• Akimbo's Double Knees Realtree Camo offers durable and stylish pants featuring a camouflage design. Perfect for outdoor enthusiasts or streetwear lovers, these pants combine functionality with a bold, rugged aesthetic.
    Click here to buy Now: https://akimbohoodie.store/akimbo-double-knees-realtree-camo/
    Akimbo's Double Knees Realtree Camo offers durable and stylish pants featuring a camouflage design. Perfect for outdoor enthusiasts or streetwear lovers, these pants combine functionality with a bold, rugged aesthetic. Click here to buy Now: https://akimbohoodie.store/akimbo-double-knees-realtree-camo/
    0 Comments 0 Shares 373 Views
  • Discover the Akimbo Double Knees in Realtree Camo—stylish, durable, and perfect for outdoor adventures. With a comfortable fit and rugged design, these pants blend functionality with a modern edge.
    For more information visit us: https://akimbohoodie.store/akimbo-double-knees-realtree-camo/
    Discover the Akimbo Double Knees in Realtree Camo—stylish, durable, and perfect for outdoor adventures. With a comfortable fit and rugged design, these pants blend functionality with a modern edge. For more information visit us: https://akimbohoodie.store/akimbo-double-knees-realtree-camo/
    AKIMBOHOODIE.STORE
    Akimbo Double Knees - Realtree Camo || Buy Now || Limited Stock
    Get the Akimbo Double Knees in Realtree Camo. Limited stock available. Durable, comfortable, and perfect for outdoor adventures. Buy now!
    0 Comments 0 Shares 1287 Views
  • Cận cảnh cây mai "khủng" vừa xuống chợ đã có khách mua 4 tỉ đồng
    Một cây mai vàng hơn 50 năm tuổi đã thu hút sự chú ý tại chợ hoa Xuân Long Xuyên, đoạn phía trước Bắc Đế Miếu (đường Phạm Hồng Thái, TP Long Xuyên, tỉnh An Giang), nhờ kích thước ấn tượng và vẻ đẹp độc đáo. Cây mai này có chiều cao hơn 5 mét, với tán rộng khoảng 8 mét, tạo nên một khung cảnh nổi bật giữa chợ hoa. Chỉ sau hơn một ngày xuống chợ, cây mai "khủng" này đã được một người "chơi mai" ở Long Xuyên mua với giá 4 tỉ đồng thông qua thông tin được biết từ người đã học hỏi về https://vuonmaihoanglong.com/huong-dan-cach-trong-giong-mai-vang-vu-nu-chan-dai/ và cách trồng mai vũ nữ chân dài từ anh.
    Sự kiện này đã gây xôn xao trong cộng đồng yêu thích cây cảnh và thu hút sự chú ý của nhiều người dân địa phương cũng như du khách đến tham quan chợ hoa. Việc cây mai vàng được mua với giá cao như vậy không chỉ là minh chứng cho giá trị của nó mà còn thể hiện sự quý hiếm và đặc biệt của cây mai hơn 50 năm tuổi này.
    Cây mai này có tán rộng và chiều cao ấn tượng, tạo ra một không gian hoành tráng và thu hút ánh nhìn của mọi người. Sự kiện này đã tạo ra một làn sóng quan tâm và trở thành chủ đề bàn tán trong suốt dịp Tết Nguyên Đán. Nhiều người đã đến chợ hoa để chiêm ngưỡng cây mai https://vuonmaihoanglong.com/mai-dot-bien-giao-ca-mau-tim-hieu-dac-tinh-va-cach-nhan-dang/ "khủng" này, chụp ảnh và tận hưởng không khí mùa xuân.
    Việc bán cây mai với giá 4 tỉ đồng cũng cho thấy sự phát triển của thị trường cây cảnh và sự quan tâm ngày càng lớn đối với những cây mai có tuổi đời cao và giá trị đặc biệt. Những cây mai vàng như vậy không chỉ là tài sản có giá trị kinh tế mà còn mang ý nghĩa tinh thần và văn hóa, trở thành biểu tượng của sự kiên định và thịnh vượng.
    Cây mai "khủng" tại chợ hoa Xuân Long Xuyên đã trở thành điểm nhấn đáng chú ý trong dịp Tết, thu hút sự quan tâm và ngưỡng mộ của nhiều người. Sự xuất hiện của cây mai này đã tạo ra một bầu không khí sôi động và góp phần làm cho chợ hoa trở nên sôi động hơn. Câu chuyện về cây mai 4 tỉ đồng sẽ tiếp tục được chia sẻ, mang lại cảm hứng và niềm vui cho những ai yêu thích cây cảnh và văn hóa truyền thống.
    Anh Bùi Văn Bằng ở huyện Cai Lậy, tỉnh Tiền Giang, người đã bán cây mai "khủng" 4 tỉ đồng, cho biết cây mai này có tuổi đời trên 50 năm và được anh https://vuonmaihoanglong.com/diem-thu-mua-mai-vang-gia-tot/] này lại từ một nhà vườn ở tỉnh Long An. Cây mai cổ thụ này có đường vanh gốc hơn 1,1 mét, tán rộng khoảng 8 mét và chiều cao 5 mét. Sau khi bán cây mai với giá 4 tỉ đồng, người mua đã trả trước 2 tỉ đồng và gửi lại để tiếp tục chưng ở chợ hoa Xuân.
    Cận cảnh cây mai "khủng" vừa xuống chợ đã có khách mua 4 tỉ đồng Một cây mai vàng hơn 50 năm tuổi đã thu hút sự chú ý tại chợ hoa Xuân Long Xuyên, đoạn phía trước Bắc Đế Miếu (đường Phạm Hồng Thái, TP Long Xuyên, tỉnh An Giang), nhờ kích thước ấn tượng và vẻ đẹp độc đáo. Cây mai này có chiều cao hơn 5 mét, với tán rộng khoảng 8 mét, tạo nên một khung cảnh nổi bật giữa chợ hoa. Chỉ sau hơn một ngày xuống chợ, cây mai "khủng" này đã được một người "chơi mai" ở Long Xuyên mua với giá 4 tỉ đồng thông qua thông tin được biết từ người đã học hỏi về https://vuonmaihoanglong.com/huong-dan-cach-trong-giong-mai-vang-vu-nu-chan-dai/ và cách trồng mai vũ nữ chân dài từ anh. Sự kiện này đã gây xôn xao trong cộng đồng yêu thích cây cảnh và thu hút sự chú ý của nhiều người dân địa phương cũng như du khách đến tham quan chợ hoa. Việc cây mai vàng được mua với giá cao như vậy không chỉ là minh chứng cho giá trị của nó mà còn thể hiện sự quý hiếm và đặc biệt của cây mai hơn 50 năm tuổi này. Cây mai này có tán rộng và chiều cao ấn tượng, tạo ra một không gian hoành tráng và thu hút ánh nhìn của mọi người. Sự kiện này đã tạo ra một làn sóng quan tâm và trở thành chủ đề bàn tán trong suốt dịp Tết Nguyên Đán. Nhiều người đã đến chợ hoa để chiêm ngưỡng cây mai https://vuonmaihoanglong.com/mai-dot-bien-giao-ca-mau-tim-hieu-dac-tinh-va-cach-nhan-dang/ "khủng" này, chụp ảnh và tận hưởng không khí mùa xuân. Việc bán cây mai với giá 4 tỉ đồng cũng cho thấy sự phát triển của thị trường cây cảnh và sự quan tâm ngày càng lớn đối với những cây mai có tuổi đời cao và giá trị đặc biệt. Những cây mai vàng như vậy không chỉ là tài sản có giá trị kinh tế mà còn mang ý nghĩa tinh thần và văn hóa, trở thành biểu tượng của sự kiên định và thịnh vượng. Cây mai "khủng" tại chợ hoa Xuân Long Xuyên đã trở thành điểm nhấn đáng chú ý trong dịp Tết, thu hút sự quan tâm và ngưỡng mộ của nhiều người. Sự xuất hiện của cây mai này đã tạo ra một bầu không khí sôi động và góp phần làm cho chợ hoa trở nên sôi động hơn. Câu chuyện về cây mai 4 tỉ đồng sẽ tiếp tục được chia sẻ, mang lại cảm hứng và niềm vui cho những ai yêu thích cây cảnh và văn hóa truyền thống. Anh Bùi Văn Bằng ở huyện Cai Lậy, tỉnh Tiền Giang, người đã bán cây mai "khủng" 4 tỉ đồng, cho biết cây mai này có tuổi đời trên 50 năm và được anh https://vuonmaihoanglong.com/diem-thu-mua-mai-vang-gia-tot/] này lại từ một nhà vườn ở tỉnh Long An. Cây mai cổ thụ này có đường vanh gốc hơn 1,1 mét, tán rộng khoảng 8 mét và chiều cao 5 mét. Sau khi bán cây mai với giá 4 tỉ đồng, người mua đã trả trước 2 tỉ đồng và gửi lại để tiếp tục chưng ở chợ hoa Xuân.
    VUONMAIHOANGLONG.COM
    Không tìm thấy trang - Vườn Mai Hoàng Long
    Hoàng Long gửi trọn sắc xuân trong từng cánh mai đến với mọi nhà.
    0 Comments 0 Shares 10708 Views
  • Mai Vàng: Kho Báu Giúp Nông Dân Bến Tre Phát Tài
    Trong vùng quê Bến Tre, cây mai vàng không chỉ là loài hoa trang trí phổ biến mỗi khi Tết đến, mà còn là nguồn thu nhập khổng lồ cho nhiều gia đình. Với sức hút và giá trị kinh tế đặc biệt, việc trồng và bán cây mai đã giúp cho không ít hộ nông dân trở nên giàu có.
    Ấp Phú Hội, xã Vĩnh Thành, Bến Tre, nổi tiếng là vùng đất sản sinh ra những gốc https://vuonmaihoanglong.com/ tuyệt vời nhất miền Tây. Nơi đây, vườn mai trở thành trung tâm của vùng trồng hoa Cái Mơn, khu vực lịch sử của nền nông nghiệp kiểng Nam Bộ.
    Gia đình ông Trần Văn Thanh, chủ nhiệm Hội quán Mai vàng - bonsai Cái Mơn, đã đầu tư hàng nghìn mét vuông đất để trồng cây mai. Trong những ngày thường, ông chỉ cùng với bản thân mình chăm sóc, nhưng vào những ngày gần Tết, ông phải thuê đến gần chục người để giúp việc, để kịp thời bán hàng.
    Ông Thanh chia sẻ rằng những vườn mai vàng mai của mình hiện nay đang có hàng trăm gốc, với đa dạng các loại giống, từ mai cúc với bông hoa nở quanh năm, đến mai đọt trắng hoặc đỏ với những lá đặc trưng. Điều này đã tạo nên sự phong phú và độc đáo cho nguồn hàng mai vàng từ Bến Tre. Khi đến đây, bạn có thể được chiêm ngưỡng một hình ảnh sông nước thơ mông với một vườn mai trang ngập xuân sắc và bạn có thể https://vuonmaihoanglong.com/vuon-mai-vang-lon-nhat-viet-nam/ để làm quà lưu niệm khi đi tham quan ở đây
    Đổi mới và Phát Triển: Mãi Mai Vàng của Bến Tre
    Sự đa dạng trong loài hoa mai ở Bến Tre không chỉ là nguồn cảm hứng trang trí cho mỗi dịp Tết, mà còn là đòn bẩy cho sự phát triển kinh tế của địa phương. Gia đình ông Thanh không chỉ dừng lại ở việc trồng và bán cây mai một cách truyền thống, mà họ còn đẩy mạnh hoạt động kinh doanh bằng cách tạo ra những sản phẩm có giá trị cao từ mai vàng.
