• “Mộng Linh, chủ tịch Cố gọi em vào gấp kìa!”
    Trưởng phòng Lý cầm theo tệp hồ sơ dày trên tay, vừa ra khỏi phòng làm việc của Cố Tử Sâm đã vội chạy khắp nơi tìm Mộng Linh. Cô nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của chị ấy thì biết vị chủ tịch cao cao tại thượng đang nổi trận lôi đình rồi.
    “Em biết rồi, em vào ngay đây.”
    Mộng Linh mặt buồn rười rượi, cúi thấp đầu, đi lướt qua người trưởng phòng Lý. Bước chân cô thoăn thoắt hướng về phía phòng làm việc của Cố Tử Sâm, bên tay phải cô vẫn còn cầm điện thoại, gấp gáp nói với người ở đầu dây bên kia một câu cuối:
    “Nhớ chăm sóc tốt cho mẹ nhé! Tan làm chị sẽ mua cơm mang đến bệnh viện.”
    Mộng Linh chỉnh sửa trang phục cho ngay ngắn, rồi mới đẩy cửa đi vào. Cô cắn nhẹ đầu môi dưới, đôi mắt len lén ngước lên nhìn bóng dáng người đàn ông đang quay lưng về phía mình. Cô nín thở, cất tiếng gọi:
    “Chủ tịch Cố, anh cho gọi tôi có việc gấp gì sao?”
    Cố Tử Sâm bất giác xoay người, ánh mắt hắn trở nên tối sầm, lộ rõ sự hung hãn. Hắn thở hắt ra một hơi, từng ngón tay miết chặt lên bản báo cáo mà Mộng Linh nộp lúc sáng, dứt khoát cầm lên, ném mạnh xuống đất.
    “Kiều Mộng Linh! Nếu cô cảm thấy công việc này làm không nổi nữa thì nộp đơn xin nghỉ đi! Một bản báo cáo đơn giản phải sửa đi sửa lại tận ba bốn lần, đầu óc cô dạo này để đi đâu vậy hả?” Hắn nghiến răng kèn kẹt, mỗi lời thốt ra đều mang theo sự chì chiết, không ngừng đay nghiến cô gái nhỏ đang đứng trước mặt mình.
    “Xin lỗi anh! Tối nay tôi sẽ về làm lại, ngày mai sẽ gửi cho anh nhé!”
    Trước sự tức giận của Cố Tử Sâm, Mộng Linh vẫn bình tĩnh cúi người, nhặt bản báo cáo lên rồi nhàn nhạt nói một câu xin lỗi. Hiện tại đầu óc cô đang rối bời, hoàn toàn không có tâm trạng tranh cãi với hắn.
    Người đàn ông đang đứng trước mặt cô là Cố Tử Sâm, ba mươi tư tuổi, chủ tịch tập đoàn thời trang Cố thị. Con người hắn khá bảo thủ, lại cứng ngắc, lúc nào hắn cũng muốn người khác quy phục theo ý mình. Mộng Linh làm thư ký cho hắn đã ba năm rồi, tính tình Cố Tử Sâm thế nào cô tất nhiên hiểu rất rõ. Vì thế mỗi lần hắn không vừa ý điều gì, Mộng Linh đều im lặng nhận lỗi, sau đó sẽ tìm cách sửa lại cho hắn vừa lòng.
    Cô nhẫn nhục nhiều như vậy, thật ra cũng vì đồng tiền!
    Gia cảnh Mộng Linh nghèo khó, cha mất từ năm cô mười tuổi, mẹ tần tảo nuôi hai chị em cô ăn học. Mộng Linh tốt nghiệp đại học kinh tế nổi tiếng trong nước, với tấm bằng loại xuất sắc. Ba năm trước, cô may mắn trúng tuyển vào tập đoàn Cố thị.
    Mức lương ở vị trí thư ký chủ tịch Cố thị cao ngất ngưỡng, đồng nghĩa trách nhiệm nặng trăm bề. Cố Tử Sâm là con người theo chủ nghĩa hoàn hảo, đối với công việc luôn yêu cầu tuyệt đối không được xảy ra sai sót, nếu không, ắt chẳng được yên thân với hắn.
    Những người từng ứng tuyển ở vị trí này, dù là nam hay nữ, ít ai có thể chịu nổi Cố Tử Sâm quá ba tháng. Mộng Linh là một trong những người hiếm hoi trụ được lâu đến như vậy.
    “Ra ngoài! Sáng sớm ngày mai tôi muốn nhìn thấy một bản báo cáo hoàn hảo đặt trên bàn, bằng không, tự giác nộp đơn xin nghỉ việc đi.”
    Mộng Linh cúi chào hắn rồi rời khỏi văn phòng chủ tịch. Cô hít một hơi thật sâu để bình ổn tâm trạng, sau đó quay về vị trí làm việc của mình.
    Mấy ngày nay, Mộng Linh không thể chú tâm vào việc gì, cũng vì mẹ cô đang bệnh nặng, cần một số tiền lớn để điều trị bệnh. Mà trong thời gian ngắn, Mộng Linh biết đào đâu ra số tiền lớn như vậy?
    Cô cũng không thân thiết với quá nhiều người, người yêu lại ở xa, hoàn toàn không thể nhờ cậy được gì.
    Nghĩ đến mà Mộng Linh có chút tủi thân trong lòng, dạo này cô bận rộn với công việc, nên rất ít khi gọi điện thoại cho người yêu. Anh ta lại càng vô tâm, không bao giờ chủ động liên lạc với cô trước.
    Tan làm, Mộng Linh vội chạy đi mua cơm tối cho em trai ở một cửa hàng bên đường. Bản thân cô chỉ mua thêm một cái bánh bao ăn cho đỡ đói. Sau đó, Mộng Linh tiếp tục đón xe buýt, đến bệnh viện để chăm sóc cho mẹ.
    “Gia Huy, em ăn tối xong rồi về nhà đi.”
    “Không,một mình em ở đây với mẹ được rồi. Chị cứ về nhà nghỉ ngơi đi.”
    Gia Huy là em trai của Mộng Linh, năm nay còn là học sinh cuối cấp. Gia Huy sắp thi đại học, cô thật sự không nỡ nhìn cậu nghỉ học vào bệnh viện chăm sóc cho mẹ mà làm ảnh hưởng đến việc thi cử. Mộng Linh đang tìm kiếm bảo mẫu, nhưng vẫn chưa thấy ai phù hợp.
    “Em ở đây cả ngày đã mệt lắm rồi, về nhà ngủ cho thoải mái.” Cô cứng rắn nói.
    Gia Huy vẫn không chịu nghe theo, cậu đâu thể để chị gái mình đi làm mệt cả ngày về còn phải thức khuya chăm sóc cho mẹ.
    “Ngày mai em không phải đi học, cứ để em ở đây đi.”
    Đúng lúc này, Cầm Liên - mẹ của cô tỉnh dậy. Mộng Linh không muốn bà nhìn thấy hai chị em tranh cãi nên ngừng lại, khẽ gật đầu đồng ý với Gia Huy.
    Cô đút cho Cầm Liên một chút sữa, mấy ngày nay bà đã không ăn được gì rồi, thể trạng đã yếu đi rất nhiều. Mẹ cô cần phẫu thuật ghép thận, qua chẩn đoán tình trạng sức khỏe, bác sĩ nói ca phẫu thuật này có thể khá phức tạp, chi phí ước tính khoảng hơn năm trăm triệu đồng.
    “Đi làm về có mệt không? Sao con không về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, còn vào đây làm gì?” Cầm Liên ân cần hỏi han con gái.
    Mộng Linh nắm lấy tay mẹ, không biết nên nói lời nào. Nhìn mẹ cô tiều tụy như vậy, cô xúc động muốn bật khóc. Chỉ là đang ở trước mặt bà, Mộng Linh luôn phải cố tỏ ra mạnh mẽ.
