• " Nếu em và cô ấy cùng rơi cùng nhau rơi xuống biển. Anh sẽ cứu ai? "
    " Cô hỏi thừa thế? Tất nhiên là Giản Hi rồi "
    " Vâng "
    Phong Liên Dực là thanh mai trúc mã kiêm của cô, tuy tình cảm của hắn chỉ dừng lại ở hai chữ tình bạn nhưng trái tim của Khả Lam lại không chịu đứng yên tại một vị trí. Cô thích hắn, thích hắn rất lâu rồi. Năm 17 tuổi, hắn tuyên bố sẽ cưới Giản Hi làm vợ, tình yêu của Khả Lam dành cho hắn coi như tan vỡ. Cô chúc phúc cho hai người, đau khổ nhìn mối tình từ thời thơ ấu của mình hạnh phúc bên người khác.
    Nào ngờ, vợ tương lai hắn xảy ra tai nạn, trở thành con ngốc. Phong Liên Dực cho rằng cô ganh tị với Giản Hi nên ra tay sát hại. Hắn chấp nhận kết hôn theo ý gia đình, cưới Khả Lam làm vợ, giày vò cô thừa sống thiếu chết.
    Cô không làm chuyện đó, cô vô tội. Tại sao hắn lại tàn nhẫn, trêu đùa trái tim cô thế này?
    " Một ngày nào đó, anh sẽ phải hối hận " Cô nói lớn, nước mắt không ngừng rơi.
    Người đàn ông bạc tình, lạnh lùng ấy ngó lơ Khả Lam. Chẳng buồn mà nhìn cô dù chỉ một lần.
    […]
    " Phong Tổng, cô Giản và vợ ngài bị bắt cóc rồi. "
    " Chết tiệt "
    Hắn ra lệnh cho hủy cuộc họp, khẩn trương đi cứu người.
    " Khả Lam...lại là chiêu trò của cô phải không? Được lắm, tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu "
    Phong Liên Dực cho người rà soát khắp thành phố. Cuối cùng cũng tìm được nơi giam giữ hai người. Đó là một khu nhà bị bỏ hoang.
    " Hai cô em này nhìn xinh phết "
    " Mày đừng động vào cô ta. Boss sẽ giết mày đấy "
    " Sắp có kịch hay rồi haha..."
    Lam Khả mơ màng tỉnh dậy, thấy cơ thể bị siết chặt, bên cạnh có cả Giản Hi.
    Cô nhìn đám đàn ông kinh tởm kia, lo Giản Hi sẽ bị kích động. Khả Lam che chắn cho cô ta, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh căn nhà, hồi tưởng lại quá khứ cách đây vài tiếng.
    Lúc đó, cô đang đi siêu thị vừa ra khỏi cửa hàng đã bị vài tên áo đen chặn đường, đánh một đòn làm cho ngất xỉu.
    Nhưng sao lại có Giản Hi ở đây? Mục đích bắt cóc là gì. Cô vẫn không hiểu.
    " Đại ca, Phong Liên Dực tới rồi "
    Khả Lam mặt mày rạng rỡ khi nghe tên của hắn. Ít ra cô còn chút hi vọng, hắn vẫn quan tâm đến cứu cô.
    Phong Liên Dực đi đến, đám người kia lùi ra xa. Hắn nhìn bộ dạng sợ hãi, muốn khóc của Giản Hi mà hận không thể ôm chặt cô ấy vào lòng.
    " Chúng mày cần bao nhiêu tiền? "
    " Tao không cần tiền. Tao chỉ muốn chơi một trò chơi nhỏ. Trong hai người phụ nữ này, mày sẽ cứu ai. Chỉ được một thôi nhé "
    Hắn cầm cây súng hướng về cô và Giản Hi. Toàn thân Khả Lam rét tun, môi mím chặt, ánh mắt bi thương nhìn hắn không chớp.
    Giữa hai người phụ nữ hắn Phong Liên Dực sẽ chọn ai? Giữa một người vợ trên danh nghĩa và một người mình yêu sâu đậm?
    Liên Dực bâng khuâng suy tính thấu đáo. Cuối cùng hắn chọn
    " Giản Hi "
    Cô như chết lặng, vô hồn nhìn hắn bế cô ấy bỏ đi.
    Nhìn bóng lưng người mình yêu sâu đậm rời khỏi tầm mắt, tim đau như dao cắt. Cô mệt mỏi nằm yếu ớt xuống sàn, thao thức gọi tên anh " Dực...đừng bỏ...em "
    Lúc rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Khả Lam chỉ cảm nhận được có ai đó ôm ấp mình, giọng nói rất quen thuộc
    " Lam Lam của anh... Xin lỗi, chỉ còn cách này mới có thể giải thoát cho em "
    Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    " Nếu em và cô ấy cùng rơi cùng nhau rơi xuống biển. Anh sẽ cứu ai? " " Cô hỏi thừa thế? Tất nhiên là Giản Hi rồi " " Vâng " Phong Liên Dực là thanh mai trúc mã kiêm của cô, tuy tình cảm của hắn chỉ dừng lại ở hai chữ tình bạn nhưng trái tim của Khả Lam lại không chịu đứng yên tại một vị trí. Cô thích hắn, thích hắn rất lâu rồi. Năm 17 tuổi, hắn tuyên bố sẽ cưới Giản Hi làm vợ, tình yêu của Khả Lam dành cho hắn coi như tan vỡ. Cô chúc phúc cho hai người, đau khổ nhìn mối tình từ thời thơ ấu của mình hạnh phúc bên người khác. Nào ngờ, vợ tương lai hắn xảy ra tai nạn, trở thành con ngốc. Phong Liên Dực cho rằng cô ganh tị với Giản Hi nên ra tay sát hại. Hắn chấp nhận kết hôn theo ý gia đình, cưới Khả Lam làm vợ, giày vò cô thừa sống thiếu chết. Cô không làm chuyện đó, cô vô tội. Tại sao hắn lại tàn nhẫn, trêu đùa trái tim cô thế này? " Một ngày nào đó, anh sẽ phải hối hận " Cô nói lớn, nước mắt không ngừng rơi. Người đàn ông bạc tình, lạnh lùng ấy ngó lơ Khả Lam. Chẳng buồn mà nhìn cô dù chỉ một lần. […] " Phong Tổng, cô Giản và vợ ngài bị bắt cóc rồi. " " Chết tiệt " Hắn ra lệnh cho hủy cuộc họp, khẩn trương đi cứu người. " Khả Lam...lại là chiêu trò của cô phải không? Được lắm, tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu " Phong Liên Dực cho người rà soát khắp thành phố. Cuối cùng cũng tìm được nơi giam giữ hai người. Đó là một khu nhà bị bỏ hoang. " Hai cô em này nhìn xinh phết " " Mày đừng động vào cô ta. Boss sẽ giết mày đấy " " Sắp có kịch hay rồi haha..." Lam Khả mơ màng tỉnh dậy, thấy cơ thể bị siết chặt, bên cạnh có cả Giản Hi. Cô nhìn đám đàn ông kinh tởm kia, lo Giản Hi sẽ bị kích động. Khả Lam che chắn cho cô ta, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh căn nhà, hồi tưởng lại quá khứ cách đây vài tiếng. Lúc đó, cô đang đi siêu thị vừa ra khỏi cửa hàng đã bị vài tên áo đen chặn đường, đánh một đòn làm cho ngất xỉu. Nhưng sao lại có Giản Hi ở đây? Mục đích bắt cóc là gì. Cô vẫn không hiểu. " Đại ca, Phong Liên Dực tới rồi " Khả Lam mặt mày rạng rỡ khi nghe tên của hắn. Ít ra cô còn chút hi vọng, hắn vẫn quan tâm đến cứu cô. Phong Liên Dực đi đến, đám người kia lùi ra xa. Hắn nhìn bộ dạng sợ hãi, muốn khóc của Giản Hi mà hận không thể ôm chặt cô ấy vào lòng. " Chúng mày cần bao nhiêu tiền? " " Tao không cần tiền. Tao chỉ muốn chơi một trò chơi nhỏ. Trong hai người phụ nữ này, mày sẽ cứu ai. Chỉ được một thôi nhé " Hắn cầm cây súng hướng về cô và Giản Hi. Toàn thân Khả Lam rét tun, môi mím chặt, ánh mắt bi thương nhìn hắn không chớp. Giữa hai người phụ nữ hắn Phong Liên Dực sẽ chọn ai? Giữa một người vợ trên danh nghĩa và một người mình yêu sâu đậm? Liên Dực bâng khuâng suy tính thấu đáo. Cuối cùng hắn chọn " Giản Hi " Cô như chết lặng, vô hồn nhìn hắn bế cô ấy bỏ đi. Nhìn bóng lưng người mình yêu sâu đậm rời khỏi tầm mắt, tim đau như dao cắt. Cô mệt mỏi nằm yếu ớt xuống sàn, thao thức gọi tên anh " Dực...đừng bỏ...em " Lúc rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Khả Lam chỉ cảm nhận được có ai đó ôm ấp mình, giọng nói rất quen thuộc " Lam Lam của anh... Xin lỗi, chỉ còn cách này mới có thể giải thoát cho em " Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Commentaires 0 Parts 2502 Vue
  • 5 năm trước, trước ngày kết hôn của Tịch Giai và Trạch Úy. Tịch Giai bị bắt cóc và bị làm nhục. Cũng vì lí do đó, suốt 5 năm qua, Trạch Úy chán ghét cô chưa từng chạm vào cô dù chỉ 1 lần.
    ......
    - Trạch Úy, hôm nay sinh nhật em, anh về được không....?
    Đã một thời gian, Tịch Giai luôn đón sinh nhật một mình
    - Tại sao chứ? Em gái cô đang phục vụ tôi. Việc gì tôi phải về ăn tối với một đứa con gái hư thân mất nết như cô?
    - Thật sự.... tin em đi... em bị bắt cóc mà..
    - Tút....tút....
    .....
    - Trạch Úy, em muốn có con...
    Tịch Giai ôm lấy anh ta, đau khổ..
    - Làm mẹ con tôi, cô không xứng!
    Trạch Úy đẩy Tịch Giai ra, vương đôi mắt lạnh lùng, kinh tởm nhìn lấy cô
    .....
    - Trạch Úy, ly hôn đi
    Tờ giấy ly hôn nằm trên bàn, có sẵn chữ ký của cô. Hắn bỗng nhiên giận dữ, vò lấy tờ giấy
    - Tôi chưa chơi cô nát thì đừng hòng thoát khỏi đây!
