• - Tôi cho em 500 triệu, em giả vờ yêu tôi được ko?
    - Tôi ko cần tiền, nhà tôi có tiền đủ sống rồi.
    - Vậy tôi cho em cả gia sản mà tôi có.
    - Tôi ko cần đâu, số đó đối với tôi quá nhiều.
    - Vậy em cần gì mới chịu yêu tôi?
    - 1 người đàn ông bình thường, yêu thương tôi hơn tất cả, một người lạnh lùng kiêu căng biết từ chối những cô gái bên cạnh anh ấy nhưng chỉ ấm với mình tôi, và đặc biệt phải là men, thế là đủ.
    Anh nâng cằm tôi lên, nhìn sâu vào ánh mắt tôi. Ánh mắt hút hồn, đẹp siêu lòng ấy, rồi nở nụ cười đầy vô sỉ. Tay anh từ từ cởi đi những hột nút áo sơ mi của mình rồi đè tôi xuống giường.
    - Vậy tôi có dư rồi, em lại đây tự mình kiểm tra xem nào.
    Tiếng điện thoại reo, tôi đưa tay mò mò rồi tắt đi. Tiếng điện thoại lại tiếp tục reo, tôi thuận tay bấm khóa nguồn. Tưởng đâu được yên ổn ngủ nướng, mơ tiếp giấc mơ ảo tưởng. Chưa đầy 5p sau, vυ" nuôi đã đi vào phòng lôi tôi ra khỏi giường.
    - Con ơi, con dậy đi, mẹ con bảo con đi xem mắt mà sao con còn ngủ.
    - Bảo với mẹ con ai cưới người đó xem đi, con còn bận hẹn hò với soái ca trong mộng mà.
    - Thôi, thôi, con làm ơn ngồi dậy cho vυ" đi, ko mẹ con về lại trách vυ" bây giờ.
    Tôi được vυ" nuôi đỡ dậy, tóc tai bù xù, son phấn lem luốc, vì đêm qua sinh nhật bạn tôi, nên tôi đã quá chén 1 chút.
    Tôi thất thơ thất thểu bước xuống giường, vừa đi vừa ngáp. Thấy mình trong gương tôi thoáng giật mình, khϊếp thật.
    Tôi tắm rửa và lại trang điểm xinh đẹp, váy áo xúng xính. Đi xuống dưới lầu.
    Tôi đi xuống dưới lầu, điện thoại lại reo lên, đó là mẹ tôi,bà đang rất giận dữ.
    - Thục Anh, con mà ko xem mắt đàn hoàng là coi chừng mẹ đấy.
    - Mẹ à, sao cứ phải xem mắt hoài vậy,thời buổi nào rồi, con còn chưa muốn lấy chồng.
    - Con nói gì vậy hả? Đã 29 tuổi rồi đó, bằng tuổi con người ta đã 2 3 đứa con rồi còn gì. Còn con thì cả đàn ông cũng ko để mắt đến, hay.. hay con thích con nào rồi hả?
    - Con là gái thẳng 100% đó mẹ à.
    - Vậy thì lo xem mắt đi, lo yêu đương đi, lo sinh con đi.
    - Mẹ ơi... con....
    Tút.. tút.. tút...
    Đầu dây bên kia dập máy, tôi lắc đầu ngao ngán. Rồi lấy điện thoại ra nhắn tin.
    Bên ngoài ngôi nhà 3 tầng tôi đang sống, có chiếc xe con đậu sẵn, đó là xe tôi, đêm qua say quá nên tôi vất nó ngoài này.
    Nói sơ qua, nhà tôi ko phải loại giàu có như vậy liền. Cũng ko phải của ông cố nội hay ông cố ngoại nào để lại cho gia tài kết xù. Mà nhờ vận may, hồi trước nhà tôi nghèo lắm, bố tôi tha cả nhà ra thành phố bương chải kiếm sống. Ko quen ko biết, lại ko thân thích, nên bố mẹ tôi nhận vé số đi bán.
    Hồi ấy, nhà tôi thuê 1 căn phòng nhỏ, nói là phòng cho oai chứ thật ra ko khác gì cái chuồng lợn, bé tẹo và chật chội. Tôi và anh 2 cũng được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng dù cuộc sống khá vất vả. Rồi những ngày mưa tầm tã, mưa giăng ngập lối, mưa thối đất thối cát, và thối luôn cả lòng người. Nhiều lúc như thế nhà tôi chỉ có ăn mì gói qua cơn đói.
    Do ăn ở hiền lành hay sao ấy mà ngày định mệnh đó đã đến, tôi nhớ ngày đó bố tôi còn 15 tờ vé số, mưa to lắm nên ko đi bán được. Cả nhà buồn thiu, ko bán được có mà mưa thế này lại ko trả được. Vậy là chấp nhận lỗ, cả vốn cả lời đều nằm trong ấy.
    Tối đó ăn cơm xong, nghe đài sổ xố, bố mẹ tôi chia ra mỗi người 1/2 để dò. Từ giải thấp nhất đến giải cao nhất, bố tôi nghĩ thôi vậy là xong. Ai ngờ đến giải đặc biệt, giải đặc biết ấy đã gọi tên bố mẹ tôi.
    Sau khi có tiền bố vẫn để mẹ con tôi sống thế, mỗi ngày vẫn đi bán vé số. Ko hiểu ngày đó ai gieo cho ông tư tưởng hay ông có tầm nhìn nữa,có bao nhiêu tiền bố tôi ngấm ngầm đầu tư vào đất. Hồi ấy đất rẻ lắm chứ ko như bây giờ.Vài năm sau khi các dự án lớn gần nơi đất bố tôi mua phát triển, nên giá đất ở đó tăng lên rất nhiều, lên 1 cách chóng mặt luôn. Bán đất đi bố tôi trở nên giàu có, cứ 1 lô đất bán đi mua được 2 lô đất khác.Cuộc đời mà, giàu là giàu, ai quan tâm đến cách bạn giàu như thế nào, họ chỉ quan tâm đến việc bạn có bao nhiêu tiền thôi.
    Tôi phóng xe trên đường, ghé vào 1 tiệm thời trang, thay đổi trang phục. Cái váy đầm công chúa được tôi thay bằng bộ đồ hầm hố ăn chơi hơn. Tóc xõa nhẹ, cũng được buộc cao hơn, son hồng cũng đổi thành son đỏ chói. Nhìn mình trong gương, bây giờ tôi khá là hài lòng.
    Chiếc xe dừng lại ở 1 nhà hàng sang trọng, tôi tiến vào căn phòng đã được biết trước. Ở đó có 1 chàng trai khá lịch lãm, vì tôi nhìn thấy thế. Tôi tiến đến và cố gắng hành động của 1 cô gái ăn chơi nhất có thể.
    - Chào anh, tôi là Thục Anh.
    Anh chàng khá là kinh ngạc, vì anh được báo trước tôi là 1 cô gái dịu dàng. Chắc anh ta đã hơi bị ngạc nhiên.
    - À, chào cô, tôi là Minh Tuấn, rất vui được gặp cô.
    Tôi ngồi xuống ghế, thổi to bong bóng kẹo su trong miệng nổ banh bách. Hất hàm về phía anh chàng.
    - Anh chờ tôi lâu chưa, đã gọi gì ăn chưa.
    - Cũng ko lâu lắm, cô muốn ăn gì?
    Miệng tôi vẫn nhai kẹo su bem bép.
    - Gì cũng được, tôi ko kén ăn lắm đâu.
    - À, vậy được rồi.
    Sau khi gọi món ăn xong, anh ta nhấp 1 chút r/ư/ợu, thong thả hỏi tôi.
    - Cô bao nhiêu tuổi? Hiện tại làm gì?
    - Anh có biết là đối với phụ nữ ko nên hỏi tuổi sao?
    - Tôi xin lỗi, chỉ là tôi thấy cô khá trẻ hơn nhiều so với số tuổi tôi được biết.
    Tôi cười rõ to, rồi thái độ lạnh lùng nhìn anh chàng.
    - Vậy sao, tôi có bí quyết mà.
    Tôi thấy anh chàng mặt vẫn còn vui tươi lắm.
    Đồ ăn được mang lên, tôi tháo giày ngồi chồm hỗm, tay bốc đồ ăn bỏ vào miệng nhai chèm chẹp. Tôi thấy anh chàng đó mắt nhìn tôi trợn to, ko chớp lần nào. Tôi đá mắt về hướng bên ấy.
    - Anh ăn đi, ngon lắm đấy.
    Rồi tôi đưa tay bốc miếng tôm trong dĩa đưa về phía miệng anh chàng ấy.
    - Nào há miệng ra tôi đút cho nào ngon lắm.
    - Thôi cô ăn đi, tôi dị ứng tôm.
    - Ờ vậy tôi ăn nhé.
    Tôi ăn 1 cách ngon lành, cánh cửa phòng được mở ra, 1 cô gái bước vào, cô ấy ăn vận đầm nhìn rất dịu dàng, tiến về phía tôi ngồi. Cô ấy lấy tay quẹt vết đồ ăn trên mặt tôi, dấu vết tôi cố tình để lại, rồi cho vào miệng mình.
    - Em à, chị dặn bao nhiêu lần rồi, ăn uống phải từ tốn thôi.
    Rồi cô ấy lấy giấy lau miệng cho tôi, rồi giả vờ đưa đầu đối diện hôn môi tôi.
    - Sao lại chạy ra đây, may chị tới sớm đấy.
    Tôi lau tay rồi ôm lấy cô ấy, dựa đầu vào иgự¢ cô ấy.
    - Chị à, sao biết em ở đây mà đến vậy, em nhớ chị quá à.
    - Chị cũng vậy nè, bé cưng.
    Chúng tôi ôm nhau, vờ hôn hít. Khiến chàng trai ấy mặt tái mét, mồ hôi vã ra đầy tráng. Tôi cố nhịn cười rồi nói với anh chàng đó.
    - Bí mật của tôi là tôi bị les ( đồng tính nữ) đó, tôi ko có thích đàn ông.
    Anh chàng đứng lên xin phép về.
    - Xin lỗi đã quấy rầy 2 người, bữa này tôi mời, xin phép tôi về.
    - Này, anh ơi chưa ăn gì mà... này...
    Anh chàng đó đi rồi, tôi và cô gái vừa đến cùng cười khúc khích.
    Cô gái ấy là Mỹ Dung, Mỹ Dung được ba mẹ tôi nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi trong 1 lần đi từ thiện. Chúng tôi yêu thương nhau lắm, chưa bao giờ tôi xem cô ấy là người ngoài, và cô ấy là "chị dâu hụt" của tôi. Ko hiểu sao họ yêu thương nhau lắm mà lại chia tay nhỉ?
    Tôi nhìn Mỹ Dung cười nắc nẻ đưa tay lên vuốt иgự¢.
    - May quá, mày đến kịp thật ấy.
    - Con khỉ, tao đang đi dạy, mày làm tao phải giả vờ đau bụng mà chạy ra đây đó.
    - Tao biết mày thương tao mà, về thôi.
    Chúng tôi về nhà, vào phòng nằm lăn ra giường, tầm 10p sau.Cái cửa đột nhiên bị bật ra cực mạnh. 1 người phụ nữ mặt mày quần vũ, khiến 2 đứa tôi đều phải ngồi dậy, đó là người đàn bà quyền lực nhất nhà này.
    - Thục Anh, Mỹ Dung... 2 đứa con giỏi lắm, làm người ta chạy mất dép thế kia, còn ko liên lạc được.
    - Ơ.. mamy đại nhân, người có thể bình tĩnh lại chút ko?
    - Bình tĩnh, làm sao mà bình tĩnh được chứ, sắp ế đến nơi rồi có biết ko?
    - Thì ế khỏe mà mẹ, con sẽ ở với mẹ suốt đời.
    Mỹ Dung cũng thêm lời vào.
    - Đúng mà mẹ, độc thân là sướиɠ nhất ấy mẹ.
    - Tôi ko cần 2 cô ở nuôi tôi đâu, đi lấy chồng đi cho tôi nhờ, nhag có 2 hũ mắm để thối um lên rồi đấy.
    Rồi mẹ tôi liếc sang nhìn Mỹ Dung
    - Còn cả con nữa đấy, cũng lo lấy chồng đi.
    Rầm.
    Cánh cửa chưa bao giờ được đóng mở 1 cách nhẹ nhàng bởi mẹ tôi.
    Người phụ nữ quyền lực đi ra, 2 đứa tôi nhìn nhau rồi cùng ngã xuống giường. Lúc xưa mẹ tôi cũng dịu dàng lắm, dù có bất cứ chuyện gì mẹ tôi cũng dùng cách ôn hòa mà giải quyết. Từ khi bố bị tai nạn mất, mẹ tôi đã rất đau khổ, phải lâu lắm mới vượt qua được và trở nên nóng tính như giờ.
    Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    - Tôi cho em 500 triệu, em giả vờ yêu tôi được ko? - Tôi ko cần tiền, nhà tôi có tiền đủ sống rồi. - Vậy tôi cho em cả gia sản mà tôi có. - Tôi ko cần đâu, số đó đối với tôi quá nhiều. - Vậy em cần gì mới chịu yêu tôi? - 1 người đàn ông bình thường, yêu thương tôi hơn tất cả, một người lạnh lùng kiêu căng biết từ chối những cô gái bên cạnh anh ấy nhưng chỉ ấm với mình tôi, và đặc biệt phải là men, thế là đủ. Anh nâng cằm tôi lên, nhìn sâu vào ánh mắt tôi. Ánh mắt hút hồn, đẹp siêu lòng ấy, rồi nở nụ cười đầy vô sỉ. Tay anh từ từ cởi đi những hột nút áo sơ mi của mình rồi đè tôi xuống giường. - Vậy tôi có dư rồi, em lại đây tự mình kiểm tra xem nào. Tiếng điện thoại reo, tôi đưa tay mò mò rồi tắt đi. Tiếng điện thoại lại tiếp tục reo, tôi thuận tay bấm khóa nguồn. Tưởng đâu được yên ổn ngủ nướng, mơ tiếp giấc mơ ảo tưởng. Chưa đầy 5p sau, vυ" nuôi đã đi vào phòng lôi tôi ra khỏi giường. - Con ơi, con dậy đi, mẹ con bảo con đi xem mắt mà sao con còn ngủ. - Bảo với mẹ con ai cưới người đó xem đi, con còn bận hẹn hò với soái ca trong mộng mà. - Thôi, thôi, con làm ơn ngồi dậy cho vυ" đi, ko mẹ con về lại trách vυ" bây giờ. Tôi được vυ" nuôi đỡ dậy, tóc tai bù xù, son phấn lem luốc, vì đêm qua sinh nhật bạn tôi, nên tôi đã quá chén 1 chút. Tôi thất thơ thất thểu bước xuống giường, vừa đi vừa ngáp. Thấy mình trong gương tôi thoáng giật mình, khϊếp thật. Tôi tắm rửa và lại trang điểm xinh đẹp, váy áo xúng xính. Đi xuống dưới lầu. Tôi đi xuống dưới lầu, điện thoại lại reo lên, đó là mẹ tôi,bà đang rất giận dữ. - Thục Anh, con mà ko xem mắt đàn hoàng là coi chừng mẹ đấy. - Mẹ à, sao cứ phải xem mắt hoài vậy,thời buổi nào rồi, con còn chưa muốn lấy chồng. - Con nói gì vậy hả? Đã 29 tuổi rồi đó, bằng tuổi con người ta đã 2 3 đứa con rồi còn gì. Còn con thì cả đàn ông cũng ko để mắt đến, hay.. hay con thích con nào rồi hả? - Con là gái thẳng 100% đó mẹ à. - Vậy thì lo xem mắt đi, lo yêu đương đi, lo sinh con đi. - Mẹ ơi... con.... Tút.. tút.. tút... Đầu dây bên kia dập máy, tôi lắc đầu ngao ngán. Rồi lấy điện thoại ra nhắn tin. Bên ngoài ngôi nhà 3 tầng tôi đang sống, có chiếc xe con đậu sẵn, đó là xe tôi, đêm qua say quá nên tôi vất nó ngoài này. Nói sơ qua, nhà tôi ko phải loại giàu có như vậy liền. Cũng ko phải của ông cố nội hay ông cố ngoại nào để lại cho gia tài kết xù. Mà nhờ vận may, hồi trước nhà tôi nghèo lắm, bố tôi tha cả nhà ra thành phố bương chải kiếm sống. Ko quen ko biết, lại ko thân thích, nên bố mẹ tôi nhận vé số đi bán. Hồi ấy, nhà tôi thuê 1 căn phòng nhỏ, nói là phòng cho oai chứ thật ra ko khác gì cái chuồng lợn, bé tẹo và chật chội. Tôi và anh 2 cũng được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng dù cuộc sống khá vất vả. Rồi những ngày mưa tầm tã, mưa giăng ngập lối, mưa thối đất thối cát, và thối luôn cả lòng người. Nhiều lúc như thế nhà tôi chỉ có ăn mì gói qua cơn đói. Do ăn ở hiền lành hay sao ấy mà ngày định mệnh đó đã đến, tôi nhớ ngày đó bố tôi còn 15 tờ vé số, mưa to lắm nên ko đi bán được. Cả nhà buồn thiu, ko bán được có mà mưa thế này lại ko trả được. Vậy là chấp nhận lỗ, cả vốn cả lời đều nằm trong ấy. Tối đó ăn cơm xong, nghe đài sổ xố, bố mẹ tôi chia ra mỗi người 1/2 để dò. Từ giải thấp nhất đến giải cao nhất, bố tôi nghĩ thôi vậy là xong. Ai ngờ đến giải đặc biệt, giải đặc biết ấy đã gọi tên bố mẹ tôi. Sau khi có tiền bố vẫn để mẹ con tôi sống thế, mỗi ngày vẫn đi bán vé số. Ko hiểu ngày đó ai gieo cho ông tư tưởng hay ông có tầm nhìn nữa,có bao nhiêu tiền bố tôi ngấm ngầm đầu tư vào đất. Hồi ấy đất rẻ lắm chứ ko như bây giờ.Vài năm sau khi các dự án lớn gần nơi đất bố tôi mua phát triển, nên giá đất ở đó tăng lên rất nhiều, lên 1 cách chóng mặt luôn. Bán đất đi bố tôi trở nên giàu có, cứ 1 lô đất bán đi mua được 2 lô đất khác.Cuộc đời mà, giàu là giàu, ai quan tâm đến cách bạn giàu như thế nào, họ chỉ quan tâm đến việc bạn có bao nhiêu tiền thôi. Tôi phóng xe trên đường, ghé vào 1 tiệm thời trang, thay đổi trang phục. Cái váy đầm công chúa được tôi thay bằng bộ đồ hầm hố ăn chơi hơn. Tóc xõa nhẹ, cũng được buộc cao hơn, son hồng cũng đổi thành son đỏ chói. Nhìn mình trong gương, bây giờ tôi khá là hài lòng. Chiếc xe dừng lại ở 1 nhà hàng sang trọng, tôi tiến vào căn phòng đã được biết trước. Ở đó có 1 chàng trai khá lịch lãm, vì tôi nhìn thấy thế. Tôi tiến đến và cố gắng hành động của 1 cô gái ăn chơi nhất có thể. - Chào anh, tôi là Thục Anh. Anh chàng khá là kinh ngạc, vì anh được báo trước tôi là 1 cô gái dịu dàng. Chắc anh ta đã hơi bị ngạc nhiên. - À, chào cô, tôi là Minh Tuấn, rất vui được gặp cô. Tôi ngồi xuống ghế, thổi to bong bóng kẹo su trong miệng nổ banh bách. Hất hàm về phía anh chàng. - Anh chờ tôi lâu chưa, đã gọi gì ăn chưa. - Cũng ko lâu lắm, cô muốn ăn gì? Miệng tôi vẫn nhai kẹo su bem bép. - Gì cũng được, tôi ko kén ăn lắm đâu. - À, vậy được rồi. Sau khi gọi món ăn xong, anh ta nhấp 1 chút r/ư/ợu, thong thả hỏi tôi. - Cô bao nhiêu tuổi? Hiện tại làm gì? - Anh có biết là đối với phụ nữ ko nên hỏi tuổi sao? - Tôi xin lỗi, chỉ là tôi thấy cô khá trẻ hơn nhiều so với số tuổi tôi được biết. Tôi cười rõ to, rồi thái độ lạnh lùng nhìn anh chàng. - Vậy sao, tôi có bí quyết mà. Tôi thấy anh chàng mặt vẫn còn vui tươi lắm. Đồ ăn được mang lên, tôi tháo giày ngồi chồm hỗm, tay bốc đồ ăn bỏ vào miệng nhai chèm chẹp. Tôi thấy anh chàng đó mắt nhìn tôi trợn to, ko chớp lần nào. Tôi đá mắt về hướng bên ấy. - Anh ăn đi, ngon lắm đấy. Rồi tôi đưa tay bốc miếng tôm trong dĩa đưa về phía miệng anh chàng ấy. - Nào há miệng ra tôi đút cho nào ngon lắm. - Thôi cô ăn đi, tôi dị ứng tôm. - Ờ vậy tôi ăn nhé. Tôi ăn 1 cách ngon lành, cánh cửa phòng được mở ra, 1 cô gái bước vào, cô ấy ăn vận đầm nhìn rất dịu dàng, tiến về phía tôi ngồi. Cô ấy lấy tay quẹt vết đồ ăn trên mặt tôi, dấu vết tôi cố tình để lại, rồi cho vào miệng mình. - Em à, chị dặn bao nhiêu lần rồi, ăn uống phải từ tốn thôi. Rồi cô ấy lấy giấy lau miệng cho tôi, rồi giả vờ đưa đầu đối diện hôn môi tôi. - Sao lại chạy ra đây, may chị tới sớm đấy. Tôi lau tay rồi ôm lấy cô ấy, dựa đầu vào иgự¢ cô ấy. - Chị à, sao biết em ở đây mà đến vậy, em nhớ chị quá à. - Chị cũng vậy nè, bé cưng. Chúng tôi ôm nhau, vờ hôn hít. Khiến chàng trai ấy mặt tái mét, mồ hôi vã ra đầy tráng. Tôi cố nhịn cười rồi nói với anh chàng đó. - Bí mật của tôi là tôi bị les ( đồng tính nữ) đó, tôi ko có thích đàn ông. Anh chàng đứng lên xin phép về. - Xin lỗi đã quấy rầy 2 người, bữa này tôi mời, xin phép tôi về. - Này, anh ơi chưa ăn gì mà... này... Anh chàng đó đi rồi, tôi và cô gái vừa đến cùng cười khúc khích. Cô gái ấy là Mỹ Dung, Mỹ Dung được ba mẹ tôi nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi trong 1 lần đi từ thiện. Chúng tôi yêu thương nhau lắm, chưa bao giờ tôi xem cô ấy là người ngoài, và cô ấy là "chị dâu hụt" của tôi. Ko hiểu sao họ yêu thương nhau lắm mà lại chia tay nhỉ? Tôi nhìn Mỹ Dung cười nắc nẻ đưa tay lên vuốt иgự¢. - May quá, mày đến kịp thật ấy. - Con khỉ, tao đang đi dạy, mày làm tao phải giả vờ đau bụng mà chạy ra đây đó. - Tao biết mày thương tao mà, về thôi. Chúng tôi về nhà, vào phòng nằm lăn ra giường, tầm 10p sau.Cái cửa đột nhiên bị bật ra cực mạnh. 1 người phụ nữ mặt mày quần vũ, khiến 2 đứa tôi đều phải ngồi dậy, đó là người đàn bà quyền lực nhất nhà này. - Thục Anh, Mỹ Dung... 2 đứa con giỏi lắm, làm người ta chạy mất dép thế kia, còn ko liên lạc được. - Ơ.. mamy đại nhân, người có thể bình tĩnh lại chút ko? - Bình tĩnh, làm sao mà bình tĩnh được chứ, sắp ế đến nơi rồi có biết ko? - Thì ế khỏe mà mẹ, con sẽ ở với mẹ suốt đời. Mỹ Dung cũng thêm lời vào. - Đúng mà mẹ, độc thân là sướиɠ nhất ấy mẹ. - Tôi ko cần 2 cô ở nuôi tôi đâu, đi lấy chồng đi cho tôi nhờ, nhag có 2 hũ mắm để thối um lên rồi đấy. Rồi mẹ tôi liếc sang nhìn Mỹ Dung - Còn cả con nữa đấy, cũng lo lấy chồng đi. Rầm. Cánh cửa chưa bao giờ được đóng mở 1 cách nhẹ nhàng bởi mẹ tôi. Người phụ nữ quyền lực đi ra, 2 đứa tôi nhìn nhau rồi cùng ngã xuống giường. Lúc xưa mẹ tôi cũng dịu dàng lắm, dù có bất cứ chuyện gì mẹ tôi cũng dùng cách ôn hòa mà giải quyết. Từ khi bố bị tai nạn mất, mẹ tôi đã rất đau khổ, phải lâu lắm mới vượt qua được và trở nên nóng tính như giờ. Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 4267 Views
  • "Điềm Điềm, kia không phải bạn trai của cậu sao?"
    Hạ Điềm đang đứng chờ xe buýt đột nhiên bị người bên cạnh kéo tay, có chút phản ứng không kịp. Cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn theo ngón tay của bạn tốt, chân mày không khỏi nhăn chặt lại.
    Xuyên qua cửa kính của một nhà hàng kiểu Pháp, Hạ Điềm nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau, kề sát mặt lại gần, vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ.
