• Master strategies for winning soccer bets
    How to Play Soccer Bets Without Losing According to Experts
    Many participants in soccer betting frequently ask how to consistently win. The expert strategies for playing soccer bets and the https://soccertips.net/ outlined in the following article will help you uncover the secrets of the betting house.
    Basic Information About Over/Under Bets
    In English, "kèo tài xỉu" is known as Over-Under, often abbreviated as O/U. This type of bet is relatively simple. When choosing an Over/Under bet, the player predicts whether the total number of goals scored by both teams in a match will be higher or lower than the bookmaker's set odds.
    Over/Under bets are not exclusive to soccer; they are also used in other sports such as tennis, basketball, and baseball. Moreover, this type of bet can apply to the total number of goals, penalties, and cards in each match.
    Expert Tips for Over/Under Betting
    Over/Under bets are popular among soccer betting enthusiasts. Bookmakers analyze and provide fixed odds for each bet. Players then use their experience and judgment to predict the total goals scored by both teams in a match and place their bets accordingly.
    To increase the accuracy of your Over/Under predictions, consider the following expert tips compiled from top bettors:
    Carefully Observe Betting Trends
    Regardless of the type of soccer bet you choose, understanding the movement of odds on online betting sites is crucial. You must continuously update yourself on the changing odds of all matches. The changes in the betting chart, along with https://soccertips.net/free-soccer-tips/ , can significantly influence the accuracy of your match predictions.
    Bet Based on Real-Time Conditions
    Many people rely on their intuition when placing soccer bets, neglecting the actual events of the match. This approach is flawed, as it is subjective, whereas the outcome of a match depends on objective factors happening in real-time.
    To put it simply, when betting on soccer, you need to consider the context and conditions of the match. Never rely solely on your subjective opinion; instead, carefully observe the surrounding factors.
    Is Soccer Betting Mainly Based on Luck?
    Winning or losing in soccer betting depends 1% on luck and 99% on skill. Players lacking observation and judgment skills are more likely to lose their bets. For instance, if you initially bet on team A, but team B performs better, failing to adjust your bet accordingly could lead to a loss.
    The match result can also depend on factors such as weather, the playing field, player morale, and health.
    How to Become a Soccer Betting Expert
    Do you aspire to become a soccer betting expert but don't know where to start? We have gathered valuable insights from seasoned professionals to guide you on your journey:
    Maintain Consistency
    Many people become overconfident and complacent after a few small wins, leading to losses and an inability to maintain their performance in subsequent bets. Always stay calm and analyze each bet thoroughly, aiming to hit your peak performance consistently.
    Accept Your Losses
    Losing a bet is inevitable, and accepting it is crucial. If you fail to accept a loss, you may become anxious and disoriented, which can prevent you from learning valuable lessons for future bets.
    Set Clear Goals
    For easy matches, confidently choose odds of 1:1 or 1:2. For more challenging matches, opt for 1:0.5 to minimize losses. Setting goals helps you understand your limits and boosts your morale.
    Cultivate Patience
    Patience is essential to becoming a professional soccer betting expert. Rushing into difficult matches early on can be risky. Start with smaller matches and incorporate https://soccertips.net/premium-soccer-tips/ to hone your observation and analytical skills. Luck favors those who wait and accumulate experience.
    Master strategies for winning soccer bets How to Play Soccer Bets Without Losing According to Experts Many participants in soccer betting frequently ask how to consistently win. The expert strategies for playing soccer bets and the https://soccertips.net/ outlined in the following article will help you uncover the secrets of the betting house. Basic Information About Over/Under Bets In English, "kèo tài xỉu" is known as Over-Under, often abbreviated as O/U. This type of bet is relatively simple. When choosing an Over/Under bet, the player predicts whether the total number of goals scored by both teams in a match will be higher or lower than the bookmaker's set odds. Over/Under bets are not exclusive to soccer; they are also used in other sports such as tennis, basketball, and baseball. Moreover, this type of bet can apply to the total number of goals, penalties, and cards in each match. Expert Tips for Over/Under Betting Over/Under bets are popular among soccer betting enthusiasts. Bookmakers analyze and provide fixed odds for each bet. Players then use their experience and judgment to predict the total goals scored by both teams in a match and place their bets accordingly. To increase the accuracy of your Over/Under predictions, consider the following expert tips compiled from top bettors: Carefully Observe Betting Trends Regardless of the type of soccer bet you choose, understanding the movement of odds on online betting sites is crucial. You must continuously update yourself on the changing odds of all matches. The changes in the betting chart, along with https://soccertips.net/free-soccer-tips/ , can significantly influence the accuracy of your match predictions. Bet Based on Real-Time Conditions Many people rely on their intuition when placing soccer bets, neglecting the actual events of the match. This approach is flawed, as it is subjective, whereas the outcome of a match depends on objective factors happening in real-time. To put it simply, when betting on soccer, you need to consider the context and conditions of the match. Never rely solely on your subjective opinion; instead, carefully observe the surrounding factors. Is Soccer Betting Mainly Based on Luck? Winning or losing in soccer betting depends 1% on luck and 99% on skill. Players lacking observation and judgment skills are more likely to lose their bets. For instance, if you initially bet on team A, but team B performs better, failing to adjust your bet accordingly could lead to a loss. The match result can also depend on factors such as weather, the playing field, player morale, and health. How to Become a Soccer Betting Expert Do you aspire to become a soccer betting expert but don't know where to start? We have gathered valuable insights from seasoned professionals to guide you on your journey: Maintain Consistency Many people become overconfident and complacent after a few small wins, leading to losses and an inability to maintain their performance in subsequent bets. Always stay calm and analyze each bet thoroughly, aiming to hit your peak performance consistently. Accept Your Losses Losing a bet is inevitable, and accepting it is crucial. If you fail to accept a loss, you may become anxious and disoriented, which can prevent you from learning valuable lessons for future bets. Set Clear Goals For easy matches, confidently choose odds of 1:1 or 1:2. For more challenging matches, opt for 1:0.5 to minimize losses. Setting goals helps you understand your limits and boosts your morale. Cultivate Patience Patience is essential to becoming a professional soccer betting expert. Rushing into difficult matches early on can be risky. Start with smaller matches and incorporate https://soccertips.net/premium-soccer-tips/ to hone your observation and analytical skills. Luck favors those who wait and accumulate experience.
    0 Comments 0 Shares 8469 Views

  • At Trinity Hearing Clinic, we prioritize your hearing health by offering personalized solutions from the world's leading hearing aid manufacturers. Our dedicated hearing specialists conduct thorough tests to assess your individual needs, ensuring a tailored recommendation for cutting-edge hearing aids. With advanced features like Digital Signal Processing, Bluetooth connectivity, Directional Technology, Background Noise Reduction, and multiple processing channels, our latest hearing aids provide unparalleled technological perks.
    https://www.trinityhearingsheffield.co.uk/hearingaidfittings
    At Trinity Hearing Clinic, we prioritize your hearing health by offering personalized solutions from the world's leading hearing aid manufacturers. Our dedicated hearing specialists conduct thorough tests to assess your individual needs, ensuring a tailored recommendation for cutting-edge hearing aids. With advanced features like Digital Signal Processing, Bluetooth connectivity, Directional Technology, Background Noise Reduction, and multiple processing channels, our latest hearing aids provide unparalleled technological perks. https://www.trinityhearingsheffield.co.uk/hearingaidfittings
    0 Comments 0 Shares 7660 Views
  • What Is the Corner Kick Law? Details from the Sports Page

    The information used to make predictions about which team will https://wintips.com/ and by how much they will win is primarily based on the total number of corner kicks taken throughout the match and the handicap odds.

    Preparation and https://wintips.com/football-prediction-app/ about the match are necessary, carefully observing small details, calculating thoroughly, and having contingency plans for possible scenarios.

    Read more: The top 10 https://wintips.com/football-prediction-site/

    The content of this article from https://wintips.com/soccer-tips/ will provide you with what you need to address any questions and enrich your knowledge of football sports.
    What Is the Corner Kick Law? Details from the Sports Page The information used to make predictions about which team will https://wintips.com/ and by how much they will win is primarily based on the total number of corner kicks taken throughout the match and the handicap odds. Preparation and https://wintips.com/football-prediction-app/ about the match are necessary, carefully observing small details, calculating thoroughly, and having contingency plans for possible scenarios. Read more: The top 10 https://wintips.com/football-prediction-site/ The content of this article from https://wintips.com/soccer-tips/ will provide you with what you need to address any questions and enrich your knowledge of football sports.
    WINTIPS.COM
    WinTips - Helping You Win When Playing Online Betting. - WinTips.Com
    WinTips.Com - Review Bookmaker, best betting tool - Help you win on sports betting, casino bet
    0 Comments 0 Shares 9275 Views
  • "Cởi hết đồ ló.t ra "
    Người đàn ông với khuôn mặt sắc xảo tựa như được gọt dũa tỉ mĩ từ bàn tay của tạo hóa, nhìn thì chắc cũng đã ngoài ba mười, nhưng khí chất này tuyệt đối không tầm thường, người đàn ông uy nghiêm cả người toát ra sự ảm đạm lạnh lẽo đến bức người, ngồi trên sofa chiễm chệ vắt véo chân, tay cầm tách trà nhàn nhã ra lệnh.
    Người con gái đang quỳ rạp dưới sàn tay chân run lẩy bẩy, khuôn mặt nhếch nhác đến khó coi. Từ dưới sàn cô cúi người bò đến dưới chân người đàn ông, không chút lòng tự trọng cô hèn mọn mà ôm lấy đôi chân dài của người đàn ông hạ giọng cầu xin:"Tha cho tôi....Xin anh....Chỉ lần này thôi...."
    Người đàn ông với ánh mắt lạnh lẽo, môi nhếch nhẹ, không mẩy may do dự, hất mạnh bàn tay của người con gái kia ra khỏi chân mình.
    Ngồi nhìn người con gái với đôi mắt trong veo có phần hơi bất lực, lại có chút uất ức không thật sự khuất phục. Mày nhướng lên, người đàn ông chậm rãi đặt tách trà xuống bàn, đôi chân hướng về phía người con gái vừa bị chính anh tàn nhẫn hất mạnh đang nằm lăn lóc dưới sàn kia, anh ngồi xuống, vung tay Ϧóþ chặt lấy cằm cô gái như muốn ghì nát nó đi vậy, ép cô phải ngồi dậy trực diện nhìn mình.
    "Mộc Nhiên, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi. Đừng bao giờ dùng ánh mắt này nhìn tôi"
    "Nếu còn để tôi thấy thêm lần nào nữa, tôi nhất định sẽ móc hai mắt của cô ném cho chó ăn đó, nhớ chưa?"
    Thả cằm cô ra, người đàn ông đứng lên, hai tay đút vào túi quần, bước chân thanh thoát quay trở lại sofa ngồi xuống.
    "Nhanh lên"
    "Đừng lãng phí thời gian của tôi"
    Mộc Nhiên nghiến chặt răng nhẫn nhịn, từ dưới sàn chống tay đứng lên, nước mắt giàn giụa, tay run run, cô cởi bỏ từng cúc áo, chiếc áo sơ mi mỏng manh nhanh chóng nằm gọn dưới sàn nhà, khóa kéo quần cũng được mở ra số phận cũng theo chiếc áo kia mà rời khỏi người cô.
    Trên người cô bấy giờ chỉ còn lại duy nhất một bộ nội y trắng tinh.
    "Tiếp tục cởi" Nhìn thấy Mộc Nhiên bắt đầu đơ người đứng đó, lại bắt đầu có ý muốn chống đối, người đàn ông nhìn cô cau mày đầy khó chịu.
    Mi mắt nhòa cả lệ đắng, Mộc Nhiên tiếp tục đưa tay cởi bỏ tất cả các lớp vải còn lại trên người mình xuống, thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ cứ thế phơi bày trước mắt của một người đàn ông.
    "Lại đây"
    Bước chân ngày càng nặng nhọc, cô bước tới đứng trước mặt anh, mi mắt rủ xuống.
    "Biết phải làm gì rồi chứ?"
    "Tốt nhất cô đừng khiến tôi phải nổi giận"
    "Nếu không tôi sẽ chẳng thể đảm bảo mạng sống cho cô đâu"
    Người đàn ông lạnh giọng ra lệnh, hai mắt khép hờ nhàn nhã ngã người ra sau, иgự¢ hơi ưỡn nhẹ về phía trước, lưng tựa vào ghế.
    Mộc Nhiên không chút cam tâm, rụt rè quỳ dưới chân người đàn ông, hai tay chậm rãi cởi từng cúc áo trên người anh ta.
    Tay đã chạm đến lưng quần bỗng nhiên rụt lại, cô sợ lại phải nhìn thấy con quái vật kia, con quái vật đã ђàภђ ђạ tra tấn cô đến bán sống bán ૮ɦếƭ, cô sợ cảm giác bị nó đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào nơi tư mật mỏng manh của mình, sợ từng cơn đau mà nó đem lại mỗi khi càng quét bên trong cơ thể cô.
    "Cô tốt nhất đừng nên thách thức sự kiên nhẫn của tôi"
    Giật mình thức tỉnh, Mộc Nhiên cố nén nổi sợ hãi vào trong, nhắm chặt mắt cô tiếp tục cởi thắt lưng của người đàn ông ra.
    Khóa kéo quần được bàn tay nhỏ nhắn không kém phần run rẩy của cô mở toang, cách một lớp vải của chiếc quần nhỏ màu xám tro kia, cô đã nhìn thấy một con quái vật to lớn trong anh ngẩng cao đầu chờ chực sẵn, một chút nữa thôi nó sẽ tấn công cô, ở trong cô mà ra sức mà càn quấy.
    Nước mắt lại không ngừng rơi xuống, cô thật muốn thoát khỏi nơi này quá!
    Nhưng biết làm sao được, nói cho dễ nghe thì số tiền người đàn ông này chuộc cô chính là khoảng nợ duy nhất níu chân cô ở lại bên cạnh anh ta. Nhưng nếu nói trắng ra thì chính là người đàn ông này đã mua cô về đây.
    Hai tuần rồi, hai tuần cô ở bên cạnh người đàn ông này, là hai tuần cô chưa từng được nhìn thấy ánh mặt trời.
    Kể ra cũng thật nực cười, hai mươi mấy năm cô làm trâu làm ngựa để phục vụ cho cái gọi là gia đình, ấy vậy mà chẳng ai thương tiếc hay biết ơn tấm thân nhỏ bé này, ngược lại còn bị chính người cha ruột cùng người mẹ kế trẻ tuổi của mình đem bán cho một lũ chuyên mua bán phụ nữ để làm gái.
    Mấy ngày liền cô bị chúng đem nhốt vào một nhà kho tối tăm đầy bẩn thỉu, ngày ngày chúng dã man ђàภђ ђạ tra tấn bắt cô phải quy hàng mà nhu thuận chúng. Cuối cùng sức lực nhỏ bé chẳng còn đủ sức để chống đối nữa.
    Ngày đầu tiên cô đến hộp đêm để tiếp rượu cũng là lần đầu tiên cô gặp được người đàn ông này, khi ấy không biết sao anh lại mở lời chuộc cô. Ban đầu cô thật chẳng biết anh đã dùng cách nào mà có thể dễ dàng đưa cô đi như thế, nhưng cô cũng chẳng quan tâm đến, cô chỉ cần biết bản thân cô được thoát khỏi cái nơi quỷ quái này là được rồi, lúc ấy cô hạnh phúc lắm, cô còn ngây thơ tự ảo tưởng người đàn ông này đang cứu lấy mình mà lòng thầm mang ơn.
    Ai mà có ngờ, mộng tưởng của cô đã vỡ, khi cô biết rằng ý định của người đàn ông này cũng chẳng khác gì bọn вυôи иgườι kia là mấy. Anh chính là mua cô về, mua cô về chỉ là để thỏa mãn con thú tính trong người của anh ta mà thôi.
    Cô thật sự không biết anh là ai, cô cũng chẳng biết anh đến từ đâu. Cô chỉ biết anh là kẻ ngày đêm cùng cô triền miên.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    "Cởi hết đồ ló.t ra " Người đàn ông với khuôn mặt sắc xảo tựa như được gọt dũa tỉ mĩ từ bàn tay của tạo hóa, nhìn thì chắc cũng đã ngoài ba mười, nhưng khí chất này tuyệt đối không tầm thường, người đàn ông uy nghiêm cả người toát ra sự ảm đạm lạnh lẽo đến bức người, ngồi trên sofa chiễm chệ vắt véo chân, tay cầm tách trà nhàn nhã ra lệnh. Người con gái đang quỳ rạp dưới sàn tay chân run lẩy bẩy, khuôn mặt nhếch nhác đến khó coi. Từ dưới sàn cô cúi người bò đến dưới chân người đàn ông, không chút lòng tự trọng cô hèn mọn mà ôm lấy đôi chân dài của người đàn ông hạ giọng cầu xin:"Tha cho tôi....Xin anh....Chỉ lần này thôi...." Người đàn ông với ánh mắt lạnh lẽo, môi nhếch nhẹ, không mẩy may do dự, hất mạnh bàn tay của người con gái kia ra khỏi chân mình. Ngồi nhìn người con gái với đôi mắt trong veo có phần hơi bất lực, lại có chút uất ức không thật sự khuất phục. Mày nhướng lên, người đàn ông chậm rãi đặt tách trà xuống bàn, đôi chân hướng về phía người con gái vừa bị chính anh tàn nhẫn hất mạnh đang nằm lăn lóc dưới sàn kia, anh ngồi xuống, vung tay Ϧóþ chặt lấy cằm cô gái như muốn ghì nát nó đi vậy, ép cô phải ngồi dậy trực diện nhìn mình. "Mộc Nhiên, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi. Đừng bao giờ dùng ánh mắt này nhìn tôi" "Nếu còn để tôi thấy thêm lần nào nữa, tôi nhất định sẽ móc hai mắt của cô ném cho chó ăn đó, nhớ chưa?" Thả cằm cô ra, người đàn ông đứng lên, hai tay đút vào túi quần, bước chân thanh thoát quay trở lại sofa ngồi xuống. "Nhanh lên" "Đừng lãng phí thời gian của tôi" Mộc Nhiên nghiến chặt răng nhẫn nhịn, từ dưới sàn chống tay đứng lên, nước mắt giàn giụa, tay run run, cô cởi bỏ từng cúc áo, chiếc áo sơ mi mỏng manh nhanh chóng nằm gọn dưới sàn nhà, khóa kéo quần cũng được mở ra số phận cũng theo chiếc áo kia mà rời khỏi người cô. Trên người cô bấy giờ chỉ còn lại duy nhất một bộ nội y trắng tinh. "Tiếp tục cởi" Nhìn thấy Mộc Nhiên bắt đầu đơ người đứng đó, lại bắt đầu có ý muốn chống đối, người đàn ông nhìn cô cau mày đầy khó chịu. Mi mắt nhòa cả lệ đắng, Mộc Nhiên tiếp tục đưa tay cởi bỏ tất cả các lớp vải còn lại trên người mình xuống, thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ cứ thế phơi bày trước mắt của một người đàn ông. "Lại đây" Bước chân ngày càng nặng nhọc, cô bước tới đứng trước mặt anh, mi mắt rủ xuống. "Biết phải làm gì rồi chứ?" "Tốt nhất cô đừng khiến tôi phải nổi giận" "Nếu không tôi sẽ chẳng thể đảm bảo mạng sống cho cô đâu" Người đàn ông lạnh giọng ra lệnh, hai mắt khép hờ nhàn nhã ngã người ra sau, иgự¢ hơi ưỡn nhẹ về phía trước, lưng tựa vào ghế. Mộc Nhiên không chút cam tâm, rụt rè quỳ dưới chân người đàn ông, hai tay chậm rãi cởi từng cúc áo trên người anh ta. Tay đã chạm đến lưng quần bỗng nhiên rụt lại, cô sợ lại phải nhìn thấy con quái vật kia, con quái vật đã ђàภђ ђạ tra tấn cô đến bán sống bán ૮ɦếƭ, cô sợ cảm giác bị nó đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào nơi tư mật mỏng manh của mình, sợ từng cơn đau mà nó đem lại mỗi khi càng quét bên trong cơ thể cô. "Cô tốt nhất đừng nên thách thức sự kiên nhẫn của tôi" Giật mình thức tỉnh, Mộc Nhiên cố nén nổi sợ hãi vào trong, nhắm chặt mắt cô tiếp tục cởi thắt lưng của người đàn ông ra. Khóa kéo quần được bàn tay nhỏ nhắn không kém phần run rẩy của cô mở toang, cách một lớp vải của chiếc quần nhỏ màu xám tro kia, cô đã nhìn thấy một con quái vật to lớn trong anh ngẩng cao đầu chờ chực sẵn, một chút nữa thôi nó sẽ tấn công cô, ở trong cô mà ra sức mà càn quấy. Nước mắt lại không ngừng rơi xuống, cô thật muốn thoát khỏi nơi này quá! Nhưng biết làm sao được, nói cho dễ nghe thì số tiền người đàn ông này chuộc cô chính là khoảng nợ duy nhất níu chân cô ở lại bên cạnh anh ta. Nhưng nếu nói trắng ra thì chính là người đàn ông này đã mua cô về đây. Hai tuần rồi, hai tuần cô ở bên cạnh người đàn ông này, là hai tuần cô chưa từng được nhìn thấy ánh mặt trời. Kể ra cũng thật nực cười, hai mươi mấy năm cô làm trâu làm ngựa để phục vụ cho cái gọi là gia đình, ấy vậy mà chẳng ai thương tiếc hay biết ơn tấm thân nhỏ bé này, ngược lại còn bị chính người cha ruột cùng người mẹ kế trẻ tuổi của mình đem bán cho một lũ chuyên mua bán phụ nữ để làm gái. Mấy ngày liền cô bị chúng đem nhốt vào một nhà kho tối tăm đầy bẩn thỉu, ngày ngày chúng dã man ђàภђ ђạ tra tấn bắt cô phải quy hàng mà nhu thuận chúng. Cuối cùng sức lực nhỏ bé chẳng còn đủ sức để chống đối nữa. Ngày đầu tiên cô đến hộp đêm để tiếp rượu cũng là lần đầu tiên cô gặp được người đàn ông này, khi ấy không biết sao anh lại mở lời chuộc cô. Ban đầu cô thật chẳng biết anh đã dùng cách nào mà có thể dễ dàng đưa cô đi như thế, nhưng cô cũng chẳng quan tâm đến, cô chỉ cần biết bản thân cô được thoát khỏi cái nơi quỷ quái này là được rồi, lúc ấy cô hạnh phúc lắm, cô còn ngây thơ tự ảo tưởng người đàn ông này đang cứu lấy mình mà lòng thầm mang ơn. Ai mà có ngờ, mộng tưởng của cô đã vỡ, khi cô biết rằng ý định của người đàn ông này cũng chẳng khác gì bọn вυôи иgườι kia là mấy. Anh chính là mua cô về, mua cô về chỉ là để thỏa mãn con thú tính trong người của anh ta mà thôi. Cô thật sự không biết anh là ai, cô cũng chẳng biết anh đến từ đâu. Cô chỉ biết anh là kẻ ngày đêm cùng cô triền miên. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 6574 Views
  • Trời mưa như trút nước, bầu trời tối đen. Chiếc xe bán tải vẫn chầm chậm bò qua đoạn đường lầy lội, để đến vùng biên giới kịp trời sáng.
