• “Thẩm Hàn Phong, thả tôi ra!”
    Thẩm Thư gào lên trong vô vọng. Cả người vô lực bị ép xuống ghế.
    Thẩm Hàn Phong giữ chặt gáy ép cô ngửa cổ, đón nhận nụ hôn cuồng bạo của hắn. Hắn dùng dây thừng trói chặt cô vào ghế, tham lam xâm chiếm cơ thể cô.
    Một người ra sức vùng vẫy, một kẻ điên cuồng cưỡng đoạt. Căn nhà nhỏ phút chốc nhuốm đầy Dụς ∀ọηg mãnh liệt.
    ….
    1 tuần trước…
    "Bíp bíp bíp."
    "Lập tức phong toả hiện trường."
    "Kiểm soát tất cả những người ra vào, phát hiện kẻ khả nghi lập tức bắt giữ."
    Lực lượng cảnh sát cùng lúc tuồn ra khỏi xe ô tô. Tiếng còi hú của xe cứu thương, còi tín hiệu của xe cảnh sát náo động cả toà chung cư. Dây phân cách nhanh chóng được giăng kín. Toàn bộ người ra vào đều bị cảnh sát kiểm soát nghiêm ngặt. Mọi thứ dường như đang rơi vào trạng thái toán loạn.
    "Đội trưởng, bảo vệ nói chung cư bị cắt điện từ đêm qua."
    "Đội trưởng, phát hiện giấu giày và một con dao ở hiện trường."
    Máu lênh láng trên sàn nhà, thuỷ tinh vỡ vụn, bắn tung toé khắp nơi, đồ đạc trong phòng đều bị đập vỡ. Cô gái nằm trên vũng máu bị Gi*t rất thảm hại.
    "Gáy nạn nhân bị đâm thủng, từ иgự¢ xuống bụng bị rạch một đường dài, có bốn mươi hai mảnh thuỷ tinh cắm vào vết rạch, hai mắt bị đạn bắn thủng, nạn nhân ૮ɦếƭ trong trạng thái cơ thể đã cạn kiệt máu."
    Hàng loạt những báo cáo được gửi đến văn phòng làm việc của tổ chuyên án. Người báo án là Thẩm Thư, một thành viên ưu tú của tổ chuyên án và là người thân cận nhất với nạn nhân. Cô là người thường xuyên đón đưa Tư Hạ đi làm, chăm sóc Tư Hạ như một người chị em ruột thịt.
    Sáng nay, như thường lệ, cô vẫn đến đón người đồng nghiệp này, nhưng khi mở cửa ra, cô ấy đã ૮ɦếƭ giữa vũng máu đỏ lênh láng trên sàn.
    "Đưa Thẩm Thư vào phòng thẩm vấn!"
    Mệnh lệnh đanh thép từ cấp trên truyền xuống, không một ai dám chậm trễ, chuẩn bị bộ đàm, máy tính giám sát và lực lượng nhận thông tin điều tra.
    Phòng thẩm vấn mở ra, Thẩm Thư với dáng vẻ băng lãnh, đôi mắt lặng như mặt hồ không gợn sóng, cả người toát ra phong thái uy nghiêm vốn có của một viên cảnh sát.
    Tổ trưởng đích thân đến thẩm vấn cô, anh ta đã ngồi nghiêm nghị trước bàn thẩm vấn, chờ cô ổn định vị trí.
    Cả tổ chuyên án căng như dây đàn, ai nấy đều tập trung hết mức vào nhiệm vụ được giao.
    "Cô có mặt ở hiện trường vào lúc mấy giờ?"
    "6 giờ 30 phút sáng nay."
    Tổ trưởng liếc nhìn thông tin bác sĩ mổ tử thi gửi đến, ông ta cũng xác định thời gian tử vong của nạn nhân là vào khoảng sáu giờ.
    "Đó là nhà riêng của nạn nhân, tại sao cô vào được?"
    "Tôi có chìa khoá nhà của cô ấy, lần nào đến, đều là tôi mở cửa đi vào."
    Viên cảnh sát ở bên ngoài nhìn nhau, lập tức truyền thông tin cho đồng nghiệp. Giám sát chặt chẽ tình hình sửa chữa hệ thống điện của toà chung cư, điều tra camera ở chung cư nơi có căn hộ của Thẩm Thư để xác định thời điểm cô rời nhà vào sáng nay.
    Tổ trưởng đưa ra hàng loạt những câu hỏi giúp ích cho việc điều tra, liên tiếp ghi chép thông tin vào cuốn sổ. Thẩm Thư trước sau vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, bình tĩnh phối hợp trả lời.
    Tổ trưởng nhìn thẳng vào mắt cô, đưa ra câu hỏi cuối cùng: "Cô là người đầu tiên có mặt ở hiện trường, vậy vị trí nào của nạn nhân chảy nhiều máu nhất?"
    Bàn tay để dưới gầm bàn của Thẩm Thư hơi siết lại. Tuy cô là người xuất hiện đầu tiên tại hiện trường, nhưng cô không làm xê dịch và cũng không động chạm đến bất cứ vị trí nào của hiện trường. Về quan sát tổng thể, cô chỉ có thể xác định được thi thể Tư Hạ bị rạch một đường theo chiều dọc từ cổ xuống bụng. Hai mắt bị thương.
    Cho đến khi đồng nghiệp của cô đến, động chạm vào thi thể để khám nghiệm thì cô mới biết phần gáy của Tư Hạ đã bị đâm thủng. Mắt bị hai viên đạn găm sâu. Còn đường thẳng trên da thịt thì đã hiện hữu quá rõ, nhìn qua cũng có thể phát hiện được.
