"Chú Tần, mai có thể thay cháu đi xem mặt không ạ?"
"Lại bị mẹ giục cưới à?"
"Vâng!"
"Mới 27 thì cưới xin cái gì, còn quá trẻ!"
"Mẹ nói đây là con gái của bạn mẹ rất xinh đẹp nên muốn giới thiệu, hai bên qua lại tìm hiểu, hợp thì tiến tới hôn nhân."
"Thế thì cháu nên đi, nhờ chú làm gì, chú rất bận."
Chàng trai thở dài ngồi xuống ghế đáp:
"Mai cháu bận với nữ thần rồi, không thể đi, chú giúp cháu nốt lần này với."
Tần Ngụy nhíu mày: "Nữ thần? Cháu có bạn gái rồi còn muốn đi xem mắt?"
"Không phải là bạn gái ạ, cháu vẫn còn độc thân, mà trai độc thân không trong bất kỳ mối quan hệ nào thì vẫn có sự chọn lựa."
Tần Ngụy im lặng không nói gì, cũng không đồng ý là sẽ giúp cháu trai! Tần Vĩ xót ruột nài nỉ.
"Chú Tần!"
"Bận, huống hồ cháu khen người ta đẹp thì nên tự đi để có cảm nhận rõ hơn."
Tần Vĩ nhún vai: "Cháu chưa xem hình, chỉ nghe mẹ cháu khen qua là xinh thôi, nghe đâu là cô con út rất được gia đình thương yêu, nhưng mà cháu thực sự không thể đi. Chú Tần..."
"Nêu lý do tại sao chú phải giúp cháu những chuyện ngớ ngẩn này?"
"Chú Tần giúp cháu lần này thì mỗi khi ông nội hối thúc nhắc đến chuyện cưới xin của chú, cháu sẽ lấy cả mạng sống ra để giúp lại chú đối phó."
"Gửi địa chỉ."
"Tuân lệnh."
Tần Vĩ vội vàng lấy di động nhắn gửi địa chỉ qua máy cho chú mình, nét mặt trở nên khoan khoái vui vẻ, gửi xong anh ta ranh mãnh nói thêm.
"Nhưng mà khi nào chú lấy vợ thế? Chú năm nay đã 39 tuổi rồi ấy."
Tần Ngụy nhướn mày lườm cháu trai: "Rách việc."
Tần Vĩ phá cười thành tiếng, không tiếp tục nhắc về vấn đề này nữa. Bởi trong trí nhớ của anh ta chú Tần là người vô cùng đam mê công việc, ghét bị ràng buộc thế nên tận độ tuổi này dù cho ông nội có khô nước bọt giục, chú Tần vẫn kiên định không lập gia đình...
Tần Vĩ nhìn đồng hồ nói thêm: "Ngày mai chú cho cháu xin nhận xét về cô gái ấy nhé."
"Biết!"
"Cảm ơn chú."
Tần Vĩ nói thêm đôi ba câu liền rời khỏi phòng.
[...]
Tối hôm sau, vì có công việc đột xuất nên Tần Ngụy tới trễ 5 phút.
Anh bước vào nhà hàng lần mò theo thông tin nhận dạng để tìm đối tượng.
Thấy thằng cháu trai bảo cô gái sẽ mặc váy đỏ, trên bàn có nhánh hoa hồng, nên Tần Ngụy cứ thế mà nhìn xung quanh. Nhìn một hồi cũng thấy một cô gái mặc váy đỏ trên bàn có hoa hồng thì bước lại, cô gái kia đang say sưa nhìn ngắm bên ngoài cửa sổ.
Tần Ngụy bước tới lịch sự lên tiếng: "Xin lỗi, tôi đến trễ."
Cô gái giật mình quay đầu, nhưng mà khi thấy dung mạo người đàn ông càng hoảng hốt mà đứng lên, miệng lắp bắp.
"Thầy... thầy Tần?"
Tần Ngụy cau mày: "Hạ Quyên, em làm gì ở đây?"
"Em... em bị ép đi coi mắt ạ!"