    Qua việc phát triển mô hình kinh doanh này, không chỉ có gia đình ông Thanh mà còn nhiều hộ gia đình khác ở Bến Tre cũng đã hưởng lợi. Sự sáng tạo và đổi mới trong kinh doanh cây mai đã mở ra một tương lai sáng hơn cho nền kinh tế địa phương, góp phần làm giàu cho cộng đồng và giữ vững vị thế của Bến Tre là "thủ phủ mai vàng" của miền Tây.
    Mai Vàng - Nguyên Vật Liệu của Sự Thịnh Vượng ở Bến Tre
    Mỗi cây hoa mai được trồng từ các https://vuonmaihoanglong.com/top-10-vuon-mai-vang-lon-nhat-ben-tre-hien-nay/ khác nhau làm cho trong vườn của ông Thanh không chỉ là một đám mây hoa rực rỡ mỗi dịp Tết đến, mà còn là nguồn tài nguyên quý giá mang lại sự giàu có cho gia đình và cả cộng đồng ở Bến Tre. Ông chia sẻ với chúng tôi về những cây mai đẹp nhất trong vườn của mình, một số có giá trị lên đến hàng trăm triệu đồng, nhưng ông không vội bán để dành cho tương lai, với hy vọng đạt được mức giá cao hơn.
    Mai Vàng: Kho Báu Giúp Nông Dân Bến Tre Phát Tài Trong vùng quê Bến Tre, cây mai vàng không chỉ là loài hoa trang trí phổ biến mỗi khi Tết đến, mà còn là nguồn thu nhập khổng lồ cho nhiều gia đình. Với sức hút và giá trị kinh tế đặc biệt, việc trồng và bán cây mai đã giúp cho không ít hộ nông dân trở nên giàu có. Ấp Phú Hội, xã Vĩnh Thành, Bến Tre, nổi tiếng là vùng đất sản sinh ra những gốc https://vuonmaihoanglong.com/ tuyệt vời nhất miền Tây. Nơi đây, vườn mai trở thành trung tâm của vùng trồng hoa Cái Mơn, khu vực lịch sử của nền nông nghiệp kiểng Nam Bộ. Gia đình ông Trần Văn Thanh, chủ nhiệm Hội quán Mai vàng - bonsai Cái Mơn, đã đầu tư hàng nghìn mét vuông đất để trồng cây mai. Trong những ngày thường, ông chỉ cùng với bản thân mình chăm sóc, nhưng vào những ngày gần Tết, ông phải thuê đến gần chục người để giúp việc, để kịp thời bán hàng. Ông Thanh chia sẻ rằng những vườn mai vàng mai của mình hiện nay đang có hàng trăm gốc, với đa dạng các loại giống, từ mai cúc với bông hoa nở quanh năm, đến mai đọt trắng hoặc đỏ với những lá đặc trưng. Điều này đã tạo nên sự phong phú và độc đáo cho nguồn hàng mai vàng từ Bến Tre. Khi đến đây, bạn có thể được chiêm ngưỡng một hình ảnh sông nước thơ mông với một vườn mai trang ngập xuân sắc và bạn có thể https://vuonmaihoanglong.com/vuon-mai-vang-lon-nhat-viet-nam/ để làm quà lưu niệm khi đi tham quan ở đây Đổi mới và Phát Triển: Mãi Mai Vàng của Bến Tre Sự đa dạng trong loài hoa mai ở Bến Tre không chỉ là nguồn cảm hứng trang trí cho mỗi dịp Tết, mà còn là đòn bẩy cho sự phát triển kinh tế của địa phương. Gia đình ông Thanh không chỉ dừng lại ở việc trồng và bán cây mai một cách truyền thống, mà họ còn đẩy mạnh hoạt động kinh doanh bằng cách tạo ra những sản phẩm có giá trị cao từ mai vàng. Qua việc phát triển mô hình kinh doanh này, không chỉ có gia đình ông Thanh mà còn nhiều hộ gia đình khác ở Bến Tre cũng đã hưởng lợi. Sự sáng tạo và đổi mới trong kinh doanh cây mai đã mở ra một tương lai sáng hơn cho nền kinh tế địa phương, góp phần làm giàu cho cộng đồng và giữ vững vị thế của Bến Tre là "thủ phủ mai vàng" của miền Tây. Mai Vàng - Nguyên Vật Liệu của Sự Thịnh Vượng ở Bến Tre Mỗi cây hoa mai được trồng từ các https://vuonmaihoanglong.com/top-10-vuon-mai-vang-lon-nhat-ben-tre-hien-nay/ khác nhau làm cho trong vườn của ông Thanh không chỉ là một đám mây hoa rực rỡ mỗi dịp Tết đến, mà còn là nguồn tài nguyên quý giá mang lại sự giàu có cho gia đình và cả cộng đồng ở Bến Tre. Ông chia sẻ với chúng tôi về những cây mai đẹp nhất trong vườn của mình, một số có giá trị lên đến hàng trăm triệu đồng, nhưng ông không vội bán để dành cho tương lai, với hy vọng đạt được mức giá cao hơn.
    VUONMAIHOANGLONG.COM
    Không tìm thấy trang - Vườn Mai Hoàng Long
    Hoàng Long gửi trọn sắc xuân trong từng cánh mai đến với mọi nhà.
    0 Comments 0 Shares 13119 Views
  • Để tôi kể cho các bác nghe về con vợ tôi, nói đúng hơn là trước khi về làm vợ nó là cô hầu nhà tôi. Tôi gặp nó tình cờ lắm các bác ạ, kì lạ đến mức như là sao hỏa rơi xuống trái đất vậy. Ai cũng bảo nó ngốc, ngây thơ, trong sáng nhưng với tôi nó là cực kì thông minh. Nó chả phải thông minh đến mức giựt lấy trái tim tôi rồi đó sao. Nó lúc nào cũng ngây ngô, nhưng nó có cái tật mê trai đẹp, kiểu bẩm sinh rồi, chả sửa được. Nhiều lúc đi ngoài đường thấy nó khen người con trai khác đẹp tôi ức lắm chứ, nhưng cũng chả làm gì được, tại vì nó quá ngốc, tôi chỉ biết đem nó về ‘xử’ cho ra trò, nhưng cái tật đã thấm vào máu thì chả bỏ được. Các bác cứ xếp hàng rồi tôi từ từ mà kể từng chap một
    Nó đã xuất hiện trong cuộc đời của anh một cách rất bất ngờ. Sự bất ngờ đến không tưởng.
    Năm đó, ngày mà nó vô tình đến với anh.
    ‘ Mẹ bảo bạn Mai qua chơi với nhà mình đi, con thích chơi với bạn ấy lắm.’
    ‘ Bạn Mai về quê rồi, làm sao mà mẹ bảo sang nhà mình được’
    ‘ Con không biết đâu, con..con, con bỏ nhà đi cho mẹ coi’
    ‘ Mẹ thách con dám đi đấy’
    Đấy là giọng nói của Chu Cao Khải, một cậu bé 4 tuổi dám thách thức mẹ bỏ nhà ra đi. Mẹ cũng thách thức đứa con trai độc nhất, quý tử nhà bà quen ăn sung mặc sướng rồi, xem không có tiền thì làm ăn được gì?. Cậu bé nói được là làm được, đi vào phòng lôi hết đồ chơi ra bỏ vào balo.
    ‘ Con ứ thèm chơi với mẹ nữa’
    Cậu lôi hết tất cả sữa tươi trong tủ lạnh ra, chui xuống giường lấy ra khoản tiền mà nó giấu quỹ riêng từ mấy năm nay. Xong việc cậu cho tất cả vào balo, đội mũ đi ra khỏi nhà. Dì giúp việc vậy mà nghe lời mẹ cậu răm rắp, không cản cậu lại. Đã thế cậu bỏ đi thật luôn, đừng có mà năn nỉ cậu về.
    Giữa trưa hè nắng nóng đổ lửa, ai cũng muốn ở nhà cho dễ chịu thì ngoài đường có một cậu bé khấu khỉnh đi dưới trời nắng. Có mấy chị tốt bụng lại gần hỏi cậu có phải lạc đường không, cậu bực mình chửi thẳng vào mặt mấy chị đấy làm mấy chị sợ quá bỏ đi luôn. Cậu thế mà đã đi được 30 phút rồi, tại sao bà già khó tính ấy vẫn chưa tới đón nhỉ, chả nhẽ bỏ mình luôn à. Tức, tức ૮ɦếƭ đi mà.
    Cậu cứ đi, đi mãi thôi, chợt cậu thấy một chú cún chạy tới liếm liếm chân cậu. Có cảm giác như chú chó muốn kéo cậu đi đâu đó, cậu cũng tò mò nên liền đi theo. Con chó chạy nhanh lắm, cậu phải ba chân bốn cẳng mới đuổi kịp. Chạy tới chỗ bóng cây lớn thì chú chó dừng lại, cứ đứng quẩy đuôi. Cậu tới gần thì thấy một em bé được choàng trong chiếc khăn lớn, mặt thì đỏ hoe. Cậu toan bỏ đi nhưng mà em bé khóc dữ dội lắm, cậu thấy thương thương nên đành quay đầu lại. Khải nhìn xung quanh rồi bế bé lên, bé nhìn thấy mặt cậu thì ngừng khóc hẳn, cười toe toét hết cả lên. Cậu lúc đó dường như đã làm sai lệch quỹ đạo vận mệnh của con bé đó rồi.
    Ái zà, vấn đề ở đây là cậu quên đường về rồi, nãy mãi chạy theo con chó có thèm nhìn đường đâu cơ chứ. Chú chó như hiểu ý cậu, dẫn cậu ra đường ra chỗ ban đầu. Đúng lúc này thì có chiếc taxi đi tới, cậu liền nhận ra đây là hãng taxi công ty ba. Cậu lục lục túi lấy ra cái thẻ thành viên công ty LF, công ty ba cậu lạ lắm, từ chức giám đốc trở lên thì sẽ phát cho cái thẻ đi taxi công ty miễn phí. Nhưng bọn chúng nhà giàu hết sẩy, cứ thích đi xe nhà để khoe giàu, có ai thèm sử dụng đâu, may mà hôm trước cậu tình cờ chôm được ở phòng ba mấy cái.
    -------------------
    ‘ Mẹ ơi, dì ơi’
    Mẹ cậu biết là thể nào Khải cũng về nên chả có gì bất ngờ lắm, nhưng lần này rất bất ngờ vì có xuất hiện thêm một thành viên mới.
    ‘ Ai thế hả con’
    Khải trả lời thành thật.
    ‘ Dạ, con nhặt được bé dưới gốc cây’
    Bà lúc này hốt hoảng hết cả lên, mắng cậu.
    ‘ Con ơi là con, con muốn có em thì để mẹ bảo ba cố gắng, chứ con sao lại nhặt về thế này con ơi.’