    “Mẹ, con nhất định sẽ gom đủ tiền cho mẹ làm phẫu thuật.”
    Cầm Liên không nói gì, đáy mắt bà ươn ướt nước. Bà biết Mộng Linh đi làm rất cực khổ để kiếm tiền lo cho gia đình trong khoảng thời gian khó khăn này. Bà không hi vọng gì nhiều, chỉ mong hai đứa con của mình bình an, sống thật vui vẻ.
    “Mẹ bảo này, nếu chi phí cao quá, hay là chúng ta không làm phẫu thuật nữa. Dù sao rủi ro cũng không nhỏ…”
    Mộng Linh lắc đầu không chịu, có thế nào thì cô cũng phải nghĩ cách kiếm tiền cứu mẹ. Cô ôm lấy bà an ủi, nói Cầm Liên phải tin tưởng mình.
    “Mẹ cứ tin ở con. Chờ sau khi phẫu thuật thành công, mẹ nhất định sẽ khỏe lại.”
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    “Mộng Linh, chủ tịch Cố gọi em vào gấp kìa!” Trưởng phòng Lý cầm theo tệp hồ sơ dày trên tay, vừa ra khỏi phòng làm việc của Cố Tử Sâm đã vội chạy khắp nơi tìm Mộng Linh. Cô nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của chị ấy thì biết vị chủ tịch cao cao tại thượng đang nổi trận lôi đình rồi. “Em biết rồi, em vào ngay đây.” Mộng Linh mặt buồn rười rượi, cúi thấp đầu, đi lướt qua người trưởng phòng Lý. Bước chân cô thoăn thoắt hướng về phía phòng làm việc của Cố Tử Sâm, bên tay phải cô vẫn còn cầm điện thoại, gấp gáp nói với người ở đầu dây bên kia một câu cuối: “Nhớ chăm sóc tốt cho mẹ nhé! Tan làm chị sẽ mua cơm mang đến bệnh viện.” Mộng Linh chỉnh sửa trang phục cho ngay ngắn, rồi mới đẩy cửa đi vào. Cô cắn nhẹ đầu môi dưới, đôi mắt len lén ngước lên nhìn bóng dáng người đàn ông đang quay lưng về phía mình. Cô nín thở, cất tiếng gọi: “Chủ tịch Cố, anh cho gọi tôi có việc gấp gì sao?” Cố Tử Sâm bất giác xoay người, ánh mắt hắn trở nên tối sầm, lộ rõ sự hung hãn. Hắn thở hắt ra một hơi, từng ngón tay miết chặt lên bản báo cáo mà Mộng Linh nộp lúc sáng, dứt khoát cầm lên, ném mạnh xuống đất. “Kiều Mộng Linh! Nếu cô cảm thấy công việc này làm không nổi nữa thì nộp đơn xin nghỉ đi! Một bản báo cáo đơn giản phải sửa đi sửa lại tận ba bốn lần, đầu óc cô dạo này để đi đâu vậy hả?” Hắn nghiến răng kèn kẹt, mỗi lời thốt ra đều mang theo sự chì chiết, không ngừng đay nghiến cô gái nhỏ đang đứng trước mặt mình. “Xin lỗi anh! Tối nay tôi sẽ về làm lại, ngày mai sẽ gửi cho anh nhé!” Trước sự tức giận của Cố Tử Sâm, Mộng Linh vẫn bình tĩnh cúi người, nhặt bản báo cáo lên rồi nhàn nhạt nói một câu xin lỗi. Hiện tại đầu óc cô đang rối bời, hoàn toàn không có tâm trạng tranh cãi với hắn. Người đàn ông đang đứng trước mặt cô là Cố Tử Sâm, ba mươi tư tuổi, chủ tịch tập đoàn thời trang Cố thị. Con người hắn khá bảo thủ, lại cứng ngắc, lúc nào hắn cũng muốn người khác quy phục theo ý mình. Mộng Linh làm thư ký cho hắn đã ba năm rồi, tính tình Cố Tử Sâm thế nào cô tất nhiên hiểu rất rõ. Vì thế mỗi lần hắn không vừa ý điều gì, Mộng Linh đều im lặng nhận lỗi, sau đó sẽ tìm cách sửa lại cho hắn vừa lòng. Cô nhẫn nhục nhiều như vậy, thật ra cũng vì đồng tiền! Gia cảnh Mộng Linh nghèo khó, cha mất từ năm cô mười tuổi, mẹ tần tảo nuôi hai chị em cô ăn học. Mộng Linh tốt nghiệp đại học kinh tế nổi tiếng trong nước, với tấm bằng loại xuất sắc. Ba năm trước, cô may mắn trúng tuyển vào tập đoàn Cố thị. Mức lương ở vị trí thư ký chủ tịch Cố thị cao ngất ngưỡng, đồng nghĩa trách nhiệm nặng trăm bề. Cố Tử Sâm là con người theo chủ nghĩa hoàn hảo, đối với công việc luôn yêu cầu tuyệt đối không được xảy ra sai sót, nếu không, ắt chẳng được yên thân với hắn. Những người từng ứng tuyển ở vị trí này, dù là nam hay nữ, ít ai có thể chịu nổi Cố Tử Sâm quá ba tháng. Mộng Linh là một trong những người hiếm hoi trụ được lâu đến như vậy. “Ra ngoài! Sáng sớm ngày mai tôi muốn nhìn thấy một bản báo cáo hoàn hảo đặt trên bàn, bằng không, tự giác nộp đơn xin nghỉ việc đi.” Mộng Linh cúi chào hắn rồi rời khỏi văn phòng chủ tịch. Cô hít một hơi thật sâu để bình ổn tâm trạng, sau đó quay về vị trí làm việc của mình. Mấy ngày nay, Mộng Linh không thể chú tâm vào việc gì, cũng vì mẹ cô đang bệnh nặng, cần một số tiền lớn để điều trị bệnh. Mà trong thời gian ngắn, Mộng Linh biết đào đâu ra số tiền lớn như vậy? Cô cũng không thân thiết với quá nhiều người, người yêu lại ở xa, hoàn toàn không thể nhờ cậy được gì. Nghĩ đến mà Mộng Linh có chút tủi thân trong lòng, dạo này cô bận rộn với công việc, nên rất ít khi gọi điện thoại cho người yêu. Anh ta lại càng vô tâm, không bao giờ chủ động liên lạc với cô trước. Tan làm, Mộng Linh vội chạy đi mua cơm tối cho em trai ở một cửa hàng bên đường. Bản thân cô chỉ mua thêm một cái bánh bao ăn cho đỡ đói. Sau đó, Mộng Linh tiếp tục đón xe buýt, đến bệnh viện để chăm sóc cho mẹ. “Gia Huy, em ăn tối xong rồi về nhà đi.” “Không,một mình em ở đây với mẹ được rồi. Chị cứ về nhà nghỉ ngơi đi.” Gia Huy là em trai của Mộng Linh, năm nay còn là học sinh cuối cấp. Gia Huy sắp thi đại học, cô thật sự không nỡ nhìn cậu nghỉ học vào bệnh viện chăm sóc cho mẹ mà làm ảnh hưởng đến việc thi cử. Mộng Linh đang tìm kiếm bảo mẫu, nhưng vẫn chưa thấy ai phù hợp. “Em ở đây cả ngày đã mệt lắm rồi, về nhà ngủ cho thoải mái.” Cô cứng rắn nói. Gia Huy vẫn không chịu nghe theo, cậu đâu thể để chị gái mình đi làm mệt cả ngày về còn phải thức khuya chăm sóc cho mẹ. “Ngày mai em không phải đi học, cứ để em ở đây đi.” Đúng lúc này, Cầm Liên - mẹ của cô tỉnh dậy. Mộng Linh không muốn bà nhìn thấy hai chị em tranh cãi nên ngừng lại, khẽ gật đầu đồng ý với Gia Huy. Cô đút cho Cầm Liên một chút sữa, mấy ngày nay bà đã không ăn được gì rồi, thể trạng đã yếu đi rất nhiều. Mẹ cô cần phẫu thuật ghép thận, qua chẩn đoán tình trạng sức khỏe, bác sĩ nói ca phẫu thuật này có thể khá phức tạp, chi phí ước tính khoảng hơn năm trăm triệu đồng. “Đi làm về có mệt không? Sao con không về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, còn vào đây làm gì?” Cầm Liên ân cần hỏi han con gái. Mộng Linh nắm lấy tay mẹ, không biết nên nói lời nào. Nhìn mẹ cô tiều tụy như vậy, cô xúc động muốn bật khóc. Chỉ là đang ở trước mặt bà, Mộng Linh luôn phải cố tỏ ra mạnh mẽ. “Mẹ, con nhất định sẽ gom đủ tiền cho mẹ làm phẫu thuật.” Cầm Liên không nói gì, đáy mắt bà ươn ướt nước. Bà biết Mộng Linh đi làm rất cực khổ để kiếm tiền lo cho gia đình trong khoảng thời gian khó khăn này. Bà không hi vọng gì nhiều, chỉ mong hai đứa con của mình bình an, sống thật vui vẻ. “Mẹ bảo này, nếu chi phí cao quá, hay là chúng ta không làm phẫu thuật nữa. Dù sao rủi ro cũng không nhỏ…” Mộng Linh lắc đầu không chịu, có thế nào thì cô cũng phải nghĩ cách kiếm tiền cứu mẹ. Cô ôm lấy bà an ủi, nói Cầm Liên phải tin tưởng mình. “Mẹ cứ tin ở con. Chờ sau khi phẫu thuật thành công, mẹ nhất định sẽ khỏe lại.” Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Kommentare 0 Anteile 4056 Ansichten
  • - Tôi cho em 500 triệu, em giả vờ yêu tôi được ko?
