• - Anh cút ra bên ngoài cho tôi , ai cho phép anh vào đây ?
    Cô cay nghiệt nạt anh , thẳng thừng ném giỏ xách vào mặt chàng trai đang đứng chôn chân ở cửa .
    Anh lặng người bất động , tuy anh không nhìn thấy được bất kỳ thứ gì . Nhưng tiếng thở dốc và âm thanh quần áo được cởi ra anh vừa nghe được cũng đủ cho anh hiểu cảnh tượng trước mặt rốt cuộc ra sao .
    - Vợ ơi ! Em cùng với anh ta làm gì vậy ? Sao em lại cho người khác vào phòng của chúng ta ?
    Khóe mắt anh cay xè , anh không thấy được gương mặt cô nhưng anh thật sự muốn biết rõ . Anh đã cố gắng rất nhiều , nhưng dường như dù chỉ một chút cảm động cô cũng không cho anh .
    Hi Kiệt và Cẩn Mai là hôn nhân đơn phương , anh bị cô gái xinh xắn hớp hồn ngay từ lần đầu gặp gỡ . Khi anh vẫn chưa bị mù lòa vì tai nạn giao thông . Gia đình anh giàu có và có quyền , anh nhất quyết đòi lấy cô cho bằng được . Cho đến khi biến cố xảy ra , anh bị mù , cha anh sau khi công ty phá sản phải nhảy lầu тự ѕáт .
    Chẳng hiểu sao tài sản nhà đất đều trở vào tay cô , Hi Kiệt mới rõ mọi chuyện đều không phải trùng hợp .
    - Anh bị đui chứ đâu có bị điếc mà không nghe được , chúng tôi đang làʍ t̠ìиɦ . Là làʍ t̠ìиɦ đã nghe rõ chưa .
    Hà Cẩn Mai hét lên , cô vô cùng chán ghét đứa con trai của kẻ thù không đội trời chung kia .
    Ba cô bị một tên gian thương hại c/h/ết , mẹ phải cắn lưỡi vì không muốn bị làm nhục trước xác ba cô . Cô lớn lên thức thời được thù hận ăn sâu vào cơ thể , nên từng bước một vạch ra lộ trình trả thù .
    Cô khiến cho con trai duy nhất của tên khốn kia mê như điếu đổ , hoàn hảo cấu kết với người ngoài khiến cho gia đình hắn nợ nần ngập đầu phải phá sản . Giao kèo với đối tác kia cho cô không ít lợi ích . Cô liền trở thành nữ luật sư thành đạt trong mắt người đời . Tài sản tăng lên đáng kể .
    Nhưng khiến cho tên kia nhảy lầu c/hế/t không nhắm mắt cũng chưa vừa , cô còn muốn dày vò con trai duy nhất của hắn sống không bằng c//ết .
    - Tiểu Mai ! Em đừng như vậy có được không ? Anh hứa , anh hứa ăn hết số cơm hư kia . Anh hứa sẽ không lén lút vào phòng em nằm khi không có em ở nhà nữa . Anh hứa em muốn anh làm gì anh cũng đồng ý cả . Em đừng như vậy có được không ?
    Hai mắt anh tối mờ quơ quào về phía trước , chỉ cần anh ngoan ngoãn để cô tức giận là được mà phải không .
    - Tôi bảo anh cút , hay là muốn ngồi đó nghe chúng tôi â/n á/i với nhau ? Nếu như vậy thì tôi cũng không ngại . Nhưng mà đừng có lên tiếng làm mất hứng đấy .
    Тɪếпɡ ᴍôɪ ʟưỡɪ Ԁâʏ Ԁưɑ тгᴏпɡ ᴆɪêп ᴍê ᴠɑпɡ ʟêп ʟɪêп тɪếρ , тừпɡ ʟầп ɡɪốпɡ пһư пһáт Ԁɑᴏ ᴄứɑ ᴠàᴏ тɪᴍ ɑпһ , ɑпһ Ьịт ʟấʏ һɑɪ тɑɪ ᴍɪ̀пһ ᴄһạʏ ᴠộɪ гɑ пɡᴏàɪ . Anh sợ mình không chịu được sẽ phát điên mất .
    Hi Kiệt vô cùng yêu cô , anh kiên trì yêu cô suốt ba năm làm vợ chồng , tuy rằng cô chưa từng cho anh chạm đến cơ thể cô , anh vẫn chưa từng nửa lời cãi lại .
    Từ khi sự thật được hé lộ , anh vẫn ngày ngày âm thầm chịu đựng làm bao cát trút thù hận cho cô , anh chỉ mong đến một ngày cô sẽ có thể buông bỏ . Anh không cần gì cả , chỉ cần Tiểu Mai có thể vui .
    Thật ra kế hoạch trả thù của cô anh đã biết được từ lâu , nhưng anh vẫn lờ như là kẻ bị dắt mũi .
    Ngay cả lần cô thuê người đυ.ng xe vào anh anh cũng biết nốt cả rồi , cô là muốn anh một lần ૮ɦếƭ nhanh , nhưng anh lại mạng dai sống sót , lại sống làm một kẻ đui mù .
    Vậy nên cô càng căm hận ghét bỏ anh hơn , cô bảo so với ly hôn , cô muốn dày vò bắt anh phải chịu cảnh mất vợ trong chính căn nhà này . Đó là cái giá anh phải trả khi là con nhà họ Hạ .
    Anh ôm lấy tấm ảnh cưới của cả hai gục đầu bên cầu thang , cố nhớ đến nụ cười của cả hai ngày đấy . Cái hôm anh được nắm tay cô vào lễ đường , đó là ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời anh .
    Nhưng tất cả đều chỉ là màn kịch giả dối tự anh mơ tưởng .
    Cả người anh lại cảm thấy đau đớn , từ ngày hiến đi quả thận , cơ thể anh càng lúc càng suy kiệt hơn . Đột nhiên anh không nhịn được rơi nước mắt , không rõ là vì đau ở vết thương cũ hay là ở trong tim .
    Chuyện ngày đó cô bị suy thận cấp tìm mãi vẫn chưa có người thích hợp , anh liền nhanh chóng nhờ người đưa anh âm thầm đi làm thủ tục xét nghiệm . Với ước nguyện duy nhất có thể giúp cô khỏe hơn , ông trời vốn không phụ lòng anh . Chuyện anh hiến tạng cho cô được hoàn toàn giữ bí mật . Chỉ là ngày cô xuất viện khỏe mạnh trở về anh cũng phải lén lút về theo , mặc dù vết thương của anh chưa từng ổn định.
    Hi Kiệt mò mẫm từng bước đi xuống cầu thang , từ ngày anh bị mù anh luôn tập thích nghi với mọi thứ . Cũng may từ nhỏ anh đã sống ở đây . Vậy nên đường lối anh đều thông thuộc nằm lòng cả .
    - Bác Thùy ơi ! Bác lấy giúp cháu bác cơm buổi sáng tiểu Mai đưa cho cháu được không ạ ?
    - Hi Kiệt cơm đó bị ôi thiêu nổi mốc rất nhiều rồi , thôi cháu đừng ăn nữa ?
    Bà nhìn anh liền dâng lên thương cảm , chàng trai vốn dĩ tài hoa là cậu ấm ăn sung mặc sướиɠ . Hơn 2 năm nay lại sống không khác gì cái xác , bị đối xử thậm tệ như con vật nên gầy gọt trơ xương .
    Anh cầm lấy bát cơm từng bước leo lên trên tầng , ngoan ngoãn như đứa bé nấp vào một góc từng lần múc lên ăn vào , những lần trước mỗi lần vào giờ cơm tiểu Mai đều bảo người làm vứt cho anh một bát cơm thiu , trước đây anh ăn cũng quen rồi .
    Nhưng là bởi vì buổi sáng anh phát hiện ra trong cơm có trộn cả những hạt nhỏ như đất cát , người anh lại mệt lả người , anh mới cố ăn vào nhưng chưa được bao nhiêu liền ôm bụng ói xanh mặt . Anh làm dơ mất sàn nhà nên tiểu Mai tức giận lấy tách trà chọi thẳng vào đầu anh mà mắng chửi , bây giờ tuy đã được rửa sơ qua nhưng trán anh lâu lâu vẫn rỉ ra m/á/u đỏ tươi .
    Mùi vị cơm hòa trộn với nước mắt mặn chát , là vì tiểu Mai tức giận việc anh không nghe lời nên mới như vậy . Nếu anh ngoan ngoãn ăn sạch có thể cô sẽ không cho người đàn ông khác động vào nữa . Anh phải cố gắng ăn .
    Tất cả đều là lỗi của gia đình anh nợ cô . Anh không được than oán , nếu không lỡ như tiểu Mai đuổi anh ra bên ngoài . Anh không sợ c/h/ết đói , anh chỉ sợ sẽ không được nghe giọng của người anh yêu .
    - Ây chao ! Đây không phải là thiếu gia nhà họ Hạ sao ? Lúc nãy bị vợ đuổi ra bên ngoài nên ngồi đây vừa khóc vừa ăn cơm à ?
    Tên đàn ông bước đến góc hành lang đá đá vào người con trai đang co người lại .
    - Cơm bốc mùi như vậy mà mày vẫn ăn được à , sao mày sống còn thua con chó nhà tao nữa vậy .
    Hắn nhe răng nói bên tai anh
    - À mà tao nói này , quả thật vợ mày quyến rũ vô cùng ấy , cô ta ở trên giường phóng đãng lắm đấy .
    Hắn cười sang sảng trên đỉnh đầu , mỗi một lần đều giống như có ai dùng 乃úa nện vào tim anh . Nhưng anh vẫn im lặng cắn chặt răng mình , anh không thể làm loạn . Bởi vì làm loạn ồn ào tiểu Mai sẽ càng ghét anh hơn . Nên anh mặt kệ những lời lẽ cay độc kia .
    - Con mẹ nó ! Mày bị điếc thật à ? Không nghe tao nói vợ mày ngon sao ? Vợ mày bị thằng khác chơi mày cũng không có phản ứng . Hay là mày không phải là đàn ông hả ?
    Tên côn đồ kia xách cổ áo anh lên , cung tay đấm vào bụng rồi tiếp đến hạ bộ . Anh đau đến co quắp người lại , nếu như là vết thương mới thì anh có thể chịu . Nhưng hắn vừa dọng vào chỗ mổ thận của anh . Chỗ kia không được chăm sóc tốt đã nhiễm trùng , vậy nên bây giờ còn bung chỉ .
    - Này ! Sao không về còn làm gì đó ?
    Từ phía sau vang lên tiếng nói .
    - Em yêu à anh chỉ thay em dạy dỗ con chó nhà em chút thôi .
    Hắn thả anh xuống đất như thả một đứa trẻ , còn lấy chân đá thêm vài cái тһô Ьạᴏ .
    Anh nằm bất động , áo sơ mi cũ trên người loang lổ vết m/á/u tươi , mấy chỗ bị bỏng do tạt nước sôi lần trước cùng vời vùng bụng dưới đau đến cả môi cũng trở nên tái nhợt .