    - Chị ơi! Đường hơi xốc, chị cố chịu nhé.
    - Ừ! Không sao đâu em, mưa lớn quá, lái chậm thôi, an toàn trên hết.
    - Dạ! Số chị sao mà cực quá. Thân gái bôn ba toàn đêm hôm.
    Nhiên cười trừ. Ánh mắt long lanh mang nổi buồn khó nói. Cô còn trẻ và đẹp lắm, nhưng đôi mắt cô luôn u buồn, vì sao ư, vì cuộc đời cô có vui đâu. Cô tên An Nhiên, ba mẹ mong cô có cuộc sống vui vẻ, bình yên. Dường như trời cao thường ganh ghét phận má hồng. Đang miên mang suy nghĩ, bỗng " kettttt! Két!!!!". Xe đột nhiên thắng gấp khiến An Nhiên đổ nhào về phía trước. Đầu đập vào xe, đang xoa xoa đầu, quay qua tính hỏi Đức sao lái xe kì vậy thì thấy mặt Đức tái mét, miệng lắp bắp không nói nên lời. Nhiên quay lại nhìn ra trước xe, xác người đàn ông đầy máu đang nằm nửa người trên capo xe. Nhiên há hốc, trợn mắt, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh mở cửa xe chạy ra xem người thanh niên ấy.
    - May quá, anh ta còn sống. Đức, Đức! Mau phụ chị khiêng anh ấy lên xe đi bệnh viện mau. Trễ là không xong đó.
    Lúc này. Đức mới hoàn hồn, xuống xe phụ Nhiên đỡ người thanh niên kia lên xe. Nhiên ngồi băng ghế sau, cho anh ta gối đầu lên đùi mình. Đầu người thanh niên kia mềm nhũn như trái chuối. Nhiên quá hoảng sợ, chỉ biết dùng hai bàn tay bịt chặt vết thương, máu từ vết thương khá dài cứ tuôn ra xối xả. Ngay lập tức, Nhiên cởϊ áσ khoác đắp lên anh ta, sau đó luồn tay cởϊ áσ trong, lấy ra đè lên vết thương. Áo đúc không gọng loại dày nên hút máu khá ổn.
    .Mặt anh ta tái nhợt, không động đậy. Lòng cầu trời cho anh ấy qua khỏi. Nếu không, cô mắc tội tày trời rồi. Nhưng nhiên không để ý, vết thương kia không phải do bị đâm xe, mà là vết của thanh vuông bằng sắt đập vào. Đức quá hoảng loạn cũng ráng lái xe bằng tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện.
    Tới bệnh viện, trời cũng hửng sáng. Anh ta được đẩy vào phòng cấp cứu. Nhiên ngồi đợi ở ngoài, Nhiên rất sốt ruột, không hiểu sao Đức chạy xe rất chậm, mà vẫn đυ.ng phải người như thế, anh ta có mệnh hệ gì thì tội cho Đức không. Cô ngồi xuống ghế, xoa xoa mi tâm. Có áo khoác choàng lên vai Nhiên. Cô ngước lên nhìn, thì ra là Đức. Anh ta nhìn Nhiên gãi đầu ngượng ngùng:
    - Chị khoác áo đi, áo chị mặc mỏng lắm.
    Nhiên mới nhớ ra cô không mặc áσ ɭóŧ, mà áo sơ mi voan trắng của Nhiên mỏng thật. Nhiên mặc áo khoác vào, chiếc áo vẫn còn vương vất mùi hương nước hoa nam nhàn nhạt, xen lẫn vị tanh của máu thật khó ngửi. Có lẽ Đức nhặt lúc đẩy thanh niên kia vô phòng cấp cứu rớt lại. Nhiên mỉm cười cảm ơn Đức, rồi lại ngồi xuống hóng vào phòng cấp cứu. Đức là chàng trai trong sáng và lương thiện, tương lai còn dài, không thể chôn vùi tuổi trẻ trong tù được. Chỉ cần người đàn ông kia tỉnh lại, dù đổi cả gia tài Nhiên cũng chịu. Đức không chỉ là nhân viên, còn là người bạn tri kỉ, quan trọng là ân nhân cứu mạng của Nhiên. Cửa phòng cấp cứu bật mở, nữ y tá bước ra:
    - xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?
    - Là tôi!
    - Chị là???
    - À, tôi, tôi là, tôi là vợ của anh ấy. Xin hỏi anh ta sao rồi.
    Nữ y tá nhìn Nhiên lạ lùng, vợ chồng sao lại lúng túng nhỉ, lại còn dùng "anh ta". Nhưng nhìn tay Nhiên đúng là có đeo nhẫn cưới, nên nghĩ chắc hai vợ chồng đang giận nhau, cũng không mảy may nghi ngờ.
    - Anh ấy bị va đập mạnh ở đầu, tụ máu não. Phải chuyển lên bệnh viện Chợ Rẫy để mổ, ở đó chuyên khoa hơn. Chi phí khoảng 300 triệu. Chị chuẩn bị giấy tờ làm thủ tục chuyển viện rồi ra xe cấp cứu.
    - Giấy tờ? Tôi cần giấy tờ gì vậy chị?
    - CMND là được rồi. Có bảo hiểm y tế càng tốt.
    - CMND!!! Chị, chị làm ơn lục thử trong người anh ta. Do chúng tôi đi lấy hàng, không biết anh có mang chứng minh theo không?
    Vừa nói, Nhiên vừa móc Ϧóþ dúi vào tay y tá tờ 200k, mặt rất khẩn khoản. Nữ y tá nhìn thấy tờ tiền cũng vui vẻ hẳn, gật đầu quay vô lục người bệnh nhân tìm chứng minh thư. Lục được cái Ϧóþ, ra đưa cho Nhiên.
    - Chị xem có chứng minh không rồi ra làm thủ tục. Nếu không có, chị đứng ra bảo lãnh là được.
    Nhiên cầm cái Ϧóþ, gật gật đầu cảm ơn nữ y tá. Cô ta đưa Ϧóþ xong quay lại vô phòng cấp cứu. Nhiên mở Ϧóþ ra xem, chỉ thấy chứng minh thư của ông già hơn 50 tuổi, người dân tộc. Có mấy tờ 100 USD và vài đồng bạc lẻ. Nhiên quái lạ, nhìn anh ta đâu có già dữ vậy, người dân tộc sao có nhiều tiền đô, mà chỉ có mấy chục ngàn tiền Việt. Nhưng kệ, cứu sống trước rồi tính sau. Nhiên ra làm thủ tục rồi nhanh về bệnh viện Chợ Rẫy thành phố Hồ Chí Minh.
    Xe về đến Thành Phố cũng hơn 3 giờ chiều, Nhiên phải tranh thủ ra ngân hàng rút 300 triệu đóng viện phí. Số tiền tính mua hàng, mà thôi kệ đi. Qua được nạn này rồi tính tiếp. Đức chở Nhiên ra ngân hàng, áy náy nói:
    - Chị Nhiên! Hay là em ra đầu thú. Chị cần tiền cho lô hàng này, chị ăn nói sao với khách hàng?
    - Em yên tâm, dù em đầu thú hay không thì chị vẫn cứu anh ấy. Vì chị đã nhận người ta làm "chồng" rồi.
    Đức trố mắt ngạc nhiên, Nhiên phì cười:
    - Ngốc quá! Mạng người mà em, cứu được thì cứu. Mình đυ.ng người ta ra nông nổi này, mình phải có trách nhiệm. Đâu phải cứ tự thú là xong hết đâu em. Tiền chị làm ra được, nhưng sinh mạng con người không mua được. Em hiểu chị mà, đúng không?
    Đức gật gù. Nhiên luôn tốt như thế. Năm xưa, cũng chính Nhiên cứu vớt Đức ra khỏi vũng bùn, cho anh học nghề lái xe, cho công việc, nơi ăn chốn ở tử tế. Theo Nhiên đã năm năm, anh biết Nhiên rất lương thiện, nhưng sao cuộc sống trêu ngươi, chồng Nhiên là tên công tử ăn chơi đua đòi. Nhiên không sanh được con nên bị gia đình chồng ghét bỏ, chì chiết "cây độc không trái, gái độc không con". Nhiên chỉ biết ôm lỗi về mình nhẫn nhịn sống qua ngày. Nhà chồng khinh ra mặt, muốn ép Nhiên chấp nhận cho chồng cưới vợ nhỏ sanh con. Nhưng li dị thì họ không chịu, bởi tuy nhà Nhiên nghèo, nhưng Nhiên giỏi kiếm tiền và tháo vát việc nhà. Họ cần cô osin không công và máy in tiền thoải mái. Bản thân Nhiên vì danh dự gia đình nên chịu đựng. Nhưng tức nước vỡ bờ, Nhiên phải bỏ trốn đi trong đêm, giả vờ nhảy sông tự tử để rời xa gia đình nhơ nhớp đó, và bảo toàn danh dự cho gia đình cô. Vì ba chồng Nhiên tính ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Nhiên, cô vùng vằng, đạp vô hạ bộ ông ta rồi bỏ chạy. Chạy ra cửa thì bị người làm bắt lại. Cô cố tình la lớn để chòm xóm ra xem, Nhiên xé rách vai áo, xé thêm ống quần dài, bộ dạng thật thảm hại. Tương kế tựu kế, cho lối xóm chứng kiến sự thối nát của gia đình chồng, và gieo mình tự tử. Quyết tâm tìm lại sự sống trong cái ૮ɦếƭ, làm lại cuộc đời.
    Hai ngày sau, trải qua cuộc đại phẩu, cuối cùng người kia cũng tỉnh. Lúc này, Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.
    - Anh tỉnh rồi à? Thấy chỗ nào không khỏe không?
    - Tôi! Tôi đau đầu quá. Đây là đâu?
    - Đây là bệnh viện, anh bị tai nạn.
    - Tôi! Sao tôi không nhớ gì hết, đầu tôi đau quá. Tôi là ai? Cô biết tôi là ai không?
    Trời! Đừng nói anh bị mất trí nhớ nhé, đây đâu phải phim, và mình cũng không muốn làm nữ chính. Hay tính ăn vạ đây. Đừng thấy bà chị đây có chút nhan sắc, thêm chút tiền thì ăn vạ nha cưng. Nhìn cưng đâu đến nổi. Nhiên cười mỉa! Muốn đóng phim á, chị chiều theo em nhá. Nhiên chạy vội gọi bác sĩ, vạch trần tính ăn vạ của hắn. Bác sĩ sau khi xem xét mọi thứ, liền kêu Nhiên qua phòng riêng nói chuyện, sợ bệnh nhân kích động.
    - Thưa chị, anh nhà có thể bị mất trí nhớ tạm thới
    - WTF!!! Mất trí á????
    - Chỉ tạm thời thôi, vì máu bầm còn đọng ít trong não, trong mạch máu quá nhỏ không thể mổ được. Nên uống thuốc theo toa thì máu bầm tự tan.
    - Máu bầm tan hết trong bao lâu? Anh ta sẽ nhớ lại phải không?
    - Tôi chắc chắn máu bầm sẽ tan, nhưng trí nhớ thì không chắc. Y học chỉ khắc phục thứ hữu hình. Còn vô hình chắc phải nhờ tác động của người nhà rồi. Vợ chồng gắn kết, chị thường xuyên kể anh nhà nghe kỉ niệm gia đình, có thể anh ấy mau phục hồi trí nhớ.
    - Hảaaaaaaaa!
    Nhiên chỉ biết cười méo xệch, ách giữa đàng đem quàng vô cổ. Mà bỏ anh ta cũng không xong. Thôi đành cưu mang vậy, cũng như với Đức thôi. Nhiên thở dài, chào bác sĩ rồi đi về phòng bệnh. Quan sát người thanh niên hồi lâu, Nhiên chỉ biết cảm thán. Cao ráo, đẹp trai, da trắng mịn như con gái mà là ông già người dân tộc hơn 50 tuổi à, lạ nhỉ. Biết nhà anh ta ở đâu ngoài quê quán Pleiku. Thôi kệ, tạm thời làm "chồng" tui đi, khi nào nhớ lại tính sau. Chứ bỏ cũng không được. Nhiên nở nụ cười giả tạo.
    - Anh nghỉ ngơi đi. Tôi xuống căn tin mua cháo cho anh.
    - Nhưng! Tôi là gì của cô.
    - Chồng tôi!
    - Vậy tôi tên gì?
    - Lượm!
    Nhiên quay mặt đi ra cửa, nở nụ cười bí hiểm. Đây là nụ cười mở đầu chuỗi ngày đầy kịch tính của cuộc đời cô.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Trời mưa như trút nước, bầu trời tối đen. Chiếc xe bán tải vẫn chầm chậm bò qua đoạn đường lầy lội, để đến vùng biên giới kịp trời sáng. - Chị ơi! Đường hơi xốc, chị cố chịu nhé. - Ừ! Không sao đâu em, mưa lớn quá, lái chậm thôi, an toàn trên hết. - Dạ! Số chị sao mà cực quá. Thân gái bôn ba toàn đêm hôm. Nhiên cười trừ. Ánh mắt long lanh mang nổi buồn khó nói. Cô còn trẻ và đẹp lắm, nhưng đôi mắt cô luôn u buồn, vì sao ư, vì cuộc đời cô có vui đâu. Cô tên An Nhiên, ba mẹ mong cô có cuộc sống vui vẻ, bình yên. Dường như trời cao thường ganh ghét phận má hồng. Đang miên mang suy nghĩ, bỗng " kettttt! Két!!!!". Xe đột nhiên thắng gấp khiến An Nhiên đổ nhào về phía trước. Đầu đập vào xe, đang xoa xoa đầu, quay qua tính hỏi Đức sao lái xe kì vậy thì thấy mặt Đức tái mét, miệng lắp bắp không nói nên lời. Nhiên quay lại nhìn ra trước xe, xác người đàn ông đầy máu đang nằm nửa người trên capo xe. Nhiên há hốc, trợn mắt, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh mở cửa xe chạy ra xem người thanh niên ấy. - May quá, anh ta còn sống. Đức, Đức! Mau phụ chị khiêng anh ấy lên xe đi bệnh viện mau. Trễ là không xong đó. Lúc này. Đức mới hoàn hồn, xuống xe phụ Nhiên đỡ người thanh niên kia lên xe. Nhiên ngồi băng ghế sau, cho anh ta gối đầu lên đùi mình. Đầu người thanh niên kia mềm nhũn như trái chuối. Nhiên quá hoảng sợ, chỉ biết dùng hai bàn tay bịt chặt vết thương, máu từ vết thương khá dài cứ tuôn ra xối xả. Ngay lập tức, Nhiên cởϊ áσ khoác đắp lên anh ta, sau đó luồn tay cởϊ áσ trong, lấy ra đè lên vết thương. Áo đúc không gọng loại dày nên hút máu khá ổn. .Mặt anh ta tái nhợt, không động đậy. Lòng cầu trời cho anh ấy qua khỏi. Nếu không, cô mắc tội tày trời rồi. Nhưng nhiên không để ý, vết thương kia không phải do bị đâm xe, mà là vết của thanh vuông bằng sắt đập vào. Đức quá hoảng loạn cũng ráng lái xe bằng tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện. Tới bệnh viện, trời cũng hửng sáng. Anh ta được đẩy vào phòng cấp cứu. Nhiên ngồi đợi ở ngoài, Nhiên rất sốt ruột, không hiểu sao Đức chạy xe rất chậm, mà vẫn đυ.ng phải người như thế, anh ta có mệnh hệ gì thì tội cho Đức không. Cô ngồi xuống ghế, xoa xoa mi tâm. Có áo khoác choàng lên vai Nhiên. Cô ngước lên nhìn, thì ra là Đức. Anh ta nhìn Nhiên gãi đầu ngượng ngùng: - Chị khoác áo đi, áo chị mặc mỏng lắm. Nhiên mới nhớ ra cô không mặc áσ ɭóŧ, mà áo sơ mi voan trắng của Nhiên mỏng thật. Nhiên mặc áo khoác vào, chiếc áo vẫn còn vương vất mùi hương nước hoa nam nhàn nhạt, xen lẫn vị tanh của máu thật khó ngửi. Có lẽ Đức nhặt lúc đẩy thanh niên kia vô phòng cấp cứu rớt lại. Nhiên mỉm cười cảm ơn Đức, rồi lại ngồi xuống hóng vào phòng cấp cứu. Đức là chàng trai trong sáng và lương thiện, tương lai còn dài, không thể chôn vùi tuổi trẻ trong tù được. Chỉ cần người đàn ông kia tỉnh lại, dù đổi cả gia tài Nhiên cũng chịu. Đức không chỉ là nhân viên, còn là người bạn tri kỉ, quan trọng là ân nhân cứu mạng của Nhiên. Cửa phòng cấp cứu bật mở, nữ y tá bước ra: - xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân? - Là tôi! - Chị là??? - À, tôi, tôi là, tôi là vợ của anh ấy. Xin hỏi anh ta sao rồi. Nữ y tá nhìn Nhiên lạ lùng, vợ chồng sao lại lúng túng nhỉ, lại còn dùng "anh ta". Nhưng nhìn tay Nhiên đúng là có đeo nhẫn cưới, nên nghĩ chắc hai vợ chồng đang giận nhau, cũng không mảy may nghi ngờ. - Anh ấy bị va đập mạnh ở đầu, tụ máu não. Phải chuyển lên bệnh viện Chợ Rẫy để mổ, ở đó chuyên khoa hơn. Chi phí khoảng 300 triệu. Chị chuẩn bị giấy tờ làm thủ tục chuyển viện rồi ra xe cấp cứu. - Giấy tờ? Tôi cần giấy tờ gì vậy chị? - CMND là được rồi. Có bảo hiểm y tế càng tốt. - CMND!!! Chị, chị làm ơn lục thử trong người anh ta. Do chúng tôi đi lấy hàng, không biết anh có mang chứng minh theo không? Vừa nói, Nhiên vừa móc Ϧóþ dúi vào tay y tá tờ 200k, mặt rất khẩn khoản. Nữ y tá nhìn thấy tờ tiền cũng vui vẻ hẳn, gật đầu quay vô lục người bệnh nhân tìm chứng minh thư. Lục được cái Ϧóþ, ra đưa cho Nhiên. - Chị xem có chứng minh không rồi ra làm thủ tục. Nếu không có, chị đứng ra bảo lãnh là được. Nhiên cầm cái Ϧóþ, gật gật đầu cảm ơn nữ y tá. Cô ta đưa Ϧóþ xong quay lại vô phòng cấp cứu. Nhiên mở Ϧóþ ra xem, chỉ thấy chứng minh thư của ông già hơn 50 tuổi, người dân tộc. Có mấy tờ 100 USD và vài đồng bạc lẻ. Nhiên quái lạ, nhìn anh ta đâu có già dữ vậy, người dân tộc sao có nhiều tiền đô, mà chỉ có mấy chục ngàn tiền Việt. Nhưng kệ, cứu sống trước rồi tính sau. Nhiên ra làm thủ tục rồi nhanh về bệnh viện Chợ Rẫy thành phố Hồ Chí Minh. Xe về đến Thành Phố cũng hơn 3 giờ chiều, Nhiên phải tranh thủ ra ngân hàng rút 300 triệu đóng viện phí. Số tiền tính mua hàng, mà thôi kệ đi. Qua được nạn này rồi tính tiếp. Đức chở Nhiên ra ngân hàng, áy náy nói: - Chị Nhiên! Hay là em ra đầu thú. Chị cần tiền cho lô hàng này, chị ăn nói sao với khách hàng? - Em yên tâm, dù em đầu thú hay không thì chị vẫn cứu anh ấy. Vì chị đã nhận người ta làm "chồng" rồi. Đức trố mắt ngạc nhiên, Nhiên phì cười: - Ngốc quá! Mạng người mà em, cứu được thì cứu. Mình đυ.ng người ta ra nông nổi này, mình phải có trách nhiệm. Đâu phải cứ tự thú là xong hết đâu em. Tiền chị làm ra được, nhưng sinh mạng con người không mua được. Em hiểu chị mà, đúng không? Đức gật gù. Nhiên luôn tốt như thế. Năm xưa, cũng chính Nhiên cứu vớt Đức ra khỏi vũng bùn, cho anh học nghề lái xe, cho công việc, nơi ăn chốn ở tử