    .....
    - Trạch Úy, anh có yêu em không??
    Giọng Tịch Giai run run qua điện thoại, hòa cùng làn gió ồn ào khiến cho Trạch Úy bỗng có một nỗi bất an..
    - Tôi....
    - Ưm......anh à... Tịch Duệ có thai rồi..ưm..
    Giọng điệu buồn nôn đó, Tịch Giai vẫn nhớ rõ. Cô em gái thân yêu đã hại đời cô. Giọt nước mắt khẽ lăn dài, cô nghẹn đến uất đi
    - Anh có yêu em không?
    - Chị à, chị buông tha cho anh ấy đi, không lẽ chị muốn cháu mình sinh ra không có cha? Ưm.... đừng làm phiền em với Trạch Úy hành sự nào...
    *Bộp
    Chiếc điện thoại rơi xuống, tiếng hô hoáng của ai đó...
    - Trạch thiếu gia, thiếu phu nhân rơi xuống biển rồi!
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    5 năm trước, trước ngày kết hôn của Tịch Giai và Trạch Úy. Tịch Giai bị bắt cóc và bị làm nhục. Cũng vì lí do đó, suốt 5 năm qua, Trạch Úy chán ghét cô chưa từng chạm vào cô dù chỉ 1 lần. ...... - Trạch Úy, hôm nay sinh nhật em, anh về được không....? Đã một thời gian, Tịch Giai luôn đón sinh nhật một mình - Tại sao chứ? Em gái cô đang phục vụ tôi. Việc gì tôi phải về ăn tối với một đứa con gái hư thân mất nết như cô? - Thật sự.... tin em đi... em bị bắt cóc mà.. - Tút....tút.... ..... - Trạch Úy, em muốn có con... Tịch Giai ôm lấy anh ta, đau khổ.. - Làm mẹ con tôi, cô không xứng! Trạch Úy đẩy Tịch Giai ra, vương đôi mắt lạnh lùng, kinh tởm nhìn lấy cô ..... - Trạch Úy, ly hôn đi Tờ giấy ly hôn nằm trên bàn, có sẵn chữ ký của cô. Hắn bỗng nhiên giận dữ, vò lấy tờ giấy - Tôi chưa chơi cô nát thì đừng hòng thoát khỏi đây! ..... - Trạch Úy, anh có yêu em không?? Giọng Tịch Giai run run qua điện thoại, hòa cùng làn gió ồn ào khiến cho Trạch Úy bỗng có một nỗi bất an.. - Tôi.... - Ưm......anh à... Tịch Duệ có thai rồi..ưm.. Giọng điệu buồn nôn đó, Tịch Giai vẫn nhớ rõ. Cô em gái thân yêu đã hại đời cô. Giọt nước mắt khẽ lăn dài, cô nghẹn đến uất đi - Anh có yêu em không? - Chị à, chị buông tha cho anh ấy đi, không lẽ chị muốn cháu mình sinh ra không có cha? Ưm.... đừng làm phiền em với Trạch Úy hành sự nào... *Bộp Chiếc điện thoại rơi xuống, tiếng hô hoáng của ai đó... - Trạch thiếu gia, thiếu phu nhân rơi xuống biển rồi! Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    2
    0 Commentaires 0 Parts 1734 Vue
  • Cảm giác bị trói ngược trên trần nhà sẽ là như thế nào?
    Nóng...!cực kỳ nóng...
    Cơn nóng bỏng rát xâm chiếm toàn bộ hai chân thon dài của Túc Kỳ.
    Mái tóc dài mềm mại của cô ướt đẫm, rủ xuống dưới đất, cảm tưởng toàn bộ máu từ não bộ của cô đang không ngừng chảy ngược vào từng cơ mặt.
    Túc Kỳ bị treo trên không trung, phía dưới là một hồ nước ᴆục được thả rất nhiều loại rắn lớn nhỏ.
    Cô vốn rất sợ đám bò sát không chân, nhiều vảy như thế này.
    Do vậy, ngay bây giờ, cơ thể nhỏ bé của cô đang run lên bần bật.
    - Cảm giác đau đớn này vẫn chưa thấm là gì so với sự độc ác của cô, Túc Kỳ!
    Người đàn ông phía dưới ngồi lặng lẽ trên ghế mây, hai chân vắt chéo lên nhau, gương mặt anh tuấn, ngũ quan sắc nét đến mức quá đỗi hoàn hảo đang nhìn cô chằm chằm.
    Trong con ngươi đen sâu thăm thẳm kia chất chứa toàn bộ những nỗi oán hận đến rực cháy.
    Ngay lúc này, anh chỉ muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ tươi người phụ nữ trước mặt.
    - Cho dù anh có Gi*t ૮ɦếƭ tôi đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ không cúi đầu nhận tội.
    Túc Kỳ cắn chặt môi, khổ sở lên tiếng.
    Mà người đàn ông lãnh khốc kia càng nghe lại càng cảm thấy chướng tai gai mắt.
    Anh ngồi bật dậy, trực tiếp kéo ròng rọc thấp xuống, cơ thể Túc Kỳ theo đà lại càng rơi xuống nhanh hơn.
    Khoảng cách giữa cô và hồ rắn cũng được rút ngắn lại.
    - Tông ૮ɦếƭ vợ chưa cưới của Thiếu tướng, Vương Túc Kỳ, bản lĩnh của cô cũng thật đê tiện.
    Ngừng một lát, anh hít sâu một hơi, sau đó phẩy tay ra hiệu:
    - Thả cô ta xuống hồ rắn.
    Túc Kỳ ngửa cổ lên trời, nở nụ cười nhạt nhẽo.
    Hoắc Kiến Trương, đường đường là nguyên thủ Thiếu tướng của một quốc gia, vậy mà anh dám bắt cóc, ђàภђ ђạ và ép buộc người trái phép một cách tàn nhẫn như thế, anh không sợ bản thân sau này sẽ phải gánh nghiệp hay sao?
    Cả cơ thể Túc Kỳ theo đà rơi mạnh xuống hồ nước.
    Đàn rắn to, nhỏ đủ loại nhanh chóng lao đến, bủa vây xung quanh cô.
    Túc Kỳ đã bị Hoắc Kiến Trương bỏ đói bốn ngày, phải treo ngược trên trần nhà ba ngày ba đêm, sức cùng lực kiệt, cô không còn khả năng chống cự.
    Túc Kỳ chầm chậm nhắm mắt, cảm nhận rõ cơ thể trơn trượt của loài bò sát khủng khi*p kia đang trườn qua người cô, khóe mi nghẹn ngào chảy ra một giọt nước mắt.
    Hoắc Kiến Trương đứng trên mặt hồ, nhìn người phụ nữ đáng thương đang bị đàn rắn bao vây, bờ môi cao lãnh bất giác nở nụ cười tàn độc.
    Huệ Phi, rốt cuộc anh đã có thể báo thù cho em!
    .............
    Ưmmm!
    Túc Kỳ giật mình tỉnh lại, trông thấy cả cơ thể của mình lúc này đều ướt sũng.
    Hai bàn tay cô bị còng ra sau ghế, trước mặt là hai viên cảnh sát đang nhìn cô chằm chằm.
    Túc Kỳ vẫn chưa ૮ɦếƭ.
    Thế nhưng lúc này cô lại bị đem tới sở cảnh sát thành phố, phòng hình sự.
    - Vương Túc Kỳ, hai mươi ba tuổi, quê ở thôn Thiển Châu, nhân viên lễ tân khách sạn Bình Lục.
    Nghe cảnh sát nói, Túc Kỳ gật nhẹ đầu.
    Chắc chắn việc này là do Hoắc Kiến Trương gây ra.
    Anh ta không để cô ૮ɦếƭ vì bị rắn độc cắn mà đem cô giao nộp cho sở cảnh sát.
    Mục đích của Hoắc Kiến Trương thật khó nắm bắt.
    - Cô Vương Túc Kỳ, chúng tôi nghi ngờ cô là hung thủ gây ra cái ૮ɦếƭ của tiểu thư Huệ Phi.
    Dựa theo bằng chứng có tại hiện trường cùng những đồ vật chúng tôi đã tìm được trong phòng trọ của cô, cục cảnh sát có đủ bằng chứng cáo buộc cô chính là người đã đâm ૮ɦếƭ tiểu thư Huệ Phi.
    Túc Kỳ cúi đầu, không thanh minh cũng không phản kháng.
    Mọi bằng chứng của vụ tai nạn thảm khốc đó đều đổ dồn về phía cô.
    Cho dù Túc Kỳ có trăm miệng chối cãi thì bản thân cô vẫn bị cáo buộc Gi*t người.
    Vương Túc Kỳ, do lái xe thiếu quan sát, vượt quá tốc độ nên đã gây ra cái ૮ɦếƭ cho nạn nhận Huệ Phi, chịu phạt ba năm tù giam!
    .............
    Túc Kỳ ngồi lặng lẽ bên song sắt, hàng mi cong cong như cánh bướm nhẹ nhàng rủ xuống.
    Bộ quần áo tù nhân màu cam rộng thùng thình bao trọn cơ thể nhỏ bé của cô vào bên trong.
    Đây đã là tháng thứ hai Túc Kỳ trở thành tù nhân Gi*t người.
    Cùng phòng giam với cô còn có một nữ phạm nhân khác, tên gọi là Ngọa Sênh.
    Ngọa Sênh tuổi đời hơn Túc Kỳ một giáp, đã bị nhốt trong tù gần bốn năm cũng vì phạm tội Gi*t người có chủ đích.
    Ngay từ lần đầu tiên Túc Kỳ bước chân vào trại giam, thái độ khác thường của Ngọa Sênh đã khiến Túc Kỳ có chút khoảng cách.
    Ngọa Sênh luôn tìm cớ bắt bẻ Túc Kỳ.
    Nếu có thể, cô ta còn sẵn sàng động tay động chân với cô.
    Thường thì Túc Kỳ sẽ làm ngơ.
    Con người cô vốn dĩ rất đơn giản, không hề muốn đôi co tranh cãi.
    Tuy nhiên, Túc Kỳ càng im lặng bao nhiêu, máu sôi trong người Ngọa Sênh lại càng hung hăng bấy nhiêu.
    - Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, cô là đang muốn phá đám trêu ngươi tôi?
    Ngọa Sênh nằm nghiêng người trên tấm phản đá, trừng mắt nhìn Túc Kỳ mà quát lớn.