    - Tôi ko cần tiền, nhà tôi có tiền đủ sống rồi.
    - Vậy tôi cho em cả gia sản mà tôi có.
    - Tôi ko cần đâu, số đó đối với tôi quá nhiều.
    - Vậy em cần gì mới chịu yêu tôi?
    - 1 người đàn ông bình thường, yêu thương tôi hơn tất cả, một người lạnh lùng kiêu căng biết từ chối những cô gái bên cạnh anh ấy nhưng chỉ ấm với mình tôi, và đặc biệt phải là men, thế là đủ.
    Anh nâng cằm tôi lên, nhìn sâu vào ánh mắt tôi. Ánh mắt hút hồn, đẹp siêu lòng ấy, rồi nở nụ cười đầy vô sỉ. Tay anh từ từ cởi đi những hột nút áo sơ mi của mình rồi đè tôi xuống giường.
    - Vậy tôi có dư rồi, em lại đây tự mình kiểm tra xem nào.
    Tiếng điện thoại reo, tôi đưa tay mò mò rồi tắt đi. Tiếng điện thoại lại tiếp tục reo, tôi thuận tay bấm khóa nguồn. Tưởng đâu được yên ổn ngủ nướng, mơ tiếp giấc mơ ảo tưởng. Chưa đầy 5p sau, vυ" nuôi đã đi vào phòng lôi tôi ra khỏi giường.
    - Con ơi, con dậy đi, mẹ con bảo con đi xem mắt mà sao con còn ngủ.
    - Bảo với mẹ con ai cưới người đó xem đi, con còn bận hẹn hò với soái ca trong mộng mà.
    - Thôi, thôi, con làm ơn ngồi dậy cho vυ" đi, ko mẹ con về lại trách vυ" bây giờ.
    Tôi được vυ" nuôi đỡ dậy, tóc tai bù xù, son phấn lem luốc, vì đêm qua sinh nhật bạn tôi, nên tôi đã quá chén 1 chút.
    Tôi thất thơ thất thểu bước xuống giường, vừa đi vừa ngáp. Thấy mình trong gương tôi thoáng giật mình, khϊếp thật.
    Tôi tắm rửa và lại trang điểm xinh đẹp, váy áo xúng xính. Đi xuống dưới lầu.
    Tôi đi xuống dưới lầu, điện thoại lại reo lên, đó là mẹ tôi,bà đang rất giận dữ.
    - Thục Anh, con mà ko xem mắt đàn hoàng là coi chừng mẹ đấy.
    - Mẹ à, sao cứ phải xem mắt hoài vậy,thời buổi nào rồi, con còn chưa muốn lấy chồng.
    - Con nói gì vậy hả? Đã 29 tuổi rồi đó, bằng tuổi con người ta đã 2 3 đứa con rồi còn gì. Còn con thì cả đàn ông cũng ko để mắt đến, hay.. hay con thích con nào rồi hả?
    - Con là gái thẳng 100% đó mẹ à.
    - Vậy thì lo xem mắt đi, lo yêu đương đi, lo sinh con đi.
    - Mẹ ơi... con....
    Tút.. tút.. tút...
    Đầu dây bên kia dập máy, tôi lắc đầu ngao ngán. Rồi lấy điện thoại ra nhắn tin.
    Bên ngoài ngôi nhà 3 tầng tôi đang sống, có chiếc xe con đậu sẵn, đó là xe tôi, đêm qua say quá nên tôi vất nó ngoài này.
    Nói sơ qua, nhà tôi ko phải loại giàu có như vậy liền. Cũng ko phải của ông cố nội hay ông cố ngoại nào để lại cho gia tài kết xù. Mà nhờ vận may, hồi trước nhà tôi nghèo lắm, bố tôi tha cả nhà ra thành phố bương chải kiếm sống. Ko quen ko biết, lại ko thân thích, nên bố mẹ tôi nhận vé số đi bán.
    Hồi ấy, nhà tôi thuê 1 căn phòng nhỏ, nói là phòng cho oai chứ thật ra ko khác gì cái chuồng lợn, bé tẹo và chật chội. Tôi và anh 2 cũng được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng dù cuộc sống khá vất vả. Rồi những ngày mưa tầm tã, mưa giăng ngập lối, mưa thối đất thối cát, và thối luôn cả lòng người. Nhiều lúc như thế nhà tôi chỉ có ăn mì gói qua cơn đói.
    Do ăn ở hiền lành hay sao ấy mà ngày định mệnh đó đã đến, tôi nhớ ngày đó bố tôi còn 15 tờ vé số, mưa to lắm nên ko đi bán được. Cả nhà buồn thiu, ko bán được có mà mưa thế này lại ko trả được. Vậy là chấp nhận lỗ, cả vốn cả lời đều nằm trong ấy.
    Tối đó ăn cơm xong, nghe đài sổ xố, bố mẹ tôi chia ra mỗi người 1/2 để dò. Từ giải thấp nhất đến giải cao nhất, bố tôi nghĩ thôi vậy là xong. Ai ngờ đến giải đặc biệt, giải đặc biết ấy đã gọi tên bố mẹ tôi.
    Sau khi có tiền bố vẫn để mẹ con tôi sống thế, mỗi ngày vẫn đi bán vé số. Ko hiểu ngày đó ai gieo cho ông tư tưởng hay ông có tầm nhìn nữa,có bao nhiêu tiền bố tôi ngấm ngầm đầu tư vào đất. Hồi ấy đất rẻ lắm chứ ko như bây giờ.Vài năm sau khi các dự án lớn gần nơi đất bố tôi mua phát triển, nên giá đất ở đó tăng lên rất nhiều, lên 1 cách chóng mặt luôn. Bán đất đi bố tôi trở nên giàu có, cứ 1 lô đất bán đi mua được 2 lô đất khác.Cuộc đời mà, giàu là giàu, ai quan tâm đến cách bạn giàu như thế nào, họ chỉ quan tâm đến việc bạn có bao nhiêu tiền thôi.
