.. Nhưng không sao, tớ chả quan tâm, đi ăn đi, tớ đói rồi. Tôi với Thanh Hà xuống căn tin trường học ăn cơm, vừa đến hành lang thì gặp Vũ, mắt tôi sáng rực gọi: - - Anh Vũ, anh cũng đi ăn à? Vũ gật đầu: - - Ừ, bọn em có đi không, đi chung luôn. - - Có ạ, mình đi thôi anh. Vũ là đàn anh của chúng tôi, anh học lớp 12,tôi và Thanh Hà 11, tôi thích anh Vũ lâu rồi, người gì vừa đẹp trai vừa học giỏi, chưa kể nhà cũng rất giàu, đúng chuẩn tôi thích luôn. Bữa ăn diễn ra vui vẻ, anh Vũ rất hóm hỉnh và hài hước, những câu chuyện anh kể làm tôi với Thanh Hà cười ngất, sao trêи đời lại có 1 người vừa đẹp trai vừa đáng yêu thế cơ chứ, ôi, tim tôi sắp rớt ra rồi. Ăn xong anh Vũ đi mua nước, anh mua đúng loại nước cam tôi thích, còn biết tôi thích uống ngọt nên ly cam này đặc biệt ngọt ngào như chính tình cảm của chúng tôi vậy. Tan học, tôi đứng đợi anh Vũ gần xuống liền làm xì hơi bánh xe của mình,à chiếc xe máy này là phương tiện tôi di chuyển đến lớp, nhưng trước hôm tôi nghĩ thì ba chạy xe hơi đến rước nên tôi gửi nó ở trường đến hôm nay, hôm nay anh Vũ đến hơi trễ nhỉ, xe xẹp lép rồi nè.. Vừa lúc ấy Tôi thấy Thanh Hà dắt xe máy của cậu ấy đi tới, tôi liền hỏi: - - Thanh Hà xe cậu bị hư sao cậu dắt bộ vậy? Thanh Hà gật đầu: - - Không biết nó bị gì nữa, sắp đến giờ làm thêm rồi, trễ mất. Hình như tôi chưa kể cho mọi người biết nhà Thanh Hà khá khó khăn, bố mẹ cậu ấy ly hôn từ khi cậu ấy còn nhỏ, hiện tại cậu ấy ở với ông bà nội, để trang trải việc học cậu ấy phải làm thêm ở quán ăn đến khuya mới về nhà, tôi đã có dịp đến nhà cậu ấy một lần, rất nhỏ và cũ kỹ. Tuy nhiên Thanh Hà học lại rất giỏi, so với tôi đúng là một trời một vực, cậu ấy luôn nằm trong top 3 của trường, luôn là tấm gương được thầy cô nêu ra để đám học sinh cá biệt bọn tôi phải học hỏi, nhưng mà cũng buồn cười, vậy mà tôi với cậu ấy rất thân nhau, thân đến độ tôi xem cậu ấy như chị em ruột thịt. Tôi nhìn đồng hồ rồi nói với Thanh Hà: - - Vậy giờ phải làm sao, xe tớ cũng bị xì hơi rồi. Thanh Hà nhăn mặt, cậu ấy rất gấp gáp vì nếu đến trễ cậu ấy sẽ bị trừ lương. - - xe cậu cũng bị à, hôm nay chúng ta xui xẻo quá. Tôi cười lém lỉnh: - - tớ cố tình đó, đợi anh Vũ xuống tớ sẽ quá giang một đoạn. Hihi. Thanh Hà cốc đầu tôi: - - Cậu đấy, không lo học, cứ phá là hay. - - hai em chưa về sao? Tiếng của anh Vũ làm cả tôi và Thanh Hà nhìn về phía đó, tôi nhanh miệng trả lời: - - Chưa ạ. Anh Vũ hỏi: - - hôm nay Hà không đi làm thêm à? Thanh Hà chỉ chiếc xe: - - xe em tự dưng không chạy nữa. Vũ dựng xe của mình lại tiến về chúng tôi, anh thử đề xe của Thanh Hà nhưng đều vô ích, hoàn toàn không nổ, anh nhún vai: - - ra tiệm thôi. Thanh Hà: - - ૮ɦếƭ rồi, sợ không kịp giờ làm mất. Anh Vũ nói: - - gấp vậy để anh đưa em đến đó trước. Thanh Hà khẽ nhìn tôi rồi từ chối anh Vũ: - - thôi, em không dám làm phiền đến anh, em bắt xe ôm đến đó cũng được. - - Có gì đâu, anh tiện đường đi ngang đoạn đó có việc, thôi đi nhanh kẻo muộn giờ. Thanh Hà ái ngại: - - Vậy tớ đi trước nhé. Tôi ngoài gật đầu còn biết phải làm gì, nhìn bóng hai người họ hòa vào lòng đường mất hút mà tôi chỉ biết cười mếu, do lúc nãy tôi đã làm xì cả hai bánh xe, giờ làm sao về nhà đây.. Huhu, ai biểu mê trai làm chi giờ phải khổ chưa nè. Tôi dắt xe ra khỏi cổng trường, vừa đi vừa lảm nhảm vì chả thấy tiệm sửa xe nào, mãi đến một đoạn mới có một tiệm nhỏ, đẩy xe vào tôi ngồi phịch ở ghế nghỉ mệt, mệt muốn đứt hơi. Ting Ting.. Điện thoại reo, là số lạ, nhưng số rất đẹp, số tứ quý, tôi bắt máy: - - Alô. - - Tôi đang ở trước cổng, nhóc ra chưa? A, là chú già, tôi trả lời: - - Tôi đang sửa xe, chú đi thẳng đến ngân hàng ABC thì quẹo trái, đi thẳng vào 500m nữa rồi quẹo phải, chừng 5km có tiệm Lăng sửa xe, tôi đang ở đó. - -Được, tôi đến ngay. "Tít" Chú già tắt máy. Tôi nhanh chóng trả liền bơm bánh xe rồi chuồn về nhà, hihi, cho chú tìm tôi cho đã.. Haha…૮ɦếƭ nhà chú già..cho chừa cái tội đêm qua hù tôi.. Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Commentarii 0 Distribuiri 4491 Views
  • “Chúng ta ly hôn được rồi đấy, còn về con… mong anh chăm sóc thằng bé thật tốt.”
    “Yên tâm, nó sẽ sống tốt nếu như không ở bên cô.”
    Kiều Thư Nhiễm cau mày nhìn người đàn ông trước mặt. Giang Thành nói vậy là có ý gì? Hắn cho rằng cô không đủ tốt sao? Là cô không đủ tốt hay là hắn không có mắt nhìn? Cô nhớ rõ rằng từ khi sinh con ra, số lần Giang Thành tận tay chăm sóc con còn có thể đếm trong lòng bàn tay.
    “Sao còn chưa đi?”
    “Nhưng tôi có một mong muốn, hi vọng anh có thể đáp ứng.”
    “Chuyện gì?”
    “Tôi muốn nuôi con bằng sữa mẹ, có thể nào… cho tôi gửi sửa về không?”
    Gương mặt hờ hững của Giang Thành bỗng xuất hiện một điệu cười nham hiểm. Vì thế mà Kiều Thư Nhiễm sớm đã nhìn ra đáp án. Vậy mà cô vẫn còn cố chấp đứng đây mà đợi một kỳ tích xuất hiện. Hắn chưa chính miệng nói ra, cô vẫn còn hi vọng.
    Giang Thành châm một điếu thuốc lá, khuôn mặt đẹp như tạc tượng thoát ẩn thoát hiện dưới làn khói mờ ảo. Kiều Thư Nhiễm dùng tay phẩy khói đi, cô thực sự rất ghét mùi thuốc lá.
