• Chồng sắp cưới của tôi... Anh ấy bị điên.
    Ừ thì tôi cũng đã đoán trước được rằng, một đứa con riêng như tôi, sớm muộn gì cũng bị gia đình ném vào một xó để phát triển gia tộc. Lấy phải một người không bình thường, đại thiếu gia của Lăng gia, cũng còn may mắn hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Ít nhất, có lẽ tôi cũng sẽ không bị đánh đập. Ngồi một mình trong suốt buổi tiệc, bộ váy cưới khoác lên mình sao mà nặng nề đến như vậy. Tan tiệc, tôi mệt mỏi theo người hầu về lại phòng, còn chú rể vẫn chưa một lần xuất hiện.
    Mà cũng phải thôi, chồng tôi bị điên mà.
    "Thiếu phu nhân có gì căn dặn thì cứ gọi tôi!"
    Sao tôi lại không nhìn ra được thái độ chưng hửng của cô gái người hầu kia chứ. Một thiếu gia bị điên, hằng ngày chạy nhảy lung tung, trong gia tộc làm sao có địa vị? Từ "thiếu phu nhân" theo đó mà trở thành một sự châm chọc, buồn cười biết bao nhiêu. Một "thiếu phu nhân" lại bị người hầu coi khinh. Khẽ mỉm cười chua xót, tôi bước về phía bàn trang điểm. Trong gương là một khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng xa lạ đến đáng sợ. Hôm nay là ngày tôi lấy chồng, đáng lẽ ra phải vui, nhưng không hiểu sao tâm trạng lại chùng xuống lạ thường; có lẽ người cảm thấy vui duy nhất cũng chỉ có cha mẹ tôi khi đã thành công đạt được hợp đồng. Chỉ có vậy mà thôi.
    Gỡ hết lớp trang điểm trên khuôn mặt cùng bộ váy cưới sặc sỡ trên người, mi mắt nặng trĩu, bản thân tôi chỉ muốn ngủ. Trong tủ bỗng nhiên phát ra âm thanh lạch cạch, tôi khẽ nhíu mày tiến đến gần. Là chuột sao?
    Không phải chuột, đó là một người đàn ông.
    Một người đàn ông với khuôn mặt điển trai, nhưng quần áo rách rưới bẩn thỉu, đầu tóc rối bời cùng với tấm lưng đang run rẩy khi nhìn thấy người lạ. Anh ta thu mình ở góc tủ, ánh mắt hoảng sợ. Tôi đưa tay lên định hỏi tại sao anh ta lại ở trong đây, cổ tay liền xuất hiện cảm giác đau xót. Một chút máu tươi theo vết cắn ứa ra, tôi khẽ rên một tiếng, nhưng không có ý định thu tay về. Người đàn ông thấy vậy thì hoảng loạn ôm lấy đầu, không ngừng run rẩy kịch liệt: "Đừng... Đừng đánh!"
    Tôi thảng thốt, chưa kịp định thần nhưng vẫn theo bản năng trả lời: "Không đánh đâu, tôi không đánh." Không hiểu sao anh ta lại tin tưởng lời tôi nói, không có sợ hãi nữa mà nghiêng đầu quan sát tôi như sinh vật lạ: "Cô là ai?". Tôi không có trả lời anh ta mà hỏi ngược lại: "Vậy anh là ai?". Người đàn ông rất thật thà mà đáp: "Lăng... Lăng Hàm..." giọng nói hơi lắp bắp.
    Lăng Hàm sao?
    Vậy đây chẳng phải là chồng tôi à?
    "Trong đấy nóng lắm, anh ra đây đi."
    Chẳng trách suốt hôn lễ không thấy anh ta đâu, thì ra là trốn một mình trong phòng. Có lẽ anh ta sợ ồn ào nên chui vào trong tủ. Nhìn người đàn ông trước mặt mình, cũng chẳng biết là do anh ta không được bình thường hay bây giờ anh ta đã là chồng của tôi, trong lòng bỗng thương cảm. Lăng Hàm lấm lét nhìn tôi, lặng lẽ ra khỏi tủ. Tôi dẫn anh ta ngồi lên giường, nhìn chằm chằm vết cắn vừa nãy, rồi cất giọng lí nhí: "Đau... Đau hả?" Tôi bật cười, lắc đầu: "Hả? Không đau đâu." Vết cắn này chẳng là gì so với lúc bị ђàภђ ђạ khi tôi còn ở nhà. Không hiểu sao anh ta lại ngẩn ra, rồi thốt lên hai từ: "Tiên nữ..."
    Anh bạn này, cái miệng cũng ngọt quá à nha.
    Tôi nheo mắt nhìn Lăng Hàm: "Anh như vậy không thấy khó chịu à? Sao không đi tắm đi?". Tôi vẫn bị nhìn chằm chằm, hay là anh ta muốn biết tôi là ai? Nghĩ vậy tôi đành thở dài trả lời: "Đừng nhìn nữa, tôi tên là Cẩn Y, anh cứ xem như tôi là bạn anh đi. Từ giờ tôi sẽ chăm sóc anh." Dù bản thân đối với anh ta không có tình cảm nhưng anh ta vẫn là chồng tôi, tôi vẫn phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.
    Lăng Hàm lúc này mới rụt rè đi vào nhà tắm. Trong tủ toàn là trang phục hoạt hình, tôi phải lục lọi hết tủ mới lấy ra được một bộ quần áo gọi là bình thường đưa cho anh ta. Tắm rửa xong, Lăng Hàm tự giác đi đến bên giường, tôi vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh, anh ta ngoan ngoãn trèo lên, cuộn tròn lại như con mèo nhỏ. Chẳng mấy chốc căn phòng đã vang lên những tiếng hít thở đều đặn.
    Tôi cũng định đi ngủ, chợt di động reo vang. Nhìn cái tên trên màn hình, trái tim tôi quặn thắt đôi chút. Cha tôi đã tìm đủ mọi cách để gả tôi đi, tại sao bây giờ lại gọi điện? Không muốn làm phiền đến người chồng mới cưới đang ngủ say bên cạnh, tôi vén chăn, đi vào trong nhà tắm.
    "Alo, con gái à, bên kia con vẫn tốt chứ?"
    Từ lúc tôi có nhận thức cho đến bây giờ, chưa bao giờ ông ta dùng giọng điệu quan tâm như thế để hỏi thăm tình hình tôi. Trong trí nhớ của tôi, những gì gắn liền với cha tôi chỉ là đòn roi, cùng những lời mắng nhiếc, chửi rủa thậm tệ. Nhức đầu, tôi xoa huyệt thái dương, đầy mệt mỏi trả lời: "Ba có chuyện gì nữa không?". Ngay lập tức ông ta đã nói: "Tên Lăng Hàm đó tuy bị điên nhưng ông nội hắn ta trước khi ૮ɦếƭ đã để lại cho hắn hơn nửa gia sản. Nếu như con có được sự tín nhiệm của hắn ta, sau đó tìm cách để hắn ૮ɦếƭ, thì phần tiền đó sẽ thuộc về con!"
    Giọng nói hưng phấn đến bệnh hoạn ở đầu dây bên kia càng khiến tôi cảm thấy tởm lợm. Bụng dưới quặn đau, có thứ gì đó âm ỷ chỉ chực trào ra. Bàn tay tôi siết chặt lấy vạt áo, góc áo nhăn dúm một khoảng lớn.
    "Ba, ba thôi đi có được không? Ba đã gả con cho một người điên, giờ ba lại bảo con lừa gạt người ta để lấy tiền, ba có còn tình người không?"
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Chồng sắp cưới của tôi... Anh ấy bị điên. Ừ thì tôi cũng đã đoán trước được rằng, một đứa con riêng như tôi, sớm muộn gì cũng bị gia đình ném vào một xó để phát triển gia tộc. Lấy phải một người không bình thường, đại thiếu gia của Lăng gia, cũng còn may mắn hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Ít nhất, có lẽ tôi cũng sẽ không bị đánh đập. Ngồi một mình trong suốt buổi tiệc, bộ váy cưới khoác lên mình sao mà nặng nề đến như vậy. Tan tiệc, tôi mệt mỏi theo người hầu về lại phòng, còn chú rể vẫn chưa một lần xuất hiện. Mà cũng phải thôi, chồng tôi bị điên mà. "Thiếu phu nhân có gì căn dặn thì cứ gọi tôi!" Sao tôi lại không nhìn ra được thái độ chưng hửng của cô gái người hầu kia chứ. Một thiếu gia bị điên, hằng ngày chạy nhảy lung tung, trong gia tộc làm sao có địa vị? Từ "thiếu phu nhân" theo đó mà trở thành một sự châm chọc, buồn cười biết bao nhiêu. Một "thiếu phu nhân" lại bị người hầu coi khinh. Khẽ mỉm cười chua xót, tôi bước về phía bàn trang điểm. Trong gương là một khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng xa lạ đến đáng sợ. Hôm nay là ngày tôi lấy chồng, đáng lẽ ra phải vui, nhưng không hiểu sao tâm trạng lại chùng xuống lạ thường; có lẽ người cảm thấy vui duy nhất cũng chỉ có cha mẹ tôi khi đã thành công đạt được hợp đồng. Chỉ có vậy mà thôi. Gỡ hết lớp trang điểm trên khuôn mặt cùng bộ váy cưới sặc sỡ trên người, mi mắt nặng trĩu, bản thân tôi chỉ muốn ngủ. Trong tủ bỗng nhiên phát ra âm thanh lạch cạch, tôi khẽ nhíu mày tiến đến gần. Là chuột sao? Không phải chuột, đó là một người đàn ông. Một người đàn ông với khuôn mặt điển trai, nhưng quần áo rách rưới bẩn thỉu, đầu tóc rối bời cùng với tấm lưng đang run rẩy khi nhìn thấy người lạ. Anh ta thu mình ở góc tủ, ánh mắt hoảng sợ. Tôi đưa tay lên định hỏi tại sao anh ta lại ở trong đây, cổ tay liền xuất hiện cảm giác đau xót. Một chút máu tươi theo vết cắn ứa ra, tôi khẽ rên một tiếng, nhưng không có ý định thu tay về. Người đàn ông thấy vậy thì hoảng loạn ôm lấy đầu, không ngừng run rẩy kịch liệt: "Đừng... Đừng đánh!" Tôi thảng thốt, chưa kịp định thần nhưng vẫn theo bản năng trả lời: "Không đánh đâu, tôi không đánh." Không hiểu sao anh ta lại tin tưởng lời tôi nói, không có sợ hãi nữa mà nghiêng đầu quan sát tôi như sinh vật lạ: "Cô là ai?". Tôi không có trả lời anh ta mà hỏi ngược lại: "Vậy anh là ai?". Người đàn ông rất thật thà mà đáp: "Lăng... Lăng Hàm..." giọng nói hơi lắp bắp. Lăng Hàm sao? Vậy đây chẳng phải là chồng tôi à? "Trong đấy nóng lắm, anh ra đây đi." Chẳng trách suốt hôn lễ không thấy anh ta đâu, thì ra là trốn một mình trong phòng. Có lẽ anh ta sợ ồn ào nên chui vào trong tủ. Nhìn người đàn ông trước mặt mình, cũng chẳng biết là do anh ta không được bình thường hay bây giờ anh ta đã là chồng của tôi, trong lòng bỗng thương cảm. Lăng Hàm lấm lét nhìn tôi, lặng lẽ ra khỏi tủ. Tôi dẫn anh ta ngồi lên giường, nhìn chằm chằm vết cắn vừa nãy, rồi cất giọng lí nhí: "Đau... Đau hả?" Tôi bật cười, lắc đầu: "Hả? Không đau đâu." Vết cắn này chẳng là gì so với lúc bị ђàภђ ђạ khi tôi còn ở nhà. Không hiểu sao anh ta lại ngẩn ra, rồi thốt lên hai từ: "Tiên nữ..." Anh bạn này, cái miệng cũng ngọt quá à nha. Tôi nheo mắt nhìn Lăng Hàm: "Anh như vậy không thấy khó chịu à? Sao không đi tắm đi?". Tôi vẫn bị nhìn chằm chằm, hay là anh ta muốn biết tôi là ai? Nghĩ vậy tôi đành thở dài trả lời: "Đừng nhìn nữa, tôi tên là Cẩn Y, anh cứ xem như tôi là bạn anh đi. Từ giờ tôi sẽ chăm sóc anh." Dù bản thân đối với anh ta không có tình cảm nhưng anh ta vẫn là chồng tôi, tôi vẫn phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ. Lăng Hàm lúc này mới rụt rè đi vào nhà tắm. Trong tủ toàn là trang phục hoạt hình, tôi phải lục lọi hết tủ mới lấy ra được một bộ quần áo gọi là bình thường đưa cho anh ta. Tắm rửa xong, Lăng Hàm tự giác đi đến bên giường, tôi vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh, anh ta ngoan ngoãn trèo lên, cuộn tròn lại như con mèo nhỏ. Chẳng mấy chốc căn phòng đã vang lên những tiếng hít thở đều đặn. Tôi cũng định đi ngủ, chợt di động reo vang. Nhìn cái tên trên màn hình, trái tim tôi quặn thắt đôi chút. Cha tôi đã tìm đủ mọi cách để gả tôi đi, tại sao bây giờ lại gọi điện? Không muốn làm phiền đến người chồng mới cưới đang ngủ say bên cạnh, tôi vén chăn, đi vào trong nhà tắm. "Alo, con gái à, bên kia con vẫn tốt chứ?" Từ lúc tôi có nhận thức cho đến bây giờ, chưa bao giờ ông ta dùng giọng điệu quan tâm như thế để hỏi thăm tình hình tôi. Trong trí nhớ của tôi, những gì gắn liền với cha tôi chỉ là đòn roi, cùng những lời mắng nhiếc, chửi rủa thậm tệ. Nhức đầu, tôi xoa huyệt thái dương, đầy mệt mỏi trả lời: "Ba có chuyện gì nữa không?". Ngay lập tức ông ta đã nói: "Tên Lăng Hàm đó tuy bị điên nhưng ông nội hắn ta trước khi ૮ɦếƭ đã để lại cho hắn hơn nửa gia sản. Nếu như con có được sự tín nhiệm của hắn ta, sau đó tìm cách để hắn ૮ɦếƭ, thì phần tiền đó sẽ thuộc về con!" Giọng nói hưng phấn đến bệnh hoạn ở đầu dây bên kia càng khiến tôi cảm thấy tởm lợm. Bụng dưới quặn đau, có thứ gì đó âm ỷ chỉ chực trào ra. Bàn tay tôi siết chặt lấy vạt áo, góc áo nhăn dúm một khoảng lớn. "Ba, ba thôi đi có được không? Ba đã gả con cho một người điên, giờ ba lại bảo con lừa gạt người ta để lấy tiền, ba có còn tình người không?" Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Σχόλια 0 Μοιράστηκε 8753 Views
  • "Cô ba, tìm tôi đi cô ba..."
    "Cô ba, cô quên tôi rồi sao?"
    "Cô ba, sao cô đuổi tôi đi vậy?"
    "Cô ba, tôi đau lắm..."
    "Cô ba...cô ba..."
    ...
    Cô giật mình choàng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo, từng tiếng thở nặng nề phát ra giữa căn phòng tăm tối. Với tay bật đèn, ánh sáng thình lình làm tròng mắt có chút chói rát, nhìn sang đồng hồ bây giờ đã là 3 giờ sáng, cô xoa xoa vầng trán đang nhăn lại vì đau nhức.
    "Lại như vậy nữa rồi...", cô thầm nghĩ.
    Đây đã là đêm thứ mười lăm trong tháng cô liên tục bị giật mình choàng tỉnh thế này vì một giấc mơ kỳ lạ, mười lăm đêm chỉ duy nhất một giấc mơ.
    Trong mơ, cô luôn thấy mình đứng giữa cánh đồng hoang xa lạ trong trời đêm giông gió, cảm nhận rõ rệt khí lạnh trùm phủ không trung, từng giọt mưa như dao cắt rơi xuống táp thẳng lên da thịt run rẩy. Và trong cái khoảng không mịt mùng đó, cô đã thấy nàng ấy, đứng chơ vơ giữa đồng, vừa quen mà cũng lại vừa lạ, hao gầy...và...kỳ dị...
    Nàng ấy đứng đó, gọi cô bằng chất giọng nghẹn ngào u uất, thanh âm văng vẳng tựa xa tựa gần như vọng về từ cõi âm ty.
    Không lần nào cô đáp lại, bởi lẽ cô luôn sợ đến cứng đờ thân thể, ૮ɦếƭ trân ở đó mặc cho cô gái kia...hoặc giả là bóng ma kia vẫy gọi trong giông tố. Cho đến khi chỉ còn lại hai tiếng "Cô ba...cô ba..." đầy ai oán, như thường lệ, cô sẽ giật mình thức dậy, và đồng hồ sẽ luôn điểm đúng 3 giờ sáng.
    ...
    - Sao dạo này cha thấy con ốm nhom gầy còm, không có thần sắc gì hết vậy?
    Ông Trương Quân nhìn con qua màn hình video call mà không khỏi xót xa, kể từ hai năm trước tiễn con gái lên Sài Gòn học đại học thì đã cầm chắc con mình sẽ không được đủ đầy như lúc còn bên cạnh cha mẹ chăm sóc, nhưng suốt hai năm qua ông vẫn âm thầm theo dõi, con gái ông, Thục Quyên, vẫn luôn chăm chỉ và tự lập, vẫn luôn biết cách làm cha mẹ ở quê nhà an tâm.
    Nhưng dạo gần đây, trong những cuộc gọi thế này, đứa con gái vốn dĩ xinh đẹp của ông lại trở nên xanh xao gầy yếu thấy rõ, lần nào thăm hỏi Thục Quyên cũng bảo không sao, dùng lý do bài vở quá nhiều làm câu trả lời chính đáng, nhưng lần này ông đã quyết định gặng hỏi tới cùng, và...
    - Không muốn làm cha lo nhưng sự thật con đang cảm thấy không ổn lắm, tầm nửa tháng qua con cứ liên tục gặp ác mộng. Không thể ngủ cũng không dám ngủ làm con suy nhược tinh thần khá nhiều.
    Ông Trương Quân cau mày lo lắng.
    - Gặp ác mộng sao? Về cái gì chứ? Hay để cha lên Sài Gòn thăm con?
    Thục Quyên không phải tuýp con gái yếu đuối, tuy nhiên sự suất hiện liên tục mỗi đêm của cơn ác mộng đó đã làm cô sợ hãi rất nhiều. Sống một mình trong căn hộ chung cư ở Landmark 81, một khu chung cư cao cấp nổi tiếng ở đất Sài Thành, Thục Quyên bấy lâu vẫn luôn cảm thấy an toàn thoải mái, cho đến khi cơn ác mộng bắt đầu và nó đã khiến cô sợ hãi với chính căn hộ của mình.
    Hiện giờ sinh sống đơn độc đã không còn là lựa chọn an toàn cho cô nữa, Thục Quyên cảm thấy như vậy.
    - Dạ, vậy cha tranh thủ lên đây với con nhé, con đợi cha.
    ...
    Chạng vạng chiều hôm sau, ông Trương Quân đã có mặt trong căn hộ của con gái mình.
    Vốn nhìn qua màn hình video call đã thấy Thục Quyên xanh xao, giờ gặp mặt trực tiếp lại càng thấy con tàn phai hơn nữa. Đôi mắt Thục Quyên thâm quầng đầy mệt mỏi, làn da trắng tái tựa hồ chẳng còn chút sức sống nào lưu lại, chân tay thì gầy gò khẳng khiu, quả thật...lúc vừa trông thấy con, ông Trương Quân đã sâu kín giật mình.
    - Trên này con uống nước lọc thôi, không có uống trà, cha dùng nước đỡ nha. Để lát nữa con đi xuống bách hóa mua trà về pha cho cha sau.
    - Thôi, trà nước cái gì, cha lên đây là để coi con thế nào. Đâu, mày kể cho cha nghe coi mày mơ thấy cái gì mà mất ăn mất ngủ dữ vậy con.
    Nghe hỏi tới về giấc mơ đó, Thục Quyên e dè ngồi thu mình lại trên sofa, thở dài một hơi rồi bắt đầu kể đầu đuôi tất cả cho ông Trương Quân nghe.
    Kể xong, tựa như trút được gánh nặng, cô sâu kín thở phào nhẹ nhõm. Ngược lại, ông Trương Quân trầm tư suy ngẫm, hồi sau mới nói.
    - Kỳ thật, không lý nào mơ đi mơ lại một ác mộng giống hệt nhau gần cả tháng trời, mà trong mơ cô gái đó còn kêu con là cô ba nữa. Nguyễn Trương Quân này chỉ có mình Nguyễn Thục Quyên con là con gái, hai ba gì ở đây.
    Ông Trương Quân bực dọc.
    Là dân xứ Cửu Long, miền Tây sông nước, ông làm sao lại không tin tâm linh? Chỉ là đã cố ý gạt phăng đi ý nghĩ đầu tiên rằng con mình bị ám ra khỏi đầu, bởi lẽ con ông, Thục Quyên, từ nhỏ đến lớn đều hiền lành nhân hậu, suốt ngày chăm chỉ học hành, cả ngay lúc lên Sài Gòn vẫn kiên định theo đuổi học vấn, nào có bao giờ làm ác hay lêu lỏng để mà không may bị trù ám kia chứ.
    Vả lại, ở cái thế kỷ 21 này, nếu hỏi ông thật sự trên đời có ma ám người hay không thì chính ông Trương Quân cũng không thể chắc chắn.
    - Ài...thôi con đừng lo gì hết, cha đêm nay ngủ lại với con, sẽ không có chuyện gì nữa đâu, có cha ở đây rồi cứ yên tâm mà ngủ.
    Thục Quyên nghe vậy thì mừng lắm, cô ôm chầm lấy cha mình đầy thương quý, ông Trương Quân cũng ôm con vào lòng, nhè nhẹ vỗ lưng mà trấn an.
    ...
    Chiều tối hôm đó, hai cha con ra ngoài dùng bữa và dạo phố khắp Sài Gòn. Cũng hơn nửa năm rồi Thục Quyên và cha mới lại có dịp đi chơi cùng nhau vui vẻ thế này, cô cảm tưởng như thơ ấu trở về, được cùng cha rong ruổi khắp các thị xã trong những lần ông đi mua bán làm ăn.
