• Chồng sắp cưới của tôi... Anh ấy bị điên.
    Ừ thì tôi cũng đã đoán trước được rằng, một đứa con riêng như tôi, sớm muộn gì cũng bị gia đình ném vào một xó để phát triển gia tộc. Lấy phải một người không bình thường, đại thiếu gia của Lăng gia, cũng còn may mắn hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Ít nhất, có lẽ tôi cũng sẽ không bị đánh đập. Ngồi một mình trong suốt buổi tiệc, bộ váy cưới khoác lên mình sao mà nặng nề đến như vậy. Tan tiệc, tôi mệt mỏi theo người hầu về lại phòng, còn chú rể vẫn chưa một lần xuất hiện.
    Mà cũng phải thôi, chồng tôi bị điên mà.
    "Thiếu phu nhân có gì căn dặn thì cứ gọi tôi!"
    Sao tôi lại không nhìn ra được thái độ chưng hửng của cô gái người hầu kia chứ. Một thiếu gia bị điên, hằng ngày chạy nhảy lung tung, trong gia tộc làm sao có địa vị? Từ "thiếu phu nhân" theo đó mà trở thành một sự châm chọc, buồn cười biết bao nhiêu. Một "thiếu phu nhân" lại bị người hầu coi khinh. Khẽ mỉm cười chua xót, tôi bước về phía bàn trang điểm. Trong gương là một khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng xa lạ đến đáng sợ. Hôm nay là ngày tôi lấy chồng, đáng lẽ ra phải vui, nhưng không hiểu sao tâm trạng lại chùng xuống lạ thường; có lẽ người cảm thấy vui duy nhất cũng chỉ có cha mẹ tôi khi đã thành công đạt được hợp đồng. Chỉ có vậy mà thôi.
    Gỡ hết lớp trang điểm trên khuôn mặt cùng bộ váy cưới sặc sỡ trên người, mi mắt nặng trĩu, bản thân tôi chỉ muốn ngủ. Trong tủ bỗng nhiên phát ra âm thanh lạch cạch, tôi khẽ nhíu mày tiến đến gần. Là chuột sao?
    Không phải chuột, đó là một người đàn ông.
    Một người đàn ông với khuôn mặt điển trai, nhưng quần áo rách rưới bẩn thỉu, đầu tóc rối bời cùng với tấm lưng đang run rẩy khi nhìn thấy người lạ. Anh ta thu mình ở góc tủ, ánh mắt hoảng sợ. Tôi đưa tay lên định hỏi tại sao anh ta lại ở trong đây, cổ tay liền xuất hiện cảm giác đau xót. Một chút máu tươi theo vết cắn ứa ra, tôi khẽ rên một tiếng, nhưng không có ý định thu tay về. Người đàn ông thấy vậy thì hoảng loạn ôm lấy đầu, không ngừng run rẩy kịch liệt: "Đừng... Đừng đánh!"
    Tôi thảng thốt, chưa kịp định thần nhưng vẫn theo bản năng trả lời: "Không đánh đâu, tôi không đánh." Không hiểu sao anh ta lại tin tưởng lời tôi nói, không có sợ hãi nữa mà nghiêng đầu quan sát tôi như sinh vật lạ: "Cô là ai?". Tôi không có trả lời anh ta mà hỏi ngược lại: "Vậy anh là ai?". Người đàn ông rất thật thà mà đáp: "Lăng... Lăng Hàm..." giọng nói hơi lắp bắp.
    Lăng Hàm sao?
    Vậy đây chẳng phải là chồng tôi à?
    "Trong đấy nóng lắm, anh ra đây đi."
    Chẳng trách suốt hôn lễ không thấy anh ta đâu, thì ra là trốn một mình trong phòng. Có lẽ anh ta sợ ồn ào nên chui vào trong tủ. Nhìn người đàn ông trước mặt mình, cũng chẳng biết là do anh ta không được bình thường hay bây giờ anh ta đã là chồng của tôi, trong lòng bỗng thương cảm. Lăng Hàm lấm lét nhìn tôi, lặng lẽ ra khỏi tủ. Tôi dẫn anh ta ngồi lên giường, nhìn chằm chằm vết cắn vừa nãy, rồi cất giọng lí nhí: "Đau... Đau hả?" Tôi bật cười, lắc đầu: "Hả? Không đau đâu." Vết cắn này chẳng là gì so với lúc bị ђàภђ ђạ khi tôi còn ở nhà. Không hiểu sao anh ta lại ngẩn ra, rồi thốt lên hai từ: "Tiên nữ..."
    Anh bạn này, cái miệng cũng ngọt quá à nha.
    Tôi nheo mắt nhìn Lăng Hàm: "Anh như vậy không thấy khó chịu à? Sao không đi tắm đi?". Tôi vẫn bị nhìn chằm chằm, hay là anh ta muốn biết tôi là ai? Nghĩ vậy tôi đành thở dài trả lời: "Đừng nhìn nữa, tôi tên là Cẩn Y, anh cứ xem như tôi là bạn anh đi. Từ giờ tôi sẽ chăm sóc anh." Dù bản thân đối với anh ta không có tình cảm nhưng anh ta vẫn là chồng tôi, tôi vẫn phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.
