• Trời mưa như trút nước, bầu trời tối đen. Chiếc xe bán tải vẫn chầm chậm bò qua đoạn đường lầy lội, để đến vùng biên giới kịp trời sáng.
    - Chị ơi! Đường hơi xốc, chị cố chịu nhé.
    - Ừ! Không sao đâu em, mưa lớn quá, lái chậm thôi, an toàn trên hết.
    - Dạ! Số chị sao mà cực quá. Thân gái bôn ba toàn đêm hôm.
    Nhiên cười trừ. Ánh mắt long lanh mang nổi buồn khó nói. Cô còn trẻ và đẹp lắm, nhưng đôi mắt cô luôn u buồn, vì sao ư, vì cuộc đời cô có vui đâu. Cô tên An Nhiên, ba mẹ mong cô có cuộc sống vui vẻ, bình yên. Dường như trời cao thường ganh ghét phận má hồng. Đang miên mang suy nghĩ, bỗng " kettttt! Két!!!!". Xe đột nhiên thắng gấp khiến An Nhiên đổ nhào về phía trước. Đầu đập vào xe, đang xoa xoa đầu, quay qua tính hỏi Đức sao lái xe kì vậy thì thấy mặt Đức tái mét, miệng lắp bắp không nói nên lời. Nhiên quay lại nhìn ra trước xe, xác người đàn ông đầy máu đang nằm nửa người trên capo xe. Nhiên há hốc, trợn mắt, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh mở cửa xe chạy ra xem người thanh niên ấy.
    - May quá, anh ta còn sống. Đức, Đức! Mau phụ chị khiêng anh ấy lên xe đi bệnh viện mau. Trễ là không xong đó.
    Lúc này. Đức mới hoàn hồn, xuống xe phụ Nhiên đỡ người thanh niên kia lên xe. Nhiên ngồi băng ghế sau, cho anh ta gối đầu lên đùi mình. Đầu người thanh niên kia mềm nhũn như trái chuối. Nhiên quá hoảng sợ, chỉ biết dùng hai bàn tay bịt chặt vết thương, máu từ vết thương khá dài cứ tuôn ra xối xả. Ngay lập tức, Nhiên cởϊ áσ khoác đắp lên anh ta, sau đó luồn tay cởϊ áσ trong, lấy ra đè lên vết thương. Áo đúc không gọng loại dày nên hút máu khá ổn.
    .Mặt anh ta tái nhợt, không động đậy. Lòng cầu trời cho anh ấy qua khỏi. Nếu không, cô mắc tội tày trời rồi. Nhưng nhiên không để ý, vết thương kia không phải do bị đâm xe, mà là vết của thanh vuông bằng sắt đập vào. Đức quá hoảng loạn cũng ráng lái xe bằng tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện.
    Tới bệnh viện, trời cũng hửng sáng. Anh ta được đẩy vào phòng cấp cứu. Nhiên ngồi đợi ở ngoài, Nhiên rất sốt ruột, không hiểu sao Đức chạy xe rất chậm, mà vẫn đυ.ng phải người như thế, anh ta có mệnh hệ gì thì tội cho Đức không. Cô ngồi xuống ghế, xoa xoa mi tâm. Có áo khoác choàng lên vai Nhiên. Cô ngước lên nhìn, thì ra là Đức. Anh ta nhìn Nhiên gãi đầu ngượng ngùng:
    - Chị khoác áo đi, áo chị mặc mỏng lắm.
    Nhiên mới nhớ ra cô không mặc áσ ɭóŧ, mà áo sơ mi voan trắng của Nhiên mỏng thật. Nhiên mặc áo khoác vào, chiếc áo vẫn còn vương vất mùi hương nước hoa nam nhàn nhạt, xen lẫn vị tanh của máu thật khó ngửi. Có lẽ Đức nhặt lúc đẩy thanh niên kia vô phòng cấp cứu rớt lại. Nhiên mỉm cười cảm ơn Đức, rồi lại ngồi xuống hóng vào phòng cấp cứu. Đức là chàng trai trong sáng và lương thiện, tương lai còn dài, không thể chôn vùi tuổi trẻ trong tù được. Chỉ cần người đàn ông kia tỉnh lại, dù đổi cả gia tài Nhiên cũng chịu. Đức không chỉ là nhân viên, còn là người bạn tri kỉ, quan trọng là ân nhân cứu mạng của Nhiên. Cửa phòng cấp cứu bật mở, nữ y tá bước ra:
    - xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?
    - Là tôi!
    - Chị là???
    - À, tôi, tôi là, tôi là vợ của anh ấy. Xin hỏi anh ta sao rồi.
    Nữ y tá nhìn Nhiên lạ lùng, vợ chồng sao lại lúng túng nhỉ, lại còn dùng "anh ta". Nhưng nhìn tay Nhiên đúng là có đeo nhẫn cưới, nên nghĩ chắc hai vợ chồng đang giận nhau, cũng không mảy may nghi ngờ.
    - Anh ấy bị va đập mạnh ở đầu, tụ máu não. Phải chuyển lên bệnh viện Chợ Rẫy để mổ, ở đó chuyên khoa hơn. Chi phí khoảng 300 triệu. Chị chuẩn bị giấy tờ làm thủ tục chuyển viện rồi ra xe cấp cứu.
    - Giấy tờ? Tôi cần giấy tờ gì vậy chị?
    - CMND là được rồi. Có bảo hiểm y tế càng tốt.
    - CMND!!! Chị, chị làm ơn lục thử trong người anh ta. Do chúng tôi đi lấy hàng, không biết anh có mang chứng minh theo không?
    Vừa nói, Nhiên vừa móc Ϧóþ dúi vào tay y tá tờ 200k, mặt rất khẩn khoản. Nữ y tá nhìn thấy tờ tiền cũng vui vẻ hẳn, gật đầu quay vô lục người bệnh nhân tìm chứng minh thư. Lục được cái Ϧóþ, ra đưa cho Nhiên.
    - Chị xem có chứng minh không rồi ra làm thủ tục. Nếu không có, chị đứng ra bảo lãnh là được.
    Nhiên cầm cái Ϧóþ, gật gật đầu cảm ơn nữ y tá. Cô ta đưa Ϧóþ xong quay lại vô phòng cấp cứu. Nhiên mở Ϧóþ ra xem, chỉ thấy chứng minh thư của ông già hơn 50 tuổi, người dân tộc. Có mấy tờ 100 USD và vài đồng bạc lẻ. Nhiên quái lạ, nhìn anh ta đâu có già dữ vậy, người dân tộc sao có nhiều tiền đô, mà chỉ có mấy chục ngàn tiền Việt. Nhưng kệ, cứu sống trước rồi tính sau. Nhiên ra làm thủ tục rồi nhanh về bệnh viện Chợ Rẫy thành phố Hồ Chí Minh.
    Xe về đến Thành Phố cũng hơn 3 giờ chiều, Nhiên phải tranh thủ ra ngân hàng rút 300 triệu đóng viện phí. Số tiền tính mua hàng, mà thôi kệ đi. Qua được nạn này rồi tính tiếp. Đức chở Nhiên ra ngân hàng, áy náy nói:
    - Chị Nhiên! Hay là em ra đầu thú. Chị cần tiền cho lô hàng này, chị ăn nói sao với khách hàng?
    - Em yên tâm, dù em đầu thú hay không thì chị vẫn cứu anh ấy. Vì chị đã nhận người ta làm "chồng" rồi.
    Đức trố mắt ngạc nhiên, Nhiên phì cười:
    - Ngốc quá! Mạng người mà em, cứu được thì cứu. Mình đυ.ng người ta ra nông nổi này, mình phải có trách nhiệm. Đâu phải cứ tự thú là xong hết đâu em. Tiền chị làm ra được, nhưng sinh mạng con người không mua được. Em hiểu chị mà, đúng không?
    Đức gật gù. Nhiên luôn tốt như thế. Năm xưa, cũng chính Nhiên cứu vớt Đức ra khỏi vũng bùn, cho anh học nghề lái xe, cho công việc, nơi ăn chốn ở tử tế. Theo Nhiên đã năm năm, anh biết Nhiên rất lương thiện, nhưng sao cuộc sống trêu ngươi, chồng Nhiên là tên công tử ăn chơi đua đòi. Nhiên không sanh được con nên bị gia đình chồng ghét bỏ, chì chiết "cây độc không trái, gái độc không con". Nhiên chỉ biết ôm lỗi về mình nhẫn nhịn sống qua ngày. Nhà chồng khinh ra mặt, muốn ép Nhiên chấp nhận cho chồng cưới vợ nhỏ sanh con. Nhưng li dị thì họ không chịu, bởi tuy nhà Nhiên nghèo, nhưng Nhiên giỏi kiếm tiền và tháo vát việc nhà. Họ cần cô osin không công và máy in tiền thoải mái. Bản thân Nhiên vì danh dự gia đình nên chịu đựng. Nhưng tức nước vỡ bờ, Nhiên phải bỏ trốn đi trong đêm, giả vờ nhảy sông tự tử để rời xa gia đình nhơ nhớp đó, và bảo toàn danh dự cho gia đình cô. Vì ba chồng Nhiên tính ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Nhiên, cô vùng vằng, đạp vô hạ bộ ông ta rồi bỏ chạy. Chạy ra cửa thì bị người làm bắt lại. Cô cố tình la lớn để chòm xóm ra xem, Nhiên xé rách vai áo, xé thêm ống quần dài, bộ dạng thật thảm hại. Tương kế tựu kế, cho lối xóm chứng kiến sự thối nát của gia đình chồng, và gieo mình tự tử. Quyết tâm tìm lại sự sống trong cái ૮ɦếƭ, làm lại cuộc đời.
    Hai ngày sau, trải qua cuộc đại phẩu, cuối cùng người kia cũng tỉnh. Lúc này, Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.
    - Anh tỉnh rồi à? Thấy chỗ nào không khỏe không?
    - Tôi! Tôi đau đầu quá. Đây là đâu?
    - Đây là bệnh viện, anh bị tai nạn.
    - Tôi! Sao tôi không nhớ gì hết, đầu tôi đau quá. Tôi là ai? Cô biết tôi là ai không?
    Trời! Đừng nói anh bị mất trí nhớ nhé, đây đâu phải phim, và mình cũng không muốn làm nữ chính. Hay tính ăn vạ đây. Đừng thấy bà chị đây có chút nhan sắc, thêm chút tiền thì ăn vạ nha cưng. Nhìn cưng đâu đến nổi. Nhiên cười mỉa! Muốn đóng phim á, chị chiều theo em nhá. Nhiên chạy vội gọi bác sĩ, vạch trần tính ăn vạ của hắn. Bác sĩ sau khi xem xét mọi thứ, liền kêu Nhiên qua phòng riêng nói chuyện, sợ bệnh nhân kích động.
    - Thưa chị, anh nhà có thể bị mất trí nhớ tạm thới
    - WTF!!! Mất trí á????
    - Chỉ tạm thời thôi, vì máu bầm còn đọng ít trong não, trong mạch máu quá nhỏ không thể mổ được. Nên uống thuốc theo toa thì máu bầm tự tan.
    - Máu bầm tan hết trong bao lâu? Anh ta sẽ nhớ lại phải không?
    - Tôi chắc chắn máu bầm sẽ tan, nhưng trí nhớ thì không chắc. Y học chỉ khắc phục thứ hữu hình. Còn vô hình chắc phải nhờ tác động của người nhà rồi. Vợ chồng gắn kết, chị thường xuyên kể anh nhà nghe kỉ niệm gia đình, có thể anh ấy mau phục hồi trí nhớ.
    - Hảaaaaaaaa!
    Nhiên chỉ biết cười méo xệch, ách giữa đàng đem quàng vô cổ. Mà bỏ anh ta cũng không xong. Thôi đành cưu mang vậy, cũng như với Đức thôi. Nhiên thở dài, chào bác sĩ rồi đi về phòng bệnh. Quan sát người thanh niên hồi lâu, Nhiên chỉ biết cảm thán. Cao ráo, đẹp trai, da trắng mịn như con gái mà là ông già người dân tộc hơn 50 tuổi à, lạ nhỉ. Biết nhà anh ta ở đâu ngoài quê quán Pleiku. Thôi kệ, tạm thời làm "chồng" tui đi, khi nào nhớ lại tính sau. Chứ bỏ cũng không được. Nhiên nở nụ cười giả tạo.
    - Anh nghỉ ngơi đi. Tôi xuống căn tin mua cháo cho anh.
    - Nhưng! Tôi là gì của cô.
    - Chồng tôi!
    - Vậy tôi tên gì?
    - Lượm!