    Từ đầu đến cuối, Túc Kỳ vẫn chỉ giữ một tư thế ngồi bó gối duy nhất, không hề có ý định bắt chuyện với Ngọa Sênh.
    Chính thái độ này của cô khiến Ngọa Sênh càng thêm tức giận.
    Cô ta nhoài người về phía Túc Kỳ, vươn tay nắm chặt mớ tóc dài của cô, sau đó kéo giật ra phía sau.
    Túc Kỳ bị kéo đau, cả người ngã chúi xuống dưới đất, tấm lưng nhỏ nhắn đập mạnh lên nền đá, cơn đau buốt lập tức chạy dài khắp cơ thể.
    - Cô làm trò gì vậy?
    Túc Kỳ lồm cồm bò dậy, phóng thẳng tầm mắt về phía Ngọa Sênh mà chất vấn.
    Ngọa Sênh xoa xoa hai lòng bàn tay, sau đó hếch mặt chế giễu:
    - Tôi đang giúp cô mở to mắt.
    Dám hỗn xược với bà đây, gan cô cũng lớn lắm.
    Dứt lời, Ngọa Sênh được đà lại bắt đầu lao vọt về phía Túc Kỳ, toan đánh cô thêm một trận.
    Lần này, Túc Kỳ đừng hòng để yên.
    Cô co người né sang bên cạnh, vừa lúc Ngọa Sênh lao người tới nơi.
    Túc Kỳ dùng tay khóa trụ hai bả vai Ngọa Sênh, sau đó co chân thúc thật mạnh lên bụng cô ta.
    Chưa dừng lại, cô xòe rộng bàn tay, trực tiếp Ϧóþ chặt cổ Ngọa Sênh, ép cô ta đè sát vào bức tường cũ bong tróc.
    Ngọa Sênh không thể ngờ Túc Kỳ lại biết võ, hơn nữa thủ đoạn ra tay vô cùng tàn bão chỉ vài đường cơ bản liền khiến toàn thân cô ta đau đến tê buốt.
    Ngọa Sênh tức khắc rơi vào thế bị động, dù cho cô ta cật lực chống trả, thế nhưng vẫn không thể nào vùng vẫy ra khỏi hai bàn tay cứng ngắc của Túc Kỳ.
    Túc Kỳ ghé sát gương mặt xinh đẹp về phía Ngọa Sênh, gằn giọng nói chậm từng chữ:
    - Khôn hồn thì ngậm miệng lại, để cho tôi yên.
    Nghe rõ chưa?
    Làn da ngăm ngăm của Ngọa Sênh lúc trắng lúc xanh, cơ thể bất giác run rẩy.
    Cô ta vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, sợ hãi nói không ra câu.
    Tuy nhiên, cảnh tượng mâu thuẫn trong phòng giam nhanh chóng bị cảnh sát trực ban phát hiện.
    Túc Kỳ bị dẫn tới phòng Giáo Huấn, nhận hình phạt ngồi thiền trong đây năm ngày năm đêm.
    - Vương Túc Kỳ, nếu cô không cải tạo tốt, thời gian ở tù của cô sẽ phải gia hạn thêm.
    Quản lý đi rồi, Túc Kỳ chỉ biết thở dài lặng lẽ.
    Ba năm không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ khiến tâm can Túc Kỳ đang ૮ɦếƭ dần, ૮ɦếƭ mòn.
    Cô nằm xuống nền nhà lạnh lẽo, hai mắt khéo hờ.
    Khung cảnh hỗn loạn trong buổi tối thảm khốc hôm đó lại xuất hiện trong đầu cô.
    Hai bàn tay Túc Kỳ bê bết máu tươi, bên cạnh là thi thể không còn nguyên vẹn của nạn nhân Huệ Phi.
    Và còn có cả gương mặt tàn độc đến đáng sợ của Hoắc Kiến Trương nữa!
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Cảm giác bị trói ngược trên trần nhà sẽ là như thế nào? Nóng...!cực kỳ nóng... Cơn nóng bỏng rát xâm chiếm toàn bộ hai chân thon dài của Túc Kỳ. Mái tóc dài mềm mại của cô ướt đẫm, rủ xuống dưới đất, cảm tưởng toàn bộ máu từ não bộ của cô đang không ngừng chảy ngược vào từng cơ mặt. Túc Kỳ bị treo trên không trung, phía dưới là một hồ nước ᴆục được thả rất nhiều loại rắn lớn nhỏ. Cô vốn rất sợ đám bò sát không chân, nhiều vảy như thế này. Do vậy, ngay bây giờ, cơ thể nhỏ bé của cô đang run lên bần bật. - Cảm giác đau đớn này vẫn chưa thấm là gì so với sự độc ác của cô, Túc Kỳ! Người đàn ông phía dưới ngồi lặng lẽ trên ghế mây, hai chân vắt chéo lên nhau, gương mặt anh tuấn, ngũ quan sắc nét đến mức quá đỗi hoàn hảo đang nhìn cô chằm chằm. Trong con ngươi đen sâu thăm thẳm kia chất chứa toàn bộ những nỗi oán hận đến rực cháy. Ngay lúc này, anh chỉ muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ tươi người phụ nữ trước mặt. - Cho dù anh có Gi*t ૮ɦếƭ tôi đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ không cúi đầu nhận tội. Túc Kỳ cắn chặt môi, khổ sở lên tiếng. Mà người đàn ông lãnh khốc kia càng nghe lại càng cảm thấy chướng tai gai mắt. Anh ngồi bật dậy, trực tiếp kéo ròng rọc thấp xuống, cơ thể Túc Kỳ theo đà lại càng rơi xuống nhanh hơn. Khoảng cách giữa cô và hồ rắn cũng được rút ngắn lại. - Tông ૮ɦếƭ vợ chưa cưới của Thiếu tướng, Vương Túc Kỳ, bản lĩnh của cô cũng thật đê tiện. Ngừng một lát, anh hít sâu một hơi, sau đó phẩy tay ra hiệu: - Thả cô ta xuống hồ rắn. Túc Kỳ ngửa cổ lên trời, nở nụ cười nhạt nhẽo. Hoắc Kiến Trương, đường đường là nguyên thủ Thiếu tướng của một quốc gia, vậy mà anh dám bắt cóc, ђàภђ ђạ và ép buộc người trái phép một cách tàn nhẫn như thế, anh không sợ bản thân sau này sẽ phải gánh nghiệp hay sao? Cả cơ thể Túc Kỳ theo đà rơi mạnh xuống hồ nước. Đàn rắn to, nhỏ đủ loại nhanh chóng lao đến, bủa vây xung quanh cô. Túc Kỳ đã bị Hoắc Kiến Trương bỏ đói bốn ngày, phải treo ngược trên trần nhà ba ngày ba đêm, sức cùng lực kiệt, cô không còn khả năng chống cự. Túc Kỳ chầm chậm nhắm mắt, cảm nhận rõ cơ thể trơn trượt của loài bò sát khủng khi*p kia đang trườn qua người cô, khóe mi nghẹn ngào chảy ra một giọt nước mắt. Hoắc Kiến Trương đứng trên mặt hồ, nhìn người phụ nữ đáng thương đang bị đàn rắn bao vây, bờ môi cao lãnh bất giác nở nụ cười tàn độc. Huệ Phi, rốt cuộc anh đã có thể báo thù cho em! ............. Ưmmm! Túc Kỳ giật mình tỉnh lại, trông thấy cả cơ thể của mình lúc này đều ướt sũng. Hai bàn tay cô bị còng ra sau ghế, trước mặt là hai viên cảnh sát đang nhìn cô chằm chằm. Túc Kỳ vẫn chưa ૮ɦếƭ. Thế nhưng lúc này cô lại bị đem tới sở cảnh sát thành phố, phòng hình sự. - Vương Túc Kỳ, hai mươi ba tuổi, quê ở thôn Thiển Châu, nhân viên lễ tân khách sạn Bình Lục. Nghe cảnh sát nói, Túc Kỳ gật nhẹ đầu. Chắc chắn việc này là do Hoắc Kiến Trương gây ra. Anh ta không để cô ૮ɦếƭ vì bị rắn độc cắn mà đem cô giao nộp cho sở cảnh sát. Mục đích của Hoắc Kiến Trương thật khó nắm bắt. - Cô Vương Túc Kỳ, chúng tôi nghi ngờ cô là hung thủ gây ra cái ૮ɦếƭ của tiểu thư Huệ Phi. Dựa theo bằng chứng có tại hiện trường cùng những đồ vật chúng tôi đã tìm được trong phòng trọ của cô, cục cảnh sát có đủ bằng chứng cáo buộc cô chính là người đã đâm ૮ɦếƭ tiểu thư Huệ Phi. Túc Kỳ cúi đầu, không thanh minh cũng không phản kháng. Mọi bằng chứng của vụ tai nạn thảm khốc đó đều đổ dồn về phía cô. Cho dù Túc Kỳ có trăm miệng chối cãi thì bản thân cô vẫn bị cáo buộc Gi*t người. Vương Túc Kỳ, do lái xe thiếu quan sát, vượt quá tốc độ nên đã gây ra cái ૮ɦếƭ cho nạn nhận Huệ Phi, chịu phạt ba năm tù giam! ............. Túc Kỳ ngồi lặng lẽ bên song sắt, hàng mi cong cong như cánh bướm nhẹ nhàng rủ xuống. Bộ quần áo tù nhân màu cam rộng thùng thình bao trọn cơ thể nhỏ bé của cô vào bên trong. Đây đã là tháng thứ hai Túc Kỳ trở thành tù nhân Gi*t người. Cùng phòng giam với cô còn có một nữ phạm nhân khác, tên gọi là Ngọa Sênh. Ngọa Sênh tuổi đời hơn Túc Kỳ một giáp, đã bị nhốt trong tù gần bốn năm cũng vì phạm tội Gi*t người có chủ đích. Ngay từ lần đầu tiên Túc Kỳ bước chân