• "Sao chú rể lại ngồi ở đây thế này? Hôm nay là ngày cưới của cậu cơ mà, định để cô dâu tiến vào lễ đường một mình à?"
    "Đám cưới đó vốn dĩ không nên tồn tại, thay vì phải cưới một người bị bệnh sắp ૮ɦếƭ tôi thà ở đây ngồi uống rượu rồi vuốt ve các cô gái xinh đẹp này còn hơn."
    Lục Bách Dịch ung dung ngồi vắt chéo chân, một tay cầm ly rượu vang đỏ lắc qua lắc lại, tay còn lại thì ôm một cô gái xinh đẹp vào lòng. Hôm nay là đám cưới của anh và tiểu thư nhà họ Diệp nhưng Lục Bách Dịch vốn chẳng quan tâm tới đám cưới ấy mà vẫn thảnh thơi ngồi ở quán rượu, tay ôm mĩ nữ, tám chuyện với bạn thân.
    Người đàn ông này là CEO của một tập đoàn lớn do gia tộc dựng lên. Anh là người rất có ảnh hưởng trên mạng xã hội, nhất là đối với những người phụ nữ. Anh cao khoảng 1m85 với đôi chân dài và bờ vai rộng vững chãi, đây chính là vóc dáng đáng mơ ước của biết bao người đàn ông trưởng thành khác. Điểm thu hút nhất ở Lục Bách Dịch chính là gương mặt anh tú. Gương mặt góc cạnh không một góc ૮ɦếƭ với điểm nhấn là đôi mắt hồ ly không biết đã khiến bao người say đắm vì anh. Đôi mắt ấy vừa gợi lên sự quyến rũ, ѕєχy, vừa có chút ác khiến người khác phải dè chừng.
    Lục Bách Dịch là khách quen của quán rượu này, bình thường anh rất hay tới đây ngồi uống với bạn thân và vuốt ve các cô gái xinh đẹp.
    Tiêu Đằng - bạn thân của Lục Bách Dịch cũng nổi tiếng là một người ăn chơi, đàn đúm nhưng về vấn đề cưới xin của bạn mình lại nghiêm túc tới kỳ lạ. Thấy Lục Bách Dịch tỏ ra chán ghét vợ tương lai, Tiêu Đằng liền cất tiếng hỏi:
    "Vợ cậu là tiểu thư danh giá nhà họ Diệp, nghe nói là một mĩ nhân khuynh sắc khuynh thành vậy mà cậu lại chê sao?"
    Lục Bách Dịch nhếch miệng cười trừ, bàn tay không ngừng vuốt ve cô gái ở bên cạnh một cách đầy say đắm.
    "Cô ta dù có đẹp tới mấy thì cũng là người sắp ૮ɦếƭ. Nghe nói cô ta đang mắc bệnh khó chữa, nếu không vì thương hại cô ta thì ba mẹ tôi cũng không chấp nhận mối hôn sự này."
    Trong hơn 28 năm cuộc đời của Lục Bách Dịch chưa bao giờ anh phải chịu đựng một giây một phút khổ sở nào hết. Bởi anh từ khi sinh ra đã ở vạch đích khi làm thiếu gia của một đại gia tộc nổi tiếng giàu có, lớn lên trong sự giàu sang quyền quý nên Lục Bách Dịch chưa từng phải thiệt thòi gì hết. Vậy mà hôm nay, cuộc đời của anh lại bước sang một trang hoàn toàn mới, nhưng không phải là sự thăng hoa mà là một địa ngục lạnh lẽo.
    Người đã khiến cuộc đời của Lục Bách Dịch chấm dứt những ngày tháng tự do tươi đẹp ấy chính là Diệp Châu Anh, cô là tiểu thư của Diệp gia, cơ ngơi giàu có ngang ngửa nhà họ Lục. Mặc dù gia đình thuộc top thượng lưu nhưng Diệp Châu Anh chưa bao giờ tự cao tự đại, ngược lại cô là một người vô cùng hiền lành, tốt bụng. Tuy nhiên, đúng là trên đời không có ai hoàn hảo, Diệp Châu Anh xinh đẹp hiền lành nhưng lại mắc phải một căn bệnh khiến cơ thể cô ngày càng suy nhược, trở thành một người yếu ớt bệnh tật.
    Biệt thự Lục gia.
    Trong căn phòng ngủ được thiết kế theo phong cách Châu Âu, chỉ nhìn thôi đã ngửi thấy một đống tiền, từ chiếc ghế sofa đến rèm cửa tất cả đều thuộc hàng cao cấp. Trên chiếc giường rộng lớn trải đầy hoa hồng đỏ, Diệp Châu Anh trong bộ váy cô dâu trắng tinh khiết với gương mặt thất thần đến tội nghiệp. Cô đã bị chồng bỏ rơi trong chính ngày cưới, đến khi về nhà chồng cũng chẳng thấy mặt chồng đâu. Diệp Châu Anh chỉ biết buồn bã cúi đầu xuống, cô biết Lục Bách Dịch không thích cô vì có lẽ đến cả mặt của cô anh cũng chưa từng nhìn qua.
    Cốc… cốc…
    Đúng lúc ấy bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
    Diệp Châu Anh ngẩng mặt lên, cô thực sự hi vọng người gõ cửa là Lục Bách Dịch nhưng nụ cười trên môi của cô chưa được bao lâu thì đã chợt tắt.