    “Nếu không vì ti.ền, ai lại muốn nấu ăn cho tên khó ưa như anh chứ?”
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Để tôi kể cho các bác nghe về con vợ tôi, nói đúng hơn là trước khi về làm vợ nó là cô hầu nhà tôi. Tôi gặp nó tình cờ lắm các bác ạ, kì lạ đến mức như là sao hỏa rơi xuống trái đất vậy. Ai cũng bảo nó ngốc, ngây thơ, trong sáng nhưng với tôi nó là cực kì thông minh. Nó chả phải thông minh đến mức giựt lấy trái tim tôi rồi đó sao. Nó lúc nào cũng ngây ngô, nhưng nó có cái tật mê trai đẹp, kiểu bẩm sinh rồi, chả sửa được. Nhiều lúc đi ngoài đường thấy nó khen người con trai khác đẹp tôi ức lắm chứ, nhưng cũng chả làm gì được, tại vì nó quá ngốc, tôi chỉ biết đem nó về ‘xử’ cho ra trò, nhưng cái tật đã thấm vào máu thì chả bỏ được. Các bác cứ xếp hàng rồi tôi từ từ mà kể từng chap một Nó đã xuất hiện trong cuộc đời của anh một cách rất bất ngờ. Sự bất ngờ đến không tưởng. Năm đó, ngày mà nó vô tình đến với anh. ‘ Mẹ bảo bạn Mai qua chơi với nhà mình đi, con thích chơi với bạn ấy lắm.’ ‘ Bạn Mai về quê rồi, làm sao mà mẹ bảo sang nhà mình được’ ‘ Con không biết đâu, con..con, con bỏ nhà đi cho mẹ coi’ ‘ Mẹ thách con dám đi đấy’ Đấy là giọng nói của Chu Cao Khải, một cậu bé 4 tuổi dám thách thức mẹ bỏ nhà ra đi. Mẹ cũng thách thức đứa con trai độc nhất, quý tử nhà bà quen ăn sung mặc sướng rồi, xem không có tiền thì làm ăn được gì?. Cậu bé nói được là làm được, đi vào phòng lôi hết đồ chơi ra bỏ vào balo. ‘ Con ứ thèm chơi với mẹ nữa’ Cậu lôi hết tất cả sữa tươi trong tủ lạnh ra, chui xuống giường lấy ra khoản tiền mà nó giấu quỹ riêng từ mấy năm nay. Xong việc cậu cho tất cả vào balo, đội mũ đi ra khỏi nhà. Dì giúp việc vậy mà nghe lời mẹ cậu răm rắp, không cản cậu lại. Đã thế cậu bỏ đi thật luôn, đừng có mà năn nỉ cậu về. Giữa trưa hè nắng nóng đổ lửa, ai cũng muốn ở nhà cho dễ chịu thì ngoài đường có một cậu bé khấu khỉnh đi dưới trời nắng. Có mấy chị tốt bụng lại gần hỏi cậu có phải lạc đường không, cậu bực mình chửi thẳng vào mặt mấy chị đấy làm mấy chị sợ quá bỏ đi luôn. Cậu thế mà đã đi được 30 phút rồi, tại sao bà già khó tính ấy vẫn chưa tới đón nhỉ, chả nhẽ bỏ mình luôn à. Tức, tức ૮ɦếƭ đi mà. Cậu cứ đi, đi mãi thôi, chợt cậu thấy một chú cún chạy tới liếm liếm chân cậu. Có cảm giác như chú chó muốn kéo cậu đi đâu đó, cậu cũng tò mò nên liền đi theo. Con chó chạy nhanh lắm, cậu phải ba chân bốn cẳng mới đuổi kịp. Chạy tới chỗ bóng cây lớn thì chú chó dừng lại, cứ đứng quẩy đuôi. Cậu tới gần thì thấy một em bé được choàng trong chiếc khăn lớn, mặt thì đỏ hoe. Cậu toan bỏ đi nhưng mà em bé khóc dữ dội lắm, cậu thấy thương thương nên đành quay đầu lại. Khải nhìn xung quanh rồi bế bé lên, bé nhìn thấy mặt cậu thì ngừng khóc hẳn, cười toe toét hết cả lên. Cậu lúc đó dường như đã làm sai lệch quỹ đạo vận mệnh của con bé đó rồi. Ái zà, vấn đề ở đây là cậu quên đường về rồi, nãy mãi chạy theo con chó có thèm nhìn đường đâu cơ chứ. Chú chó như hiểu ý cậu, dẫn cậu ra đường ra chỗ ban đầu. Đúng lúc này thì có chiếc taxi đi tới, cậu liền nhận ra đây là hãng taxi công ty ba. Cậu lục lục túi lấy ra cái thẻ thành viên công ty LF, công ty ba cậu lạ lắm, từ chức giám đốc trở lên thì sẽ phát cho cái thẻ đi taxi công ty miễn phí. Nhưng bọn chúng nhà giàu hết sẩy, cứ thích đi xe nhà để khoe giàu, có ai thèm sử dụng đâu, may mà hôm trước cậu tình cờ chôm được ở phòng ba mấy cái. ------------------- ‘ Mẹ ơi, dì ơi’ Mẹ cậu biết là thể nào Khải cũng về nên chả có gì bất ngờ lắm, nhưng lần này rất bất ngờ vì có xuất hiện thêm một thành viên mới. ‘ Ai thế hả con’ Khải trả lời thành thật. ‘ Dạ, con nhặt được bé dưới gốc cây’ Bà lúc này hốt hoảng hết cả lên, mắng cậu. ‘ Con ơi là con, con muốn có em thì để mẹ bảo ba cố gắng, chứ con sao lại nhặt về thế này con ơi.’ “Nếu không vì ti.ền, ai lại muốn nấu ăn cho tên khó ưa như anh chứ?” Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 8841 Views
  • Chồng sắp cưới của tôi... Anh ấy bị điên.
    Ừ thì tôi cũng đã đoán trước được rằng, một đứa con riêng như tôi, sớm muộn gì cũng bị gia đình ném vào một xó để phát triển gia tộc. Lấy phải một người không bình thường, đại thiếu gia của Lăng gia, cũng còn may mắn hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Ít nhất, có lẽ tôi cũng sẽ không bị đánh đập. Ngồi một mình trong suốt buổi tiệc, bộ váy cưới khoác lên mình sao mà nặng nề đến như vậy. Tan tiệc, tôi mệt mỏi theo người hầu về lại phòng, còn chú rể vẫn chưa một lần xuất hiện.
    Mà cũng phải thôi, chồng tôi bị điên mà.
    "Thiếu phu nhân có gì căn dặn thì cứ gọi tôi!"
    Sao tôi lại không nhìn ra được thái độ chưng hửng của cô gái người hầu kia chứ. Một thiếu gia bị điên, hằng ngày chạy nhảy lung tung, trong gia tộc làm sao có địa vị? Từ "thiếu phu nhân" theo đó mà trở thành một sự châm chọc, buồn cười biết bao nhiêu. Một "thiếu phu nhân" lại bị người hầu coi khinh. Khẽ mỉm cười chua xót, tôi bước về phía bàn trang điểm. Trong gương là một khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng xa lạ đến đáng sợ. Hôm nay là ngày tôi lấy chồng, đáng lẽ ra phải vui, nhưng không hiểu sao tâm trạng lại chùng xuống lạ thường; có lẽ người cảm thấy vui duy nhất cũng chỉ có cha mẹ tôi khi đã thành công đạt được hợp đồng. Chỉ có vậy mà thôi.
    Gỡ hết lớp trang điểm trên khuôn mặt cùng bộ váy cưới sặc sỡ trên người, mi mắt nặng trĩu, bản thân tôi chỉ muốn ngủ. Trong tủ bỗng nhiên phát ra âm thanh lạch cạch, tôi khẽ nhíu mày tiến đến gần. Là chuột sao?
    Không phải chuột, đó là một người đàn ông.
    Một người đàn ông với khuôn mặt điển trai, nhưng quần áo rách rưới bẩn thỉu, đầu tóc rối bời cùng với tấm lưng đang run rẩy khi nhìn thấy người lạ. Anh ta thu mình ở góc tủ, ánh mắt hoảng sợ. Tôi đưa tay lên định hỏi tại sao anh ta lại ở trong đây, cổ tay liền xuất hiện cảm giác đau xót. Một chút máu tươi theo vết cắn ứa ra, tôi khẽ rên một tiếng, nhưng không có ý định thu tay về. Người đàn ông thấy vậy thì hoảng loạn ôm lấy đầu, không ngừng run rẩy kịch liệt: "Đừng... Đừng đánh!"
    Tôi thảng thốt, chưa kịp định thần nhưng vẫn theo bản năng trả lời: "Không đánh đâu, tôi không đánh." Không hiểu sao anh ta lại tin tưởng lời tôi nói, không có sợ hãi nữa mà nghiêng đầu quan sát tôi như sinh vật lạ: "Cô là ai?". Tôi không có trả lời anh ta mà hỏi ngược lại: "Vậy anh là ai?". Người đàn ông rất thật thà mà đáp: "Lăng... Lăng Hàm..." giọng nói hơi lắp bắp.
    Lăng Hàm sao?
    Vậy đây chẳng phải là chồng tôi à?
    "Trong đấy nóng lắm, anh ra đây đi."
    Chẳng trách suốt hôn lễ không thấy anh ta đâu, thì ra là trốn một mình trong phòng. Có lẽ anh ta sợ ồn ào nên chui vào trong tủ. Nhìn người đàn ông trước mặt mình, cũng chẳng biết là do anh ta không được bình thường hay bây giờ anh ta đã là chồng của tôi, trong lòng bỗng thương cảm. Lăng Hàm lấm lét nhìn tôi, lặng lẽ ra khỏi tủ. Tôi dẫn anh ta ngồi lên giường, nhìn chằm chằm vết cắn vừa nãy, rồi cất giọng lí nhí: "Đau... Đau hả?" Tôi bật cười, lắc đầu: "Hả? Không đau đâu." Vết cắn này chẳng là gì so với lúc bị ђàภђ ђạ khi tôi còn ở nhà. Không hiểu sao anh ta lại ngẩn ra, rồi thốt lên hai từ: "Tiên nữ..."
    Anh bạn này, cái miệng cũng ngọt quá à nha.
    Tôi nheo mắt nhìn Lăng Hàm: "Anh như vậy không thấy khó chịu à? Sao không đi tắm đi?". Tôi vẫn bị nhìn chằm chằm, hay là anh ta muốn biết tôi là ai? Nghĩ vậy tôi đành thở dài trả lời: "Đừng nhìn nữa, tôi tên là Cẩn Y, anh cứ xem như tôi là bạn anh đi. Từ giờ tôi sẽ chăm sóc anh." Dù bản thân đối với anh ta không có tình cảm nhưng anh ta vẫn là chồng tôi, tôi vẫn phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.
    Lăng Hàm lúc này mới rụt rè đi vào nhà tắm. Trong tủ toàn là trang phục hoạt hình, tôi phải lục lọi hết tủ mới lấy ra được một bộ quần áo gọi là bình thường đưa cho anh ta. Tắm rửa xong, Lăng Hàm tự giác đi đến bên giường, tôi vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh, anh ta ngoan ngoãn trèo lên, cuộn tròn lại như con mèo nhỏ. Chẳng mấy chốc căn phòng đã vang lên những tiếng hít thở đều đặn.
