• “Mộng Linh, chủ tịch Cố gọi em vào gấp kìa!”
    Trưởng phòng Lý cầm theo tệp hồ sơ dày trên tay, vừa ra khỏi phòng làm việc của Cố Tử Sâm đã vội chạy khắp nơi tìm Mộng Linh. Cô nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của chị ấy thì biết vị chủ tịch cao cao tại thượng đang nổi trận lôi đình rồi.
    “Em biết rồi, em vào ngay đây.”
    Mộng Linh mặt buồn rười rượi, cúi thấp đầu, đi lướt qua người trưởng phòng Lý. Bước chân cô thoăn thoắt hướng về phía phòng làm việc của Cố Tử Sâm, bên tay phải cô vẫn còn cầm điện thoại, gấp gáp nói với người ở đầu dây bên kia một câu cuối:
    “Nhớ chăm sóc tốt cho mẹ nhé! Tan làm chị sẽ mua cơm mang đến bệnh viện.”
    Mộng Linh chỉnh sửa trang phục cho ngay ngắn, rồi mới đẩy cửa đi vào. Cô cắn nhẹ đầu môi dưới, đôi mắt len lén ngước lên nhìn bóng dáng người đàn ông đang quay lưng về phía mình. Cô nín thở, cất tiếng gọi:
    “Chủ tịch Cố, anh cho gọi tôi có việc gấp gì sao?”
    Cố Tử Sâm bất giác xoay người, ánh mắt hắn trở nên tối sầm, lộ rõ sự hung hãn. Hắn thở hắt ra một hơi, từng ngón tay miết chặt lên bản báo cáo mà Mộng Linh nộp lúc sáng, dứt khoát cầm lên, ném mạnh xuống đất.
    “Kiều Mộng Linh! Nếu cô cảm thấy công việc này làm không nổi nữa thì nộp đơn xin nghỉ đi! Một bản báo cáo đơn giản phải sửa đi sửa lại tận ba bốn lần, đầu óc cô dạo này để đi đâu vậy hả?” Hắn nghiến răng kèn kẹt, mỗi lời thốt ra đều mang theo sự chì chiết, không ngừng đay nghiến cô gái nhỏ đang đứng trước mặt mình.
    “Xin lỗi anh! Tối nay tôi sẽ về làm lại, ngày mai sẽ gửi cho anh nhé!”
    Trước sự tức giận của Cố Tử Sâm, Mộng Linh vẫn bình tĩnh cúi người, nhặt bản báo cáo lên rồi nhàn nhạt nói một câu xin lỗi. Hiện tại đầu óc cô đang rối bời, hoàn toàn không có tâm trạng tranh cãi với hắn.
    Người đàn ông đang đứng trước mặt cô là Cố Tử Sâm, ba mươi tư tuổi, chủ tịch tập đoàn thời trang Cố thị. Con người hắn khá bảo thủ, lại cứng ngắc, lúc nào hắn cũng muốn người khác quy phục theo ý mình. Mộng Linh làm thư ký cho hắn đã ba năm rồi, tính tình Cố Tử Sâm thế nào cô tất nhiên hiểu rất rõ. Vì thế mỗi lần hắn không vừa ý điều gì, Mộng Linh đều im lặng nhận lỗi, sau đó sẽ tìm cách sửa lại cho hắn vừa lòng.
    Cô nhẫn nhục nhiều như vậy, thật ra cũng vì đồng tiền!
    Gia cảnh Mộng Linh nghèo khó, cha mất từ năm cô mười tuổi, mẹ tần tảo nuôi hai chị em cô ăn học. Mộng Linh tốt nghiệp đại học kinh tế nổi tiếng trong nước, với tấm bằng loại xuất sắc. Ba năm trước, cô may mắn trúng tuyển vào tập đoàn Cố thị.
    Mức lương ở vị trí thư ký chủ tịch Cố thị cao ngất ngưỡng, đồng nghĩa trách nhiệm nặng trăm bề. Cố Tử Sâm là con người theo chủ nghĩa hoàn hảo, đối với công việc luôn yêu cầu tuyệt đối không được xảy ra sai sót, nếu không, ắt chẳng được yên thân với hắn.
    Những người từng ứng tuyển ở vị trí này, dù là nam hay nữ, ít ai có thể chịu nổi Cố Tử Sâm quá ba tháng. Mộng Linh là một trong những người hiếm hoi trụ được lâu đến như vậy.
    “Ra ngoài! Sáng sớm ngày mai tôi muốn nhìn thấy một bản báo cáo hoàn hảo đặt trên bàn, bằng không, tự giác nộp đơn xin nghỉ việc đi.”
    Mộng Linh cúi chào hắn rồi rời khỏi văn phòng chủ tịch. Cô hít một hơi thật sâu để bình ổn tâm trạng, sau đó quay về vị trí làm việc của mình.
    Mấy ngày nay, Mộng Linh không thể chú tâm vào việc gì, cũng vì mẹ cô đang bệnh nặng, cần một số tiền lớn để điều trị bệnh. Mà trong thời gian ngắn, Mộng Linh biết đào đâu ra số tiền lớn như vậy?
    Cô cũng không thân thiết với quá nhiều người, người yêu lại ở xa, hoàn toàn không thể nhờ cậy được gì.
    Nghĩ đến mà Mộng Linh có chút tủi thân trong lòng, dạo này cô bận rộn với công việc, nên rất ít khi gọi điện thoại cho người yêu. Anh ta lại càng vô tâm, không bao giờ chủ động liên lạc với cô trước.
    Tan làm, Mộng Linh vội chạy đi mua cơm tối cho em trai ở một cửa hàng bên đường. Bản thân cô chỉ mua thêm một cái bánh bao ăn cho đỡ đói. Sau đó, Mộng Linh tiếp tục đón xe buýt, đến bệnh viện để chăm sóc cho mẹ.
    “Gia Huy, em ăn tối xong rồi về nhà đi.”
    “Không,một mình em ở đây với mẹ được rồi. Chị cứ về nhà nghỉ ngơi đi.”
    Gia Huy là em trai của Mộng Linh, năm nay còn là học sinh cuối cấp. Gia Huy sắp thi đại học, cô thật sự không nỡ nhìn cậu nghỉ học vào bệnh viện chăm sóc cho mẹ mà làm ảnh hưởng đến việc thi cử. Mộng Linh đang tìm kiếm bảo mẫu, nhưng vẫn chưa thấy ai phù hợp.
    “Em ở đây cả ngày đã mệt lắm rồi, về nhà ngủ cho thoải mái.” Cô cứng rắn nói.
    Gia Huy vẫn không chịu nghe theo, cậu đâu thể để chị gái mình đi làm mệt cả ngày về còn phải thức khuya chăm sóc cho mẹ.
    “Ngày mai em không phải đi học, cứ để em ở đây đi.”
    Đúng lúc này, Cầm Liên - mẹ của cô tỉnh dậy. Mộng Linh không muốn bà nhìn thấy hai chị em tranh cãi nên ngừng lại, khẽ gật đầu đồng ý với Gia Huy.
    Cô đút cho Cầm Liên một chút sữa, mấy ngày nay bà đã không ăn được gì rồi, thể trạng đã yếu đi rất nhiều. Mẹ cô cần phẫu thuật ghép thận, qua chẩn đoán tình trạng sức khỏe, bác sĩ nói ca phẫu thuật này có thể khá phức tạp, chi phí ước tính khoảng hơn năm trăm triệu đồng.
    “Đi làm về có mệt không? Sao con không về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, còn vào đây làm gì?” Cầm Liên ân cần hỏi han con gái.
    Mộng Linh nắm lấy tay mẹ, không biết nên nói lời nào. Nhìn mẹ cô tiều tụy như vậy, cô xúc động muốn bật khóc. Chỉ là đang ở trước mặt bà, Mộng Linh luôn phải cố tỏ ra mạnh mẽ.
    “Mẹ, con nhất định sẽ gom đủ tiền cho mẹ làm phẫu thuật.”
    Cầm Liên không nói gì, đáy mắt bà ươn ướt nước. Bà biết Mộng Linh đi làm rất cực khổ để kiếm tiền lo cho gia đình trong khoảng thời gian khó khăn này. Bà không hi vọng gì nhiều, chỉ mong hai đứa con của mình bình an, sống thật vui vẻ.
    “Mẹ bảo này, nếu chi phí cao quá, hay là chúng ta không làm phẫu thuật nữa. Dù sao rủi ro cũng không nhỏ…”
    Mộng Linh lắc đầu không chịu, có thế nào thì cô cũng phải nghĩ cách kiếm tiền cứu mẹ. Cô ôm lấy bà an ủi, nói Cầm Liên phải tin tưởng mình.
    “Mẹ cứ tin ở con. Chờ sau khi phẫu thuật thành công, mẹ nhất định sẽ khỏe lại.”
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    “Mộng Linh, chủ tịch Cố gọi em vào gấp kìa!” Trưởng phòng Lý cầm theo tệp hồ sơ dày trên tay, vừa ra khỏi phòng làm việc của Cố Tử Sâm đã vội chạy khắp nơi tìm Mộng Linh. Cô nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của chị ấy thì biết vị chủ tịch cao cao tại thượng đang nổi trận lôi đình rồi. “Em biết rồi, em vào ngay đây.” Mộng Linh mặt buồn rười rượi, cúi thấp đầu, đi lướt qua người trưởng phòng Lý. Bước chân cô thoăn thoắt hướng về phía phòng làm việc của Cố Tử Sâm, bên tay phải cô vẫn còn cầm điện thoại, gấp gáp nói với người ở đầu dây bên kia một câu cuối: “Nhớ chăm sóc tốt cho mẹ nhé! Tan làm chị sẽ mua cơm mang đến bệnh viện.” Mộng Linh chỉnh sửa trang phục cho ngay ngắn, rồi mới đẩy cửa đi vào. Cô cắn nhẹ đầu môi dưới, đôi mắt len lén ngước lên nhìn bóng dáng người đàn ông đang quay lưng về phía mình. Cô nín thở, cất tiếng gọi: “Chủ tịch Cố, anh cho gọi tôi có việc gấp gì sao?” Cố Tử Sâm bất giác xoay người, ánh mắt hắn trở nên tối sầm, lộ rõ sự hung hãn. Hắn thở hắt ra một hơi, từng ngón tay miết chặt lên bản báo cáo mà Mộng Linh nộp lúc sáng, dứt khoát cầm lên, ném mạnh xuống đất. “Kiều Mộng Linh! Nếu cô cảm thấy công việc này làm không nổi nữa thì nộp đơn xin nghỉ đi! Một bản báo cáo đơn giản phải sửa đi sửa lại tận ba bốn lần, đầu óc cô dạo này để đi đâu vậy hả?” Hắn nghiến răng kèn kẹt, mỗi lời thốt ra đều mang theo sự chì chiết, không ngừng đay nghiến cô gái nhỏ đang đứng trước mặt mình. “Xin lỗi anh! Tối nay tôi sẽ về làm lại, ngày mai sẽ gửi cho anh nhé!” Trước sự tức giận của Cố Tử Sâm, Mộng Linh vẫn bình tĩnh cúi người, nhặt bản báo cáo lên rồi nhàn nhạt nói một câu xin lỗi. Hiện tại đầu óc cô đang rối bời, hoàn toàn không có tâm trạng tranh cãi với hắn. Người đàn ông đang đứng trước mặt cô là Cố Tử Sâm, ba mươi tư tuổi, chủ tịch tập đoàn thời trang Cố thị. Con người hắn khá bảo thủ, lại cứng ngắc, lúc nào hắn cũng muốn người khác quy phục theo ý mình. Mộng Linh làm thư ký cho hắn đã ba năm rồi, tính tình Cố Tử Sâm thế nào cô tất nhiên hiểu rất rõ. Vì thế mỗi lần hắn không vừa ý điều gì, Mộng Linh đều im lặng nhận lỗi, sau đó sẽ tìm cách sửa lại cho hắn vừa lòng. Cô nhẫn nhục nhiều như vậy, thật ra cũng vì đồng tiền! Gia cảnh Mộng Linh nghèo khó, cha mất từ năm cô mười tuổi, mẹ tần tảo nuôi hai chị em cô ăn học. Mộng Linh tốt nghiệp đại học kinh tế nổi tiếng trong nước, với tấm bằng loại xuất sắc. Ba năm trước, cô may mắn trúng tuyển vào tập đoàn Cố thị. Mức lương ở vị trí thư ký chủ tịch Cố thị cao ngất ngưỡng, đồng nghĩa trách nhiệm nặng trăm bề. Cố Tử Sâm là con người theo chủ nghĩa hoàn hảo, đối với công việc luôn yêu cầu tuyệt đối không được xảy ra sai sót, nếu không, ắt chẳng được yên thân với hắn. Những người từng ứng tuyển ở vị trí này, dù là