    Nếu cô tham lam muốn thể hiện thực lực giỏi giang của bản thân bằng cách qua quan sát để phân tích thật bài bản tổn thương mà nạn nhân gặp phải, rằng vùng gáy bị chảy máu nhiều nhất, cô chắc chắn sẽ bị tổ trưởng bắt thóp. Vì vùng chảy máu nhiều nhất chính là vùng đầu tiên bị hung thủ tổn hại. Và vì sao cô khẳng định được đó là vị trí bị tổn hại đầu tiên. Chẳng lẽ, cô là hung thủ sao? Câu hỏi này là một cái bẫy.
    "Tôi đã báo án ngay sau khi có mặt tại hiện trường, tôi không tiếp cận thi thể nạn nhân nên không có thu thập gì?"
    Mí mắt tổ trưởng cụp xuống, cô hoàn toàn có đủ chuyên môn để qua khỏi những câu hỏi mánh khoé này, kể cả cô có là hung thủ đi chăng nữa, cô cũng biết cách để không bị cảnh sát phát hiện ra sơ hở.
    "Thẩm Thư, cô chính thức được đưa vào danh sách kẻ tình nghi."
    Tổ trưởng viết một vài thông tin gì đó vào cuốn sổ rồi cho phép cô ra ngoài. Lúc này, đối diện với đồng nghiệp chỉ còn là sự lãnh đạm và xa cách. Đây là tổ chuyên án, kể cả cô có là đồng nghiệp, bạn bè thân cận với bọn họ thì lúc này, cô vẫn bị đẩy vào quy trình điều tra vụ án với cái mác ‘kẻ tình nghi’. Ở đây không có sự dung túng, chỉ có khắt khe và công bằng.
    Cô đứng trước cửa toà án, lạnh lùng gọi đi một cuộc điện thoại: "Tư Nhã, cậu về nước đi, Tư Hạ qua đời rồi."
    Cô để lại đúng một câu ngắn gọn rồi phóng xe rời khỏi toà án. Trời chập tối, cô đỗ xe trước một toà dinh thự nguy nga, to lớn, có diện tích khoảng chừng bằng một khu nghỉ dưỡng cao cấp.
    Giúp việc xếp hàng dài từ ngoài cửa vào tận phòng khách, cung kính cúi đầu chào cô: "Chào nhị tiểu thư."
    Cô hờ hững liếc nhìn vài giây, rồi dừng lại, lạnh lùng buông một câu hỏi: "Thẩm Hàn Phong về chưa?"
    "Thưa tiểu thư, thiếu gia chưa đi làm về ạ."
    Mí mắt cô hơi cụp xuống rồi trở về trạng thái bình thường, không thèm đếm xỉa đến người nào nữa, cứ thế đi lên phòng riêng.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    “Thẩm Hàn Phong, thả tôi ra!” Thẩm Thư gào lên trong vô vọng. Cả người vô lực bị ép xuống ghế. Thẩm Hàn Phong giữ chặt gáy ép cô ngửa cổ, đón nhận nụ hôn cuồng bạo của hắn. Hắn dùng dây thừng trói chặt cô vào ghế, tham lam xâm chiếm cơ thể cô. Một người ra sức vùng vẫy, một kẻ điên cuồng cưỡng đoạt. Căn nhà nhỏ phút chốc nhuốm đầy Dụς ∀ọηg mãnh liệt. …. 1 tuần trước… "Bíp bíp bíp." "Lập tức phong toả hiện trường." "Kiểm soát tất cả những người ra vào, phát hiện kẻ khả nghi lập tức bắt giữ." Lực lượng cảnh sát cùng lúc tuồn ra khỏi xe ô tô. Tiếng còi hú của xe cứu thương, còi tín hiệu của xe cảnh sát náo động cả toà chung cư. Dây phân cách nhanh chóng được giăng kín. Toàn bộ người ra vào đều bị cảnh sát kiểm soát nghiêm ngặt. Mọi thứ dường như đang rơi vào trạng thái toán loạn. "Đội trưởng, bảo vệ nói chung cư bị cắt điện từ đêm qua." "Đội trưởng, phát hiện giấu giày và một con dao ở hiện trường." Máu lênh láng trên sàn nhà, thuỷ tinh vỡ vụn, bắn tung toé khắp nơi, đồ đạc trong phòng đều bị đập vỡ. Cô gái nằm trên vũng máu bị Gi*t rất thảm hại. "Gáy nạn nhân bị đâm thủng, từ иgự¢ xuống bụng bị rạch một đường dài, có bốn mươi hai mảnh thuỷ tinh cắm vào vết rạch, hai mắt bị đạn bắn thủng, nạn nhân ૮ɦếƭ trong trạng thái cơ thể đã cạn kiệt máu." Hàng loạt những báo cáo được gửi đến văn phòng làm việc của tổ chuyên án. Người báo án là Thẩm Thư, một thành viên ưu tú của tổ chuyên án và là người thân cận nhất với nạn nhân. Cô là người thường xuyên đón đưa Tư Hạ đi làm, chăm sóc Tư Hạ như một người chị em ruột thịt. Sáng nay, như thường lệ, cô vẫn đến đón người đồng nghiệp này, nhưng khi mở cửa ra, cô ấy đã ૮ɦếƭ giữa vũng máu đỏ lênh láng trên sàn. "Đưa Thẩm Thư vào phòng thẩm vấn!" Mệnh lệnh đanh thép từ cấp trên truyền xuống, không một ai dám chậm trễ, chuẩn bị bộ đàm, máy tính giám sát và lực lượng nhận thông tin điều tra. Phòng thẩm vấn mở ra, Thẩm Thư với dáng vẻ băng lãnh, đôi mắt lặng như mặt hồ không gợn sóng, cả người toát ra phong thái uy nghiêm vốn có của một viên cảnh sát. Tổ trưởng đích thân đến thẩm vấn cô, anh ta đã ngồi nghiêm nghị trước bàn thẩm vấn, chờ cô ổn định vị trí. Cả tổ chuyên án căng