"Chồng à? Anh có yêu em không? "
Đó là câu hỏi tôi nhận được vào mỗi tối trước khi đi ngủ của vợ mình.
Tôi phát chán khi ngày nào cô ấy cũng lặp đi lặp lại một câu nói, đến mức câu trả lời tưởng chừng không thể ngắn gọn hơn là "có" để làm hài lòng cô ấy tôi cũng không thể cất thành lời.
Hoặc... Một phần nào đó trong tôi không dám đối diện với chính mình để trả lời câu hỏi đó.
"Muộn rồi, em ngủ đi"
Tôi trả lời một cách lấp liếm rồi lập tức tắt đèn đi ngủ.
Không gian bị bóng tối nuốt chửng, dần dần đắm chìm vào sự yên tĩnh tới ngột ngạt. Tôi đợi khoảng 30 phút thì nghe thấy tiếng thở đều của vợ và không thấy vợ chở mình, chắc mẩm em đã ngủ rồi tôi mới lặng lẽ rút điện thoại ra nhăn tin với "cô ấy".
"Em ngủ chưa?"
"Em đang đợi anh, vợ anh ngủ chưa?"
"Cô ấy ngủ rồi, em đừng bận tâm làm gì"
"Chúng ta cứ vung trộm thế này mãi sao?"
"Em đừng lo, một tháng nữa cô ấy sẽ sinh con, khi ấy anh và em sẽ chính thức công khai"
....
....
....
Tôi và vợ tôi... Yêu nhau 8 năm, cưới nhau được hơn 1 năm. Tôi hơn em 8 tuổi, tôi quen em khi em là tiểu thư trong một gia đình quyền quý, còn tôi chỉ là thằng nhà nghèo xuất thân từ nhà nông lên thành phố học đại học. Tôi được thuê về để dạy gia sư môn toán cho em. Ngày đó, gia đình em cấm chúng tôi qua lại với nhau, nhưng em không quản ngại khó khăn để đến với tôi. Đó là thời kì gian khó nhất đời tôi, không tiền, hai bàn tay trắng đi lên, tôi thậm chí còn không mua nổi một bó hoa tặng em nhân dịp ngày phụ nữ, ngay cả hộp socola rẻ tiền nhất tặng em vào ngày valentine cũng không thể.... Ngày sinh nhật em, tôi cố gắng gom góp từng đồng tiền lương từ việc dạy kèm thêm để đưa em đi ăn. Vậy mà em còn từ chối, em chủ động mua đồ về nấu ăn cho tôi. Tôi nợ em một quãng thanh xuân tươi đẹp của người con gái, tôi không có tiền, thời gian cũng không... Tôi chỉ biết cắm mặt vào học và đi làm. Tôi biết em có rất nhiều cơ hội để đến với những người con trai khác để có một cuộc sống tốt hơn... Nhưng em lại từ chối hết và chọn tôi. Vì vậy tôi luôn tự nhủ phải cố gắng đến cùng để sau này em có một tương lai tốt đẹp.
Tôi thành công vào năm 27 tuổi, sự nghiệp càng lúc càng thăng tiến, dần dần tôi mua được nhà, mua được oto. Thế nhưng... Tình yêu tôi dành cho em càng lúc càng phai nhạt...
Tôi không biết tình cảm của mình và em đã rạn nứt từ khi nào, chỉ biết tôi cầu hôn em chỉ vì hai từ "trách nhiệm".
Còn em, em vẫn yêu tôi, tình cảm của em không hề vơi đi... Khi nhìn vào đôi mắt em, nó vẫn chứa chan tình cảm như những ngày đầu tiên chúng tôi yêu nhau. Tôi luôn tự hỏi, tại sao em vẫn duy trì được tình yêu của mình, khi mà thời đó, mỗi ngày tôi chỉ nhắn cho em hai tin, "chào buổi sáng" và "chúc em ngủ ngon". Có lúc tôi đặt mình vào vị trí của em, nếu tôi là em tôi đã bỏ quách đi một thằng đàn ông như tôi, tại sao? Em có nhiều người đàn ông tuyệt vời như vậy, tại sao lại là tôi cơ chứ? Nhưng tôi không thể phủ nhận... Nếu ngày ấy, em không cố gắng để đến với tôi, có lẽ "tôi" của ngày hôm nay sẽ không được sinh ra...
Tôi đã hỏi em vì sao em vẫn yêu tôi, em lắc lư cái đầu nhỏ bé của mình và trả lời
"Có lẽ vì anh không buông tay chăng?"
Em nói vậy rồi cười thật nhí nhảnh. Em luôn trả lời một cách khó hiểu và hồn nhiên như vậy... Hoặc là do tôi chưa hiểu hết con người của em.