    Đến tối muộn họ mới về lại căn hộ, ông Trương Quân trải tấm nệm nằm ở phòng khách, còn Thục Quyên thì nằm trong phòng nhưng để cửa mở.
    Trước khi đi ngủ, ông Trương Quân đưa cho Thục Quyên chuỗi tràng hạt ông đeo trên tay, kêu cô đặt ngay đầu giường.
    Và đêm đó, Thục Quyên đã có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ.
    Cho đến khi...
    - Ahhhhhh!!!!
    Ông Trương Quân đang ngủ thì bị giật mình bởi tiếng thét thất thanh của Thục Quyên, ông vội vàng xông thẳng vào phòng thì thấy con gái mình đang hoảng loạn gào thét, cô lê lết dưới sàn như đang cố gắng trốn thoát khỏi thứ gì đó.
    Ôm chặt Thục Quyên trong vòng tay, ông liên tục trấn an.
    - Cha đây! Cha đây Thục Quyên...đừng sợ, có cha đây rồi, an toàn rồi, ổn rồi con!
    Nhưng bỏ ngoài tai những lời ông Trương Quân dỗ dành, Thục Quyên vẫn kinh hoảng cố thoát khỏi vòng tay ông để trốn chạy, miệng không ngừng kêu la, nước mắt trào ra ướt đẫm mặt.
    - Đừng...đừng...không phải tôi...không phải tôi mà...!!! Đừng có tìm tôi nữa mà...!!!
    Hết cách, ông Trương Quân đành phải dằn tâm tát thẳng vào mặt Thục Quyên một cái đau điếng, cốt yếu để cô bị đau mà tỉnh táo lại. Và cách này của ông đã thành công, Thục Quyên rốt cuộc cũng bình tĩnh được, ôm chầm lấy ông mà khóc nức nở.
    ...
    Phải mất tầm 30 phút sau mọi chuyện mới đi vào ổn định, ông Trương Quân bật sáng tất cả các ngọn đèn trong căn hộ, pha cho Thục Quyên ly sữa nóng, hai cha con ngồi sát bên nhau ở phòng khách, một người sợ đến xanh mặt, một người hoang mang khó hiểu.
    Ông Trương Quân không hỏi vì nghĩ hiện giờ chưa phải lúc, nhưng rồi Thục Quyên lại tự mình kể.
    - Lúc nãy...đang ngủ thì con có cảm giác như ai nắm tay mình kéo kéo vậy, tưởng là cha kêu con, mở mắt ra thì...
    - Thì sao con?
    - Thì thấy cô gái đó...cô ta...cô ta đứng sát bên giường nắm tay con...cô ta nói "Cô ba lại muốn đuổi tôi sao?"
    Ông Trương Quân nhíu mày, bất giác đảo mắt nhìn quanh.
    - Là cô gái con gặp trong ác mộng?
    - Dạ...
    Biết đã gặp chuyện chẳng lành, ông Trương Quân bèn đi vào phòng nhặt lấy chuỗi tràng hạt trên đầu nằm con gái, vừa cầm lên thì nó liền đứt ra, từng hạt châu vương vãi rơi rớt khắp sàn nhà. Lúc này, đồng hồ lại vừa điểm ngay 3 giờ sáng...
    Lập tức trở ra phòng khách, ông nói với Thục Quyên.
    - Thu dọn đồ cần thiết vào balo đi con, bây giờ mình về quê.
    Thục Quyên cũng không phản đối khi chính cô rất mong muốn điều này, rời xa khỏi căn hộ đáng sợ này.
    ...
    Trong đêm, chiếc xe hơi màu đen của ông Trương Quân chở theo Thục Quyên hòa vào bóng tối một mạch hướng thẳng quốc lộ mà chạy.
    Càng xa thành phố thì dòng xe lại càng thưa thớt dần cho đến khi cả một con đường chỉ còn lại chiếc xe của họ lăn bánh, chốc chốc mới hiếm hoi thấy được vài chiếc xe tải, container ngang qua. Ngoài cửa kính, từng hàng cây hai bên đường lần lượt lướt qua, ánh đèn đường vàng vọt lúc ẩn lúc hiện, nhìn ra xa ngoài trời kia là một màu đen kịt u ám, bầu trời không trăng không sao, tất cả đều khiến cõi lòng Thục Quyên dâng lên một niềm bất an khó tả.
    Hai cha con không ai nói ai, cả hai đều đang miên mang chìm nổi với những suy nghĩ riêng tư.
    Chợt...
    Cú phanh gấp làm Thục Quyên suýt chút đập đầu, may nhờ dây an toàn kéo lại.
    - Có chuyện gì vậy cha?
    Nhìn qua, ông Trương Quân đang trố mắt ra nhìn thứ gì đó trước đầu xe.
    "Là cô ta!" Thục Quyên thót tim.
    Phía trước đầu xe lúc này là một cô gái trẻ gầy còm với mái tóc đen dài xõa xuống ngang lưng, cô ta mặc trên thân chiếc áo dài màu hồng nhạt lấm lem bùn đất, làn da như đã thối rữa mục rỗng từ lâu, trên cổ có đường cắt thật sâu bê bết vệt máu khô tựa như có thể làm đầu cô ta rơi xuống bất cứ lúc nào.
    Cô ta đứng đó, với gương mặt đầy đau khổ khóc ra từng dòng huyết lệ, hai cánh tay vươn tới như muốn ôm lấy ai đó.
    Cất giọng nỉ non, mà thanh âm này dường như không vang từ bên ngoài vào mà ngược lại nó vang vọng ngay sát bên tai Thục Quyên, khiến cô bị một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm cho run rẩy.
    - Cô ba...cô đi đâu vậy...? Cô lại bỏ tôi sao...cô ba...?
    Biết mình gặp ma, ông Trương Quân siết chặt tay lái, nói mà như quát với Thục Quyên đang ngồi thất thần bên cạnh.
    - Ngồi cho vững!!!
    Dứt lời, ông đạp ga phóng xe lao về phía trước đâm thẳng vào ma nữ trước mặt. Quả đúng là hồn ma bóng quế, chiếc xe lướt ngang qua cô ta rồi lao đi như không hề có vật cản.
    Nhìn sang kính chiếu hậu, đằng sau vẫn là cái bóng người cao gầy trong bộ áo dài hồng nhạt đứng giữa đường nhìn theo chiếc xe đang dần chạy xa khuất.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    "Cô ba, tìm tôi đi cô ba..." "Cô ba, cô quên tôi rồi sao?" "Cô ba, sao cô đuổi tôi đi vậy?" "Cô ba, tôi đau lắm..." "Cô ba...cô ba..." ... Cô giật mình choàng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo, từng tiếng thở nặng nề phát ra giữa căn phòng tăm tối. Với tay bật đèn, ánh sáng thình lình làm tròng mắt có chút chói rát, nhìn sang đồng hồ bây giờ đã là 3 giờ sáng, cô xoa xoa vầng trán đang nhăn lại vì đau nhức. "Lại như vậy nữa rồi...", cô thầm nghĩ. Đây đã là đêm thứ mười lăm trong tháng cô liên tục bị giật mình choàng tỉnh thế này vì một giấc mơ kỳ lạ, mười lăm đêm chỉ duy nhất một giấc mơ. Trong mơ, cô luôn thấy mình đứng giữa cánh đồng hoang xa lạ trong trời đêm giông gió, cảm nhận rõ rệt khí lạnh trùm phủ không trung, từng giọt mưa như dao cắt rơi xuống táp thẳng lên da thịt run rẩy. Và trong cái khoảng không mịt mùng đó, cô đã thấy nàng ấy, đứng chơ vơ giữa đồng, vừa quen mà cũng lại vừa lạ, hao gầy...và...kỳ dị... Nàng ấy đứng đó, gọi cô bằng chất giọng nghẹn ngào u uất, thanh âm văng vẳng tựa xa tựa gần như vọng về từ cõi âm ty. Không lần nào cô đáp lại, bởi lẽ cô luôn sợ đến cứng đờ thân thể, ૮ɦếƭ trân ở đó mặc cho cô gái kia...hoặc giả là bóng ma kia vẫy gọi trong giông tố. Cho đến khi chỉ còn lại hai tiếng "Cô ba...cô ba..." đầy ai oán, như thường lệ, cô sẽ giật mình thức dậy, và đồng hồ sẽ luôn điểm đúng 3 giờ sáng. ... - Sao dạo này cha thấy con ốm nhom gầy còm, không có thần sắc gì hết vậy? Ông Trương Quân nhìn con qua màn hình video call mà không khỏi xót xa, kể từ hai năm trước tiễn con gái lên Sài Gòn học đại học thì đã cầm chắc con mình sẽ không được đủ đầy như lúc còn bên cạnh cha mẹ chăm sóc, nhưng suốt hai năm qua ông vẫn âm thầm theo dõi, con gái ông, Thục Quyên, vẫn luôn chăm chỉ và tự lập, vẫn luôn biết cách làm cha mẹ ở quê nhà an tâm. Nhưng dạo gần đây, trong những cuộc gọi thế này, đứa con gái vốn dĩ xinh đẹp của ông lại trở nên xanh xao gầy yếu thấy rõ, lần nào thăm hỏi Thục Quyên cũng bảo không sao, dùng lý do bài vở quá nhiều làm câu trả lời chính đáng, nhưng lần này ông đã quyết định gặng hỏi tới cùng, và... - Không muốn làm cha lo nhưng sự thật con đang cảm thấy không ổn lắm, tầm nửa tháng qua con cứ liên tục gặp ác mộng. Không thể ngủ cũng không dám ngủ làm con suy nhược tinh thần khá nhiều. Ông Trương Quân cau mày lo lắng. - Gặp ác mộng sao? Về cái gì chứ? Hay để cha lên Sài Gòn thăm con? Thục Quyên không phải tuýp con gái yếu đuối, tuy nhiên sự suất hiện liên tục mỗi đêm của cơn ác mộng đó đã làm cô sợ hãi rất nhiều. Sống một mình trong căn hộ chung cư ở Landmark 81, một khu chung cư cao cấp nổi tiếng ở đất Sài Thành, Thục Quyên bấy lâu vẫn luôn cảm thấy an toàn thoải mái, cho đến khi cơn ác mộng bắt đầu và nó đã khiến cô sợ hãi với chính căn hộ của mình. Hiện giờ sinh sống đơn độc đã không còn là lựa chọn an toàn cho cô nữa, Thục Quyên cảm thấy như vậy. - Dạ, vậy cha tranh thủ lên đây với con nhé, con đợi cha. ... Chạng vạng chiều hôm sau, ông Trương Quân đã có mặt trong căn hộ của con gái mình. Vốn nhìn qua màn hình video call đã thấy Thục Quyên xanh xao, giờ gặp mặt trực tiếp lại càng thấy con tàn phai hơn nữa. Đôi mắt Thục Quyên thâm quầng đầy mệt mỏi, làn da trắng tái tựa hồ chẳng còn chút sức sống nào lưu lại, chân tay thì gầy gò khẳng khiu, quả thật...lúc vừa trông thấy con, ông Trương Quân đã sâu kín giật mình. - Trên này con uống nước lọc thôi, không có uống trà, cha dùng nước đỡ nha. Để lát nữa con đi xuống bách hóa mua trà về pha cho cha sau. - Thôi, trà nước cái gì, cha lên đây là để coi con thế nào. Đâu, mày kể cho cha nghe coi mày mơ thấy cái gì mà mất ăn mất ngủ dữ vậy con. Nghe hỏi tới về giấc mơ đó, Thục Quyên e dè ngồi thu mình lại trên sofa, thở dài một hơi rồi bắt đầu kể đầu đuôi tất cả cho ông Trương Quân nghe. Kể xong, tựa như trút được gánh nặng, cô sâu kín thở phào nhẹ nhõm. Ngược lại, ông Trương Quân trầm tư suy ngẫm, hồi sau mới nói. - Kỳ thật, không lý nào mơ đi mơ lại một ác mộng giống hệt nhau gần cả tháng trời, mà trong mơ cô gái đó còn kêu con là cô ba nữa. Nguyễn Trương Quân này chỉ có mình Nguyễn Thục Quyên con là con gái, hai ba gì ở đây. Ông Trương Quân bực dọc. Là dân xứ Cửu Long, miền Tây sông nước, ông làm sao lại không tin tâm linh? Chỉ là đã cố ý gạt phăng đi ý nghĩ đầu tiên rằng con mình bị ám ra khỏi đầu, bởi lẽ con ông, Thục Quyên, từ nhỏ đến lớn đều hiền lành nhân hậu, suốt ngày chăm chỉ học hành, cả ngay lúc lên Sài Gòn vẫn kiên định theo đuổi học vấn, nào có bao giờ làm ác hay lêu lỏng để mà không may bị trù ám kia chứ. Vả lại, ở cái thế kỷ 21 này, nếu hỏi ông thật sự trên đời có ma ám người hay không thì chính ông Trương Quân cũng không thể chắc chắn. - Ài...thôi con đừng lo gì hết, cha đêm nay ngủ lại với con, sẽ không có chuyện gì nữa đâu, có cha ở đây rồi cứ yên tâm mà ngủ. Thục Quyên nghe vậy thì mừng lắm, cô ôm chầm lấy cha mình đầy thương quý, ông Trương Quân cũng ôm con vào lòng, nhè nhẹ vỗ lưng mà trấn an. ... Chiều tối hôm đó, hai cha con ra ngoài dùng bữa và dạo phố khắp Sài Gòn. Cũng hơn nửa năm rồi Thục Quyên và cha mới lại có dịp đi chơi cùng nhau vui vẻ thế này, cô cảm tưởng như thơ ấu trở về, được cùng cha rong ruổi khắp các thị xã trong những lần ông đi mua bán làm ăn. Đến tối muộn họ mới về lại căn hộ, ông Trương Quân trải tấm nệm nằm ở phòng khách, còn Thục Quyên thì nằm trong phòng nhưng để cửa mở. Trước khi đi ngủ, ông Trương Quân đưa cho Thục Quyên chuỗi tràng hạt ông đeo trên tay, kêu cô đặt ngay đầu giường. Và đêm đó, Thục Quyên đã có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ. Cho đến khi... - Ahhhhhh!!!! Ông Trương Quân đang ngủ thì bị giật mình bởi tiếng thét thất thanh của Thục Quyên, ông vội vàng xông thẳng vào phòng thì thấy con gái mình đang hoảng loạn gào thét, cô lê lết dưới sàn như đang cố gắng trốn thoát khỏi thứ gì đó. Ôm chặt Thục Quyên trong vòng tay, ông liên tục trấn an. - Cha đây! Cha đây Thục Quyên...đừng sợ, có cha đây rồi, an toàn rồi, ổn rồi con! Nhưng bỏ ngoài tai những lời ông Trương Quân dỗ dành, Thục Quyên vẫn kinh hoảng cố thoát khỏi vòng tay ông để trốn chạy, miệng không ngừng kêu la, nước mắt trào ra ướt đẫm mặt. - Đừng...đừng...không phải tôi...không phải tôi mà...!!! Đừng có tìm tôi nữa mà...!!! Hết cách, ông Trương Quân đành phải dằn tâm tát thẳng vào mặt Thục Quyên một cái đau điếng, cốt yếu để cô bị đau mà tỉnh táo lại. Và cách này của ông đã thành công, Thục Quyên rốt cuộc cũng bình tĩnh được, ôm chầm lấy ông mà khóc nức nở. ... Phải mất tầm 30 phút sau mọi chuyện mới đi vào ổn định, ông Trương Quân bật sáng tất cả các ngọn đèn trong căn hộ, pha cho Thục Quyên ly sữa nóng, hai cha con ngồi sát bên nhau ở phòng khách, một người sợ đến xanh mặt, một người hoang mang khó hiểu. Ông Trương Quân không hỏi vì nghĩ hiện giờ chưa phải lúc, nhưng rồi Thục Quyên lại tự mình kể. - Lúc nãy...đang ngủ thì con có cảm giác như ai nắm tay mình kéo kéo vậy, tưởng là cha kêu con, mở mắt ra thì... - Thì sao con? - Thì thấy cô gái đó...cô ta...cô ta đứng sát bên giường nắm tay con...cô ta nói "Cô ba lại muốn đuổi tôi sao?" Ông Trương Quân nhíu mày, bất giác đảo mắt nhìn quanh. - Là cô gái con gặp trong ác mộng? - Dạ... Biết đã gặp chuyện chẳng lành, ông Trương Quân bèn đi vào phòng nhặt lấy chuỗi tràng hạt trên đầu nằm con gái, vừa cầm lên thì nó liền đứt ra, từng hạt châu vương vãi rơi rớt khắp sàn nhà. Lúc này, đồng hồ lại vừa điểm ngay 3 giờ sáng... Lập tức trở ra phòng khách, ông nói với Thục Quyên. - Thu dọn đồ cần thiết vào balo đi con, bây giờ mình về quê. Thục Quyên cũng không phản đối khi chính cô rất mong muốn điều này, rời xa khỏi căn hộ đáng sợ này. ... Trong đêm, chiếc xe hơi màu đen của ông Trương Quân chở theo Thục Quyên hòa vào bóng tối một mạch hướng thẳng quốc lộ mà chạy. Càng xa thành phố thì dòng xe lại càng thưa thớt dần cho đến khi cả một con đường chỉ còn lại chiếc xe của họ lăn bánh, chốc chốc mới hiếm hoi thấy được vài chiếc xe tải, container ngang qua. Ngoài cửa kính, từng hàng cây hai bên đường lần lượt lướt qua, ánh đèn đường vàng vọt lúc ẩn lúc hiện, nhìn ra xa ngoài trời kia là một màu đen kịt u ám, bầu trời không trăng không sao, tất cả đều khiến cõi lòng Thục Quyên dâng lên một niềm bất an khó tả. Hai cha con không ai nói ai, cả hai đều đang miên mang chìm nổi với những suy nghĩ riêng tư. Chợt... Cú phanh gấp làm Thục Quyên suýt chút đập đầu, may nhờ dây an toàn kéo lại. - Có chuyện gì vậy cha? Nhìn qua, ông Trương Quân đang trố mắt ra nhìn thứ gì đó trước đầu xe. "Là cô ta!" Thục Quyên thót tim. Phía trước đầu xe lúc này là một cô gái trẻ gầy còm với mái tóc đen dài xõa xuống ngang lưng, cô ta mặc trên thân chiếc áo dài màu hồng nhạt lấm lem bùn đất, làn da như đã thối rữa mục rỗng từ lâu, trên cổ có đường cắt thật sâu bê bết vệt máu khô tựa như có thể làm đầu cô ta rơi xuống bất cứ lúc nào. Cô ta đứng đó, với gương mặt đầy đau khổ khóc ra từng dòng huyết lệ, hai cánh tay vươn tới như muốn ôm lấy ai đó. Cất giọng nỉ non, mà thanh âm này dường như không vang từ bên ngoài vào mà ngược lại nó vang vọng ngay sát bên tai Thục Quyên, khiến cô bị một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm cho run rẩy. - Cô ba...cô đi đâu vậy...? Cô lại bỏ tôi sao...cô ba...? Biết mình gặp ma, ông Trương Quân siết chặt tay lái, nói mà như quát với Thục Quyên đang ngồi thất thần bên cạnh. - Ngồi cho vững!!! Dứt lời, ông đạp ga phóng xe lao về phía trước đâm thẳng vào ma nữ trước mặt. Quả đúng là hồn ma bóng quế, chiếc xe lướt ngang qua cô ta rồi lao đi như không hề có vật cản. Nhìn sang kính chiếu hậu, đằng sau vẫn là cái bóng người cao gầy trong bộ áo dài hồng nhạt đứng giữa đường nhìn theo chiếc xe đang dần chạy xa khuất. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Σχόλια 0 Μοιράστηκε 4017 Views
  • Cháy –
    Ngọn lửa bốc cháy giống như một con quái thú khổng lồ, không hề ngần ngại mà múa may nanh vuốt, nuốt chửng mọi thứ xung quanh, khiến mọi thứ biến thành tro bụi.
    “Khụ khụ–” Tịch Tuế mờ mịt mở mắt ra, trước mắt cô xung quanh là lửa nóng rực.
    Căn nhà cho thuê cũ kỹ và chật hẹp đang dần dần bị ngọn lửa nuốt chửng, bên tai là tiếng ồn truyền đến đều đặn, cô lấy tay chống vào bức tường, bước đi từng bước về phía trước.
    Có lẽ vì tác dụng của viên thuốc ngủ trong người vẫn chưa hết, cuối cùng vừa ra đến cửa, đầu cô bắt đầu nhức nhói vô cùng.
    Tịch Tuế nắm chốt cửa, nhưng phát hiện bên ngoài đã có gì đó chặn lại, dù kéo thế nào cũng không mở ra được.
    “Cứu với!”
    “Cứu tôi với!”
    Cô cố chịu đựng cơn đau đầu, la hét, hít khói vào miệng và mũi khiến cô ho liên tục, “Khụ, khụ, khụ.”
    Tịch Tuế đỡ tường chạy ra cửa sổ tìm lối thoát, đây là tầng bốn, ở bên dưới đang hỗn loạn.
    “Vẫn còn người ở đây—”
    Cô vừa hét lên thì chiếc quạt trần rơi xuống trúng chân.
    Tịch Tuế cảm thấy đau vô cùng.
    Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, Tịch Tuế hôn mê nhưng ý thức được, cô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng cùng cực như lúc này đây.
    Cô sắp ૮ɦếƭ.
    Tất cả là tại cô không có mắt nhìn người, cưới một người chồng ác độc như hổ ác, đẩy cô vào cảnh như thế này.
    Ngày xưa là một người biết bao người hâm mộ, cô chủ nhà họ Tịch, đến cuối cùng thì nghèo túng, còn ૮ɦếƭ trong căn nhà cho thuê cũ kỹ.
    Đây chắc hẳn là trò đùa lớn nhất của cuộc đời cô!
    Cô không còn sức để vùng vẫy, dựa vào tường, mặc cho ngọn lửa lan rộng.
    Cô lờ mờ nghe thấy tiếng đập cửa, trong tầm mắt mờ mịt, dường như có một bóng người cao lớn đang phá các chướng ngại vật, đi tới, ôm chặt lấy cô.