    Người bước vào phòng không phải Lục Bách Dịch chồng cô mà là một nữ hầu. Trên tay cô ấy còn cầm một bộ váy trông khá đẹp mắt, cẩn trọng đem đến trước mặt Diệp Châu Anh.
    "Thiếu phu nhân! Lão phu nhân, phu nhân và lão gia đang đợi cô ở dưới nhà, đây là đồ mà chính tay phu nhân đã chuẩn bị cho cô đấy ạ."
    Diệp Châu Anh chậm rãi cầm lấy bộ váy ấy, gương mặt xinh đẹp khẽ mỉm cười. Mặc dù không được chồng chào đón nhưng Diệp Châu Anh lại được lòng người nhà của anh, cô chính là mẫu người con dâu mà nhà nhà đều ao ước có được.
    Sau khi thay váy xong, Diệp Châu Anh theo người hầu đi xuống dưới nhà. Lúc này, cô nhìn thấy bà nội của Lục Bách Dịch, ba mẹ của Lục Bách Dịch đang ngồi trên ghế dưới phòng khách đợi cô. Diệp Châu Anh lặng lẽ đi tới, lễ phép cúi đầu chào từng người một.
    "Cháu chào bà, con chào ba mẹ."
    "Nào, Châu Anh… mau lại đây với bà."
    Lão phu nhân đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng trông vẫn còn khỏe mạnh và tinh tường, bà ấy còn có một cảm tình rất đặc biệt với cô cháu dâu này nữa.
    Diệp Châu Anh bước đến ngồi cạnh lão phu nhân, kể từ giờ trở đi những người trong Lục gia đã trở thành người nhà của cô hết cả rồi.
    "Bà thay mặt Bách Dịch xin lỗi cháu nhiều lắm, bà không nghĩ nó lại bỏ mặc cháu trong chính ngày cưới như thế. Chắc cháu cảm thấy buồn và tổn thương nhiều lắm đúng không?"
    Lão phu nhân cảm thấy áy náy vì chuyện của thằng cháu trai ngỗ ngược đã không đến hôn lễ khiến Châu Anh phải đứng trên lễ đường một mình. Cuộc hôn nhân này là do ép buộc mà thành, Lục Bách Dịch không muốn cưới cô nhưng vì người nhà anh ép quá nên đành phải tổ chức hôn lễ. Vậy mà cho tới cuối cùng Lục Bách Dịch cũng không đến buổi hôn lễ, hành động đó của anh đã cho thấy anh chán ghét cuộc hôn nhân này thế nào.
    "Không sao đâu bà, cháu nghĩ Bách Dịch không muốn tới hôn lễ đều có lý do cả, cháu không để bụng chuyện đó."
    Diệp Châu Anh vốn là người bao dung nên cho dù cô có cảm thấy tủi thân trong chính ngày vui của mình thì cũng không dám trách Lục Bách Dịch. Một người đàn ông đang tự do, tự tại, thoải mái làm điều mình muốn lại bất ngờ bị trói chặt bởi một cuộc hôn nhân đúng là rất khó lòng mà chấp nhận.
    Ba chồng của Châu Anh là người nghiêm khắc, ông ấy đã rất bực mình khi con trai không tới hôn lễ. Dù đã cho người đi tìm nhưng vẫn không thể tìm thấy Lục Bách Dịch nên hôn lễ mới được cử hành mà không có sự có mặt của chú rể.
    "Châu Anh, con an tâm, lát nữa Bách Dịch về ba sẽ nghiêm khắc dạy bảo nó. Trong đám cưới của mình mà dám không tới, đúng là chẳng có chút phép tắc nào cả."
    Diệp Châu Anh không mong Lục Bách Dịch sẽ yêu thương mình chỉ mong sao anh không ghét cô là được. Bản thân cô đang mang bệnh, không biết bao giờ sẽ ૮ɦếƭ vì thế cầu mong có một gia đình hạnh phúc cũng đâu phải ước muốn xa vời? Chỉ vì bệnh của cô nên cuộc hôn nhân này mới được hình thành, đối với Châu Anh có thể sẽ thật hạnh phúc nhưng đối với Lục Bách Dịch nó chẳng khác gì địa ngục.
    Tối hôm ấy, Lục Bách Dịch lái xe trở về nhà.
    Đúng lúc ba mẹ của Lục Bách Dịch có chuyện phải đi thì bắt gặp con trai bước vào trong, hai người họ mặt hùm mày hổ nhìn anh giống như nhìn kẻ thù.
    "Lục Bách Dịch, cả ngày nay mày đã đi đâu? Ai cho phép mày dám không tới hôn lễ như thế hả?"
    Lục lão gia lớn tiếng hỏi anh, giọng nói đầy phẫn uất của ông ấy khiến Diệp Châu Anh ở trên tầng cũng nghe thấy. Biết là Lục Bách Dịch đã trở về vì thế cô đã lóc cóc chạy xuống, nhưng vừa bước đến nửa cầu thang lại không dám bước tiếp mà chỉ đứng một góc ngắm nhìn anh.