nam hay nữ, ít ai có thể chịu nổi Cố Tử Sâm quá ba tháng. Mộng Linh là một trong những người hiếm hoi trụ được lâu đến như vậy. “Ra ngoài! Sáng sớm ngày mai tôi muốn nhìn thấy một bản báo cáo hoàn hảo đặt trên bàn, bằng không, tự giác nộp đơn xin nghỉ việc đi.” Mộng Linh cúi chào hắn rồi rời khỏi văn phòng chủ tịch. Cô hít một hơi thật sâu để bình ổn tâm trạng, sau đó quay về vị trí làm việc của mình. Mấy ngày nay, Mộng Linh không thể chú tâm vào việc gì, cũng vì mẹ cô đang bệnh nặng, cần một số tiền lớn để điều trị bệnh. Mà trong thời gian ngắn, Mộng Linh biết đào đâu ra số tiền lớn như vậy? Cô cũng không thân thiết với quá nhiều người, người yêu lại ở xa, hoàn toàn không thể nhờ cậy được gì. Nghĩ đến mà Mộng Linh có chút tủi thân trong lòng, dạo này cô bận rộn với công việc, nên rất ít khi gọi điện thoại cho người yêu. Anh ta lại càng vô tâm, không bao giờ chủ động liên lạc với cô trước. Tan làm, Mộng Linh vội chạy đi mua cơm tối cho em trai ở một cửa hàng bên đường. Bản thân cô chỉ mua thêm một cái bánh bao ăn cho đỡ đói. Sau đó, Mộng Linh tiếp tục đón xe buýt, đến bệnh viện để chăm sóc cho mẹ. “Gia Huy, em ăn tối xong rồi về nhà đi.” “Không,một mình em ở đây với mẹ được rồi. Chị cứ về nhà nghỉ ngơi đi.” Gia Huy là em trai của Mộng Linh, năm nay còn là học sinh cuối cấp. Gia Huy sắp thi đại học, cô thật sự không nỡ nhìn cậu nghỉ học vào bệnh viện chăm sóc cho mẹ mà làm ảnh hưởng đến việc thi cử. Mộng Linh đang tìm kiếm bảo mẫu, nhưng vẫn chưa thấy ai phù hợp. “Em ở đây cả ngày đã mệt lắm rồi, về nhà ngủ cho thoải mái.” Cô cứng rắn nói. Gia Huy vẫn không chịu nghe theo, cậu đâu thể để chị gái mình đi làm mệt cả ngày về còn phải thức khuya chăm sóc cho mẹ. “Ngày mai em không phải đi học, cứ để em ở đây đi.” Đúng lúc này, Cầm Liên - mẹ của cô tỉnh dậy. Mộng Linh không muốn bà nhìn thấy hai chị em tranh cãi nên ngừng lại, khẽ gật đầu đồng ý với Gia Huy. Cô đút cho Cầm Liên một chút sữa, mấy ngày nay bà đã không ăn được gì rồi, thể trạng đã yếu đi rất nhiều. Mẹ cô cần phẫu thuật ghép thận, qua chẩn đoán tình trạng sức khỏe, bác sĩ nói ca phẫu thuật này có thể khá phức tạp, chi phí ước tính khoảng hơn năm trăm triệu đồng. “Đi làm về có mệt không? Sao con không về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, còn vào đây làm gì?” Cầm Liên ân cần hỏi han con gái. Mộng Linh nắm lấy tay mẹ, không biết nên nói lời nào. Nhìn mẹ cô tiều tụy như vậy, cô xúc động muốn bật khóc. Chỉ là đang ở trước mặt bà, Mộng Linh luôn phải cố tỏ ra mạnh mẽ. “Mẹ, con nhất định sẽ gom đủ tiền cho mẹ làm phẫu thuật.” Cầm Liên không nói gì, đáy mắt bà ươn ướt nước. Bà biết Mộng Linh đi làm rất cực khổ để kiếm tiền lo cho gia đình trong khoảng thời gian khó khăn này. Bà không hi vọng gì nhiều, chỉ mong hai đứa con của mình bình an, sống thật vui vẻ. “Mẹ bảo này, nếu chi phí cao quá, hay là chúng ta không làm phẫu thuật nữa. Dù sao rủi ro cũng không nhỏ…” Mộng Linh lắc đầu không chịu, có thế nào thì cô cũng phải nghĩ cách kiếm tiền cứu mẹ. Cô ôm lấy bà an ủi, nói Cầm Liên phải tin tưởng mình. “Mẹ cứ tin ở con. Chờ sau khi phẫu thuật thành công, mẹ nhất định sẽ khỏe lại.” Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Kommentare 0 Anteile 4051 Ansichten
  • - Tôi cho em 500 triệu, em giả vờ yêu tôi được ko?
    - Tôi ko cần tiền, nhà tôi có tiền đủ sống rồi.
    - Vậy tôi cho em cả gia sản mà tôi có.
    - Tôi ko cần đâu, số đó đối với tôi quá nhiều.
    - Vậy em cần gì mới chịu yêu tôi?
    - 1 người đàn ông bình thường, yêu thương tôi hơn tất cả, một người lạnh lùng kiêu căng biết từ chối những cô gái bên cạnh anh ấy nhưng chỉ ấm với mình tôi, và đặc biệt phải là men, thế là đủ.
    Anh nâng cằm tôi lên, nhìn sâu vào ánh mắt tôi. Ánh mắt hút hồn, đẹp siêu lòng ấy, rồi nở nụ cười đầy vô sỉ. Tay anh từ từ cởi đi những hột nút áo sơ mi của mình rồi đè tôi xuống giường.
    - Vậy tôi có dư rồi, em lại đây tự mình kiểm tra xem nào.
    Tiếng điện thoại reo, tôi đưa tay mò mò rồi tắt đi. Tiếng điện thoại lại tiếp tục reo, tôi thuận tay bấm khóa nguồn. Tưởng đâu được yên ổn ngủ nướng, mơ tiếp giấc mơ ảo tưởng. Chưa đầy 5p sau, vυ" nuôi đã đi vào phòng lôi tôi ra khỏi giường.
    - Con ơi, con dậy đi, mẹ con bảo con đi xem mắt mà sao con còn ngủ.
    - Bảo với mẹ con ai cưới người đó xem đi, con còn bận hẹn hò với soái ca trong mộng mà.
    - Thôi, thôi, con làm ơn ngồi dậy cho vυ" đi, ko mẹ con về lại trách vυ" bây giờ.
    Tôi được vυ" nuôi đỡ dậy, tóc tai bù xù, son phấn lem luốc, vì đêm qua sinh nhật bạn tôi, nên tôi đã quá chén 1 chút.
    Tôi thất thơ thất thểu bước xuống giường, vừa đi vừa ngáp. Thấy mình trong gương tôi thoáng giật mình, khϊếp thật.
    Tôi tắm rửa và lại trang điểm xinh đẹp, váy áo xúng xính. Đi xuống dưới lầu.
    Tôi đi xuống dưới lầu, điện thoại lại reo lên, đó là mẹ tôi,bà đang rất giận dữ.
    - Thục Anh, con mà ko xem mắt đàn hoàng là coi chừng mẹ đấy.
    - Mẹ à, sao cứ phải xem mắt hoài vậy,thời buổi nào rồi, con còn chưa muốn lấy chồng.
    - Con nói gì vậy hả? Đã 29 tuổi rồi đó, bằng tuổi con người ta đã 2 3 đứa con rồi còn gì. Còn con thì cả đàn ông cũng ko để mắt đến, hay.. hay con thích con nào rồi hả?
    - Con là gái thẳng 100% đó mẹ à.
    - Vậy thì lo xem mắt đi, lo yêu đương đi, lo sinh con đi.
    - Mẹ ơi... con....
    Tút.. tút.. tút...
    Đầu dây bên kia dập máy, tôi lắc đầu ngao ngán. Rồi lấy điện thoại ra nhắn tin.
    Bên ngoài ngôi nhà 3 tầng tôi đang sống, có chiếc xe con đậu sẵn, đó là xe tôi, đêm qua say quá nên tôi vất nó ngoài này.
    Nói sơ qua, nhà tôi ko phải loại giàu có như vậy liền. Cũng ko phải của ông cố nội hay ông cố ngoại nào để lại cho gia tài kết xù. Mà nhờ vận may, hồi trước nhà tôi nghèo lắm, bố tôi tha cả nhà ra thành phố bương chải kiếm sống. Ko quen ko biết, lại ko thân thích, nên bố mẹ tôi nhận vé số đi bán.
    Hồi ấy, nhà tôi thuê 1 căn phòng nhỏ, nói là phòng cho oai chứ thật ra ko khác gì cái chuồng lợn, bé tẹo và chật chội. Tôi và anh 2 cũng được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng dù cuộc sống khá vất vả. Rồi những ngày mưa tầm tã, mưa giăng ngập lối, mưa thối đất thối cát, và thối luôn cả lòng người. Nhiều lúc như thế nhà tôi chỉ có ăn mì gói qua cơn đói.
    Do ăn ở hiền lành hay sao ấy mà ngày định mệnh đó đã đến, tôi nhớ ngày đó bố tôi còn 15 tờ vé số, mưa to lắm nên ko đi bán được. Cả nhà buồn thiu, ko bán được có mà mưa thế này lại ko trả được. Vậy là chấp nhận lỗ, cả vốn cả lời đều nằm trong ấy.
    Tối đó ăn cơm xong, nghe đài sổ xố, bố mẹ tôi chia ra mỗi người 1/2 để dò. Từ giải thấp nhất đến giải cao nhất, bố tôi nghĩ thôi vậy là xong. Ai ngờ đến giải đặc biệt, giải đặc biết ấy đã gọi tên bố mẹ tôi.
    Sau khi có tiền bố vẫn để mẹ con tôi sống thế, mỗi ngày vẫn đi bán vé số. Ko hiểu ngày đó ai gieo cho ông tư tưởng hay ông có tầm nhìn nữa,có bao nhiêu tiền bố tôi ngấm ngầm đầu tư vào đất. Hồi ấy đất rẻ lắm chứ ko như bây giờ.Vài năm sau khi các dự án lớn gần nơi đất bố tôi mua phát triển, nên giá đất ở đó tăng lên rất nhiều, lên 1 cách chóng mặt luôn. Bán đất đi bố tôi trở nên giàu có, cứ 1 lô đất bán đi mua được 2 lô đất khác.Cuộc đời mà, giàu là giàu, ai quan tâm đến cách bạn giàu như thế nào, họ chỉ quan tâm đến việc bạn có bao nhiêu tiền thôi.
    Tôi phóng xe trên đường, ghé vào 1 tiệm thời trang, thay đổi trang phục. Cái váy đầm công chúa được tôi thay bằng bộ đồ hầm hố ăn chơi hơn. Tóc xõa nhẹ, cũng được buộc cao hơn, son hồng cũng đổi thành son đỏ chói. Nhìn mình trong gương, bây giờ tôi khá là hài lòng.
    Chiếc xe dừng lại ở 1 nhà hàng sang trọng, tôi tiến vào căn phòng đã được biết trước. Ở đó có 1 chàng trai khá lịch lãm, vì tôi nhìn thấy thế. Tôi tiến đến và cố gắng hành động của 1 cô gái ăn chơi nhất có thể.
    - Chào anh, tôi là Thục Anh.
    Anh chàng khá là kinh ngạc, vì anh được báo trước tôi là 1 cô gái dịu dàng. Chắc anh ta đã hơi bị ngạc nhiên.
    - À, chào cô, tôi là Minh Tuấn, rất vui được gặp cô.
    Tôi ngồi xuống ghế, thổi to bong bóng kẹo su trong miệng nổ banh bách. Hất hàm về phía anh chàng.
    - Anh chờ tôi lâu chưa, đã gọi gì ăn chưa.
    - Cũng ko lâu lắm, cô muốn ăn gì?
    Miệng tôi vẫn nhai kẹo su bem bép.
    - Gì cũng được, tôi ko kén ăn lắm đâu.
    - À, vậy được rồi.
    Sau khi gọi món ăn xong, anh ta nhấp 1 chút r/ư/ợu, thong thả hỏi tôi.
    - Cô bao nhiêu tuổi? Hiện tại làm gì?
    - Anh có biết là đối với phụ nữ ko nên hỏi tuổi sao?
    - Tôi xin lỗi, chỉ là tôi thấy cô khá trẻ hơn nhiều so với số tuổi tôi được biết.
    Tôi cười rõ to, rồi thái độ lạnh lùng nhìn anh chàng.
    - Vậy sao, tôi có bí quyết mà.
    Tôi thấy anh chàng mặt vẫn còn vui tươi lắm.
    Đồ ăn được mang lên, tôi tháo giày ngồi chồm hỗm, tay bốc đồ ăn bỏ vào miệng nhai chèm chẹp. Tôi thấy anh chàng đó mắt nhìn tôi trợn to, ko chớp lần nào. Tôi đá mắt về hướng bên ấy.
    - Anh ăn đi, ngon lắm đấy.