    Tôi phóng xe trên đường, ghé vào 1 tiệm thời trang, thay đổi trang phục. Cái váy đầm công chúa được tôi thay bằng bộ đồ hầm hố ăn chơi hơn. Tóc xõa nhẹ, cũng được buộc cao hơn, son hồng cũng đổi thành son đỏ chói. Nhìn mình trong gương, bây giờ tôi khá là hài lòng.
    Chiếc xe dừng lại ở 1 nhà hàng sang trọng, tôi tiến vào căn phòng đã được biết trước. Ở đó có 1 chàng trai khá lịch lãm, vì tôi nhìn thấy thế. Tôi tiến đến và cố gắng hành động của 1 cô gái ăn chơi nhất có thể.
    - Chào anh, tôi là Thục Anh.
    Anh chàng khá là kinh ngạc, vì anh được báo trước tôi là 1 cô gái dịu dàng. Chắc anh ta đã hơi bị ngạc nhiên.
    - À, chào cô, tôi là Minh Tuấn, rất vui được gặp cô.
    Tôi ngồi xuống ghế, thổi to bong bóng kẹo su trong miệng nổ banh bách. Hất hàm về phía anh chàng.
    - Anh chờ tôi lâu chưa, đã gọi gì ăn chưa.
    - Cũng ko lâu lắm, cô muốn ăn gì?
    Miệng tôi vẫn nhai kẹo su bem bép.
    - Gì cũng được, tôi ko kén ăn lắm đâu.
    - À, vậy được rồi.
    Sau khi gọi món ăn xong, anh ta nhấp 1 chút r/ư/ợu, thong thả hỏi tôi.
    - Cô bao nhiêu tuổi? Hiện tại làm gì?
    - Anh có biết là đối với phụ nữ ko nên hỏi tuổi sao?
    - Tôi xin lỗi, chỉ là tôi thấy cô khá trẻ hơn nhiều so với số tuổi tôi được biết.
    Tôi cười rõ to, rồi thái độ lạnh lùng nhìn anh chàng.
    - Vậy sao, tôi có bí quyết mà.
    Tôi thấy anh chàng mặt vẫn còn vui tươi lắm.
    Đồ ăn được mang lên, tôi tháo giày ngồi chồm hỗm, tay bốc đồ ăn bỏ vào miệng nhai chèm chẹp. Tôi thấy anh chàng đó mắt nhìn tôi trợn to, ko chớp lần nào. Tôi đá mắt về hướng bên ấy.
    - Anh ăn đi, ngon lắm đấy.
    Rồi tôi đưa tay bốc miếng tôm trong dĩa đưa về phía miệng anh chàng ấy.
    - Nào há miệng ra tôi đút cho nào ngon lắm.
    - Thôi cô ăn đi, tôi dị ứng tôm.
    - Ờ vậy tôi ăn nhé.
    Tôi ăn 1 cách ngon lành, cánh cửa phòng được mở ra, 1 cô gái bước vào, cô ấy ăn vận đầm nhìn rất dịu dàng, tiến về phía tôi ngồi. Cô ấy lấy tay quẹt vết đồ ăn trên mặt tôi, dấu vết tôi cố tình để lại, rồi cho vào miệng mình.
    - Em à, chị dặn bao nhiêu lần rồi, ăn uống phải từ tốn thôi.
    Rồi cô ấy lấy giấy lau miệng cho tôi, rồi giả vờ đưa đầu đối diện hôn môi tôi.
    - Sao lại chạy ra đây, may chị tới sớm đấy.
    Tôi lau tay rồi ôm lấy cô ấy, dựa đầu vào иgự¢ cô ấy.
    - Chị à, sao biết em ở đây mà đến vậy, em nhớ chị quá à.
    - Chị cũng vậy nè, bé cưng.
    Chúng tôi ôm nhau, vờ hôn hít. Khiến chàng trai ấy mặt tái mét, mồ hôi vã ra đầy tráng. Tôi cố nhịn cười rồi nói với anh chàng đó.
    - Bí mật của tôi là tôi bị les ( đồng tính nữ) đó, tôi ko có thích đàn ông.
    Anh chàng đứng lên xin phép về.
    - Xin lỗi đã quấy rầy 2 người, bữa này tôi mời, xin phép tôi về.
    - Này, anh ơi chưa ăn gì mà... này...
    Anh chàng đó đi rồi, tôi và cô gái vừa đến cùng cười khúc khích.
    Cô gái ấy là Mỹ Dung, Mỹ Dung được ba mẹ tôi nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi trong 1 lần đi từ thiện. Chúng tôi yêu thương nhau lắm, chưa bao giờ tôi xem cô ấy là người ngoài, và cô ấy là "chị dâu hụt" của tôi. Ko hiểu sao họ yêu thương nhau lắm mà lại chia tay nhỉ?
    Tôi nhìn Mỹ Dung cười nắc nẻ đưa tay lên vuốt иgự¢.
    - May quá, mày đến kịp thật ấy.
    - Con khỉ, tao đang đi dạy, mày làm tao phải giả vờ đau bụng mà chạy ra đây đó.
    - Tao biết mày thương tao mà, về thôi.
    Chúng tôi về nhà, vào phòng nằm lăn ra giường, tầm 10p sau.Cái cửa đột nhiên bị bật ra cực mạnh. 1 người phụ nữ mặt mày quần vũ, khiến 2 đứa tôi đều phải ngồi dậy, đó là người đàn bà quyền lực nhất nhà này.
    - Thục Anh, Mỹ Dung... 2 đứa con giỏi lắm, làm người ta chạy mất dép thế kia, còn ko liên lạc được.
    - Ơ.. mamy đại nhân, người có thể bình tĩnh lại chút ko?
    - Bình tĩnh, làm sao mà bình tĩnh được chứ, sắp ế đến nơi rồi có biết ko?
    - Thì ế khỏe mà mẹ, con sẽ ở với mẹ suốt đời.
    Mỹ Dung cũng thêm lời vào.
    - Đúng mà mẹ, độc thân là sướиɠ nhất ấy mẹ.
    - Tôi ko cần 2 cô ở nuôi tôi đâu, đi lấy chồng đi cho tôi nhờ, nhag có 2 hũ mắm để thối um lên rồi đấy.
    Rồi mẹ tôi liếc sang nhìn Mỹ Dung
    - Còn cả con nữa đấy, cũng lo lấy chồng đi.
    Rầm.
    Cánh cửa chưa bao giờ được đóng mở 1 cách nhẹ nhàng bởi mẹ tôi.
    Người phụ nữ quyền lực đi ra, 2 đứa tôi nhìn nhau rồi cùng ngã xuống giường. Lúc xưa mẹ tôi cũng dịu dàng lắm, dù có bất cứ chuyện gì mẹ tôi cũng dùng cách ôn hòa mà giải quyết. Từ khi bố bị tai nạn mất, mẹ tôi đã rất đau khổ, phải lâu lắm mới vượt qua được và trở nên nóng tính như giờ.
    Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    - Tôi cho em 500 triệu, em giả vờ yêu tôi được ko? - Tôi ko cần tiền, nhà tôi có tiền đủ sống rồi. - Vậy tôi cho em cả gia sản mà tôi có. - Tôi ko cần đâu, số đó đối với tôi quá nhiều. - Vậy em cần gì mới chịu yêu tôi? - 1 người đàn ông bình thường, yêu thương tôi hơn tất cả, một người lạnh lùng kiêu căng biết từ chối những cô gái bên cạnh anh ấy nhưng chỉ ấm với mình tôi, và đặc biệt phải là men, thế là đủ. Anh nâng cằm tôi lên, nhìn sâu vào ánh mắt tôi. Ánh mắt hút hồn, đẹp siêu lòng ấy, rồi nở nụ cười đầy vô sỉ. Tay anh từ từ cởi đi những hột nút áo sơ mi của mình rồi đè tôi xuống giường. - Vậy tôi có dư rồi, em lại đây tự mình kiểm tra xem nào. Tiếng điện thoại reo, tôi đưa tay mò mò rồi tắt đi. Tiếng điện thoại lại tiếp tục reo, tôi thuận tay bấm khóa nguồn. Tưởng đâu được yên ổn ngủ nướng, mơ tiếp giấc mơ ảo tưởng. Chưa đầy 5p sau, vυ" nuôi đã đi vào phòng lôi tôi ra khỏi giường. - Con ơi, con dậy đi, mẹ con bảo con đi xem mắt mà sao con còn ngủ. - Bảo với mẹ con ai cưới người đó xem đi, con còn bận hẹn hò với soái ca trong mộng mà. - Thôi, thôi, con làm ơn ngồi dậy cho vυ" đi, ko mẹ con về lại trách vυ" bây giờ. Tôi được vυ" nuôi đỡ dậy, tóc tai bù xù, son phấn lem luốc, vì đêm qua sinh nhật bạn tôi, nên tôi đã quá chén 1 chút. Tôi thất thơ thất thểu bước xuống giường, vừa đi vừa ngáp. Thấy mình trong gương tôi thoáng giật mình, khϊếp thật. Tôi tắm rửa và lại trang điểm xinh đẹp, váy áo xúng xính. Đi xuống dưới lầu. Tôi đi xuống dưới lầu, điện thoại lại reo lên, đó là mẹ tôi,bà đang rất giận dữ. - Thục Anh, con mà ko xem mắt đàn hoàng là coi chừng mẹ đấy. - Mẹ à, sao cứ phải xem mắt hoài vậy,thời buổi nào rồi, con còn chưa muốn lấy chồng. - Con nói gì vậy hả? Đã 29 tuổi rồi đó, bằng tuổi con người ta đã 2 3 đứa con rồi còn gì. Còn con thì cả đàn ông cũng ko để mắt đến, hay.. hay con thích con nào rồi hả? - Con là gái thẳng 100% đó mẹ à. - Vậy thì lo xem mắt đi, lo yêu đương đi, lo sinh con đi. - Mẹ ơi... con.... Tút.. tút.. tút... Đầu dây bên kia dập máy, tôi lắc đầu ngao ngán. Rồi lấy điện thoại ra nhắn tin. Bên ngoài ngôi nhà 3 tầng tôi đang sống, có chiếc xe con đậu sẵn, đó là xe tôi, đêm qua say quá nên tôi vất nó ngoài này. Nói sơ qua, nhà tôi ko phải loại giàu có như vậy liền. Cũng ko phải của ông cố nội hay ông cố ngoại nào để lại cho gia tài kết xù. Mà nhờ vận may, hồi trước nhà tôi nghèo lắm, bố tôi tha cả nhà ra thành phố bương chải kiếm sống. Ko quen ko biết, lại ko thân thích, nên bố mẹ tôi nhận vé số đi bán. Hồi ấy, nhà tôi thuê 1 căn phòng nhỏ, nói là phòng cho oai chứ thật ra ko khác gì cái chuồng lợn, bé tẹo và chật chội. Tôi và anh 2 cũng được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng dù cuộc sống khá vất vả. Rồi những ngày mưa tầm tã, mưa giăng ngập lối, mưa thối đất thối cát, và thối luôn cả lòng người. Nhiều lúc như thế nhà tôi chỉ có ăn mì gói qua cơn đói. Do ăn ở hiền lành hay sao ấy mà ngày định mệnh đó đã đến, tôi nhớ ngày đó bố tôi còn 15 tờ vé số, mưa to lắm nên ko đi bán được. Cả nhà buồn thiu, ko bán được có mà mưa thế này lại ko trả được. Vậy là chấp nhận lỗ, cả vốn cả lời đều nằm trong ấy. Tối đó ăn cơm xong, nghe đài sổ xố, bố mẹ tôi chia ra mỗi người 1/2 để dò. Từ giải thấp nhất đến giải cao nhất, bố tôi nghĩ thôi vậy là xong. Ai ngờ đến giải đặc biệt, giải đặc biết ấy đã gọi tên bố mẹ tôi. Sau khi có tiền bố vẫn để mẹ con tôi sống thế, mỗi ngày vẫn đi bán vé số. Ko hiểu ngày đó ai gieo cho ông tư tưởng hay ông có tầm nhìn nữa,có bao nhiêu tiền bố tôi ngấm ngầm đầu tư vào đất. Hồi ấy đất rẻ lắm chứ ko như bây giờ.Vài năm sau khi các dự án lớn gần nơi đất bố tôi mua phát triển, nên giá đất ở đó tăng lên rất nhiều, lên 1 cách chóng mặt luôn. Bán đất đi bố tôi trở nên giàu có, cứ 1 lô đất bán đi mua được 2 lô đất khác.Cuộc đời mà, giàu là giàu, ai quan tâm đến cách bạn giàu như thế nào, họ chỉ quan tâm đến việc bạn có bao nhiêu tiền thôi. Tôi phóng xe trên đường, ghé vào 1 tiệm thời trang, thay đổi trang phục. Cái váy đầm công chúa được tôi thay bằng bộ đồ hầm hố ăn chơi hơn. Tóc xõa nhẹ, cũng được buộc cao hơn, son hồng cũng đổi thành son đỏ chói. Nhìn mình trong gương, bây giờ tôi khá là hài lòng. Chiếc xe dừng lại ở 1 nhà hàng sang trọng, tôi tiến vào căn phòng đã được biết trước. Ở đó có 1 chàng trai khá lịch lãm, vì tôi nhìn thấy thế. Tôi tiến đến và cố gắng hành động của 1 cô gái ăn chơi nhất có thể. - Chào anh, tôi là Thục Anh. Anh chàng khá là kinh ngạc, vì anh được báo trước tôi là 1 cô gái dịu dàng. Chắc anh ta đã hơi bị ngạc nhiên. - À, chào cô, tôi là Minh Tuấn, rất vui được gặp cô. Tôi ngồi xuống ghế, thổi to bong bóng kẹo su trong miệng nổ banh bách. Hất hàm về phía anh chàng. - Anh chờ tôi lâu chưa, đã gọi gì ăn chưa. - Cũng ko lâu lắm, cô muốn ăn gì? Miệng tôi vẫn nhai kẹo su bem bép. - Gì cũng được, tôi ko kén ăn lắm đâu. - À, vậy được rồi. Sau khi gọi món ăn xong, anh ta nhấp 1 chút r/ư/ợu, thong thả hỏi tôi. - Cô bao nhiêu tuổi? Hiện tại làm gì? - Anh có biết là đối với phụ nữ ko nên hỏi tuổi sao? - Tôi xin lỗi, chỉ là tôi thấy cô khá trẻ hơn nhiều so với số tuổi tôi được biết. Tôi cười rõ to, rồi thái độ lạnh lùng nhìn anh chàng. - Vậy sao, tôi có bí quyết mà. Tôi thấy anh chàng mặt vẫn còn vui tươi lắm. Đồ ăn được mang lên, tôi tháo giày ngồi chồm hỗm, tay bốc đồ ăn bỏ vào miệng nhai chèm chẹp. Tôi thấy anh chàng đó mắt nhìn tôi trợn to, ko chớp lần nào. Tôi đá mắt về hướng bên ấy. - Anh ăn đi, ngon lắm đấy. Rồi tôi đưa tay bốc miếng tôm trong dĩa đưa về phía miệng anh