    “Cô biết đáp án rồi đấy.”
    “Con cũng chỉ là vật trao đổi giữa chúng ta. Tôi trả nợ cho cô, cô sinh con cho tôi. Hiện giờ, con là của tôi, đừng mơ mộng hão huyền.”
    Kiều Thư Nhiễm gật đầu, gượng cười, “Tôi biết rồi.”
    “Và tôi cũng rất mong rằng cô đừng xuất hiện trong cuộc đời của thằng bé nữa. Quên nó đi, coi như cô chưa từng có con, coi như chúng ta chưa từng có quan hệ gì với nhau.”
    Kiều Thư Nhiễm ký vào đơn ly hôn. Ngay sau đó, cô rời khỏi căn biệt thự, thậm chí còn không ngoảnh đầu nhìn lại nhìn nơi đó một lần.
    Cô đã chọn tiền thay vì chọn con… cô chì có thể ra đi bằng cách này thôi.
    Gần hai năm trước.
    “Giang tiên sinh, tôi biết ngài muốn tìm người để sinh con… tôi… xin ngài… có thể nào chọn tôi không?”
    “Cô?”
    Giang Thành nhìn qua Kiều Thư Nhiễm một lượt. Cô rất xinh đẹp, vóc dáng cũng rất gợi cảm, hoàn toàn phù hợp với tiêu chí cho bạn tình của hắn, chỉ là… bộ đồng phục học sinh đã chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ đó của Giang Thành.
    “Tôi không thiếu phụ nữ đến nỗi phải tìm một cô gái vị thành niên.”
    “Ba tháng nữa là tôi mười tám rồi!”
    Kiều Thư Nhiễm rất khẩn trương. Cô lấy chứng minh thư từ trong ví tiền ra, đưa nó cho Giang Thành.
    “Tôi… tôi không lừa ngài.”
    “Giang tiên sinh, làm ơn… tôi rất cần tiền.”
    Đúng lúc đó, từ xa đã có tiếng khàn khàn của vài tên đàn ông. Bọn chúng dường như đang rất tức giận.
    “Con nhỏ đó chắc trốn đâu đây thôi. Lúc nãy tôi vẫn còn thấy nó mà.”
    Giang Thành kéo Kiều Thư Nhiễm ngã vào người mình. Lần đầu tiên tiếp xúc cơ thể với người lạ khiến cho Kiều Thư Nhiễm run sợ.
    “Thì ra là vay tiền xã hội đen hả?”
    Kiều Thư Nhiễm gật đầu. Giang Thành hơi nhếch môi lên cười, ngón tay cái lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô.
    “Được thôi. Chỉ cần ngoan ngoãn kết hôn rồi sinh con cho tôi, bất kể là trai hay gái, tôi đều sẽ cho cô tiền.”
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có link, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    “Chúng ta ly hôn được rồi đấy, còn về con… mong anh chăm sóc thằng bé thật tốt.” “Yên tâm, nó sẽ sống tốt nếu như không ở bên cô.” Kiều Thư Nhiễm cau mày nhìn người đàn ông trước mặt. Giang Thành nói vậy là có ý gì? Hắn cho rằng cô không đủ tốt sao? Là cô không đủ tốt hay là hắn không có mắt nhìn? Cô nhớ rõ rằng từ khi sinh con ra, số lần Giang Thành tận tay chăm sóc con còn có thể đếm trong lòng bàn tay. “Sao còn chưa đi?” “Nhưng tôi có một mong muốn, hi vọng anh có thể đáp ứng.” “Chuyện gì?” “Tôi muốn nuôi con bằng sữa mẹ, có thể nào… cho tôi gửi sửa về không?” Gương mặt hờ hững của Giang Thành bỗng xuất hiện một điệu cười nham hiểm. Vì thế mà Kiều Thư Nhiễm sớm đã nhìn ra đáp án. Vậy mà cô vẫn còn cố chấp đứng đây mà đợi một kỳ tích xuất hiện. Hắn chưa chính miệng nói ra, cô vẫn còn hi vọng. Giang Thành châm một điếu thuốc lá, khuôn mặt đẹp như tạc tượng thoát ẩn thoát hiện dưới làn khói mờ ảo. Kiều Thư Nhiễm dùng tay phẩy khói đi, cô thực sự rất ghét mùi thuốc lá. “Cô biết đáp án rồi đấy.” “Con cũng chỉ là vật trao đổi giữa chúng ta. Tôi trả nợ cho cô, cô sinh con cho tôi. Hiện giờ, con là của tôi, đừng mơ mộng hão huyền.” Kiều Thư Nhiễm gật đầu, gượng cười, “Tôi biết rồi.” “Và tôi cũng rất mong rằng cô đừng xuất hiện trong cuộc đời của thằng bé nữa. Quên nó đi, coi như cô chưa từng có con, coi như chúng ta chưa từng có quan hệ gì với nhau.” Kiều Thư Nhiễm ký vào đơn ly hôn. Ngay sau đó, cô rời khỏi căn biệt thự, thậm chí còn không ngoảnh đầu nhìn lại nhìn nơi đó một lần. Cô đã chọn tiền thay vì chọn con… cô chì có thể ra đi bằng cách này thôi. Gần hai năm trước. “Giang tiên sinh, tôi biết ngài muốn tìm người để sinh con… tôi… xin ngài… có thể nào chọn tôi không?” “Cô?” Giang Thành nhìn qua Kiều Thư Nhiễm một lượt. Cô rất xinh đẹp, vóc dáng cũng rất gợi cảm, hoàn toàn phù hợp với tiêu chí cho bạn tình của hắn, chỉ là… bộ đồng phục học sinh đã chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ đó của Giang Thành. “Tôi không thiếu phụ nữ đến nỗi phải tìm một cô gái vị thành niên.” “Ba tháng nữa là tôi mười tám rồi!” Kiều Thư Nhiễm rất khẩn trương. Cô lấy chứng minh thư từ trong ví tiền ra, đưa nó cho Giang Thành. “Tôi… tôi không lừa ngài.” “Giang tiên sinh, làm ơn… tôi rất cần tiền.” Đúng lúc đó, từ xa đã có tiếng khàn khàn của vài tên đàn ông. Bọn chúng dường như đang rất tức giận. “Con nhỏ đó chắc trốn đâu đây thôi. Lúc nãy tôi vẫn còn thấy nó mà.” Giang Thành kéo Kiều Thư Nhiễm ngã vào người mình. Lần đầu tiên tiếp xúc cơ thể với người lạ khiến cho Kiều Thư Nhiễm run sợ. “Thì ra là vay tiền xã hội đen hả?” Kiều Thư Nhiễm gật đầu. Giang Thành hơi nhếch môi lên cười, ngón tay cái lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô. “Được thôi. Chỉ cần ngoan ngoãn kết hôn rồi sinh con cho tôi, bất kể là trai hay gái, tôi đều sẽ cho cô tiền.” Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có link, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Like
    1
    0 Commentarii 0 Distribuiri 1824 Views
  • "Cậu... Cậu Trình! Hôm nay hình như chưa đến ngày thu tiền..."
    "Tôi không đến thu tiền, tôi thu người."
    "Hả? Thu... thu người?"
    "Con gái ông hôm nay là tròn mười tám tuổi rồi nhỉ?"
    Người đàn ông nghe xong gương mặt càng tối đi, mồ hôi rịn ra một mảng, ông nhìn chàng trai trước mắt, dáng vẻ ông vô cùng lo lắng, bàn tay bất giác run run.
    Chàng trai này chính xác là một gã xã hội đen, giang hồ bậm trợn. Vùng này cậu ta chuyên đi khắp nơi thu tiền bảo kê, ngay cả cái cửa hàng nhỏ xíu bằng lỗ mũi bán hoa quả của ông mà cậu ta cũng không tha.
