• "Cởi hết đồ ló.t ra "
    Người đàn ông với khuôn mặt sắc xảo tựa như được gọt dũa tỉ mĩ từ bàn tay của tạo hóa, nhìn thì chắc cũng đã ngoài ba mười, nhưng khí chất này tuyệt đối không tầm thường, người đàn ông uy nghiêm cả người toát ra sự ảm đạm lạnh lẽo đến bức người, ngồi trên sofa chiễm chệ vắt véo chân, tay cầm tách trà nhàn nhã ra lệnh.
    Người con gái đang quỳ rạp dưới sàn tay chân run lẩy bẩy, khuôn mặt nhếch nhác đến khó coi. Từ dưới sàn cô cúi người bò đến dưới chân người đàn ông, không chút lòng tự trọng cô hèn mọn mà ôm lấy đôi chân dài của người đàn ông hạ giọng cầu xin:"Tha cho tôi....Xin anh....Chỉ lần này thôi...."
    Người đàn ông với ánh mắt lạnh lẽo, môi nhếch nhẹ, không mẩy may do dự, hất mạnh bàn tay của người con gái kia ra khỏi chân mình.
    Ngồi nhìn người con gái với đôi mắt trong veo có phần hơi bất lực, lại có chút uất ức không thật sự khuất phục. Mày nhướng lên, người đàn ông chậm rãi đặt tách trà xuống bàn, đôi chân hướng về phía người con gái vừa bị chính anh tàn nhẫn hất mạnh đang nằm lăn lóc dưới sàn kia, anh ngồi xuống, vung tay Ϧóþ chặt lấy cằm cô gái như muốn ghì nát nó đi vậy, ép cô phải ngồi dậy trực diện nhìn mình.
    "Mộc Nhiên, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi. Đừng bao giờ dùng ánh mắt này nhìn tôi"
    "Nếu còn để tôi thấy thêm lần nào nữa, tôi nhất định sẽ móc hai mắt của cô ném cho chó ăn đó, nhớ chưa?"
    Thả cằm cô ra, người đàn ông đứng lên, hai tay đút vào túi quần, bước chân thanh thoát quay trở lại sofa ngồi xuống.
    "Nhanh lên"
    "Đừng lãng phí thời gian của tôi"
    Mộc Nhiên nghiến chặt răng nhẫn nhịn, từ dưới sàn chống tay đứng lên, nước mắt giàn giụa, tay run run, cô cởi bỏ từng cúc áo, chiếc áo sơ mi mỏng manh nhanh chóng nằm gọn dưới sàn nhà, khóa kéo quần cũng được mở ra số phận cũng theo chiếc áo kia mà rời khỏi người cô.
    Trên người cô bấy giờ chỉ còn lại duy nhất một bộ nội y trắng tinh.
    "Tiếp tục cởi" Nhìn thấy Mộc Nhiên bắt đầu đơ người đứng đó, lại bắt đầu có ý muốn chống đối, người đàn ông nhìn cô cau mày đầy khó chịu.
    Mi mắt nhòa cả lệ đắng, Mộc Nhiên tiếp tục đưa tay cởi bỏ tất cả các lớp vải còn lại trên người mình xuống, thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ cứ thế phơi bày trước mắt của một người đàn ông.
    "Lại đây"
    Bước chân ngày càng nặng nhọc, cô bước tới đứng trước mặt anh, mi mắt rủ xuống.
    "Biết phải làm gì rồi chứ?"
    "Tốt nhất cô đừng khiến tôi phải nổi giận"
    "Nếu không tôi sẽ chẳng thể đảm bảo mạng sống cho cô đâu"
    Người đàn ông lạnh giọng ra lệnh, hai mắt khép hờ nhàn nhã ngã người ra sau, иgự¢ hơi ưỡn nhẹ về phía trước, lưng tựa vào ghế.
    Mộc Nhiên không chút cam tâm, rụt rè quỳ dưới chân người đàn ông, hai tay chậm rãi cởi từng cúc áo trên người anh ta.
    Tay đã chạm đến lưng quần bỗng nhiên rụt lại, cô sợ lại phải nhìn thấy con quái vật kia, con quái vật đã ђàภђ ђạ tra tấn cô đến bán sống bán ૮ɦếƭ, cô sợ cảm giác bị nó đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào nơi tư mật mỏng manh của mình, sợ từng cơn đau mà nó đem lại mỗi khi càng quét bên trong cơ thể cô.
    "Cô tốt nhất đừng nên thách thức sự kiên nhẫn của tôi"
    Giật mình thức tỉnh, Mộc Nhiên cố nén nổi sợ hãi vào trong, nhắm chặt mắt cô tiếp tục cởi thắt lưng của người đàn ông ra.
    Khóa kéo quần được bàn tay nhỏ nhắn không kém phần run rẩy của cô mở toang, cách một lớp vải của chiếc quần nhỏ màu xám tro kia, cô đã nhìn thấy một con quái vật to lớn trong anh ngẩng cao đầu chờ chực sẵn, một chút nữa thôi nó sẽ tấn công cô, ở trong cô mà ra sức mà càn quấy.
    Nước mắt lại không ngừng rơi xuống, cô thật muốn thoát khỏi nơi này quá!
    Nhưng biết làm sao được, nói cho dễ nghe thì số tiền người đàn ông này chuộc cô chính là khoảng nợ duy nhất níu chân cô ở lại bên cạnh anh ta. Nhưng nếu nói trắng ra thì chính là người đàn ông này đã mua cô về đây.
    Hai tuần rồi, hai tuần cô ở bên cạnh người đàn ông này, là hai tuần cô chưa từng được nhìn thấy ánh mặt trời.
    Kể ra cũng thật nực cười, hai mươi mấy năm cô làm trâu làm ngựa để phục vụ cho cái gọi là gia đình, ấy vậy mà chẳng ai thương tiếc hay biết ơn tấm thân nhỏ bé này, ngược lại còn bị chính người cha ruột cùng người mẹ kế trẻ tuổi của mình đem bán cho một lũ chuyên mua bán phụ nữ để làm gái.
    Mấy ngày liền cô bị chúng đem nhốt vào một nhà kho tối tăm đầy bẩn thỉu, ngày ngày chúng dã man ђàภђ ђạ tra tấn bắt cô phải quy hàng mà nhu thuận chúng. Cuối cùng sức lực nhỏ bé chẳng còn đủ sức để chống đối nữa.
    Ngày đầu tiên cô đến hộp đêm để tiếp rượu cũng là lần đầu tiên cô gặp được người đàn ông này, khi ấy không biết sao anh lại mở lời chuộc cô. Ban đầu cô thật chẳng biết anh đã dùng cách nào mà có thể dễ dàng đưa cô đi như thế, nhưng cô cũng chẳng quan tâm đến, cô chỉ cần biết bản thân cô được thoát khỏi cái nơi quỷ quái này là được rồi, lúc ấy cô hạnh phúc lắm, cô còn ngây thơ tự ảo tưởng người đàn ông này đang cứu lấy mình mà lòng thầm mang ơn.
    Ai mà có ngờ, mộng tưởng của cô đã vỡ, khi cô biết rằng ý định của người đàn ông này cũng chẳng khác gì bọn вυôи иgườι kia là mấy. Anh chính là mua cô về, mua cô về chỉ là để thỏa mãn con thú tính trong người của anh ta mà thôi.
    Cô thật sự không biết anh là ai, cô cũng chẳng biết anh đến từ đâu. Cô chỉ biết anh là kẻ ngày đêm cùng cô triền miên.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    "Cởi hết đồ ló.t ra " Người đàn ông với khuôn mặt sắc xảo tựa như được gọt dũa tỉ mĩ từ bàn tay của tạo hóa, nhìn thì chắc cũng đã ngoài ba mười, nhưng khí chất này tuyệt đối không tầm thường, người đàn ông uy nghiêm cả người toát ra sự ảm đạm lạnh lẽo đến bức người, ngồi trên sofa chiễm chệ vắt véo chân, tay cầm tách trà nhàn nhã ra lệnh. Người con gái đang quỳ rạp dưới sàn tay chân run lẩy bẩy, khuôn mặt nhếch nhác đến khó coi. Từ dưới sàn cô cúi người bò đến dưới chân người đàn ông, không chút lòng tự trọng cô hèn mọn mà ôm lấy đôi chân dài của người đàn ông hạ giọng cầu xin:"Tha cho tôi....Xin anh....Chỉ lần này thôi...." Người đàn ông với ánh mắt lạnh lẽo, môi nhếch nhẹ, không mẩy may do dự, hất mạnh bàn tay của người con gái kia ra khỏi chân mình. Ngồi nhìn người con gái với đôi mắt trong veo có phần hơi bất lực, lại có chút uất ức không thật sự khuất phục. Mày nhướng lên, người đàn ông chậm rãi đặt tách trà xuống bàn, đôi chân hướng về phía người con gái vừa bị chính anh tàn nhẫn hất mạnh đang nằm lăn lóc dưới sàn kia, anh ngồi xuống, vung tay Ϧóþ chặt lấy cằm cô gái như muốn ghì nát nó đi vậy, ép cô phải ngồi dậy trực diện nhìn mình. "Mộc Nhiên, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi. Đừng bao giờ dùng ánh mắt này nhìn tôi" "Nếu còn để tôi thấy thêm lần nào nữa, tôi nhất định sẽ móc hai mắt của cô ném cho chó ăn đó, nhớ chưa?" Thả cằm cô ra, người đàn ông đứng lên, hai tay đút vào túi quần, bước chân thanh thoát quay trở lại sofa ngồi xuống. "Nhanh lên" "Đừng lãng phí thời gian của tôi" Mộc Nhiên nghiến chặt răng nhẫn nhịn, từ dưới sàn chống tay đứng lên, nước mắt giàn giụa, tay run run, cô cởi bỏ từng cúc áo, chiếc áo sơ mi mỏng manh nhanh chóng nằm gọn dưới sàn nhà, khóa kéo quần cũng được mở ra số phận cũng theo chiếc áo kia mà rời khỏi người cô. Trên người cô bấy giờ chỉ còn lại duy nhất một bộ nội y trắng tinh. "Tiếp tục cởi" Nhìn thấy Mộc Nhiên bắt đầu đơ người đứng đó, lại bắt đầu có ý muốn chống đối, người đàn ông nhìn cô cau mày đầy khó chịu. Mi mắt nhòa cả lệ đắng, Mộc Nhiên tiếp tục đưa tay cởi bỏ tất cả các lớp vải còn lại trên người mình xuống, thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ cứ thế phơi bày trước mắt của một người đàn ông. "Lại đây" Bước chân ngày càng nặng nhọc, cô bước tới đứng trước mặt anh, mi mắt rủ xuống. "Biết phải làm gì rồi chứ?" "Tốt nhất cô đừng khiến tôi phải nổi giận" "Nếu không tôi sẽ chẳng thể đảm bảo mạng sống cho cô đâu" Người đàn ông lạnh giọng ra lệnh, hai mắt khép hờ nhàn nhã ngã người ra sau, иgự¢ hơi ưỡn nhẹ về phía trước, lưng tựa vào ghế. Mộc Nhiên không chút cam tâm, rụt rè quỳ dưới chân người đàn ông, hai tay chậm rãi cởi từng cúc áo trên người anh ta. Tay đã chạm đến lưng quần bỗng nhiên rụt lại, cô sợ lại phải nhìn thấy con quái vật kia, con quái vật đã ђàภђ ђạ tra tấn cô đến bán sống bán ૮ɦếƭ, cô sợ cảm giác bị nó đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào nơi tư mật mỏng manh của mình, sợ từng cơn đau mà nó đem lại mỗi khi càng quét bên trong cơ thể cô. "Cô tốt nhất đừng nên thách thức sự kiên nhẫn của tôi" Giật mình thức tỉnh, Mộc Nhiên cố nén nổi sợ hãi vào trong, nhắm chặt mắt cô tiếp tục cởi thắt lưng của người đàn ông ra. Khóa kéo quần được bàn tay nhỏ nhắn không kém phần run rẩy của cô mở toang, cách một lớp vải của chiếc quần nhỏ màu xám tro kia, cô đã nhìn thấy một con quái vật to lớn trong anh ngẩng cao đầu chờ chực sẵn, một chút nữa thôi nó sẽ tấn công cô, ở trong cô mà ra sức mà càn quấy. Nước mắt lại không ngừng rơi xuống, cô thật muốn thoát khỏi nơi này quá! Nhưng biết làm sao được, nói cho dễ nghe thì số tiền người đàn ông này chuộc cô chính là khoảng nợ duy nhất níu chân cô ở lại bên cạnh anh ta. Nhưng nếu nói trắng ra thì chính là người đàn ông này đã mua cô về đây. Hai tuần rồi, hai tuần cô ở bên cạnh người đàn ông này, là hai tuần cô chưa từng được nhìn thấy ánh mặt trời. Kể ra cũng thật nực cười, hai mươi mấy năm cô làm trâu làm ngựa để phục vụ cho cái gọi là gia đình, ấy vậy mà chẳng ai thương tiếc hay biết ơn tấm thân nhỏ bé này, ngược lại còn bị chính người cha ruột cùng người mẹ kế trẻ tuổi của mình đem bán cho một lũ chuyên mua bán phụ nữ để làm gái. Mấy ngày liền cô bị chúng đem nhốt vào một nhà kho tối tăm đầy bẩn thỉu, ngày ngày chúng dã man ђàภђ ђạ tra tấn bắt cô phải quy hàng mà nhu thuận chúng. Cuối cùng sức lực nhỏ bé chẳng còn đủ sức để chống đối nữa. Ngày đầu tiên cô đến hộp đêm để tiếp rượu cũng là lần đầu tiên cô gặp được người đàn ông này, khi ấy không biết sao anh lại mở lời chuộc cô. Ban đầu cô thật chẳng biết anh đã dùng cách nào mà có thể dễ dàng đưa cô đi như thế, nhưng cô cũng chẳng quan tâm đến, cô chỉ cần biết bản thân cô được thoát khỏi cái nơi quỷ quái này là được rồi, lúc ấy cô hạnh phúc lắm, cô còn ngây thơ tự ảo tưởng người đàn ông này đang cứu lấy mình mà lòng thầm mang ơn. Ai mà có ngờ, mộng tưởng của cô đã vỡ, khi cô biết rằng ý định của người đàn ông này cũng chẳng khác gì bọn вυôи иgườι kia là mấy. Anh chính là mua cô về, mua cô về chỉ là để thỏa mãn con thú tính trong người của anh ta mà thôi. Cô thật sự không biết anh là ai, cô cũng chẳng biết anh đến từ đâu. Cô chỉ biết anh là kẻ ngày đêm cùng cô triền miên. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 التعليقات 0 المشاركات 5289 مشاهدة
  • Ngay lúc này, tại buổi lễ đính hôn của cô - Lục Du Nhiên và chú rể - Doãn Đình Nghiêm, cô cầm trên tay bó hoa hồng tươi tắn đứng chơi vơi một mình ở lễ đường trước sự chứng kiến của rất nhiều quan khách, cô cố gắng cúi mặt để không ai phát hiện ra rằng cô đang rất bối rối. Lời nói của MC tựa như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tâm trí cô lúc này.