    Lục Bách Dịch chẳng thèm để tâm đến lời ba mình nói, tính tình của anh trước tới giờ vẫn như vậy. Anh tỏ vẻ lạnh lùng vô cảm, vừa ϲởí áօ khoác ném cho người hầu vừa nhàn nhạt trả lời:
    "Trước đây con đã từng nói con sẽ không lấy cô ta, ba mẹ tự tổ chức hôn lễ giờ còn bắt con tới tham dự nữa à?"
    Chát!
    Lục lão gia không kiềm chế được cảm xúc ra tay tát thẳng vào mặt của Lục Bách Dịch.
    Mặt của Lục Bách Dịch lệch hẳn sang một bên, đau đớn truyền tới khiến anh phải nhăn mặt lại.
    Lúc này, ánh mắt của Lục Bách Dịch bất chợt va phải ánh mắt của Diệp Châu Anh. Tuy chỉ là lướt qua nhưng nó lại đáng sợ vô cùng khiến Châu Anh giật mình chạy lên tầng, cô đứng một chỗ không dám lên tiếng. Việc Lục Bách Dịch bị đánh là tại cô, cái tát đấy chắc là đau đớn lắm.
    "Nếu không phải nể mặt Châu Anh thì tao đã không cho mày về cái nhà này nữa rồi. Liệu hồn mà đối xử với Châu Anh cho tốt, mày có phước lắm mới lấy được con bé đấy biết không?"
    "Ha… rốt cuộc thì con mới là con ba hay cô ta mới là con ba thế?"
    Lục lão gia không trả lời câu hỏi của anh, ông ấy lạnh lùng rời đi mà không nói thêm câu nào nữa. Lục phu nhân dù không lỡ mắng con trai nhưng cũng không thể chấp nhận được việc anh biến mất trong đám cưới khiến nhà họ Lục mất mặt.
    Đêm hôm đó, Lục Bách Dịch đã cho người quăng hết tất cả số hoa hồng trên giường của mình đi, anh vẫn không thể chấp nhận được việc mình đã có vợ mà vợ lại là người mình chưa từng thấy mặt. Lục Bách Dịch lẳng lặng ngồi trong phòng, lúc anh chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên Diệp Châu Anh từ bên ngoài mở cửa bước vào. Cô bẽn lẽn đi đến trước mặt Lục Bách Dịch, cất tiếng gọi tên anh:
    "B… Bách Dịch."
    Lục Bách Dịch nghe thấy giọng nói của cô bèn quay người lại, trước mặt anh là một cô gái nhỏ bé có gương mặt ngây thơ trong sáng và đặc biệt là vô cùng xinh đẹp. Trong tích tắc, Lục Bách Dịch đã khá bất ngờ vì dung mạo của Diệp Châu Anh nhưng đối với anh cô đơn giản chỉ là kẻ bị bệnh.
    "Thì ra đây là người được ba mẹ tôi đưa về làm vợ tôi. Rốt cuộc gia đình cô đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua cuộc hôn nhân này vậy?"
    Diệp Châu Anh không hiểu những lời Lục Bách Dịch đang nói, cô lúng túng:
    "Anh… anh nói thế là có ý gì?"
    "Thôi bỏ đi, giờ hỏi cô chuyện đó thì thay đổi được gì nữa chứ? Bây giờ thì cô mau rời khỏi căn phòng này đi, bằng không tí nữa tôi phải xịt thuốc khử trùng mất."
    Lục Bách Dịch lạnh lùng đuổi Châu Anh ra khỏi phòng. Dù sao đây cũng là phòng ngủ của hai vợ chồng, Châu Anh không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?
    "Bách Dịch, đây là phòng của chúng ta, không phải chúng ta là vợ chồng sao?"
    Trước sự ngây thơ của Châu Anh, Bách Dịch chỉ nhìn cô rồi cười một cách khinh bỉ.
    "Cô muốn ngủ chung giường với tôi á? Cô định lây bệnh cho tôi đấy à? Nói cho cô biết trước, tôi không muốn ngủ với một kẻ bị bệnh như cô đâu."