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    - Anh cút ra bên ngoài cho tôi , ai cho phép anh vào đây ? Cô cay nghiệt nạt anh , thẳng thừng ném giỏ xách vào mặt chàng trai đang đứng chôn chân ở cửa . Anh lặng người bất động , tuy anh không nhìn thấy được bất kỳ thứ gì . Nhưng tiếng thở dốc và âm thanh quần áo được cởi ra anh vừa nghe được cũng đủ cho anh hiểu cảnh tượng trước mặt rốt cuộc ra sao . - Vợ ơi ! Em cùng với anh ta làm gì vậy ? Sao em lại cho người khác vào phòng của chúng ta ? Khóe mắt anh cay xè , anh không thấy được gương mặt cô nhưng anh thật sự muốn biết rõ . Anh đã cố gắng rất nhiều , nhưng dường như dù chỉ một chút cảm động cô cũng không cho anh . Hi Kiệt và Cẩn Mai là hôn nhân đơn phương , anh bị cô gái xinh xắn hớp hồn ngay từ lần đầu gặp gỡ . Khi anh vẫn chưa bị mù lòa vì tai nạn giao thông . Gia đình anh giàu có và có quyền , anh nhất quyết đòi lấy cô cho bằng được . Cho đến khi biến cố xảy ra , anh bị mù , cha anh sau khi công ty phá sản phải nhảy lầu тự ѕáт . Chẳng hiểu sao tài sản nhà đất đều trở vào tay cô , Hi Kiệt mới rõ mọi chuyện đều không phải trùng hợp . - Anh bị đui chứ đâu có bị điếc mà không nghe được , chúng tôi đang làʍ t̠ìиɦ . Là làʍ t̠ìиɦ đã nghe rõ chưa . Hà Cẩn Mai hét lên , cô vô cùng chán ghét đứa con trai của kẻ thù không đội trời chung kia . Ba cô bị một tên gian thương hại c/h/ết , mẹ phải cắn lưỡi vì không muốn bị làm nhục trước xác ba cô . Cô lớn lên thức thời được thù hận ăn sâu vào cơ thể , nên từng bước một vạch ra lộ trình trả thù . Cô khiến cho con trai duy nhất của tên khốn kia mê như điếu đổ , hoàn hảo cấu kết với người ngoài khiến cho gia đình hắn nợ nần ngập đầu phải phá sản . Giao kèo với đối tác kia cho cô không ít lợi ích . Cô liền trở thành nữ luật sư thành đạt trong mắt người đời . Tài sản tăng lên đáng kể . Nhưng khiến cho tên kia nhảy lầu c/hế/t không nhắm mắt cũng chưa vừa , cô còn muốn dày vò con trai duy nhất của hắn sống không bằng c//ết . - Tiểu Mai ! Em đừng như vậy có được không ? Anh hứa , anh hứa ăn hết số cơm hư kia . Anh hứa sẽ không lén lút vào phòng em nằm khi không có em ở nhà nữa . Anh hứa em muốn anh làm gì anh cũng đồng ý cả . Em đừng như vậy có được không ? Hai mắt anh tối mờ quơ quào về phía trước , chỉ cần anh ngoan ngoãn để cô tức giận là được mà phải không . - Tôi bảo anh cút , hay là muốn ngồi đó nghe chúng tôi â/n á/i với nhau ? Nếu như vậy thì tôi cũng không ngại . Nhưng mà đừng có lên tiếng làm mất hứng đấy . Тɪếпɡ ᴍôɪ ʟưỡɪ Ԁâʏ Ԁưɑ тгᴏпɡ ᴆɪêп ᴍê ᴠɑпɡ ʟêп ʟɪêп тɪếρ , тừпɡ ʟầп ɡɪốпɡ пһư пһáт Ԁɑᴏ ᴄứɑ ᴠàᴏ тɪᴍ ɑпһ , ɑпһ Ьịт ʟấʏ һɑɪ тɑɪ ᴍɪ̀пһ ᴄһạʏ ᴠộɪ гɑ пɡᴏàɪ . Anh sợ mình không chịu được sẽ phát điên mất . Hi Kiệt vô cùng yêu cô , anh kiên trì yêu cô suốt ba năm làm vợ chồng , tuy rằng cô chưa từng cho anh chạm đến cơ thể cô , anh vẫn chưa từng nửa lời cãi lại . Từ khi sự thật được hé lộ , anh vẫn ngày ngày âm thầm chịu đựng làm bao cát trút thù hận cho cô , anh chỉ mong đến một ngày cô sẽ có thể buông bỏ . Anh không cần gì cả , chỉ cần Tiểu Mai có thể vui . Thật ra kế hoạch trả thù của cô anh đã biết được từ lâu , nhưng anh vẫn lờ như là kẻ bị dắt mũi . Ngay cả lần cô thuê người đυ.ng xe vào anh anh cũng biết nốt cả rồi , cô là muốn anh một lần ૮ɦếƭ nhanh , nhưng anh lại mạng dai sống sót , lại sống làm một kẻ đui mù . Vậy nên cô càng căm hận ghét bỏ anh hơn , cô bảo so với ly hôn , cô muốn dày vò bắt anh phải chịu cảnh mất vợ trong chính căn nhà này . Đó là cái giá anh phải trả khi là con nhà họ Hạ . Anh ôm lấy tấm ảnh cưới của cả hai gục đầu bên cầu thang , cố nhớ đến nụ cười của cả hai ngày đấy . Cái hôm anh được nắm tay cô vào lễ đường , đó là ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời anh . Nhưng tất cả đều chỉ là màn kịch giả dối tự anh mơ tưởng . Cả người anh lại cảm thấy đau đớn , từ ngày hiến đi quả thận , cơ thể anh càng lúc càng suy kiệt hơn . Đột nhiên anh không nhịn được rơi nước mắt , không rõ là vì đau ở vết thương cũ hay là ở trong tim . Chuyện ngày đó cô bị suy thận cấp tìm mãi vẫn chưa có người thích hợp , anh liền nhanh chóng nhờ người đưa anh âm thầm đi làm thủ tục xét nghiệm . Với ước nguyện duy nhất có thể giúp cô khỏe hơn , ông trời vốn không phụ lòng anh . Chuyện anh hiến tạng cho cô được hoàn toàn giữ bí mật . Chỉ là ngày cô xuất viện khỏe mạnh trở về anh cũng phải lén lút về theo , mặc dù vết thương của anh chưa từng ổn định. Hi Kiệt mò mẫm từng bước đi xuống cầu thang , từ ngày anh bị mù anh luôn tập thích nghi với mọi thứ . Cũng may từ nhỏ anh đã sống ở đây . Vậy nên đường lối anh đều thông thuộc nằm lòng cả . - Bác Thùy ơi ! Bác lấy giúp cháu bác cơm buổi sáng tiểu Mai đưa cho cháu được không ạ ? - Hi Kiệt cơm đó bị ôi thiêu nổi mốc rất nhiều rồi , thôi cháu đừng ăn nữa ? Bà nhìn anh liền dâng lên thương cảm , chàng trai vốn dĩ tài hoa là cậu ấm ăn sung mặc sướиɠ . Hơn 2 năm nay lại sống không khác gì cái xác , bị đối xử thậm tệ như con vật nên gầy gọt trơ xương . Anh cầm lấy bát cơm từng bước leo lên trên tầng , ngoan ngoãn như đứa bé nấp vào một góc từng lần múc lên ăn vào , những lần trước mỗi lần vào giờ cơm tiểu Mai đều bảo người làm vứt cho anh một bát cơm thiu , trước đây anh ăn cũng quen rồi . Nhưng là bởi vì buổi sáng anh phát hiện ra trong cơm có trộn cả những hạt nhỏ như đất cát , người anh lại mệt lả người , anh mới cố ăn vào nhưng chưa được bao nhiêu liền ôm bụng ói xanh mặt . Anh làm dơ mất sàn nhà nên tiểu Mai tức giận lấy tách trà chọi thẳng vào đầu anh mà mắng chửi , bây giờ tuy đã được rửa sơ qua nhưng trán anh lâu lâu vẫn rỉ ra m/á/u đỏ tươi . Mùi vị cơm hòa trộn với nước mắt mặn chát , là vì tiểu Mai tức giận việc anh không nghe lời nên mới như vậy . Nếu anh ngoan ngoãn ăn sạch có thể cô sẽ không cho người đàn ông khác động vào nữa . Anh phải cố gắng ăn . Tất cả đều là lỗi của gia đình anh nợ cô . Anh không được than oán , nếu không lỡ như tiểu Mai đuổi anh ra bên ngoài . Anh không sợ c/h/ết đói , anh chỉ sợ sẽ không được nghe giọng của người anh yêu . - Ây chao ! Đây không phải là thiếu gia nhà họ Hạ sao ? Lúc nãy bị vợ đuổi ra bên ngoài nên ngồi đây vừa khóc vừa ăn cơm à ? Tên đàn ông bước đến góc hành lang đá đá vào người con trai đang co người lại . - Cơm bốc mùi như vậy mà mày vẫn ăn được à , sao mày sống còn thua con chó nhà tao nữa vậy . Hắn nhe răng nói bên tai anh - À mà tao nói này , quả thật vợ mày quyến rũ vô cùng ấy , cô ta ở trên giường phóng đãng lắm đấy . Hắn cười sang sảng trên đỉnh đầu , mỗi một lần đều giống như có ai dùng 乃úa nện vào tim anh . Nhưng anh vẫn im lặng cắn chặt răng mình , anh không thể làm loạn . Bởi vì làm loạn ồn ào tiểu Mai sẽ càng ghét anh hơn . Nên anh mặt kệ những lời lẽ cay độc kia . - Con mẹ nó ! Mày bị điếc thật à ? Không nghe tao nói vợ mày ngon sao ? Vợ mày bị thằng khác chơi mày cũng không có phản ứng . Hay là mày không phải là đàn ông hả ? Tên côn đồ kia xách cổ áo anh lên , cung tay đấm vào bụng rồi tiếp đến hạ bộ . Anh đau đến co quắp người lại , nếu như là vết thương mới thì anh có thể chịu . Nhưng hắn vừa dọng vào chỗ mổ thận của anh . Chỗ kia không được chăm sóc tốt đã nhiễm trùng , vậy nên bây giờ còn bung chỉ . - Này ! Sao không về còn làm gì đó ? Từ phía sau vang lên tiếng nói . - Em yêu à anh chỉ thay em dạy dỗ con chó nhà em chút thôi . Hắn thả anh xuống đất như thả một đứa trẻ , còn lấy chân đá thêm vài cái тһô Ьạᴏ . Anh nằm bất động , áo sơ mi cũ trên người loang lổ vết m/á/u tươi , mấy chỗ bị bỏng do tạt nước sôi lần trước cùng vời vùng bụng dưới đau đến cả môi cũng trở nên tái nhợt . Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    Love
    Like
    Haha
    Yay
    Wow
    6
    0 Comentários 0 Compartilhamentos 5290 Visualizações
  • Rầm,tóc...tóc (Tiếng nước mì chảy từ trên bàn xuống )
    -Này cô kia, sao cô dám....-Kì Kì hét thật to và chỉ tay về phía Mỹ Mỹ
    -Thật tình xin lỗi cô...Tôi sơ ý quá....Tôi sẽ đền bù lại cho cô....-Cô nói với vẻ mặt ấp úng,tay thì lun chắp tay trước ngược không ngừng van xin
    -Cô có biết chiếc điện thoại này bao nhiêu tiền không ? Tôi vừa mới mua đấy... -Cô ta tức giận hét to rồi quay về phía Dương Thiên Hàn
    -Thiên Hàn anh, điện thoại anh mới mua cho em mà bây giờ cô ta té làm ướt điện thoại rồi....Chúng ta đi mua lại cái mới nhé....-Kì Kì nhẹ nhàng nói, tay choàng lấy cổ Thiên Hàn
    -Tùy em....-Thiên Hàn nói với giọng lạnh lùng
    -Này cô kia....Cô nói sẽ đền bù mà phải không?-Kì Kì nhìn về phía cô
    -Phải....Nhưng mà....Tôi không có tiền-Mỹ Mỹ nói với giọng nhẹ nhàng, xấu hổ
    -Cô không có tiền mà đòi đền bù cho tôi hã? Nhìn cô á là tôi biết cô làm thuê ở đây rồi thì làm gì mà có tiền đền cho tôi...Đi đứng hậu đậu như cô sớm ngày cũng khiến quán mì con kiến này mất khách...-Kì Kì nói với giọng kiêu ngạo
    -Ồn ào quá.....Điện thoại anh sẽ mua lại cho em....Đi thôi.-Thiên Hàn nhíu mày lạnh lùng nói rồi nhanh chóng đi ra chiếc audi màu đen bóng loáng.
    -Hàn....Đợi em.....-Kì Kì không thèm nhìn cô một cái, quay mặt chạy theo Thiên Hàn
    Cô nhanh chóng chạy thật nhanh về phía Thiên Hàn rồi nói:
    -Này anh kia....Đợi đã...
    Thiên Hàn dừng bước, vẫn không quay đầu lại nhìn cô
    -Chuyện gì ?
    -Số tiền mua điện thoại cho cô gái kia....Tôi sẽ trả lại anh....
    -Không cần....
    -Tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh....Dù có phải làm trâu làm ngựa tôi cũng phải trả tiền lại cho anh -Cô nói đầy nhiệt huyết, mạnh mẽ
    -Tôi không ép
    -Là tôi tự nguyện...
    -Được.Vậy chiều ngày mai 5 giờ tôi qua rước cô.
    -Được ...Tôi đi trước đây....
    Cô nhanh chóng quay lại trong quán lau sạch bàn bị ướt do nước mì đổ xuống trong lúc cô té.
    -Thiên Hàn....Anh nói gì với cô ta vậy?
    -Không gì..
    -Bây giờ chúng ta đi mua điện thoại được chưa...-Vẫn cái giọng nhõng nhẽo đó, cô nhanh chóng ôm lấy tay của Thiên Hàn rồi ngồi vào xe.
    -Chạy đi...
    -Vâng, cậu chủ.
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    Rầm,tóc...tóc (Tiếng nước mì chảy từ trên bàn xuống ) -Này cô kia, sao cô dám....-Kì Kì hét thật to và chỉ tay về phía Mỹ Mỹ -Thật tình xin lỗi cô...Tôi sơ ý quá....Tôi sẽ đền bù lại cho cô....-Cô nói với vẻ mặt ấp úng,tay thì lun chắp tay trước ngược không ngừng van xin -Cô có biết chiếc điện thoại này bao nhiêu tiền không ? Tôi vừa mới mua đấy... -Cô ta tức giận hét to rồi quay về phía Dương Thiên Hàn -Thiên Hàn anh, điện thoại anh mới mua cho em mà bây giờ cô ta té làm ướt điện thoại rồi....Chúng ta đi mua lại cái mới nhé....-Kì Kì nhẹ nhàng nói, tay choàng lấy cổ Thiên Hàn -Tùy em....-Thiên Hàn nói với giọng lạnh lùng -Này cô kia....Cô nói sẽ đền bù mà phải không?-Kì Kì nhìn về phía cô -Phải....Nhưng mà....Tôi không có tiền-Mỹ Mỹ nói với giọng nhẹ nhàng, xấu hổ -Cô không có tiền mà đòi đền bù cho tôi hã? Nhìn cô á là tôi biết cô làm thuê ở đây rồi thì làm gì mà có tiền đền cho tôi...Đi đứng hậu đậu như cô sớm ngày cũng khiến quán mì con kiến này mất khách...-Kì Kì nói với giọng kiêu ngạo -Ồn ào quá.....Điện thoại anh sẽ mua lại cho em....Đi thôi.-Thiên Hàn nhíu mày lạnh lùng nói rồi nhanh chóng đi ra chiếc audi màu đen bóng loáng. -Hàn....Đợi em.....-Kì Kì không thèm nhìn cô một cái, quay mặt chạy theo Thiên Hàn Cô nhanh chóng chạy thật nhanh về phía Thiên Hàn rồi nói: -Này anh kia....Đợi đã... Thiên Hàn dừng bước, vẫn không quay đầu lại nhìn cô -Chuyện gì ? -Số tiền mua điện thoại cho cô gái kia....Tôi sẽ trả lại anh.... -Không cần.... -Tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh....Dù có phải làm trâu làm ngựa tôi cũng phải trả tiền lại cho anh -Cô nói đầy nhiệt huyết, mạnh mẽ -Tôi không ép -Là tôi tự nguyện... -Được.Vậy chiều ngày mai 5 giờ tôi qua rước cô. -Được ...Tôi đi trước đây.... Cô nhanh chóng quay lại trong quán lau sạch bàn bị ướt do nước mì đổ xuống trong lúc cô té. -Thiên Hàn....Anh nói gì với cô ta vậy? -Không gì.. -Bây giờ chúng ta đi mua điện thoại được chưa...-Vẫn cái giọng nhõng nhẽo đó, cô nhanh chóng ôm lấy tay của Thiên Hàn rồi ngồi vào xe. -Chạy đi... -Vâng, cậu chủ. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    Love
    Like
    Haha
    Yay
    Wow
    6
    0 Comentários 0 Compartilhamentos 4871 Visualizações
  • Mẹ. Con không lấy anh ta đâu.
    - Trời ơi cái con ngu này. Mày có biết được làm dâu nhà họ Trần khác nào phúc nhà mày to như cái đình không hả?
    - Nhà họ Trần có 3 người con trai, người lớn nhất nghe nói định cư bên Mỹ, người thứ hai điên điên khùng khùng, người thứ ba đã yên bề gia thất. Bây giờ mà gả vào đó không khác gì con phải lấy người điên làm chồng. Mẹ... con không biết đâu.
    - Tao cũng không biết đâu, mày không lấy cũng phải lấy. Bố mày đã nhận lời nhà người ta rồi, nghe nói là đêm nay sẽ tới nơi để coi mắt đấy.
    - Nếu thích bà đi mà lấy. Có phải vì bà là mẹ kế của tôi nên nghĩ muốn làm gì cũng được đúng không? Tôi nói cho bà biết, tôi gọi bà một tiếng mẹ là vì tôi nghĩ bà sẽ tốt, bà hứa tìm cho tôi được tấm chồng đàng hoàng. Không ngờ bà lại bắt tôi lấy thằng chồng điên.
    - Mày... mày đúng là có phúc mà không biết hưởng, lại còn lớn tiếng với tao. Nhà họ Trần, gia thế vang danh lẫy lừng, mày tưởng bước chân vào đó là dễ à? Vào đó mày có biết một bước lên tiên không hả con.
    - Tôi không biết tiên cảnh ở đâu nhưng nghĩ đến chuyện ngày đêm hầu hạ một thằng điên là tôi cũng muốn điên theo luôn rồi.
    - Mày có chắc phải lấy thằng điên không? Nhà đó còn cậu cả nữa mà.
    - Bà nghĩ gì vậy? Cậu cả nhà đó định cư bên nước ngoài rồi. Bà tưởng tôi không tìm hiểu trước à, đừng nghĩ lừa được con Diệu Anh này mà dễ. Bà lừa được bố tôi chứ còn lâu mới lừa được tôi.
    Tiếng ho khụ khụ tới gần, một người đàn ông độ tuổi ngũ tuần từ cửa bước vào.