vào trại giam, thái độ khác thường của Ngọa Sênh đã khiến Túc Kỳ có chút khoảng cách. Ngọa Sênh luôn tìm cớ bắt bẻ Túc Kỳ. Nếu có thể, cô ta còn sẵn sàng động tay động chân với cô. Thường thì Túc Kỳ sẽ làm ngơ. Con người cô vốn dĩ rất đơn giản, không hề muốn đôi co tranh cãi. Tuy nhiên, Túc Kỳ càng im lặng bao nhiêu, máu sôi trong người Ngọa Sênh lại càng hung hăng bấy nhiêu. - Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, cô là đang muốn phá đám trêu ngươi tôi? Ngọa Sênh nằm nghiêng người trên tấm phản đá, trừng mắt nhìn Túc Kỳ mà quát lớn. Từ đầu đến cuối, Túc Kỳ vẫn chỉ giữ một tư thế ngồi bó gối duy nhất, không hề có ý định bắt chuyện với Ngọa Sênh. Chính thái độ này của cô khiến Ngọa Sênh càng thêm tức giận. Cô ta nhoài người về phía Túc Kỳ, vươn tay nắm chặt mớ tóc dài của cô, sau đó kéo giật ra phía sau. Túc Kỳ bị kéo đau, cả người ngã chúi xuống dưới đất, tấm lưng nhỏ nhắn đập mạnh lên nền đá, cơn đau buốt lập tức chạy dài khắp cơ thể. - Cô làm trò gì vậy? Túc Kỳ lồm cồm bò dậy, phóng thẳng tầm mắt về phía Ngọa Sênh mà chất vấn. Ngọa Sênh xoa xoa hai lòng bàn tay, sau đó hếch mặt chế giễu: - Tôi đang giúp cô mở to mắt. Dám hỗn xược với bà đây, gan cô cũng lớn lắm. Dứt lời, Ngọa Sênh được đà lại bắt đầu lao vọt về phía Túc Kỳ, toan đánh cô thêm một trận. Lần này, Túc Kỳ đừng hòng để yên. Cô co người né sang bên cạnh, vừa lúc Ngọa Sênh lao người tới nơi. Túc Kỳ dùng tay khóa trụ hai bả vai Ngọa Sênh, sau đó co chân thúc thật mạnh lên bụng cô ta. Chưa dừng lại, cô xòe rộng bàn tay, trực tiếp Ϧóþ chặt cổ Ngọa Sênh, ép cô ta đè sát vào bức tường cũ bong tróc. Ngọa Sênh không thể ngờ Túc Kỳ lại biết võ, hơn nữa thủ đoạn ra tay vô cùng tàn bão chỉ vài đường cơ bản liền khiến toàn thân cô ta đau đến tê buốt. Ngọa Sênh tức khắc rơi vào thế bị động, dù cho cô ta cật lực chống trả, thế nhưng vẫn không thể nào vùng vẫy ra khỏi hai bàn tay cứng ngắc của Túc Kỳ. Túc Kỳ ghé sát gương mặt xinh đẹp về phía Ngọa Sênh, gằn giọng nói chậm từng chữ: - Khôn hồn thì ngậm miệng lại, để cho tôi yên. Nghe rõ chưa? Làn da ngăm ngăm của Ngọa Sênh lúc trắng lúc xanh, cơ thể bất giác run rẩy. Cô ta vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, sợ hãi nói không ra câu. Tuy nhiên, cảnh tượng mâu thuẫn trong phòng giam nhanh chóng bị cảnh sát trực ban phát hiện. Túc Kỳ bị dẫn tới phòng Giáo Huấn, nhận hình phạt ngồi thiền trong đây năm ngày năm đêm. - Vương Túc Kỳ, nếu cô không cải tạo tốt, thời gian ở tù của cô sẽ phải gia hạn thêm. Quản lý đi rồi, Túc Kỳ chỉ biết thở dài lặng lẽ. Ba năm không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ khiến tâm can Túc Kỳ đang ૮ɦếƭ dần, ૮ɦếƭ mòn. Cô nằm xuống nền nhà lạnh lẽo, hai mắt khéo hờ. Khung cảnh hỗn loạn trong buổi tối thảm khốc hôm đó lại xuất hiện trong đầu cô. Hai bàn tay Túc Kỳ bê bết máu tươi, bên cạnh là thi thể không còn nguyên vẹn của nạn nhân Huệ Phi. Và còn có cả gương mặt tàn độc đến đáng sợ của Hoắc Kiến Trương nữa! Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Yay
    Like
    Love
    Wow
    5
    0 Commentaires 0 Parts 3462 Vue
  • - "Vương tổng, bệnh viện vừa báo tới, phu nhân...phu nhân tỉnh lại rồi!"
    Nghe câu nói này của trợ lí, Vương Cẩn Minh vội lao ra khỏi phòng làm việc, hắn lên xe, nhanh chóng đến bệnh viện, vợ hắn tỉnh lại rồi, cuối cùng cô cũng đã chịu trở lại với hắn, nhưng có điều...hắn vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối diện với cô
    ---3 năm trước---
    Lâm Khiết Ninh cô và Vương Cẩn Minh hắn có hôn ước với nhau, hắn từ lâu đã không có thiện cảm với cô vì cô lúc nào cũng bám theo làm phiền hắn, nay lại vì kết hôn với cô nên hắn buộc phải rời bỏ Chu Vỹ Vỹ - người hắn yêu bằng cả tính mạng, hắn lại càng ghét cô gấp bội
    Trái ngược với Vương Cẩn Minh, Lâm Khiết Ninh cô lại yêu hắn hơn cả tính mạng, cô biết hắn không ưa mình nên cố gắng bám theo hắn, làm đủ mọi thứ chỉ để khiến hắn không ghét mình nữa, cô tìm hiểu sở thích của hắn, món hắn thích ăn và cả những thứ khác, nhưng lại không đem lại kết quả như mong muốn
    Lễ kết hôn, chú rể không xuất hiện, cô như trở thành trò cười cho tất cả mọi người, ba mẹ cô và cả ba mẹ hắn đều rất tức giận, nhưng cô lại ngây thơ xin họ tha thứ cho hắn và nói giúp cho hắn, đêm tân hôn cô chỉ có 1 mình, Khiết Ninh tự an ủi mình không sao, rồi sẽ có 1 ngày Vương Cẩn Minh hắn sẽ hiểu và động lòng với cô thôi
    Sau lễ kết hôn 1 tuần, hắn trở về nhà, không thèm đoái hoài gì đến cô, chỉ đơn giản về nhà lấy đồ rồi lại rời đi, từ ngày đó, số lần hắn về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, đã nhiều lần cô gọi điện xin hắn về nhà cùng mình ăn cơm nhưng hắn lại ngắt ngang và không thèm quan tâm đến, lúc đó cô chỉ biết khóc
    Đến ngày sinh nhật của cô, vì không muốn ba mẹ trách mắng mình vô trách nhiệm nên hắn đã về nhà, cùng cô và ba mẹ đôi bên tổ chức sinh nhật cho cô, ai mà ngờ...họ cho xuân dược vào trong rượu của hắn, và tối hôm đó mọi chuyện diễn ra đúng như ba mẹ đôi bên đã bàn, họ đều mừng thầm, nhưng họ lại không nghĩ đến chuyện hắn đã sỉ nhục cô trong đêm đó
    Càng về sau, cô phát hiện mình mang thai, vui mừng báo cho hắn biết, vì cô biết hắn rất yêu trẻ con, chắc chắn hắn sẽ vì đứa con mà quan hệ cả 2 sẽ tốt đẹp hơn, nhưng đổi lại là gì? Hắn không những chửi mắng cô mà còn bắt cô đi phá thai, cô không còn cách nào khác đành phải nhờ ba mẹ giúp đỡ giữ lại mạng sống cho đứa con còn chưa hình thành, hắn bị cha mẹ giáo huấn, lại càng chán ghét cô hơn
    - "Lâm Khiết Ninh, cô còn chiêu trò nào khác thì cứ làm hết 1 lượt luôn đi, tại sao phải chờ như vậy chứ? Cho dù cô có dùng trò nào đi chăng nữa, Vương Cẩn Minh tôi cũng sẽ không bao giờ yêu loại người như cô!"
    Cô suy sụp hoàn toàn khi nghe hắn nói,thế nhưng...mọi chuyện vừa êm đẹp chưa được bao lâu, đối thủ trên thương trường của hắn lại bắt cóc cô, ép cô giao bí mật của hắn ra, cô không đồng ý, bọn chúng lại gọi cho hắn, nói tình hình của cô và giao điều kiện nếu muốn cô bình an trở về thì đưa toàn bộ sổ sách của tập đoàn ra
    Cô đã hi vọng hắn sẽ cứu cô, nhưng từng chữ hắn phát ra qua điện thoại khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng
    - "cô đừng tưởng dùng những trò này để khiến tôi yêu cô, nằm mơ đi!"
    - "khốn nạn, chúng ta bắt lầm người rồi, con đàn bà này căn bản chẳng là gì với nó cả! Đánh nó đi!"
    Bọn chúng thật tàn nhẫn, chẳng nương tay với phụ nữ, à không, không phải chỉ có mỗi bọn chúng, ngay cả hắn cũng vậy
    Sau khi đánh cô đủ rồi, bọn chúng kéo nhau đi, để lại cô 1 mình ở đó đau đớn đến c/h/ết, cô bất giác xoa cái bụng của mình, nhỏ giọng
    - "bánh bao nhỏ, mẹ...xin lỗi! Mẹ không...không thể...bảo vệ được...cho con!"