    Nhiên quay mặt đi ra cửa, nở nụ cười bí hiểm. Đây là nụ cười mở đầu chuỗi ngày đầy kịch tính của cuộc đời cô.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Trời mưa như trút nước, bầu trời tối đen. Chiếc xe bán tải vẫn chầm chậm bò qua đoạn đường lầy lội, để đến vùng biên giới kịp trời sáng. - Chị ơi! Đường hơi xốc, chị cố chịu nhé. - Ừ! Không sao đâu em, mưa lớn quá, lái chậm thôi, an toàn trên hết. - Dạ! Số chị sao mà cực quá. Thân gái bôn ba toàn đêm hôm. Nhiên cười trừ. Ánh mắt long lanh mang nổi buồn khó nói. Cô còn trẻ và đẹp lắm, nhưng đôi mắt cô luôn u buồn, vì sao ư, vì cuộc đời cô có vui đâu. Cô tên An Nhiên, ba mẹ mong cô có cuộc sống vui vẻ, bình yên. Dường như trời cao thường ganh ghét phận má hồng. Đang miên mang suy nghĩ, bỗng " kettttt! Két!!!!". Xe đột nhiên thắng gấp khiến An Nhiên đổ nhào về phía trước. Đầu đập vào xe, đang xoa xoa đầu, quay qua tính hỏi Đức sao lái xe kì vậy thì thấy mặt Đức tái mét, miệng lắp bắp không nói nên lời. Nhiên quay lại nhìn ra trước xe, xác người đàn ông đầy máu đang nằm nửa người trên capo xe. Nhiên há hốc, trợn mắt, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh mở cửa xe chạy ra xem người thanh niên ấy. - May quá, anh ta còn sống. Đức, Đức! Mau phụ chị khiêng anh ấy lên xe đi bệnh viện mau. Trễ là không xong đó. Lúc này. Đức mới hoàn hồn, xuống xe phụ Nhiên đỡ người thanh niên kia lên xe. Nhiên ngồi băng ghế sau, cho anh ta gối đầu lên đùi mình. Đầu người thanh niên kia mềm nhũn như trái chuối. Nhiên quá hoảng sợ, chỉ biết dùng hai bàn tay bịt chặt vết thương, máu từ vết thương khá dài cứ tuôn ra xối xả. Ngay lập tức, Nhiên cởϊ áσ khoác đắp lên anh ta, sau đó luồn tay cởϊ áσ trong, lấy ra đè lên vết thương. Áo đúc không gọng loại dày nên hút máu khá ổn. .Mặt anh ta tái nhợt, không động đậy. Lòng cầu trời cho anh ấy qua khỏi. Nếu không, cô mắc tội tày trời rồi. Nhưng nhiên không để ý, vết thương kia không phải do bị đâm xe, mà là vết của thanh vuông bằng sắt đập vào. Đức quá hoảng loạn cũng ráng lái xe bằng tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện. Tới bệnh viện, trời cũng hửng sáng. Anh ta được đẩy vào phòng cấp cứu. Nhiên ngồi đợi ở ngoài, Nhiên rất sốt ruột, không hiểu sao Đức chạy xe rất chậm, mà vẫn đυ.ng phải người như thế, anh ta có mệnh hệ gì thì tội cho Đức không. Cô ngồi xuống ghế, xoa xoa mi tâm. Có áo khoác choàng lên vai Nhiên. Cô ngước lên nhìn, thì ra là Đức. Anh ta nhìn Nhiên gãi đầu ngượng ngùng: - Chị khoác áo đi, áo chị mặc mỏng lắm. Nhiên mới nhớ ra cô không mặc áσ ɭóŧ, mà áo sơ mi voan trắng của Nhiên mỏng thật. Nhiên mặc áo khoác vào, chiếc áo vẫn còn vương vất mùi hương nước hoa nam nhàn nhạt, xen lẫn vị tanh của máu thật khó ngửi. Có lẽ Đức nhặt lúc đẩy thanh niên kia vô phòng cấp cứu rớt lại. Nhiên mỉm cười cảm ơn Đức, rồi lại ngồi xuống hóng vào phòng cấp cứu. Đức là chàng trai trong sáng và lương thiện, tương lai còn dài, không thể chôn vùi tuổi trẻ trong tù được. Chỉ cần người đàn ông kia tỉnh lại, dù đổi cả gia tài Nhiên cũng chịu. Đức không chỉ là nhân viên, còn là người bạn tri kỉ, quan trọng là ân nhân cứu mạng của Nhiên. Cửa phòng cấp cứu bật mở, nữ y tá bước ra: - xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân? - Là tôi! - Chị là??? - À, tôi, tôi là, tôi là vợ của anh ấy. Xin hỏi anh ta sao rồi. Nữ y tá nhìn Nhiên lạ lùng, vợ chồng sao lại lúng túng nhỉ, lại còn dùng "anh ta". Nhưng nhìn tay Nhiên đúng là có đeo nhẫn cưới, nên nghĩ chắc hai vợ chồng đang giận nhau, cũng không mảy may nghi ngờ. - Anh ấy bị va đập mạnh ở đầu, tụ máu não. Phải chuyển lên bệnh viện Chợ Rẫy để mổ, ở đó chuyên khoa hơn. Chi phí khoảng 300 triệu. Chị chuẩn bị giấy tờ làm thủ tục chuyển viện rồi ra xe cấp cứu. - Giấy tờ? Tôi cần giấy tờ gì vậy chị? - CMND là được rồi. Có bảo hiểm y tế càng tốt. - CMND!!! Chị, chị làm ơn lục thử trong người anh ta. Do chúng tôi đi lấy hàng, không biết anh có mang chứng minh theo không? Vừa nói, Nhiên vừa móc Ϧóþ dúi vào tay y tá tờ 200k, mặt rất khẩn khoản. Nữ y tá nhìn thấy tờ tiền cũng vui vẻ hẳn, gật đầu quay vô lục người bệnh nhân tìm chứng minh thư. Lục được cái Ϧóþ, ra đưa cho Nhiên. - Chị xem có chứng minh không rồi ra làm thủ tục. Nếu không có, chị đứng ra bảo lãnh là được. Nhiên cầm cái Ϧóþ, gật gật đầu cảm ơn nữ y tá. Cô ta đưa Ϧóþ xong quay lại vô phòng cấp cứu. Nhiên mở Ϧóþ ra xem, chỉ thấy chứng minh thư của ông già hơn 50 tuổi, người dân tộc. Có mấy tờ 100 USD và vài đồng bạc lẻ. Nhiên quái lạ, nhìn anh ta đâu có già dữ vậy, người dân tộc sao có nhiều tiền đô, mà chỉ có mấy chục ngàn tiền Việt. Nhưng kệ, cứu sống trước rồi tính sau. Nhiên ra làm thủ tục rồi nhanh về bệnh viện Chợ Rẫy thành phố Hồ Chí Minh. Xe về đến Thành Phố cũng hơn 3 giờ chiều, Nhiên phải tranh thủ ra ngân hàng rút 300 triệu đóng viện phí. Số tiền tính mua hàng, mà thôi kệ đi. Qua được nạn này rồi tính tiếp. Đức chở Nhiên ra ngân hàng, áy náy nói: - Chị Nhiên! Hay là em ra đầu thú. Chị cần tiền cho lô hàng này, chị ăn nói sao với khách hàng? - Em yên tâm, dù em đầu thú hay không thì chị vẫn cứu anh ấy. Vì chị đã nhận người ta làm "chồng" rồi. Đức trố mắt ngạc nhiên, Nhiên phì cười: - Ngốc quá! Mạng người mà em, cứu được thì cứu. Mình đυ.ng người ta ra nông nổi này, mình phải có trách nhiệm. Đâu phải cứ tự thú là xong hết đâu em. Tiền chị làm ra được, nhưng sinh mạng con người không mua được. Em hiểu chị mà, đúng không? Đức gật gù. Nhiên luôn tốt như thế. Năm xưa, cũng chính Nhiên cứu vớt Đức ra khỏi vũng bùn, cho anh học nghề lái xe, cho công việc, nơi ăn chốn ở tử tế. Theo Nhiên đã năm năm, anh biết Nhiên rất lương thiện, nhưng sao cuộc sống trêu ngươi, chồng Nhiên là tên công tử ăn chơi đua đòi. Nhiên không sanh được con nên bị gia đình chồng ghét bỏ, chì chiết "cây độc không trái, gái độc không con". Nhiên chỉ biết ôm lỗi về mình nhẫn nhịn sống qua ngày. Nhà chồng khinh ra mặt, muốn ép Nhiên chấp nhận cho chồng cưới vợ nhỏ sanh con. Nhưng li dị thì họ không chịu, bởi tuy nhà Nhiên nghèo, nhưng Nhiên giỏi kiếm tiền và tháo vát việc nhà. Họ cần cô osin không công và máy in tiền thoải mái. Bản thân Nhiên vì danh dự gia đình nên chịu đựng. Nhưng tức nước vỡ bờ, Nhiên phải bỏ trốn đi trong đêm, giả vờ nhảy sông tự tử để rời xa gia đình nhơ nhớp đó, và bảo toàn danh dự cho gia đình cô. Vì ba chồng Nhiên tính ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Nhiên, cô vùng vằng, đạp vô hạ bộ ông ta rồi bỏ chạy. Chạy ra cửa thì bị người làm bắt lại. Cô cố tình la lớn để chòm xóm ra xem, Nhiên xé rách vai áo, xé thêm ống quần dài, bộ dạng thật thảm hại. Tương kế tựu kế, cho lối xóm chứng kiến sự thối nát của gia đình chồng, và gieo mình tự tử. Quyết tâm tìm lại sự sống trong cái ૮ɦếƭ, làm lại cuộc đời. Hai ngày sau, trải qua cuộc đại phẩu, cuối cùng người kia cũng tỉnh. Lúc này, Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm. - Anh tỉnh rồi à? Thấy chỗ nào không khỏe không? - Tôi! Tôi đau đầu quá. Đây là đâu? - Đây là bệnh viện, anh bị tai nạn. - Tôi! Sao tôi không nhớ gì hết, đầu tôi đau quá. Tôi là ai? Cô biết tôi là ai không? Trời! Đừng nói anh bị mất trí nhớ nhé, đây đâu phải phim, và mình cũng không muốn làm nữ chính. Hay tính ăn vạ đây. Đừng thấy bà chị đây có chút nhan sắc, thêm chút tiền thì ăn vạ nha cưng. Nhìn cưng đâu đến nổi. Nhiên cười mỉa! Muốn đóng phim á, chị chiều theo em nhá. Nhiên chạy vội gọi bác sĩ, vạch trần tính ăn vạ của hắn. Bác sĩ sau khi xem xét mọi thứ, liền kêu Nhiên qua phòng riêng nói chuyện, sợ bệnh nhân kích động. - Thưa chị, anh nhà có thể bị mất trí nhớ tạm thới - WTF!!! Mất trí á???? - Chỉ tạm thời thôi, vì máu bầm còn đọng ít trong não, trong mạch máu quá nhỏ không thể mổ được. Nên uống thuốc theo toa thì máu bầm tự tan. - Máu bầm tan hết trong bao lâu? Anh ta sẽ nhớ lại phải không? - Tôi chắc chắn máu bầm sẽ tan, nhưng trí nhớ thì không chắc. Y học chỉ khắc phục thứ hữu hình. Còn vô hình chắc phải nhờ tác động của người nhà rồi. Vợ chồng gắn kết, chị thường xuyên kể anh nhà nghe kỉ niệm gia đình, có thể anh ấy mau phục hồi trí nhớ. - Hảaaaaaaaa! Nhiên chỉ biết cười méo xệch, ách giữa đàng đem quàng vô cổ. Mà bỏ anh ta cũng không xong. Thôi đành cưu mang vậy, cũng như với Đức thôi. Nhiên thở dài, chào bác sĩ rồi đi về phòng bệnh. Quan sát người thanh niên hồi lâu, Nhiên chỉ biết cảm thán. Cao ráo, đẹp trai, da trắng mịn như con gái mà là ông già người dân tộc hơn 50 tuổi à, lạ nhỉ. Biết nhà anh ta ở đâu ngoài quê quán Pleiku. Thôi kệ, tạm thời làm "chồng" tui đi, khi nào nhớ lại tính sau. Chứ bỏ cũng không được. Nhiên nở nụ cười giả tạo. - Anh nghỉ ngơi đi. Tôi xuống căn tin mua cháo cho anh. - Nhưng! Tôi là gì của cô. - Chồng tôi! - Vậy tôi tên gì? - Lượm! Nhiên quay mặt đi ra cửa, nở nụ cười bí hiểm. Đây là nụ cười mở đầu chuỗi ngày đầy kịch tính của cuộc đời cô. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comentários 0 Compartilhamentos 3954 Visualizações
  • Thần Nhi sụt sịt nhìn ba mẹ, cổ họng cô nghẹn đắng cố nói :
    - Con...sẽ đồng ý!!
    Ông bà Triệu nhìn đứa con gái mười bảy tuổi của mình mà đau lòng, vì lời hứa năm ấy với người đó mà đã làm cho đứa con gái ngây thơ chưa biết gì của mình phải cưới một người hơn nó gần mười tuổi.
    - Ông ra ngoài đi!! Để tôi nói chuyện với con bé! Ngày mai là nó phải đi qua bên đó rồi.!! – Bà Triệu lau nước mắt nhìn chồng mình.
    Chồng lui ra ngoài rồi bà lại ôm cô vào lòng mà khóc:
    - Con qua đó phải biết giữ mình một chút, nhịn một chút . Người ta bảo làm gì thì phải làm không được cãi lại, không được bướng bỉnh đâu nghe con. Gia đình người ta có quyền thế bởi vậy con phải học rất nhiều thứ biết chưa!!
    Hai mẹ con ôm nhau mà khóc. Tối hôm ấy cô ôm bà mà ngủ
    Hôm sau___________
    Bà Triệu giúp con gái thay quần áo rồi đưa cô ra cổng. Bên ngoài một chiếc xe BMW đã chờ sẵn, một người đàn ông già đang cung kính đợi Thần Nhi.
    - Tiểu thư mời cô lên xe!! – Người đàn ông cúi đầu mở cửa xe.
    Thần Nhi vẫn còn muốn níu tay mẹ.!
    - Đi đi con!! Đâu phải là không được về nữa đâu!!!
    Thần Nhi ngậm ngùi nhìn mẹ rồi leo lên xe. Người đàn ông cúi đầu chào bà rồi cũng lên xe. Chiếc xe nổ máy và lăn bánh, rời khỏi ngôi nhà thân thương đã bên cạnh Thần Nhi suốt mười bảy năm, cô lại nghẹn ngào.
    Người đàn ông nhìn cô mà cũng tủi lòng, tội cho cô chỉ mới mười bảy tuổi mà phải lấy chồng. Bây giờ tuy là cuộc sống đã đổi mới về hôn nhân nhưng với quyền thế của cậu Hai thì cho dù cậu có cưới một đứa bé 10 tuổi cũng không ai dám lên tiếng. Tội cho Thần Nhi ông lên tiếng an ủi cô:
    - Tiểu thư cô đừng buồn , tuy lạnh lùng nhưng lão đại không để ai phải thiệt thòi đâu! Cô đừng lo lắng, đừng khóc nữa!
    - Dạ vâng!
    Cô lấy khăn giấy lau nước mắt.
    _________
    Chiếc xe chạy vào một căn biệt thự xa hoa.
    Người đàn ông bước xuống, chạy lại mở cửa cho cô.
    Đứng trước một căn nhà như thế này Thần Nhi có chút lo sợ vì trước giờ cô chưa bao giờ sống trong một nơi xa hoa như thế này.
