“Thằng trong điện thoại em là ai?”
“Chồng em!”
Khương Lan cầm điện thoại hôn chùn chụt.
“Aaa, đẹp trai quá!”
“...”
Bùi Ngọc nhìn cô, vẻ mặt chỉ muốn nói hai từ: “Chịu chết.”
“Người ta đẹp trai, tử tế, tinh tế, kinh tế~ Em mê~”
Anh nhịn không nổi nữa, bực mình dùng tay che điện thoại cô.
“Nhưng mà không thực tế.”
“Trai 2D có gì mà mê? Em có sờ được không?”
Cả thư viện toàn mấy gã đàn ông trông mặt thì đểu đểu, cười thì gian gian, đã thế còn là nhân vật giả tưởng. Còn không có thực, càng không thể so với anh.
Bùi Ngọc thật không hiểu tại sao vợ mình lại mê mẩn mấy bức ảnh đó như thể là tư liệu quý giá như vậy.
Cô bĩu môi, “Em cần thời gian.”
“?”
“Để nói hết phải viết thành sớ dài trăm trang, hiểu chưa?”
Bùi Ngọc tức đến run, “Mấy tên người giấy ấy có gì hơn tôi?”
“Anh có chồng không?”
“Em bị điên à? Em là vợ tôi đấy!”
“Đó, người ta hơn anh ở chỗ là người ta có chồng!”
Khương Lan cười hề hề.
Bùi Ngọc chỉ có thể bất lực. Lụm được một cô vợ là hủ nữ là để bị so sánh thế này à?
Anh không chịu thua, ngay lập tức đáp lại:
“Thế em có biết anh hơn bọn họ cái gì không?”
“Hơn cái gì?”
Anh cười gian, sờ tới mông cô.
“Tôi sờ được.”
----
Là anh sờ được cô hay cô sờ được anh=))
“Chồng em!”
Khương Lan cầm điện thoại hôn chùn chụt.
“Aaa, đẹp trai quá!”
“...”
Bùi Ngọc nhìn cô, vẻ mặt chỉ muốn nói hai từ: “Chịu chết.”
“Người ta đẹp trai, tử tế, tinh tế, kinh tế~ Em mê~”
Anh nhịn không nổi nữa, bực mình dùng tay che điện thoại cô.
“Nhưng mà không thực tế.”
“Trai 2D có gì mà mê? Em có sờ được không?”
Cả thư viện toàn mấy gã đàn ông trông mặt thì đểu đểu, cười thì gian gian, đã thế còn là nhân vật giả tưởng. Còn không có thực, càng không thể so với anh.
Bùi Ngọc thật không hiểu tại sao vợ mình lại mê mẩn mấy bức ảnh đó như thể là tư liệu quý giá như vậy.
Cô bĩu môi, “Em cần thời gian.”
“?”
“Để nói hết phải viết thành sớ dài trăm trang, hiểu chưa?”
Bùi Ngọc tức đến run, “Mấy tên người giấy ấy có gì hơn tôi?”
“Anh có chồng không?”
“Em bị điên à? Em là vợ tôi đấy!”
“Đó, người ta hơn anh ở chỗ là người ta có chồng!”
Khương Lan cười hề hề.
Bùi Ngọc chỉ có thể bất lực. Lụm được một cô vợ là hủ nữ là để bị so sánh thế này à?
Anh không chịu thua, ngay lập tức đáp lại:
“Thế em có biết anh hơn bọn họ cái gì không?”
“Hơn cái gì?”
Anh cười gian, sờ tới mông cô.
“Tôi sờ được.”
----
Là anh sờ được cô hay cô sờ được anh=))
“Thằng trong điện thoại em là ai?”
“Chồng em!”
Khương Lan cầm điện thoại hôn chùn chụt.
“Aaa, đẹp trai quá!”
“...”
Bùi Ngọc nhìn cô, vẻ mặt chỉ muốn nói hai từ: “Chịu chết.”
“Người ta đẹp trai, tử tế, tinh tế, kinh tế~ Em mê~”
Anh nhịn không nổi nữa, bực mình dùng tay che điện thoại cô.
“Nhưng mà không thực tế.”
“Trai 2D có gì mà mê? Em có sờ được không?”
Cả thư viện toàn mấy gã đàn ông trông mặt thì đểu đểu, cười thì gian gian, đã thế còn là nhân vật giả tưởng. Còn không có thực, càng không thể so với anh.
Bùi Ngọc thật không hiểu tại sao vợ mình lại mê mẩn mấy bức ảnh đó như thể là tư liệu quý giá như vậy.
Cô bĩu môi, “Em cần thời gian.”
“?”
“Để nói hết phải viết thành sớ dài trăm trang, hiểu chưa?”
Bùi Ngọc tức đến run, “Mấy tên người giấy ấy có gì hơn tôi?”
“Anh có chồng không?”
“Em bị điên à? Em là vợ tôi đấy!”
“Đó, người ta hơn anh ở chỗ là người ta có chồng!”
Khương Lan cười hề hề.
Bùi Ngọc chỉ có thể bất lực. Lụm được một cô vợ là hủ nữ là để bị so sánh thế này à?
Anh không chịu thua, ngay lập tức đáp lại:
“Thế em có biết anh hơn bọn họ cái gì không?”
“Hơn cái gì?”
Anh cười gian, sờ tới mông cô.
“Tôi sờ được.”
----
Là anh sờ được cô hay cô sờ được anh=))
0 Comments
0 Shares
1312 Views