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    - "Vương tổng, bệnh viện vừa báo tới, phu nhân...phu nhân tỉnh lại rồi!" Nghe câu nói này của trợ lí, Vương Cẩn Minh vội lao ra khỏi phòng làm việc, hắn lên xe, nhanh chóng đến bệnh viện, vợ hắn tỉnh lại rồi, cuối cùng cô cũng đã chịu trở lại với hắn, nhưng có điều...hắn vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối diện với cô ---3 năm trước--- Lâm Khiết Ninh cô và Vương Cẩn Minh hắn có hôn ước với nhau, hắn từ lâu đã không có thiện cảm với cô vì cô lúc nào cũng bám theo làm phiền hắn, nay lại vì kết hôn với cô nên hắn buộc phải rời bỏ Chu Vỹ Vỹ - người hắn yêu bằng cả tính mạng, hắn lại càng ghét cô gấp bội Trái ngược với Vương Cẩn Minh, Lâm Khiết Ninh cô lại yêu hắn hơn cả tính mạng, cô biết hắn không ưa mình nên cố gắng bám theo hắn, làm đủ mọi thứ chỉ để khiến hắn không ghét mình nữa, cô tìm hiểu sở thích của hắn, món hắn thích ăn và cả những thứ khác, nhưng lại không đem lại kết quả như mong muốn Lễ kết hôn, chú rể không xuất hiện, cô như trở thành trò cười cho tất cả mọi người, ba mẹ cô và cả ba mẹ hắn đều rất tức giận, nhưng cô lại ngây thơ xin họ tha thứ cho hắn và nói giúp cho hắn, đêm tân hôn cô chỉ có 1 mình, Khiết Ninh tự an ủi mình không sao, rồi sẽ có 1 ngày Vương Cẩn Minh hắn sẽ hiểu và động lòng với cô thôi Sau lễ kết hôn 1 tuần, hắn trở về nhà, không thèm đoái hoài gì đến cô, chỉ đơn giản về nhà lấy đồ rồi lại rời đi, từ ngày đó, số lần hắn về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, đã nhiều lần cô gọi điện xin hắn về nhà cùng mình ăn cơm nhưng hắn lại ngắt ngang và không thèm quan tâm đến, lúc đó cô chỉ biết khóc Đến ngày sinh nhật của cô, vì không muốn ba mẹ trách mắng mình vô trách nhiệm nên hắn đã về nhà, cùng cô và ba mẹ đôi bên tổ chức sinh nhật cho cô, ai mà ngờ...họ cho xuân dược vào trong rượu của hắn, và tối hôm đó mọi chuyện diễn ra đúng như ba mẹ đôi bên đã bàn, họ đều mừng thầm, nhưng họ lại không nghĩ đến chuyện hắn đã sỉ nhục cô trong đêm đó Càng về sau, cô phát hiện mình mang thai, vui mừng báo cho hắn biết, vì cô biết hắn rất yêu trẻ con, chắc chắn hắn sẽ vì đứa con mà quan hệ cả 2 sẽ tốt đẹp hơn, nhưng đổi lại là gì? Hắn không những chửi mắng cô mà còn bắt cô đi phá thai, cô không còn cách nào khác đành phải nhờ ba mẹ giúp đỡ giữ lại mạng sống cho đứa con còn chưa hình thành, hắn bị cha mẹ giáo huấn, lại càng chán ghét cô hơn - "Lâm Khiết Ninh, cô còn chiêu trò nào khác thì cứ làm hết 1 lượt luôn đi, tại sao phải chờ như vậy chứ? Cho dù cô có dùng trò nào đi chăng nữa, Vương Cẩn Minh tôi cũng sẽ không bao giờ yêu loại người như cô!" Cô suy sụp hoàn toàn khi nghe hắn nói,thế nhưng...mọi chuyện vừa êm đẹp chưa được bao lâu, đối thủ trên thương trường của hắn lại bắt cóc cô, ép cô giao bí mật của hắn ra, cô không đồng ý, bọn chúng lại gọi cho hắn, nói tình hình của cô và giao điều kiện nếu muốn cô bình an trở về thì đưa toàn bộ sổ sách của tập đoàn ra Cô đã hi vọng hắn sẽ cứu cô, nhưng từng chữ hắn phát ra qua điện thoại khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng - "cô đừng tưởng dùng những trò này để khiến tôi yêu cô, nằm mơ đi!" - "khốn nạn, chúng ta bắt lầm người rồi, con đàn bà này căn bản chẳng là gì với nó cả! Đánh nó đi!" Bọn chúng thật tàn nhẫn, chẳng nương tay với phụ nữ, à không, không phải chỉ có mỗi bọn chúng, ngay cả hắn cũng vậy Sau khi đánh cô đủ rồi, bọn chúng kéo nhau đi, để lại cô 1 mình ở đó đau đớn đến c/h/ết, cô bất giác xoa cái bụng của mình, nhỏ giọng - "bánh bao nhỏ, mẹ...xin lỗi! Mẹ không...không thể...bảo vệ được...cho con!" Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Wow
    Like
    Love
    Haha
    6
    0 Commentaires 0 Parts 1798 Vue
  • Cảm giác bị trói ngược trên trần nhà , trên người không một mảnh vải sẽ là như thế nào?
    Nóng...!cực kỳ nóng...
    Cơn nóng bỏng rát xâm chiếm toàn bộ hai chân thon dài của Túc Kỳ.
    Mái tóc dài mềm mại của cô ướt đẫm, rủ xuống dưới đất, cảm tưởng toàn bộ máu từ não bộ của cô đang không ngừng chảy ngược vào từng cơ mặt.
    Túc Kỳ bị treo trên không trung, phía dưới là một hồ nước ᴆục được thả rất nhiều loại rắn lớn nhỏ.
    Cô vốn rất sợ đám bò sát không chân, nhiều vảy như thế này.
    Do vậy, ngay bây giờ, cơ thể nhỏ bé của cô đang run lên bần bật.
    - Cảm giác đau đớn này vẫn chưa thấm là gì so với sự độc ác của cô, Túc Kỳ!
    Người đàn ông phía dưới ngồi lặng lẽ trên ghế mây, hai chân vắt chéo lên nhau, gương mặt anh tuấn, ngũ quan sắc nét đến mức quá đỗi hoàn hảo đang nhìn cô chằm chằm.
    Trong con ngươi đen sâu thăm thẳm kia chất chứa toàn bộ những nỗi oán hận đến rực cháy.
    Ngay lúc này, anh chỉ muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ tươi người phụ nữ trước mặt.
    - Cho dù anh có Gi*t ૮ɦếƭ tôi đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ không cúi đầu nhận tội.
    Túc Kỳ cắn chặt môi, khổ sở lên tiếng.
    Mà người đàn ông lãnh khốc kia càng nghe lại càng cảm thấy chướng tai gai mắt.
    Anh ngồi bật dậy, trực tiếp kéo ròng rọc thấp xuống, cơ thể Túc Kỳ theo đà lại càng rơi xuống nhanh hơn.
    Khoảng cách giữa cô và hồ rắn cũng được rút ngắn lại.
    - Tông ૮ɦếƭ vợ chưa cưới của Thiếu tướng, Vương Túc Kỳ, bản lĩnh của cô cũng thật đê tiện.
    Ngừng một lát, anh hít sâu một hơi, sau đó phẩy tay ra hiệu:
    - Thả cô ta xuống hồ rắn.
    Túc Kỳ ngửa cổ lên trời, nở nụ cười nhạt nhẽo.
    Hoắc Kiến Trương, đường đường là nguyên thủ Thiếu tướng của một quốc gia, vậy mà anh dám bắt cóc, ђàภђ ђạ và ép buộc người trái phép một cách tàn nhẫn như thế, anh không sợ bản thân sau này sẽ phải gánh nghiệp hay sao?
    Cả cơ thể Túc Kỳ theo đà rơi mạnh xuống hồ nước.
    Đàn rắn to, nhỏ đủ loại nhanh chóng lao đến, bủa vây xung quanh cô.
    Túc Kỳ đã bị Hoắc Kiến Trương bỏ đói bốn ngày, phải treo ngược trên trần nhà ba ngày ba đêm, sức cùng lực kiệt, cô không còn khả năng chống cự.
    Túc Kỳ chầm chậm nhắm mắt, cảm nhận rõ cơ thể trơn trượt của loài bò sát khủng khi*p kia đang trườn qua người cô, khóe mi nghẹn ngào chảy ra một giọt nước mắt.
    Hoắc Kiến Trương đứng trên mặt hồ, nhìn người phụ nữ đáng thương đang bị đàn rắn bao vây, bờ môi cao lãnh bất giác nở nụ cười tàn độc.
    Huệ Phi, rốt cuộc anh đã có thể báo thù cho em!
    .............
    Ưmmm!
    Túc Kỳ giật mình tỉnh lại, trông thấy cả cơ thể của mình lúc này đều ướt sũng.
    Hai bàn tay cô bị còng ra sau ghế, trước mặt là hai viên cảnh sát đang nhìn cô chằm chằm.
    Túc Kỳ vẫn chưa ૮ɦếƭ.
    Thế nhưng lúc này cô lại bị đem tới sở cảnh sát thành phố, phòng hình sự.
    - Vương Túc Kỳ, hai mươi ba tuổi, quê ở thôn Thiển Châu, nhân viên lễ tân khách sạn Bình Lục.
    Nghe cảnh sát nói, Túc Kỳ gật nhẹ đầu.
    Chắc chắn việc này là do Hoắc Kiến Trương gây ra.
    Anh ta không để cô ૮ɦếƭ vì bị rắn độc cắn mà đem cô giao nộp cho sở cảnh sát.
    Mục đích của Hoắc Kiến Trương thật khó nắm bắt.
    - Cô Vương Túc Kỳ, chúng tôi nghi ngờ cô là hung thủ gây ra cái ૮ɦếƭ của tiểu thư Huệ Phi.
    Dựa theo bằng chứng có tại hiện trường cùng những đồ vật chúng tôi đã tìm được trong phòng trọ của cô, cục cảnh sát có đủ bằng chứng cáo buộc cô chính là người đã đâm ૮ɦếƭ tiểu thư Huệ Phi.
    Túc Kỳ cúi đầu, không thanh minh cũng không phản kháng.
    Mọi bằng chứng của vụ tai nạn thảm khốc đó đều đổ dồn về phía cô.
    Cho dù Túc Kỳ có trăm miệng chối cãi thì bản thân cô vẫn bị cáo buộc Gi*t người.
    Vương Túc Kỳ, do lái xe thiếu quan sát, vượt quá tốc độ nên đã gây ra cái ૮ɦếƭ cho nạn nhận Huệ Phi, chịu phạt ba năm tù giam!
    .............
    Túc Kỳ ngồi lặng lẽ bên song sắt, hàng mi cong cong như cánh bướm nhẹ nhàng rủ xuống.
    Bộ quần áo tù nhân màu cam rộng thùng thình bao trọn cơ thể nhỏ bé của cô vào bên trong.
    Đây đã là tháng thứ hai Túc Kỳ trở thành tù nhân Gi*t người.
    Cùng phòng giam với cô còn có một nữ phạm nhân khác, tên gọi là Ngọa Sênh.
    Ngọa Sênh tuổi đời hơn Túc Kỳ một giáp, đã bị nhốt trong tù gần bốn năm cũng vì phạm tội Gi*t người có chủ đích.
    Ngay từ lần đầu tiên Túc Kỳ bước chân vào trại giam, thái độ khác thường của Ngọa Sênh đã khiến Túc Kỳ có chút khoảng cách.
    Ngọa Sênh luôn tìm cớ bắt bẻ Túc Kỳ.
    Nếu có thể, cô ta còn sẵn sàng động tay động chân với cô.