    - Tiểu thư!! Trước khi cưới thì cô dâu chú rể không được nhìn mặt nhau nên trước khi đến ngày mai cô sẽ ở căn phòng ở khu Đông, lão đại ở bên khu Tây. Đây là quy định của gia tộc, cần phải chấp hành.
    Cô cúi đầu dạ vâng rồi bước đi theo ông quản gia
    - Bác cho cháu hỏi.....bác tên gì....với lại.....
    Nghe cô ấp úng vậy ông cũng hiểu cô muốn nói gì:
    - Cô cứ gọi tôi là ông Tần. Còn lão đại tên Thành Vương.
    - Thôi đến rồi cô vào đi sẽ có người giúp cô chuẩn bị
    Một lần nữa cô lại cúi đầu nhìn bóng dáng ông quản gia khuất đi. Thành Vương là tên chồng cô sao? Cái tên nghe thật vương giả.
    Cô thở dài, bây giờ không biết phải thế nào, cô vì bố mẹ nên mới chấp nhận cuộc hôn nhân này.
    - Chào tiểu thư!! – một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
    - A!! Chào chị!! – Thần Nhi cúi đầu.
    - Ấy tiểu thư đừng gọi tôi là chị , lão đại Gi*t tôi mất!! Tiểu thư gọi tôi là Tiểu Như đi ạ!!
    - À!! Xin lỗi.....Tiểu Như!! – Cô khó khăn gọi người lớn tuổi hơn mình bằng tên.
    - Tôi đưa tiểu thư lên phòng!! Cô có thể lên chọn áo cưới cô thích cho ngày mai!! Sẵn tiện chọn cho lão đại luôn!! Cái này là lão đại dặn!!
    Thần Nhi cúi gật đầu rồi đi theo người hầu vào phòng.
    Không phải không được nghe nói nhà chồng tương lai giàu nhưng giàu như thế này làm cho Thần Nhi không thể tưởng tượng nổi!! Mọi thiết bị trong căn phòng đều rất hiện đại. Căn phòng rộng bằng nhà của cô!! Không thể diễn tả nên lời. Mọi thứ đều rất xa xỉ.!!
    Tiểu Như chỉ cho cô các nút điều khiển để mở tủ quần áo, cửa sổ, phòng tắm,.... Cô cũng rất chậm rãi tiếp thu từng chút một!!
    - Tiểu thư, tất cả mọi quần áo ở đây là của cô , chúng đã được thiết kế riêng theo số đo cơ thể của cô. Tiểu thư rất xinh!!
    - Cảm...cảm ơn! – trời ạ!! Đến số đo cơ thể cô mà họ cũng đào ra được nữa, ghê thật.
    Thật đúng như lời Tiểu Như nói!! Cô có chiều cao 1m70, thân hình đầy đặn với bộ иgự¢ không lớn không nhỏ rất vừa vặn, eo thon gọn, ௱ôЛƓ nở. Cô khiến nhiều người phải ngoái nhìn mình khi đi ngoài đường .
    - Tiểu thư!! Cô chọn đồ đi!! Bên phải là đồ của cô, bên trái là đồ của lão đại , cô chọn xong rồi thì kêu Tiểu Như, Tiểu Như ở bên ngoài đợi cô.
    - Vâng!!
    Tiểu Như lui ra rồi giờ chỉ còn mình cô với cái núi quần áo. Nhìn vào cái nào cũng đẹp cả không biết phải lựa cái nào cho hợp cả. Đứng nhìn được một lúc lâu cô mới lấy ra hai bộ, một bộ là váy cưới cô dâu dành cho cô, cái váy này được cách tân nên chỉ ngắn ngang đùi, vai hở và lưng trần, màu xanh biển nhạt. Cô chỉ thích mặc những thứ đơn giản không thích luộm thuộm. Cái kia là bộ vest nam, màu trắng viền đen nhìn rất hợp với chiếc váy của cô.
    Cô chọn xong thì gọi Tiểu Như vào.
    - Cô thấy thế nào? Có được không? Người đó....sẽ thích chứ?!
    - Dạ?!! Cô nói lão đại à?! Lão đại rất bận nên không có thời gian với mấy bộ trang phục này đâu nên mới bảo cô chọn.
    Thần Nhi thở dài trong lòng, có chút thất vọng, hụt hẫng. Ừ thì anh ta đâu phải vì yêu nên mới cưới cô, cô và anh ta còn chưa biết mặt nhau, đám cưới này đâu phải là đám cưới mà cô từng mơ ước, đâu phải sự đeo đuổi của người ấy làm cô động lòng mà chỉ là cuộc hôn nhân đã sắp đặt vì lời hứa.
    - Nhưng phải nói tiểu thư cô rất có mắt thẩm mĩ. Đây là hai bộ trang phục đẹp nhất đấy!! chúng được nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế và chỉ mới được thiết kế tuần trước thôi! Cô vào thay thử đi!! – Tiểu Như nhấn nút mở cửa phòng tắm rồi đẩy cô vào trong.
    Lát sau_________
    - Trông tôi xấu lắm à!!?? – Thần Nhi nhăn mặt nhìn Tiểu Như vì thấy Tiểu Như nhìn mình không chớp mắt.
    Tiểu Như vội xua tay:
    - Không!! Không phải!! Tiểu thư rất xinh, trông như nàng tiên ấy!
    Phải nói là cô rất xinh trong bộ váy cưới đó!! Chiếc váy ôm gọn vòng eo của cô, để lộ đôi chắn trắng nõn, thon dài của cô.
    - Thật không thể tin được, tiểu thư xinh quá đi mất! Thôi!! Tiểu thư!! Bây giờ cô đi nghỉ đi!! Để ngày mai còn chuẩn bị!!
    - Uhm!
    Cô lên giường nằm suy nghĩ, cô muốn biết người cô sắp lấy có tốt không, mặt mũi ra sao, có bệnh tật gì không?, có thể là người để cô ở bên suốt đời dù chỉ là " sống qua ngày" hay không??
    Suy nghĩ....suy nghĩ đến khi cô chìm vào giấc ngủ.
    Trong giấc ngủ cô nghe thấy một giọng nói ấm vang lên bên tai:
    - Em có biết anh chờ ngày này bao lâu rồi không?!
    Sáng hôm sau______________
    Thợ làm tóc, thợ trang điểm đang vây quanh cô để giúp cô trở thành cô dâu xinh đẹp nhất từ trước đến nay. Trang điểm xong, Tiểu Như giúp cô thay váy cưới:
    - Tiểu thư!! Cô xinh quá!! Không biết lão đại có rung động hay không nữa!! Tiểu thư....ấy ૮ɦếƭ! Phu nhân !! Nói cho cô nghe một chuyện, từ trước đến giờ lão đại không bao giờ gần nữ sắc , kể cả người hầu chúng tôi cũng phải cách xa lão đại 100m .
    Cô cũng hiểu vì sao Tiểu Như gọi mình là phu nhân mà không gọi là tiểu thư nữa!
    Anh ta không gần nữ giới thì chắc lấy cô xong anh ta sẽ quăng cô ngồi ở trong phòng suốt ngày không đếm xỉa.(tủi thân quá oa oa )
    Chợt nhớ ra một thứ, cô hỏi khẽ Tiểu Như:
    - Anh ấy.....người đó....như thế nào?!
    Tiểu Như nghe cô hỏi liền cúi đầu nói khẽ:
    - Lão đại rất đẹp trai!! Đại nam thần aaa...nhưng trong nhà này không ai được phép có tình cảm với lão đại dù chỉ trong suy nghĩ, nếu ngài ấy biết được thì chúng tôi sẽ ૮ɦếƭ không toàn mạng.!
    Nghe đến đây Thần Nhi như sững người! Rốt cuộc người cô sắp lấy là người như thế nào?! Lai lịch ra sao? Thật làm cho cô muốn tìm hiểu, nhưng trong căn nhà này tốt nhất đừng nên tò mò thứ gì, vì sẽ không có lợi gì cho cô cả, cô biết điều đó.
    - Phu nhân!! Đến giờ rồi đi thôi!! Lễ cưới được tổ chức tại sảnh chính của dinh thự, giờ này chắc lão đại đã ở đó rồi!!
    Thần Nhi hít một hơi thật sâu cố giữ bình tĩnh cho mình, kéo lại mạn che mặt , cô bước theo Tiểu Như.
    Cô được đưa đến một căn phòng phía sau nơi tổ chức lễ cưới. Đến lúc này mà cô còn chưa được nhìn mặt chồng mình nữa.!!
    Ngồi bên trong cô nghe rõ tiếng của vị linh mục:
    " Mời chú rể Cố Đông Thành Vương lên phát biểu vài lời về đám cưới của ngài..
    Một giọng nói quen quen cất lên nhưng cô không biết là đã nghe ở đâu:
    - Tôi không có gì để nói cả vì tất cả mọi người đều biết rồi!"
    Trời ạ, ăn nói, có cần súc tích vậy không?!!
    - Phu nhân !! Sắp đến người rồi!! Người sắp được gặp lão đại rồi đó! – Tiểu Như khẽ nói với cô.
    Ai bảo cô muốn gặp anh ta !! Cô không hề muốn cái đám cưới này, cô chỉ mới mười bảy thôi mà!! Cô còn yêu đời lắm cơ a!!
    " Mời cô dâu Triệu Thần Nhi bước lên lễ đường – giọng vị linh mục lại vang lên"
    Chân cô như muốn nhũn ra :
    - Phu nhân !! Đi với tôi nào! – Tiểu Như đỡ Thần Nhi bước đi.
    Lễ đường_________
    Qua tấm mạn che mặt cô trông thấy lễ đường rất đông người, nhưng không một ai cô quen cả, tất cả những người trong lễ đường ăn vận rất sang trọng, chắc toàn là nhân vật có tiếng tăm. Hướng mắt về nơi cao nhất, nơi có vị linh mục, cô nhìn thấy một thân hình cao lớn trong bộ vest mà hôm qua cô đã chọn, cô không thể thấy rõ mặt người đó.
    Tiểu Như dẫn cô bước lên nơi làm lễ và trao tay cô cho Cố Đông Thành Vương. Lúc này cô đang ở rất gần anh ta, cô ngẩng mặt nhìn anh ta qua tấm mạn che mặt. Một đôi tay thon dài, ấm áp nắm lấy tay cô.
    Tấm mạn che của cô lúc này đã được mở lên. Trước mặt cô là một gương mặt vô cùng anh tuấn, đôi mắt đen tựa như đáy hồ sâu thẳm, sóng mũi cao thanh tú cùng với đôi môi đỏ hồng, trong mắt cô bây giờ như đang nhìn thấy một mỹ nam. Hai người nhìn nhau nhưng không ai hiểu ánh mắt của nhau đang nói lên điều gì!?
    Người đó nắm chặt tay cô, bàn tay ấm áp của người đó cũng rất quen, chỉ là ở đâu.....?
    Cô lúc này đang ngất ngây vì vẻ đẹp của chồng tương lai:
    - Cố Đông Thành Vương! Con có đồng ý lấy cô Triệu Thần Nhi làm vợ hợp pháp, sống với nhau trọn đời cho dù sau này có ốm đau , bệnh tật con vẫn luôn yêu thương và chăm sóc cho cô ấy? – Vị linh mục lên tiếng làm cô vội thoát khỏi cơn say, giúp cô nhớ rằng người ấy không có yêu cô chỉ là lấy cô mà thôi.
    - Con đồng ý!
    Cô có thoáng chút buồn!! Anh ta trả lời như đang trả lời câu hỏi của một trò chơi, bởi vì cuộc hôn nhân không có tình yêu , thì làm sao mà không nhanh gọn cho được.
    - Triệu Thần Nhi!! Con có đồng ý lấy anh Cố Đông Thành Vương làm chồng hợp pháp, sống với nhau trọn đời cho dù sau này có ốm đau , bệnh tật con vẫn luôn yêu thương và chăm sóc cho cậu ấy?
    Ừ thì cũng chỉ là sống qua ngày thôi mà! Cô đâu cần phải ấp úng, e thẹn, hay ngượng ngùng làm gì.
    - Con đồng ý!
    Cô trả lời với tâm trạng không cảm xúc , nhưng cô nào hay biết người trước mặt cô đang thực sự rất vui.!
    - Hai con hãy trao nhẫn cho nhau
    Tiểu Như bước ra đưa nhẫn cho một người đàn ông, ông ta xoay sang đưa cho cô và anh .
    Anh cầm tay cô và nhẹ nhàng đeo vào. Cô nhìn anh mà có chút thoáng rung động.
    Cô cũng đưa tay anh lên và đeo nhẫn vào, anh lại nắm chặt tay cô.
    - Ta xin tuyên bố hai con là vợ chồng! Chú rể, con có thể hôn cô dâu!!