tế. Theo Nhiên đã năm năm, anh biết Nhiên rất lương thiện, nhưng sao cuộc sống trêu ngươi, chồng Nhiên là tên công tử ăn chơi đua đòi. Nhiên không sanh được con nên bị gia đình chồng ghét bỏ, chì chiết "cây độc không trái, gái độc không con". Nhiên chỉ biết ôm lỗi về mình nhẫn nhịn sống qua ngày. Nhà chồng khinh ra mặt, muốn ép Nhiên chấp nhận cho chồng cưới vợ nhỏ sanh con. Nhưng li dị thì họ không chịu, bởi tuy nhà Nhiên nghèo, nhưng Nhiên giỏi kiếm tiền và tháo vát việc nhà. Họ cần cô osin không công và máy in tiền thoải mái. Bản thân Nhiên vì danh dự gia đình nên chịu đựng. Nhưng tức nước vỡ bờ, Nhiên phải bỏ trốn đi trong đêm, giả vờ nhảy sông tự tử để rời xa gia đình nhơ nhớp đó, và bảo toàn danh dự cho gia đình cô. Vì ba chồng Nhiên tính ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Nhiên, cô vùng vằng, đạp vô hạ bộ ông ta rồi bỏ chạy. Chạy ra cửa thì bị người làm bắt lại. Cô cố tình la lớn để chòm xóm ra xem, Nhiên xé rách vai áo, xé thêm ống quần dài, bộ dạng thật thảm hại. Tương kế tựu kế, cho lối xóm chứng kiến sự thối nát của gia đình chồng, và gieo mình tự tử. Quyết tâm tìm lại sự sống trong cái ૮ɦếƭ, làm lại cuộc đời. Hai ngày sau, trải qua cuộc đại phẩu, cuối cùng người kia cũng tỉnh. Lúc này, Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm. - Anh tỉnh rồi à? Thấy chỗ nào không khỏe không? - Tôi! Tôi đau đầu quá. Đây là đâu? - Đây là bệnh viện, anh bị tai nạn. - Tôi! Sao tôi không nhớ gì hết, đầu tôi đau quá. Tôi là ai? Cô biết tôi là ai không? Trời! Đừng nói anh bị mất trí nhớ nhé, đây đâu phải phim, và mình cũng không muốn làm nữ chính. Hay tính ăn vạ đây. Đừng thấy bà chị đây có chút nhan sắc, thêm chút tiền thì ăn vạ nha cưng. Nhìn cưng đâu đến nổi. Nhiên cười mỉa! Muốn đóng phim á, chị chiều theo em nhá. Nhiên chạy vội gọi bác sĩ, vạch trần tính ăn vạ của hắn. Bác sĩ sau khi xem xét mọi thứ, liền kêu Nhiên qua phòng riêng nói chuyện, sợ bệnh nhân kích động. - Thưa chị, anh nhà có thể bị mất trí nhớ tạm thới - WTF!!! Mất trí á???? - Chỉ tạm thời thôi, vì máu bầm còn đọng ít trong não, trong mạch máu quá nhỏ không thể mổ được. Nên uống thuốc theo toa thì máu bầm tự tan. - Máu bầm tan hết trong bao lâu? Anh ta sẽ nhớ lại phải không? - Tôi chắc chắn máu bầm sẽ tan, nhưng trí nhớ thì không chắc. Y học chỉ khắc phục thứ hữu hình. Còn vô hình chắc phải nhờ tác động của người nhà rồi. Vợ chồng gắn kết, chị thường xuyên kể anh nhà nghe kỉ niệm gia đình, có thể anh ấy mau phục hồi trí nhớ. - Hảaaaaaaaa! Nhiên chỉ biết cười méo xệch, ách giữa đàng đem quàng vô cổ. Mà bỏ anh ta cũng không xong. Thôi đành cưu mang vậy, cũng như với Đức thôi. Nhiên thở dài, chào bác sĩ rồi đi về phòng bệnh. Quan sát người thanh niên hồi lâu, Nhiên chỉ biết cảm thán. Cao ráo, đẹp trai, da trắng mịn như con gái mà là ông già người dân tộc hơn 50 tuổi à, lạ nhỉ. Biết nhà anh ta ở đâu ngoài quê quán Pleiku. Thôi kệ, tạm thời làm "chồng" tui đi, khi nào nhớ lại tính sau. Chứ bỏ cũng không được. Nhiên nở nụ cười giả tạo. - Anh nghỉ ngơi đi. Tôi xuống căn tin mua cháo cho anh. - Nhưng! Tôi là gì của cô. - Chồng tôi! - Vậy tôi tên gì? - Lượm! Nhiên quay mặt đi ra cửa, nở nụ cười bí hiểm. Đây là nụ cười mở đầu chuỗi ngày đầy kịch tính của cuộc đời cô. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 3648 Views
  • "Điềm Điềm, kia không phải bạn trai của cậu sao?"
    Hạ Điềm đang đứng chờ xe buýt đột nhiên bị người bên cạnh kéo tay, có chút phản ứng không kịp. Cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn theo ngón tay của bạn tốt, chân mày không khỏi nhăn chặt lại.
    Xuyên qua cửa kính của một nhà hàng kiểu Pháp, Hạ Điềm nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau, kề sát mặt lại gần, vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ.
    Mà nam nhân ngồi ở đó, đúng là bạn trai của cô!
    Bà nội nó, chẳng lẽ cô bị cắm sừng sao?
    "Tô Ngữ, chúng ta đi qua đó xem một chút." Hạ Điềm nhanh chóng quyết định.
    Tô Ngữ nghe cô nói liền kéo tay áo lên, hùng hổ đáp: "Được, chúng ta đi đánh ghen! Bà đây đập ૮ɦếƭ tên nam nhân thối kia!"
    "Khụ, cậu bình tĩnh đã, chúng ta đi qua nói chuyện, còn chưa biết sự thật ra sao, không thể động tay động chân được." Hạ Điềm nhẹ giọng khuyên bảo, trong lòng thật ra lại đang nghĩ lát nữa cô nên đánh lên mặt hay đạp vào giữa háng tên đàn ông khốn kiếp kia.
    Tô Ngữ nghe thấy không được đánh ghen thì có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh tay lôi kéo Hạ Điềm hướng đến quán ăn kia. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hai người nghĩ vậy nên lén lút đi vào từ cửa bên trái rồi ngồi xuống, ngay sát sau lưng nam nhân.
    Hạ Điềm thật bình tĩnh cầm cốc nước lọc lên uống một ngụm, không có chút dáng vẻ nóng nảy nào. Mái tóc xoăn dài màu nâu tùy tiện xõa xuống, áo trễ vai ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn để lộ phần da thịt mịn màng. Khuôn mặt cô tuy không phải quá xinh đẹp nhưng bù lại thuộc diện dễ gây thiện cảm cho người khác, đặc biệt là đôi mắt đen có hồn, mỗi khi chớp một cái liền có cảm giác long lanh ánh nước vô cùng thu hút.
    "Gia Vinh, khi nào anh mới giới thiệu em cho bạn của anh đây? Người ta đợi thật lâu rồi! Anh nói chờ một thời gian, em chờ đến lúc này cũng hơn ba tháng đó!"
    Giọng nữ mềm mại uyển chuyển vang lên sau lưng, Hạ Điềm híp mắt, đột nhiên cười cười nhìn Tô Ngữ. Được rồi, cô vốn định đến đây nghe thử xem bạn trai có thật sự phản bội mình hay không, nhưng nghe một câu này là đủ biết, cô bị cắm sừng, còn cắm hơn ba tháng nay!
    "Anh thật sự không thích đem chuyện tình cảm ra khoe khoang, cho nên chờ đến lúc thích hợp, anh sẽ dẫn em ra mắt gia đình luôn, có được không?"
    Lúc này là giọng nam mang theo ý dụ dỗ, Tô Ngữ nghe xong trợn trắng mắt, thiếu chút nữa nhịn không được mà xông qua đạp vào mặt tên Lý Gia Vinh kia vài cái! Ra mắt gia đình? Vậy bạn gái của hắn ở đây thì hắn quăng cho ai?
    Hạ Điềm vẫn chưa nhúc nhích, trong lòng cũng có chút khó chịu nhưng không muốn phản ứng thái quá, chỉ tổ làm mất mặt mũi mình ở nơi đông người. Cô và Lý Gia Vinh này qua lại được năm tháng mà thôi, cùng lắm thì chia tay, sao phải làm khó cô gái kia chứ? Cùng là phụ nữ với nhau, bọn họ đều bị lừa gạt...
    "Được rồi, chuyện ra mắt gia đình em không gấp, chẳng qua bao giờ anh mới đá con nhỏ họ Hạ kia?"
    Rắc.
    Tô Ngữ nghe được âm thanh răng rắc, chợt thấy lạnh sống lưng, vừa cúi đầu nhìn liền phát hiện ly thủy tinh trong tay bạn tốt đã xuất hiện vết nứt nho nhỏ.
    Hạ Điềm cười càng thêm dịu dàng, thân là một cô gái sinh ra trong gia đình có gia giáo, cô luôn tự nhận mình hiền thục nết na, người khác lại cứ không thích cô như vậy! Xem xem, cô còn nghĩ tốt cho người con gái kia, rằng cô ta cũng bị nam nhân này lừa gạt, nhưng xem ra, cô ta đã biết Lý Gia Vinh có người yêu rồi mà vẫn cố tình làm người thứ ba!
    Cô từ từ đứng dậy, không nói lời nào đi ngang qua bàn của tên bạn trai khốn nạn kia. Nhìn thấy khuôn mặt của bạn gái, Lý Gia Vinh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cứng đờ người.
    Hạ Điềm chầm chậm xoay người sang, chớp chớp đôi mắt ngây thơ trong suốt nhìn hắn.
    "Hạ Điềm, không phải em nói em bận đến nhà bạn chơi sao?" Lý Gia Vinh đứng bật dậy, có chút luống cuống khi bị bắt tại trận. Cô đã nghe được những gì?
    Cô gái ngồi đối diện thấy vậy cũng đứng lên, còn không quên nhanh chóng nép vào trong иgự¢ của Lý Gia Vinh, dáng vẻ sợ hãi.
    "Anh... anh có thể giải thích!" Nam nhân thấy Hạ Điềm nhìn về phía hai người bọn họ thì gấp rút đẩy cô gái trong иgự¢ ra, vươn tay muốn chạm vào cô.
    Hắn không ngờ được sẽ gặp bạn gái của mình ở nơi này, rõ ràng hôm qua lúc nhắn tin cô đã nói muốn đến nhà bạn chơi cả ngày, làm sao lại chạy tới đây?
    Hạ Điềm còn chưa nói gì, Tô Ngữ đã xông lên trước một phen hất văng cánh tay dơ bẩn kia, hùng hổ mắng:
    "Tên nam nhân thối này, vừa rồi còn nói muốn đem tiểu tình nhân về nhà ra mắt gia đình, bây giờ giải thích cái gì nữa?"
    "Ai cho phép cô mắng anh ấy?" Cô gái kia vừa rồi bị Lý Gia Vinh đẩy ra cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó lập tức hùng hổ đáp lại, người này là cây tiền di động của cô!
    Tiếng động bên này khiến không ít khách nhân đều quay đầu qua nhìn, tò mò vươn cổ lên. Đánh nhau sao? Đánh ghen?
    "Mắng người còn phải đợi cô cho phép à? Tiểu tam không biết xấu hổ! ςướק bạn trai người khác thì đắc ý cái gì? Không đúng, cô căn bản còn không thể ςướק tên này, thấy thái độ của hắn liền biết cô chỉ là tình nhân ở bên ngoài mà thôi! Cô đứng tránh sang một bên, nếu không, ngay cả cô tôi cũng đánh!"
    Tô Ngữ giận dữ kéo ống tay áo, dáng người của cô chỉ có một mét sáu, nhưng thật ra là học sinh xuất sắc trong các môn vật lộn, chẳng sợ một đứa con gái, ngay cả Lý Gia Vinh, nói không chừng cũng bị cô đánh ra bã.
    Cô gái kia cứng họng nhìn Lý Gia Vinh, bị mắng như vậy liền ủy khuất rơi nước mắt:
    "Em không muốn nói nhiều, em và cô ta anh chọn ai?"
    Hạ Điềm đứng đó, một bên giữ chặt Tô Ngữ tránh cho bạn mình xông lên trước ẩu đả, một bên nhìn bạn trai sắp "cũ" của bản thân.
    Lý Gia Vinh tất nhiên sẽ không điên mà buông tha Hạ Điềm - người hắn đã theo đuổi hơn hai năm để lựa chọn cô nàng tình nhân bé bỏng bên cạnh. Hắn làm ra vẻ mặt đau khổ, chỉ chăm chăm muốn nói chuyện với Hạ Điềm:
    "Tiểu Điềm, chúng ta về nhà lại nói chuyện được không?" Tiếng động bên này ngày càng thu hút rất nhiều sự chú ý, ai cũng nhìn bọn họ chằm chằm như vậy, cho dù hắn giải quyết thế nào đều không tốt, trước rời đi rồi tính tiếp.
    Có người nhạy bén ngửi được mùi drama cẩu huyết, vội vàng cầm điện thoại lên quay lén. Thái độ của hắn đã đủ rõ ràng, chỉ cần là người có mắt đều biết cô gái kia chỉ là tiểu tam đáng thương.
    Hạ Điềm đột nhiên lạnh mặt nhìn hắn:
    "Gia Vinh, tôi rất thất vọng."
    "Không phải như em nghĩ... anh, anh chỉ là chơi đùa cùng người khác một chút mà thôi, em đừng giận có được không?"
    Lý Gia Vinh đáng thương nhìn Hạ Điềm khiến cho người đang đứng khóc lóc bên cạnh càng thêm nghẹn một cục tức trong họng. Nam nhân này là người vừa rồi còn hứa hẹn với cô đủ điều, muốn đưa cô về ra mắt gia đình sao?
    "Nếu không em đánh anh một cái đi? Đánh rồi đừng giận anh!"
    Lý Gia Vinh đột nhiên đưa mặt tới trước, tỏ rõ thành ý nhận lỗi của bản thân. Đám đông xung quanh vì vậy ồ lên không thôi, lần đầu tiên chứng kiến một tên đàn ông có thể hạ mình vì bạn gái như vậy. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, là do hắn ở bên ngoài hái hoa bắt bướm, nếu không làm vậy thì làm sao dễ dàng được tha thứ chứ?
    Tô Ngữ hừ lạnh, mới chửi được mấy câu mà tiểu tam đã khóc sắp tan thành nước, tên đàn ông lăng nhăng trước mắt này lại còn vô liêm sỉ như vậy, báo hại cô chẳng có hứng thú gì nữa.
    Hạ Điềm cười càng thêm động lòng người, sau đó đột nhiên quăng ra một bạt tai vang dội, chuẩn xác đánh vào má phải của nam nhân, âm thanh kia lớn đến mức át cả tiếng xì xào nghị luận xung quanh. Toàn trường chợt trở nên im lặng.
    Người nào đó bị ăn đau, sững sờ nhìn cô, lại chỉ thấy ánh mắt không chút tình cảm của cô:
    "Là anh bảo tôi đánh."
    Hạ Điềm phẩy phẩy bàn tay thon dài của mình, nhăn mày nói:
    "Da mặt dày quá, đánh thật đau. Tô Ngữ, chúng ta đi thôi."
    Hạ Điềm xoay người rời đi, còn không quên kéo theo bạn thân của mình, động tác gọn gàng sạch sẽ không chút chậm trễ. Cô tức giận, tất nhiên. Nếu là ai đi chăng nữa cũng không vui nổi nếu biết bạn trai của mình lăng nhăng.
    Trước đây, Lý Gia Vinh một lòng theo đuổi Hạ Điềm, hơn nữa bỏ ra không ít sức lực trong việc tiếp cận cô. Mặc dù cũng có kha khá người âm thầm thích hắn, nhưng hắn mạnh miệng tuyên bố sẽ chỉ thích một người là Hạ Điềm. Hạ Điềm thấy hắn kiên trì suốt hai năm liền không đổi như vậy, nghĩ muốn cho hắn một cơ hội, chẳng ngờ vừa qua lại được năm tháng thì mọi chuyện thành ra thế này.
    Chẹp, chẳng lẽ là do tính tình của cô quá dịu dàng nên bị người ta ghét bỏ sao?
    Hay do cô không có khiếu hài hước nhỉ?
    Lý Gia Vinh ở phía sau ngơ ngác sờ lên gò má, nơi đó truyền tới cảm giác đau rát nóng bỏng, một cái tát kia thật sự đánh hắn đến váng đầu. Thấy cô đi rồi, mọi người cũng dần thu lại ánh mắt, mà hắn thì chậm mất mấy giây mới phản ứng, bật người đuổi theo, miệng kêu to:
    "Điềm Điềm, khoan đã, đừng đi!"
    Nam nhân cũng mặc kệ cô gái đi cùng mình, đang định chạy đi thì nhân viên đột nhiên xông ra giữ hắn lại, gấp gáp nói:
    "Thưa quý khách, quý khách vẫn chưa tính tiền!"
    "૮ɦếƭ tiệt!" Lý Gia Vinh hung hăng móc Ϧóþ quăng ra một nắm tiền, còn không thèm nhìn xem bao nhiêu đã vội chạy ra cửa.
    Nhân viên bị hành động này của hắn dọa sợ, vốn muốn mắng người nhưng lại biết điều ngậm chặt miệng, bởi vì cái số tiền này... hình như có chút nhiều?
    Nam nhân viên khổ sở cười, đang định ngồi xuống nhặt lên thì có một bàn tay trắng trắng vươn ra chặn lại, kèm theo tiếng kêu to:
    "Đây là của bạn trai tôi! Ba tờ là đủ rồi!"
    Nam nhân viên nghe thấy liền bị sốc mà dừng động tác, đây không phải là tiểu tam vừa rồi sao?
    Nhặt xong hơn mười mấy tờ tiền trên sàn xong, cô gái nọ mới đứng dậy, chật vật lao ra ngoài. Khách nhân chép miệng nhìn theo, thật sự không hiểu nổi một số người, sao có thể sống mà không cần mặt mũi thế kia?
    Ở bên ngoài, Lý Gia Vinh đã sắp đuổi kịp Hạ Điềm. Mắt thấy hắn ở phía sau kêu gào tên mình, cô rốt cuộc dừng lại.
    "Điềm..." Nam nhân mừng rỡ, vốn nghĩ rằng cô đang muốn nói chuyện với hắn, ai ngờ vừa thốt lên được một chữ đã thấy Hạ Điềm vươn tay vẫy taxi, ung dung biến mất trước mắt hắn.
    Lý Gia Vinh tức khắc có cảm giác như nuốt phải ruồi bọ, cho dù có yêu Hạ Điềm hơn nữa cũng không chịu được cơn tức này. Hắn đã liên tục xuống nước với cô rồi, cô còn muốn cái gì?
    Quen nhau năm tháng, chỉ cho hắn cầm tay! Người khác quen nhau một tuần cũng có thể lên giường nói chuyện yêu đương, vậy mà cô nhất quyết không muốn tiến xa hơn với hắn! Phần lớn thời gian bọn họ hẹn hò đều là đi ăn cùng nhau, đi dạo phố, trò chuyện, sau đó trở về. Yêu nhau một cách cực kì đơn thuần, mà nam nhân đang tuổi trưởng thành, hắn nhịn được sao?