chàng ấy. - Nào há miệng ra tôi đút cho nào ngon lắm. - Thôi cô ăn đi, tôi dị ứng tôm. - Ờ vậy tôi ăn nhé. Tôi ăn 1 cách ngon lành, cánh cửa phòng được mở ra, 1 cô gái bước vào, cô ấy ăn vận đầm nhìn rất dịu dàng, tiến về phía tôi ngồi. Cô ấy lấy tay quẹt vết đồ ăn trên mặt tôi, dấu vết tôi cố tình để lại, rồi cho vào miệng mình. - Em à, chị dặn bao nhiêu lần rồi, ăn uống phải từ tốn thôi. Rồi cô ấy lấy giấy lau miệng cho tôi, rồi giả vờ đưa đầu đối diện hôn môi tôi. - Sao lại chạy ra đây, may chị tới sớm đấy. Tôi lau tay rồi ôm lấy cô ấy, dựa đầu vào иgự¢ cô ấy. - Chị à, sao biết em ở đây mà đến vậy, em nhớ chị quá à. - Chị cũng vậy nè, bé cưng. Chúng tôi ôm nhau, vờ hôn hít. Khiến chàng trai ấy mặt tái mét, mồ hôi vã ra đầy tráng. Tôi cố nhịn cười rồi nói với anh chàng đó. - Bí mật của tôi là tôi bị les ( đồng tính nữ) đó, tôi ko có thích đàn ông. Anh chàng đứng lên xin phép về. - Xin lỗi đã quấy rầy 2 người, bữa này tôi mời, xin phép tôi về. - Này, anh ơi chưa ăn gì mà... này... Anh chàng đó đi rồi, tôi và cô gái vừa đến cùng cười khúc khích. Cô gái ấy là Mỹ Dung, Mỹ Dung được ba mẹ tôi nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi trong 1 lần đi từ thiện. Chúng tôi yêu thương nhau lắm, chưa bao giờ tôi xem cô ấy là người ngoài, và cô ấy là "chị dâu hụt" của tôi. Ko hiểu sao họ yêu thương nhau lắm mà lại chia tay nhỉ? Tôi nhìn Mỹ Dung cười nắc nẻ đưa tay lên vuốt иgự¢. - May quá, mày đến kịp thật ấy. - Con khỉ, tao đang đi dạy, mày làm tao phải giả vờ đau bụng mà chạy ra đây đó. - Tao biết mày thương tao mà, về thôi. Chúng tôi về nhà, vào phòng nằm lăn ra giường, tầm 10p sau.Cái cửa đột nhiên bị bật ra cực mạnh. 1 người phụ nữ mặt mày quần vũ, khiến 2 đứa tôi đều phải ngồi dậy, đó là người đàn bà quyền lực nhất nhà này. - Thục Anh, Mỹ Dung... 2 đứa con giỏi lắm, làm người ta chạy mất dép thế kia, còn ko liên lạc được. - Ơ.. mamy đại nhân, người có thể bình tĩnh lại chút ko? - Bình tĩnh, làm sao mà bình tĩnh được chứ, sắp ế đến nơi rồi có biết ko? - Thì ế khỏe mà mẹ, con sẽ ở với mẹ suốt đời. Mỹ Dung cũng thêm lời vào. - Đúng mà mẹ, độc thân là sướиɠ nhất ấy mẹ. - Tôi ko cần 2 cô ở nuôi tôi đâu, đi lấy chồng đi cho tôi nhờ, nhag có 2 hũ mắm để thối um lên rồi đấy. Rồi mẹ tôi liếc sang nhìn Mỹ Dung - Còn cả con nữa đấy, cũng lo lấy chồng đi. Rầm. Cánh cửa chưa bao giờ được đóng mở 1 cách nhẹ nhàng bởi mẹ tôi. Người phụ nữ quyền lực đi ra, 2 đứa tôi nhìn nhau rồi cùng ngã xuống giường. Lúc xưa mẹ tôi cũng dịu dàng lắm, dù có bất cứ chuyện gì mẹ tôi cũng dùng cách ôn hòa mà giải quyết. Từ khi bố bị tai nạn mất, mẹ tôi đã rất đau khổ, phải lâu lắm mới vượt qua được và trở nên nóng tính như giờ. Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Kommentare 0 Anteile 6105 Ansichten
  • Ngoài trời thời tiết khá lạnh.Cái lạnh của mùa đông .Nhưng trong căn phòng là một khung cảnh ấm áp.Người con trai nghiêng người ,một tay chống lên đầu ngắm người con gái trong lòng mình ngủ say. Cô gái như cảm thấy hơi ấm từ bàn tay đang мơи тяớи trên da thịt mình ,không ngần ngại choàng tay qua ôm lấy thắt lưng anh,đầu thì dụi dụi vào иgự¢ anh như con mèo nhỏ làm nũng ,miệng mỉm cười hạnh phúc.Qua một lúc , ngẩng khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn mang vẻ ngái ngủ , mở đôi mắt còn lem nhem nhìn anh mỉm cười.
    \\-" Anh về rồi"
    \\-"Ừ.Có nhớ anh không ? Hửm.? "
    Nói rồi chưa để cô trả lời anh đã áp xuống hôn cô ,nụ hôn anh lúc thì nhẹ lúc mạnh ,đê mê làm cô chưa kịp chuẩn bị thì đã bị cuốn vào lốc xoáy của nụ hôn ,không biết từ lúc nào tay cô đã vòng lên cổ anh ,đáp lại nụ hôn của anh .Hai người môi lưỡi quấn quýt quên cả thời gian trôi qua.Hôn đến khi cả hai thở không nổi nữa anh mới quyến luyến buông môi cô ra.Nhìn khuôn mặt ửng hồng còn đê mê trong nụ hôn của cô, anh bật cười cắn nhẹ vào mũi cô.
    \\-" Khiết Tâm em đang quyến rũ anh sao?"
    Bị cắn tuy nhẹ nhưng cũng hơi đau cô uất ức lên tiếng.
    \\-" Em nào có .Ai hỏi em , không cho em nói còn hôn người ta nữa "
    \\-" À. Lỗi tại anh rồi .Vậy em có nhớ anh không ?"
    Vừa mới bị anh trêu chọc Khiết Tâm còn đang uất ức nên ghét vỏ nói lời trái lòng .
    \\-" Không có "
    \\-" Thật không có? "
    Nhìn khuôn mặt lém lĩnh của cô , đôi mắt Phương Chấn Vũ nheo lại nhếch miệng cười.
    \\-"Ồh Không nhớ sao .Thật sự không nhớ.Vậy anh sẽ làm em nhớ ,coi em còn dám nói dối nữa không?"
    Nói rồi tay anh bắt đầu cù lét vào eo của cô ,đây là điểm nhạy cảm .Khiết Tâm la ầm lên người co rút lại bắt lấy tay anh miệng xin tha thứ.
    \\- "Á .Đừng mà Chấn Vũ .Em...em sai rồi ...haha, có nhớ ...nhớ anh "
    ..................................
    \\-" Tâm Tâm .....Tâm Tâm....tỉnh dậy nào. Cậu sao vậy...Tâm Tâm"
    Bị tiếng ồn làm tỉnh Khiết Tâm bật dậy cùng tiếng hét lớn
    \\-"Chấn Vũ...."
    Bối Như thấy bạn mình như vậy đau lòng khôn xiết ôm chầm cô vào lòng tay vỗ nhẹ sau lưng.
    \\-"Tâm Tâm, cậu ổn không?cậu lại nằm mơ sao?"
    Thấy cô im lặng Bối Như thở dài đẩy Khiết Tâm ra ,giờ cô mới phát hiện mặt Khiết Tâm toàn nước mắt, vừa đau lòng vừa giận, cô lớn tiếng quát nhẹ..
    \\-" Tâm Tâm bảy năm rồi.Cậu có hiểu không? quên anh ta đi ."
    Biết là chuyện tình cảm không phải muốn là được.Huống chi chuyện tình của Tâm Tâm và Phương Chấn Vũ sâu nặng đến dường nào , khiến cho bao người ngưỡng mộ.
    Bối Như đến tận cùng cũng không biết hai người họ năm đó yêu nhau như vậy tại sao lại dễ dàng buông tay nhau .
    Năm hai đại học Bối Như phải qua Nhật Bản chịu tang bà của cô, khi Bối Như về nước là chuyện của một tháng sau.