    Hôn?! Cô thoáng giật mình nhưng rồi cũng nghĩ, ừ thì anh ta sẽ không hôn thật , chỉ cần xoay người như trong những bộ phim cô đã từng xem thì mọi người sẽ nghĩ là hôn thật thôi!! Nhưng cô không ngờ, nụ hôn của anh rất cuồng nhiệt như muốn đốt cháy môi cô.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Thần Nhi sụt sịt nhìn ba mẹ, cổ họng cô nghẹn đắng cố nói : - Con...sẽ đồng ý!! Ông bà Triệu nhìn đứa con gái mười bảy tuổi của mình mà đau lòng, vì lời hứa năm ấy với người đó mà đã làm cho đứa con gái ngây thơ chưa biết gì của mình phải cưới một người hơn nó gần mười tuổi. - Ông ra ngoài đi!! Để tôi nói chuyện với con bé! Ngày mai là nó phải đi qua bên đó rồi.!! – Bà Triệu lau nước mắt nhìn chồng mình. Chồng lui ra ngoài rồi bà lại ôm cô vào lòng mà khóc: - Con qua đó phải biết giữ mình một chút, nhịn một chút . Người ta bảo làm gì thì phải làm không được cãi lại, không được bướng bỉnh đâu nghe con. Gia đình người ta có quyền thế bởi vậy con phải học rất nhiều thứ biết chưa!! Hai mẹ con ôm nhau mà khóc. Tối hôm ấy cô ôm bà mà ngủ Hôm sau___________ Bà Triệu giúp con gái thay quần áo rồi đưa cô ra cổng. Bên ngoài một chiếc xe BMW đã chờ sẵn, một người đàn ông già đang cung kính đợi Thần Nhi. - Tiểu thư mời cô lên xe!! – Người đàn ông cúi đầu mở cửa xe. Thần Nhi vẫn còn muốn níu tay mẹ.! - Đi đi con!! Đâu phải là không được về nữa đâu!!! Thần Nhi ngậm ngùi nhìn mẹ rồi leo lên xe. Người đàn ông cúi đầu chào bà rồi cũng lên xe. Chiếc xe nổ máy và lăn bánh, rời khỏi ngôi nhà thân thương đã bên cạnh Thần Nhi suốt mười bảy năm, cô lại nghẹn ngào. Người đàn ông nhìn cô mà cũng tủi lòng, tội cho cô chỉ mới mười bảy tuổi mà phải lấy chồng. Bây giờ tuy là cuộc sống đã đổi mới về hôn nhân nhưng với quyền thế của cậu Hai thì cho dù cậu có cưới một đứa bé 10 tuổi cũng không ai dám lên tiếng. Tội cho Thần Nhi ông lên tiếng an ủi cô: - Tiểu thư cô đừng buồn , tuy lạnh lùng nhưng lão đại không để ai phải thiệt thòi đâu! Cô đừng lo lắng, đừng khóc nữa! - Dạ vâng! Cô lấy khăn giấy lau nước mắt. _________ Chiếc xe chạy vào một căn biệt thự xa hoa. Người đàn ông bước xuống, chạy lại mở cửa cho cô. Đứng trước một căn nhà như thế này Thần Nhi có chút lo sợ vì trước giờ cô chưa bao giờ sống trong một nơi xa hoa như thế này. - Tiểu thư!! Trước khi cưới thì cô dâu chú rể không được nhìn mặt nhau nên trước khi đến ngày mai cô sẽ ở căn phòng ở khu Đông, lão đại ở bên khu Tây. Đây là quy định của gia tộc, cần phải chấp hành. Cô cúi đầu dạ vâng rồi bước đi theo ông quản gia - Bác cho cháu hỏi.....bác tên gì....với lại..... Nghe cô ấp úng vậy ông cũng hiểu cô muốn nói gì: - Cô cứ gọi tôi là ông Tần. Còn lão đại tên Thành Vương. - Thôi đến rồi cô vào đi sẽ có người giúp cô chuẩn bị Một lần nữa cô lại cúi đầu nhìn bóng dáng ông quản gia khuất đi. Thành Vương là tên chồng cô sao? Cái tên nghe thật vương giả. Cô thở dài, bây giờ không biết phải thế nào, cô vì bố mẹ nên mới chấp nhận cuộc hôn nhân này. - Chào tiểu thư!! – một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai cô. - A!! Chào chị!! – Thần Nhi cúi đầu. - Ấy tiểu thư đừng gọi tôi là chị , lão đại Gi*t tôi mất!! Tiểu thư gọi tôi là Tiểu Như đi ạ!! - À!! Xin lỗi.....Tiểu Như!! – Cô khó khăn gọi người lớn tuổi hơn mình bằng tên. - Tôi đưa tiểu thư lên phòng!! Cô có thể lên chọn áo cưới cô thích cho ngày mai!! Sẵn tiện chọn cho lão đại luôn!! Cái này là lão đại dặn!! Thần Nhi cúi gật đầu rồi đi theo người hầu vào phòng. Không phải không được nghe nói nhà chồng tương lai giàu nhưng giàu như thế này làm cho Thần Nhi không thể tưởng tượng nổi!! Mọi thiết bị trong căn phòng đều rất hiện đại. Căn phòng rộng bằng nhà của cô!! Không thể diễn tả nên lời. Mọi thứ đều rất xa xỉ.!! Tiểu Như chỉ cho cô các nút điều khiển để mở tủ quần áo, cửa sổ, phòng tắm,.... Cô cũng rất chậm rãi tiếp thu từng chút một!! - Tiểu thư, tất cả mọi quần áo ở đây là của cô , chúng đã được thiết kế riêng theo số đo cơ thể của cô. Tiểu thư rất xinh!! - Cảm...cảm ơn! – trời ạ!! Đến số đo cơ thể cô mà họ cũng đào ra được nữa, ghê thật. Thật đúng như lời Tiểu Như nói!! Cô có chiều cao 1m70, thân hình đầy đặn với bộ иgự¢ không lớn không nhỏ rất vừa vặn, eo thon gọn, ௱ôЛƓ nở. Cô khiến nhiều người phải ngoái nhìn mình khi đi ngoài đường . - Tiểu thư!! Cô chọn đồ đi!! Bên phải là đồ của cô, bên trái là đồ của lão đại , cô chọn xong rồi thì kêu Tiểu Như, Tiểu Như ở bên ngoài đợi cô. - Vâng!! Tiểu Như lui ra rồi giờ chỉ còn mình cô với cái núi quần áo. Nhìn vào cái nào cũng đẹp cả không biết phải lựa cái nào cho hợp cả. Đứng nhìn được một lúc lâu cô mới lấy ra hai bộ, một bộ là váy cưới cô dâu dành cho cô, cái váy này được cách tân nên chỉ ngắn ngang đùi, vai hở và lưng trần, màu xanh biển nhạt. Cô chỉ thích mặc những thứ đơn giản không thích luộm thuộm. Cái kia là bộ vest nam, màu trắng viền đen nhìn rất hợp với chiếc váy của cô. Cô chọn xong thì gọi Tiểu Như vào. - Cô thấy thế nào? Có được không? Người đó....sẽ thích chứ?! - Dạ?!! Cô nói lão đại à?! Lão đại rất bận nên không có thời gian với mấy bộ trang phục này đâu nên mới bảo cô chọn. Thần Nhi thở dài trong lòng, có chút thất vọng, hụt hẫng. Ừ thì anh ta đâu phải vì yêu nên mới cưới cô, cô và anh ta còn chưa biết mặt nhau, đám cưới này đâu phải là đám cưới mà cô từng mơ ước, đâu phải sự đeo đuổi của người ấy làm cô động lòng mà chỉ là cuộc hôn nhân đã sắp đặt vì lời hứa. - Nhưng phải nói tiểu thư cô rất có mắt thẩm mĩ. Đây là hai bộ trang phục đẹp nhất đấy!! chúng được nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế và chỉ mới được thiết kế tuần trước thôi! Cô vào thay thử đi!! – Tiểu Như nhấn nút mở cửa phòng tắm rồi đẩy cô vào trong. Lát sau_________ - Trông tôi xấu lắm à!!?? – Thần Nhi nhăn mặt nhìn Tiểu Như vì thấy Tiểu Như nhìn mình không chớp mắt. Tiểu Như vội xua tay: - Không!! Không phải!! Tiểu thư rất xinh, trông như nàng tiên ấy! Phải nói là cô rất xinh trong bộ váy cưới đó!! Chiếc váy ôm gọn vòng eo của cô, để lộ đôi chắn trắng nõn, thon dài của cô. - Thật không thể tin được, tiểu thư xinh quá đi mất! Thôi!! Tiểu thư!! Bây giờ cô đi nghỉ đi!! Để ngày mai còn chuẩn bị!! - Uhm! Cô lên giường nằm suy nghĩ, cô muốn biết người cô sắp lấy có tốt không, mặt mũi ra sao, có bệnh tật gì không?, có thể là người để cô ở bên suốt đời dù chỉ là " sống qua ngày" hay không?? Suy nghĩ....suy nghĩ đến khi cô chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ cô nghe thấy một giọng nói ấm vang lên bên tai: - Em có biết anh chờ ngày này bao lâu rồi không?! Sáng hôm sau______________ Thợ làm tóc, thợ trang điểm đang vây quanh cô để giúp cô trở thành cô dâu xinh đẹp nhất từ trước đến nay. Trang điểm xong, Tiểu Như giúp cô thay váy cưới: - Tiểu thư!! Cô xinh quá!! Không biết lão đại có rung động hay không nữa!! Tiểu thư....ấy ૮ɦếƭ! Phu nhân !! Nói cho cô nghe một chuyện, từ trước đến giờ lão đại không bao giờ gần nữ sắc , kể cả người hầu chúng tôi cũng phải cách xa lão đại 100m . Cô cũng hiểu vì sao Tiểu Như gọi mình là phu nhân mà không gọi là tiểu thư nữa! Anh ta không gần nữ giới thì chắc lấy cô xong anh ta sẽ quăng cô ngồi ở trong phòng suốt ngày không đếm xỉa.(tủi thân quá oa oa ) Chợt nhớ ra một thứ, cô hỏi khẽ Tiểu Như: - Anh ấy.....người đó....như thế nào?! Tiểu Như nghe cô hỏi liền cúi đầu nói khẽ: - Lão đại rất đẹp trai!! Đại nam thần aaa...nhưng trong nhà này không ai được phép có tình cảm với lão đại dù chỉ trong suy nghĩ, nếu ngài ấy biết được thì chúng tôi sẽ ૮ɦếƭ không toàn mạng.! Nghe đến đây Thần Nhi như sững người! Rốt cuộc người cô sắp lấy là người như thế nào?! Lai lịch ra sao? Thật làm cho cô muốn tìm hiểu, nhưng trong căn nhà này tốt nhất đừng nên tò mò thứ gì, vì sẽ không có lợi gì cho cô cả, cô biết điều đó. - Phu nhân!! Đến giờ rồi đi thôi!! Lễ cưới được tổ chức tại sảnh chính của dinh thự, giờ này chắc lão đại đã ở đó rồi!! Thần Nhi hít một hơi thật sâu cố giữ bình tĩnh cho mình, kéo lại mạn che mặt , cô bước theo Tiểu Như. Cô được đưa đến một căn phòng phía sau nơi tổ chức lễ cưới. Đến lúc này mà cô còn chưa được nhìn mặt chồng mình nữa.!! Ngồi bên trong cô nghe rõ tiếng của vị linh mục: " Mời chú rể Cố Đông Thành Vương lên phát biểu vài lời về đám cưới của ngài.. Một giọng nói quen quen cất lên nhưng cô không biết là đã nghe ở đâu: - Tôi không có gì để nói cả vì tất cả mọi người đều biết rồi!" Trời ạ, ăn nói, có cần súc tích vậy không?!! - Phu nhân !! Sắp đến người rồi!! Người sắp được gặp lão đại rồi đó! – Tiểu Như khẽ nói với cô. Ai bảo cô muốn gặp anh ta !! Cô không hề muốn cái đám cưới này, cô chỉ mới mười bảy thôi mà!! Cô còn yêu đời lắm cơ a!! " Mời cô dâu Triệu Thần Nhi bước lên lễ đường – giọng vị linh mục lại vang lên" Chân cô như muốn nhũn ra : - Phu nhân !! Đi với tôi nào! – Tiểu Như đỡ Thần Nhi bước đi. Lễ đường_________ Qua tấm mạn che mặt cô trông thấy lễ đường rất đông người, nhưng không một ai cô quen cả, tất cả những người trong lễ đường ăn vận rất sang trọng, chắc toàn là nhân vật có tiếng tăm. Hướng mắt về nơi cao nhất, nơi có vị linh mục, cô nhìn thấy một thân hình cao lớn trong bộ vest mà hôm qua cô đã chọn, cô không thể thấy rõ mặt người đó. Tiểu Như dẫn cô bước lên nơi làm lễ và trao tay cô cho Cố Đông Thành Vương. Lúc này cô đang ở rất gần anh ta, cô ngẩng mặt nhìn anh ta qua tấm mạn che mặt. Một đôi tay thon dài, ấm áp nắm lấy tay cô. Tấm mạn che của cô lúc này đã được mở lên. Trước mặt cô là một gương mặt vô cùng anh tuấn, đôi mắt đen tựa như đáy hồ sâu thẳm, sóng mũi cao thanh tú cùng với đôi môi đỏ hồng, trong mắt cô bây giờ như đang nhìn thấy một mỹ nam. Hai người nhìn nhau nhưng không ai hiểu ánh mắt của nhau đang nói lên điều gì!? Người đó nắm chặt tay cô, bàn tay ấm áp của người đó cũng rất quen, chỉ là ở đâu.....? Cô lúc này đang ngất ngây vì vẻ đẹp của chồng tương lai: - Cố Đông Thành Vương! Con có đồng ý lấy cô Triệu Thần Nhi làm vợ hợp pháp, sống với nhau trọn đời cho dù sau này có ốm đau , bệnh tật con vẫn luôn yêu thương và chăm sóc cho cô ấy? – Vị linh mục lên tiếng làm cô vội thoát khỏi cơn say, giúp cô nhớ rằng người ấy không có yêu cô chỉ là lấy cô mà thôi. - Con đồng ý! Cô có thoáng chút buồn!! Anh ta trả lời như đang trả lời câu hỏi của một trò chơi, bởi vì cuộc hôn nhân không có tình yêu , thì làm sao mà không nhanh gọn cho được. - Triệu Thần Nhi!! Con có đồng ý lấy anh Cố Đông Thành Vương làm chồng hợp pháp, sống với nhau trọn đời cho dù sau này có ốm đau , bệnh tật con vẫn luôn yêu thương và chăm sóc cho cậu ấy? Ừ thì cũng chỉ là sống qua ngày thôi mà! Cô đâu cần phải ấp úng, e thẹn, hay ngượng ngùng làm gì. - Con đồng ý! Cô trả lời với tâm trạng không cảm xúc , nhưng cô nào hay biết người trước mặt cô đang thực sự rất vui.! - Hai con hãy trao nhẫn cho nhau Tiểu Như bước ra đưa nhẫn cho một người đàn ông, ông ta xoay sang đưa cho cô và anh . Anh cầm tay cô và nhẹ nhàng đeo vào. Cô nhìn anh mà có chút thoáng rung động. Cô cũng đưa tay anh lên và đeo nhẫn vào, anh lại nắm chặt tay cô. - Ta xin tuyên bố hai con là vợ chồng! Chú rể, con có thể hôn cô dâu!! Hôn?! Cô thoáng giật mình nhưng rồi cũng nghĩ, ừ thì anh ta sẽ không hôn thật , chỉ cần xoay người như trong những bộ phim cô đã từng xem thì mọi người sẽ nghĩ là hôn thật thôi!! Nhưng cô không ngờ, nụ hôn của anh rất cuồng nhiệt như muốn đốt cháy môi cô. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comentários 0 Compartilhamentos 3039 Visualizações
  • " Lục soát hết tất cả, nhất định phải tìm ra hắn cho tôi."