    Tôi cũng định đi ngủ, chợt di động reo vang. Nhìn cái tên trên màn hình, trái tim tôi quặn thắt đôi chút. Cha tôi đã tìm đủ mọi cách để gả tôi đi, tại sao bây giờ lại gọi điện? Không muốn làm phiền đến người chồng mới cưới đang ngủ say bên cạnh, tôi vén chăn, đi vào trong nhà tắm.
    "Alo, con gái à, bên kia con vẫn tốt chứ?"
    Từ lúc tôi có nhận thức cho đến bây giờ, chưa bao giờ ông ta dùng giọng điệu quan tâm như thế để hỏi thăm tình hình tôi. Trong trí nhớ của tôi, những gì gắn liền với cha tôi chỉ là đòn roi, cùng những lời mắng nhiếc, chửi rủa thậm tệ. Nhức đầu, tôi xoa huyệt thái dương, đầy mệt mỏi trả lời: "Ba có chuyện gì nữa không?". Ngay lập tức ông ta đã nói: "Tên Lăng Hàm đó tuy bị điên nhưng ông nội hắn ta trước khi ૮ɦếƭ đã để lại cho hắn hơn nửa gia sản. Nếu như con có được sự tín nhiệm của hắn ta, sau đó tìm cách để hắn ૮ɦếƭ, thì phần tiền đó sẽ thuộc về con!"
    Giọng nói hưng phấn đến bệnh hoạn ở đầu dây bên kia càng khiến tôi cảm thấy tởm lợm. Bụng dưới quặn đau, có thứ gì đó âm ỷ chỉ chực trào ra. Bàn tay tôi siết chặt lấy vạt áo, góc áo nhăn dúm một khoảng lớn.
    "Ba, ba thôi đi có được không? Ba đã gả con cho một người điên, giờ ba lại bảo con lừa gạt người ta để lấy tiền, ba có còn tình người không?"
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Chồng sắp cưới của tôi... Anh ấy bị điên. Ừ thì tôi cũng đã đoán trước được rằng, một đứa con riêng như tôi, sớm muộn gì cũng bị gia đình ném vào một xó để phát triển gia tộc. Lấy phải một người không bình thường, đại thiếu gia của Lăng gia, cũng còn may mắn hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Ít nhất, có lẽ tôi cũng sẽ không bị đánh đập. Ngồi một mình trong suốt buổi tiệc, bộ váy cưới khoác lên mình sao mà nặng nề đến như vậy. Tan tiệc, tôi mệt mỏi theo người hầu về lại phòng, còn chú rể vẫn chưa một lần xuất hiện. Mà cũng phải thôi, chồng tôi bị điên mà. "Thiếu phu nhân có gì căn dặn thì cứ gọi tôi!" Sao tôi lại không nhìn ra được thái độ chưng hửng của cô gái người hầu kia chứ. Một thiếu gia bị điên, hằng ngày chạy nhảy lung tung, trong gia tộc làm sao có địa vị? Từ "thiếu phu nhân" theo đó mà trở thành một sự châm chọc, buồn cười biết bao nhiêu. Một "thiếu phu nhân" lại bị người hầu coi khinh. Khẽ mỉm cười chua xót, tôi bước về phía bàn trang điểm. Trong gương là một khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng xa lạ đến đáng sợ. Hôm nay là ngày tôi lấy chồng, đáng lẽ ra phải vui, nhưng không hiểu sao tâm trạng lại chùng xuống lạ thường; có lẽ người cảm thấy vui duy nhất cũng chỉ có cha mẹ tôi khi đã thành công đạt được hợp đồng. Chỉ có vậy mà thôi. Gỡ hết lớp trang điểm trên khuôn mặt cùng bộ váy cưới sặc sỡ trên người, mi mắt nặng trĩu, bản thân tôi chỉ muốn ngủ. Trong tủ bỗng nhiên phát ra âm thanh lạch cạch, tôi khẽ nhíu mày tiến đến gần. Là chuột sao? Không phải chuột, đó là một người đàn ông. Một người đàn ông với khuôn mặt điển trai, nhưng quần áo rách rưới bẩn thỉu, đầu tóc rối bời cùng với tấm lưng đang run rẩy khi nhìn thấy người lạ. Anh ta thu mình ở góc tủ, ánh mắt hoảng sợ. Tôi đưa tay lên định hỏi tại sao anh ta lại ở trong đây, cổ tay liền xuất hiện cảm giác đau xót. Một chút máu tươi theo vết cắn ứa ra, tôi khẽ rên một tiếng, nhưng không có ý định thu tay về. Người đàn ông thấy vậy thì hoảng loạn ôm lấy đầu, không ngừng run rẩy kịch liệt: "Đừng... Đừng đánh!" Tôi thảng thốt, chưa kịp định thần nhưng vẫn theo bản năng trả lời: "Không đánh đâu, tôi không đánh." Không hiểu sao anh ta lại tin tưởng lời tôi nói, không có sợ hãi nữa mà nghiêng đầu quan sát tôi như sinh vật lạ: "Cô là ai?". Tôi không có trả lời anh ta mà hỏi ngược lại: "Vậy anh là ai?". Người đàn ông rất thật thà mà đáp: "Lăng... Lăng Hàm..." giọng nói hơi lắp bắp. Lăng Hàm sao? Vậy đây chẳng phải là chồng tôi à? "Trong đấy nóng lắm, anh ra đây đi." Chẳng trách suốt hôn lễ không thấy anh ta đâu, thì ra là trốn một mình trong phòng. Có lẽ anh ta sợ ồn ào nên chui vào trong tủ. Nhìn người đàn ông trước mặt mình, cũng chẳng biết là do anh ta không được bình thường hay bây giờ anh ta đã là chồng của tôi, trong lòng bỗng thương cảm. Lăng Hàm lấm lét nhìn tôi, lặng lẽ ra khỏi tủ. Tôi dẫn anh ta ngồi lên giường, nhìn chằm chằm vết cắn vừa nãy, rồi cất giọng lí nhí: "Đau... Đau hả?" Tôi bật cười, lắc đầu: "Hả? Không đau đâu." Vết cắn này chẳng là gì so với lúc bị ђàภђ ђạ khi tôi còn ở nhà. Không hiểu sao anh ta lại ngẩn ra, rồi thốt lên hai từ: "Tiên nữ..." Anh bạn này, cái miệng cũng ngọt quá à nha. Tôi nheo mắt nhìn Lăng Hàm: "Anh như vậy không thấy khó chịu à? Sao không đi tắm đi?". Tôi vẫn bị nhìn chằm chằm, hay là anh ta muốn biết tôi là ai? Nghĩ vậy tôi đành thở dài trả lời: "Đừng nhìn nữa, tôi tên là Cẩn Y, anh cứ xem như tôi là bạn anh đi. Từ giờ tôi sẽ chăm sóc anh." Dù bản thân đối với anh ta không có tình cảm nhưng anh ta vẫn là chồng tôi, tôi vẫn phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ. Lăng Hàm lúc này mới rụt rè đi vào nhà tắm. Trong tủ toàn là trang phục hoạt hình, tôi phải lục lọi hết tủ mới lấy ra được một bộ quần áo gọi là bình thường đưa cho anh ta. Tắm rửa xong, Lăng Hàm tự giác đi đến bên giường, tôi vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh, anh ta ngoan ngoãn trèo lên, cuộn tròn lại như con mèo nhỏ. Chẳng mấy chốc căn phòng đã vang lên những tiếng hít thở đều đặn. Tôi cũng định đi ngủ, chợt di động reo vang. Nhìn cái tên trên màn hình, trái tim tôi quặn thắt đôi chút. Cha tôi đã tìm đủ mọi cách để gả tôi đi, tại sao bây giờ lại gọi điện? Không muốn làm phiền đến người chồng mới cưới đang ngủ say bên cạnh, tôi vén chăn, đi vào trong nhà tắm. "Alo, con gái à, bên kia con vẫn tốt chứ?" Từ lúc tôi có nhận thức cho đến bây giờ, chưa bao giờ ông ta dùng giọng điệu quan tâm như thế để hỏi thăm tình hình tôi. Trong trí nhớ của tôi, những gì gắn liền với cha tôi chỉ là đòn roi, cùng những lời mắng nhiếc, chửi rủa thậm tệ. Nhức đầu, tôi xoa huyệt thái dương, đầy mệt mỏi trả lời: "Ba có chuyện gì nữa không?". Ngay lập tức ông ta đã nói: "Tên Lăng Hàm đó tuy bị điên nhưng ông nội hắn ta trước khi ૮ɦếƭ đã để lại cho hắn hơn nửa gia sản. Nếu như con có được sự tín nhiệm của hắn ta, sau đó tìm cách để hắn ૮ɦếƭ, thì phần tiền đó sẽ thuộc về con!" Giọng nói hưng phấn đến bệnh hoạn ở đầu dây bên kia càng khiến tôi cảm thấy tởm lợm. Bụng dưới quặn đau, có thứ gì đó âm ỷ chỉ chực trào ra. Bàn tay tôi siết chặt lấy vạt áo, góc áo nhăn dúm một khoảng lớn. "Ba, ba thôi đi có được không? Ba đã gả con cho một người điên, giờ ba lại bảo con lừa gạt người ta để lấy tiền, ba có còn tình người không?" Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 8739 Views
  • " Cuối cùng cũng xong, cái bản thảo ૮ɦếƭ tiệt này đúng là hại người mà "
    Đột nhiên tiếng Ọc Ọc vang lên khiến cô giật thót mình vội đưa mắt nhìn giờ trong điện thoại đã là 22:30, cô vì làm việc mà quên béng mất cái bụng
    " Úi quên mất cái bụng còn chưa ăn "
    Dạ Nguyệt cuống quýt đi mở tủ lạnh kiếm mì gói nhưng hình như đã hết, giờ bên trong toàn là đồ nước uống, cô ủ rũ đi lên thay đồ rồi nhanh chóng rời khỏi chung cư đi đến cửa hàng tiện lợi gần đây nhất.
    Cô đi được một đoạn gần tới cửa hàng đột nhiên thấy một người đàn ông đánh người đàn ông đang nằm dưới đất không thương tiếc mà đánh tới tấp, cô hốt hoảng chạy đến can ngăn.
    " Anh làm gì vậy hả! đánh nữa người đàn ông đó sẽ ૮ɦếƭ mất "
    Người đàn ông được cô đẩy ra liền khó chịu ra mặt nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt to tròn vừa đen láy của cô liền bình tĩnh lại và lạnh lùng không nói gì, Dạ Nguyệt thấy người đàn ông đang nằm dưới đất đang thoi thóp bất động liền lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu, không lâu xe cấp cứu đưa người đàn ông đó đi.
    Xong việc cô quay sang nhìn hắn khẽ cất tiếng.
    " Sao anh còn chưa đi về hay để tôi gọi xe cảnh sát tới đón anh luôn không "
    Hắn vẫn giữ nguyên cái bộ mặt lạnh tanh nhìn cô không thèm mở miệng, đôi mày thanh tú vẫn cứ nhíu, Dạ Nguyệt khẽ thở dài bất đắc dĩ kéo cánh tay hắn đi để hắn ngồi xuống chiếc ghế gần đây rồi dặn dò.