    - Hai người lại to tiếng chuyện gì đấy? Lúc nào cũng muốn nhà này ầm ĩ lên mới chịu à?
    - Ông vào mà xem con gái ông đấy. Giờ nó kêu nó không lấy chồng đây này.
    - Con không lấy chồng điên đâu ba.
    - Diệu Anh. Ai nói con là lấy chồng điên. Con có biết....
    Diệu Anh nhanh chóng lên tiếng ngắt lời ba mình.
    - Biết là lấy vào đó là một diễm phúc đúng không ba?
    - Ờ thì.. thì đúng là vậy con ạ.
    - Thế ba có biết nhà đó có người con trai bị điên không?
    - Ừ biết.
    - Con mà gả vào đó khác gì lấy chồng điên đâu.
    - Lấy ai còn chưa rõ mà.
    - Nói tóm lại con không đồng ý cuộc hôn nhân này. Đừng ép con quá không con cắn lưỡi tự tử cho hai người xem.
    - Diệu Anh...!
    - Con nói được là con làm được đó.
    Bà bĩu môi.
    - úi zời. Sợ ૮ɦếƭ như mày có mà dám.
    - Bà đừng thách tôi.
    Ông gằn giọng quát lớn tiếng hơn.
    - Thôi im...Im hết đi. Vẫn chưa đủ đau đầu à?
    - Thế bây giờ người ta sắp đến xem mặt rồi đó. Ông tính sao? Tiền thì cũng nhận rồi, hợp đồng đầu tư người ta cũng ký cho rồi. Ông mà lật lọng là ông mất trắng tất cả đó.
    - Đấy! Tôi biết ngay mà, tất cả là do bà đứng đằng sau xúi giục ba tôi, chứ ba tôi thương tôi lắm.
    - Là do ba mày làm ăn thua lỗ mới phải vậy đấy, mày còn trách tao?
    - Ba.. con không chịu đâu.
    - Diệu Anh.. hay là con cứ đồng ý đi con. Có gì mình tính sau.
    - Ba buồn cười. Hôn nhân là chuyện cả một đời người. Ba nói tính sau làm sao được, thanh xuân của con được mấy năm. Với lại con mới 20 tuổi, con còn phải đi du học bên nước ngoài nữa. Ba muốn kiếm ai lấy chồng thay con thì kiếm.
    Bà mắt bừng sáng lên, chầm chậm hỏi lại.
    - Mày vừa nói kiếm người lấy chồng thay mày hả Diệu Anh?
    - Đúng rồi đó.
    - Được rồi. Tao sẽ kiếm giúp mày nhưng mày đừng có mà hối hận nhá.
    Ông lên tiếng:
    - Không được. Nhỡ chẳng may người ta phát hiện ra thì ૮ɦếƭ cả lũ.
    - Xời cái ông này. Nhà bên đó đã gặp mặt cái Diệu Anh bao giờ đâu mà biết được.
    - Liệu??
    - Ông yên tâm. Tôi giải quyết được, nhưng có điều phải sắp xếp sớm cho cái Diệu Anh đi ra nước ngoài du học lấy vài năm.
    - Ba. Trường con cũng đang có đợt tuyển du học sinh du học bên Ý đó. Hay là cho con sang đó nha ba.
    - Phải xem thế nào đã.
    - Bây giờ là 6 giờ chiều, chắc cái con bé Nụ cũng về đến nhà rồi ( bà nói)
    - Ý bà là...( Diệu Anh và ba đồng thanh hỏi)
    - Còn gì nữa. Tôi định để nó thay Diệu Anh lấy chồng.
    - Nhưng người ta có chịu không? ( ông hỏi)
    - Không chịu vẫn phải chịu. Chẳng phải nhà bên đó mới ứng tiền lương một năm làm của cái Nụ hay sao. Coi như là cho vay tiền rồi gán nợ luôn.
    Diệu anh nhếch môi thở phào nhẹ nhõm.
    - Cũng được. Con nhỏ đó xinh gần bằng con,coi như không mang tiếng cái danh của con.
    Bà nhanh chóng đi thay đồ rồi cầm túi xách bước đi vội vàng.
    - Nô... mày chở tao qua nhà cái Nụ. Biết đường vào nhà nó không?
    - Dạ con nhớ thưa bà. Nhưng mà tới nhà nó làm gì hả bà chủ?
    - Tao bảo mày chở thì mày cứ chở, lại còn hỏi nhiều. Rõ nhiều chuyện!
    - Dạ vậy bà đợi con lấy xe máy. Đường đó nhỏ hẹp không đi được ô tô đâu bà.
    - Vì không đi được ô tô nên tao mới bảo bay. Nếu ô tô vào đó được cũng chẳng đến lượt mày.
    - Bà đợi con lát nhá.
    Thằng Nô nhanh chóng chạy vào nhà kho dắt chiếc xe máy dearm ra sân, bà khẽ nhíu mày lắc đầu.
    - Sao xe xấu vậy?
    Thằng Nô gãi đầu cười nhạt.
    - Dạ. Con không đi được xe ga của ông chủ.
    - Thôi được rồi. Nhanh lên không muộn giờ mất.
    Chiếc xe bon bon trên con đường đá bằng phẳng rồi rẽ trái tới đoạn đường đất gập ghềnh. Bà ngồi sau thằng Nô, miệng không ngừng ca thán.
    - Mẹ cái đường gì không biết. Bọn huyện xã đâu mà lại để cái đường như thế này chứ.
    - Bà chủ. Đây là đường liên thông với xã bên cạnh, con nghe nói hai xã đùn đẩy trách nhiệm cho nhau lắm. Với lại xung quanh đây đều là cánh đồng, phương tiện không thông dụng nên người ta không quan tâm mấy là đúng thôi. Hay là bà có nhiều tiền thì bà đầu tư đi.
    - ơ hay cái thằng này. Tao việc gì phải đầu tư, tiền đó để tao đi làm đẹp còn hơn. Với lại tao cũng đâu thừa tiền. Mà sắp tới nơi chưa đó?
    - Dạ trước mặt bà kia rồi.
    Chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà cấp 4 cũ kỹ, trước cổng nhà có nuôi một đàn gà và mấy con vịt con, bà ngần ngại bước xuống xe, vừa bước vừa lụng bụng trong miệng.
    - Biết thế đi dép tổ ong cho xong. Phí cả đôi dép hàng hiệu.
    Nô:
    - Để con gọi xem có ai ở nhà không nhá.
    - Ừ thì mày gọi đi, chẳng lẽ lại là tao gọi.
    Nô gọi lớn:
    - Có ai ở nhà không ạ?
    Từ bên trong căn nhà, qua chiếc rèm tre, người phụ nữ ngó ra nhìn ngoài cổng.
    - Bà chủ Đường ( mắt tròn xoe kinh ngạc nói)
    - Nụ ơi Nụ.. con xem ai đến nhà mình này.
    Bà khẽ nhăn mặt rồi lên tiếng.
    - Thế có mời tôi vào nhà được không?
    - Dạ được chứ ạ. Mời bà vào trong xơi nước.
    Bà bước đi trước, thằng Nô bước theo sau. Bước qua chiếc rèm một đoạn là tới bàn uống nước, nhìn sơ qua căn nhà mọi thứ đều cũ kỹ, phòng khách kê đủ được một bộ bàn ghế nhỏ và một chiếc giường, phòng của Nụ nằm ở cuối căn nhà.
    Mẹ cô nhanh chóng kéo ghế cho bà chủ.
    - Bà ngồi xuống đó đi ạ.
    Nụ từ đằng sau chạy lên, cô là cô gái có dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng hồng, khuôn mặt nổi bật nhất là đôi mắt to tròn và đôi môi trái tim đỏ mọng. Cô nhanh nhẹn hỏi bà chủ.
    - Bà chủ tới tìm con ạ? Con vừa mới từ đó về thôi mà đã nhớ con rồi à?
    - Bố cô. Tôi đến đây là có việc muốn trao đổi với bố mẹ cô. Cô ngồi xuống đó đi.
    Nụ bán tín bán nghi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh bà. Cô là cô gái tinh ý nên trong lòng cũng phần nào đoán ra được chắc hẳn là có chuyện quan trọng lắm bà mới đến tận nhà cô thế này.
    Bà nghiêm túc nói với mẹ cô.
    - Nụ năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
    - Dạ cháu 20 tuổi thôi bà.
    - Ở quê tầm tuổi này là lấy chồng tốt rồi.
    Nụ lên tiếng.
    - Con chưa muốn lấy chồng đâu ạ.
    - Ơ hay cái con bé này. Người lớn nói chuyện thì cứ ngồi yên mà lắng nghe chứ.
    Mẹ cô huých tay cô một cái ý nói im lặng.
    Bà chủ nói tiếp.
    - Chẳng là thế này, tôi có một chỗ rất tốt muốn giới thiệu cho con bé Nụ. Thấy con bé nhanh nhẹn mà lại thật thà nên mới giới thiệu cho đấy nhé.
    Mẹ cô ngập ngừng.
    - Dạ. Chúng tôi cảm ơn lòng tốt của bà chủ...nhưng.. nhưng mà con bé chưa muốn lấy chồng với lại nhà chúng tôi cũng chưa muốn gả đi sớm ạ.
    Bà chủ thay đổi sắc mặt nói.
    - Nếu cuộc hôn nhân này bắt buộc phải có thì làm sao?
    Mẹ cô và cô quay qua nhìn nhau rồi hướng mắt nhìn bà chủ.
    - Bà chủ. Ý bà là?
    - Nói thẳng luôn là lần trước anh chị có ứng của tôi 60 triệu tiền công một năm của cái Nụ, vay thêm chúng tôi 50 triệu nữa là 110triệu đồng. Thôi thì bây giờ thế này, nhà tôi đang có việc cần đến tiền thì bà thu xếp trả luôn bây giờ cho tôi. Còn tiền công cái Nụ tôi cũng không cần nó đến làm nữa. Bà tính thế nào thì tính đi.
    - Bà chủ. Bà đòi bất ngờ như vậy có quá không ạ? Bà biết đợt vừa rồi dịch bệnh gia cầm nên nhà tôi mới làm ăn thua lỗ, bây giờ có bán cả nhà chúng tôi cũng không đủ từng ấy tiền.
    - Tức là bà nợ xấu đúng không? Nếu là nợ xấu để tôi gọi công an tới lôi cổ cả nhà bà vô tù. Tôi nghe nói ông nhà bà đang bị bệnh thận gì đó mà.
    - Bà chủ..bà...cho chúng tôi khất thêm vài bữa nữa ạ.(rưng rưng nước mắt)
    - Ơ hay. Bây giờ cần tiền mới phải đi hỏi nợ. Sao lúc vay không kêu sớm.
    - Bà làm vậy có khác nào ép người vào đường cùng quá không vậy?
    - Giờ bà mới biết à?
    Nụ ngồi bên cạnh mẹ mình, chứng kiến như vậy, cô không thể nhịn thêm được nữa, rõ ràng bà ấy đang cố tình làm khó nhà cô thì đúng. Cái quan trọng ở đây chính là bà muốn mai mối cho cô nhưng không thành công nên mới quay ra chơi xấu đòi nợ. Cô đặt tay mình lên cánh tay mẹ rồi bình tĩnh nói.
    - Mẹ.. mẹ bình tĩnh đi ạ.
    - Con ơi. Nhà mình lấy đâu ra số tiền lớn như vậy bây giờ.
    Cô nhìn thẳng vào mắt bà chủ rồi hỏi.
    - Bà chủ. Bà muốn con làm gì thì cứ nói thẳng đi ạ.
    - Bây giờ muốn trả nợ cho bố mẹ không?
    - Muốn ạ.
    - Vậy lấy chồng giàu có đi, không những hết nợ lại có khi giàu lên.
    - Bà...
    - Thế này nhé, bây giờ mày làm dâu nhà Trần Gia thay cái Diệu Anh đi. Tao sẽ xoá nợ cho nhà mày, mày sẽ có cuộc sống giàu có. Cơ hội ngàn năm mới có một đấy.
    - Bà nói thế khác gì bảo con bán thân.
    - Cái thân mày được giá thế là ngon rồi. Với lại tao bảo mày đi lấy chồng chứ có bảo mày đi làm gái đâu mà.
    Cô im lặng suy nghĩ, mẹ cô liếc mắt nhìn cô, ánh mắt nghe chừng bằng lòng đồng ý.
    - Nụ.. hay là...?
    - Ý mẹ là con đồng ý ấy ạ?
    - Không có sự lựa chọn nào khác đâu con.
    - Nhưng mà....
    - Có quyết thì quyết nhanh lên. Gớm, đằng nào chẳng đi lấy chồng, sướng bỏ mịa lên được còn gì ( bà chủ nói)
    - Có mối ngon đã chẳng đến lượt con ( Nụ đáp)
    - Mày đi hỏi cả làng cả tổng xem gia thế nhà Trần Gia như thế nào.
    Mẹ cô bất ngờ nắm lấy tay cô, bà vừa rơi nước mắt vừa nói.
    - Nụ... hay là đồng ý nhá con. Coi như bố mẹ nợ con rất nhiều.
    - Mẹ... con được lớn khôn như ngày hôm nay là do một tay bố mẹ nuôi nấng. Nếu mẹ muốn con đi lấy chồng thì con sẽ đi ạ.
    - Con đừng nói vậy. Mẹ không muốn nhưng không còn lựa chọn.
    Bà chủ lắc đầu nói.
    - Thôi được rồi. Vậy là quyết sẽ lấy đúng không? Nếu quyết thì bây giờ theo tôi về nhà, tối nay nhà trai tới xem mặt rồi.
    Nụ:
    - Khoan đã. Con đi theo bà cũng được nhưng bà phải viết giấy xoá nợ cho nhà con đã.
    - Cái con nhỏ này. Mày nghĩ tao trẻ con mà lừa nhà mày à? Còn chữ tín của tao nữa.
    - Chữ tín bây giờ bán rẻ lắm bà ơi. Bà nói cho nhà con vay nợ rồi đùng cái bà đòi đó thôi.
    - Thiệt tình. Chẳng hiểu bố mẹ thì ngơ ngơ mà đẻ ra đứa con đáo để ghê.
    - Thế bây giờ bà có viết không ạ?
    - Viết thì viết. Mang giấy 乃út ra đây.
    Cầm tờ giấy xoá nợ trên tay, cô rưng rưng nước mắt đưa cho mẹ rồi nghẹn ngào nói.
    - Mẹ.. mẹ giữ kỹ giấy xoá nợ này nhé. Con sang bên đó con sẽ tự biết lo cho bản thân mình nên bố mẹ ở nhà đừng lo lắng gì nhé. Đỡ nợ rồi nên mẹ bảo bố làm ít thôi, chịu khó ăn uống đầy đủ cho mau khỏi bệnh. Còn thằng cu Tý nữa, nếu em hỏi con đâu thì mẹ nói con đi học trên thành phố để nó vui nhé. Con đi đây. Có gì con sẽ liên lạc ạ.