    " Vâng! "
    Giọng nói Cố Tổng cất lên, thì liền có một đám người mặc bộ đồ vest đen, khí thế hùng hổ xông vào, lục tung tất cả mọi nơi, mọi ngõ ngách.
    " Các người đang làm gì ở nhà của tôi vậy?"
    Trần Mãn Mãn vừa đi làm về, nhìn thấy căn hộ của mình đang bị một đám người lạ xông vào, cô tỏ ra rất tức giận, đi nhanh đến đứng trước mặt anh, gân cổ lên nói.
    " Này anh, trước khi tôi nổi giận, thì mau đem người của anh đi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ gọi báo công an vì tội đột nhập nhà trái phép."
    Anh nhìn cô cười khẩy.
    " Vậy mà còn có thể đứng đây, lớn tiếng được với tôi sao?"
    " Ý anh là gì? "
    Vừa dứt câu thì một trong số người đó đi ra, kính cẩn nói.
    " Cố Tổng, không tìm thấy hắn, có lẽ hắn đã cao chạy xa bay rồi."
    Cố Tổng sao?
    Lòng cô trấn động một cái, người đứng trước mặt cô, vậy mà lại là Cố Tổng, một tổng tài lạnh lùng, kiêu ngạo không chịu thua bất kỳ ai đây sao?
    Hình như, cô đã động phải người không nên động rồi.
    Nhưng tại sao anh ta lại ở đây? Lại còn cho người lục tung nhà cô lên.
    Cố Tổng đưa ánh mắt nhìn cô, giống như đang dò xét một lượt, anh nhíu này.
    " Đưa cô ta đi."
    Cô chợt giật mình, hoảng hốt.
    " Các người làm gì vậy? Muốn đưa tôi đi đâu? Tôi sẽ báo cảnh sát các người đấy."
    Khuôn mặt lạnh lùng điềm đạm ấy, vẫn đang nhìn cô, khoé miệng khẽ nhếch lên.
    " Đọc cho cô ta nghe."
    " Vâng!"
    Ngay sau đó, một tên đứng phía sau bước lên, ăn mặc khác đôi chút với mấy tên kia, giống như các quản gia trong các bộ phim truyền hình, bề ngoài tầm khoảng 40 hoặc 45 tuổi, cầm một tập văn án, dõng dạc đọc lên.
    " Vào ngày 24 tháng 8, vào tầm khoảng 22 giờ tối hôm qua, một tên sát nhân đã đột nhập vào nhà của một cô gái đang mang thai, Gi*t cả mẹ lẫn con, ςướק hết tài sản có giá trị. Sau khi điều tra thì xác định kẻ sát nhân ấy chính là Trần Đình đang sống tại căn hộ ba lẻ tư và nạn nhân không ai khác tên, Tô Sam Sam."
    Mãn Mãn nghe xong, cơ thể bỗng lảo đảo như không thể tin rằng đó là sự thật, mặc dù anh trai cô có ham mê cờ bạc, nợ nần đều do cô đi làm kiếm tiền để trả nợ, nhưng không đến mức phải lâm vào đường cùng mà Gi*t người.
    Trần Mãn Mãn là một nhà thiết kế bình thường, hằng ngày tan ca còn phải đi làm thêm đến nửa đêm mới về, cô là một cô gái hiền lành, thùy mị, nết na nhưng số phận lại trêu đùa cô, có một anh trai trái ngược lại, hống hách, sĩ diện và ăn chơi.
    Giọng cô run rẩy, lắp bắp.
    " C...Có nhầm lần đúng không? A...anh tôi sao có thể Gi*t người được?."
    " Chứng cứ rành rành ra đây, cô nghĩ tôi rảnh hơi mà đi vu oan cho anh trai cô sao?"
    Ngọn lửa trong anh lại bừng lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn cô.
    Trong lòng cô bây giờ cảm thấy rất hoang mang, không biết nên làm gì bây giờ, chỉ biết cúi đầu thay mặt anh trai nói " xin lỗi."
    " Xin lỗi!?"
    Giọng của anh càng trở nên khó nghe hơn, một tay đấm về phía Mãn Mãn.
    Nhưng cũng may cú đấm đó chỉ là quyệt qua mặt cô, đấm thẳng vào tường, anh gằn giọng nhìn cô, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, làm cô sợ hãi, khắp người không rét mà run.
    Người trước mặt cô không phải nhân vật đơn giản, vợ sắp cưới của anh tên Tô Sam Sam, ai mà không biết chứ, nhưng việc anh trai cô Gi*t cô gái đó thì bản thân cô hoàn toàn không biết.
    " Xin lỗi, thì vợ con tôi có sống lại không?"
    Mãn Mãn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, hai tay đã đổ đầy mồ hôi, cô không biết nên nói thế nào nữa, Gi*t người phải đền mạng, cái này đương nhiên là cô biết.
    Nhưng anh trai cô đã bỏ trốn, để lại đống phiền phức này, mãi một lúc cô mới mấp máy được vài chữ.
    " Tôi... Tôi sẽ đi tìm anh trai về cho các người."
    "Không cần."
    Mãn Mãn ngẩng đầu, ngạc nhiên trước câu nói của anh.
    " Anh không truy cứu nữa sao?"
    " Ai nói là không? Gi*t con trai tôi, thì tôi bắt cô phải sinh con cho tôi."
    " Anh... Anh muốn làm cái gì?"
    Mãn Mãn sợ hãi, bước lùi lại, dường như cô chợt hiểu ra cái gì đó.
    Anh cầm chặt tay cô, rồi vác cô lên vai, mặc cho cô có vùng vẫy anh cũng không quan tâm.
    " Buông tôi ra, thả tôi xuống, anh muốn làm gì? Mau thả tôi xuống."
    Cho dù có cố gắng bao nhiêu, thì đổi lại cũng chỉ bằng không.
    Anh lạnh giọng, dặn dò đám người bên ngoài.
    " Đứng ở ngoài, không cho phép bất kỳ ai bước vào trong."
    " Vâng!."
    Anh vác cô lên vai, đi thẳng vào trong nhà.
    Lúc này nước mắt cô đã ướt nhẹp, giọng nói van xin anh, nghẹn ngào trong nước mắt.
    " Xin anh, anh muốn Gi*t tôi cũng được, muốn tôi đền mạng cho vợ anh cũng được, nhưng xin anh... Tôi chưa muốn sinh con."
    Mặc cho cô có cầu xin cỡ nào, anh vẫn không quan tâm, đi vào phòng đóng cửa một cái rầm, rồi ném mạnh cô lên giường, đè ૮ưỡɳɠ éρ cô.
    Bất ngờ nụ hôn cháy bỏng áp vào đôi môi nhỏ nhắn của cô, hương vị dâu tây lan toả khắp khoang miệng, anh càng hung bạo hơn quấn lấy đầu lưỡi của cô, khiến cô không thể thở được. Vùng vẫy, đẩy anh ra.
    " Làm ơn, tha cho tôi đi."
    Cô bật khóc nức nở.
    Mặt anh vẫn không biến sắc, ngồi lên người cô dùng thắt lưng, cột hai tay giơ lên trên.
    " Cô nghe cho rõ đây, từ giờ trở đi, tôi sẽ khiến cô sống không bằng ૮ɦếƭ, sống phải sinh con cho tôi đến khi tôi chán thì thôi."
    Mãn Mãn khóc lóc, lắc đầu tỏ ý không muốn, nhưng anh không cho cô lựa chọn, lập tức xé toạc chiếc váy công sở bó sát mà cô đang mặc, để lộ một đôi chân vô cùng trắng nõn và thon gọn.
    Không chỉ luồn lách khắp khoang miệng cô, bàn tay hư hỏng ấy còn luồn xuống phía dưới, cái cảm giác ấy khiến cô giật bắn mình, càng hoảng sợ hơn.
    Đôi mắt ngấn lệ, chống cự anh, nhưng càng chống cự lại càng khiến anh phấn khích, giống như một con hổ đói đang vồ tới một miếng thịt tươi.
    Khắp người cô run rẩy một cách kỳ lạ, ngay sau đó cơ thể rắn chắc, 8 múi hiện ra trước mắt cô, chiếc quần tây âu cũng bị cởi bỏ, nhìn thấy cảnh tượng này, cô lại hoảng sợ hơn, van xin anh, đầy tuyệt vọng.
    " Tôi xin anh đấy, xin đừng làm vậy với tôi mà."
    Tiếng khóc nghẹn ngào, nghe không rõ chữ, nhưng anh cũng chẳng mấy để tâm, trong mắt anh lúc này chỉ toàn là hận thù mà thôi.
    Một cơn đau nhói từ phía dưới, cô siết chặt tay xuống chiếc ga đệm, một dòng máu đỏ hồng cứ vậy chảy ra thấm qua đệm trắng êm ái.
    Nhiệt độ cơ thể dần nóng lên của cả hai, đang cọ sát vào nhau, một thứ cảm giác lạ lẫm không thể diễn tả.
    Đây là lần đầu của cô, và cũng đã bị anh ςướק đi, cô hận anh.
    Cổ họng nghẹn cứng, hai hàng lệ không ngừng chảy ra, cô không dám nhìn, mặc cho anh có ђàภђ ђạ cơ thể cô thế nào đi chăng nữa, cô cũng không còn phản kháng.
    Không dám mở mắt, đôi mắt cô nhắm nghiền lại, cắn chặt môi đến bật máu, cô không muốn phát ra bất cứ một âm thanh nào, trong căn phòng tĩnh lặng ấy, chỉ thỉnh thoảng vang lên những tiếng động nhẹ, và hơi thở dồn dập của a.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    " Lục soát hết tất cả, nhất định phải tìm ra hắn cho tôi." " Vâng! " Giọng nói Cố Tổng cất lên, thì liền có một đám người mặc bộ đồ vest đen, khí thế hùng hổ xông vào, lục tung tất cả mọi nơi, mọi ngõ ngách. " Các người đang làm gì ở nhà của tôi vậy?" Trần Mãn Mãn vừa đi làm về, nhìn thấy căn hộ của mình đang bị một đám người lạ xông vào, cô tỏ ra rất tức giận, đi nhanh đến đứng trước mặt anh, gân cổ lên nói. " Này anh, trước khi tôi nổi giận, thì mau đem người của anh đi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ gọi báo công an vì tội đột nhập nhà trái phép." Anh nhìn cô cười khẩy. " Vậy mà còn có thể đứng đây, lớn tiếng được với tôi sao?" " Ý anh là gì? " Vừa dứt câu thì một trong số người đó đi ra, kính cẩn nói. " Cố Tổng, không tìm thấy hắn, có lẽ hắn đã cao chạy xa bay rồi." Cố Tổng sao? Lòng cô trấn động một cái, người đứng trước mặt cô, vậy mà lại là Cố Tổng, một tổng tài lạnh lùng, kiêu ngạo không chịu thua bất kỳ ai đây sao? Hình như, cô đã động phải người không nên động rồi. Nhưng tại sao anh ta lại ở đây? Lại còn cho người lục tung nhà cô lên. Cố Tổng đưa ánh mắt nhìn cô, giống như đang dò xét một lượt, anh nhíu này. " Đưa cô ta đi." Cô chợt giật mình, hoảng hốt. " Các người làm gì vậy? Muốn đưa tôi đi đâu? Tôi sẽ báo cảnh sát các người đấy." Khuôn mặt lạnh lùng điềm đạm ấy, vẫn đang nhìn cô, khoé miệng khẽ nhếch lên. " Đọc cho cô ta nghe." " Vâng!" Ngay sau đó, một tên đứng phía sau bước lên, ăn mặc khác đôi chút với mấy tên kia, giống như các quản gia trong các bộ phim truyền hình, bề ngoài tầm khoảng 40 hoặc 45 tuổi, cầm một tập văn án, dõng dạc đọc lên. " Vào ngày 24 tháng 8, vào tầm khoảng 22 giờ tối hôm qua, một tên sát nhân đã đột nhập vào nhà của một cô gái đang mang thai, Gi*t cả mẹ lẫn con, ςướק hết tài sản có giá trị. Sau khi điều tra thì xác định kẻ sát nhân ấy chính là Trần Đình đang sống tại căn hộ ba lẻ tư và nạn nhân không ai