như dây đàn, ai nấy đều tập trung hết mức vào nhiệm vụ được giao. "Cô có mặt ở hiện trường vào lúc mấy giờ?" "6 giờ 30 phút sáng nay." Tổ trưởng liếc nhìn thông tin bác sĩ mổ tử thi gửi đến, ông ta cũng xác định thời gian tử vong của nạn nhân là vào khoảng sáu giờ. "Đó là nhà riêng của nạn nhân, tại sao cô vào được?" "Tôi có chìa khoá nhà của cô ấy, lần nào đến, đều là tôi mở cửa đi vào." Viên cảnh sát ở bên ngoài nhìn nhau, lập tức truyền thông tin cho đồng nghiệp. Giám sát chặt chẽ tình hình sửa chữa hệ thống điện của toà chung cư, điều tra camera ở chung cư nơi có căn hộ của Thẩm Thư để xác định thời điểm cô rời nhà vào sáng nay. Tổ trưởng đưa ra hàng loạt những câu hỏi giúp ích cho việc điều tra, liên tiếp ghi chép thông tin vào cuốn sổ. Thẩm Thư trước sau vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, bình tĩnh phối hợp trả lời. Tổ trưởng nhìn thẳng vào mắt cô, đưa ra câu hỏi cuối cùng: "Cô là người đầu tiên có mặt ở hiện trường, vậy vị trí nào của nạn nhân chảy nhiều máu nhất?" Bàn tay để dưới gầm bàn của Thẩm Thư hơi siết lại. Tuy cô là người xuất hiện đầu tiên tại hiện trường, nhưng cô không làm xê dịch và cũng không động chạm đến bất cứ vị trí nào của hiện trường. Về quan sát tổng thể, cô chỉ có thể xác định được thi thể Tư Hạ bị rạch một đường theo chiều dọc từ cổ xuống bụng. Hai mắt bị thương. Cho đến khi đồng nghiệp của cô đến, động chạm vào thi thể để khám nghiệm thì cô mới biết phần gáy của Tư Hạ đã bị đâm thủng. Mắt bị hai viên đạn găm sâu. Còn đường thẳng trên da thịt thì đã hiện hữu quá rõ, nhìn qua cũng có thể phát hiện được. Nếu cô tham lam muốn thể hiện thực lực giỏi giang của bản thân bằng cách qua quan sát để phân tích thật bài bản tổn thương mà nạn nhân gặp phải, rằng vùng gáy bị chảy máu nhiều nhất, cô chắc chắn sẽ bị tổ trưởng bắt thóp. Vì vùng chảy máu nhiều nhất chính là vùng đầu tiên bị hung thủ tổn hại. Và vì sao cô khẳng định được đó là vị trí bị tổn hại đầu tiên. Chẳng lẽ, cô là hung thủ sao? Câu hỏi này là một cái bẫy. "Tôi đã báo án ngay sau khi có mặt tại hiện trường, tôi không tiếp cận thi thể nạn nhân nên không có thu thập gì?" Mí mắt tổ trưởng cụp xuống, cô hoàn toàn có đủ chuyên môn để qua khỏi những câu hỏi mánh khoé này, kể cả cô có là hung thủ đi chăng nữa, cô cũng biết cách để không bị cảnh sát phát hiện ra sơ hở. "Thẩm Thư, cô chính thức được đưa vào danh sách kẻ tình nghi." Tổ trưởng viết một vài thông tin gì đó vào cuốn sổ rồi cho phép cô ra ngoài. Lúc này, đối diện với đồng nghiệp chỉ còn là sự lãnh đạm và xa cách. Đây là tổ chuyên án, kể cả cô có là đồng nghiệp, bạn bè thân cận với bọn họ thì lúc này, cô vẫn bị đẩy vào quy trình điều tra vụ án với cái mác ‘kẻ tình nghi’. Ở đây không có sự dung túng, chỉ có khắt khe và công bằng. Cô đứng trước cửa toà án, lạnh lùng gọi đi một cuộc điện thoại: "Tư Nhã, cậu về nước đi, Tư Hạ qua đời rồi." Cô để lại đúng một câu ngắn gọn rồi phóng xe rời khỏi toà án. Trời chập tối, cô đỗ xe trước một toà dinh thự nguy nga, to lớn, có diện tích khoảng chừng bằng một khu nghỉ dưỡng cao cấp. Giúp việc xếp hàng dài từ ngoài cửa vào tận phòng khách, cung kính cúi đầu chào cô: "Chào nhị tiểu thư." Cô hờ hững liếc nhìn vài giây, rồi dừng lại, lạnh lùng buông một câu hỏi: "Thẩm Hàn Phong về chưa?" "Thưa tiểu thư, thiếu gia chưa đi làm về ạ." Mí mắt cô hơi cụp xuống rồi trở về trạng thái bình thường, không thèm đếm xỉa đến người nào nữa, cứ thế đi lên phòng riêng. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 3935 Views
  • "Muốn tôi cứu công ty ba em? "
    Bạch Ly cắn môi:
    " Đúng"
    Khải Vũ tựa tiếu phi tiếu, cô gái này đúng là không biết nặng nhẹ. Đến nhờ vả lại dùng thái độ này nói chuyện với anh. Bạch Ly liếc nhìn anh:
    " Anh nhìn tôi làm gì? "
    Khải Vũ gấp hồ sơ trong tay lại:
    " Tôi đang nghĩ em dựa vào cái gì mà đến đây đòi tôi giúp em? "
    Bạch Ly mí môi cũng phải anh và cô vốn không quen biết, cô đến đây nhờ vả làm gì chứ. Bất quá cô tự mình nghĩ ra cách kiếm tiền có khi còn tốt hơn. Bạch Ly đứng dậy, cúi đầu chào anh rồi rời đi. Khải Vũ thoáng cau mày:
    " Tôi sẽ giúp nếu.."