    " Nếu anh không muốn về thì ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ tôi, tôi đi mua đồ xong sẽ đem anh về "
    Không để hắn phản bác lại, cô đã nhanh thoạt vào cửa hàng đột nhiên khoé môi hắn khẽ giật giật Người phụ nữ này dám xem hắn là con nít hay sao? nhưng không hiểu hắn sao lại có thể nghe lời người phụ nữ này một cách ngoan ngoãn thế này! chắc điên mất
    Khoảng ba mươi phút Dạ Nguyệt mới rời đi thì phát hiện hắn vẫn còn ngồi đó chờ cô thật khiến cô giật bắn mình một phen.
    " Này! tôi còn tưởng anh sẽ bỏ đi chứ "
    " Sẽ không "
    Bỏ lại hai câu lạnh ngắt rồi từ từ đứng dậy đột nhiên hắn cảm thấy đầu hắn quay cuồng cuồng, hắn lắc đầu cố giữ tĩnh táo nhưng không được rồi, ngay sau đó là ngất lịm đi thấy hắn sắp úp người xuống đất cô vội đỡ hắn lên.
    Dạ Nguyệt vừa dìu hắn đi vừa lẩm bẩm.
    " Cái con người này vừa mới lạnh nhạt với mình giờ đây lại giao thân xác nặng cho mình dìu đi, coi có tức không "
    " U là trời! giờ anh ta bất tỉnh rồi làm sao mà hỏi địa chỉ nhà anh ta ở đâu, thôi thì miễn phí cho anh ta một đêm vậy! đúng là đen thật "
    Cũng may chung cư cô gần đây nếu không cô đã ném hắn ra ngoài đường rồi. Trở lại với căn phòng, cô không thương tiếc mà ném hắn lên giường nhưng nghĩ lại hắn đang bị ngất cô liền cảm thấy tội lỗi không chừng chừ nữa cô đi đến chỉnh sửa tư thế nằm thoải mái cho hắn đắp chăn cho hắn.
    Ngay lúc này Dạ Nguyệt mới chú ý đến khuôn mặt điển trai của hắn cô từ từ đi lại chỗ hắn bắt đầu ngắm nghía, sự thật là cô trước giờ không hề có thói quen mê trai nhưng từ khi nhìn đến khuôn mặt tuy hơi lạnh nhưng không thể làm phai mờ những nét đẹp thanh tú toát lên vẻ thư sinh.
    Dạ Nguyệt không kiềm được mà đưa tay chạm vào sóng mũi cao của hắn rồi trượt xuống đến bờ môi mỏng ngay sau đó đám mây đen kéo đến bộ não của cô.
    " Bờ môi gợi cảm này nếu hôn sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? "
    Đột nhiên cô giật mình với lời nói cô lúc nãy, Dạ Nguyệt vỗ vỗ mặt nhanh chạy ra khỏi phòng ngủ.
    Cô thở hồng hộc đi đến rót cho mình một ly nước lọc lại nghĩ chuyện lúc nãy khiến cô càng thêm bối rối hơn.
    .....
    Ngày hôm sau, Hắn tỉnh dậy với cái đầu đau nhức nhưng không đau bằng đêm qua, sau khi nhận thức được hắn mới biết bản thân đang ở một nơi xa lạ hắn bèn đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn xung quanh mới biết đây là phòng của con gái.
    Hắn hất chăn ra rời giường sau đó đi ra khỏi phòng đúng lúc Dạ Nguyệt đang làm bữa sáng, nghe tiếng bước chân cũng biết hắn đã tỉnh.
    " Hôm qua là cô đã đưa tôi đến đây "
    " Đúng là vậy ". Dạ Nguyệt nhún vai
    Hắn không nói gì định quay người rời đi, lại bị cô cho gọi lại.
    " Này anh! anh không thèm bỏ lại hai câu cảm ơn rồi bỏ đi được hay không "
    Hắn rất kiên nhẫn trả lời nhưng câu trả lời không như mong muốn của cô.
    " Không cần thiết "
    " Anh có cần quá đáng đến vậy không, thôi được rồi nếu anh đã không thèm cảm ơn thì tôi mong anh có thể bố thí tên của anh được không "
    " Vương Tử Sâm "
    Sau đó mất dạng, nếu để ý thì thấy khoé môi hắn đang cười, còn Dạ Nguyệt vẫn còn đang hẫm hực.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    " Cuối cùng cũng xong, cái bản thảo ૮ɦếƭ tiệt này đúng là hại người mà " Đột nhiên tiếng Ọc Ọc vang lên khiến cô giật thót mình vội đưa mắt nhìn giờ trong điện thoại đã là 22:30, cô vì làm việc mà quên béng mất cái bụng " Úi quên mất cái bụng còn chưa ăn " Dạ Nguyệt cuống quýt đi mở tủ lạnh kiếm mì gói nhưng hình như đã hết, giờ bên trong toàn là đồ nước uống, cô ủ rũ đi lên thay đồ rồi nhanh chóng rời khỏi chung cư đi đến cửa hàng tiện lợi gần đây nhất. Cô đi được một đoạn gần tới cửa hàng đột nhiên thấy một người đàn ông đánh người đàn ông đang nằm dưới đất không thương tiếc mà đánh tới tấp, cô hốt hoảng chạy đến can ngăn. " Anh làm gì vậy hả! đánh nữa người đàn ông đó sẽ ૮ɦếƭ mất " Người đàn ông được cô đẩy ra liền khó chịu ra mặt nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt to tròn vừa đen láy của cô liền bình tĩnh lại và lạnh lùng không nói gì, Dạ Nguyệt thấy người đàn ông đang nằm dưới đất đang thoi thóp bất động liền lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu, không lâu xe cấp cứu đưa người đàn ông đó đi. Xong việc cô quay sang nhìn hắn khẽ cất tiếng. " Sao anh còn chưa đi về hay để tôi gọi xe cảnh sát tới đón anh luôn không " Hắn vẫn giữ nguyên cái bộ mặt lạnh tanh nhìn cô không thèm mở miệng, đôi mày thanh tú vẫn cứ nhíu, Dạ Nguyệt khẽ thở dài bất đắc dĩ kéo cánh tay hắn đi để hắn ngồi xuống chiếc ghế gần đây rồi dặn dò. " Nếu anh không muốn về thì ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ tôi, tôi đi mua đồ xong sẽ đem anh về " Không để hắn phản bác lại, cô đã nhanh thoạt vào cửa hàng đột nhiên khoé môi hắn khẽ giật giật Người phụ nữ này dám xem hắn là con nít hay sao? nhưng không hiểu hắn sao lại có thể nghe lời người phụ nữ này một cách ngoan ngoãn thế này! chắc điên mất Khoảng ba mươi phút Dạ Nguyệt mới rời đi thì phát hiện hắn vẫn còn ngồi đó chờ cô thật khiến cô giật bắn mình một phen. " Này! tôi còn tưởng anh sẽ bỏ đi chứ " " Sẽ không " Bỏ lại hai câu lạnh ngắt rồi từ từ đứng dậy đột nhiên hắn cảm thấy đầu hắn quay cuồng cuồng, hắn lắc đầu cố giữ tĩnh táo nhưng không được rồi, ngay sau đó là ngất lịm đi thấy hắn sắp úp người xuống đất cô vội đỡ hắn lên. Dạ Nguyệt vừa dìu hắn đi vừa lẩm bẩm. " Cái con người này vừa mới lạnh nhạt với mình giờ đây lại giao thân xác nặng cho mình dìu đi, coi có tức không " " U là trời! giờ anh ta bất tỉnh rồi làm sao mà hỏi địa chỉ nhà anh ta ở đâu, thôi thì miễn phí cho anh ta một đêm vậy! đúng là đen thật " Cũng may chung cư cô gần đây nếu không cô đã ném hắn ra ngoài đường rồi. Trở lại với căn phòng, cô không thương tiếc mà ném hắn lên giường nhưng nghĩ lại hắn đang bị ngất cô liền cảm thấy tội lỗi không chừng chừ nữa cô đi đến chỉnh sửa tư thế nằm thoải mái cho hắn đắp chăn cho hắn. Ngay lúc này Dạ Nguyệt mới chú ý đến khuôn mặt điển trai của hắn cô từ từ đi lại chỗ hắn bắt đầu ngắm nghía, sự thật là cô trước giờ không hề có thói quen mê trai nhưng từ khi nhìn đến khuôn mặt tuy hơi lạnh nhưng không thể làm phai mờ những nét đẹp thanh tú toát lên vẻ thư sinh. Dạ Nguyệt không kiềm được mà đưa tay chạm vào sóng mũi cao của hắn rồi trượt xuống đến bờ môi mỏng ngay sau đó đám mây đen kéo đến bộ não của cô. " Bờ môi gợi cảm này nếu hôn sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? " Đột nhiên cô giật mình với lời nói cô lúc nãy, Dạ Nguyệt vỗ vỗ mặt nhanh chạy ra khỏi phòng ngủ. Cô thở hồng hộc đi đến rót cho mình một ly nước lọc lại nghĩ chuyện lúc nãy khiến cô càng thêm bối rối hơn. ..... Ngày hôm sau, Hắn tỉnh dậy với cái đầu đau nhức nhưng không đau bằng đêm qua, sau khi nhận thức được hắn mới biết bản thân đang ở một nơi xa lạ hắn bèn đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn xung quanh mới biết đây là phòng của con gái. Hắn hất chăn ra rời giường sau đó đi ra khỏi phòng đúng lúc Dạ Nguyệt đang làm bữa sáng, nghe tiếng bước chân cũng biết hắn đã tỉnh. " Hôm qua là cô đã đưa tôi đến đây " " Đúng là vậy ". Dạ Nguyệt nhún vai Hắn không nói gì định quay người rời đi, lại bị cô cho gọi lại. " Này anh! anh không thèm bỏ lại hai câu cảm ơn rồi bỏ đi được hay không " Hắn rất kiên nhẫn trả lời nhưng câu trả lời không như mong muốn của cô. " Không cần thiết " " Anh có cần quá đáng đến vậy không, thôi được rồi nếu anh đã không thèm cảm ơn thì tôi mong anh có thể bố thí tên của anh được không " " Vương Tử Sâm " Sau đó mất dạng, nếu để ý thì thấy khoé môi hắn đang cười, còn Dạ Nguyệt vẫn còn đang hẫm hực. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 6947 Views
  • "Cởi hết đồ ló.t ra "
    Người đàn ông với khuôn mặt sắc xảo tựa như được gọt dũa tỉ mĩ từ bàn tay của tạo hóa, nhìn thì chắc cũng đã ngoài ba mười, nhưng khí chất này tuyệt đối không tầm thường, người đàn ông uy nghiêm cả người toát ra sự ảm đạm lạnh lẽo đến bức người, ngồi trên sofa chiễm chệ vắt véo chân, tay cầm tách trà nhàn nhã ra lệnh.
    Người con gái đang quỳ rạp dưới sàn tay chân run lẩy bẩy, khuôn mặt nhếch nhác đến khó coi. Từ dưới sàn cô cúi người bò đến dưới chân người đàn ông, không chút lòng tự trọng cô hèn mọn mà ôm lấy đôi chân dài của người đàn ông hạ giọng cầu xin:"Tha cho tôi....Xin anh....Chỉ lần này thôi...."