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    "Sao chú rể lại ngồi ở đây thế này? Hôm nay là ngày cưới của cậu cơ mà, định để cô dâu tiến vào lễ đường một mình à?" "Đám cưới đó vốn dĩ không nên tồn tại, thay vì phải cưới một người bị bệnh sắp ૮ɦếƭ tôi thà ở đây ngồi uống rượu rồi vuốt ve các cô gái xinh đẹp này còn hơn." Lục Bách Dịch ung dung ngồi vắt chéo chân, một tay cầm ly rượu vang đỏ lắc qua lắc lại, tay còn lại thì ôm một cô gái xinh đẹp vào lòng. Hôm nay là đám cưới của anh và tiểu thư nhà họ Diệp nhưng Lục Bách Dịch vốn chẳng quan tâm tới đám cưới ấy mà vẫn thảnh thơi ngồi ở quán rượu, tay ôm mĩ nữ, tám chuyện với bạn thân. Người đàn ông này là CEO của một tập đoàn lớn do gia tộc dựng lên. Anh là người rất có ảnh hưởng trên mạng xã hội, nhất là đối với những người phụ nữ. Anh cao khoảng 1m85 với đôi chân dài và bờ vai rộng vững chãi, đây chính là vóc dáng đáng mơ ước của biết bao người đàn ông trưởng thành khác. Điểm thu hút nhất ở Lục Bách Dịch chính là gương mặt anh tú. Gương mặt góc cạnh không một góc ૮ɦếƭ với điểm nhấn là đôi mắt hồ ly không biết đã khiến bao người say đắm vì anh. Đôi mắt ấy vừa gợi lên sự quyến rũ, ѕєχy, vừa có chút ác khiến người khác phải dè chừng. Lục Bách Dịch là khách quen của quán rượu này, bình thường anh rất hay tới đây ngồi uống với bạn thân và vuốt ve các cô gái xinh đẹp. Tiêu Đằng - bạn thân của Lục Bách Dịch cũng nổi tiếng là một người ăn chơi, đàn đúm nhưng về vấn đề cưới xin của bạn mình lại nghiêm túc tới kỳ lạ. Thấy Lục Bách Dịch tỏ ra chán ghét vợ tương lai, Tiêu Đằng liền cất tiếng hỏi: "Vợ cậu là tiểu thư danh giá nhà họ Diệp, nghe nói là một mĩ nhân khuynh sắc khuynh thành vậy mà cậu lại chê sao?" Lục Bách Dịch nhếch miệng cười trừ, bàn tay không ngừng vuốt ve cô gái ở bên cạnh một cách đầy say đắm. "Cô ta dù có đẹp tới mấy thì cũng là người sắp ૮ɦếƭ. Nghe nói cô ta đang mắc bệnh khó chữa, nếu không vì thương hại cô ta thì ba mẹ tôi cũng không chấp nhận mối hôn sự này." Trong hơn 28 năm cuộc đời của Lục Bách Dịch chưa bao giờ anh phải chịu đựng một giây một phút khổ sở nào hết. Bởi anh từ khi sinh ra đã ở vạch đích khi làm thiếu gia của một đại gia tộc nổi tiếng giàu có, lớn lên trong sự giàu sang quyền quý nên Lục Bách Dịch chưa từng phải thiệt thòi gì hết. Vậy mà hôm nay, cuộc đời của anh lại bước sang một trang hoàn toàn mới, nhưng không phải là sự thăng hoa mà là một địa ngục lạnh lẽo. Người đã khiến cuộc đời của Lục Bách Dịch chấm dứt những ngày tháng tự do tươi đẹp ấy chính là Diệp Châu Anh, cô là tiểu thư của Diệp gia, cơ ngơi giàu có ngang ngửa nhà họ Lục. Mặc dù gia đình thuộc top thượng lưu nhưng Diệp Châu Anh chưa bao giờ tự cao tự đại, ngược lại cô là một người vô cùng hiền lành, tốt bụng. Tuy nhiên, đúng là trên đời không có ai hoàn hảo, Diệp Châu Anh xinh đẹp hiền lành nhưng lại mắc phải một căn bệnh khiến cơ thể cô ngày càng suy nhược, trở thành một người yếu ớt bệnh tật. Biệt thự Lục gia. Trong căn phòng ngủ được thiết kế theo phong cách Châu Âu, chỉ nhìn thôi đã ngửi thấy một đống tiền, từ chiếc ghế sofa đến rèm cửa tất cả đều thuộc hàng cao cấp. Trên chiếc giường rộng lớn trải đầy hoa hồng đỏ, Diệp Châu Anh trong bộ váy cô dâu trắng tinh khiết với gương mặt thất thần đến tội nghiệp. Cô đã bị chồng bỏ rơi trong chính ngày cưới, đến khi về nhà chồng cũng chẳng thấy mặt chồng đâu. Diệp Châu Anh chỉ biết buồn bã cúi đầu xuống, cô biết Lục Bách Dịch không thích cô vì có lẽ đến cả mặt của cô anh cũng chưa từng nhìn qua. Cốc… cốc… Đúng lúc ấy bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa. Diệp Châu Anh ngẩng mặt lên, cô thực sự hi vọng người gõ cửa là Lục Bách Dịch nhưng nụ cười trên môi của cô chưa được bao lâu thì đã chợt tắt. Người bước vào phòng không phải Lục Bách Dịch chồng cô mà là một nữ hầu. Trên tay cô ấy còn cầm một bộ váy trông khá đẹp mắt, cẩn trọng đem đến trước mặt Diệp Châu Anh. "Thiếu phu nhân! Lão phu nhân, phu nhân và lão gia đang đợi cô ở dưới nhà, đây là đồ mà chính tay phu nhân đã chuẩn bị cho cô đấy ạ." Diệp Châu Anh chậm rãi cầm lấy bộ váy