    Bạch Ly xoay người nhìn anh:
    " Chỉ cần anh chịu giúp bấy cứ điều gì tôi cũng đồng ý. "
    Khải Vũ cười lạnh:
    " kể cả ngủ với tôi một đêm?"
    Bạch Ly cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, anh nói như vậy khác gì cô đang bán thân chứ. Nhưng nếu không có tiền ba cô sẽ phải vào tù. Cô thở dài. Bỏ đi, anh chắc chắn là đang trêu cô. Bạch Ly xoay người tiếp tục bước đi, anh trầm giọng:
    " 10 tỷ?."
    Bạch Ly đứng tại chỗ ngay tức khắc. Đó là số tiền mà ba cô cần để vực dậy công ty thoát khỏi tù tội. Cô cắn môi:
    " Được "
    * * *
    * *
    *
    Anh là tổng giám đốc công ty Khải Vận - một trong top 10 công ty vận tải lớn nhất Bắc Kinh , anh nổi tiếng nhiều thủ đoạn, độc tài tàn nhẫn. Thứ anh đã muốn thì chắc chắn sẽ không có cơ hội rời khỏi tầm tay.
    Cô tên Bạch Ly, sinh viên năm ba - đồng thời cũng là con cưng của khoa thiết kế thời trang. Tính từ sau khi ba mẹ Bạch Ly li hôn, cô rời khỏi nhà đi theo mẹ đã được một thời gian khá dài. Cô thỉnh thoảng hay mua báo kinh tế tư nhân để đọc tin tức về ba cô. Hôm nay cũng vậy, như thường lệ cô ngồi ăn sáng và đọc báo, Bạch Ly vừa hạ mắt đã thấy dòng chữ " BẠCH THỊ TRÊN BỜ VỰC PHÁ SẢN, KHẢI VẬN CÓ Ý ĐỊNH THU MUA CỔ PHẦN BẠCH THỊ " hình ảnh ba cô rầu rĩ thoáng hiện lên trước mắt. Bạch Ly vội vàng nhấc máy lên gọi cho ba:
    Đầu dây bên kia đáp lại bằng giọng khàn khàn:
    " A Ly "
    Cô gọi nhỏ:
    " Ba "
    Bạch Tô Nghe giọng con gái sốt sắng như vậy ông đoán có lẽ cô đã đọc báo sáng nay rồi. Ông cười nhỏ:
    " Đừng lo, ba không sao đâu. "
    Bạch Ly hạ giọng, tuy ba không nói nhưng cô biết rõ ông đang như thế nào:
    " Ba đừng giấu con "
    Ông nén thở mạnh:
    " Ba nói thật, ba đang tới tìm Khải Vũ. Cậu ta nhất định sẽ giúp ba thôi.. "
    Cô đáp lại vâng, sau đó nói thêm vài câu với ba mới cúp máy. Đây là thứ tình cảm mang tên huyết thống, dù có cách xa bao nhiêu cũng không thể chối bỏ được. Bạch Ly gõ tên Khải Vũ- Khải Vận trên máy tính, thông tin mới nhất về anh rất nhanh hiện lên.
    " Khải Vũ - giám đốc trẻ thành đạt 32 tuổi, nội trong năm nay đã " hô biến " hai công ty Dyan, B trên bờ vực phá sản trở thành hai chi nhánh con phát đạt nhất trong các chi nhánh Khải Vận..... "
    Trên vài trang báo anh được viết như một trạng nguyên kinh tế, nhưng cũng có vài mặt báo nói anh thủ đoạn, tàn nhẫn, ép người. Khải Vũ không hề phủ nhận, vậy thì chắc là đúng rồi. Bạch Ly cắn môi loại người giảo hoạt này sẽ cứu Bạch Thị cho ba cô sao? Không được, cô phải đến xem tình hình ba cô.
    Trùng hợp cô đến cũng là lúc ba cô vừa bước ra từ Khải Vận, Bạch Ly gọi lớn:
    " Ba! "
    Bạch Tô bơ phờ đến thảm hại, thấy sắc mặt ông rầu rĩ không vui cô đã đoán ra ngay giao dịch thất bại. Không được, cô phải đến tìm người tên Khải Vũ.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    "Muốn tôi cứu công ty ba em? " Bạch Ly cắn môi: " Đúng" Khải Vũ tựa tiếu phi tiếu, cô gái này đúng là không biết nặng nhẹ. Đến nhờ vả lại dùng thái độ này nói chuyện với anh. Bạch Ly liếc nhìn anh: " Anh nhìn tôi làm gì? " Khải Vũ gấp hồ sơ trong tay lại: " Tôi đang nghĩ em dựa vào cái gì mà đến đây đòi tôi giúp em? " Bạch Ly mí môi cũng phải anh và cô vốn không quen biết, cô đến đây nhờ vả làm gì chứ. Bất quá cô tự mình nghĩ ra cách kiếm tiền có khi còn tốt hơn. Bạch Ly đứng dậy, cúi đầu chào anh rồi rời đi. Khải Vũ thoáng cau mày: " Tôi sẽ giúp nếu.." Bạch Ly xoay người nhìn anh: " Chỉ cần anh chịu giúp bấy cứ điều gì tôi cũng đồng ý. " Khải Vũ cười lạnh: " kể cả ngủ với tôi một đêm?" Bạch Ly cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, anh nói như vậy khác gì cô đang bán thân chứ. Nhưng nếu không có tiền ba cô sẽ phải vào tù. Cô thở dài. Bỏ đi, anh chắc chắn là đang trêu cô. Bạch Ly xoay người tiếp tục bước đi, anh trầm giọng: " 10 tỷ?." Bạch Ly đứng tại chỗ ngay tức khắc. Đó là số tiền mà ba cô cần để vực dậy công ty thoát khỏi