Tôi đã suy nghĩ về lý do tại sao tôi chán em... Là do thời gian tôi dành cho em không nhiều? Hay bởi vì vây quanh tôi có quá nhiều cô gái nóng bỏng? Tôi không biết...
Nhưng điều mà tôi chắc chắn.... Đó là tôi là một gã tồi!
Tôi quen Anh Thư trước một năm em và tôi cưới nhau, cô ấy là thư ký của tôi. Thân hình và khuôn mặt của Thư là một thứ độc dược. Khác với vợ tôi, cô ấy mang một vẻ đẹp quyến rũ, thông minh và trưởng thành...
Cô ấy luôn biết cách khiến một người đàn ông như tôi cảm thấy hứng thú. Từ công việc cho tới chuyện "trên giường", cô ấy luôn hoàn thành nó một cách hoàn hảo.
Tôi và Thư đã vượt quá giới hạn trước ngày đẹp nhất của đời em...
Em không hề hay biết chuyện gì, em ở nhà, giống như con mèo nhỏ của tôi, em ngoan ngoãn và không đòi hỏi. Em làm tất cả việc nhà, luôn chờ đợi tôi về để cùng ăn bữa cơm gia đình... Dù cho, tôi ít khi ăn cơm cùng em!
________
"Chồng à, hôm nay anh về nhà ăn cơm nhé?"
Em kiễng chân, vừa thắt caravat cho tôi vừa nói.
Tôi nhìn vào đôi mắt trong sáng của em, tôi biết ở trong đó nhiêu là tình cảm có bao nhiêu là hy vọng dành cho tôi...
"Xin lỗi, tối nay anh có một cuộc họp quan trọng, em ăn cơm sớm rồi đi ngủ đi nhé, không phải đợi anh đâu"
Đôi mắt của em... Nó lại buồn rồi...
"Vâng... Em hiểu rồi!"
Tôi lạnh lùng lướt qua em, cầm lấy xấp tài liệu rồi nhanh chóng rời đi... Bỏ lại em trong căn nhà trống vắng tới lạnh lẽo...
Tối nay là sinh nhật của Anh Thư... Xin lỗi em...
Và... Tôi cũng đã quên mất điều quan trọng... Hôm nay cũng là sinh nhật em!
Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
"Chồng à? Anh có yêu em không? " Đó là câu hỏi tôi nhận được vào mỗi tối trước khi đi ngủ của vợ mình. Tôi phát chán khi ngày nào cô ấy cũng lặp đi lặp lại một câu nói, đến mức câu trả lời tưởng chừng không thể ngắn gọn hơn là "có" để làm hài lòng cô ấy tôi cũng không thể cất thành lời. Hoặc... Một phần nào đó trong tôi không dám đối diện với chính mình để trả lời câu hỏi đó. "Muộn rồi, em ngủ đi" Tôi trả lời một cách lấp liếm rồi lập tức tắt đèn đi ngủ. Không gian bị bóng tối nuốt chửng, dần dần đắm chìm vào sự yên tĩnh tới ngột ngạt. Tôi đợi khoảng 30 phút thì nghe thấy tiếng thở đều của vợ và không thấy vợ chở mình, chắc mẩm em đã ngủ rồi tôi mới lặng lẽ rút điện thoại ra nhăn tin với "cô ấy". "Em ngủ chưa?" "Em đang đợi anh, vợ anh ngủ chưa?" "Cô ấy ngủ rồi, em đừng bận tâm làm gì" "Chúng ta cứ vung trộm thế này mãi sao?" "Em đừng lo, một tháng nữa cô ấy sẽ sinh con, khi ấy anh và em sẽ chính thức công khai" .... .... .... Tôi và vợ tôi... Yêu nhau 8 năm, cưới nhau được hơn 1 năm. Tôi hơn em 8 tuổi, tôi quen em khi em là tiểu thư trong một gia đình quyền quý, còn tôi chỉ là thằng nhà nghèo xuất thân từ nhà nông lên thành phố học đại học. Tôi được thuê về để dạy gia sư môn toán cho em. Ngày đó, gia đình em cấm chúng tôi qua lại với nhau, nhưng em không quản ngại khó khăn để đến với tôi. Đó là thời kì gian khó nhất đời tôi, không tiền, hai bàn tay trắng đi lên, tôi thậm chí còn không mua nổi một bó hoa tặng em nhân dịp ngày phụ nữ, ngay cả hộp socola rẻ tiền nhất tặng em vào ngày valentine cũng không thể.... Ngày sinh nhật em, tôi cố gắng gom góp từng đồng tiền lương từ việc dạy kèm thêm để đưa em đi ăn. Vậy mà em còn từ chối, em chủ động mua đồ về nấu ăn cho tôi. Tôi nợ em một quãng thanh xuân tươi đẹp của