    “Quý…”
    Cô đang bị ảo giác sao? Thế mà lại được thấy Quý Vân Tu trước khi ૮ɦếƭ…
    Người đó ôm cô lao ra khỏi đám lửa, chiếc xà ngang giữa hành lang đột ngột rơi xuống, phản ứng đầu tiên của người đó là cúi xuống để bảo vệ cô trong vòng tay của mình, mặc cho thân thể anh bị thương.
    Ngay lúc đó, mọi tiếng ồn đều biến mất, chỉ còn một giọng nói trong trẻo.
    “Tuế Tuế, đừng sợ.”
    Cô nhận ra người đó ngay lập tức.
    Đó thật sự là Quý Vân Tu!
    Cô khó khăn mở mắt ra, tận mắt thấy dòng máu tươi chảy dài trên trán anh, ngọn lửa thì đang bốc cháy trên người anh, đốt cháy cả da thịt.
    Có tiếng ong ong bên tai Tịch Tuế.
    Cuối cùng, nhìn thoáng qua một cái, cô thấy người con trai mắc chứng tự kỷ, cảm xúc của chính mình còn không cảm nhận được chứ đừng nói người khác, giờ đây đôi mắt anh đỏ hoe.
    “Tuế Tuế –”
    Anh kiên trì dịu dàng dỗ dành cô, “Tuế Tuế, đừng sợ.”

    Tiếng nhạc nhẹ du dương đang vang lên trong xe khiến lòng người thật yên bình.
    “Quý Vân Tu!”
    Tịch Tuế đột nhiên mở mắt, cúi người về phía trước, va vào ghế trước mặt.
    Tịch Tuế vô thức ôm cái trán đau đớn, trong lòng cảm nhận được dao động dữ dội, nhất thời khó có thể bình tĩnh lại.
    Người ngồi trên ghế lại bị động tác này ảnh hưởng, quay đầu nhìn lại, qaun tâm hỏi: “Cô chủ, cô có chuyện gì vậy?”
    Tịch tuế ngơ ngác nhìn lên, thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, liền buột miệng hỏi: “Chú Triệu?”
    “Vâng.” Tài xế Triệu trả lời.
    Tịch Tuế nhìn xung quanh, phát hiện cô đang ngồi trong xe.
    Miếng đệm mềm mại và phong cách trang trí rất giống của cô… Nhưng tại sao?
    Sau khi nhà họ Tịch phá sản, tài sản đều mất hết, không còn xe cộ, sao cô có thể ngồi ở đây?
    Tịch Tuế không yên lòng mà ấn đầu gối, nhìn thoáng qua điện thoại bên cạnh. Cô cầm lên, bật màn hình, mắt cô trợn to.
    “Chú.. Chú Triệu… bây giờ là ngày mấy?”
    “Hôm nay là ngày 7 tháng 4. Chúng ta sẽ sớm có mặt tại nhà hàng Miro.”
    Nghe được nhưng lời này, Tịch Tuế lại nhìn xuống điện thoại.
    Vào ngày 7 tháng 4, tại nhà hàng Miro, thời gian hiển thị trên màn hình đã khiến cô nhận ra, cô đã sống lại!
    Cô đã sống lại, và trở về 3 năm trước.
    Bởi vì đây là ngày đặc biệt nên cô nhớ rất rõ ràng.
    Vào ngày 7 tháng 4, cô vô tình làm vỡ điện thoại, sau đó đã mua cái mới, và đã dùng được 1 năm.
    Vào ngày 7 tháng 4, cô chọn kết hôn với Quý Hoài Tây tại nhà hàng Miro.

    Nhưng đoạn ký ức vỡ vụn đã dần hình thành rõ ràng, trí nhớ của cô cũng nhớ lại 3 năm trước đây.
    Thân là cô chủ nhà họ Tịch, từ nhỏ đã được cưng chiều nên cô biết mình phải giúp cho gia đình khi cần thiết.
    Nhà họ Quý đang phát triển mạnh mẽ và hưng thịnh tại Vân Hải nên nhà họ Tịch quyết định liên hôn với nhà họ Quý.
    Đời trước của nhà họ Quý có hai người con trai và một người con gái, ông lớn có đầu óc kinh doanh, ông hai lại không. Tới thế hệ này, con trai của ông lớn là Quý Vân Tu sinh ra bị tự kỷ, nên bị bỏ rơi. Mà con trai Quý Hoài Tây của ông hai lại biểu hiện ra được tài năng kinh doanh của mình…
    Cô là trưởng nữ duy nhất của nhà họ Tịch, đương nhiên sẽ không kết hôn với Quý Vân Tu bị mắc chứng tự kỉ, vì vậy hai nhà đã sớm quyết định đối tượng kết hôn của cô sẽ là Quý Hoài Tây.
    Ba mẹ cô rất mừng, vì Quý Vân Tu khác với người thường nên tương lai Quý Hoài Tây sẽ được thừa kế tài sản nhà họ Quý. Nhưng không ngờ Quý Hoài Tây thâm hiểm độc ác,không những muốn khống chế gia tộc nhà mình, mà còn lợi dụng lòng tin của nhà họ Tịch để thôn tính luôn nhà họ.
    “Cô chủ, chúng ta đến nơi rồi.”
    Giọng nói của tài xế Triệu như kéo cô ra ký ức trĩu nặng.
    Lão Triệu lái xe vào khu vực đậu xe, Tịch Tuế đứng trước nhà hàng Miro, trên tay nắm chặt túi da.
    Cô vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được hoàn cảnh hiện tại, cô vẫn chưa tìm được cách đối mặt với mọi việc tiếp theo.
    Cô định rời đi.
    Nhưng khi Tịch Tuế quay người rời đi, một bóng người đã lọt vào tầm mắt của cô.
    “Quý Vân Tu.”
    Tịch Tuế vô thức kêu tên người đó, lại phát hiện mình kêu không ra tiếng.
    Cổ họng bị nghẹn lại, mắt trở nên đỏ hoe.
    Người đàn ông đó…
    Đôi lông mày thanh tú, sống mũi cao và đôi mắt nâu nhạt trong veo như ngọc. Với mái tóc ngắn gọn gàng và chiếc áo len dệt kim màu be, anh trông giống như một cậu bé ngây thơ, sạch sẽ.
    Quý Vân Tu cầm cuốn sổ dày trong tay, nhìn theo người chỉ đường ở phía trước mà không hề nheo mắt.
    Tịch Tuế không thể nhúc nhích được nửa bước chân, cô dõi theo Quý Vân Tu đang bước vào nhà hàng, đến khi hoàn toàn biến mất.
    Trong kiếp trước, khi nhà họ Quý rơi vào cảnh bần cùng, khi cô trở thành người vô gia cư, người đầu tiên tìm thấy cô là Quý Vân Tu.
    Vì mối thù với Quý Hoài Tây nên cô coi mọi người trong nhà họ Quý đều là kẻ thù. Nhưng cô không ngờ rằng vào thời điểm sống ૮ɦếƭ, Quý Vân Tu lại liều lĩnh bảo vệ cô trong lòng, nói với cô: “Tuế Tuế, đừng sợ.”
    Linh hồn bị chôn vùi dưới vách núi không đáy, đã có một người xông vào bất chấp nguy hiểm, nắm chặt lấy tay cô, kéo cô lên từ vực thẳm tuyệt vọng, cho dù là vết thương máu chảy đầm đìa cũng không buông bỏ.
    Không ai có thể hiểu, Quý Vân Tu quan trọng như thế nào đối với cô khi tái sinh.

    Tịch Tuế “trốn thoát” không thành, sau khi ba mẹ cô đến, cô đã được đưa vào nhà hàng.
    Đối mặt với ba mẹ mình, Tịch Tuế vừa có cảm giác mất mát, vừa xúc động.
    Cô muốn ôm họ khóc, nhưng đã kiềm chế lại.
    Bữa tiệc này coi như là cuộc gặp gỡ giữa hai nhà họ Quý và Tịch, về cơ bản thì ba gia đình nhà họ Quý đều ở đây.
    Những người lớn đang cầm ly rượu thưởng thức và trò chuyện trên bàn tiệc.
    Quý Hoài Tây đúng là bậc thầy diễn xuất, trước mặt người lớn luôn biểu hiện rất tốt, ai cũng hết lời khen ngợi.
    Tịch Tuế nắm chặt tay thành quyền ở dưới bàn.
    Cô nhất định phải bình tĩnh, đây là 3 năm trước khi xảy ra bi kịch!
    Cả nhà họ Quý và Tịch đều có tiếng ở Vân Hải, cô không thể trở mặt trước mọi người.
    Để kiềm nén cảm xúc của mình, Tịch Tuế buộc mình phải quay mặt đi chỗ khác, cô nhìn vào “cậu lớn” Quý Vân Tu, người đang ngồi bên cạnh ông lớn Quý.
    Năm nay cô 24 tuổi, Quý Vân Tu hơn cô 2 tuổi, nhưng cô cảm thấy Quý Vân Tu đơn giản chỉ là một cậu nhóc to xác.
    Lúc này, Quý Vân Tu đang yên lặng ngồi ở vị trí của mình, một tay cầm cuốn sổ, tay kia cầm 乃út, không biết anh đang vẽ gì. Anh làm ngơ trước bầu không khí sôi động xung quanh, như thế anh đang ở trong thế giới của riêng mình.
    Ánh mắt của Tịch Tuế rất tốt, đây là lần đầu tiên cô nhìn Quý Vân Tu một cách nghiêm túc và cẩn thận.
    Khi còn nhỏ, cô thường chơi với Quý Vân Tu, khi anh lớn lên, vì tính cách đặc biệt nên cô hiếm khi gặp anh ở nơi công cộng. Ngay cả khi gặp nhau, anh vẫn luôn lặng lẽ, gần như không có cảm giác tồn tại.
    Nhưng anh thật sự rất đẹp.
    Không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn, ngay cả những ngón tay cũng rất đẹp, giống như một tác phẩm nghê thuật hoàn hảo.
    Bị nhìn chằm chằm như vậy thì ai cũng có thể nhận ra, nhưng Quý Vân Tu vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình.
    Cô chợt thấy lòng mình bình yên khi ở bên một người như vậy.
    Đột nhiên, Tịch Tuế nghe thấy ai đó đề cập đến “đính hôn” trong bữa tiệc, chú ý của cô lại được kéo trở về.
    Cô đưa mẹ ra ngoài với lý do đi vệ sinh.
    Vì quá vội vàng nên cô đã đi thẳng vào vấn đề, thẳng thắn nói với mẹ rằng: “Mẹ, con không muốn cưới Quý Hoài Tây.”
    “Tuế Tuế, đừng nói những điều vớ vẩn nữa.” Vẻ mặt của mẹ Tịch trở nên nghiêm túc.
    “Mẹ, con nói thật đấy! Tâm tư của Quý Hoài Tây thâm sâu, không hợp với con.”
    “Đi với mẹ.” Mẹ Tịch kéo cô vào một góc không ai nhìn thấy, nói nhỏ: “Tuế Tuế, mẹ không hiểu sao đột nhiên con lại vậy, nhưng lúc đầu con đã đồng ý rồi mà. Bây giờ trong thành phố Vân Hải ai cũng biết quan hệ giữa hai nhà chúng ta. Nếu con đột nhiên đổi ý thì còn có biết hậu quả như thế nào không?”
    Đúng vậy, kết hôn không phải là chuyện mới đây. Đã lâu rồi, cả thành phố Vân Hải đều biết tin về cuộc hôn nhân giữa hai nhà, nếu xử lý không cẩn thận thì sẽ mang họa đến cho nhà họ Tịch.
    Bây giờ cung tên đã được lên và cũng đã bắn đi.
    Tịch Tuế cắn môi, “Nhất định phải kết hôn đúng không ạ?”
    Mẹ Tịch kéo tay cô, đặt tay bà lên tay cô vỗ về: “Tịch Tuế, mẹ hi vọng con có thể hiểu được những nỗ lực cực nhọc của mẹ và ba con.”
    Cô im lặng một lúc, rời nghiến răng nói: “Vâng.”
    Trở lại bữa tiệc, mọi người đang nói về cuộc hôn nhân này.
    “Tôi thấy cuối tháng này là ngày tốt. Hay là chúng ta cho Tuế Tuế và Hoài Tây đính hôn vào cuối tháng này đi.” Người nói là mẹ của Quý Hoài Tây. Bà ta luôn hi vọng Tịch Tuế sẽ là con dâu mình, chỉ vì thân phận của Tịch Tuế.
    Tịch Tuế đột nhiên đứng lên, “Con xin lỗi, nhưng có vẻ mọi người đã hiểu lầm rồi ạ.”
    Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô.
    Tịch Tuế dán mắt vào Quý Vân Tu, giọng nói to rõ ràng, “Người mà Tịch Tuế con muốn cưới, chính là Quý Vân Tu!”
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Cháy – Ngọn lửa bốc cháy giống như một con quái thú khổng lồ, không hề ngần ngại mà múa may nanh vuốt, nuốt chửng mọi thứ xung quanh, khiến mọi thứ biến thành tro bụi. “Khụ khụ–” Tịch Tuế mờ mịt mở mắt ra, trước mắt cô xung quanh là lửa nóng rực. Căn nhà cho thuê cũ kỹ và chật hẹp đang dần dần bị ngọn lửa nuốt chửng, bên tai là tiếng ồn truyền đến đều đặn, cô lấy tay chống vào bức tường, bước đi từng bước về phía trước. Có lẽ vì tác dụng của viên thuốc ngủ trong người vẫn chưa hết, cuối cùng vừa ra đến cửa, đầu cô bắt đầu nhức nhói vô cùng. Tịch Tuế nắm chốt cửa, nhưng phát hiện bên ngoài đã có gì đó chặn lại, dù kéo thế nào cũng không mở ra được. “Cứu với!” “Cứu tôi với!” Cô cố chịu đựng cơn đau đầu, la hét, hít khói vào miệng và mũi khiến cô ho liên tục, “Khụ, khụ, khụ.” Tịch Tuế đỡ tường chạy ra cửa sổ tìm lối thoát, đây là tầng bốn, ở bên dưới đang hỗn loạn. “Vẫn còn người ở đây—” Cô vừa hét lên thì chiếc quạt trần rơi xuống trúng chân. Tịch Tuế cảm thấy đau vô cùng. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, Tịch Tuế hôn mê nhưng ý thức được, cô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng cùng cực như lúc này đây. Cô sắp ૮ɦếƭ. Tất cả là tại cô không có mắt nhìn người, cưới một người chồng ác độc như hổ ác, đẩy cô vào cảnh như thế này. Ngày xưa là một người biết bao người hâm mộ, cô chủ nhà họ Tịch, đến cuối cùng thì nghèo túng, còn ૮ɦếƭ trong căn nhà cho thuê cũ kỹ. Đây chắc hẳn là trò đùa lớn nhất của cuộc đời cô! Cô không còn sức để vùng vẫy, dựa vào tường, mặc cho ngọn lửa lan rộng. Cô lờ mờ nghe thấy tiếng đập cửa, trong tầm mắt mờ mịt, dường như có một bóng người cao lớn đang phá các chướng ngại vật, đi tới, ôm chặt lấy cô. “Quý…” Cô đang bị ảo giác sao? Thế mà lại được thấy Quý Vân Tu trước khi ૮ɦếƭ… Người đó ôm cô lao ra khỏi đám lửa, chiếc xà ngang giữa hành lang đột ngột rơi xuống, phản ứng đầu tiên của người đó là cúi xuống để bảo vệ cô trong vòng tay của mình, mặc cho thân thể anh bị thương. Ngay lúc đó, mọi tiếng ồn đều biến mất, chỉ còn một giọng nói trong trẻo. “Tuế Tuế, đừng sợ.” Cô nhận ra người đó ngay lập tức. Đó thật sự là Quý Vân Tu! Cô khó khăn mở mắt ra, tận mắt thấy dòng máu tươi chảy dài trên trán anh, ngọn lửa thì đang bốc cháy trên người anh, đốt cháy cả da thịt. Có tiếng ong ong bên tai Tịch Tuế. Cuối cùng, nhìn thoáng qua một cái, cô thấy người con trai mắc chứng tự kỷ, cảm xúc của chính mình còn không cảm nhận được chứ đừng nói người khác, giờ đây đôi mắt anh đỏ hoe. “Tuế Tuế –” Anh kiên trì dịu dàng dỗ dành cô, “Tuế Tuế, đừng sợ.” — Tiếng nhạc nhẹ du dương đang vang lên trong xe khiến lòng người thật yên bình. “Quý Vân Tu!” Tịch Tuế đột nhiên mở mắt, cúi người về phía trước, va vào ghế trước mặt. Tịch Tuế vô thức ôm cái trán đau đớn, trong lòng cảm nhận được dao động dữ dội, nhất thời khó có thể bình tĩnh lại. Người ngồi trên ghế lại bị động tác này ảnh hưởng, quay đầu nhìn lại, qaun tâm hỏi: “Cô chủ, cô có chuyện gì vậy?” Tịch tuế ngơ ngác nhìn lên, thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, liền buột miệng hỏi: “Chú Triệu?” “Vâng.” Tài xế Triệu trả lời. Tịch Tuế nhìn xung quanh, phát hiện cô đang ngồi trong xe. Miếng đệm mềm mại và phong cách trang trí rất giống của cô… Nhưng tại sao? Sau khi nhà họ Tịch phá sản, tài sản đều mất hết, không còn xe cộ, sao cô có thể ngồi ở đây? Tịch Tuế không yên lòng mà ấn đầu gối, nhìn thoáng qua điện thoại bên cạnh. Cô cầm lên, bật màn hình, mắt cô trợn to. “Chú.. Chú Triệu… bây giờ là ngày mấy?” “Hôm nay là ngày 7 tháng 4. Chúng ta sẽ sớm có mặt tại nhà hàng Miro.” Nghe được nhưng lời này, Tịch Tuế lại nhìn xuống điện thoại. Vào ngày 7 tháng 4, tại nhà hàng Miro, thời gian hiển thị trên màn hình đã khiến cô nhận ra, cô đã sống lại! Cô đã sống lại, và trở về 3 năm trước. Bởi vì đây là ngày đặc biệt nên cô nhớ rất rõ ràng. Vào ngày 7 tháng 4, cô vô tình làm vỡ điện thoại, sau đó đã mua cái mới, và đã dùng được 1 năm. Vào ngày 7 tháng 4, cô chọn kết hôn với Quý Hoài Tây tại nhà hàng Miro. — Nhưng đoạn ký ức vỡ vụn đã dần hình thành rõ ràng, trí nhớ của cô cũng nhớ lại 3 năm trước đây. Thân là cô chủ nhà họ Tịch, từ nhỏ đã được cưng chiều nên cô biết mình phải giúp cho gia đình khi cần thiết. Nhà họ Quý đang phát triển mạnh mẽ và hưng thịnh tại Vân Hải nên nhà họ Tịch quyết định liên hôn với nhà họ Quý. Đời trước của nhà họ Quý có hai người con trai và một người con gái, ông lớn có đầu óc kinh doanh, ông hai lại không. Tới thế hệ này, con trai của ông lớn là Quý Vân Tu sinh ra bị tự kỷ, nên bị bỏ rơi. Mà con trai Quý Hoài Tây của ông hai lại biểu hiện ra được tài năng kinh doanh của mình… Cô là trưởng nữ duy nhất của nhà họ Tịch, đương nhiên sẽ không kết hôn với Quý Vân Tu bị mắc chứng tự kỉ, vì vậy hai nhà đã sớm quyết định đối tượng kết hôn của cô sẽ là Quý Hoài Tây. Ba mẹ cô rất mừng, vì Quý Vân Tu khác với người thường nên tương lai Quý Hoài Tây sẽ được thừa kế tài sản nhà họ Quý. Nhưng không ngờ Quý Hoài Tây thâm hiểm độc ác,không những muốn khống chế gia tộc nhà mình, mà còn lợi dụng lòng tin của nhà họ Tịch để thôn tính luôn nhà họ. “Cô chủ, chúng ta đến nơi rồi.” Giọng nói của tài xế Triệu như kéo cô ra ký ức trĩu nặng. Lão Triệu lái xe vào khu vực đậu xe, Tịch Tuế đứng trước nhà hàng Miro, trên tay nắm chặt túi da. Cô vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được hoàn cảnh hiện tại, cô vẫn chưa tìm được cách đối mặt với mọi việc tiếp theo. Cô định rời đi. Nhưng khi Tịch Tuế quay người rời đi, một bóng người đã lọt vào tầm mắt của cô. “Quý Vân Tu.” Tịch Tuế vô thức kêu tên người đó, lại phát hiện mình kêu không ra tiếng. Cổ họng bị nghẹn lại, mắt trở nên đỏ hoe. Người đàn ông đó… Đôi lông mày thanh tú, sống mũi cao và đôi mắt nâu nhạt trong veo như ngọc. Với mái tóc ngắn gọn gàng và chiếc áo len dệt kim màu be, anh trông giống như một cậu bé ngây thơ, sạch sẽ. Quý Vân Tu cầm cuốn sổ dày trong tay, nhìn theo người chỉ đường ở phía trước mà không hề nheo mắt. Tịch Tuế không thể nhúc nhích được nửa bước chân, cô dõi theo Quý Vân Tu đang bước vào nhà hàng, đến khi hoàn toàn biến mất. Trong kiếp trước, khi nhà họ Quý rơi vào cảnh bần cùng, khi cô trở thành người vô gia cư, người đầu tiên tìm thấy cô là Quý Vân Tu. Vì mối thù với Quý Hoài Tây nên cô coi mọi người trong nhà họ Quý đều là kẻ thù. Nhưng cô không ngờ rằng vào thời điểm sống ૮ɦếƭ, Quý Vân Tu lại liều lĩnh bảo vệ cô trong lòng, nói với cô: “Tuế Tuế, đừng sợ.” Linh hồn bị chôn vùi dưới vách núi không đáy, đã có một người xông vào bất chấp nguy hiểm, nắm chặt lấy tay cô, kéo cô lên từ vực thẳm tuyệt vọng, cho dù là vết thương máu chảy đầm đìa cũng không buông bỏ. Không ai có thể hiểu, Quý Vân Tu quan trọng như thế nào đối với cô khi tái sinh. — Tịch Tuế “trốn thoát” không thành, sau khi ba mẹ cô đến, cô đã được đưa vào nhà hàng. Đối mặt với ba mẹ mình, Tịch Tuế vừa có cảm giác mất mát, vừa xúc động. Cô muốn ôm họ khóc, nhưng đã kiềm chế lại. Bữa tiệc này coi như là cuộc gặp gỡ giữa hai nhà họ Quý và Tịch, về cơ bản thì ba gia đình nhà họ Quý đều ở đây. Những người lớn đang cầm ly rượu thưởng thức và trò chuyện trên bàn tiệc. Quý Hoài Tây đúng là bậc thầy diễn xuất, trước mặt người lớn luôn biểu hiện rất tốt, ai cũng hết lời khen ngợi. Tịch Tuế nắm chặt tay thành quyền ở dưới bàn. Cô nhất định phải bình tĩnh, đây là 3 năm trước khi xảy ra bi kịch! Cả nhà họ Quý và Tịch đều có tiếng ở Vân Hải, cô không thể trở mặt trước mọi người. Để kiềm nén cảm xúc của mình, Tịch Tuế buộc mình phải quay mặt đi chỗ khác, cô nhìn vào “cậu lớn” Quý Vân Tu, người đang ngồi bên cạnh ông lớn Quý. Năm nay cô 24 tuổi, Quý Vân Tu hơn cô 2 tuổi, nhưng cô cảm thấy Quý Vân Tu đơn giản chỉ là một cậu nhóc to xác. Lúc này, Quý Vân Tu đang yên lặng ngồi ở vị trí của mình, một tay cầm cuốn sổ, tay kia cầm 乃út, không biết anh đang vẽ gì. Anh làm ngơ trước bầu không khí sôi động xung quanh, như thế anh đang ở trong thế giới của riêng mình. Ánh mắt của Tịch Tuế rất tốt, đây là lần đầu tiên cô nhìn Quý Vân Tu một cách nghiêm túc và cẩn thận. Khi còn nhỏ, cô thường chơi với Quý Vân Tu, khi anh lớn lên, vì tính cách đặc biệt nên cô hiếm khi gặp anh ở nơi công cộng. Ngay cả khi gặp nhau, anh vẫn luôn lặng lẽ, gần như không có cảm giác tồn tại. Nhưng anh thật sự rất đẹp. Không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn, ngay cả những ngón tay cũng rất đẹp, giống như một tác phẩm nghê thuật hoàn hảo. Bị nhìn chằm chằm như vậy thì ai cũng có thể nhận ra, nhưng Quý Vân Tu vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình. Cô chợt thấy lòng mình bình yên khi ở bên một người như vậy. Đột nhiên, Tịch Tuế nghe thấy ai đó đề cập đến “đính hôn” trong bữa tiệc, chú ý của cô lại được kéo trở về. Cô đưa mẹ ra ngoài với lý do đi vệ sinh. Vì quá vội vàng nên cô đã đi thẳng vào vấn đề, thẳng thắn nói với mẹ rằng: “Mẹ, con không muốn cưới Quý Hoài Tây.” “Tuế Tuế, đừng nói những điều vớ vẩn nữa.” Vẻ mặt của mẹ Tịch trở nên nghiêm túc. “Mẹ, con nói thật đấy! Tâm tư của Quý Hoài Tây thâm sâu, không hợp với con.” “Đi với mẹ.” Mẹ Tịch kéo cô vào một góc không ai nhìn thấy, nói nhỏ: “Tuế Tuế, mẹ không hiểu sao đột nhiên con lại vậy, nhưng lúc đầu con đã đồng ý rồi mà. Bây giờ trong thành phố Vân Hải ai cũng biết quan hệ giữa hai nhà chúng ta. Nếu con đột nhiên đổi ý thì còn có biết hậu quả như thế nào không?” Đúng vậy, kết hôn không phải là chuyện mới đây. Đã lâu rồi, cả thành phố Vân Hải đều biết tin về cuộc hôn nhân giữa hai nhà, nếu xử lý không cẩn thận thì sẽ mang họa đến cho nhà họ Tịch. Bây giờ cung tên đã được lên và cũng đã bắn đi. Tịch Tuế cắn môi, “Nhất định phải kết hôn đúng không ạ?” Mẹ Tịch kéo tay cô, đặt tay bà lên tay cô vỗ về: “Tịch Tuế, mẹ hi vọng con có thể hiểu được những nỗ lực cực nhọc của mẹ và ba con.” Cô im lặng một lúc, rời nghiến răng nói: “Vâng.” Trở lại bữa tiệc, mọi người đang nói về cuộc hôn nhân này. “Tôi thấy cuối tháng này là ngày tốt. Hay là chúng ta cho Tuế Tuế và Hoài Tây đính hôn vào cuối tháng này đi.” Người nói là mẹ của Quý Hoài Tây. Bà ta luôn hi vọng Tịch Tuế sẽ là con dâu mình, chỉ vì thân phận của Tịch Tuế. Tịch Tuế đột nhiên đứng lên, “Con xin lỗi, nhưng có vẻ mọi người đã hiểu lầm rồi ạ.” Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô. Tịch Tuế dán mắt vào Quý Vân Tu, giọng nói to rõ ràng, “Người mà Tịch Tuế con muốn cưới, chính là Quý Vân Tu!” Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Σχόλια 0 Μοιράστηκε 3461 Views
  • Lâm Lạc lắc lắc ly sữa trong tay, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính trước mặt. Cô uống một ngụm sữa rồi tiện tay click vào Email vừa nhận được.