tù tội. Cô cắn môi: " Được " * * * * * * Anh là tổng giám đốc công ty Khải Vận - một trong top 10 công ty vận tải lớn nhất Bắc Kinh , anh nổi tiếng nhiều thủ đoạn, độc tài tàn nhẫn. Thứ anh đã muốn thì chắc chắn sẽ không có cơ hội rời khỏi tầm tay. Cô tên Bạch Ly, sinh viên năm ba - đồng thời cũng là con cưng của khoa thiết kế thời trang. Tính từ sau khi ba mẹ Bạch Ly li hôn, cô rời khỏi nhà đi theo mẹ đã được một thời gian khá dài. Cô thỉnh thoảng hay mua báo kinh tế tư nhân để đọc tin tức về ba cô. Hôm nay cũng vậy, như thường lệ cô ngồi ăn sáng và đọc báo, Bạch Ly vừa hạ mắt đã thấy dòng chữ " BẠCH THỊ TRÊN BỜ VỰC PHÁ SẢN, KHẢI VẬN CÓ Ý ĐỊNH THU MUA CỔ PHẦN BẠCH THỊ " hình ảnh ba cô rầu rĩ thoáng hiện lên trước mắt. Bạch Ly vội vàng nhấc máy lên gọi cho ba: Đầu dây bên kia đáp lại bằng giọng khàn khàn: " A Ly " Cô gọi nhỏ: " Ba " Bạch Tô Nghe giọng con gái sốt sắng như vậy ông đoán có lẽ cô đã đọc báo sáng nay rồi. Ông cười nhỏ: " Đừng lo, ba không sao đâu. " Bạch Ly hạ giọng, tuy ba không nói nhưng cô biết rõ ông đang như thế nào: " Ba đừng giấu con " Ông nén thở mạnh: " Ba nói thật, ba đang tới tìm Khải Vũ. Cậu ta nhất định sẽ giúp ba thôi.. " Cô đáp lại vâng, sau đó nói thêm vài câu với ba mới cúp máy. Đây là thứ tình cảm mang tên huyết thống, dù có cách xa bao nhiêu cũng không thể chối bỏ được. Bạch Ly gõ tên Khải Vũ- Khải Vận trên máy tính, thông tin mới nhất về anh rất nhanh hiện lên. " Khải Vũ - giám đốc trẻ thành đạt 32 tuổi, nội trong năm nay đã " hô biến " hai công ty Dyan, B trên bờ vực phá sản trở thành hai chi nhánh con phát đạt nhất trong các chi nhánh Khải Vận..... " Trên vài trang báo anh được viết như một trạng nguyên kinh tế, nhưng cũng có vài mặt báo nói anh thủ đoạn, tàn nhẫn, ép người. Khải Vũ không hề phủ nhận, vậy thì chắc là đúng rồi. Bạch Ly cắn môi loại người giảo hoạt này sẽ cứu Bạch Thị cho ba cô sao? Không được, cô phải đến xem tình hình ba cô. Trùng hợp cô đến cũng là lúc ba cô vừa bước ra từ Khải Vận, Bạch Ly gọi lớn: " Ba! " Bạch Tô bơ phờ đến thảm hại, thấy sắc mặt ông rầu rĩ không vui cô đã đoán ra ngay giao dịch thất bại. Không được, cô phải đến tìm người tên Khải Vũ. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 1828 Views
  • Lâm Lạc lắc lắc ly sữa trong tay, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính trước mặt. Cô uống một ngụm sữa rồi tiện tay click vào Email vừa nhận được.
    "Vân Diệm, A Ninh, mình trúng tuyển rồi."
    Lâm Lạc chạy ra khỏi phòng, túm lấy Chu Nhược Ninh đang ngồi trước bàn ăn, ôm lấy cô bạn nhỏ.
    "Tớ trúng tuyển rồi."
    "Khoan đã nào Lạc Lạc, cậu nói rõ ràng mình nghe nào."
    "Tớ qua kì phỏng vấn rồi, được vào Lục thị rồi."
    "Thật sao?"
    Chu Nhược Ninh ôm lấy Lâm Lạc, cùng chia sẻ chút niềm vui cũng như niềm hãnh diện của cô bạn thân mình. Vân Diệm ở ngoài về, nhìn thấy cảnh này chợt bật cười.
    "Vân Diệm, em được vào Lục thị rồi."
    Lâm Lạc vui mừng chạy đến chỗ anh, hớn hở khoe chiến tích như một đứa trẻ. Vân Diệm có chút ngỡ ngàng trước nụ cười tươi như nắng của cô, anh đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.
    "Chúc mừng em."
    "Này, Lạc Lạc, cậu phải đãi bữa tối nay rồi."
    "Ok tình yêu, hai người đi chuẩn bị đi, mình về phòng thay quần áo."
    Lâm Lạc tung tăng chạy về phòng, Vân Diệm và Chu Nhược Ninh nhìn nhau lắc đầu. Cô gái này, thực may mắn mà.
    Tối đó Lâm Lạc apply vào trang web chính thức của Lục thị, xem sơ qua một lượt từ đầu đến cuối về lịch sử công ty, về các hướng phát triển và thành tựu. Cô tuy ít tuổi nhưng về phía nắm bắt khá tốt, lại thêm sự nhạy bén có được qua đợt thực tập cuối đại học, cô chắn hẳn sẽ đón nhận tốt công việc mới này.
    "Chào chị, tôi là nhân viên mới trúng tuyển vào bộ phận thư kí của tập đoàn."
    "Chào cô, cô điền vào thông tin này để chúng tôi tiến hành làm thẻ nhân viên nhé. Công việc của cô sẽ được ban thư ký phân chia."
    "Được."