    Hắn ra ngoài tìm tình nhân thỏa mãn Dụς ∀ọηg mà thôi, chẳng lẽ là sai?
    Hạ Điềm ngồi trên xe tranh thủ chút thời gian rỗi mà chặn số điện thoại của bạn trai cũ, sau đó thở ra một hơi dài.
    "Đúng là tên khốn kiếp! Nhưng mà nhìn cậu đánh hắn như vậy, tớ rất thỏa mãn!" Tô Ngữ giận đỏ cả mặt.
    "Là ai trước kia một mực nói tớ hãy tìm bạn trai, khuyên tớ chấp nhận Lý Gia Vinh?"
    Tô Ngữ bị bạn tốt nói vậy, xấu hổ ho khan: "Khụ khụ... cũng do thấy hắn cao to dễ nhìn, nhà cũng thuộc diện giàu có và rất chân thành mà..."
    Trong số những người theo đuổi Hạ Điềm thì không thiếu những anh chàng xuất sắc hơn Lý Gia Vinh, bất quá đều bị thái độ không mặn không nhạt của cô đẩy lui, nhiều nhất thì kiên trì được gần một năm mà thôi. Cho nên lần đó thấy Lý Gia Vinh cứ đeo bám Hạ Điềm hơn hai năm đại học, Tô Ngữ mới nóng đầu khuyên bạn tốt thử một lần, kết quả lần đầu tiên yêu đương đã như vậy.
    Chắc sẽ không để lại bóng ma tâm lí đó chứ?
    "Khoan đã, xem mắt? Mẹ nói gì vậy..."
    Tô Ngữ đang suy nghĩ tới đó, chợt nghe thấy giọng nói kinh ngạc của bạn tốt. Không biết Hạ Điềm từ lúc nào đã cầm điện thoại áp lên tai, vẻ mặt nghệch ra. Cô đem đầu tựa sát vào bên cạnh để nghe lén, kết quả nghe được tin động trời...
    "Không phải con nói con vẫn chưa có bạn trai sao? Thật tốt, hôm nay ông nội từ dưới quê lên chơi có gặp qua bạn cũ, bọn họ chợt nhớ ra việc hứa hôn cho con, nên là con sắp xếp ngày nghỉ trở về nhà một chuyến để đi gặp mặt đối phương được không? Đều là người thành phố H cả."
    Một tin này như sét đánh ngang tai, khiến cho Hạ Điềm không biết phải làm sao. Đây là quả báo vì cô giấu diếm mẹ mình kết giao với tên Lý Gia Vinh kia sao? Thời đại nào rồi mà còn hứa hôn cơ chứ? Hơn nữa, cô còn đang đi học...
    Làm mẹ thì luôn hiểu tâm lý của con gái mình, Hạ Điềm chưa nói được thêm câu nào, mẹ Hạ đã cười bảo:
    "Chỉ là gặp mặt một chút thôi, cũng không phải kết hôn liền đâu, con không đồng ý thì mẹ cũng không ép, chẳng qua muốn cho ông con được như ý nguyện, ông ấy cũng đã bảy mươi tuổi rồi."
    Hàm ý trong lời nói của mẹ không phải Hạ Điềm không biết, ông của cô cũng đã lớn tuổi, chút chuyện cỏn con khiến ông vui vẻ này chẳng lẽ cô lại không làm được sao? Mẹ muốn nói như vậy chứ gì?
    Cô đau đầu nhìn khuôn mặt thích thú của Tô Ngữ, khẽ day day trán:
    "Con biết rồi, ngày mốt con sẽ trở về."
    Cứ xem như đi ăn một bữa cơm miễn phí là được. Chẳng qua là bữa cơm này ăn xong, số phận của cô cũng đã định đoạt.
    Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    "Điềm Điềm, kia không phải bạn trai của cậu sao?" Hạ Điềm đang đứng chờ xe buýt đột nhiên bị người bên cạnh kéo tay, có chút phản ứng không kịp. Cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn theo ngón tay của bạn tốt, chân mày không khỏi nhăn chặt lại. Xuyên qua cửa kính của một nhà hàng kiểu Pháp, Hạ Điềm nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau, kề sát mặt lại gần, vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ. Mà nam nhân ngồi ở đó, đúng là bạn trai của cô! Bà nội nó, chẳng lẽ cô bị cắm sừng sao? "Tô Ngữ, chúng ta đi qua đó xem một chút." Hạ Điềm nhanh chóng quyết định. Tô Ngữ nghe cô nói liền kéo tay áo lên, hùng hổ đáp: "Được, chúng ta đi đánh ghen! Bà đây đập ૮ɦếƭ tên nam nhân thối kia!" "Khụ, cậu bình tĩnh đã, chúng ta đi qua nói chuyện, còn chưa biết sự thật ra sao, không thể động tay động chân được." Hạ Điềm nhẹ giọng khuyên bảo, trong lòng thật ra lại đang nghĩ lát nữa cô nên đánh lên mặt hay đạp vào giữa háng tên đàn ông khốn kiếp kia. Tô Ngữ nghe thấy không được đánh ghen thì có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh tay lôi kéo Hạ Điềm hướng đến quán ăn kia. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hai người nghĩ vậy nên lén lút đi vào từ cửa bên trái rồi ngồi xuống, ngay sát sau lưng nam nhân. Hạ Điềm thật bình tĩnh cầm cốc nước lọc lên uống một ngụm, không có chút dáng vẻ nóng nảy nào. Mái tóc xoăn dài màu nâu tùy tiện xõa xuống, áo trễ vai ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn để lộ phần da thịt mịn màng. Khuôn mặt cô tuy không phải quá xinh đẹp nhưng bù lại thuộc diện dễ gây thiện cảm cho người khác, đặc biệt là đôi mắt đen có hồn, mỗi khi chớp một cái liền có cảm giác long lanh ánh nước vô cùng thu hút. "Gia Vinh, khi nào anh mới giới thiệu em cho bạn của anh đây? Người ta đợi thật lâu rồi! Anh nói chờ một thời gian, em chờ đến lúc này cũng hơn ba tháng đó!" Giọng nữ mềm mại uyển chuyển vang lên sau lưng, Hạ Điềm híp mắt, đột nhiên cười cười nhìn Tô Ngữ. Được rồi, cô vốn định đến đây nghe thử xem bạn trai có thật sự phản bội mình hay không, nhưng nghe một câu này là đủ biết, cô bị cắm sừng, còn cắm hơn ba tháng nay! "Anh thật sự không thích đem chuyện tình cảm ra khoe khoang, cho nên chờ đến lúc thích hợp, anh sẽ dẫn em ra mắt gia đình luôn, có được không?" Lúc này là giọng nam mang theo ý dụ dỗ, Tô Ngữ nghe xong trợn trắng mắt, thiếu chút nữa nhịn không được mà xông qua đạp vào mặt tên Lý Gia Vinh kia vài cái! Ra mắt gia đình? Vậy bạn gái của hắn ở đây thì hắn quăng cho ai? Hạ Điềm vẫn chưa nhúc nhích, trong lòng cũng có chút khó chịu nhưng không muốn phản ứng thái quá, chỉ tổ làm mất mặt mũi mình ở nơi đông người. Cô và Lý Gia Vinh này qua lại được năm tháng mà thôi, cùng lắm thì chia tay, sao phải làm khó cô gái kia chứ? Cùng là phụ nữ với nhau, bọn họ đều bị lừa gạt... "Được rồi, chuyện ra mắt gia đình em không gấp, chẳng qua bao giờ anh mới đá con nhỏ họ Hạ kia?" Rắc. Tô Ngữ nghe được âm thanh răng rắc, chợt thấy lạnh sống lưng, vừa cúi đầu nhìn liền phát hiện ly thủy tinh trong tay bạn tốt đã xuất hiện vết nứt nho nhỏ. Hạ Điềm cười càng thêm dịu dàng, thân là một cô gái sinh ra trong gia đình có gia giáo, cô luôn tự nhận mình hiền thục nết na, người khác lại cứ không thích cô như vậy! Xem xem, cô còn nghĩ tốt cho người con gái kia, rằng cô ta cũng bị nam nhân này lừa gạt, nhưng xem ra, cô ta đã biết Lý Gia Vinh có người yêu rồi mà vẫn cố tình làm người thứ ba! Cô từ từ đứng dậy, không nói lời nào đi ngang qua bàn của tên bạn trai khốn nạn kia. Nhìn thấy khuôn mặt của bạn gái, Lý Gia Vinh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cứng đờ người. Hạ Điềm chầm chậm xoay người sang, chớp chớp đôi mắt ngây thơ trong suốt nhìn hắn. "Hạ Điềm, không phải em nói em bận đến nhà bạn chơi sao?" Lý Gia Vinh đứng bật dậy, có chút luống cuống khi bị bắt tại trận. Cô đã nghe được những gì? Cô gái ngồi đối diện thấy vậy cũng đứng lên, còn không quên nhanh chóng nép vào trong иgự¢ của Lý Gia Vinh, dáng vẻ sợ hãi. "Anh... anh có thể giải thích!" Nam nhân thấy Hạ Điềm nhìn về phía hai người bọn họ thì gấp rút đẩy cô gái trong иgự¢ ra, vươn tay muốn chạm vào cô. Hắn không ngờ được sẽ gặp bạn gái của mình ở nơi này, rõ ràng hôm qua lúc nhắn tin cô đã nói muốn đến nhà bạn chơi cả ngày, làm sao lại chạy tới đây? Hạ Điềm còn chưa nói gì, Tô Ngữ đã xông lên trước một phen hất văng cánh tay dơ bẩn kia, hùng hổ mắng: "Tên nam nhân thối này, vừa rồi còn nói muốn đem tiểu tình nhân về nhà ra mắt gia đình, bây giờ giải thích cái gì nữa?" "Ai cho phép cô mắng anh ấy?" Cô gái kia vừa rồi bị Lý Gia Vinh đẩy ra cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó lập tức hùng hổ đáp lại, người này là cây tiền di động của cô! Tiếng động bên này khiến không ít khách nhân đều quay đầu qua nhìn, tò mò vươn cổ lên. Đánh nhau sao? Đánh ghen? "Mắng người còn phải đợi cô cho phép à? Tiểu tam không biết xấu hổ! ςướק bạn trai người khác thì đắc ý cái gì? Không đúng, cô căn bản còn không thể ςướק tên này, thấy thái độ của hắn liền biết cô chỉ là tình nhân ở bên ngoài mà thôi! Cô đứng tránh sang một bên, nếu không, ngay cả cô tôi cũng đánh!" Tô Ngữ giận dữ kéo ống tay áo, dáng người của cô chỉ có một mét sáu, nhưng thật ra là học sinh xuất sắc trong các môn vật lộn, chẳng sợ một đứa con gái, ngay cả Lý Gia Vinh, nói không chừng cũng bị cô đánh ra bã. Cô gái kia cứng họng nhìn Lý Gia Vinh, bị mắng như vậy liền ủy khuất rơi nước mắt: "Em không muốn nói nhiều, em và cô ta anh chọn ai?" Hạ Điềm đứng đó, một bên giữ chặt Tô Ngữ tránh cho bạn mình xông lên trước ẩu đả, một bên nhìn bạn trai sắp "cũ" của bản thân. Lý Gia Vinh tất nhiên sẽ không điên mà buông tha Hạ Điềm - người hắn đã theo đuổi hơn hai năm để lựa chọn cô nàng tình nhân bé bỏng bên cạnh. Hắn làm ra vẻ mặt đau khổ, chỉ chăm chăm muốn nói chuyện với Hạ Điềm: "Tiểu Điềm, chúng ta về nhà lại nói chuyện được không?" Tiếng động bên này ngày càng thu hút rất nhiều sự chú ý, ai cũng nhìn bọn họ chằm chằm như vậy, cho dù hắn giải quyết thế nào đều không tốt, trước rời đi rồi tính tiếp. Có người nhạy bén ngửi được mùi drama cẩu huyết, vội vàng cầm điện thoại lên quay lén. Thái độ của hắn đã đủ rõ ràng, chỉ cần là người có mắt đều biết cô gái kia chỉ là tiểu tam đáng thương. Hạ Điềm đột nhiên lạnh mặt nhìn hắn: "Gia Vinh, tôi rất thất vọng." "Không phải như em nghĩ... anh, anh chỉ là chơi đùa cùng người khác một chút mà thôi, em đừng giận có được không?" Lý Gia Vinh đáng thương nhìn Hạ Điềm khiến cho người đang đứng khóc lóc bên cạnh càng thêm nghẹn một cục tức trong họng. Nam nhân này là người vừa rồi còn hứa hẹn với cô đủ điều, muốn đưa cô về ra mắt gia đình sao? "Nếu không em đánh anh một cái đi? Đánh rồi đừng giận anh!" Lý Gia Vinh đột nhiên đưa mặt tới trước, tỏ rõ thành ý nhận lỗi của bản thân. Đám đông xung quanh vì vậy ồ lên không thôi, lần đầu tiên chứng kiến một tên đàn ông có thể hạ mình vì bạn gái như vậy. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, là do hắn ở bên ngoài hái hoa bắt bướm, nếu không làm vậy thì làm sao dễ dàng được tha thứ chứ? Tô Ngữ hừ lạnh, mới chửi được mấy câu mà tiểu tam đã khóc sắp tan thành nước, tên đàn ông lăng nhăng trước mắt này lại còn vô liêm sỉ như vậy, báo hại cô chẳng có hứng thú gì nữa. Hạ Điềm cười càng thêm động lòng người, sau đó đột nhiên quăng ra một bạt tai vang dội, chuẩn xác đánh vào má phải của nam nhân, âm thanh kia lớn đến mức át cả tiếng xì xào nghị luận xung quanh. Toàn trường chợt trở nên im lặng. Người nào đó bị ăn đau, sững sờ nhìn cô, lại chỉ thấy ánh mắt không chút tình cảm của cô: "Là anh bảo tôi đánh." Hạ Điềm phẩy phẩy bàn tay thon dài của mình, nhăn mày nói: "Da mặt dày quá, đánh thật đau. Tô Ngữ, chúng ta đi thôi." Hạ Điềm xoay người rời đi, còn không quên kéo theo bạn thân của mình, động tác gọn gàng sạch sẽ không chút chậm trễ. Cô tức giận, tất nhiên. Nếu là ai đi chăng nữa cũng không vui nổi nếu biết bạn trai của mình lăng nhăng. Trước đây, Lý Gia Vinh một lòng theo đuổi Hạ Điềm, hơn nữa bỏ ra không ít sức lực trong việc tiếp cận cô. Mặc dù cũng có kha khá người âm thầm thích hắn, nhưng hắn mạnh miệng tuyên bố sẽ chỉ thích một người là Hạ Điềm. Hạ Điềm thấy hắn kiên trì suốt hai năm liền không đổi như vậy, nghĩ muốn cho hắn một cơ hội, chẳng ngờ vừa qua lại được năm tháng thì mọi chuyện thành ra thế này. Chẹp, chẳng lẽ là do tính tình của cô quá dịu dàng nên bị người ta ghét bỏ sao? Hay do cô không có khiếu hài hước nhỉ? Lý Gia Vinh ở phía sau ngơ ngác sờ lên gò má, nơi đó truyền tới cảm giác đau rát nóng bỏng, một cái tát kia thật sự đánh hắn đến váng đầu. Thấy cô đi rồi, mọi người cũng dần thu lại ánh mắt, mà hắn thì chậm mất mấy giây mới phản ứng, bật người đuổi theo, miệng kêu to: "Điềm Điềm, khoan đã, đừng đi!" Nam nhân cũng mặc kệ cô gái đi cùng mình, đang định chạy đi thì nhân viên đột nhiên xông ra giữ hắn lại, gấp gáp nói: "Thưa quý khách, quý khách vẫn chưa tính tiền!" "૮ɦếƭ tiệt!" Lý Gia Vinh hung hăng móc Ϧóþ quăng ra một nắm tiền, còn không thèm nhìn xem bao nhiêu đã vội chạy ra cửa. Nhân viên bị hành động này của hắn dọa sợ, vốn muốn mắng người nhưng lại biết điều ngậm chặt miệng, bởi vì cái số tiền này... hình như có chút nhiều? Nam nhân viên khổ sở cười, đang định ngồi xuống nhặt lên thì có một bàn tay trắng trắng vươn ra chặn lại, kèm theo tiếng kêu to: "Đây là của bạn trai tôi! Ba tờ là đủ rồi!" Nam nhân viên nghe thấy liền bị sốc mà dừng động tác, đây không phải là tiểu tam vừa rồi sao? Nhặt xong hơn mười mấy tờ tiền trên sàn xong, cô gái nọ mới đứng dậy, chật vật lao ra ngoài. Khách nhân chép miệng nhìn theo, thật sự không hiểu nổi một số người, sao có thể sống mà không cần mặt mũi thế kia? Ở bên ngoài, Lý Gia Vinh đã sắp đuổi kịp Hạ Điềm. Mắt thấy hắn ở phía sau kêu gào tên mình, cô rốt cuộc dừng lại. "Điềm..." Nam nhân mừng rỡ, vốn nghĩ rằng cô đang muốn nói chuyện với hắn, ai ngờ vừa thốt lên được một chữ đã thấy Hạ Điềm vươn tay vẫy taxi, ung dung biến mất trước mắt hắn. Lý Gia Vinh tức khắc có cảm giác như nuốt phải ruồi bọ, cho dù có yêu Hạ Điềm hơn nữa cũng không chịu được cơn tức này. Hắn đã liên tục xuống nước với cô rồi, cô còn muốn cái gì? Quen nhau năm tháng, chỉ cho hắn cầm tay! Người khác quen nhau một tuần cũng có thể lên giường nói chuyện yêu đương, vậy mà cô nhất quyết không muốn tiến xa hơn với hắn! Phần lớn thời gian bọn họ hẹn hò đều là đi ăn cùng nhau, đi dạo phố, trò chuyện, sau đó trở về. Yêu nhau một cách cực kì đơn thuần, mà nam nhân đang tuổi trưởng thành, hắn nhịn được sao? Hắn ra ngoài tìm tình nhân thỏa mãn Dụς ∀ọηg mà thôi, chẳng lẽ là sai? Hạ Điềm ngồi trên xe tranh thủ chút thời gian rỗi mà chặn số điện thoại của bạn trai cũ, sau đó thở ra một hơi dài. "Đúng là tên khốn kiếp! Nhưng mà nhìn cậu đánh hắn như vậy, tớ rất thỏa mãn!" Tô Ngữ giận đỏ cả mặt. "Là ai trước kia một mực nói tớ hãy tìm bạn trai, khuyên tớ chấp nhận Lý Gia Vinh?" Tô Ngữ bị bạn tốt nói vậy, xấu hổ ho khan: "Khụ khụ... cũng do thấy hắn cao to dễ nhìn, nhà cũng thuộc diện giàu có và rất chân thành mà..." Trong số những người theo đuổi Hạ Điềm thì không thiếu những anh chàng xuất sắc hơn Lý Gia Vinh, bất quá đều bị thái độ không mặn không nhạt của cô đẩy lui, nhiều nhất thì kiên trì được gần một năm mà thôi. Cho nên lần đó thấy Lý Gia Vinh cứ đeo bám Hạ Điềm hơn hai năm đại học, Tô Ngữ mới nóng đầu khuyên bạn tốt thử một lần, kết quả lần đầu tiên yêu đương đã như vậy. Chắc sẽ không để lại bóng ma tâm lí đó chứ? "Khoan đã, xem mắt? Mẹ nói gì vậy..." Tô Ngữ đang suy nghĩ tới đó, chợt nghe thấy giọng nói kinh ngạc của bạn tốt. Không biết Hạ Điềm từ lúc nào đã cầm điện thoại áp lên tai, vẻ mặt nghệch ra. Cô đem đầu tựa sát vào bên cạnh để nghe lén, kết quả nghe được tin động trời... "Không phải con nói con vẫn chưa có bạn trai sao? Thật tốt, hôm nay ông nội từ dưới quê lên chơi có gặp qua bạn cũ, bọn họ chợt nhớ ra việc hứa hôn cho con, nên là con sắp xếp ngày nghỉ trở về nhà một chuyến để đi gặp mặt đối phương được không? Đều là người thành phố H cả." Một tin này như sét đánh ngang tai, khiến cho Hạ Điềm không biết phải làm sao. Đây là quả báo vì cô giấu diếm mẹ mình kết giao với tên Lý Gia Vinh kia sao? Thời đại nào rồi mà còn hứa hôn cơ chứ? Hơn nữa, cô còn đang đi học... Làm mẹ thì luôn hiểu tâm lý của con gái mình, Hạ Điềm chưa nói được thêm câu nào, mẹ Hạ đã cười bảo: "Chỉ là gặp mặt một chút thôi, cũng không phải kết hôn liền đâu, con không đồng ý thì mẹ cũng không ép, chẳng qua muốn cho ông con được như ý nguyện, ông ấy cũng đã bảy mươi tuổi rồi." Hàm ý trong lời nói của mẹ không phải Hạ Điềm không biết, ông của cô cũng đã lớn tuổi, chút chuyện cỏn con khiến ông vui vẻ này chẳng lẽ cô lại không làm được sao? Mẹ muốn nói như vậy chứ gì? Cô đau đầu nhìn khuôn mặt thích thú của Tô Ngữ, khẽ day day trán: "Con biết rồi, ngày mốt con sẽ trở về." Cứ xem như đi ăn một bữa cơm miễn phí là được. Chẳng qua là bữa cơm này ăn xong, số phận của cô cũng đã định đoạt. Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 9990 Views
  • - Cách Cổ Lạp, cô ૮ɦếƭ đi, người phụ nữ ác độc như cô phải ૮ɦếƭ!