    Sống ở đây nếu không ngoan ngoãn đóng tiền cho bọn chúng thì chắc chắn khó mà buôn bán làm ăn, đàn em của cậu ta sẽ tới gây sự.
    Vợ ông mất rất sớm, ông bôn ba khắp nơi mưu sinh để nuôi con gái, vài năm trở lại đây thì ông đưa con gái Chỉ Nhiễm chuyển đến vùng này định cư, mở một sạp hàng bán hoa quả rồi gặp cậu ta Trình Sâm đại ca.
    Theo như cái nhìn của ông, cậu ta không đứng đắn, đàng hoàng, thật sự rất hung hãn. Chắc chắn ông không bao giờ giao con gái rượu duy nhất cho một người như vậy.
    "Cậu... cậu Trình, Nhiễm Nhiễm nhà tôi..."
    "Tôi đến hỏi cưới, gả con gái ông cho tôi."
    Trình Sâm nghiêm nghị kiên nhẫn ngỏ lời giọng điệu có chút khô khan cứng nhắc.
    Ông sợ sệt nhìn Trình Sâm! Cưới? Cậu ta muốn lấy con gái ông ư? Tuyệt đối không thể, con bé vốn dĩ thuần khiết, nếu rơi vào tay cậu ta sẽ...
    Trông thấy ông không lên tiếng, bọn đàn em ở phía nhau nhướng mày nóng tính quát.
    "Ông già, ông không gả chị Nhiễm cho đại ca bọn tôi, ông xác định không còn thấy mặt trời đi."
    "Láo, dám ăn nói với bố vợ tao thế hả? Thu mã tấu vào."
    Trình Sâm nhíu mày, quay đầu liếc mắt nghiến răng nhắc nhở. Bọn đàn em biết điều vội vàng thu mã tấu, những âm thanh phát ra làm người ta khi*p đảm nổi da gà.
    "Bố vợ à, tôi rất có thành ý, tôi rất nghiêm túc."
    "Thúc Thúc, đại ca bọn tôi rất thích chị Nhiễm, vì chị Nhiễm mà ăn chay nhiều năm rồi."
    Một tên khác có khuôn mặt dữ dằn hô to. Ông nghe xong càng trở nên mơ hồ, mấy cái người này hôm nay làm sao thế?
    Trong lúc ông đang lúng túng khó xử thì đột nhiên con gái Chỉ Nhiễm mang cơm trưa đến, thấy trước cửa bố bị vây kín cô vội vã chạy đến chen vào.
    "Bố... bố không sao chứ?"
    "Nhiễm Nhiễm..." ông lo lắng kéo tay con gái.
    "Mấy người lại đến ức Hi*p bố tôi?" Chỉ Nhiễm hung dữ hét thẳng vào mặt Trình Sâm.
    Đúng vậy! Trên đời này chỉ có một mình cô bé Chỉ Nhiễm là dám làm điều đó.
    "Tôi... không có, Nhiễm Nhiễm, tôi là muốn nói chuyện."
    "Nói chuyện? Chú khiến bố tôi sợ hãi đổ mồ hôi mà nói chuyện cái gì chứ?"
    "Tôi không có thật mà..."
    Bọn đàn em phía sau nuốt nước bọt, âm thầm đứng sang một góc, không dám lên tiếng khi thấy Chỉ Nhiễm xuất hiện. Mẹ kiếp, đại ca đã khúm núm thế kia thì bọn họ sao dám xí xớn to gan chen vào chất vấn chị dâu?
    "Chú mau ra khỏi đây."
    "Tôi không đi, tôi chưa có được câu trả lời từ bố em."
    "???"
    "Bố vợ, hãy gả Nhiễm Nhiễm cho tôi."
    "..." Chỉ Nhiễm há hốc miệng ngơ ngác nhìn bố rồi nhìn sang hắn.
    "Cậu Trình..."
    "Không, tôi không bao giờ lấy chú, chú mau cút ra khỏi đây."
    Chỉ Nhiễm không đợi bố nói xong đã giận dữ cắt đứt, quát vào mặt hắn. Trình Sâm mặt mũi tối sầm.
    "Nhiễm Nhiễm! Mẹ nó, em không lấy tôi thì lấy thằng nào? Ông đây chờ em 5 năm, tu hành vì em, nòng nọc của tôi đóng băng ૮ɦếƭ hết cả rồi."
    "Nòng nọc là con gì?"
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    "Cậu... Cậu Trình! Hôm nay hình như chưa đến ngày thu tiền..." "Tôi không đến thu tiền, tôi thu người." "Hả? Thu... thu người?" "Con gái ông hôm nay là tròn mười tám tuổi rồi nhỉ?" Người đàn ông nghe xong gương mặt càng tối đi, mồ hôi rịn ra một mảng, ông nhìn chàng trai trước mắt, dáng vẻ ông vô cùng lo lắng, bàn tay bất giác run run. Chàng trai này chính xác là một gã xã hội đen, giang hồ bậm trợn. Vùng này cậu ta chuyên đi khắp nơi thu tiền bảo kê, ngay cả cái cửa hàng nhỏ xíu bằng lỗ mũi bán hoa quả của ông mà cậu ta cũng không tha. Sống ở đây nếu không ngoan ngoãn đóng tiền cho bọn chúng thì chắc chắn khó mà buôn bán làm ăn, đàn em của cậu ta sẽ tới gây sự. Vợ ông mất rất sớm, ông bôn ba khắp nơi mưu sinh để nuôi con gái, vài năm trở lại đây thì ông đưa con gái Chỉ Nhiễm chuyển đến vùng này định cư, mở một sạp hàng bán hoa quả rồi gặp cậu ta Trình Sâm đại ca. Theo như cái nhìn của ông, cậu ta không đứng đắn, đàng hoàng, thật sự rất hung hãn. Chắc chắn ông không bao giờ giao con gái rượu duy nhất cho một người như vậy. "Cậu... cậu Trình, Nhiễm Nhiễm nhà tôi..." "Tôi đến hỏi cưới, gả con gái ông cho tôi." Trình Sâm nghiêm nghị kiên nhẫn ngỏ lời giọng điệu có chút khô khan cứng nhắc. Ông sợ sệt nhìn Trình Sâm! Cưới? Cậu ta muốn lấy con gái ông ư? Tuyệt đối không thể, con bé vốn dĩ thuần khiết, nếu rơi vào tay cậu ta sẽ... Trông thấy ông không lên tiếng, bọn đàn em ở phía nhau nhướng mày nóng tính quát. "Ông già, ông không gả chị Nhiễm cho đại ca bọn tôi, ông xác định không còn thấy mặt trời đi." "Láo, dám ăn nói với bố vợ tao thế hả? Thu mã tấu vào." Trình Sâm nhíu mày, quay đầu liếc mắt nghiến răng nhắc nhở. Bọn đàn em biết điều vội vàng thu mã tấu, những âm thanh phát ra làm người ta khi*p đảm nổi da gà. "Bố vợ à, tôi rất có thành ý, tôi rất nghiêm túc." "Thúc Thúc, đại ca bọn tôi rất thích chị Nhiễm, vì chị Nhiễm mà ăn chay nhiều năm rồi." Một tên khác có khuôn mặt dữ dằn hô to. Ông nghe xong càng trở nên mơ hồ, mấy cái người này hôm nay làm sao thế? Trong lúc ông đang lúng túng khó xử thì đột nhiên con gái Chỉ Nhiễm mang cơm trưa đến, thấy trước cửa bố bị vây kín cô vội vã chạy đến chen vào. "Bố... bố không sao chứ?" "Nhiễm Nhiễm..." ông lo lắng kéo tay con gái. "Mấy người lại đến ức Hi*p bố tôi?" Chỉ Nhiễm hung dữ hét thẳng vào mặt Trình Sâm. Đúng vậy! Trên đời này chỉ có một mình cô bé Chỉ Nhiễm là dám làm điều đó. "Tôi... không có, Nhiễm Nhiễm, tôi là muốn nói chuyện." "Nói chuyện? Chú khiến bố tôi sợ hãi đổ mồ hôi mà nói chuyện cái gì chứ?" "Tôi không có thật mà..." Bọn đàn em phía sau nuốt nước bọt, âm thầm đứng sang một góc, không dám lên tiếng khi thấy Chỉ Nhiễm xuất hiện. Mẹ kiếp, đại ca đã khúm núm thế kia thì bọn họ sao dám xí xớn to gan chen vào chất vấn chị dâu? "Chú mau ra khỏi đây." "Tôi không đi, tôi chưa có được câu trả lời từ bố em." "???" "Bố vợ, hãy gả Nhiễm Nhiễm cho tôi." "..." Chỉ Nhiễm há hốc miệng ngơ ngác nhìn bố rồi nhìn sang hắn. "Cậu Trình..." "Không, tôi không bao giờ lấy chú, chú mau cút ra khỏi đây." Chỉ Nhiễm không đợi bố nói xong đã giận dữ cắt đứt, quát vào mặt hắn. Trình Sâm mặt mũi tối sầm. "Nhiễm Nhiễm! Mẹ nó, em không lấy tôi thì lấy thằng nào? Ông đây chờ em 5 năm, tu hành vì em, nòng nọc của tôi đóng băng ૮ɦếƭ hết cả rồi." "Nòng nọc là con gì?" Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Commentarii 0 Distribuiri 1415 Views
  • "Thư kí Bạc, một con cá giá 10 triệu, câu lẹ lên."