    Lúc đó Phương Chấn Vũ đã lên máy bay du học ở Mỹ được nữa tháng rồi.Khi gặp lại Tâm Tâm cô xém tí nữa không nhận ra là bạn thân ngày nào của cô ta nữa , người gầy ,xanh xao hẳn không còn chút gì gọi là sức sống, cô cũng nghe các bạn trong trường bàn tán xôn xao , đủ thứ tin tức trên đời .
    Tối hôm đó Tâm Tâm uống say ôm cô khóc nức nở ,rồi nghẹn ngào kể cô nghe , cô mới biết hai người họ chia tay vì mẹ của Chấn Vũ gặp Tâm Tâm muốn họ chia tay , bà còn dắt theo một cô gái sắp sỉ tuổi của bọn cô, cô gái ấy tên là Hạ Băng rất xinh đẹp, bà ta nói cô gái ấy là vợ chưa cưới của Chấn Vũ .
    Hai người họ đã quen biết nhau từ nhỏ, bà đưa ra một album hình từ hồi Chấn Vũ sinh nhật sáu tuổi cho đến khi anh vào đại học .
    Mỗi năm sinh nhật của anh , họ luôn chụp hình cùng nhau.Bà ta nói từ nhỏ Chấn Vũ đã muốn cưới Hạ Băng là vợ , năm sinh nhật hai mươi tuổi của Chấn Vũ hai người vì có rượu đã xảy ra quan hệ.
    Phương Gia cũng đã xem cô ta là con dâu.Vài ngày nữa là sinh nhật mười chín tuổi của Hạ Băng hai người họ sẽ qua Mỹ du học , bà ta khuyên Tâm Tâm hãy rời xa Chấn Vũ từ bây giờ, vì gia cảnh hai người khác biệt với lại người Phương Chấn Vũ yêu là Hạ Băng , tình cảm đối với Khiết Tâm là mới mẻ vui đùa của tuổi trẻ.
    Ba năm yêu nhau mặn nồng không cần nói người có mắt đều biết để vứt bỏ mối tình này, Tâm Tâm đã đau khổ như thế nào , như mất nửa tính mạng, Bối Như còn nhớ nghe bạn học kể, lúc sau ngày hai người họ chia tay , thấy tay Phương Chấn Vũ quấn vải trắng như là bị thương rất nặng nhưng đến tột cùng không ai biết chuyện gì xảy ra.
    Họ còn kể trước ngày Chấn Vũ qua Mỹ, tối hôm đó anh đã đứng dưới kí túc xá từ tối cho đến khi trời lờ mờ sáng, nhìn lên phòng nơi mà Tâm Tâm đang ở, hôm đó trời mưa rất lớn.Còn rất nhiều , rất nhiều điều nữa mà cô đến tận bây giờ luôn tin tưởng Chấn Vũ rất yêu Tâm Tâm làm sao anh có thể phản bội Tâm Tâm được , chẳng lẽ có sự hiểu lầm nào ở đây.
    Bối Như cũng đã nhiều lần khuyên Tâm Tâm hãy hỏi Chấn Vũ có đúng sự thật như vậy không , nhưng Khiết Tâm luôn trốn tránh , cũng không thể trách Khiết Tâm được mọi thứ bằng chứng quá rõ ràng , nhưng điều quan trọng là gia đình Phương Chấn Vũ không chấp nhận Khiết Tâm.Năm đó để chia tay được Phương Chấn Vũ là cả một quá trình đầy đau khổ , nếu Bối Như không về kịp không biết Tâm Tâm sẽ ra sao.
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Ngoài trời thời tiết khá lạnh.Cái lạnh của mùa đông .Nhưng trong căn phòng là một khung cảnh ấm áp.Người con trai nghiêng người ,một tay chống lên đầu ngắm người con gái trong lòng mình ngủ say. Cô gái như cảm thấy hơi ấm từ bàn tay đang мơи тяớи trên da thịt mình ,không ngần ngại choàng tay qua ôm lấy thắt lưng anh,đầu thì dụi dụi vào иgự¢ anh như con mèo nhỏ làm nũng ,miệng mỉm cười hạnh phúc.Qua một lúc , ngẩng khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn mang vẻ ngái ngủ , mở đôi mắt còn lem nhem nhìn anh mỉm cười. \\-" Anh về rồi" \\-"Ừ.Có nhớ anh không ? Hửm.? " Nói rồi chưa để cô trả lời anh đã áp xuống hôn cô ,nụ hôn anh lúc thì nhẹ lúc mạnh ,đê mê làm cô chưa kịp chuẩn bị thì đã bị cuốn vào lốc xoáy của nụ hôn ,không biết từ lúc nào tay cô đã vòng lên cổ anh ,đáp lại nụ hôn của anh .Hai người môi lưỡi quấn quýt quên cả thời gian trôi qua.Hôn đến khi cả hai thở không nổi nữa anh mới quyến luyến buông môi cô ra.Nhìn khuôn mặt ửng hồng còn đê mê trong nụ hôn của cô, anh bật cười cắn nhẹ vào mũi cô. \\-" Khiết Tâm em đang quyến rũ anh sao?" Bị cắn tuy nhẹ nhưng cũng hơi đau cô uất ức lên tiếng. \\-" Em nào có .Ai hỏi em , không cho em nói còn hôn người ta nữa " \\-" À. Lỗi tại anh rồi .Vậy em có nhớ anh không ?" Vừa mới bị anh trêu chọc Khiết Tâm còn đang uất ức nên ghét vỏ nói lời trái lòng . \\-" Không có " \\-" Thật không có? " Nhìn khuôn mặt lém lĩnh của cô , đôi mắt Phương Chấn Vũ nheo lại nhếch miệng cười. \\-"Ồh Không nhớ sao .Thật sự không nhớ.Vậy anh sẽ làm em nhớ ,coi em còn dám nói dối nữa không?" Nói rồi tay anh bắt đầu cù lét vào eo của cô ,đây là điểm nhạy cảm .Khiết Tâm la ầm lên người co rút lại bắt lấy tay anh miệng xin tha thứ. \\- "Á .Đừng mà Chấn Vũ .Em...em sai rồi ...haha, có nhớ ...nhớ anh " .................................. \\-" Tâm Tâm .....Tâm Tâm....tỉnh dậy nào. Cậu sao vậy...Tâm Tâm" Bị tiếng ồn làm tỉnh Khiết Tâm bật dậy cùng tiếng hét lớn \\-"Chấn Vũ...." Bối Như thấy bạn mình như vậy đau lòng khôn xiết ôm chầm cô vào lòng tay vỗ nhẹ sau lưng. \\-"Tâm Tâm, cậu ổn không?cậu lại nằm mơ sao?" Thấy cô im lặng Bối Như thở dài đẩy Khiết Tâm ra ,giờ cô mới phát hiện mặt Khiết Tâm toàn nước mắt, vừa đau lòng vừa giận, cô lớn tiếng quát nhẹ.. \\-" Tâm Tâm bảy năm rồi.Cậu có hiểu không? quên anh ta đi ." Biết là chuyện tình cảm không phải muốn là được.Huống chi chuyện tình của Tâm Tâm và Phương Chấn Vũ sâu nặng đến dường nào , khiến cho bao người ngưỡng mộ. Bối Như đến tận cùng cũng không biết hai người họ năm đó yêu nhau như vậy tại sao lại dễ dàng buông tay nhau . Năm hai đại học Bối Như phải qua Nhật Bản chịu tang bà của cô, khi Bối Như về nước là chuyện của một tháng sau. Lúc đó Phương Chấn Vũ đã lên máy bay du học ở Mỹ được nữa tháng rồi.Khi gặp lại Tâm Tâm cô xém tí nữa không nhận ra là bạn thân ngày nào của cô ta nữa , người gầy ,xanh xao hẳn không còn chút