    — Có lẽ chú rể của chúng ta có việc gấp thôi đúng không… chắc sẽ đến nhanh thôi.
    Ở phía dưới khán đài là những lời bàn tán xôn xao về chú rể. Cô có thể nghe được những gì họ nói nhưng cô cũng sẽ chẳng làm gì được, chỉ biết lặng lẽ cam chịu.
    — Cô biết gì không, nghe nói cậu chủ Doãn không đồng ý hôn sự này cho cha của anh ta sắp đặt nên cố ý không tới đó.
    — Thật vậy sao, chắc cô dâu lúc này xấu hổ lắm nhỉ…haha
    — Oa, không hổ danh là cậu chủ Doãn, làm gì cũng rất dứt khoát, không chừa cho chút thể diện nào cả… đứng trên sân khấu đừng ૮ɦếƭ vì ngượng nhé…
    Cùng lúc đó, quản gia cũng là người thân cận với cha của Doãn Đình Nghiêm chạy đến gấp gáp thông báo.
    — Ông chủ, đã kết nối máy được đến cậu chủ rồi ạ.
    Cha của Doãn Đình Nghiêm mặt 3 vạch đen xì, tức giận không nói lên lời, một mạch nhận điện thoại, mắng té tát vào mặt con trai.
    — Thằng ôn con kia, mày đang ở đâu. Vác cái mặt về đây cho tao.
    Ở phía bên kia điện thoại, mặc dù bị cha chửi mắng nhưng Doãn Đình Nghiêm lại vô cùng bình tĩnh đáp lại lời cha không nao núng một chút nào.
    — Con đã nói ngay từ đầu với cha rồi cơ mà. Nếu người mà con kết hôn không phải Tô Nhi, thì con nhất định sẽ không cưới ai hết.
    Ông chủ Doãn nghe xong cũng chỉ có thể tức giận hét lớn.
    — Có phải mày muốn tao tức ૮ɦếƭ mày mới vừa lòng phải không hả? Nếu như tối nay mày không vác mặt về thì đừng có bao giờ bước chân vào cửa lớn nhà họ Doãn nữa biết chưa!!
    Không để cho Doãn Đình Nghiêm nói thêm một lời nguỵ biện nào nữa, ông Doãn ngay lập tức tắt máy, khuôn mặt vẫn vô cùng khó coi. Quản gia bên cạnh nghe xong cũng tiến tới trấn an tâm trạng của ông Doãn: “Ông chủ, vậy buổi lễ đính hôn của cậu chủ thì…”. Dù trong lòng đang vô cùng tức giận với đứa con trai này nhưng ngoài mặt ông vẫn phải giữ thái độ hoà nhã, nhẹ nhàng đứng bên cạnh Du Nhiên, trấn an cả cô lẫn quan khách ở đây.
    — Thật xin lỗi các quan khách có mặt ở đây, tôi vừa nhận được tin cháu nó có cuộc họp đột xuất không thể không tham gia nên đành làm tội với gia đình, khiến các vị chê cười rồi. Tôi hi vọng mọi người ở đây thông cảm cho gia đình chúng tôi. Hơn nữa, lễ đính hôn cũng đã xong, con dâu tôi cũng đã khá mệt mỏi, tôi xin phép đưa cháu nó về nghỉ ngơi trước. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ.
    Du Nhiên mặc dù biết được sự thật không giống như những gì ông Doãn nói nhưng cô chỉ dám cúi đầu lặng lẽ làm theo sự sắp xếp của ông Doãn mà không hé nửa lời. Đi cùng ông Doãn về khách sạn, ông Doãn vội vàng khuyên nhủ Du Nhiên, cô vẫn giữ thái độ cúo gầm mặt đi về phía trước.
    — Mặc dù là hôn nhân hợp đồng nhưng con đừng lo, kể từ hôm nay con chính thức trở thành con dâu nhà họ Doãn.
    — Vâng…con cảm ơn bố.
    *Buổi tối nhà họ Doãn
    Du Nhiên bước chân ra khỏi nhà tắm, cô cẩn thận che giấu gương mặt xinh đẹp dưới cặp kính dày cộp của mình, mặc trên mình chiếc váy hai dây màu vàng nhạt, để lộ ra thân hình chuẩn từng centimet khiến người đàn ông nào nhìn vào cũng ngước nhìn dàng vẻ yêu kiều ấy. Một bước nhảy phóc lên giường cảm nhận sự mềm mại của chiếc đệm yêu dấu, bất chợt than thầm một tiếng coi như giải toả nỗi lòng của mình.
    — Cũng may thật, Doãn Đình Nghiêm không có quay về nhà. Nếu không hiện giờ mình vẫn đang lo nên đối phó với anh ta như thế nào.
    Tâm trí cô có vô vàn câu hỏi liên quan đến Doãn Đình Nghiêm: “Tổng tài mà vẫn còn kết hôn hợp đồng, không biết anh ta là người như thế nào nhỉ?”. Trí tưởng tượng của cô cũng bay quá xa đi, dẫn đến hàng loạt lí do vô cùng “hợp lí” cho việc từ chối hôn sự này của Doãn Đình Nghiêm. “Có phải anh ta quá xấu trai không? Hay là một đứa con ngốc của nhà địa chủ?”, “Haha..chắc cũng không phải một tên thần kinh có tâm lí méo mó đâu nhỉ” hoặc “Hay là anh ta có những sở thích quái dị gì”.. Cô trấn an tâm trí của mình bằng cách nghĩ rằng là do mình đọc quá nhiều truyện tranh ngôn tình nên có những suy nghĩ vớ vẩn như vậy. Không còn suy nghĩ gì về anh ta nữa, cô quyết định tắt đèn đi ngủ sớm.
    Nửa đêm, trong không gian yên tĩnh ấy, cô đang ngủ say, anh - Doãn Đình Nghiêm bất thình lình trở về phòng, nhìn người con gái nằm trên giường đang ngủ say, anh bất giác có những lời nói đả kích đến cô.
    — Trải qua buổi lễ đính hôn xấu hổ như vậy mà giờ đây vẫn có thể bằm đây ngủ say như vậy được đúng là người con gái vì tiền mà bán mình.
    Sau đó, anh một mực muốn lôi cô dậy cho bằng được: “Này dậy đi”
    Cô hốt hoảng tỉnh dậy sau cơn buồn ngủ, hét lên “Ai đó”.
    Anh lập tức đen mặt không một lời nói thưuaf chất vấn cô:
    — Tôi là ai à? Cô trăm phương ngàn kế tìm cách gả cho tôi mà không biết tôi là ai à? Thật nực cười!
    Trước câu nói buộc tội chắc nịch của anh, cô chỉ biết dè chừng anh, không biết anh muốn làm gì cô đây. Nhìn thấy cô như vậy, anh buông lời khiêu khích:
    — Cô vì tiền nhất định phải gả vào nhà tôi, thì sao không chủ động lên một tý, giả vờ thanh cao làm cái gì chứ!