    Mà nam nhân ngồi ở đó, đúng là bạn trai của cô!
    Bà nội nó, chẳng lẽ cô bị cắm sừng sao?
    "Tô Ngữ, chúng ta đi qua đó xem một chút." Hạ Điềm nhanh chóng quyết định.
    Tô Ngữ nghe cô nói liền kéo tay áo lên, hùng hổ đáp: "Được, chúng ta đi đánh ghen! Bà đây đập ૮ɦếƭ tên nam nhân thối kia!"
    "Khụ, cậu bình tĩnh đã, chúng ta đi qua nói chuyện, còn chưa biết sự thật ra sao, không thể động tay động chân được." Hạ Điềm nhẹ giọng khuyên bảo, trong lòng thật ra lại đang nghĩ lát nữa cô nên đánh lên mặt hay đạp vào giữa háng tên đàn ông khốn kiếp kia.
    Tô Ngữ nghe thấy không được đánh ghen thì có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh tay lôi kéo Hạ Điềm hướng đến quán ăn kia. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hai người nghĩ vậy nên lén lút đi vào từ cửa bên trái rồi ngồi xuống, ngay sát sau lưng nam nhân.
    Hạ Điềm thật bình tĩnh cầm cốc nước lọc lên uống một ngụm, không có chút dáng vẻ nóng nảy nào. Mái tóc xoăn dài màu nâu tùy tiện xõa xuống, áo trễ vai ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn để lộ phần da thịt mịn màng. Khuôn mặt cô tuy không phải quá xinh đẹp nhưng bù lại thuộc diện dễ gây thiện cảm cho người khác, đặc biệt là đôi mắt đen có hồn, mỗi khi chớp một cái liền có cảm giác long lanh ánh nước vô cùng thu hút.
    "Gia Vinh, khi nào anh mới giới thiệu em cho bạn của anh đây? Người ta đợi thật lâu rồi! Anh nói chờ một thời gian, em chờ đến lúc này cũng hơn ba tháng đó!"
    Giọng nữ mềm mại uyển chuyển vang lên sau lưng, Hạ Điềm híp mắt, đột nhiên cười cười nhìn Tô Ngữ. Được rồi, cô vốn định đến đây nghe thử xem bạn trai có thật sự phản bội mình hay không, nhưng nghe một câu này là đủ biết, cô bị cắm sừng, còn cắm hơn ba tháng nay!
    "Anh thật sự không thích đem chuyện tình cảm ra khoe khoang, cho nên chờ đến lúc thích hợp, anh sẽ dẫn em ra mắt gia đình luôn, có được không?"
    Lúc này là giọng nam mang theo ý dụ dỗ, Tô Ngữ nghe xong trợn trắng mắt, thiếu chút nữa nhịn không được mà xông qua đạp vào mặt tên Lý Gia Vinh kia vài cái! Ra mắt gia đình? Vậy bạn gái của hắn ở đây thì hắn quăng cho ai?
    Hạ Điềm vẫn chưa nhúc nhích, trong lòng cũng có chút khó chịu nhưng không muốn phản ứng thái quá, chỉ tổ làm mất mặt mũi mình ở nơi đông người. Cô và Lý Gia Vinh này qua lại được năm tháng mà thôi, cùng lắm thì chia tay, sao phải làm khó cô gái kia chứ? Cùng là phụ nữ với nhau, bọn họ đều bị lừa gạt...
    "Được rồi, chuyện ra mắt gia đình em không gấp, chẳng qua bao giờ anh mới đá con nhỏ họ Hạ kia?"
    Rắc.
    Tô Ngữ nghe được âm thanh răng rắc, chợt thấy lạnh sống lưng, vừa cúi đầu nhìn liền phát hiện ly thủy tinh trong tay bạn tốt đã xuất hiện vết nứt nho nhỏ.
    Hạ Điềm cười càng thêm dịu dàng, thân là một cô gái sinh ra trong gia đình có gia giáo, cô luôn tự nhận mình hiền thục nết na, người khác lại cứ không thích cô như vậy! Xem xem, cô còn nghĩ tốt cho người con gái kia, rằng cô ta cũng bị nam nhân này lừa gạt, nhưng xem ra, cô ta đã biết Lý Gia Vinh có người yêu rồi mà vẫn cố tình làm người thứ ba!
    Cô từ từ đứng dậy, không nói lời nào đi ngang qua bàn của tên bạn trai khốn nạn kia. Nhìn thấy khuôn mặt của bạn gái, Lý Gia Vinh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cứng đờ người.
    Hạ Điềm chầm chậm xoay người sang, chớp chớp đôi mắt ngây thơ trong suốt nhìn hắn.
    "Hạ Điềm, không phải em nói em bận đến nhà bạn chơi sao?" Lý Gia Vinh đứng bật dậy, có chút luống cuống khi bị bắt tại trận. Cô đã nghe được những gì?
    Cô gái ngồi đối diện thấy vậy cũng đứng lên, còn không quên nhanh chóng nép vào trong иgự¢ của Lý Gia Vinh, dáng vẻ sợ hãi.
    "Anh... anh có thể giải thích!" Nam nhân thấy Hạ Điềm nhìn về phía hai người bọn họ thì gấp rút đẩy cô gái trong иgự¢ ra, vươn tay muốn chạm vào cô.
    Hắn không ngờ được sẽ gặp bạn gái của mình ở nơi này, rõ ràng hôm qua lúc nhắn tin cô đã nói muốn đến nhà bạn chơi cả ngày, làm sao lại chạy tới đây?
    Hạ Điềm còn chưa nói gì, Tô Ngữ đã xông lên trước một phen hất văng cánh tay dơ bẩn kia, hùng hổ mắng:
    "Tên nam nhân thối này, vừa rồi còn nói muốn đem tiểu tình nhân về nhà ra mắt gia đình, bây giờ giải thích cái gì nữa?"
    "Ai cho phép cô mắng anh ấy?" Cô gái kia vừa rồi bị Lý Gia Vinh đẩy ra cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó lập tức hùng hổ đáp lại, người này là cây tiền di động của cô!
    Tiếng động bên này khiến không ít khách nhân đều quay đầu qua nhìn, tò mò vươn cổ lên. Đánh nhau sao? Đánh ghen?
    "Mắng người còn phải đợi cô cho phép à? Tiểu tam không biết xấu hổ! ςướק bạn trai người khác thì đắc ý cái gì? Không đúng, cô căn bản còn không thể ςướק tên này, thấy thái độ của hắn liền biết cô chỉ là tình nhân ở bên ngoài mà thôi! Cô đứng tránh sang một bên, nếu không, ngay cả cô tôi cũng đánh!"
    Tô Ngữ giận dữ kéo ống tay áo, dáng người của cô chỉ có một mét sáu, nhưng thật ra là học sinh xuất sắc trong các môn vật lộn, chẳng sợ một đứa con gái, ngay cả Lý Gia Vinh, nói không chừng cũng bị cô đánh ra bã.
    Cô gái kia cứng họng nhìn Lý Gia Vinh, bị mắng như vậy liền ủy khuất rơi nước mắt:
    "Em không muốn nói nhiều, em và cô ta anh chọn ai?"
    Hạ Điềm đứng đó, một bên giữ chặt Tô Ngữ tránh cho bạn mình xông lên trước ẩu đả, một bên nhìn bạn trai sắp "cũ" của bản thân.
    Lý Gia Vinh tất nhiên sẽ không điên mà buông tha Hạ Điềm - người hắn đã theo đuổi hơn hai năm để lựa chọn cô nàng tình nhân bé bỏng bên cạnh. Hắn làm ra vẻ mặt đau khổ, chỉ chăm chăm muốn nói chuyện với Hạ Điềm:
    "Tiểu Điềm, chúng ta về nhà lại nói chuyện được không?" Tiếng động bên này ngày càng thu hút rất nhiều sự chú ý, ai cũng nhìn bọn họ chằm chằm như vậy, cho dù hắn giải quyết thế nào đều không tốt, trước rời đi rồi tính tiếp.
    Có người nhạy bén ngửi được mùi drama cẩu huyết, vội vàng cầm điện thoại lên quay lén. Thái độ của hắn đã đủ rõ ràng, chỉ cần là người có mắt đều biết cô gái kia chỉ là tiểu tam đáng thương.
    Hạ Điềm đột nhiên lạnh mặt nhìn hắn:
    "Gia Vinh, tôi rất thất vọng."
    "Không phải như em nghĩ... anh, anh chỉ là chơi đùa cùng người khác một chút mà thôi, em đừng giận có được không?"
    Lý Gia Vinh đáng thương nhìn Hạ Điềm khiến cho người đang đứng khóc lóc bên cạnh càng thêm nghẹn một cục tức trong họng. Nam nhân này là người vừa rồi còn hứa hẹn với cô đủ điều, muốn đưa cô về ra mắt gia đình sao?
    "Nếu không em đánh anh một cái đi? Đánh rồi đừng giận anh!"
    Lý Gia Vinh đột nhiên đưa mặt tới trước, tỏ rõ thành ý nhận lỗi của bản thân. Đám đông xung quanh vì vậy ồ lên không thôi, lần đầu tiên chứng kiến một tên đàn ông có thể hạ mình vì bạn gái như vậy. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, là do hắn ở bên ngoài hái hoa bắt bướm, nếu không làm vậy thì làm sao dễ dàng được tha thứ chứ?
    Tô Ngữ hừ lạnh, mới chửi được mấy câu mà tiểu tam đã khóc sắp tan thành nước, tên đàn ông lăng nhăng trước mắt này lại còn vô liêm sỉ như vậy, báo hại cô chẳng có hứng thú gì nữa.
    Hạ Điềm cười càng thêm động lòng người, sau đó đột nhiên quăng ra một bạt tai vang dội, chuẩn xác đánh vào má phải của nam nhân, âm thanh kia lớn đến mức át cả tiếng xì xào nghị luận xung quanh. Toàn trường chợt trở nên im lặng.
    Người nào đó bị ăn đau, sững sờ nhìn cô, lại chỉ thấy ánh mắt không chút tình cảm của cô:
    "Là anh bảo tôi đánh."
    Hạ Điềm phẩy phẩy bàn tay thon dài của mình, nhăn mày nói:
    "Da mặt dày quá, đánh thật đau. Tô Ngữ, chúng ta đi thôi."
    Hạ Điềm xoay người rời đi, còn không quên kéo theo bạn thân của mình, động tác gọn gàng sạch sẽ không chút chậm trễ. Cô tức giận, tất nhiên. Nếu là ai đi chăng nữa cũng không vui nổi nếu biết bạn trai của mình lăng nhăng.
    Trước đây, Lý Gia Vinh một lòng theo đuổi Hạ Điềm, hơn nữa bỏ ra không ít sức lực trong việc tiếp cận cô. Mặc dù cũng có kha khá người âm thầm thích hắn, nhưng hắn mạnh miệng tuyên bố sẽ chỉ thích một người là Hạ Điềm. Hạ Điềm thấy hắn kiên trì suốt hai năm liền không đổi như vậy, nghĩ muốn cho hắn một cơ hội, chẳng ngờ vừa qua lại được năm tháng thì mọi chuyện thành ra thế này.
    Chẹp, chẳng lẽ là do tính tình của cô quá dịu dàng nên bị người ta ghét bỏ sao?
    Hay do cô không có khiếu hài hước nhỉ?
    Lý Gia Vinh ở phía sau ngơ ngác sờ lên gò má, nơi đó truyền tới cảm giác đau rát nóng bỏng, một cái tát kia thật sự đánh hắn đến váng đầu. Thấy cô đi rồi, mọi người cũng dần thu lại ánh mắt, mà hắn thì chậm mất mấy giây mới phản ứng, bật người đuổi theo, miệng kêu to:
    "Điềm Điềm, khoan đã, đừng đi!"
    Nam nhân cũng mặc kệ cô gái đi cùng mình, đang định chạy đi thì nhân viên đột nhiên xông ra giữ hắn lại, gấp gáp nói:
    "Thưa quý khách, quý khách vẫn chưa tính tiền!"
    "૮ɦếƭ tiệt!" Lý Gia Vinh hung hăng móc Ϧóþ quăng ra một nắm tiền, còn không thèm nhìn xem bao nhiêu đã vội chạy ra cửa.
    Nhân viên bị hành động này của hắn dọa sợ, vốn muốn mắng người nhưng lại biết điều ngậm chặt miệng, bởi vì cái số tiền này... hình như có chút nhiều?
    Nam nhân viên khổ sở cười, đang định ngồi xuống nhặt lên thì có một bàn tay trắng trắng vươn ra chặn lại, kèm theo tiếng kêu to:
    "Đây là của bạn trai tôi! Ba tờ là đủ rồi!"
    Nam nhân viên nghe thấy liền bị sốc mà dừng động tác, đây không phải là tiểu tam vừa rồi sao?
    Nhặt xong hơn mười mấy tờ tiền trên sàn xong, cô gái nọ mới đứng dậy, chật vật lao ra ngoài. Khách nhân chép miệng nhìn theo, thật sự không hiểu nổi một số người, sao có thể sống mà không cần mặt mũi thế kia?
    Ở bên ngoài, Lý Gia Vinh đã sắp đuổi kịp Hạ Điềm. Mắt thấy hắn ở phía sau kêu gào tên mình, cô rốt cuộc dừng lại.
    "Điềm..." Nam nhân mừng rỡ, vốn nghĩ rằng cô đang muốn nói chuyện với hắn, ai ngờ vừa thốt lên được một chữ đã thấy Hạ Điềm vươn tay vẫy taxi, ung dung biến mất trước mắt hắn.
    Lý Gia Vinh tức khắc có cảm giác như nuốt phải ruồi bọ, cho dù có yêu Hạ Điềm hơn nữa cũng không chịu được cơn tức này. Hắn đã liên tục xuống nước với cô rồi, cô còn muốn cái gì?
    Quen nhau năm tháng, chỉ cho hắn cầm tay! Người khác quen nhau một tuần cũng có thể lên giường nói chuyện yêu đương, vậy mà cô nhất quyết không muốn tiến xa hơn với hắn! Phần lớn thời gian bọn họ hẹn hò đều là đi ăn cùng nhau, đi dạo phố, trò chuyện, sau đó trở về. Yêu nhau một cách cực kì đơn thuần, mà nam nhân đang tuổi trưởng thành, hắn nhịn được sao?
    Hắn ra ngoài tìm tình nhân thỏa mãn Dụς ∀ọηg mà thôi, chẳng lẽ là sai?
    Hạ Điềm ngồi trên xe tranh thủ chút thời gian rỗi mà chặn số điện thoại của bạn trai cũ, sau đó thở ra một hơi dài.
    "Đúng là tên khốn kiếp! Nhưng mà nhìn cậu đánh hắn như vậy, tớ rất thỏa mãn!" Tô Ngữ giận đỏ cả mặt.
    "Là ai trước kia một mực nói tớ hãy tìm bạn trai, khuyên tớ chấp nhận Lý Gia Vinh?"
    Tô Ngữ bị bạn tốt nói vậy, xấu hổ ho khan: "Khụ khụ... cũng do thấy hắn cao to dễ nhìn, nhà cũng thuộc diện giàu có và rất chân thành mà..."
    Trong số những người theo đuổi Hạ Điềm thì không thiếu những anh chàng xuất sắc hơn Lý Gia Vinh, bất quá đều bị thái độ không mặn không nhạt của cô đẩy lui, nhiều nhất thì kiên trì được gần một năm mà thôi. Cho nên lần đó thấy Lý Gia Vinh cứ đeo bám Hạ Điềm hơn hai năm đại học, Tô Ngữ mới nóng đầu khuyên bạn tốt thử một lần, kết quả lần đầu tiên yêu đương đã như vậy.
    Chắc sẽ không để lại bóng ma tâm lí đó chứ?
    "Khoan đã, xem mắt? Mẹ nói gì vậy..."
    Tô Ngữ đang suy nghĩ tới đó, chợt nghe thấy giọng nói kinh ngạc của bạn tốt. Không biết Hạ Điềm từ lúc nào đã cầm điện thoại áp lên tai, vẻ mặt nghệch ra. Cô đem đầu tựa sát vào bên cạnh để nghe lén, kết quả nghe được tin động trời...
    "Không phải con nói con vẫn chưa có bạn trai sao? Thật tốt, hôm nay ông nội từ dưới quê lên chơi có gặp qua bạn cũ, bọn họ chợt nhớ ra việc hứa hôn cho con, nên là con sắp xếp ngày nghỉ trở về nhà một chuyến để đi gặp mặt đối phương được không? Đều là người thành phố H cả."
    Một tin này như sét đánh ngang tai, khiến cho Hạ Điềm không biết phải làm sao. Đây là quả báo vì cô giấu diếm mẹ mình kết giao với tên Lý Gia Vinh kia sao? Thời đại nào rồi mà còn hứa hôn cơ chứ? Hơn nữa, cô còn đang đi học...
    Làm mẹ thì luôn hiểu tâm lý của con gái mình, Hạ Điềm chưa nói được thêm câu nào, mẹ Hạ đã cười bảo:
    "Chỉ là gặp mặt một chút thôi, cũng không phải kết hôn liền đâu, con không đồng ý thì mẹ cũng không ép, chẳng qua muốn cho ông con được như ý nguyện, ông ấy cũng đã bảy mươi tuổi rồi."
    Hàm ý trong lời nói của mẹ không phải Hạ Điềm không biết, ông của cô cũng đã lớn tuổi, chút chuyện cỏn con khiến ông vui vẻ này chẳng lẽ cô lại không làm được sao? Mẹ muốn nói như vậy chứ gì?
    Cô đau đầu nhìn khuôn mặt thích thú của Tô Ngữ, khẽ day day trán:
    "Con biết rồi, ngày mốt con sẽ trở về."
    Cứ xem như đi ăn một bữa cơm miễn phí là được. Chẳng qua là bữa cơm này ăn xong, số phận của cô cũng đã định đoạt.
    Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    "Điềm Điềm, kia không phải bạn trai của cậu sao?" Hạ Điềm đang đứng chờ xe buýt đột nhiên bị người bên cạnh kéo tay, có chút phản ứng không kịp. Cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn theo ngón tay của bạn tốt, chân mày không khỏi nhăn chặt lại. Xuyên qua cửa kính của một nhà hàng kiểu Pháp, Hạ Điềm nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau, kề sát mặt lại gần, vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ. Mà nam nhân ngồi ở đó, đúng là bạn trai của cô! Bà nội nó, chẳng lẽ cô bị cắm sừng sao? "Tô Ngữ, chúng ta đi qua đó xem một chút." Hạ Điềm nhanh chóng quyết định. Tô Ngữ nghe cô nói liền kéo tay áo lên, hùng hổ đáp: "Được, chúng ta đi đánh ghen! Bà đây đập ૮ɦếƭ tên nam nhân thối kia!" "Khụ, cậu bình tĩnh đã, chúng ta đi qua nói chuyện, còn chưa biết sự thật ra sao, không thể động tay động chân được." Hạ Điềm nhẹ giọng khuyên bảo, trong lòng thật ra lại đang nghĩ lát nữa cô nên đánh lên mặt hay đạp vào giữa háng tên đàn ông khốn kiếp kia. Tô Ngữ nghe thấy không được đánh ghen thì có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh tay lôi kéo Hạ Điềm hướng đến quán ăn kia. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hai người nghĩ vậy nên lén lút đi vào từ cửa bên trái rồi ngồi xuống, ngay sát sau lưng nam nhân. Hạ Điềm thật bình tĩnh cầm cốc nước lọc lên uống một ngụm, không có chút dáng vẻ nóng nảy nào. Mái tóc xoăn dài màu nâu tùy tiện xõa xuống, áo trễ vai ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn để lộ phần da thịt mịn màng. Khuôn mặt cô tuy không phải quá xinh đẹp nhưng bù lại thuộc diện dễ gây thiện cảm cho người khác, đặc biệt là đôi mắt đen có hồn, mỗi khi chớp một cái liền có cảm giác long lanh ánh nước vô cùng thu hút. "Gia Vinh, khi nào anh mới giới thiệu em cho bạn của anh đây? Người ta đợi thật lâu rồi! Anh nói chờ một thời gian, em chờ đến lúc này cũng hơn ba tháng đó!" Giọng nữ mềm mại uyển chuyển vang lên sau lưng, Hạ Điềm híp mắt, đột nhiên cười cười nhìn Tô Ngữ. Được rồi, cô vốn định đến đây nghe thử xem bạn trai có thật sự phản bội mình hay không, nhưng nghe một câu này là đủ biết, cô bị cắm sừng, còn cắm hơn ba tháng nay! "Anh thật sự không thích đem chuyện tình cảm ra khoe khoang, cho nên chờ đến lúc thích hợp, anh sẽ dẫn em ra mắt gia đình luôn, có được không?" Lúc này là giọng nam mang theo ý dụ dỗ, Tô Ngữ nghe xong trợn trắng mắt, thiếu chút nữa nhịn không được mà xông qua đạp vào mặt tên Lý Gia Vinh kia vài cái! Ra mắt gia đình? Vậy bạn gái của hắn ở đây thì hắn quăng cho ai? Hạ Điềm vẫn chưa nhúc nhích, trong lòng cũng có chút khó chịu nhưng không muốn phản ứng thái quá, chỉ tổ làm mất mặt mũi mình ở nơi đông người. Cô và Lý Gia Vinh này qua lại được năm tháng mà thôi, cùng lắm thì chia tay, sao phải làm khó cô gái kia chứ? Cùng là phụ nữ với nhau, bọn họ đều bị lừa gạt... "Được rồi, chuyện ra mắt gia đình em không gấp, chẳng qua bao giờ anh mới đá con nhỏ họ Hạ kia?" Rắc. Tô Ngữ nghe được âm thanh răng rắc, chợt thấy lạnh sống lưng, vừa cúi đầu nhìn liền phát hiện ly thủy tinh trong tay bạn tốt đã xuất hiện vết nứt nho nhỏ. Hạ Điềm cười càng thêm dịu dàng, thân là một cô gái sinh ra trong gia đình có gia giáo, cô luôn tự nhận mình hiền thục nết na, người khác lại cứ không thích cô như vậy! Xem xem, cô còn nghĩ tốt cho người con gái kia, rằng cô ta cũng bị nam nhân này lừa gạt, nhưng xem ra, cô ta đã biết Lý Gia Vinh có người yêu rồi mà vẫn cố tình làm người thứ ba! Cô từ từ đứng dậy, không nói lời nào đi ngang qua bàn của tên bạn trai khốn nạn kia. Nhìn thấy khuôn mặt của bạn gái, Lý Gia Vinh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cứng đờ người. Hạ Điềm chầm chậm xoay người sang, chớp chớp đôi mắt ngây thơ trong suốt nhìn hắn. "Hạ Điềm, không phải em nói em bận đến nhà bạn chơi sao?" Lý Gia Vinh đứng bật dậy, có chút luống cuống khi bị bắt tại trận. Cô đã nghe được những gì? Cô gái ngồi đối diện thấy vậy cũng đứng lên, còn không quên nhanh chóng nép vào trong иgự¢ của Lý Gia Vinh, dáng vẻ sợ hãi. "Anh... anh có thể giải thích!" Nam nhân thấy Hạ Điềm nhìn về phía hai người bọn họ thì gấp rút đẩy cô gái trong иgự¢ ra, vươn tay muốn chạm vào cô. Hắn không ngờ được sẽ gặp bạn gái của mình ở nơi này, rõ ràng hôm qua lúc nhắn tin cô đã nói muốn đến nhà bạn chơi cả ngày, làm sao lại chạy tới đây? Hạ Điềm còn chưa nói gì, Tô Ngữ đã xông lên trước một phen hất văng cánh tay dơ bẩn kia, hùng hổ mắng: "Tên nam nhân thối này, vừa rồi còn nói muốn đem tiểu tình nhân về nhà ra mắt gia đình, bây giờ giải thích cái gì nữa?" "Ai cho phép cô mắng anh ấy?" Cô gái kia vừa rồi bị Lý Gia Vinh đẩy ra cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó lập tức hùng hổ đáp lại, người này là cây tiền di động của cô! Tiếng động bên này khiến không ít khách nhân đều quay đầu qua nhìn, tò mò vươn cổ lên. Đánh nhau sao? Đánh ghen? "Mắng người còn phải đợi cô cho phép à? Tiểu tam không biết xấu hổ! ςướק bạn trai người khác thì đắc ý cái gì? Không đúng, cô căn bản còn không thể ςướק tên này, thấy thái độ của hắn liền biết cô chỉ là tình nhân ở bên ngoài mà thôi! Cô đứng tránh sang một bên, nếu không, ngay cả cô tôi cũng đánh!" Tô Ngữ giận dữ kéo ống tay áo, dáng người của cô chỉ có một mét sáu, nhưng thật ra là học sinh xuất sắc trong các môn vật lộn, chẳng sợ một đứa con gái, ngay cả Lý Gia Vinh, nói không chừng cũng bị cô đánh ra bã. Cô gái kia cứng họng nhìn Lý Gia Vinh, bị mắng như vậy liền ủy khuất rơi nước mắt: "Em không muốn nói nhiều, em và cô ta anh chọn ai?" Hạ Điềm đứng đó, một bên giữ chặt Tô Ngữ tránh cho bạn mình xông lên trước ẩu đả, một bên nhìn bạn trai sắp "cũ" của bản thân. Lý Gia Vinh tất nhiên sẽ không điên mà buông tha Hạ Điềm - người hắn đã theo đuổi hơn hai năm để lựa chọn cô nàng tình nhân bé bỏng bên cạnh. Hắn làm ra vẻ mặt đau khổ, chỉ chăm chăm muốn nói chuyện với Hạ Điềm: "Tiểu Điềm, chúng ta về nhà lại nói chuyện được không?" Tiếng động bên này ngày càng thu hút rất nhiều sự chú ý, ai cũng nhìn bọn họ chằm chằm như vậy, cho dù hắn giải quyết thế nào đều không tốt, trước rời đi rồi tính tiếp. Có người nhạy bén ngửi được mùi drama cẩu huyết, vội vàng cầm điện thoại lên quay lén. Thái độ của hắn đã đủ rõ ràng, chỉ cần là người có mắt đều biết cô gái kia chỉ là tiểu tam đáng thương. Hạ Điềm đột nhiên lạnh mặt nhìn hắn: "Gia Vinh, tôi rất thất vọng." "Không phải như em nghĩ... anh, anh chỉ là chơi đùa cùng người khác một chút mà thôi, em đừng giận có được không?" Lý Gia Vinh đáng thương nhìn Hạ Điềm khiến cho người đang đứng khóc lóc bên cạnh càng thêm nghẹn một cục tức trong họng. Nam nhân này là người vừa rồi còn hứa hẹn với cô đủ điều, muốn đưa cô về ra mắt gia đình sao? "Nếu không em đánh anh một cái đi? Đánh rồi đừng giận anh!" Lý Gia Vinh đột nhiên đưa mặt tới trước, tỏ rõ thành ý nhận lỗi của bản thân. Đám đông xung quanh vì vậy ồ lên không thôi, lần đầu tiên chứng kiến một tên đàn ông có thể hạ mình vì bạn gái như vậy. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, là do hắn ở bên ngoài hái hoa bắt bướm, nếu không làm vậy thì làm sao dễ dàng được tha thứ chứ? Tô Ngữ hừ lạnh, mới chửi được mấy câu mà tiểu tam đã khóc sắp tan thành nước, tên đàn ông lăng nhăng trước mắt này lại còn vô liêm sỉ như vậy, báo hại cô chẳng có hứng thú gì nữa. Hạ Điềm cười càng thêm động lòng người, sau đó đột nhiên quăng ra một bạt tai vang dội, chuẩn xác đánh vào má phải của nam nhân, âm thanh kia lớn đến mức át cả tiếng xì xào nghị luận xung quanh. Toàn trường chợt trở nên im lặng. Người nào đó bị ăn đau, sững sờ nhìn cô, lại chỉ thấy ánh mắt không chút tình cảm của cô: "Là anh bảo tôi đánh." Hạ Điềm phẩy phẩy bàn tay thon dài của mình, nhăn mày nói: "Da mặt dày quá, đánh thật đau. Tô Ngữ, chúng ta đi thôi." Hạ Điềm xoay người rời đi, còn không quên kéo theo bạn thân của mình, động tác gọn gàng sạch sẽ không chút chậm trễ. Cô tức giận, tất nhiên. Nếu là ai đi chăng nữa cũng không vui nổi nếu biết bạn trai của mình lăng nhăng. Trước đây, Lý Gia Vinh một lòng theo đuổi Hạ Điềm, hơn nữa bỏ ra không ít sức lực trong việc tiếp cận cô. Mặc dù cũng có kha khá người âm thầm thích hắn, nhưng hắn mạnh miệng tuyên bố sẽ chỉ thích một người là Hạ Điềm. Hạ Điềm thấy hắn kiên trì suốt hai năm liền không đổi như vậy, nghĩ muốn cho hắn một cơ hội, chẳng ngờ vừa qua lại được năm tháng thì mọi chuyện thành ra thế này. Chẹp, chẳng lẽ là do tính tình của cô quá dịu dàng nên bị người ta ghét bỏ sao? Hay do cô không có khiếu hài hước nhỉ? Lý Gia Vinh ở phía sau ngơ ngác sờ lên gò má, nơi đó truyền tới cảm giác đau rát nóng bỏng, một cái tát kia thật sự đánh hắn đến váng đầu. Thấy cô đi rồi, mọi người cũng dần thu lại ánh mắt, mà hắn thì chậm mất mấy giây mới phản ứng, bật người đuổi theo, miệng kêu to: "Điềm Điềm, khoan đã, đừng đi!" Nam nhân cũng mặc kệ cô gái đi cùng mình, đang định chạy đi thì nhân viên đột nhiên xông ra giữ hắn lại, gấp gáp nói: "Thưa quý khách, quý khách vẫn chưa tính tiền!" "૮ɦếƭ tiệt!" Lý Gia Vinh hung hăng móc Ϧóþ quăng ra một nắm tiền, còn không thèm nhìn xem bao nhiêu đã vội chạy ra cửa. Nhân viên bị hành động này của hắn dọa sợ, vốn muốn mắng người nhưng lại biết điều ngậm chặt miệng, bởi vì cái số tiền này... hình như có chút nhiều? Nam nhân viên khổ sở cười, đang định ngồi xuống nhặt lên thì có một bàn tay trắng trắng vươn ra chặn lại, kèm theo tiếng kêu to: "Đây là của bạn trai tôi! Ba tờ là đủ rồi!" Nam nhân viên nghe thấy liền bị sốc mà dừng động tác, đây không phải là tiểu tam vừa rồi sao? Nhặt xong hơn mười mấy tờ tiền trên sàn xong, cô gái nọ mới đứng dậy, chật vật lao ra ngoài. Khách nhân chép miệng nhìn theo, thật sự không hiểu nổi một số người, sao có thể sống mà không cần mặt mũi thế kia? Ở bên ngoài, Lý Gia Vinh đã sắp đuổi kịp Hạ Điềm. Mắt thấy hắn ở phía sau kêu gào tên mình, cô rốt cuộc dừng lại. "Điềm..." Nam nhân mừng rỡ, vốn nghĩ rằng cô đang muốn nói chuyện với hắn, ai ngờ vừa thốt lên được một chữ đã thấy Hạ Điềm vươn tay vẫy taxi, ung dung biến mất trước mắt hắn. Lý Gia Vinh tức khắc có cảm giác như nuốt phải ruồi bọ, cho dù có yêu Hạ Điềm hơn nữa cũng không chịu được cơn tức này. Hắn đã liên tục xuống nước với cô rồi, cô còn muốn cái gì? Quen nhau năm tháng, chỉ cho hắn cầm tay! Người khác quen nhau một tuần cũng có thể lên giường nói chuyện yêu đương, vậy mà cô nhất quyết không muốn tiến xa hơn với hắn! Phần lớn thời gian bọn họ hẹn hò đều là đi ăn cùng nhau, đi dạo phố, trò chuyện, sau đó trở về. Yêu nhau một cách cực kì đơn thuần, mà nam nhân đang tuổi trưởng thành, hắn nhịn được sao? Hắn ra ngoài tìm tình nhân thỏa mãn Dụς ∀ọηg mà thôi, chẳng lẽ là sai? Hạ Điềm ngồi trên xe tranh thủ chút thời gian rỗi mà chặn số điện thoại của bạn trai cũ, sau đó thở ra một hơi dài. "Đúng là tên khốn kiếp! Nhưng mà nhìn cậu đánh hắn như vậy, tớ rất thỏa mãn!" Tô Ngữ giận đỏ cả mặt. "Là ai trước kia một mực nói tớ hãy tìm bạn trai, khuyên tớ chấp nhận Lý Gia Vinh?" Tô Ngữ bị bạn tốt nói vậy, xấu hổ ho khan: "Khụ khụ... cũng do thấy hắn cao to dễ nhìn, nhà cũng thuộc diện giàu có và rất chân thành mà..." Trong số những người theo đuổi Hạ Điềm thì không thiếu những anh chàng xuất sắc hơn Lý Gia Vinh, bất quá đều bị thái độ không mặn không nhạt của cô đẩy lui, nhiều nhất thì kiên trì được gần một năm mà thôi. Cho nên lần đó thấy Lý Gia Vinh cứ đeo bám Hạ Điềm hơn hai năm đại học, Tô Ngữ mới nóng đầu khuyên bạn tốt thử một lần, kết quả lần đầu tiên yêu đương đã như vậy. Chắc sẽ không để lại bóng ma tâm lí đó chứ? "Khoan đã, xem mắt? Mẹ nói gì vậy..." Tô Ngữ đang suy nghĩ tới đó, chợt nghe thấy giọng nói kinh ngạc của bạn tốt. Không biết Hạ Điềm từ lúc nào đã cầm điện thoại áp lên tai, vẻ mặt nghệch ra. Cô đem đầu tựa sát vào bên cạnh để nghe lén, kết quả nghe được tin động trời... "Không phải con nói con vẫn chưa có bạn trai sao? Thật tốt, hôm nay ông nội từ dưới quê lên chơi có gặp qua bạn cũ, bọn họ chợt nhớ ra việc hứa hôn cho con, nên là con sắp xếp ngày nghỉ trở về nhà một chuyến để đi gặp mặt đối phương được không? Đều là người thành phố H cả." Một tin này như sét đánh ngang tai, khiến cho Hạ Điềm không biết phải làm sao. Đây là quả báo vì cô giấu diếm mẹ mình kết giao với tên Lý Gia Vinh kia sao? Thời đại nào rồi mà còn hứa hôn cơ chứ? Hơn nữa, cô còn đang đi học... Làm mẹ thì luôn hiểu tâm lý của con gái mình, Hạ Điềm chưa nói được thêm câu nào, mẹ Hạ đã cười bảo: "Chỉ là gặp mặt một chút thôi, cũng không phải kết hôn liền đâu, con không đồng ý thì mẹ cũng không ép, chẳng qua muốn cho ông con được như ý nguyện, ông ấy cũng đã bảy mươi tuổi rồi." Hàm ý trong lời nói của mẹ không phải Hạ Điềm không biết, ông của cô cũng đã lớn tuổi, chút chuyện cỏn con khiến ông vui vẻ này chẳng lẽ cô lại không làm được sao? Mẹ muốn nói như vậy chứ gì? Cô đau đầu nhìn khuôn mặt thích thú của Tô Ngữ, khẽ day day trán: "Con biết rồi, ngày mốt con sẽ trở về." Cứ xem như đi ăn một bữa cơm miễn phí là được. Chẳng qua là bữa cơm này ăn xong, số phận của cô cũng đã định đoạt. Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 7100 Views
  • "Chồng à? Anh có yêu em không? "
    Đó là câu hỏi tôi nhận được vào mỗi tối trước khi đi ngủ của vợ mình.
    Tôi phát chán khi ngày nào cô ấy cũng lặp đi lặp lại một câu nói, đến mức câu trả lời tưởng chừng không thể ngắn gọn hơn là "có" để làm hài lòng cô ấy tôi cũng không thể cất thành lời.
    Hoặc... Một phần nào đó trong tôi không dám đối diện với chính mình để trả lời câu hỏi đó.
    "Muộn rồi, em ngủ đi"
    Tôi trả lời một cách lấp liếm rồi lập tức tắt đèn đi ngủ.
    Không gian bị bóng tối nuốt chửng, dần dần đắm chìm vào sự yên tĩnh tới ngột ngạt. Tôi đợi khoảng 30 phút thì nghe thấy tiếng thở đều của vợ và không thấy vợ chở mình, chắc mẩm em đã ngủ rồi tôi mới lặng lẽ rút điện thoại ra nhăn tin với "cô ấy".
    "Em ngủ chưa?"
    "Em đang đợi anh, vợ anh ngủ chưa?"
    "Cô ấy ngủ rồi, em đừng bận tâm làm gì"
    "Chúng ta cứ vung trộm thế này mãi sao?"
    "Em đừng lo, một tháng nữa cô ấy sẽ sinh con, khi ấy anh và em sẽ chính thức công khai"
    ....
    ....
    ....
    Tôi và vợ tôi... Yêu nhau 8 năm, cưới nhau được hơn 1 năm. Tôi hơn em 8 tuổi, tôi quen em khi em là tiểu thư trong một gia đình quyền quý, còn tôi chỉ là thằng nhà nghèo xuất thân từ nhà nông lên thành phố học đại học. Tôi được thuê về để dạy gia sư môn toán cho em. Ngày đó, gia đình em cấm chúng tôi qua lại với nhau, nhưng em không quản ngại khó khăn để đến với tôi. Đó là thời kì gian khó nhất đời tôi, không tiền, hai bàn tay trắng đi lên, tôi thậm chí còn không mua nổi một bó hoa tặng em nhân dịp ngày phụ nữ, ngay cả hộp socola rẻ tiền nhất tặng em vào ngày valentine cũng không thể.... Ngày sinh nhật em, tôi cố gắng gom góp từng đồng tiền lương từ việc dạy kèm thêm để đưa em đi ăn. Vậy mà em còn từ chối, em chủ động mua đồ về nấu ăn cho tôi. Tôi nợ em một quãng thanh xuân tươi đẹp của người con gái, tôi không có tiền, thời gian cũng không... Tôi chỉ biết cắm mặt vào học và đi làm. Tôi biết em có rất nhiều cơ hội để đến với những người con trai khác để có một cuộc sống tốt hơn... Nhưng em lại từ chối hết và chọn tôi. Vì vậy tôi luôn tự nhủ phải cố gắng đến cùng để sau này em có một tương lai tốt đẹp.
    Tôi thành công vào năm 27 tuổi, sự nghiệp càng lúc càng thăng tiến, dần dần tôi mua được nhà, mua được oto. Thế nhưng... Tình yêu tôi dành cho em càng lúc càng phai nhạt...
    Tôi không biết tình cảm của mình và em đã rạn nứt từ khi nào, chỉ biết tôi cầu hôn em chỉ vì hai từ "trách nhiệm".
    Còn em, em vẫn yêu tôi, tình cảm của em không hề vơi đi... Khi nhìn vào đôi mắt em, nó vẫn chứa chan tình cảm như những ngày đầu tiên chúng tôi yêu nhau. Tôi luôn tự hỏi, tại sao em vẫn duy trì được tình yêu của mình, khi mà thời đó, mỗi ngày tôi chỉ nhắn cho em hai tin, "chào buổi sáng" và "chúc em ngủ ngon". Có lúc tôi đặt mình vào vị trí của em, nếu tôi là em tôi đã bỏ quách đi một thằng đàn ông như tôi, tại sao? Em có nhiều người đàn ông tuyệt vời như vậy, tại sao lại là tôi cơ chứ? Nhưng tôi không thể phủ nhận... Nếu ngày ấy, em không cố gắng để đến với tôi, có lẽ "tôi" của ngày hôm nay sẽ không được sinh ra...
    Tôi đã hỏi em vì sao em vẫn yêu tôi, em lắc lư cái đầu nhỏ bé của mình và trả lời
    "Có lẽ vì anh không buông tay chăng?"
    Em nói vậy rồi cười thật nhí nhảnh. Em luôn trả lời một cách khó hiểu và hồn nhiên như vậy... Hoặc là do tôi chưa hiểu hết con người của em.
    Tôi đã suy nghĩ về lý do tại sao tôi chán em... Là do thời gian tôi dành cho em không nhiều? Hay bởi vì vây quanh tôi có quá nhiều cô gái nóng bỏng? Tôi không biết...
    Nhưng điều mà tôi chắc chắn.... Đó là tôi là một gã tồi!
    Tôi quen Anh Thư trước một năm em và tôi cưới nhau, cô ấy là thư ký của tôi. Thân hình và khuôn mặt của Thư là một thứ độc dược. Khác với vợ tôi, cô ấy mang một vẻ đẹp quyến rũ, thông minh và trưởng thành...
    Cô ấy luôn biết cách khiến một người đàn ông như tôi cảm thấy hứng thú. Từ công việc cho tới chuyện "trên giường", cô ấy luôn hoàn thành nó một cách hoàn hảo.
    Tôi và Thư đã vượt quá giới hạn trước ngày đẹp nhất của đời em...
    Em không hề hay biết chuyện gì, em ở nhà, giống như con mèo nhỏ của tôi, em ngoan ngoãn và không đòi hỏi. Em làm tất cả việc nhà, luôn chờ đợi tôi về để cùng ăn bữa cơm gia đình... Dù cho, tôi ít khi ăn cơm cùng em!
    ________
    "Chồng à, hôm nay anh về nhà ăn cơm nhé?"
    Em kiễng chân, vừa thắt caravat cho tôi vừa nói.
    Tôi nhìn vào đôi mắt trong sáng của em, tôi biết ở trong đó nhiêu là tình cảm có bao nhiêu là hy vọng dành cho tôi...
    "Xin lỗi, tối nay anh có một cuộc họp quan trọng, em ăn cơm sớm rồi đi ngủ đi nhé, không phải đợi anh đâu"
    Đôi mắt của em... Nó lại buồn rồi...
    "Vâng... Em hiểu rồi!"
    Tôi lạnh lùng lướt qua em, cầm lấy xấp tài liệu rồi nhanh chóng rời đi... Bỏ lại em trong căn nhà trống vắng tới lạnh lẽo...
    Tối nay là sinh nhật của Anh Thư... Xin lỗi em...
    Và... Tôi cũng đã quên mất điều quan trọng... Hôm nay cũng là sinh nhật em!
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    "Chồng à? Anh có yêu em không? " Đó là câu hỏi tôi nhận được vào mỗi tối trước khi đi ngủ của vợ mình. Tôi phát chán khi ngày nào cô ấy cũng lặp đi lặp lại một câu nói, đến mức câu trả lời tưởng chừng không thể ngắn gọn hơn là "có" để làm hài lòng cô ấy tôi cũng không thể cất thành lời. Hoặc... Một phần nào đó trong tôi không dám đối diện với chính mình để trả lời câu hỏi đó. "Muộn rồi, em ngủ đi" Tôi trả lời một cách lấp liếm rồi lập tức tắt đèn đi ngủ. Không gian bị bóng tối nuốt chửng, dần dần đắm chìm vào sự yên tĩnh tới ngột ngạt. Tôi đợi khoảng 30 phút thì nghe thấy tiếng thở đều của vợ và không thấy vợ chở mình, chắc mẩm em đã ngủ rồi tôi mới lặng lẽ rút điện thoại ra nhăn tin với "cô ấy". "Em ngủ chưa?" "Em đang đợi anh, vợ anh ngủ chưa?" "Cô ấy ngủ rồi, em đừng bận tâm làm gì" "Chúng ta cứ vung trộm thế này mãi sao?" "Em đừng lo, một tháng nữa cô ấy sẽ sinh con, khi ấy anh và em sẽ chính thức công khai" .... .... .... Tôi và vợ tôi... Yêu nhau 8 năm, cưới nhau được hơn 1 năm. Tôi hơn em 8 tuổi, tôi quen em khi em là tiểu thư trong một gia đình quyền quý, còn tôi chỉ là thằng nhà nghèo xuất thân từ nhà nông lên thành phố học đại học. Tôi được thuê về để dạy gia sư môn toán cho em. Ngày đó, gia đình em cấm chúng tôi qua lại với nhau, nhưng em không quản ngại khó khăn để đến với tôi. Đó là thời kì gian khó nhất đời tôi, không tiền, hai bàn tay trắng đi lên, tôi thậm chí còn không mua nổi một bó hoa tặng em nhân dịp ngày phụ nữ, ngay cả hộp socola rẻ tiền nhất tặng em vào ngày valentine cũng không thể.... Ngày sinh nhật em, tôi cố gắng gom góp từng đồng tiền lương từ việc dạy kèm thêm để đưa em đi ăn. Vậy mà em còn từ chối, em chủ động mua đồ về nấu ăn cho tôi. Tôi nợ em một quãng thanh xuân tươi đẹp của người con gái, tôi không có tiền, thời gian cũng không... Tôi chỉ biết cắm mặt vào học và đi làm. Tôi biết em có rất nhiều cơ hội để đến với những người con trai khác để có một cuộc sống tốt hơn... Nhưng em lại từ chối hết và chọn tôi. Vì vậy tôi luôn tự nhủ phải cố gắng đến cùng để sau này em có một tương lai tốt đẹp. Tôi thành công vào năm 27 tuổi, sự nghiệp càng lúc càng thăng tiến, dần dần tôi mua được nhà, mua được oto. Thế nhưng... Tình yêu tôi dành cho em càng lúc càng phai nhạt... Tôi không biết tình cảm của mình và em đã rạn nứt từ khi nào, chỉ biết tôi cầu hôn em chỉ vì hai từ "trách nhiệm". Còn em, em vẫn yêu tôi, tình cảm của em không hề vơi đi... Khi nhìn vào đôi mắt em, nó vẫn chứa chan tình cảm như những ngày đầu tiên chúng tôi yêu nhau. Tôi luôn tự hỏi, tại sao em vẫn duy trì được tình yêu của mình, khi mà thời đó, mỗi ngày tôi chỉ nhắn cho em hai tin, "chào buổi sáng" và "chúc em ngủ ngon". Có lúc tôi đặt mình vào vị trí của em, nếu tôi là em tôi đã bỏ quách đi một thằng đàn ông như tôi, tại sao? Em có nhiều người đàn ông tuyệt vời như vậy, tại sao lại là tôi cơ chứ? Nhưng tôi không thể phủ nhận... Nếu ngày ấy, em không cố gắng để đến với tôi, có lẽ "tôi" của ngày hôm nay sẽ không được sinh ra... Tôi đã hỏi em vì sao em vẫn yêu tôi, em lắc lư cái đầu nhỏ bé của mình và trả lời "Có lẽ vì anh không buông tay chăng?" Em nói vậy rồi cười thật nhí nhảnh. Em luôn trả lời một cách khó hiểu và hồn nhiên như vậy... Hoặc là do tôi chưa hiểu hết con người của em. Tôi đã suy nghĩ về lý do tại sao tôi chán em... Là do thời gian tôi dành cho em không nhiều? Hay bởi vì vây quanh tôi có quá nhiều cô gái nóng bỏng? Tôi không biết... Nhưng điều mà tôi chắc chắn.... Đó là tôi là một gã tồi! Tôi quen Anh Thư trước một năm em và tôi cưới nhau, cô ấy là thư ký của tôi. Thân hình và khuôn mặt của Thư là một thứ độc dược. Khác với vợ tôi, cô ấy mang một vẻ đẹp quyến rũ, thông minh và trưởng thành... Cô ấy luôn biết cách khiến một người đàn ông như tôi cảm thấy hứng thú. Từ công việc cho tới chuyện "trên giường", cô ấy luôn hoàn thành nó một cách hoàn hảo. Tôi và Thư đã vượt quá giới hạn trước ngày đẹp nhất của đời em... Em không hề hay biết chuyện gì, em ở nhà, giống như con mèo nhỏ của tôi, em ngoan ngoãn và không đòi hỏi. Em làm tất cả việc nhà, luôn chờ đợi tôi về để cùng ăn bữa cơm gia đình... Dù cho, tôi ít khi ăn cơm cùng em! ________ "Chồng à, hôm nay anh về nhà ăn cơm nhé?" Em kiễng chân, vừa thắt caravat cho tôi vừa nói. Tôi nhìn vào đôi mắt trong sáng của em, tôi biết ở trong đó nhiêu là tình cảm có bao nhiêu là hy vọng dành cho tôi... "Xin lỗi, tối nay anh có một cuộc họp quan trọng, em ăn cơm sớm rồi đi ngủ đi nhé, không phải đợi anh đâu" Đôi mắt của em... Nó lại buồn rồi... "Vâng... Em hiểu rồi!" Tôi lạnh lùng lướt qua em, cầm lấy xấp tài liệu rồi nhanh chóng rời đi... Bỏ lại em trong căn nhà trống vắng tới lạnh lẽo... Tối nay là sinh nhật của Anh Thư... Xin lỗi em... Và... Tôi cũng đã quên mất điều quan trọng... Hôm nay cũng là sinh nhật em! Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    2
    0 Comments 0 Shares 1264 Views
  • Ngủ với đàn ông đó là điều mà bất kì cô gái nào sớm hay muộn cũng đều phải trải qua…tôi cũng vậy không ngoại lệ ,chỉ có điều người mà tôi có quan hệ nam nữ lại là một kẻ bội bạc và mất dậy nhất trên đời…
    -Mày lừa tao đúng không
    -Em k lừa anh,em có thai thật rồi
    -Thế mày tự đẻ ra mà nuôi ,mày nghĩ sao khi mày định lấy tao có ăn học đàng hoàng còn nhà mày bố mày nghiện tù tội bao năm còn mẹ mày đến giờ làm một mụ phò già hát hò vịn cổ mấy lão tóc bạc trong quán cafe…gia đình mày như thế thì lấy tao làm sao được.
    -Anh biết gia đình tôi ngay từ đầu như thế sao anh còn yêu tôi
    -Ai bảo mày tao yêu mày
    -Chính miệng anh nói
    -Mày ngu thật đấy,tao muốn phập mày thì chả nói ngọt cho mày ngửa,nhà tao số má có tiếng ,đừng để mẹ tao biết chuyện thì nhà mày nướ© đáı cũng k có mà uống đâu?