    Rồi tôi đưa tay bốc miếng tôm trong dĩa đưa về phía miệng anh chàng ấy.
    - Nào há miệng ra tôi đút cho nào ngon lắm.
    - Thôi cô ăn đi, tôi dị ứng tôm.
    - Ờ vậy tôi ăn nhé.
    Tôi ăn 1 cách ngon lành, cánh cửa phòng được mở ra, 1 cô gái bước vào, cô ấy ăn vận đầm nhìn rất dịu dàng, tiến về phía tôi ngồi. Cô ấy lấy tay quẹt vết đồ ăn trên mặt tôi, dấu vết tôi cố tình để lại, rồi cho vào miệng mình.
    - Em à, chị dặn bao nhiêu lần rồi, ăn uống phải từ tốn thôi.
    Rồi cô ấy lấy giấy lau miệng cho tôi, rồi giả vờ đưa đầu đối diện hôn môi tôi.
    - Sao lại chạy ra đây, may chị tới sớm đấy.
    Tôi lau tay rồi ôm lấy cô ấy, dựa đầu vào иgự¢ cô ấy.
    - Chị à, sao biết em ở đây mà đến vậy, em nhớ chị quá à.
    - Chị cũng vậy nè, bé cưng.
    Chúng tôi ôm nhau, vờ hôn hít. Khiến chàng trai ấy mặt tái mét, mồ hôi vã ra đầy tráng. Tôi cố nhịn cười rồi nói với anh chàng đó.
    - Bí mật của tôi là tôi bị les ( đồng tính nữ) đó, tôi ko có thích đàn ông.
    Anh chàng đứng lên xin phép về.
    - Xin lỗi đã quấy rầy 2 người, bữa này tôi mời, xin phép tôi về.
    - Này, anh ơi chưa ăn gì mà... này...
    Anh chàng đó đi rồi, tôi và cô gái vừa đến cùng cười khúc khích.
    Cô gái ấy là Mỹ Dung, Mỹ Dung được ba mẹ tôi nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi trong 1 lần đi từ thiện. Chúng tôi yêu thương nhau lắm, chưa bao giờ tôi xem cô ấy là người ngoài, và cô ấy là "chị dâu hụt" của tôi. Ko hiểu sao họ yêu thương nhau lắm mà lại chia tay nhỉ?
    Tôi nhìn Mỹ Dung cười nắc nẻ đưa tay lên vuốt иgự¢.
    - May quá, mày đến kịp thật ấy.
    - Con khỉ, tao đang đi dạy, mày làm tao phải giả vờ đau bụng mà chạy ra đây đó.
    - Tao biết mày thương tao mà, về thôi.
    Chúng tôi về nhà, vào phòng nằm lăn ra giường, tầm 10p sau.Cái cửa đột nhiên bị bật ra cực mạnh. 1 người phụ nữ mặt mày quần vũ, khiến 2 đứa tôi đều phải ngồi dậy, đó là người đàn bà quyền lực nhất nhà này.
    - Thục Anh, Mỹ Dung... 2 đứa con giỏi lắm, làm người ta chạy mất dép thế kia, còn ko liên lạc được.
    - Ơ.. mamy đại nhân, người có thể bình tĩnh lại chút ko?
    - Bình tĩnh, làm sao mà bình tĩnh được chứ, sắp ế đến nơi rồi có biết ko?
    - Thì ế khỏe mà mẹ, con sẽ ở với mẹ suốt đời.
    Mỹ Dung cũng thêm lời vào.
    - Đúng mà mẹ, độc thân là sướиɠ nhất ấy mẹ.
    - Tôi ko cần 2 cô ở nuôi tôi đâu, đi lấy chồng đi cho tôi nhờ, nhag có 2 hũ mắm để thối um lên rồi đấy.
    Rồi mẹ tôi liếc sang nhìn Mỹ Dung
    - Còn cả con nữa đấy, cũng lo lấy chồng đi.
    Rầm.
    Cánh cửa chưa bao giờ được đóng mở 1 cách nhẹ nhàng bởi mẹ tôi.
    Người phụ nữ quyền lực đi ra, 2 đứa tôi nhìn nhau rồi cùng ngã xuống giường. Lúc xưa mẹ tôi cũng dịu dàng lắm, dù có bất cứ chuyện gì mẹ tôi cũng dùng cách ôn hòa mà giải quyết. Từ khi bố bị tai nạn mất, mẹ tôi đã rất đau khổ, phải lâu lắm mới vượt qua được và trở nên nóng tính như giờ.
    Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    - Tôi cho em 500 triệu, em giả vờ yêu tôi được ko? - Tôi ko cần tiền, nhà tôi có tiền đủ sống rồi. - Vậy tôi cho em cả gia sản mà tôi có. - Tôi ko cần đâu, số đó đối với tôi quá nhiều. - Vậy em cần gì mới chịu yêu tôi? - 1 người đàn ông bình thường, yêu thương tôi hơn tất cả, một người lạnh lùng kiêu căng biết từ chối những cô gái bên cạnh anh ấy nhưng chỉ ấm với mình tôi, và đặc biệt phải là men, thế là đủ. Anh nâng cằm tôi lên, nhìn sâu vào ánh mắt tôi. Ánh mắt hút hồn, đẹp siêu lòng ấy, rồi nở nụ cười đầy vô sỉ. Tay anh từ từ cởi đi những hột nút áo sơ mi của mình rồi đè tôi xuống giường. - Vậy tôi có dư rồi, em lại đây tự mình kiểm tra xem nào. Tiếng điện thoại reo, tôi đưa tay mò mò rồi tắt đi. Tiếng điện thoại lại tiếp tục reo, tôi thuận tay bấm khóa nguồn. Tưởng đâu được yên ổn ngủ nướng, mơ tiếp giấc mơ ảo tưởng. Chưa đầy 5p sau, vυ" nuôi đã đi vào phòng lôi tôi ra khỏi giường. - Con ơi, con dậy đi, mẹ con bảo con đi xem mắt mà sao con còn ngủ. - Bảo với mẹ con ai cưới người đó xem đi, con còn bận hẹn hò với soái ca trong mộng mà. - Thôi, thôi, con làm ơn ngồi dậy cho vυ" đi, ko mẹ con về lại trách vυ" bây giờ. Tôi được vυ" nuôi đỡ dậy, tóc tai bù xù, son phấn lem luốc, vì đêm qua sinh nhật bạn tôi, nên tôi đã quá chén 1 chút. Tôi thất thơ thất thểu bước xuống giường, vừa đi vừa ngáp. Thấy mình trong gương tôi thoáng giật mình, khϊếp thật. Tôi tắm rửa và lại trang điểm xinh đẹp, váy áo xúng xính. Đi xuống dưới lầu. Tôi đi xuống dưới lầu, điện thoại lại reo lên, đó là mẹ tôi,bà đang rất giận dữ. - Thục Anh, con mà ko xem mắt đàn hoàng là coi chừng mẹ đấy. - Mẹ à, sao cứ phải xem mắt hoài vậy,thời buổi nào rồi, con còn chưa muốn lấy chồng. - Con nói gì vậy hả? Đã 29 tuổi rồi đó, bằng tuổi con người ta đã 2 3 đứa con rồi còn gì. Còn con thì cả đàn ông cũng ko để mắt đến, hay.. hay con thích con nào rồi hả? - Con là gái thẳng 100% đó mẹ à. - Vậy thì lo xem mắt đi, lo yêu đương đi, lo sinh con đi. - Mẹ ơi... con.... Tút.. tút.. tút... Đầu dây bên kia dập máy, tôi lắc đầu ngao ngán. Rồi lấy điện thoại ra nhắn tin. Bên ngoài ngôi nhà 3 tầng tôi đang sống, có chiếc xe con đậu sẵn, đó là xe tôi, đêm qua say quá nên tôi vất nó ngoài này. Nói sơ qua, nhà tôi ko phải loại giàu có như vậy liền. Cũng ko phải của ông cố nội hay ông cố ngoại nào để lại cho gia tài kết xù. Mà nhờ vận may, hồi trước nhà tôi nghèo lắm, bố tôi tha cả nhà ra thành phố bương chải kiếm sống. Ko quen ko biết, lại ko thân thích, nên bố mẹ tôi nhận vé số đi bán. Hồi ấy, nhà tôi thuê 1 căn phòng nhỏ, nói là phòng cho oai chứ thật ra ko khác gì cái chuồng lợn, bé tẹo và chật chội. Tôi và anh 2 cũng được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng dù cuộc sống khá vất vả. Rồi những ngày mưa tầm tã, mưa giăng ngập lối, mưa thối đất thối cát, và thối luôn cả lòng người. Nhiều lúc như thế nhà tôi chỉ có ăn mì gói qua cơn đói. Do ăn ở hiền lành hay sao ấy mà ngày định mệnh đó đã đến, tôi nhớ ngày đó bố tôi còn 15 tờ vé số, mưa to lắm nên ko đi bán được. Cả nhà buồn thiu, ko bán được có mà mưa thế này lại ko trả được. Vậy là chấp nhận lỗ, cả vốn cả lời đều nằm trong ấy. Tối đó ăn cơm xong, nghe đài sổ xố, bố mẹ tôi chia ra mỗi người 1/2 để dò. Từ giải thấp nhất đến giải cao nhất, bố tôi nghĩ thôi vậy là xong. Ai ngờ đến giải đặc biệt, giải đặc biết ấy đã gọi tên bố mẹ tôi. Sau khi có tiền bố vẫn để mẹ con tôi sống thế, mỗi ngày vẫn đi bán vé số. Ko hiểu ngày đó ai gieo cho ông tư tưởng hay ông có tầm nhìn nữa,có bao nhiêu tiền bố tôi ngấm ngầm đầu tư vào đất. Hồi ấy đất rẻ lắm chứ ko như bây giờ.Vài năm sau khi các dự án lớn gần nơi đất bố tôi mua phát triển, nên giá đất ở đó tăng lên rất nhiều, lên 1 cách chóng mặt luôn. Bán đất đi bố tôi trở nên giàu có, cứ 1 lô đất bán đi mua được 2 lô đất khác.Cuộc đời mà, giàu là giàu, ai quan tâm đến cách bạn giàu như thế nào, họ chỉ quan tâm đến việc bạn có bao nhiêu tiền thôi. Tôi phóng xe trên đường, ghé vào 1 tiệm thời trang, thay đổi trang phục. Cái váy đầm công chúa được tôi thay bằng bộ đồ hầm hố ăn chơi hơn. Tóc xõa nhẹ, cũng được buộc cao hơn, son hồng cũng đổi thành son đỏ chói. Nhìn mình trong gương, bây giờ tôi khá là hài lòng. Chiếc xe dừng lại ở 1 nhà hàng sang trọng, tôi tiến vào căn phòng đã được biết trước. Ở đó có 1 chàng trai khá lịch lãm, vì tôi nhìn thấy thế. Tôi tiến đến và cố gắng hành động của 1 cô gái ăn chơi nhất có thể. - Chào anh, tôi là Thục Anh. Anh chàng khá là kinh ngạc, vì anh được báo trước tôi là 1 cô gái dịu dàng. Chắc anh ta đã hơi bị ngạc nhiên. - À, chào cô, tôi là Minh Tuấn, rất vui được gặp cô. Tôi ngồi xuống ghế, thổi to bong bóng kẹo su trong miệng nổ banh bách. Hất hàm về phía anh chàng. - Anh chờ tôi lâu chưa, đã gọi gì ăn chưa. - Cũng ko lâu lắm, cô muốn ăn gì? Miệng tôi vẫn nhai kẹo su bem bép. - Gì cũng được, tôi ko kén ăn lắm đâu. - À, vậy được rồi. Sau khi gọi món ăn xong, anh ta nhấp 1 chút r/ư/ợu, thong thả hỏi tôi. - Cô bao nhiêu tuổi? Hiện tại làm gì? - Anh có biết là đối với phụ nữ ko nên hỏi tuổi sao? - Tôi xin lỗi, chỉ là tôi thấy cô khá trẻ hơn nhiều so với số tuổi tôi được biết. Tôi cười rõ to, rồi thái độ lạnh lùng nhìn anh chàng. - Vậy sao, tôi có bí quyết mà. Tôi thấy anh chàng mặt vẫn còn vui tươi lắm. Đồ ăn được mang lên, tôi tháo giày ngồi chồm hỗm, tay bốc đồ ăn bỏ vào miệng nhai chèm chẹp. Tôi thấy anh chàng đó mắt nhìn tôi trợn to, ko chớp lần nào. Tôi đá mắt về hướng bên ấy. - Anh ăn đi, ngon lắm đấy. Rồi tôi đưa tay bốc miếng tôm trong dĩa đưa về phía miệng anh chàng ấy. - Nào há miệng ra tôi đút cho nào ngon lắm. - Thôi cô ăn đi, tôi dị ứng tôm. - Ờ vậy tôi ăn nhé. Tôi ăn 1 cách ngon lành, cánh cửa phòng được mở ra, 1 cô gái bước vào, cô ấy ăn vận đầm nhìn rất dịu dàng, tiến về phía tôi ngồi. Cô ấy lấy tay quẹt vết đồ ăn trên mặt tôi, dấu vết tôi cố tình để lại, rồi cho vào miệng mình. - Em à, chị dặn bao nhiêu lần rồi, ăn uống phải từ tốn thôi. Rồi cô ấy lấy giấy lau miệng cho tôi, rồi giả vờ đưa đầu đối diện hôn môi tôi. - Sao lại chạy ra đây, may chị tới sớm đấy. Tôi lau tay rồi ôm lấy cô ấy, dựa đầu vào