    Cô im lặng không nói gì, nhưng trong thâm tâm cô, cô biết cô cùng đường rồi nên chỉ có thể làm đến bước đường này vì bà nội của cô vẫn đang điều trị trong bệnh viện, lượng thuốc men cần mua với số tiền không hề nhỏ. Cô lặng lẽ rơi nước mắt, lặng lẽ cởi bỏ chiếc váy đang mặc trên người, ném về phía anh, cúi gầm mặt trần trụi không một mảnh vải che thân ngồi trên giường chờ đợi sự tấn công từ anh.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Ngay lúc này, tại buổi lễ đính hôn của cô - Lục Du Nhiên và chú rể - Doãn Đình Nghiêm, cô cầm trên tay bó hoa hồng tươi tắn đứng chơi vơi một mình ở lễ đường trước sự chứng kiến của rất nhiều quan khách, cô cố gắng cúi mặt để không ai phát hiện ra rằng cô đang rất bối rối. Lời nói của MC tựa như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tâm trí cô lúc này. — Có lẽ chú rể của chúng ta có việc gấp thôi đúng không… chắc sẽ đến nhanh thôi. Ở phía dưới khán đài là những lời bàn tán xôn xao về chú rể. Cô có thể nghe được những gì họ nói nhưng cô cũng sẽ chẳng làm gì được, chỉ biết lặng lẽ cam chịu. — Cô biết gì không, nghe nói cậu chủ Doãn không đồng ý hôn sự này cho cha của anh ta sắp đặt nên cố ý không tới đó. — Thật vậy sao, chắc cô dâu lúc này xấu hổ lắm nhỉ…haha — Oa, không hổ danh là cậu chủ Doãn, làm gì cũng rất dứt khoát, không chừa cho chút thể diện nào cả… đứng trên sân khấu đừng ૮ɦếƭ vì ngượng nhé… Cùng lúc đó, quản gia cũng là người thân cận với cha của Doãn Đình Nghiêm chạy đến gấp gáp thông báo. — Ông chủ, đã kết nối máy được đến cậu chủ rồi ạ. Cha của Doãn Đình Nghiêm mặt 3 vạch đen xì, tức giận không nói lên lời, một mạch nhận điện thoại, mắng té tát vào mặt con trai. — Thằng ôn con kia, mày đang ở đâu. Vác cái mặt về đây cho tao. Ở phía bên kia điện thoại, mặc dù bị cha chửi mắng nhưng Doãn Đình Nghiêm lại vô cùng bình tĩnh đáp lại lời cha không nao núng một chút nào. — Con đã nói ngay từ đầu với cha rồi cơ mà. Nếu người mà con kết hôn không phải Tô Nhi, thì con nhất định sẽ không cưới ai hết. Ông chủ Doãn nghe xong cũng chỉ có thể tức giận hét lớn. — Có phải mày muốn tao tức ૮ɦếƭ mày mới vừa lòng phải không hả? Nếu như tối nay mày không vác mặt về thì đừng có bao giờ bước chân vào cửa lớn nhà họ Doãn nữa biết chưa!! Không để cho Doãn Đình Nghiêm nói thêm một lời nguỵ biện nào nữa, ông Doãn ngay lập tức tắt máy, khuôn mặt vẫn vô cùng khó coi. Quản gia bên cạnh nghe xong cũng tiến tới trấn an tâm trạng của ông Doãn: “Ông chủ, vậy buổi lễ đính hôn của cậu chủ thì…”. Dù trong lòng đang vô cùng tức giận với đứa con trai này nhưng ngoài mặt ông vẫn phải giữ thái độ hoà nhã, nhẹ nhàng đứng bên cạnh Du Nhiên, trấn an cả cô lẫn quan khách ở đây. — Thật xin lỗi các quan khách có mặt ở đây, tôi vừa nhận được tin cháu nó có cuộc họp đột xuất không thể không tham gia nên đành làm tội với gia đình, khiến các vị chê cười rồi. Tôi hi vọng mọi người ở đây thông cảm cho gia đình chúng tôi. Hơn nữa, lễ đính hôn cũng đã xong, con dâu tôi cũng đã khá mệt mỏi, tôi xin phép đưa cháu nó về nghỉ ngơi trước. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ. Du Nhiên mặc dù biết được sự thật không giống như những gì ông Doãn nói nhưng cô chỉ dám cúi đầu lặng lẽ làm theo sự sắp xếp của ông Doãn mà không hé nửa lời. Đi cùng ông Doãn về khách sạn, ông Doãn vội vàng khuyên nhủ Du Nhiên, cô vẫn giữ thái độ cúo gầm mặt đi về phía trước. — Mặc dù là hôn nhân hợp đồng nhưng con đừng lo, kể từ hôm nay con chính thức trở thành con dâu nhà họ Doãn. — Vâng…con cảm ơn bố. *Buổi tối nhà họ Doãn Du Nhiên bước chân ra khỏi nhà tắm, cô cẩn thận che giấu gương mặt xinh đẹp dưới cặp kính dày cộp của mình, mặc trên mình chiếc váy hai dây màu vàng nhạt, để lộ ra thân hình chuẩn từng centimet khiến người đàn ông nào nhìn vào cũng ngước nhìn dàng vẻ yêu kiều ấy. Một bước nhảy phóc lên giường cảm nhận sự mềm mại của chiếc đệm yêu dấu, bất chợt than thầm một tiếng coi như giải toả nỗi lòng của mình. — Cũng may thật, Doãn Đình Nghiêm không có quay về nhà. Nếu không hiện giờ mình vẫn đang lo nên đối phó với anh ta như thế nào. Tâm trí cô có vô vàn câu hỏi liên quan đến Doãn Đình Nghiêm: “Tổng tài mà vẫn còn kết hôn hợp đồng, không biết anh ta là người như thế nào nhỉ?”. Trí tưởng tượng của cô cũng bay quá xa đi, dẫn đến hàng loạt lí do vô cùng “hợp lí” cho việc từ chối hôn sự này của Doãn Đình Nghiêm. “Có phải anh ta quá xấu trai không? Hay là một đứa con ngốc của nhà địa chủ?”, “Haha..chắc cũng không phải một tên thần kinh có tâm lí méo mó đâu nhỉ” hoặc “Hay là anh ta có những sở thích quái dị gì”.. Cô trấn an tâm trí của mình bằng cách nghĩ rằng là do mình đọc quá nhiều truyện tranh ngôn tình nên có những suy nghĩ vớ vẩn như vậy. Không còn suy nghĩ gì về anh ta nữa, cô quyết định tắt đèn đi ngủ sớm. Nửa đêm, trong không gian yên tĩnh ấy, cô đang ngủ say, anh - Doãn Đình Nghiêm bất thình lình trở về phòng, nhìn người con gái nằm trên giường đang ngủ say, anh bất giác có những lời nói đả kích đến cô. — Trải qua buổi lễ đính hôn xấu hổ như vậy mà giờ đây vẫn có thể bằm đây ngủ say như vậy được đúng là người con gái vì tiền mà bán mình. Sau đó, anh một mực muốn lôi cô dậy cho bằng được: “Này dậy đi” Cô hốt hoảng tỉnh dậy sau cơn buồn ngủ, hét lên “Ai đó”. Anh lập tức đen mặt không một lời nói thưuaf chất vấn cô: — Tôi là ai à? Cô trăm phương ngàn kế tìm cách gả cho tôi mà không biết tôi là ai à? Thật nực cười! Trước câu nói buộc tội chắc nịch của anh, cô chỉ biết dè chừng anh, không biết anh muốn làm gì cô đây. Nhìn thấy cô như vậy, anh buông lời khiêu khích: — Cô vì tiền nhất định phải gả vào nhà tôi, thì sao không chủ động lên một tý, giả vờ thanh cao làm cái gì chứ! Cô im lặng không nói gì, nhưng trong thâm tâm cô, cô biết cô cùng đường rồi nên chỉ có thể làm đến bước đường này vì bà nội của cô vẫn đang điều trị trong bệnh viện, lượng thuốc men cần mua với số tiền không hề nhỏ. Cô lặng lẽ rơi nước mắt, lặng lẽ cởi bỏ chiếc váy đang mặc trên người, ném về phía anh, cúi gầm mặt trần trụi không một mảnh vải che thân ngồi trên giường chờ đợi sự tấn công từ anh. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 التعليقات 0 المشاركات 1013 مشاهدة
  • Nửa đêm, khi tôi đã ngủ được nửa giấc rồi mới nghe tiếng cửa mở lạch cạch, sau đó là tiếng bước chân không theo quy luật nào của một người đi vào trong phòng.
    Tôi quen rồi nên không để ý lắm, tiếp tục nhắm mắt ngủ, nhưng một lát sau lại bị đánh thức thêm lần nữa bởi vì có một sức nặng đè lên người. Người kia lôi lôi kéo kéo quần áo ngủ làm tôi cảm thấy có chút bực mình, đành cau mày mở mắt:
    – Anh lại uống rượu à?
    – Áo gì mở khó thế, cởi đi.
    – Tôi buồn ngủ, để khi khác đi…
    Anh ta không buồn quan tâm đến thái độ không hợp tác của tôi, vẫn giơ tay kéo mạnh một cái, cúc áo ngủ lập tức bị đứt tung ra, tiếp theo đồ lót bên trong cũng bị xé không thương tiếc, vứt lả tả xuống sàn.
    Tôi còn chưa kịp phản kháng thì anh ta đã trèo lên người, không tốn công dạo đầu, cũng chẳng buồn hôn môi, chỉ ưỡn thẳng lưng tiến vào rồi điên cuồng vận động, xâm nhập тһô Ьạᴏ đến mức tôi đã cố nghiến răng chịu đựng rồi mà vẫn không kìm nổi, đành phải mở miệng kêu lên:
    – Từ từ thôi, đau.
    – Đau?
    Anh ta mỉa mai hỏi lại, không những không giảm sức mà còn cố ý ấn hông vào mạnh hơn:
    – Nếu không chịu đựng được thì ban đầu đừng nên kết hôn.
    – Hôn nhân là việc của hai người, anh không đồng ý thì tôi cũng không thể kết hôn một mình được.
    – Không phải cô là giở đủ trò ép tôi phải cưới à? Sao? Giờ tôi làm thế này đúng ý cô rồi mà còn muốn giả vờ giả vịt?
    Lời nói này giống như một vật sắc bén xuyên qua tim tôi, không thấy đau đớn, chỉ thấy rất buồn và rất nực cười.
    Giả vờ giả vịt hay là sự thật thì chỉ mình tôi nhìn thấy, không thể giải thích, mà có nói thì anh ta cũng sẽ chẳng buồn tin, nên tôi cũng sẽ không tốn công làm những điều vô bổ như vậy:
    – Nếu không giả vờ thì anh có làm nhẹ hơn không?
    – Không.
    Bên dưới liên tục bị thúc mạnh khiến toàn bộ dây thần kinh trên người tôi phải gồng lên, nhưng được cái tôi làm ra vẻ rất tốt, thế nên vẫn cười đáp:
    – Thế thì việc gì tôi phải giả vờ giả vịt. Tôi chỉ muốn anh làm từ từ để có cảm giác hơn thôi. Hôn nhân không hạnh phúc thì ít nhất cũng phải vớt vát được chuyện tình d ục chứ. Chẳng lẽ ngay cả việc làm tôi lên đỉnh anh cũng không thể làm nổi à?
    – Có thể.
    Anh ta cũng trả lại tôi bằng một nụ cười lạnh lùng, gương mặt ngay cả khi ℓàм тìин cũng mang một vẻ thờ ơ và dửng dưng giống như phần đang dính chặt vào người tôi hoàn toàn không liên quan gì đến anh ta. Vỹ chống tay từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt chỉ có mỗi một vẻ miệt thị:
    – Nhưng cô không xứng đáng, nên tôi sẽ không làm thế.
    – Cảm ơn.
    Nói đến đây, tôi lại chợt nhớ ra một chuyện nên cố tình bổ sung thêm:
    – Yên tâm đi, đằng nào người không xứng như tôi cũng sẽ sớm ly hôn với anh thôi.
    – Tôi đang chờ ngày đó.
    Dứt lời, động tác của anh ta đột ngột trở nên kịch liệt hơn khiến tôi không theo kịp, suýt nữa thì buột miệng kêu “Á” một tiếng, nhưng lời ra đến cổ họng lại phải ghìm mình nuốt lại. Người bên trên liên tục tấn công khiến thân thể tôi lắc lư như một con tàu bị từng đợt sóng đánh. Nghiêng ngả, chòng chành, đã rất nhiều lần tưởng như sẽ đổ ụp xuống mặt biển nhưng cuối cùng vẫn gồng mình đứng thẳng lên.
    Tôi biết anh ta muốn ђàภђ ђạ mình, càng thể hiện đau đớn thì anh ta lại càng thấy khoái cảm nên quyết lì lợm đến cùng. Dù sao, chuyện thân mật xác thịt cũng là khát khao nguyên thuỷ nhất của một con người, nếu chống cự vô dụng thì tôi sẽ học cách chấp nhận và hưởng thụ nó.
    Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm “chồng mình”, dưới ánh đèn ngủ lấp loáng, từng đường nét gần như là hoàn hảo trên gương mặt anh ta có chút không rõ ràng, nhưng vẻ mị hoặc kia thì lại chẳng hề thay đổi. Quả nhiên nằm dưới một người đàn ông điển trai thế này thị giác rất dễ bị kích thích, chẳng mấy chốc bản năng sinh lý của tôi cũng bị đánh thức và trỗi dậy như một thói quen.
    Tôi mở rộng đùi, thả lỏng người tiếp nhận sự mạnh mẽ của người đó, sự đê mê từ bụng dưới lan lên, khoái cảm trào dâng không thể không thừa nhận. Cảm nhận được thay đổi cơ thể tôi, anh ta khinh bỉ nói một tiếng:
    – Tôi tưởng chỉ làm từ từ thì cô mới có cảm giác?