    Ngoảnh mặt bước đi, cô muốn bật khóc giống như một đứa trẻ nhưng vì sợ mẹ buồn cô lại cố gắng gồng mình để mạnh mẽ.Trên đường tới nhà họ Đường, những giọt nước mắt cô không ngừng tuôn rơi trên đôi má ửng hồng. Cô cười nhạt cho số phận của mình, cô đã từng mơ về một ngôi nhà hạnh phúc tràn ngập yêu thương, bây giờ tất cả sẽ tan như màn sương khói. Cô còn chẳng buồn nghĩ tới người chồng sắp tới của mình vì cô nghĩ nếu người đó không ngu si đần độn thì cũng chẳng giàu có, mà đã giàu có thì trí óc cũng chẳng bình thường nên bà chủ mới để tới lượt cô. Cô giờ đây chỉ biết thở dài chấp nhận, chỉ cần những người cô yêu thương được yên bình và hạnh phúc.
    Về tới nhà họ Đường, bà chủ dặn đi dặn lại với cô tuyệt đối không được gọi nhầm, bây giờ ông bà chính là bố mẹ của cô... Cô được đưa vào phòng thay đồ, mặc một chiếc váy công chúa màu trắng của Diệu Anh, tóc được uốn xoăn nhẹ nhàng từng lọn sóng. Đứng nhìn mình trước gương, thậm chí cô còn không nhận ra chính mình, chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ đẹp tới mức này. Quả đúng là người đẹp vì lụa có khác.
    Màn đêm buông xuống, khôg gian yên ắng trong màn đêm cô quạnh, từng cơn giới thổi lướt qua những chiếc lá cây bay xào xạc trong gió, ánh trăng khuyết mập mờ rọi xuống những con đường, những ngôi nhà cao tầng san sát nhau, cảm giác yên bình đến lạ. Đồng hồ tích tắc điểm 11 giờ đêm, ấy vậy mà vẫn không thấy bóng dáng nhà họ đâu, ông bà sốt ruột đứng ngồi không yên.
    - Ông có chắc tối nay nhà họ tới không đó.
    - Chắc mà. Người ta nói sẽ đến là đến.
    Ông vừa dứt lời thì từ xa hai chiếc xe màu đen chầm chậm tiến lại gần rồi dừng lại trước cổng nhà. Người lái xe vội vàng bước xuống mở cửa cho người ngồi ghế sau. Từ trong xe, một người phụ nữ chừng 50 tuổi bước xuống,bà mặc chiếc váy màu đen, bên ngoài khoác thêm chiếc khăn lụa mỏng, dù nhìn xa hay gần đều toát lên sự sang chảnh vô cùng. Đi theo sau bà còn có 2 người phụ nữ và 2 người đàn ông khác. Vậy là tổng cộng có tất cả 5 người.
    Ông bà Đường nhìn nhau vui mừng ra mặt, hồi hộp bước tới mời mọi người vào trong nhà uống nước. Người phụ nữ cười nhạt, một người theo sau đặt những túi quà xuống bàn.
    - Ông là ông chủ Đường Tâm và bà nhà ạ. Rất vui được gặp mặt hai người.
    - Dạ. Vợ chồng tôi cũng rất vui được gặp mặt phu nhân.
    - Giới thiệu với hai người, tôi là bà hai của Trần Gia. Hôm nay được sự ủy quyền của mọi người trong Trần Gia, tôi đến để coi mắt cháu Diệu Anh nhà ông bà. Nếu ông bà đồng ý thì tôi có thể đặt lễ và đón cháu đi luôn đêm nay ạ. Thực ra công việc nhà tôi rất bận, cũng không có nhiều thời gian đi lại nhiều.
    - Dạ.. vậy còn đám cưới ạ?
    - Sẽ tính sau nếu như mọi người trong nhà ưng ý.
    - À dạ vâng ạ. Bà đợi tôi lát, tôi vào gọi cháu Diệu Anh ra đây ạ. Cháu nó vẫn còn hơi e thẹn ạ.
    - Được. Bà cứ đi đi.
    Bà bước vào bên trong căn phòng, bà gọi nhỏ cô.
    - Mày còn đứng đó, người ta tới rồi, đang kiếm mày.
    - Thế để con ra.
    - Nhớ những lời tao dặn trước đó nghe chưa?.
    - Được rồi. Con biết rồi mà.
    Cô mỉm cười bước ra phòng khách, tới gần bà hai cô cúi đầu xuống, giọng nói nhẹ nhàng.
    - Con chào phu nhân ạ.
    - Ái chà. Con bé này xem ra cũng xinh đáo để. Cũng không tồi.
    - Dạ phu nhân quá khen con rồi ạ.
    - Con năm nay bao nhiêu tuổi.
    - Dạ con 20 tuổi.
    - Để xem nào, nếu vậy thì rất hợp tuổi với thiếu gia nhà họ Trần. Ta ưng con rồi đấy.
    - Dạ.. con cảm ơn ạ. (trong lòng cô thầm nghĩ con đang mong bà đừng ưng con)
    Sau đó bà đặt một chiếc phong bì lên bàn rồi nói.
    - Đường xá có chút bất tiện, chúng tôi không kịp mua lễ gia tiên, ông bà mua dùm và kêu gọi gia tiên giúp hai đứa. Bây giờ cũng muộn rồi, tôi xin phép đón cháu về bên đó để kịp nghỉ ngơi. Còn về lễ cưới chúng tôi sẽ nói sau.
    - Dạ vậy chúng tôi nhờ gia đình bên đó chăm sóc và để ý cháu giúp. Có gì không đúng ông bà cứ phạt thẳng tay ( ông nói)
    Bà Đường thấy vậy bèn giả bộ ôm chầm lấy cô.
    - Về bên đó nhớ giữ gìn sức khỏe và điện thoại thường xuyên cho bố mẹ nhé. Bố mẹ nhớ con nhiều lắm.
    Cô thấy bà diễn kịch khá tốt nên cũng tuỳ hứng đáp lại.
    - Dạ. Mẹ cũng thật khỏe mạnh nha mẹ.
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    Mẹ. Con không lấy anh ta đâu. - Trời ơi cái con ngu này. Mày có biết được làm dâu nhà họ Trần khác nào phúc nhà mày to như cái đình không hả? - Nhà họ Trần có 3 người con trai, người lớn nhất nghe nói định cư bên Mỹ, người thứ hai điên điên khùng khùng, người thứ ba đã yên bề gia thất. Bây giờ mà gả vào đó không khác gì con phải lấy người điên làm chồng. Mẹ... con không biết đâu. - Tao cũng không biết đâu, mày không lấy cũng phải lấy. Bố mày đã nhận lời nhà người ta rồi, nghe nói là đêm nay sẽ tới nơi để coi mắt đấy. - Nếu thích bà đi mà lấy. Có phải vì bà là mẹ kế của tôi nên nghĩ muốn làm gì cũng được đúng không? Tôi nói cho bà biết, tôi gọi bà một tiếng mẹ là vì tôi nghĩ bà sẽ tốt, bà hứa tìm cho tôi được tấm chồng đàng hoàng. Không ngờ bà lại bắt tôi lấy thằng chồng điên. - Mày... mày đúng là có phúc mà không biết hưởng, lại còn lớn tiếng với tao. Nhà họ Trần, gia thế vang danh lẫy lừng, mày tưởng bước chân vào đó là dễ à? Vào đó mày có biết một bước lên tiên không hả con. - Tôi không biết tiên cảnh ở đâu nhưng nghĩ đến chuyện ngày đêm hầu hạ một thằng điên là tôi cũng muốn điên theo luôn rồi. - Mày có chắc phải lấy thằng điên không? Nhà đó còn cậu cả nữa mà. - Bà nghĩ gì vậy? Cậu cả nhà đó định cư bên nước ngoài rồi. Bà tưởng tôi không tìm hiểu trước à, đừng nghĩ lừa được con Diệu Anh này mà dễ. Bà lừa được bố tôi chứ còn lâu mới lừa được tôi. Tiếng ho khụ khụ tới gần, một người đàn ông độ tuổi ngũ tuần từ cửa bước vào. - Hai người lại to tiếng chuyện gì đấy? Lúc nào cũng muốn nhà này ầm ĩ lên mới chịu à? - Ông vào mà xem con gái ông đấy. Giờ nó kêu nó không lấy chồng đây này. - Con không lấy chồng điên đâu ba. - Diệu Anh. Ai nói con là lấy chồng điên. Con có biết.... Diệu Anh nhanh chóng lên tiếng ngắt lời ba mình. - Biết là lấy vào đó là một diễm phúc đúng không ba? - Ờ thì.. thì đúng là vậy con ạ. - Thế ba có biết nhà đó có người con trai bị điên không? - Ừ biết. - Con mà gả vào đó khác gì lấy chồng điên đâu. - Lấy ai còn chưa rõ mà. - Nói tóm lại con không đồng ý cuộc hôn nhân này. Đừng ép con quá không con cắn lưỡi tự tử cho hai người xem. - Diệu Anh...! - Con nói được là con làm được đó. Bà bĩu môi. - úi zời. Sợ ૮ɦếƭ như mày có mà dám. - Bà đừng thách tôi. Ông gằn giọng quát lớn tiếng hơn. - Thôi im...Im hết đi. Vẫn chưa đủ đau đầu à? - Thế bây giờ người ta sắp đến xem mặt rồi đó. Ông tính sao? Tiền thì cũng nhận rồi, hợp đồng đầu tư người ta cũng ký cho rồi. Ông mà lật lọng là ông mất trắng tất cả đó. - Đấy! Tôi biết ngay mà, tất cả là do bà đứng đằng sau xúi giục ba tôi, chứ ba tôi thương tôi lắm. - Là do ba mày làm ăn thua lỗ mới phải vậy đấy, mày còn trách tao? - Ba.. con không chịu đâu. - Diệu Anh.. hay là con cứ đồng ý đi con. Có gì mình tính sau. - Ba buồn cười. Hôn nhân là chuyện cả một đời người. Ba nói tính sau làm sao được, thanh xuân của con được mấy năm. Với lại con mới 20 tuổi, con còn phải đi du học bên nước ngoài nữa. Ba muốn kiếm ai lấy chồng thay con thì kiếm. Bà mắt bừng sáng lên, chầm chậm hỏi lại. - Mày vừa nói kiếm người lấy chồng thay mày hả Diệu Anh? - Đúng rồi đó. - Được rồi. Tao sẽ kiếm giúp mày nhưng mày đừng có mà hối hận nhá. Ông lên tiếng: - Không được. Nhỡ chẳng may người ta phát hiện ra thì ૮ɦếƭ cả lũ. - Xời cái ông này. Nhà bên đó đã gặp mặt cái Diệu Anh bao giờ đâu mà biết được. - Liệu?? - Ông yên tâm. Tôi giải quyết được, nhưng có điều phải sắp xếp sớm cho cái Diệu Anh đi ra nước ngoài du học lấy vài năm. - Ba. Trường con cũng đang có đợt tuyển du học sinh du học bên Ý đó. Hay là cho con sang đó nha ba. - Phải xem thế nào đã. - Bây giờ là 6 giờ chiều, chắc cái con bé Nụ cũng về đến nhà rồi ( bà nói) - Ý bà là...( Diệu Anh và ba đồng thanh hỏi) - Còn gì nữa. Tôi định để nó thay Diệu Anh lấy chồng. - Nhưng người ta có chịu không? ( ông hỏi) - Không chịu vẫn phải chịu. Chẳng phải nhà bên đó mới ứng tiền lương một năm làm của cái Nụ hay sao. Coi như là cho vay tiền rồi gán nợ luôn. Diệu anh nhếch môi thở phào nhẹ nhõm. - Cũng được. Con nhỏ đó xinh gần bằng con,coi như không mang tiếng cái danh của con. Bà nhanh chóng đi thay đồ rồi cầm túi xách bước đi vội vàng. - Nô... mày chở tao qua nhà cái Nụ. Biết đường vào nhà nó không? - Dạ con nhớ thưa bà. Nhưng mà tới nhà nó làm gì hả bà chủ? - Tao bảo mày chở thì mày cứ chở, lại còn hỏi nhiều. Rõ nhiều chuyện! - Dạ vậy bà đợi con lấy xe máy. Đường đó nhỏ hẹp không đi được ô tô đâu bà. - Vì không đi được ô tô nên tao mới bảo bay. Nếu ô tô vào đó được cũng chẳng đến lượt mày. - Bà đợi con lát nhá. Thằng Nô nhanh chóng chạy vào nhà kho dắt chiếc xe máy dearm ra sân, bà khẽ nhíu mày lắc đầu. - Sao xe xấu vậy? Thằng Nô gãi đầu cười nhạt. - Dạ. Con không đi được xe ga của ông chủ. - Thôi được rồi. Nhanh lên không muộn giờ mất. Chiếc xe bon bon trên con đường đá bằng phẳng rồi rẽ trái tới đoạn đường đất gập ghềnh. Bà ngồi sau thằng Nô, miệng không ngừng ca thán. - Mẹ cái đường gì không biết. Bọn huyện xã đâu mà lại để cái đường như thế này chứ. - Bà chủ. Đây là đường liên thông với xã bên cạnh, con nghe nói hai xã đùn đẩy trách nhiệm cho nhau lắm. Với lại xung quanh đây đều là cánh đồng, phương tiện không thông dụng nên người ta không quan tâm mấy là đúng thôi. Hay là bà có nhiều tiền thì bà đầu tư đi. - ơ hay cái thằng này. Tao việc gì phải đầu tư, tiền đó để tao đi làm đẹp còn hơn. Với lại tao cũng đâu thừa tiền. Mà sắp tới nơi chưa đó? - Dạ trước mặt bà kia rồi. Chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà cấp 4 cũ kỹ, trước cổng nhà có nuôi một đàn gà và mấy con vịt con, bà ngần ngại bước xuống xe, vừa bước vừa lụng bụng trong miệng. - Biết thế đi dép tổ ong cho xong. Phí cả đôi dép hàng hiệu. Nô: - Để con gọi xem có ai ở nhà không nhá. - Ừ thì mày gọi đi, chẳng lẽ lại là tao gọi. Nô gọi lớn: - Có ai ở nhà không ạ? Từ bên trong căn nhà, qua chiếc rèm tre, người phụ nữ ngó ra nhìn ngoài cổng. - Bà chủ Đường ( mắt tròn xoe kinh ngạc nói) - Nụ ơi Nụ.. con xem ai đến nhà mình này. Bà khẽ nhăn mặt rồi lên tiếng. - Thế có mời tôi vào nhà được không? - Dạ được chứ ạ. Mời bà vào trong xơi nước. Bà bước đi trước, thằng Nô bước theo sau. Bước qua chiếc rèm một đoạn là tới bàn uống nước, nhìn sơ qua căn nhà mọi thứ đều cũ kỹ, phòng khách kê đủ được một bộ bàn ghế nhỏ và một chiếc giường, phòng của Nụ nằm ở cuối căn nhà. Mẹ cô nhanh chóng kéo ghế cho bà chủ. - Bà ngồi xuống