Khóe môi Tần Ngụy ngay lập tức giật giật. Nghĩ bụng, ch.ế.t tiệt, hóa ra người chị dâu giới thiệu là cô sinh viên của anh đang dạy?
Hạ Quyên dè dặt: "Thầy Tần... thầy làm gì ở đây thế ạ?"
"Tôi là đối tượng xem mặt của em."
"Dạ? Thầy là cái người mẹ em khen nức nở ấy ạ."
"Có lẽ vậy."
Hạ Quyên gãi đầu miệng lầm bầm: "Mẹ nói là trai trẻ mà?"
Sắc mặt Tần Ngụy sa sầm, anh hỏi: "Em nói cái gì?"
"Dạ không ạ."
Hạ Quyên cười khổ, nếu mà mẹ chịu nói cái tên Tần Ngụy thì dù có ch.ế.t cô cũng không đi đâu.
Tần Ngụy giảng viên khó tính nhất trường của cô, bề ngoài đẹp trai nho nhã, nhưng mà lại cực kỳ hà khắc.
Tần Ngụy ngồi xuống ghế lãnh đạm hỏi: "Mới 22 đã lo chuyện cưới chồng."
Hạ Quyên mếu máo ngồi theo rề rề đáp: "Em... bị ép ạ."
"Ngày mai có tiết của tôi sẽ kiểm tra, em học bài chưa?"
"Lát em về sẽ học ạ!"
Khóe môi Tần Ngụy nhếch lên, anh ác độc nhắc nhở.
"Năm cuối tốt nhất đừng để bị tôi đánh trượt môn."
Hạ Quyên cúi đầu cắn răng nhịn nhục, buổi xem mặt tràn trề áp lực. Đúng là xui xẻo.
"Ăn gì?"
"Em ăn gì cũng được thưa thầy."
Tần Ngụy không hỏi thêm, anh gọi 2 phần Beefsteak.
Hạ Quyên cũng không ý kiến. Trong bữa ăn cô nặng nề chậm chạp cắt bò liền thấy anh đưa đĩa của mình qua đã được cắt nhỏ vừa ăn.
"Ăn đi, đưa đĩa em cho tôi."
Hạ Quyên mím môi ngẩng mặt, động tác nhẹ nhàng nhận lấy đĩa của anh.
"Cảm ơn thầy Tần."
Anh "Ừ" một tiếng rồi lấy đĩa bò của cô nhàn nhã cắt ăn.
Cũng thật may suốt buổi ăn Tần Ngụy không dọa sợ cô.
Dùng bữa xong xuôi, Hạ Quyên định chuồn cho lẹ cơ mà vẫn bị Tần Ngụy gọi lại đòi đưa về. Hạ Quyên thở dài miễn cưỡng ngồi vào trong xe.
Tới tiểu khu nhà cô, Hạ Quyên mừng hết biết, miệng nói lời cảm ơn thì thấy anh đưa di động qua.
"Bấm số của em cho tôi!"
"Dạ?"
Tần Ngụy nghiêm nghị bảo:
"Tôi phải đốc thúc vấn đề học tập của em, Hạ Quyên em là sinh viên năm cuối tốt nhất lo chuyên tâm học hành, bớt mấy cái việc đi xem mặt hiểu chưa."
Hạ Quyên bị mắng chỉ biết phồng má, chuyện này cô đâu có muốn. Cô mím môi cầm lấy di động thầy Tần bấm số rồi đưa qua.
"Vào nhà đi."
"Vâng ạ, em chào thầy."
Hạ Quyên như được giải phóng vội vàng rời khỏi xe nhanh chân chạy thẳng lên nhà.
Tần Ngụy vẫn giương mắt nhìn, khóe môi ẩn hiện ý cười, vừa bấm lưu số của cô xong thì cháu trai Tần Vĩ gọi tới.
Anh bắt máy: "Alo."
"Chú Tần, buổi xem mặt thế nào ạ, cô gái kia ok không chú."
"Xấu quắc."
"Dạ?"
"Cháu nhìn sẽ không vừa mắt đâu, tìm đối tượng mới đi."