khác tên, Tô Sam Sam." Mãn Mãn nghe xong, cơ thể bỗng lảo đảo như không thể tin rằng đó là sự thật, mặc dù anh trai cô có ham mê cờ bạc, nợ nần đều do cô đi làm kiếm tiền để trả nợ, nhưng không đến mức phải lâm vào đường cùng mà Gi*t người. Trần Mãn Mãn là một nhà thiết kế bình thường, hằng ngày tan ca còn phải đi làm thêm đến nửa đêm mới về, cô là một cô gái hiền lành, thùy mị, nết na nhưng số phận lại trêu đùa cô, có một anh trai trái ngược lại, hống hách, sĩ diện và ăn chơi. Giọng cô run rẩy, lắp bắp. " C...Có nhầm lần đúng không? A...anh tôi sao có thể Gi*t người được?." " Chứng cứ rành rành ra đây, cô nghĩ tôi rảnh hơi mà đi vu oan cho anh trai cô sao?" Ngọn lửa trong anh lại bừng lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn cô. Trong lòng cô bây giờ cảm thấy rất hoang mang, không biết nên làm gì bây giờ, chỉ biết cúi đầu thay mặt anh trai nói " xin lỗi." " Xin lỗi!?" Giọng của anh càng trở nên khó nghe hơn, một tay đấm về phía Mãn Mãn. Nhưng cũng may cú đấm đó chỉ là quyệt qua mặt cô, đấm thẳng vào tường, anh gằn giọng nhìn cô, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, làm cô sợ hãi, khắp người không rét mà run. Người trước mặt cô không phải nhân vật đơn giản, vợ sắp cưới của anh tên Tô Sam Sam, ai mà không biết chứ, nhưng việc anh trai cô Gi*t cô gái đó thì bản thân cô hoàn toàn không biết. " Xin lỗi, thì vợ con tôi có sống lại không?" Mãn Mãn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, hai tay đã đổ đầy mồ hôi, cô không biết nên nói thế nào nữa, Gi*t người phải đền mạng, cái này đương nhiên là cô biết. Nhưng anh trai cô đã bỏ trốn, để lại đống phiền phức này, mãi một lúc cô mới mấp máy được vài chữ. " Tôi... Tôi sẽ đi tìm anh trai về cho các người." "Không cần." Mãn Mãn ngẩng đầu, ngạc nhiên trước câu nói của anh. " Anh không truy cứu nữa sao?" " Ai nói là không? Gi*t con trai tôi, thì tôi bắt cô phải sinh con cho tôi." " Anh... Anh muốn làm cái gì?" Mãn Mãn sợ hãi, bước lùi lại, dường như cô chợt hiểu ra cái gì đó. Anh cầm chặt tay cô, rồi vác cô lên vai, mặc cho cô có vùng vẫy anh cũng không quan tâm. " Buông tôi ra, thả tôi xuống, anh muốn làm gì? Mau thả tôi xuống." Cho dù có cố gắng bao nhiêu, thì đổi lại cũng chỉ bằng không. Anh lạnh giọng, dặn dò đám người bên ngoài. " Đứng ở ngoài, không cho phép bất kỳ ai bước vào trong." " Vâng!." Anh vác cô lên vai, đi thẳng vào trong nhà. Lúc này nước mắt cô đã ướt nhẹp, giọng nói van xin anh, nghẹn ngào trong nước mắt. " Xin anh, anh muốn Gi*t tôi cũng được, muốn tôi đền mạng cho vợ anh cũng được, nhưng xin anh... Tôi chưa muốn sinh con." Mặc cho cô có cầu xin cỡ nào, anh vẫn không quan tâm, đi vào phòng đóng cửa một cái rầm, rồi ném mạnh cô lên giường, đè ૮ưỡɳɠ éρ cô. Bất ngờ nụ hôn cháy bỏng áp vào đôi môi nhỏ nhắn của cô, hương vị dâu tây lan toả khắp khoang miệng, anh càng hung bạo hơn quấn lấy đầu lưỡi của cô, khiến cô không thể thở được. Vùng vẫy, đẩy anh ra. " Làm ơn, tha cho tôi đi." Cô bật khóc nức nở. Mặt anh vẫn không biến sắc, ngồi lên người cô dùng thắt lưng, cột hai tay giơ lên trên. " Cô nghe cho rõ đây, từ giờ trở đi, tôi sẽ khiến cô sống không bằng ૮ɦếƭ, sống phải sinh con cho tôi đến khi tôi chán thì thôi." Mãn Mãn khóc lóc, lắc đầu tỏ ý không muốn, nhưng anh không cho cô lựa chọn, lập tức xé toạc chiếc váy công sở bó sát mà cô đang mặc, để lộ một đôi chân vô cùng trắng nõn và thon gọn. Không chỉ luồn lách khắp khoang miệng cô, bàn tay hư hỏng ấy còn luồn xuống phía dưới, cái cảm giác ấy khiến cô giật bắn mình, càng hoảng sợ hơn. Đôi mắt ngấn lệ, chống cự anh, nhưng càng chống cự lại càng khiến anh phấn khích, giống như một con hổ đói đang vồ tới một miếng thịt tươi. Khắp người cô run rẩy một cách kỳ lạ, ngay sau đó cơ thể rắn chắc, 8 múi hiện ra trước mắt cô, chiếc quần tây âu cũng bị cởi bỏ, nhìn thấy cảnh tượng này, cô lại hoảng sợ hơn, van xin anh, đầy tuyệt vọng. " Tôi xin anh đấy, xin đừng làm vậy với tôi mà." Tiếng khóc nghẹn ngào, nghe không rõ chữ, nhưng anh cũng chẳng mấy để tâm, trong mắt anh lúc này chỉ toàn là hận thù mà thôi. Một cơn đau nhói từ phía dưới, cô siết chặt tay xuống chiếc ga đệm, một dòng máu đỏ hồng cứ vậy chảy ra thấm qua đệm trắng êm ái. Nhiệt độ cơ thể dần nóng lên của cả hai, đang cọ sát vào nhau, một thứ cảm giác lạ lẫm không thể diễn tả. Đây là lần đầu của cô, và cũng đã bị anh ςướק đi, cô hận anh. Cổ họng nghẹn cứng, hai hàng lệ không ngừng chảy ra, cô không dám nhìn, mặc cho anh có ђàภђ ђạ cơ thể cô thế nào đi chăng nữa, cô cũng không còn phản kháng. Không dám mở mắt, đôi mắt cô nhắm nghiền lại, cắn chặt môi đến bật máu, cô không muốn phát ra bất cứ một âm thanh nào, trong căn phòng tĩnh lặng ấy, chỉ thỉnh thoảng vang lên những tiếng động nhẹ, và hơi thở dồn dập của a. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comentários 0 Compartilhamentos 2423 Visualizações
  • Cô - Khiết Như là một nữ sinh cấp ba mang vẻ ngoài trong sáng thuần khiết, từ thành tích học tập đến số bằng khen cô nhận được đều rất đáng nể. Bố mẹ và thầy cô đều đặt hi vọng rất lớn vào cô.
    Một con người bình thường cô có thể hoàn mỹ như thế? Không, đó là đương nhiên. Khiết Như học hành giỏi giang, ngoan ngoãn lễ phép với mọi người là đúng. Nhưng ngoan không có nghĩa là ngoan hẳn, chỉ là cô không để lộ ra ngoài sở thích xem phim A Phiến ( *).
    ( *) A Phiến là ρhɨʍ ɲǥườɨ ℓớɲ.
    Tất cả các thể loại cô đã gặm qua trên dưới mười bộ, thỉnh thoảng chờ phim còn lên wab đọc truyện tranh 18+ vừa xem vừa bình luận tư thế của nam nữ chính.
    Hắn - Cố Dư Thành là thầy giáo gia sư của cô. Tuy nói là gia sư nhưng hắn cũng chỉ hơn cô vài tuổi, bởi hắn chỉ mới ra trường và bắt đầu công việc dạy học được một năm. Cô là học sinh duy nhất hắn dạy ở nhà vì hắn thích cô, rất thích cô.
    Hôm nay không khác với mọi ngày, hắn xách cặp đến nhà cô chuẩn bị dạy học. Từ trong bố mẹ thấy hắn đã niềm nở chào hỏi:
    " Chào thầy Cố , để tôi lên gọi em xuống chào thầy. "
    Cố Dư Thành lắc đầu xua tay, hắn thấy điều này không cần thiết nên từ chối:
    " Chào bác. Không cần đâu, dù sao cũng học trên phòng bắt Khiết Như xuống lại tốn công lên "
    Bà Chu gật đầu đồng ý cười vẫn lịch sự với hắn:
    " Vậy mời thầy lên lầu."
    Hắn cảm ơn rồi cười đáp lễ xong mới tiến lên phòng cô.
    Càng tiến gần cánh cửa khép hờ hắn càng nghe thấy âm thanh mị hoặc o ép từ hai cơ thể. Cố Dư Thành tiến vào thêm bảy bước liền nhìn thấy cô đang nằm ườn trên thảm chăm chú nhìn màn hình máy tính. Nhưng trên đó không phải là ρhɨʍ ɲǥườɨ ℓớɲ sao, vậy mà cô vừa ăn bánh xốp vừa uống coca như đang xem rạp vậy. Quá biến thái.
    Cố Dư Thành không vội gọi cô mà chỉ đứng quan sát. Một lúc bộ phim đã tới hồi quan trọng âm thanh từ cô gái trong màn hình ՐêՈ Րỉ:
    " Sensei.. ya..yamete.."
    (" Thầy.. đừng mà.. đừng mà ")
    Đôi mắt nghiêm nghị bỗng lóe lên tia sáng gì đó, câu môi của Cố Dư Thành cũn không tự chủ mà cong lên. Hóa ra là cô học trò nhỏ của hắn thích như vậy.
    Tách, hắn chụp lại vài bức " làm kỉ niệm ". Đúng lúc cô quay mặt lại thì vừa lúc bị hắn chụp trúng. Cái màn hình và cô chễm chệ trên bức ảnh. Khiết Như hốt hoảng:
    " Thầy tới sớm thế ạ? Em nhớ còn 30p nữa mà."
    Cố Dư Thành cong môi đồng thời đem ra bức ảnh huơ huơ trước mặt cô :
    " Tôi không đến sớm làm sao biết trò biến thái của em? "
    Cô cắn môi xông tới ςướק điện thoại, nếu để cho mọi người biết thì thê thảm rồi. Hình tượng trong sáng bao nhiêu lâu sẽ tan tành :
    " Thầy đưa cho em! Mau đưa cho em! "
    Cố Dư Thành đưa tay ra nhanh gọn ghìm lấy eo cô, người chạm vào người. Cô khổ sở chới với nhưng vô vọng. Hắn kéo cô sát hơn thì thầm vào tai:
    " Nếu em đem hết hành động trên phim một lần thực hiện hết với tôi, tôi sẽ đưa cho em. "
    Khiết Như cứng họng, cô không ngờ vẻ ngoài ôn nhu,bảnh trai mà bên trong lại biến thái như thế. Đúng là đồ.. đồ giống cô:
    " Thầy.."
    Cố Dư Thành xoa tóc cô, hắn rất thích mái tóc mượt dài của cô:
    " Tôi thế nào? "
    Cô hét lên thực chỉ muốn cắn hắn một miếng:
    " Đồ biến thái!"
    Cố Dư Thành bật cười, bàn tay giữ eo không ngoan ngoãn mò xuống lớp quần nhỏ đã ướt chạm nhẹ khiến cô như bị điện giật, nảy lên một cái:
    " Tôi biến thái bằng em sao? Chưa làm gì đã ướt như vậy em mới là tiểu yêu tinh biến thái"
    Khiết Như vô lực đẩy tay hắn ra, hắn khẩy nhẹ lớp quần mỏng vuốt ve tiểu huyệt ướt đẫm. Cô dựa vào người hắn nhướn thân né tránh bàn tay của hắn, nhưng vô tác dụng. Đụng chạm dạo đầu kích thích:
    " Đừng.. đừng a.. thầy.. đừng mà "
    So với tiếng rên ma mị ban nãy trên màn hình với tiếng rên dứt quãng bây giờ. Tiếng của cô có phần mê người hơn nhiều.
    May mà mẹ cô vào đúng lúc đem nước cam nếu không ngày hôm đó cô sớm đã bị hắn ăn sạch. Nhưng thoát được hôm nay chứ không thoát được ngày mai, thoát ngày mai chứ không thoát được cả đời. Ảnh nằm trong tay hắn cô còn cách nào chứ.