    Ban thư ký của Lục thị là một ban không hề nhỏ và đòi hỏi sự chuyên nghiệp trong kĩ năng thực hành. Mỗi giám đốc bộ phận đều cần phải có thư ký để tổng hợp cũng như nắm bắt phân chia thời gian làm việc. Lục thị là một tập đoàn đa quốc gia, công việc thư ký cũng dần trở nên là một công việc béo bở.
    Lâm Lạc được dẫn đến phòng tài vụ, rồi đến ban thư ký. Cô được giao nhiệm vụ thử việc trong một tuần, nếu qua một tuần làm việc đạt được hiệu suất, cô sẽ trở thành nhân viên chính thức. Cầm trên tay văn bằng, cô bắt tay vào công việc.
    "Chị à, chỗ tài liệu này là của vị giám đốc ban nào ạ?"
    "Chưa ai nói với em sao? Em thử chức thư ký cho chủ tịch."
    "Chủ tịch?"
    "Tất nhiên rồi, ở đây phòng ban nào cũng đủ người cả, chỉ có chức thư ký chủ tịch là còn trống."
    Người phụ nữ tên Lưu Khiết An nói với cô. Lâm Lạc hơi bất ngờ về việc này.
    "Chị Lưu, có nhầm lẫn không ạ? Em nghĩ công việc thư ký chủ tịch sẽ không tuyển người mới như em chứ."
    "Trước kia thì là như thế, nhưng bây giờ chỉ cần có người ứng tuyển thì lập tức tuyển dụng."
    "Có phải là..."
    "Nếu em chưa sẵn sàng thì chị có thể liên hệ phòng tài vụ sắp xếp em điều hành công việc khác."
    "Khoan đã chị, để em thử việc."
    "Cô bé này, chị khuyên em khi làm thư ký cho bộ phận cao tầng thì phải một trăm phần trăm nghe theo họ, phải bán mạng đấy."
    Lâm Lạc quả thực có hơi lung lay trước những lời Lưu Khiết An nói, cô mới 25 tuổi, có thực sự sẵn sàng bán mạng vì công việc này chưa?
    "Tại sao chức thư ký chủ tịch lại luôn trống ạ? Có phải có chuyện gì?"
    "Là do chủ tịch của chúng ta khó tính. Anh ta không hợp ý liền đuổi việc, đã có không biết bao nhiêu thư ký bị đuổi rồi."
    "Thực đáng sợ vậy sao?"
    "Nhưng em cứ thử việc đi, em vẫn chưa phải nhân viên chính thức, nếu có bị đuổi thật thì vẫn còn công việc cho em."
    "Được ạ."
    Lâm Lạc được một anh chàng trẻ tuổi tên Vương Quân đưa lên tầng 20, tầng của chủ tịch Lục thị. Vương Quân khá bất ngờ bởi vì ban thư ký lại dám đưa một cô gái trẻ vào bộ phận thư ký chủ tịch, thật là đang cố trêu chủ tịch hay sao?
    "Cô trước đây đã từng đi làm chưa?"
    "Đã có thực tập, tôi là người mới hoàn toàn."
    "Vậy cô có chắc làm được công việc này không?"
    "Thực ra đây mới là giai đoạn thử việc thôi nhưng tôi sẽ cố gắng, cũng thật mong anh giúp đỡ."
    "Nói trước với cô, chủ tịch của chúng ta rất khó tính, đến cả tôi làm trợ lý thôi cũng stress lắm đây này."
    "Anh là trợ lý chủ tịch sao? Vậy sau này cần anh chiếu cố rồi."
    "Cố gắng lên nhé."
    Cao tầng Lục thị là một nơi phải nói là xa hoa đến ngộp thở. Nếu lúc bước vào Lục thị, Lâm Lạc đã phải xuýt xoa thì tầng 20 Lục thị là một nơi có cảnh giới còn cao hơn gấp 10 lần. Lâm Lạc nhìn mà muốn cắn lưỡi, có cần phải như thế này hay không? Đúng là giới thượng lưu lắm tiền.
    "Chủ tịch, thư ký mới đã đến rồi."
    Vương Quân gõ cửa phòng chủ tịch, bên trong vọng ra tiếng đàn ông trầm ấm.
    "Cho vào."
    Thực ra trước khi đến nhận việc, Lâm Lạc đã đọc sơ qua về công ty, nhưng số lượng thông tin về chủ tịch lại khá ít. Cô vốn chỉ nắm bắt được chủ tịch công ty là một người đàn ông hoàng kim độc thân.
    "Chủ tịch, đây là cô Lâm Lạc, là người đảm nhận chức vụ thư ký chủ tịch thời gian tới."
    Người đàn ông ngồi trên ghế bọc da đen đưa ánh mắt quét qua người cô một lát rồi lại dời đến Vương Quân.
    "Cậu dẫn cô gái này đến chỗ làm việc, phân công công việc cho cô ta."
    "Vâng thưa chủ tịch."
    Lâm Lạc từ đầu đến cuối đều muốn thân thiện cất lên một lời chào nhưng đều không tìm được cơ hội chen vào. Thật là, chưa gì đã thấy gian nan, người đàn ông trước mặt chưa gì đã khó dễ.
    Vương Quân đem tài liệu đến chỗ cô, phân công cho cô một ít công việc, còn không quên củng cố tinh thần cho cô.
    "Trợ lý Vương à, có thể nói chuyện một lát được không?"
    "Cô có gì muốn hỏi sao?"
    "Chủ tịch, anh ta vốn là người như vậy? Hay có hiềm khích gì? Tại sao lại không thích thư ký như vậy?"
    "Thực ra chủ tịch Lục rất khó chiều, chỉ là không thích thư ký nữ. Cô cũng biết ngài ấy là người đàn ông hoàng kim nhất thành phố này, bao nhiêu người muốn leo lên vị trí bà chủ Lục thị, hay thậm chí là tình nhân của ngài ấy. Trước đây nghe đâu thư ký chủ tịch từng có vài người dụ dỗ ngài ấy, vì thế mới có thành kiến."