ấy, gương mặt xinh đẹp khẽ mỉm cười. Mặc dù không được chồng chào đón nhưng Diệp Châu Anh lại được lòng người nhà của anh, cô chính là mẫu người con dâu mà nhà nhà đều ao ước có được. Sau khi thay váy xong, Diệp Châu Anh theo người hầu đi xuống dưới nhà. Lúc này, cô nhìn thấy bà nội của Lục Bách Dịch, ba mẹ của Lục Bách Dịch đang ngồi trên ghế dưới phòng khách đợi cô. Diệp Châu Anh lặng lẽ đi tới, lễ phép cúi đầu chào từng người một. "Cháu chào bà, con chào ba mẹ." "Nào, Châu Anh… mau lại đây với bà." Lão phu nhân đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng trông vẫn còn khỏe mạnh và tinh tường, bà ấy còn có một cảm tình rất đặc biệt với cô cháu dâu này nữa. Diệp Châu Anh bước đến ngồi cạnh lão phu nhân, kể từ giờ trở đi những người trong Lục gia đã trở thành người nhà của cô hết cả rồi. "Bà thay mặt Bách Dịch xin lỗi cháu nhiều lắm, bà không nghĩ nó lại bỏ mặc cháu trong chính ngày cưới như thế. Chắc cháu cảm thấy buồn và tổn thương nhiều lắm đúng không?" Lão phu nhân cảm thấy áy náy vì chuyện của thằng cháu trai ngỗ ngược đã không đến hôn lễ khiến Châu Anh phải đứng trên lễ đường một mình. Cuộc hôn nhân này là do ép buộc mà thành, Lục Bách Dịch không muốn cưới cô nhưng vì người nhà anh ép quá nên đành phải tổ chức hôn lễ. Vậy mà cho tới cuối cùng Lục Bách Dịch cũng không đến buổi hôn lễ, hành động đó của anh đã cho thấy anh chán ghét cuộc hôn nhân này thế nào. "Không sao đâu bà, cháu nghĩ Bách Dịch không muốn tới hôn lễ đều có lý do cả, cháu không để bụng chuyện đó." Diệp Châu Anh vốn là người bao dung nên cho dù cô có cảm thấy tủi thân trong chính ngày vui của mình thì cũng không dám trách Lục Bách Dịch. Một người đàn ông đang tự do, tự tại, thoải mái làm điều mình muốn lại bất ngờ bị trói chặt bởi một cuộc hôn nhân đúng là rất khó lòng mà chấp nhận. Ba chồng của Châu Anh là người nghiêm khắc, ông ấy đã rất bực mình khi con trai không tới hôn lễ. Dù đã cho người đi tìm nhưng vẫn không thể tìm thấy Lục Bách Dịch nên hôn lễ mới được cử hành mà không có sự có mặt của chú rể. "Châu Anh, con an tâm, lát nữa Bách Dịch về ba sẽ nghiêm khắc dạy bảo nó. Trong đám cưới của mình mà dám không tới, đúng là chẳng có chút phép tắc nào cả." Diệp Châu Anh không mong Lục Bách Dịch sẽ yêu thương mình chỉ mong sao anh không ghét cô là được. Bản thân cô đang mang bệnh, không biết bao giờ sẽ ૮ɦếƭ vì thế cầu mong có một gia đình hạnh phúc cũng đâu phải ước muốn xa vời? Chỉ vì bệnh của cô nên cuộc hôn nhân này mới được hình thành, đối với Châu Anh có thể sẽ thật hạnh phúc nhưng đối với Lục Bách Dịch nó chẳng khác gì địa ngục. Tối hôm ấy, Lục Bách Dịch lái xe trở về nhà. Đúng lúc ba mẹ của Lục Bách Dịch có chuyện phải đi thì bắt gặp con trai bước vào trong, hai người họ mặt hùm mày hổ nhìn anh giống như nhìn kẻ thù. "Lục Bách Dịch, cả ngày nay mày đã đi đâu? Ai cho phép mày dám không tới hôn lễ như thế hả?" Lục lão gia lớn tiếng hỏi anh, giọng nói đầy phẫn uất của ông ấy khiến Diệp Châu Anh ở trên tầng cũng nghe thấy. Biết là Lục Bách Dịch đã trở về vì thế cô đã lóc cóc chạy xuống, nhưng vừa bước đến nửa cầu thang lại không dám bước tiếp mà chỉ đứng một góc ngắm nhìn anh. Lục Bách Dịch chẳng thèm để tâm đến lời ba mình nói, tính tình của anh trước tới giờ vẫn như vậy. Anh tỏ vẻ lạnh lùng vô cảm, vừa ϲởí áօ khoác ném cho người hầu vừa nhàn nhạt trả lời: "Trước đây con đã từng nói con sẽ không lấy cô ta, ba mẹ tự tổ chức hôn lễ giờ còn bắt con tới tham dự nữa à?" Chát! Lục lão gia không kiềm chế được cảm xúc ra tay tát thẳng vào mặt của Lục Bách Dịch. Mặt của Lục Bách Dịch lệch hẳn sang một bên, đau đớn truyền tới khiến anh phải nhăn mặt lại. Lúc này, ánh mắt của Lục Bách Dịch bất chợt va phải ánh mắt của Diệp Châu Anh. Tuy chỉ là lướt qua nhưng nó lại đáng sợ vô cùng khiến Châu Anh giật mình chạy lên tầng, cô đứng một chỗ không dám lên tiếng. Việc Lục Bách Dịch bị đánh là tại cô, cái tát đấy chắc là đau đớn lắm. "Nếu không phải nể mặt Châu Anh thì tao đã không cho mày về cái nhà này nữa rồi. Liệu hồn mà đối xử với Châu Anh cho tốt, mày có phước lắm mới lấy