    Người đàn ông mang một bộ mặt hung tợn đang cố gắng siết cổ cô lại. Mà cô chỉ còn cách vùng vẫy trong vô vọng.
    Cô vừa mới ૮ɦếƭ trong vụ đắm thuyền. Tuy không hiểu sao bản thân lại có thể sống lại nhưng vừa mở mắt đã bị Ϧóþ cổ...
    Số của cô sao lại đen như vậy?
    Chu mi a... Cứu tôi với... Có ai không...
    Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, rất nhiều người mặc đồ đen xộc vào lôi cái tên đang Ϧóþ cổ cô, ấn hắn xuống đất.
    Lấy lại được không khí hít thở, cô có cảm giác như bản thân vừa mới thoát khỏi tay Thần ૮ɦếƭ trở về.
    - Thiếu phu nhân, cô có sao không?
    - Không sao, không sao...
    Cô vừa thở dốc vừa nói.
    Đột nhiên, cô khựng lại. Có cái gì đó không đúng nha? Anh trai này gọi cô là thiếu phu nhân? Cô vốn là sinh viên đại học, còn chưa có tốt nghiệp. Đã vậy còn chưa có bạn trai, gia cảnh lại không phải giàu có. Gọi phu nhân thì đúng là hơi quá...
    - Anh, vừa gọi tôi là gì? Gọi lại coi?
    Cô chỉ tay vào cái tên vừa gọi cô là thiếu phu nhân. Lần này, chỉ biết anh ta lập tức quỳ xuống như sắp ૮ɦếƭ tới nơi mà run rẩy cúi đầu trước cô.
    - Phu nhân, xin cô hãy tha cho chúng tôi. Tại phu nhân cứ bắt chúng tôi ở ngoài nên không thể vào để bảo vệ phu nhân ngay được. Tôi xin lỗi...
    Rốt cuộc là cái chuyện quái quỷ gì thế này?
    Đầu óc của cô có chút quay cuồng.
    Chợt, Cách Cổ Lạp nhìn vào trong tấm gương lớn bên tay trái. Lúc này, cô mới phát hiện quần áo trên người mình có chút khác lạ, hình như... Toàn đồ hàng hiệu đắt tiền???
    Gương mặt thì đúng là của cô, vóc dáng cũng đúng nhưng thân phận bây giờ đã khác rồi chăng?
    Phải mất vài phút, cô mới định thần lại được chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, Cách Cổ Lạp đuổi hết đám áo đen này ra ngoài, tiện tay túm người đàn ông ở lại để cô lấy thông tin.
    Cả một quá trình diễn ra rất nhanh, đến khi cô cho tên áo đen kia ra ngoài. Bản thân ở trong phòng tịnh tâm suy nghĩ liên kết các sự việc.
    Vị tiểu thư này là Cách Cổ Lạp, giống tên cô, người cũng giống nốt. Là cháu gái duy nhất trong 5 người cháu nội của Nghị Viên cấp cao, thân phận tôn quý. Cách Cổ Lạp thường ỷ vào gia thế mà ăn chơi vô độ, tiêu tiền hoang phí, hãm hại những người không vừa mắt. Chỉ vì là cháu gái duy nhất nên ông nội lúc nào cũng bao che cho những hành vi của Cách Cổ Lạp.
    Lần đó, sau cơn say với đám bạn, Cách Cổ Lạp đã quấy rối vị tổng tài cao lãnh của Đông Gia. Chính vì không muốn dư luận bàn tán, Cách lão gia đã đe doạ Đông Thần lấy Cách Cổ Lạp. Cho dù Đông Gia có giàu tới cỡ nào nhưng liên quan tới chính trị thì cũng chẳng yên ổn. Vì vậy, Đông Thần đành miễn cưỡng lấy Cách Cổ Lạp, cho cô thân phận thiếu phu nhân Đông Gia - Gia tộc giàu nhất Đế Đô.
    Nghĩ đến đây, Cách Cổ Lạp có hơi bàng hoàng xoa xoa lên gương mặt mình.
    Từng hình ảnh của cái thân thể này đã trải qua đều hiện lên trong đầu cô.
    Phóng hoả, có!
    Đánh người, có!
    Ăn chơi, có!
    Tóm lại, những tội danh này có kể ra cũng không hết. Hình bóng của người chồng dần dần hiện lên tiếp theo. Đông Thần có nói rằng, hắn căm ghét cô!
    Hiện tại ngoại trừ ông nội và ba mẹ ra thì chẳng có ai quý mến cô cả? Rốt cuộc cô đã làm cái gì sai mà phải đi dọn dẹp cho những gì cái vị tiểu thư này làm vậy???
    _______
    - Thiếu phu nhân, thuyền cập bến rồi. Chúng ta mau lên bờ thôi...
    Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến cho Cách Cổ Lạp giật mình. Dù sao bây giờ việc cũng đã lỡ rồi, cô không còn cách nào khác phải sống đúng với bản thân mình thôi. Cứ cho là cô đen đủi nên bây giờ đi làm việc thiện để bù tội cho vị tiểu thư này đi...
    Vừa bước chân lên bờ, Cách Cổ Lạp vươn tay hít thở bầu không khí của thiên nhiên. Theo sau cô là 1 hàng vệ sĩ bảo vệ, đi đâu cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
    Đi được mấy bước, đột nhiên có một chiếc xe đen dừng lại ngay trước mặt của cô. Cách Cổ Lạp đứng hình khi thấy một người đàn ông mặc vest đen tao nhã bước từ trên xe xuống.
    Là một mĩ nam...
    Gương mặt góc cạnh, chiều cao quá chuẩn, thần thái quá hoàn hảo...
    Còn mải trố mắt nhìn người đàn ông đó mà cô không biết rằng hắn đã đứng trước mặt cô từ bao giờ.
    Cái giọng nói âm u ấy, cứ thế vang lên, làm cô bừng tỉnh khỏi sự ảo tưởng.
    - Chưa ૮ɦếƭ sao? Tôi cứ tưởng cô bị tên đó gϊếŧ rồi nên đến đây nhặt xác.
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    - Cách Cổ Lạp, cô ૮ɦếƭ đi, người phụ nữ ác độc như cô phải ૮ɦếƭ! Người đàn ông mang một bộ mặt hung tợn đang cố gắng siết cổ cô lại. Mà cô chỉ còn cách vùng vẫy trong vô vọng. Cô vừa mới ૮ɦếƭ trong vụ đắm thuyền. Tuy không hiểu sao bản thân lại có thể sống lại nhưng vừa mở mắt đã bị Ϧóþ cổ... Số của cô sao lại đen như vậy? Chu mi a... Cứu tôi với... Có ai không... Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, rất nhiều người mặc đồ đen xộc vào lôi cái tên đang Ϧóþ cổ cô, ấn hắn xuống đất. Lấy lại được không khí hít thở, cô có cảm giác như bản thân vừa mới thoát khỏi tay Thần ૮ɦếƭ trở về. - Thiếu phu nhân, cô có sao không? - Không sao, không sao... Cô vừa thở dốc vừa nói. Đột nhiên, cô khựng lại. Có cái gì đó không đúng nha? Anh trai này gọi cô là thiếu phu nhân? Cô vốn là sinh viên đại học, còn chưa có tốt nghiệp. Đã vậy còn chưa có bạn trai, gia cảnh lại không phải giàu có. Gọi phu nhân thì đúng là hơi quá... - Anh, vừa gọi tôi là gì? Gọi lại coi? Cô chỉ tay vào cái tên vừa gọi cô là thiếu phu nhân. Lần này, chỉ biết anh ta lập tức quỳ xuống như sắp ૮ɦếƭ tới nơi mà run rẩy cúi đầu trước cô. - Phu nhân, xin cô hãy tha cho chúng tôi. Tại phu nhân cứ bắt chúng tôi ở ngoài nên không thể vào để bảo vệ phu nhân ngay được. Tôi xin lỗi... Rốt cuộc là cái chuyện quái quỷ gì thế này? Đầu óc của cô có chút quay cuồng. Chợt, Cách Cổ Lạp nhìn vào trong tấm gương lớn bên tay trái. Lúc này, cô mới phát hiện quần áo trên người mình có chút khác lạ, hình như... Toàn đồ hàng hiệu đắt tiền??? Gương mặt thì đúng là của cô, vóc dáng cũng đúng nhưng thân phận bây giờ đã khác rồi chăng? Phải mất vài phút, cô mới định thần lại được chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, Cách Cổ Lạp đuổi hết đám áo đen này ra ngoài, tiện tay túm người đàn ông ở lại để cô lấy thông tin. Cả một quá trình diễn ra rất nhanh, đến khi cô cho tên áo đen kia ra ngoài. Bản thân ở trong phòng tịnh tâm suy nghĩ liên kết các sự việc. Vị tiểu thư này là Cách Cổ Lạp, giống tên cô, người cũng giống nốt. Là cháu gái duy nhất trong 5 người cháu nội của Nghị Viên cấp cao, thân phận tôn quý. Cách Cổ Lạp thường ỷ vào gia thế mà ăn chơi vô độ, tiêu tiền hoang phí, hãm hại những người không vừa mắt. Chỉ vì là cháu gái duy nhất nên ông nội lúc nào cũng bao che cho những hành vi của Cách Cổ Lạp. Lần đó, sau cơn say với đám bạn, Cách Cổ Lạp đã quấy rối vị tổng tài cao lãnh của Đông Gia. Chính vì không muốn dư luận bàn tán, Cách lão gia đã đe doạ Đông Thần lấy Cách Cổ Lạp. Cho dù Đông Gia có giàu tới cỡ nào nhưng liên quan tới chính trị thì cũng chẳng yên ổn. Vì vậy, Đông Thần đành miễn cưỡng lấy Cách Cổ Lạp, cho cô thân phận thiếu phu nhân Đông Gia - Gia tộc giàu nhất Đế Đô. Nghĩ đến đây, Cách Cổ Lạp có hơi bàng hoàng xoa xoa lên gương mặt mình. Từng hình ảnh của cái thân thể này đã trải qua đều hiện lên trong đầu cô. Phóng hoả, có! Đánh người, có! Ăn chơi, có! Tóm lại, những tội danh này có kể ra cũng không hết. Hình bóng của người chồng dần dần hiện lên tiếp theo. Đông Thần có nói rằng, hắn căm ghét cô! Hiện tại ngoại trừ ông nội và ba mẹ ra thì chẳng có ai quý mến cô cả? Rốt cuộc cô đã làm cái gì sai mà phải đi dọn dẹp cho những gì cái vị tiểu thư này làm vậy??? _______ - Thiếu phu nhân, thuyền cập bến rồi. Chúng ta mau lên bờ thôi... Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến cho Cách Cổ Lạp giật mình. Dù sao bây giờ việc cũng đã lỡ rồi, cô không còn cách nào khác phải sống đúng với bản thân mình thôi. Cứ cho là cô đen đủi nên bây giờ đi làm việc thiện để bù tội cho vị tiểu thư này đi... Vừa bước chân lên bờ, Cách Cổ Lạp vươn tay hít thở bầu không khí của thiên nhiên. Theo sau cô là 1 hàng vệ sĩ bảo vệ, đi đâu cũng thu hút sự chú ý của mọi người. Đi được mấy bước, đột nhiên có một chiếc xe đen dừng lại ngay trước mặt của cô. Cách Cổ Lạp đứng hình khi thấy một người đàn ông mặc vest đen tao nhã bước từ trên xe xuống. Là một mĩ nam... Gương mặt góc cạnh, chiều cao quá chuẩn, thần thái quá hoàn hảo... Còn mải trố mắt nhìn người đàn ông đó mà cô không biết rằng hắn đã đứng trước mặt cô từ bao giờ. Cái giọng nói âm u ấy, cứ thế vang lên, làm cô bừng tỉnh khỏi sự ảo tưởng. - Chưa ૮ɦếƭ sao? Tôi cứ tưởng cô bị tên đó gϊếŧ rồi nên đến đây nhặt xác. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Love
    Like
    Haha
    Yay
    5
    0 Comments 0 Shares 2144 Views
  • Cảm giác bị trói ngược trên trần nhà sẽ là như thế nào?
    Nóng...!cực kỳ nóng...
    Cơn nóng bỏng rát xâm chiếm toàn bộ hai chân thon dài của Túc Kỳ.
    Mái tóc dài mềm mại của cô ướt đẫm, rủ xuống dưới đất, cảm tưởng toàn bộ máu từ não bộ của cô đang không ngừng chảy ngược vào từng cơ mặt.
    Túc Kỳ bị treo trên không trung, phía dưới là một hồ nước ᴆục được thả rất nhiều loại rắn lớn nhỏ.
    Cô vốn rất sợ đám bò sát không chân, nhiều vảy như thế này.
    Do vậy, ngay bây giờ, cơ thể nhỏ bé của cô đang run lên bần bật.
    - Cảm giác đau đớn này vẫn chưa thấm là gì so với sự độc ác của cô, Túc Kỳ!
    Người đàn ông phía dưới ngồi lặng lẽ trên ghế mây, hai chân vắt chéo lên nhau, gương mặt anh tuấn, ngũ quan sắc nét đến mức quá đỗi hoàn hảo đang nhìn cô chằm chằm.
    Trong con ngươi đen sâu thăm thẳm kia chất chứa toàn bộ những nỗi oán hận đến rực cháy.
    Ngay lúc này, anh chỉ muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ tươi người phụ nữ trước mặt.
    - Cho dù anh có Gi*t ૮ɦếƭ tôi đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ không cúi đầu nhận tội.
    Túc Kỳ cắn chặt môi, khổ sở lên tiếng.
    Mà người đàn ông lãnh khốc kia càng nghe lại càng cảm thấy chướng tai gai mắt.
    Anh ngồi bật dậy, trực tiếp kéo ròng rọc thấp xuống, cơ thể Túc Kỳ theo đà lại càng rơi xuống nhanh hơn.
    Khoảng cách giữa cô và hồ rắn cũng được rút ngắn lại.
    - Tông ૮ɦếƭ vợ chưa cưới của Thiếu tướng, Vương Túc Kỳ, bản lĩnh của cô cũng thật đê tiện.
    Ngừng một lát, anh hít sâu một hơi, sau đó phẩy tay ra hiệu:
    - Thả cô ta xuống hồ rắn.
    Túc Kỳ ngửa cổ lên trời, nở nụ cười nhạt nhẽo.
    Hoắc Kiến Trương, đường đường là nguyên thủ Thiếu tướng của một quốc gia, vậy mà anh dám bắt cóc, ђàภђ ђạ và ép buộc người trái phép một cách tàn nhẫn như thế, anh không sợ bản thân sau này sẽ phải gánh nghiệp hay sao?
    Cả cơ thể Túc Kỳ theo đà rơi mạnh xuống hồ nước.
    Đàn rắn to, nhỏ đủ loại nhanh chóng lao đến, bủa vây xung quanh cô.
    Túc Kỳ đã bị Hoắc Kiến Trương bỏ đói bốn ngày, phải treo ngược trên trần nhà ba ngày ba đêm, sức cùng lực kiệt, cô không còn khả năng chống cự.
    Túc Kỳ chầm chậm nhắm mắt, cảm nhận rõ cơ thể trơn trượt của loài bò sát khủng khi*p kia đang trườn qua người cô, khóe mi nghẹn ngào chảy ra một giọt nước mắt.
    Hoắc Kiến Trương đứng trên mặt hồ, nhìn người phụ nữ đáng thương đang bị đàn rắn bao vây, bờ môi cao lãnh bất giác nở nụ cười tàn độc.
    Huệ Phi, rốt cuộc anh đã có thể báo thù cho em!
    .............
    Ưmmm!
    Túc Kỳ giật mình tỉnh lại, trông thấy cả cơ thể của mình lúc này đều ướt sũng.
    Hai bàn tay cô bị còng ra sau ghế, trước mặt là hai viên cảnh sát đang nhìn cô chằm chằm.
    Túc Kỳ vẫn chưa ૮ɦếƭ.
    Thế nhưng lúc này cô lại bị đem tới sở cảnh sát thành phố, phòng hình sự.
    - Vương Túc Kỳ, hai mươi ba tuổi, quê ở thôn Thiển Châu, nhân viên lễ tân khách sạn Bình Lục.
    Nghe cảnh sát nói, Túc Kỳ gật nhẹ đầu.
    Chắc chắn việc này là do Hoắc Kiến Trương gây ra.
    Anh ta không để cô ૮ɦếƭ vì bị rắn độc cắn mà đem cô giao nộp cho sở cảnh sát.
    Mục đích của Hoắc Kiến Trương thật khó nắm bắt.
    - Cô Vương Túc Kỳ, chúng tôi nghi ngờ cô là hung thủ gây ra cái ૮ɦếƭ của tiểu thư Huệ Phi.
    Dựa theo bằng chứng có tại hiện trường cùng những đồ vật chúng tôi đã tìm được trong phòng trọ của cô, cục cảnh sát có đủ bằng chứng cáo buộc cô chính là người đã đâm ૮ɦếƭ tiểu thư Huệ Phi.
    Túc Kỳ cúi đầu, không thanh minh cũng không phản kháng.
    Mọi bằng chứng của vụ tai nạn thảm khốc đó đều đổ dồn về phía cô.
    Cho dù Túc Kỳ có trăm miệng chối cãi thì bản thân cô vẫn bị cáo buộc Gi*t người.
    Vương Túc Kỳ, do lái xe thiếu quan sát, vượt quá tốc độ nên đã gây ra cái ૮ɦếƭ cho nạn nhận Huệ Phi, chịu phạt ba năm tù giam!
    .............
    Túc Kỳ ngồi lặng lẽ bên song sắt, hàng mi cong cong như cánh bướm nhẹ nhàng rủ xuống.
    Bộ quần áo tù nhân màu cam rộng thùng thình bao trọn cơ thể nhỏ bé của cô vào bên trong.
    Đây đã là tháng thứ hai Túc Kỳ trở thành tù nhân Gi*t người.
    Cùng phòng giam với cô còn có một nữ phạm nhân khác, tên gọi là Ngọa Sênh.
    Ngọa Sênh tuổi đời hơn Túc Kỳ một giáp, đã bị nhốt trong tù gần bốn năm cũng vì phạm tội Gi*t người có chủ đích.
    Ngay từ lần đầu tiên Túc Kỳ bước chân vào trại giam, thái độ khác thường của Ngọa Sênh đã khiến Túc Kỳ có chút khoảng cách.
    Ngọa Sênh luôn tìm cớ bắt bẻ Túc Kỳ.
    Nếu có thể, cô ta còn sẵn sàng động tay động chân với cô.
    Thường thì Túc Kỳ sẽ làm ngơ.
    Con người cô vốn dĩ rất đơn giản, không hề muốn đôi co tranh cãi.
    Tuy nhiên, Túc Kỳ càng im lặng bao nhiêu, máu sôi trong người Ngọa Sênh lại càng hung hăng bấy nhiêu.
    - Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, cô là đang muốn phá đám trêu ngươi tôi?
    Ngọa Sênh nằm nghiêng người trên tấm phản đá, trừng mắt nhìn Túc Kỳ mà quát lớn.
    Từ đầu đến cuối, Túc Kỳ vẫn chỉ giữ một tư thế ngồi bó gối duy nhất, không hề có ý định bắt chuyện với Ngọa Sênh.
    Chính thái độ này của cô khiến Ngọa Sênh càng thêm tức giận.
    Cô ta nhoài người về phía Túc Kỳ, vươn tay nắm chặt mớ tóc dài của cô, sau đó kéo giật ra phía sau.
    Túc Kỳ bị kéo đau, cả người ngã chúi xuống dưới đất, tấm lưng nhỏ nhắn đập mạnh lên nền đá, cơn đau buốt lập tức chạy dài khắp cơ thể.
    - Cô làm trò gì vậy?
    Túc Kỳ lồm cồm bò dậy, phóng thẳng tầm mắt về phía Ngọa Sênh mà chất vấn.
    Ngọa Sênh xoa xoa hai lòng bàn tay, sau đó hếch mặt chế giễu:
    - Tôi đang giúp cô mở to mắt.
    Dám hỗn xược với bà đây, gan cô cũng lớn lắm.
    Dứt lời, Ngọa Sênh được đà lại bắt đầu lao vọt về phía Túc Kỳ, toan đánh cô thêm một trận.
    Lần này, Túc Kỳ đừng hòng để yên.
    Cô co người né sang bên cạnh, vừa lúc Ngọa Sênh lao người tới nơi.