    Người đàn ông với ánh mắt lạnh lẽo, môi nhếch nhẹ, không mẩy may do dự, hất mạnh bàn tay của người con gái kia ra khỏi chân mình.
    Ngồi nhìn người con gái với đôi mắt trong veo có phần hơi bất lực, lại có chút uất ức không thật sự khuất phục. Mày nhướng lên, người đàn ông chậm rãi đặt tách trà xuống bàn, đôi chân hướng về phía người con gái vừa bị chính anh tàn nhẫn hất mạnh đang nằm lăn lóc dưới sàn kia, anh ngồi xuống, vung tay Ϧóþ chặt lấy cằm cô gái như muốn ghì nát nó đi vậy, ép cô phải ngồi dậy trực diện nhìn mình.
    "Mộc Nhiên, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi. Đừng bao giờ dùng ánh mắt này nhìn tôi"
    "Nếu còn để tôi thấy thêm lần nào nữa, tôi nhất định sẽ móc hai mắt của cô ném cho chó ăn đó, nhớ chưa?"
    Thả cằm cô ra, người đàn ông đứng lên, hai tay đút vào túi quần, bước chân thanh thoát quay trở lại sofa ngồi xuống.
    "Nhanh lên"
    "Đừng lãng phí thời gian của tôi"
    Mộc Nhiên nghiến chặt răng nhẫn nhịn, từ dưới sàn chống tay đứng lên, nước mắt giàn giụa, tay run run, cô cởi bỏ từng cúc áo, chiếc áo sơ mi mỏng manh nhanh chóng nằm gọn dưới sàn nhà, khóa kéo quần cũng được mở ra số phận cũng theo chiếc áo kia mà rời khỏi người cô.
    Trên người cô bấy giờ chỉ còn lại duy nhất một bộ nội y trắng tinh.
    "Tiếp tục cởi" Nhìn thấy Mộc Nhiên bắt đầu đơ người đứng đó, lại bắt đầu có ý muốn chống đối, người đàn ông nhìn cô cau mày đầy khó chịu.
    Mi mắt nhòa cả lệ đắng, Mộc Nhiên tiếp tục đưa tay cởi bỏ tất cả các lớp vải còn lại trên người mình xuống, thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ cứ thế phơi bày trước mắt của một người đàn ông.
    "Lại đây"
    Bước chân ngày càng nặng nhọc, cô bước tới đứng trước mặt anh, mi mắt rủ xuống.
    "Biết phải làm gì rồi chứ?"
    "Tốt nhất cô đừng khiến tôi phải nổi giận"
    "Nếu không tôi sẽ chẳng thể đảm bảo mạng sống cho cô đâu"
    Người đàn ông lạnh giọng ra lệnh, hai mắt khép hờ nhàn nhã ngã người ra sau, иgự¢ hơi ưỡn nhẹ về phía trước, lưng tựa vào ghế.
    Mộc Nhiên không chút cam tâm, rụt rè quỳ dưới chân người đàn ông, hai tay chậm rãi cởi từng cúc áo trên người anh ta.
    Tay đã chạm đến lưng quần bỗng nhiên rụt lại, cô sợ lại phải nhìn thấy con quái vật kia, con quái vật đã ђàภђ ђạ tra tấn cô đến bán sống bán ૮ɦếƭ, cô sợ cảm giác bị nó đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào nơi tư mật mỏng manh của mình, sợ từng cơn đau mà nó đem lại mỗi khi càng quét bên trong cơ thể cô.
    "Cô tốt nhất đừng nên thách thức sự kiên nhẫn của tôi"
    Giật mình thức tỉnh, Mộc Nhiên cố nén nổi sợ hãi vào trong, nhắm chặt mắt cô tiếp tục cởi thắt lưng của người đàn ông ra.
    Khóa kéo quần được bàn tay nhỏ nhắn không kém phần run rẩy của cô mở toang, cách một lớp vải của chiếc quần nhỏ màu xám tro kia, cô đã nhìn thấy một con quái vật to lớn trong anh ngẩng cao đầu chờ chực sẵn, một chút nữa thôi nó sẽ tấn công cô, ở trong cô mà ra sức mà càn quấy.
    Nước mắt lại không ngừng rơi xuống, cô thật muốn thoát khỏi nơi này quá!
    Nhưng biết làm sao được, nói cho dễ nghe thì số tiền người đàn ông này chuộc cô chính là khoảng nợ duy nhất níu chân cô ở lại bên cạnh anh ta. Nhưng nếu nói trắng ra thì chính là người đàn ông này đã mua cô về đây.
    Hai tuần rồi, hai tuần cô ở bên cạnh người đàn ông này, là hai tuần cô chưa từng được nhìn thấy ánh mặt trời.
    Kể ra cũng thật nực cười, hai mươi mấy năm cô làm trâu làm ngựa để phục vụ cho cái gọi là gia đình, ấy vậy mà chẳng ai thương tiếc hay biết ơn tấm thân nhỏ bé này, ngược lại còn bị chính người cha ruột cùng người mẹ kế trẻ tuổi của mình đem bán cho một lũ chuyên mua bán phụ nữ để làm gái.
    Mấy ngày liền cô bị chúng đem nhốt vào một nhà kho tối tăm đầy bẩn thỉu, ngày ngày chúng dã man ђàภђ ђạ tra tấn bắt cô phải quy hàng mà nhu thuận chúng. Cuối cùng sức lực nhỏ bé chẳng còn đủ sức để chống đối nữa.
    Ngày đầu tiên cô đến hộp đêm để tiếp rượu cũng là lần đầu tiên cô gặp được người đàn ông này, khi ấy không biết sao anh lại mở lời chuộc cô. Ban đầu cô thật chẳng biết anh đã dùng cách nào mà có thể dễ dàng đưa cô đi như thế, nhưng cô cũng chẳng quan tâm đến, cô chỉ cần biết bản thân cô được thoát khỏi cái nơi quỷ quái này là được rồi, lúc ấy cô hạnh phúc lắm, cô còn ngây thơ tự ảo tưởng người đàn ông này đang cứu lấy mình mà lòng thầm mang ơn.
    Ai mà có ngờ, mộng tưởng của cô đã vỡ, khi cô biết rằng ý định của người đàn ông này cũng chẳng khác gì bọn вυôи иgườι kia là mấy. Anh chính là mua cô về, mua cô về chỉ là để thỏa mãn con thú tính trong người của anh ta mà thôi.
    Cô thật sự không biết anh là ai, cô cũng chẳng biết anh đến từ đâu. Cô chỉ biết anh là kẻ ngày đêm cùng cô triền miên.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    "Cởi hết đồ ló.t ra " Người đàn ông với khuôn mặt sắc xảo tựa như được gọt dũa tỉ mĩ từ bàn tay của tạo hóa, nhìn thì chắc cũng đã ngoài ba mười, nhưng khí chất này tuyệt đối không tầm thường, người đàn ông uy nghiêm cả người toát ra sự ảm đạm lạnh lẽo đến bức người, ngồi trên sofa chiễm chệ vắt véo chân, tay cầm tách trà nhàn nhã ra lệnh. Người con gái đang quỳ rạp dưới sàn tay chân run lẩy bẩy, khuôn mặt nhếch nhác đến khó coi. Từ dưới sàn cô cúi người bò đến dưới chân người đàn ông, không chút lòng tự trọng cô hèn mọn mà ôm lấy đôi chân dài của người đàn ông hạ giọng cầu xin:"Tha cho tôi....Xin anh....Chỉ lần này thôi...." Người đàn ông với ánh mắt lạnh lẽo, môi nhếch nhẹ, không mẩy may do dự, hất mạnh bàn tay của người con gái kia ra khỏi chân mình. Ngồi nhìn người con gái với đôi mắt trong veo có phần hơi bất lực, lại có chút uất ức không thật sự khuất phục. Mày nhướng lên, người đàn ông chậm rãi đặt tách trà xuống bàn, đôi chân hướng về phía người con gái vừa bị chính anh tàn nhẫn hất mạnh đang nằm lăn lóc dưới sàn kia, anh ngồi xuống, vung tay Ϧóþ chặt lấy cằm cô gái như muốn ghì nát nó đi vậy, ép cô phải ngồi dậy trực diện nhìn mình. "Mộc Nhiên, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi. Đừng bao giờ dùng ánh mắt này nhìn tôi" "Nếu còn để tôi thấy thêm lần nào nữa, tôi nhất định sẽ móc hai mắt của cô ném cho chó ăn đó, nhớ chưa?" Thả cằm cô ra, người đàn ông đứng lên, hai tay đút vào túi quần, bước chân thanh thoát quay trở lại sofa ngồi xuống. "Nhanh lên" "Đừng lãng phí thời gian của tôi" Mộc Nhiên nghiến chặt răng nhẫn nhịn, từ dưới sàn chống tay đứng lên, nước mắt giàn giụa, tay run run, cô cởi bỏ từng cúc áo, chiếc áo sơ mi mỏng manh nhanh chóng nằm gọn dưới sàn nhà, khóa kéo quần cũng được mở ra số phận cũng theo chiếc áo kia mà rời khỏi người cô. Trên người cô bấy giờ chỉ còn lại duy nhất một bộ nội y trắng tinh. "Tiếp tục cởi" Nhìn thấy Mộc Nhiên bắt đầu đơ người đứng đó, lại bắt đầu có ý muốn chống đối, người đàn ông nhìn cô cau mày đầy khó chịu. Mi mắt nhòa cả lệ đắng, Mộc Nhiên tiếp tục đưa tay cởi bỏ tất cả các lớp vải còn lại trên người mình xuống, thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ cứ thế phơi bày trước mắt của một người đàn ông. "Lại đây" Bước chân ngày càng nặng nhọc, cô bước tới đứng trước mặt anh, mi mắt rủ xuống. "Biết phải làm gì rồi chứ?" "Tốt nhất cô đừng khiến tôi phải nổi giận" "Nếu không tôi sẽ chẳng thể đảm bảo mạng sống cho cô đâu" Người đàn ông lạnh giọng ra lệnh, hai mắt khép hờ nhàn nhã ngã người ra sau, иgự¢ hơi ưỡn nhẹ về phía trước, lưng tựa vào ghế. Mộc Nhiên không chút cam tâm, rụt rè quỳ dưới chân người đàn ông, hai tay chậm rãi cởi từng cúc áo trên người anh ta. Tay đã chạm đến lưng quần bỗng nhiên rụt lại, cô sợ lại phải nhìn thấy con quái vật kia, con quái vật đã ђàภђ ђạ tra tấn cô đến bán sống bán ૮ɦếƭ, cô sợ cảm giác bị nó đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào nơi tư mật mỏng manh của mình, sợ từng cơn đau mà nó đem lại mỗi khi càng quét bên trong cơ thể cô. "Cô tốt nhất đừng nên thách thức sự kiên nhẫn của tôi" Giật mình thức tỉnh, Mộc Nhiên cố nén nổi sợ hãi vào trong, nhắm chặt mắt cô tiếp tục cởi thắt lưng của người đàn ông ra. Khóa kéo quần được bàn tay nhỏ nhắn không kém phần run rẩy của cô mở toang, cách một lớp vải của chiếc quần nhỏ màu xám tro kia, cô đã nhìn thấy một con quái vật to lớn trong anh ngẩng cao đầu chờ chực sẵn, một chút nữa thôi nó sẽ tấn công cô, ở trong cô mà ra sức mà càn quấy. Nước mắt lại không ngừng rơi xuống, cô thật muốn thoát khỏi nơi này quá! Nhưng biết làm sao được, nói cho dễ nghe thì số tiền người đàn ông này chuộc cô chính là khoảng nợ duy nhất níu chân cô ở lại bên cạnh anh ta. Nhưng nếu nói trắng ra thì chính là người đàn ông này đã mua cô về đây. Hai tuần rồi, hai tuần cô ở bên cạnh người đàn ông này, là hai tuần cô chưa từng được nhìn thấy ánh mặt trời. Kể ra cũng thật nực cười, hai mươi mấy năm cô làm trâu làm ngựa để phục vụ cho cái gọi là gia đình, ấy vậy mà chẳng ai thương tiếc hay biết ơn tấm thân nhỏ bé này, ngược lại còn bị chính người cha ruột cùng người mẹ kế trẻ tuổi của mình đem bán cho một lũ chuyên mua bán phụ nữ để làm gái. Mấy ngày liền cô bị chúng đem nhốt vào một nhà kho tối tăm đầy bẩn thỉu, ngày ngày chúng dã man ђàภђ ђạ tra tấn bắt cô phải quy hàng mà nhu thuận chúng. Cuối cùng sức lực nhỏ bé chẳng còn đủ sức để chống đối nữa. Ngày đầu tiên cô đến hộp đêm để tiếp rượu cũng là lần đầu tiên cô gặp được người đàn ông này, khi ấy không biết sao anh lại mở lời chuộc cô. Ban đầu cô thật chẳng biết anh đã dùng cách nào mà có thể dễ dàng đưa cô đi như thế, nhưng cô cũng chẳng quan tâm đến, cô chỉ cần biết bản thân cô được thoát khỏi cái nơi quỷ quái này là được rồi, lúc ấy cô hạnh phúc lắm, cô còn ngây thơ tự ảo tưởng người đàn ông này đang cứu lấy mình mà lòng thầm mang ơn. Ai mà có ngờ, mộng tưởng của cô đã vỡ, khi cô biết rằng ý định của người đàn ông này cũng chẳng khác gì bọn вυôи иgườι kia là mấy. Anh chính là mua cô về, mua cô về chỉ là để thỏa mãn con thú tính trong người của anh ta mà thôi. Cô thật sự không biết anh là ai, cô cũng chẳng biết anh đến từ đâu. Cô chỉ biết anh là kẻ ngày đêm cùng cô triền miên. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 6565 Views
  • - Tôi muốn mua nòng nọc của anh. 70 nghìn một kí thì lấy.