được con bé đấy biết không?" "Ha… rốt cuộc thì con mới là con ba hay cô ta mới là con ba thế?" Lục lão gia không trả lời câu hỏi của anh, ông ấy lạnh lùng rời đi mà không nói thêm câu nào nữa. Lục phu nhân dù không lỡ mắng con trai nhưng cũng không thể chấp nhận được việc anh biến mất trong đám cưới khiến nhà họ Lục mất mặt. Đêm hôm đó, Lục Bách Dịch đã cho người quăng hết tất cả số hoa hồng trên giường của mình đi, anh vẫn không thể chấp nhận được việc mình đã có vợ mà vợ lại là người mình chưa từng thấy mặt. Lục Bách Dịch lẳng lặng ngồi trong phòng, lúc anh chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên Diệp Châu Anh từ bên ngoài mở cửa bước vào. Cô bẽn lẽn đi đến trước mặt Lục Bách Dịch, cất tiếng gọi tên anh: "B… Bách Dịch." Lục Bách Dịch nghe thấy giọng nói của cô bèn quay người lại, trước mặt anh là một cô gái nhỏ bé có gương mặt ngây thơ trong sáng và đặc biệt là vô cùng xinh đẹp. Trong tích tắc, Lục Bách Dịch đã khá bất ngờ vì dung mạo của Diệp Châu Anh nhưng đối với anh cô đơn giản chỉ là kẻ bị bệnh. "Thì ra đây là người được ba mẹ tôi đưa về làm vợ tôi. Rốt cuộc gia đình cô đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua cuộc hôn nhân này vậy?" Diệp Châu Anh không hiểu những lời Lục Bách Dịch đang nói, cô lúng túng: "Anh… anh nói thế là có ý gì?" "Thôi bỏ đi, giờ hỏi cô chuyện đó thì thay đổi được gì nữa chứ? Bây giờ thì cô mau rời khỏi căn phòng này đi, bằng không tí nữa tôi phải xịt thuốc khử trùng mất." Lục Bách Dịch lạnh lùng đuổi Châu Anh ra khỏi phòng. Dù sao đây cũng là phòng ngủ của hai vợ chồng, Châu Anh không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu? "Bách Dịch, đây là phòng của chúng ta, không phải chúng ta là vợ chồng sao?" Trước sự ngây thơ của Châu Anh, Bách Dịch chỉ nhìn cô rồi cười một cách khinh bỉ. "Cô muốn ngủ chung giường với tôi á? Cô định lây bệnh cho tôi đấy à? Nói cho cô biết trước, tôi không muốn ngủ với một kẻ bị bệnh như cô đâu." Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    Wow
    5
    0 Kommentare 0 Anteile 2342 Ansichten
  • “Tú Linh, cô đi đâu giờ mới về?”
    “Tôi đi kiếm tiền.”
    “Kiếm tiền gì lúc nửa đêm? Cô đi với thằng nào?”
    Tú Linh đứng thay giày, nhìn phòng khách tối om, không thấy rõ người trong đó, chỉ ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc phả ra khiến cô nhíu lông mày.
    “Anh đã uống bao nhiêu rượu?”
    “Tú Linh, buổi tối đã bao giờ cô về trước 10h chưa?”
    Mí mắt Tú Linh nặng nề, bây giờ cô thật sự rất buồn ngủ, không có tâm trạng và sức lực đôi co với Trường Niên.
    Cô lê thân thể mệt mỏi, không thèm bật đèn mà hướng cửa phòng ngủ đi tới. Không ngờ trong bóng tối có vướng cái gì đó làm cô vấp một cái, ngã chúi về đằng trước.
    “Oa… huhuhu…”
    Cú ngã đau điếng cộng với mệt mỏi, căng thẳng cùng uất ức của cả ngày làm việc tích tụ khiến Tú Linh bùng phát, cô không kiềm chế mà khóc toáng lên như đứa trẻ. Trong bóng tối, cô nằm sõng soài trên đất, bực bội gào khóc khiến Hạ Trường Niên đang nằm trên sofa giật mình.
    “Tú Linh, nín ngay, tôi đau hết cả đầu rồi!”
    Anh đã nốc một đống rượu trong buổi xã giao hôm nay, đầu óc trì trệ, chỉ muốn về bắt nạt vợ nhỏ một chút cho khuây khỏa. Cuối cùng phát hiện cô vẫn chưa về.
    Giờ không biết cô ngã chạm phải giây thần kinh nào của cô mà cô khóc như đứa trẻ con, khiến anh tỉnh cả rượu.
    Anh lần mò đi đến chỗ phát ra tiếng khóc của cô. Ngồi xổm xuống, chạm vào người cô, đang định nói thì cô “Á” lên một tiếng, khóc càng dữ dội.
    Tú Linh mếu máo:
    “Trường Niên, tôi đã khóc đến mức này, anh không dỗ dành thì chớ, lại còn muốn tôi?”
    Trường Niên đầu óc vẫn choáng váng do rượu, gãi gãi đầu: “Muốn cô? Tôi là đang dỗ cô mà?”
    “Anh nói láo! Anh sờ иgự¢ tôi, không phải đang muốn tôi thì là gì?”
    Lúc này Trường Niên mới giật mình phát hiện ra, trong bóng tối, tay anh chạm phải người cô ấm ấm mềm mềm, hóa ra là иgự¢.
    Anh tính đỡ cô dậy, bị cô hiểu nhầm thành muốn cô?
    Trường Niên bực bội đứng lên, xoa xoa thái dương:
    “Thôi, mặc kệ đấy. Đầu óc vợ cứ như dở hơi.”