    Lăng Hàm lúc này mới rụt rè đi vào nhà tắm. Trong tủ toàn là trang phục hoạt hình, tôi phải lục lọi hết tủ mới lấy ra được một bộ quần áo gọi là bình thường đưa cho anh ta. Tắm rửa xong, Lăng Hàm tự giác đi đến bên giường, tôi vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh, anh ta ngoan ngoãn trèo lên, cuộn tròn lại như con mèo nhỏ. Chẳng mấy chốc căn phòng đã vang lên những tiếng hít thở đều đặn.
    Tôi cũng định đi ngủ, chợt di động reo vang. Nhìn cái tên trên màn hình, trái tim tôi quặn thắt đôi chút. Cha tôi đã tìm đủ mọi cách để gả tôi đi, tại sao bây giờ lại gọi điện? Không muốn làm phiền đến người chồng mới cưới đang ngủ say bên cạnh, tôi vén chăn, đi vào trong nhà tắm.
    "Alo, con gái à, bên kia con vẫn tốt chứ?"
    Từ lúc tôi có nhận thức cho đến bây giờ, chưa bao giờ ông ta dùng giọng điệu quan tâm như thế để hỏi thăm tình hình tôi. Trong trí nhớ của tôi, những gì gắn liền với cha tôi chỉ là đòn roi, cùng những lời mắng nhiếc, chửi rủa thậm tệ. Nhức đầu, tôi xoa huyệt thái dương, đầy mệt mỏi trả lời: "Ba có chuyện gì nữa không?". Ngay lập tức ông ta đã nói: "Tên Lăng Hàm đó tuy bị điên nhưng ông nội hắn ta trước khi ૮ɦếƭ đã để lại cho hắn hơn nửa gia sản. Nếu như con có được sự tín nhiệm của hắn ta, sau đó tìm cách để hắn ૮ɦếƭ, thì phần tiền đó sẽ thuộc về con!"
    Giọng nói hưng phấn đến bệnh hoạn ở đầu dây bên kia càng khiến tôi cảm thấy tởm lợm. Bụng dưới quặn đau, có thứ gì đó âm ỷ chỉ chực trào ra. Bàn tay tôi siết chặt lấy vạt áo, góc áo nhăn dúm một khoảng lớn.
    "Ba, ba thôi đi có được không? Ba đã gả con cho một người điên, giờ ba lại bảo con lừa gạt người ta để lấy tiền, ba có còn tình người không?"
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Chồng sắp cưới của tôi... Anh ấy bị điên. Ừ thì tôi cũng đã đoán trước được rằng, một đứa con riêng như tôi, sớm muộn gì cũng bị gia đình ném vào một xó để phát triển gia tộc. Lấy phải một người không bình thường, đại thiếu gia của Lăng gia, cũng còn may mắn hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Ít nhất, có lẽ tôi cũng sẽ không bị đánh đập. Ngồi một mình trong suốt buổi tiệc, bộ váy cưới khoác lên mình sao mà nặng nề đến như vậy. Tan tiệc, tôi mệt mỏi theo người hầu về lại phòng, còn chú rể vẫn chưa một lần xuất hiện. Mà cũng phải thôi, chồng tôi bị điên mà. "Thiếu phu nhân có gì căn dặn thì cứ gọi tôi!" Sao tôi lại không nhìn ra được thái độ chưng hửng của cô gái người hầu kia chứ. Một thiếu gia bị điên, hằng ngày chạy nhảy lung tung, trong gia tộc làm sao có địa vị? Từ "thiếu phu nhân" theo đó mà trở thành một sự châm chọc, buồn cười biết bao nhiêu. Một "thiếu phu nhân" lại bị người hầu coi khinh. Khẽ mỉm cười chua xót, tôi bước về phía bàn trang điểm. Trong gương là một khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng xa lạ đến đáng sợ. Hôm nay là ngày tôi lấy chồng, đáng lẽ ra phải vui, nhưng không hiểu sao tâm trạng lại chùng xuống lạ thường; có lẽ người cảm thấy vui duy nhất cũng chỉ có cha mẹ tôi khi đã thành công đạt được hợp đồng. Chỉ có vậy mà thôi. Gỡ hết lớp trang điểm trên khuôn mặt cùng bộ váy cưới sặc sỡ trên người, mi mắt nặng trĩu, bản thân tôi chỉ muốn ngủ. Trong tủ bỗng nhiên phát ra âm thanh lạch cạch, tôi khẽ nhíu mày tiến đến gần. Là chuột sao? Không phải chuột, đó là một người đàn ông. Một người đàn ông với khuôn mặt điển trai, nhưng quần áo rách rưới bẩn thỉu, đầu tóc rối bời cùng với tấm lưng đang run rẩy khi nhìn thấy người lạ. Anh ta thu mình ở góc tủ, ánh mắt hoảng sợ. Tôi đưa tay lên định hỏi tại sao anh ta lại ở trong đây, cổ tay liền xuất hiện cảm giác đau xót. Một chút máu tươi theo vết cắn ứa ra, tôi khẽ rên