    - Cô hâm à? Cái thứ đó của tôi mà rẻ bèo như thế? Ít ra cũng phải trăm triệu trăm tỷ như mấy bộ tổng đài chứ?
    - Bị đi.ên à? Tôi mua nòng nọc để ăn cơ mà? Anh nghĩ gì thế? Với lại là “tổng tài” chứ không phải “tổng đài”.
    Cô vừa nói, vừa chỉ tay vào chậu nòng nọc của tên hàng xóm. Sáng sớm tốt bụng mở hàng cho anh mà cái mỏ của anh đi chơi quá xá. Anh ta còn cười hề hề giả nai nữa chứ.
    - À à... thì ý tôi là nòng nọc này quý nên đắt giá. Nhưng vì cô xinh đẹp nên tôi giảm giá... 65 nghìn một kí nhé.
    - Nỡm ạ, dẻo miệng. Lấy tôi hai kí.
    Nghe cô nói, anh ta vội vàng vớt nòng nọc để vào túi rồi đưa cho cô. Còn “khuyến mãi” hẳn một cái nháy mắt.
    - Lần sau nhớ ghé mua nòng nọc cho tôi nhé.
    - Thôi khỏi, mất công anh nghĩ mấy cái không đâu.
    Cô giả bộ rùng mình, nhanh chóng đi ra khỏi địa bàn của tên hàng xóm hay coi truyện ngôn lù. Anh bị nhiễm và ảo tưởng đến nỗi còn chạy sang nhà cô rồi đập vào mặt cô một cục tiền lẻ.
    - 100 nghìn, mau rời khỏi con trai tôi.
    - Gì? Anh có con trai khi nào? Tôi yêu nó bao giờ? Đồ đi.ên!
    - Là con Kiki đó, cô lúc nào cũng quấn lấy nó mỗi khi sang nhà tôi chơi.
    Cô à lên một tiếng, rồi cầm lấy cục tiền vả vào mặt tên hàng xóm mấy cái, không quên phỉ nhổ.
    - Cút! Đồ hâm!
    - Chê ít sao? Cho cô thêm 1 nghìn nữa, mau rời khỏi con trai tôi và đến với tôi đi.
    Ai muốn đọc tiếp để lại bình luận em tag
    - Tôi muốn mua nòng nọc của anh. 70 nghìn một kí thì lấy. - Cô hâm à? Cái thứ đó của tôi mà rẻ bèo như thế? Ít ra cũng phải trăm triệu trăm tỷ như mấy bộ tổng đài chứ? - Bị đi.ên à? Tôi mua nòng nọc để ăn cơ mà? Anh nghĩ gì thế? Với lại là “tổng tài” chứ không phải “tổng đài”. Cô vừa nói, vừa chỉ tay vào chậu nòng nọc của tên hàng xóm. Sáng sớm tốt bụng mở hàng cho anh mà cái mỏ của anh đi chơi quá xá. Anh ta còn cười hề hề giả nai nữa chứ. - À à... thì ý tôi là nòng nọc này quý nên đắt giá. Nhưng vì cô xinh đẹp nên tôi giảm giá... 65 nghìn một kí nhé. - Nỡm ạ, dẻo miệng. Lấy tôi hai kí. Nghe cô nói, anh ta vội vàng vớt nòng nọc để vào túi rồi đưa cho cô. Còn “khuyến mãi” hẳn một cái nháy mắt. - Lần sau nhớ ghé mua nòng nọc cho tôi nhé. - Thôi khỏi, mất công anh nghĩ mấy cái không đâu. Cô giả bộ rùng mình, nhanh chóng đi ra khỏi địa bàn của tên hàng xóm hay coi truyện ngôn lù. Anh bị nhiễm và ảo tưởng đến nỗi còn chạy sang nhà cô rồi đập vào mặt cô một cục tiền lẻ. - 100 nghìn, mau rời khỏi con trai tôi. - Gì? Anh có con trai khi nào? Tôi yêu nó bao giờ? Đồ đi.ên! - Là con Kiki đó, cô lúc nào cũng quấn lấy nó mỗi khi sang nhà tôi chơi. Cô à lên một tiếng, rồi cầm lấy cục tiền vả vào mặt tên hàng xóm mấy cái, không quên phỉ nhổ. - Cút! Đồ hâm! - Chê ít sao? Cho cô thêm 1 nghìn nữa, mau rời khỏi con trai tôi và đến với tôi đi. Ai muốn đọc tiếp để lại bình luận em tag
    0 Comments 0 Shares 4755 Views
  • Giữa cái tiết trời giao mùa từ hè sang thu, bất cứ lúc nào bầu trời cũng có thể trở nên âm u một cách bất chợt, để từng cơn mưa nặng hạt lại trút xuống thế nhân, tạo nên quang cảnh buồn bả.
    Hôm nay lại là một đêm u buồn vì bầu trời đêm chẳng có lấy một ánh trăng lẫn sao sáng, thứ tồn tại chỉ là những tia chớp cứ qua vài phút lại rạch ngang vũ trụ bao la.
    Từng cơn gió giá lạnh khẽ lùa qua khung cửa sổ trong một căn phòng tại khách sạn A, làm tung bay chiếc rèm cửa, lùa vào gian phòng khiến người con gái đang nằm trên giường khẽ rùng mình vì lạnh, phần vì trên người cô bấy giờ chỉ khoác hờ chiếc váy ngủ được làm bằng chất liệu ren mỏng manh nên càng khó tránh khỏi khí lạnh truyền vào cơ thể.
    Trong căn phòng chỉ le lói một chút ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ nhỏ. Trên giường cánh hoa hồng đỏ vương vãi khắp nơi, mùi hương nước hoa ngọt ngào như muốn mê li lòng người cứ thoang thoảng bên cánh mũi của một người thiếu nữ.
    Cô ngồi co ro một gốc trên giường ngủ king size, bóng tối từ chiếc khăn bịt mắt từ lâu đã khiến cô chẳng nhìn thấy điều gì kể từ khi bị người ta đưa vào đây.
    Cô chỉ biết cảm thấy lạnh, cảm thấy sợ và nỗi lo lắng trong lòng mỗi ngày càng lớn.
    *Cạch.*
    Ngoài tiếng gió lùa ra thì gian phòng chẳng có thêm bất cứ một âm thanh nào, ấy vậy mà lúc này từ phía cửa lại vang lên tiếng động. Sau đó là những tiếng bước chân đang chầm chậm tiến về phía giường ngủ, điều đó càng khiến người thiếu nữ sợ hãi.
    Khi đã đứng trước chiếc giường, đồng tử màu hổ phách trong đôi mắt phượng khẽ chuyển động trước cô gái đang run rẫy vì sợ trên giường. Không biết anh ta đang nghĩ gì mà khóe môi lại khẽ nhếch lên, sau đó lại từ từ mở từng chiếc cúc áo sơ mi ra, để lộ cơ иgự¢ và đường bụng tám múi đầy săn chắc.
    Ném chiếc áo sơ mi đen vừa được cởi ra xuống giường, bàn tay nam nhân lại đặt lên thắt lưng da từ từ tháo nốt xuống ném qua một bên.
    "Ai đó? Sao vào mà không lên tiếng?"
    Để thăm dò người đến là nam hay nữ, cô gái đã cất lên câu hỏi, nhưng nam nhân ấy căn bản là chẳng muốn trả lời.
    Anh ta từ từ trèo lên giường và tiến thẳng về phía cô gái, lúc này cô có thể cảm nhận được mùi rượu nồng nặc đang xộc thẳng vào cánh mũi.
    Nếu đã là mùi rượu thì đây rất có thể là đàn ông. Nghĩ xong thì cô lại càng sợ hơn, dù biết trước rằng số mệnh đêm nay khó mà tránh khỏi, dù đã cô gắng chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng cô vẫn không thể nào ngừng lo sợ. Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời người con gái.
    Trong khi cô còn đang lo sợ thì đôi môi nhỏ đang mím chặt bất ngờ lại bị xâm chiếm. Ai đó đã ghì cô nằm xuống giường, thô kệch chiếm mất nụ hôn đầu đời của người thiếu nữ.
    "Ưm...ưm..."
    Cô muốn hét lên bảo người đàn ông đó buông ra nhưng ngoài những âm thanh không rõ câu từ ra thì cô chẳng nói được lời gì ra khỏi cổ họng, vì khoang miệng lúc này đã bị chiếm đoạt. Tuyến nước bọt lạ lẫm, tuy mang chút vị ngọt nhưng cô vẫn không tài nào chịu được, tất cả những dư vị trong miệng dường như đã bị anh ta rút cạn, đầu lưỡi bị trêu đùa đến tê dại.