    Tôi nắm chặt tay quyết định là mẹ đơn thân ở tuổi 19…
    -Tôi nhất định sẽ đẻ đứa trẻ này ra và nhất định sau này anh đừng có vác mặt đến nhận con…
    -Tao thiếu đéo gì bướm,mình mày có bướm chắc…bố con dở hơi…
    -Nếu k phải đêm đó anh cho gì đó vào nước thì tôi còn lâu mới qua đêm vs anh
    -Chắc gì mày đã qua đêm với mình tao
    -Ngủ vs gái còn trinh hay không cũng không biết thì nên về xem lại đi
    Tôi cười khẩy rồi quay đi hai hàng nước mắt rơi khẽ xuống bàn tay thế nhưng làm mẹ có lẽ là điều khó khăn và gian nan và chỉ cần tôi cần sức khoẻ thì mẹ cũng nuôi con thật tốt dù cho mẹ chẳng có gì…chẳng có gì con ạ…
    Tôi quen Tú khi đó anh ta theo đuổi tôi bằng mọi cách,đến khi anh ta đạt được rồi thì vứt bỏ k chút thương tiếc,tôi tự hỏi trên đời này thật sự có thể có tình yêu đẹp…yêu đến nỗi hy sinh bản thân mình vì người mình yêu…có lẽ là không có…
    Xoảng…tiếng bát bố tôi ném ra khỏi cửa nhà và đang cãi nhau vs mẹ tôi…
    -Mày bảo mày vay hộ tao 2 triệu mà mày đi từ sáng đến tối cũng đéo đủ thì tao xoay sao kịp
    -mày xoay được hay không là việc của mày,tao đéo vay được mày cũng trách tao à
    Bố vả vào mặt mẹ
    -Mẹ con đĩ này mày dám gân cổ vs bố mày à
    -Bà mày làm đĩ cũng đéo bh thèm xin mày thì mày có quyền đéo gì hỏi tao tiền
    Tôi nắm chặt tay nhìn cảnh gia đình,bố mẹ mày tao,bố nghiện còn mẹ tôi cặp kè vs ông nọ,ông kia…chính vì vậy tôi chẳng thể học nổi nên học xong cấp 3 đã nghỉ học và đi làm…giờ nếu như mẹ tôi biết tôi mang thai có lẽ sẽ xé xác tôi ra mất và y như rằng …
    -Con cái ngu hơn con chó con ạ,bỏ ngay đi đẻ thì lấy cứt cho con ăn à
    -Con sẽ đi làm
    -Mày dở hơi à ,ôi trời ơi là trời đất ơi,con cái thế này thì đẻ ra Ϧóþ mẹ nó c/h/ết đi cho xong …ngu như con chó ,đẻ ra thì lại mang tiếng có đứa con thì đéo ai lấy nữa
    Mẹ lôi tôi xềnh xệch ra cửa
    -Con k bỏ đâu mẹ ,bỏ đi tội lắm rồi mang nghiệp vào thân đấy
    -Nghiệp để tao gánh,nhà này còn cái đéo gì để mất nữa đâu…
    -Mẹ ơi con k đi đâu ,con xin mẹ đấy
    Tôi giật tay mẹ rồi chạy thật nhanh…
    -Hà…quay lại đây mẹ bảo …nhanh …
    Tôi chạy đi khi trong túi k có đồng nào,trong tay không có cái gì …tôi chạy tới khu biệt thự nơi anh trai tôi sống,anh tôi lấy vợ rất giàu nhưng đã từ bố mẹ tôi ,có lẽ anh tôi luôn xấu hổ trc nhà vợ vì có gia đình như vậy…anh sống khép nép và rất sợ vợ…
    Tôi đến ấn chuông thì đúng lúc anh tôi lái chiếc xe đắt tiền đi về…
    -Hà…sao thế sao lại tới đây
    -Anh ơi giúp em với …
    -Vào nhà đi
    -Có ngại vợ anh không
    -Vợ anh đi mỹ rồi k có nhà,vào đi…
    Vào nhà anh giàu có,giúp việc mang nước ra cho tôi
    -Anh ơi anh có thể kiếm cho em một chỗ ở không
    -Nhà mình lại có chuyện gì à,nói anh nghe
    -Bố vừa mới ở trại về được mấy ngày,mẹ vẫn vậy
    -Vậy sao lại tới đây
    -Em …em có thai rồi
    -Có thai ,có thai vs ai
    -Nó k nhận anh ạ,nó bảo em bỏ đi
    -Mày đi bỏ ngay đi,anh cho tiền
    -Em k muốn bỏ
    -Mày biết mày làm vậy là hại đời không,rồi đứa trẻ sinh ra k có bố mày sẽ trl nó thế nào
    Anh đứng dậy lấy tiền trong túi đưa cho tôi
    -Tiền này
    -Cầm lấy đi ,bỏ đi rồi mua gì đó ngon ăn cho bổ lại cơ thể…
    -Em không làm được nhưng em cần tiền ,cám ơn anh em sẽ k phiền anh nữa…
    Tôi cầm tiền rồi đứng dậy
    -Hà…cố mà sống tốt,anh sắp sang mỹ định cư rồi,khi nào anh đi anh sẽ cho em một sổ tiết kiệm…
    -Chuyện đó tính sau đi,anh cũng sống đúng vs năng lực của anh,anh của em giỏi mà,anh k phải kẻ ăn bám nhà vợ đó luôn là suy nghĩ của em…
    Tôi đã thuê nhà đi xin việc làm đủ thứ,giặt chăn ga ở tiệm giặt,bơm xăng xe ,bán thêm dưa cà muối trong khu trọ sinh viên…mẹ tôi k hề gọi cho tôi dù cho tôi nhắn tin xin lỗi bà rất nhiều lần…tôi vào viện sinh con một mình…cơn đau phải ngồi một chỗ chịu đựng…nước mắt chảy xuống mà k có ai an ủi,tôi tự nhủ mẹ đơn thân là vậy đấy…mẹ đơn thân là vậy đấy…tự đau đớn,k có ai kề bên…
    Oe oe oe…tôi trải qua cơn vượt cạn trong nước mắt…nhìn đứa con đỏ hỏn trên tay tôi oà khóc rồi ôm con
    Bác sỹ: Chúc mừng hai mẹ con,con trai 3kg5…
    Mới sinh xong nhưng tôi tự nấu nướng tự ăn ở cữ,cu con trộm vía ngoan ngoãn cứ ăn rồi ngủ …tôi sinh con dc ba tháng thì gửi con cho hai bé sinh viên bên cạnh để lên đường đi học nghề,tôi học làm móng,học rồi làm luôn tại đó…được học nghề và làm việc có bạn bè tôi cảm thấy đầu óc thoải mái hơn…k còn suy nghĩ về chuyện khó khăn của bản thân…hằng ngày cúi đầu làm móng tay móng chân cho khách vip tôi cũng được bo số tiền kha khá…từ tích luỹ nhỏ tôi đã mở được hiệu làm móng riêng trong khu phố sinh viên…
    3 năm sau…đột nhiên tôi thấy Tú đứng trước cửa hiệu làm nail của mình
    Tú: Ái chà khá nhỉ
    -Anh tới đây làm gì
    -Nghe bạn mày kể mày mở tiệm nail nên tao qua ngó thử tiện đưa mẹ tao qua luôn…
    Tôi giật mình khi thấy mẹ Tú bước ra từ trong chiếc xe ô tô,đi cùng tú là vài tên xăm trổ,nhà anh ta nổi tiếng cho vay tín dụng đen …
    Mẹ Tú: Vào trong đi bác muốn nói chuyện rõ với cháu,thế này nhé bác tới đón cháu trai mình thằng bé 3 tuổi rồi đúng không
    -Nó là con của riêng cháu
    -Cháu phải nghĩ cho nó nhận tổ tông chứ,năm xưa thằng Tú nó k nói chứ nếu nó nói bác bảo nó cưới ngay
    Tú: Chẳng qua con lấy vợ đẻ 2 đứa con gái nên mẹ sốt lên chứ gì
    -Mày im mồm …Bác nói thẳng vấn đề bác muốn đưa thằng cu Đô về cháu thấy thế nào
    -Chắc chắn là cháu k đồng ý rồi ạ,bác thông cảm …
    -Bác muốn giải quyết trong êm đẹp nếu cháu đồng ý bác sẽ cho cháu 500 triệu và bác sẽ toàn quyền nuôi cu đô
    -Cháu k cần tiền bác ạ,cháu chỉ cần con nên mới giữ thằng bé ,cháu phải đi đón con rồi
    -Cháu suy nghĩ đi rồi gọi cho Bác…
    -Cháu k cần suy nghĩ đâu ạ,cháu chào bác…
    Tôi phóng xe đi đón con…thằng bé lon ton ra bám chân mẹ…tôi ôm con rồi xoa đầu
    Mẹ ơi con uống sữa
    -Cô giáo k cho con uống à
    -Con lại đói
    Tôi cười nhìn con bụ bẫm đáng yêu là lòng quên hết mọi chuyện,hai mẹ con về ăn cơm cùng nhau,dậy con hát ,dậy con vẽ…nhìn con ngủ là tôi lại thấy lòng ấm áp hơn…
    Tin nhắn của Tú hiện lên trên máy “ Mẹ tôi sẽ k bỏ qua thằng bé đâu,cô nên biết điều thì còn được gặp con”…
    Tôi tắt máy và k trl,sáng hôm sau đến cửa hàng bị đập tan hoang,những lọ sơn móng đổ lênh láng màu trên sàn…
    Chủ nhà: Chị k cho e thuê nữa đâu,cũng báo công an rồi giờ vẫn còn có bọn ném đồ vào đây kia kìa
    -Em xin lỗi chị…
    Tôi lau dọn rồi gọi cho Tú
    Tú: Đưa thằng bé đây
    -Đừng động vào tôi anh hiểu chưa,thằng sở khanh rẻ rách
    -Tao đón con mình có gì sai
    -Sao ngay từ đầu ai là người muốn bỏ nó
    -Mẹ tôi hôm nay đón cu đô thay cô rồi thế nên cô thích thì tới đây
    Tôi vội vã phóng xe máy tơi khu nhà Tú,khu nhà anh ta giàu có bảo vệ phải có lệnh mới cho tôi vào…vào tới nơi thấy Đô đang lái xe ô tô điện với mẹ Tú
    Mẹ T: Đến rồi à,vào mẹ bảo
    -Cháu xin phép đưa con về
    -Yên mẹ bảo,mẹ bảo này hay là hai đứa quay lại đi ,cứ quay lại với nhau cũng được ,đi đăng kí luôn đi nhé con
    Tú: Tuỳ mẹ con thế nào cũng được
    -Cháu k thể đâu bác
    -Con có hiểu thế nào là vì con của mình k,có bà có ông có bố mẹ lại dc học trường quốc tế chứ kp cái trường lởm ở xó chợ
    -Cháu và anh Tú hết tình cảm lâu rồi bác ạ nên k thể
    -Ngày ý nó còn trẻ nên vậy phải k con
    Mẹ tú nháy mắt tú
    Tú: À uk,thôi quay lại đi vì con
    Tú sau 3 năm lại nắm tay tôi ,kẻ bạc bẽo ngày đó lại một lần nữa như đang lừa tôi vào bẫy…tôi có nên vì con mà nhắm mắt đưa chân….
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Ngủ với đàn ông đó là điều mà bất kì cô gái nào sớm hay muộn cũng đều phải trải qua…tôi cũng vậy không ngoại lệ ,chỉ có điều người mà tôi có quan hệ nam nữ lại là một kẻ bội bạc và mất dậy nhất trên đời… -Mày lừa tao đúng không -Em k lừa anh,em có thai thật rồi -Thế mày tự đẻ ra mà nuôi ,mày nghĩ sao khi mày định lấy tao có ăn học đàng hoàng còn nhà mày bố mày nghiện tù tội bao năm còn mẹ mày đến giờ làm một mụ phò già hát hò vịn cổ mấy lão tóc bạc trong quán cafe…gia đình mày như thế thì lấy tao làm sao được. -Anh biết gia đình tôi ngay từ đầu như thế sao anh còn yêu tôi -Ai bảo mày tao yêu mày -Chính miệng anh nói -Mày ngu thật đấy,tao muốn phập mày thì chả nói ngọt cho mày ngửa,nhà tao số má có tiếng ,đừng để mẹ tao biết chuyện thì nhà mày nướ© đáı cũng k có mà uống đâu? Tôi nắm chặt tay quyết định là mẹ đơn thân ở tuổi 19… -Tôi nhất định sẽ đẻ đứa trẻ này ra và nhất định sau này anh đừng có vác mặt đến nhận con… -Tao thiếu đéo gì bướm,mình mày có bướm chắc…bố con dở hơi… -Nếu k phải đêm đó anh cho gì đó vào nước thì tôi còn lâu mới qua đêm vs anh -Chắc gì mày đã qua đêm với mình tao -Ngủ vs gái còn trinh hay không cũng không biết thì nên về xem lại đi Tôi cười khẩy rồi quay đi hai hàng nước mắt rơi khẽ xuống bàn tay thế nhưng làm mẹ có lẽ là điều khó khăn và gian nan và chỉ cần tôi cần sức khoẻ thì mẹ cũng nuôi con thật tốt dù cho mẹ chẳng có gì…chẳng có gì con ạ… Tôi quen Tú khi đó anh ta theo đuổi tôi bằng mọi cách,đến khi anh ta đạt được rồi thì vứt bỏ k chút thương tiếc,tôi tự hỏi trên đời này thật sự có thể có tình yêu đẹp…yêu đến nỗi hy sinh bản thân mình vì người mình yêu…có lẽ là không có… Xoảng…tiếng bát bố tôi ném ra khỏi cửa nhà và đang cãi nhau vs mẹ tôi… -Mày bảo mày vay hộ tao 2 triệu mà mày đi từ sáng đến tối cũng đéo đủ thì tao xoay sao kịp -mày xoay được hay không là việc của mày,tao đéo vay được mày cũng trách tao à Bố vả vào mặt mẹ -Mẹ con đĩ này mày dám gân cổ vs bố mày à -Bà mày làm đĩ cũng đéo bh thèm xin mày thì mày có quyền đéo gì hỏi tao tiền Tôi nắm chặt tay nhìn cảnh gia đình,bố mẹ mày tao,bố nghiện còn mẹ tôi cặp kè vs ông nọ,ông kia…chính vì vậy tôi chẳng thể học nổi nên học xong cấp 3 đã nghỉ học và đi làm…giờ nếu như mẹ tôi biết tôi mang thai có lẽ sẽ xé xác tôi ra mất và y như rằng … -Con cái ngu hơn con chó con ạ,bỏ ngay đi đẻ thì lấy cứt cho con ăn à -Con sẽ đi làm -Mày dở hơi à ,ôi trời ơi là trời đất ơi,con cái thế này thì đẻ ra Ϧóþ mẹ nó c/h/ết đi cho xong …ngu như con chó ,đẻ ra thì lại mang tiếng có đứa con thì đéo ai lấy nữa Mẹ lôi tôi xềnh xệch ra cửa -Con k bỏ đâu mẹ ,bỏ đi tội lắm rồi mang nghiệp vào thân đấy -Nghiệp để tao gánh,nhà này còn cái đéo gì để mất nữa đâu… -Mẹ ơi con k đi đâu ,con xin mẹ đấy Tôi giật tay mẹ rồi chạy thật nhanh… -Hà…quay lại đây mẹ bảo …nhanh … Tôi chạy đi khi trong túi k có đồng nào,trong tay không có cái gì …tôi chạy tới khu biệt thự nơi anh trai tôi sống,anh tôi lấy vợ rất giàu nhưng đã từ bố mẹ tôi ,có lẽ anh tôi luôn xấu hổ trc nhà vợ vì có gia đình như vậy…anh sống khép nép và rất sợ vợ… Tôi đến ấn chuông thì đúng lúc anh tôi lái chiếc xe đắt tiền đi về… -Hà…sao thế sao lại tới đây -Anh ơi giúp em với … -Vào nhà đi -Có ngại vợ anh không -Vợ anh đi mỹ rồi k có nhà,vào đi… Vào nhà anh giàu có,giúp việc mang nước ra cho tôi -Anh ơi anh có thể kiếm cho em một chỗ ở không -Nhà mình lại có chuyện gì à,nói anh nghe -Bố vừa mới ở trại về được mấy ngày,mẹ vẫn vậy -Vậy sao lại tới đây -Em …em có thai rồi -Có thai ,có thai vs ai -Nó k nhận anh ạ,nó bảo em bỏ đi -Mày đi bỏ ngay đi,anh cho tiền -Em k muốn bỏ -Mày biết mày làm vậy là hại đời không,rồi đứa trẻ sinh ra k có bố mày sẽ trl nó thế nào Anh đứng dậy lấy tiền trong túi đưa cho tôi -Tiền này -Cầm lấy đi ,bỏ đi rồi mua gì đó ngon ăn cho bổ lại cơ thể… -Em không làm được nhưng em cần tiền ,cám ơn anh em sẽ k phiền anh nữa… Tôi cầm tiền rồi đứng dậy -Hà…cố mà sống tốt,anh sắp sang mỹ định cư rồi,khi nào anh đi anh sẽ cho em một sổ tiết kiệm… -Chuyện đó tính sau đi,anh cũng sống đúng vs năng lực của anh,anh của em giỏi mà,anh k phải kẻ ăn bám nhà vợ đó luôn là suy nghĩ của em… Tôi đã thuê nhà đi xin việc làm đủ thứ,giặt chăn ga ở tiệm giặt,bơm xăng xe ,bán thêm dưa cà muối trong khu trọ sinh viên…mẹ tôi k hề gọi cho tôi dù cho tôi nhắn tin xin lỗi bà rất nhiều lần…tôi vào viện sinh con một mình…cơn đau phải ngồi một chỗ chịu đựng…nước mắt chảy xuống mà k có ai an ủi,tôi tự nhủ mẹ đơn thân là vậy đấy…mẹ đơn thân là vậy đấy…tự đau đớn,k có ai kề bên… Oe oe oe…tôi trải qua cơn vượt cạn trong nước mắt…nhìn đứa con đỏ hỏn trên tay tôi oà khóc rồi ôm con Bác sỹ: Chúc mừng hai mẹ con,con trai 3kg5… Mới sinh xong nhưng tôi tự nấu nướng tự ăn ở cữ,cu con trộm vía ngoan ngoãn cứ ăn rồi ngủ …tôi sinh con dc ba tháng thì gửi con cho hai bé sinh viên bên cạnh để lên đường đi học nghề,tôi học làm móng,học rồi làm luôn tại đó…được học nghề và làm việc có bạn bè tôi cảm thấy đầu óc thoải mái hơn…k còn suy nghĩ về chuyện khó khăn của bản thân…hằng ngày cúi đầu làm móng tay móng chân cho khách vip tôi cũng được bo số tiền kha khá…từ tích luỹ nhỏ tôi đã mở được hiệu làm móng riêng trong khu phố sinh viên… 3 năm sau…đột nhiên tôi thấy Tú đứng trước cửa hiệu làm nail của mình Tú: Ái chà khá nhỉ -Anh tới đây làm gì -Nghe bạn mày kể mày mở tiệm nail nên tao qua ngó thử tiện đưa mẹ tao qua luôn… Tôi giật mình khi thấy mẹ Tú bước ra từ trong chiếc xe ô tô,đi cùng tú là vài tên xăm trổ,nhà anh ta nổi tiếng cho vay tín dụng đen … Mẹ Tú: Vào trong đi bác muốn nói chuyện rõ với cháu,thế này nhé bác tới đón cháu trai mình thằng bé 3 tuổi rồi đúng không -Nó là con của riêng cháu -Cháu phải nghĩ cho nó nhận tổ tông chứ,năm xưa thằng Tú nó k nói chứ nếu nó nói bác bảo nó cưới ngay Tú: Chẳng qua con lấy vợ đẻ 2 đứa con gái nên mẹ sốt lên chứ gì -Mày im mồm …Bác nói thẳng vấn đề bác muốn đưa thằng cu Đô về cháu thấy thế nào -Chắc chắn là cháu k đồng ý rồi ạ,bác thông cảm … -Bác muốn giải quyết trong êm đẹp nếu cháu đồng ý bác sẽ cho cháu 500 triệu và bác sẽ toàn quyền nuôi cu đô -Cháu k cần tiền bác ạ,cháu chỉ cần con nên mới giữ thằng bé ,cháu phải đi đón con rồi -Cháu suy nghĩ đi rồi gọi cho Bác… -Cháu k cần suy nghĩ đâu ạ,cháu chào bác… Tôi phóng xe đi đón con…thằng bé lon ton ra bám chân mẹ…tôi ôm con rồi xoa đầu Mẹ ơi con uống sữa -Cô giáo k cho con uống à -Con lại đói Tôi cười nhìn con bụ bẫm đáng yêu là lòng quên hết mọi chuyện,hai mẹ con về ăn cơm cùng nhau,dậy con hát ,dậy con vẽ…nhìn con ngủ là tôi lại thấy lòng ấm áp hơn… Tin nhắn của Tú hiện lên trên máy “ Mẹ tôi sẽ k bỏ qua thằng bé đâu,cô nên biết điều thì còn được gặp con”… Tôi tắt máy và k trl,sáng hôm sau đến cửa hàng bị đập tan hoang,những lọ sơn móng đổ lênh láng màu trên sàn… Chủ nhà: Chị k cho e thuê nữa đâu,cũng báo công an rồi giờ vẫn còn có bọn ném đồ vào đây kia kìa -Em xin lỗi chị… Tôi lau dọn rồi gọi cho Tú Tú: Đưa thằng bé đây -Đừng động vào tôi anh hiểu chưa,thằng sở khanh rẻ rách -Tao đón con mình có gì sai -Sao ngay từ đầu ai là người muốn bỏ nó -Mẹ tôi hôm nay đón cu đô thay cô rồi thế nên cô thích thì tới đây Tôi vội vã phóng xe máy tơi khu nhà Tú,khu nhà anh ta giàu có bảo vệ phải có lệnh mới cho tôi vào…vào tới nơi thấy Đô đang lái xe ô tô điện với mẹ Tú Mẹ T: Đến rồi à,vào mẹ bảo -Cháu xin phép đưa con về -Yên mẹ bảo,mẹ bảo này hay là hai đứa quay lại đi ,cứ quay lại với nhau cũng được ,đi đăng kí luôn đi nhé con Tú: Tuỳ mẹ con thế nào cũng được -Cháu k thể đâu bác -Con có hiểu thế nào là vì con của mình k,có bà có ông có bố mẹ lại dc học trường quốc tế chứ kp cái trường lởm ở xó chợ -Cháu và anh Tú hết tình cảm lâu rồi bác ạ nên k thể -Ngày ý nó còn trẻ nên vậy phải k con Mẹ tú nháy mắt tú Tú: À uk,thôi quay lại đi vì con Tú sau 3 năm lại nắm tay tôi ,kẻ bạc bẽo ngày đó lại một lần nữa như đang lừa tôi vào bẫy…tôi có nên vì con mà nhắm mắt đưa chân…. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Haha
    Yay
    Like
    Love
    Wow
    7
    0 Comments 0 Shares 2418 Views
  • "Điềm Điềm, kia không phải bạn trai của cậu sao?"
    Hạ Điềm đang đứng chờ xe buýt đột nhiên bị người bên cạnh kéo tay, có chút phản ứng không kịp. Cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn theo ngón tay của bạn tốt, chân mày không khỏi nhăn chặt lại.
    Xuyên qua cửa kính của một nhà hàng kiểu Pháp, Hạ Điềm nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau, kề sát mặt lại gần, vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ.
    Mà nam nhân ngồi ở đó, đúng là bạn trai của cô!
    Bà nội nó, chẳng lẽ cô bị cắm sừng sao?
    "Tô Ngữ, chúng ta đi qua đó xem một chút." Hạ Điềm nhanh chóng quyết định.
    Tô Ngữ nghe cô nói liền kéo tay áo lên, hùng hổ đáp: "Được, chúng ta đi đánh ghen! Bà đây đập ૮ɦếƭ tên nam nhân thối kia!"
    "Khụ, cậu bình tĩnh đã, chúng ta đi qua nói chuyện, còn chưa biết sự thật ra sao, không thể động tay động chân được." Hạ Điềm nhẹ giọng khuyên bảo, trong lòng thật ra lại đang nghĩ lát nữa cô nên đánh lên mặt hay đạp vào giữa háng tên đàn ông khốn kiếp kia.
    Tô Ngữ nghe thấy không được đánh ghen thì có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh tay lôi kéo Hạ Điềm hướng đến quán ăn kia. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hai người nghĩ vậy nên lén lút đi vào từ cửa bên trái rồi ngồi xuống, ngay sát sau lưng nam nhân.
    Hạ Điềm thật bình tĩnh cầm cốc nước lọc lên uống một ngụm, không có chút dáng vẻ nóng nảy nào. Mái tóc xoăn dài màu nâu tùy tiện xõa xuống, áo trễ vai ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn để lộ phần da thịt mịn màng. Khuôn mặt cô tuy không phải quá xinh đẹp nhưng bù lại thuộc diện dễ gây thiện cảm cho người khác, đặc biệt là đôi mắt đen có hồn, mỗi khi chớp một cái liền có cảm giác long lanh ánh nước vô cùng thu hút.
    "Gia Vinh, khi nào anh mới giới thiệu em cho bạn của anh đây? Người ta đợi thật lâu rồi! Anh nói chờ một thời gian, em chờ đến lúc này cũng hơn ba tháng đó!"
    Giọng nữ mềm mại uyển chuyển vang lên sau lưng, Hạ Điềm híp mắt, đột nhiên cười cười nhìn Tô Ngữ. Được rồi, cô vốn định đến đây nghe thử xem bạn trai có thật sự phản bội mình hay không, nhưng nghe một câu này là đủ biết, cô bị cắm sừng, còn cắm hơn ba tháng nay!