    "Vân Diệm, A Ninh, mình trúng tuyển rồi."
    Lâm Lạc chạy ra khỏi phòng, túm lấy Chu Nhược Ninh đang ngồi trước bàn ăn, ôm lấy cô bạn nhỏ.
    "Tớ trúng tuyển rồi."
    "Khoan đã nào Lạc Lạc, cậu nói rõ ràng mình nghe nào."
    "Tớ qua kì phỏng vấn rồi, được vào Lục thị rồi."
    "Thật sao?"
    Chu Nhược Ninh ôm lấy Lâm Lạc, cùng chia sẻ chút niềm vui cũng như niềm hãnh diện của cô bạn thân mình. Vân Diệm ở ngoài về, nhìn thấy cảnh này chợt bật cười.
    "Vân Diệm, em được vào Lục thị rồi."
    Lâm Lạc vui mừng chạy đến chỗ anh, hớn hở khoe chiến tích như một đứa trẻ. Vân Diệm có chút ngỡ ngàng trước nụ cười tươi như nắng của cô, anh đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.
    "Chúc mừng em."
    "Này, Lạc Lạc, cậu phải đãi bữa tối nay rồi."
    "Ok tình yêu, hai người đi chuẩn bị đi, mình về phòng thay quần áo."
    Lâm Lạc tung tăng chạy về phòng, Vân Diệm và Chu Nhược Ninh nhìn nhau lắc đầu. Cô gái này, thực may mắn mà.
    Tối đó Lâm Lạc apply vào trang web chính thức của Lục thị, xem sơ qua một lượt từ đầu đến cuối về lịch sử công ty, về các hướng phát triển và thành tựu. Cô tuy ít tuổi nhưng về phía nắm bắt khá tốt, lại thêm sự nhạy bén có được qua đợt thực tập cuối đại học, cô chắn hẳn sẽ đón nhận tốt công việc mới này.
    "Chào chị, tôi là nhân viên mới trúng tuyển vào bộ phận thư kí của tập đoàn."
    "Chào cô, cô điền vào thông tin này để chúng tôi tiến hành làm thẻ nhân viên nhé. Công việc của cô sẽ được ban thư ký phân chia."
    "Được."
    Ban thư ký của Lục thị là một ban không hề nhỏ và đòi hỏi sự chuyên nghiệp trong kĩ năng thực hành. Mỗi giám đốc bộ phận đều cần phải có thư ký để tổng hợp cũng như nắm bắt phân chia thời gian làm việc. Lục thị là một tập đoàn đa quốc gia, công việc thư ký cũng dần trở nên là một công việc béo bở.
    Lâm Lạc được dẫn đến phòng tài vụ, rồi đến ban thư ký. Cô được giao nhiệm vụ thử việc trong một tuần, nếu qua một tuần làm việc đạt được hiệu suất, cô sẽ trở thành nhân viên chính thức. Cầm trên tay văn bằng, cô bắt tay vào công việc.
    "Chị à, chỗ tài liệu này là của vị giám đốc ban nào ạ?"
    "Chưa ai nói với em sao? Em thử chức thư ký cho chủ tịch."
    "Chủ tịch?"
    "Tất nhiên rồi, ở đây phòng ban nào cũng đủ người cả, chỉ có chức thư ký chủ tịch là còn trống."
    Người phụ nữ tên Lưu Khiết An nói với cô. Lâm Lạc hơi bất ngờ về việc này.
    "Chị Lưu, có nhầm lẫn không ạ? Em nghĩ công việc thư ký chủ tịch sẽ không tuyển người mới như em chứ."
    "Trước kia thì là như thế, nhưng bây giờ chỉ cần có người ứng tuyển thì lập tức tuyển dụng."
    "Có phải là..."
    "Nếu em chưa sẵn sàng thì chị có thể liên hệ phòng tài vụ sắp xếp em điều hành công việc khác."
    "Khoan đã chị, để em thử việc."
    "Cô bé này, chị khuyên em khi làm thư ký cho bộ phận cao tầng thì phải một trăm phần trăm nghe theo họ, phải bán mạng đấy."
    Lâm Lạc quả thực có hơi lung lay trước những lời Lưu Khiết An nói, cô mới 25 tuổi, có thực sự sẵn sàng bán mạng vì công việc này chưa?
    "Tại sao chức thư ký chủ tịch lại luôn trống ạ? Có phải có chuyện gì?"
    "Là do chủ tịch của chúng ta khó tính. Anh ta không hợp ý liền đuổi việc, đã có không biết bao nhiêu thư ký bị đuổi rồi."
    "Thực đáng sợ vậy sao?"
    "Nhưng em cứ thử việc đi, em vẫn chưa phải nhân viên chính thức, nếu có bị đuổi thật thì vẫn còn công việc cho em."
    "Được ạ."
    Lâm Lạc được một anh chàng trẻ tuổi tên Vương Quân đưa lên tầng 20, tầng của chủ tịch Lục thị. Vương Quân khá bất ngờ bởi vì ban thư ký lại dám đưa một cô gái trẻ vào bộ phận thư ký chủ tịch, thật là đang cố trêu chủ tịch hay sao?
    "Cô trước đây đã từng đi làm chưa?"
    "Đã có thực tập, tôi là người mới hoàn toàn."
    "Vậy cô có chắc làm được công việc này không?"
    "Thực ra đây mới là giai đoạn thử việc thôi nhưng tôi sẽ cố gắng, cũng thật mong anh giúp đỡ."
    "Nói trước với cô, chủ tịch của chúng ta rất khó tính, đến cả tôi làm trợ lý thôi cũng stress lắm đây này."
    "Anh là trợ lý chủ tịch sao? Vậy sau này cần anh chiếu cố rồi."
    "Cố gắng lên nhé."
    Cao tầng Lục thị là một nơi phải nói là xa hoa đến ngộp thở. Nếu lúc bước vào Lục thị, Lâm Lạc đã phải xuýt xoa thì tầng 20 Lục thị là một nơi có cảnh giới còn cao hơn gấp 10 lần. Lâm Lạc nhìn mà muốn cắn lưỡi, có cần phải như thế này hay không? Đúng là giới thượng lưu lắm tiền.
    "Chủ tịch, thư ký mới đã đến rồi."
    Vương Quân gõ cửa phòng chủ tịch, bên trong vọng ra tiếng đàn ông trầm ấm.
    "Cho vào."
    Thực ra trước khi đến nhận việc, Lâm Lạc đã đọc sơ qua về công ty, nhưng số lượng thông tin về chủ tịch lại khá ít. Cô vốn chỉ nắm bắt được chủ tịch công ty là một người đàn ông hoàng kim độc thân.
    "Chủ tịch, đây là cô Lâm Lạc, là người đảm nhận chức vụ thư ký chủ tịch thời gian tới."
    Người đàn ông ngồi trên ghế bọc da đen đưa ánh mắt quét qua người cô một lát rồi lại dời đến Vương Quân.
    "Cậu dẫn cô gái này đến chỗ làm việc, phân công công việc cho cô ta."
    "Vâng thưa chủ tịch."
    Lâm Lạc từ đầu đến cuối đều muốn thân thiện cất lên một lời chào nhưng đều không tìm được cơ hội chen vào. Thật là, chưa gì đã thấy gian nan, người đàn ông trước mặt chưa gì đã khó dễ.
    Vương Quân đem tài liệu đến chỗ cô, phân công cho cô một ít công việc, còn không quên củng cố tinh thần cho cô.
    "Trợ lý Vương à, có thể nói chuyện một lát được không?"
    "Cô có gì muốn hỏi sao?"
    "Chủ tịch, anh ta vốn là người như vậy? Hay có hiềm khích gì? Tại sao lại không thích thư ký như vậy?"
    "Thực ra chủ tịch Lục rất khó chiều, chỉ là không thích thư ký nữ. Cô cũng biết ngài ấy là người đàn ông hoàng kim nhất thành phố này, bao nhiêu người muốn leo lên vị trí bà chủ Lục thị, hay thậm chí là tình nhân của ngài ấy. Trước đây nghe đâu thư ký chủ tịch từng có vài người dụ dỗ ngài ấy, vì thế mới có thành kiến."
    "Đâu phải ai cũng như vậy chứ." Lâm Lạc bĩu môi.
    "Thôi cô làm việc đi, ngài ấy mà thấy chúng ta nói chuyện thì lại đuổi việc hết cả hai."
    Lâm Lạc bắt tay vào công việc chỉnh sửa sổ sách, ngoài ra còn phải sắp xếp lịch họp, lịch sự kiện của chủ tịch. Chức vụ cô đảm nhận vốn không dễ, cô trừng mắt, trước khi cô đến Vương Quân đã một tay đảm nhiệm, anh ta có thật là con người không thế?
    Điện thoại trên bàn làm việc kết nối với điện thoại chủ tịch sáng đèn, Lâm Lạc giật mình bấm nút nghe.
    "Vào phòng tôi, đem cả văn kiện giám đốc An đem đến."
    "Vâng thưa chủ tịch."
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Lâm Lạc lắc lắc ly sữa trong tay, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính trước mặt. Cô uống một ngụm sữa rồi tiện tay click vào Email vừa nhận được. "Vân Diệm, A Ninh, mình trúng tuyển rồi." Lâm Lạc chạy ra khỏi phòng, túm lấy Chu Nhược Ninh đang ngồi trước bàn ăn, ôm lấy cô bạn nhỏ. "Tớ trúng tuyển rồi." "Khoan đã nào Lạc Lạc, cậu nói rõ ràng mình nghe nào." "Tớ qua kì phỏng vấn rồi, được vào Lục thị rồi." "Thật sao?" Chu Nhược Ninh ôm lấy Lâm Lạc, cùng chia sẻ chút niềm vui cũng như niềm hãnh diện của cô bạn thân mình. Vân Diệm ở ngoài về, nhìn thấy cảnh này chợt bật cười. "Vân Diệm, em được vào Lục thị rồi." Lâm Lạc vui mừng chạy đến chỗ anh, hớn hở khoe chiến tích như một đứa trẻ. Vân Diệm có chút ngỡ ngàng trước nụ cười tươi như nắng của cô, anh đáp lại bằng một nụ cười ấm áp. "Chúc mừng em." "Này, Lạc Lạc, cậu phải đãi bữa tối nay rồi." "Ok tình yêu, hai người đi chuẩn bị đi, mình về phòng thay quần áo." Lâm Lạc tung tăng chạy về phòng, Vân Diệm và Chu Nhược Ninh nhìn nhau lắc đầu. Cô gái này, thực may mắn mà. Tối đó Lâm Lạc apply vào trang web chính thức của Lục thị, xem sơ qua một lượt từ đầu đến cuối về lịch sử công ty, về các hướng phát triển và thành tựu. Cô tuy ít tuổi nhưng về phía nắm bắt khá tốt, lại thêm sự nhạy bén có được qua đợt thực tập cuối đại học, cô chắn hẳn sẽ đón nhận tốt công việc mới này. "Chào chị, tôi là nhân viên mới trúng tuyển vào bộ phận thư kí của tập đoàn." "Chào cô, cô điền vào thông tin này để chúng tôi tiến hành làm thẻ nhân viên nhé. Công việc của cô sẽ được ban thư ký phân chia." "Được." Ban thư ký của Lục thị là một ban không hề nhỏ và đòi hỏi sự chuyên nghiệp trong kĩ năng thực hành. Mỗi giám đốc bộ phận đều cần phải có thư ký để tổng hợp cũng như nắm bắt phân chia thời gian làm việc. Lục thị là một tập đoàn đa quốc gia, công việc thư ký cũng dần trở nên là một công việc béo bở. Lâm Lạc được dẫn đến phòng tài vụ, rồi đến ban thư ký. Cô được giao nhiệm vụ thử việc trong một tuần, nếu qua một tuần làm việc đạt được hiệu suất, cô sẽ trở thành nhân viên chính thức. Cầm trên tay văn bằng, cô bắt tay vào công việc. "Chị à, chỗ tài liệu này là của vị giám đốc ban nào ạ?" "Chưa ai nói với em sao? Em thử chức thư ký cho chủ tịch." "Chủ tịch?" "Tất nhiên rồi, ở đây phòng ban nào cũng đủ người cả, chỉ có chức thư ký chủ tịch là còn trống." Người phụ nữ tên Lưu Khiết An nói với cô. Lâm Lạc hơi bất ngờ về việc này. "Chị Lưu, có nhầm lẫn không ạ? Em nghĩ công việc thư ký chủ tịch sẽ không tuyển người mới như em chứ." "Trước kia thì là như thế, nhưng bây giờ chỉ cần có người ứng tuyển thì lập tức tuyển dụng." "Có phải là..." "Nếu em chưa sẵn sàng thì chị có thể liên hệ phòng tài vụ sắp xếp em điều hành công việc khác." "Khoan đã chị, để em thử việc." "Cô bé này, chị khuyên em khi làm thư ký cho bộ phận cao tầng thì phải một trăm phần trăm nghe theo họ, phải bán mạng đấy." Lâm Lạc quả thực có hơi lung lay trước những lời Lưu Khiết An nói, cô mới 25 tuổi, có thực sự sẵn sàng bán mạng vì công việc này chưa? "Tại sao chức thư ký chủ tịch lại luôn trống ạ? Có phải có chuyện gì?" "Là do chủ tịch của chúng ta khó tính. Anh ta không hợp ý liền đuổi việc, đã có không biết bao nhiêu thư ký bị đuổi rồi." "Thực đáng sợ vậy sao?" "Nhưng em cứ thử việc đi, em vẫn chưa phải nhân viên chính thức, nếu có bị đuổi thật thì vẫn còn công việc cho em." "Được ạ." Lâm Lạc được một anh chàng trẻ tuổi tên Vương Quân đưa lên tầng 20, tầng của chủ tịch Lục thị. Vương Quân khá bất ngờ bởi vì ban thư ký lại dám đưa một cô gái trẻ vào bộ phận thư ký chủ tịch, thật là đang cố trêu chủ tịch hay sao? "Cô trước đây đã từng đi làm chưa?" "Đã có thực tập, tôi là người mới hoàn toàn." "Vậy cô có chắc làm được công việc này không?" "Thực ra đây mới là giai đoạn thử việc thôi nhưng tôi sẽ cố gắng, cũng thật mong anh giúp đỡ." "Nói trước với cô, chủ tịch của chúng ta rất khó tính, đến cả tôi làm trợ lý thôi cũng stress lắm đây này." "Anh là trợ lý chủ tịch sao? Vậy sau này cần anh chiếu cố rồi." "Cố gắng lên nhé." Cao tầng Lục thị là một nơi phải nói là xa hoa đến ngộp thở. Nếu lúc bước vào Lục thị, Lâm Lạc đã phải xuýt xoa thì tầng 20 Lục thị là một nơi có cảnh giới còn cao hơn gấp 10 lần. Lâm Lạc nhìn mà muốn cắn lưỡi, có cần phải như thế này hay không? Đúng là giới thượng lưu lắm tiền. "Chủ tịch, thư ký mới đã đến rồi." Vương Quân gõ cửa phòng chủ tịch, bên trong vọng ra tiếng đàn ông trầm ấm. "Cho vào." Thực ra trước khi đến nhận việc, Lâm Lạc đã đọc sơ qua về công ty, nhưng số lượng thông tin về chủ tịch lại khá ít. Cô vốn chỉ nắm bắt được chủ tịch công ty là một người đàn ông hoàng kim độc thân. "Chủ tịch, đây là cô Lâm Lạc, là người đảm nhận chức vụ thư ký chủ tịch thời gian tới." Người đàn ông ngồi trên ghế bọc da đen đưa ánh mắt quét qua người cô một lát rồi lại dời đến Vương Quân. "Cậu dẫn cô gái này đến chỗ làm việc, phân công công việc cho cô ta." "Vâng thưa chủ tịch." Lâm Lạc từ đầu đến cuối đều muốn thân thiện cất lên một lời chào nhưng đều không tìm được cơ hội chen vào. Thật là, chưa gì đã thấy gian nan, người đàn ông trước mặt chưa gì đã khó dễ. Vương Quân đem tài liệu đến chỗ cô, phân công cho cô một ít công việc, còn không quên củng cố tinh thần cho cô. "Trợ lý Vương à, có thể nói chuyện một lát được không?" "Cô có gì muốn hỏi sao?" "Chủ tịch, anh ta vốn là người như vậy? Hay có hiềm khích gì? Tại sao lại không thích thư ký như vậy?" "Thực ra chủ tịch Lục rất khó chiều, chỉ là không thích thư ký nữ. Cô cũng biết ngài ấy là người đàn ông hoàng kim nhất thành phố này, bao nhiêu người muốn leo lên vị trí bà chủ Lục thị, hay thậm chí là tình nhân của ngài ấy. Trước đây nghe đâu thư ký chủ tịch từng có vài người dụ dỗ ngài ấy, vì thế mới có thành kiến." "Đâu phải ai cũng như vậy chứ." Lâm Lạc bĩu môi. "Thôi cô làm việc đi, ngài ấy mà thấy chúng ta nói chuyện thì lại đuổi việc hết cả hai." Lâm Lạc bắt tay vào công việc chỉnh sửa sổ sách, ngoài ra còn phải sắp xếp lịch họp, lịch sự kiện của chủ tịch. Chức vụ cô đảm nhận vốn không dễ, cô trừng mắt, trước khi cô đến Vương Quân đã một tay đảm nhiệm, anh ta có thật là con người không thế? Điện thoại trên bàn làm việc kết nối với điện thoại chủ tịch sáng đèn, Lâm Lạc giật mình bấm nút nghe. "Vào phòng tôi, đem cả văn kiện giám đốc An đem đến." "Vâng thưa chủ tịch." Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Haha
    Like
    Love
    Yay
    Wow
    6
    0 Σχόλια 0 Μοιράστηκε 4359 Views
  • - Tối nay anh có về nhà không? Nay là sinh nhật em.