"Chú Tần, mai có thể thay cháu đi xem mặt không ạ?" "Lại bị mẹ giục cưới à?" "Vâng!" "Mới 27 thì cưới xin cái gì, còn quá trẻ!" "Mẹ nói đây là con gái của bạn mẹ rất xinh đẹp nên muốn giới thiệu, hai bên qua lại tìm hiểu, hợp thì tiến tới hôn nhân." "Thế thì cháu nên đi, nhờ chú làm gì, chú rất bận." Chàng trai thở dài ngồi xuống ghế đáp: "Mai cháu bận với nữ thần rồi, không thể đi, chú giúp cháu nốt lần này với." Tần Ngụy nhíu mày: "Nữ thần? Cháu có bạn gái rồi còn muốn đi xem mắt?" "Không phải là bạn gái ạ, cháu vẫn còn độc thân, mà trai độc thân không trong bất kỳ mối quan hệ nào thì vẫn có sự chọn lựa." Tần Ngụy im lặng không nói gì, cũng không đồng ý là sẽ giúp cháu trai! Tần Vĩ xót ruột nài nỉ. "Chú Tần!" "Bận, huống hồ cháu khen người ta đẹp thì nên tự đi để có cảm nhận rõ hơn." Tần Vĩ nhún vai: "Cháu chưa xem hình, chỉ nghe mẹ cháu khen qua là xinh thôi, nghe đâu là cô con út rất được gia đình thương yêu, nhưng mà cháu thực sự không thể đi. Chú Tần..." "Nêu lý do tại sao chú phải giúp cháu những chuyện ngớ ngẩn này?" "Chú Tần giúp cháu lần này thì mỗi khi ông nội hối thúc nhắc đến chuyện cưới xin của chú, cháu sẽ lấy cả mạng sống ra để giúp lại chú đối phó." "Gửi địa chỉ." "Tuân lệnh." Tần Vĩ vội vàng lấy di động nhắn gửi địa chỉ qua máy cho chú mình, nét mặt trở nên khoan khoái vui vẻ, gửi xong anh ta ranh mãnh nói thêm. "Nhưng mà khi nào chú lấy vợ thế? Chú năm nay đã 39 tuổi rồi ấy." Tần Ngụy nhướn mày lườm cháu trai: "Rách việc." Tần Vĩ phá cười thành tiếng, không tiếp tục nhắc về vấn đề này nữa. Bởi trong trí nhớ của anh ta chú Tần là người vô cùng đam mê công việc, ghét bị ràng buộc thế nên tận độ tuổi này dù cho ông nội có khô nước bọt giục, chú Tần vẫn kiên định không lập gia đình... Tần Vĩ nhìn đồng hồ nói thêm: "Ngày mai chú cho cháu xin nhận xét về cô gái ấy nhé." "Biết!" "Cảm ơn chú." Tần Vĩ nói thêm đôi ba câu liền rời khỏi phòng. [...] Tối hôm sau, vì có công việc đột xuất nên Tần Ngụy tới trễ 5 phút. Anh bước vào nhà hàng lần mò theo thông tin nhận dạng để tìm đối tượng. Thấy thằng cháu trai bảo cô gái sẽ mặc váy đỏ, trên bàn có nhánh hoa hồng, nên Tần Ngụy cứ thế mà nhìn xung quanh. Nhìn một hồi cũng thấy một cô gái mặc váy đỏ trên bàn có hoa hồng thì bước lại, cô gái kia đang say sưa nhìn ngắm bên ngoài cửa sổ. Tần Ngụy bước tới lịch sự lên tiếng: "Xin lỗi, tôi đến trễ." Cô gái giật mình quay đầu, nhưng mà khi thấy dung mạo người đàn ông càng hoảng hốt mà đứng lên, miệng lắp bắp. "Thầy... thầy Tần?" Tần Ngụy cau mày: "Hạ Quyên, em làm gì ở đây?" "Em... em bị ép đi coi mắt ạ!" Khóe môi Tần Ngụy ngay lập tức giật giật. Nghĩ bụng, ch.