đó đi ạ. Nụ từ đằng sau chạy lên, cô là cô gái có dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng hồng, khuôn mặt nổi bật nhất là đôi mắt to tròn và đôi môi trái tim đỏ mọng. Cô nhanh nhẹn hỏi bà chủ. - Bà chủ tới tìm con ạ? Con vừa mới từ đó về thôi mà đã nhớ con rồi à? - Bố cô. Tôi đến đây là có việc muốn trao đổi với bố mẹ cô. Cô ngồi xuống đó đi. Nụ bán tín bán nghi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh bà. Cô là cô gái tinh ý nên trong lòng cũng phần nào đoán ra được chắc hẳn là có chuyện quan trọng lắm bà mới đến tận nhà cô thế này. Bà nghiêm túc nói với mẹ cô. - Nụ năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? - Dạ cháu 20 tuổi thôi bà. - Ở quê tầm tuổi này là lấy chồng tốt rồi. Nụ lên tiếng. - Con chưa muốn lấy chồng đâu ạ. - Ơ hay cái con bé này. Người lớn nói chuyện thì cứ ngồi yên mà lắng nghe chứ. Mẹ cô huých tay cô một cái ý nói im lặng. Bà chủ nói tiếp. - Chẳng là thế này, tôi có một chỗ rất tốt muốn giới thiệu cho con bé Nụ. Thấy con bé nhanh nhẹn mà lại thật thà nên mới giới thiệu cho đấy nhé. Mẹ cô ngập ngừng. - Dạ. Chúng tôi cảm ơn lòng tốt của bà chủ...nhưng.. nhưng mà con bé chưa muốn lấy chồng với lại nhà chúng tôi cũng chưa muốn gả đi sớm ạ. Bà chủ thay đổi sắc mặt nói. - Nếu cuộc hôn nhân này bắt buộc phải có thì làm sao? Mẹ cô và cô quay qua nhìn nhau rồi hướng mắt nhìn bà chủ. - Bà chủ. Ý bà là? - Nói thẳng luôn là lần trước anh chị có ứng của tôi 60 triệu tiền công một năm của cái Nụ, vay thêm chúng tôi 50 triệu nữa là 110triệu đồng. Thôi thì bây giờ thế này, nhà tôi đang có việc cần đến tiền thì bà thu xếp trả luôn bây giờ cho tôi. Còn tiền công cái Nụ tôi cũng không cần nó đến làm nữa. Bà tính thế nào thì tính đi. - Bà chủ. Bà đòi bất ngờ như vậy có quá không ạ? Bà biết đợt vừa rồi dịch bệnh gia cầm nên nhà tôi mới làm ăn thua lỗ, bây giờ có bán cả nhà chúng tôi cũng không đủ từng ấy tiền. - Tức là bà nợ xấu đúng không? Nếu là nợ xấu để tôi gọi công an tới lôi cổ cả nhà bà vô tù. Tôi nghe nói ông nhà bà đang bị bệnh thận gì đó mà. - Bà chủ..bà...cho chúng tôi khất thêm vài bữa nữa ạ.(rưng rưng nước mắt) - Ơ hay. Bây giờ cần tiền mới phải đi hỏi nợ. Sao lúc vay không kêu sớm. - Bà làm vậy có khác nào ép người vào đường cùng quá không vậy? - Giờ bà mới biết à? Nụ ngồi bên cạnh mẹ mình, chứng kiến như vậy, cô không thể nhịn thêm được nữa, rõ ràng bà ấy đang cố tình làm khó nhà cô thì đúng. Cái quan trọng ở đây chính là bà muốn mai mối cho cô nhưng không thành công nên mới quay ra chơi xấu đòi nợ. Cô đặt tay mình lên cánh tay mẹ rồi bình tĩnh nói. - Mẹ.. mẹ bình tĩnh đi ạ. - Con ơi. Nhà mình lấy đâu ra số tiền lớn như vậy bây giờ. Cô nhìn thẳng vào mắt bà chủ rồi hỏi. - Bà chủ. Bà muốn con làm gì thì cứ nói thẳng đi ạ. - Bây giờ muốn trả nợ cho bố mẹ không? - Muốn ạ. - Vậy lấy chồng giàu có đi, không những hết nợ lại có khi giàu lên. - Bà... - Thế này nhé, bây giờ mày làm dâu nhà Trần Gia thay cái Diệu Anh đi. Tao sẽ xoá nợ cho nhà mày, mày sẽ có cuộc sống giàu có. Cơ hội ngàn năm mới có một đấy. - Bà nói thế khác gì bảo con bán thân. - Cái thân mày được giá thế là ngon rồi. Với lại tao bảo mày đi lấy chồng chứ có bảo mày đi làm gái đâu mà. Cô im lặng suy nghĩ, mẹ cô liếc mắt nhìn cô, ánh mắt nghe chừng bằng lòng đồng ý. - Nụ.. hay là...? - Ý mẹ là con đồng ý ấy ạ? - Không có sự lựa chọn nào khác đâu con. - Nhưng mà.... - Có quyết thì quyết nhanh lên. Gớm, đằng nào chẳng đi lấy chồng, sướng bỏ mịa lên được còn gì ( bà chủ nói) - Có mối ngon đã chẳng đến lượt con ( Nụ đáp) - Mày đi hỏi cả làng cả tổng xem gia thế nhà Trần Gia như thế nào. Mẹ cô bất ngờ nắm lấy tay cô, bà vừa rơi nước mắt vừa nói. - Nụ... hay là đồng ý nhá con. Coi như bố mẹ nợ con rất nhiều. - Mẹ... con được lớn khôn như ngày hôm nay là do một tay bố mẹ nuôi nấng. Nếu mẹ muốn con đi lấy chồng thì con sẽ đi ạ. - Con đừng nói vậy. Mẹ không muốn nhưng không còn lựa chọn. Bà chủ lắc đầu nói. - Thôi được rồi. Vậy là quyết sẽ lấy đúng không? Nếu quyết thì bây giờ theo tôi về nhà, tối nay nhà trai tới xem mặt rồi. Nụ: - Khoan đã. Con đi theo bà cũng được nhưng bà phải viết giấy xoá nợ cho nhà con đã. - Cái con nhỏ này. Mày nghĩ tao trẻ con mà lừa nhà mày à? Còn chữ tín của tao nữa. - Chữ tín bây giờ bán rẻ lắm bà ơi. Bà nói cho nhà con vay nợ rồi đùng cái bà đòi đó thôi. - Thiệt tình. Chẳng hiểu bố mẹ thì ngơ ngơ mà đẻ ra đứa con đáo để ghê. - Thế bây giờ bà có viết không ạ? - Viết thì viết. Mang giấy 乃út ra đây. Cầm tờ giấy xoá nợ trên tay, cô rưng rưng nước mắt đưa cho mẹ rồi nghẹn ngào nói. - Mẹ.. mẹ giữ kỹ giấy xoá nợ này nhé. Con sang bên đó con sẽ tự biết lo cho bản thân mình nên bố mẹ ở nhà đừng lo lắng gì nhé. Đỡ nợ rồi nên mẹ bảo bố làm ít thôi, chịu khó ăn uống đầy đủ cho mau khỏi bệnh. Còn thằng cu Tý nữa, nếu em hỏi con đâu thì mẹ nói con đi học trên thành phố để nó vui nhé. Con đi đây. Có gì con sẽ liên lạc ạ. Ngoảnh mặt bước đi, cô muốn bật khóc giống như một đứa trẻ nhưng vì sợ mẹ buồn cô lại cố gắng gồng mình để mạnh mẽ.Trên đường tới nhà họ Đường, những giọt nước mắt cô không ngừng tuôn rơi trên đôi má ửng hồng. Cô cười nhạt cho số phận của mình, cô đã từng mơ về một ngôi nhà hạnh phúc tràn ngập yêu thương, bây giờ tất cả sẽ tan như màn sương khói. Cô còn chẳng buồn nghĩ tới người chồng sắp tới của mình vì cô nghĩ nếu người đó không ngu si đần độn thì cũng chẳng giàu có, mà đã giàu có thì trí óc cũng chẳng bình thường nên bà chủ mới để tới lượt cô. Cô giờ đây chỉ biết thở dài chấp nhận, chỉ cần những người cô yêu thương được yên bình và hạnh phúc. Về tới nhà họ Đường, bà chủ dặn đi dặn lại với cô tuyệt đối không được gọi nhầm, bây giờ ông bà chính là bố mẹ của cô... Cô được đưa vào phòng thay đồ, mặc một chiếc váy công chúa màu trắng của Diệu Anh, tóc được uốn xoăn nhẹ nhàng từng lọn sóng. Đứng nhìn mình trước gương, thậm chí cô còn không nhận ra chính mình, chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ đẹp tới mức này. Quả đúng là người đẹp vì lụa có khác. Màn đêm buông xuống, khôg gian yên ắng trong màn đêm cô quạnh, từng cơn giới thổi lướt qua những chiếc lá cây bay xào xạc trong gió, ánh trăng khuyết mập mờ rọi xuống những con đường, những ngôi nhà cao tầng san sát nhau, cảm giác yên bình đến lạ. Đồng hồ tích tắc điểm 11 giờ đêm, ấy vậy mà vẫn không thấy bóng dáng nhà họ đâu, ông bà sốt ruột đứng ngồi không yên. - Ông có chắc tối nay nhà họ tới không đó. - Chắc mà. Người ta nói sẽ đến là đến. Ông vừa dứt lời thì từ xa hai chiếc xe màu đen chầm chậm tiến lại gần rồi dừng lại trước cổng nhà. Người lái xe vội vàng bước xuống mở cửa cho người ngồi ghế sau. Từ trong xe, một người phụ nữ chừng 50 tuổi bước xuống,bà mặc chiếc váy màu đen, bên ngoài khoác thêm chiếc khăn lụa mỏng, dù nhìn xa hay gần đều toát lên sự sang chảnh vô cùng. Đi theo sau bà còn có 2 người phụ nữ và 2 người đàn ông khác. Vậy là tổng cộng có tất cả 5 người. Ông bà Đường nhìn nhau vui mừng ra mặt, hồi hộp bước tới mời mọi người vào trong nhà uống nước. Người phụ nữ cười nhạt, một người theo sau đặt những túi quà xuống bàn. - Ông là ông chủ Đường Tâm và bà nhà ạ. Rất vui được gặp mặt hai người. - Dạ. Vợ chồng tôi cũng rất vui được gặp mặt phu nhân. - Giới thiệu với hai người, tôi là bà hai của Trần Gia. Hôm nay được sự ủy quyền của mọi người trong Trần Gia, tôi đến để coi mắt cháu Diệu Anh nhà ông bà. Nếu ông bà đồng ý thì tôi có thể đặt lễ và đón cháu đi luôn đêm nay ạ. Thực ra công việc nhà tôi rất bận, cũng không có nhiều thời gian đi lại nhiều. - Dạ.. vậy còn đám cưới ạ? - Sẽ tính sau nếu như mọi người trong nhà ưng ý. - À dạ vâng ạ. Bà đợi tôi lát, tôi vào gọi cháu Diệu Anh ra đây ạ. Cháu nó vẫn còn hơi e thẹn ạ. - Được. Bà cứ đi đi. Bà bước vào bên trong căn phòng, bà gọi nhỏ cô. - Mày còn đứng đó, người ta tới rồi, đang kiếm mày. - Thế để con ra. - Nhớ những lời tao dặn trước đó nghe chưa?. - Được rồi. Con biết rồi mà. Cô mỉm cười bước ra phòng khách, tới gần bà hai cô cúi đầu xuống, giọng nói nhẹ nhàng. - Con chào phu nhân ạ. - Ái chà. Con bé này xem ra cũng xinh đáo để. Cũng không tồi. - Dạ phu nhân quá khen con rồi ạ. - Con năm nay bao nhiêu tuổi. - Dạ con 20 tuổi. - Để xem nào, nếu vậy thì rất hợp tuổi với thiếu gia nhà họ Trần. Ta ưng con rồi đấy. - Dạ.. con cảm ơn ạ. (trong lòng cô thầm nghĩ con đang mong bà đừng ưng con) Sau đó bà đặt một chiếc phong bì lên bàn rồi nói. - Đường xá có chút bất tiện, chúng tôi không kịp mua lễ gia tiên, ông bà mua dùm và kêu gọi gia tiên giúp hai đứa. Bây giờ cũng muộn rồi, tôi xin phép đón cháu về bên đó để kịp nghỉ ngơi. Còn về lễ cưới chúng tôi sẽ nói sau. - Dạ vậy chúng tôi nhờ gia đình bên đó chăm sóc và để ý cháu giúp. Có gì không đúng ông bà cứ phạt thẳng tay ( ông nói) Bà Đường thấy vậy bèn giả bộ ôm chầm lấy cô. - Về bên đó nhớ giữ gìn sức khỏe và điện thoại thường xuyên cho bố mẹ nhé. Bố mẹ nhớ con nhiều lắm. Cô thấy bà diễn kịch khá tốt nên cũng tuỳ hứng đáp lại. - Dạ. Mẹ cũng thật khỏe mạnh nha mẹ. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    Love
    Like
    Haha
    Yay
    Wow
    6
    0 Comentários 0 Compartilhamentos 5967 Visualizações
  • - bố thôi đi, con không muốn nghe bố nói thêm bất cứ một câu nào nữa...
    - Con Nghe bố nói đi mà...
    - con đã nói là con không muốn nghe mà, tại sao bố lại ép con chuyện như thế được.
    - Lan à, bây giờ con lớn rồi, con phải tìm một người đàn ông để chăm sóc cho con, chứ bố làm sao có thể chăm sóc cho con cả đời được?
    - Con đã lớn rồi, con đã nói là con có thể tự chăm sóc cho mình và chăm sóc cho cả bố nữa mà. Con là gánh nặng hay sao mà bố cứ suốt ngày muốn đuổi con ra khỏi nhà vậy hả bố???
    - mọi chuyện không phải là như thế đâu? Lan...
    Chẳng đợi bố nói hết câu Lan ngay lập tức bỏ ra ngoài. Cô tuy đã trưởng thành nhưng cũng chỉ mới 27 tuổi thôi mà, tại sao bố cô lại có tư tưởng cổ hủ như thế? Tại sao cứ bắt tôi phải đi lấy chồng??
    Lan lê đôi chân mệt mỏi trên đường, giá như cô có mẹ thì mọi chuyện đã chẳng xảy ra như thế này???
    Suốt 25 năm qua cô sống một mình với bố, thậm chí cô còn chẳng nhớ được khuôn mặt mẹ mình là như thế nào.
    Cô chỉ nghe bố nói là sau một tai nạn thì mẹ đã mãi mãi ra đi...
    Cô rất muốn nghe một câu nói" Cuộc sống là của con nhưng là lẽ sống của mẹ" 1 câu nói tưởng chừng đơn giản hầu như đứa trẻ nào cũng có thể được nghe thì cô lại không được nghe...
    Cô vẫn ở đây, nhà của cô vẫn ở đây, bố cô vẫn ở đây nhưng còn mẹ, mẹ đã đi đâu rồi????
    Cô thực sự không muốn cãi lời bố. Cô có thể chấp nhận mong muốn ấy của bố mình làm sao cô có thể yên tâm đi lấy chồng khi bố mỗi lúc một già yếu??
    Lan bật khóc giữa đường phố đông người, cô cố gắng che đi những giọt nước mắt để không ai thấy sự yếu đuối của bản thân mình. Nhưng cho dù là như thế nào thì cô cũng là con gái, cũng khao khát được yêu thương, cái tình yêu thương mà cô chưa bao giờ thì có thể cảm nhận được....
    Lan ngồi xuống ghế đá lấy điện thoại ra, cô ngắm nghía bức ảnh duy nhất của mẹ mà cô có được rồi òa lên khóc nức nở như một đứa trẻ....
    Lan đang khóc thì có một đứa bé tầm 10 tuổi chạy tới chỗ cô, nó nhìn cô chăm chú..
    Cái đôi mắt tròn xoe ngây thơ của đứa bé khiến cho Lan có chút ngạc nhiên, đứa bé thực sự quá dễ thương...
    Lan nhìn nó mà chẳng thể ngăn cản nổi bản thân nở nụ cười, cô đưa tay véo nhẹ má đứa trẻ rồi hỏi.
    - Em bé đi chơi với ai thế???
    Đứa bé nhíu mày tỏ vẻ hơi khó chịu.
    - mẹ. Tại sao mẹ về rồi mà mẹ không chịu tới gặp con???
    Câu hỏi có chút giận hờn lại có chút ngây thơ ấy khiến cho Lan giật mình.
    - cháu nhận nhầm người rồi, cô không phải mẹ cháu đâu.
    Sau câu nói ấy của Lan thì đứa bé khóc, Lan thấy con bé khóc như thế thì cảm thấy vô cùng bối rối, cô vội vã đứng dậy ôm lấy nó..
    - con nín đi, cô xin lỗi...
    Lan còn đang không biết phải dỗ dành con bé kiểu gì thì có tiếng quát.
    - cô kia, cô làm gì vậy? Cô muốn làm gì con tôi hả???
    Tiếng quát ấy nghe sao dữ dằn, nghe Sao nó lạnh lẽo đến như vậy. Lan buông đứa bé ra rồi ngước mặt lên nhìn. Trước mặt cô là một người đàn ông vô cùng điển trai, khí thế ngút trời khiến cho Lan nhất thời đứng hình chẳng thể nào nói nổi....
    Cái nét đẹp ấy Nó không phải là nét đẹp của những cậu công tử bột mà cô đã từng gặp, nó là nét mạnh mẽ của một người đàn ông từng trải, rất quyến rũ....
    - con bé nhận nhầm người thôi....
    Con bé chạy về phía bố rồi nói....
    - sao mẹ về rồi mà mẹ không chịu Đến gặp con, mẹ còn nói mẹ không phải là mẹ con nữa....
    Người đàn ông ấy sau khi nghe thấy con gái mình nói như vậy thì còn bối rối hơn cả Lan nữa, anh ta vội vàng giải thích.
    - con gái à! Đây không phải là mẹ của con đâu, chỉ là cô ấy có nét giống mẹ con thôi....
    - bố nói dối, đấy là mẹ của con mà, hay cả bố cũng không muốn cho con có mẹ?
    Câu nói tưởng chừng như quá ngây thơ nhưng lại là nhát dao cứa vào tim Lan. Cô đã suốt 25 năm qua không có mẹ, nhìn thấy đứa trẻ tội nghiệp này cũng không được ở bên mẹ mà cô rớt nước mắt...
    Con bé mặc kệ bố nó giải thích, nó nắm chặt lấy tay Lan rồi kéo đi.
    - Chắc chắn là mẹ đi quá lâu nên không nhớ đường về. Bây giờ con sẽ dẫn mẹ về nhà, con không cần đi chơi nữa, con chỉ cần có mẹ thôi....
    Con bé cứ thế kéo Lan đi, còn tâm trạng của cô lúc này chẳng biết đang treo lơ lửng ở đâu nữa. Cô Cứ thế đi theo con bé, đi được vài bước thì có tiếng quát lớn từ phía sau...
    - Cô muốn làm trò gì hả? Cô muốn dụ dỗ con gái tôi để được bước chân vào nhà tôi hay sao, cô đừng có mơ...
    Cái câu nói ấy đưa Lan trở về thực tại, người đàn ông này sao có thể nói năng với cô như thế? Tại sao có thể nói chuyện với một người mà mình không hề quen biết bằng cái thái độ hách dịch ấy???
    - anh nghĩ mình là ai? Anh nghĩ tôi cần thiết phải làm cái trò như thế này chỉ vì muốn tiếp cận anh à? Nếu như không phải cảm thấy rất tội nghiệp cho đứa con gái của anh thì tôi đã không đi theo nó rồi...
    - ai cần cô Tội nghiệp, ai cần cô thương hại con gái tôi? Đừng nghĩ con gái tôi thiếu tình thương đến mức đến lượt cô phải thương hại.
    Đúng là Một kẻ ngông cuồng, Lan từ từ gỡ tay con bé ra rồi nhỏ nhẹ nói với nó...
    - cô xin lỗi nhưng cô Thực sự không phải là mẹ của con đâu, có lẽ mẹ con cũng sắp trở về rồi đó...
    Vẫn là cái đôi mắt to tròn ấy nhưng lại có những nét tổn thương khiến cho Lan chẳng thể nào Nhìn đôi mắt ấy lâu hơn được nữa, cô quay đi trốn tránh đôi mắt ấy.
    - mẹ không Thương Bông sao? Bông thực sự rất nhớ mẹ, Bông thực sự rất yêu mẹ...
    Con bé nói rồi lấy trong chiếc túi đang đeo trên người ra một bức ảnh, Lan vừa nhìn thấy tấm ảnh đó đã giật mình. Người con gái trong bức ảnh mà con bé đưa thực sự có nét dứt giống cô, thảo nào con bé lại có thể nhìn nhầm như thế...
    Lan còn đang không biết phải trả lời con bé như thế nào thì bố con bé đã đi đến nắm tay con bé kéo đi, mặc kệ con bé la hét, mặc kệ con bé gào khóc. Lan nhìn theo mà trong lòng đau nhói, cô lại nghĩ đến bố mình, cô bỏ ra ngoài cũng đã hơn hai tiếng rồi, chắc có lẽ bố cô đang đi tìm.
    Lan quay lại con đường đi về nhà mình, cô vừa đi vừa nghĩ đến hình ảnh con bé vừa nãy, càng nghĩ cô càng cảm thấy đau lòng...
    Bước chân về đến nhà thì thấy bố cô đang đứng ngay ở cổng, Ông vừa nhìn thấy Lan thì vội vã chạy tới chỗ cô.
    - con về rồi, con vào nhà đi Bố đã nấu cơm xong đâu đấy rồi, chỉ chở con về ăn thôi...
    Lan ôm chầm lấy bố rồi khóc.
    - con xin lỗi bố, nhưng bố đừng bắt con đi lấy chồng có được không? Con chỉ muốn ở cả đời với bố để chăm sóc cho bố thôi...
    - Ừ được rồi, không lấy thì không lấy...
    Bố nhìn Lan vô cùng dịu dàng, vô cùng ấm áp. Đúng là khi mệt mỏi người ta thường có nơi để trở về đó chính là nhà...
    Lan tuy không có được tình yêu thương của mẹ nhưng bù lại cô lại có một người bố rất tuyệt vời. Cô biết là bố muốn cô đi tìm cho mình hạnh phúc, vì bố chẳng thể nào lo cho cô mãi được....
    Hai bố con vào trong nhà, Lan phụ bố dọn bữa tối, vừa ăn cơm vừa kể cho bố nghe những chuyện mà cô đã gặp trên đường... Bố Lan nghe đến đó thì lắc đầu.
    - Tội nghiệp con bé ấy quá...
    - Chắc có lẽ mẹ con bé cũng giống như mẹ của con....
    Lan nói xong câu nói ấy thì cả hai bố con đều buồn, rồi chẳng ai nói với ai câu nào nữa....
    Ở một đoạn đường vắng, trên xe ô tô là tiếng một con bé đang khóc đến khan cả tiếng...
    - bố mau thả con xuống, con phải đi tìm mẹ. Tại sao tìm được mẹ rồi mà bố không cho con nhận mẹ, bố ác lắm....
    Người đàn ông đó không trả lời mà chăm chú lái xe, anh không phải là không nghe thấy tiếng con gái, chỉ là đang đau lắm chẳng biết phải làm như thế nào...
    Mẹ của con bé không phải là đã ૮ɦếƭ, mẹ của con bé chính là tham giàu mà bỏ hai bố con anh đi từ lúc nó chỉ mới mấy tháng...
    Anh đã nói dối con bé là mẹ của nó đi làm, chỉ có như vậy thì trái tim bé nhỏ của nó mới không bị tổn thương... Người con gái hôm nay anh gặp thực sự rất giống mẹ của con bé, đến chính bản thân anh lúc đầu nhìn còn có chút ngỡ ngàng thì nó gì đến con bé...
    Ngày đó khi anh mới gặp mẹ của bé Bông, anh cùng người phụ nữ ấy cũng có mối tình vô cùng đẹp, nhưng đến khi anh và cô ta kết hôn rồi sinh ra bé Bông thì cô ta bắt đầu thay đổi...
    Cô ta liên tục đòi hỏi những điều vô lý mà bản thân anh không có cách nào đáp ứng... Đến khi Bé Bông được 8 tháng tuổi thì cô ta rời bỏ. Chỉ khi ấy anh mới hiểu được giá trị của đồng tiền nó lớn lên lúc như thế nào. Anh đã cố gắng lao đầu vào làm việc, cố gắng rồi cố gắng không ngừng nghỉ suốt mấy năm trời. Cuối cùng thì anh cũng có được sự nghiệp cho riêng mình..
    Bây giờ thì anh không thiếu tiền nhưng anh lại cảm thấy ghê sợ những người phụ nữ, anh chỉ coi Họ là một món đồ chơi để giải trí không hơn không kém. Bản thân anh không hề nghĩ đến chuyện sẽ yêu thương một người nào đó. Cái sự tổn thương kia nó đã quá lớn, gần như đã Ϧóþ ૮ɦếƭ trái tim của anh mất rồi....
    Về đến nhà là anh lập tức bế Con ghé vào bên trong, nó vùng vẫy, nó cố gắng nó muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh nhưng rồi cuối cùng nó cũng phải chịu thua Vì nó cũng chỉ là một đứa trẻ.
    - cho con gặp mẹ đi, nếu không con sẽ không chơi với bố nữa...
    - con mau vào trong nhà cho bố, đừng có để bố phải tức giận...
    Tiếng quát ấy khiến cho con bé giật mình, nó chạy vào trong nhà, vừa bị chạy nó vừa khóc. Tiếng khóc của con bé khiến cho trái tim của anh vỡ vụn, anh yêu thương con hơn cả mạng sống của mình, vậy mà ngày hôm nay anh lại phải để cho con mình khóc.