một tiếng, nhưng không có ý định thu tay về. Người đàn ông thấy vậy thì hoảng loạn ôm lấy đầu, không ngừng run rẩy kịch liệt: "Đừng... Đừng đánh!" Tôi thảng thốt, chưa kịp định thần nhưng vẫn theo bản năng trả lời: "Không đánh đâu, tôi không đánh." Không hiểu sao anh ta lại tin tưởng lời tôi nói, không có sợ hãi nữa mà nghiêng đầu quan sát tôi như sinh vật lạ: "Cô là ai?". Tôi không có trả lời anh ta mà hỏi ngược lại: "Vậy anh là ai?". Người đàn ông rất thật thà mà đáp: "Lăng... Lăng Hàm..." giọng nói hơi lắp bắp. Lăng Hàm sao? Vậy đây chẳng phải là chồng tôi à? "Trong đấy nóng lắm, anh ra đây đi." Chẳng trách suốt hôn lễ không thấy anh ta đâu, thì ra là trốn một mình trong phòng. Có lẽ anh ta sợ ồn ào nên chui vào trong tủ. Nhìn người đàn ông trước mặt mình, cũng chẳng biết là do anh ta không được bình thường hay bây giờ anh ta đã là chồng của tôi, trong lòng bỗng thương cảm. Lăng Hàm lấm lét nhìn tôi, lặng lẽ ra khỏi tủ. Tôi dẫn anh ta ngồi lên giường, nhìn chằm chằm vết cắn vừa nãy, rồi cất giọng lí nhí: "Đau... Đau hả?" Tôi bật cười, lắc đầu: "Hả? Không đau đâu." Vết cắn này chẳng là gì so với lúc bị ђàภђ ђạ khi tôi còn ở nhà. Không hiểu sao anh ta lại ngẩn ra, rồi thốt lên hai từ: "Tiên nữ..." Anh bạn này, cái miệng cũng ngọt quá à nha. Tôi nheo mắt nhìn Lăng Hàm: "Anh như vậy không thấy khó chịu à? Sao không đi tắm đi?". Tôi vẫn bị nhìn chằm chằm, hay là anh ta muốn biết tôi là ai? Nghĩ vậy tôi đành thở dài trả lời: "Đừng nhìn nữa, tôi tên là Cẩn Y, anh cứ xem như tôi là bạn anh đi. Từ giờ tôi sẽ chăm sóc anh." Dù bản thân đối với anh ta không có tình cảm nhưng anh ta vẫn là chồng tôi, tôi vẫn phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ. Lăng Hàm lúc này mới rụt rè đi vào nhà tắm. Trong tủ toàn là trang phục hoạt hình, tôi phải lục lọi hết tủ mới lấy ra được một bộ quần áo gọi là bình thường đưa cho anh ta. Tắm rửa xong, Lăng Hàm tự giác đi đến bên giường, tôi vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh, anh ta ngoan ngoãn trèo lên, cuộn tròn lại như con mèo nhỏ. Chẳng mấy chốc căn phòng đã vang lên những tiếng hít thở đều đặn. Tôi cũng định đi ngủ, chợt di động reo vang. Nhìn cái tên trên màn hình, trái tim tôi quặn thắt đôi chút. Cha tôi đã tìm đủ mọi cách để gả tôi đi, tại sao bây giờ lại gọi điện? Không muốn làm phiền đến người chồng mới cưới đang ngủ say bên cạnh, tôi vén chăn, đi vào trong nhà tắm. "Alo, con gái à, bên kia con vẫn tốt chứ?" Từ lúc tôi có nhận thức cho đến bây giờ, chưa bao giờ ông ta dùng giọng điệu quan tâm như thế để hỏi thăm tình hình tôi. Trong trí nhớ của tôi, những gì gắn liền với cha tôi chỉ là đòn roi, cùng những lời mắng nhiếc, chửi rủa thậm tệ. Nhức đầu, tôi xoa huyệt thái dương, đầy mệt mỏi trả lời: "Ba có chuyện gì nữa không?". Ngay lập tức ông ta đã nói: "Tên Lăng Hàm đó tuy bị điên nhưng ông nội hắn ta trước khi ૮ɦếƭ đã để lại cho hắn hơn nửa gia sản. Nếu như con có được sự tín nhiệm của hắn ta, sau đó tìm cách để hắn ૮ɦếƭ, thì phần tiền đó sẽ thuộc về con!" Giọng nói hưng phấn đến bệnh hoạn ở đầu dây bên kia càng khiến tôi cảm thấy tởm lợm. Bụng dưới quặn đau, có thứ gì đó âm ỷ chỉ chực trào ra. Bàn tay tôi siết chặt lấy vạt áo, góc áo nhăn dúm một khoảng lớn. "Ba, ba thôi đi có được không? Ba đã gả con cho một người điên, giờ ba lại bảo con lừa gạt người ta để lấy tiền, ba có còn tình người không?" Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comentários 0 Compartilhamentos 8693 Visualizações
  • Trời mưa như trút nước, bầu trời tối đen. Chiếc xe bán tải vẫn chầm chậm bò qua đoạn đường lầy lội, để đến vùng biên giới kịp trời sáng.
    - Chị ơi! Đường hơi xốc, chị cố chịu nhé.