    Anh đang định bước qua cô đi vào phòng ngủ, thì Tú Linh nhanh tay ôm lấy chân anh, gào thét:
    “Không được, chồng ơi, không được đi. Vợ ngã ê ẩm hết cả người mà anh bỏ vợ một mình ở đây à? Anh có còn lương tâm không thế?”
    Giọng Trường Niên khô khốc: “Thế muốn tôi làm cái gì?”
    Tú Linh: “Bế tôi về phòng ngủ.”
    “...”
    “Trường Niên? Bế vợ mà cũng phải nghĩ à?”
    Đầu óc Trường Niên giờ đây nào có phải minh mẫn như thường ngày, chân tay cũng nặng nề vì men rượu, khó mà bế được một người trưởng thành như Tú Linh.
    “Tôi đỡ cô dậy nhé?”
    “Không, bế, phải là bế công chúa.”
    Trường Niên đứng yên như tượng, Tú Linh thì lại bắt đầu lải nhải:
    “Cưới nhau hơn một năm, chưa bao giờ được chồng bế, giờ yêu cầu mỗi điều nhỏ nhoi này cũng không được luôn. Trong lòng anh có còn người vợ này không vậy?”
    Tú Linh biết, trong lòng anh có lúc nào có cô đâu, cưới nhau chẳng qua là một bản hợp đồng đôi bên đều có lợi. Anh vẫn là CEO giàu có, còn cô vẫn là một viên chức hăng hái cống hiến cho sự nghiệp, anh chưa bao giờ về nhà trước 11h đêm, cô chưa bao giờ về nhà trước 10h đêm.
    “Trường Niên, bế vợ một lần, khó đến vậy sao?”
    Tú Linh thật sự tủi thân, chồng cô thật là phũ phàng. Cuộc hôn nhân này, xem ra cô là người thất bại rồi.
    Nghe cô nói thế, anh dứt khoát ngồi xuống cạnh cô. Anh bảo:
    “Thôi, mệt bỏ xừ! Nằm luôn đây mà ngủ đi vợ.”
    Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    “Tú Linh, cô đi đâu giờ mới về?” “Tôi đi kiếm tiền.” “Kiếm tiền gì lúc nửa đêm? Cô đi với thằng nào?” Tú Linh đứng thay giày, nhìn phòng khách tối om, không thấy rõ người trong đó, chỉ ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc phả ra khiến cô nhíu lông mày. “Anh đã uống bao nhiêu rượu?” “Tú Linh, buổi tối đã bao giờ cô về trước 10h chưa?” Mí mắt Tú Linh nặng nề, bây giờ cô thật sự rất buồn ngủ, không có tâm trạng và sức lực đôi co với Trường Niên. Cô lê thân thể mệt mỏi, không thèm bật đèn mà hướng cửa phòng ngủ đi tới. Không ngờ trong bóng tối có vướng cái gì đó làm cô vấp một cái, ngã chúi về đằng trước. “Oa… huhuhu…” Cú ngã đau điếng cộng với mệt mỏi, căng thẳng cùng uất ức của cả ngày làm việc tích tụ khiến Tú Linh bùng phát, cô không kiềm chế mà khóc toáng lên như đứa trẻ. Trong bóng tối, cô nằm sõng soài trên đất, bực bội gào khóc khiến Hạ Trường Niên đang nằm trên sofa giật mình. “Tú Linh, nín ngay, tôi đau hết cả đầu rồi!” Anh đã nốc một đống rượu trong buổi xã giao hôm nay, đầu óc trì trệ, chỉ muốn về bắt nạt vợ nhỏ một chút cho khuây khỏa. Cuối cùng phát hiện cô vẫn chưa về. Giờ không biết cô ngã chạm phải giây thần kinh nào của cô mà cô khóc như đứa trẻ con, khiến anh tỉnh cả rượu. Anh lần mò đi đến chỗ phát ra tiếng khóc của cô. Ngồi xổm xuống, chạm vào người cô, đang định nói thì cô “Á” lên một tiếng, khóc càng dữ dội. Tú Linh mếu máo: “Trường Niên, tôi đã khóc đến mức này, anh không dỗ dành thì chớ, lại còn muốn tôi?” Trường Niên đầu óc vẫn choáng váng do rượu, gãi gãi đầu: “Muốn cô? Tôi là đang dỗ cô mà?” “Anh nói láo! Anh sờ иgự¢ tôi, không phải đang muốn tôi thì là gì?” Lúc này Trường Niên mới giật mình phát hiện ra, trong bóng tối, tay anh chạm phải người cô ấm ấm mềm mềm, hóa ra là иgự¢. Anh tính đỡ cô dậy, bị cô hiểu nhầm thành muốn cô? Trường Niên bực bội đứng lên, xoa xoa thái dương: “Thôi, mặc kệ đấy. Đầu óc vợ cứ như dở hơi.” Anh đang định bước qua cô đi vào phòng ngủ, thì Tú Linh nhanh tay ôm lấy chân anh, gào thét: “Không được, chồng ơi, không được đi. Vợ ngã ê ẩm hết cả người mà anh bỏ vợ một mình ở đây à? Anh có còn lương tâm không thế?” Giọng Trường Niên khô khốc: “Thế muốn tôi làm cái gì?” Tú Linh: “Bế tôi về phòng ngủ.” “...” “Trường Niên? Bế vợ mà cũng phải nghĩ à?” Đầu óc Trường Niên giờ đây nào có phải minh mẫn như thường ngày, chân tay cũng nặng nề vì men rượu, khó mà bế được một người trưởng thành như Tú Linh. “Tôi đỡ cô dậy nhé?” “Không, bế, phải