    - Tôi còn bận tiếp khách, cô hiểu?
    - Vậy anh không về à?
    - Cô không hiểu hay cố tình không hiểu?
    - Được, em hiểu mà. Anh đừng uống nhiều rượu quá nhé!
    Người đàn ông chỉ nói có thế rồi đột ngột cúp máy, chính là không muốn cùng cô tiếp tục nói chuyện.
    Lâm Thiến khẽ mỉm cười ánh mắt trong trẻo nhìn lên tấm ảnh cưới trước mặt mình.
    Cô yêu anh.
    Từ trước đến nay cô cũng chỉ có thể ngày ngày nói yêu anh.
    Cô yêu anh từ lúc họ học cấp 3... rồi yêu đến tận bây giờ.
    Cứ yêu...
    Mãi yêu như thế cũng chỉ mong người đó có thể một lần hiểu ra được, người đó có thể quay đầu nhìn lại cô một lần là được.
    Ước vọng đó có gì to tát hay sao?
    Ba mẹ cô không muốn cô cưới anh, cô liền bỏ nhà đi, nằng nặc đòi sống bên cạnh một người đàn ông không yêu mình.
    Đánh cược cả cuộc đời mình với nhân duyên mong manh yếu ớt.
    Lâm Thiến đứng cạnh cửa ân cần cầm giúp anh áo khoác, lấy giúp anh đôi dép trong nhà. Người đàn ông không nói gì, yên lặng bước đi ngang qua người cô. Đêm tối một mình trong phòng ngủ, Lâm Thiến cũng chỉ mỉm cười khẽ nói: "Em hiểu mà..."
    Bàn tay cô ôm chặt chiếc áo khoác còn vương vấn của anh mà đưa lên mũi ngửi, tham lam cùng lưu luyến hít sâu.
    Buổi sáng anh đi làm sớm, Lâm Thiến rất muốn dậy sớm muốn cùng anh nói lời tạm biệt, chỉ đơn giản là muốn cùng anh nói mấy câu thôi.
    - Anh đi làm sao?
    Đáp lại lời cô đơn giản chỉ là tiếng cửa ô tô đóng phịch lại, vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn.
    Lâm Thiến gắng gượng nở nụ cười, nhìn theo chiếc xe màu đen đang đi rất nhanh kia vẫy tay.
    - Em hiểu anh đang vội đi làm.
    Cũng biết anh không muốn cùng cô nói chuyện, nhưng vậy thì có sao chứ, một mình cô cố gắng là được.
    Tình cảm đơn phương lại giống như việc một người đẽo đá vậy, kiên trì từng ngày một cuối cùng sau lớp đá sần sùi ấy bạn sẽ thấy một viên kim cương đẹp đẽ lại sáng bóng.
    Nếu đủ kiên nhẫn chờ đợi cô có thể sẽ nhìn thấy anh quay người lại về với cô.
    ...
    - Mẹ, con sống tốt lắm...
    Lâm Thiến đứng trước quán cafe nhỏ, bóng dáng người mình thương lại đang bên một cô gái khác, hai từ tốt lắm cũng chỉ vừa mới thốt ra thôi mà.
    Bàn tay hơi nắm lại, phải nghẹn thật lâu mới gượng cười nói.
    - Anh ấy đang ngồi ngoài phòng khách đợi con trở về nấu cơm, con rất... vui.
    Rất vui ư? Thật sự là cô đang vui ư?
    Bàn tay run rẩy bấm vào chữ "chồng" trên màn hình điện thoại.
    - Anh làm việc có vất vả lắm không?
    Giọng thiếu nữ trầm ấm lại ngọt ngào, cứ như cô thật sự chưa nhìn thấy gì cả. Lâm Thiến nhìn thấy anh tức giận vứt điện thoại của mình vào thùng rác, bàn tay chưa từng động vào cô giờ phút này lại đang ôm cô gái xinh đẹp kia.
    Bên tai vang lên dòng tút tút thật dài...
    Lâm Thiến tiếp tục mỉm cười, chưa một lần thử oán trách anh, thâm tâm thực sự đã tha lỗi ngay cho anh ngay từ khi anh còn chưa làm việc gì có lỗi. Cô lại chỉ có thể nói: "Em hiểu mà..." Cho một mình mình nghe...
    Thiếu nữ thần trí hỗn loạn bước sang đường, cũng vì không chú ý từ đường bên kia một chiếc xe máy lao nhanh tới.
    ...
    - Cô gái, cô gái có sao không?
    - Trời, cậu thanh niên đưa cô ấy tới bệnh viện đi.
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    - Tối nay anh có về nhà không? Nay là sinh nhật em. - Tôi còn bận tiếp khách, cô hiểu? - Vậy anh không về à? - Cô không hiểu hay cố tình không hiểu? - Được, em hiểu mà. Anh đừng uống nhiều rượu quá nhé! Người đàn ông chỉ nói có thế rồi đột ngột cúp máy, chính là không muốn cùng cô tiếp tục nói chuyện. Lâm Thiến khẽ mỉm cười ánh mắt trong trẻo nhìn lên tấm ảnh cưới trước mặt mình. Cô yêu anh. Từ trước đến nay cô cũng chỉ có thể ngày ngày nói yêu anh. Cô yêu anh từ lúc họ học cấp 3... rồi yêu đến tận bây giờ. Cứ yêu... Mãi yêu như thế cũng chỉ mong người đó có thể một lần hiểu ra được, người đó có thể quay đầu nhìn lại cô một lần là được. Ước vọng đó có gì to tát hay sao? Ba mẹ cô không muốn cô cưới anh, cô liền bỏ nhà đi, nằng nặc đòi sống bên cạnh một người đàn ông không yêu mình. Đánh cược cả cuộc đời mình với nhân duyên mong manh yếu ớt. Lâm Thiến đứng cạnh cửa ân cần cầm giúp anh áo khoác, lấy giúp anh đôi dép trong nhà. Người đàn ông không nói gì, yên lặng bước đi ngang qua người cô. Đêm tối một mình trong phòng ngủ, Lâm Thiến cũng chỉ mỉm cười khẽ nói: "Em hiểu mà..." Bàn tay cô ôm chặt chiếc áo khoác còn vương vấn của anh mà đưa lên mũi ngửi, tham lam cùng lưu luyến hít sâu. Buổi sáng anh đi làm sớm, Lâm Thiến rất muốn dậy sớm muốn cùng anh nói lời tạm biệt, chỉ đơn giản là muốn cùng anh nói mấy câu thôi. - Anh đi làm sao? Đáp lại lời cô đơn giản chỉ là tiếng cửa ô tô đóng phịch lại, vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn. Lâm Thiến gắng gượng nở nụ cười, nhìn theo chiếc xe màu đen đang đi rất nhanh kia vẫy tay. - Em hiểu anh đang vội đi làm. Cũng biết anh không muốn cùng cô nói chuyện, nhưng vậy thì có sao chứ, một mình cô cố gắng là được. Tình cảm đơn phương lại giống như việc một người đẽo đá vậy, kiên trì từng ngày một cuối cùng sau lớp đá sần sùi ấy bạn sẽ thấy một viên kim cương đẹp đẽ lại sáng bóng. Nếu đủ kiên nhẫn chờ đợi cô có thể sẽ nhìn thấy anh quay người lại về với cô. ... - Mẹ, con sống tốt lắm... Lâm Thiến đứng trước quán cafe nhỏ, bóng dáng người mình thương lại đang bên một cô gái khác, hai từ tốt lắm cũng chỉ vừa mới thốt ra thôi mà. Bàn tay hơi nắm lại, phải nghẹn thật lâu mới gượng cười nói. - Anh ấy đang ngồi ngoài phòng khách đợi con trở về nấu cơm, con rất... vui. Rất vui ư? Thật sự là cô đang vui ư? Bàn tay run rẩy bấm vào chữ "chồng" trên màn hình điện thoại. - Anh làm việc có vất vả lắm không? Giọng thiếu nữ trầm ấm lại ngọt ngào, cứ như cô thật sự chưa nhìn thấy gì cả. Lâm Thiến nhìn thấy anh tức giận vứt điện thoại của mình vào thùng rác, bàn tay chưa từng động vào cô giờ phút này lại đang ôm cô gái xinh đẹp kia. Bên tai vang lên dòng tút tút thật dài... Lâm Thiến tiếp tục mỉm cười, chưa một lần thử oán trách anh, thâm tâm thực sự đã tha lỗi ngay cho anh ngay từ khi anh còn chưa làm việc gì có lỗi. Cô lại chỉ có thể nói: "Em hiểu mà..." Cho một mình mình nghe... Thiếu nữ thần trí hỗn loạn bước sang đường, cũng vì không chú ý từ đường bên kia một chiếc xe máy lao nhanh tới. ... - Cô gái, cô gái có sao không? - Trời, cậu thanh niên đưa cô ấy tới bệnh viện đi. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Haha
    Like
    Love
    Yay
    Wow
    6
    0 Σχόλια 0 Μοιράστηκε 1649 Views
  • -"Sếp, chiều em nghỉ !"
    -"Lí do ?" - Anh hỏi, mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính.
    -"Đi phá đám cưới người yêu cũ, không đi không được."
    Anh ngước lên, lườm tôi một phát rõ đau đớn. Chẳng hiểu sao mỗi lần tôi nhắc đến vấn đề tình trường của mình là sếp lại tỏ thái độ lồi lõm thế ?
    Chẳng lẽ là do sếp 26 tuổi đầu vẫn chưa thoát kiếp FA ? Ôi sếp ơi thế là sếp thái độ với nhầm người rồi đấy. Em cũng cô đơn có khác gì sếp đâu. Là người yêu cũ, cũ đấy !
    Người yêu cũ mời đi đám cưới, nước đi mà tôi đíu thể nào ngờ được.
    […]
    Để tát thẳng vào tâm hồn thằng người yêu cũ, tôi vào shop quần áo gần công ty, nghiến răng quẹt thẻ mua cái váy xịn sò nhất, bung lụa nhất.
    Đang định book Grab thì có tiếng còi xe inh ỏi làm tôi giật mình suýt rơi điện thoại. Sếp từ đâu phi ra, kéo cửa kính xuống rồi ra hiệu cho tôi lên xe.
    -"Đi đám cưới mà làm như đi trình diễn thời trang không bằng. Lòe loẹt phát gớm." - Sếp nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân rồi phán câu rõ bố đời.
    -"Đại ca nhìn lại mình hộ em phát. Ngồi trong xe mà bày đặt kính râm, màu mè."
    -"Anh đã hi sinh cả buổi chiều để tham gia vào kế hoạch phá đám vô vị của mày rồi còn gì nữa ? Còn ngồi đấy mà xỉa xói."
    -"Ai mướn đâu." - Tôi lẩm bẩm, nhưng vẫn vứt bỏ liêm sỉ mà cài dây an toàn, đọc địa chỉ lễ đường cho anh.
    Cũng chẳng hiểu sao hai đứa lại chơi được với nhau nữa. Nói chuyện được mấy câu là cứ như muốn lao vào đấm đá rồi.
    Tôi vốn là đứa lông ba lông bông, đại học thì toàn trốn tiết chạy ra bờ hồ trà chanh chém gió. Đợt đấy hâm mộ anh lắm, đã đẹp trai lại còn giỏi nữa. Tôi follow suốt mấy năm trời. Ngày nào cũng lết sang Bách Khoa để "tình cờ" gặp anh. Đến lúc ra trường cũng lon ton xin tham gia dự án startup của anh.
    Bây giờ mới thấy hối hận. Đẹp thì đẹp đấy, giỏi thì cũng giỏi. Nhưng ngày xưa chưa quen lắm thì anh ít nói, cứ nghĩ idol thuộc dạng hiền lành ngoan ngoãn. Ai ngờ chỉ được mấy hôm thì cái tính ngứa đòn nó đã lộ ra.
    Nhưng nói gì đi nữa thì sếp vẫn là một đồng minh chất lượng đấy chứ.
    Gần 4 năm, tôi cùng anh gây dựng công ty của riêng mình. Quy mô nhỏ nhưng nhìn chung vẫn rất thuận lợi. Sếp giúp tôi tiến bộ hơn, giúp tôi tán trai, giúp tôi mua đồ ăn trưa,... tính ra cũng giúp hơi bị nhiều thứ đấy nhỉ ?
    Đặt biệt là như lúc này. Sếp lao vụt con mercedes qua đám đông, thu hút sự chú ý của mọi người rồi dặn tôi:
    - "Mày ngồi im đấy. Để anh xuống mở cửa cho nó xịn sò."
    Sếp bước xuống xe, bao ánh mắt ngước nhìn. Dáng sếp cao, nổi bật giữa đám đông. Lại thêm set sơ mi quần Âu trẻ trung nữa. Kiểu này có mà khối em chết mê chết mệt.
    Khoảnh khắc sếp mở cửa cho tôi, chẳng hiểu sao tự nhiên tim nó lại đập bồm bộp. Quả nhiên nhan sắc này không thể đùa được.
    Nhờ có sếp, nhân vật chính của đám cưới như bị lu mờ. Tôi tất nhiên rất hả dạ.
    Nhưng có một vấn đề tôi khá không vừa lòng cho lắm. Đó là đám bạn của tôi đến bắt chuyện thì sếp luôn miệng bảo sếp là người yêu tôi. Tôi đang định phản bác thì nghe tiếng thì thầm bên tai:
    -"Phải như thế thì thằng người yêu cũ của mày với thấy tự ti, cảm giác mày mới là người bỏ nó."
    Tôi gật gù đồng tình. Cười thầm, sếp quả nhiên là sếp, mưu cao kế hiểm.
    Nhưng....
    Chẳng hiểu sao người ngoài nhìn vào lại tưởng sếp tình tứ ghé tai tôi nói chuyện "riêng tư", còn tôi thì ngại ngùng, "đỏ mặt cười e thẹn" ?
    Đám bạn cứ không ngừng chúc mừng, chuốc tôi hết ly này đến ly khác. Trời ạ... nếu biết nghiệp đến sớm thế này thì tôi sẽ im lặng mà tới đây.
    -"Hai người yêu nhau lâu chưa ?" - Một người bạn hỏi tôi.
    -"Ờm... cũng gần một năm." - Tôi trả lời.
    Đâm lao thì phải theo lao thôi. Cớ sao sếp nhìn em cười cười kiểu nguy hiểm thế ?
    -"Vậy mà bà không giới thiệu cho tôi. Giữ kĩ quá cơ."
    -"Đúng rồi đúng rồi. Khi nào cưới nhất định phải mời, không được quên tôi đâu đấy."
    -"Nhìn tình tứ kiểu này chắc sắp được ăn cỗ đến nơi rồi."
    -"Tôi mài răng chờ sẵn đấy nhé. "
    -"…"
    Mỗi người một câu, mỗi người một ly. Tôi đon đả tiếp lời, chém gió không chớp mắt. Đến lúc say mèm, phải phiền anh vác về nhà.
    Tôi nằm trên vai sếp, vẫn chưa thoát vai khỏi cái cục diện vừa rồi. Cứ lèo nhèo mãi:
    -"Sếp, thả em xuống. Mọi người còn đang chúc phúc cho mình kìa."
    -"Ơ... ơ... anh đưa em đi đâu đấy ?"
    -"Này... sao tự nhiên thấy yêu sếp thế nhỉ ?"
    -"..."
    Chẳng nhớ hôm đấy tôi còn nói những gì nữa không. Chỉ thế này thôi mà bây giờ nhớ lại vẫn thấy bản thân thật là… quá mất mặt đi thôi
    Cũng không biết là mơ hay thật, tôi thấy sếp xoa đầu tôi, sếp bảo sếp yêu tôi từ lâu rồi. Sếp hỏi tôi có thích sếp không ?
    Tôi gật gù bảo có...
    [...]
    Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi tí thì chết shock. Cái quần què gì đang diễn ra vậy ? Tại sao tôi lại nằm trong lòng sếp ? Sao sếp lại ôm tôi ngủ ngon lành thế kia ?
    -"Này... dậy dậy dậy."
    Tôi đập đập vào người anh.
    -"Bình thường mày toàn đi làm muộn lắm cơ mà. Sao dậy sớm thế ?" - Sếp ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài.
    Tôi chẳng để ý đến lời sếp nói. Vừa thoát khỏi vòng tay ấm áp đó liền vội vàng kiểm tra cả người. Đến lúc nhận thức được cả cơ thể hoàn toàn lành lặn, không bị sếp "đớp" sứt mẻ miếng nào mới thở phào nhẹ nhõm.
    Sếp nhìn tôi phì cười, sau đó vào phòng vệ sinh. Tôi bên ngoài ngơ ngẩn nhìn ngắm phòng sếp.
    Đây là lần đầu tiên tôi đến đây. Quả thực... căn phòng này còn sạch sẽ hơn cả phòng tôi. Đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn.
    Vô tình liếc qua tủ đầu giường, nhìn thấy một tờ giấy đăng kí kết hôn mới cóng, tôi tò mò cầm lên xem.
    Trên đó viết tên tôi, tên sếp, ngày đăng kí… chiều hôm qua ?
    Mặt tôi đúng kiểu hoang mang tột độ. Đúng lúc đấy, sếp từ phòng tắm đi ra. Cả hai nhìn nhau, đơ mất mấy giây. Sau đó sếp bỗng nhào vào lòng tôi nức nở:
    -"Hu hu... Không biết đâu. Hôm qua mày cứ một mực bắt anh đi làm giấy kết hôn. Cuộc đời anh coi như đi tong rồi."
    Hả ? Đùa nhau à ? Tôi mà vô liêm sỉ thế á ?
    -"Bớt làm màu hộ cái, có khi lại in bừa tờ giấy để trêu em chứ gì ?" – Tôi cố hoạt động não, nghĩ ra một lí do phù hợp nhất có thể.
    Sếp nghe xong liền đứng bật dậy phản bác:
    -“Trêu cái gì mà trêu, dấu đỏ của ủy ban rõ ràng đây này. Thấy chưa ?” – Anh chỉ chỉ vào tờ hôn thú trước mặt tôi.
    Tôi bảo, thế thì bây giờ ra phường làm thêm cái đơn li dị nữa là xong. Coi như không có việc gì sảy ra hết.
    Anh lí sự, tuổi xuân của anh đang phơi phới tự dưng lại bị gán mác một đời vợ thì còn ra cái thể thống gì nữa.
    Tôi tức mình, có phải mỗi mình anh bị thiệt đâu ? Thế mà cả sáng ngày hôm ấy sếp cứ lải nhải mãi:
    -"Mày định gây chuyện xong không thèm chịu trách nhiệm đấy à. Trái tim của anh cũng biết tổn thương."
    -"..." - Cạn lời.
    -"Thế bây giờ mày định tính thế nào ?"
    -"Chịu, thế nào thì thế." - Tôi bất lực.
    -"Hay để anh tính cho nhé."
    Tôi gật đầu. Để xem cái đầu sếp có giải quyết được vấn đề không.
    -"Bây giờ mày phải yêu thương anh, phải yêu nhiều thật nhiều vào. Còn anh sẽ làm người chồng tốt, chăm sóc cho mày chu đáo. Cả hai cùng có lợi. Ok không ? "
    Tôi nghĩ ngợi, ừ thì cũng hợp lí đấy. Thôi thì đành chọn phương án có lợi nhất vậy.
    [...]
    1 năm sau, sếp vừa phơi quần áo xong liền tất bận trong bếp. Còn tôi… ờm, thì ngồi duy trì hoạt động cho cái tivi. Giờ ăn cơm, sếp than thở:
    -“Tại sao ? Tại sao em được ngồi chơi cả ngày, còn anh phải làm hết mấy cái việc này ?”
    Tôi bình thản trả lời:
    -“Cả hai cùng có lợi.”