    Túc Kỳ dùng tay khóa trụ hai bả vai Ngọa Sênh, sau đó co chân thúc thật mạnh lên bụng cô ta.
    Chưa dừng lại, cô xòe rộng bàn tay, trực tiếp Ϧóþ chặt cổ Ngọa Sênh, ép cô ta đè sát vào bức tường cũ bong tróc.
    Ngọa Sênh không thể ngờ Túc Kỳ lại biết võ, hơn nữa thủ đoạn ra tay vô cùng tàn bão chỉ vài đường cơ bản liền khiến toàn thân cô ta đau đến tê buốt.
    Ngọa Sênh tức khắc rơi vào thế bị động, dù cho cô ta cật lực chống trả, thế nhưng vẫn không thể nào vùng vẫy ra khỏi hai bàn tay cứng ngắc của Túc Kỳ.
    Túc Kỳ ghé sát gương mặt xinh đẹp về phía Ngọa Sênh, gằn giọng nói chậm từng chữ:
    - Khôn hồn thì ngậm miệng lại, để cho tôi yên.
    Nghe rõ chưa?
    Làn da ngăm ngăm của Ngọa Sênh lúc trắng lúc xanh, cơ thể bất giác run rẩy.
    Cô ta vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, sợ hãi nói không ra câu.
    Tuy nhiên, cảnh tượng mâu thuẫn trong phòng giam nhanh chóng bị cảnh sát trực ban phát hiện.
    Túc Kỳ bị dẫn tới phòng Giáo Huấn, nhận hình phạt ngồi thiền trong đây năm ngày năm đêm.
    - Vương Túc Kỳ, nếu cô không cải tạo tốt, thời gian ở tù của cô sẽ phải gia hạn thêm.
    Quản lý đi rồi, Túc Kỳ chỉ biết thở dài lặng lẽ.
    Ba năm không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ khiến tâm can Túc Kỳ đang ૮ɦếƭ dần, ૮ɦếƭ mòn.
    Cô nằm xuống nền nhà lạnh lẽo, hai mắt khéo hờ.
    Khung cảnh hỗn loạn trong buổi tối thảm khốc hôm đó lại xuất hiện trong đầu cô.
    Hai bàn tay Túc Kỳ bê bết máu tươi, bên cạnh là thi thể không còn nguyên vẹn của nạn nhân Huệ Phi.
    Và còn có cả gương mặt tàn độc đến đáng sợ của Hoắc Kiến Trương nữa!
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Cảm giác bị trói ngược trên trần nhà sẽ là như thế nào? Nóng...!cực kỳ nóng... Cơn nóng bỏng rát xâm chiếm toàn bộ hai chân thon dài của Túc Kỳ. Mái tóc dài mềm mại của cô ướt đẫm, rủ xuống dưới đất, cảm tưởng toàn bộ máu từ não bộ của cô đang không ngừng chảy ngược vào từng cơ mặt. Túc Kỳ bị treo trên không trung, phía dưới là một hồ nước ᴆục được thả rất nhiều loại rắn lớn nhỏ. Cô vốn rất sợ đám bò sát không chân, nhiều vảy như thế này. Do vậy, ngay bây giờ, cơ thể nhỏ bé của cô đang run lên bần bật. - Cảm giác đau đớn này vẫn chưa thấm là gì so với sự độc ác của cô, Túc Kỳ! Người đàn ông phía dưới ngồi lặng lẽ trên ghế mây, hai chân vắt chéo lên nhau, gương mặt anh tuấn, ngũ quan sắc nét đến mức quá đỗi hoàn hảo đang nhìn cô chằm chằm. Trong con ngươi đen sâu thăm thẳm kia chất chứa toàn bộ những nỗi oán hận đến rực cháy. Ngay lúc này, anh chỉ muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ tươi người phụ nữ trước mặt. - Cho dù anh có Gi*t ૮ɦếƭ tôi đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ không cúi đầu nhận tội. Túc Kỳ cắn chặt môi, khổ sở lên tiếng. Mà người đàn ông lãnh khốc kia càng nghe lại càng cảm thấy chướng tai gai mắt. Anh ngồi bật dậy, trực tiếp kéo ròng rọc thấp xuống, cơ thể Túc Kỳ theo đà lại càng rơi xuống nhanh hơn. Khoảng cách giữa cô và hồ rắn cũng được rút ngắn lại. - Tông ૮ɦếƭ vợ chưa cưới của Thiếu tướng, Vương Túc Kỳ, bản lĩnh của cô cũng thật đê tiện. Ngừng một lát, anh hít sâu một hơi, sau đó phẩy tay ra hiệu: - Thả cô ta xuống hồ rắn. Túc Kỳ ngửa cổ lên trời, nở nụ cười nhạt nhẽo. Hoắc Kiến Trương, đường đường là nguyên thủ Thiếu tướng của một quốc gia, vậy mà anh dám bắt cóc, ђàภђ ђạ và ép buộc người trái phép một cách tàn nhẫn như thế, anh không sợ bản thân sau này sẽ phải gánh nghiệp hay sao? Cả cơ thể Túc Kỳ theo đà rơi mạnh xuống hồ nước. Đàn rắn to, nhỏ đủ loại nhanh chóng lao đến, bủa vây xung quanh cô. Túc Kỳ đã bị Hoắc Kiến Trương bỏ đói bốn ngày, phải treo ngược trên trần nhà ba ngày ba đêm, sức cùng lực kiệt, cô không còn khả năng chống cự. Túc Kỳ chầm chậm nhắm mắt, cảm nhận rõ cơ thể trơn trượt của loài bò sát khủng khi*p kia đang trườn qua người cô, khóe mi nghẹn ngào chảy ra một giọt nước mắt. Hoắc Kiến Trương đứng trên mặt hồ, nhìn người phụ nữ đáng thương đang bị đàn rắn bao vây, bờ môi cao lãnh bất giác nở nụ cười tàn độc. Huệ Phi, rốt cuộc anh đã có thể báo thù cho em! ............. Ưmmm! Túc Kỳ giật mình tỉnh lại, trông thấy cả cơ thể của mình lúc này đều ướt sũng. Hai bàn tay cô bị còng ra sau ghế, trước mặt là hai viên cảnh sát đang nhìn cô chằm chằm. Túc Kỳ vẫn chưa ૮ɦếƭ. Thế nhưng lúc này cô lại bị đem tới sở cảnh sát thành phố, phòng hình sự. - Vương Túc Kỳ, hai mươi ba tuổi, quê ở thôn Thiển Châu, nhân viên lễ tân khách sạn Bình Lục. Nghe cảnh sát nói, Túc Kỳ gật nhẹ đầu. Chắc chắn việc này là do Hoắc Kiến Trương gây ra. Anh ta không để cô ૮ɦếƭ vì bị rắn độc cắn mà đem cô giao nộp cho sở cảnh sát. Mục đích của Hoắc Kiến Trương thật khó nắm bắt. - Cô Vương Túc Kỳ, chúng tôi nghi ngờ cô là hung thủ gây ra cái ૮ɦếƭ của tiểu thư Huệ Phi. Dựa theo bằng chứng có tại hiện trường cùng những đồ vật chúng tôi đã tìm được trong phòng trọ của cô, cục cảnh sát có đủ bằng chứng cáo buộc cô chính là người đã đâm ૮ɦếƭ tiểu thư Huệ Phi. Túc Kỳ cúi đầu, không thanh minh cũng không phản kháng. Mọi bằng chứng của vụ tai nạn thảm khốc đó đều đổ dồn về phía cô. Cho dù Túc Kỳ có trăm miệng chối cãi thì bản thân cô vẫn bị cáo buộc Gi*t người. Vương Túc Kỳ, do lái xe thiếu quan sát, vượt quá tốc độ nên đã gây ra cái ૮ɦếƭ cho nạn nhận Huệ Phi, chịu phạt ba năm tù giam! ............. Túc Kỳ ngồi lặng lẽ bên song sắt, hàng mi cong cong như cánh bướm nhẹ nhàng rủ xuống. Bộ quần áo tù nhân màu cam rộng thùng thình bao trọn cơ thể nhỏ bé của cô vào bên trong. Đây đã là tháng thứ hai Túc Kỳ trở thành tù nhân Gi*t người. Cùng phòng giam với cô còn có một nữ phạm nhân khác, tên gọi là Ngọa Sênh. Ngọa Sênh tuổi đời hơn Túc Kỳ một giáp, đã bị nhốt trong tù gần bốn năm cũng vì phạm tội Gi*t người có chủ đích. Ngay từ lần đầu tiên Túc Kỳ bước chân vào trại giam, thái độ khác thường của Ngọa Sênh đã khiến Túc Kỳ có chút khoảng cách. Ngọa Sênh luôn tìm cớ bắt bẻ Túc Kỳ. Nếu có thể, cô ta còn sẵn sàng động tay động chân với cô. Thường thì Túc Kỳ sẽ làm ngơ. Con người cô vốn dĩ rất đơn giản, không hề muốn đôi co tranh cãi. Tuy nhiên, Túc Kỳ càng im lặng bao nhiêu, máu sôi trong người Ngọa Sênh lại càng hung hăng bấy nhiêu. - Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, cô là đang muốn phá đám trêu ngươi tôi? Ngọa Sênh nằm nghiêng người trên tấm phản đá, trừng mắt nhìn Túc Kỳ mà quát lớn. Từ đầu đến cuối, Túc Kỳ vẫn chỉ giữ một tư thế ngồi bó gối duy nhất, không hề có ý định bắt chuyện với Ngọa Sênh. Chính thái độ này của cô khiến Ngọa Sênh càng thêm tức giận. Cô ta nhoài người về phía Túc Kỳ, vươn tay nắm chặt mớ tóc dài của cô, sau đó kéo giật ra phía sau. Túc Kỳ bị kéo đau, cả người ngã chúi xuống dưới đất, tấm lưng nhỏ nhắn đập mạnh lên nền đá, cơn đau buốt lập tức chạy dài khắp cơ thể. - Cô làm trò gì vậy? Túc Kỳ lồm cồm bò dậy, phóng thẳng tầm mắt về phía Ngọa Sênh mà chất vấn. Ngọa Sênh xoa xoa hai lòng bàn tay, sau đó hếch mặt chế giễu: - Tôi đang giúp cô mở to mắt. Dám hỗn xược với bà đây, gan cô cũng lớn lắm. Dứt lời, Ngọa Sênh được đà lại bắt đầu lao vọt về phía Túc Kỳ, toan đánh cô thêm một trận. Lần này, Túc Kỳ đừng hòng để yên. Cô co người né sang bên cạnh, vừa lúc Ngọa Sênh lao người tới nơi. Túc Kỳ dùng tay khóa trụ hai bả vai Ngọa Sênh, sau đó co chân thúc thật mạnh lên bụng cô ta. Chưa dừng lại, cô xòe rộng bàn tay, trực tiếp Ϧóþ chặt cổ Ngọa Sênh, ép cô ta đè sát vào bức tường cũ bong tróc. Ngọa Sênh không thể ngờ Túc Kỳ lại biết võ, hơn nữa thủ đoạn ra tay vô cùng tàn bão chỉ vài đường cơ bản liền khiến toàn thân cô ta đau đến tê buốt. Ngọa Sênh tức khắc rơi vào thế bị động, dù cho cô ta cật lực chống trả, thế nhưng vẫn không thể nào vùng vẫy ra khỏi hai bàn tay cứng ngắc của Túc Kỳ. Túc Kỳ ghé sát gương mặt xinh đẹp về phía Ngọa Sênh, gằn giọng nói chậm từng chữ: - Khôn hồn thì ngậm miệng lại, để cho tôi yên. Nghe rõ chưa? Làn da ngăm ngăm của Ngọa Sênh lúc trắng lúc xanh, cơ thể bất giác run rẩy. Cô ta vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, sợ hãi nói không ra câu. Tuy nhiên, cảnh tượng mâu thuẫn trong phòng giam nhanh chóng bị cảnh sát trực ban phát hiện. Túc Kỳ bị dẫn tới phòng Giáo Huấn, nhận hình phạt ngồi thiền trong đây năm ngày năm đêm. - Vương Túc Kỳ, nếu cô không cải tạo tốt, thời gian ở tù của cô sẽ phải gia hạn thêm. Quản lý đi rồi, Túc Kỳ chỉ biết thở dài lặng lẽ. Ba năm không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ khiến tâm can Túc Kỳ đang ૮ɦếƭ dần, ૮ɦếƭ mòn. Cô nằm xuống nền nhà lạnh lẽo, hai mắt khéo hờ. Khung cảnh hỗn loạn trong buổi tối thảm khốc hôm đó lại xuất hiện trong đầu cô. Hai bàn tay Túc Kỳ bê bết máu tươi, bên cạnh là thi thể không còn nguyên vẹn của nạn nhân Huệ Phi. Và còn có cả gương mặt tàn độc đến đáng sợ của Hoắc Kiến Trương nữa! Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Yay
    Like
    Love
    Wow
    5
    0 Comments 0 Shares 3477 Views
  • - bố thôi đi, con không muốn nghe bố nói thêm bất cứ một câu nào nữa...
    - Con Nghe bố nói đi mà...
    - con đã nói là con không muốn nghe mà, tại sao bố lại ép con chuyện như thế được.
    - Lan à, bây giờ con lớn rồi, con phải tìm một người đàn ông để chăm sóc cho con, chứ bố làm sao có thể chăm sóc cho con cả đời được?
    - Con đã lớn rồi, con đã nói là con có thể tự chăm sóc cho mình và chăm sóc cho cả bố nữa mà. Con là gánh nặng hay sao mà bố cứ suốt ngày muốn đuổi con ra khỏi nhà vậy hả bố???
    - mọi chuyện không phải là như thế đâu? Lan...
    Chẳng đợi bố nói hết câu Lan ngay lập tức bỏ ra ngoài. Cô tuy đã trưởng thành nhưng cũng chỉ mới 27 tuổi thôi mà, tại sao bố cô lại có tư tưởng cổ hủ như thế? Tại sao cứ bắt tôi phải đi lấy chồng??
    Lan lê đôi chân mệt mỏi trên đường, giá như cô có mẹ thì mọi chuyện đã chẳng xảy ra như thế này???
    Suốt 25 năm qua cô sống một mình với bố, thậm chí cô còn chẳng nhớ được khuôn mặt mẹ mình là như thế nào.
    Cô chỉ nghe bố nói là sau một tai nạn thì mẹ đã mãi mãi ra đi...
    Cô rất muốn nghe một câu nói" Cuộc sống là của con nhưng là lẽ sống của mẹ" 1 câu nói tưởng chừng đơn giản hầu như đứa trẻ nào cũng có thể được nghe thì cô lại không được nghe...
    Cô vẫn ở đây, nhà của cô vẫn ở đây, bố cô vẫn ở đây nhưng còn mẹ, mẹ đã đi đâu rồi????
    Cô thực sự không muốn cãi lời bố. Cô có thể chấp nhận mong muốn ấy của bố mình làm sao cô có thể yên tâm đi lấy chồng khi bố mỗi lúc một già yếu??
    Lan bật khóc giữa đường phố đông người, cô cố gắng che đi những giọt nước mắt để không ai thấy sự yếu đuối của bản thân mình. Nhưng cho dù là như thế nào thì cô cũng là con gái, cũng khao khát được yêu thương, cái tình yêu thương mà cô chưa bao giờ thì có thể cảm nhận được....
    Lan ngồi xuống ghế đá lấy điện thoại ra, cô ngắm nghía bức ảnh duy nhất của mẹ mà cô có được rồi òa lên khóc nức nở như một đứa trẻ....
    Lan đang khóc thì có một đứa bé tầm 10 tuổi chạy tới chỗ cô, nó nhìn cô chăm chú..
    Cái đôi mắt tròn xoe ngây thơ của đứa bé khiến cho Lan có chút ngạc nhiên, đứa bé thực sự quá dễ thương...
    Lan nhìn nó mà chẳng thể ngăn cản nổi bản thân nở nụ cười, cô đưa tay véo nhẹ má đứa trẻ rồi hỏi.
    - Em bé đi chơi với ai thế???
    Đứa bé nhíu mày tỏ vẻ hơi khó chịu.
    - mẹ. Tại sao mẹ về rồi mà mẹ không chịu tới gặp con???
    Câu hỏi có chút giận hờn lại có chút ngây thơ ấy khiến cho Lan giật mình.
    - cháu nhận nhầm người rồi, cô không phải mẹ cháu đâu.
    Sau câu nói ấy của Lan thì đứa bé khóc, Lan thấy con bé khóc như thế thì cảm thấy vô cùng bối rối, cô vội vã đứng dậy ôm lấy nó..
    - con nín đi, cô xin lỗi...
    Lan còn đang không biết phải dỗ dành con bé kiểu gì thì có tiếng quát.
    - cô kia, cô làm gì vậy? Cô muốn làm gì con tôi hả???
    Tiếng quát ấy nghe sao dữ dằn, nghe Sao nó lạnh lẽo đến như vậy. Lan buông đứa bé ra rồi ngước mặt lên nhìn. Trước mặt cô là một người đàn ông vô cùng điển trai, khí thế ngút trời khiến cho Lan nhất thời đứng hình chẳng thể nào nói nổi....
    Cái nét đẹp ấy Nó không phải là nét đẹp của những cậu công tử bột mà cô đã từng gặp, nó là nét mạnh mẽ của một người đàn ông từng trải, rất quyến rũ....
    - con bé nhận nhầm người thôi....
    Con bé chạy về phía bố rồi nói....
    - sao mẹ về rồi mà mẹ không chịu Đến gặp con, mẹ còn nói mẹ không phải là mẹ con nữa....
    Người đàn ông ấy sau khi nghe thấy con gái mình nói như vậy thì còn bối rối hơn cả Lan nữa, anh ta vội vàng giải thích.
    - con gái à! Đây không phải là mẹ của con đâu, chỉ là cô ấy có nét giống mẹ con thôi....
    - bố nói dối, đấy là mẹ của con mà, hay cả bố cũng không muốn cho con có mẹ?
    Câu nói tưởng chừng như quá ngây thơ nhưng lại là nhát dao cứa vào tim Lan. Cô đã suốt 25 năm qua không có mẹ, nhìn thấy đứa trẻ tội nghiệp này cũng không được ở bên mẹ mà cô rớt nước mắt...
    Con bé mặc kệ bố nó giải thích, nó nắm chặt lấy tay Lan rồi kéo đi.
    - Chắc chắn là mẹ đi quá lâu nên không nhớ đường về. Bây giờ con sẽ dẫn mẹ về nhà, con không cần đi chơi nữa, con chỉ cần có mẹ thôi....
    Con bé cứ thế kéo Lan đi, còn tâm trạng của cô lúc này chẳng biết đang treo lơ lửng ở đâu nữa. Cô Cứ thế đi theo con bé, đi được vài bước thì có tiếng quát lớn từ phía sau...
    - Cô muốn làm trò gì hả? Cô muốn dụ dỗ con gái tôi để được bước chân vào nhà tôi hay sao, cô đừng có mơ...
    Cái câu nói ấy đưa Lan trở về thực tại, người đàn ông này sao có thể nói năng với cô như thế? Tại sao có thể nói chuyện với một người mà mình không hề quen biết bằng cái thái độ hách dịch ấy???
    - anh nghĩ mình là ai? Anh nghĩ tôi cần thiết phải làm cái trò như thế này chỉ vì muốn tiếp cận anh à? Nếu như không phải cảm thấy rất tội nghiệp cho đứa con gái của anh thì tôi đã không đi theo nó rồi...
    - ai cần cô Tội nghiệp, ai cần cô thương hại con gái tôi? Đừng nghĩ con gái tôi thiếu tình thương đến mức đến lượt cô phải thương hại.
    Đúng là Một kẻ ngông cuồng, Lan từ từ gỡ tay con bé ra rồi nhỏ nhẹ nói với nó...
    - cô xin lỗi nhưng cô Thực sự không phải là mẹ của con đâu, có lẽ mẹ con cũng sắp trở về rồi đó...
    Vẫn là cái đôi mắt to tròn ấy nhưng lại có những nét tổn thương khiến cho Lan chẳng thể nào Nhìn đôi mắt ấy lâu hơn được nữa, cô quay đi trốn tránh đôi mắt ấy.
    - mẹ không Thương Bông sao? Bông thực sự rất nhớ mẹ, Bông thực sự rất yêu mẹ...
    Con bé nói rồi lấy trong chiếc túi đang đeo trên người ra một bức ảnh, Lan vừa nhìn thấy tấm ảnh đó đã giật mình. Người con gái trong bức ảnh mà con bé đưa thực sự có nét dứt giống cô, thảo nào con bé lại có thể nhìn nhầm như thế...
    Lan còn đang không biết phải trả lời con bé như thế nào thì bố con bé đã đi đến nắm tay con bé kéo đi, mặc kệ con bé la hét, mặc kệ con bé gào khóc. Lan nhìn theo mà trong lòng đau nhói, cô lại nghĩ đến bố mình, cô bỏ ra ngoài cũng đã hơn hai tiếng rồi, chắc có lẽ bố cô đang đi tìm.