là bế công chúa.” Trường Niên đứng yên như tượng, Tú Linh thì lại bắt đầu lải nhải: “Cưới nhau hơn một năm, chưa bao giờ được chồng bế, giờ yêu cầu mỗi điều nhỏ nhoi này cũng không được luôn. Trong lòng anh có còn người vợ này không vậy?” Tú Linh biết, trong lòng anh có lúc nào có cô đâu, cưới nhau chẳng qua là một bản hợp đồng đôi bên đều có lợi. Anh vẫn là CEO giàu có, còn cô vẫn là một viên chức hăng hái cống hiến cho sự nghiệp, anh chưa bao giờ về nhà trước 11h đêm, cô chưa bao giờ về nhà trước 10h đêm. “Trường Niên, bế vợ một lần, khó đến vậy sao?” Tú Linh thật sự tủi thân, chồng cô thật là phũ phàng. Cuộc hôn nhân này, xem ra cô là người thất bại rồi. Nghe cô nói thế, anh dứt khoát ngồi xuống cạnh cô. Anh bảo: “Thôi, mệt bỏ xừ! Nằm luôn đây mà ngủ đi vợ.” Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    1
    0 Kommentare 0 Anteile 916 Ansichten
  • https://www.techrum.vn/threads/apple-%C4%91ang-%C4%91%C3%A0o-t%E1%BA%A1o-ng%C6%B0%E1%BB%9Di-k%E1%BA%BF-nhi%E1%BB%87m-tim-cook-l%C3%A0m-ceo-ti%E1%BA%BFp-theo-c%E1%BB%A7a-apple.739824/
    https://www.techrum.vn/threads/apple-%C4%91ang-%C4%91%C3%A0o-t%E1%BA%A1o-ng%C6%B0%E1%BB%9Di-k%E1%BA%BF-nhi%E1%BB%87m-tim-cook-l%C3%A0m-ceo-ti%E1%BA%BFp-theo-c%E1%BB%A7a-apple.739824/
    WWW.TECHRUM.VN
    Apple đang đào tạo người kế nhiệm Tim Cook làm CEO tiếp theo của Apple
    Apple đã dần dần mở rộng dòng sản phẩm của mình trong thập kỷ qua bằng cách giới thiệu Apple Watch và kính Vision Pro. Công ty cũng giới thiệu nhiều phụ kiện và công nghệ hàng đầu trong ngành như AirTags và MagSafe. Tim Cook đã đóng vai trò then chốt trong việc phát triển chuỗi cung ứng của công...
    0 Kommentare 0 Anteile 3180 Ansichten
  • https://searchengineland.com/sam-altman-returns-to-openai-as-ceo-in-principle-434969
    https://searchengineland.com/sam-altman-returns-to-openai-as-ceo-in-principle-434969
    SEARCHENGINELAND.COM
    Sam Altman returns to OpenAI as CEO 'in principle'
    Days after being ousted as CEO by the OpenAI board, Sam Altman will return to the company, restoring the status quo.
    0 Kommentare 0 Anteile 1940 Ansichten
  • https://www.reuters.com/technology/boomerang-ceos-major-companies-2023-11-22/
    https://www.reuters.com/technology/boomerang-ceos-major-companies-2023-11-22/
    WWW.REUTERS.COM
    'Boomerang' CEOs of major companies
    Sam Altman reached an agreement with OpenAI to return as CEO on Wednesday, after a tumultuous few days following his ouster by the company's board. He joins a list of big name "boomerang" chief executives who have made comebacks at a later date.
    0 Kommentare 0 Anteile 2454 Ansichten
  • https://www.reuters.com/technology/openai-ouster-microsoft-ai-research-ceo-sam-altmans-tumultuous-weekend-2023-11-20/
    https://www.reuters.com/technology/openai-ouster-microsoft-ai-research-ceo-sam-altmans-tumultuous-weekend-2023-11-20/
    WWW.REUTERS.COM
    A timeline of Sam Altman's firing and dramatic return to OpenAI
    OpenAI said late on Tuesday Sam Altman would return to the company as CEO, capping days of high drama and marathon discussions about the future of the startup at the center of the global artificial intelligence boom.
    0 Kommentare 0 Anteile 4838 Ansichten
  • https://searchengineland.com/google-ceo-details-how-chrome-helped-grow-google-search-433932
    https://searchengineland.com/google-ceo-details-how-chrome-helped-grow-google-search-433932
    SEARCHENGINELAND.COM
    Google CEO details how Chrome helped grow Google Search
    We also now know exactly how much Google paid to be the default search engine on multiple devices and browsers: $26.3 billion in 2021.
    0 Kommentare 0 Anteile 2599 Ansichten
Gesponsert

Máy Chấm Công Vân Tay Màn Hình LCD 2.4 inch Hikvision DS-K1A8503F

Máy Chấm Công Vân Tay Màn Hình LCD 2.4 inch Hikvision DS-K1A8503F Chấm công bằng vân tay Màn hình LCD 2.4 inch Quản lý 1.000...