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Cô - Khiết Như là một nữ sinh cấp ba mang vẻ ngoài trong sáng thuần khiết, từ thành tích học tập đến số bằng khen cô nhận được đều rất đáng nể. Bố mẹ và thầy cô đều đặt hi vọng rất lớn vào cô. Một con người bình thường cô có thể hoàn mỹ như thế? Không, đó là đương nhiên. Khiết Như học hành giỏi giang, ngoan ngoãn lễ phép với mọi người là đúng. Nhưng ngoan không có nghĩa là ngoan hẳn, chỉ là cô không để lộ ra ngoài sở thích xem phim A Phiến ( *). ( *) A Phiến là ρhɨʍ ɲǥườɨ ℓớɲ. Tất cả các thể loại cô đã gặm qua trên dưới mười bộ, thỉnh thoảng chờ phim còn lên wab đọc truyện tranh 18+ vừa xem vừa bình luận tư thế của nam nữ chính. Hắn - Cố Dư Thành là thầy giáo gia sư của cô. Tuy nói là gia sư nhưng hắn cũng chỉ hơn cô vài tuổi, bởi hắn chỉ mới ra trường và bắt đầu công việc dạy học được một năm. Cô là học sinh duy nhất hắn dạy ở nhà vì hắn thích cô, rất thích cô. Hôm nay không khác với mọi ngày, hắn xách cặp đến nhà cô chuẩn bị dạy học. Từ trong bố mẹ thấy hắn đã niềm nở chào hỏi: " Chào thầy Cố , để tôi lên gọi em xuống chào thầy. " Cố Dư Thành lắc đầu xua tay, hắn thấy điều này không cần thiết nên từ chối: " Chào bác. Không cần đâu, dù sao cũng học trên phòng bắt Khiết Như xuống lại tốn công lên " Bà Chu gật đầu đồng ý cười vẫn lịch sự với hắn: " Vậy mời thầy lên lầu." Hắn cảm ơn rồi cười đáp lễ xong mới tiến lên phòng cô. Càng tiến gần cánh cửa khép hờ hắn càng nghe thấy âm thanh mị hoặc o ép từ hai cơ thể. Cố Dư Thành tiến vào thêm bảy bước liền nhìn thấy cô đang nằm ườn trên thảm chăm chú nhìn màn hình máy tính. Nhưng trên đó không phải là ρhɨʍ ɲǥườɨ ℓớɲ sao, vậy mà cô vừa ăn bánh xốp vừa uống coca như đang xem rạp vậy. Quá biến thái. Cố Dư Thành không vội gọi cô mà chỉ đứng quan sát. Một lúc bộ phim đã tới hồi quan trọng âm thanh từ cô gái trong màn hình ՐêՈ Րỉ: " Sensei.. ya..yamete.." (" Thầy.. đừng mà.. đừng mà ") Đôi mắt nghiêm nghị bỗng lóe lên tia sáng gì đó, câu môi của Cố Dư Thành cũn không tự chủ mà cong lên. Hóa ra là cô học trò nhỏ của hắn thích như vậy. Tách, hắn chụp lại vài bức " làm kỉ niệm ". Đúng lúc cô quay mặt lại thì vừa lúc bị hắn chụp trúng. Cái màn hình và cô chễm chệ trên bức ảnh. Khiết Như hốt hoảng: " Thầy tới sớm thế ạ? Em nhớ còn 30p nữa mà." Cố Dư Thành cong môi đồng thời đem ra bức ảnh huơ huơ trước mặt cô : " Tôi không đến sớm làm sao biết trò biến thái của em? " Cô cắn môi xông tới ςướק điện thoại, nếu để cho mọi người biết thì thê thảm rồi. Hình tượng trong sáng bao nhiêu lâu sẽ tan tành : " Thầy đưa cho em! Mau đưa cho em! " Cố Dư Thành đưa tay ra nhanh gọn ghìm lấy eo cô, người chạm vào người. Cô khổ sở chới với nhưng vô vọng. Hắn kéo cô sát hơn thì thầm vào tai: " Nếu em đem hết hành động trên phim một lần thực hiện hết với tôi, tôi sẽ đưa cho em. " Khiết Như cứng họng, cô không ngờ vẻ ngoài ôn nhu,bảnh trai mà bên trong lại biến thái như thế. Đúng là đồ.. đồ giống cô: " Thầy.." Cố Dư Thành xoa tóc cô, hắn rất thích mái tóc mượt dài của cô: " Tôi thế nào? " Cô hét lên thực chỉ muốn cắn hắn một miếng: " Đồ biến thái!" Cố Dư Thành bật cười, bàn tay giữ eo không ngoan ngoãn mò xuống lớp quần nhỏ đã ướt chạm nhẹ khiến cô như bị điện giật, nảy lên một cái: " Tôi biến thái bằng em sao? Chưa làm gì đã ướt như vậy em mới là tiểu yêu tinh biến thái" Khiết Như vô lực đẩy tay hắn ra, hắn khẩy nhẹ lớp quần mỏng vuốt ve tiểu huyệt ướt đẫm. Cô dựa vào người hắn nhướn thân né tránh bàn tay của hắn, nhưng vô tác dụng. Đụng chạm dạo đầu kích thích: " Đừng.. đừng a.. thầy.. đừng mà " So với tiếng rên ma mị ban nãy trên màn hình với tiếng rên dứt quãng bây giờ. Tiếng của cô có phần mê người hơn nhiều. May mà mẹ cô vào đúng lúc đem nước cam nếu không ngày hôm đó cô sớm đã bị hắn ăn sạch. Nhưng thoát được hôm nay chứ không thoát được ngày mai, thoát ngày mai chứ không thoát được cả đời. Ảnh nằm trong tay hắn cô còn cách nào chứ. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    Wow
    5
    0 Comentários 0 Compartilhamentos 3649 Visualizações
  • 'PARASYTE' LIVE-ACTION BẢN HÀN SẼ LÊN SÓNG 05.04.2024
    Series 'Parasyte: The Grey' là live-action bản Hàn lấy cảm hứng từ bộ truyện tranh Parasyte (Ký Sinh Thú), vì vậy phim sẽ có câu chuyện riêng mới. Phim do Netflix sản xuất và được đạo diễn bởi Yeon Sang-ho, đạo diễn của 'Train To Busan'.
    Series sẽ lên sóng Netflix từ 05.04.2024
    ___________________
    #PhimSắpChiếu #Parasyte #ParasyteTheGrey #Netflix
    'PARASYTE' LIVE-ACTION BẢN HÀN SẼ LÊN SÓNG 05.04.2024 Series 'Parasyte: The Grey' là live-action bản Hàn lấy cảm hứng từ bộ truyện tranh Parasyte (Ký Sinh Thú), vì vậy phim sẽ có câu chuyện riêng mới. Phim do Netflix sản xuất và được đạo diễn bởi Yeon Sang-ho, đạo diễn của 'Train To Busan'. Series sẽ lên sóng Netflix từ 05.04.2024 ___________________ #PhimSắpChiếu #Parasyte #ParasyteTheGrey #Netflix
    Like
    Love
    Haha
    Wow
    Sad
    5
    0 Comentários 0 Compartilhamentos 7863 Visualizações
  • The Watchers (Những Kẻ Theo Dõi) - Teaser
    Chẳng may bị lạc trong rừng, cô gái vô tình tìm đến nơi trú ẩn, nơi con người bị nuôi giữ, săn lùng và theo dõi bởi những sinh vật bí ẩn.
    The Watchers dự kiến khởi chiếu 07.06.2024
    ___________________
    #PhimSắpChiếu #TheWatchers
    https://fb.watch/quHOhDhPIu/
    The Watchers (Những Kẻ Theo Dõi) - Teaser Chẳng may bị lạc trong rừng, cô gái vô tình tìm đến nơi trú ẩn, nơi con người bị nuôi giữ, săn lùng và theo dõi bởi những sinh vật bí ẩn. The Watchers dự kiến khởi chiếu 07.06.2024 ___________________ #PhimSắpChiếu #TheWatchers https://fb.watch/quHOhDhPIu/
    Like
    Love
    Yay
    Wow
    5
    0 Comentários 0 Compartilhamentos 5643 Visualizações
  • Will Smith thoả lòng mong muốn gặp Messi hồi hôm 22/2 vừa qua
    ___________________
    #PhimSắpChiếu #WillSmith #LionelMessi
    Will Smith thoả lòng mong muốn gặp Messi hồi hôm 22/2 vừa qua 😆 ___________________ #PhimSắpChiếu #WillSmith #LionelMessi
    Like
    Love
    Yay
    Wow
    4
    0 Comentários 0 Compartilhamentos 7053 Visualizações
  • Tiếng Yêu Không Lời (Silent Love) - Mối tình đơn phương đẹp từ xứ anh đào ra rạp dịp 08/03 này
    Chuyện tình đơn phương lặng lẽ nhất màn ảnh không cầu kì sến súa, không lời đường mật, cũng không có lời hứa và những cái ôm. Song lại đủ cho lòng day dứt, vấn vương một đời.
    Tiếng Yêu Không Lời (Silent Love) - Khởi chiếu ngày Quốc tế Phụ nữ 08.03.2024
    ___________________
    #PhimSắpChiếu #SilentLove
    Tiếng Yêu Không Lời (Silent Love) - Mối tình đơn phương đẹp từ xứ anh đào ra rạp dịp 08/03 này 💌 Chuyện tình đơn phương lặng lẽ nhất màn ảnh không cầu kì sến súa, không lời đường mật, cũng không có lời hứa và những cái ôm. Song lại đủ cho lòng day dứt, vấn vương một đời. Tiếng Yêu Không Lời (Silent Love) - Khởi chiếu ngày Quốc tế Phụ nữ 08.03.2024 ___________________ #PhimSắpChiếu #SilentLove
    Like
    Love
    Yay
    Wow
    4
    0 Comentários 0 Compartilhamentos 6499 Visualizações
  • Chị Kiều mỏ hỗn quá nha
    -----------
    Nguồn: IMC Group
    Phim Cù Lao Lúa bản quyền được bảo vệ và quản lý bởi MCV Network
    #MCVNetwork #MCVMedia #IMCGroup #CuLaoLua #CLL #QQ
    https://fb.watch/quHzG1ynqB/
    Chị Kiều mỏ hỗn quá nha 😂 ----------- Nguồn: IMC Group Phim Cù Lao Lúa bản quyền được bảo vệ và quản lý bởi MCV Network #MCVNetwork #MCVMedia #IMCGroup #CuLaoLua #CLL #QQ https://fb.watch/quHzG1ynqB/
    Wow
    Like
    Love
    4
    0 Comentários 0 Compartilhamentos 10104 Visualizações
  • Bạch Tư Văn quỳ xuống, tay giơ một chiếc hộp làm bằng gỗ, hoa văn chạm khắc tinh xảo hướng đến trước mặt Nhã Kỳ, trước sự chứng kiến của những người đi đường, anh trịnh trọng nói: "Thư Kỳ đồng ý lấy anh nhé, mặc dù anh không phải là người đàn ông hoàn hảo, có thể trái với hình tượng người đàn ông lý tưởng của em, nhưng anh sẽ cố gắng thay đổi đến khi nào em vừa ý mới thôi. Cảm ơn em đã chấp nhận yêu một người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo, đầy thiếu sót như anh, chính em đã làm tan chảy trái tim anh, em là người cùng anh vượt qua bao nhiêu sóng gió, hôm nay anh quỳ ở đây trước sự chứng kiến của mọi người cầu mong em đồng ý lời cầu hôn của anh, cùng anh đi đến cuối cùng cuộc đời."
    Thư Kỳ ngượng ngùng vì mọi người vây quanh mỗi lúc càng đông, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng sắp khóc vì những lời Bạch Tư văn nói.
    Cô gật đầu, nghẹn ngào nói: "Em chấp nhận." Nói xong nước mắt cứ thế rơi xuống.
    Khi cô vừa thốt ra câu đó không biết từ đâu hàng loạt bóng bay đủ màu sắc bay lên trời tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn. Nhìn kỹ thì trên bóng còn đặc biệt in chữ Văn Kỳ.
    Bạch Tư Văn nhanh chóng đeo nhẫn vào tay cô, anh đứng lên, ghé sát môi mình vào môi cô....
    "Rầm" tiếng đập tay trên bàn đầy phấn khích dồn dập vang lên. Kỳ Vân ngổi xếp bằng trên ghế, mắt ghé sát màn hình, miệng đang nhai khoai tây đọc đến đoạn Bạch Tư Văn cầu hôn Thư Kỳ, tìm cũng theo đó đập thình thịch không có quy luật. Quá lãng mạn, sau này cô cũng phải kiếm một người đàn ông như Bạch Tư Văn.
    Kỳ Vân năm nay 22 tuổi là sinh viên trường đại học T, cô có sở thích mỗi tối trước khi đi ngủ lại lên mạng đọc ngôn tình.
    Những lúc rảnh rỗi Kỳ Vân chỉ thích đem đống đồ ăn vặt trốn trong phòng đọc ngôn tình mà thôi. Kì thực cô là người sống tình cảm, thích ở một mình luyện phim đọc truyện hơn là mua sắm. Cô không thích chỗ đông người vì nó quá ồn ào, tuy nhiên nếu đó là những người bạn thân thì vẫn là một ngoại lệ. Nhiều lúc cô chẳng hiểu nổi tính cách của mình, lâu lâu lại bị dồn nén đến mức bộc phát lên lúc đó bạn bè chỉ lắc đầu "Vân Vân lại nổi điên rồi".
    Cũng tùy tâm trạng mà cô sẽ đọc những thể loại khác nhau, đa phần là truyện sủng, chỉ khi đủ động lực cô mới chuyển sang đọc truyện ngược hay trinh thám. Vì nó "quá mất máu". Mà mỗi lần đọc những truyện như vậy trái tim cô như bị Ϧóþ nghẹn vô cùng khó chịu.
    Kỳ Vân bấm qua chương tiếp theo, bên ngoài cửa phòng bị gõ "cốc cốc", sau đó Anh Thu, em họ cô bước vào, chạy lại ôm siết cô: "Kỳ Vân đã lâu không gặp em nhớ chị quá."
    Anh Thu là em họ nhưng bằng tuổi cô, vì bằng tuổi nên nói chuyện khá hợp, là người nói chuyện thân nhất với cô so với các anh chị em khác.
    Kỳ Vân đẩy Anh Thu ra "mới hai tuần thôi, em đừng làm quá chị nổi hết da gà rồi." Nói xong cô còn lấy tay chà chà vào cánh tay mình, khuôn mặt nhăn lại. Trong lòng nước mắt thành sông cô đang đọc đến đoạn hấp dẫn nhất đó.
    Anh Thu liếc mắt lên màn hình máy tính, sau đó nói: "chị không nghe câu những cô gái đọc ngôn tình toàn là những người từ ế đến ế thôi sao."
    "Câu đó không có sức ảnh hưởng đến chị" Kỳ Vân trực tiếp phớt lờ.
    Anh Thu: "..."
    Nhiều lúc Anh Thu suy nghĩ có phải bà chị của cô yêu nhân vật trong truyện và bị lãnh cảm với đàn ông đời thật rồi hay không.
    Hay chỉ là do chưa gặp đối tượng.
    Thật khó hiểu!
    Bệnh lâu năm cần phải chữa trị. Mà cô đã có cách chỉ là không biết có thể áp dụng với bà chị tính tình quái gở này không? Vẫn phải thử.
    "Dẹp Bạch Tư Văn gì đó của chị sang một bên đi, em cho chị xem thứ này còn hấp dẫn hơn".
    "Không phải của chị mà là của Thư Kỳ." Mặc dù nói vậy nhưng Kỳ Vân vẫn tắt máy tính.
    Anh Thu biểu môi xem thường, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bấm vào mục hình ảnh, đẩy sang phía Kỳ Vân.
    "Em lại tải hình soái ca trên mạng về chứ gì!" Liếc mắc một cái liền có thể nhận ra, đẹp trai thôi có gì đâu.
    Mặt Anh Thu sáng rực lên "soái đúng không chị?"
    Kỳ Vân gật đầu, đồng tình, nhưng hình trên mạng, quá xa xôi, chỉ nhìn mà không thể chạm cô không có hứng thú.
    "Không phải, đây là giáo viên mới trường em."
    Lần này đến Kỳ Vân mắt sáng rực, giật điện thoại trong tay em họ, phóng to hình ảnh người trong hình ra xem.
    Dáng người cao tầm một mét tám, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đúng chuẩn soái ca, chân mày đậm, đeo gọng kính, tay cầm hồ sơ, cả người toát ra vẻ nghiêm nghị, hơi lạnh, nhưng rất cuốn hút.
    Tim Kỳ Vân lại đập mạnh liên hồi, cảm giác rất giống như Thư Kỳ lần đầu gặp Bạch Tư Văn như trong truyện miêu tả.
    Tại sao cô lại có cảm giác kỳ lạ như vậy, chỉ là một bức hình thôi mà. Những hình như vậy trên mạng không thiếu và cô cũng đã ngắm không ít lần. Nhưng cảm giác lần này đặc biệt khác. Có thứ gì đó cuốn hút cô.