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    - bố thôi đi, con không muốn nghe bố nói thêm bất cứ một câu nào nữa... - Con Nghe bố nói đi mà... - con đã nói là con không muốn nghe mà, tại sao bố lại ép con chuyện như thế được. - Lan à, bây giờ con lớn rồi, con phải tìm một người đàn ông để chăm sóc cho con, chứ bố làm sao có thể chăm sóc cho con cả đời được? - Con đã lớn rồi, con đã nói là con có thể tự chăm sóc cho mình và chăm sóc cho cả bố nữa mà. Con là gánh nặng hay sao mà bố cứ suốt ngày muốn đuổi con ra khỏi nhà vậy hả bố??? - mọi chuyện không phải là như thế đâu? Lan... Chẳng đợi bố nói hết câu Lan ngay lập tức bỏ ra ngoài. Cô tuy đã trưởng thành nhưng cũng chỉ mới 27 tuổi thôi mà, tại sao bố cô lại có tư tưởng cổ hủ như thế? Tại sao cứ bắt tôi phải đi lấy chồng?? Lan lê đôi chân mệt mỏi trên đường, giá như cô có mẹ thì mọi chuyện đã chẳng xảy ra như thế này??? Suốt 25 năm qua cô sống một mình với bố, thậm chí cô còn chẳng nhớ được khuôn mặt mẹ mình là như thế nào. Cô chỉ nghe bố nói là sau một tai nạn thì mẹ đã mãi mãi ra đi... Cô rất muốn nghe một câu nói" Cuộc sống là của con nhưng là lẽ sống của mẹ" 1 câu nói tưởng chừng đơn giản hầu như đứa trẻ nào cũng có thể được nghe thì cô lại không được nghe... Cô vẫn ở đây, nhà của cô vẫn ở đây, bố cô vẫn ở đây nhưng còn mẹ, mẹ đã đi đâu rồi???? Cô thực sự không muốn cãi lời bố. Cô có thể chấp nhận mong muốn ấy của bố mình làm sao cô có thể yên tâm đi lấy chồng khi bố mỗi lúc một già yếu?? Lan bật khóc giữa đường phố đông người, cô cố gắng che đi những giọt nước mắt để không ai thấy sự yếu đuối của bản thân mình. Nhưng cho dù là như thế nào thì cô cũng là con gái, cũng khao khát được yêu thương, cái tình yêu thương mà cô chưa bao giờ thì có thể cảm nhận được.... Lan ngồi xuống ghế đá lấy điện thoại ra, cô ngắm nghía bức ảnh duy nhất của mẹ mà cô có được rồi òa lên khóc nức nở như một đứa trẻ.... Lan đang khóc thì có một đứa bé tầm 10 tuổi chạy tới chỗ cô, nó nhìn cô chăm chú.. Cái đôi mắt tròn xoe ngây thơ của đứa bé khiến cho Lan có chút ngạc nhiên, đứa bé thực sự quá dễ thương... Lan nhìn nó mà chẳng thể ngăn cản nổi bản thân nở nụ cười, cô đưa tay véo nhẹ má đứa trẻ rồi hỏi. - Em bé đi chơi với ai thế??? Đứa bé nhíu mày tỏ vẻ hơi khó chịu. - mẹ. Tại sao mẹ về rồi mà mẹ không chịu tới gặp con??? Câu hỏi có chút giận hờn lại có chút ngây thơ ấy khiến cho Lan giật mình. - cháu nhận nhầm người rồi, cô không phải mẹ cháu đâu. Sau câu nói ấy của Lan thì đứa bé khóc, Lan thấy con bé khóc như thế thì cảm thấy vô cùng bối rối, cô vội vã đứng dậy ôm lấy nó.. - con nín đi, cô xin lỗi... Lan còn đang không biết phải dỗ dành con bé kiểu gì thì có tiếng quát. - cô kia, cô làm gì vậy? Cô muốn làm gì con tôi hả??? Tiếng quát ấy nghe sao dữ dằn, nghe Sao nó lạnh lẽo đến như vậy. Lan buông đứa bé ra rồi ngước mặt lên nhìn. Trước mặt cô là một người đàn ông vô cùng điển trai, khí thế ngút trời khiến cho Lan nhất thời đứng hình chẳng thể nào nói nổi.... Cái nét đẹp ấy Nó không phải là nét đẹp của những cậu công tử bột mà cô đã từng gặp, nó là nét mạnh mẽ của một người đàn ông từng trải, rất quyến rũ.... - con bé nhận nhầm người thôi.... Con bé chạy về phía bố rồi nói.... - sao mẹ về rồi mà mẹ không chịu Đến gặp con, mẹ còn nói mẹ không phải là mẹ con nữa.... Người đàn ông ấy sau khi nghe thấy con gái mình nói như vậy thì còn bối rối hơn cả Lan nữa, anh ta vội vàng giải thích. - con gái à! Đây không phải là mẹ của con đâu, chỉ là cô ấy có nét giống mẹ con thôi.... - bố nói dối, đấy là mẹ của con mà, hay cả bố cũng không muốn cho con có mẹ? Câu nói tưởng chừng như quá ngây thơ nhưng lại là nhát dao cứa vào tim Lan. Cô đã suốt 25 năm qua không có mẹ, nhìn thấy đứa trẻ tội nghiệp này cũng không được ở bên mẹ mà cô rớt nước mắt... Con bé mặc kệ bố nó giải thích, nó nắm chặt lấy tay Lan rồi kéo đi. - Chắc chắn là mẹ đi quá lâu nên không nhớ đường về. Bây giờ con sẽ dẫn mẹ về nhà, con không cần đi chơi nữa, con chỉ cần có mẹ thôi.... Con bé cứ thế kéo Lan đi, còn tâm trạng của cô lúc này chẳng biết đang treo lơ lửng ở đâu nữa. Cô Cứ thế đi theo con bé, đi được vài bước thì có tiếng quát lớn từ phía sau... - Cô muốn làm trò gì hả? Cô muốn dụ dỗ con gái tôi để được bước chân vào nhà tôi hay sao, cô đừng có mơ... Cái câu nói ấy đưa Lan trở về thực tại, người đàn ông này sao có thể nói năng với cô như thế? Tại sao có thể nói chuyện với một người mà mình không hề quen biết bằng cái thái độ hách dịch ấy??? - anh nghĩ mình là ai? Anh nghĩ tôi cần thiết phải làm cái trò như thế này chỉ vì muốn tiếp cận anh à? Nếu như không phải cảm thấy rất tội nghiệp cho đứa con gái của anh thì tôi đã không đi theo nó rồi... - ai cần cô Tội nghiệp, ai cần cô thương hại con gái tôi? Đừng nghĩ con gái tôi thiếu tình thương đến mức đến lượt cô phải thương hại. Đúng là Một kẻ ngông cuồng, Lan từ từ gỡ tay con bé ra rồi nhỏ nhẹ nói với nó... - cô xin lỗi nhưng cô Thực sự không phải là mẹ của con đâu, có lẽ mẹ con cũng sắp trở về rồi đó... Vẫn là cái đôi mắt to tròn ấy nhưng lại có những nét tổn thương khiến cho Lan chẳng thể nào Nhìn đôi mắt ấy lâu hơn được nữa, cô quay đi trốn tránh đôi mắt ấy. - mẹ không Thương Bông sao? Bông thực sự rất nhớ mẹ, Bông thực sự rất yêu mẹ... Con bé nói rồi lấy trong chiếc túi đang đeo trên người ra một bức ảnh, Lan vừa nhìn thấy tấm ảnh đó đã giật mình. Người con gái trong bức ảnh mà con bé đưa thực sự có nét dứt giống cô, thảo nào con bé lại có thể nhìn nhầm như thế... Lan còn đang không biết phải trả lời con bé như thế nào thì bố con bé đã đi đến nắm tay con bé kéo đi, mặc kệ con bé la hét, mặc kệ con bé gào khóc. Lan nhìn theo mà trong lòng đau nhói, cô lại nghĩ đến bố mình, cô bỏ ra ngoài cũng đã hơn hai tiếng rồi, chắc có lẽ bố cô đang đi tìm. Lan quay lại con đường đi về nhà mình, cô vừa đi vừa nghĩ đến hình ảnh con bé vừa nãy, càng nghĩ cô càng cảm thấy đau lòng... Bước chân về đến nhà thì thấy bố cô đang đứng ngay ở cổng, Ông vừa nhìn thấy Lan thì vội vã chạy tới chỗ cô. - con về rồi, con vào nhà đi Bố đã nấu cơm xong đâu đấy rồi, chỉ chở con về ăn thôi... Lan ôm chầm lấy bố rồi khóc. - con xin lỗi bố, nhưng bố đừng bắt con đi lấy chồng có được không? Con chỉ muốn ở cả đời với bố để chăm sóc cho bố thôi... - Ừ được rồi, không lấy thì không lấy... Bố nhìn Lan vô cùng dịu dàng, vô cùng ấm áp. Đúng là khi mệt mỏi người ta thường có nơi để trở về đó chính là nhà... Lan tuy không có được tình yêu thương của mẹ nhưng bù lại cô lại có một người bố rất tuyệt vời. Cô biết là bố muốn cô đi tìm cho mình hạnh phúc, vì bố chẳng thể nào lo cho cô mãi được.... Hai bố con vào trong nhà, Lan phụ bố dọn bữa tối, vừa ăn cơm vừa kể cho bố nghe những chuyện mà cô đã gặp trên đường... Bố Lan nghe đến đó thì lắc đầu. - Tội nghiệp con bé ấy quá... - Chắc có lẽ mẹ con bé cũng giống như mẹ của con.... Lan nói xong câu nói ấy thì cả hai bố con đều buồn, rồi chẳng ai nói với ai câu nào nữa.... Ở một đoạn đường vắng, trên xe ô tô là tiếng một con bé đang khóc đến khan cả tiếng... - bố mau thả con xuống, con phải đi tìm mẹ. Tại sao tìm được mẹ rồi mà bố không cho con nhận mẹ, bố ác lắm.... Người đàn ông đó không trả lời mà chăm chú lái xe, anh không phải là không nghe thấy tiếng con gái, chỉ là đang đau lắm chẳng biết phải làm như thế nào... Mẹ của con bé không phải là đã ૮ɦếƭ, mẹ của con bé chính là tham giàu mà bỏ hai bố con anh đi từ lúc nó chỉ mới mấy tháng... Anh đã nói dối con bé là mẹ của nó đi làm, chỉ có như vậy thì trái tim bé nhỏ của nó mới không bị tổn thương... Người con gái hôm nay anh gặp thực sự rất giống mẹ của con bé, đến chính bản thân anh lúc đầu nhìn còn có chút ngỡ ngàng thì nó gì đến con bé... Ngày đó khi anh mới gặp mẹ của bé Bông, anh cùng người phụ nữ ấy cũng có mối tình vô cùng đẹp, nhưng đến khi anh và cô ta kết hôn rồi sinh ra bé Bông thì cô ta bắt đầu thay đổi... Cô ta liên tục đòi hỏi những điều vô lý mà bản thân anh không có cách nào đáp ứng... Đến khi Bé Bông được 8 tháng tuổi thì cô ta rời bỏ. Chỉ khi ấy anh mới hiểu được giá trị của đồng tiền nó lớn lên lúc như thế nào. Anh đã cố gắng lao đầu vào làm việc, cố gắng rồi cố gắng không ngừng nghỉ suốt mấy năm trời. Cuối cùng thì anh cũng có được sự nghiệp cho riêng mình.. Bây giờ thì anh không thiếu tiền nhưng anh lại cảm thấy ghê sợ những người phụ nữ, anh chỉ coi Họ là một món đồ chơi để giải trí không hơn không kém. Bản thân anh không hề nghĩ đến chuyện sẽ yêu thương một người nào đó. Cái sự tổn thương kia nó đã quá lớn, gần như đã Ϧóþ ૮ɦếƭ trái tim của anh mất rồi.... Về đến nhà là anh lập tức bế Con ghé vào bên trong, nó vùng vẫy, nó cố gắng nó muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh nhưng rồi cuối cùng nó cũng phải chịu thua Vì nó cũng chỉ là một đứa trẻ. - cho con gặp mẹ đi, nếu không con sẽ không chơi với bố nữa... - con mau vào trong nhà cho bố, đừng có để bố phải tức giận... Tiếng quát ấy khiến cho con bé giật mình, nó chạy vào trong nhà, vừa bị chạy nó vừa khóc. Tiếng khóc của con bé khiến cho trái tim của anh vỡ vụn, anh yêu thương con hơn cả mạng sống của mình, vậy mà ngày hôm nay anh lại phải để cho con mình khóc. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    Haha
    Yay
    Like
    Love
    Wow
    7
    0 Comentários 0 Compartilhamentos 5857 Visualizações
  • -"Sếp, chiều em nghỉ !"
    -"Lí do ?" - Anh hỏi, mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính.
    -"Đi phá đám cưới người yêu cũ, không đi không được."
    Anh ngước lên, lườm tôi một phát rõ đau đớn. Chẳng hiểu sao mỗi lần tôi nhắc đến vấn đề tình trường của mình là sếp lại tỏ thái độ lồi lõm thế ?
    Chẳng lẽ là do sếp 26 tuổi đầu vẫn chưa thoát kiếp FA ? Ôi sếp ơi thế là sếp thái độ với nhầm người rồi đấy. Em cũng cô đơn có khác gì sếp đâu. Là người yêu cũ, cũ đấy !
    Người yêu cũ mời đi đám cưới, nước đi mà tôi đíu thể nào ngờ được.
    […]
    Để tát thẳng vào tâm hồn thằng người yêu cũ, tôi vào shop quần áo gần công ty, nghiến răng quẹt thẻ mua cái váy xịn sò nhất, bung lụa nhất.
    Đang định book Grab thì có tiếng còi xe inh ỏi làm tôi giật mình suýt rơi điện thoại. Sếp từ đâu phi ra, kéo cửa kính xuống rồi ra hiệu cho tôi lên xe.
    -"Đi đám cưới mà làm như đi trình diễn thời trang không bằng. Lòe loẹt phát gớm." - Sếp nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân rồi phán câu rõ bố đời.
    -"Đại ca nhìn lại mình hộ em phát. Ngồi trong xe mà bày đặt kính râm, màu mè."
    -"Anh đã hi sinh cả buổi chiều để tham gia vào kế hoạch phá đám vô vị của mày rồi còn gì nữa ? Còn ngồi đấy mà xỉa xói."
    -"Ai mướn đâu." - Tôi lẩm bẩm, nhưng vẫn vứt bỏ liêm sỉ mà cài dây an toàn, đọc địa chỉ lễ đường cho anh.
    Cũng chẳng hiểu sao hai đứa lại chơi được với nhau nữa. Nói chuyện được mấy câu là cứ như muốn lao vào đấm đá rồi.
    Tôi vốn là đứa lông ba lông bông, đại học thì toàn trốn tiết chạy ra bờ hồ trà chanh chém gió. Đợt đấy hâm mộ anh lắm, đã đẹp trai lại còn giỏi nữa. Tôi follow suốt mấy năm trời. Ngày nào cũng lết sang Bách Khoa để "tình cờ" gặp anh. Đến lúc ra trường cũng lon ton xin tham gia dự án startup của anh.
    Bây giờ mới thấy hối hận. Đẹp thì đẹp đấy, giỏi thì cũng giỏi. Nhưng ngày xưa chưa quen lắm thì anh ít nói, cứ nghĩ idol thuộc dạng hiền lành ngoan ngoãn. Ai ngờ chỉ được mấy hôm thì cái tính ngứa đòn nó đã lộ ra.
    Nhưng nói gì đi nữa thì sếp vẫn là một đồng minh chất lượng đấy chứ.
    Gần 4 năm, tôi cùng anh gây dựng công ty của riêng mình. Quy mô nhỏ nhưng nhìn chung vẫn rất thuận lợi. Sếp giúp tôi tiến bộ hơn, giúp tôi tán trai, giúp tôi mua đồ ăn trưa,... tính ra cũng giúp hơi bị nhiều thứ đấy nhỉ ?
    Đặt biệt là như lúc này. Sếp lao vụt con mercedes qua đám đông, thu hút sự chú ý của mọi người rồi dặn tôi:
    - "Mày ngồi im đấy. Để anh xuống mở cửa cho nó xịn sò."
    Sếp bước xuống xe, bao ánh mắt ngước nhìn. Dáng sếp cao, nổi bật giữa đám đông. Lại thêm set sơ mi quần Âu trẻ trung nữa. Kiểu này có mà khối em chết mê chết mệt.
    Khoảnh khắc sếp mở cửa cho tôi, chẳng hiểu sao tự nhiên tim nó lại đập bồm bộp. Quả nhiên nhan sắc này không thể đùa được.
    Nhờ có sếp, nhân vật chính của đám cưới như bị lu mờ. Tôi tất nhiên rất hả dạ.
    Nhưng có một vấn đề tôi khá không vừa lòng cho lắm. Đó là đám bạn của tôi đến bắt chuyện thì sếp luôn miệng bảo sếp là người yêu tôi. Tôi đang định phản bác thì nghe tiếng thì thầm bên tai:
    -"Phải như thế thì thằng người yêu cũ của mày với thấy tự ti, cảm giác mày mới là người bỏ nó."
    Tôi gật gù đồng tình. Cười thầm, sếp quả nhiên là sếp, mưu cao kế hiểm.
    Nhưng....
    Chẳng hiểu sao người ngoài nhìn vào lại tưởng sếp tình tứ ghé tai tôi nói chuyện "riêng tư", còn tôi thì ngại ngùng, "đỏ mặt cười e thẹn" ?
    Đám bạn cứ không ngừng chúc mừng, chuốc tôi hết ly này đến ly khác. Trời ạ... nếu biết nghiệp đến sớm thế này thì tôi sẽ im lặng mà tới đây.
    -"Hai người yêu nhau lâu chưa ?" - Một người bạn hỏi tôi.
    -"Ờm... cũng gần một năm." - Tôi trả lời.
    Đâm lao thì phải theo lao thôi. Cớ sao sếp nhìn em cười cười kiểu nguy hiểm thế ?
    -"Vậy mà bà không giới thiệu cho tôi. Giữ kĩ quá cơ."
    -"Đúng rồi đúng rồi. Khi nào cưới nhất định phải mời, không được quên tôi đâu đấy."
    -"Nhìn tình tứ kiểu này chắc sắp được ăn cỗ đến nơi rồi."
    -"Tôi mài răng chờ sẵn đấy nhé. "
    -"…"
    Mỗi người một câu, mỗi người một ly. Tôi đon đả tiếp lời, chém gió không chớp mắt. Đến lúc say mèm, phải phiền anh vác về nhà.
    Tôi nằm trên vai sếp, vẫn chưa thoát vai khỏi cái cục diện vừa rồi. Cứ lèo nhèo mãi:
    -"Sếp, thả em xuống. Mọi người còn đang chúc phúc cho mình kìa."
    -"Ơ... ơ... anh đưa em đi đâu đấy ?"
    -"Này... sao tự nhiên thấy yêu sếp thế nhỉ ?"
    -"..."
    Chẳng nhớ hôm đấy tôi còn nói những gì nữa không. Chỉ thế này thôi mà bây giờ nhớ lại vẫn thấy bản thân thật là… quá mất mặt đi thôi
    Cũng không biết là mơ hay thật, tôi thấy sếp xoa đầu tôi, sếp bảo sếp yêu tôi từ lâu rồi. Sếp hỏi tôi có thích sếp không ?