иgự¢ cô ấy. - Chị à, sao biết em ở đây mà đến vậy, em nhớ chị quá à. - Chị cũng vậy nè, bé cưng. Chúng tôi ôm nhau, vờ hôn hít. Khiến chàng trai ấy mặt tái mét, mồ hôi vã ra đầy tráng. Tôi cố nhịn cười rồi nói với anh chàng đó. - Bí mật của tôi là tôi bị les ( đồng tính nữ) đó, tôi ko có thích đàn ông. Anh chàng đứng lên xin phép về. - Xin lỗi đã quấy rầy 2 người, bữa này tôi mời, xin phép tôi về. - Này, anh ơi chưa ăn gì mà... này... Anh chàng đó đi rồi, tôi và cô gái vừa đến cùng cười khúc khích. Cô gái ấy là Mỹ Dung, Mỹ Dung được ba mẹ tôi nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi trong 1 lần đi từ thiện. Chúng tôi yêu thương nhau lắm, chưa bao giờ tôi xem cô ấy là người ngoài, và cô ấy là "chị dâu hụt" của tôi. Ko hiểu sao họ yêu thương nhau lắm mà lại chia tay nhỉ? Tôi nhìn Mỹ Dung cười nắc nẻ đưa tay lên vuốt иgự¢. - May quá, mày đến kịp thật ấy. - Con khỉ, tao đang đi dạy, mày làm tao phải giả vờ đau bụng mà chạy ra đây đó. - Tao biết mày thương tao mà, về thôi. Chúng tôi về nhà, vào phòng nằm lăn ra giường, tầm 10p sau.Cái cửa đột nhiên bị bật ra cực mạnh. 1 người phụ nữ mặt mày quần vũ, khiến 2 đứa tôi đều phải ngồi dậy, đó là người đàn bà quyền lực nhất nhà này. - Thục Anh, Mỹ Dung... 2 đứa con giỏi lắm, làm người ta chạy mất dép thế kia, còn ko liên lạc được. - Ơ.. mamy đại nhân, người có thể bình tĩnh lại chút ko? - Bình tĩnh, làm sao mà bình tĩnh được chứ, sắp ế đến nơi rồi có biết ko? - Thì ế khỏe mà mẹ, con sẽ ở với mẹ suốt đời. Mỹ Dung cũng thêm lời vào. - Đúng mà mẹ, độc thân là sướиɠ nhất ấy mẹ. - Tôi ko cần 2 cô ở nuôi tôi đâu, đi lấy chồng đi cho tôi nhờ, nhag có 2 hũ mắm để thối um lên rồi đấy. Rồi mẹ tôi liếc sang nhìn Mỹ Dung - Còn cả con nữa đấy, cũng lo lấy chồng đi. Rầm. Cánh cửa chưa bao giờ được đóng mở 1 cách nhẹ nhàng bởi mẹ tôi. Người phụ nữ quyền lực đi ra, 2 đứa tôi nhìn nhau rồi cùng ngã xuống giường. Lúc xưa mẹ tôi cũng dịu dàng lắm, dù có bất cứ chuyện gì mẹ tôi cũng dùng cách ôn hòa mà giải quyết. Từ khi bố bị tai nạn mất, mẹ tôi đã rất đau khổ, phải lâu lắm mới vượt qua được và trở nên nóng tính như giờ. Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Kommentare 0 Anteile 6098 Ansichten
  • "Muốn tôi cứu công ty ba em? "
    Bạch Ly cắn môi:
    " Đúng"
    Khải Vũ tựa tiếu phi tiếu, cô gái này đúng là không biết nặng nhẹ. Đến nhờ vả lại dùng thái độ này nói chuyện với anh. Bạch Ly liếc nhìn anh:
    " Anh nhìn tôi làm gì? "
    Khải Vũ gấp hồ sơ trong tay lại:
    " Tôi đang nghĩ em dựa vào cái gì mà đến đây đòi tôi giúp em? "
    Bạch Ly mí môi cũng phải anh và cô vốn không quen biết, cô đến đây nhờ vả làm gì chứ. Bất quá cô tự mình nghĩ ra cách kiếm tiền có khi còn tốt hơn. Bạch Ly đứng dậy, cúi đầu chào anh rồi rời đi. Khải Vũ thoáng cau mày:
    " Tôi sẽ giúp nếu.."
    Bạch Ly xoay người nhìn anh:
    " Chỉ cần anh chịu giúp bấy cứ điều gì tôi cũng đồng ý. "
    Khải Vũ cười lạnh:
    " kể cả ngủ với tôi một đêm?"
    Bạch Ly cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, anh nói như vậy khác gì cô đang bán thân chứ. Nhưng nếu không có tiền ba cô sẽ phải vào tù. Cô thở dài. Bỏ đi, anh chắc chắn là đang trêu cô. Bạch Ly xoay người tiếp tục bước đi, anh trầm giọng:
    " 10 tỷ?."
    Bạch Ly đứng tại chỗ ngay tức khắc. Đó là số tiền mà ba cô cần để vực dậy công ty thoát khỏi tù tội. Cô cắn môi:
    " Được "
    * * *
    * *
    *
    Anh là tổng giám đốc công ty Khải Vận - một trong top 10 công ty vận tải lớn nhất Bắc Kinh , anh nổi tiếng nhiều thủ đoạn, độc tài tàn nhẫn. Thứ anh đã muốn thì chắc chắn sẽ không có cơ hội rời khỏi tầm tay.
    Cô tên Bạch Ly, sinh viên năm ba - đồng thời cũng là con cưng của khoa thiết kế thời trang. Tính từ sau khi ba mẹ Bạch Ly li hôn, cô rời khỏi nhà đi theo mẹ đã được một thời gian khá dài. Cô thỉnh thoảng hay mua báo kinh tế tư nhân để đọc tin tức về ba cô. Hôm nay cũng vậy, như thường lệ cô ngồi ăn sáng và đọc báo, Bạch Ly vừa hạ mắt đã thấy dòng chữ " BẠCH THỊ TRÊN BỜ VỰC PHÁ SẢN, KHẢI VẬN CÓ Ý ĐỊNH THU MUA CỔ PHẦN BẠCH THỊ " hình ảnh ba cô rầu rĩ thoáng hiện lên trước mắt. Bạch Ly vội vàng nhấc máy lên gọi cho ba:
    Đầu dây bên kia đáp lại bằng giọng khàn khàn:
    " A Ly "
    Cô gọi nhỏ:
    " Ba "
    Bạch Tô Nghe giọng con gái sốt sắng như vậy ông đoán có lẽ cô đã đọc báo sáng nay rồi. Ông cười nhỏ:
    " Đừng lo, ba không sao đâu. "
    Bạch Ly hạ giọng, tuy ba không nói nhưng cô biết rõ ông đang như thế nào:
    " Ba đừng giấu con "
    Ông nén thở mạnh:
    " Ba nói thật, ba đang tới tìm Khải Vũ. Cậu ta nhất định sẽ giúp ba thôi.. "
    Cô đáp lại vâng, sau đó nói thêm vài câu với ba mới cúp máy. Đây là thứ tình cảm mang tên huyết thống, dù có cách xa bao nhiêu cũng không thể chối bỏ được. Bạch Ly gõ tên Khải Vũ- Khải Vận trên máy tính, thông tin mới nhất về anh rất nhanh hiện lên.
    " Khải Vũ - giám đốc trẻ thành đạt 32 tuổi, nội trong năm nay đã " hô biến " hai công ty Dyan, B trên bờ vực phá sản trở thành hai chi nhánh con phát đạt nhất trong các chi nhánh Khải Vận..... "
    Trên vài trang báo anh được viết như một trạng nguyên kinh tế, nhưng cũng có vài mặt báo nói anh thủ đoạn, tàn nhẫn, ép người. Khải Vũ không hề phủ nhận, vậy thì chắc là đúng rồi. Bạch Ly cắn môi loại người giảo hoạt này sẽ cứu Bạch Thị cho ba cô sao? Không được, cô phải đến xem tình hình ba cô.
    Trùng hợp cô đến cũng là lúc ba cô vừa bước ra từ Khải Vận, Bạch Ly gọi lớn:
    " Ba! "
    Bạch Tô bơ phờ đến thảm hại, thấy sắc mặt ông rầu rĩ không vui cô đã đoán ra ngay giao dịch thất bại. Không được, cô phải đến tìm người tên Khải Vũ.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    "Muốn tôi cứu công ty ba em? " Bạch Ly cắn môi: " Đúng" Khải Vũ tựa tiếu phi tiếu, cô gái này đúng là không biết nặng nhẹ. Đến nhờ vả lại dùng thái độ này nói chuyện với anh. Bạch Ly liếc nhìn anh: " Anh nhìn tôi làm gì? " Khải Vũ gấp hồ sơ trong tay lại: " Tôi đang nghĩ em dựa vào cái gì mà đến đây đòi tôi giúp em? " Bạch Ly mí môi cũng phải anh và cô vốn không quen biết, cô đến đây nhờ vả làm gì chứ. Bất quá cô tự mình nghĩ ra cách kiếm tiền có khi còn tốt hơn. Bạch Ly đứng dậy, cúi đầu chào anh rồi rời đi. Khải Vũ thoáng cau mày: " Tôi sẽ giúp nếu.." Bạch Ly xoay người nhìn anh: " Chỉ cần anh chịu giúp bấy cứ điều gì tôi cũng đồng ý. " Khải Vũ cười lạnh: " kể cả ngủ với tôi một đêm?" Bạch Ly cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, anh nói như vậy khác gì cô đang bán thân chứ. Nhưng nếu không có tiền ba cô sẽ phải vào tù. Cô thở dài. Bỏ đi, anh chắc chắn là đang trêu cô. Bạch Ly xoay người tiếp tục bước đi, anh trầm giọng: " 10 tỷ?." Bạch Ly đứng tại chỗ ngay tức khắc. Đó là số tiền mà ba cô cần để vực dậy công ty thoát khỏi tù tội. Cô cắn môi: " Được " * * * * * * Anh là tổng giám đốc công ty Khải Vận - một trong top 10 công ty vận tải lớn nhất Bắc Kinh , anh nổi tiếng nhiều thủ đoạn, độc tài tàn nhẫn. Thứ anh đã muốn thì chắc chắn sẽ không có cơ hội rời khỏi tầm tay. Cô tên Bạch Ly, sinh viên năm ba - đồng thời cũng là con cưng của khoa thiết kế thời trang. Tính từ sau khi ba mẹ Bạch Ly li hôn, cô rời khỏi nhà đi theo mẹ đã được một thời gian khá dài. Cô thỉnh thoảng hay mua báo kinh tế tư nhân để đọc tin tức về ba cô. Hôm nay cũng vậy, như thường lệ cô ngồi ăn sáng và đọc báo, Bạch Ly vừa hạ mắt đã thấy dòng chữ " BẠCH THỊ TRÊN BỜ VỰC PHÁ SẢN, KHẢI VẬN CÓ Ý ĐỊNH THU MUA CỔ PHẦN BẠCH THỊ " hình ảnh ba cô rầu rĩ thoáng hiện lên trước mắt. Bạch Ly vội vàng nhấc máy lên gọi cho ba: Đầu dây bên kia đáp lại bằng giọng khàn khàn: " A Ly " Cô gọi nhỏ: " Ba " Bạch Tô Nghe giọng con gái sốt sắng như vậy ông đoán có lẽ cô đã đọc báo sáng nay rồi. Ông cười nhỏ: " Đừng lo, ba không sao đâu. " Bạch Ly hạ giọng, tuy ba không nói nhưng cô biết rõ ông đang như thế nào: " Ba đừng giấu con " Ông nén thở mạnh: " Ba nói thật, ba đang tới tìm Khải Vũ. Cậu ta nhất định sẽ giúp ba thôi.. " Cô đáp lại vâng, sau đó nói thêm vài câu với ba mới cúp máy. Đây là thứ tình cảm mang tên huyết thống, dù có cách xa bao nhiêu cũng không thể chối bỏ được. Bạch Ly gõ tên Khải Vũ- Khải Vận trên máy tính, thông tin mới nhất về anh rất nhanh hiện lên. " Khải Vũ - giám đốc trẻ thành đạt 32 tuổi, nội trong năm nay đã " hô biến " hai công ty Dyan, B trên bờ vực phá sản trở thành hai chi nhánh con phát đạt nhất trong các chi nhánh Khải Vận..... " Trên vài trang báo anh được viết như một trạng nguyên kinh tế, nhưng cũng có vài mặt báo nói anh thủ đoạn, tàn nhẫn, ép người. Khải Vũ không hề phủ nhận, vậy thì chắc là đúng rồi. Bạch Ly cắn môi loại người giảo hoạt này sẽ cứu Bạch Thị cho ba cô sao? Không được, cô phải đến xem tình hình ba cô. Trùng hợp cô đến cũng là lúc ba cô vừa bước ra từ Khải Vận, Bạch Ly gọi lớn: " Ba! " Bạch Tô bơ phờ đến thảm hại, thấy sắc mặt ông rầu rĩ không vui cô đã đoán ra ngay giao dịch thất bại. Không được, cô phải đến tìm người tên Khải Vũ. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Kommentare 0 Anteile 2534 Ansichten
  • -"Sếp, chiều em nghỉ !"