gì gọi là sức sống, cô cũng nghe các bạn trong trường bàn tán xôn xao , đủ thứ tin tức trên đời . Tối hôm đó Tâm Tâm uống say ôm cô khóc nức nở ,rồi nghẹn ngào kể cô nghe , cô mới biết hai người họ chia tay vì mẹ của Chấn Vũ gặp Tâm Tâm muốn họ chia tay , bà còn dắt theo một cô gái sắp sỉ tuổi của bọn cô, cô gái ấy tên là Hạ Băng rất xinh đẹp, bà ta nói cô gái ấy là vợ chưa cưới của Chấn Vũ . Hai người họ đã quen biết nhau từ nhỏ, bà đưa ra một album hình từ hồi Chấn Vũ sinh nhật sáu tuổi cho đến khi anh vào đại học . Mỗi năm sinh nhật của anh , họ luôn chụp hình cùng nhau.Bà ta nói từ nhỏ Chấn Vũ đã muốn cưới Hạ Băng là vợ , năm sinh nhật hai mươi tuổi của Chấn Vũ hai người vì có rượu đã xảy ra quan hệ. Phương Gia cũng đã xem cô ta là con dâu.Vài ngày nữa là sinh nhật mười chín tuổi của Hạ Băng hai người họ sẽ qua Mỹ du học , bà ta khuyên Tâm Tâm hãy rời xa Chấn Vũ từ bây giờ, vì gia cảnh hai người khác biệt với lại người Phương Chấn Vũ yêu là Hạ Băng , tình cảm đối với Khiết Tâm là mới mẻ vui đùa của tuổi trẻ. Ba năm yêu nhau mặn nồng không cần nói người có mắt đều biết để vứt bỏ mối tình này, Tâm Tâm đã đau khổ như thế nào , như mất nửa tính mạng, Bối Như còn nhớ nghe bạn học kể, lúc sau ngày hai người họ chia tay , thấy tay Phương Chấn Vũ quấn vải trắng như là bị thương rất nặng nhưng đến tột cùng không ai biết chuyện gì xảy ra. Họ còn kể trước ngày Chấn Vũ qua Mỹ, tối hôm đó anh đã đứng dưới kí túc xá từ tối cho đến khi trời lờ mờ sáng, nhìn lên phòng nơi mà Tâm Tâm đang ở, hôm đó trời mưa rất lớn.Còn rất nhiều , rất nhiều điều nữa mà cô đến tận bây giờ luôn tin tưởng Chấn Vũ rất yêu Tâm Tâm làm sao anh có thể phản bội Tâm Tâm được , chẳng lẽ có sự hiểu lầm nào ở đây. Bối Như cũng đã nhiều lần khuyên Tâm Tâm hãy hỏi Chấn Vũ có đúng sự thật như vậy không , nhưng Khiết Tâm luôn trốn tránh , cũng không thể trách Khiết Tâm được mọi thứ bằng chứng quá rõ ràng , nhưng điều quan trọng là gia đình Phương Chấn Vũ không chấp nhận Khiết Tâm.Năm đó để chia tay được Phương Chấn Vũ là cả một quá trình đầy đau khổ , nếu Bối Như không về kịp không biết Tâm Tâm sẽ ra sao. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Wow
    Like
    Love
    Yay
    5
    0 Kommentare 0 Anteile 1301 Ansichten
  • https://tinhte.vn/thread/netflix-series-blue-eye-samurai-bo-hoat-hinh-cuc-dep-noi-dung-co-chieu-sau-dam-chat-nhat-ban.3741358/?ta_from_block=home_featured_threads
    https://tinhte.vn/thread/netflix-series-blue-eye-samurai-bo-hoat-hinh-cuc-dep-noi-dung-co-chieu-sau-dam-chat-nhat-ban.3741358/?ta_from_block=home_featured_threads
    TINHTE.VN
    Netflix series "Blue Eye Samurai": Bộ hoạt hình cực đẹp, nội dung có chiều sâu, đậm chất "Nhật Bản"
    Blue Eye Samurai là series hoạt hình mới nhất của Netflix và lâu rồi mình mới lại thích một bộ phim hoạt như vậy nên giới thiệu tới anh em. Yếu tố đầu tiên khiến mình thích phim này đó là phim có đồ họa cực kỳ đẹp mắt.
    0 Kommentare 0 Anteile 2647 Ansichten
  • Chuyển vùng ID Apple sang Nhật Bản và NGƯỢC LẠI
    (Free Appvn) Chúng tôi sẽ giúp bạn chuyển vùng ID Apple sang Nhật Bản để có thể tải những ứng dụng chỉ có bên Appstore Nhật Bản nhé. Yên tâm đi nó rất đơn giản thôi.
    https://chiasekienthuc365.com/chuyen-vung-id-apple-sang-nhat-ban
    Source: Chuyển vùng ID Apple sang Nhật Bản và NGƯỢC LẠI - FreeAppvn.com - Mạng xã hội Hỏi đáp, Review, Thông tin công nghệ
    Chuyển vùng ID Apple sang Nhật Bản và NGƯỢC LẠI (Free Appvn) Chúng tôi sẽ giúp bạn chuyển vùng ID Apple sang Nhật Bản để có thể tải những ứng dụng chỉ có bên Appstore Nhật Bản nhé. Yên tâm đi nó rất đơn giản thôi. https://chiasekienthuc365.com/chuyen-vung-id-apple-sang-nhat-ban Source: Chuyển vùng ID Apple sang Nhật Bản và NGƯỢC LẠI - FreeAppvn.com - Mạng xã hội Hỏi đáp, Review, Thông tin công nghệ
    CHIASEKIENTHUC365.COM
    Chuyển vùng ID Apple sang Nhật Bản và NGƯỢC LẠI
    Chúng tôi sẽ giúp bạn chuyển vùng ID Apple sang Nhật Bản để có thể tải những ứng dụng chỉ có bên Appstore Nhật Bản nhé. Yên tâm đi nó rất đơn giản thôi.
    Like
    1
    0 Kommentare 0 Anteile 10964 Ansichten
  • Chuyển vùng ID Apple sang Nhật Bản và NGƯỢC LẠI
    https://chiasekienthuc365.com/chuyen-vung-id-apple-sang-nhat-ban
    Chuyển vùng ID Apple sang Nhật Bản và NGƯỢC LẠI https://chiasekienthuc365.com/chuyen-vung-id-apple-sang-nhat-ban
    CHIASEKIENTHUC365.COM
    Chuyển vùng ID Apple sang Nhật Bản và NGƯỢC LẠI
    Chúng tôi sẽ giúp bạn chuyển vùng ID Apple sang Nhật Bản để có thể tải những ứng dụng chỉ có bên Appstore Nhật Bản nhé. Yên tâm đi nó rất đơn giản thôi.
    0 Kommentare 0 Anteile 1191 Ansichten
  • https://chiasekienthuc365.com/chuyen-vung-id-apple-sang-nhat-ban
    https://chiasekienthuc365.com/chuyen-vung-id-apple-sang-nhat-ban
    CHIASEKIENTHUC365.COM
    Chuyển vùng ID Apple sang Nhật Bản và NGƯỢC LẠI
    Chúng tôi sẽ giúp bạn chuyển vùng ID Apple sang Nhật Bản để có thể tải những ứng dụng chỉ có bên Appstore Nhật Bản nhé. Yên tâm đi nó rất đơn giản thôi.
    Like
    1
    0 Kommentare 0 Anteile 1947 Ansichten
Gesponsert

Máy Chấm Công Khuôn Mặt Hikvision DS-K1T320MX - Thẻ Mifare

Máy Chấm Công Khuôn Mặt Hikvision DS-K1T320MX - Thẻ Mifare Chấm công bằng khuôn mặt, thẻ Mifare Quản lý 1.000 thẻ, 500 khuôn mặt, 100.000 sự kiện Hỗ...