"Ư....anh....em khó chịu...."
Chu An Dĩnh cảm thấy toàn thân đều khô nóng, hai tay vì bị trói chặt trên thành giường nên không thể cử động để tự an ủi bản thân.
Trong mơ màng, cô nhận ra người đàn ông kia đang tiến gần về phía mình, môi anh ta nhếch lên thành một đường cong nhàn nhạt. Nhìn mê người nhưng cũng nguy hiểm bội phần.
Đó là Chu Vĩnh Thành, anh trai cô. Hoặc là nói, cô và anh ấy không có quan hệ huyết thống, năm bốn tuổi cô được nhà họ Chu nhận nuôi. Người anh trai này hơn cô tám tuổi, là một người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng nội tâm lại âm u đến đáng sợ.
Cô vẫn nhớ, ngày đầu tiên cô bước chân vào nhà họ Chu, người anh này nhìn cô bằng ánh mắt của loài sói, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô, khiến cô lạnh run người. Rồi năm bảy tuổi, một cảnh tượng máu me tới kinh hoàng dọa cô đến mức đến giờ vẫn còn ghi nhớ từng chi tiết.
Chu Vĩnh Thành dùng dao đâm liên tục lên cánh tay phải của mình, máu tươi chảy thành vũng trên sàn, những vết thương trên tay có thể nhìn thấy được xương trắng. Mắt anh hằn lên những tia máu, môi bị cắn tới rách da.
Cô bé hoảng sợ ngã ngồi xuống đất, ba mẹ nuôi liền tới ngăn anh lại, một người giữ dao, một người ôm chầm lấy anh. Bác quản gia run run gọi xe kêu người làm chuẩn bị xe tới bệnh viện.
Trước khi đi, anh ấy nắm lấy một lọn tóc của Chu An Dĩnh, nói với dọng thều thào.
"Đừng rời khỏi anh."
Rồi sau đó, anh bị đưa ra nước ngoài để điều trị tâm lí, nghe nói tay phải của anh không còn nhanh nhạy như trước nữa, anh bắt buộc phải học viết bằng tay trái.
Anh cứ đi biền biệt mười một năm, không một tin tức gửi về nhà, như thể anh đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Đến năm anh về cô đã mười chín tuổi, ngày gặp nhau của hai người vô cùng lúng túng. Hoặc có lẽ chỉ có mình cô thấy lạ lẫm, cô thấy anh vẫn mang khuôn mặt lạnh nhạt như thường.
Anh kính cô một ly rượu.
"Sao, không chúc mừng anh về nước à?"
Cô nhăn mi, rồi cũng cười cười uống hết ly rượu anh đưa. Chỉ có điều, khi cô uống xong, trời đất bỗng nhiên tối sầm, rồi cô không biết gì nữa.
Đến khi tỉnh lại thì đã thấy mình bị trói trên giường, quần áo đã bị cởi từ lúc nào, chỉ còn sót bộ nội y. Chu Vĩnh Thành ngồi bên cạnh cô, vuốt ve từng tấc da tấc thịt trên người cô.
Chu An Dĩnh hoảng sợ.
"Anh....làm gì vậy."
"Làm em mang thai con của anh, như vậy em mới không thể chạy."
"Ư....anh....em khó chịu...." Chu An Dĩnh cảm thấy toàn thân đều khô nóng, hai tay vì bị trói chặt trên thành giường nên không thể cử động để tự an ủi bản thân. Trong mơ màng, cô nhận ra người đàn ông kia đang tiến gần về phía mình, môi anh ta nhếch lên thành một đường cong nhàn nhạt. Nhìn mê người nhưng cũng nguy hiểm bội phần. Đó là Chu Vĩnh Thành, anh trai cô. Hoặc là nói, cô và anh ấy không có quan hệ huyết thống, năm bốn tuổi cô được nhà họ Chu nhận nuôi. Người anh trai này hơn cô tám tuổi, là một người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng nội tâm lại âm u đến đáng sợ. Cô vẫn nhớ, ngày đầu tiên cô bước chân vào nhà họ Chu, người anh này nhìn cô bằng ánh mắt của loài sói, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô, khiến cô lạnh run người. Rồi năm bảy tuổi, một cảnh tượng máu me tới kinh hoàng dọa cô đến mức đến giờ vẫn còn ghi nhớ từng chi tiết. Chu Vĩnh Thành dùng dao đâm liên tục lên cánh tay phải của mình, máu tươi chảy thành vũng trên sàn, những vết thương trên tay có thể nhìn thấy được xương trắng. Mắt anh hằn lên những tia máu, môi bị cắn tới rách da. Cô bé hoảng sợ ngã ngồi xuống đất, ba mẹ nuôi liền tới ngăn anh lại, một người giữ dao, một người ôm chầm lấy anh. Bác quản gia run run gọi xe kêu người làm chuẩn bị xe tới bệnh viện. Trước khi đi, anh ấy nắm lấy một lọn tóc của Chu An Dĩnh, nói với dọng thều thào. "Đừng rời khỏi anh." Rồi sau đó, anh bị đưa ra nước ngoài để điều trị tâm lí, nghe nói tay phải của anh không còn nhanh nhạy như trước nữa, anh bắt buộc phải học viết bằng tay trái. Anh cứ đi biền biệt mười một năm, không một tin tức gửi về nhà, như thể anh đã bốc hơi khỏi nhân gian. Đến năm anh về cô đã mười chín tuổi, ngày gặp nhau của hai người vô cùng lúng túng. Hoặc có lẽ chỉ có mình cô thấy lạ lẫm, cô thấy anh vẫn mang khuôn mặt lạnh nhạt như thường. Anh kính cô một ly rượu. "Sao, không chúc mừng anh về nước à?" Cô nhăn mi, rồi cũng cười cười uống hết ly rượu anh đưa. Chỉ có điều, khi cô uống xong, trời đất bỗng nhiên tối sầm, rồi cô không biết gì nữa. Đến khi tỉnh lại thì đã thấy mình bị trói trên giường, quần áo đã bị cởi từ lúc nào, chỉ còn sót bộ nội y. Chu Vĩnh Thành ngồi bên cạnh cô, vuốt ve từng tấc da tấc thịt trên người cô. Chu An Dĩnh hoảng sợ. "Anh....làm gì vậy." "Làm em mang thai con của anh, như vậy em mới không thể chạy."
Like
Love
Yay
3
0 Comments 0 Shares 1793 Views
Sponsored

Đầu đọc độc lập kiểm soát cửa ra vào thẻ từ Rfid tần số 125Khz

Thông số kỹ thuật sản phẩm: Dung lượng người dùng: 1000 thẻ người dùng Kích thước: 120mmx78mm × 22mm (L × W × H) Tần số làm việc: 125KHz hoặc...