    "Đâu phải ai cũng như vậy chứ." Lâm Lạc bĩu môi.
    "Thôi cô làm việc đi, ngài ấy mà thấy chúng ta nói chuyện thì lại đuổi việc hết cả hai."
    Lâm Lạc bắt tay vào công việc chỉnh sửa sổ sách, ngoài ra còn phải sắp xếp lịch họp, lịch sự kiện của chủ tịch. Chức vụ cô đảm nhận vốn không dễ, cô trừng mắt, trước khi cô đến Vương Quân đã một tay đảm nhiệm, anh ta có thật là con người không thế?
    Điện thoại trên bàn làm việc kết nối với điện thoại chủ tịch sáng đèn, Lâm Lạc giật mình bấm nút nghe.
    "Vào phòng tôi, đem cả văn kiện giám đốc An đem đến."
    "Vâng thưa chủ tịch."
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Lâm Lạc lắc lắc ly sữa trong tay, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính trước mặt. Cô uống một ngụm sữa rồi tiện tay click vào Email vừa nhận được. "Vân Diệm, A Ninh, mình trúng tuyển rồi." Lâm Lạc chạy ra khỏi phòng, túm lấy Chu Nhược Ninh đang ngồi trước bàn ăn, ôm lấy cô bạn nhỏ. "Tớ trúng tuyển rồi." "Khoan đã nào Lạc Lạc, cậu nói rõ ràng mình nghe nào." "Tớ qua kì phỏng vấn rồi, được vào Lục thị rồi." "Thật sao?" Chu Nhược Ninh ôm lấy Lâm Lạc, cùng chia sẻ chút niềm vui cũng như niềm hãnh diện của cô bạn thân mình. Vân Diệm ở ngoài về, nhìn thấy cảnh này chợt bật cười. "Vân Diệm, em được vào Lục thị rồi." Lâm Lạc vui mừng chạy đến chỗ anh, hớn hở khoe chiến tích như một đứa trẻ. Vân Diệm có chút ngỡ ngàng trước nụ cười tươi như nắng của cô, anh đáp lại bằng một nụ cười ấm áp. "Chúc mừng em." "Này, Lạc Lạc, cậu phải đãi bữa tối nay rồi." "Ok tình yêu, hai người đi chuẩn bị đi, mình về phòng thay quần áo." Lâm Lạc tung tăng chạy về phòng, Vân Diệm và Chu Nhược Ninh nhìn nhau lắc đầu. Cô gái này, thực may mắn mà. Tối đó Lâm Lạc apply vào trang web chính thức của Lục thị, xem sơ qua một lượt từ đầu đến cuối về lịch sử công ty, về các hướng phát triển và thành tựu. Cô tuy ít tuổi nhưng về phía nắm bắt khá tốt, lại thêm sự nhạy bén có được qua đợt thực tập cuối đại học, cô chắn hẳn sẽ đón nhận tốt công việc mới này. "Chào chị, tôi là nhân viên mới trúng tuyển vào bộ phận thư kí của tập đoàn." "Chào cô, cô điền vào thông tin này để chúng tôi tiến hành làm thẻ nhân viên nhé. Công việc của cô sẽ được ban thư ký phân chia." "Được." Ban thư ký của Lục thị là một ban không hề nhỏ và đòi hỏi sự chuyên nghiệp trong kĩ năng thực hành. Mỗi giám đốc bộ phận đều cần phải có thư ký để tổng hợp cũng như nắm bắt phân chia thời gian làm việc. Lục thị là một tập đoàn đa quốc gia, công việc thư ký cũng dần trở nên là một công việc béo bở. Lâm Lạc được dẫn đến phòng tài vụ, rồi đến ban thư ký. Cô được giao nhiệm vụ thử việc trong một tuần, nếu qua một tuần làm việc đạt được hiệu suất, cô sẽ trở thành nhân viên chính thức. Cầm trên tay văn bằng, cô bắt tay vào công việc. "Chị à, chỗ tài liệu này là của vị giám đốc ban nào ạ?" "Chưa ai nói với em sao? Em thử chức thư ký cho chủ tịch." "Chủ tịch?" "Tất nhiên rồi, ở đây phòng ban nào cũng đủ người cả, chỉ có chức thư ký chủ tịch là còn trống." Người phụ nữ tên Lưu Khiết An nói với cô. Lâm Lạc hơi bất ngờ về việc này. "Chị Lưu, có nhầm lẫn không ạ? Em nghĩ công việc thư ký chủ tịch sẽ không tuyển người mới như em chứ." "Trước kia thì là như thế, nhưng bây giờ chỉ cần có người ứng tuyển thì lập tức tuyển dụng." "Có phải là..." "Nếu em chưa sẵn sàng thì chị có thể liên hệ phòng tài vụ sắp xếp em điều hành công việc khác." "Khoan đã chị, để em thử việc." "Cô bé này, chị khuyên em khi làm thư ký cho bộ phận cao tầng thì phải một trăm phần trăm nghe theo họ, phải bán mạng đấy." Lâm Lạc quả thực có hơi lung lay trước những lời Lưu Khiết An nói, cô mới 25 tuổi, có thực sự sẵn sàng bán mạng vì công việc này chưa? "Tại sao chức thư ký chủ tịch lại luôn trống ạ? Có phải có chuyện gì?" "Là do chủ tịch của chúng ta khó tính. Anh ta không hợp ý liền đuổi việc, đã có không biết bao nhiêu thư ký bị đuổi rồi." "Thực đáng sợ vậy sao?" "Nhưng em cứ thử việc đi, em vẫn chưa phải nhân viên chính thức, nếu có bị đuổi thật thì vẫn còn công việc cho em." "Được ạ." Lâm Lạc được một anh chàng trẻ tuổi tên Vương Quân đưa lên