    – Không chống cự được thì tội gì phải tự ђàภђ ђạ mình? Kích thước hơi chán, kỹ thuật cũng chán, nhưng mất công làm rồi thì tôi dùng tạm.
    Anh ta không trả lời, nhưng đáp lại tôi là từng lần tấn công như vũ bão khiến tôi suýt thở không nổi. Chọc giận người này ắt sẽ phải trả giá, nhưng biết rõ hậu quả rồi mà tôi vẫn luôn hiếu thắng như vậy. Có lẽ vì quá nhiều chuyện dồn nén không thể trút ra, cũng có thể vì cả tôi và cả anh ta không hề coi trọng cuộc hôn nhân này, thế nên dù có ℓàм тìин với nhau thì chúng tôi vẫn sẽ ăn miếng trả miếng như thường.
    Chúng tôi không ai nói chuyện nữa, trong phòng chỉ có những âm thanh thở dốc và những tiếng va chạm da thịt đầy ái muội của hai cơ thể trần trụi. Cho đến khi cơ thể tôi co rút, khoái cảm ập đến như từng đợt sóng lớn nhấn chìm toàn bộ tri giác, tôi gần như bùng nổ, vô thức kẹp chặt chân lại khiến người bên trên bị kích thích đến cực điểm. Anh ta Ϧóþ chặt lấy eo tôi, liên tục chạy nước rút, giữa lúc sắp đạt đến sự thăng hoa nhất thì lại lập tức rút ra khỏi người tôi.
    Trong cơn đỉnh cao hoan lạc, tôi mờ mịt nghe thấy anh ta nghiến răng chửi thề một tiếng:
    – Mẹ kiếp!
    Sắc mặt anh ta cứng đờ, chưa được thỏa mãn theo đúng nghĩa nên trong ánh mắt vẫn còn vương rất nhiều cảm xúc Dụς ∀ọηg bị đè nén.
    Tôi không rõ đàn ông phải có bản lĩnh và quyết tâm lớn đến bao nhiêu mới có thể làm được điều như thế, nhưng tôi biết anh ta vì muốn ly hôn với tôi nên đã chọn cách này rất nhiều lần. Vỹ sợ tôi mang thai, sợ có một đứa trẻ sẽ ràng buộc anh ta nên thà ђàภђ ђạ chính mình cũng không muốn có mối liên quan máu thịt nào với tôi.
    Còn tại sao lại như vậy ư? Đơn giản là vì cuộc hôn nhân này ngay từ lúc bắt đầu đã định sẵn là ly hôn rồi.
    Phóng thích xong, chồng tôi cũng chẳng còn tâm tư nào để ý đến tôi nữa, chỉ gồng mình thêm vài giây, đợi đến khi cảm giác bức bách kia đi qua rồi lập tức trèo xuống khỏi giường, đi thẳng vào phòng tắm xả nước. Lát sau đi ra cũng không tốn hơi nói chuyện mà nằm vật xuống giường, kéo một chiếc chăn khác rồi nhắm mắt ngủ, dửng dưng hệt như trận kích tình vừa rồi cũng chỉ là qua đường xong rồi thôi, rút ra sẽ không có gì vương vấn.
    Tôi đợi anh ta ngủ rồi mới lặng lẽ dậy đi tắm rửa, khi quay về giường nằm cạnh chồng lại loay hoay mãi không sao ngủ được. Không dám trở mình nhiều vì sợ làm anh ta thức giấc, tôi cứ duy trì mãi một tư thế nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ. Có lẽ vì quá lâu nên đầu óc tê mỏi, cũng có lẽ vì những ngôi sao lấp lánh kia dù đứng giữa muôn vàn đốm sáng khác mà vẫn cô đơn hệt như bản thân tôi, cho nên phút chốc lại khiến tôi cảm thấy tiếc nuối và nhớ lại những chuyện cũ.
    Phải kể từ đâu nhỉ? Để đến bước đường phải sống trong một cuộc hôn nhân không có tình cảm này thì chắc hẳn phải hồi tưởng lại rất nhiều ký ức, mà có lẽ bước ngoặt lớn nhất là vào ba tháng trước đây, khi bố tôi đột nhiên gán ghép tôi với một người đàn ông mà tôi mới chỉ gặp vài lần.
    Ban đầu, tôi cực lực phản đối, tôi là người có tư tưởng hiện đại, có công việc, có cuộc sống tự do, tôi không thích những thứ sắp đặt vớ vẩn như vậy. Thế nhưng bố tôi cứ ngọt nhạt khuyên nhủ:
    – Con mà yêu được người như thằng Vỹ thì có gì mà thiệt thòi. Vừa có cơ hội làm dâu một gia đình giàu có, cả đời ăn sung mặc sướng không lo chuyện tiền bạc, mà nó còn là một người có lý trí, có sự nghiệp, có thể cho con một cuộc sống mà nhiều người mơ cũng chẳng được.
    – Con với anh ấy mới gặp nhau chưa đến 3 lần, đến bạn bè còn chưa phải thì yêu nhau kiểu gì hả bố? Bây giờ là thời đại nào rồi, làm gì còn yêu đương mai mối như ngày xưa nữa. Sau con yêu ai thì con lấy, bố không cần phải lo cho con đâu.
    – Bây giờ tìm được người như nó không phải dễ đâu, nếu không nhanh tay thì sẽ có người khác ςướק mất đấy. Bố đã nhắm rồi, chỉ có nó thì bố mới ưng thôi. Con tìm người khác chắc gì đã tốt hơn nó. Con cứ nghe bố, chịu khó tìm hiểu qua lại, gặp gỡ rồi lấy lòng nó nhiều vào, từ từ rồi nó sẽ tình cảm với con. Lúc lấy được nó rồi thì cái sản nghiệp to tướng của nhà nó cũng sẽ về phần con hết.
    – Con cũng không cần nhà giàu, con tự kiếm ra tiền được, không cần lấy anh ấy thì con vẫn sống tốt.
    Bố tôi đang định nói gì đó, nhưng đúng lúc này lại có điện thoại nên đành ra ngoài nghe máy. Lát sau ông quay vào, sắc mặt kém đi trông thấy, bố tôi có vẻ rất vội ra ngoài nên không nhiều lời với tôi, chỉ bỏ lại một câu:
    – Bố nói rồi, con cứ tự suy nghĩ đi. Ngoài nó ra bố không đồng ý ai đâu, sang tuần sau bố tổ chức tiệc, có mời nó đấy, con xem thế nào đi làm đẹp đi, tân trang bản thân cho thật đẹp vào rồi tìm cách lấy lòng nó.
    Tôi không hiểu sao bố tôi lại nhất quyết muốn tôi lấy lòng anh ta như vậy, cho đến mãi sau này mới biết là công ty bố tôi đang rơi vào giai đoạn khủng hoảng, dù đã cố bưng bít rồi nhưng không tìm được dự án thì cũng chẳng thể che giấu được bao lâu nữa. Mà công ty của Vỹ thì có tài chính lớn khỏi phải bàn, gần đây cũng chuẩn bị xây dựng một khu nghỉ dưỡng nên anh ta mới rơi vào tầm ngắm của bố tôi.
    Lúc ấy, tôi cứ nghĩ nếu mình cứ khăng khăng từ chối thì bố sẽ không làm gì được tôi. Thế nhưng tôi lại không thể ngờ rằng ông lại có thể tàn nhẫn đến mức bán tôi, sắp đặt một cái bẫy đầy chông gai rồi đẩy tôi và Vỹ rơi vào đó, dồn chúng tôi đến bước đường phải kết hôn trong toan tính và hận thù.
    Hôm bố tôi tổ chức tiệc, tôi cố ý ăn mặc bình thường, cũng lười trang điểm mà chỉ tô một chút son, gặp Vỹ cũng chỉ gật đầu chào xã giao rồi im lặng ngồi nghe mọi người nói chuyện.
    Bố tôi thấy tôi ăn mặc qua loa như vậy thì rõ ràng không hài lòng, nhưng vì có khách quý ở đây nên không tiện mắng, chỉ bảo:
    – Quỳnh Anh ngồi lại gần bố đi, thỉnh thoảng anh Vỹ mới đến nhà chơi. Lại đây nói chuyện cho vui.
    Ông đã nói thế thì tôi không thể từ chối nên đành phải đi lại, ngồi vào vị trí trống bên cạnh Vỹ. Vì phép lịch sự nên tôi rót một ly rượu lên, giơ về phía anh ta rồi cười nhẹ nhàng:
    – Lâu rồi mới gặp anh. Em chúc sức khỏe anh một ly.
    Vỹ khẽ gật đầu, nâng ly rượu lên cạn với tôi:
    – Quỳnh Anh là bác sĩ phải không nhỉ?
    – Vâng. Em làm ở bệnh viện X.
    – À… Bệnh viện X ngay gần chỗ anh. Bình thường mỗi lần công ty khám sức khỏe vẫn mời các bác sĩ ở bệnh viện X đến khám.
    – Thế ạ? Em mới vào làm nên không biết. Dạo gần đây việc kinh doanh của công ty anh vẫn tốt chứ ạ?
    – Vẫn tốt.
    – Vâng, em mời anh.
    – Cạn ly.
    Vỹ là đối tác của bố tôi, trước đây đến kỳ công ty bố tôi tổ chức tiệc liên hoan cuối năm tôi có gặp anh ta vài lần. Ấn tượng của tôi về Vỹ không nhiều lắm, nói chung anh ta là một người đàn ông thành đạt, ngoại hình sáng sủa, là dân kinh doanh dạn dày nên cách cư xử cũng rất chững chạc và chừng mực.
    Người như vậy chắc chắn là ước mong của rất nhiều cô gái, nhưng tôi biết anh ta không phù hợp với mình nên không thích cũng chẳng ghét. Tôi không mất lòng đối tác của bố nên tỏ ra tươi cười nói với anh ta vài câu chuyện xã giao, bố tôi thì lại nhân cơ hội đó, lấy hết lý do này đến lý do khác để bắt tôi uống rượu cùng Vỹ.
    Tôi bị ép uống đến mờ cả mắt, khó khăn lắm mới tìm được cớ đứng dậy, vừa định đi tìm chỗ nào nghỉ một lát thì bố tôi bảo:
    – Con ra ngoài gọi lễ tân lấy cho anh Vỹ một cốc nước mát, nãy giờ uống nhiều rồi. Uống nước mát cho dễ chịu.
    – Vâng. Bố với anh đợi con một lát.
    Khách sạn này là của nhà tôi, lúc ra bên ngoài thì dường như lễ tân đã được dặn dò nên đợi sẵn, cô ấy đi lại quầy lấy một cốc chanh muối, tiện đưa cho tôi một chiếc thẻ phòng:
    – Nước chanh muối đây chị ạ. Nãy bố chị dặn nên em chuẩn bị sẵn rồi, em vừa thêm ít đá cho mát. Với cả thẻ phòng này ngay gần phòng tiệc, chị cứ qua đó nghỉ đi, khi nào tàn tiệc thì em gọi.
    – Ừ, chị biết rồi, cảm ơn em nhé.
    – Dạ, không có gì. Chị cần gì thì cứ gọi em.
    Tôi mỉm cười, gật đầu với lễ tân rồi quay lại phòng tiệc, đưa cho Vỹ cốc chanh muối kia xong cũng sang phòng bên kia nghỉ ngơi.
    Trước giờ mỗi lần tham gia tiệc tôi vẫn luôn tìm chỗ nghỉ như vậy, hơn nữa đây là khách sạn nhà tôi nên tôi không mảy may đề phòng gì. Bước vào đến phòng nghỉ, tôi vào nhà vệ sinh móc họng nôn, lúc đứng dậy rửa mặt thì không may bị dính nước vào quần áo nên đành cởi ra treo lên, trong lúc đợi hong khô thì quấn tạm một chiếc khăn tắm đi ra ngoài.
    Lúc này, cửa chính đột ngột bị ai đó đẩy ra, tôi giật mình ngước lên thì thấy Vỹ lảo đảo đi vào. Tôi nghĩ anh ta đi nhầm nên vội vàng giữ thật chặt khăn tắm, bối rối nói một tiếng:
    – Anh đi nhầm phòng rồi.