    -"Lí do ?" - Anh hỏi, mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính.
    -"Đi phá đám cưới người yêu cũ, không đi không được."
    Anh ngước lên, lườm tôi một phát rõ đau đớn. Chẳng hiểu sao mỗi lần tôi nhắc đến vấn đề tình trường của mình là sếp lại tỏ thái độ lồi lõm thế ?
    Chẳng lẽ là do sếp 26 tuổi đầu vẫn chưa thoát kiếp FA ? Ôi sếp ơi thế là sếp thái độ với nhầm người rồi đấy. Em cũng cô đơn có khác gì sếp đâu. Là người yêu cũ, cũ đấy !
    Người yêu cũ mời đi đám cưới, nước đi mà tôi đíu thể nào ngờ được.
    […]
    Để tát thẳng vào tâm hồn thằng người yêu cũ, tôi vào shop quần áo gần công ty, nghiến răng quẹt thẻ mua cái váy xịn sò nhất, bung lụa nhất.
    Đang định book Grab thì có tiếng còi xe inh ỏi làm tôi giật mình suýt rơi điện thoại. Sếp từ đâu phi ra, kéo cửa kính xuống rồi ra hiệu cho tôi lên xe.
    -"Đi đám cưới mà làm như đi trình diễn thời trang không bằng. Lòe loẹt phát gớm." - Sếp nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân rồi phán câu rõ bố đời.
    -"Đại ca nhìn lại mình hộ em phát. Ngồi trong xe mà bày đặt kính râm, màu mè."
    -"Anh đã hi sinh cả buổi chiều để tham gia vào kế hoạch phá đám vô vị của mày rồi còn gì nữa ? Còn ngồi đấy mà xỉa xói."
    -"Ai mướn đâu." - Tôi lẩm bẩm, nhưng vẫn vứt bỏ liêm sỉ mà cài dây an toàn, đọc địa chỉ lễ đường cho anh.
    Cũng chẳng hiểu sao hai đứa lại chơi được với nhau nữa. Nói chuyện được mấy câu là cứ như muốn lao vào đấm đá rồi.
    Tôi vốn là đứa lông ba lông bông, đại học thì toàn trốn tiết chạy ra bờ hồ trà chanh chém gió. Đợt đấy hâm mộ anh lắm, đã đẹp trai lại còn giỏi nữa. Tôi follow suốt mấy năm trời. Ngày nào cũng lết sang Bách Khoa để "tình cờ" gặp anh. Đến lúc ra trường cũng lon ton xin tham gia dự án startup của anh.
    Bây giờ mới thấy hối hận. Đẹp thì đẹp đấy, giỏi thì cũng giỏi. Nhưng ngày xưa chưa quen lắm thì anh ít nói, cứ nghĩ idol thuộc dạng hiền lành ngoan ngoãn. Ai ngờ chỉ được mấy hôm thì cái tính ngứa đòn nó đã lộ ra.
    Nhưng nói gì đi nữa thì sếp vẫn là một đồng minh chất lượng đấy chứ.
    Gần 4 năm, tôi cùng anh gây dựng công ty của riêng mình. Quy mô nhỏ nhưng nhìn chung vẫn rất thuận lợi. Sếp giúp tôi tiến bộ hơn, giúp tôi tán trai, giúp tôi mua đồ ăn trưa,... tính ra cũng giúp hơi bị nhiều thứ đấy nhỉ ?
    Đặt biệt là như lúc này. Sếp lao vụt con mercedes qua đám đông, thu hút sự chú ý của mọi người rồi dặn tôi:
    - "Mày ngồi im đấy. Để anh xuống mở cửa cho nó xịn sò."
    Sếp bước xuống xe, bao ánh mắt ngước nhìn. Dáng sếp cao, nổi bật giữa đám đông. Lại thêm set sơ mi quần Âu trẻ trung nữa. Kiểu này có mà khối em chết mê chết mệt.
    Khoảnh khắc sếp mở cửa cho tôi, chẳng hiểu sao tự nhiên tim nó lại đập bồm bộp. Quả nhiên nhan sắc này không thể đùa được.
    Nhờ có sếp, nhân vật chính của đám cưới như bị lu mờ. Tôi tất nhiên rất hả dạ.
    Nhưng có một vấn đề tôi khá không vừa lòng cho lắm. Đó là đám bạn của tôi đến bắt chuyện thì sếp luôn miệng bảo sếp là người yêu tôi. Tôi đang định phản bác thì nghe tiếng thì thầm bên tai:
    -"Phải như thế thì thằng người yêu cũ của mày với thấy tự ti, cảm giác mày mới là người bỏ nó."
    Tôi gật gù đồng tình. Cười thầm, sếp quả nhiên là sếp, mưu cao kế hiểm.
    Nhưng....
    Chẳng hiểu sao người ngoài nhìn vào lại tưởng sếp tình tứ ghé tai tôi nói chuyện "riêng tư", còn tôi thì ngại ngùng, "đỏ mặt cười e thẹn" ?
    Đám bạn cứ không ngừng chúc mừng, chuốc tôi hết ly này đến ly khác. Trời ạ... nếu biết nghiệp đến sớm thế này thì tôi sẽ im lặng mà tới đây.
    -"Hai người yêu nhau lâu chưa ?" - Một người bạn hỏi tôi.
    -"Ờm... cũng gần một năm." - Tôi trả lời.
    Đâm lao thì phải theo lao thôi. Cớ sao sếp nhìn em cười cười kiểu nguy hiểm thế ?
    -"Vậy mà bà không giới thiệu cho tôi. Giữ kĩ quá cơ."
    -"Đúng rồi đúng rồi. Khi nào cưới nhất định phải mời, không được quên tôi đâu đấy."
    -"Nhìn tình tứ kiểu này chắc sắp được ăn cỗ đến nơi rồi."
    -"Tôi mài răng chờ sẵn đấy nhé. "
    -"…"
    Mỗi người một câu, mỗi người một ly. Tôi đon đả tiếp lời, chém gió không chớp mắt. Đến lúc say mèm, phải phiền anh vác về nhà.
    Tôi nằm trên vai sếp, vẫn chưa thoát vai khỏi cái cục diện vừa rồi. Cứ lèo nhèo mãi:
    -"Sếp, thả em xuống. Mọi người còn đang chúc phúc cho mình kìa."
    -"Ơ... ơ... anh đưa em đi đâu đấy ?"
    -"Này... sao tự nhiên thấy yêu sếp thế nhỉ ?"
    -"..."
    Chẳng nhớ hôm đấy tôi còn nói những gì nữa không. Chỉ thế này thôi mà bây giờ nhớ lại vẫn thấy bản thân thật là… quá mất mặt đi thôi
    Cũng không biết là mơ hay thật, tôi thấy sếp xoa đầu tôi, sếp bảo sếp yêu tôi từ lâu rồi. Sếp hỏi tôi có thích sếp không ?
    Tôi gật gù bảo có...
    [...]
    Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi tí thì chết shock. Cái quần què gì đang diễn ra vậy ? Tại sao tôi lại nằm trong lòng sếp ? Sao sếp lại ôm tôi ngủ ngon lành thế kia ?
    -"Này... dậy dậy dậy."
    Tôi đập đập vào người anh.
    -"Bình thường mày toàn đi làm muộn lắm cơ mà. Sao dậy sớm thế ?" - Sếp ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài.
    Tôi chẳng để ý đến lời sếp nói. Vừa thoát khỏi vòng tay ấm áp đó liền vội vàng kiểm tra cả người. Đến lúc nhận thức được cả cơ thể hoàn toàn lành lặn, không bị sếp "đớp" sứt mẻ miếng nào mới thở phào nhẹ nhõm.
    Sếp nhìn tôi phì cười, sau đó vào phòng vệ sinh. Tôi bên ngoài ngơ ngẩn nhìn ngắm phòng sếp.
    Đây là lần đầu tiên tôi đến đây. Quả thực... căn phòng này còn sạch sẽ hơn cả phòng tôi. Đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn.
    Vô tình liếc qua tủ đầu giường, nhìn thấy một tờ giấy đăng kí kết hôn mới cóng, tôi tò mò cầm lên xem.
    Trên đó viết tên tôi, tên sếp, ngày đăng kí… chiều hôm qua ?
    Mặt tôi đúng kiểu hoang mang tột độ. Đúng lúc đấy, sếp từ phòng tắm đi ra. Cả hai nhìn nhau, đơ mất mấy giây. Sau đó sếp bỗng nhào vào lòng tôi nức nở:
    -"Hu hu... Không biết đâu. Hôm qua mày cứ một mực bắt anh đi làm giấy kết hôn. Cuộc đời anh coi như đi tong rồi."
    Hả ? Đùa nhau à ? Tôi mà vô liêm sỉ thế á ?
    -"Bớt làm màu hộ cái, có khi lại in bừa tờ giấy để trêu em chứ gì ?" – Tôi cố hoạt động não, nghĩ ra một lí do phù hợp nhất có thể.
    Sếp nghe xong liền đứng bật dậy phản bác:
    -“Trêu cái gì mà trêu, dấu đỏ của ủy ban rõ ràng đây này. Thấy chưa ?” – Anh chỉ chỉ vào tờ hôn thú trước mặt tôi.
    Tôi bảo, thế thì bây giờ ra phường làm thêm cái đơn li dị nữa là xong. Coi như không có việc gì sảy ra hết.
    Anh lí sự, tuổi xuân của anh đang phơi phới tự dưng lại bị gán mác một đời vợ thì còn ra cái thể thống gì nữa.
    Tôi tức mình, có phải mỗi mình anh bị thiệt đâu ? Thế mà cả sáng ngày hôm ấy sếp cứ lải nhải mãi:
    -"Mày định gây chuyện xong không thèm chịu trách nhiệm đấy à. Trái tim của anh cũng biết tổn thương."
    -"..." - Cạn lời.
    -"Thế bây giờ mày định tính thế nào ?"
    -"Chịu, thế nào thì thế." - Tôi bất lực.
    -"Hay để anh tính cho nhé."
    Tôi gật đầu. Để xem cái đầu sếp có giải quyết được vấn đề không.
    -"Bây giờ mày phải yêu thương anh, phải yêu nhiều thật nhiều vào. Còn anh sẽ làm người chồng tốt, chăm sóc cho mày chu đáo. Cả hai cùng có lợi. Ok không ? "
    Tôi nghĩ ngợi, ừ thì cũng hợp lí đấy. Thôi thì đành chọn phương án có lợi nhất vậy.
    [...]
    1 năm sau, sếp vừa phơi quần áo xong liền tất bận trong bếp. Còn tôi… ờm, thì ngồi duy trì hoạt động cho cái tivi. Giờ ăn cơm, sếp than thở:
    -“Tại sao ? Tại sao em được ngồi chơi cả ngày, còn anh phải làm hết mấy cái việc này ?”
    Tôi bình thản trả lời:
    -“Cả hai cùng có lợi.”