    "Được, tổng giám đốc."
    Bạc Tuyết vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn ngồi câu cá bên sông. Tổng tài nhà cô khoái nhất món cá, nhưng trình độ câu cá lại dở không ai bằng.
    (...)
    "Thư kí Bạc, tối nay có dạ tiệc, em nhất định phải đi với tôi. 1 tiếng 100 triệu."
    "Được."
    Bạc Tuyết lập tức gật đầu đồng ý. Ông chủ của cô rất giỏi dùng tiền, đặc biệt là dùng tiền để dụ dỗ cô. Thôi kệ, ai nói cô mê tiền chứ.
    (...)
    Một ngày nào đó, tổng tài nhà cô bỗng nhiên im lặng, ngồi ngoan ngoãn trên ghế làm việc, không tiếp tục trêu chọc cô hay sai bảo cô nữa. Bạc Tuyết thấy là lạ, bèn gặng hỏi:
    "Sếp, anh làm sao thế?"
    "Bạc Tuyết, cha mẹ tôi muốn tôi lấy vợ, làm sao đây?"
    Bạc Tuyết trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng giảng giải cho tổng tài nhà mình:
    "Sếp, thật ra, lấy vợ cũng không có gì không tốt cả. Đây là một trong những cách khiến con người không còn cô đơn, lập gia đình, sinh con, đẻ cái. Thật sự không có gì phải phiền muộn."
    Tổng tài nhà cô xoay cây 乃út trong tay, một lúc sau lên tiếng:
    "Thư kí Bạc, bây giờ em có ba lựa chọn, nhất định phải chọn một trong ba, được chứ?"
    "Vâng."
    "Hứa."
    "Tôi hứa."
    Sếp lớn của cô cong môi cười tà. Đáy mắt loé lên tia sắc sảo:
    "Một, làm vợ tôi. Hai, làm con dâu cha mẹ tôi. Ba, làm mẹ của con tôi. Phí trao đổi, thân thể tôi lẫn tài sản của tôi. Chọn mau."
    Bạc Tuyết: "..."
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    "Thư kí Bạc, một con cá giá 10 triệu, câu lẹ lên." "Được, tổng giám đốc." Bạc Tuyết vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn ngồi câu cá bên sông. Tổng tài nhà cô khoái nhất món cá, nhưng trình độ câu cá lại dở không ai bằng. (...) "Thư kí Bạc, tối nay có dạ tiệc, em nhất định phải đi với tôi. 1 tiếng 100 triệu." "Được." Bạc Tuyết lập tức gật đầu đồng ý. Ông chủ của cô rất giỏi dùng tiền, đặc biệt là dùng tiền để dụ dỗ cô. Thôi kệ, ai nói cô mê tiền chứ. (...) Một ngày nào đó, tổng tài nhà cô bỗng nhiên im lặng, ngồi ngoan ngoãn trên ghế làm việc, không tiếp tục trêu chọc cô hay sai bảo cô nữa. Bạc Tuyết thấy là lạ, bèn gặng hỏi: "Sếp, anh làm sao thế?" "Bạc Tuyết, cha mẹ tôi muốn tôi lấy vợ, làm sao đây?" Bạc Tuyết trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng giảng giải cho tổng tài nhà mình: "Sếp, thật ra, lấy vợ cũng không có gì không tốt cả. Đây là một trong những cách khiến con người không còn cô đơn, lập gia đình, sinh con, đẻ cái. Thật sự không có gì phải phiền muộn." Tổng tài nhà cô xoay cây 乃út trong tay, một lúc sau lên tiếng: "Thư kí Bạc, bây giờ em có ba lựa chọn, nhất định phải chọn một trong ba, được chứ?" "Vâng." "Hứa." "Tôi hứa." Sếp lớn của cô cong môi cười tà. Đáy mắt loé lên tia sắc sảo: "Một, làm vợ tôi. Hai, làm con dâu cha mẹ tôi. Ba, làm mẹ của con tôi. Phí trao đổi, thân thể tôi lẫn tài sản của tôi. Chọn mau." Bạc Tuyết: "..." Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Commentarii 0 Distribuiri 1434 Views
  • "Chú Tần, mai có thể thay cháu đi xem mặt không ạ?"
    "Lại bị mẹ giục cưới à?"
    "Vâng!"
    "Mới 27 thì cưới xin cái gì, còn quá trẻ!"
    "Mẹ nói đây là con gái của bạn mẹ rất xinh đẹp nên muốn giới thiệu, hai bên qua lại tìm hiểu, hợp thì tiến tới hôn nhân."
    "Thế thì cháu nên đi, nhờ chú làm gì, chú rất bận."
    Chàng trai thở dài ngồi xuống ghế đáp:
    "Mai cháu bận với nữ thần rồi, không thể đi, chú giúp cháu nốt lần này với."
    Tần Ngụy nhíu mày: "Nữ thần? Cháu có bạn gái rồi còn muốn đi xem mắt?"
    "Không phải là bạn gái ạ, cháu vẫn còn độc thân, mà trai độc thân không trong bất kỳ mối quan hệ nào thì vẫn có sự chọn lựa."
    Tần Ngụy im lặng không nói gì, cũng không đồng ý là sẽ giúp cháu trai! Tần Vĩ xót ruột nài nỉ.
    "Chú Tần!"
    "Bận, huống hồ cháu khen người ta đẹp thì nên tự đi để có cảm nhận rõ hơn."
    Tần Vĩ nhún vai: "Cháu chưa xem hình, chỉ nghe mẹ cháu khen qua là xinh thôi, nghe đâu là cô con út rất được gia đình thương yêu, nhưng mà cháu thực sự không thể đi. Chú Tần..."
    "Nêu lý do tại sao chú phải giúp cháu những chuyện ngớ ngẩn này?"
    "Chú Tần giúp cháu lần này thì mỗi khi ông nội hối thúc nhắc đến chuyện cưới xin của chú, cháu sẽ lấy cả mạng sống ra để giúp lại chú đối phó."