    Tôi gật gù bảo có...
    [...]
    Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi tí thì chết shock. Cái quần què gì đang diễn ra vậy ? Tại sao tôi lại nằm trong lòng sếp ? Sao sếp lại ôm tôi ngủ ngon lành thế kia ?
    -"Này... dậy dậy dậy."
    Tôi đập đập vào người anh.
    -"Bình thường mày toàn đi làm muộn lắm cơ mà. Sao dậy sớm thế ?" - Sếp ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài.
    Tôi chẳng để ý đến lời sếp nói. Vừa thoát khỏi vòng tay ấm áp đó liền vội vàng kiểm tra cả người. Đến lúc nhận thức được cả cơ thể hoàn toàn lành lặn, không bị sếp "đớp" sứt mẻ miếng nào mới thở phào nhẹ nhõm.
    Sếp nhìn tôi phì cười, sau đó vào phòng vệ sinh. Tôi bên ngoài ngơ ngẩn nhìn ngắm phòng sếp.
    Đây là lần đầu tiên tôi đến đây. Quả thực... căn phòng này còn sạch sẽ hơn cả phòng tôi. Đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn.
    Vô tình liếc qua tủ đầu giường, nhìn thấy một tờ giấy đăng kí kết hôn mới cóng, tôi tò mò cầm lên xem.
    Trên đó viết tên tôi, tên sếp, ngày đăng kí… chiều hôm qua ?
    Mặt tôi đúng kiểu hoang mang tột độ. Đúng lúc đấy, sếp từ phòng tắm đi ra. Cả hai nhìn nhau, đơ mất mấy giây. Sau đó sếp bỗng nhào vào lòng tôi nức nở:
    -"Hu hu... Không biết đâu. Hôm qua mày cứ một mực bắt anh đi làm giấy kết hôn. Cuộc đời anh coi như đi tong rồi."
    Hả ? Đùa nhau à ? Tôi mà vô liêm sỉ thế á ?
    -"Bớt làm màu hộ cái, có khi lại in bừa tờ giấy để trêu em chứ gì ?" – Tôi cố hoạt động não, nghĩ ra một lí do phù hợp nhất có thể.
    Sếp nghe xong liền đứng bật dậy phản bác:
    -“Trêu cái gì mà trêu, dấu đỏ của ủy ban rõ ràng đây này. Thấy chưa ?” – Anh chỉ chỉ vào tờ hôn thú trước mặt tôi.
    Tôi bảo, thế thì bây giờ ra phường làm thêm cái đơn li dị nữa là xong. Coi như không có việc gì sảy ra hết.
    Anh lí sự, tuổi xuân của anh đang phơi phới tự dưng lại bị gán mác một đời vợ thì còn ra cái thể thống gì nữa.
    Tôi tức mình, có phải mỗi mình anh bị thiệt đâu ? Thế mà cả sáng ngày hôm ấy sếp cứ lải nhải mãi:
    -"Mày định gây chuyện xong không thèm chịu trách nhiệm đấy à. Trái tim của anh cũng biết tổn thương."
    -"..." - Cạn lời.
    -"Thế bây giờ mày định tính thế nào ?"
    -"Chịu, thế nào thì thế." - Tôi bất lực.
    -"Hay để anh tính cho nhé."
    Tôi gật đầu. Để xem cái đầu sếp có giải quyết được vấn đề không.
    -"Bây giờ mày phải yêu thương anh, phải yêu nhiều thật nhiều vào. Còn anh sẽ làm người chồng tốt, chăm sóc cho mày chu đáo. Cả hai cùng có lợi. Ok không ? "
    Tôi nghĩ ngợi, ừ thì cũng hợp lí đấy. Thôi thì đành chọn phương án có lợi nhất vậy.
    [...]
    1 năm sau, sếp vừa phơi quần áo xong liền tất bận trong bếp. Còn tôi… ờm, thì ngồi duy trì hoạt động cho cái tivi. Giờ ăn cơm, sếp than thở:
    -“Tại sao ? Tại sao em được ngồi chơi cả ngày, còn anh phải làm hết mấy cái việc này ?”
    Tôi bình thản trả lời:
    -“Cả hai cùng có lợi.”
    #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    -"Sếp, chiều em nghỉ !" -"Lí do ?" - Anh hỏi, mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính. -"Đi phá đám cưới người yêu cũ, không đi không được." Anh ngước lên, lườm tôi một phát rõ đau đớn. Chẳng hiểu sao mỗi lần tôi nhắc đến vấn đề tình trường của mình là sếp lại tỏ thái độ lồi lõm thế ? Chẳng lẽ là do sếp 26 tuổi đầu vẫn chưa thoát kiếp FA ? Ôi sếp ơi thế là sếp thái độ với nhầm người rồi đấy. Em cũng cô đơn có khác gì sếp đâu. Là người yêu cũ, cũ đấy ! Người yêu cũ mời đi đám cưới, nước đi mà tôi đíu thể nào ngờ được. […] Để tát thẳng vào tâm hồn thằng người yêu cũ, tôi vào shop quần áo gần công ty, nghiến răng quẹt thẻ mua cái váy xịn sò nhất, bung lụa nhất. Đang định book Grab thì có tiếng còi xe inh ỏi làm tôi giật mình suýt rơi điện thoại. Sếp từ đâu phi ra, kéo cửa kính xuống rồi ra hiệu cho tôi lên xe. -"Đi đám cưới mà làm như đi trình diễn thời trang không bằng. Lòe loẹt phát gớm." - Sếp nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân rồi phán câu rõ bố đời. -"Đại ca nhìn lại mình hộ em phát. Ngồi trong xe mà bày đặt kính râm, màu mè." -"Anh đã hi sinh cả buổi chiều để tham gia vào kế hoạch phá đám vô vị của mày rồi còn gì nữa ? Còn ngồi đấy mà xỉa xói." -"Ai mướn đâu." - Tôi lẩm bẩm, nhưng vẫn vứt bỏ liêm sỉ mà cài dây an toàn, đọc địa chỉ lễ đường cho anh. Cũng chẳng hiểu sao hai đứa lại chơi được với nhau nữa. Nói chuyện được mấy câu là cứ như muốn lao vào đấm đá rồi. Tôi vốn là đứa lông ba lông bông, đại học thì toàn trốn tiết chạy ra bờ hồ trà chanh chém gió. Đợt đấy hâm mộ anh lắm, đã đẹp trai lại còn giỏi nữa. Tôi follow suốt mấy năm trời. Ngày nào cũng lết sang Bách Khoa để "tình cờ" gặp anh. Đến lúc ra trường cũng lon ton xin tham gia dự án startup của anh. Bây giờ mới thấy hối hận. Đẹp thì đẹp đấy, giỏi thì cũng giỏi. Nhưng ngày xưa chưa quen lắm thì anh ít nói, cứ nghĩ idol thuộc dạng hiền lành ngoan ngoãn. Ai ngờ chỉ được mấy hôm thì cái tính ngứa đòn nó đã lộ ra. Nhưng nói gì đi nữa thì sếp vẫn là một đồng minh chất lượng đấy chứ. Gần 4 năm, tôi cùng anh gây dựng công ty của riêng mình. Quy mô nhỏ nhưng nhìn chung vẫn rất thuận lợi. Sếp giúp tôi tiến bộ hơn, giúp tôi tán trai, giúp tôi mua đồ ăn trưa,... tính ra cũng giúp hơi bị nhiều thứ đấy nhỉ ? Đặt biệt là như lúc này. Sếp lao vụt con mercedes qua đám đông, thu hút sự chú ý của mọi người rồi dặn tôi: - "Mày ngồi im đấy. Để anh xuống mở cửa cho nó xịn sò." Sếp bước xuống xe, bao ánh mắt ngước nhìn. Dáng sếp cao, nổi bật giữa đám đông. Lại thêm set sơ mi quần Âu trẻ trung nữa. Kiểu này có mà khối em chết mê chết mệt. Khoảnh khắc sếp mở cửa cho tôi, chẳng hiểu sao tự nhiên tim nó lại đập bồm bộp. Quả nhiên nhan sắc này không thể đùa được. Nhờ có sếp, nhân vật chính của đám cưới như bị lu mờ. Tôi tất nhiên rất hả dạ. Nhưng có một vấn đề tôi khá không vừa lòng cho lắm. Đó là đám bạn của tôi đến bắt chuyện thì sếp luôn miệng bảo sếp là người yêu tôi. Tôi đang định phản bác thì nghe tiếng thì thầm bên tai: -"Phải như thế thì thằng người yêu cũ của mày với thấy tự ti, cảm giác mày mới là người bỏ nó." Tôi gật gù đồng tình. Cười thầm, sếp quả nhiên là sếp, mưu cao kế hiểm. Nhưng.... Chẳng hiểu sao người ngoài nhìn vào lại tưởng sếp tình tứ ghé tai tôi nói chuyện "riêng tư", còn tôi thì ngại ngùng, "đỏ mặt cười e thẹn" ? Đám bạn cứ không ngừng chúc mừng, chuốc tôi hết ly này đến ly khác. Trời ạ... nếu biết nghiệp đến sớm thế này thì tôi sẽ im lặng mà tới đây. -"Hai người yêu nhau lâu chưa ?" - Một người bạn hỏi tôi. -"Ờm... cũng gần một năm." - Tôi trả lời. Đâm lao thì phải theo lao thôi. Cớ sao sếp nhìn em cười cười kiểu nguy hiểm thế ? -"Vậy mà bà không giới thiệu cho tôi. Giữ kĩ quá cơ." -"Đúng rồi đúng rồi. Khi nào cưới nhất định phải mời, không được quên tôi đâu đấy." -"Nhìn tình tứ kiểu này chắc sắp được ăn cỗ đến nơi rồi." -"Tôi mài răng chờ sẵn đấy nhé. " -"…" Mỗi người một câu, mỗi người một ly. Tôi đon đả tiếp lời, chém gió không chớp mắt. Đến lúc say mèm, phải phiền anh vác về nhà. Tôi nằm trên vai sếp, vẫn chưa thoát vai khỏi cái cục diện vừa rồi. Cứ lèo nhèo mãi: -"Sếp, thả em xuống. Mọi người còn đang chúc phúc cho mình kìa." -"Ơ... ơ... anh đưa em đi đâu đấy ?" -"Này... sao tự nhiên thấy yêu sếp thế nhỉ ?" -"..." Chẳng nhớ hôm đấy tôi còn nói những gì nữa không. Chỉ thế này thôi mà bây giờ nhớ lại vẫn thấy bản thân thật là… quá mất mặt đi thôi Cũng không biết là mơ hay thật, tôi thấy sếp xoa đầu tôi, sếp bảo sếp yêu tôi từ lâu rồi. Sếp hỏi tôi có thích sếp không ? Tôi gật gù bảo có... [...] Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi tí thì chết shock. Cái quần què gì đang diễn ra vậy ? Tại sao tôi lại nằm trong lòng sếp ? Sao sếp lại ôm tôi ngủ ngon lành thế kia ? -"Này... dậy dậy dậy." Tôi đập đập vào người anh. -"Bình thường mày toàn đi làm muộn lắm cơ mà. Sao dậy sớm thế ?" - Sếp ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài. Tôi chẳng để ý đến lời sếp nói. Vừa thoát khỏi vòng tay ấm áp đó liền vội vàng kiểm tra cả người. Đến lúc nhận thức được cả cơ thể hoàn toàn lành lặn, không bị sếp "đớp" sứt mẻ miếng nào mới thở phào nhẹ nhõm. Sếp nhìn tôi phì cười, sau đó vào phòng vệ sinh. Tôi bên ngoài ngơ ngẩn nhìn ngắm phòng sếp. Đây là lần đầu tiên tôi đến đây. Quả thực... căn phòng này còn sạch sẽ hơn cả phòng tôi. Đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn. Vô tình liếc qua tủ đầu giường, nhìn thấy một tờ giấy đăng kí kết hôn mới cóng, tôi tò mò cầm lên xem. Trên đó viết tên tôi, tên sếp, ngày đăng kí… chiều hôm qua ? Mặt tôi đúng kiểu hoang mang tột độ. Đúng lúc đấy, sếp từ phòng tắm đi ra. Cả hai nhìn nhau, đơ mất mấy giây. Sau đó sếp bỗng nhào vào lòng tôi nức nở: -"Hu hu... Không biết đâu. Hôm qua mày cứ một mực bắt anh đi làm giấy kết hôn. Cuộc đời anh coi như đi tong rồi." Hả ? Đùa nhau à ? Tôi mà vô liêm sỉ thế á ? -"Bớt làm màu hộ cái, có khi lại in bừa tờ giấy để trêu em chứ gì ?" – Tôi cố hoạt động não, nghĩ ra một lí do phù hợp nhất có thể. Sếp nghe xong liền đứng bật dậy phản bác: -“Trêu cái gì mà trêu, dấu đỏ của ủy ban rõ ràng đây này. Thấy chưa ?” – Anh chỉ chỉ vào tờ hôn thú trước mặt tôi. Tôi bảo, thế thì bây giờ ra phường làm thêm cái đơn li dị nữa là xong. Coi như không có việc gì sảy ra hết. Anh lí sự, tuổi xuân của anh đang phơi phới tự dưng lại bị gán mác một đời vợ thì còn ra cái thể thống gì nữa. Tôi tức mình, có phải mỗi mình anh bị thiệt đâu ? Thế mà cả sáng ngày hôm ấy sếp cứ lải nhải mãi: -"Mày định gây chuyện xong không thèm chịu trách nhiệm đấy à. Trái tim của anh cũng biết tổn thương." -"..." - Cạn lời. -"Thế bây giờ mày định tính thế nào ?" -"Chịu, thế nào thì thế." - Tôi bất lực. -"Hay để anh tính cho nhé." Tôi gật đầu. Để xem cái đầu sếp có giải quyết được vấn đề không. -"Bây giờ mày phải yêu thương anh, phải yêu nhiều thật nhiều vào. Còn anh sẽ làm người chồng tốt, chăm sóc cho mày chu đáo. Cả hai cùng có lợi. Ok không ? " Tôi nghĩ ngợi, ừ thì cũng hợp lí đấy. Thôi thì đành chọn phương án có lợi nhất vậy. [...] 1 năm sau, sếp vừa phơi quần áo xong liền tất bận trong bếp. Còn tôi… ờm, thì ngồi duy trì hoạt động cho cái tivi. Giờ ăn cơm, sếp than thở: -“Tại sao ? Tại sao em được ngồi chơi cả ngày, còn anh phải làm hết mấy cái việc này ?” Tôi bình thản trả lời: -“Cả hai cùng có lợi.” #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    Yay
    Like
    Love
    Haha
    Wow
    7
    0 Comentários 0 Compartilhamentos 9207 Visualizações
Patrocinado

Máy Chấm Công Vân Tay Màn Hình LCD 2.4 inch Hikvision DS-K1A8503F

Máy Chấm Công Vân Tay Màn Hình LCD 2.4 inch Hikvision DS-K1A8503F Chấm công bằng vân tay Màn hình LCD 2.4 inch Quản lý 1.000...