    Lan quay lại con đường đi về nhà mình, cô vừa đi vừa nghĩ đến hình ảnh con bé vừa nãy, càng nghĩ cô càng cảm thấy đau lòng...
    Bước chân về đến nhà thì thấy bố cô đang đứng ngay ở cổng, Ông vừa nhìn thấy Lan thì vội vã chạy tới chỗ cô.
    - con về rồi, con vào nhà đi Bố đã nấu cơm xong đâu đấy rồi, chỉ chở con về ăn thôi...
    Lan ôm chầm lấy bố rồi khóc.
    - con xin lỗi bố, nhưng bố đừng bắt con đi lấy chồng có được không? Con chỉ muốn ở cả đời với bố để chăm sóc cho bố thôi...
    - Ừ được rồi, không lấy thì không lấy...
    Bố nhìn Lan vô cùng dịu dàng, vô cùng ấm áp. Đúng là khi mệt mỏi người ta thường có nơi để trở về đó chính là nhà...
    Lan tuy không có được tình yêu thương của mẹ nhưng bù lại cô lại có một người bố rất tuyệt vời. Cô biết là bố muốn cô đi tìm cho mình hạnh phúc, vì bố chẳng thể nào lo cho cô mãi được....
    Hai bố con vào trong nhà, Lan phụ bố dọn bữa tối, vừa ăn cơm vừa kể cho bố nghe những chuyện mà cô đã gặp trên đường... Bố Lan nghe đến đó thì lắc đầu.
    - Tội nghiệp con bé ấy quá...
    - Chắc có lẽ mẹ con bé cũng giống như mẹ của con....
    Lan nói xong câu nói ấy thì cả hai bố con đều buồn, rồi chẳng ai nói với ai câu nào nữa....
    Ở một đoạn đường vắng, trên xe ô tô là tiếng một con bé đang khóc đến khan cả tiếng...
    - bố mau thả con xuống, con phải đi tìm mẹ. Tại sao tìm được mẹ rồi mà bố không cho con nhận mẹ, bố ác lắm....
    Người đàn ông đó không trả lời mà chăm chú lái xe, anh không phải là không nghe thấy tiếng con gái, chỉ là đang đau lắm chẳng biết phải làm như thế nào...
    Mẹ của con bé không phải là đã ૮ɦếƭ, mẹ của con bé chính là tham giàu mà bỏ hai bố con anh đi từ lúc nó chỉ mới mấy tháng...
    Anh đã nói dối con bé là mẹ của nó đi làm, chỉ có như vậy thì trái tim bé nhỏ của nó mới không bị tổn thương... Người con gái hôm nay anh gặp thực sự rất giống mẹ của con bé, đến chính bản thân anh lúc đầu nhìn còn có chút ngỡ ngàng thì nó gì đến con bé...
    Ngày đó khi anh mới gặp mẹ của bé Bông, anh cùng người phụ nữ ấy cũng có mối tình vô cùng đẹp, nhưng đến khi anh và cô ta kết hôn rồi sinh ra bé Bông thì cô ta bắt đầu thay đổi...
    Cô ta liên tục đòi hỏi những điều vô lý mà bản thân anh không có cách nào đáp ứng... Đến khi Bé Bông được 8 tháng tuổi thì cô ta rời bỏ. Chỉ khi ấy anh mới hiểu được giá trị của đồng tiền nó lớn lên lúc như thế nào. Anh đã cố gắng lao đầu vào làm việc, cố gắng rồi cố gắng không ngừng nghỉ suốt mấy năm trời. Cuối cùng thì anh cũng có được sự nghiệp cho riêng mình..
    Bây giờ thì anh không thiếu tiền nhưng anh lại cảm thấy ghê sợ những người phụ nữ, anh chỉ coi Họ là một món đồ chơi để giải trí không hơn không kém. Bản thân anh không hề nghĩ đến chuyện sẽ yêu thương một người nào đó. Cái sự tổn thương kia nó đã quá lớn, gần như đã Ϧóþ ૮ɦếƭ trái tim của anh mất rồi....
    Về đến nhà là anh lập tức bế Con ghé vào bên trong, nó vùng vẫy, nó cố gắng nó muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh nhưng rồi cuối cùng nó cũng phải chịu thua Vì nó cũng chỉ là một đứa trẻ.
    - cho con gặp mẹ đi, nếu không con sẽ không chơi với bố nữa...
    - con mau vào trong nhà cho bố, đừng có để bố phải tức giận...
    Tiếng quát ấy khiến cho con bé giật mình, nó chạy vào trong nhà, vừa bị chạy nó vừa khóc. Tiếng khóc của con bé khiến cho trái tim của anh vỡ vụn, anh yêu thương con hơn cả mạng sống của mình, vậy mà ngày hôm nay anh lại phải để cho con mình khóc.
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    - bố thôi đi, con không muốn nghe bố nói thêm bất cứ một câu nào nữa... - Con Nghe bố nói đi mà... - con đã nói là con không muốn nghe mà, tại sao bố lại ép con chuyện như thế được. - Lan à, bây giờ con lớn rồi, con phải tìm một người đàn ông để chăm sóc cho con, chứ bố làm sao có thể chăm sóc cho con cả đời được? - Con đã lớn rồi, con đã nói là con có thể tự chăm sóc cho mình và chăm sóc cho cả bố nữa mà. Con là gánh nặng hay sao mà bố cứ suốt ngày muốn đuổi con ra khỏi nhà vậy hả bố??? - mọi chuyện không phải là như thế đâu? Lan... Chẳng đợi bố nói hết câu Lan ngay lập tức bỏ ra ngoài. Cô tuy đã trưởng thành nhưng cũng chỉ mới 27 tuổi thôi mà, tại sao bố cô lại có tư tưởng cổ hủ như thế? Tại sao cứ bắt tôi phải đi lấy chồng?? Lan lê đôi chân mệt mỏi trên đường, giá như cô có mẹ thì mọi chuyện đã chẳng xảy ra như thế này??? Suốt 25 năm qua cô sống một mình với bố, thậm chí cô còn chẳng nhớ được khuôn mặt mẹ mình là như thế nào. Cô chỉ nghe bố nói là sau một tai nạn thì mẹ đã mãi mãi ra đi... Cô rất muốn nghe một câu nói" Cuộc sống là của con nhưng là lẽ sống của mẹ" 1 câu nói tưởng chừng đơn giản hầu như đứa trẻ nào cũng có thể được nghe thì cô lại không được nghe... Cô vẫn ở đây, nhà của cô vẫn ở đây, bố cô vẫn ở đây nhưng còn mẹ, mẹ đã đi đâu rồi???? Cô thực sự không muốn cãi lời bố. Cô có thể chấp nhận mong muốn ấy của bố mình làm sao cô có thể yên tâm đi lấy chồng khi bố mỗi lúc một già yếu?? Lan bật khóc giữa đường phố đông người, cô cố gắng che đi những giọt nước mắt để không ai thấy sự yếu đuối của bản thân mình. Nhưng cho dù là như thế nào thì cô cũng là con gái, cũng khao khát được yêu thương, cái tình yêu thương mà cô chưa bao giờ thì có thể cảm nhận được.... Lan ngồi xuống ghế đá lấy điện thoại ra, cô ngắm nghía bức ảnh duy nhất của mẹ mà cô có được rồi òa lên khóc nức nở như một đứa trẻ.... Lan đang khóc thì có một đứa bé tầm 10 tuổi chạy tới chỗ cô, nó nhìn cô chăm chú.. Cái đôi mắt tròn xoe ngây thơ của đứa bé khiến cho Lan có chút ngạc nhiên, đứa bé thực sự quá dễ thương... Lan nhìn nó mà chẳng thể ngăn cản nổi bản thân nở nụ cười, cô đưa tay véo nhẹ má đứa trẻ rồi hỏi. - Em bé đi chơi với ai thế??? Đứa bé nhíu mày tỏ vẻ hơi khó chịu. - mẹ. Tại sao mẹ về rồi mà mẹ không chịu tới gặp con??? Câu hỏi có chút giận hờn lại có chút ngây thơ ấy khiến cho Lan giật mình. - cháu nhận nhầm người rồi, cô không phải mẹ cháu đâu. Sau câu nói ấy của Lan thì đứa bé khóc, Lan thấy con bé khóc như thế thì cảm thấy vô cùng bối rối, cô vội vã đứng dậy ôm lấy nó.. - con nín đi, cô xin lỗi... Lan còn đang không biết phải dỗ dành con bé kiểu gì thì có tiếng quát. - cô kia, cô làm gì vậy? Cô muốn làm gì con tôi hả??? Tiếng quát ấy nghe sao dữ dằn, nghe Sao nó lạnh lẽo đến như vậy. Lan buông đứa bé ra rồi ngước mặt lên nhìn. Trước mặt cô là một người đàn ông vô cùng điển trai, khí thế ngút trời khiến cho Lan nhất thời đứng hình chẳng thể nào nói nổi.... Cái nét đẹp ấy Nó không phải là nét đẹp của những cậu công tử bột mà cô đã từng gặp, nó là nét mạnh mẽ của một người đàn ông từng trải, rất quyến rũ.... - con bé nhận nhầm người thôi.... Con bé chạy về phía bố rồi nói.... - sao mẹ về rồi mà mẹ không chịu Đến gặp con, mẹ còn nói mẹ không phải là mẹ con nữa.... Người đàn ông ấy sau khi nghe thấy con gái mình nói như vậy thì còn bối rối hơn cả Lan nữa, anh ta vội vàng giải thích. - con gái à! Đây không phải là mẹ của con đâu, chỉ là cô ấy có nét giống mẹ con thôi.... - bố nói dối, đấy là mẹ của con mà, hay cả bố cũng không muốn cho con có mẹ? Câu nói tưởng chừng như quá ngây thơ nhưng lại là nhát dao cứa vào tim Lan. Cô đã suốt 25 năm qua không có mẹ, nhìn thấy đứa trẻ tội nghiệp này cũng không được ở bên mẹ mà cô rớt nước mắt... Con bé mặc kệ bố nó giải thích, nó nắm chặt lấy tay Lan rồi kéo đi. - Chắc chắn là mẹ đi quá lâu nên không nhớ đường về. Bây giờ con sẽ dẫn mẹ về nhà, con không cần đi chơi nữa, con chỉ cần có mẹ thôi.... Con bé cứ thế kéo Lan đi, còn tâm trạng của cô lúc này chẳng biết đang treo lơ lửng ở đâu nữa. Cô Cứ thế đi theo con bé, đi được vài bước thì có tiếng quát lớn từ phía sau... - Cô muốn làm trò gì hả? Cô muốn dụ dỗ con gái tôi để được bước chân vào nhà tôi hay sao, cô đừng có mơ... Cái câu nói ấy đưa Lan trở về thực tại, người đàn ông này sao có thể nói năng với cô như thế? Tại sao có thể nói chuyện với một người mà mình không hề quen biết bằng cái thái độ hách dịch ấy??? - anh nghĩ mình là ai? Anh nghĩ tôi cần thiết phải làm cái trò như thế này chỉ vì muốn tiếp cận anh à? Nếu như không phải cảm thấy rất tội nghiệp cho đứa con gái của anh thì tôi đã không đi theo nó rồi... - ai cần cô Tội nghiệp, ai cần cô thương hại con gái tôi? Đừng nghĩ con gái tôi thiếu tình thương đến mức đến lượt cô phải thương hại. Đúng là Một kẻ ngông cuồng, Lan từ từ gỡ tay con bé ra rồi nhỏ nhẹ nói với nó... - cô xin lỗi nhưng cô Thực sự không phải là mẹ của con đâu, có lẽ mẹ con cũng sắp trở về rồi đó... Vẫn là cái đôi mắt to tròn ấy nhưng lại có những nét tổn thương khiến cho Lan chẳng thể nào Nhìn đôi mắt ấy lâu hơn được nữa, cô quay đi trốn tránh đôi mắt ấy. - mẹ không Thương Bông sao? Bông thực sự rất nhớ mẹ, Bông thực sự rất yêu mẹ... Con bé nói rồi lấy trong chiếc túi đang đeo trên người ra một bức ảnh, Lan vừa nhìn thấy tấm ảnh đó đã giật mình. Người con gái trong bức ảnh mà con bé đưa thực sự có nét dứt giống cô, thảo nào con bé lại có thể nhìn nhầm như thế... Lan còn đang không biết phải trả lời con bé như thế nào thì bố con bé đã đi đến nắm tay con bé kéo đi, mặc kệ con bé la hét, mặc kệ con bé gào khóc. Lan nhìn theo mà trong lòng đau nhói, cô lại nghĩ đến bố mình, cô bỏ ra ngoài cũng đã hơn hai tiếng rồi, chắc có lẽ bố cô đang đi tìm. Lan quay lại con đường đi về nhà mình, cô vừa đi vừa nghĩ đến hình ảnh con bé vừa nãy, càng nghĩ cô càng cảm thấy đau lòng... Bước chân về đến nhà thì thấy bố cô đang đứng ngay ở cổng, Ông vừa nhìn thấy Lan thì vội vã chạy tới chỗ cô. - con về rồi, con vào nhà đi Bố đã nấu cơm xong đâu đấy rồi, chỉ chở con về ăn thôi... Lan ôm chầm lấy bố rồi khóc. - con xin lỗi bố, nhưng bố đừng bắt con đi lấy chồng có được không? Con chỉ muốn ở cả đời với bố để chăm sóc cho bố thôi... - Ừ được rồi, không lấy thì không lấy... Bố nhìn Lan vô cùng dịu dàng, vô cùng ấm áp. Đúng là khi mệt mỏi người ta thường có nơi để trở về đó chính là nhà... Lan tuy không có được tình yêu thương của mẹ nhưng bù lại cô lại có một người bố rất tuyệt vời. Cô biết là bố muốn cô đi tìm cho mình hạnh phúc, vì bố chẳng thể nào lo cho cô mãi được.... Hai bố con vào trong nhà, Lan phụ bố dọn bữa tối, vừa ăn cơm vừa kể cho bố nghe những chuyện mà cô đã gặp trên đường... Bố Lan nghe đến đó thì lắc đầu. - Tội nghiệp con bé ấy quá... - Chắc có lẽ mẹ con bé cũng giống như mẹ của con.... Lan nói xong câu nói ấy thì cả hai bố con đều buồn, rồi chẳng ai nói với ai câu nào nữa.... Ở một đoạn đường vắng, trên xe ô tô là tiếng một con bé đang khóc đến khan cả tiếng... - bố mau thả con xuống, con phải đi tìm mẹ. Tại sao tìm được mẹ rồi mà bố không cho con nhận mẹ, bố ác lắm.... Người đàn ông đó không trả lời mà chăm chú lái xe, anh không phải là không nghe thấy tiếng con gái, chỉ là đang đau lắm chẳng biết phải làm như thế nào... Mẹ của con bé không phải là đã ૮ɦếƭ, mẹ của con bé chính là tham giàu mà bỏ hai bố con anh đi từ lúc nó chỉ mới mấy tháng... Anh đã nói dối con bé là mẹ của nó đi làm, chỉ có như vậy thì trái tim bé nhỏ của nó mới không bị tổn thương... Người con gái hôm nay anh gặp thực sự rất giống mẹ của con bé, đến chính bản thân anh lúc đầu nhìn còn có chút ngỡ ngàng thì nó gì đến con bé... Ngày đó khi anh mới gặp mẹ của bé Bông, anh cùng người phụ nữ ấy cũng có mối tình vô cùng đẹp, nhưng đến khi anh và cô ta kết hôn rồi sinh ra bé Bông thì cô ta bắt đầu thay đổi... Cô ta liên tục đòi hỏi những điều vô lý mà bản thân anh không có cách nào đáp ứng... Đến khi Bé Bông được 8 tháng tuổi thì cô ta rời bỏ. Chỉ khi ấy anh mới hiểu được giá trị của đồng tiền nó lớn lên lúc như thế nào. Anh đã cố gắng lao đầu vào làm việc, cố gắng rồi cố gắng không ngừng nghỉ suốt mấy năm trời. Cuối cùng thì anh cũng có được sự nghiệp cho riêng mình.. Bây giờ thì anh không thiếu tiền nhưng anh lại cảm thấy ghê sợ những người phụ nữ, anh chỉ coi Họ là một món đồ chơi để giải trí không hơn không kém. Bản thân anh không hề nghĩ đến chuyện sẽ yêu thương một người nào đó. Cái sự tổn thương kia nó đã quá lớn, gần như đã Ϧóþ ૮ɦếƭ trái tim của anh mất rồi.... Về đến nhà là anh lập tức bế Con ghé vào bên trong, nó vùng vẫy, nó cố gắng nó muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh nhưng rồi cuối cùng nó cũng phải chịu thua Vì nó cũng chỉ là một đứa trẻ. - cho con gặp mẹ đi, nếu không con sẽ không chơi với bố nữa... - con mau vào trong nhà cho bố, đừng có để bố phải tức giận... Tiếng quát ấy khiến cho con bé giật mình, nó chạy vào trong nhà, vừa bị chạy nó vừa khóc. Tiếng khóc của con bé khiến cho trái tim của anh vỡ vụn, anh yêu thương con hơn cả mạng sống của mình, vậy mà ngày hôm nay anh lại phải để cho con mình khóc. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    Haha
    Yay
    Like
    Love
    Wow
    7
    0 Comments 0 Shares 5877 Views
  • Ngủ với đàn ông đó là điều mà bất kì cô gái nào sớm hay muộn cũng đều phải trải qua…tôi cũng vậy không ngoại lệ ,chỉ có điều người mà tôi có quan hệ nam nữ lại là một kẻ bội bạc và mất dậy nhất trên đời…
    -Mày lừa tao đúng không
    -Em k lừa anh,em có thai thật rồi
    -Thế mày tự đẻ ra mà nuôi ,mày nghĩ sao khi mày định lấy tao có ăn học đàng hoàng còn nhà mày bố mày nghiện tù tội bao năm còn mẹ mày đến giờ làm một mụ phò già hát hò vịn cổ mấy lão tóc bạc trong quán cafe…gia đình mày như thế thì lấy tao làm sao được.
    -Anh biết gia đình tôi ngay từ đầu như thế sao anh còn yêu tôi
    -Ai bảo mày tao yêu mày
    -Chính miệng anh nói
    -Mày ngu thật đấy,tao muốn phập mày thì chả nói ngọt cho mày ngửa,nhà tao số má có tiếng ,đừng để mẹ tao biết chuyện thì nhà mày nướ© đáı cũng k có mà uống đâu?