    "Gửi địa chỉ."
    "Tuân lệnh."
    Tần Vĩ vội vàng lấy di động nhắn gửi địa chỉ qua máy cho chú mình, nét mặt trở nên khoan khoái vui vẻ, gửi xong anh ta ranh mãnh nói thêm.
    "Nhưng mà khi nào chú lấy vợ thế? Chú năm nay đã 39 tuổi rồi ấy."
    Tần Ngụy nhướn mày lườm cháu trai: "Rách việc."
    Tần Vĩ phá cười thành tiếng, không tiếp tục nhắc về vấn đề này nữa. Bởi trong trí nhớ của anh ta chú Tần là người vô cùng đam mê công việc, ghét bị ràng buộc thế nên tận độ tuổi này dù cho ông nội có khô nước bọt giục, chú Tần vẫn kiên định không lập gia đình...
    Tần Vĩ nhìn đồng hồ nói thêm: "Ngày mai chú cho cháu xin nhận xét về cô gái ấy nhé."
    "Biết!"
    "Cảm ơn chú."
    Tần Vĩ nói thêm đôi ba câu liền rời khỏi phòng.
    [...]
    Tối hôm sau, vì có công việc đột xuất nên Tần Ngụy tới trễ 5 phút.
    Anh bước vào nhà hàng lần mò theo thông tin nhận dạng để tìm đối tượng.
    Thấy thằng cháu trai bảo cô gái sẽ mặc váy đỏ, trên bàn có nhánh hoa hồng, nên Tần Ngụy cứ thế mà nhìn xung quanh. Nhìn một hồi cũng thấy một cô gái mặc váy đỏ trên bàn có hoa hồng thì bước lại, cô gái kia đang say sưa nhìn ngắm bên ngoài cửa sổ.
    Tần Ngụy bước tới lịch sự lên tiếng: "Xin lỗi, tôi đến trễ."
    Cô gái giật mình quay đầu, nhưng mà khi thấy dung mạo người đàn ông càng hoảng hốt mà đứng lên, miệng lắp bắp.
    "Thầy... thầy Tần?"
    Tần Ngụy cau mày: "Hạ Quyên, em làm gì ở đây?"
    "Em... em bị ép đi coi mắt ạ!"
    Khóe môi Tần Ngụy ngay lập tức giật giật. Nghĩ bụng, ch.ế.t tiệt, hóa ra người chị dâu giới thiệu là cô sinh viên của anh đang dạy?
    Hạ Quyên dè dặt: "Thầy Tần... thầy làm gì ở đây thế ạ?"
    "Tôi là đối tượng xem mặt của em."
    "Dạ? Thầy là cái người mẹ em khen nức nở ấy ạ."
    "Có lẽ vậy."
    Hạ Quyên gãi đầu miệng lầm bầm: "Mẹ nói là trai trẻ mà?"
    Sắc mặt Tần Ngụy sa sầm, anh hỏi: "Em nói cái gì?"
    "Dạ không ạ."
    Hạ Quyên cười khổ, nếu mà mẹ chịu nói cái tên Tần Ngụy thì dù có ch.ế.t cô cũng không đi đâu.
    Tần Ngụy giảng viên khó tính nhất trường của cô, bề ngoài đẹp trai nho nhã, nhưng mà lại cực kỳ hà khắc.
    Tần Ngụy ngồi xuống ghế lãnh đạm hỏi: "Mới 22 đã lo chuyện cưới chồng."
    Hạ Quyên mếu máo ngồi theo rề rề đáp: "Em... bị ép ạ."
    "Ngày mai có tiết của tôi sẽ kiểm tra, em học bài chưa?"
    "Lát em về sẽ học ạ!"
    Khóe môi Tần Ngụy nhếch lên, anh ác độc nhắc nhở.
    "Năm cuối tốt nhất đừng để bị tôi đánh trượt môn."
    Hạ Quyên cúi đầu cắn răng nhịn nhục, buổi xem mặt tràn trề áp lực. Đúng là xui xẻo.
    "Ăn gì?"
    "Em ăn gì cũng được thưa thầy."
    Tần Ngụy không hỏi thêm, anh gọi 2 phần Beefsteak.
    Hạ Quyên cũng không ý kiến. Trong bữa ăn cô nặng nề chậm chạp cắt bò liền thấy anh đưa đĩa của mình qua đã được cắt nhỏ vừa ăn.
    "Ăn đi, đưa đĩa em cho tôi."
    Hạ Quyên mím môi ngẩng mặt, động tác nhẹ nhàng nhận lấy đĩa của anh.
    "Cảm ơn thầy Tần."
    Anh "Ừ" một tiếng rồi lấy đĩa bò của cô nhàn nhã cắt ăn.
    Cũng thật may suốt buổi ăn Tần Ngụy không dọa sợ cô.
    Dùng bữa xong xuôi, Hạ Quyên định chuồn cho lẹ cơ mà vẫn bị Tần Ngụy gọi lại đòi đưa về. Hạ Quyên thở dài miễn cưỡng ngồi vào trong xe.
    Tới tiểu khu nhà cô, Hạ Quyên mừng hết biết, miệng nói lời cảm ơn thì thấy anh đưa di động qua.
    "Bấm số của em cho tôi!"
    "Dạ?"
    Tần Ngụy nghiêm nghị bảo:
    "Tôi phải đốc thúc vấn đề học tập của em, Hạ Quyên em là sinh viên năm cuối tốt nhất lo chuyên tâm học hành, bớt mấy cái việc đi xem mặt hiểu chưa."
    Hạ Quyên bị mắng chỉ biết phồng má, chuyện này cô đâu có muốn. Cô mím môi cầm lấy di động thầy Tần bấm số rồi đưa qua.
    "Vào nhà đi."
    "Vâng ạ, em chào thầy."