    - Ừ! Không sao đâu em, mưa lớn quá, lái chậm thôi, an toàn trên hết.
    - Dạ! Số chị sao mà cực quá. Thân gái bôn ba toàn đêm hôm.
    Nhiên cười trừ. Ánh mắt long lanh mang nổi buồn khó nói. Cô còn trẻ và đẹp lắm, nhưng đôi mắt cô luôn u buồn, vì sao ư, vì cuộc đời cô có vui đâu. Cô tên An Nhiên, ba mẹ mong cô có cuộc sống vui vẻ, bình yên. Dường như trời cao thường ganh ghét phận má hồng. Đang miên mang suy nghĩ, bỗng " kettttt! Két!!!!". Xe đột nhiên thắng gấp khiến An Nhiên đổ nhào về phía trước. Đầu đập vào xe, đang xoa xoa đầu, quay qua tính hỏi Đức sao lái xe kì vậy thì thấy mặt Đức tái mét, miệng lắp bắp không nói nên lời. Nhiên quay lại nhìn ra trước xe, xác người đàn ông đầy máu đang nằm nửa người trên capo xe. Nhiên há hốc, trợn mắt, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh mở cửa xe chạy ra xem người thanh niên ấy.
    - May quá, anh ta còn sống. Đức, Đức! Mau phụ chị khiêng anh ấy lên xe đi bệnh viện mau. Trễ là không xong đó.
    Lúc này. Đức mới hoàn hồn, xuống xe phụ Nhiên đỡ người thanh niên kia lên xe. Nhiên ngồi băng ghế sau, cho anh ta gối đầu lên đùi mình. Đầu người thanh niên kia mềm nhũn như trái chuối. Nhiên quá hoảng sợ, chỉ biết dùng hai bàn tay bịt chặt vết thương, máu từ vết thương khá dài cứ tuôn ra xối xả. Ngay lập tức, Nhiên cởϊ áσ khoác đắp lên anh ta, sau đó luồn tay cởϊ áσ trong, lấy ra đè lên vết thương. Áo đúc không gọng loại dày nên hút máu khá ổn.
    .Mặt anh ta tái nhợt, không động đậy. Lòng cầu trời cho anh ấy qua khỏi. Nếu không, cô mắc tội tày trời rồi. Nhưng nhiên không để ý, vết thương kia không phải do bị đâm xe, mà là vết của thanh vuông bằng sắt đập vào. Đức quá hoảng loạn cũng ráng lái xe bằng tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện.
    Tới bệnh viện, trời cũng hửng sáng. Anh ta được đẩy vào phòng cấp cứu. Nhiên ngồi đợi ở ngoài, Nhiên rất sốt ruột, không hiểu sao Đức chạy xe rất chậm, mà vẫn đυ.ng phải người như thế, anh ta có mệnh hệ gì thì tội cho Đức không. Cô ngồi xuống ghế, xoa xoa mi tâm. Có áo khoác choàng lên vai Nhiên. Cô ngước lên nhìn, thì ra là Đức. Anh ta nhìn Nhiên gãi đầu ngượng ngùng:
    - Chị khoác áo đi, áo chị mặc mỏng lắm.
    Nhiên mới nhớ ra cô không mặc áσ ɭóŧ, mà áo sơ mi voan trắng của Nhiên mỏng thật. Nhiên mặc áo khoác vào, chiếc áo vẫn còn vương vất mùi hương nước hoa nam nhàn nhạt, xen lẫn vị tanh của máu thật khó ngửi. Có lẽ Đức nhặt lúc đẩy thanh niên kia vô phòng cấp cứu rớt lại. Nhiên mỉm cười cảm ơn Đức, rồi lại ngồi xuống hóng vào phòng cấp cứu. Đức là chàng trai trong sáng và lương thiện, tương lai còn dài, không thể chôn vùi tuổi trẻ trong tù được. Chỉ cần người đàn ông kia tỉnh lại, dù đổi cả gia tài Nhiên cũng chịu. Đức không chỉ là nhân viên, còn là người bạn tri kỉ, quan trọng là ân nhân cứu mạng của Nhiên. Cửa phòng cấp cứu bật mở, nữ y tá bước ra:
    - xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?
    - Là tôi!
    - Chị là???
    - À, tôi, tôi là, tôi là vợ của anh ấy. Xin hỏi anh ta sao rồi.
    Nữ y tá nhìn Nhiên lạ lùng, vợ chồng sao lại lúng túng nhỉ, lại còn dùng "anh ta". Nhưng nhìn tay Nhiên đúng là có đeo nhẫn cưới, nên nghĩ chắc hai vợ chồng đang giận nhau, cũng không mảy may nghi ngờ.
    - Anh ấy bị va đập mạnh ở đầu, tụ máu não. Phải chuyển lên bệnh viện Chợ Rẫy để mổ, ở đó chuyên khoa hơn. Chi phí khoảng 300 triệu. Chị chuẩn bị giấy tờ làm thủ tục chuyển viện rồi ra xe cấp cứu.
    - Giấy tờ? Tôi cần giấy tờ gì vậy chị?
    - CMND là được rồi. Có bảo hiểm y tế càng tốt.