người con gái, tôi không có tiền, thời gian cũng không... Tôi chỉ biết cắm mặt vào học và đi làm. Tôi biết em có rất nhiều cơ hội để đến với những người con trai khác để có một cuộc sống tốt hơn... Nhưng em lại từ chối hết và chọn tôi. Vì vậy tôi luôn tự nhủ phải cố gắng đến cùng để sau này em có một tương lai tốt đẹp. Tôi thành công vào năm 27 tuổi, sự nghiệp càng lúc càng thăng tiến, dần dần tôi mua được nhà, mua được oto. Thế nhưng... Tình yêu tôi dành cho em càng lúc càng phai nhạt... Tôi không biết tình cảm của mình và em đã rạn nứt từ khi nào, chỉ biết tôi cầu hôn em chỉ vì hai từ "trách nhiệm". Còn em, em vẫn yêu tôi, tình cảm của em không hề vơi đi... Khi nhìn vào đôi mắt em, nó vẫn chứa chan tình cảm như những ngày đầu tiên chúng tôi yêu nhau. Tôi luôn tự hỏi, tại sao em vẫn duy trì được tình yêu của mình, khi mà thời đó, mỗi ngày tôi chỉ nhắn cho em hai tin, "chào buổi sáng" và "chúc em ngủ ngon". Có lúc tôi đặt mình vào vị trí của em, nếu tôi là em tôi đã bỏ quách đi một thằng đàn ông như tôi, tại sao? Em có nhiều người đàn ông tuyệt vời như vậy, tại sao lại là tôi cơ chứ? Nhưng tôi không thể phủ nhận... Nếu ngày ấy, em không cố gắng để đến với tôi, có lẽ "tôi" của ngày hôm nay sẽ không được sinh ra... Tôi đã hỏi em vì sao em vẫn yêu tôi, em lắc lư cái đầu nhỏ bé của mình và trả lời "Có lẽ vì anh không buông tay chăng?" Em nói vậy rồi cười thật nhí nhảnh. Em luôn trả lời một cách khó hiểu và hồn nhiên như vậy... Hoặc là do tôi chưa hiểu hết con người của em. Tôi đã suy nghĩ về lý do tại sao tôi chán em... Là do thời gian tôi dành cho em không nhiều? Hay bởi vì vây quanh tôi có quá nhiều cô gái nóng bỏng? Tôi không biết... Nhưng điều mà tôi chắc chắn.... Đó là tôi là một gã tồi! Tôi quen Anh Thư trước một năm em và tôi cưới nhau, cô ấy là thư ký của tôi. Thân hình và khuôn mặt của Thư là một thứ độc dược. Khác với vợ tôi, cô ấy mang một vẻ đẹp quyến rũ, thông minh và trưởng thành... Cô ấy luôn biết cách khiến một người đàn ông như tôi cảm thấy hứng thú. Từ công việc cho tới chuyện "trên giường", cô ấy luôn hoàn thành nó một cách hoàn hảo. Tôi và Thư đã vượt quá giới hạn trước ngày đẹp nhất của đời em... Em không hề hay biết chuyện gì, em ở nhà, giống như con mèo nhỏ của tôi, em ngoan ngoãn và không đòi hỏi. Em làm tất cả việc nhà, luôn chờ đợi tôi về để cùng ăn bữa cơm gia đình... Dù cho, tôi ít khi ăn cơm cùng em! ________ "Chồng à, hôm nay anh về nhà ăn cơm nhé?" Em kiễng chân, vừa thắt caravat cho tôi vừa nói. Tôi nhìn vào đôi mắt trong sáng của em, tôi biết ở trong đó nhiêu là tình cảm có bao nhiêu là hy vọng dành cho tôi... "Xin lỗi, tối nay anh có một cuộc họp quan trọng, em ăn cơm sớm rồi đi ngủ đi nhé, không phải đợi anh đâu" Đôi mắt của em... Nó lại buồn rồi... "Vâng... Em hiểu rồi!" Tôi lạnh lùng lướt qua em, cầm lấy xấp tài liệu rồi nhanh chóng rời đi... Bỏ lại em trong căn nhà trống vắng tới lạnh lẽo... Tối nay là sinh nhật của Anh Thư... Xin lỗi em... Và... Tôi cũng đã quên mất điều quan trọng... Hôm nay cũng là sinh nhật em! Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
Like
Love
2
0 Reacties 0 aandelen 1709 Views
Sponsor

Máy Chấm Công Vân Tay Màn Hình LCD 2.4 inch Hikvision DS-K1A8503F

Máy Chấm Công Vân Tay Màn Hình LCD 2.4 inch Hikvision DS-K1A8503F Chấm công bằng vân tay Màn hình LCD 2.4 inch Quản lý 1.000...