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    "Chú Tần, mai có thể thay cháu đi xem mặt không ạ?" "Lại bị mẹ giục cưới à?" "Vâng!" "Mới 27 thì cưới xin cái gì, còn quá trẻ!" "Mẹ nói đây là con gái của bạn mẹ rất xinh đẹp nên muốn giới thiệu, hai bên qua lại tìm hiểu, hợp thì tiến tới hôn nhân." "Thế thì cháu nên đi, nhờ chú làm gì, chú rất bận." Chàng trai thở dài ngồi xuống ghế đáp: "Mai cháu bận với nữ thần rồi, không thể đi, chú giúp cháu nốt lần này với." Tần Ngụy nhíu mày: "Nữ thần? Cháu có bạn gái rồi còn muốn đi xem mắt?" "Không phải là bạn gái ạ, cháu vẫn còn độc thân, mà trai độc thân không trong bất kỳ mối quan hệ nào thì vẫn có sự chọn lựa." Tần Ngụy im lặng không nói gì, cũng không đồng ý là sẽ giúp cháu trai! Tần Vĩ xót ruột nài nỉ. "Chú Tần!" "Bận, huống hồ cháu khen người ta đẹp thì nên tự đi để có cảm nhận rõ hơn." Tần Vĩ nhún vai: "Cháu chưa xem hình, chỉ nghe mẹ cháu khen qua là xinh thôi, nghe đâu là cô con út rất được gia đình thương yêu, nhưng mà cháu thực sự không thể đi. Chú Tần..." "Nêu lý do tại sao chú phải giúp cháu những chuyện ngớ ngẩn này?" "Chú Tần giúp cháu lần này thì mỗi khi ông nội hối thúc nhắc đến chuyện cưới xin của chú, cháu sẽ lấy cả mạng sống ra để giúp lại chú đối phó." "Gửi địa chỉ." "Tuân lệnh." Tần Vĩ vội vàng lấy di động nhắn gửi địa chỉ qua máy cho chú mình, nét mặt trở nên khoan khoái vui vẻ, gửi xong anh ta ranh mãnh nói thêm. "Nhưng mà khi nào chú lấy vợ thế? Chú năm nay đã 39 tuổi rồi ấy." Tần Ngụy nhướn mày lườm cháu trai: "Rách việc." Tần Vĩ phá cười thành tiếng, không tiếp tục nhắc về vấn đề này nữa. Bởi trong trí nhớ của anh ta chú Tần là người vô cùng đam mê công việc, ghét bị ràng buộc thế nên tận độ tuổi này dù cho ông nội có khô nước bọt giục, chú Tần vẫn kiên định không lập gia đình... Tần Vĩ nhìn đồng hồ nói thêm: "Ngày mai chú cho cháu xin nhận xét về cô gái ấy nhé." "Biết!" "Cảm ơn chú." Tần Vĩ nói thêm đôi ba câu liền rời khỏi phòng. [...] Tối hôm sau, vì có công việc đột xuất nên Tần Ngụy tới trễ 5 phút. Anh bước vào nhà hàng lần mò theo thông tin nhận dạng để tìm đối tượng. Thấy thằng cháu trai bảo cô gái sẽ mặc váy đỏ, trên bàn có nhánh hoa hồng, nên Tần Ngụy cứ thế mà nhìn xung quanh. Nhìn một hồi cũng thấy một cô gái mặc váy đỏ trên bàn có hoa hồng thì bước lại, cô gái kia đang say sưa nhìn ngắm bên ngoài cửa sổ. Tần Ngụy bước tới lịch sự lên tiếng: "Xin lỗi, tôi đến trễ." Cô gái giật mình quay đầu, nhưng mà khi thấy dung mạo người đàn ông càng hoảng hốt mà đứng lên, miệng lắp bắp. "Thầy... thầy Tần?" Tần Ngụy cau mày: "Hạ Quyên, em làm gì ở đây?" "Em... em bị ép đi coi mắt ạ!" Khóe môi Tần Ngụy ngay lập tức giật giật. Nghĩ bụng, ch.ế.t tiệt, hóa ra người chị dâu giới thiệu là cô sinh viên của anh đang dạy? Hạ Quyên dè dặt: "Thầy Tần... thầy làm gì ở đây thế ạ?" "Tôi là đối tượng xem mặt của em." "Dạ? Thầy là cái người mẹ em khen nức nở ấy ạ." "Có lẽ vậy." Hạ Quyên gãi đầu miệng lầm bầm: "Mẹ nói là trai trẻ mà?" Sắc mặt Tần Ngụy sa sầm, anh hỏi: "Em nói cái gì?" "Dạ không ạ." Hạ Quyên cười khổ, nếu mà mẹ chịu nói cái tên Tần Ngụy thì dù có ch.ế.t cô cũng không đi đâu. Tần Ngụy giảng viên khó tính nhất trường của cô, bề ngoài đẹp trai nho nhã, nhưng mà lại cực kỳ hà khắc. Tần Ngụy ngồi xuống ghế lãnh đạm hỏi: "Mới 22 đã lo chuyện cưới chồng." Hạ Quyên mếu máo ngồi theo rề rề đáp: "Em... bị ép ạ." "Ngày mai có tiết của tôi sẽ kiểm tra, em học bài chưa?" "Lát em về sẽ học ạ!" Khóe môi Tần Ngụy nhếch lên, anh ác độc nhắc nhở. "Năm cuối tốt nhất đừng để bị tôi đánh trượt môn." Hạ Quyên cúi đầu cắn răng nhịn nhục, buổi xem mặt tràn trề áp lực. Đúng là xui xẻo. "Ăn gì?" "Em ăn gì cũng được thưa thầy." Tần Ngụy không hỏi thêm, anh gọi 2 phần Beefsteak. Hạ Quyên cũng không ý kiến. Trong bữa ăn cô nặng nề chậm chạp cắt bò liền thấy anh đưa đĩa của mình qua đã được cắt nhỏ vừa ăn. "Ăn đi, đưa đĩa em cho tôi." Hạ Quyên mím môi ngẩng mặt, động tác nhẹ nhàng nhận lấy đĩa của anh. "Cảm ơn thầy Tần." Anh "Ừ" một tiếng rồi lấy đĩa bò của cô nhàn nhã cắt ăn. Cũng thật may suốt buổi ăn Tần Ngụy không dọa sợ cô. Dùng bữa xong xuôi, Hạ Quyên định chuồn cho lẹ cơ mà vẫn bị Tần Ngụy gọi lại đòi đưa về. Hạ Quyên thở dài miễn cưỡng ngồi vào trong xe. Tới tiểu khu nhà cô, Hạ Quyên mừng hết biết, miệng nói lời cảm ơn thì thấy anh đưa di động qua. "Bấm số của em cho tôi!" "Dạ?" Tần Ngụy nghiêm nghị bảo: "Tôi phải đốc thúc vấn đề học tập của em, Hạ Quyên em là sinh viên năm cuối tốt nhất lo chuyên tâm học hành, bớt mấy cái việc đi xem mặt hiểu chưa." Hạ Quyên bị mắng chỉ biết phồng má, chuyện này cô đâu có muốn. Cô mím môi cầm lấy di động thầy Tần bấm số rồi đưa qua. "Vào nhà đi." "Vâng ạ, em chào thầy." Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Commentarii 0 Distribuiri 3827 Views
  • Trong ngôi biệt thự to lớn, Thanh Thanh đôi mắt khẻ buồn. Bên tai trông chờ chồng nghe điện thoại.
    Một hồi chuông dài, Dương Tử lười biếng nghe máy: "Alo?"
    "Anh ơi hôm nay về nhà sớm một chút được không?" Cô dịu giọng năn nỉ.
    "Không anh bận rồi." Nói xong anh ngắt máy, tiếp tục nụ hôn nóng bỏng với ả thư kí. Dương Tử đã ngoại tình rồi…
    Cô định nói tiếp là : "Anh ơi về nhà được không? Hôm nay là sinh nhật em."
    Nhưng chưa kịp nói thì anh đã tắt máy, nhìn bàn tiệc trên bàn cô cười buồn.
    .
    .
    .
    Vào một ngày khác, cô muốn cùng chồng đi chơi. Lâu rồi hai vợ chồng dường như không có một ngày dành cho nhau cả. Cô rất mong đợi vào chuyến đi này, đã chuẩn bị đủ thứ. Cô đề xuất với anh: "Anh ơi hôm nay chủ nhật anh đưa em đi chơi nhé?"
    Dương Tử cau mày, trả lời qua loa:
    "Anh rất bận, công việc rất nhiều em muốn đi thì đi một mình đi."
    "Anh ơi! Em..." Thanh Thanh ngập ngừng nói.
    Anh gắt lên: "Em có thôi đi không? Anh rất bận không có thời gian nghe em lãi nhãi."
    Cô im lặng không nói nữa, cô chỉ muốn nói với anh hôm nay là ngày kỉ niệm ngày cưới của anh và cô. Trước kia anh có bao giờ quên khi họ mới yêu. Còn bây giờ đã khác một năm qua mọi thứ dần khác, lúc nào anh cũng chê cô phiền.
    Cô lặng lẽ ra ngoài thì thư kí nữ cuả anh đi vào. Ả ta xem cô như không khí đi thẳng vào thư phòng, cô cũng không để ý cứ nghĩ là anh có công việc nên cần thư kí đến.
    Dù gì cô cũng không thể làm gì giúp đỡ cho anh được.
    .
    .
    .
    Bên trong này ả ỏng ẻo ôm cổ anh nói:
    "Anh định bao giờ ly hôn với cô ta?"