    - CMND!!! Chị, chị làm ơn lục thử trong người anh ta. Do chúng tôi đi lấy hàng, không biết anh có mang chứng minh theo không?
    Vừa nói, Nhiên vừa móc Ϧóþ dúi vào tay y tá tờ 200k, mặt rất khẩn khoản. Nữ y tá nhìn thấy tờ tiền cũng vui vẻ hẳn, gật đầu quay vô lục người bệnh nhân tìm chứng minh thư. Lục được cái Ϧóþ, ra đưa cho Nhiên.
    - Chị xem có chứng minh không rồi ra làm thủ tục. Nếu không có, chị đứng ra bảo lãnh là được.
    Nhiên cầm cái Ϧóþ, gật gật đầu cảm ơn nữ y tá. Cô ta đưa Ϧóþ xong quay lại vô phòng cấp cứu. Nhiên mở Ϧóþ ra xem, chỉ thấy chứng minh thư của ông già hơn 50 tuổi, người dân tộc. Có mấy tờ 100 USD và vài đồng bạc lẻ. Nhiên quái lạ, nhìn anh ta đâu có già dữ vậy, người dân tộc sao có nhiều tiền đô, mà chỉ có mấy chục ngàn tiền Việt. Nhưng kệ, cứu sống trước rồi tính sau. Nhiên ra làm thủ tục rồi nhanh về bệnh viện Chợ Rẫy thành phố Hồ Chí Minh.
    Xe về đến Thành Phố cũng hơn 3 giờ chiều, Nhiên phải tranh thủ ra ngân hàng rút 300 triệu đóng viện phí. Số tiền tính mua hàng, mà thôi kệ đi. Qua được nạn này rồi tính tiếp. Đức chở Nhiên ra ngân hàng, áy náy nói:
    - Chị Nhiên! Hay là em ra đầu thú. Chị cần tiền cho lô hàng này, chị ăn nói sao với khách hàng?
    - Em yên tâm, dù em đầu thú hay không thì chị vẫn cứu anh ấy. Vì chị đã nhận người ta làm "chồng" rồi.
    Đức trố mắt ngạc nhiên, Nhiên phì cười:
    - Ngốc quá! Mạng người mà em, cứu được thì cứu. Mình đυ.ng người ta ra nông nổi này, mình phải có trách nhiệm. Đâu phải cứ tự thú là xong hết đâu em. Tiền chị làm ra được, nhưng sinh mạng con người không mua được. Em hiểu chị mà, đúng không?
    Đức gật gù. Nhiên luôn tốt như thế. Năm xưa, cũng chính Nhiên cứu vớt Đức ra khỏi vũng bùn, cho anh học nghề lái xe, cho công việc, nơi ăn chốn ở tử tế. Theo Nhiên đã năm năm, anh biết Nhiên rất lương thiện, nhưng sao cuộc sống trêu ngươi, chồng Nhiên là tên công tử ăn chơi đua đòi. Nhiên không sanh được con nên bị gia đình chồng ghét bỏ, chì chiết "cây độc không trái, gái độc không con". Nhiên chỉ biết ôm lỗi về mình nhẫn nhịn sống qua ngày. Nhà chồng khinh ra mặt, muốn ép Nhiên chấp nhận cho chồng cưới vợ nhỏ sanh con. Nhưng li dị thì họ không chịu, bởi tuy nhà Nhiên nghèo, nhưng Nhiên giỏi kiếm tiền và tháo vát việc nhà. Họ cần cô osin không công và máy in tiền thoải mái. Bản thân Nhiên vì danh dự gia đình nên chịu đựng. Nhưng tức nước vỡ bờ, Nhiên phải bỏ trốn đi trong đêm, giả vờ nhảy sông tự tử để rời xa gia đình nhơ nhớp đó, và bảo toàn danh dự cho gia đình cô. Vì ba chồng Nhiên tính ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Nhiên, cô vùng vằng, đạp vô hạ bộ ông ta rồi bỏ chạy. Chạy ra cửa thì bị người làm bắt lại. Cô cố tình la lớn để chòm xóm ra xem, Nhiên xé rách vai áo, xé thêm ống quần dài, bộ dạng thật thảm hại. Tương kế tựu kế, cho lối xóm chứng kiến sự thối nát của gia đình chồng, và gieo mình tự tử. Quyết tâm tìm lại sự sống trong cái ૮ɦếƭ, làm lại cuộc đời.
    Hai ngày sau, trải qua cuộc đại phẩu, cuối cùng người kia cũng tỉnh. Lúc này, Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.
    - Anh tỉnh rồi à? Thấy chỗ nào không khỏe không?
    - Tôi! Tôi đau đầu quá. Đây là đâu?
    - Đây là bệnh viện, anh bị tai nạn.
    - Tôi! Sao tôi không nhớ gì hết, đầu tôi đau quá. Tôi là ai? Cô biết tôi là ai không?
    Trời! Đừng nói anh bị mất trí nhớ nhé, đây đâu phải phim, và mình cũng không muốn làm nữ chính. Hay tính ăn vạ đây. Đừng thấy bà chị đây có chút nhan sắc, thêm chút tiền thì ăn vạ nha cưng. Nhìn cưng đâu đến nổi. Nhiên cười mỉa! Muốn đóng phim á, chị chiều theo em nhá. Nhiên chạy vội gọi bác sĩ, vạch trần tính ăn vạ của hắn. Bác sĩ sau khi xem xét mọi thứ, liền kêu Nhiên qua phòng riêng nói chuyện, sợ bệnh nhân kích động.