    #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    -"Sếp, chiều em nghỉ !" -"Lí do ?" - Anh hỏi, mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính. -"Đi phá đám cưới người yêu cũ, không đi không được." Anh ngước lên, lườm tôi một phát rõ đau đớn. Chẳng hiểu sao mỗi lần tôi nhắc đến vấn đề tình trường của mình là sếp lại tỏ thái độ lồi lõm thế ? Chẳng lẽ là do sếp 26 tuổi đầu vẫn chưa thoát kiếp FA ? Ôi sếp ơi thế là sếp thái độ với nhầm người rồi đấy. Em cũng cô đơn có khác gì sếp đâu. Là người yêu cũ, cũ đấy ! Người yêu cũ mời đi đám cưới, nước đi mà tôi đíu thể nào ngờ được. […] Để tát thẳng vào tâm hồn thằng người yêu cũ, tôi vào shop quần áo gần công ty, nghiến răng quẹt thẻ mua cái váy xịn sò nhất, bung lụa nhất. Đang định book Grab thì có tiếng còi xe inh ỏi làm tôi giật mình suýt rơi điện thoại. Sếp từ đâu phi ra, kéo cửa kính xuống rồi ra hiệu cho tôi lên xe. -"Đi đám cưới mà làm như đi trình diễn thời trang không bằng. Lòe loẹt phát gớm." - Sếp nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân rồi phán câu rõ bố đời. -"Đại ca nhìn lại mình hộ em phát. Ngồi trong xe mà bày đặt kính râm, màu mè." -"Anh đã hi sinh cả buổi chiều để tham gia vào kế hoạch phá đám vô vị của mày rồi còn gì nữa ? Còn ngồi đấy mà xỉa xói." -"Ai mướn đâu." - Tôi lẩm bẩm, nhưng vẫn vứt bỏ liêm sỉ mà cài dây an toàn, đọc địa chỉ lễ đường cho anh. Cũng chẳng hiểu sao hai đứa lại chơi được với nhau nữa. Nói chuyện được mấy câu là cứ như muốn lao vào đấm đá rồi. Tôi vốn là đứa lông ba lông bông, đại học thì toàn trốn tiết chạy ra bờ hồ trà chanh chém gió. Đợt đấy hâm mộ anh lắm, đã đẹp trai lại còn giỏi nữa. Tôi follow suốt mấy năm trời. Ngày nào cũng lết sang Bách Khoa để "tình cờ" gặp anh. Đến lúc ra trường cũng lon ton xin tham gia dự án startup của anh. Bây giờ mới thấy hối hận. Đẹp thì đẹp đấy, giỏi thì cũng giỏi. Nhưng ngày xưa chưa quen lắm thì anh ít nói, cứ nghĩ idol thuộc dạng hiền lành ngoan ngoãn. Ai ngờ chỉ được mấy hôm thì cái tính ngứa đòn nó đã lộ ra. Nhưng nói gì đi nữa thì sếp vẫn là một đồng minh chất lượng đấy chứ. Gần 4 năm, tôi cùng anh gây dựng công ty của riêng mình. Quy mô nhỏ nhưng nhìn chung vẫn rất thuận lợi. Sếp giúp tôi tiến bộ hơn, giúp tôi tán trai, giúp tôi mua đồ ăn trưa,... tính ra cũng giúp hơi bị nhiều thứ đấy nhỉ ? Đặt biệt là như lúc này. Sếp lao vụt con mercedes qua đám đông, thu hút sự chú ý của mọi người rồi dặn tôi: - "Mày ngồi im đấy. Để anh xuống mở cửa cho nó xịn sò." Sếp bước xuống xe, bao ánh mắt ngước nhìn. Dáng sếp cao, nổi bật giữa đám đông. Lại thêm set sơ mi quần Âu trẻ trung nữa. Kiểu này có mà khối em chết mê chết mệt. Khoảnh khắc sếp mở cửa cho tôi, chẳng hiểu sao tự nhiên tim nó lại đập bồm bộp. Quả nhiên nhan sắc này không thể đùa được. Nhờ có sếp, nhân vật chính của đám cưới như bị lu mờ. Tôi tất nhiên rất hả dạ. Nhưng có một vấn đề tôi khá không vừa lòng cho lắm. Đó là đám bạn của tôi đến bắt chuyện thì sếp luôn miệng bảo sếp là người yêu tôi. Tôi đang định phản bác thì nghe tiếng thì thầm bên tai: -"Phải như thế thì thằng người yêu cũ của mày với thấy tự ti, cảm giác mày mới là người bỏ nó." Tôi gật gù đồng tình. Cười thầm, sếp quả nhiên là sếp, mưu cao kế hiểm. Nhưng.... Chẳng hiểu sao người ngoài nhìn vào lại tưởng sếp tình tứ ghé tai tôi nói chuyện "riêng tư", còn tôi thì ngại ngùng, "đỏ mặt cười e thẹn" ? Đám bạn cứ không ngừng chúc mừng, chuốc tôi hết ly này đến ly khác. Trời ạ... nếu biết nghiệp đến sớm thế này thì tôi sẽ im lặng mà tới đây. -"Hai người yêu nhau lâu chưa ?" - Một người bạn hỏi tôi. -"Ờm... cũng gần một năm." - Tôi trả lời. Đâm lao thì phải theo lao thôi. Cớ sao sếp nhìn em cười cười kiểu nguy hiểm thế ? -"Vậy mà bà không giới thiệu cho tôi. Giữ kĩ quá cơ." -"Đúng rồi đúng rồi. Khi nào cưới nhất định phải mời, không được quên tôi đâu đấy." -"Nhìn tình tứ kiểu này chắc sắp được ăn cỗ đến nơi rồi." -"Tôi mài răng chờ sẵn đấy nhé. " -"…" Mỗi người một câu, mỗi người một ly. Tôi đon đả tiếp lời, chém gió không chớp mắt. Đến lúc say mèm, phải phiền anh vác về nhà. Tôi nằm trên vai sếp, vẫn chưa thoát vai khỏi cái cục diện vừa rồi. Cứ lèo nhèo mãi: -"Sếp, thả em xuống. Mọi người còn đang chúc phúc cho mình kìa." -"Ơ... ơ... anh đưa em đi đâu đấy ?" -"Này... sao tự nhiên thấy yêu sếp thế nhỉ ?" -"..." Chẳng nhớ hôm đấy tôi còn nói những gì nữa không. Chỉ thế này thôi mà bây giờ nhớ lại vẫn thấy bản thân thật là… quá mất mặt đi thôi Cũng không biết là mơ hay thật, tôi thấy sếp xoa đầu tôi, sếp bảo sếp yêu tôi từ lâu rồi. Sếp hỏi tôi có thích sếp không ? Tôi gật gù bảo có... [...] Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi tí thì chết shock. Cái quần què gì đang diễn ra vậy ? Tại sao tôi lại nằm trong lòng sếp ? Sao sếp lại ôm tôi ngủ ngon lành thế kia ? -"Này... dậy dậy dậy." Tôi đập đập vào người anh. -"Bình thường mày toàn đi làm muộn lắm cơ mà. Sao dậy sớm thế ?" - Sếp ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài. Tôi chẳng để ý đến lời sếp nói. Vừa thoát khỏi vòng tay ấm áp đó liền vội vàng kiểm tra cả người. Đến lúc nhận thức được cả cơ thể hoàn toàn lành lặn, không bị sếp "đớp" sứt mẻ miếng nào mới thở phào nhẹ nhõm. Sếp nhìn tôi phì cười, sau đó vào phòng vệ sinh. Tôi bên ngoài ngơ ngẩn nhìn ngắm phòng sếp. Đây là lần đầu tiên tôi đến đây. Quả thực... căn phòng này còn sạch sẽ hơn cả phòng tôi. Đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn. Vô tình liếc qua tủ đầu giường, nhìn thấy một tờ giấy đăng kí kết hôn mới cóng, tôi tò mò cầm lên xem. Trên đó viết tên tôi, tên sếp, ngày đăng kí… chiều hôm qua ? Mặt tôi đúng kiểu hoang mang tột độ. Đúng lúc đấy, sếp từ phòng tắm đi ra. Cả hai nhìn nhau, đơ mất mấy giây. Sau đó sếp bỗng nhào vào lòng tôi nức nở: -"Hu hu... Không biết đâu. Hôm qua mày cứ một mực bắt anh đi làm giấy kết hôn. Cuộc đời anh coi như đi tong rồi." Hả ? Đùa nhau à ? Tôi mà vô liêm sỉ thế á ? -"Bớt làm màu hộ cái, có khi lại in bừa tờ giấy để trêu em chứ gì ?" – Tôi cố hoạt động não, nghĩ ra một lí do phù hợp nhất có thể. Sếp nghe xong liền đứng bật dậy phản bác: -“Trêu cái gì mà trêu, dấu đỏ của ủy ban rõ ràng đây này. Thấy chưa ?” – Anh chỉ chỉ vào tờ hôn thú trước mặt tôi. Tôi bảo, thế thì bây giờ ra phường làm thêm cái đơn li dị nữa là xong. Coi như không có việc gì sảy ra hết. Anh lí sự, tuổi xuân của anh đang phơi phới tự dưng lại bị gán mác một đời vợ thì còn ra cái thể thống gì nữa. Tôi tức mình, có phải mỗi mình anh bị thiệt đâu ? Thế mà cả sáng ngày hôm ấy sếp cứ lải nhải mãi: -"Mày định gây chuyện xong không thèm chịu trách nhiệm đấy à. Trái tim của anh cũng biết tổn thương." -"..." - Cạn lời. -"Thế bây giờ mày định tính thế nào ?" -"Chịu, thế nào thì thế." - Tôi bất lực. -"Hay để anh tính cho nhé." Tôi gật đầu. Để xem cái đầu sếp có giải quyết được vấn đề không. -"Bây giờ mày phải yêu thương anh, phải yêu nhiều thật nhiều vào. Còn anh sẽ làm người chồng tốt, chăm sóc cho mày chu đáo. Cả hai cùng có lợi. Ok không ? " Tôi nghĩ ngợi, ừ thì cũng hợp lí đấy. Thôi thì đành chọn phương án có lợi nhất vậy. [...] 1 năm sau, sếp vừa phơi quần áo xong liền tất bận trong bếp. Còn tôi… ờm, thì ngồi duy trì hoạt động cho cái tivi. Giờ ăn cơm, sếp than thở: -“Tại sao ? Tại sao em được ngồi chơi cả ngày, còn anh phải làm hết mấy cái việc này ?” Tôi bình thản trả lời: -“Cả hai cùng có lợi.” #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    Yay
    Like
    Love
    Haha
    Wow
    7
    0 Kommentare 0 Anteile 9239 Ansichten
  • Vốn dĩ yêu nhau có đến được với nhau hay không cũng còn do duyên nợ nữa , và có lẽ Tôi và anh đã nợ nhau , nhưng là Tôi nợ anh hay là anh nợ Tôi thì Tôi cũng không biết .....
    Tôi là Thảo , Tôi 25 tuổi .Tôi hiện đang là quản lý của một quán cà phê lớn ở Thành Phố A.
    Và cũng chính nơi đây tạo ra một định mệnh cho cuộc đời Tôi .
    Quán Tôi làm nằm trong một con đường khá lớn mà được người dân nơi đây gọi là ""Phố Cà Phê"". Quán này là của Cô ruột Tôi làm chủ , Quán khá rộng có 7 nhân viên .được trang trí theo kiểu hiện đại nên Quán làm ăn rất được , khách ra vào liên tục .
    Vì là cháu ruột nên Tôi cũng có phần được ưu ái hơn nên công việc của Tôi khá là nhẹ nhàng , cộng thêm phần ăn mặc rất chỉnh tề và bắt mắt hợp thời trang nên nên thêm với ưu thế ngoại hình một m6 ,cân nặng 52 kg , khá tương đối nên ngoại hình của Tôi cũng nhờ vậy mà được cộng thêm điểm .
    đối diện quán Tôi làm là một quán cà phê cũng có tiếng .
    Những quán cà phê ở đây nhân viên đều có nhiệm vụ bưng bê và nói chuyện với khách ,[ theo kiểu một hình thức câu kéo khách ].
    Nhưng chỉ có Tôi là ngoại lệ .Tôi chỉ việc phụ tính tiền và pha chế .
    Tại quán cÀ phê ""Thiên Xuân "" [quán đối diện ].
    Một đám thanh niên đang ngồi nhâm nhi cà phê nhìn thấy quán bên kia Thảo đang xông xái năng nổ vì quán hôm nay đông khách .
    Thấy vậy một người đàn ông trong đám lên tiếng nói ;
    -Này tụi bây , Quán Thanh Trúc hình như có nhân viên mới , nhìn ngon nha , đứa nào theo Tao cua gái không ...? [ vừa nói người đó vừa hất hàm nhìn qua bên Thảo ]
    Một người nữa chen vào .
    -Có gái mới hả ...? Tao đi với Mày nha .
    Nam ngồi đó , nghe máy đứa bạn nói luyên thuyên nãy giờ nhưng vẫn im lặng , cầm chiếc điện thoại vẫn lướt lướt , lâu lâu lại chơi với máy chú cá trong bể , xem như như không màng đến mọi chuyện xung quanh .
    -Ê...Nam ... đi không Mày ...? [một người trong nhóm đó khẽ hỏi ].
    Nam đáp ;
    -Thôi tụi Mày đi đi , Tối ngày chỉ biết có gái với chả gú .
    Người thanh niên kia thấy vậy lại tiếp tục nói ;
    -Không được hôm nay Tao với Mày đi , Mày cô đơn cũng hai năm rồi còn gì .... đi với tao ...
    Vừa nói thanh niên kia vừa kéo tay Nam đứng dậy và quay sang nói với đám bạn :
    -Tụi bây ngồi đây đi , nay tao dẫn thằng Nam đi kiếm vợ .