    "Nhanh thôi cần một ít thời gian nữa. Ngoan hôn anh, anh yêu em."
    Hai người hôn nhau và làm chuyện bại hoại ấy ngay trong thư phòng, mà cô thì vẫn nghĩ họ đang làm việc. Đôi khi tự trách bản thân cô không giỏi giang, không giúp được chồng cô trong công việc .
    Hai tiếng sau cô bê cà phê vào cho họ, tay khẻ gõ lên cứa. Sau đó cô đẩy cửa đi vào bên trong, ả thư kí quần áo còn chưa tươm tấp cô ngạc nhiên hỏi :
    "Quần áo cuả cô bị sao vậy?"
    Ả ta không trả lời nhìn anh. Anh cũng tự nhiên nói :
    "Cô ấy nóng nên quần áo như vậy. Bọn anh rất bận em vào đây làm gì?"
    "Em đem cà phê cho hai người."
    "Được rồi không có chuyện gì thì đừng vào đây.”
    "Vâng."
    Đặt hai ly cà phê lên bàn cô lặng lẽ ra ngoài. Sau cánh cửa cô bất lực đặt tay lên tim.. đau. Chính là cảm giác đau nhói này. Thanh Thanh là phụ nữ cô có linh cảm, cô biết chồng cô ng/ oại t/ ình. Nhưng làm sao đây? Cô nên làm gì đây. Nếu anh không cho người ta cơ hội, thì làm sao họ có thể xuất hiện?
    (...)
    Những ngày sau đó anh càng lạnh nhạt với cô. Ừ một tuần anh về nhà chưa được hai lần. Gọi điện thoại thì anh nói bận rồi tắt máy, cô cũng đã ૮ɦếƭ tâm rồi. Chỉ là cô cố chấp, cho mình một cơ hội cuối cùng. Chỉ cần anh nói sự thật, cô sẽ không cần tình yêu này nữa.
    Như bây giờ cô gọi cho anh :"Anh ơi hôm nay anh về nhà được không? Em có chuyện muốn nói."
    Dương Tử khó chịu đáp: "Có chuyện gì thì em nói qua đây đi. Anh rất bận không thể về nhà."
    "Coi như em năn nỉ anh, hôm nay anh về nhà nhé! Chỉ hôm nay thôi được không? Chuyện này rất quan trọng."
    Anh lặng đi một hồi miễn cưỡng trả lờ : "Được tối anh về."
    Cô vui mừng vì cuối cùng anh cũng đồng ý. Hôm nay là sinh nhật anh, cô muốn ăn cơm cùng anh và tặng anh món qùa sinh nhật đó chính là đứa con trong bụng. Đúng cô đã có thai, cô cảm ơn trời vì ban cho cô một sinh linh là kết tinh của cô và anh. Nếu anh biết sai, cô sẽ tha thứ. Vì cô biết đàn ông mà? Ai chẳng ng/oại tì/nh ít nhất một lần trong đời
    Nhưng rồi...
    "Một tiếng."
    "Hai tiếng."
    Ba tiếng, rồi bốn tiếng. Đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, đồng hồ điểm 00 :00 giờ anh vẫn chưa về. Cuối cùng có đã khóc, giọt nước mắt nhẹ tuôn xuống. Vỡ vụn như chính trái tim của cô lúc này, đúng lúc đó anh về nhưng trong tình trạng say xỉn.
    Cô vui mừng vì anh đã về, ít nhất là anh cũng về, cô vội lao ra nhìn anh cười nói: “Anh đã về rồi à?”
    Trong cơn say anh nhìn thẳng cô nói: “Thanh Thanh mình ly hôn em nhé?"
    Cô lặng đi rồi nhìn anh hỏi : “Anh yêu người khác rồi à?"
    "Ừ… Mình chia tay em nhé. Được không?”
    Cô nhìn anh người đàn ông từng nói sẽ yêu cô đến hơi thở cuối cùng. Nhưng bây giờ thì sao? Ừ anh hết yêu cô rồi, con người mà tình cảm cũng có thể thay đổi. Hít thật sâu cô nói: “Được! Nhưng bây giờ anh vào ăn cơm với em được không? Hôm nay là sinh nhật anh mà."
    Nghe cô nói anh dần tỉnh, thuận theo mà gật đầu. Anh ngồi trên ghế nhìn bóng dáng cô tất bật trong bếp, bao lâu rồi anh không nhìn thấy hình ảnh này nhỉ? Nhìn chiếc bánh kem trên bàn lòng anh bồi hồi nhớ về trước đây, nhưng rồi cảm xúc ấy cũng nhanh chóng tan đi. Vì anh đã hết yêu mất rồi…
    Cô thắp nến hát bài chúc mừng sinh nhật, sau đó nói:
    "Anh thổi nến đi. À anh ước nữa nhé."
    "Ừ."
    Cô lại cười nói tiếp: "Mình uống ít rượu anh nhé!"
    "Ừm."
    Cô rót cho anh. Hai người cùng uống, anh uống rất nhiệt tình. Cô nhìn anh cười buồn nói lẩm nhẩm:
    "Anh phải thật hạnh phúc nhé!"
    Anh đã say, bây giờ càng say thêm. Cuối cùng anh cũng đã gục xuống, Thanh Thanh đi lại vuốt nhẹ tóc anh rồi thỏ thẻ: "Em đi anh nhé! Em xa anh nhé, đi về nơi nào đó không có anh. Rồi anh có thể yêu một người khác nhỉ. Em sẽ không để anh tìm thấy đâu."
    Nụ cười sau cuối của Thanh Thanh rất đẹp, cô không cố gắng kéo anh về phía mình nữa. Người đàn ông cô yêu đã thay đổi rồi, lời hứa năm nào cũng chỉ là lời hứa mà thôi. Giọng Thanh Thanh nhẹ tênh: "Mình chia tay thật anh nhé!"
    Cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh. Sau đó đi lên lầu thu xếp quần áo và kí đơn ly hôn. Cô không khóc vì lúc này đây cô không cho phép mình được khóc. Đặt tờ đơn lên bàn tay nhẹ tháo nhẫn cô quay lưng bước đi. Một lần cũng không quay đầu lại.
    Tay đặt lên bụng cô khẻ thì thầm:"Con là cuả mẹ. Của riêng mẹ thôi."
    “Mẹ thương con là được phải không?”
    .
    .
    .