    Thường thì Túc Kỳ sẽ làm ngơ.
    Con người cô vốn dĩ rất đơn giản, không hề muốn đôi co tranh cãi.
    Tuy nhiên, Túc Kỳ càng im lặng bao nhiêu, máu sôi trong người Ngọa Sênh lại càng hung hăng bấy nhiêu.
    - Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, cô là đang muốn phá đám trêu ngươi tôi?
    Ngọa Sênh nằm nghiêng người trên tấm phản đá, trừng mắt nhìn Túc Kỳ mà quát lớn.
    Từ đầu đến cuối, Túc Kỳ vẫn chỉ giữ một tư thế ngồi bó gối duy nhất, không hề có ý định bắt chuyện với Ngọa Sênh.
    Chính thái độ này của cô khiến Ngọa Sênh càng thêm tức giận.
    Cô ta nhoài người về phía Túc Kỳ, vươn tay nắm chặt mớ tóc dài của cô, sau đó kéo giật ra phía sau.
    Túc Kỳ bị kéo đau, cả người ngã chúi xuống dưới đất, tấm lưng nhỏ nhắn đập mạnh lên nền đá, cơn đau buốt lập tức chạy dài khắp cơ thể.
    - Cô làm trò gì vậy?
    Túc Kỳ lồm cồm bò dậy, phóng thẳng tầm mắt về phía Ngọa Sênh mà chất vấn.
    Ngọa Sênh xoa xoa hai lòng bàn tay, sau đó hếch mặt chế giễu:
    - Tôi đang giúp cô mở to mắt.
    Dám hỗn xược với bà đây, gan cô cũng lớn lắm.
    Dứt lời, Ngọa Sênh được đà lại bắt đầu lao vọt về phía Túc Kỳ, toan đánh cô thêm một trận.
    Lần này, Túc Kỳ đừng hòng để yên.
    Cô co người né sang bên cạnh, vừa lúc Ngọa Sênh lao người tới nơi.
    Túc Kỳ dùng tay khóa trụ hai bả vai Ngọa Sênh, sau đó co chân thúc thật mạnh lên bụng cô ta.
    Chưa dừng lại, cô xòe rộng bàn tay, trực tiếp Ϧóþ chặt cổ Ngọa Sênh, ép cô ta đè sát vào bức tường cũ bong tróc.
    Ngọa Sênh không thể ngờ Túc Kỳ lại biết võ, hơn nữa thủ đoạn ra tay vô cùng tàn bão chỉ vài đường cơ bản liền khiến toàn thân cô ta đau đến tê buốt.
    Ngọa Sênh tức khắc rơi vào thế bị động, dù cho cô ta cật lực chống trả, thế nhưng vẫn không thể nào vùng vẫy ra khỏi hai bàn tay cứng ngắc của Túc Kỳ.
    Túc Kỳ ghé sát gương mặt xinh đẹp về phía Ngọa Sênh, gằn giọng nói chậm từng chữ:
    - Khôn hồn thì ngậm miệng lại, để cho tôi yên.
    Nghe rõ chưa?
    Làn da ngăm ngăm của Ngọa Sênh lúc trắng lúc xanh, cơ thể bất giác run rẩy.
    Cô ta vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, sợ hãi nói không ra câu.
    Tuy nhiên, cảnh tượng mâu thuẫn trong phòng giam nhanh chóng bị cảnh sát trực ban phát hiện.
    Túc Kỳ bị dẫn tới phòng Giáo Huấn, nhận hình phạt ngồi thiền trong đây năm ngày năm đêm.
    - Vương Túc Kỳ, nếu cô không cải tạo tốt, thời gian ở tù của cô sẽ phải gia hạn thêm.
    Quản lý đi rồi, Túc Kỳ chỉ biết thở dài lặng lẽ.
    Ba năm không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ khiến tâm can Túc Kỳ đang ૮ɦếƭ dần, ૮ɦếƭ mòn.
    Cô nằm xuống nền nhà lạnh lẽo, hai mắt khéo hờ.
    Khung cảnh hỗn loạn trong buổi tối thảm khốc hôm đó lại xuất hiện trong đầu cô.
    Hai bàn tay Túc Kỳ bê bết máu tươi, bên cạnh là thi thể không còn nguyên vẹn của nạn nhân Huệ Phi.
    Và còn có cả gương mặt tàn độc đến đáng sợ của Hoắc Kiến Trương nữa!
    Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Cảm giác bị trói ngược trên trần nhà , trên người không một mảnh vải sẽ là như thế nào? Nóng...!cực kỳ nóng... Cơn nóng bỏng rát xâm chiếm toàn bộ hai chân thon dài của Túc Kỳ. Mái tóc dài mềm mại của cô ướt đẫm, rủ xuống dưới đất, cảm tưởng toàn bộ máu từ não bộ của cô đang không ngừng chảy ngược vào từng cơ mặt. Túc Kỳ bị treo trên không trung, phía dưới là một hồ nước ᴆục được thả rất nhiều loại rắn lớn nhỏ. Cô vốn rất sợ đám bò sát không chân, nhiều vảy như thế này. Do vậy, ngay bây giờ, cơ thể nhỏ bé của cô đang run lên bần bật. - Cảm giác đau đớn này vẫn chưa thấm là gì so với sự độc ác của cô, Túc Kỳ! Người đàn ông phía dưới ngồi lặng lẽ trên ghế mây, hai chân vắt chéo lên nhau, gương mặt anh tuấn, ngũ quan sắc nét đến mức quá đỗi hoàn hảo đang nhìn cô chằm chằm. Trong con ngươi đen sâu thăm thẳm kia chất chứa toàn bộ những nỗi oán hận đến rực cháy. Ngay lúc này, anh chỉ muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ tươi người phụ nữ trước mặt. - Cho dù anh có Gi*t ૮ɦếƭ tôi đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ không cúi đầu nhận tội. Túc Kỳ cắn chặt môi, khổ sở lên tiếng. Mà người đàn ông lãnh khốc kia càng nghe lại càng cảm thấy chướng tai gai mắt. Anh ngồi bật dậy, trực tiếp kéo ròng rọc thấp xuống, cơ thể Túc Kỳ theo đà lại càng rơi xuống nhanh hơn. Khoảng cách giữa cô và hồ rắn cũng được rút ngắn lại. - Tông ૮ɦếƭ vợ chưa cưới của Thiếu tướng, Vương Túc Kỳ, bản lĩnh của cô cũng thật đê tiện. Ngừng một lát, anh hít sâu một hơi, sau đó phẩy tay ra hiệu: - Thả cô ta xuống hồ rắn. Túc Kỳ ngửa cổ lên trời, nở nụ cười nhạt nhẽo. Hoắc Kiến Trương, đường đường là nguyên thủ Thiếu tướng của một quốc gia, vậy mà anh dám bắt cóc, ђàภђ ђạ và ép buộc người trái phép một cách tàn nhẫn như thế, anh không sợ bản thân sau này sẽ phải gánh nghiệp hay sao? Cả cơ thể Túc Kỳ theo đà rơi mạnh xuống hồ nước. Đàn rắn to, nhỏ đủ loại nhanh chóng lao đến, bủa vây xung quanh cô. Túc Kỳ đã bị Hoắc Kiến Trương bỏ đói bốn ngày, phải treo ngược trên trần nhà ba ngày ba đêm, sức cùng lực kiệt, cô không còn khả năng chống cự. Túc Kỳ chầm chậm nhắm mắt, cảm nhận rõ cơ thể trơn trượt của loài bò sát khủng khi*p kia đang trườn qua người cô, khóe mi nghẹn ngào chảy ra một giọt nước mắt. Hoắc Kiến Trương đứng trên mặt hồ, nhìn người phụ nữ đáng thương đang bị đàn rắn bao vây, bờ môi cao lãnh bất giác nở nụ cười tàn độc. Huệ Phi, rốt cuộc anh đã có thể báo thù cho em! ............. Ưmmm! Túc Kỳ giật mình tỉnh lại, trông thấy cả cơ thể của mình lúc này đều ướt sũng. Hai bàn tay cô bị còng ra sau ghế, trước mặt là hai viên cảnh sát đang nhìn cô chằm chằm. Túc Kỳ vẫn chưa ૮ɦếƭ. Thế nhưng lúc này cô lại bị đem tới sở cảnh sát thành phố, phòng hình sự. - Vương Túc Kỳ, hai mươi ba tuổi, quê ở thôn Thiển Châu, nhân viên lễ tân khách sạn Bình Lục. Nghe cảnh sát nói, Túc Kỳ gật nhẹ đầu. Chắc chắn việc này là do Hoắc Kiến Trương gây ra. Anh ta không để cô ૮ɦếƭ vì bị rắn độc cắn mà đem cô giao nộp cho sở cảnh sát. Mục đích của Hoắc Kiến Trương thật khó nắm bắt. - Cô Vương Túc Kỳ, chúng tôi nghi ngờ cô là hung thủ gây ra cái ૮ɦếƭ của tiểu thư Huệ Phi. Dựa theo bằng chứng có tại hiện trường cùng những đồ vật chúng tôi đã tìm được trong phòng trọ của cô, cục cảnh sát có đủ bằng chứng cáo buộc cô chính là người đã đâm ૮ɦếƭ tiểu thư Huệ Phi. Túc Kỳ cúi đầu, không thanh minh cũng không phản kháng. Mọi bằng chứng của vụ tai nạn thảm khốc đó đều đổ dồn về phía cô. Cho dù Túc Kỳ có trăm miệng chối cãi thì bản thân cô vẫn bị cáo buộc Gi*t người. Vương Túc Kỳ, do lái xe thiếu quan sát, vượt quá tốc độ nên đã gây ra cái ૮ɦếƭ cho nạn nhận Huệ Phi, chịu phạt ba năm tù giam! ............. Túc Kỳ ngồi lặng lẽ bên song sắt, hàng mi cong cong như cánh bướm nhẹ nhàng rủ xuống. Bộ quần áo tù nhân màu cam rộng thùng thình bao trọn cơ thể nhỏ bé của cô vào bên trong. Đây đã là tháng thứ hai Túc Kỳ trở thành tù nhân Gi*t người. Cùng phòng giam với cô còn có một nữ phạm nhân khác, tên gọi là Ngọa Sênh. Ngọa Sênh tuổi đời hơn Túc Kỳ một giáp, đã bị nhốt trong tù gần bốn năm cũng vì phạm tội Gi*t người có chủ đích. Ngay từ lần đầu tiên Túc Kỳ bước chân vào trại giam, thái độ khác thường của Ngọa Sênh đã khiến Túc Kỳ có chút khoảng cách. Ngọa Sênh luôn tìm cớ bắt bẻ Túc Kỳ. Nếu có thể, cô ta còn sẵn sàng động tay động chân với cô. Thường thì Túc Kỳ sẽ làm ngơ. Con người cô vốn dĩ rất đơn giản, không hề muốn đôi co tranh cãi. Tuy nhiên, Túc Kỳ càng im lặng bao nhiêu, máu sôi trong người Ngọa Sênh lại càng hung hăng bấy nhiêu. - Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, cô là đang muốn phá đám trêu ngươi tôi? Ngọa Sênh nằm nghiêng người trên tấm phản đá, trừng mắt nhìn Túc Kỳ mà quát