    "Anh thật sự không thích đem chuyện tình cảm ra khoe khoang, cho nên chờ đến lúc thích hợp, anh sẽ dẫn em ra mắt gia đình luôn, có được không?"
    Lúc này là giọng nam mang theo ý dụ dỗ, Tô Ngữ nghe xong trợn trắng mắt, thiếu chút nữa nhịn không được mà xông qua đạp vào mặt tên Lý Gia Vinh kia vài cái! Ra mắt gia đình? Vậy bạn gái của hắn ở đây thì hắn quăng cho ai?
    Hạ Điềm vẫn chưa nhúc nhích, trong lòng cũng có chút khó chịu nhưng không muốn phản ứng thái quá, chỉ tổ làm mất mặt mũi mình ở nơi đông người. Cô và Lý Gia Vinh này qua lại được năm tháng mà thôi, cùng lắm thì chia tay, sao phải làm khó cô gái kia chứ? Cùng là phụ nữ với nhau, bọn họ đều bị lừa gạt...
    "Được rồi, chuyện ra mắt gia đình em không gấp, chẳng qua bao giờ anh mới đá con nhỏ họ Hạ kia?"
    Rắc.
    Tô Ngữ nghe được âm thanh răng rắc, chợt thấy lạnh sống lưng, vừa cúi đầu nhìn liền phát hiện ly thủy tinh trong tay bạn tốt đã xuất hiện vết nứt nho nhỏ.
    Hạ Điềm cười càng thêm dịu dàng, thân là một cô gái sinh ra trong gia đình có gia giáo, cô luôn tự nhận mình hiền thục nết na, người khác lại cứ không thích cô như vậy! Xem xem, cô còn nghĩ tốt cho người con gái kia, rằng cô ta cũng bị nam nhân này lừa gạt, nhưng xem ra, cô ta đã biết Lý Gia Vinh có người yêu rồi mà vẫn cố tình làm người thứ ba!
    Cô từ từ đứng dậy, không nói lời nào đi ngang qua bàn của tên bạn trai khốn nạn kia. Nhìn thấy khuôn mặt của bạn gái, Lý Gia Vinh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cứng đờ người.
    Hạ Điềm chầm chậm xoay người sang, chớp chớp đôi mắt ngây thơ trong suốt nhìn hắn.
    "Hạ Điềm, không phải em nói em bận đến nhà bạn chơi sao?" Lý Gia Vinh đứng bật dậy, có chút luống cuống khi bị bắt tại trận. Cô đã nghe được những gì?
    Cô gái ngồi đối diện thấy vậy cũng đứng lên, còn không quên nhanh chóng nép vào trong иgự¢ của Lý Gia Vinh, dáng vẻ sợ hãi.
    "Anh... anh có thể giải thích!" Nam nhân thấy Hạ Điềm nhìn về phía hai người bọn họ thì gấp rút đẩy cô gái trong иgự¢ ra, vươn tay muốn chạm vào cô.
    Hắn không ngờ được sẽ gặp bạn gái của mình ở nơi này, rõ ràng hôm qua lúc nhắn tin cô đã nói muốn đến nhà bạn chơi cả ngày, làm sao lại chạy tới đây?
    Hạ Điềm còn chưa nói gì, Tô Ngữ đã xông lên trước một phen hất văng cánh tay dơ bẩn kia, hùng hổ mắng:
    "Tên nam nhân thối này, vừa rồi còn nói muốn đem tiểu tình nhân về nhà ra mắt gia đình, bây giờ giải thích cái gì nữa?"
    "Ai cho phép cô mắng anh ấy?" Cô gái kia vừa rồi bị Lý Gia Vinh đẩy ra cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó lập tức hùng hổ đáp lại, người này là cây tiền di động của cô!
    Tiếng động bên này khiến không ít khách nhân đều quay đầu qua nhìn, tò mò vươn cổ lên. Đánh nhau sao? Đánh ghen?
    "Mắng người còn phải đợi cô cho phép à? Tiểu tam không biết xấu hổ! ςướק bạn trai người khác thì đắc ý cái gì? Không đúng, cô căn bản còn không thể ςướק tên này, thấy thái độ của hắn liền biết cô chỉ là tình nhân ở bên ngoài mà thôi! Cô đứng tránh sang một bên, nếu không, ngay cả cô tôi cũng đánh!"
    Tô Ngữ giận dữ kéo ống tay áo, dáng người của cô chỉ có một mét sáu, nhưng thật ra là học sinh xuất sắc trong các môn vật lộn, chẳng sợ một đứa con gái, ngay cả Lý Gia Vinh, nói không chừng cũng bị cô đánh ra bã.
    Cô gái kia cứng họng nhìn Lý Gia Vinh, bị mắng như vậy liền ủy khuất rơi nước mắt:
    "Em không muốn nói nhiều, em và cô ta anh chọn ai?"
    Hạ Điềm đứng đó, một bên giữ chặt Tô Ngữ tránh cho bạn mình xông lên trước ẩu đả, một bên nhìn bạn trai sắp "cũ" của bản thân.
    Lý Gia Vinh tất nhiên sẽ không điên mà buông tha Hạ Điềm - người hắn đã theo đuổi hơn hai năm để lựa chọn cô nàng tình nhân bé bỏng bên cạnh. Hắn làm ra vẻ mặt đau khổ, chỉ chăm chăm muốn nói chuyện với Hạ Điềm:
    "Tiểu Điềm, chúng ta về nhà lại nói chuyện được không?" Tiếng động bên này ngày càng thu hút rất nhiều sự chú ý, ai cũng nhìn bọn họ chằm chằm như vậy, cho dù hắn giải quyết thế nào đều không tốt, trước rời đi rồi tính tiếp.
    Có người nhạy bén ngửi được mùi drama cẩu huyết, vội vàng cầm điện thoại lên quay lén. Thái độ của hắn đã đủ rõ ràng, chỉ cần là người có mắt đều biết cô gái kia chỉ là tiểu tam đáng thương.
    Hạ Điềm đột nhiên lạnh mặt nhìn hắn:
    "Gia Vinh, tôi rất thất vọng."
    "Không phải như em nghĩ... anh, anh chỉ là chơi đùa cùng người khác một chút mà thôi, em đừng giận có được không?"
    Lý Gia Vinh đáng thương nhìn Hạ Điềm khiến cho người đang đứng khóc lóc bên cạnh càng thêm nghẹn một cục tức trong họng. Nam nhân này là người vừa rồi còn hứa hẹn với cô đủ điều, muốn đưa cô về ra mắt gia đình sao?
    "Nếu không em đánh anh một cái đi? Đánh rồi đừng giận anh!"
    Lý Gia Vinh đột nhiên đưa mặt tới trước, tỏ rõ thành ý nhận lỗi của bản thân. Đám đông xung quanh vì vậy ồ lên không thôi, lần đầu tiên chứng kiến một tên đàn ông có thể hạ mình vì bạn gái như vậy. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, là do hắn ở bên ngoài hái hoa bắt bướm, nếu không làm vậy thì làm sao dễ dàng được tha thứ chứ?
    Tô Ngữ hừ lạnh, mới chửi được mấy câu mà tiểu tam đã khóc sắp tan thành nước, tên đàn ông lăng nhăng trước mắt này lại còn vô liêm sỉ như vậy, báo hại cô chẳng có hứng thú gì nữa.
    Hạ Điềm cười càng thêm động lòng người, sau đó đột nhiên quăng ra một bạt tai vang dội, chuẩn xác đánh vào má phải của nam nhân, âm thanh kia lớn đến mức át cả tiếng xì xào nghị luận xung quanh. Toàn trường chợt trở nên im lặng.
    Người nào đó bị ăn đau, sững sờ nhìn cô, lại chỉ thấy ánh mắt không chút tình cảm của cô:
    "Là anh bảo tôi đánh."
    Hạ Điềm phẩy phẩy bàn tay thon dài của mình, nhăn mày nói:
    "Da mặt dày quá, đánh thật đau. Tô Ngữ, chúng ta đi thôi."
    Hạ Điềm xoay người rời đi, còn không quên kéo theo bạn thân của mình, động tác gọn gàng sạch sẽ không chút chậm trễ. Cô tức giận, tất nhiên. Nếu là ai đi chăng nữa cũng không vui nổi nếu biết bạn trai của mình lăng nhăng.
    Trước đây, Lý Gia Vinh một lòng theo đuổi Hạ Điềm, hơn nữa bỏ ra không ít sức lực trong việc tiếp cận cô. Mặc dù cũng có kha khá người âm thầm thích hắn, nhưng hắn mạnh miệng tuyên bố sẽ chỉ thích một người là Hạ Điềm. Hạ Điềm thấy hắn kiên trì suốt hai năm liền không đổi như vậy, nghĩ muốn cho hắn một cơ hội, chẳng ngờ vừa qua lại được năm tháng thì mọi chuyện thành ra thế này.
    Chẹp, chẳng lẽ là do tính tình của cô quá dịu dàng nên bị người ta ghét bỏ sao?
    Hay do cô không có khiếu hài hước nhỉ?
    Lý Gia Vinh ở phía sau ngơ ngác sờ lên gò má, nơi đó truyền tới cảm giác đau rát nóng bỏng, một cái tát kia thật sự đánh hắn đến váng đầu. Thấy cô đi rồi, mọi người cũng dần thu lại ánh mắt, mà hắn thì chậm mất mấy giây mới phản ứng, bật người đuổi theo, miệng kêu to:4
    "Điềm Điềm, khoan đã, đừng đi!"
    Nam nhân cũng mặc kệ cô gái đi cùng mình, đang định chạy đi thì nhân viên đột nhiên xông ra giữ hắn lại, gấp gáp nói:
    "Thưa quý khách, quý khách vẫn chưa tính tiền!"
    "૮ɦếƭ tiệt!" Lý Gia Vinh hung hăng móc Ϧóþ quăng ra một nắm tiền, còn không thèm nhìn xem bao nhiêu đã vội chạy ra cửa.
    Nhân viên bị hành động này của hắn dọa sợ, vốn muốn mắng người nhưng lại biết điều ngậm chặt miệng, bởi vì cái số tiền này... hình như có chút nhiều?
    Nam nhân viên khổ sở cười, đang định ngồi xuống nhặt lên thì có một bàn tay trắng trắng vươn ra chặn lại, kèm theo tiếng kêu to:
    "Đây là của bạn trai tôi! Ba tờ là đủ rồi!"
    Nam nhân viên nghe thấy liền bị sốc mà dừng động tác, đây không phải là tiểu tam vừa rồi sao?
    Nhặt xong hơn mười mấy tờ tiền trên sàn xong, cô gái nọ mới đứng dậy, chật vật lao ra ngoài. Khách nhân chép miệng nhìn theo, thật sự không hiểu nổi một số người, sao có thể sống mà không cần mặt mũi thế kia?
    Ở bên ngoài, Lý Gia Vinh đã sắp đuổi kịp Hạ Điềm. Mắt thấy hắn ở phía sau kêu gào tên mình, cô rốt cuộc dừng lại.
    "Điềm..." Nam nhân mừng rỡ, vốn nghĩ rằng cô đang muốn nói chuyện với hắn, ai ngờ vừa thốt lên được một chữ đã thấy Hạ Điềm vươn tay vẫy taxi, ung dung biến mất trước mắt hắn.
    Lý Gia Vinh tức khắc có cảm giác như nuốt phải ruồi bọ, cho dù có yêu Hạ Điềm hơn nữa cũng không chịu được cơn tức này. Hắn đã liên tục xuống nước với cô rồi, cô còn muốn cái gì?
    Quen nhau năm tháng, chỉ cho hắn cầm tay! Người khác quen nhau một tuần cũng có thể lên giường nói chuyện yêu đương, vậy mà cô nhất quyết không muốn tiến xa hơn với hắn! Phần lớn thời gian bọn họ hẹn hò đều là đi ăn cùng nhau, đi dạo phố, trò chuyện, sau đó trở về. Yêu nhau một cách cực kì đơn thuần, mà nam nhân đang tuổi trưởng thành, hắn nhịn được sao?
    Hắn ra ngoài tìm tình nhân thỏa mãn Dụς ∀ọηg mà thôi, chẳng lẽ là sai?
    Hạ Điềm ngồi trên xe tranh thủ chút thời gian rỗi mà chặn số điện thoại của bạn trai cũ, sau đó thở ra một hơi dài.
    "Đúng là tên khốn kiếp! Nhưng mà nhìn cậu đánh hắn như vậy, tớ rất thỏa mãn!" Tô Ngữ giận đỏ cả mặt.
    "Là ai trước kia một mực nói tớ hãy tìm bạn trai, khuyên tớ chấp nhận Lý Gia Vinh?"
    Tô Ngữ bị bạn tốt nói vậy, xấu hổ ho khan: "Khụ khụ... cũng do thấy hắn cao to dễ nhìn, nhà cũng thuộc diện giàu có và rất chân thành mà..."
    Trong số những người theo đuổi Hạ Điềm thì không thiếu những anh chàng xuất sắc hơn Lý Gia Vinh, bất quá đều bị thái độ không mặn không nhạt của cô đẩy lui, nhiều nhất thì kiên trì được gần một năm mà thôi. Cho nên lần đó thấy Lý Gia Vinh cứ đeo bám Hạ Điềm hơn hai năm đại học, Tô Ngữ mới nóng đầu khuyên bạn tốt thử một lần, kết quả lần đầu tiên yêu đương đã như vậy.
    Chắc sẽ không để lại bóng ma tâm lí đó chứ?
    "Khoan đã, xem mắt? Mẹ nói gì vậy..."
    Tô Ngữ đang suy nghĩ tới đó, chợt nghe thấy giọng nói kinh ngạc của bạn tốt. Không biết Hạ Điềm từ lúc nào đã cầm điện thoại áp lên tai, vẻ mặt nghệch ra. Cô đem đầu tựa sát vào bên cạnh để nghe lén, kết quả nghe được tin động trời...
    "Không phải con nói con vẫn chưa có bạn trai sao? Thật tốt, hôm nay ông nội từ dưới quê lên chơi có gặp qua bạn cũ, bọn họ chợt nhớ ra việc hứa hôn cho con, nên là con sắp xếp ngày nghỉ trở về nhà một chuyến để đi gặp mặt đối phương được không? Đều là người thành phố H cả."
    Một tin này như sét đánh ngang tai, khiến cho Hạ Điềm không biết phải làm sao. Đây là quả báo vì cô giấu diếm mẹ mình kết giao với tên Lý Gia Vinh kia sao? Thời đại nào rồi mà còn hứa hôn cơ chứ? Hơn nữa, cô còn đang đi học...
    Làm mẹ thì luôn hiểu tâm lý của con gái mình, Hạ Điềm chưa nói được thêm câu nào, mẹ Hạ đã cười bảo:
    "Chỉ là gặp mặt một chút thôi, cũng không phải kết hôn liền đâu, con không đồng ý thì mẹ cũng không ép, chẳng qua muốn cho ông con được như ý nguyện, ông ấy cũng đã bảy mươi tuổi rồi."
    Hàm ý trong lời nói của mẹ không phải Hạ Điềm không biết, ông của cô cũng đã lớn tuổi, chút chuyện cỏn con khiến ông vui vẻ này chẳng lẽ cô lại không làm được sao? Mẹ muốn nói như vậy chứ gì?
    Cô đau đầu nhìn khuôn mặt thích thú của Tô Ngữ, khẽ day day trán:
    "Con biết rồi, ngày mốt con sẽ trở về."
    Cứ xem như đi ăn một bữa cơm miễn phí là được. Chẳng qua là bữa cơm này ăn xong, số phận của cô cũng đã định đoạt.
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    "Điềm Điềm, kia không phải bạn trai của cậu sao?" Hạ Điềm đang đứng chờ xe buýt đột nhiên bị người bên cạnh kéo tay, có chút phản ứng không kịp. Cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn theo ngón tay của bạn tốt, chân mày không khỏi nhăn chặt lại. Xuyên qua cửa kính của một nhà hàng kiểu Pháp, Hạ Điềm nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau, kề sát mặt lại gần, vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ. Mà nam nhân ngồi ở đó, đúng là bạn trai của cô! Bà nội nó, chẳng lẽ cô bị cắm sừng sao? "Tô Ngữ, chúng ta đi qua đó xem một chút." Hạ Điềm nhanh chóng quyết định. Tô Ngữ nghe cô nói liền kéo tay áo lên, hùng hổ đáp: "Được, chúng ta đi đánh ghen! Bà đây đập ૮ɦếƭ tên nam nhân thối kia!" "Khụ, cậu bình tĩnh đã, chúng ta đi qua nói chuyện, còn chưa biết sự thật ra sao, không thể động tay động chân được." Hạ Điềm nhẹ giọng khuyên bảo, trong lòng thật ra lại đang nghĩ lát nữa cô nên đánh lên mặt hay đạp vào giữa háng tên đàn ông khốn kiếp kia. Tô Ngữ nghe thấy không được đánh ghen thì có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh tay lôi kéo Hạ Điềm hướng đến quán ăn kia. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hai người nghĩ vậy nên lén lút đi vào từ cửa bên trái rồi ngồi xuống, ngay sát sau lưng nam nhân. Hạ Điềm thật bình tĩnh cầm cốc nước lọc lên uống một ngụm, không có chút dáng vẻ nóng nảy nào. Mái tóc xoăn dài màu nâu tùy tiện xõa xuống, áo trễ vai ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn để lộ phần da thịt mịn màng. Khuôn mặt cô tuy không phải quá xinh đẹp nhưng bù lại thuộc diện dễ gây thiện cảm cho người khác, đặc biệt là đôi mắt đen có hồn, mỗi khi chớp một cái liền có cảm giác long lanh ánh nước vô cùng thu hút. "Gia Vinh, khi nào anh mới giới thiệu em cho bạn của anh đây? Người ta đợi thật lâu rồi! Anh nói chờ một thời gian, em chờ đến lúc này cũng hơn ba tháng đó!" Giọng nữ mềm mại uyển chuyển vang lên sau lưng, Hạ Điềm híp mắt, đột nhiên cười cười nhìn Tô Ngữ. Được rồi, cô vốn định đến đây nghe thử xem bạn trai có thật sự phản bội mình hay không, nhưng nghe một câu này là đủ biết, cô bị cắm sừng, còn cắm hơn ba tháng nay! "Anh thật sự không thích đem chuyện tình cảm ra khoe khoang, cho nên chờ đến lúc thích hợp, anh sẽ dẫn em ra mắt gia đình luôn, có được không?" Lúc này là giọng nam mang theo ý dụ dỗ, Tô Ngữ nghe xong trợn trắng mắt, thiếu chút nữa nhịn không được mà xông qua đạp vào mặt tên Lý Gia Vinh kia vài cái! Ra mắt gia đình? Vậy bạn gái của hắn ở đây thì hắn quăng cho ai? Hạ Điềm vẫn chưa nhúc nhích, trong lòng cũng có chút khó chịu nhưng không muốn phản ứng thái quá, chỉ tổ làm mất mặt mũi mình ở nơi đông người. Cô và Lý Gia Vinh này qua lại được năm tháng mà thôi, cùng lắm thì chia tay, sao phải làm khó cô gái kia chứ? Cùng là phụ nữ với nhau, bọn họ đều bị lừa gạt... "Được rồi, chuyện ra mắt gia đình em không gấp, chẳng qua bao giờ anh mới đá con nhỏ họ Hạ kia?" Rắc. Tô Ngữ nghe được âm thanh răng rắc, chợt thấy lạnh sống lưng, vừa cúi đầu nhìn liền phát hiện ly thủy tinh trong tay bạn tốt đã xuất hiện vết nứt nho nhỏ. Hạ Điềm cười càng thêm dịu dàng, thân là một cô gái sinh ra trong gia đình có gia giáo, cô luôn tự nhận mình hiền thục nết na, người khác lại cứ không thích cô như vậy! Xem xem, cô còn nghĩ tốt cho người con gái kia, rằng cô ta cũng bị nam nhân này lừa gạt, nhưng xem ra, cô ta đã biết Lý Gia Vinh có người yêu rồi mà vẫn cố tình làm người thứ ba! Cô từ từ đứng dậy, không nói lời nào đi ngang qua bàn của tên bạn trai khốn nạn kia. Nhìn thấy khuôn mặt của bạn gái, Lý Gia Vinh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cứng đờ người. Hạ Điềm chầm chậm xoay người sang, chớp chớp đôi mắt ngây thơ trong suốt nhìn hắn. "Hạ Điềm, không phải em nói em bận đến nhà bạn chơi sao?" Lý Gia Vinh đứng bật dậy, có chút luống cuống khi bị bắt tại trận. Cô đã nghe được những gì? Cô gái ngồi đối diện thấy vậy cũng đứng lên, còn không quên nhanh chóng nép vào trong иgự¢ của Lý Gia Vinh, dáng vẻ sợ hãi. "Anh... anh có thể giải thích!" Nam nhân thấy Hạ Điềm nhìn về phía hai người bọn họ thì gấp rút đẩy cô gái trong иgự¢ ra, vươn tay muốn chạm vào cô. Hắn không ngờ được sẽ gặp bạn gái của mình ở nơi này, rõ ràng hôm qua lúc nhắn tin cô đã nói muốn đến nhà bạn chơi cả ngày, làm sao lại chạy tới đây? Hạ Điềm còn chưa nói gì, Tô Ngữ đã xông lên trước một phen hất văng cánh tay dơ bẩn kia, hùng hổ mắng: "Tên nam nhân thối này, vừa rồi còn nói muốn đem tiểu tình nhân về nhà ra mắt gia đình, bây giờ giải thích cái gì nữa?" "Ai cho phép cô mắng anh ấy?" Cô gái kia vừa rồi bị Lý Gia Vinh đẩy ra cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó lập tức hùng hổ đáp lại, người này là cây tiền di động của cô! Tiếng động bên này khiến không ít khách nhân đều quay đầu qua nhìn, tò mò vươn cổ lên. Đánh nhau sao? Đánh ghen? "Mắng người còn phải đợi cô cho phép à? Tiểu tam không biết xấu hổ! ςướק bạn trai người khác thì đắc ý cái gì? Không đúng, cô căn bản còn không thể ςướק tên này, thấy thái độ của hắn liền biết cô chỉ là tình nhân ở bên ngoài mà thôi! Cô đứng tránh sang một bên, nếu không, ngay cả cô tôi cũng đánh!" Tô Ngữ giận dữ kéo ống tay áo, dáng người của cô chỉ có một mét sáu, nhưng thật ra là học sinh xuất sắc trong các môn vật lộn, chẳng sợ một đứa con gái, ngay cả Lý Gia Vinh, nói không chừng cũng bị cô đánh ra bã. Cô gái kia cứng họng nhìn Lý Gia Vinh, bị mắng như vậy liền ủy khuất rơi nước mắt: "Em không muốn nói nhiều, em và cô ta anh chọn ai?" Hạ Điềm đứng đó, một bên giữ chặt Tô Ngữ tránh cho bạn mình xông lên trước ẩu đả, một bên nhìn bạn trai sắp "cũ" của bản thân. Lý Gia Vinh tất nhiên sẽ không điên mà buông tha Hạ Điềm - người hắn đã theo đuổi hơn hai năm để lựa chọn cô nàng tình nhân bé bỏng bên cạnh. Hắn làm ra vẻ mặt đau khổ, chỉ chăm chăm muốn nói chuyện với Hạ Điềm: "Tiểu Điềm, chúng ta về nhà lại nói chuyện được không?" Tiếng động bên này ngày càng thu hút rất nhiều sự chú ý, ai cũng nhìn bọn họ chằm chằm như vậy, cho dù hắn giải quyết thế nào đều không tốt, trước rời đi rồi tính tiếp. Có người nhạy bén ngửi được mùi drama cẩu huyết, vội vàng cầm điện thoại lên quay lén. Thái độ của hắn đã đủ rõ ràng, chỉ cần là người có mắt đều biết cô gái kia chỉ là tiểu tam đáng thương. Hạ Điềm đột nhiên lạnh mặt nhìn hắn: "Gia Vinh, tôi rất thất vọng." "Không phải như em nghĩ... anh, anh chỉ là chơi đùa cùng người khác một chút mà thôi, em đừng giận có được không?" Lý Gia Vinh đáng thương nhìn Hạ Điềm khiến cho người đang đứng khóc lóc bên cạnh càng thêm nghẹn một cục tức trong họng. Nam nhân này là người vừa rồi còn hứa hẹn với cô đủ điều, muốn đưa cô về ra mắt gia đình sao? "Nếu không em đánh anh một cái đi? Đánh rồi đừng giận anh!" Lý Gia Vinh đột nhiên đưa mặt tới trước, tỏ rõ thành ý nhận lỗi của bản thân. Đám đông xung quanh vì vậy ồ lên không thôi, lần đầu tiên chứng kiến một tên đàn ông có thể hạ mình vì bạn gái như vậy. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, là do hắn ở bên ngoài hái hoa bắt bướm, nếu không làm vậy thì làm sao dễ dàng được tha thứ chứ? Tô Ngữ hừ lạnh, mới chửi được mấy câu mà tiểu tam đã khóc sắp tan thành nước, tên đàn ông lăng nhăng trước mắt này lại còn vô liêm sỉ như vậy, báo hại cô chẳng có hứng thú gì nữa. Hạ Điềm cười càng thêm động lòng người, sau đó đột nhiên quăng ra một bạt tai vang dội, chuẩn xác đánh vào má phải của nam nhân, âm thanh kia lớn đến mức át cả tiếng xì xào nghị luận xung quanh. Toàn trường chợt trở nên im lặng. Người nào đó bị ăn đau, sững sờ nhìn cô, lại chỉ thấy ánh mắt không chút tình cảm của cô: "Là anh bảo tôi đánh." Hạ Điềm phẩy phẩy bàn tay thon dài của mình, nhăn mày nói: "Da mặt dày quá, đánh thật đau. Tô Ngữ, chúng ta đi thôi." Hạ Điềm xoay người rời đi, còn không quên kéo theo bạn thân của mình, động tác gọn gàng sạch sẽ không chút chậm trễ. Cô tức giận, tất nhiên. Nếu là ai đi chăng nữa cũng không vui nổi nếu biết bạn trai của mình lăng nhăng. Trước đây, Lý Gia Vinh một lòng theo đuổi Hạ Điềm, hơn nữa bỏ ra không ít sức lực trong việc tiếp cận cô. Mặc dù cũng có kha khá người âm thầm thích hắn, nhưng hắn mạnh miệng tuyên bố sẽ chỉ thích một người là Hạ Điềm. Hạ Điềm thấy hắn kiên trì suốt hai năm liền không đổi như vậy, nghĩ muốn cho hắn một cơ hội, chẳng ngờ vừa qua lại được năm tháng thì mọi chuyện thành ra thế này. Chẹp, chẳng lẽ là do tính tình của cô quá dịu dàng nên bị người ta ghét bỏ sao? Hay do cô không có khiếu hài hước nhỉ? Lý Gia Vinh ở phía sau ngơ ngác sờ lên gò má, nơi đó truyền tới cảm giác đau rát nóng bỏng, một cái tát kia thật sự đánh hắn đến váng đầu. Thấy cô đi rồi, mọi người cũng dần thu lại ánh mắt, mà hắn thì chậm mất mấy giây mới phản ứng, bật người đuổi theo, miệng kêu to:4 "Điềm Điềm, khoan đã, đừng đi!" Nam nhân cũng mặc kệ cô gái đi cùng mình, đang định chạy đi thì nhân viên đột nhiên xông ra giữ hắn lại, gấp gáp nói: "Thưa quý khách, quý khách vẫn chưa tính tiền!" "૮ɦếƭ tiệt!" Lý Gia Vinh hung hăng móc Ϧóþ quăng ra một nắm tiền, còn không thèm nhìn xem bao nhiêu đã vội chạy ra cửa. Nhân viên bị hành động này của hắn dọa sợ, vốn muốn mắng người nhưng lại biết điều ngậm chặt miệng, bởi vì cái số tiền này... hình như có chút nhiều? Nam nhân viên khổ sở cười, đang định ngồi xuống nhặt lên thì có một bàn tay trắng trắng vươn ra chặn lại, kèm theo tiếng kêu to: "Đây là của bạn trai tôi! Ba tờ là đủ rồi!" Nam nhân viên nghe thấy liền bị sốc mà dừng động tác, đây không phải là tiểu tam vừa rồi sao? Nhặt xong hơn mười mấy tờ tiền trên sàn xong, cô gái nọ mới đứng dậy, chật vật lao ra ngoài. Khách nhân chép miệng nhìn theo, thật sự không hiểu nổi một số người, sao có thể sống mà không cần mặt mũi thế kia? Ở bên ngoài, Lý Gia Vinh đã sắp đuổi kịp Hạ Điềm. Mắt thấy hắn ở phía sau kêu gào tên mình, cô rốt cuộc dừng lại. "Điềm..." Nam nhân mừng rỡ, vốn nghĩ rằng cô đang muốn nói chuyện với hắn, ai ngờ vừa thốt lên được một chữ đã thấy Hạ Điềm vươn tay vẫy taxi, ung dung biến mất trước mắt hắn. Lý Gia Vinh tức khắc có cảm giác như nuốt phải ruồi bọ, cho dù có yêu Hạ Điềm hơn nữa cũng không chịu được cơn tức này. Hắn đã liên tục xuống nước với cô rồi, cô còn muốn cái gì? Quen nhau năm tháng, chỉ cho hắn cầm tay! Người khác quen nhau một tuần cũng có thể lên giường nói chuyện yêu đương, vậy mà cô nhất quyết không muốn tiến xa hơn với hắn! Phần lớn thời gian bọn họ hẹn hò đều là đi ăn cùng nhau, đi dạo phố, trò chuyện, sau đó trở về. Yêu nhau một cách cực kì đơn thuần, mà nam nhân đang tuổi trưởng thành, hắn nhịn được sao? Hắn ra ngoài tìm tình nhân thỏa mãn Dụς ∀ọηg mà thôi, chẳng lẽ là sai? Hạ Điềm ngồi trên xe tranh thủ chút thời gian rỗi mà chặn số điện thoại của bạn trai cũ, sau đó thở ra một hơi dài. "Đúng là tên khốn kiếp! Nhưng mà nhìn cậu đánh hắn như vậy, tớ rất thỏa mãn!" Tô Ngữ giận đỏ cả mặt. "Là ai trước kia một mực nói tớ hãy tìm bạn trai, khuyên tớ chấp nhận Lý Gia Vinh?" Tô Ngữ bị bạn tốt nói vậy, xấu hổ ho khan: "Khụ khụ... cũng do thấy hắn cao to dễ nhìn, nhà cũng thuộc diện giàu có và rất chân thành mà..." Trong số những người theo đuổi Hạ Điềm thì không thiếu những anh chàng xuất sắc hơn Lý Gia Vinh, bất quá đều bị thái độ không mặn không nhạt của cô đẩy lui, nhiều nhất thì kiên trì được gần một năm mà thôi. Cho nên lần đó thấy Lý Gia Vinh cứ đeo bám Hạ Điềm hơn hai năm đại học, Tô Ngữ mới nóng đầu khuyên bạn tốt thử một lần, kết quả lần đầu tiên yêu đương đã như vậy. Chắc sẽ không để lại bóng ma tâm lí đó chứ? "Khoan đã, xem mắt? Mẹ nói gì vậy..." Tô Ngữ đang suy nghĩ tới đó, chợt nghe thấy giọng nói kinh ngạc của bạn tốt. Không biết Hạ Điềm từ lúc nào đã cầm điện thoại áp lên tai, vẻ mặt nghệch ra. Cô đem đầu tựa sát vào bên cạnh để nghe lén, kết quả nghe được tin động trời... "Không phải con nói con vẫn chưa có bạn trai sao? Thật tốt, hôm nay ông nội từ dưới quê lên chơi có gặp qua bạn cũ, bọn họ chợt nhớ ra việc hứa hôn cho con, nên là con sắp xếp ngày nghỉ trở về nhà một chuyến để đi gặp mặt đối phương được không? Đều là người thành phố H cả." Một tin này như sét đánh ngang tai, khiến cho Hạ Điềm không biết phải làm sao. Đây là quả báo vì cô giấu diếm mẹ mình kết giao với tên Lý Gia Vinh kia sao? Thời đại nào rồi mà còn hứa hôn cơ chứ? Hơn nữa, cô còn đang đi học... Làm mẹ thì luôn hiểu tâm lý của con gái mình, Hạ Điềm chưa nói được thêm câu nào, mẹ Hạ đã cười bảo: "Chỉ là gặp mặt một chút thôi, cũng không phải kết hôn liền đâu, con không đồng ý thì mẹ cũng không ép, chẳng qua muốn cho ông con được như ý nguyện, ông ấy cũng đã bảy mươi tuổi rồi." Hàm ý trong lời nói của mẹ không phải Hạ Điềm không biết, ông của cô cũng đã lớn tuổi, chút chuyện cỏn con khiến ông vui vẻ này chẳng lẽ cô lại không làm được sao? Mẹ muốn nói như vậy chứ gì? Cô đau đầu nhìn khuôn mặt thích thú của Tô Ngữ, khẽ day day trán: "Con biết rồi, ngày mốt con sẽ trở về." Cứ xem như đi ăn một bữa cơm miễn phí là được. Chẳng qua là bữa cơm này ăn xong, số phận của cô cũng đã định đoạt. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    Wow
    5
    0 Comments 0 Shares 4116 Views
  • "Tôi có con với anh rồi! Mẹ kiếp!"
    "Ồ. Vậy thì sinh đi!"
    "Anh..."
    "Xong thì biến. Con ở lại, cô đi đâu thì đi!"
    "Được!"
    Cô cúi gằm mặt, vô thức đưa tay lên bụng mình.
    Cơ bản... cô không hề có con! Đêm đó quả thực họ không hề xảy ra chuyện gì, và cô vẫn còn trong trắng.
    ••••
    "Thêm 1000 tệ. Con của anh quá kén ăn!" Cô mỉm cười, nhắn tin cho hắn.
    "Được thôi!" Hắn trả lời sau đó chuyển khoảng cho cô. Với hắn tiền chẳng là gì, miễn sao đứa con trong bụng của cô ta vẫn mạnh khỏe.
    Cẩm Hy vui sướng trong lòng. Phen này cô vớ được mỏ vàng rồi! Nhất định phải tận dụng cho tốt, đợi đủ tiền cô sẽ bay sang nước ngoài bắt đầu cuộc sống mới.
    Trò chơi này nên kết thúc càng sớm càng tốt!
    °°°°
    "Thêm tiền"
    "Bao nhiêu?"
    "3000 tệ!"
    "Không thành vấn đề!"
    Sao hắn cứ cảm thấy có gì không đúng nhỉ? Như một cái máy rút tiền di động của cô gái kia vậy...
    Bà của hắn chẳng hiểu tại sao biết được việc này, nằng nặc đòi dắt đi gặp 'cháu dâu tương lai', mục đích là bà muốn tận mắt chứng kiến cháu nội chưa chào đời thôi...
    Chỉ là, làm gì có cháu nội nào? Cũng làm gì có đứa trẻ nào? Khi hắn đến, căn nhà đã chẳng có ai, người dĩ nhiên đi rồi!
    Bà nội của hắn lắc đầu. Nói:
    "Cháu ngoan. Con hại người ta bỏ đi rồi!"
    Nhưng, hắn đã làm gì? Chi tiêu của cô rất đầy đủ mà? Hắn rốt cuộc làm sai ở đâu?
    Vò đầu bứt tóc hồi lâu, tưởng nhớ về cái đêm hôm đó và cảm giác lạ lùng gần đây. Hắn, ngộ ra mình bị lừa một cú trắng trợn! Vâng, là trắng đến nỗi phải trợn mắt...
    Mẹ kiếp. Nhất định hắn sẽ tìm được cô!
    ••••
    Dubai là nơi có hệ thống giáo dục hàng đầu thế giới, dĩ nhiên dành cho những người siêu giàu! Cô ôm mớ tiền cô lừa được của những tên đàn ông kia để đóng học phí, nhưng đó chỉ là tiền học phí! Còn ăn uống vẫn phải tự sức vận động.
    Cô làm nhân viên quét dọn cho một khách sạn lớn, công việc ổn, lương vừa đủ ăn, tất cả ổn thỏa.
    "Jenny. Có người muốn gặp cô! Phòng 404"
    Cô có người quen ở đây à?
    Nhưng, đó là lời của cấp trên. Nghe đâu nhân vật này rất lớn nên đặc biệt ở tận phòng V.I.P. Mà quan trọng cô đã làm gì?
    'Cạch'
    Cửa mở ra, cô bước vào.
    "Lưu Cẩm Hy. Nhớ tôi chứ?"
    Thiên địa ơi! Cô làm sao dám quên? Là cái tên mà cô vừa gặp 1 tháng trước và bòn rút của hắn không ít tiền đây...
    "Xin lỗi. Ngài nhầm rồi!"
    "Vậy để tôi nhắc cô nhớ lại" hắn cong môi, cất cao giọng: "Tiền sinh con tôi chu cấp cho cô cô đã nhận, nhưng cô - không hề có con. Đúng chứ?"
    "Anh..."
    "Tôi có thể kiện cô tội lừa đảo, hủy bỏ tư cách du học sinh của cô, đẩy cô vào tù!"
    "Anh im miệng!" Cẩm Hy run sợ thật rồi, ai mà ngờ hắn sẽ lại tìm đến tận Dubai chứ?
    "Tôi có thể tha cho cô với một trong 2 điều kiện!"
    "Anh nói đi!"
    "Nôn hết tiền ra. Hoặc là..." hắn cố ý kéo dài chữ, mắt híp lại đa tình: "Cô sinh con cho tôi!"
    "Tôi có con với anh rồi! Mẹ kiếp!" "Ồ. Vậy thì sinh đi!" "Anh..." "Xong thì biến. Con ở lại, cô đi đâu thì đi!" "Được!" Cô cúi gằm mặt, vô thức đưa tay lên bụng mình. Cơ bản... cô không hề có con! Đêm đó quả thực họ không hề xảy ra chuyện gì, và cô vẫn còn trong trắng. •••• "Thêm 1000 tệ. Con của anh quá kén ăn!" Cô mỉm cười, nhắn tin cho hắn. "Được thôi!" Hắn trả lời sau đó chuyển khoảng cho cô. Với hắn tiền chẳng là gì, miễn sao đứa con trong bụng của cô ta vẫn mạnh khỏe. Cẩm Hy vui sướng trong lòng. Phen này cô vớ được mỏ vàng rồi! Nhất định phải tận dụng cho tốt, đợi đủ tiền cô sẽ bay sang nước ngoài bắt đầu cuộc sống mới. Trò chơi này nên kết thúc càng sớm càng tốt! °°°° "Thêm tiền" "Bao nhiêu?" "3000 tệ!" "Không thành vấn đề!" Sao hắn cứ cảm thấy có gì không đúng nhỉ? Như một cái máy rút tiền di động của cô gái kia vậy... Bà của hắn chẳng hiểu tại sao biết được việc này, nằng nặc đòi dắt đi gặp 'cháu dâu tương lai', mục đích là bà muốn tận mắt chứng kiến cháu nội chưa chào đời thôi... Chỉ là, làm gì có cháu nội nào? Cũng làm gì có đứa trẻ nào? Khi hắn đến, căn nhà đã chẳng có ai, người dĩ nhiên đi rồi! Bà nội của hắn lắc đầu. Nói: "Cháu ngoan. Con hại người ta bỏ đi rồi!" Nhưng, hắn đã làm gì? Chi tiêu của cô rất đầy đủ mà? Hắn rốt cuộc làm sai ở đâu? Vò đầu bứt tóc hồi lâu, tưởng nhớ về cái đêm hôm đó và cảm giác lạ lùng gần đây. Hắn, ngộ ra mình bị lừa một cú trắng trợn! Vâng, là trắng đến nỗi phải trợn mắt... Mẹ kiếp. Nhất định hắn sẽ tìm được cô! •••• Dubai là nơi có hệ thống giáo dục hàng đầu thế giới, dĩ nhiên dành cho những người siêu giàu! Cô ôm mớ tiền cô lừa được của những tên đàn ông kia để đóng học phí, nhưng đó chỉ là tiền học phí! Còn ăn uống vẫn phải tự sức vận động. Cô làm nhân viên quét dọn cho một khách sạn lớn, công việc ổn, lương vừa đủ ăn, tất cả ổn thỏa. "Jenny. Có người muốn gặp cô! Phòng 404" Cô có người quen ở đây à? Nhưng, đó là lời của cấp trên. Nghe đâu nhân vật này rất lớn nên đặc biệt ở tận phòng V.I.P. Mà quan trọng cô đã làm gì? 'Cạch' Cửa mở ra, cô bước vào. "Lưu Cẩm Hy. Nhớ tôi chứ?" Thiên địa ơi! Cô làm sao dám quên? Là cái tên mà cô vừa gặp 1 tháng trước và bòn rút của hắn không ít tiền đây... "Xin lỗi. Ngài nhầm rồi!" "Vậy để tôi nhắc cô nhớ lại" hắn cong môi, cất cao giọng: "Tiền sinh con tôi chu cấp cho cô cô đã nhận, nhưng cô - không hề có con. Đúng chứ?" "Anh..." "Tôi có thể kiện cô tội lừa đảo, hủy bỏ tư cách du học sinh của cô, đẩy cô vào tù!" "Anh im miệng!" Cẩm Hy run sợ thật rồi, ai mà ngờ hắn sẽ lại tìm đến tận Dubai chứ? "Tôi có thể tha cho cô với một trong 2 điều kiện!" "Anh nói đi!" "Nôn hết tiền ra. Hoặc là..." hắn cố ý kéo dài chữ, mắt híp lại đa tình: "Cô sinh con cho tôi!"
    Like
    Love
    Wow
    3
    0 Comments 0 Shares 507 Views
  • Nửa đêm, điện thoại Lục Kha Dương bỗng nhiên rung lên đánh thức Lâm Thư Thư. Cô đưa tay cầm lấy rồi sắc mặt khẽ biến, đầu ngón tay ấn vào màn hình, tin nhắn liền hiện ra.
    “Em say quá rồi, anh đến đón em được không? Em nhớ anh lắm.”
    Tên trong danh bạ được lưu là “tổng đài”, vậy mà nội dung bên trong thì hoàn toàn khác. Lâm Thư Thư cảm giác tim mình đập nhanh như trống bỏi, cô không biết phải làm sao, cả người phát ngốc ở đó rất lâu mới xóa tin nhắn đi, trả điện thoại về vị trí cũ.
    Không đâu, Lục Kha Dương là một người chồng tốt, anh là niềm tự hào của cô, chắc chắn không phải như vậy.
    Lâm Thư Thư nhắm chặt mắt cố dỗ bản thân ngủ nhưng không thể, trong đầu cô quanh quẩn là hình ảnh Lục Kha Dương ngoại tình! Anh ngoại tình rồi, làm sao cô có thể chấp nhận một người chồng luôn quan tâm săn sóc mình lại ở phía sau có người phụ nữ khác đây?
    Nước mắt chảy dài trên mặt Lâm Thư Thư, cô kéo chăn xuống giường rồi vào nhà vệ sinh, vừa xả nước vửa khóc nức nở.
    ..
    Ngày hôm sau, Lục Kha Dương dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho vợ, thấy mắt cô sưng đỏ thì ngạc nhiên tiến tới, đưa tay xoa xoa tóc cô:
    “Có phải gần đây công việc làm em áp lực quá không?”
    Thỉnh thoảng Lâm Thư Thư lại lén lút khóc vì áp lực cuộc sống quá lớn, nhất là chuyện cô không thể có con đã làm gia đình chồng dị nghị, hàng xóm cũng dị nghị.
    Bây giờ Lâm Thư Thư đã hai mươi tám tuổi, cô và chồng kết hôn được ba năm rồi mà mãi chưa thấy có tin vui. Điều khiến cô hạnh phúc là Lục Kha Dương vẫn đối xử với cô rất tốt, tốt đến nỗi, khi cô biết anh ngoại tình thì toàn bộ thế giới của cô như sụp đổ trước mắt.
    Lục Kha Dương cúi đầu định hôn lên trán Lâm Thư Thư nhưng cô lại giật mình né sang một bên, anh không nghĩ nhiều, chỉ cho là tâm trạng cô không tốt.
    “Em ăn sáng rồi đi làm nhé. Buổi chiều thì không cần chờ anh, anh tăng ca.”
    Trước đây khi nhắc hai từ tăng ca, trong lòng Lâm Thư Thư chỉ thấy càng thêm yêu thương chồng, cảm giác mình cần nỗ lực hơn nữa để anh đỡ phải cực khổ. Còn bây giờ, cô lại thấy nực cười.
    Hôm ấy, Lục Kha Dương không về nhà.
    Nửa đêm hôm đó trời mưa tầm tã, anh vẫn nhắn tin trấn an Lâm Thư Thư:
    “Anh vì tương lai hai đứa mình mà cố gắng, em đừng lo lắng quá, cứ ngủ trước đi.”
    Lâm Thư Thư đáp qua loa rồi thay quần áo ra ngoài, bắt xe đến dưới công ty của Lục Kha Dương.
    Toàn bộ đèn trong công ty đều tắt hết, màu đen trước mắt thật giống như thế giới của Lâm Thư Thư lúc này. Cô hiểu mình không thể lừa dối bản thân được nữa, cô ngồi xuống bên vệ đường, nước mắt dâng lên, cây dù trong tay rơi xuống rồi bị gió thổi bay ra xa, cô ngồi khóc như một người điên.
    Nước mắt hòa vào nước mưa không ngừng chảy xuống mặt cô, cả người Lâm Thư Thư ướt sũng, khí trời lạnh lẽo, thấm vào tận đáy lòng.
    Lục Kha Dương lừa cô! Anh vẫn ngọt ngào yêu thương cô như thường ngày nhưng lại lén lút ngoại tình, đây là kiểu đàn ông gì vậy chứ? Khốn kiếp! Anh là tên khốn kiếp, dối trá! Anh lừa dối cô!
    Lâm Thư Thư không biết cô đã ngồi trước cổng công ty của chồng bao lâu, khi cô về nhà thì trời đã sáng hẳn.
    Sáng này là ngày nghỉ của Lục Kha Dương, anh sững sờ khi phát hiện ra cả người cô toàn là nước, vẻ mặt tái nhợt như sắp ngất đến nơi. Anh vội vàng xông qua, lo lắng hỏi:
    “Sao vậy? Sao em lại ướt hết thế này? Ban nãy em ra ngoài không mang dù sao?”
    Bên ngoài trời vẫn mưa, Lâm Thư Thư phát điên đội mưa rất lâu, giọng khàn khàn, tuyệt vọng hỏi:
    “Kha Dương, anh định giấu em đến khi nào nữa?”
    “Em nói gì vậy? Anh không…”
    “Em vừa từ công ty anh trở lại, không, em đã ở dưới công ty anh cả đêm, em không hề nhìn thấy anh ở đó. Anh lừa em, anh không tăng ca…” Lâm Thư Thư khóc nấc lên, cô không chịu nổi đả kích này, cô không thể chấp nhận được.
    Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Nửa đêm, điện thoại Lục Kha Dương bỗng nhiên rung lên đánh thức Lâm Thư Thư. Cô đưa tay cầm lấy rồi sắc mặt khẽ biến, đầu ngón tay ấn vào màn hình, tin nhắn liền hiện ra. “Em say quá rồi, anh đến đón em được không? Em nhớ anh lắm.” Tên trong danh bạ được lưu là “tổng đài”, vậy mà nội dung bên trong thì hoàn toàn khác. Lâm Thư Thư cảm giác tim mình đập nhanh như trống bỏi, cô không biết phải làm sao, cả người phát ngốc ở đó rất lâu mới xóa tin nhắn đi, trả điện thoại về vị trí cũ. Không đâu, Lục Kha Dương là một người chồng tốt, anh là niềm tự hào của cô, chắc chắn không phải như vậy. Lâm Thư Thư nhắm chặt mắt cố dỗ bản thân ngủ nhưng không thể, trong đầu cô quanh quẩn là hình ảnh Lục Kha Dương ngoại tình! Anh ngoại tình rồi, làm sao cô có thể chấp nhận một người chồng luôn quan tâm săn sóc mình lại ở phía sau có người phụ nữ khác đây? Nước mắt chảy dài trên mặt Lâm Thư Thư, cô kéo chăn xuống giường rồi vào nhà vệ sinh, vừa xả nước vửa khóc nức nở. .. Ngày hôm sau, Lục Kha Dương dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho vợ, thấy mắt cô sưng đỏ thì ngạc nhiên tiến tới, đưa tay xoa xoa tóc cô: “Có phải gần đây công việc làm em áp lực quá không?” Thỉnh thoảng Lâm Thư Thư lại lén lút khóc vì áp lực cuộc sống quá lớn, nhất là chuyện cô không thể có con đã làm gia đình chồng dị nghị, hàng xóm cũng dị nghị. Bây giờ Lâm Thư Thư đã hai mươi tám tuổi, cô và chồng kết hôn được ba năm rồi mà mãi chưa thấy có tin vui. Điều khiến cô hạnh phúc là Lục Kha Dương vẫn đối xử với cô rất tốt, tốt đến nỗi, khi cô biết anh ngoại tình thì toàn bộ thế giới của cô như sụp đổ trước mắt. Lục Kha Dương cúi đầu định hôn lên trán Lâm Thư Thư nhưng cô lại giật mình né sang một bên, anh không nghĩ nhiều, chỉ cho là tâm trạng cô không tốt. “Em ăn sáng rồi đi làm nhé. Buổi chiều thì không cần chờ anh, anh tăng ca.” Trước đây khi nhắc hai từ tăng ca, trong lòng Lâm Thư Thư chỉ thấy càng thêm yêu thương chồng, cảm giác mình cần nỗ lực hơn nữa để anh đỡ phải cực khổ. Còn bây giờ, cô lại thấy nực cười. Hôm ấy, Lục Kha Dương không về nhà. Nửa đêm hôm đó trời mưa tầm tã, anh vẫn nhắn tin trấn an Lâm Thư Thư: “Anh vì tương lai hai đứa mình mà cố gắng, em đừng lo lắng quá, cứ ngủ trước đi.” Lâm Thư Thư đáp qua loa rồi thay quần áo ra ngoài, bắt xe đến dưới công ty của Lục Kha Dương. Toàn bộ đèn trong công ty đều tắt hết, màu đen trước mắt thật giống như thế giới của Lâm Thư Thư lúc này. Cô hiểu mình không thể lừa dối bản thân được nữa, cô ngồi xuống bên vệ đường, nước mắt dâng lên, cây dù trong tay rơi xuống rồi bị gió thổi bay ra xa, cô ngồi khóc như một người điên. Nước mắt hòa vào nước mưa không ngừng chảy xuống mặt cô, cả người Lâm Thư Thư ướt sũng, khí trời lạnh lẽo, thấm vào tận đáy lòng. Lục Kha Dương lừa cô! Anh vẫn ngọt ngào yêu thương cô như thường ngày nhưng lại lén lút ngoại tình, đây là kiểu đàn ông gì vậy chứ? Khốn kiếp! Anh là tên khốn kiếp, dối trá! Anh lừa dối cô! Lâm Thư Thư không biết cô đã ngồi trước cổng công ty của chồng bao lâu, khi cô về nhà thì trời đã sáng hẳn. Sáng này là ngày nghỉ của Lục Kha Dương, anh sững sờ khi phát hiện ra cả người cô toàn là nước, vẻ mặt tái nhợt như sắp ngất đến nơi. Anh vội vàng xông qua, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Sao em lại ướt hết thế này? Ban nãy em ra ngoài không mang dù sao?” Bên ngoài trời vẫn mưa, Lâm Thư Thư phát điên đội mưa rất lâu, giọng khàn khàn, tuyệt vọng hỏi: “Kha Dương, anh định giấu em đến khi nào nữa?” “Em nói gì vậy? Anh không…” “Em vừa từ công ty anh trở lại, không, em đã ở dưới công ty anh cả đêm, em không hề nhìn thấy anh ở đó. Anh lừa em, anh không tăng ca…” Lâm Thư Thư khóc nấc lên, cô không chịu nổi đả kích này, cô không thể chấp nhận được. Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Wow
    3
    0 Comments 0 Shares 514 Views
  • 3 năm trước.