    Anh ta im lặng nhìn tôi, vì ngược sáng không thể thấy rõ sắc mặt nhưng tôi có cảm giác hình như người này hơi khác thường, chỉ là không biết khác thường ở điểm nào.
    Nửa bầu иgự¢ tôi cũng đột nhiên có cảm giác nóng rực như bị ánh mắt ai chiếu đến, tôi hơi lúng túng kéo khăn lên, nhưng kích thước khăn cũng chỉ có chừng ấy nên kéo bên trên lại hở bên dưới:
    – Tôi đang không tiện lắm, anh ra ngoài được không?
    Anh ta vẫn không đáp, chỉ có yết hầu khẽ trượt xuống, sau đó tôi loáng thoáng một âm thanh nuốt nước bọt khô khốc. Tôi bắt đầu cảm thấy không ổn, vừa định xoay người bỏ vào phòng tắm một bàn tay đột ngột tóm lấy eo tôi rồi bế bổng lên.
    – Cô không tiện? Tôi thấy cô đang tiện thì đúng hơn, mặc thế thì chỉ cần kéo một cái là xong.
    – Anh làm gì thế? Anh say rồi, bỏ tôi ra. Vỹ, anh say rồi.
    Lời còn chưa nói ra hết đã bị anh ta ném xuống giường, Vỹ mặc kệ tôi giãy giụa, anh ta quẳng mạnh đến mức tôi cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị xới tung lên:
    – Anh đừng có làm linh tinh, bố tôi còn đang ở phòng bên kia. Anh nhìn rõ xem tôi là ai. Bình tĩnh lại đi. Vỹ, tôi là con gái đối tác của anh.
    Anh ta không thèm quan tâm mà chỉ đè tôi xuống giường rồi bắt đầu cởi thắt lưng, động tác gấp gáp đến nỗi tôi còn chưa thể bò dậy sau cơn đau, anh ta đã áp xuống người tôi.
    Da thịt anh ta nóng rẫy như lửa, cổ họng phảng phất những tiếng trầm ᴆục đầy hỗn loạn, hơi thở mang mùi rượu phả vào vành tai tôi:
    – Bố cô ở phòng bên thì sao? Bố cô mang con gái để đổi lấy dự án, đã mời thì tôi dùng.
    – Anh nói cái gì?
    – Nằm yên.
    – Không, anh bỏ tôi ra. Tôi không biết anh nói gì, anh bỏ tôi ra, anh đi ra ngay. Đi ra.
    Tôi cực lực phản kháng, nhưng có gào khản cả họng hoặc bị Ϧóþ chặt đến mức cả tay và иgự¢ đều thâm tím cũng chẳng có ai nghe được. Người đàn ông mà tôi luôn cho rằng đàng hoàng lịch sự, một người giàu có không thiếu đàn bà như anh ta, lúc ấy giống như biến thành một con người khác, Vỹ như một con thú hoang lao vào tôi, không chần chừ không thương xót, xâm chiếm đầy quyết liệt và lạnh lùng.
    Trong cơn đau đớn như bị xé nát, tôi thấy nước mắt mình chảy xuôi xuống bên gối, nghe cả tiếng anh ta gầm gừ:
    – Cô thích lắm mà? Cô thích thế này đúng không? Kêu cái gì? Khóc cái gì? Cả nhà cô muốn thế này, cô còn kêu cái gì?
    – Không phải. Buông tôi ra. Buông ra. Đồ khốn nạn. Buông ra.
    – Câm miệng.
    Có thể nói đêm đó là đêm kinh khủng nhất trong cuộc đời tôi, điên cuồng, đau đớn, ê chề nhục nhã và cay đắng. Không rõ anh ta đã ђàภђ ђạ tôi bao nhiêu lần mới hết tác dụng của thuốc, chỉ biết tới khi có thể dừng lại, toàn bộ nửa người dưới của tôi đã gần như kiệt quệ, không thể nhúc nhích được nữa, đau đến mức cơ thể giống như bị chia làm hai nửa, không có nơi nào không lưu lại dấu tích của anh ta.
    Tôi gần như ngất đi, sáng hôm sau tỉnh dậy thì đã thấy Vỹ đứng ở cửa sổ hút thuốc, sắc mặt anh ta u ám, khi thấy tôi chật vật ngồi dậy, anh ta nghiêng đầu lại, khinh bỉ nói một câu:
    – Đạt được mục đích rồi, bước tiếp theo nên giả vờ khóc lóc, tỏ ra đáng thương như người bị hại, phải không?
    – Chẳng việc gì tôi phải làm thế.
    Tôi bình tĩnh bước xuống giường, là một bác sĩ, từng trông thấy rất nhiều cái ૮ɦếƭ lẫn sự giành giật giữa bờ vực sinh tử, tinh thần tôi vững hơn người bình thường rất nhiều. Tôi hiểu, chuyện đã ra thế này rồi thì có oán trách hay khóc lóc cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa tôi cũng đoán ra được ai đứng sau chuyện đêm qua, cho nên dù bố tôi sai hay là anh ta sai cũng đã không còn quan trọng nữa.
    – Anh là người gây ra, không phải tôi. Có tỏ ra đáng thương hay không thì anh vẫn phải chịu trách nhiệm với việc mà anh đã làm, thế nên đã bị anh ђàภђ ђạ đủ rồi, tôi không muốn phí phạm nước mắt nữa.
    – Bày trò giỏi thật, tự mình bày trò, tự mình diễn. Bình thường tôi nghĩ mặt cô không dày lắm, giờ mới biết là ba tấc vẫn đang còn chưa bằng. Muốn gì, nói thẳng đi.
    Tôi đứng thẳng lưng, giữa hai chân vẫn đau rát đến mức đầu gối bủn rủn. Tôi muốn anh ta thấy rõ ràng những dấu tích của đêm qua, để anh ta ghi nhớ bản thân mình đã đối xử với tôi tệ như thế nào. Còn việc tôi muốn gì, thực sự tôi chưa nghĩ ra. Đòi anh ta cưới mình thì quá miễn cưỡng, mà bảo anh ta giao dự án cho bố tôi thì chẳng khác nào tôi thừa nhận mình bày trò để bán thân.
    Trong lúc còn chưa kịp mở miệng thì bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập, giọng bố tôi vọng vào:
    – Quỳnh Anh, mở cửa ra. Thằng Vỹ có trong đó không? Hai đứa làm gì trong đó? Mở cửa ra nhanh.
    Vỹ thấy vậy thì nghiêng đầu liếc ra cửa, nhếch môi cười nhạt:
    – Có người chuẩn bị nói thay cô rồi đấy. Muốn tôi chịu trách nhiệm, cưới cô, dự án xây khu nghỉ dưỡng lần này giao cho công ty của bố cô làm chủ thầu, đúng không?
    – Nếu đã biết rõ thế thì cần gì phải hỏi. Chính anh tự đến đây, tự vào phòng tôi, những chuyện về sau thế nào thì anh cũng tự rõ. Nếu anh không muốn thì không ai ép anh được.
    Ý tôi muốn nói “nếu anh không muốn chịu trách nhiệm thì không ai ép anh được”, nhưng anh ta dường như lại hiểu theo nghĩa khác, nụ cười trên môi lại càng thêm mỉa mai:
    – Muốn hay không thì nên hỏi cô mới đúng. Cốc nước của cô mang đến có tác dụng thật đấy. Vừa đủ liều lượng vừa đủ thời gian, cô tính toán rất chuẩn.
    Tôi nghiến răng, giờ phút này bỗng nhiên không biết anh ta bị gài bẫy hay là tôi bị gài bẫy. Nhưng dù sao thì cũng chẳng còn thời gian suy nghĩ nữa, người bên ngoài gấp gáp đến mức có ý định muốn phá cửa. Tôi không muốn tất cả mọi người chứng kiến cơ thể đầy thương tích của mình, cho nên đành quay lưng đi vào phòng tắm mặc lại quần áo, khi đi ra thì Vỹ đã mở cửa, anh ta đứng bên ngoài nói gì đó với bố tôi.
    Chẳng biết bọn họ đã trò chuyện những gì mà mọi người giải tán rất nhanh, sau đó Vỹ là người ra về sau cùng. Anh ta không có vẻ gì là sợ hãi, cũng chẳng tỏ thái độ ăn năn hối lỗi, lạnh lùng quay lưng đi thẳng, không ngoái đầu lại dù chỉ một lần.
    Sau khi tất cả đã yên ắng rồi, bố tôi mới gọi tôi vào phòng riêng nói chuyện. Nhìn người tôi chỗ tím chỗ sưng, ánh mắt ông hiện rõ vẻ áy náy xen lẫn thương hại, mất một lúc sau mới có thể nói một câu:
    – Con có đau không?
    – Bố nói xem con có đau không?
    Cả đêm qua bị anh ta тһô Ьạᴏ giày vò, tôi đau về thể xác, nhưng thật kỳ lạ, không phải nơi đau nhất là giữa hai chân mà là trái tim tôi. Vì công ty, vì bảo vệ gia đình của bố, ông sẵn sàng bán tôi, tàn nhẫn mang đứa con bị bệnh viện trao nhầm mà ông nuôi mấy chục năm trời ra làm món hàng để trao đổi.
    Tôi không khóc lóc, không làm loạn, chỉ ngẩng đầu cười nhạt:
    – Bố cố tình làm thế phải không? Từ chuyện tổ chức tiệc, mời Vỹ, ép con uống rượu, bảo con mang nước đến cho anh ta, tất cả là bố đã sắp xếp hết đúng không?
    – Quỳnh Anh.
    – Bố đừng gọi tên con. Trước bố gọi, con còn có cảm giác con là con của bố, còn bây giờ thì không. Bố biết giờ con có cảm giác gì không?
    – …
    – Là công cụ đổi lấy dự án của bố.
    Vẻ mặt bố tôi bắt đầu méo mó, đối diện với những lời chỉ trích từ tôi, ông không dám nhìn thẳng mà chỉ quay đầu ra cửa sổ, trầm mặc rất lâu mới trả lời:
    – Bố xin lỗi. Bố biết con sẽ giận bố, nhưng giờ bố gần như rơi vào đường cùng rồi. Công ty sắp phá sản con biết không? Không nổi tiền trả lương cho nhân viên, vay vốn ngân hàng cũng không được nữa, ngay cả cái khách sạn này cũng sắp phải bán rồi. Nếu không có dự án thì nửa tháng nữa thôi là bung bét hết. Bố đã làm hết sức nhưng đến giờ này thì cùng đường rồi, không còn lựa chọn nào khác nên bố mới phải làm thế. Con coi như nể tình bố nuôi con bao nhiêu năm nay, giúp bố một lần thôi được không? Nếu công ty phá sản thì không còn tiền chữa bệnh cho mẹ con nữa, em gái con cũng không đi học được nữa. Quỳnh Anh, coi như bố xin con, con giúp bố một lần, cả đời bố nợ ơn con.
    Giờ phút ấy tôi đã hiểu, cho dù bố có nuôi tôi mấy chục năm đi nữa thì tôi cũng vĩnh viễn không phải là máu mủ của ông, khi phải lựa chọn, ông sẽ chọn hy sinh tôi để bảo vệ gia đình mình.
    Bố tôi biết rất rõ Vỹ không yêu tôi, nếu như giở thủ đoạn thì chắc chắn sẽ phải có một người chịu thiệt. Tất nhiên, bố tôi sẽ không để Vỹ ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Thu như đã ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ tôi, ông sẽ không bán con gái ruột của ông theo cách này… Thế nên cuối cùng người phải nhận lấy kết cục đó phải là tôi. Tôi tin, nếu có thể lựa chọn lại, bố tôi cũng sẽ vĩnh viễn chọn cách hy sinh tôi như vậy, bởi vì trời này đất này có sụp xuống, tôi vẫn mãi mãi không thể nào so được với con gái ruột của ông.