ế.t tiệt, hóa ra người chị dâu giới thiệu là cô sinh viên của anh đang dạy? Hạ Quyên dè dặt: "Thầy Tần... thầy làm gì ở đây thế ạ?" "Tôi là đối tượng xem mặt của em." "Dạ? Thầy là cái người mẹ em khen nức nở ấy ạ." "Có lẽ vậy." Hạ Quyên gãi đầu miệng lầm bầm: "Mẹ nói là trai trẻ mà?" Sắc mặt Tần Ngụy sa sầm, anh hỏi: "Em nói cái gì?" "Dạ không ạ." Hạ Quyên cười khổ, nếu mà mẹ chịu nói cái tên Tần Ngụy thì dù có ch.ế.t cô cũng không đi đâu. Tần Ngụy giảng viên khó tính nhất trường của cô, bề ngoài đẹp trai nho nhã, nhưng mà lại cực kỳ hà khắc. Tần Ngụy ngồi xuống ghế lãnh đạm hỏi: "Mới 22 đã lo chuyện cưới chồng." Hạ Quyên mếu máo ngồi theo rề rề đáp: "Em... bị ép ạ." "Ngày mai có tiết của tôi sẽ kiểm tra, em học bài chưa?" "Lát em về sẽ học ạ!" Khóe môi Tần Ngụy nhếch lên, anh ác độc nhắc nhở. "Năm cuối tốt nhất đừng để bị tôi đánh trượt môn." Hạ Quyên cúi đầu cắn răng nhịn nhục, buổi xem mặt tràn trề áp lực. Đúng là xui xẻo. "Ăn gì?" "Em ăn gì cũng được thưa thầy." Tần Ngụy không hỏi thêm, anh gọi 2 phần Beefsteak. Hạ Quyên cũng không ý kiến. Trong bữa ăn cô nặng nề chậm chạp cắt bò liền thấy anh đưa đĩa của mình qua đã được cắt nhỏ vừa ăn. "Ăn đi, đưa đĩa em cho tôi." Hạ Quyên mím môi ngẩng mặt, động tác nhẹ nhàng nhận lấy đĩa của anh. "Cảm ơn thầy Tần." Anh "Ừ" một tiếng rồi lấy đĩa bò của cô nhàn nhã cắt ăn. Cũng thật may suốt buổi ăn Tần Ngụy không dọa sợ cô. Dùng bữa xong xuôi, Hạ Quyên định chuồn cho lẹ cơ mà vẫn bị Tần Ngụy gọi lại đòi đưa về. Hạ Quyên thở dài miễn cưỡng ngồi vào trong xe. Tới tiểu khu nhà cô, Hạ Quyên mừng hết biết, miệng nói lời cảm ơn thì thấy anh đưa di động qua. "Bấm số của em cho tôi!" "Dạ?" Tần Ngụy nghiêm nghị bảo: "Tôi phải đốc thúc vấn đề học tập của em, Hạ Quyên em là sinh viên năm cuối tốt nhất lo chuyên tâm học hành, bớt mấy cái việc đi xem mặt hiểu chưa." Hạ Quyên bị mắng chỉ biết phồng má, chuyện này cô đâu có muốn. Cô mím môi cầm lấy di động thầy Tần bấm số rồi đưa qua. "Vào nhà đi." "Vâng ạ, em chào thầy." Hạ Quyên như được giải phóng vội vàng rời khỏi xe nhanh chân chạy thẳng lên nhà. Tần Ngụy vẫn giương mắt nhìn, khóe môi ẩn hiện ý cười, vừa bấm lưu số của cô xong thì cháu trai Tần Vĩ gọi tới. Anh bắt máy: "Alo." "Chú Tần, buổi xem mặt thế nào ạ, cô gái kia ok không chú." "Xấu quắc." "Dạ?" "Cháu nhìn sẽ không vừa mắt đâu, tìm đối tượng mới đi."
0 Comments 0 Shares 5464 Views
Sponsored

Máy Chấm Công Vân Tay Màn Hình LCD 2.4 inch Hikvision DS-K1A8503F

Máy Chấm Công Vân Tay Màn Hình LCD 2.4 inch Hikvision DS-K1A8503F Chấm công bằng vân tay Màn hình LCD 2.4 inch Quản lý 1.000...