    Cả đám nghe nói thế thì hào hứng gật đầu lia lịa , hối thúc :
    -đi đi , cái này được đó , chứ thằng Nam nó như không màng đến gái nữa , tao sợ nó bê mất thôi ... haha...
    Cả hai bước ra đường , leo qua dãi phân cách tiến vào quán Thanh Trúc chọn một bàn vừa khuất tầm nhìn của mọi người ... Một tiếp viên của quán ra order hỏi.
    - Chào 2 anh , 2 anh uống gì em làm nè ...
    Người thanh niên kia hơi nhăn mặt vì đã uống bên kia rồi , không biết phải uống gì bèn quay qua hỏi Nam
    - ê Nam , uống gì mày ...?
    Nam đáp.
    -Cho 2 bịch sữa đi ...
    ,,, tiếp viên tên Nụ dạ nhẹ một tiếng rồi bước vào báo nước .
    Tôi đang bê nước cho bàn kế bên thì vô tình lướt qua Nam.
    Anh đưa mắt nhìn Tôi được 5 giây rồi nhìn sang quán khác ... Tôi nghe tiếng người kia lại hỏi.
    -Đó , con nhỏ đó là người mới đó , dễ thương mày , chắc tao cua quá, xin lỗi mày nha nam ...
    nam khẽ nhếch môi cười ,,, không trả lời , cái cảm giác bất cần kiểu không hứng thú.
    Nụ bưng nước ra và bắt đầu ngồi xuống nói chuyện ....
    - Hai anh tên là gì ạ.. ? lần đầu tiên tháy anh đến quán em,,,hi .
    Người đàn ông kia đáp.
    -Anh tên quân , còn đây là Nam ... tụi anh hay uống bên quán Thiên Xuân mà cho anh hỏi nhé !!!
    Nụ bẽn lẽn trả lời.
    -Vâng anh hỏi đi ạ !
    - Cô gái kia mới vào làm à ? em có thể gọi cô đó ra giúp anh được không ? hình như là người quen của anh , em giúp anh nha ... vừa nói quân chỉ tay về phía Thảo.
    Nụ hơi lưỡng lự đáp.
    - dạ , chị đó là mới vào làm thật , nhưng là quản lý của quán , là cháu của chủ quán này , không có nghĩa vụ nói chuyện với khách như bọn em đâu anh ạ ....
    Quân nghe vậy lại càng muốn nói chuyện với Thảo hơn , liền hối thúc lần nữa :
    - em cứ vào bảo là có người quen muốn gặp chị .. (vừa nói quân vừa mở Ϧóþ rút ra tờ 100k bo cho Nụ)
    Và nói tiếp .
    -Em cứ nói vậy đi , em cầm tiền mà ăn sáng ...
    Tôi đang kiểm tra lại số bàn và tính tiền , thì Nụ bước vào gọi :
    -Chị Thảo ơi . có người muốn gặp chị nè ...
    Tôi ngừng tính ngước lên nhìn Nụ và hỏi .
    -ai vậy em , chị có quen ai đâu ...?
    em cũng không biết , có hai anh nào cứ đòi gặp chị , bảo là người quen ,,em có nói là chị không giống như tụi em rồi mà cứ đòi gặp , mà hai anh này đẹp trai lắm chị .
    Tôi ừ nhẹ rồi bảo bảo Nụ.
    -Được rồi , để chị ra xem đó là ai mà bàn số mấy đó em ?
    - bàn số 20 ạ!
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Vốn dĩ yêu nhau có đến được với nhau hay không cũng còn do duyên nợ nữa , và có lẽ Tôi và anh đã nợ nhau , nhưng là Tôi nợ anh hay là anh nợ Tôi thì Tôi cũng không biết ..... Tôi là Thảo , Tôi 25 tuổi .Tôi hiện đang là quản lý của một quán cà phê lớn ở Thành Phố A. Và cũng chính nơi đây tạo ra một định mệnh cho cuộc đời Tôi . Quán Tôi làm nằm trong một con đường khá lớn mà được người dân nơi đây gọi là ""Phố Cà Phê"". Quán này là của Cô ruột Tôi làm chủ , Quán khá rộng có 7 nhân viên .được trang trí theo kiểu hiện đại nên Quán làm ăn rất được , khách ra vào liên tục . Vì là cháu ruột nên Tôi cũng có phần được ưu ái hơn nên công việc của Tôi khá là nhẹ nhàng , cộng thêm phần ăn mặc rất chỉnh tề và bắt mắt hợp thời trang nên nên thêm với ưu thế ngoại hình một m6 ,cân nặng 52 kg , khá tương đối nên ngoại hình của Tôi cũng nhờ vậy mà được cộng thêm điểm . đối diện quán Tôi làm là một quán cà phê cũng có tiếng . Những quán cà phê ở đây nhân viên đều có nhiệm vụ bưng bê và nói chuyện với khách ,[ theo kiểu một hình thức câu kéo khách ]. Nhưng chỉ có Tôi là ngoại lệ .Tôi chỉ việc phụ tính tiền và pha chế . Tại quán cÀ phê ""Thiên Xuân "" [quán đối diện ]. Một đám thanh niên đang ngồi nhâm nhi cà phê nhìn thấy quán bên kia Thảo đang xông xái năng nổ vì quán hôm nay đông khách . Thấy vậy một người đàn ông trong đám lên tiếng nói ; -Này tụi bây , Quán Thanh Trúc hình như có nhân viên mới , nhìn ngon nha , đứa nào theo Tao cua gái không ...? [ vừa nói người đó vừa hất hàm nhìn qua bên Thảo ] Một người nữa chen vào . -Có gái mới hả ...? Tao đi với Mày nha . Nam ngồi đó , nghe máy đứa bạn nói luyên thuyên nãy giờ nhưng vẫn im lặng , cầm chiếc điện thoại vẫn lướt lướt , lâu lâu lại chơi với máy chú cá trong bể , xem như như không màng đến mọi chuyện xung quanh . -Ê...Nam ... đi không Mày ...? [một người trong nhóm đó khẽ hỏi ]. Nam đáp ; -Thôi tụi Mày đi đi , Tối ngày chỉ biết có gái với chả gú . Người thanh niên kia thấy vậy lại tiếp tục nói ; -Không được hôm nay Tao với Mày đi , Mày cô đơn cũng hai năm rồi còn gì .... đi với tao ... Vừa nói thanh niên kia vừa kéo tay Nam đứng dậy và quay sang nói với đám bạn : -Tụi bây ngồi đây đi , nay tao dẫn thằng Nam đi kiếm vợ . Cả đám nghe nói thế thì hào hứng gật đầu lia lịa , hối thúc : -đi đi , cái này được đó , chứ thằng Nam nó như không màng đến gái nữa , tao sợ nó bê mất thôi ... haha... Cả hai bước ra đường , leo qua dãi phân cách tiến vào quán Thanh Trúc chọn một bàn vừa khuất tầm nhìn của mọi người ... Một tiếp viên của quán ra order hỏi. - Chào 2 anh , 2 anh uống gì em làm nè ... Người thanh niên kia hơi nhăn mặt vì đã uống bên kia rồi , không biết phải uống gì bèn quay qua hỏi Nam - ê Nam , uống gì mày ...? Nam đáp. -Cho 2 bịch sữa đi ... ,,, tiếp viên tên Nụ dạ nhẹ một tiếng rồi bước vào báo nước . Tôi đang bê nước cho bàn kế bên thì vô tình lướt qua Nam. Anh đưa mắt nhìn Tôi được 5 giây rồi nhìn sang quán khác ... Tôi nghe tiếng người kia lại hỏi. -Đó , con nhỏ đó là người mới đó , dễ thương mày , chắc tao cua quá, xin lỗi mày nha nam ... nam khẽ nhếch môi cười ,,, không trả lời , cái cảm giác bất cần kiểu không hứng thú. Nụ bưng nước ra và bắt đầu ngồi xuống nói chuyện .... - Hai anh tên là gì ạ.. ? lần đầu tiên tháy anh đến quán em,,,hi . Người đàn ông kia đáp. -Anh tên quân , còn đây là Nam ... tụi anh hay uống bên quán Thiên Xuân mà cho anh hỏi nhé !!! Nụ bẽn lẽn trả lời. -Vâng anh hỏi đi ạ ! - Cô gái kia mới vào làm à ? em có thể gọi cô đó ra giúp anh được không ? hình như là người quen của anh , em giúp anh nha ... vừa nói quân chỉ tay về phía Thảo. Nụ hơi lưỡng lự đáp. - dạ , chị đó là mới vào làm thật , nhưng là quản lý của quán , là cháu của chủ quán này , không có nghĩa vụ nói chuyện với khách như bọn em đâu anh ạ .... Quân nghe vậy lại càng muốn nói chuyện với Thảo hơn , liền hối thúc lần nữa : - em cứ vào bảo là có người quen muốn gặp chị .. (vừa nói quân vừa mở Ϧóþ rút ra tờ 100k bo cho Nụ) Và nói tiếp . -Em cứ nói vậy đi , em cầm tiền mà ăn sáng ... Tôi đang kiểm tra lại số bàn và tính tiền , thì Nụ bước vào gọi : -Chị Thảo ơi . có người muốn gặp chị nè ... Tôi ngừng tính ngước lên nhìn Nụ và hỏi . -ai vậy em , chị có quen ai đâu ...? em cũng không biết , có hai anh nào cứ đòi gặp chị , bảo là người quen ,,em có nói là chị không giống như tụi em rồi mà cứ đòi gặp , mà hai anh này đẹp trai lắm chị . Tôi ừ nhẹ rồi bảo bảo Nụ. -Được rồi , để chị ra xem đó là ai mà bàn số mấy đó em ? - bàn số 20 ạ! Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    4
    0 Kommentare 0 Anteile 2810 Ansichten
  • MAI KHỞI NGHIỆP LUÔN :))))))
    Nhắc tới chợ Ninh Hiệp là anh em biết ngay đây là chợ đầu mối sỉ quần áo lớn nhất và rẻ nhất ở miền Bắc. Đây gần như là nơi các chủ shop thời trang bắt đầu tập tành kinh doanh nghĩ tới đầu tiên khi có ý định kinh doanh quần áo hay vải vóc.
    Nhưng mới đây MXH lại xôn xao câu chuyện về 1 cặp vợ chồng nhà tận quận Tây Hồ nhưng hơn 10 năm nay, bất kể mưa nắng đều tần tảo ngồi trên chiếc Mazda CX5 vượt hơn 25km sang chợ Ninh Hiệp chỉ để bán… xôi.
    Anh Việt Anh – chủ nhân chiếc CX5 chia sẻ thúng xôi anh bán đủ loại từ xôi xéo, xôi lạc, xôi ngô, xôi gấc, bánh khúc… Giá bán trung bình là 10.000 đồng/gói xôi. Ai thích ăn thêm xôi, ruốc thì thêm tiền, 15.000-20.000 đồng/gói xôi.
    "Thời điểm chưa có dịch Covid-19 bán rất sướng, mỗi buổi hai vợ chồng tôi bán khoảng 400 gói xôi (tương đương 40kg gạo nếp), thu nhập từ 30-40 triệu đồng/tháng. Sau dịch, chợ vắng khách nên doanh thu giả, ngày bán chỉ được 200-300 gói.”
    Anh Việt Anh chia sẻ trước anh làm nghề chạy xe tải chở đồ thuê. Năm 2014, một lần chở vợ sang chợ Ninh Hiệp, nhận thấy tiềm năng phát triển, anh quyết định bán xe tải về theo nghề nấu xôi của gia đình.
    Theo Dân Trí
    #kienthuckinhdoanh
    MAI KHỞI NGHIỆP LUÔN :)))))) Nhắc tới chợ Ninh Hiệp là anh em biết ngay đây là chợ đầu mối sỉ quần áo lớn nhất và rẻ nhất ở miền Bắc. Đây gần như là nơi các chủ shop thời trang bắt đầu tập tành kinh doanh nghĩ tới đầu tiên khi có ý định kinh doanh quần áo hay vải vóc. Nhưng mới đây MXH lại xôn xao câu chuyện về 1 cặp vợ chồng nhà tận quận Tây Hồ nhưng hơn 10 năm nay, bất kể mưa nắng đều tần tảo ngồi trên chiếc Mazda CX5 vượt hơn 25km sang chợ Ninh Hiệp chỉ để bán… xôi. Anh Việt Anh – chủ nhân chiếc CX5 chia sẻ thúng xôi anh bán đủ loại từ xôi xéo, xôi lạc, xôi ngô, xôi gấc, bánh khúc… Giá bán trung bình là 10.000 đồng/gói xôi. Ai thích ăn thêm xôi, ruốc thì thêm tiền, 15.000-20.000 đồng/gói xôi. "Thời điểm chưa có dịch Covid-19 bán rất sướng, mỗi buổi hai vợ chồng tôi bán khoảng 400 gói xôi (tương đương 40kg gạo nếp), thu nhập từ 30-40 triệu đồng/tháng. Sau dịch, chợ vắng khách nên doanh thu giả, ngày bán chỉ được 200-300 gói.” Anh Việt Anh chia sẻ trước anh làm nghề chạy xe tải chở đồ thuê. Năm 2014, một lần chở vợ sang chợ Ninh Hiệp, nhận thấy tiềm năng phát triển, anh quyết định bán xe tải về theo nghề nấu xôi của gia đình. Theo Dân Trí #kienthuckinhdoanh
    Like
    Love
    Haha
    3
    0 Kommentare 0 Anteile 4715 Ansichten
  • "Hạ gia chúng tôi nhất định sẽ không đồng ý với yêu cầu của cậu đâu. Phiền cậu về cho!"