    - Thưa chị, anh nhà có thể bị mất trí nhớ tạm thới
    - WTF!!! Mất trí á????
    - Chỉ tạm thời thôi, vì máu bầm còn đọng ít trong não, trong mạch máu quá nhỏ không thể mổ được. Nên uống thuốc theo toa thì máu bầm tự tan.
    - Máu bầm tan hết trong bao lâu? Anh ta sẽ nhớ lại phải không?
    - Tôi chắc chắn máu bầm sẽ tan, nhưng trí nhớ thì không chắc. Y học chỉ khắc phục thứ hữu hình. Còn vô hình chắc phải nhờ tác động của người nhà rồi. Vợ chồng gắn kết, chị thường xuyên kể anh nhà nghe kỉ niệm gia đình, có thể anh ấy mau phục hồi trí nhớ.
    - Hảaaaaaaaa!
    Nhiên chỉ biết cười méo xệch, ách giữa đàng đem quàng vô cổ. Mà bỏ anh ta cũng không xong. Thôi đành cưu mang vậy, cũng như với Đức thôi. Nhiên thở dài, chào bác sĩ rồi đi về phòng bệnh. Quan sát người thanh niên hồi lâu, Nhiên chỉ biết cảm thán. Cao ráo, đẹp trai, da trắng mịn như con gái mà là ông già người dân tộc hơn 50 tuổi à, lạ nhỉ. Biết nhà anh ta ở đâu ngoài quê quán Pleiku. Thôi kệ, tạm thời làm "chồng" tui đi, khi nào nhớ lại tính sau. Chứ bỏ cũng không được. Nhiên nở nụ cười giả tạo.
    - Anh nghỉ ngơi đi. Tôi xuống căn tin mua cháo cho anh.
    - Nhưng! Tôi là gì của cô.
    - Chồng tôi!
    - Vậy tôi tên gì?
    - Lượm!
    Nhiên quay mặt đi ra cửa, nở nụ cười bí hiểm. Đây là nụ cười mở đầu chuỗi ngày đầy kịch tính của cuộc đời cô.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Trời mưa như trút nước, bầu trời tối đen. Chiếc xe bán tải vẫn chầm chậm bò qua đoạn đường lầy lội, để đến vùng biên giới kịp trời sáng. - Chị ơi! Đường hơi xốc, chị cố chịu nhé. - Ừ! Không sao đâu em, mưa lớn quá, lái chậm thôi, an toàn trên hết. - Dạ! Số chị sao mà cực quá. Thân gái bôn ba toàn đêm hôm. Nhiên cười trừ. Ánh mắt long lanh mang nổi buồn khó nói. Cô còn trẻ và đẹp lắm, nhưng đôi mắt cô luôn u buồn, vì sao ư, vì cuộc đời cô có vui đâu. Cô tên An Nhiên, ba mẹ mong cô có cuộc sống vui vẻ, bình yên. Dường như trời cao thường ganh ghét phận má hồng. Đang miên mang suy nghĩ, bỗng " kettttt! Két!!!!". Xe đột nhiên thắng gấp khiến An Nhiên đổ nhào về phía trước. Đầu đập vào xe, đang xoa xoa đầu, quay qua tính hỏi Đức sao lái xe kì vậy thì thấy mặt Đức tái mét, miệng lắp bắp không nói nên lời. Nhiên quay lại nhìn ra trước xe, xác người đàn ông đầy máu đang nằm nửa người trên capo xe. Nhiên há hốc, trợn mắt, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh mở cửa xe chạy ra xem người thanh niên ấy. - May quá, anh ta còn sống. Đức, Đức! Mau phụ chị khiêng anh ấy lên xe đi bệnh viện mau. Trễ là không xong đó. Lúc này. Đức mới hoàn hồn, xuống xe phụ Nhiên đỡ người thanh niên kia lên xe. Nhiên ngồi băng ghế sau, cho anh ta gối đầu lên đùi mình. Đầu người thanh niên kia mềm nhũn như trái chuối. Nhiên quá hoảng sợ, chỉ biết dùng hai bàn tay bịt chặt vết thương, máu từ vết thương khá dài cứ tuôn ra xối xả. Ngay lập tức, Nhiên cởϊ áσ khoác đắp lên anh ta, sau đó luồn tay cởϊ áσ trong, lấy ra đè lên vết thương. Áo đúc không gọng loại dày nên hút máu khá ổn. .Mặt anh ta tái nhợt, không động đậy. Lòng cầu trời cho anh ấy qua khỏi. Nếu không, cô mắc tội tày trời rồi. Nhưng nhiên không để ý, vết thương kia không phải do bị đâm xe, mà là vết của thanh vuông bằng sắt đập vào. Đức quá hoảng loạn cũng ráng lái xe bằng tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện. Tới bệnh viện, trời cũng hửng sáng. Anh ta được đẩy vào phòng cấp cứu. Nhiên ngồi đợi ở ngoài, Nhiên rất sốt ruột, không hiểu