    #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    -"Sếp, chiều em nghỉ !" -"Lí do ?" - Anh hỏi, mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính. -"Đi phá đám cưới người yêu cũ, không đi không được." Anh ngước lên, lườm tôi một phát rõ đau đớn. Chẳng hiểu sao mỗi lần tôi nhắc đến vấn đề tình trường của mình là sếp lại tỏ thái độ lồi lõm thế ? Chẳng lẽ là do sếp 26 tuổi đầu vẫn chưa thoát kiếp FA ? Ôi sếp ơi thế là sếp thái độ với nhầm người rồi đấy. Em cũng cô đơn có khác gì sếp đâu. Là người yêu cũ, cũ đấy ! Người yêu cũ mời đi đám cưới, nước đi mà tôi đíu thể nào ngờ được. […] Để tát thẳng vào tâm hồn thằng người yêu cũ, tôi vào shop quần áo gần công ty, nghiến răng quẹt thẻ mua cái váy xịn sò nhất, bung lụa nhất. Đang định book Grab thì có tiếng còi xe inh ỏi làm tôi giật mình suýt rơi điện thoại. Sếp từ đâu phi ra, kéo cửa kính xuống rồi ra hiệu cho tôi lên xe. -"Đi đám cưới mà làm như đi trình diễn thời trang không bằng. Lòe loẹt phát gớm." - Sếp nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân rồi phán câu rõ bố đời. -"Đại ca nhìn lại mình hộ em phát. Ngồi trong xe mà bày đặt kính râm, màu mè." -"Anh đã hi sinh cả buổi chiều để tham gia vào kế hoạch phá đám vô vị của mày rồi còn gì nữa ? Còn ngồi đấy mà xỉa xói." -"Ai mướn đâu." - Tôi lẩm bẩm, nhưng vẫn vứt bỏ liêm sỉ mà cài dây an toàn, đọc địa chỉ lễ đường cho anh. Cũng chẳng hiểu sao hai đứa lại chơi được với nhau nữa. Nói chuyện được mấy câu là cứ như muốn lao vào đấm đá rồi. Tôi vốn là đứa lông ba lông bông, đại học thì toàn trốn tiết chạy ra bờ hồ trà chanh chém gió. Đợt đấy hâm mộ anh lắm, đã đẹp trai lại còn giỏi nữa. Tôi follow suốt mấy năm trời. Ngày nào cũng lết sang Bách Khoa để "tình cờ" gặp anh. Đến lúc ra trường cũng lon ton xin tham gia dự án startup của anh. Bây giờ mới thấy hối hận. Đẹp thì đẹp đấy, giỏi thì cũng giỏi. Nhưng ngày xưa chưa quen lắm thì anh ít nói, cứ nghĩ idol thuộc dạng hiền lành ngoan ngoãn. Ai ngờ chỉ được mấy hôm thì cái tính ngứa đòn nó đã lộ ra. Nhưng nói gì đi nữa thì sếp vẫn là một đồng minh chất lượng đấy chứ. Gần 4 năm, tôi cùng anh gây dựng công ty của riêng mình. Quy mô nhỏ nhưng nhìn chung vẫn rất thuận lợi. Sếp giúp tôi tiến bộ hơn, giúp tôi tán trai, giúp tôi mua đồ ăn trưa,... tính ra cũng giúp hơi bị nhiều thứ đấy nhỉ ? Đặt biệt là như lúc này. Sếp lao vụt con mercedes qua đám đông, thu hút sự chú ý của mọi người rồi dặn tôi: - "Mày ngồi im đấy. Để anh xuống mở cửa cho nó xịn sò." Sếp bước xuống xe, bao ánh mắt ngước nhìn. Dáng sếp cao, nổi bật giữa đám đông. Lại thêm set sơ mi quần Âu trẻ trung nữa. Kiểu này có mà khối em chết mê chết mệt. Khoảnh khắc sếp mở cửa cho tôi, chẳng hiểu sao tự nhiên tim nó lại đập bồm bộp. Quả nhiên nhan sắc này không thể đùa được. Nhờ có sếp, nhân vật chính của đám cưới như bị lu mờ. Tôi tất nhiên rất hả dạ. Nhưng có một vấn đề tôi khá không vừa lòng cho lắm. Đó là đám bạn của tôi đến bắt chuyện thì sếp luôn miệng bảo sếp là người yêu tôi. Tôi đang định phản bác thì nghe tiếng thì thầm bên tai: -"Phải như thế thì thằng người yêu cũ của mày với thấy tự ti, cảm giác mày mới là người bỏ nó." Tôi gật gù đồng tình. Cười thầm, sếp quả nhiên là sếp, mưu cao kế hiểm. Nhưng.... Chẳng hiểu sao người ngoài nhìn vào lại tưởng sếp tình tứ ghé tai tôi nói chuyện "riêng tư", còn tôi thì ngại ngùng, "đỏ mặt cười e thẹn" ? Đám bạn cứ không ngừng chúc mừng, chuốc tôi hết ly này đến ly khác. Trời ạ... nếu biết nghiệp đến sớm thế này thì tôi sẽ im lặng mà tới đây. -"Hai người yêu nhau lâu chưa ?" - Một người bạn hỏi tôi. -"Ờm... cũng gần một năm." - Tôi trả lời. Đâm lao thì phải theo lao thôi. Cớ sao sếp nhìn em cười cười kiểu nguy hiểm thế ? -"Vậy mà bà không giới thiệu cho tôi. Giữ kĩ quá cơ." -"Đúng rồi đúng rồi. Khi nào cưới nhất định phải mời, không được quên tôi đâu đấy." -"Nhìn tình tứ kiểu này chắc sắp được ăn cỗ đến nơi rồi." -"Tôi mài răng chờ sẵn đấy nhé. " -"…" Mỗi người một câu, mỗi người một ly. Tôi đon đả tiếp lời, chém gió không chớp mắt. Đến lúc say mèm, phải phiền anh vác về nhà. Tôi nằm trên vai sếp, vẫn chưa thoát vai khỏi cái cục diện vừa rồi. Cứ lèo nhèo mãi: -"Sếp, thả em xuống. Mọi người còn đang chúc phúc cho mình kìa." -"Ơ... ơ... anh đưa em đi đâu đấy ?" -"Này... sao tự nhiên thấy yêu sếp thế nhỉ ?" -"..." Chẳng nhớ hôm đấy tôi còn nói những gì nữa không. Chỉ thế này thôi mà bây giờ nhớ lại vẫn thấy bản thân thật là… quá mất mặt đi thôi Cũng không biết là mơ hay thật, tôi thấy sếp xoa đầu tôi, sếp bảo sếp yêu tôi từ lâu rồi. Sếp hỏi tôi có thích sếp không ? Tôi gật gù bảo có... [...] Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi tí thì chết shock. Cái quần què gì đang diễn ra vậy ? Tại sao tôi lại nằm trong lòng sếp ? Sao sếp lại ôm tôi ngủ ngon lành thế kia ? -"Này... dậy dậy dậy." Tôi đập đập vào người anh. -"Bình thường mày toàn đi làm muộn lắm cơ mà. Sao dậy sớm thế ?" - Sếp ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài. Tôi chẳng để ý đến lời sếp nói. Vừa thoát khỏi vòng tay ấm áp đó liền vội vàng kiểm tra cả người. Đến lúc nhận thức được cả cơ thể hoàn toàn lành lặn, không bị sếp "đớp" sứt mẻ miếng nào mới thở phào nhẹ nhõm. Sếp nhìn tôi phì cười, sau đó vào phòng vệ sinh. Tôi bên ngoài ngơ ngẩn nhìn ngắm phòng sếp. Đây là lần đầu tiên tôi đến đây. Quả thực... căn phòng này còn sạch sẽ hơn cả phòng tôi. Đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn. Vô tình liếc qua tủ đầu giường, nhìn thấy một tờ giấy đăng kí kết hôn mới cóng, tôi tò mò cầm lên xem. Trên đó viết tên tôi, tên sếp, ngày đăng kí… chiều hôm qua ? Mặt tôi đúng kiểu hoang mang tột độ. Đúng lúc đấy, sếp từ phòng tắm đi ra. Cả hai nhìn nhau, đơ mất mấy giây. Sau đó sếp bỗng nhào vào lòng tôi nức nở: -"Hu hu... Không biết đâu. Hôm qua mày cứ một mực bắt anh đi làm giấy kết hôn. Cuộc đời anh coi như đi tong rồi." Hả ? Đùa nhau à ? Tôi mà vô liêm sỉ thế á ? -"Bớt làm màu hộ cái, có khi lại in bừa tờ giấy để trêu em chứ gì ?" – Tôi cố hoạt động não, nghĩ ra một lí do phù hợp nhất có thể. Sếp nghe xong liền đứng bật dậy phản bác: -“Trêu cái gì mà trêu, dấu đỏ của ủy ban rõ ràng đây này. Thấy chưa ?” – Anh chỉ chỉ vào tờ hôn thú trước mặt tôi. Tôi bảo, thế thì bây giờ ra phường làm thêm cái đơn li dị nữa là xong. Coi như không có việc gì sảy ra hết. Anh lí sự, tuổi xuân của anh đang phơi phới tự dưng lại bị gán mác một đời vợ thì còn ra cái thể thống gì nữa. Tôi tức mình, có phải mỗi mình anh bị thiệt đâu ? Thế mà cả sáng ngày hôm ấy sếp cứ lải nhải mãi: -"Mày định gây chuyện xong không thèm chịu trách nhiệm đấy à. Trái tim của anh cũng biết tổn thương." -"..." - Cạn lời. -"Thế bây giờ mày định tính thế nào ?" -"Chịu, thế nào thì thế." - Tôi bất lực. -"Hay để anh tính cho nhé." Tôi gật đầu. Để xem cái đầu sếp có giải quyết được vấn đề không. -"Bây giờ mày phải yêu thương anh, phải yêu nhiều thật nhiều vào. Còn anh sẽ làm người chồng tốt, chăm sóc cho mày chu đáo. Cả hai cùng có lợi. Ok không ? " Tôi nghĩ ngợi, ừ thì cũng hợp lí đấy. Thôi thì đành chọn phương án có lợi nhất vậy. [...] 1 năm sau, sếp vừa phơi quần áo xong liền tất bận trong bếp. Còn tôi… ờm, thì ngồi duy trì hoạt động cho cái tivi. Giờ ăn cơm, sếp than thở: -“Tại sao ? Tại sao em được ngồi chơi cả ngày, còn anh phải làm hết mấy cái việc này ?” Tôi bình thản trả lời: -“Cả hai cùng có lợi.” #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    Yay
    Like
    Love
    Haha
    Wow
    7
    0 Σχόλια 0 Μοιράστηκε 9246 Views
  • - "Tôi xin tuyên bố, cô Lập An Hạ và anh Mục Tống Thần chính thức trở thành vợ chồng. Từ đây về sau..."
    Cuối cùng, cô đã trở thành vợ người này. Một người cô quên biết chưa hơn hai mươi bốn giờ.
    - "Thu dọn đồ đạc, đây là địa chỉ nhà, chuyển đến bất cứ khi nào sẵn sàng."
    Ném lại một câu, người đàn ông lãnh đạm rời đi. Lập An Hạ cuối đầu nhìn tờ giấy, lại ngẩng mặt nhìn trời xanh. Chồng... Thì ra một tiếng gọi âu yếm như thế, lại dễ dàng có được như vậy. Một tờ giấy kết hôn, chuyển tình trạng hôn nhân thành đã kết hôn, vậy là đã có được một người chồng. Không tình yêu, không tình thương. Vậy mà hôm qua cô còn nghĩ rằng, chồng, phải là một cái gì đó thiêng liêng lắm, và không có ai có thể thay thế ngoài Bạc Nhiên. Thế mà bây giờ...
    Lập An Hạ, mày đắn đo cái gì? Không phải đã quyết định rồi sao? Bạc Nhiên, người cô yêu, cuối cùng quay lưng phản bội cô. Thế giới này, thì ra không cần tình yêu. Thế giới này, thì ra lại vô tình như thế. Thế giới này, thì ra tất cả đều như phù dung, sớm nở tối tàn.
    Lập An Hạ nhìn tờ giấy chứng nhận một lần nữa, cuối cùng cũng xoay người bước đi. Nhà của cô, nhưng từ ngày mai cô sẽ không còn ở đây nữa.
    Lập An Hạ xếp đồ vào vali, thật chậm rãi. Tay cô khựng lại trước màn hình điện thoại, nhìn số điện thoại quen thuộc mà bản thân đã khắc ghi trong lòng không biết bao nhiêu sâu nặng. "Chấp chận xóa? Sẽ không thể phục hồi." "Chấp nhận." Khoảnh khắc bấm vào nút "chấp nhận", cô biết mình và Bạc Nhiên từ nay sẽ chính thức trở thành người xa lạ.
    Lập An Hạ lấy tay run run gạt nước mắt. Bạc Nhiên, anh thật đúng là đồ khốn nạn! Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho anh! Không bao giờ! Không bao giờ! Năm hai mươi tuổi, cô và Bạc Nhiên bắt đầu yêu nhau. Bạc Nhiên khi ấy rất dịu dàng và tốt bụng. Anh ta sẵn sãng giúp đỡ mọi người làm bất cứ điều gì và luôn quan tâm che chở cho cô. Bạn bè nói, cô rất có phúc khi có được Bạc Nhiên làm bạn trai. Và cô cũng tin là như thế.
    Anh ta lúc đó giống như một cơn gió mát lành thổi qua những ngày hạ nóng bức của An Hạ, giống như một tia nắng mùa hạ sưởi ấm cho những trận bão tuyết lạnh lẽo của đời cô. Lập An Hạ coi tất cả những thứ đó giống như một điều quan trọng và cần thiết hết sức trong cuộc sống của mình, đến độ cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày cô mất đi thứ đó.
    Nhưng mà... Cho đến ngày hôm qua, cô mới rõ, tất cả những thứ đó, đều chỉ là chơi đùa! Anh ta, vào đúng ngày kỉ niệm quen nhau ba năm của cả hai, ở khách sạn \'vui đùa\' cùng một người khác. Nếu như không vì một người bạn tình cờ đến đưa đồ cho người thân, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ ngu si như thế!
    Vì sao... Vì sao có thể như vậy?
    Vì sao lại tàn nhẫn đến thế?
    Cô đã dùng cả tuổi thanh xuân để yêu anh ta mà! Yêu không chút tính toán!
    Mà cô cũng không biết vì sao bản thân lại chấp nhận kết hôn với một người xa lạ, chấp nhận thay đổi, chấp nhận quên đi, chấp nhận bước vào bước ngoặt lớn nhất của đời mình một cách vội vã như thế...
    "Thật ra yêu là một điều vốn dĩ rất dễ dàng. Chỉ cần bản thân cả hai cùng lay động. Còn cùng nhau xây dựng tương lai của cả hai thì rất khó. Vì nó cần sự đồng tình và cố gắng của cả anh và em. Nhưng anh lại chọn buông tay trước, mà em, không sao níu giữ nổi."
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    - "Tôi xin tuyên bố, cô Lập An Hạ và anh Mục Tống Thần chính thức trở thành vợ chồng. Từ đây về sau..." Cuối cùng, cô đã trở thành vợ người này. Một người cô quên biết chưa hơn hai mươi bốn giờ. - "Thu dọn đồ đạc, đây là địa chỉ nhà, chuyển đến bất cứ khi nào sẵn sàng." Ném lại một câu, người đàn ông lãnh đạm rời đi. Lập An Hạ cuối đầu nhìn tờ giấy, lại ngẩng mặt nhìn trời xanh. Chồng... Thì ra một tiếng gọi âu yếm như thế, lại dễ dàng có được như vậy. Một tờ giấy kết hôn, chuyển tình trạng hôn nhân thành đã kết hôn, vậy là đã có được một người chồng. Không tình yêu, không tình thương. Vậy mà hôm qua cô còn nghĩ rằng, chồng, phải là một cái gì đó thiêng liêng lắm, và không có ai có thể thay thế ngoài Bạc Nhiên. Thế mà bây giờ... Lập An Hạ, mày đắn đo cái gì? Không phải đã quyết định rồi sao? Bạc Nhiên, người cô yêu, cuối cùng quay lưng phản bội cô. Thế giới này, thì ra không cần tình yêu. Thế giới này, thì ra lại vô tình như thế. Thế giới này, thì ra tất cả đều như phù dung, sớm nở tối tàn. Lập An Hạ nhìn tờ giấy chứng nhận một lần nữa, cuối cùng cũng xoay người bước đi. Nhà của cô, nhưng từ ngày mai cô sẽ không còn ở đây nữa. Lập An Hạ xếp đồ vào vali, thật chậm rãi. Tay cô khựng lại trước màn hình điện thoại, nhìn số điện thoại quen thuộc mà bản thân đã khắc ghi trong lòng không biết bao nhiêu sâu nặng. "Chấp chận xóa? Sẽ không thể phục hồi." "Chấp nhận." Khoảnh khắc bấm vào nút "chấp nhận", cô biết mình và Bạc Nhiên từ nay sẽ chính thức trở thành người xa lạ. Lập An Hạ lấy tay run run gạt nước mắt. Bạc Nhiên, anh thật đúng là đồ khốn nạn! Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho anh! Không bao giờ! Không bao giờ! Năm hai mươi tuổi, cô và Bạc Nhiên bắt đầu yêu nhau. Bạc Nhiên khi ấy rất dịu dàng và tốt bụng. Anh ta sẵn sãng giúp đỡ mọi người làm bất cứ điều gì và luôn quan tâm che chở cho cô. Bạn bè nói, cô rất có phúc khi có được Bạc Nhiên làm bạn trai. Và cô cũng tin là như thế. Anh ta lúc đó giống như một cơn gió mát lành thổi qua những ngày hạ nóng bức của An Hạ, giống như một tia nắng mùa hạ sưởi ấm cho những trận bão tuyết lạnh lẽo của đời cô. Lập An Hạ coi tất cả những thứ đó giống như một điều quan trọng và cần thiết hết sức trong cuộc sống của mình, đến độ cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày cô mất đi thứ đó. Nhưng mà... Cho đến ngày hôm qua, cô mới rõ, tất cả những thứ đó, đều chỉ là chơi đùa! Anh ta, vào đúng ngày kỉ niệm quen nhau ba năm của cả hai, ở khách sạn \'vui đùa\' cùng một người khác. Nếu như không vì một người bạn tình cờ đến đưa đồ cho người thân, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ ngu si như thế! Vì sao... Vì sao có thể như vậy? Vì sao lại tàn nhẫn đến thế? Cô đã dùng cả tuổi thanh xuân để yêu anh ta mà! Yêu không chút tính toán! Mà cô cũng không biết vì sao bản thân lại chấp nhận kết hôn với một người xa lạ, chấp nhận thay đổi, chấp nhận quên đi, chấp nhận bước vào bước ngoặt lớn nhất của đời mình một cách vội vã như thế... "Thật ra yêu là một điều vốn dĩ rất dễ dàng. Chỉ cần bản thân cả hai cùng lay động. Còn cùng nhau xây dựng tương lai của cả hai thì rất khó. Vì nó cần sự đồng tình và cố gắng của cả anh và em. Nhưng anh lại chọn buông tay trước, mà em, không sao níu giữ nổi." Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    4
    0 Σχόλια 0 Μοιράστηκε 1723 Views
  • Một cánh tay lớn quàng qua bụng của Khuê khiến cô tỉnh giấc. Ánh nắng đã chiếu xuyên vào căn phòng từ lúc nào. Mấy giờ rồi nhỉ? Cô không biết nữa. Mỗi lần ở bên anh cô đều quên mất khái niệm về thời gian. Ở bên ngoài có tiếng chim hót, rèm cửa bay nhè nhẹ.
    Khuê quay lại nhìn người đàn ông đang say ngủ bên cạnh. Anh là Hùng, 30 tuổi, điển trai, đang kinh doanh một cửa hàng nội thất.
    Cô quen anh trong một lần tới cửa hàng anh chọn mua giá sách, khi ấy anh hỏi cô rằng có phải cô là cô giáo dạy Văn không? Vì từ người cô toả ra mùi của con chữ và mùi phấn. Cô không bao giờ nghĩ một người kinh doanh khô khan lại tán tỉnh sến sẩm đến vậy. Ấy thế mà cô lại đổ anh.
    Khuê mỉm cười khi nhớ lại. Anh là một người đặc biệt, vừa có gì đó chín chắn lại vừa trẻ con. Khuê đưa tay lên chạm vào môi anh, tủm tỉm cười. Bất ngờ anh mở mắt rồi nắm lấy bàn tay cô khiến cô giật thót mình.
    - Anh giả vờ ngủ?
    Anh cười đắc ý. Khuê nhíu mày, cô vùng người ra nhưng bị anh kéo lại. Anh lật người đè cô xuống giường, nhìn cô đầy tà ý:
    - Hãy còn sớm, chúng ta có nên…
    Khuê đẩy anh ra, cô đem luôn cái chăn mà hai người đang đắp xuống quàng vào người mình. Lúc này cô đang không mặc quần áo. Trước khi đi vào nhà vệ sinh cô nói với anh rằng:
    - Hôm nay chúng ta phải về gặp bố mẹ em, cho nên đừng có cao su nữa. Bố em là một người rất quan trọng giờ giấc đấy.
    Anh đứng dậy, giơ tay lên kiểu quân đội:
    - Rõ thưa sếp!
    Khuê lườm yêu anh một cái rồi bước vào trong nhà vệ sinh. Trong đầu cô đã nghĩ đến cái viễn cảnh anh cùng với bố cô đánh cờ. Anh là người thông minh, anh kể hồi nhỏ đi học luôn luôn đứng đầu lớp, đặc biệt nổi trội những môn tự nhiên. Anh cũng là một người đàn ông ấm áp, ga lăng, ở bên anh lúc nào cô cũng thấy mình thật nhỏ bé.
    Có tiếng chuông điện thoại reo, Khuê tắt vòi nước rồi quấn khăn tắm lên mình. Cô nghe thấy giọng anh đang nói chuyện điện thoại:
    - Hôm nay tôi sẽ không về, cô nói với quản lý nhận số hàng mới và ghi đầy đủ chúng lại cho tôi, ngày mai tôi về sẽ xem xét. Hả? Gì cơ? Không, việc này cô không nhất thiết phải biết. Cô chỉ cần nói lại với ông ấy tôi sẽ về vào ngày mai là được.
    Những cuộc điện thoại làm ăn vẫn luôn đến mỗi khi hai người ở bên nhau. Hùng cũng không bao giờ trốn tránh điều đó, anh nghe điện thoại công khai như để chứng minh với cô rằng anh có công việc của anh, và cô cũng được quyền biết đó là một công việc như thế nào.
    Tắm xong, Khuê bước ra ngoài, cô thấy Hùng đang đứng cạnh cái giá sách mà cô đã mua ở chỗ anh xem xét gì đó. Cô đi tới, thấy anh đang nhìn chăm chú vào một quyển sách có tên là “Hecnani”. Thật ra đó là một vở kịch nổi tiếng của Victor Hugo. Khuê quàng tay qua vai anh, dựa mái đầu còn ướt nước lên lưng anh, hỏi:
    - Sao thế? Anh lại muốn mượn em quyển đó à?
    Hùng nắm lấy tay cô, đáp:
    - Không, anh đang nhìn cái giá sách của chính mình đang bán thôi mà.
    Khuê bĩu môi, cô đẩy anh ra:
    - Thế mà em cứ tưởng.
    - Đó là nhân duyên, anh đang thầm cảm ơn nó đấy.
    - Đừng nói mấy lời sến sẩm đó nữa, đến người hay đọc văn thơ như em cũng chẳng chịu được đâu.
    Hùng tỏ ra nghiêm túc:
    - Em thấy buồn cười à? Những lời anh nói đều rất thật lòng mà.