    Tôi hỏi ông:
    – Vậy bố có nể tình con làm con bố suốt bao nhiêu năm nay không?
    – Quỳnh Anh.
    – Con đã nói bố đừng gọi tên con.
    – Không phải xảy ra chuyện mà bố nói mấy lời này để vớt vát đâu, nhưng con lấy Vỹ chỉ có lợi chứ không thiệt thòi gì cả. Nó là kiểu đàn ông thế nào thì chắc con cũng biết, nhiều người muốn lấy nó cũng không được, con có cơ hội thì sao không chịu nắm lấy? Bước vào nhà nó, cả đời tiền tiêu không phải nghĩ, đẻ được đứa con trai thì cả cái cơ nghiệp to tướng nhà nó cũng sẽ là của con trai con. Việc tốt như thế sao con lại không muốn?
    – Việc tốt thế sao bố không để cho con gái ruột của bố được hưởng?
    Bố tôi á khẩu, nhất thời trợn to mắt, không đáp nổi câu gì. Tôi thì đã biết rõ câu trả lời cho tất cả rồi nên có chất vấn nữa cũng chỉ là tự làm đau chính mình, thế nên tôi chỉ cười:
    – Con nói cho bố biết, anh ta sẽ không lấy con đâu. Bố nghĩ chỉ vì chuyện này mà anh ta chịu lấy con à? Bố cũng là người kinh doanh, bố có thể máu lạnh đến mức bán cả đứa con mà bố nuôi từ nhỏ đến lớn, thì người như Vỹ cũng sẽ không kém gì bố đâu. Anh ta không thiệt thì chẳng việc quái gì phải lấy con, cuộc làm ăn này bố lỗ vốn ngay từ đầu rồi, bố có mất công bán con cũng vô ích thôi. Bố rõ ràng biết điều này nhưng tại sao cố tình không muốn hiểu?
    Bố tôi chậm chạp quay lại nhìn tôi, giọng nói đầy vẻ chắc chắn:
    – Con yên tâm, bố sẽ bắt nó phải lấy con. Bố sẽ không để con phải chịu thiệt thòi vô ích đâu.
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Nửa đêm, khi tôi đã ngủ được nửa giấc rồi mới nghe tiếng cửa mở lạch cạch, sau đó là tiếng bước chân không theo quy luật nào của một người đi vào trong phòng. Tôi quen rồi nên không để ý lắm, tiếp tục nhắm mắt ngủ, nhưng một lát sau lại bị đánh thức thêm lần nữa bởi vì có một sức nặng đè lên người. Người kia lôi lôi kéo kéo quần áo ngủ làm tôi cảm thấy có chút bực mình, đành cau mày mở mắt: – Anh lại uống rượu à? – Áo gì mở khó thế, cởi đi. – Tôi buồn ngủ, để khi khác đi… Anh ta không buồn quan tâm đến thái độ không hợp tác của tôi, vẫn giơ tay kéo mạnh một cái, cúc áo ngủ lập tức bị đứt tung ra, tiếp theo đồ lót bên trong cũng bị xé không thương tiếc, vứt lả tả xuống sàn. Tôi còn chưa kịp phản kháng thì anh ta đã trèo lên người, không tốn công dạo đầu, cũng chẳng buồn hôn môi, chỉ ưỡn thẳng lưng tiến vào rồi điên cuồng vận động, xâm nhập тһô Ьạᴏ đến mức tôi đã cố nghiến răng chịu đựng rồi mà vẫn không kìm nổi, đành phải mở miệng kêu lên: – Từ từ thôi, đau. – Đau? Anh ta mỉa mai hỏi lại, không những không giảm sức mà còn cố ý ấn hông vào mạnh hơn: – Nếu không chịu đựng được thì ban đầu đừng nên kết hôn. – Hôn nhân là việc của hai người, anh không đồng ý thì tôi cũng không thể kết hôn một mình được. – Không phải cô là giở đủ trò ép tôi phải cưới à? Sao? Giờ tôi làm thế này đúng ý cô rồi mà còn muốn giả vờ giả vịt? Lời nói này giống như một vật sắc bén xuyên qua tim tôi, không thấy đau đớn, chỉ thấy rất buồn và rất nực cười. Giả vờ giả vịt hay là sự thật thì chỉ mình tôi nhìn thấy, không thể giải thích, mà có nói thì anh ta cũng sẽ chẳng buồn tin, nên tôi cũng sẽ không tốn công làm những điều vô bổ như vậy: – Nếu không giả vờ thì anh có làm nhẹ hơn không? – Không. Bên dưới liên tục bị thúc mạnh khiến toàn bộ dây thần kinh trên người tôi phải gồng lên, nhưng được cái tôi làm ra vẻ rất tốt, thế nên vẫn cười đáp: – Thế thì việc gì tôi phải giả vờ giả vịt. Tôi chỉ muốn anh làm từ từ để có cảm giác hơn thôi. Hôn nhân không hạnh phúc thì ít nhất cũng phải vớt vát được chuyện tình d ục chứ. Chẳng lẽ ngay cả việc làm tôi lên đỉnh anh cũng không thể làm nổi à? – Có thể. Anh ta cũng trả lại tôi bằng một nụ cười lạnh lùng, gương mặt ngay cả khi ℓàм тìин cũng mang một vẻ thờ ơ và dửng dưng giống như phần đang dính chặt vào người tôi hoàn toàn không liên quan gì đến anh ta. Vỹ chống tay từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt chỉ có mỗi một vẻ miệt thị: – Nhưng cô không xứng đáng, nên tôi sẽ không làm thế. – Cảm ơn. Nói đến đây, tôi lại chợt nhớ ra một chuyện nên cố tình bổ sung thêm: – Yên tâm đi, đằng nào người không xứng như tôi cũng sẽ sớm ly hôn với anh thôi. – Tôi đang chờ ngày đó. Dứt lời, động tác của anh ta đột ngột trở nên kịch liệt hơn khiến tôi không theo kịp, suýt nữa thì buột miệng kêu “Á” một tiếng, nhưng lời ra đến cổ họng lại phải ghìm mình nuốt lại. Người bên trên liên tục tấn công khiến thân thể tôi lắc lư như một con tàu bị từng đợt sóng đánh. Nghiêng ngả, chòng chành, đã rất nhiều lần tưởng như sẽ đổ ụp xuống mặt biển nhưng cuối cùng vẫn gồng mình đứng thẳng lên. Tôi biết anh ta muốn ђàภђ ђạ mình, càng thể hiện đau đớn thì anh ta lại càng thấy khoái cảm nên quyết lì lợm đến cùng. Dù sao, chuyện thân mật xác thịt cũng là khát khao nguyên thuỷ nhất của một con người, nếu chống cự vô dụng thì tôi sẽ học cách chấp nhận và hưởng thụ nó. Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm “chồng mình”, dưới ánh đèn ngủ lấp loáng, từng đường nét gần như là hoàn hảo trên gương mặt anh ta có chút không rõ ràng, nhưng vẻ mị hoặc kia thì lại chẳng hề thay đổi. Quả nhiên nằm dưới một người đàn ông điển trai thế này thị giác rất dễ bị kích thích, chẳng mấy chốc bản năng sinh lý của tôi cũng bị đánh thức và trỗi dậy như một thói quen. Tôi mở rộng đùi, thả lỏng người tiếp nhận sự mạnh mẽ của người đó, sự đê mê từ bụng dưới lan lên, khoái cảm trào dâng không thể không thừa nhận. Cảm nhận được thay đổi cơ thể tôi, anh ta khinh bỉ nói một tiếng: – Tôi tưởng chỉ làm từ từ thì cô mới có cảm giác? – Không chống cự được thì tội gì phải tự ђàภђ ђạ mình? Kích thước hơi chán, kỹ thuật cũng chán, nhưng mất công làm rồi thì tôi dùng tạm. Anh ta không trả lời, nhưng đáp lại tôi là từng lần tấn công như vũ bão khiến tôi suýt thở không nổi. Chọc giận người này ắt sẽ phải trả giá, nhưng biết rõ hậu quả rồi mà tôi vẫn luôn hiếu thắng như vậy. Có lẽ vì quá nhiều chuyện dồn nén không thể trút ra, cũng có thể vì cả tôi và cả anh ta không hề coi trọng cuộc hôn nhân này, thế nên dù có ℓàм тìин với nhau thì chúng tôi vẫn sẽ ăn miếng trả miếng như thường. Chúng tôi không ai nói chuyện nữa, trong phòng chỉ có những âm thanh thở dốc và những tiếng va chạm da thịt đầy ái muội của hai cơ thể trần trụi. Cho đến khi cơ thể tôi co rút, khoái cảm ập đến như từng đợt sóng lớn nhấn chìm toàn bộ tri giác, tôi gần như bùng nổ, vô thức kẹp chặt chân lại khiến người bên trên bị kích thích đến cực điểm. Anh ta Ϧóþ chặt lấy eo tôi, liên tục chạy nước rút, giữa lúc sắp đạt đến sự thăng hoa nhất thì lại lập tức rút ra khỏi người tôi. Trong cơn đỉnh cao hoan lạc, tôi mờ mịt nghe thấy anh ta nghiến răng chửi thề một tiếng: – Mẹ kiếp! Sắc mặt anh ta cứng đờ, chưa được thỏa mãn theo đúng nghĩa nên trong ánh mắt vẫn còn vương rất nhiều cảm xúc Dụς ∀ọηg bị đè nén. Tôi không rõ đàn ông phải có bản lĩnh và quyết tâm lớn đến bao nhiêu mới có thể làm được điều như thế, nhưng tôi biết anh ta vì muốn ly hôn với tôi nên đã chọn cách này rất nhiều lần. Vỹ sợ tôi mang thai, sợ có một đứa trẻ sẽ ràng buộc anh ta nên thà ђàภђ ђạ chính mình cũng không muốn có mối liên quan máu thịt nào với tôi. Còn tại sao lại như vậy ư? Đơn giản là vì cuộc hôn nhân này ngay từ lúc bắt đầu đã định sẵn là ly hôn rồi. Phóng thích xong, chồng tôi cũng chẳng còn tâm tư nào để ý đến tôi nữa, chỉ gồng mình thêm vài giây, đợi đến khi cảm giác bức bách kia đi qua rồi lập tức trèo xuống khỏi giường, đi thẳng vào phòng tắm xả nước. Lát sau đi ra cũng không tốn hơi nói chuyện mà nằm vật xuống giường, kéo một chiếc chăn khác rồi nhắm mắt ngủ, dửng dưng hệt như trận kích tình vừa rồi cũng chỉ là qua đường xong rồi thôi, rút ra sẽ không có gì vương vấn. Tôi đợi anh ta ngủ rồi mới lặng lẽ dậy đi tắm rửa, khi quay về giường nằm cạnh chồng lại loay hoay mãi không sao ngủ được. Không dám trở mình nhiều vì sợ làm anh ta thức giấc, tôi cứ duy trì mãi một tư thế nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ. Có lẽ vì quá lâu nên đầu óc tê mỏi, cũng có lẽ vì những ngôi sao lấp lánh kia dù đứng giữa muôn vàn đốm sáng khác mà vẫn cô đơn hệt như bản thân tôi, cho nên phút chốc lại khiến tôi cảm thấy tiếc nuối và nhớ lại những chuyện cũ. Phải kể từ đâu nhỉ? Để đến bước đường phải sống trong một cuộc hôn nhân không có tình cảm này thì chắc hẳn phải hồi tưởng lại rất nhiều ký ức, mà có lẽ bước ngoặt lớn nhất là vào ba tháng trước đây, khi bố tôi đột nhiên gán ghép tôi với một người đàn ông mà tôi mới chỉ gặp vài lần. Ban đầu, tôi cực lực phản đối, tôi là người có tư tưởng hiện đại, có công việc, có cuộc sống tự do, tôi không thích những thứ sắp đặt vớ vẩn như vậy. Thế nhưng bố tôi cứ ngọt nhạt khuyên nhủ: – Con mà yêu được người như thằng Vỹ thì có gì mà thiệt thòi. Vừa có cơ hội làm dâu một gia đình giàu có, cả đời ăn sung mặc sướng không lo chuyện tiền bạc, mà nó còn là một người có lý trí, có sự nghiệp, có thể cho con một cuộc sống mà nhiều người mơ cũng chẳng được. – Con với anh ấy mới gặp nhau chưa đến 3 lần, đến bạn bè còn chưa phải thì yêu nhau kiểu gì hả bố? Bây giờ là thời đại nào rồi, làm gì còn yêu đương mai mối như ngày xưa nữa. Sau con yêu ai thì con lấy, bố không cần phải lo cho con đâu. – Bây giờ tìm được người như nó không phải dễ đâu, nếu không nhanh tay thì sẽ có người khác ςướק mất đấy. Bố đã nhắm rồi, chỉ có nó thì bố mới ưng thôi. Con tìm người khác chắc gì đã tốt hơn nó. Con cứ nghe bố, chịu khó tìm hiểu qua lại, gặp gỡ rồi lấy lòng nó nhiều vào, từ từ rồi nó sẽ tình cảm với con. Lúc lấy được nó rồi thì cái sản nghiệp to tướng của nhà nó cũng sẽ về phần con hết. – Con cũng không cần nhà giàu, con tự kiếm ra tiền được, không cần lấy anh ấy thì con vẫn sống tốt. Bố tôi đang định nói gì đó, nhưng đúng lúc này lại có điện thoại nên đành ra ngoài nghe máy. Lát sau ông quay vào, sắc mặt kém đi trông thấy, bố tôi có vẻ rất vội ra ngoài nên không nhiều lời với tôi, chỉ bỏ lại một câu: – Bố nói rồi, con cứ tự suy nghĩ đi. Ngoài nó ra bố không đồng ý ai đâu, sang tuần sau bố tổ chức tiệc, có mời nó đấy, con xem thế nào đi làm đẹp đi, tân trang bản thân cho thật đẹp vào rồi tìm cách lấy lòng nó. Tôi không hiểu sao bố tôi lại nhất quyết muốn tôi lấy lòng anh ta như vậy, cho đến mãi sau này mới biết là công ty bố tôi đang rơi vào giai đoạn khủng hoảng, dù đã cố bưng bít rồi nhưng không tìm được dự án thì cũng chẳng thể che giấu được bao lâu nữa. Mà công ty của Vỹ thì có tài chính lớn khỏi phải bàn, gần đây cũng chuẩn bị xây dựng một khu nghỉ dưỡng nên anh ta mới rơi vào tầm ngắm của bố tôi. Lúc ấy, tôi cứ nghĩ nếu mình cứ khăng khăng từ chối thì bố sẽ không làm gì được tôi. Thế nhưng tôi lại không thể ngờ rằng ông lại có thể tàn nhẫn đến mức bán tôi, sắp đặt một cái bẫy đầy chông gai rồi đẩy tôi và Vỹ rơi vào đó, dồn chúng tôi đến bước đường phải kết hôn trong toan tính và hận thù. Hôm bố tôi tổ chức tiệc, tôi cố ý ăn mặc bình thường, cũng lười trang điểm mà chỉ tô một chút son, gặp Vỹ cũng chỉ gật đầu chào xã giao rồi im lặng ngồi nghe mọi người nói chuyện. Bố tôi thấy tôi ăn mặc qua loa như vậy thì rõ ràng không hài lòng, nhưng vì có khách quý ở đây nên không tiện mắng, chỉ bảo: – Quỳnh Anh ngồi lại gần bố đi, thỉnh thoảng anh Vỹ mới đến nhà chơi. Lại đây nói chuyện cho vui. Ông đã nói thế thì tôi không thể từ chối nên đành phải đi lại, ngồi vào vị trí trống bên cạnh Vỹ. Vì phép lịch sự nên tôi rót một ly rượu lên, giơ về phía anh ta rồi cười nhẹ nhàng: – Lâu rồi mới gặp anh. Em chúc sức khỏe anh một ly. Vỹ khẽ gật đầu, nâng ly rượu lên cạn với tôi: – Quỳnh Anh là bác sĩ phải không nhỉ? – Vâng. Em làm ở bệnh viện X. – À… Bệnh viện X ngay gần chỗ anh. Bình thường mỗi lần công ty khám sức khỏe vẫn mời các bác sĩ ở bệnh viện X đến khám. – Thế ạ? Em mới vào làm nên không biết. Dạo gần đây việc kinh doanh của công ty anh vẫn tốt chứ ạ? – Vẫn tốt. – Vâng, em mời anh. – Cạn ly. Vỹ là đối tác của bố tôi, trước đây đến kỳ công ty bố tôi tổ chức tiệc liên hoan cuối năm tôi có gặp anh ta vài lần. Ấn tượng của tôi về Vỹ không nhiều lắm, nói chung anh ta là một người đàn ông thành đạt, ngoại hình sáng sủa, là dân kinh doanh dạn dày nên cách cư xử cũng rất chững chạc và chừng mực. Người như vậy chắc chắn là ước mong của rất nhiều cô gái, nhưng tôi biết anh ta không phù hợp với mình nên không thích cũng chẳng ghét. Tôi không mất lòng đối tác của bố nên tỏ ra tươi cười nói với anh ta vài câu chuyện xã giao, bố tôi thì lại nhân cơ hội đó, lấy hết lý do này đến lý do khác để bắt tôi uống rượu cùng Vỹ. Tôi bị ép uống đến mờ cả mắt, khó khăn lắm mới tìm được cớ đứng dậy, vừa định đi tìm chỗ nào nghỉ một lát thì bố tôi bảo: – Con ra ngoài gọi lễ tân lấy cho anh Vỹ một cốc nước mát, nãy giờ uống nhiều rồi. Uống nước mát cho dễ chịu. – Vâng. Bố với anh đợi con một lát. Khách sạn này là của nhà tôi, lúc ra bên ngoài thì dường như lễ tân đã được dặn dò nên đợi sẵn, cô ấy đi lại quầy lấy một cốc chanh muối, tiện đưa cho tôi một chiếc thẻ phòng: – Nước chanh muối đây chị ạ. Nãy bố chị dặn nên em chuẩn bị sẵn rồi, em vừa thêm ít đá cho mát. Với cả thẻ phòng này ngay gần phòng tiệc, chị cứ qua đó nghỉ đi, khi nào tàn tiệc thì em gọi. – Ừ, chị biết rồi, cảm ơn em nhé. – Dạ, không có gì. Chị cần gì thì cứ gọi em. Tôi mỉm cười, gật đầu với lễ tân rồi quay lại phòng tiệc, đưa cho Vỹ cốc chanh muối kia xong cũng sang phòng bên kia nghỉ ngơi. Trước giờ mỗi lần tham gia tiệc tôi vẫn luôn tìm chỗ nghỉ như vậy, hơn nữa đây là khách sạn nhà tôi nên tôi không mảy may đề phòng gì. Bước vào đến phòng nghỉ, tôi vào nhà vệ sinh móc họng nôn, lúc đứng dậy rửa mặt thì không may bị dính nước vào quần áo nên đành cởi ra treo lên, trong lúc đợi hong khô thì quấn tạm một chiếc khăn tắm đi ra ngoài. Lúc này, cửa chính đột ngột bị ai đó đẩy ra, tôi giật mình ngước lên thì thấy Vỹ lảo đảo đi vào. Tôi nghĩ anh ta đi nhầm nên vội vàng giữ thật chặt khăn tắm, bối rối nói một tiếng: – Anh đi nhầm phòng rồi. Anh ta im lặng nhìn tôi, vì ngược sáng không thể thấy rõ sắc mặt nhưng tôi có cảm giác hình như người này hơi khác thường, chỉ là không biết khác thường ở điểm nào. Nửa bầu иgự¢ tôi cũng đột nhiên có cảm giác nóng rực như bị ánh mắt ai chiếu đến, tôi hơi lúng túng kéo khăn lên, nhưng kích thước khăn cũng chỉ có chừng ấy nên kéo bên trên lại hở bên dưới: – Tôi đang không tiện lắm, anh ra ngoài được không? Anh ta vẫn không đáp, chỉ có yết hầu khẽ trượt xuống, sau đó tôi loáng thoáng một âm thanh nuốt nước bọt khô khốc. Tôi bắt đầu cảm thấy không ổn, vừa định xoay người bỏ vào phòng tắm một bàn tay đột ngột tóm lấy eo tôi rồi bế bổng lên. – Cô không tiện? Tôi thấy cô đang tiện thì đúng hơn, mặc thế thì chỉ cần kéo một cái là xong. – Anh làm gì thế? Anh say rồi, bỏ tôi ra. Vỹ, anh say rồi. Lời còn chưa nói ra hết đã bị anh ta ném xuống giường, Vỹ mặc kệ tôi giãy giụa, anh ta quẳng mạnh đến mức tôi cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị xới tung lên: – Anh đừng có làm linh tinh, bố tôi còn đang ở phòng bên kia. Anh nhìn rõ xem tôi là ai. Bình tĩnh lại đi. Vỹ, tôi là con gái đối tác của anh. Anh ta không thèm quan tâm mà chỉ đè tôi xuống giường rồi bắt đầu cởi thắt lưng, động tác gấp gáp đến nỗi tôi còn chưa thể bò dậy sau cơn đau, anh ta đã áp xuống người tôi. Da thịt anh ta nóng rẫy như lửa, cổ họng phảng phất những tiếng trầm ᴆục đầy hỗn loạn, hơi thở mang mùi rượu phả vào vành tai tôi: – Bố cô ở phòng bên thì sao? Bố cô mang con gái để đổi lấy dự án, đã mời thì tôi dùng. – Anh nói cái gì? – Nằm yên. – Không, anh bỏ tôi ra. Tôi không biết anh nói gì, anh bỏ tôi ra, anh đi ra ngay. Đi ra. Tôi cực lực phản kháng, nhưng có gào khản cả họng hoặc bị Ϧóþ chặt đến mức cả tay và иgự¢ đều thâm tím cũng chẳng có ai nghe được. Người đàn ông mà tôi luôn cho rằng đàng hoàng lịch sự, một người giàu có không thiếu đàn bà như anh ta, lúc ấy giống như biến thành một con người khác, Vỹ như một con thú hoang lao vào tôi, không chần chừ không thương xót, xâm chiếm đầy quyết liệt và lạnh lùng. Trong cơn đau đớn như bị xé nát, tôi thấy nước mắt mình chảy xuôi xuống bên gối, nghe cả tiếng anh ta gầm gừ: – Cô thích lắm mà? Cô thích thế này đúng không? Kêu cái gì? Khóc cái gì? Cả nhà cô muốn thế này, cô còn kêu cái gì? – Không phải. Buông tôi ra. Buông ra. Đồ khốn nạn. Buông ra. – Câm miệng. Có thể nói đêm đó là đêm kinh khủng nhất trong cuộc đời tôi, điên cuồng, đau đớn, ê chề nhục nhã và cay đắng. Không rõ anh ta đã ђàภђ ђạ tôi bao nhiêu lần mới hết tác dụng của thuốc, chỉ biết tới khi có thể dừng lại, toàn bộ nửa người dưới của tôi đã gần như kiệt quệ, không thể nhúc nhích được nữa, đau đến mức cơ thể giống như bị chia làm hai nửa, không có nơi nào không lưu lại dấu tích của anh ta. Tôi gần như ngất đi, sáng hôm sau tỉnh dậy thì đã thấy Vỹ đứng ở cửa sổ hút thuốc, sắc mặt anh ta u ám, khi thấy tôi chật vật ngồi dậy, anh ta nghiêng đầu lại, khinh bỉ nói một câu: – Đạt được mục đích rồi, bước tiếp theo nên giả vờ khóc lóc, tỏ ra đáng thương như người bị hại, phải không? – Chẳng việc gì tôi phải làm thế. Tôi bình tĩnh bước xuống giường, là một bác sĩ, từng trông thấy rất nhiều cái ૮ɦếƭ lẫn sự giành giật giữa bờ vực sinh tử, tinh thần tôi vững hơn người bình thường rất nhiều. Tôi hiểu, chuyện đã ra thế này rồi thì có oán trách hay khóc lóc cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa tôi cũng đoán ra được ai đứng sau chuyện đêm qua, cho nên dù bố tôi sai hay là anh ta sai cũng đã không còn quan trọng nữa. – Anh là người gây ra, không phải tôi. Có tỏ ra đáng thương hay không thì anh vẫn phải chịu trách nhiệm với việc mà anh đã làm, thế nên đã bị anh ђàภђ ђạ đủ rồi, tôi không muốn phí phạm nước mắt nữa. – Bày trò giỏi thật, tự mình bày trò, tự mình diễn. Bình thường tôi nghĩ mặt cô không dày lắm, giờ mới biết là ba tấc vẫn đang còn chưa bằng. Muốn gì, nói thẳng đi. Tôi đứng thẳng lưng, giữa hai chân vẫn đau rát đến mức đầu gối bủn rủn. Tôi muốn anh ta thấy rõ ràng những dấu tích của đêm qua, để anh ta ghi nhớ bản thân mình đã đối xử với tôi tệ như thế nào. Còn việc tôi muốn gì, thực sự tôi chưa nghĩ ra. Đòi anh ta cưới mình thì quá miễn cưỡng, mà bảo anh ta giao dự án cho bố tôi thì chẳng khác nào tôi thừa nhận mình bày trò để bán thân. Trong lúc còn chưa kịp mở miệng thì bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập, giọng bố tôi vọng vào: – Quỳnh Anh, mở cửa ra. Thằng Vỹ có trong đó không? Hai đứa làm gì trong đó? Mở cửa ra nhanh. Vỹ thấy vậy thì nghiêng đầu liếc ra cửa, nhếch môi cười nhạt: – Có người chuẩn bị nói thay cô rồi đấy. Muốn tôi chịu trách nhiệm, cưới cô, dự án xây khu nghỉ dưỡng lần này giao cho công ty của bố cô làm chủ thầu, đúng không? – Nếu đã biết rõ thế thì cần gì phải hỏi. Chính anh tự đến đây, tự vào phòng tôi, những chuyện về sau thế nào thì anh cũng tự rõ. Nếu anh không muốn thì không ai ép anh được. Ý tôi muốn nói “nếu anh không muốn chịu trách nhiệm thì không ai ép anh được”, nhưng anh ta dường như lại hiểu theo nghĩa khác, nụ cười trên môi lại càng thêm mỉa mai: – Muốn hay không thì nên hỏi cô mới đúng. Cốc nước của cô mang đến có tác dụng thật đấy. Vừa đủ liều lượng vừa đủ thời gian, cô tính toán rất chuẩn. Tôi nghiến răng, giờ phút này bỗng nhiên không biết anh ta bị gài bẫy hay là tôi bị gài bẫy. Nhưng dù sao thì cũng chẳng còn thời gian suy nghĩ nữa, người bên ngoài gấp gáp đến mức có ý định muốn phá cửa. Tôi không muốn tất cả mọi người chứng kiến cơ thể đầy thương tích của mình, cho nên đành quay lưng đi vào phòng tắm mặc lại quần áo, khi đi ra thì Vỹ đã mở cửa, anh ta đứng bên ngoài nói gì đó với bố tôi. Chẳng biết bọn họ đã trò chuyện những gì mà mọi người giải tán rất nhanh, sau đó Vỹ là người ra về sau cùng. Anh ta không có vẻ gì là sợ hãi, cũng chẳng tỏ thái độ ăn năn hối lỗi, lạnh lùng quay lưng đi thẳng, không ngoái đầu lại dù chỉ một lần. Sau khi tất cả đã yên ắng rồi, bố tôi mới gọi tôi vào phòng riêng nói chuyện. Nhìn người tôi chỗ tím chỗ sưng, ánh mắt ông hiện rõ vẻ áy náy xen lẫn thương hại, mất một lúc sau mới có thể nói một câu: – Con có đau không? – Bố nói xem con có đau không? Cả đêm qua bị anh ta тһô Ьạᴏ giày vò, tôi đau về thể xác, nhưng thật kỳ lạ, không phải nơi đau nhất là giữa hai chân mà là trái tim tôi. Vì công ty, vì bảo vệ gia đình của bố, ông sẵn sàng bán tôi, tàn nhẫn mang đứa con bị bệnh viện trao nhầm mà ông nuôi mấy chục năm trời ra làm món hàng để trao đổi. Tôi không khóc lóc, không làm loạn, chỉ ngẩng đầu cười nhạt: – Bố cố tình làm thế phải không? Từ chuyện tổ chức tiệc, mời Vỹ, ép con uống rượu, bảo con mang nước đến cho anh ta, tất cả là bố đã sắp xếp hết đúng không? – Quỳnh Anh. – Bố đừng gọi tên con. Trước bố gọi, con còn có cảm giác con là con của bố, còn bây giờ thì không. Bố biết giờ con có cảm giác gì không? – … – Là công cụ đổi lấy dự án của bố. Vẻ mặt bố tôi bắt đầu méo mó, đối diện với những lời chỉ trích từ tôi, ông không dám nhìn thẳng mà chỉ quay đầu ra cửa sổ, trầm mặc rất lâu mới trả lời: – Bố xin lỗi. Bố biết con sẽ giận bố, nhưng giờ bố gần như rơi vào đường cùng rồi. Công ty sắp phá sản con biết không? Không nổi tiền trả lương cho nhân viên, vay vốn ngân hàng cũng không được nữa, ngay cả cái khách sạn này cũng sắp phải bán rồi. Nếu không có dự án thì nửa tháng nữa thôi là bung bét hết. Bố đã làm hết sức nhưng đến giờ này thì cùng đường rồi, không còn lựa chọn nào khác nên bố mới phải làm thế. Con coi như nể tình bố nuôi con bao nhiêu năm nay, giúp bố một lần thôi được không? Nếu công ty phá sản thì không còn tiền chữa bệnh cho mẹ con nữa, em gái con cũng không đi học được nữa. Quỳnh Anh, coi như bố xin con, con giúp bố một lần, cả đời bố nợ ơn con. Giờ phút ấy tôi đã hiểu, cho dù bố có nuôi tôi mấy chục năm đi nữa thì tôi cũng vĩnh viễn không phải là máu mủ của ông, khi phải lựa chọn, ông sẽ chọn hy sinh tôi để bảo vệ gia đình mình. Bố tôi biết rất rõ Vỹ không yêu tôi, nếu như giở thủ đoạn thì chắc chắn sẽ phải có một người chịu thiệt. Tất nhiên, bố tôi sẽ không để Vỹ ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Thu như đã ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ tôi, ông sẽ không bán con gái ruột của ông theo cách này… Thế nên cuối cùng người phải nhận lấy kết cục đó phải là tôi. Tôi tin, nếu có thể lựa chọn lại, bố tôi cũng sẽ vĩnh viễn chọn cách hy sinh tôi như vậy, bởi vì trời này đất này có sụp xuống, tôi vẫn mãi mãi không thể nào so được với con gái ruột của ông. Tôi hỏi ông: – Vậy bố có nể tình con làm con bố suốt bao nhiêu năm nay không? – Quỳnh Anh. – Con đã nói bố đừng gọi tên con. – Không phải xảy ra chuyện mà bố nói mấy lời này để vớt vát đâu, nhưng con lấy Vỹ chỉ có lợi chứ không thiệt thòi gì cả. Nó là kiểu đàn ông thế nào thì chắc con cũng biết, nhiều người muốn lấy nó cũng không được, con có cơ hội thì sao không chịu nắm lấy? Bước vào nhà nó, cả đời tiền tiêu không phải nghĩ, đẻ được đứa con trai thì cả cái cơ nghiệp to tướng nhà nó cũng sẽ là của con trai con. Việc tốt như thế sao con lại không muốn? – Việc tốt thế sao bố không để cho con gái ruột của bố được hưởng? Bố tôi á khẩu, nhất thời trợn to mắt, không đáp nổi câu gì. Tôi thì đã biết rõ câu trả lời cho tất cả rồi nên có chất vấn nữa cũng chỉ là tự làm đau chính mình, thế nên tôi chỉ cười: – Con nói cho bố biết, anh ta sẽ không lấy con đâu. Bố nghĩ chỉ vì chuyện này mà anh ta chịu lấy con à? Bố cũng là người kinh doanh, bố có thể máu lạnh đến mức bán cả đứa con mà bố nuôi từ nhỏ đến lớn, thì người như Vỹ cũng sẽ không kém gì bố đâu. Anh ta không thiệt thì chẳng việc quái gì phải lấy con, cuộc làm ăn này bố lỗ vốn ngay từ đầu rồi, bố có mất công bán con cũng vô ích thôi. Bố rõ ràng biết điều này nhưng tại sao cố tình không muốn hiểu? Bố tôi chậm chạp quay lại nhìn tôi, giọng nói đầy vẻ chắc chắn: – Con yên tâm, bố sẽ bắt nó phải lấy con. Bố sẽ không để con phải chịu thiệt thòi vô ích đâu. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    4
    0 التعليقات 0 المشاركات 3528 مشاهدة
  • Quan Vũ chưa bao giờ hỏi Lưu Bị: “Tại sao binh lính của chúng ta thiếu thốn đến thế?”
    Trương Phi chưa bao giờ hỏi Lưu Bị: “Khi bị quân lính vây hãm dưới thành, chúng ta phải làm sao?”
    Thế nhưng…
    Đã từng có tích dùng thuyền cỏ mượn tên.
    Đã từng có chuyện qua năm ải chém sáu tướng.
    Đã từng có sự kiện chặt đứt cây cầu dọa lùi Tào binh.
    Triệu Tử Long nhận được quân lệnh tấn công khi chỉ có 200 binh sĩ.
    Kết quả đã công hạ được mười thành trì, thu được 2 vạn binh sĩ cùng ba ngàn con ngựa tốt.
    Trong quân lệnh chỉ viết vẻn vẹn 4 chữ: “Đánh hạ thành trì”.
    Nếu như mọi việc đã được chuẩn bị sẵn thì giá trị của bạn ở đâu?
    Hôm nay, nếu bạn vẫn còn phàn nàn, vẫn còn không nỗ lực, thì thành công nhất định sẽ thuộc về người khác.
    Bạn không làm, người khác sẽ làm. Bạn không trưởng thành, chẳng ai chờ đợi bạn!
    #nguoibanlinh
    Quan Vũ chưa bao giờ hỏi Lưu Bị: “Tại sao binh lính của chúng ta thiếu thốn đến thế?” Trương Phi chưa bao giờ hỏi Lưu Bị: “Khi bị quân lính vây hãm dưới thành, chúng ta phải làm sao?” Thế nhưng… Đã từng có tích dùng thuyền cỏ mượn tên. Đã từng có chuyện qua năm ải chém sáu tướng. Đã từng có sự kiện chặt đứt cây cầu dọa lùi Tào binh. Triệu Tử Long nhận được quân lệnh tấn công khi chỉ có 200 binh sĩ. Kết quả đã công hạ được mười thành trì, thu được 2 vạn binh sĩ cùng ba ngàn con ngựa tốt. Trong quân lệnh chỉ viết vẻn vẹn 4 chữ: “Đánh hạ thành trì”. 👉Nếu như mọi việc đã được chuẩn bị sẵn thì giá trị của bạn ở đâu? Hôm nay, nếu bạn vẫn còn phàn nàn, vẫn còn không nỗ lực, thì thành công nhất định sẽ thuộc về người khác. Bạn không làm, người khác sẽ làm. Bạn không trưởng thành, chẳng ai chờ đợi bạn! #nguoibanlinh
    0 التعليقات 0 المشاركات 1230 مشاهدة
إعلان مُمول

Đầu đọc độc lập kiểm soát cửa ra vào thẻ từ Rfid tần số 125Khz

Thông số kỹ thuật sản phẩm: Dung lượng người dùng: 1000 thẻ người dùng Kích thước: 120mmx78mm × 22mm (L × W × H) Tần số làm việc: 125KHz hoặc...