    Cô muốn vùng vẫy, muốn chống cự cũng không thể nào thoát được vì cả tấm thân nhỏ bé đã bị chế ngự.
    Thậm chí muốn cào cáu đối phương tìm cơ hội thoát thân cũng không có vì hai bàn tay của cô đã bị người đàn ông ấy nắm chặt đè xuống nệm ở hai bên đầu.
    Chân cũng muốn kháng cự nhưng lại bất lực vì đã bị tấm thân cường tráng của người ấy dùng lực đè xuống.
    *Xoạt.*
    Một âm thanh *xoạt* vang lên khiến cô gái giật mình, lúc kịp nhận ra thì mới biết cơ thể của mình đã chẳng còn mảnh vải che thân, cô muốn chạy nhưng người bị bịt mắt không thấy đường như cô làm sao thoát khỏi được ánh mắt tinh anh của đối phương.
    "Đừng mà..."
    Vừa lui ra thì lại bị kéo ngược trở về, lại một lần nữa cơ thể của người đàn ông ấy áp sát vào thân thể của cô, anh ta đưa mặt tiến vào vùng cổ thiên nga, không ngừng cắn ʍúŧ, hôn hít, để lại những dấu đỏ chằng chịt. Khi hai cơ thể va chạm vào nhau một cảm giác nóng ran từ da thịt đối phương truyền tới khiến cô càng thêm bí bách.
    Nhiệt độ của người bình thường cũng kh ông cao đến mức này! Chẳng lẽ anh ta bị sốt hay sao? Nhưng người bệnh mà sức lực lại mạnh bạo như thế này sao?
    Cố gắng bình tĩnh suy nghĩ một chút, cô biết chống cự để thoát thân là không có khả năng nên liền cất lời xin thỏa hiệp.
    "Anh ơi, người anh nóng lắm! Anh bị bệnh rồi, anh không nên vận động quá sức như thế này đâu. Tôi biết đêm nay tôi khó mà thoát khỏi tay anh, nhưng mà anh có thể từ từ được không? Tôi hứa là tôi không có chạy đâu, anh xem mắt tôi bị bịt kín thế này làm sao mà chạy được."
    Những lời nói tưởng chừng sẽ vô hiệu đối với một con dã thú đang khao khát thịt tươi, nhưng thật không ngờ là người đàn ông đã dừng hẳn mọi hành đông, con ngươi in hằn những tia máu đỏ cứ dán chặt vào khuôn mặt của nữ nhân đối diện.
    Tuy chỉ có chút ánh sáng nhưng anh vẫn có thể nhận ra nhan sắc của cô gái này chắc chắn rất mỹ lệ, vì mỗi đôi môi anh đào, mềm mại như miếng mứt dâu mọng nước thôi đã khiến thâm tâm anh chẳng được yên.
    Anh ta từ từ ngồi dậy. Khi được tạm thời buông tha, cô gái liền nhanh chóng ngồi dậy, giơ tay lên định tháo miếng vải che mắt ra thì lại bị người đàn ông đó nhìn thấu ý đồ nên còn chưa kịp mở, hai tay cô đã bị anh ta giữ chặt.
    "Đừng giở trò với tôi!"
    Tuyến giọng trầm khàn của người đàn ông lần đầu tiên vang lên khiến cô gái sợ hãi, môi nhỏ khẽ run run lên tiếng khẩn cầu.
    "Tôi...tôi không dám. Tôi...tôi biết bổn phận của mình là gì. Nhưng mà xin anh, có thể nhẹ nhàng một chút được không?"
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Giữa cái tiết trời giao mùa từ hè sang thu, bất cứ lúc nào bầu trời cũng có thể trở nên âm u một cách bất chợt, để từng cơn mưa nặng hạt lại trút xuống thế nhân, tạo nên quang cảnh buồn bả. Hôm nay lại là một đêm u buồn vì bầu trời đêm chẳng có lấy một ánh trăng lẫn sao sáng, thứ tồn tại chỉ là những tia chớp cứ qua vài phút lại rạch ngang vũ trụ bao la. Từng cơn gió giá lạnh khẽ lùa qua khung cửa sổ trong một căn phòng tại khách sạn A, làm tung bay chiếc rèm cửa, lùa vào gian phòng khiến người con gái đang nằm trên giường khẽ rùng mình vì lạnh, phần vì trên người cô bấy giờ chỉ khoác hờ chiếc váy ngủ được làm bằng chất liệu ren mỏng manh nên càng khó tránh khỏi khí lạnh truyền vào cơ thể. Trong căn phòng chỉ le lói một chút ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ nhỏ. Trên giường cánh hoa hồng đỏ vương vãi khắp nơi, mùi hương nước hoa ngọt ngào như muốn mê li lòng người cứ thoang thoảng bên cánh mũi của một người thiếu nữ. Cô ngồi co ro một gốc trên giường ngủ king size, bóng tối từ chiếc khăn bịt mắt từ lâu đã khiến cô chẳng nhìn thấy điều gì kể từ khi bị người ta đưa vào đây. Cô chỉ biết cảm thấy lạnh, cảm thấy sợ và nỗi lo lắng trong lòng mỗi ngày càng lớn. *Cạch.* Ngoài tiếng gió lùa ra thì gian phòng chẳng có thêm bất cứ một âm thanh nào, ấy vậy mà lúc này từ phía cửa lại vang lên tiếng động. Sau đó là những tiếng bước chân đang chầm chậm tiến về phía giường ngủ, điều đó càng khiến người thiếu nữ sợ hãi. Khi đã đứng trước chiếc giường, đồng tử màu hổ phách trong đôi mắt phượng khẽ chuyển động trước cô gái đang run rẫy vì sợ trên giường. Không biết anh ta đang nghĩ gì mà khóe môi lại khẽ nhếch lên, sau đó lại từ từ mở từng chiếc cúc áo sơ mi ra, để lộ cơ иgự¢ và đường bụng tám múi đầy săn chắc. Ném chiếc áo sơ mi đen vừa được cởi ra xuống giường, bàn tay nam nhân lại đặt lên thắt lưng da từ từ tháo nốt xuống ném qua một bên. "Ai đó? Sao vào mà không lên tiếng?" Để thăm dò người đến là nam hay nữ, cô gái đã cất lên câu hỏi, nhưng nam nhân ấy căn bản là chẳng muốn trả lời. Anh ta từ từ trèo lên giường và tiến thẳng về phía cô gái, lúc này cô có thể cảm nhận được mùi rượu nồng nặc đang xộc thẳng vào cánh mũi. Nếu đã là mùi rượu thì đây rất có thể là đàn ông. Nghĩ xong thì cô lại càng sợ hơn, dù biết trước rằng số mệnh đêm nay khó mà tránh khỏi, dù đã cô gắng chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng cô vẫn không thể nào ngừng lo sợ. Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời người con gái. Trong khi cô còn đang lo sợ thì đôi môi nhỏ đang mím chặt bất ngờ lại bị xâm chiếm. Ai đó đã ghì cô nằm xuống giường, thô kệch chiếm mất nụ hôn đầu đời của người thiếu nữ. "Ưm...ưm..." Cô muốn hét lên bảo người đàn ông đó buông ra nhưng ngoài những âm thanh không rõ câu từ ra thì cô chẳng nói được lời gì ra khỏi cổ họng, vì khoang miệng lúc này đã bị chiếm đoạt. Tuyến nước bọt lạ lẫm, tuy mang chút vị ngọt nhưng cô vẫn không tài nào chịu được, tất cả những dư vị trong miệng dường như đã bị anh ta rút cạn, đầu lưỡi bị trêu đùa đến tê dại. Cô muốn vùng vẫy, muốn chống cự cũng không thể nào thoát được vì cả tấm thân nhỏ bé đã bị chế ngự. Thậm chí muốn cào cáu đối phương tìm cơ hội thoát thân cũng không có vì hai bàn tay của cô đã bị người đàn ông ấy nắm chặt đè xuống nệm ở hai bên đầu. Chân cũng muốn kháng cự nhưng lại bất lực vì đã bị tấm thân cường tráng của người ấy dùng lực đè xuống. *Xoạt.* Một âm thanh *xoạt* vang lên khiến cô gái giật mình, lúc kịp nhận ra thì mới biết cơ thể của mình đã chẳng còn mảnh vải che thân, cô muốn chạy nhưng người bị bịt mắt không thấy đường như cô làm sao thoát khỏi được ánh mắt tinh anh của đối phương. "Đừng mà..." Vừa lui ra thì lại bị kéo ngược trở về, lại một lần nữa cơ thể của người đàn ông ấy áp sát vào thân thể của cô, anh ta đưa mặt tiến vào vùng cổ thiên nga, không ngừng cắn ʍúŧ, hôn hít, để lại những dấu đỏ chằng chịt. Khi hai cơ thể va chạm vào nhau một cảm giác nóng ran từ da thịt đối phương truyền tới khiến cô càng thêm bí bách. Nhiệt độ của người bình thường cũng kh ông cao đến mức này! Chẳng lẽ anh ta bị sốt hay sao? Nhưng người bệnh mà sức lực lại mạnh bạo như thế này sao? Cố gắng bình tĩnh suy nghĩ một chút, cô biết chống cự để thoát thân là không có khả năng nên liền cất lời xin thỏa hiệp. "Anh ơi, người anh nóng lắm! Anh bị bệnh rồi, anh không nên vận động quá sức như thế này đâu. Tôi biết đêm nay tôi khó mà thoát khỏi tay anh, nhưng mà anh có thể từ từ được không? Tôi hứa là tôi không có chạy đâu, anh xem mắt tôi bị bịt kín thế này làm sao mà chạy được." Những lời nói tưởng chừng sẽ vô hiệu đối với một con dã thú đang khao khát thịt tươi, nhưng thật không ngờ là người đàn ông đã dừng hẳn mọi hành đông, con ngươi in hằn những tia máu đỏ cứ dán chặt vào khuôn mặt của nữ nhân đối diện. Tuy chỉ có chút ánh sáng nhưng anh vẫn có thể nhận ra nhan sắc của cô gái này chắc chắn rất mỹ lệ, vì mỗi đôi môi anh đào, mềm mại như miếng mứt dâu mọng nước thôi đã khiến thâm tâm anh chẳng được yên. Anh ta từ từ ngồi dậy. Khi được tạm thời buông tha, cô gái liền nhanh chóng ngồi dậy, giơ tay lên định tháo miếng vải che mắt ra thì lại bị người đàn ông đó nhìn thấu ý đồ nên còn chưa kịp mở, hai tay cô đã bị anh ta giữ chặt. "Đừng giở trò với tôi!" Tuyến giọng trầm khàn của người đàn ông lần đầu tiên vang lên khiến cô gái sợ hãi, môi nhỏ khẽ run run lên tiếng khẩn cầu. "Tôi...tôi không dám. Tôi...tôi biết bổn phận của mình là gì. Nhưng mà xin anh, có thể nhẹ nhàng một chút được không?" Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 3915 Views
More Results
Sponsored

Máy Chấm Công Vân Tay Màn Hình LCD 2.4 inch Hikvision DS-K1A8503F

Máy Chấm Công Vân Tay Màn Hình LCD 2.4 inch Hikvision DS-K1A8503F Chấm công bằng vân tay Màn hình LCD 2.4 inch Quản lý 1.000...