    Khuê gật đầu, cô chỉ vào cái đồng hồ treo trên tường:
    - Được rồi, em hiểu lòng anh mà. Nhưng chúng ta muộn rồi đấy.
    Khuê đã định sẽ đưa Hùng về nhà để ra mắt bố mẹ cho đàng hoàng, để anh thưa với họ chuyện tình cảm của hai người. Khuê hy vọng bố mẹ sẽ thích Hùng, anh ấy đạo mạo, có phong thái lại ăn nói rất lịch sự. Nhưng cô cũng đã tính hết rồi. Bố vốn là người khó tính, nếu ông không thích Hùng thì cô cũng có cách khiến ông phải thích anh. Ai bảo con gái luôn luôn giống bố chứ!
    "Thế khi nào anh sẽ đưa em về ra mắt bố mẹ anh?" Ở trên xe, Khuê vừa nhìn ra cảnh vật đang trôi ngược bên ngoài, cô vừa hỏi vu vơ. Hùng hơi mất tự nhiên, anh húng hắng ho:
    - Để anh sắp xếp đã, bố mẹ anh cũng bận vài thứ!
    - Anh đã 30 tuổi rồi, chuyện anh lấy vợ chẳng phải là quan trọng nhất bây giờ ư?
    - Bố anh 35 tuổi mới gặp mẹ, 38 tuổi mới có anh. Anh là con một. Nhà anh không giống như những gia đình khác đâu, ai cũng quan niệm sự nghiệp phải ổn định, nội tâm phải chín chắn thì mới lấy được vợ. Giống như phải hội tụ đủ các nguyên tố để có được một gia đình hạnh phúc, bền lâu ấy.
    Khuê cười:
    - Trời đất, nghe như là luyện bí kíp võ công gì vậy.
    Hùng nhún vai:
    - Gần như thế. Anh sinh ra đã được chuẩn bị hành trang để lấy vợ mà. Sau này về già anh sẽ viết một cuốn sách mang tên: Lấy vợ toàn tập!
    Khuê càng cười to hơn. Cô đẩy nhẹ vào vai anh. Bình thường Hùng vẫn là người pha trò để cô vui. Anh hài hước và duyên dáng. Nhiều khi Khuê cũng không hiểu vì sao mà đến giờ này Hùng vẫn chưa lấy vợ.
    Đột nhiên điện thoại trong túi cô reo lên, Khuê nhìn trên màn hình thì thấy đó là một số lạ. Hùng liếc nhìn cô, hỏi:
    - Sao thế?
    - Em có nên nghe máy không nhỉ? Dạo này hay có mấy tay gọi điện hỏi em chuyện vay nợ rồi mua chung cư các thứ.
    - Thế thì đừng nghe, tốn thời gian lắm, để thời gian mà nói chuyện với anh này.
    - Nhưng lỡ có ai bên trường gọi nói về công việc, thôi cùng lắm là mất vài phút.
    Khuê ấn nút nghe, từ bên kia vang đến một giọng nói sắc sảo, lạnh lùng và đầy uy lực:
    - Chào Khuê, chị là Bích, vợ chính thức của anh Hùng.
    Tựa như là một tiếng nổ lớn, tai cô như ù đi. Khuê hốt hoảng nhìn qua Hùng. Anh vẫn như không biết gì, ung dung lái xe. Cô cảm thấy như anh đang xa dần…
    Hùng đã có vợ nhưng tại sao Khuê lại không hề biết điều này? Rồi cô sẽ phản ứng ra sao? Cô sẽ bỏ anh hay chấp nhận mình là một kẻ thứ ba xen vào giữa hạnh phúc gia đình người khác?
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Một cánh tay lớn quàng qua bụng của Khuê khiến cô tỉnh giấc. Ánh nắng đã chiếu xuyên vào căn phòng từ lúc nào. Mấy giờ rồi nhỉ? Cô không biết nữa. Mỗi lần ở bên anh cô đều quên mất khái niệm về thời gian. Ở bên ngoài có tiếng chim hót, rèm cửa bay nhè nhẹ. Khuê quay lại nhìn người đàn ông đang say ngủ bên cạnh. Anh là Hùng, 30 tuổi, điển trai, đang kinh doanh một cửa hàng nội thất. Cô quen anh trong một lần tới cửa hàng anh chọn mua giá sách, khi ấy anh hỏi cô rằng có phải cô là cô giáo dạy Văn không? Vì từ người cô toả ra mùi của con chữ và mùi phấn. Cô không bao giờ nghĩ một người kinh doanh khô khan lại tán tỉnh sến sẩm đến vậy. Ấy thế mà cô lại đổ anh. Khuê mỉm cười khi nhớ lại. Anh là một người đặc biệt, vừa có gì đó chín chắn lại vừa trẻ con. Khuê đưa tay lên chạm vào môi anh, tủm tỉm cười. Bất ngờ anh mở mắt rồi nắm lấy bàn tay cô khiến cô giật thót mình. - Anh giả vờ ngủ? Anh cười đắc ý. Khuê nhíu mày, cô vùng người ra nhưng bị anh kéo lại. Anh lật người đè cô xuống giường, nhìn cô đầy tà ý: - Hãy còn sớm, chúng ta có nên… Khuê đẩy anh ra, cô đem luôn cái chăn mà hai người đang đắp xuống quàng vào người mình. Lúc này cô đang không mặc quần áo. Trước khi đi vào nhà vệ sinh cô nói với anh rằng: - Hôm nay chúng ta phải về gặp bố mẹ em, cho nên đừng có cao su nữa. Bố em là một người rất quan trọng giờ giấc đấy. Anh đứng dậy, giơ tay lên kiểu quân đội: - Rõ thưa sếp! Khuê lườm yêu anh một cái rồi bước vào trong nhà vệ sinh. Trong đầu cô đã nghĩ đến cái viễn cảnh anh cùng với bố cô đánh cờ. Anh là người thông minh, anh kể hồi nhỏ đi học luôn luôn đứng đầu lớp, đặc biệt nổi trội những môn tự nhiên. Anh cũng là một người đàn ông ấm áp, ga lăng, ở bên anh lúc nào cô cũng thấy mình thật nhỏ bé. Có tiếng chuông điện thoại reo, Khuê tắt vòi nước rồi quấn khăn tắm lên mình. Cô nghe thấy giọng anh đang nói chuyện điện thoại: - Hôm nay tôi sẽ không về, cô nói với quản lý nhận số hàng mới và ghi đầy đủ chúng lại cho tôi, ngày mai tôi về sẽ xem xét. Hả? Gì cơ? Không, việc này cô không nhất thiết phải biết. Cô chỉ cần nói lại với ông ấy tôi sẽ về vào ngày mai là được. Những cuộc điện thoại làm ăn vẫn luôn đến mỗi khi hai người ở bên nhau. Hùng cũng không bao giờ trốn tránh điều đó, anh nghe điện thoại công khai như để chứng minh với cô rằng anh có công việc của anh, và cô cũng được quyền biết đó là một công việc như thế nào. Tắm xong, Khuê bước ra ngoài, cô thấy Hùng đang đứng cạnh cái giá sách mà cô đã mua ở chỗ anh xem xét gì đó. Cô đi tới, thấy anh đang nhìn chăm chú vào một quyển sách có tên là “Hecnani”. Thật ra đó là một vở kịch nổi tiếng của Victor Hugo. Khuê quàng tay qua vai anh, dựa mái đầu còn ướt nước lên lưng anh, hỏi: - Sao thế? Anh lại muốn mượn em quyển đó à? Hùng nắm lấy tay cô, đáp: - Không, anh đang nhìn cái giá sách của chính mình đang bán thôi mà. Khuê bĩu môi, cô đẩy anh ra: - Thế mà em cứ tưởng. - Đó là nhân duyên, anh đang thầm cảm ơn nó đấy. - Đừng nói mấy lời sến sẩm đó nữa, đến người hay đọc văn thơ như em cũng chẳng chịu được đâu. Hùng tỏ ra nghiêm túc: - Em thấy buồn cười à? Những lời anh nói đều rất thật lòng mà. Khuê gật đầu, cô chỉ vào cái đồng hồ treo trên tường: - Được rồi, em hiểu lòng anh mà. Nhưng chúng ta muộn rồi đấy. Khuê đã định sẽ đưa Hùng về nhà để ra mắt bố mẹ cho đàng hoàng, để anh thưa với họ chuyện tình cảm của hai người. Khuê hy vọng bố mẹ sẽ thích Hùng, anh ấy đạo mạo, có phong thái lại ăn nói rất lịch sự. Nhưng cô cũng đã tính hết rồi. Bố vốn là người khó tính, nếu ông không thích Hùng thì cô cũng có cách khiến ông phải thích anh. Ai bảo con gái luôn luôn giống bố chứ! "Thế khi nào anh sẽ đưa em về ra mắt bố mẹ anh?" Ở trên xe, Khuê vừa nhìn ra cảnh vật đang trôi ngược bên ngoài, cô vừa hỏi vu vơ. Hùng hơi mất tự nhiên, anh húng hắng ho: - Để anh sắp xếp đã, bố mẹ anh cũng bận vài thứ! - Anh đã 30 tuổi rồi, chuyện anh lấy vợ chẳng phải là quan trọng nhất bây giờ ư? - Bố anh 35 tuổi mới gặp mẹ, 38 tuổi mới có anh. Anh là con một. Nhà anh không giống như những gia đình khác đâu, ai cũng quan niệm sự nghiệp phải ổn định, nội tâm phải chín chắn thì mới lấy được vợ. Giống như phải hội tụ đủ các nguyên tố để có được một gia đình hạnh phúc, bền lâu ấy. Khuê cười: - Trời đất, nghe như là luyện bí kíp võ công gì vậy. Hùng nhún vai: - Gần như thế. Anh sinh ra đã được chuẩn bị hành trang để lấy vợ mà. Sau này về già anh sẽ viết một cuốn sách mang tên: Lấy vợ toàn tập! Khuê càng cười to hơn. Cô đẩy nhẹ vào vai anh. Bình thường Hùng vẫn là người pha trò để cô vui. Anh hài hước và duyên dáng. Nhiều khi Khuê cũng không hiểu vì sao mà đến giờ này Hùng vẫn chưa lấy vợ. Đột nhiên điện thoại trong túi cô reo lên, Khuê nhìn trên màn hình thì thấy đó là một số lạ. Hùng liếc nhìn cô, hỏi: - Sao thế? - Em có nên nghe máy không nhỉ? Dạo này hay có mấy tay gọi điện hỏi em chuyện vay nợ rồi mua chung cư các thứ. - Thế thì đừng nghe, tốn thời gian lắm, để thời gian mà nói chuyện với anh này. - Nhưng lỡ có ai bên trường gọi nói về công việc, thôi cùng lắm là mất vài phút. Khuê ấn nút nghe, từ bên kia vang đến một giọng nói sắc sảo, lạnh lùng và đầy uy lực: - Chào Khuê, chị là Bích, vợ chính thức của anh Hùng. Tựa như là một tiếng nổ lớn, tai cô như ù đi. Khuê hốt hoảng nhìn qua Hùng. Anh vẫn như không biết gì, ung dung lái xe. Cô cảm thấy như anh đang xa dần… Hùng đã có vợ nhưng tại sao Khuê lại không hề biết điều này? Rồi cô sẽ phản ứng ra sao? Cô sẽ bỏ anh hay chấp nhận mình là một kẻ thứ ba xen vào giữa hạnh phúc gia đình người khác? Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    4
    0 Σχόλια 0 Μοιράστηκε 3547 Views
  • Đêm tối tại thành phố Giang Tô
    Tại chung cư cao cấp có tên Swan. Tầng 3, một người con gái với khuôn mặt xinh đẹp nhưng nhìn kỹ hơn sẽ thấy được một nửa khuôn mặt lạnh tanh cùng với hành động gõ bàn phím mắt như keo mà dính chặt vào màn hình. Đợi một lúc thì người con gái này mới rời khỏi màn hình và bắt đầu khởi động cơ thể, song khẽ lên tiếng.
    " Cuối cùng cũng xong, cái bản thảo ૮ɦếƭ tiệt này đúng là hại người mà "
    Đột nhiên tiếng Ọc Ọc vang lên khiến cô giật thót mình vội đưa mắt nhìn giờ trong điện thoại đã là 22:30, cô vì làm việc mà quên béng mất cái bụng
    " Úi quên mất cái bụng còn chưa ăn "
    Dạ Nguyệt cuống quýt đi mở tủ lạnh kiếm mì gói nhưng hình như đã hết, giờ bên trong toàn là đồ nước uống, cô ủ rũ đi lên thay đồ rồi nhanh chóng rời khỏi chung cư đi đến cửa hàng tiện lợi gần đây nhất.
    Cô đi được một đoạn gần tới cửa hàng đột nhiên thấy một người đàn ông đánh người đàn ông đang nằm dưới đất không thương tiếc mà đánh tới tấp, cô hốt hoảng chạy đến can ngăn.
    " Anh làm gì vậy hả! đánh nữa người đàn ông đó sẽ ૮ɦếƭ mất "
    Người đàn ông được cô đẩy ra liền khó chịu ra mặt nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt to tròn vừa đen láy của cô liền bình tĩnh lại và lạnh lùng không nói gì, Dạ Nguyệt thấy người đàn ông đang nằm dưới đất đang thoi thóp bất động liền lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu, không lâu xe cấp cứu đưa người đàn ông đó đi.
    Xong việc cô quay sang nhìn hắn khẽ cất tiếng.
    " Sao anh còn chưa đi về hay để tôi gọi xe cảnh sát tới đón anh luôn không "
    Hắn vẫn giữ nguyên cái bộ mặt lạnh tanh nhìn cô không thèm mở miệng, đôi mày thanh tú vẫn cứ nhíu, Dạ Nguyệt khẽ thở dài bất đắc dĩ kéo cánh tay hắn đi để hắn ngồi xuống chiếc ghế gần đây rồi dặn dò.
    " Nếu anh không muốn về thì ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ tôi, tôi đi mua đồ xong sẽ đem anh về "
    Không để hắn phản bác lại, cô đã nhanh thoạt vào cửa hàng đột nhiên khoé môi hắn khẽ giật giật Người phụ nữ này dám xem hắn là con nít hay sao? nhưng không hiểu hắn sao lại có thể nghe lời người phụ nữ này một cách ngoan ngoãn thế này! chắc điên mất
    Khoảng ba mươi phút Dạ Nguyệt mới rời đi thì phát hiện hắn vẫn còn ngồi đó chờ cô thật khiến cô giật bắn mình một phen.
    " Này! tôi còn tưởng anh sẽ bỏ đi chứ "
    " Sẽ không "
    Bỏ lại hai câu lạnh ngắt rồi từ từ đứng dậy đột nhiên hắn cảm thấy đầu hắn quay cuồng cuồng, hắn lắc đầu cố giữ tĩnh táo nhưng không được rồi, ngay sau đó là ngất lịm đi thấy hắn sắp úp người xuống đất cô vội đỡ hắn lên.
    Dạ Nguyệt vừa dìu hắn đi vừa lẩm bẩm.
    " Cái con người này vừa mới lạnh nhạt với mình giờ đây lại giao thân xác nặng cho mình dìu đi, coi có tức không "
    " U là trời! giờ anh ta bất tỉnh rồi làm sao mà hỏi địa chỉ nhà anh ta ở đâu, thôi thì miễn phí cho anh ta một đêm vậy! đúng là đen thật "
    Cũng may chung cư cô gần đây nếu không cô đã ném hắn ra ngoài đường rồi. Trở lại với căn phòng, cô không thương tiếc mà ném hắn lên giường nhưng nghĩ lại hắn đang bị ngất cô liền cảm thấy tội lỗi không chừng chừ nữa cô đi đến chỉnh sửa tư thế nằm thoải mái cho hắn đắp chăn cho hắn.
    Ngay lúc này Dạ Nguyệt mới chú ý đến khuôn mặt điển trai của hắn cô từ từ đi lại chỗ hắn bắt đầu ngắm nghía, sự thật là cô trước giờ không hề có thói quen mê trai nhưng từ khi nhìn đến khuôn mặt tuy hơi lạnh nhưng không thể làm phai mờ những nét đẹp thanh tú toát lên vẻ thư sinh.
    Dạ Nguyệt không kiềm được mà đưa tay chạm vào sóng mũi cao của hắn rồi trượt xuống đến bờ môi mỏng ngay sau đó đám mây đen kéo đến bộ não của cô.
    " Bờ môi gợi cảm này nếu hôn sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? "
    Đột nhiên cô giật mình với lời nói cô lúc nãy, Dạ Nguyệt vỗ vỗ mặt nhanh chạy ra khỏi phòng ngủ.
    Cô thở hồng hộc đi đến rót cho mình một ly nước lọc lại nghĩ chuyện lúc nãy khiến cô càng thêm bối rối hơn.
    .....
    Ngày hôm sau, Hắn tỉnh dậy với cái đầu đau nhức nhưng không đau bằng đêm qua, sau khi nhận thức được hắn mới biết bản thân đang ở một nơi xa lạ hắn bèn đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn xung quanh mới biết đây là phòng của con gái.
    Hắn hất chăn ra rời giường sau đó đi ra khỏi phòng đúng lúc Dạ Nguyệt đang làm bữa sáng, nghe tiếng bước chân cũng biết hắn đã tỉnh.
    " Hôm qua là cô đã đưa tôi đến đây "
    " Đúng là vậy ". Dạ Nguyệt nhún vai
    Hắn không nói gì định quay người rời đi, lại bị cô cho gọi lại.
    " Này anh! anh không thèm bỏ lại hai câu cảm ơn rồi bỏ đi được hay không "
    Hắn rất kiên nhẫn trả lời nhưng câu trả lời không như mong muốn của cô.
    " Không cần thiết "
    " Anh có cần quá đáng đến vậy không, thôi được rồi nếu anh đã không thèm cảm ơn thì tôi mong anh có thể bố thí tên của anh được không "
    " Vương Tử Sâm "
    Sau đó mất dạng, nếu để ý thì thấy khoé môi hắn đang cười, còn Dạ Nguyệt vẫn còn đang hẫm hực.
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Đêm tối tại thành phố Giang Tô Tại chung cư cao cấp có tên Swan. Tầng 3, một người con gái với khuôn mặt xinh đẹp nhưng nhìn kỹ hơn sẽ thấy được một nửa khuôn mặt lạnh tanh cùng với hành động gõ bàn phím mắt như keo mà dính chặt vào màn hình. Đợi một lúc thì người con gái này mới rời khỏi màn hình và bắt đầu khởi động cơ thể, song khẽ lên tiếng. " Cuối cùng cũng xong, cái bản thảo ૮ɦếƭ tiệt này đúng là hại người mà " Đột nhiên tiếng Ọc Ọc vang lên khiến cô giật thót mình vội đưa mắt nhìn giờ trong điện thoại đã là 22:30, cô vì làm việc mà quên béng mất cái bụng " Úi quên mất cái bụng còn chưa ăn " Dạ Nguyệt cuống quýt đi mở tủ lạnh kiếm mì gói nhưng hình như đã hết, giờ bên trong toàn là đồ nước uống, cô ủ rũ đi lên thay đồ rồi nhanh chóng rời khỏi chung cư đi đến cửa hàng tiện lợi gần đây nhất. Cô đi được một đoạn gần tới cửa hàng đột nhiên thấy một người đàn ông đánh người đàn ông đang nằm dưới đất không thương tiếc mà đánh tới tấp, cô hốt hoảng chạy đến can ngăn. " Anh làm gì vậy hả! đánh nữa người đàn ông đó sẽ ૮ɦếƭ mất " Người đàn ông được cô đẩy ra liền khó chịu ra mặt nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt to tròn vừa đen láy của cô liền bình tĩnh lại và lạnh lùng không nói gì, Dạ Nguyệt thấy người đàn ông đang nằm dưới đất đang thoi thóp bất động liền lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu, không lâu xe cấp cứu đưa người đàn ông đó đi. Xong việc cô quay sang nhìn hắn khẽ cất tiếng. " Sao anh còn chưa đi về hay để tôi gọi xe cảnh sát tới đón anh luôn không " Hắn vẫn giữ nguyên cái bộ mặt lạnh tanh nhìn cô không thèm mở miệng, đôi mày thanh tú vẫn cứ nhíu, Dạ Nguyệt khẽ thở dài bất đắc dĩ kéo cánh tay hắn đi để hắn ngồi xuống chiếc ghế gần đây rồi dặn dò. " Nếu anh không muốn về thì ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ tôi, tôi đi mua đồ xong sẽ đem anh về " Không để hắn phản bác lại, cô đã nhanh thoạt vào cửa hàng đột nhiên khoé môi hắn khẽ giật giật Người phụ nữ này dám xem hắn là con nít hay sao? nhưng không hiểu hắn sao lại có thể nghe lời người phụ nữ này một cách ngoan ngoãn thế này! chắc điên mất Khoảng ba mươi phút Dạ Nguyệt mới rời đi thì phát hiện hắn vẫn còn ngồi đó chờ cô thật khiến cô giật bắn mình một phen. " Này! tôi còn tưởng anh sẽ bỏ đi chứ " " Sẽ không " Bỏ lại hai câu lạnh ngắt rồi từ từ đứng dậy đột nhiên hắn cảm thấy đầu hắn quay cuồng cuồng, hắn lắc đầu cố giữ tĩnh táo nhưng không được rồi, ngay sau đó là ngất lịm đi thấy hắn sắp úp người xuống đất cô vội đỡ hắn lên. Dạ Nguyệt vừa dìu hắn đi vừa lẩm bẩm. " Cái con người này vừa mới lạnh nhạt với mình giờ đây lại giao thân xác nặng cho mình dìu đi, coi có tức không " " U là trời! giờ anh ta bất tỉnh rồi làm sao mà hỏi địa chỉ nhà anh ta ở đâu, thôi thì miễn phí cho anh ta một đêm vậy! đúng là đen thật " Cũng may chung cư cô gần đây nếu không cô đã ném hắn ra ngoài đường rồi. Trở lại với căn phòng, cô không thương tiếc mà ném hắn lên giường nhưng nghĩ lại hắn đang bị ngất cô liền cảm thấy tội lỗi không chừng chừ nữa cô đi đến chỉnh sửa tư thế nằm thoải mái cho hắn đắp chăn cho hắn. Ngay lúc này Dạ Nguyệt mới chú ý đến khuôn mặt điển trai của hắn cô từ từ đi lại chỗ hắn bắt đầu ngắm nghía, sự thật là cô trước giờ không hề có thói quen mê trai nhưng từ khi nhìn đến khuôn mặt tuy hơi lạnh nhưng không thể làm phai mờ những nét đẹp thanh tú toát lên vẻ thư sinh. Dạ Nguyệt không kiềm được mà đưa tay chạm vào sóng mũi cao của hắn rồi trượt xuống đến bờ môi mỏng ngay sau đó đám mây đen kéo đến bộ não của cô. " Bờ môi gợi cảm này nếu hôn sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? " Đột nhiên cô giật mình với lời nói cô lúc nãy, Dạ Nguyệt vỗ vỗ mặt nhanh chạy ra khỏi phòng ngủ. Cô thở hồng hộc đi đến rót cho mình một ly nước lọc lại nghĩ chuyện lúc nãy khiến cô càng thêm bối rối hơn. ..... Ngày hôm sau, Hắn tỉnh dậy với cái đầu đau nhức nhưng không đau bằng đêm qua, sau khi nhận thức được hắn mới biết bản thân đang ở một nơi xa lạ hắn bèn đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn xung quanh mới biết đây là phòng của con gái. Hắn hất chăn ra rời giường sau đó đi ra khỏi phòng đúng lúc Dạ Nguyệt đang làm bữa sáng, nghe tiếng bước chân cũng biết hắn đã tỉnh. " Hôm qua là cô đã đưa tôi đến đây " " Đúng là vậy ". Dạ Nguyệt nhún vai Hắn không nói gì định quay người rời đi, lại bị cô cho gọi lại. " Này anh! anh không thèm bỏ lại hai câu cảm ơn rồi bỏ đi được hay không " Hắn rất kiên nhẫn trả lời nhưng câu trả lời không như mong muốn của cô. " Không cần thiết " " Anh có cần quá đáng đến vậy không, thôi được rồi nếu anh đã không thèm cảm ơn thì tôi mong anh có thể bố thí tên của anh được không " " Vương Tử Sâm " Sau đó mất dạng, nếu để ý thì thấy khoé môi hắn đang cười, còn Dạ Nguyệt vẫn còn đang hẫm hực. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    Wow
    5
    0 Σχόλια 0 Μοιράστηκε 4072 Views
  • - Minh Phúc của mẹ, con trai cưng bé nhỏ của mẹ, mẹ nhớ con quá. Cho mẹ hôn con cái nào.