sao Đức chạy xe rất chậm, mà vẫn đυ.ng phải người như thế, anh ta có mệnh hệ gì thì tội cho Đức không. Cô ngồi xuống ghế, xoa xoa mi tâm. Có áo khoác choàng lên vai Nhiên. Cô ngước lên nhìn, thì ra là Đức. Anh ta nhìn Nhiên gãi đầu ngượng ngùng: - Chị khoác áo đi, áo chị mặc mỏng lắm. Nhiên mới nhớ ra cô không mặc áσ ɭóŧ, mà áo sơ mi voan trắng của Nhiên mỏng thật. Nhiên mặc áo khoác vào, chiếc áo vẫn còn vương vất mùi hương nước hoa nam nhàn nhạt, xen lẫn vị tanh của máu thật khó ngửi. Có lẽ Đức nhặt lúc đẩy thanh niên kia vô phòng cấp cứu rớt lại. Nhiên mỉm cười cảm ơn Đức, rồi lại ngồi xuống hóng vào phòng cấp cứu. Đức là chàng trai trong sáng và lương thiện, tương lai còn dài, không thể chôn vùi tuổi trẻ trong tù được. Chỉ cần người đàn ông kia tỉnh lại, dù đổi cả gia tài Nhiên cũng chịu. Đức không chỉ là nhân viên, còn là người bạn tri kỉ, quan trọng là ân nhân cứu mạng của Nhiên. Cửa phòng cấp cứu bật mở, nữ y tá bước ra: - xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân? - Là tôi! - Chị là??? - À, tôi, tôi là, tôi là vợ của anh ấy. Xin hỏi anh ta sao rồi. Nữ y tá nhìn Nhiên lạ lùng, vợ chồng sao lại lúng túng nhỉ, lại còn dùng "anh ta". Nhưng nhìn tay Nhiên đúng là có đeo nhẫn cưới, nên nghĩ chắc hai vợ chồng đang giận nhau, cũng không mảy may nghi ngờ. - Anh ấy bị va đập mạnh ở đầu, tụ máu não. Phải chuyển lên bệnh viện Chợ Rẫy để mổ, ở đó chuyên khoa hơn. Chi phí khoảng 300 triệu. Chị chuẩn bị giấy tờ làm thủ tục chuyển viện rồi ra xe cấp cứu. - Giấy tờ? Tôi cần giấy tờ gì vậy chị? - CMND là được rồi. Có bảo hiểm y tế càng tốt. - CMND!!! Chị, chị làm ơn lục thử trong người anh ta. Do chúng tôi đi lấy hàng, không biết anh có mang chứng minh theo không? Vừa nói, Nhiên vừa móc Ϧóþ dúi vào tay y tá tờ 200k, mặt rất khẩn khoản. Nữ y tá nhìn thấy tờ tiền cũng vui vẻ hẳn, gật đầu quay vô lục người bệnh nhân tìm chứng minh thư. Lục được cái Ϧóþ, ra đưa cho Nhiên. - Chị xem có chứng minh không rồi ra làm thủ tục. Nếu không có, chị đứng ra bảo lãnh là được. Nhiên cầm cái Ϧóþ, gật gật đầu cảm ơn nữ y tá. Cô ta đưa Ϧóþ xong quay lại vô phòng cấp cứu. Nhiên mở Ϧóþ ra xem, chỉ thấy chứng minh thư của ông già hơn 50 tuổi, người dân tộc. Có mấy tờ 100 USD và vài đồng bạc lẻ. Nhiên quái lạ, nhìn anh ta đâu có già dữ vậy, người dân tộc sao có nhiều tiền đô, mà chỉ có mấy chục ngàn tiền Việt. Nhưng kệ, cứu sống trước rồi tính sau. Nhiên ra làm thủ tục rồi nhanh về bệnh viện Chợ Rẫy thành phố Hồ Chí Minh. Xe về đến Thành Phố cũng hơn 3 giờ chiều, Nhiên phải tranh thủ ra ngân hàng rút 300 triệu đóng viện phí. Số tiền tính mua hàng, mà thôi kệ đi. Qua được nạn này rồi tính tiếp. Đức chở Nhiên ra ngân hàng, áy náy nói: - Chị Nhiên! Hay là em ra đầu thú. Chị cần tiền cho lô hàng này, chị ăn nói sao với khách hàng? - Em yên tâm, dù em đầu thú hay không thì chị vẫn cứu anh ấy. Vì chị đã nhận người ta làm "chồng" rồi. Đức trố mắt ngạc nhiên, Nhiên phì cười: - Ngốc quá! Mạng người mà em, cứu được thì cứu. Mình đυ.ng người ta ra nông nổi này, mình phải có trách nhiệm. Đâu phải cứ tự thú là xong hết đâu em. Tiền chị làm ra được, nhưng sinh mạng con người không mua được. Em hiểu chị mà, đúng không? Đức gật gù. Nhiên luôn tốt như thế. Năm xưa, cũng chính Nhiên cứu vớt Đức ra khỏi vũng bùn, cho anh học nghề lái xe, cho công việc, nơi ăn chốn ở tử tế. Theo Nhiên đã năm năm, anh biết Nhiên rất lương thiện, nhưng sao cuộc sống trêu ngươi, chồng Nhiên là tên công tử