lớn. Từ đầu đến cuối, Túc Kỳ vẫn chỉ giữ một tư thế ngồi bó gối duy nhất, không hề có ý định bắt chuyện với Ngọa Sênh. Chính thái độ này của cô khiến Ngọa Sênh càng thêm tức giận. Cô ta nhoài người về phía Túc Kỳ, vươn tay nắm chặt mớ tóc dài của cô, sau đó kéo giật ra phía sau. Túc Kỳ bị kéo đau, cả người ngã chúi xuống dưới đất, tấm lưng nhỏ nhắn đập mạnh lên nền đá, cơn đau buốt lập tức chạy dài khắp cơ thể. - Cô làm trò gì vậy? Túc Kỳ lồm cồm bò dậy, phóng thẳng tầm mắt về phía Ngọa Sênh mà chất vấn. Ngọa Sênh xoa xoa hai lòng bàn tay, sau đó hếch mặt chế giễu: - Tôi đang giúp cô mở to mắt. Dám hỗn xược với bà đây, gan cô cũng lớn lắm. Dứt lời, Ngọa Sênh được đà lại bắt đầu lao vọt về phía Túc Kỳ, toan đánh cô thêm một trận. Lần này, Túc Kỳ đừng hòng để yên. Cô co người né sang bên cạnh, vừa lúc Ngọa Sênh lao người tới nơi. Túc Kỳ dùng tay khóa trụ hai bả vai Ngọa Sênh, sau đó co chân thúc thật mạnh lên bụng cô ta. Chưa dừng lại, cô xòe rộng bàn tay, trực tiếp Ϧóþ chặt cổ Ngọa Sênh, ép cô ta đè sát vào bức tường cũ bong tróc. Ngọa Sênh không thể ngờ Túc Kỳ lại biết võ, hơn nữa thủ đoạn ra tay vô cùng tàn bão chỉ vài đường cơ bản liền khiến toàn thân cô ta đau đến tê buốt. Ngọa Sênh tức khắc rơi vào thế bị động, dù cho cô ta cật lực chống trả, thế nhưng vẫn không thể nào vùng vẫy ra khỏi hai bàn tay cứng ngắc của Túc Kỳ. Túc Kỳ ghé sát gương mặt xinh đẹp về phía Ngọa Sênh, gằn giọng nói chậm từng chữ: - Khôn hồn thì ngậm miệng lại, để cho tôi yên. Nghe rõ chưa? Làn da ngăm ngăm của Ngọa Sênh lúc trắng lúc xanh, cơ thể bất giác run rẩy. Cô ta vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, sợ hãi nói không ra câu. Tuy nhiên, cảnh tượng mâu thuẫn trong phòng giam nhanh chóng bị cảnh sát trực ban phát hiện. Túc Kỳ bị dẫn tới phòng Giáo Huấn, nhận hình phạt ngồi thiền trong đây năm ngày năm đêm. - Vương Túc Kỳ, nếu cô không cải tạo tốt, thời gian ở tù của cô sẽ phải gia hạn thêm. Quản lý đi rồi, Túc Kỳ chỉ biết thở dài lặng lẽ. Ba năm không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ khiến tâm can Túc Kỳ đang ૮ɦếƭ dần, ૮ɦếƭ mòn. Cô nằm xuống nền nhà lạnh lẽo, hai mắt khéo hờ. Khung cảnh hỗn loạn trong buổi tối thảm khốc hôm đó lại xuất hiện trong đầu cô. Hai bàn tay Túc Kỳ bê bết máu tươi, bên cạnh là thi thể không còn nguyên vẹn của nạn nhân Huệ Phi. Và còn có cả gương mặt tàn độc đến đáng sợ của Hoắc Kiến Trương nữa! Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    1
    0 Commentaires 0 Parts 1839 Vue
  • Vì cô hạ thuốc anh, cả hai tình một đêm đầy âи áι. Sau đó chỉ vì danh tiếng gia đình của hai bên, cả hai nên vợ nên chồng.
    Từ đầu anh là kẻ bị hại, Thập Tử Niên tiến đến hôn nhân, nhưng chưa bao giờ xem Lương Mộc Nhũ là vợ mình.
    Kết hôn, cả hai dọn ra sống riêng.
    Đêm động phòng, anh bỏ mặc cô. Trước khi đi còn nói:" Cô cũng chỉ là loại phụ nữ lẳng lơ, chạm vào một lần tôi đã thấy bẩn. "
    Sau đó, anh bỏ mặc cô.
    ...
    Kết hôn được hai tháng, nhưng cả hai cũng không nói chuyện hay ăn cơm cùng nhau thường xuyên. Nếu có cũng chỉ là diễn trước mặt các bậc tiền bối để qua chuyện.
    Một lần từ Lương gia trở về sau khi dùng bữa tối, anh bị kẻ thù theo sau, bọn họ muốn nhắm lấy anh mà Gi*t, nào ngờ cô biết được, liền cứu lấy sống anh một mạng.
    Hôm đó cô cấp cứu trong bệnh viện với tình trạng nguy hiểm, còn anh bỏ mặc cô ở đó, không màng quan tâm, không có chút thương tình nào.
    Lần thứ hai, căn biệt thự bị chập điện nên xảy ra bốc cháy. Lúc ý cô lại không thoát ra được, cuối cùng ngất trong biển lửa, cũng may có vệ sĩ chạy vào cứu kịp thời, nhưng cô cũng bị bỏng không nhẹ.
    Khi ấy anh ở công ty, được báo tin nhưng vẫn mặc kệ, không quan tâm, không nhìn ngó.
    ...
    " Thập Tử Niên, anh từng xem trọng tôi lần nào chưa? ". Lương Mộc Nhũ ngồi trên giường bệnh, ngẩn đầu nhìn anh đang đứng trước mặt mình.
    Vì bị thương trong vụ cháy, cả cơ thể cô đều rất yếu, nhìn rất mảnh mai, như một cánh hoa có thể tàn luôn nào không hay không biết.
    " Cô cũng chỉ là loại phụ nữ muốn trèo cao, đã leo lên giường tôi với cách hèn hạ. Cô còn muốn tôi xem trọng cô ư? " Thập Tử Niên nở nụ cười, đưa đôi mắt đầy nổi hận nhìn Mộc Nhũ.
    Nếu như cô không hạ thuốc anh, có lẽ anh đã không xa Lương Mộc Nhi - người con gái anh yêu, cũng tức là chị gái ruột của Lương Mộc Nhũ này.
    " Mỗi lần thấy cô, tôi chỉ muốn nôn thôi. " Nói xong anh quay lưng rời khỏi phòng bệnh, cũng không quên đóng cửa lại.
    Lương Mộc Nhũ nhìn anh rời đi, chỉ cười khổ. Nước mắt cũng rơi xuống.
    ...
    Lần thứ ba, cô lại bị kẻ thù của anh bắt cóc. Bọn họ muốn cô gọi cho anh cầu cứu, cô thầm nghĩ trong lòng, có gọi anh cũng sẽ không đến.
    Đám người đấy năm lần bảy lượt muốn ép cô phải lên tiếng gọi cho anh. Cuối cùng cô không lên tiếng, còn tự động cắn lưỡi của mình.
    Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Vì cô hạ thuốc anh, cả hai tình một đêm đầy âи áι. Sau đó chỉ vì danh tiếng gia đình của hai bên, cả hai nên vợ nên chồng. Từ đầu anh là kẻ bị hại, Thập Tử Niên tiến đến hôn nhân, nhưng chưa bao giờ xem Lương Mộc Nhũ là vợ mình. Kết hôn, cả hai dọn ra sống riêng. Đêm động phòng, anh bỏ mặc cô. Trước khi đi còn nói:" Cô cũng chỉ là loại phụ nữ lẳng lơ, chạm vào một lần tôi đã thấy bẩn. " Sau đó, anh bỏ mặc cô. ... Kết hôn được hai tháng, nhưng cả hai cũng không nói chuyện hay ăn cơm cùng nhau thường xuyên. Nếu có cũng chỉ là diễn trước mặt các bậc tiền bối để qua chuyện. Một lần từ Lương gia trở về sau khi dùng bữa tối, anh bị kẻ thù theo sau, bọn họ muốn nhắm lấy anh mà Gi*t, nào ngờ cô biết được, liền cứu lấy sống anh một mạng. Hôm đó cô cấp cứu trong bệnh viện với tình trạng nguy hiểm, còn anh bỏ mặc cô ở đó, không màng quan tâm, không có chút thương tình nào. Lần thứ hai, căn biệt thự bị chập điện nên xảy ra bốc cháy. Lúc ý cô lại không thoát ra được, cuối cùng ngất trong biển lửa, cũng may có vệ sĩ chạy vào cứu kịp thời, nhưng cô cũng bị bỏng không nhẹ. Khi ấy anh ở công ty, được báo tin nhưng vẫn mặc kệ, không quan tâm, không nhìn ngó. ... " Thập Tử Niên, anh từng xem trọng tôi lần nào chưa? ". Lương Mộc Nhũ ngồi trên giường bệnh, ngẩn đầu nhìn anh đang đứng trước mặt mình. Vì bị thương trong vụ cháy, cả cơ thể cô đều rất yếu, nhìn rất mảnh mai, như một cánh hoa có thể tàn luôn nào không hay không biết. " Cô cũng chỉ là loại phụ nữ muốn trèo cao, đã leo lên giường tôi với cách hèn hạ. Cô còn muốn tôi xem trọng cô ư? " Thập Tử Niên nở nụ cười, đưa đôi mắt đầy nổi hận nhìn Mộc Nhũ. Nếu như cô không hạ thuốc anh, có lẽ anh đã không xa Lương Mộc Nhi - người con gái anh yêu, cũng tức là chị gái ruột của Lương Mộc Nhũ này. " Mỗi lần thấy cô, tôi chỉ muốn nôn thôi. " Nói xong anh quay lưng rời khỏi phòng bệnh, cũng không quên đóng cửa lại. Lương Mộc Nhũ nhìn anh rời đi, chỉ cười khổ. Nước mắt cũng rơi xuống. ... Lần thứ ba, cô lại bị kẻ thù của anh bắt cóc. Bọn họ muốn cô gọi cho anh cầu cứu, cô thầm nghĩ trong lòng, có gọi anh cũng sẽ không đến. Đám người đấy năm lần bảy lượt muốn ép cô phải lên tiếng gọi cho anh. Cuối cùng cô không lên tiếng, còn tự động cắn lưỡi của mình. Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    1
    0 Commentaires 0 Parts 1979 Vue
  • "Umm" cô choàng tỉnh lại. Đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây- Bạch Vy Vy nghĩ. Nơi đây tối om. Chỉ có một cái cửa sổ nhỏ nhưng không đủ sáng vì trời bây giờ chắc là ban đêm
    Đúng rồi. Cô bị bắt cóc. Đm cô thật là xui mà. Mới chuyển lên thành phố A hôm qua, hôm nay cô đi mua đồ chuẩn bị cho căn nhà mới vậy mà vừa ra khỏi nhà đã bị chó rượt, tiếp đó lên xe buýt bị trộm mất túi tiền rồi còn bị bắt cóc nữa. Aaaaaa... xui quá đi mà!