    Hắn trán nổi 3 vạch đen, nhăn nhó khó chịu.
    - Mẹ à, con có phải con nít nữa đâu, con 18 tuổi rồi đó.
    - Con 18 hay 180 hay 1800 tuổi gì cũng là cục cưng bé nhỏ của mẹ thôi.
    - Mẹ, mẹ còn vậy là con tắt máy đó nghe.
    - Á, khoan khoan, mẹ xin lỗi mà.
    Hắn vẫn nhăn nhó.
    - Mẹ gọi con có gì không. Cuộc này nữa là 12 cuộc trong ngày rồi đó.
    - Mẹ nhớ con mà, với lại mốt đám giỗ ông ngoại ở quê, mẹ không về được, con về giỗ ông giúp mẹ nha nha nha...
    - Rồi, rồi được rồi, con về là được chứ gì, vậy ha, con ngủ tiếp đây.
    - Nè nè....
    Màn hình điện thoại tắt, hắn vứt điện thoại vào 1 góc, nằm úp mặt nghiêng gối. Đối với hắn hôm nay thật tồi tệ, người mà hắn thích, người ta từ chối hắn rồi.
    ......
    Quê mẹ hắn đường vào đầy bụi, nghèo xơ nghèo xác, không hiểu sao mà mẹ hắn vẫn không chịu bỏ nơi này đi. Nhà thì cũng không cho xây to ra, chỉnh sửa lại, cứ là gian nhà cấp 4, đổ được 1 tấm là may lắm rồi. Mẹ hắn nói ông ngoại hắn thích cổ xưa, cho nên ૮ɦếƭ cũng ở làng quê yên tĩnh này. Ba hắn hồi đó bị ông nội bắt đi từ thiện bất đắc dĩ, nên mới gặp mẹ hắn ở đây, đúng là duyên số mà.
    Đường hắn đi có ai đó đang cãi nhau, người lôi người kéo, kẻ khóc người dọa. Ầm ĩ, chấn ngang đường hắn, chú lái xe phải xuống giải quyết. Chiếc xe chạy ngang, hắn liếc qua cửa sổ thấy có con bé lem luốc, khóc lóc, nhìn cũng thấy... hơi tội, không khác gì con chó nhà hắn lúc bị hắn phạt.
    - Quay lại.
    - Thưa cậu...
    - Tôi nói quay lại.
    - Dạ.
    Chú lái xe cũng hơi ngạc nhiên, có bao giờ cậu chủ của chú quan tâm tới việc gì đâu.
    Hắn bước xuống xe, mặc điển trai thanh tú, mang đồ đơn giản nhưng có lẽ là rất mắc tiền.
    Hắn tháo kính mát nhìn bọn người hùng hổ kia.
    - Mấy người làm gì mà lôi lôi kéo kéo người già với con nít vậy.
    - Mày là ai, đừng xía vào chuyện của bọn tao.
    - Tôi là ai mấy người cũng ko đủ tư cách hỏi. Nói, có chuyện gì.
    Người phụ nữ chạy lại níu chân hắn, quỳ lạy hắn.
    - Xin cậu xin cậu cứu con gái tôi với, ba nó nhậu nhẹt bài bạc, rồi nợ tiền người ta, không có tiền giờ họ đòi bắt con gái tôi đi.
    Hắn hừ 1 tiếng lạnh lùng.
    - Đồ đàn ông vô dụng.
    Người đàn bà lại tiếp tục quỳ lạy, khóc lóc.
    Hắn ghét nhất ai khóc lóc trước mặt hắn,phiền ૮ɦếƭ được.
    - Tôi xin cậu, xin cậu cứu nó.
    Hắn lơ đi người đàn bà mà nói chuyện với bọn người kia.
    - Họ nợ mấy người bao nhiêu.
    Một tên bặm trợn trong đó lên giọng.
    - Nó thiếu bọn tao 20 triệu, tiền lãi 30 triệu là 50 triệu.
    - Lãi cắt cổ hả.
    - Mày không trả được thì biến, để tao bắt con bé bán lấy tiền.
    Hắn thở dài, cho 2 tay vào túi quần.
    - Thôi được rồi. Chú Hoàng lấy cho tôi cái vali.
    - Dạ thưa cậu.
    Chú Hoàng lái xe mở cửa chiếc xe xịn lấy ra 1 cái vali đưa cho hắn. Hắn lấy đi 1 cục tiền đô, ko biết là bao nhiêu, ném xuống đất.
    - Đó, tiền mấy người đó, lấy đi. Thế này đủ chưa
    Tên bặm trợn chạy tới nhặt cục tiền lên, cười cười hớn hở.
    - Đủ rồi, đủ rồi.
    - Đủ thì cút.
    Lũ bặm trợn chạy đi, người đàn bà chạy lại kéo con bé lem luốc tới quỳ trước chân hắn, lạy như tế.
    - Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, xin cậu nhận con bé này dùm, cho nó theo cậu, chứ ở nhà ba nó suốt ngày đánh nó, đòi đem nó đi bán.
    Hắn nhìn nó, nó nhìn hắn. Hắn giúp nó vì thấy nó giống chó của hắn chứ hắn đâu muốn ôm cục nợ này.
    - Thôi tôi không cần.
    Hắn bỏ vào xe đi mất, hắn không quan tâm.
    .....
    - Minh Phúc à, vào đi cháu, vào đi, đi đường có mệt không cháu.
    Mấy dì mấy dượng đon đả ra đón hắn, ai cũng coi hắn là ông trời con. Bà ngoại hắn thấy hắn cũng mỉm cười.
    - Về rồi hả cháu.
    - Dạ, chào bà ngoại, cháu mới về.
    - Ời, về là tốt rồi, vô trong nghĩ ngơi đi cháu.
    - Dạ.
    Nói là nghĩ ngơi mà biết chỗ nào đâu mà nghĩ, nhà thì đông, chỗ lại nhỏ, cái gian nhà án chừng to hơn phòng hắn 1 chút. Hắn liếc ra sau vườn có cái võng cột chỗ 2 cây dừa, điểm đáp lý tưởng.
    Đúng là gió trời mát thật, ngay sau hắn là vườn rau, và hắn vô tình nghe câu chuyện của 2 bà dì hái rau.
    - Nè con Mận nó tội ha, suốt ngày mẹ con nó bị đánh đập suốt.
    - Ời mà thằng cha nó cũng thật là, không yêu thương gì mẹ con nó thì bỏ đi, tội.
    - Ôi, cái gì cũng có lý do hết đó. Hồi xưa nhà mẹ nó mang ơn nhà ba nó nên mẹ nó phải lấy ba nó đó chứ, nghe đâu hồi ổng biết ổng không sinh được nên bê tha lun tới giờ.
    - Ủa, con Mận không phải con ruột hả.
    - Không, nó là được mẹ nó lượm về nuôi. Hồi đó họ bỏ nó ở ngoài chợ.
    - Vậy hả, tội quá. Ê mà mẹ con nó tới kìa, đừng nói gì nó buồn, tội lắm.
    - Biết rồi thương không hết đây mà.
    Hắn liếc qua thì thấy mẹ con hồi sớm đi vào chỗ bếp. Người mẹ thì bưng bưng dọn dọn, còn nó thì chiến đấu với đống chén. Nó hết lem luốc rồi, nhìn nó sạch sẽ rồi, cũng... tạm, nhưng hắn không quan tâm.
    .....
    Xong đâu đó họ gọi hắn vào ăn, hắn bây giờ chỉ muốn bay vào xe phi về Sài gòn. Sinh ra là công tử như hắn thật không hợp với chỗ nóng nực này chút nào, nước cũng không muốn uống chứ đừng nói ăn. Nhưng vì mẹ hắn, hắn phải cố gắng đến cùng. Hắn ngồi vào bàn ăn thì thấy mẹ con nó đi ra, hắn cũng không quan tâm.
    Cuối cùng hắn cũng được về, mệt ૮ɦếƭ, hắn muốn ngủ 1 chút quá, hắn liếc mắt ra cửa sổ. Gì đây lại ồn ào gì đây, lại là nhỏ đó, lại bị đánh, kệ đi hắn không quan tâm.
    - Quay lại.
    - Lại quay lại hả cậu.
    - Quay lại.
    Nói là quay lại chứ thực ra là đi lùi lại chứ đường này làm gì có chỗ mà quay.
    Hắn nắm tay lão già đang đánh nó hất ra. Lão ta say xỉn ngã nhào. Hắn nhìn nó, người bao nhiêu vết bầm, mặt cũng vậy, vậy mà không khóc, lỳ. Mẹ nó lại ôm nó.
    Hắn nhìn lão già say sỉn hỏi
    - Sao đánh nó.
    Lão say xỉn đứng lên, giọng lè nhè.
    - Thằng nhãi, mày là ai, con tao, tao có quyền dạy.
    - Đó mà là dạy à.
    Người phụ nữ chạy lại quỳ xin hắn.
    - Tôi ngàn lần xin cậu, xin cậu mang con bé đi, cái khổ này mình tôi chịu đủ rồi.
    Lần này nó mới lên tiếng, giọng nói như chim non, thánh thót.
    - Mẹ, con không đi, con đi ai bảo vệ mẹ.
    Hắn nhìn nó rồi thầm nghĩ "Cái này mà bảo vệ, mày chịu đánh thay mẹ thì có."
    Xong bà lại quay qua xin hắn.
    - Tôi xin cậu mà, xin hãy cứu lấy con bé, chứ ko nó lại bị bán đi, coi như cậu mua nó làm người hầu cho cậu đi cậu.
    Hắn trán lại nổi 3 vạch đen, tự dưng lại rước rắc rối. Hắn nhìn nó ra lệnh.
    - Theo tao.
    Hắn vào xe, nó ko chịu đi, mẹ nó lại đẩy nó lên xe. Nó nhìn ngoái ra sau, ba nó lại đánh mẹ nó.
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    - Minh Phúc của mẹ, con trai cưng bé nhỏ của mẹ, mẹ nhớ con quá. Cho mẹ hôn con cái nào. Hắn trán nổi 3 vạch đen, nhăn nhó khó chịu. - Mẹ à, con có phải con nít nữa đâu, con 18 tuổi rồi đó. - Con 18 hay 180 hay 1800 tuổi gì cũng là cục cưng bé nhỏ của mẹ thôi. - Mẹ, mẹ còn vậy là con tắt máy đó nghe. - Á, khoan khoan, mẹ xin lỗi mà. Hắn vẫn nhăn nhó. - Mẹ gọi con có gì không. Cuộc này nữa là 12 cuộc trong ngày rồi đó. - Mẹ nhớ con mà, với lại mốt đám giỗ ông ngoại ở quê, mẹ không về được, con về giỗ ông giúp mẹ nha nha nha... - Rồi, rồi được rồi, con về là được chứ gì, vậy ha, con ngủ tiếp đây. - Nè nè.... Màn hình điện thoại tắt, hắn vứt điện thoại vào 1 góc, nằm úp mặt nghiêng gối. Đối với hắn hôm nay thật tồi tệ, người mà hắn thích, người ta từ chối hắn rồi. ...... Quê mẹ hắn đường vào đầy bụi, nghèo xơ nghèo xác, không hiểu sao mà mẹ hắn vẫn không chịu bỏ nơi này đi. Nhà thì cũng không cho xây to ra, chỉnh sửa lại, cứ là gian nhà cấp 4, đổ được 1 tấm là may lắm rồi. Mẹ hắn nói ông ngoại hắn thích cổ xưa, cho nên ૮ɦếƭ cũng ở làng quê yên tĩnh này. Ba hắn hồi đó bị ông nội bắt đi từ thiện bất đắc dĩ, nên mới gặp mẹ hắn ở đây, đúng là duyên số mà. Đường hắn đi có ai đó đang cãi nhau, người lôi người kéo, kẻ khóc người dọa. Ầm ĩ, chấn ngang đường hắn, chú lái xe phải xuống giải quyết. Chiếc xe chạy ngang, hắn liếc qua cửa sổ thấy có con bé lem luốc, khóc lóc, nhìn cũng thấy... hơi tội, không khác gì con chó nhà hắn lúc bị hắn phạt. - Quay lại. - Thưa cậu... - Tôi nói quay lại. - Dạ. Chú lái xe cũng hơi ngạc nhiên, có bao giờ cậu chủ của chú quan tâm tới việc gì đâu. Hắn bước xuống xe, mặc điển trai thanh tú, mang đồ đơn giản nhưng có lẽ là rất mắc tiền. Hắn tháo kính mát nhìn bọn người hùng hổ kia. - Mấy người làm gì mà lôi lôi kéo kéo người già với con nít vậy. - Mày là ai, đừng xía vào chuyện của bọn tao. - Tôi là ai mấy người cũng ko đủ tư cách hỏi. Nói, có chuyện gì. Người phụ nữ chạy lại níu chân hắn, quỳ lạy hắn. - Xin cậu xin cậu cứu con gái tôi với, ba nó nhậu nhẹt bài bạc, rồi nợ tiền người ta, không có tiền giờ họ đòi bắt con gái tôi đi. Hắn hừ 1 tiếng lạnh lùng. - Đồ đàn ông vô dụng. Người đàn bà lại tiếp tục quỳ lạy, khóc lóc. Hắn ghét nhất ai khóc lóc trước mặt hắn,phiền ૮ɦếƭ được. - Tôi xin cậu, xin cậu cứu nó. Hắn lơ đi người đàn bà mà nói chuyện với bọn người kia. - Họ nợ mấy người bao nhiêu. Một tên bặm trợn trong đó lên giọng. - Nó thiếu bọn tao 20 triệu, tiền lãi 30 triệu là 50 triệu. - Lãi cắt cổ hả. - Mày không trả được thì biến, để tao bắt con bé bán lấy tiền. Hắn thở dài, cho 2 tay vào túi quần. - Thôi được rồi. Chú Hoàng lấy cho tôi cái vali. - Dạ thưa cậu. Chú Hoàng lái xe mở cửa chiếc xe xịn lấy ra 1 cái vali đưa cho hắn. Hắn lấy đi 1 cục tiền đô, ko biết là bao nhiêu, ném xuống đất. - Đó, tiền mấy người đó, lấy đi. Thế này đủ chưa Tên bặm trợn chạy tới nhặt cục tiền lên, cười cười hớn hở. - Đủ rồi, đủ rồi. - Đủ thì cút. Lũ bặm trợn chạy đi, người đàn bà chạy lại kéo con bé lem luốc tới quỳ trước chân hắn, lạy như tế. - Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, xin cậu nhận con bé này dùm, cho nó theo cậu, chứ ở nhà ba nó suốt ngày đánh nó, đòi đem nó đi bán. Hắn nhìn nó, nó nhìn hắn. Hắn giúp nó vì thấy nó giống chó của hắn chứ hắn đâu muốn ôm cục nợ này. - Thôi tôi không cần. Hắn bỏ vào xe đi mất, hắn không quan tâm. ..... - Minh Phúc à, vào đi cháu, vào đi, đi đường có mệt không cháu. Mấy dì mấy dượng đon đả ra đón hắn, ai cũng coi hắn là ông trời con. Bà ngoại hắn thấy hắn cũng mỉm cười. - Về rồi hả cháu. - Dạ, chào bà ngoại, cháu mới về. - Ời, về là tốt rồi, vô trong nghĩ ngơi đi cháu. - Dạ. Nói là nghĩ ngơi mà biết chỗ nào đâu mà nghĩ, nhà thì đông, chỗ lại nhỏ, cái gian nhà án chừng to hơn phòng hắn 1 chút. Hắn liếc ra sau vườn có cái võng cột chỗ 2 cây dừa, điểm đáp lý tưởng. Đúng là gió trời mát thật, ngay sau hắn là vườn rau, và hắn vô tình nghe câu chuyện của 2 bà dì hái rau. - Nè con Mận nó tội ha, suốt ngày mẹ con nó bị đánh đập suốt. - Ời mà thằng cha nó cũng thật là, không yêu thương gì mẹ con nó thì bỏ đi, tội. - Ôi, cái gì cũng có lý do hết đó. Hồi xưa nhà mẹ nó mang ơn nhà ba nó nên mẹ nó phải lấy ba nó đó chứ, nghe đâu hồi ổng biết ổng không sinh được nên bê tha lun tới giờ. - Ủa, con Mận không phải con ruột hả. - Không, nó là được mẹ nó lượm về nuôi. Hồi đó họ bỏ nó ở ngoài chợ. - Vậy hả, tội quá. Ê mà mẹ con nó tới kìa, đừng nói gì nó buồn, tội lắm. - Biết rồi thương không hết đây mà. Hắn liếc qua thì thấy mẹ con hồi sớm đi vào chỗ bếp. Người mẹ thì bưng bưng dọn dọn, còn nó thì chiến đấu với đống chén. Nó hết lem luốc rồi, nhìn nó sạch sẽ rồi, cũng... tạm, nhưng hắn không quan tâm. ..... Xong đâu đó họ gọi hắn vào ăn, hắn bây giờ chỉ muốn bay vào xe phi về Sài gòn. Sinh ra là công tử như hắn thật không hợp với chỗ nóng nực này chút nào, nước cũng không muốn uống chứ đừng nói ăn. Nhưng vì mẹ hắn, hắn phải cố gắng đến cùng. Hắn ngồi vào bàn ăn thì thấy mẹ con nó đi ra, hắn cũng không quan tâm. Cuối cùng hắn cũng được về, mệt ૮ɦếƭ, hắn muốn ngủ 1 chút quá, hắn liếc mắt ra cửa sổ. Gì đây lại ồn ào gì đây, lại là nhỏ đó, lại bị đánh, kệ đi hắn không quan tâm. - Quay lại. - Lại quay lại hả cậu. - Quay lại. Nói là quay lại chứ thực ra là đi lùi lại chứ đường này làm gì có chỗ mà quay. Hắn nắm tay lão già đang đánh nó hất ra. Lão ta say xỉn ngã nhào. Hắn nhìn nó, người bao nhiêu vết bầm, mặt cũng vậy, vậy mà không khóc, lỳ. Mẹ nó lại ôm nó. Hắn nhìn lão già say sỉn hỏi - Sao đánh nó. Lão say xỉn đứng lên, giọng lè nhè. - Thằng nhãi, mày là ai, con tao, tao có quyền dạy. - Đó mà là dạy à. Người phụ nữ chạy lại quỳ xin hắn. - Tôi ngàn lần xin cậu, xin cậu mang con bé đi, cái khổ này mình tôi chịu đủ rồi. Lần này nó mới lên tiếng, giọng nói như chim non, thánh thót. - Mẹ, con không đi, con đi ai bảo vệ mẹ. Hắn nhìn nó rồi thầm nghĩ "Cái này mà bảo vệ, mày chịu đánh thay mẹ thì có." Xong bà lại quay qua xin hắn. - Tôi xin cậu mà, xin hãy cứu lấy con bé, chứ ko nó lại bị bán đi, coi như cậu mua nó làm người hầu cho cậu đi cậu. Hắn trán lại nổi 3 vạch đen, tự dưng lại rước rắc rối. Hắn nhìn nó ra lệnh. - Theo tao. Hắn vào xe, nó ko chịu đi, mẹ nó lại đẩy nó lên xe. Nó nhìn ngoái ra sau, ba nó lại đánh mẹ nó. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    Wow
    5
    0 Σχόλια 0 Μοιράστηκε 1380 Views
Αναζήτηση αποτελεσμάτων
Προωθημένο

Máy Chấm Công Khuôn Mặt Hikvision DS-K1T320MX - Thẻ Mifare

Máy Chấm Công Khuôn Mặt Hikvision DS-K1T320MX - Thẻ Mifare Chấm công bằng khuôn mặt, thẻ Mifare Quản lý 1.000 thẻ, 500 khuôn mặt, 100.000 sự kiện Hỗ...