ăn chơi đua đòi. Nhiên không sanh được con nên bị gia đình chồng ghét bỏ, chì chiết "cây độc không trái, gái độc không con". Nhiên chỉ biết ôm lỗi về mình nhẫn nhịn sống qua ngày. Nhà chồng khinh ra mặt, muốn ép Nhiên chấp nhận cho chồng cưới vợ nhỏ sanh con. Nhưng li dị thì họ không chịu, bởi tuy nhà Nhiên nghèo, nhưng Nhiên giỏi kiếm tiền và tháo vát việc nhà. Họ cần cô osin không công và máy in tiền thoải mái. Bản thân Nhiên vì danh dự gia đình nên chịu đựng. Nhưng tức nước vỡ bờ, Nhiên phải bỏ trốn đi trong đêm, giả vờ nhảy sông tự tử để rời xa gia đình nhơ nhớp đó, và bảo toàn danh dự cho gia đình cô. Vì ba chồng Nhiên tính ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Nhiên, cô vùng vằng, đạp vô hạ bộ ông ta rồi bỏ chạy. Chạy ra cửa thì bị người làm bắt lại. Cô cố tình la lớn để chòm xóm ra xem, Nhiên xé rách vai áo, xé thêm ống quần dài, bộ dạng thật thảm hại. Tương kế tựu kế, cho lối xóm chứng kiến sự thối nát của gia đình chồng, và gieo mình tự tử. Quyết tâm tìm lại sự sống trong cái ૮ɦếƭ, làm lại cuộc đời. Hai ngày sau, trải qua cuộc đại phẩu, cuối cùng người kia cũng tỉnh. Lúc này, Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm. - Anh tỉnh rồi à? Thấy chỗ nào không khỏe không? - Tôi! Tôi đau đầu quá. Đây là đâu? - Đây là bệnh viện, anh bị tai nạn. - Tôi! Sao tôi không nhớ gì hết, đầu tôi đau quá. Tôi là ai? Cô biết tôi là ai không? Trời! Đừng nói anh bị mất trí nhớ nhé, đây đâu phải phim, và mình cũng không muốn làm nữ chính. Hay tính ăn vạ đây. Đừng thấy bà chị đây có chút nhan sắc, thêm chút tiền thì ăn vạ nha cưng. Nhìn cưng đâu đến nổi. Nhiên cười mỉa! Muốn đóng phim á, chị chiều theo em nhá. Nhiên chạy vội gọi bác sĩ, vạch trần tính ăn vạ của hắn. Bác sĩ sau khi xem xét mọi thứ, liền kêu Nhiên qua phòng riêng nói chuyện, sợ bệnh nhân kích động. - Thưa chị, anh nhà có thể bị mất trí nhớ tạm thới - WTF!!! Mất trí á???? - Chỉ tạm thời thôi, vì máu bầm còn đọng ít trong não, trong mạch máu quá nhỏ không thể mổ được. Nên uống thuốc theo toa thì máu bầm tự tan. - Máu bầm tan hết trong bao lâu? Anh ta sẽ nhớ lại phải không? - Tôi chắc chắn máu bầm sẽ tan, nhưng trí nhớ thì không chắc. Y học chỉ khắc phục thứ hữu hình. Còn vô hình chắc phải nhờ tác động của người nhà rồi. Vợ chồng gắn kết, chị thường xuyên kể anh nhà nghe kỉ niệm gia đình, có thể anh ấy mau phục hồi trí nhớ. - Hảaaaaaaaa! Nhiên chỉ biết cười méo xệch, ách giữa đàng đem quàng vô cổ. Mà bỏ anh ta cũng không xong. Thôi đành cưu mang vậy, cũng như với Đức thôi. Nhiên thở dài, chào bác sĩ rồi đi về phòng bệnh. Quan sát người thanh niên hồi lâu, Nhiên chỉ biết cảm thán. Cao ráo, đẹp trai, da trắng mịn như con gái mà là ông già người dân tộc hơn 50 tuổi à, lạ nhỉ. Biết nhà anh ta ở đâu ngoài quê quán Pleiku. Thôi kệ, tạm thời làm "chồng" tui đi, khi nào nhớ lại tính sau. Chứ bỏ cũng không được. Nhiên nở nụ cười giả tạo. - Anh nghỉ ngơi đi. Tôi xuống căn tin mua cháo cho anh. - Nhưng! Tôi là gì của cô. - Chồng tôi! - Vậy tôi tên gì? - Lượm! Nhiên quay mặt đi ra cửa, nở nụ cười bí hiểm. Đây là nụ cười mở đầu chuỗi ngày đầy kịch tính của cuộc đời cô. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comentários 0 Compartilhamentos 3630 Visualizações
Patrocinado

Đầu đọc độc lập kiểm soát cửa ra vào thẻ từ Rfid tần số 125Khz

Thông số kỹ thuật sản phẩm: Dung lượng người dùng: 1000 thẻ người dùng Kích thước: 120mmx78mm × 22mm (L × W × H) Tần số làm việc: 125KHz hoặc...