    Trong một căn biệt thự sang trọng, thân ảnh một cặp vợ chồng tầm trung niên đang ngồi trên ghế với một nét mặt có phần khó chịu.
    Đối diện với cặp vợ chồng ấy bây giờ là một người đàn ông cao lớn, tầm ba mươi tuổi. Gương mặt của anh ta lãnh đạm, không hề biểu lộ cảm xúc gì ra bên ngoài.
    Cạnh người đàn ông ấy còn là một cô gái ngoài hai mươi, mang theo nét đẹp rạng rỡ, tràn đầy sức sống của thanh xuân. Gương mặt của cô gái có phần khó xử trước tỉnh cảnh hiện tại bây giờ..
    "Hôm nay tôi đến đây không phải để hỏi ý kiến của hai người. Tôi chỉ muốn thông báo Hạ gia và Lạc gia sẽ kết thông gia với nhau!"
    Thanh âm của người đàn ông vang lên khiến cho sắc mặt của đôi vợ chồng càng thêm tái nhợt đi. Có lẽ khí thế của người đàn ông này quá lớn khiến cho họ có chút bị đàn áp..
    "Ba mẹ! Hai người không cần phải chống đối lại anh ấy làm gì! Con sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân này!"
    Hạ Băng nãy giờ im lặng đột nhiên lại lên tiếng khiến mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô trong chốc lát.
    Gương mặt của Hạ lão gia và Hạ phu nhân có phần ngạc nhiên vì quyết định của con gái mình..
    Trái ngược thì gương mặt của Lạc Tử An bây giờ lại có chút thâm sâu khó lường. Anh đưa ánh mắt dò xét về phía cô, khiến cho cô không thể đoán được rốt cuộc tâm tư của người đàn ông có quyền thế bậc nhất thành phố này là gì..
    "Hạ Băng! Con suy nghĩ kĩ lại đi! Chuyện hôn nhân không phải là nói giỡn là giỡn được đâu."
    Hàn Nguyệt - Hạ phu nhân nghe thấy con gái nói vậy thì tỏ ra lo lắng. Bà sợ cô vì lo cho Hạ gia bị Lạc gia chèn ép nếu không đồng ý liên hôn mà chấp nhận đồng ý mối hôn sự này..
    Hạ Băng nhìn mẹ lo lắng cho mình thì nở một nụ cười nhẹ như để trấn an bà. Cô nói với mẹ:
    "Mẹ yên tâm. Con nhất định sẽ không sao đâu."
    Hàn Nguyệt nghe con nói vậy thì cũng an tâm hơn phần nào. Bà nắm lấy đôi bàn tay có phần mảnh khảnh của con mà nói:
    "Nếu con đã quyết vậy mẹ cũng không phản đối nữa. Qua bên đó nhớ giữ gìn sức khỏe nha."
    "Vâng."
    Hạ Băng nhẹ giọng trả lời lại mẹ. Rồi cô nhìn qua chỗ Lạc Tử An thì vô tình bắt gặp nụ cười trên môi anh. Nhưng nụ cười ấy cũng không vương lại lâu, ngay khi nhìn thấy ánh mắt của cô, anh lập tức thu lại nét cười trên môi..
    Hạ Băng thấy có chút hụt hẫng trong lòng vì việc làm ấy của anh mà không hiểu vì sao..
    "Nếu như Hạ tiểu thư cũng đồng ý với hôn sự này rồi. Vậy thì Hạ lão gia chắc cũng không còn ý phản đối nữa đâu nhỉ?"
    Lạc Tử An nhìn thẳng vào gương mặt thoạt trắng thoạt xanh của Hạ Thần - Hạ lão gia mà hỏi. Anh muốn chấm dứt việc này càng nhanh càng tốt..
    Nếu có thể anh còn muốn đám cưới giữa cả hai được tổ chức ngay ngày mai. Như vậy thì anh và cô sẽ sớm trở thành vợ chồng..
    "Hôn sự này cứ theo như cậu nói. Chúng tôi tôn trọng quyết định của con gái mình."
    Hạ Thần mệt mỏi trả lời lại Lạc Tử An. Có lẽ việc anh xuất hiện ở Hạ gia vào hôm nay ông không thể lường trước được.
    Rõ ràng trước kia Hạ gia và Lạc gia luôn "nước sông không phạm nước giếng". Một bên thì là con hổ canh giữ giới bất động sản. Một bên lại sư tử cai quản mảnh đất thời trang..
    Vậy mà một ngày, đột nhiên người đứng đầu cả Lạc gia - Lạc Tử An lại đến đây để yêu cầu lập hôn sự với Hạ Băng..
    Điều này khiến cho một người đã tham gia vào thương trường mấy chục năm như Hạ Thần cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc Lạc Tử An đang muốn âm mưu điều gì..
    Muốn lật đổ sự nghiệp của Hạ gia sao?
    Hạ Thần tự đưa ra suy đoán của bản thân nhưng sau đó ông lại nhanh chóng phủ nhận lại suy đoán ấy..
    Không phải! Nếu sự nghiệp của Hạ gia xuống dốc, Lạc gia cũng không nhận được lợi ích gì!
    Hạ Thần cứ mải suy nghĩ, đến khi ông bừng tỉnh lại thì trước mặt đã có một bản hợp đồng mà Lạc Tử An vừa đẩy qua phía ông..
    "Hạ lão gia có thể xem qua bản hợp đồng này. Đó là những gì Hạ gia sẽ được nhận nếu như Hạ Băng và tôi kết hôn!"
    Lạc Tử An với giọng nói đều đều, gương mặt không cảm xúc nhìn về phía Hạ Thần. Hình như đối với anh việc kết hôn của anh với Hạ Băng cũng giống như là anh đang bàn một vụ hợp tác mà trước nay anh vẫn hay thường làm..
    Chỉ là vụ hợp tác này có chút khác lạ..
    Nội dung của bản hợp đồng là liên quan đến cuộc đời của anh sau này. Còn đối tác lại chính là ba mẹ vợ của anh trong tương lai..
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    "Hạ gia chúng tôi nhất định sẽ không đồng ý với yêu cầu của cậu đâu. Phiền cậu về cho!" Trong một căn biệt thự sang trọng, thân ảnh một cặp vợ chồng tầm trung niên đang ngồi trên ghế với một nét mặt có phần khó chịu. Đối diện với cặp vợ chồng ấy bây giờ là một người đàn ông cao lớn, tầm ba mươi tuổi. Gương mặt của anh ta lãnh đạm, không hề biểu lộ cảm xúc gì ra bên ngoài. Cạnh người đàn ông ấy còn là một cô gái ngoài hai mươi, mang theo nét đẹp rạng rỡ, tràn đầy sức sống của thanh xuân. Gương mặt của cô gái có phần khó xử trước tỉnh cảnh hiện tại bây giờ.. "Hôm nay tôi đến đây không phải để hỏi ý kiến của hai người. Tôi chỉ muốn thông báo Hạ gia và Lạc gia sẽ kết thông gia với nhau!" Thanh âm của người đàn ông vang lên khiến cho sắc mặt của đôi vợ chồng càng thêm tái nhợt đi. Có lẽ khí thế của người đàn ông này quá lớn khiến cho họ có chút bị đàn áp.. "Ba mẹ! Hai người không cần phải chống đối lại anh ấy làm gì! Con sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân này!" Hạ Băng nãy giờ im lặng đột nhiên lại lên tiếng khiến mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô trong chốc lát. Gương mặt của Hạ lão gia và Hạ phu nhân có phần ngạc nhiên vì quyết định của con gái mình.. Trái ngược thì gương mặt của Lạc Tử An bây giờ lại có chút thâm sâu khó lường. Anh đưa ánh mắt dò xét về phía cô, khiến cho cô không thể đoán được rốt cuộc tâm tư của người đàn ông có quyền thế bậc nhất thành phố này là gì.. "Hạ Băng! Con suy nghĩ kĩ lại đi! Chuyện hôn nhân không phải là nói giỡn là giỡn được đâu." Hàn Nguyệt - Hạ phu nhân nghe thấy con gái nói vậy thì tỏ ra lo lắng. Bà sợ cô vì lo cho Hạ gia bị Lạc gia chèn ép nếu không đồng ý liên hôn mà chấp nhận đồng ý mối hôn sự này.. Hạ Băng nhìn mẹ lo lắng cho mình thì nở một nụ cười nhẹ như để trấn an bà. Cô nói với mẹ: "Mẹ yên tâm. Con nhất định sẽ không sao đâu." Hàn Nguyệt nghe con nói vậy thì cũng an tâm hơn phần nào. Bà nắm lấy đôi bàn tay có phần mảnh khảnh của con mà nói: "Nếu con đã quyết vậy mẹ cũng không phản đối nữa. Qua bên đó nhớ giữ gìn sức khỏe nha." "Vâng." Hạ Băng nhẹ giọng trả lời lại mẹ. Rồi cô nhìn qua chỗ Lạc Tử An thì vô tình bắt gặp nụ cười trên môi anh. Nhưng nụ cười ấy cũng không vương lại lâu, ngay khi nhìn thấy ánh mắt của cô, anh lập tức thu lại nét cười trên môi.. Hạ Băng thấy có chút hụt hẫng trong lòng vì việc làm ấy của anh mà không hiểu vì sao.. "Nếu như Hạ tiểu thư cũng đồng ý với hôn sự này rồi. Vậy thì Hạ lão gia chắc cũng không còn ý phản đối nữa đâu nhỉ?" Lạc Tử An nhìn thẳng vào gương mặt thoạt trắng thoạt xanh của Hạ Thần - Hạ lão gia mà hỏi. Anh muốn chấm dứt việc này càng nhanh càng tốt.. Nếu có thể anh còn muốn đám cưới giữa cả hai được tổ chức ngay ngày mai. Như vậy thì anh và cô sẽ sớm trở thành vợ chồng.. "Hôn sự này cứ theo như cậu nói. Chúng tôi tôn trọng quyết định của con gái mình." Hạ Thần mệt mỏi trả lời lại Lạc Tử An. Có lẽ việc anh xuất hiện ở Hạ gia vào hôm nay ông không thể lường trước được. Rõ ràng trước kia Hạ gia và Lạc gia luôn "nước sông không phạm nước giếng". Một bên thì là con hổ canh giữ giới bất động sản. Một bên lại sư tử cai quản mảnh đất thời trang.. Vậy mà một ngày, đột nhiên người đứng đầu cả Lạc gia - Lạc Tử An lại đến đây để yêu cầu lập hôn sự với Hạ Băng.. Điều này khiến cho một người đã tham gia vào thương trường mấy chục năm như Hạ Thần cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc Lạc Tử An đang muốn âm mưu điều gì.. Muốn lật đổ sự nghiệp của Hạ gia sao? Hạ Thần tự đưa ra suy đoán của bản thân nhưng sau đó ông lại nhanh chóng phủ nhận lại suy đoán ấy.. Không phải! Nếu sự nghiệp của Hạ gia xuống dốc, Lạc gia cũng không nhận được lợi ích gì! Hạ Thần cứ mải suy nghĩ, đến khi ông bừng tỉnh lại thì trước mặt đã có một bản hợp đồng mà Lạc Tử An vừa đẩy qua phía ông.. "Hạ lão gia có thể xem qua bản hợp đồng này. Đó là những gì Hạ gia sẽ được nhận nếu như Hạ Băng và tôi kết hôn!" Lạc Tử An với giọng nói đều đều, gương mặt không cảm xúc nhìn về phía Hạ Thần. Hình như đối với anh việc kết hôn của anh với Hạ Băng cũng giống như là anh đang bàn một vụ hợp tác mà trước nay anh vẫn hay thường làm.. Chỉ là vụ hợp tác này có chút khác lạ.. Nội dung của bản hợp đồng là liên quan đến cuộc đời của anh sau này. Còn đối tác lại chính là ba mẹ vợ của anh trong tương lai.. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    Wow
    5
    0 Kommentare 0 Anteile 933 Ansichten
Gesponsert

Máy Chấm Công Vân Tay Màn Hình LCD 2.4 inch Hikvision DS-K1A8503F

Máy Chấm Công Vân Tay Màn Hình LCD 2.4 inch Hikvision DS-K1A8503F Chấm công bằng vân tay Màn hình LCD 2.4 inch Quản lý 1.000...