    Tự dưng Kỳ Vân có khát khao mãnh liệt muốn chinh phục được người này, có phải cô đọc ngôn tình đến điên rồi không. Trong lòng như có ma quỷ cứ nói không ngừng "chinh phục người đó chinh phục trai đẹp".
    Anh Thu kế bên thao thao bất tuyệt kể tiểu sử giáo sư trong hình cho Kỳ Vân nghe.
    Đó là giáo sư Trần, tên đầy đủ là Trần Kha Nghị, năm nay 28 tuổi, vừa mới đi du học về, theo như tìm hiểu thì vẫn còn độc thân, làm việc chính thức ở trường đại học A, chính là trường Anh Thu theo học, đảm nhiệm bộ môn Z, giáo sư vừa mới về đã làm cho sinh viên trường A say đắm tạo nên một đội Fangirl chỉ cần thấy giáo sư Trần đi ngang qua sẽ điên cuồng la hét. Thoạt đầu chỉ cần là môn anh dạy lúc nào cũng đông sinh viên, nhưng khi họ phát hiện ra trong giờ anh dạy rất nghiêm túc, lại lạnh lùng rất khó gần, những sinh viên nữ muốn tiếp cận anh đều bị ánh ánh của anh dọa sợ mà bỏ chạy.... Dần dần đội Fan cuồng bị nhà trường cưỡng chế cộng thêm thái độ hâm dọa của giáo sư Trần nên lui lại hoạt động trong im lặng.
    Rất tốt giáo sư "nhà mình" rất có khí chất, không vì nữ sắc mà lung lay ý chí. Kỳ Vân âm thầm tán thưởng.
    Anh Thu còn đang say sưa kể về thầy giáo siêu cấp trường mình, Kỳ Vân nhìn chằm chằm vào màn hình nảy giờ phun ra một câu khiến Anh Thu đứng hình.
    "Chị sẽ theo đuổi Trần giáo sư nhà chị." Gặp đúng đối tượng thì tính cách im lặng đã là gì, đời mà cứ một lần xông pha nếm trải. Kỳ Vân làm dấu hiệu "nupakachi" "thầy à đợi đó".
    Một lúc sau, Anh Thu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh tiêu hóa lời chị họ mình rồi nói: "Em thấy không khả thi". Ban đầu nghe từ "nhà chị" cô xém sặc, chưa gì đã khẳng định kéo người ta về một nhà. Chị họ của cô bình thường im lặng, cũng chẳng hứng thú yêu đương gì. Nhưng hôm nay cô đã phát hiện ra một bí mật động trời đó chính là chị cô thuộc tuýp người "điên ngầm", một khi đã "phát điên" thì sẽ làm cho người ta bất ngờ không kịp.
    "Chị đã quyết định rồi!” Kỳ Vân vẫn cương quyết.
    Vậy là Anh Thu đáng thương lại tốn nước bọt phân tích tính không khả thi cho chị họ mình nghe, cô vỗ đầu, có phải mình sai rồi không, cho chị xem hình giáo sư Trần là hại chị mình.
    Một hồi lâu vẫn không xoay chuyển được quyết định của chị họ, Anh Thu còn bị chị họ lôi kéo về đội của mình.
    Dù gì thì “phù sa không chảy ruộng ngoài”, Anh Thu có hơi thích thầy nhưng theo đuổi đó là việc cô không nghĩ đến, nay chị họ quyết tâm như vậy cô chỉ còn cách lập kế hoạch tát chiến giúp chị mau mau chiến thắng.
    Vậy là hai chị em ở trong phòng cả buổi chiều bàn bạc sôi nổi...
    Ở nơi nào đó vị giáo sư nào đó không biết vì sao hắc xì liên tục.
    Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Bạch Tư Văn quỳ xuống, tay giơ một chiếc hộp làm bằng gỗ, hoa văn chạm khắc tinh xảo hướng đến trước mặt Nhã Kỳ, trước sự chứng kiến của những người đi đường, anh trịnh trọng nói: "Thư Kỳ đồng ý lấy anh nhé, mặc dù anh không phải là người đàn ông hoàn hảo, có thể trái với hình tượng người đàn ông lý tưởng của em, nhưng anh sẽ cố gắng thay đổi đến khi nào em vừa ý mới thôi. Cảm ơn em đã chấp nhận yêu một người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo, đầy thiếu sót như anh, chính em đã làm tan chảy trái tim anh, em là người cùng anh vượt qua bao nhiêu sóng gió, hôm nay anh quỳ ở đây trước sự chứng kiến của mọi người cầu mong em đồng ý lời cầu hôn của anh, cùng anh đi đến cuối cùng cuộc đời." Thư Kỳ ngượng ngùng vì mọi người vây quanh mỗi lúc càng đông, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng sắp khóc vì những lời Bạch Tư văn nói. Cô gật đầu, nghẹn ngào nói: "Em chấp nhận." Nói xong nước mắt cứ thế rơi xuống. Khi cô vừa thốt ra câu đó không biết từ đâu hàng loạt bóng bay đủ màu sắc bay lên trời tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn. Nhìn kỹ thì trên bóng còn đặc biệt in chữ Văn Kỳ. Bạch Tư Văn nhanh chóng đeo nhẫn vào tay cô, anh đứng lên, ghé sát môi mình vào môi cô.... "Rầm" tiếng đập tay trên bàn đầy phấn khích dồn dập vang lên. Kỳ Vân ngổi xếp bằng trên ghế, mắt ghé sát màn hình, miệng đang nhai khoai tây đọc đến đoạn Bạch Tư Văn cầu hôn Thư Kỳ, tìm cũng theo đó đập thình thịch không có quy luật. Quá lãng mạn, sau này cô cũng phải kiếm một người đàn ông như Bạch Tư Văn. Kỳ Vân năm nay 22 tuổi là sinh viên trường đại học T, cô có sở thích mỗi tối trước khi đi ngủ lại lên mạng đọc ngôn tình. Những lúc rảnh rỗi Kỳ Vân chỉ thích đem đống đồ ăn vặt trốn trong phòng đọc ngôn tình mà thôi. Kì thực cô là người sống tình cảm, thích ở một mình luyện phim đọc truyện hơn là mua sắm. Cô không thích chỗ đông người vì nó quá ồn ào, tuy nhiên nếu đó là những người bạn thân thì vẫn là một ngoại lệ. Nhiều lúc cô chẳng hiểu nổi tính cách của mình, lâu lâu lại bị dồn nén đến mức bộc phát lên lúc đó bạn bè chỉ lắc đầu "Vân Vân lại nổi điên rồi". Cũng tùy tâm trạng mà cô sẽ đọc những thể loại khác nhau, đa phần là truyện sủng, chỉ khi đủ động lực cô mới chuyển sang đọc truyện ngược hay trinh thám. Vì nó "quá mất máu". Mà mỗi lần đọc những truyện như vậy trái tim cô như bị Ϧóþ nghẹn vô cùng khó chịu. Kỳ Vân bấm qua chương tiếp theo, bên ngoài cửa phòng bị gõ "cốc cốc", sau đó Anh Thu, em họ cô bước vào, chạy lại ôm siết cô: "Kỳ Vân đã lâu không gặp em nhớ chị quá." Anh Thu là em họ nhưng bằng tuổi cô, vì bằng tuổi nên nói chuyện khá hợp, là người nói chuyện thân nhất với cô so với các anh chị em khác. Kỳ Vân đẩy Anh Thu ra "mới hai tuần thôi, em đừng làm quá chị nổi hết da gà rồi." Nói xong cô còn lấy tay chà chà vào cánh tay mình, khuôn mặt nhăn lại. Trong lòng nước mắt thành sông cô đang đọc đến đoạn hấp dẫn nhất đó. Anh Thu liếc mắt lên màn hình máy tính, sau đó nói: "chị không nghe câu những cô gái đọc ngôn tình toàn là những người từ ế đến ế thôi sao." "Câu đó không có sức ảnh hưởng đến chị" Kỳ Vân trực tiếp phớt lờ. Anh Thu: "..." Nhiều lúc Anh Thu suy nghĩ có phải bà chị của cô yêu nhân vật trong truyện và bị lãnh cảm với đàn ông đời thật rồi hay không. Hay chỉ là do chưa gặp đối tượng. Thật khó hiểu! Bệnh lâu năm cần phải chữa trị. Mà cô đã có cách chỉ là không biết có thể áp dụng với bà chị tính tình quái gở này không? Vẫn phải thử. "Dẹp Bạch Tư Văn gì đó của chị sang một bên đi, em cho chị xem thứ này còn hấp dẫn hơn". "Không phải của chị mà là của Thư Kỳ." Mặc dù nói vậy nhưng Kỳ Vân vẫn tắt máy tính. Anh Thu biểu môi xem thường, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bấm vào mục hình ảnh, đẩy sang phía Kỳ Vân. "Em lại tải hình soái ca trên mạng về chứ gì!" Liếc mắc một cái liền có thể nhận ra, đẹp trai thôi có gì đâu. Mặt Anh Thu sáng rực lên "soái đúng không chị?" Kỳ Vân gật đầu, đồng tình, nhưng hình trên mạng, quá xa xôi, chỉ nhìn mà không thể chạm cô không có hứng thú. "Không phải, đây là giáo viên mới trường em." Lần này đến Kỳ Vân mắt sáng rực, giật điện thoại trong tay em họ, phóng to hình ảnh người trong hình ra xem. Dáng người cao tầm một mét tám, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đúng chuẩn soái ca, chân mày đậm, đeo gọng kính, tay cầm hồ sơ, cả người toát ra vẻ nghiêm nghị, hơi lạnh, nhưng rất cuốn hút. Tim Kỳ Vân lại đập mạnh liên hồi, cảm giác rất giống như Thư Kỳ lần đầu gặp Bạch Tư Văn như trong truyện miêu tả. Tại sao cô lại có cảm giác kỳ lạ như vậy, chỉ là một bức hình thôi mà. Những hình như vậy trên mạng không thiếu và cô cũng đã ngắm không ít lần. Nhưng cảm giác lần này đặc biệt khác. Có thứ gì đó cuốn hút cô. Tự dưng Kỳ Vân có khát khao mãnh liệt muốn chinh phục được người này, có phải cô đọc ngôn tình đến điên rồi không. Trong lòng như có ma quỷ cứ nói không ngừng "chinh phục người đó chinh phục trai đẹp". Anh Thu kế bên thao thao bất tuyệt kể tiểu sử giáo sư trong hình cho Kỳ Vân nghe. Đó là giáo sư Trần, tên đầy đủ là Trần Kha Nghị, năm nay 28 tuổi, vừa mới đi du học về, theo như tìm hiểu thì vẫn còn độc thân, làm việc chính thức ở trường đại học A, chính là trường Anh Thu theo học, đảm nhiệm bộ môn Z, giáo sư vừa mới về đã làm cho sinh viên trường A say đắm tạo nên một đội Fangirl chỉ cần thấy giáo sư Trần đi ngang qua sẽ điên cuồng la hét. Thoạt đầu chỉ cần là môn anh dạy lúc nào cũng đông sinh viên, nhưng khi họ phát hiện ra trong giờ anh dạy rất nghiêm túc, lại lạnh lùng rất khó gần, những sinh viên nữ muốn tiếp cận anh đều bị ánh ánh của anh dọa sợ mà bỏ chạy.... Dần dần đội Fan cuồng bị nhà trường cưỡng chế cộng thêm thái độ hâm dọa của giáo sư Trần nên lui lại hoạt động trong im lặng. Rất tốt giáo sư "nhà mình" rất có khí chất, không vì nữ sắc mà lung lay ý chí. Kỳ Vân âm thầm tán thưởng. Anh Thu còn đang say sưa kể về thầy giáo siêu cấp trường mình, Kỳ Vân nhìn chằm chằm vào màn hình nảy giờ phun ra một câu khiến Anh Thu đứng hình. "Chị sẽ theo đuổi Trần giáo sư nhà chị." Gặp đúng đối tượng thì tính cách im lặng đã là gì, đời mà cứ một lần xông pha nếm trải. Kỳ Vân làm dấu hiệu "nupakachi" "thầy à đợi đó". Một lúc sau, Anh Thu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh tiêu hóa lời chị họ mình rồi nói: "Em thấy không khả thi". Ban đầu nghe từ "nhà chị" cô xém sặc, chưa gì đã khẳng định kéo người ta về một nhà. Chị họ của cô bình thường im lặng, cũng chẳng hứng thú yêu đương gì. Nhưng hôm nay cô đã phát hiện ra một bí mật động trời đó chính là chị cô thuộc tuýp người "điên ngầm", một khi đã "phát điên" thì sẽ làm cho người ta bất ngờ không kịp. "Chị đã quyết định rồi!” Kỳ Vân vẫn cương quyết. Vậy là Anh Thu đáng thương lại tốn nước bọt phân tích tính không khả thi cho chị họ mình nghe, cô vỗ đầu, có phải mình sai rồi không, cho chị xem hình giáo sư Trần là hại chị mình. Một hồi lâu vẫn không xoay chuyển được quyết định của chị họ, Anh Thu còn bị chị họ lôi kéo về đội của mình. Dù gì thì “phù sa không chảy ruộng ngoài”, Anh Thu có hơi thích thầy nhưng theo đuổi đó là việc cô không nghĩ đến, nay chị họ quyết tâm như vậy cô chỉ còn cách lập kế hoạch tát chiến giúp chị mau mau chiến thắng. Vậy là hai chị em ở trong phòng cả buổi chiều bàn bạc sôi nổi... Ở nơi nào đó vị giáo sư nào đó không biết vì sao hắc xì liên tục. Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Wow
    3
    0 Comentários 0 Compartilhamentos 3163 Visualizações
Páginas Impulsionadas
Patrocinado

Máy Chấm Công Khuôn Mặt Hikvision DS-K1T320MX - Thẻ Mifare

Máy Chấm Công Khuôn Mặt Hikvision DS-K1T320MX - Thẻ Mifare Chấm công bằng khuôn mặt, thẻ Mifare Quản lý 1.000 thẻ, 500 khuôn mặt, 100.000 sự kiện Hỗ...