    -Chị dâu, hôm nay ông trời có mắt cho em biết được bí mật của hai người. Thật đúng như em dự đoán suốt 1 năm qua 2 người phim thật tình giả mà. Chị dâu, chị cho em cơ hội đi, em sẽ đưa chị đi khỏi đây. Em biết đây không phải là nơi chị muốn sống. Đi theo em đi em sẽ lo cho chị an nhàn cả quãng đời sau này.
    - Cậu đang nói gì vậy tôi không hiểu, tôi là chị dâu cậu đấy. Cậu ăn nói cho cẩn thận vào.
    -Em đang nói nghiêm túc không một câu dối trá hay trêu đùa chị đâu. Chị ở bên anh hai sẽ mãi không có ngày nao bình yên đâu. Hơn nữa hai người là quan hệ hợp đồng thế này thì chị còn luyến tiếc cái gì đây hả?
    Phải, cô và anh lấy nhau thông qua một cuộc giao hảo trên giấy tờ rõ ràng. Đáng lẽ chuyện sẽ không có gì to tát ảnh hưởng đến mọi người xung quanh nếu như cậu em chồng này không có tình ý trái ngoáy với cô. Mới về đây sống được 1 năm cô đã hiểu anh em nhà họ không thuận thảo. Cậu em chồng này cũng đã để mắt đến cô từ những ngày đầu tiên. Cũng chẳng biết cậu ta đã lén lút như thế nào mà phát giác được ra bản hợp đồng hôn nhân của cô và Vương Hạo. Đã vậy cậu ta còn chụp lại hình ảnh làm bằng chứng và rồi hôm nay nhân lúc Hạo đi làm cậu ta mới lẽn vào phòng chất vấn cô. Cô biết chuyện này là sai trái, nên chưa bao giờ cô cho phép mình quá gần gũi cậu ta, trước cũng vậy, bây giờ càng như vậy.
    -Mối quan hệ của tôi và anh cậu cho dù là giả hay thật thì trên danh nghĩa tôi vẫn là chị dâu cậu và tôi không cho phép cậu được đến gần tôi dù chỉ là 1 bước. Mời cậu đi ra ngoài cho.
    - Sao chị phải cố chấp như vậy chứ? Có phải vì em không tài giỏi bằng anh ấy nên chị không để em vào mắt không?
    - Cậu càng nói càng đi xa vấn đề rồi đấy. Tôi không so sánh bất cứ ai cả. Một lần nữa tôi mời cậu đi ra. Nếu không tôi sẽ la lên đấy.
    Cô sắp hết kiên nhẫn nên trừng mắt nhìn cậu nổi đóa. Tuấn vừa muốn tiến đến nắm lấy cô thì giọng nói bên ngoài cũng vang lên gọi cậu.
    - Tuấn à con xong chưa vậy, mau ra sân bay nhanh để trễ chuyến nè con.
    Tuấn luôn cho rằng mình thua kém anh hai nên mới không có được những điều tốt đẹp. Và cũng vì mong muốn cả đời của mẹ mình rằng cậu sẽ tài giỏi hơn
    Vương Hạo nên cậu quyết phải đi du học với mong muốn lúc quay về sẽ quang vinh bái tổ. Và hơn hết là kéo chị dâu ra khỏi vũng lầy máu lạnh kia.
    Tuấn nghe mẹ gọi thì sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô nên liền nhỏ giọng.
    - Bây giờ chị có thể cứng đầu không nghe. Nhưng 3 năm sau em nhất định tìm mọi cách đưa chị ra khỏi đây an toàn. 3 năm nhanh thôi, chờ em.
    3 năm sau.
    Người ta nói một cuộc hôn nhân mai mối thì đối phương sẽ yêu nhau khi về sau . Cô thuờng nghe biết bao nhiêu bậc trưởng bối nói với con cái của họ như thế . Sự thật thì sao , có đúng như vậy không ? Hay nó chỉ là 1 lời rót tai dễ nghe để những đứa trẻ buộc phải vâng lời ?
    Cô là Yến Ngân , năm nay vừa tròn 22 tuổi , cô đang là nhân viên thu ngân của một khách sạn cao cấp . Cô đã lập gia đình từ năm mình vừa tròn 18 tuổi . Ba cô đã mất từ khi cô chưa biết nói tiếng đầu tiên . Chỉ còn 1 mình mẹ cực khổ nuôi cô khôn lớn nơi vùng quê hẻo lánh . Năm cô 18 tuổi mẹ vì lao lực quá độ nên lâm bệnh nặng . Mẹ sợ cô 1 thân con gái bôn ba khổ sở nên nghe lời mọi người trong xóm gả cô đi . Vốn dĩ ban đầu họ bày cho bà gả cô đi lấy chồng nước ngoài .
    Thế nhưng sau đó mẹ đã đổi ý vì sợ gả con đi phương xa nơi xứ người là Gi*t con nên liền được bà mai dẫn mối gả cho một thiếu gia lớn hơn cô 1 con giáp . Mới đầu mẹ cô cũng e ngại bởi số tuổi của con rể . Nhưng rồi mẹ cũng gật đầu đồng ý vì câu nói " Rồi chúng nó sẽ yêu nhau thôi " ngọt lịm của bà mai mối .
    Năm đó anh đã 30 tuổi nhưng mãi cũng không chịu để bất cứ cô gái nào vào mắt nên ba mẹ anh bắt đầu lo lắng cho sự nghiệp nối dõi sau này . Và thế là họ chọn cách tìm dâu vùng quê với ý nghĩ gái nhà quê thì thật thà chân chất và không biết toan tính .
    Thế rồi đúng như dự định , một đám cưới linh đình nhất trong thôn quê cô cũng được diễn ra nhanh chóng . Nhà trai xuống tận nơi bằng một giàn siêu xe sang trọng . Vàng bạc lẫn kim cương tặng cho cô dâu cũng nhiều vô số kể . Và đêm hôm đó cả cô và anh cũng giống như bao nhiêu cặp đôi bị ép gả khác cũng lập ra một hợp đồng hôn nhân . Cô còn nhớ khi ấy anh rất điềm tĩnh dù đã say khướt . Lúc làm hợp đồng anh cũng chẳng gắt gỏng gì cả . Cả hai vốn không yêu nhau nên đều thỏa thuận đồng ý 4 năm sau sẽ thuận tình ly hôn . Lúc đó cô không suy nghĩ nhiều , chỉ nghĩ đơn giản không yêu thì không nên ở lại nên đã kí ngay lập tức . Nhưng sau đó cô vẫn luôn thắc mắc , tại sao là 4 năm mà không phải là 2 hay 3 năm ? Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra , hỏi cũng chẳng dám hỏi nên một khoảng thời gian trôi qua cô cũng quên mất mình đã thắc mắc chuyện gì .
    Anh là Vương Hạo năm nay đã ngót nghét 33 tuổi đời . Từ nhỏ ai cũng nói anh được sinh ra từ vạch đích . Đúng , anh được sinh ra ở vạch đích chẳng sai chút nào . Nhưng cái vạch đích đó nó lạnh lẽo , chính bởi vì nó lạnh lẽo không có tình người nên đã vô tình nắn dạy nên một Vương Hạo máy móc , sống như một con rối có lập trình sẵn .
    Từ khi đến tuổi cặp kê anh cũng chẳng muốn qua lại với một ai . Không phải anh cũng không có cảm xúc và không có hứng thú với người khác giới như người ta thường đồn đại . Mà vì anh lo người ta khi lấy anh rồi thì sẽ khổ . Khổ tay khổ chân cuối cùng cũng không bằng khổ tâm mà . Vì hơn ai hết anh hiểu mình đang phải sống trong môi trường khắc nghiệt như thế nào . Được sống trong một mớ vải lụa tơ đào nhưng nó chứa đầy gai độc khiến con người ta ngày ngày phải đơm thương tích đầy trên thân mình cũng không thể rứt ra được .
    Nếu nói anh chưa bao giờ yêu ai hay chưa biết rung động là gì thì là nói dối . Có , anh có yêu , nhưng cho đến hiện tại người anh yêu chính xác là ai anh cũng chưa xác định được nữa .
    - Yến Ngân , hôm nay cuối tuần mọi người rủ nhau đi ăn kìa . Ngân đi không ?
    - Thật ngại quá nhưng mà Ngân phải về nhà trước 7h tối rồi .
    - Ui xời , Ngân lập gia đình sớm làm gì cho mệt thế không biết . Thôi vậy Ngân về đi , nói chứ là con dâu nhà giàu cũng có sung sướng gì đâu . Sau này chắc Liên phải suy nghĩ lại việc lấy chồng giàu rồi .
    Đó là Liên , là đồng nghiệp cùng phòng với Ngân . Từ lúc Ngân vào đây làm việc thì chỉ có Liên là thường hay hủ hỉ tâm sự cùng cô thôi . Vì ở mảnh đất đô thành hoa lệ này dù có đông căch mấy thì lòng người cũng trùng trùng hiểm nguy . Chẳng mấy ai có thể đối đãi với nhau thật tâm cả . Thôi thì chơi nhiều thì chơi không đẹp . Chi bằng chơi ít mà vẹn toàn tâm can vậy .
    6h hơn Ngân mới làm xong sổ sách rồi chuẩn bị về nhà . Thật ra chẳng ai trong nhà quy định cho cô giờ giấc đi đứng cả . Chỉ là cô hiểu chuyện nên biết tính mẹ chồng thì tranh thủ mà tuân theo thôi .
    Chạy xe hơn 20 phút thì cũng đến cửa nhà , đứng đợi 1 chút thì dì Năm cũng ra mở cửa .
    - Thiếu phu nhân hôm nay về trễ vậy ?
    - Dạ tại có vài sổ sách tính toán hơi lâu nên con ở lại thêm một chút . Ba mẹ đã ăn cơm chưa dì ?
    - Chưa , ông bà nói đợi cô về ăn cho vui . Một mình ông bà thì buồn quá .
    - Dạ , vậy để con vô tranh thủ tắm rửa rồi xuống ăn với ba mẹ luôn . À còn ..
    - Lúc sáng thiếu gia có báo với ông bà chủ là tối nay công ty có tiệc bên khách hàng nên về trễ .
    - Dạ dì .
    Cô chỉ định hỏi hôm nay có món gì ngon thôi mà dì Năm lại hiểu lầm cô muốn hỏi đến Vương Hạo . Ừ thì cũng không sao , vì cũng chẳng biết từ bao giờ cô lại thích nghe chuyện bao đồng về anh . Biết là đã có giao ước không được xen vào chuyện riêng tư của nhau . Nhưng cứ hễ nghe được tin gì về anh là cô lại thấy yên tâm hơn rất nhiều .
    - Thưa ba mẹ con mới về .
    - Ờ con lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm . Ba chờ con về ăn đó .
    - Dạ ba mẹ đợi con một chút con xuống ngay đấy .
    Đấy là ba mẹ của Vương Hạo , hai ông bà nói chung cũng dễ tính lắm. Không cấm cản con dâu làm việc gì hay bắt buộc cô phải làm theo những gì . Chỉ là việc tiền nông gia sản thì không bao giờ nghe nhắc tên cô . Dù làm dâu nhà giàu nhưng cô chưa một ngày ăn không của nhà chồng dù chỉ 1 nghìn .
    Trong một phòng làm việc xa hoa sang trọng toàn mùi gỗ quý . Vương Hạo đang say sưa theo dõi những con số đang nhảy liên tục trên màn hình máy tính . Lúc này bầu trời bên ngoài cũng đã ngả tối . Cánh cửa phòng anh cũng chợt mở toang . Sau đó là thư kí của anh vội vàng bước vào .
    - Vương tổng, cổ phiếu của chúng ta cứ liên tục giảm . Hơn nữa tôi thấy càng lúc càng giảm sâu . Chúng ta phải làm gì đây Vương tổng . Có nên báo với chủ tịch không ?
    -Ý cậu là tôi không có khả năng ?
    - Ơ dạ không , tôi chỉ đang lo quá nên nói bừa vậy thôi Vuơng tổng .
    Chỉ một câu nói phát ra từ một khối hàn băng lạnh lẽo cũng đủ khiến trợ lý Tâm rén mình ngay lập tức . Thật ra anh đã đoán được chuyện này từ trước nên hôm nay thay vì đi dự tiệc cùng khách hàng anh lại ở lại công ty theo dõi tình hình . Có kẻ muốn lợi dụng thời gian anh đi gặp khách hàng lớn nên giở trò . Cũng mâynh đã sắp xếp người khác đi gặp khách rồi .
    -Chuyện này tôi giải quyết được , cậu đi ra ngoài đi .
    - Vương tổng , cậu đoán được là ai làm có đúng không ?
    - Ra ngoài đi .
    - À dạ dạ tôi đi ra ngay đây .
    Đợi trợ lí Tâm đi ra ngoài hẵn anh mới lấy điện thoại ở kế bên nhấc lên rồi thực hiện một cuộc gọi quốc tế .
    - Hình như cậu sắp về rồi nhỉ ?
    Đầu dây bên kia lúc này là một giọng nói có vẻ cười cợt thanh trẻ của một chàng trai trẻ trung nào đó vang lên .
    - Anh hai, sao giờ này gọi cho em mà giọng trầm ghê thế ?
    - Cậu còn biết kêu tôi một tiếng anh hai là tôi mừng rồi. Món quà gặp mặt truớc khi về nước của cậu cũng hấp dẫn quá đấy .
    - Vậy sao, anh là thiên tài quả không sai nhỉ . Có chuyện một chút là biết ai hãm hại mình rồi. Em chỉ là đùa 1 chút tạo thêm không khí cho anh em mình thôi mà.
    - Cái không khí mà cậu nói đang làm bốc hơi hết hơn 20 tỷ đồng của công ty nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Không khí này đắt quá đấy.
    - Con số đó vẫn nhỏ mà, nó vẫn chưa đủ để ba phải phạt anh. Mà vấn đề cũng có to tác gì đâu. Mới chỉ 1 thông tin nhỏ thôi anh giải quyết được ngay thôi mà.
    Vương Hạo nghe đến đó thì chau mày, ban đầu anh biết người đang quậy phá trong chuyện giá cổ phiếu rớt này. Nhưng lại chưa nghĩ ra được rốt cuộc cậu em trai cùng cha khác mẹ Vương Tuấn này rốt cuộc đã giở trò gì. Anh đang suy nghĩ chưa nói thêm gì thì bên kia Tuấn đã nói tiếp.
    - Hum, nói sao ta, chỉ là em đã lỡ tạo ra một tài khoản giả rồi tung tin Tổng giám đốc tập đoàn Vương thị bạc tình ly hôn vợ thôi. Tính ra anh ở trong nươc tiếng tăm cũng ghê đấy nhỉ. Mới có 1 tin nhỏ thôi mà lại khiến mọi thứ rầm rộ lên như thế thật là hấp dẫn mà.
    - Cậu thôi được rồi đấy, đừng nghĩ biết được bí mật của tôi thì nhằm vào đó mà đá đổ tôi mãi. Cậu sẽ không có cơ hội lần 2.
    - Thì anh cứ lo dâp tin đi, chuyện em nói vốn là sự thật nên cũng chẳng có lo hì cả. Em còn có cả bằng chứng đây mà.
    - Đồ vật do ăn cắp mà có được có thể khiến cậu vẻ vang thế à?
    - Đối với chuyện của ai em sẽ không thấy hứng thú như thế. Nhưng đối với chuyện của anh thì em ngược lại hứng thú gấp đôi đấy. Nhiều khi em lại nghĩ anh dựa vào cái gì mà nắm giữ quyền lực mãi như thế. Ngay cả chị dâu anh không màn để mắt tới cũng phải thuận theo anh làm ra cái thỏa thuận điên rồ đó. Nghe em nói này anh hai, lần này em về nhất định sẽ lấy lại hết những thứ không đáng để thuộc về anh, kể cả chị dâu.
    Dứt lời Tuấn liền tắt máy ngang, Hạo từ từ rời điện thoại ra khỏi tai rồi cũng ném xuống bàn tức giận. Trên thế giới này có mấy ai biết được bản thân anh lại là đứa con ngoài luồng của ông Vương. Anh được như ngày hôm nay cũng may là do tài năng thiên bẩm anh có được nên mới được ông Vương hết mực đề bạc yêu thương. Còn người đàn bà tên Mộc Miên kia bề ngoài là một người mẹ hiền dịu . Nhưng bên trong sâu thẳm là một con dã thú độc ác chính là mẹ kế của anh.
    Vương Hạo ngồi trầm ngâm một hồi nhìn màn hình máy tính thật lâu. Những con số cứ biến động sắp xuống con số âm tròn trịa. Đến cuối cùng anh lại điện thoại ra ngoài cho trợ lý Tâm .
    -Tung tin ra ngoài Tổng giám đốc tập đoàn Vương thị và thiếu phu nhân đang trong quá trình làm thủ tục ly hôn.
    "Sao, làm vậy có phải châm thêm dầu vào lửa không Vương tổng?"
    - Thông tin làm họ thắc mắc chẳng rõ thực hư đương nhiên khiến họ đưa ra nhiều giả thiết làm ảnh hưởng đến sàn cổ phiếu hôm nay. Chi bằng tôi cho thông tin chính xác giúp họ khẳng định sự việc thì mấy tin tức lá cải tự nhiên sẽ bị dẹp loạn. Một khi được dẹp loạn thì cậu nghĩ xem cổ phiếu có ổn lại không?
    "Vậy.. vậy tin này.."
    - Làm đi .
    Hạo không nói nhiều thêm một lời nào nên cúp máy ngang. Vương Hạo anh là người như thế nào mà lại để bị đe dọa chứ. Anh phải khiến cho mọi người cùng nhìn thấu Vương Hạo anh không dễ để bất cứ ai có thể uy Hi*p.
    Kết thúc một ngày làm việc Hạo quay về nhà mà tâm trạng có chút tồi tệ. Giờ này đã khuya cả nhà đã tắt đèn đi ngủ hết cả. Anh đi vào không mở đèn mà đi thẳng lên lầu. Trong phòng bây giờ vẫn còn sáng đèn vì Yến Ngân vẫn còn đang làm việc mà chính xác hơn là mượn việc để chờ anh về. Lúc chiều nghe dì Năm nói tối nay anh phải đi tiếp khách hàng. Mà lúc anh vào phòng lại không nghe mùi rượu gì cả trái lại vẻ mặt anh có chút buồn bã như áp lực lắm. Thấy vậy cô liền đứng lên hỏi .
    - Anh về trễ quá vậy?
    - Ừ.
    - Anh đã ăn gì chưa? Em đi xuống tìm chút gì cho anh ăn nhé.
    -...
    Hạo nghiêm mặt nhìn cô khó hiểu không trả lời rồi bỏ đi vào nhà tắm xả nước nghe ranh rách. Yến Ngân tắt đèn bàn làm việc của mình rồi đi sang giường anh ở sát tường trải mền giúp anh. Cô còn tinh tế biết anh thích sạch sẽ thơm tho nên còn xịt thêm ít nước hoa anh thích vào trong mền nữa. Xong xuôi cô mới trở lại giường ngủ của mình cách đó vài bước rồi nằm im giả vờ ngủ. Lát sau Hạo đi ra ngoài với một bộ quần áo ngủ thoải mái. Anh đến ngồi xuống giường của mình rồi xem điện thoại. Thấy anh đã chuẩn bị đi ngủ cô cũng định chợp mắt thì tiếng tin nhắn điện thoại cô lại vang lên khiến cô giật mình. Vội với lấy điện thoại trên tủ đầu giường mở lên xem, đọc nó xong mà cô lại run bần bật.
    "Chào chị dâu, chị còn nhớ em không? 3 năm không gặp chị rồi nhanh quá nhỉ. Hôm nay em nhắn cho chị để báo với chị rằng em sắp về nước rồi. Chị chờ em về giải thoát cho chị nhé chị dâu. Bên đó giờ chắc cũng khuya rồi. Chị ngủ ngoan nhé, vài ngày tới là em về."
    - Cô có thói quen nhắn tin lúc nửa đêm bao giờ vậy? Để yên người khác còn ngủ.
    - A ơ, em biết rồi, chỉ là tin nhắn rác thôi. Em ngủ liền đây.
    -Rác hay không trong lòng cô tự biết. Vương Tuấn sắp về rồi, cô lại sắp có người kề bên rồi nhỉ.
    - Em..
    - Ngủ đi, tôi mệt rồi.
    Vương Hạo xoay người sang hướng khác quay lưng về phía cô rồi im lặng. Ngân cũng nhanh tay xóa tin nhắn vừa nhận được rồi kéo mền qua khỏi đầu nhắm mắt ngủ.
    Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    3 năm trước. -Chị dâu, hôm nay ông trời có mắt cho em biết được bí mật của hai người. Thật đúng như em dự đoán suốt 1 năm qua 2 người phim thật tình giả mà. Chị dâu, chị cho em cơ hội đi, em sẽ đưa chị đi khỏi đây. Em biết đây không phải là nơi chị muốn sống. Đi theo em đi em sẽ lo cho chị an nhàn cả quãng đời sau này. - Cậu đang nói gì vậy tôi không hiểu, tôi là chị dâu cậu đấy. Cậu ăn nói cho cẩn thận vào. -Em đang nói nghiêm túc không một câu dối trá hay trêu đùa chị đâu. Chị ở bên anh hai sẽ mãi không có ngày nao bình yên đâu. Hơn nữa hai người là quan hệ hợp đồng thế này thì chị còn luyến tiếc cái gì đây hả? Phải, cô và anh lấy nhau thông qua một cuộc giao hảo trên giấy tờ rõ ràng. Đáng lẽ chuyện sẽ không có gì to tát ảnh hưởng đến mọi người xung quanh nếu như cậu em chồng này không có tình ý trái ngoáy với cô. Mới về đây sống được 1 năm cô đã hiểu anh em nhà họ không thuận thảo. Cậu em chồng này cũng đã để mắt đến cô từ những ngày đầu tiên. Cũng chẳng biết cậu ta đã lén lút như thế nào mà phát giác được ra bản hợp đồng hôn nhân của cô và Vương Hạo. Đã vậy cậu ta còn chụp lại hình ảnh làm bằng chứng và rồi hôm nay nhân lúc Hạo đi làm cậu ta mới lẽn vào phòng chất vấn cô. Cô biết chuyện này là sai trái, nên chưa bao giờ cô cho phép mình quá gần gũi cậu ta, trước cũng vậy, bây giờ càng như vậy. -Mối quan hệ của tôi và anh cậu cho dù là giả hay thật thì trên danh nghĩa tôi vẫn là chị dâu cậu và tôi không cho phép cậu được đến gần tôi dù chỉ là 1 bước. Mời cậu đi ra ngoài cho. - Sao chị phải cố chấp như vậy chứ? Có phải vì em không tài giỏi bằng anh ấy nên chị không để em vào mắt không? - Cậu càng nói càng đi xa vấn đề rồi đấy. Tôi không so sánh bất cứ ai cả. Một lần nữa tôi mời cậu đi ra. Nếu không tôi sẽ la lên đấy. Cô sắp hết kiên nhẫn nên trừng mắt nhìn cậu nổi đóa. Tuấn vừa muốn tiến đến nắm lấy cô thì giọng nói bên ngoài cũng vang lên gọi cậu. - Tuấn à con xong chưa vậy, mau ra sân bay nhanh để trễ chuyến nè con. Tuấn luôn cho rằng mình thua kém anh hai nên mới không có được những điều tốt đẹp. Và cũng vì mong muốn cả đời của mẹ mình rằng cậu sẽ tài giỏi hơn Vương Hạo nên cậu quyết phải đi du học với mong muốn lúc quay về sẽ quang vinh bái tổ. Và hơn hết là kéo chị dâu ra khỏi vũng lầy máu lạnh kia. Tuấn nghe mẹ gọi thì sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô nên liền nhỏ giọng. - Bây giờ chị có thể cứng đầu không nghe. Nhưng 3 năm sau em nhất định tìm mọi cách đưa chị ra khỏi đây an toàn. 3 năm nhanh thôi, chờ em. 3 năm sau. Người ta nói một cuộc hôn nhân mai mối thì đối phương sẽ yêu nhau khi về sau . Cô thuờng nghe biết bao nhiêu bậc trưởng bối nói với con cái của họ như thế . Sự thật thì sao , có đúng như vậy không ? Hay nó chỉ là 1 lời rót tai dễ nghe để những đứa trẻ buộc phải vâng lời ? Cô là Yến Ngân , năm nay vừa tròn 22 tuổi , cô đang là nhân viên thu ngân của một khách sạn cao cấp . Cô đã lập gia đình từ năm mình vừa tròn 18 tuổi . Ba cô đã mất từ khi cô chưa biết nói tiếng đầu tiên . Chỉ còn 1 mình mẹ cực khổ nuôi cô khôn lớn nơi vùng quê hẻo lánh . Năm cô 18 tuổi mẹ vì lao lực quá độ nên lâm bệnh nặng . Mẹ sợ cô 1 thân con gái bôn ba khổ sở nên nghe lời mọi người trong xóm gả cô đi . Vốn dĩ ban đầu họ bày cho bà gả cô đi lấy chồng nước ngoài . Thế nhưng sau đó mẹ đã đổi ý vì sợ gả con đi phương xa nơi xứ người là Gi*t con nên liền được bà mai dẫn mối gả cho một thiếu gia lớn hơn cô 1 con giáp . Mới đầu mẹ cô cũng e ngại bởi số tuổi của con rể . Nhưng rồi mẹ cũng gật đầu đồng ý vì câu nói " Rồi chúng nó sẽ yêu nhau thôi " ngọt lịm của bà mai mối . Năm đó anh đã 30 tuổi nhưng mãi cũng không chịu để bất cứ cô gái nào vào mắt nên ba mẹ anh bắt đầu lo lắng cho sự nghiệp nối dõi sau này . Và thế là họ chọn cách tìm dâu vùng quê với ý nghĩ gái nhà quê thì thật thà chân chất và không biết toan tính . Thế rồi đúng như dự định , một đám cưới linh đình nhất trong thôn quê cô cũng được diễn ra nhanh chóng . Nhà trai xuống tận nơi bằng một giàn siêu xe sang trọng . Vàng bạc lẫn kim cương tặng cho cô dâu cũng nhiều vô số kể . Và đêm hôm đó cả cô và anh cũng giống như bao nhiêu cặp đôi bị ép gả khác cũng lập ra một hợp đồng hôn nhân . Cô còn nhớ khi ấy anh rất điềm tĩnh dù đã say khướt . Lúc làm hợp đồng anh cũng chẳng gắt gỏng gì cả . Cả hai vốn không yêu nhau nên đều thỏa thuận đồng ý 4 năm sau sẽ thuận tình ly hôn . Lúc đó cô không suy nghĩ nhiều , chỉ nghĩ đơn giản không yêu thì không nên ở lại nên đã kí ngay lập tức . Nhưng sau đó cô vẫn luôn thắc mắc , tại sao là 4 năm mà không phải là 2 hay 3 năm ? Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra , hỏi cũng chẳng dám hỏi nên một khoảng thời gian trôi qua cô cũng quên mất mình đã thắc mắc chuyện gì . Anh là Vương Hạo năm nay đã ngót nghét 33 tuổi đời . Từ nhỏ ai cũng nói anh được sinh ra từ vạch đích . Đúng , anh được sinh ra ở vạch đích chẳng sai chút nào . Nhưng cái vạch đích đó nó lạnh lẽo , chính bởi vì nó lạnh lẽo không có tình người nên đã vô tình nắn dạy nên một Vương Hạo máy móc , sống như một con rối có lập trình sẵn . Từ khi đến tuổi cặp kê anh cũng chẳng muốn qua lại với một ai . Không phải anh cũng không có cảm xúc và không có hứng thú với người khác giới như người ta thường đồn đại . Mà vì anh lo người ta khi lấy anh rồi thì sẽ khổ . Khổ tay khổ chân cuối cùng cũng không bằng khổ tâm mà . Vì hơn ai hết anh hiểu mình đang phải sống trong môi trường khắc nghiệt như thế nào . Được sống trong một mớ vải lụa tơ đào nhưng nó chứa đầy gai độc khiến con người ta ngày ngày phải đơm thương tích đầy trên thân mình cũng không thể rứt ra được . Nếu nói anh chưa bao giờ yêu ai hay chưa biết rung động là gì thì là nói dối . Có , anh có yêu , nhưng cho đến hiện tại người anh yêu chính xác là ai anh cũng chưa xác định được nữa . - Yến Ngân , hôm nay cuối tuần mọi người rủ nhau đi ăn kìa . Ngân đi không ? - Thật ngại quá nhưng mà Ngân phải về nhà trước 7h tối rồi . - Ui xời , Ngân lập gia đình sớm làm gì cho mệt thế không biết . Thôi vậy Ngân về đi , nói chứ là con dâu nhà giàu cũng có sung sướng gì đâu . Sau này chắc Liên phải suy nghĩ lại việc lấy chồng giàu rồi . Đó là Liên , là đồng nghiệp cùng phòng với Ngân . Từ lúc Ngân vào đây làm việc thì chỉ có Liên là thường hay hủ hỉ tâm sự cùng cô thôi . Vì ở mảnh đất đô thành hoa lệ này dù có đông căch mấy thì lòng người cũng trùng trùng hiểm nguy . Chẳng mấy ai có thể đối đãi với nhau thật tâm cả . Thôi thì chơi nhiều thì chơi không đẹp . Chi bằng chơi ít mà vẹn toàn tâm can vậy . 6h hơn Ngân mới làm xong sổ sách rồi chuẩn bị về nhà . Thật ra chẳng ai trong nhà quy định cho cô giờ giấc đi đứng cả . Chỉ là cô hiểu chuyện nên biết tính mẹ chồng thì tranh thủ mà tuân theo thôi . Chạy xe hơn 20 phút thì cũng đến cửa nhà , đứng đợi 1 chút thì dì Năm cũng ra mở cửa . - Thiếu phu nhân hôm nay về trễ vậy ? - Dạ tại có vài sổ sách tính toán hơi lâu nên con ở lại thêm một chút . Ba mẹ đã ăn cơm chưa dì ? - Chưa , ông bà nói đợi cô về ăn cho vui . Một mình ông bà thì buồn quá . - Dạ , vậy để con vô tranh thủ tắm rửa rồi xuống ăn với ba mẹ luôn . À còn .. - Lúc sáng thiếu gia có báo với ông bà chủ là tối nay công ty có tiệc bên khách hàng nên về trễ . - Dạ dì . Cô chỉ định hỏi hôm nay có món gì ngon thôi mà dì Năm lại hiểu lầm cô muốn hỏi đến Vương Hạo . Ừ thì cũng không sao , vì cũng chẳng biết từ bao giờ cô lại thích nghe chuyện bao đồng về anh . Biết là đã có giao ước không được xen vào chuyện riêng tư của nhau . Nhưng cứ hễ nghe được tin gì về anh là cô lại thấy yên tâm hơn rất nhiều . - Thưa ba mẹ con mới về . - Ờ con lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm . Ba chờ con về ăn đó . - Dạ ba mẹ đợi con một chút con xuống ngay đấy . Đấy là ba mẹ của Vương Hạo , hai ông bà nói chung cũng dễ tính lắm. Không cấm cản con dâu làm việc gì hay bắt buộc cô phải làm theo những gì . Chỉ là việc tiền nông gia sản thì không bao giờ nghe nhắc tên cô . Dù làm dâu nhà giàu nhưng cô chưa một ngày ăn không của nhà chồng dù chỉ 1 nghìn . Trong một phòng làm việc xa hoa sang trọng toàn mùi gỗ quý . Vương Hạo đang say sưa theo dõi những con số đang nhảy liên tục trên màn hình máy tính . Lúc này bầu trời bên ngoài cũng đã ngả tối . Cánh cửa phòng anh cũng chợt mở toang . Sau đó là thư kí của anh vội vàng bước vào . - Vương tổng, cổ phiếu của chúng ta cứ liên tục giảm . Hơn nữa tôi thấy càng lúc càng giảm sâu . Chúng ta phải làm gì đây Vương tổng . Có nên báo với chủ tịch không ? -Ý cậu là tôi không có khả năng ? - Ơ dạ không , tôi chỉ đang lo quá nên nói bừa vậy thôi Vuơng tổng . Chỉ một câu nói phát ra từ một khối hàn băng lạnh lẽo cũng đủ khiến trợ lý Tâm rén mình ngay lập tức . Thật ra anh đã đoán được chuyện này từ trước nên hôm nay thay vì đi dự tiệc cùng khách hàng anh lại ở lại công ty theo dõi tình hình . Có kẻ muốn lợi dụng thời gian anh đi gặp khách hàng lớn nên giở trò . Cũng mâynh đã sắp xếp người khác đi gặp khách rồi . -Chuyện này tôi giải quyết được , cậu đi ra ngoài đi . - Vương tổng , cậu đoán được là ai làm có đúng không ? - Ra ngoài đi . - À dạ dạ tôi đi ra ngay đây . Đợi trợ lí Tâm đi ra ngoài hẵn anh mới lấy điện thoại ở kế bên nhấc lên rồi thực hiện một cuộc gọi quốc tế . - Hình như cậu sắp về rồi nhỉ ? Đầu dây bên kia lúc này là một giọng nói có vẻ cười cợt thanh trẻ của một chàng trai trẻ trung nào đó vang lên . - Anh hai, sao giờ này gọi cho em mà giọng trầm ghê thế ? - Cậu còn biết kêu tôi một tiếng anh hai là tôi mừng rồi. Món quà gặp mặt truớc khi về nước của cậu cũng hấp dẫn quá đấy . - Vậy sao, anh là thiên tài quả không sai nhỉ . Có chuyện một chút là biết ai hãm hại mình rồi. Em chỉ là đùa 1 chút tạo thêm không khí cho anh em mình thôi mà. - Cái không khí mà cậu nói đang làm bốc hơi hết hơn 20 tỷ đồng của công ty nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Không khí này đắt quá đấy. - Con số đó vẫn nhỏ mà, nó vẫn chưa đủ để ba phải phạt anh. Mà vấn đề cũng có to tác gì đâu. Mới chỉ 1 thông tin nhỏ thôi anh giải quyết được ngay thôi mà. Vương Hạo nghe đến đó thì chau mày, ban đầu anh biết người đang quậy phá trong chuyện giá cổ phiếu rớt này. Nhưng lại chưa nghĩ ra được rốt cuộc cậu em trai cùng cha khác mẹ Vương Tuấn này rốt cuộc đã giở trò gì. Anh đang suy nghĩ chưa nói thêm gì thì bên kia Tuấn đã nói tiếp. - Hum, nói sao ta, chỉ là em đã lỡ tạo ra một tài khoản giả rồi tung tin Tổng giám đốc tập đoàn Vương thị bạc tình ly hôn vợ thôi. Tính ra anh ở trong nươc tiếng tăm cũng ghê đấy nhỉ. Mới có 1 tin nhỏ thôi mà lại khiến mọi thứ rầm rộ lên như thế thật là hấp dẫn mà. - Cậu thôi được rồi đấy, đừng nghĩ biết được bí mật của tôi thì nhằm vào đó mà đá đổ tôi mãi. Cậu sẽ không có cơ hội lần 2. - Thì anh cứ lo dâp tin đi, chuyện em nói vốn là sự thật nên cũng chẳng có lo hì cả. Em còn có cả bằng chứng đây mà. - Đồ vật do ăn cắp mà có được có thể khiến cậu vẻ vang thế à? - Đối với chuyện của ai em sẽ không thấy hứng thú như thế. Nhưng đối với chuyện của anh thì em ngược lại hứng thú gấp đôi đấy. Nhiều khi em lại nghĩ anh dựa vào cái gì mà nắm giữ quyền lực mãi như thế. Ngay cả chị dâu anh không màn để mắt tới cũng phải thuận theo anh làm ra cái thỏa thuận điên rồ đó. Nghe em nói này anh hai, lần này em về nhất định sẽ lấy lại hết những thứ không đáng để thuộc về anh, kể cả chị dâu. Dứt lời Tuấn liền tắt máy ngang, Hạo từ từ rời điện thoại ra khỏi tai rồi cũng ném xuống bàn tức giận. Trên thế giới này có mấy ai biết được bản thân anh lại là đứa con ngoài luồng của ông Vương. Anh được như ngày hôm nay cũng may là do tài năng thiên bẩm anh có được nên mới được ông Vương hết mực đề bạc yêu thương. Còn người đàn bà tên Mộc Miên kia bề ngoài là một người mẹ hiền dịu . Nhưng bên trong sâu thẳm là một con dã thú độc ác chính là mẹ kế của anh. Vương Hạo ngồi trầm ngâm một hồi nhìn màn hình máy tính thật lâu. Những con số cứ biến động sắp xuống con số âm tròn trịa. Đến cuối cùng anh lại điện thoại ra ngoài cho trợ lý Tâm . -Tung tin ra ngoài Tổng giám đốc tập đoàn Vương thị và thiếu phu nhân đang trong quá trình làm thủ tục ly hôn. "Sao, làm vậy có phải châm thêm dầu vào lửa không Vương tổng?" - Thông tin làm họ thắc mắc chẳng rõ thực hư đương nhiên khiến họ đưa ra nhiều giả thiết làm ảnh hưởng đến sàn cổ phiếu hôm nay. Chi bằng tôi cho thông tin chính xác giúp họ khẳng định sự việc thì mấy tin tức lá cải tự nhiên sẽ bị dẹp loạn. Một khi được dẹp loạn thì cậu nghĩ xem cổ phiếu có ổn lại không? "Vậy.. vậy tin này.." - Làm đi . Hạo không nói nhiều thêm một lời nào nên cúp máy ngang. Vương Hạo anh là người như thế nào mà lại để bị đe dọa chứ. Anh phải khiến cho mọi người cùng nhìn thấu Vương Hạo anh không dễ để bất cứ ai có thể uy Hi*p. Kết thúc một ngày làm việc Hạo quay về nhà mà tâm trạng có chút tồi tệ. Giờ này đã khuya cả nhà đã tắt đèn đi ngủ hết cả. Anh đi vào không mở đèn mà đi thẳng lên lầu. Trong phòng bây giờ vẫn còn sáng đèn vì Yến Ngân vẫn còn đang làm việc mà chính xác hơn là mượn việc để chờ anh về. Lúc chiều nghe dì Năm nói tối nay anh phải đi tiếp khách hàng. Mà lúc anh vào phòng lại không nghe mùi rượu gì cả trái lại vẻ mặt anh có chút buồn bã như áp lực lắm. Thấy vậy cô liền đứng lên hỏi . - Anh về trễ quá vậy? - Ừ. - Anh đã ăn gì chưa? Em đi xuống tìm chút gì cho anh ăn nhé. -... Hạo nghiêm mặt nhìn cô khó hiểu không trả lời rồi bỏ đi vào nhà tắm xả nước nghe ranh rách. Yến Ngân tắt đèn bàn làm việc của mình rồi đi sang giường anh ở sát tường trải mền giúp anh. Cô còn tinh tế biết anh thích sạch sẽ thơm tho nên còn xịt thêm ít nước hoa anh thích vào trong mền nữa. Xong xuôi cô mới trở lại giường ngủ của mình cách đó vài bước rồi nằm im giả vờ ngủ. Lát sau Hạo đi ra ngoài với một bộ quần áo ngủ thoải mái. Anh đến ngồi xuống giường của mình rồi xem điện thoại. Thấy anh đã chuẩn bị đi ngủ cô cũng định chợp mắt thì tiếng tin nhắn điện thoại cô lại vang lên khiến cô giật mình. Vội với lấy điện thoại trên tủ đầu giường mở lên xem, đọc nó xong mà cô lại run bần bật. "Chào chị dâu, chị còn nhớ em không? 3 năm không gặp chị rồi nhanh quá nhỉ. Hôm nay em nhắn cho chị để báo với chị rằng em sắp về nước rồi. Chị chờ em về giải thoát cho chị nhé chị dâu. Bên đó giờ chắc cũng khuya rồi. Chị ngủ ngoan nhé, vài ngày tới là em về." - Cô có thói quen nhắn tin lúc nửa đêm bao giờ vậy? Để yên người khác còn ngủ. - A ơ, em biết rồi, chỉ là tin nhắn rác thôi. Em ngủ liền đây. -Rác hay không trong lòng cô tự biết. Vương Tuấn sắp về rồi, cô lại sắp có người kề bên rồi nhỉ. - Em.. - Ngủ đi, tôi mệt rồi. Vương Hạo xoay người sang hướng khác quay lưng về phía cô rồi im lặng. Ngân cũng nhanh tay xóa tin nhắn vừa nhận được rồi kéo mền qua khỏi đầu nhắm mắt ngủ. Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    0 Comments 0 Shares 2527 Views
  • #33177: CÓ ANH EM NÀO THẤY HỐI HẬN VÌ ĐÃ LẤY VỢ KHÔNG Ạ.
    Mình năm nay 28 tuổi, mình sinh năm 1993, hiện tại thì hai vợ chồng mình đã ra ở riêng và cưới nhau đến nay cũng được 6 tháng rồi, vợ mình sinh năm 1996. Ngày trước lúc còn yêu nhau thì vợ mình nhẹ nhàng, tâm lý, tình cảm lắm kiểu:
    - Anh về sớm đi, về rồi nhắn tin cho em yên tâm nhé, em yêu anh.
    - Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
    - Anh nhớ mang khẩu trang với nước cồn sát khuẩn đi.
    Nhưng sau khi cưới về thì
    - 9h00 tối rồi anh có về không thì bảo, hay anh muốn ngủ ở ngoài đường.
    - 8h00 tối rồi đi tắm đi còn đi ngủ hay đợi đến 10h00 mới tắm.
    - Khẩu trang này đeo vào.
    - Áo mưa này mang đi, mưa lại không về được.
    - Có ăn cơm nhà không, không ăn em mang cho chó.
    Đến cả cái chuyện ăn mặc:
    - Có ai ăn mặc như anh không, không đúng form gì cả. Em có để anh thiếu quần áo không ?
    - Râu để 3 ngày rồi không cạo râu đi, anh muốn làm người rừng à
    - Anh cắt tóc kiểu này xem có chấp nhận được không ?
    - Áo phông mặc với quần vải Âu anh xem có đúng form không ? Quần bò đâu sao anh không mặc.
    Sau khi ăn cơm xong thì
    - Ô hay ăn cơm xong không rửa bát đi à, lại còn ngồi chơi game điện thoại
    - Quần áo giặt trong máy rồi chỉ việc đem ra phơi mà không phơi là sao.
    - Quần áo không ai phơi kiểu như anh cả, phải phơi kiểu này. Nhìn đi mà lần sau còn phơi.
    - 10h00 rồi còn chưa lên giường đi ngủ đi lại còn bấm điện thoại.
    Còn chuyện khác thì
    - Ai cho anh mở bài hát này
    - Anh nghe hay em nghe, em có nghe đâu
    - Em không nghe nhưng em không thích anh mở bài này.
    - Sao em nhìn anh mà thấy ngứa mắt thế không biết.
    - Sao em cứ nói nhiều thế nhỉ
    - Vợ thì phải nói, không nói chỉ có bồ
    Nhất là giai đoạn này đang ở nhà làm việc online cả hai vợ chồng, thì cứ thấy mình là vợ lại nói
    Một hôm lúc nửa đêm mình nghĩ lại cuộc sống lúc chưa vợ khi còn ở với bố mẹ "sao cuộc sống lúc ở với bố mẹ hạnh phúc thế, hạnh phúc phát trào ra, tự dưng thấy hối hận khi lấy vợ, bố mẹ ơi con thấy hối hận quá sao lúc con lấy vợ bố mẹ không khuyên con điều gì"... Bảo sao giờ nhiều thanh niên không muốn lấy vợ cũng phải thôi nhìn tấm gương những người xung quanh là họ rút ra được nhiều điều... Nên các anh em cứ cẩn thận, suy nghĩ thật kỹ trước khi lấy vợ, đăng ký kết hôn mà ký bằng bút chì là tôi hưởng ứng ngay.
    #33177: CÓ ANH EM NÀO THẤY HỐI HẬN VÌ ĐÃ LẤY VỢ KHÔNG Ạ. Mình năm nay 28 tuổi, mình sinh năm 1993, hiện tại thì hai vợ chồng mình đã ra ở riêng và cưới nhau đến nay cũng được 6 tháng rồi, vợ mình sinh năm 1996. Ngày trước lúc còn yêu nhau thì vợ mình nhẹ nhàng, tâm lý, tình cảm lắm kiểu: - Anh về sớm đi, về rồi nhắn tin cho em yên tâm nhé, em yêu anh. - Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. - Anh nhớ mang khẩu trang với nước cồn sát khuẩn đi. Nhưng sau khi cưới về thì - 9h00 tối rồi anh có về không thì bảo, hay anh muốn ngủ ở ngoài đường. - 8h00 tối rồi đi tắm đi còn đi ngủ hay đợi đến 10h00 mới tắm. - Khẩu trang này đeo vào. - Áo mưa này mang đi, mưa lại không về được. - Có ăn cơm nhà không, không ăn em mang cho chó. Đến cả cái chuyện ăn mặc: - Có ai ăn mặc như anh không, không đúng form gì cả. Em có để anh thiếu quần áo không ? - Râu để 3 ngày rồi không cạo râu đi, anh muốn làm người rừng à - Anh cắt tóc kiểu này xem có chấp nhận được không ? - Áo phông mặc với quần vải Âu anh xem có đúng form không ? Quần bò đâu sao anh không mặc. Sau khi ăn cơm xong thì - Ô hay ăn cơm xong không rửa bát đi à, lại còn ngồi chơi game điện thoại - Quần áo giặt trong máy rồi chỉ việc đem ra phơi mà không phơi là sao. - Quần áo không ai phơi kiểu như anh cả, phải phơi kiểu này. Nhìn đi mà lần sau còn phơi. - 10h00 rồi còn chưa lên giường đi ngủ đi lại còn bấm điện thoại. Còn chuyện khác thì - Ai cho anh mở bài hát này - Anh nghe hay em nghe, em có nghe đâu - Em không nghe nhưng em không thích anh mở bài này. - Sao em nhìn anh mà thấy ngứa mắt thế không biết. - Sao em cứ nói nhiều thế nhỉ - Vợ thì phải nói, không nói chỉ có bồ Nhất là giai đoạn này đang ở nhà làm việc online cả hai vợ chồng, thì cứ thấy mình là vợ lại nói Một hôm lúc nửa đêm mình nghĩ lại cuộc sống lúc chưa vợ khi còn ở với bố mẹ "sao cuộc sống lúc ở với bố mẹ hạnh phúc thế, hạnh phúc phát trào ra, tự dưng thấy hối hận khi lấy vợ, bố mẹ ơi con thấy hối hận quá sao lúc con lấy vợ bố mẹ không khuyên con điều gì"... Bảo sao giờ nhiều thanh niên không muốn lấy vợ cũng phải thôi nhìn tấm gương những người xung quanh là họ rút ra được nhiều điều... Nên các anh em cứ cẩn thận, suy nghĩ thật kỹ trước khi lấy vợ, đăng ký kết hôn mà ký bằng bút chì là tôi hưởng ứng ngay.
    0 Comments 0 Shares 2293 Views
  • Tài khoản ID Apple Miễn Phí
    ________________________________
    Tài khoản :[email protected]
    Mật khẩu :Trang!34
    ️Không thêm số điện thoại vào id
    Các bạn nếu cần game gì để lại bình luận dưới comment nhé hoặc alo cho mình.Hoàn toàn miễn phí!
    ________________________________
    " Thuê ID Apple Tải Game và Ứng dụng " Nhắn tin trực tiếp qua Facebook Hoặc Zalo : 0969.92.4576 Giá chỉ từ 20.000vnđ
    Không Login ICloud
    🎁Tài khoản ID Apple Miễn Phí🎁 ________________________________ 🔐Tài khoản :[email protected] 🔐Mật khẩu :Trang!34 ❗️Không thêm số điện thoại vào id❗️ Các bạn nếu cần game gì để lại bình luận dưới comment nhé hoặc alo cho mình.Hoàn toàn miễn phí! ________________________________ " 🛒 Thuê ID Apple Tải Game và Ứng dụng 🛒" 🎁 Nhắn tin trực tiếp qua Facebook Hoặc Zalo : 0969.92.4576 ☎️ 🛒 Giá chỉ từ 20.000vnđ 💵💸 ⚠️ ⚠️Không Login ICloud⚠️⚠️
    0 Comments 0 Shares 9390 Views
More Results
Sponsored

Máy Chấm Công Vân Tay Màn Hình LCD 2.4 inch Hikvision DS-K1A8503F

Máy Chấm Công Vân Tay Màn Hình LCD 2.4 inch Hikvision DS-K1A8503F Chấm công bằng vân tay Màn hình LCD 2.4 inch Quản lý 1.000...