    "Hức... hức.." tiếng khóc của trẻ con ở đâu truyền đến. Là một đứa bé. Đúng rồi! Vì bị trộm túi tiền nên cô phải đi bộ về. Đi qua trường học thì nhìn thấy bọn bătd cóc trẻ con. Cô định hét lên thì bọn kia đánh cô một cái rồi cô bị bắt vào đây.
    "Đừng sợ bé con" cô nhìn đứa bé. Trời ơi! Dễ thương quá! Cậu bé có ngũ quan sáng sủa, đôi mắt to tròn nhưng bây giờ khuôn mặt cậu toàn nước mắt.
    "Em là con trai mà. Con trai thì phải rơi máu không rơi lệ" cô nhìn đưa bé nói
    Đứa bé nhìn cô, nín khóc. "Tới đây" cô dang tay nhìn cậu. Cậu bé có chút sợ hãi lui về sau. Thấy vậy cô thở dài "Haizzz, chị không làm hại em đâu. Chị cũng bị bắt cóc như em thôi". Đứa bé nhìn cô dần dần xích lại. Cô chỉ chỉ đùi mình ý bảo cậu ngồi lên.
    Cậu bé ngồi lên đùi cô. Cô ϲởí áօ khoác của mình khoác cho cậu. Cô biết chắc giờ cậu rất lạnh
    "Sao rồi? Hắn ta đưa chịu đưa tiền không?" Là tiếng của bọn bắt cóc.
    "Hắn ta nói phải nghe được tiếng của đứa bé mới đưa tiền" một tên khác nói
    "Đưa điện thoại đây!" Tên bắt cóc A quát tên bắt cóc B. " Hàn tổng, ngài nhanh chuẩn bị 200 trăm vạn đến đây tôi sẽ thả em trai anh ra"
    "Anh muốn nghe tiếng em anh sao? Được thôi"
    *Bang* cửa phòng nhốt cô và đứa bé mở ra. Hai tên bắt cóc đi vào. "Nào. Kêu lên đi. Kêu anh này tới cứu mày đi" tên bắt cóc B nói.
    Đứa bé im lặng, rúc vào lòng cô. Cô xoa đầu đứa bé rồi nhìn hai người kia.
    "Cô em, buông cậu nhóc ra" tên A nói.
    Cô vẫn ôm đứa bé. Thấy thế tên B đá vào tay cô một cái. ςướק đứa bé ra khỏi tay cô. Đứa bé run lên.
    "Kêu lên đi. Kêu lên cho anh mày nghe. Nhanh!" Tên A quát
    Đứa bé vẫn im lặng. Bạch Vy Vy thấy vậy chạy tới muốn ôm lấy đứa bé nhưng bị tên B đá cho một cái. Cô ngã trên mặt đất. Đứa bé nhìn thấy cô như vậy, vùng vẫy nhưng không kêu lên cắn tên B một cái. Tên B bị cắn đau nên buông đứa bé ra
    Đứa bé chạy lại nơi cô ngã, nước mắt nó lại rơi. "Dám cắn ta hả? Thằng nhóc thối tha" tên B quát lên, đá vào đứa bé nhưng cô lạ ôm cậu
    "Aaaa..." cô rên lên. Tên B đá mấy cái vào người cô. Đứa bé bỗng kêu lên "Đừng... anh ơi. Mau tới cứu Tiểu Thiên"
    "Nghe thấy tiếng em mày chưa? Nhanh chuẩn bị tiền đi"
    Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    "Umm" cô choàng tỉnh lại. Đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây- Bạch Vy Vy nghĩ. Nơi đây tối om. Chỉ có một cái cửa sổ nhỏ nhưng không đủ sáng vì trời bây giờ chắc là ban đêm Đúng rồi. Cô bị bắt cóc. Đm cô thật là xui mà. Mới chuyển lên thành phố A hôm qua, hôm nay cô đi mua đồ chuẩn bị cho căn nhà mới vậy mà vừa ra khỏi nhà đã bị chó rượt, tiếp đó lên xe buýt bị trộm mất túi tiền rồi còn bị bắt cóc nữa. Aaaaaa... xui quá đi mà! "Hức... hức.." tiếng khóc của trẻ con ở đâu truyền đến. Là một đứa bé. Đúng rồi! Vì bị trộm túi tiền nên cô phải đi bộ về. Đi qua trường học thì nhìn thấy bọn bătd cóc trẻ con. Cô định hét lên thì bọn kia đánh cô một cái rồi cô bị bắt vào đây. "Đừng sợ bé con" cô nhìn đứa bé. Trời ơi! Dễ thương quá! Cậu bé có ngũ quan sáng sủa, đôi mắt to tròn nhưng bây giờ khuôn mặt cậu toàn nước mắt. "Em là con trai mà. Con trai thì phải rơi máu không rơi lệ" cô nhìn đưa bé nói Đứa bé nhìn cô, nín khóc. "Tới đây" cô dang tay nhìn cậu. Cậu bé có chút sợ hãi lui về sau. Thấy vậy cô thở dài "Haizzz, chị không làm hại em đâu. Chị cũng bị bắt cóc như em thôi". Đứa bé nhìn cô dần dần xích lại. Cô chỉ chỉ đùi mình ý bảo cậu ngồi lên. Cậu bé ngồi lên đùi cô. Cô ϲởí áօ khoác của mình khoác cho cậu. Cô biết chắc giờ cậu rất lạnh "Sao rồi? Hắn ta đưa chịu đưa tiền không?" Là tiếng của bọn bắt cóc. "Hắn ta nói phải nghe được tiếng của đứa bé mới đưa tiền" một tên khác nói "Đưa điện thoại đây!" Tên bắt cóc A quát tên bắt cóc B. " Hàn tổng, ngài nhanh chuẩn bị 200 trăm vạn đến đây tôi sẽ thả em trai anh ra" "Anh muốn nghe tiếng em anh sao? Được thôi" *Bang* cửa phòng nhốt cô và đứa bé mở ra. Hai tên bắt cóc đi vào. "Nào. Kêu lên đi. Kêu anh này tới cứu mày đi" tên bắt cóc B nói. Đứa bé im lặng, rúc vào lòng cô. Cô xoa đầu đứa bé rồi nhìn hai người kia. "Cô em, buông cậu nhóc ra" tên A nói. Cô vẫn ôm đứa bé. Thấy thế tên B đá vào tay cô một cái. ςướק đứa bé ra khỏi tay cô. Đứa bé run lên. "Kêu lên đi. Kêu lên cho anh mày nghe. Nhanh!" Tên A quát Đứa bé vẫn im lặng. Bạch Vy Vy thấy vậy chạy tới muốn ôm lấy đứa bé nhưng bị tên B đá cho một cái. Cô ngã trên mặt đất. Đứa bé nhìn thấy cô như vậy, vùng vẫy nhưng không kêu lên cắn tên B một cái. Tên B bị cắn đau nên buông đứa bé ra Đứa bé chạy lại nơi cô ngã, nước mắt nó lại rơi. "Dám cắn ta hả? Thằng nhóc thối tha" tên B quát lên, đá vào đứa bé nhưng cô lạ ôm cậu "Aaaa..." cô rên lên. Tên B đá mấy cái vào người cô. Đứa bé bỗng kêu lên "Đừng... anh ơi. Mau tới cứu Tiểu Thiên" "Nghe thấy tiếng em mày chưa? Nhanh chuẩn bị tiền đi" Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    1
    0 Commentaires 0 Parts 1084 Vue
  • Con gái cục trưởng bị bắt cóc ... cô nhanh trí dùng m.áu nhuộm đỏ đồng tiền
    https://fb.watch/nuPjb6A-ar/
    Con gái cục trưởng bị bắt cóc ... cô nhanh trí dùng m.áu nhuộm đỏ đồng tiền https://fb.watch/nuPjb6A-ar/
    0 Commentaires 0 Parts 1647 Vue
  • Bát thoát cảnh tù tội nhưng không thoát được sự trả thù của nhóm buôn t ạ n g. Chúng bắt cóc Bát và ép Luyến nộp 80 triệu đồng để chuộc em trai. Liệu Luyến có cứu Bát?
    https://fb.watch/lAMADjNnKe/
    Bát thoát cảnh tù tội nhưng không thoát được sự trả thù của nhóm buôn t ạ n g. Chúng bắt cóc Bát và ép Luyến nộp 80 triệu đồng để chuộc em trai. Liệu Luyến có cứu Bát? https://fb.watch/lAMADjNnKe/
    0 Commentaires 0 Parts 4275 Vue
Commandité

Đầu đọc độc lập kiểm soát cửa ra vào thẻ từ Rfid tần số 125Khz

Thông số kỹ thuật sản phẩm: Dung lượng người dùng: 1000 thẻ người dùng Kích thước: 120mmx78mm × 22mm (L × W × H) Tần số làm việc: 125KHz hoặc...