    Sáng tỉnh dậy anh giật mình nhìn tờ giấy bên cạnh, lòng anh sững lại…
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Trong ngôi biệt thự to lớn, Thanh Thanh đôi mắt khẻ buồn. Bên tai trông chờ chồng nghe điện thoại. Một hồi chuông dài, Dương Tử lười biếng nghe máy: "Alo?" "Anh ơi hôm nay về nhà sớm một chút được không?" Cô dịu giọng năn nỉ. "Không anh bận rồi." Nói xong anh ngắt máy, tiếp tục nụ hôn nóng bỏng với ả thư kí. Dương Tử đã ngoại tình rồi… Cô định nói tiếp là : "Anh ơi về nhà được không? Hôm nay là sinh nhật em." Nhưng chưa kịp nói thì anh đã tắt máy, nhìn bàn tiệc trên bàn cô cười buồn. . . . Vào một ngày khác, cô muốn cùng chồng đi chơi. Lâu rồi hai vợ chồng dường như không có một ngày dành cho nhau cả. Cô rất mong đợi vào chuyến đi này, đã chuẩn bị đủ thứ. Cô đề xuất với anh: "Anh ơi hôm nay chủ nhật anh đưa em đi chơi nhé?" Dương Tử cau mày, trả lời qua loa: "Anh rất bận, công việc rất nhiều em muốn đi thì đi một mình đi." "Anh ơi! Em..." Thanh Thanh ngập ngừng nói. Anh gắt lên: "Em có thôi đi không? Anh rất bận không có thời gian nghe em lãi nhãi." Cô im lặng không nói nữa, cô chỉ muốn nói với anh hôm nay là ngày kỉ niệm ngày cưới của anh và cô. Trước kia anh có bao giờ quên khi họ mới yêu. Còn bây giờ đã khác một năm qua mọi thứ dần khác, lúc nào anh cũng chê cô phiền. Cô lặng lẽ ra ngoài thì thư kí nữ cuả anh đi vào. Ả ta xem cô như không khí đi thẳng vào thư phòng, cô cũng không để ý cứ nghĩ là anh có công việc nên cần thư kí đến. Dù gì cô cũng không thể làm gì giúp đỡ cho anh được. . . . Bên trong này ả ỏng ẻo ôm cổ anh nói: "Anh định bao giờ ly hôn với cô ta?" "Nhanh thôi cần một ít thời gian nữa. Ngoan hôn anh, anh yêu em." Hai người hôn nhau và làm chuyện bại hoại ấy ngay trong thư phòng, mà cô thì vẫn nghĩ họ đang làm việc. Đôi khi tự trách bản thân cô không giỏi giang, không giúp được chồng cô trong công việc . Hai tiếng sau cô bê cà phê vào cho họ, tay khẻ gõ lên cứa. Sau đó cô đẩy cửa đi vào bên trong, ả thư kí quần áo còn chưa tươm tấp cô ngạc nhiên hỏi : "Quần áo cuả cô bị sao vậy?" Ả ta không trả lời nhìn anh. Anh cũng tự nhiên nói : "Cô ấy nóng nên quần áo như vậy. Bọn anh rất bận em vào đây làm gì?" "Em đem cà phê cho hai người." "Được rồi không có chuyện gì thì đừng vào đây.” "Vâng." Đặt hai ly cà phê lên bàn cô lặng lẽ ra ngoài. Sau cánh cửa cô bất lực đặt tay lên tim.. đau. Chính là cảm giác đau nhói này. Thanh Thanh là phụ nữ cô có linh cảm, cô biết chồng cô ng/ oại t/ ình. Nhưng làm sao đây? Cô nên làm gì đây. Nếu anh không cho người ta cơ hội, thì làm sao họ có thể xuất hiện? (...) Những ngày sau đó anh càng lạnh nhạt với cô. Ừ một tuần anh về nhà chưa được hai lần. Gọi điện thoại thì anh nói bận rồi tắt máy, cô cũng đã ૮ɦếƭ tâm rồi. Chỉ là cô cố chấp, cho mình một cơ hội cuối cùng. Chỉ cần anh nói sự thật, cô sẽ không cần tình yêu này nữa. Như bây giờ cô gọi cho anh :"Anh ơi hôm nay anh về nhà được không? Em có chuyện muốn nói." Dương Tử khó chịu đáp: "Có chuyện gì thì em nói qua đây đi. Anh rất bận không thể về nhà." "Coi như em năn nỉ anh, hôm nay anh về nhà nhé! Chỉ hôm nay thôi được không? Chuyện này rất quan trọng." Anh lặng đi một hồi miễn cưỡng trả lờ : "Được tối anh về." Cô vui mừng vì cuối cùng anh cũng đồng ý. Hôm nay là sinh nhật anh, cô muốn ăn cơm cùng anh và tặng anh món qùa sinh nhật đó chính là đứa con trong bụng. Đúng cô đã có thai, cô cảm ơn trời vì ban cho cô một sinh linh là kết tinh của cô và anh. Nếu anh biết sai, cô sẽ tha thứ. Vì cô biết đàn ông mà? Ai chẳng ng/oại tì/nh ít nhất một lần trong đời Nhưng rồi... "Một tiếng." "Hai tiếng." Ba tiếng, rồi bốn tiếng. Đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, đồng hồ điểm 00 :00 giờ anh vẫn chưa về. Cuối cùng có đã khóc, giọt nước mắt nhẹ tuôn xuống. Vỡ vụn như chính trái tim của cô lúc này, đúng lúc đó anh về nhưng trong tình trạng say xỉn. Cô vui mừng vì anh đã về, ít nhất là anh cũng về, cô vội lao ra nhìn anh cười nói: “Anh đã về rồi à?” Trong cơn say anh nhìn thẳng cô nói: “Thanh Thanh mình ly hôn em nhé?" Cô lặng đi rồi nhìn anh hỏi : “Anh yêu người khác rồi à?" "Ừ… Mình chia tay em nhé. Được không?” Cô nhìn anh người đàn ông từng nói sẽ yêu cô đến hơi thở cuối cùng. Nhưng bây giờ thì sao? Ừ anh hết yêu cô rồi, con người mà tình cảm cũng có thể thay đổi. Hít thật sâu cô nói: “Được! Nhưng bây giờ anh vào ăn cơm với em được không? Hôm nay là sinh nhật anh mà." Nghe cô nói anh dần tỉnh, thuận theo mà gật đầu. Anh ngồi trên ghế nhìn bóng dáng cô tất bật trong bếp, bao lâu rồi anh không nhìn thấy hình ảnh này nhỉ? Nhìn chiếc bánh kem trên bàn lòng anh bồi hồi nhớ về trước đây, nhưng rồi cảm xúc ấy cũng nhanh chóng tan đi. Vì anh đã hết yêu mất rồi… Cô thắp nến hát bài chúc mừng sinh nhật, sau đó nói: "Anh thổi nến đi. À anh ước nữa nhé." "Ừ." Cô lại cười nói tiếp: "Mình uống ít rượu anh nhé!" "Ừm." Cô rót cho anh. Hai người cùng uống, anh uống rất nhiệt tình. Cô nhìn anh cười buồn nói lẩm nhẩm: "Anh phải thật hạnh phúc nhé!" Anh đã say, bây giờ càng say thêm. Cuối cùng anh cũng đã gục xuống, Thanh Thanh đi lại vuốt nhẹ tóc anh rồi thỏ thẻ: "Em đi anh nhé! Em xa anh nhé, đi về nơi nào đó không có anh. Rồi anh có thể yêu một người khác nhỉ. Em sẽ không để anh tìm thấy đâu." Nụ cười sau cuối của Thanh Thanh rất đẹp, cô không cố gắng kéo anh về phía mình nữa. Người đàn ông cô yêu đã thay đổi rồi, lời hứa năm nào cũng chỉ là lời hứa mà thôi. Giọng Thanh Thanh nhẹ tênh: "Mình chia tay thật anh nhé!" Cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh. Sau đó đi lên lầu thu xếp quần áo và kí đơn ly hôn. Cô không khóc vì lúc này đây cô không cho phép mình được khóc. Đặt tờ đơn lên bàn tay nhẹ tháo nhẫn cô quay lưng bước đi. Một lần cũng không quay đầu lại. Tay đặt lên bụng cô khẻ thì thầm:"Con là cuả mẹ. Của riêng mẹ thôi." “Mẹ thương con là được phải không?” . . . Sáng tỉnh dậy anh giật mình nhìn tờ giấy bên cạnh, lòng anh sững lại… Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Love
    Haha
    Like
    Yay
    Wow
    7
    0 Commentarii 0 Distribuiri 1591 Views
Sponsorizeaza Paginile
Sponsor

Máy Chấm Công Vân Tay Màn Hình LCD 2.4 inch Hikvision DS-K1A8503F

Máy Chấm Công Vân Tay Màn Hình LCD 2.4 inch Hikvision DS-K1A8503F Chấm công bằng vân tay Màn hình LCD 2.4 inch Quản lý 1.000...