    Tôi nắm chặt tay quyết định là mẹ đơn thân ở tuổi 19…
    -Tôi nhất định sẽ đẻ đứa trẻ này ra và nhất định sau này anh đừng có vác mặt đến nhận con…
    -Tao thiếu đéo gì bướm,mình mày có bướm chắc…bố con dở hơi…
    -Nếu k phải đêm đó anh cho gì đó vào nước thì tôi còn lâu mới qua đêm vs anh
    -Chắc gì mày đã qua đêm với mình tao
    -Ngủ vs gái còn trinh hay không cũng không biết thì nên về xem lại đi
    Tôi cười khẩy rồi quay đi hai hàng nước mắt rơi khẽ xuống bàn tay thế nhưng làm mẹ có lẽ là điều khó khăn và gian nan và chỉ cần tôi cần sức khoẻ thì mẹ cũng nuôi con thật tốt dù cho mẹ chẳng có gì…chẳng có gì con ạ…
    Tôi quen Tú khi đó anh ta theo đuổi tôi bằng mọi cách,đến khi anh ta đạt được rồi thì vứt bỏ k chút thương tiếc,tôi tự hỏi trên đời này thật sự có thể có tình yêu đẹp…yêu đến nỗi hy sinh bản thân mình vì người mình yêu…có lẽ là không có…
    Xoảng…tiếng bát bố tôi ném ra khỏi cửa nhà và đang cãi nhau vs mẹ tôi…
    -Mày bảo mày vay hộ tao 2 triệu mà mày đi từ sáng đến tối cũng đéo đủ thì tao xoay sao kịp
    -mày xoay được hay không là việc của mày,tao đéo vay được mày cũng trách tao à
    Bố vả vào mặt mẹ
    -Mẹ con đĩ này mày dám gân cổ vs bố mày à
    -Bà mày làm đĩ cũng đéo bh thèm xin mày thì mày có quyền đéo gì hỏi tao tiền
    Tôi nắm chặt tay nhìn cảnh gia đình,bố mẹ mày tao,bố nghiện còn mẹ tôi cặp kè vs ông nọ,ông kia…chính vì vậy tôi chẳng thể học nổi nên học xong cấp 3 đã nghỉ học và đi làm…giờ nếu như mẹ tôi biết tôi mang thai có lẽ sẽ xé xác tôi ra mất và y như rằng …
    -Con cái ngu hơn con chó con ạ,bỏ ngay đi đẻ thì lấy cứt cho con ăn à
    -Con sẽ đi làm
    -Mày dở hơi à ,ôi trời ơi là trời đất ơi,con cái thế này thì đẻ ra Ϧóþ mẹ nó c/h/ết đi cho xong …ngu như con chó ,đẻ ra thì lại mang tiếng có đứa con thì đéo ai lấy nữa
    Mẹ lôi tôi xềnh xệch ra cửa
    -Con k bỏ đâu mẹ ,bỏ đi tội lắm rồi mang nghiệp vào thân đấy
    -Nghiệp để tao gánh,nhà này còn cái đéo gì để mất nữa đâu…
    -Mẹ ơi con k đi đâu ,con xin mẹ đấy
    Tôi giật tay mẹ rồi chạy thật nhanh…
    -Hà…quay lại đây mẹ bảo …nhanh …
    Tôi chạy đi khi trong túi k có đồng nào,trong tay không có cái gì …tôi chạy tới khu biệt thự nơi anh trai tôi sống,anh tôi lấy vợ rất giàu nhưng đã từ bố mẹ tôi ,có lẽ anh tôi luôn xấu hổ trc nhà vợ vì có gia đình như vậy…anh sống khép nép và rất sợ vợ…
    Tôi đến ấn chuông thì đúng lúc anh tôi lái chiếc xe đắt tiền đi về…
    -Hà…sao thế sao lại tới đây
    -Anh ơi giúp em với …
    -Vào nhà đi
    -Có ngại vợ anh không
    -Vợ anh đi mỹ rồi k có nhà,vào đi…
    Vào nhà anh giàu có,giúp việc mang nước ra cho tôi
    -Anh ơi anh có thể kiếm cho em một chỗ ở không
    -Nhà mình lại có chuyện gì à,nói anh nghe
    -Bố vừa mới ở trại về được mấy ngày,mẹ vẫn vậy
    -Vậy sao lại tới đây
    -Em …em có thai rồi
    -Có thai ,có thai vs ai
    -Nó k nhận anh ạ,nó bảo em bỏ đi
    -Mày đi bỏ ngay đi,anh cho tiền
    -Em k muốn bỏ
    -Mày biết mày làm vậy là hại đời không,rồi đứa trẻ sinh ra k có bố mày sẽ trl nó thế nào
    Anh đứng dậy lấy tiền trong túi đưa cho tôi
    -Tiền này
    -Cầm lấy đi ,bỏ đi rồi mua gì đó ngon ăn cho bổ lại cơ thể…
    -Em không làm được nhưng em cần tiền ,cám ơn anh em sẽ k phiền anh nữa…
    Tôi cầm tiền rồi đứng dậy
    -Hà…cố mà sống tốt,anh sắp sang mỹ định cư rồi,khi nào anh đi anh sẽ cho em một sổ tiết kiệm…
    -Chuyện đó tính sau đi,anh cũng sống đúng vs năng lực của anh,anh của em giỏi mà,anh k phải kẻ ăn bám nhà vợ đó luôn là suy nghĩ của em…
    Tôi đã thuê nhà đi xin việc làm đủ thứ,giặt chăn ga ở tiệm giặt,bơm xăng xe ,bán thêm dưa cà muối trong khu trọ sinh viên…mẹ tôi k hề gọi cho tôi dù cho tôi nhắn tin xin lỗi bà rất nhiều lần…tôi vào viện sinh con một mình…cơn đau phải ngồi một chỗ chịu đựng…nước mắt chảy xuống mà k có ai an ủi,tôi tự nhủ mẹ đơn thân là vậy đấy…mẹ đơn thân là vậy đấy…tự đau đớn,k có ai kề bên…
    Oe oe oe…tôi trải qua cơn vượt cạn trong nước mắt…nhìn đứa con đỏ hỏn trên tay tôi oà khóc rồi ôm con
    Bác sỹ: Chúc mừng hai mẹ con,con trai 3kg5…
    Mới sinh xong nhưng tôi tự nấu nướng tự ăn ở cữ,cu con trộm vía ngoan ngoãn cứ ăn rồi ngủ …tôi sinh con dc ba tháng thì gửi con cho hai bé sinh viên bên cạnh để lên đường đi học nghề,tôi học làm móng,học rồi làm luôn tại đó…được học nghề và làm việc có bạn bè tôi cảm thấy đầu óc thoải mái hơn…k còn suy nghĩ về chuyện khó khăn của bản thân…hằng ngày cúi đầu làm móng tay móng chân cho khách vip tôi cũng được bo số tiền kha khá…từ tích luỹ nhỏ tôi đã mở được hiệu làm móng riêng trong khu phố sinh viên…
    3 năm sau…đột nhiên tôi thấy Tú đứng trước cửa hiệu làm nail của mình
    Tú: Ái chà khá nhỉ
    -Anh tới đây làm gì
    -Nghe bạn mày kể mày mở tiệm nail nên tao qua ngó thử tiện đưa mẹ tao qua luôn…
    Tôi giật mình khi thấy mẹ Tú bước ra từ trong chiếc xe ô tô,đi cùng tú là vài tên xăm trổ,nhà anh ta nổi tiếng cho vay tín dụng đen …
    Mẹ Tú: Vào trong đi bác muốn nói chuyện rõ với cháu,thế này nhé bác tới đón cháu trai mình thằng bé 3 tuổi rồi đúng không
    -Nó là con của riêng cháu
    -Cháu phải nghĩ cho nó nhận tổ tông chứ,năm xưa thằng Tú nó k nói chứ nếu nó nói bác bảo nó cưới ngay
    Tú: Chẳng qua con lấy vợ đẻ 2 đứa con gái nên mẹ sốt lên chứ gì
    -Mày im mồm …Bác nói thẳng vấn đề bác muốn đưa thằng cu Đô về cháu thấy thế nào
    -Chắc chắn là cháu k đồng ý rồi ạ,bác thông cảm …
    -Bác muốn giải quyết trong êm đẹp nếu cháu đồng ý bác sẽ cho cháu 500 triệu và bác sẽ toàn quyền nuôi cu đô
    -Cháu k cần tiền bác ạ,cháu chỉ cần con nên mới giữ thằng bé ,cháu phải đi đón con rồi
    -Cháu suy nghĩ đi rồi gọi cho Bác…
    -Cháu k cần suy nghĩ đâu ạ,cháu chào bác…
    Tôi phóng xe đi đón con…thằng bé lon ton ra bám chân mẹ…tôi ôm con rồi xoa đầu
    Mẹ ơi con uống sữa
    -Cô giáo k cho con uống à
    -Con lại đói
    Tôi cười nhìn con bụ bẫm đáng yêu là lòng quên hết mọi chuyện,hai mẹ con về ăn cơm cùng nhau,dậy con hát ,dậy con vẽ…nhìn con ngủ là tôi lại thấy lòng ấm áp hơn…
    Tin nhắn của Tú hiện lên trên máy “ Mẹ tôi sẽ k bỏ qua thằng bé đâu,cô nên biết điều thì còn được gặp con”…
    Tôi tắt máy và k trl,sáng hôm sau đến cửa hàng bị đập tan hoang,những lọ sơn móng đổ lênh láng màu trên sàn…
    Chủ nhà: Chị k cho e thuê nữa đâu,cũng báo công an rồi giờ vẫn còn có bọn ném đồ vào đây kia kìa
    -Em xin lỗi chị…
    Tôi lau dọn rồi gọi cho Tú
    Tú: Đưa thằng bé đây
    -Đừng động vào tôi anh hiểu chưa,thằng sở khanh rẻ rách
    -Tao đón con mình có gì sai
    -Sao ngay từ đầu ai là người muốn bỏ nó
    -Mẹ tôi hôm nay đón cu đô thay cô rồi thế nên cô thích thì tới đây
    Tôi vội vã phóng xe máy tơi khu nhà Tú,khu nhà anh ta giàu có bảo vệ phải có lệnh mới cho tôi vào…vào tới nơi thấy Đô đang lái xe ô tô điện với mẹ Tú
    Mẹ T: Đến rồi à,vào mẹ bảo
    -Cháu xin phép đưa con về
    -Yên mẹ bảo,mẹ bảo này hay là hai đứa quay lại đi ,cứ quay lại với nhau cũng được ,đi đăng kí luôn đi nhé con
    Tú: Tuỳ mẹ con thế nào cũng được
    -Cháu k thể đâu bác
    -Con có hiểu thế nào là vì con của mình k,có bà có ông có bố mẹ lại dc học trường quốc tế chứ kp cái trường lởm ở xó chợ
    -Cháu và anh Tú hết tình cảm lâu rồi bác ạ nên k thể
    -Ngày ý nó còn trẻ nên vậy phải k con
    Mẹ tú nháy mắt tú
    Tú: À uk,thôi quay lại đi vì con
    Tú sau 3 năm lại nắm tay tôi ,kẻ bạc bẽo ngày đó lại một lần nữa như đang lừa tôi vào bẫy…tôi có nên vì con mà nhắm mắt đưa chân….
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Ngủ với đàn ông đó là điều mà bất kì cô gái nào sớm hay muộn cũng đều phải trải qua…tôi cũng vậy không ngoại lệ ,chỉ có điều người mà tôi có quan hệ nam nữ lại là một kẻ bội bạc và mất dậy nhất trên đời… -Mày lừa tao đúng không -Em k lừa anh,em có thai thật rồi -Thế mày tự đẻ ra mà nuôi ,mày nghĩ sao khi mày định lấy tao có ăn học đàng hoàng còn nhà mày bố mày nghiện tù tội bao năm còn mẹ mày đến giờ làm một mụ phò già hát hò vịn cổ mấy lão tóc bạc trong quán cafe…gia đình mày như thế thì lấy tao làm sao được. -Anh biết gia đình tôi ngay từ đầu như thế sao anh còn yêu tôi -Ai bảo mày tao yêu mày -Chính miệng anh nói -Mày ngu thật đấy,tao muốn phập mày thì chả nói ngọt cho mày ngửa,nhà tao số má có tiếng ,đừng để mẹ tao biết chuyện thì nhà mày nướ© đáı cũng k có mà uống đâu? Tôi nắm chặt tay quyết định là mẹ đơn thân ở tuổi 19… -Tôi nhất định sẽ đẻ đứa trẻ này ra và nhất định sau này anh đừng có vác mặt đến nhận con… -Tao thiếu đéo gì bướm,mình mày có bướm chắc…bố con dở hơi… -Nếu k phải đêm đó anh cho gì đó vào nước thì tôi còn lâu mới qua đêm vs anh -Chắc gì mày đã qua đêm với mình tao -Ngủ vs gái còn trinh hay không cũng không biết thì nên về xem lại đi Tôi cười khẩy rồi quay đi hai hàng nước mắt rơi khẽ xuống bàn tay thế nhưng làm mẹ có lẽ là điều khó khăn và gian nan và chỉ cần tôi cần sức khoẻ thì mẹ cũng nuôi con thật tốt dù cho mẹ chẳng có gì…chẳng có gì con ạ… Tôi quen Tú khi đó anh ta theo đuổi tôi bằng mọi cách,đến khi anh ta đạt được rồi thì vứt bỏ k chút thương tiếc,tôi tự hỏi trên đời này thật sự có thể có tình yêu đẹp…yêu đến nỗi hy sinh bản thân mình vì người mình yêu…có lẽ là không có… Xoảng…tiếng bát bố tôi ném ra khỏi cửa nhà và đang cãi nhau vs mẹ tôi… -Mày bảo mày vay hộ tao 2 triệu mà mày đi từ sáng đến tối cũng đéo đủ thì tao xoay sao kịp -mày xoay được hay không là việc của mày,tao đéo vay được mày cũng trách tao à Bố vả vào mặt mẹ -Mẹ con đĩ này mày dám gân cổ vs bố mày à -Bà mày làm đĩ cũng đéo bh thèm xin mày thì mày có quyền đéo gì hỏi tao tiền Tôi nắm chặt tay nhìn cảnh gia đình,bố mẹ mày tao,bố nghiện còn mẹ tôi cặp kè vs ông nọ,ông kia…chính vì vậy tôi chẳng thể học nổi nên học xong cấp 3 đã nghỉ học và đi làm…giờ nếu như mẹ tôi biết tôi mang thai có lẽ sẽ xé xác tôi ra mất và y như rằng … -Con cái ngu hơn con chó con ạ,bỏ ngay đi đẻ thì lấy cứt cho con ăn à -Con sẽ đi làm -Mày dở hơi à ,ôi trời ơi là trời đất ơi,con cái thế này thì đẻ ra Ϧóþ mẹ nó c/h/ết đi cho xong …ngu như con chó ,đẻ ra thì lại mang tiếng có đứa con thì đéo ai lấy nữa Mẹ lôi tôi xềnh xệch ra cửa -Con k bỏ đâu mẹ ,bỏ đi tội lắm rồi mang nghiệp vào thân đấy -Nghiệp để tao gánh,nhà này còn cái đéo gì để mất nữa đâu… -Mẹ ơi con k đi đâu ,con xin mẹ đấy Tôi giật tay mẹ rồi chạy thật nhanh… -Hà…quay lại đây mẹ bảo …nhanh … Tôi chạy đi khi trong túi k có đồng nào,trong tay không có cái gì …tôi chạy tới khu biệt thự nơi anh trai tôi sống,anh tôi lấy vợ rất giàu nhưng đã từ bố mẹ tôi ,có lẽ anh tôi luôn xấu hổ trc nhà vợ vì có gia đình như vậy…anh sống khép nép và rất sợ vợ… Tôi đến ấn chuông thì đúng lúc anh tôi lái chiếc xe đắt tiền đi về… -Hà…sao thế sao lại tới đây -Anh ơi giúp em với … -Vào nhà đi -Có ngại vợ anh không -Vợ anh đi mỹ rồi k có nhà,vào đi… Vào nhà anh giàu có,giúp việc mang nước ra cho tôi -Anh ơi anh có thể kiếm cho em một chỗ ở không -Nhà mình lại có chuyện gì à,nói anh nghe -Bố vừa mới ở trại về được mấy ngày,mẹ vẫn vậy -Vậy sao lại tới đây -Em …em có thai rồi -Có thai ,có thai vs ai -Nó k nhận anh ạ,nó bảo em bỏ đi -Mày đi bỏ ngay đi,anh cho tiền -Em k muốn bỏ -Mày biết mày làm vậy là hại đời không,rồi đứa trẻ sinh ra k có bố mày sẽ trl nó thế nào Anh đứng dậy lấy tiền trong túi đưa cho tôi -Tiền này -Cầm lấy đi ,bỏ đi rồi mua gì đó ngon ăn cho bổ lại cơ thể… -Em không làm được nhưng em cần tiền ,cám ơn anh em sẽ k phiền anh nữa… Tôi cầm tiền rồi đứng dậy -Hà…cố mà sống tốt,anh sắp sang mỹ định cư rồi,khi nào anh đi anh sẽ cho em một sổ tiết kiệm… -Chuyện đó tính sau đi,anh cũng sống đúng vs năng lực của anh,anh của em giỏi mà,anh k phải kẻ ăn bám nhà vợ đó luôn là suy nghĩ của em… Tôi đã thuê nhà đi xin việc làm đủ thứ,giặt chăn ga ở tiệm giặt,bơm xăng xe ,bán thêm dưa cà muối trong khu trọ sinh viên…mẹ tôi k hề gọi cho tôi dù cho tôi nhắn tin xin lỗi bà rất nhiều lần…tôi vào viện sinh con một mình…cơn đau phải ngồi một chỗ chịu đựng…nước mắt chảy xuống mà k có ai an ủi,tôi tự nhủ mẹ đơn thân là vậy đấy…mẹ đơn thân là vậy đấy…tự đau đớn,k có ai kề bên… Oe oe oe…tôi trải qua cơn vượt cạn trong nước mắt…nhìn đứa con đỏ hỏn trên tay tôi oà khóc rồi ôm con Bác sỹ: Chúc mừng hai mẹ con,con trai 3kg5… Mới sinh xong nhưng tôi tự nấu nướng tự ăn ở cữ,cu con trộm vía ngoan ngoãn cứ ăn rồi ngủ …tôi sinh con dc ba tháng thì gửi con cho hai bé sinh viên bên cạnh để lên đường đi học nghề,tôi học làm móng,học rồi làm luôn tại đó…được học nghề và làm việc có bạn bè tôi cảm thấy đầu óc thoải mái hơn…k còn suy nghĩ về chuyện khó khăn của bản thân…hằng ngày cúi đầu làm móng tay móng chân cho khách vip tôi cũng được bo số tiền kha khá…từ tích luỹ nhỏ tôi đã mở được hiệu làm móng riêng trong khu phố sinh viên… 3 năm sau…đột nhiên tôi thấy Tú đứng trước cửa hiệu làm nail của mình Tú: Ái chà khá nhỉ -Anh tới đây làm gì -Nghe bạn mày kể mày mở tiệm nail nên tao qua ngó thử tiện đưa mẹ tao qua luôn… Tôi giật mình khi thấy mẹ Tú bước ra từ trong chiếc xe ô tô,đi cùng tú là vài tên xăm trổ,nhà anh ta nổi tiếng cho vay tín dụng đen … Mẹ Tú: Vào trong đi bác muốn nói chuyện rõ với cháu,thế này nhé bác tới đón cháu trai mình thằng bé 3 tuổi rồi đúng không -Nó là con của riêng cháu -Cháu phải nghĩ cho nó nhận tổ tông chứ,năm xưa thằng Tú nó k nói chứ nếu nó nói bác bảo nó cưới ngay Tú: Chẳng qua con lấy vợ đẻ 2 đứa con gái nên mẹ sốt lên chứ gì -Mày im mồm …Bác nói thẳng vấn đề bác muốn đưa thằng cu Đô về cháu thấy thế nào -Chắc chắn là cháu k đồng ý rồi ạ,bác thông cảm … -Bác muốn giải quyết trong êm đẹp nếu cháu đồng ý bác sẽ cho cháu 500 triệu và bác sẽ toàn quyền nuôi cu đô -Cháu k cần tiền bác ạ,cháu chỉ cần con nên mới giữ thằng bé ,cháu phải đi đón con rồi -Cháu suy nghĩ đi rồi gọi cho Bác… -Cháu k cần suy nghĩ đâu ạ,cháu chào bác… Tôi phóng xe đi đón con…thằng bé lon ton ra bám chân mẹ…tôi ôm con rồi xoa đầu Mẹ ơi con uống sữa -Cô giáo k cho con uống à -Con lại đói Tôi cười nhìn con bụ bẫm đáng yêu là lòng quên hết mọi chuyện,hai mẹ con về ăn cơm cùng nhau,dậy con hát ,dậy con vẽ…nhìn con ngủ là tôi lại thấy lòng ấm áp hơn… Tin nhắn của Tú hiện lên trên máy “ Mẹ tôi sẽ k bỏ qua thằng bé đâu,cô nên biết điều thì còn được gặp con”… Tôi tắt máy và k trl,sáng hôm sau đến cửa hàng bị đập tan hoang,những lọ sơn móng đổ lênh láng màu trên sàn… Chủ nhà: Chị k cho e thuê nữa đâu,cũng báo công an rồi giờ vẫn còn có bọn ném đồ vào đây kia kìa -Em xin lỗi chị… Tôi lau dọn rồi gọi cho Tú Tú: Đưa thằng bé đây -Đừng động vào tôi anh hiểu chưa,thằng sở khanh rẻ rách -Tao đón con mình có gì sai -Sao ngay từ đầu ai là người muốn bỏ nó -Mẹ tôi hôm nay đón cu đô thay cô rồi thế nên cô thích thì tới đây Tôi vội vã phóng xe máy tơi khu nhà Tú,khu nhà anh ta giàu có bảo vệ phải có lệnh mới cho tôi vào…vào tới nơi thấy Đô đang lái xe ô tô điện với mẹ Tú Mẹ T: Đến rồi à,vào mẹ bảo -Cháu xin phép đưa con về -Yên mẹ bảo,mẹ bảo này hay là hai đứa quay lại đi ,cứ quay lại với nhau cũng được ,đi đăng kí luôn đi nhé con Tú: Tuỳ mẹ con thế nào cũng được -Cháu k thể đâu bác -Con có hiểu thế nào là vì con của mình k,có bà có ông có bố mẹ lại dc học trường quốc tế chứ kp cái trường lởm ở xó chợ -Cháu và anh Tú hết tình cảm lâu rồi bác ạ nên k thể -Ngày ý nó còn trẻ nên vậy phải k con Mẹ tú nháy mắt tú Tú: À uk,thôi quay lại đi vì con Tú sau 3 năm lại nắm tay tôi ,kẻ bạc bẽo ngày đó lại một lần nữa như đang lừa tôi vào bẫy…tôi có nên vì con mà nhắm mắt đưa chân…. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Haha
    Yay
    Like
    Love
    Wow
    7
    0 Comments 0 Shares 3314 Views
More Results
Sponsored

Đầu đọc độc lập kiểm soát cửa ra vào thẻ từ Rfid tần số 125Khz

Thông số kỹ thuật sản phẩm: Dung lượng người dùng: 1000 thẻ người dùng Kích thước: 120mmx78mm × 22mm (L × W × H) Tần số làm việc: 125KHz hoặc...