tầng 20, tầng của chủ tịch Lục thị. Vương Quân khá bất ngờ bởi vì ban thư ký lại dám đưa một cô gái trẻ vào bộ phận thư ký chủ tịch, thật là đang cố trêu chủ tịch hay sao? "Cô trước đây đã từng đi làm chưa?" "Đã có thực tập, tôi là người mới hoàn toàn." "Vậy cô có chắc làm được công việc này không?" "Thực ra đây mới là giai đoạn thử việc thôi nhưng tôi sẽ cố gắng, cũng thật mong anh giúp đỡ." "Nói trước với cô, chủ tịch của chúng ta rất khó tính, đến cả tôi làm trợ lý thôi cũng stress lắm đây này." "Anh là trợ lý chủ tịch sao? Vậy sau này cần anh chiếu cố rồi." "Cố gắng lên nhé." Cao tầng Lục thị là một nơi phải nói là xa hoa đến ngộp thở. Nếu lúc bước vào Lục thị, Lâm Lạc đã phải xuýt xoa thì tầng 20 Lục thị là một nơi có cảnh giới còn cao hơn gấp 10 lần. Lâm Lạc nhìn mà muốn cắn lưỡi, có cần phải như thế này hay không? Đúng là giới thượng lưu lắm tiền. "Chủ tịch, thư ký mới đã đến rồi." Vương Quân gõ cửa phòng chủ tịch, bên trong vọng ra tiếng đàn ông trầm ấm. "Cho vào." Thực ra trước khi đến nhận việc, Lâm Lạc đã đọc sơ qua về công ty, nhưng số lượng thông tin về chủ tịch lại khá ít. Cô vốn chỉ nắm bắt được chủ tịch công ty là một người đàn ông hoàng kim độc thân. "Chủ tịch, đây là cô Lâm Lạc, là người đảm nhận chức vụ thư ký chủ tịch thời gian tới." Người đàn ông ngồi trên ghế bọc da đen đưa ánh mắt quét qua người cô một lát rồi lại dời đến Vương Quân. "Cậu dẫn cô gái này đến chỗ làm việc, phân công công việc cho cô ta." "Vâng thưa chủ tịch." Lâm Lạc từ đầu đến cuối đều muốn thân thiện cất lên một lời chào nhưng đều không tìm được cơ hội chen vào. Thật là, chưa gì đã thấy gian nan, người đàn ông trước mặt chưa gì đã khó dễ. Vương Quân đem tài liệu đến chỗ cô, phân công cho cô một ít công việc, còn không quên củng cố tinh thần cho cô. "Trợ lý Vương à, có thể nói chuyện một lát được không?" "Cô có gì muốn hỏi sao?" "Chủ tịch, anh ta vốn là người như vậy? Hay có hiềm khích gì? Tại sao lại không thích thư ký như vậy?" "Thực ra chủ tịch Lục rất khó chiều, chỉ là không thích thư ký nữ. Cô cũng biết ngài ấy là người đàn ông hoàng kim nhất thành phố này, bao nhiêu người muốn leo lên vị trí bà chủ Lục thị, hay thậm chí là tình nhân của ngài ấy. Trước đây nghe đâu thư ký chủ tịch từng có vài người dụ dỗ ngài ấy, vì thế mới có thành kiến." "Đâu phải ai cũng như vậy chứ." Lâm Lạc bĩu môi. "Thôi cô làm việc đi, ngài ấy mà thấy chúng ta nói chuyện thì lại đuổi việc hết cả hai." Lâm Lạc bắt tay vào công việc chỉnh sửa sổ sách, ngoài ra còn phải sắp xếp lịch họp, lịch sự kiện của chủ tịch. Chức vụ cô đảm nhận vốn không dễ, cô trừng mắt, trước khi cô đến Vương Quân đã một tay đảm nhiệm, anh ta có thật là con người không thế? Điện thoại trên bàn làm việc kết nối với điện thoại chủ tịch sáng đèn, Lâm Lạc giật mình bấm nút nghe. "Vào phòng tôi, đem cả văn kiện giám đốc An đem đến." "Vâng thưa chủ tịch." Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Haha
    Like
    Love
    Yay
    Wow
    6
    0 Comments 0 Shares 3182 Views
  • Đầu đọc vân tay kiểm soát thang máy F1EM New
    Free
    In stock
    Hà Nội
    Vỏ hợp kim nhôm đúc bền đẹp
    Dung lượng bộ nhớ: 1000 vân tay + 2000 thẻ người dùng
    Hoạt động độc lập không cần kết nối máy tính
    Tùy chọn chế độ hoạt động độc lập hoặc chế độ đầu đọc thẻ
    Chi tiết xem tại website : https://smarttechvn.net/products/dau-doc-van-tay-kiem-soat-thang-may-f1em
    Vỏ hợp kim nhôm đúc bền đẹp Dung lượng bộ nhớ: 1000 vân tay + 2000 thẻ người dùng Hoạt động độc lập không cần kết nối máy tính Tùy chọn chế độ hoạt động độc lập hoặc chế độ đầu đọc thẻ Chi tiết xem tại website : https://smarttechvn.net/products/dau-doc-van-tay-kiem-soat-thang-may-f1em
    Love
    Like
    Haha
    4
    0 Comments 0 Shares 5658 Views
  • -"Sếp, chiều em nghỉ !"
    -"Lí do ?" - Anh hỏi, mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính.
    -"Đi phá đám cưới người yêu cũ, không đi không được."
    Anh ngước lên, lườm tôi một phát rõ đau đớn. Chẳng hiểu sao mỗi lần tôi nhắc đến vấn đề tình trường của mình là sếp lại tỏ thái độ lồi lõm thế ?
    Chẳng lẽ là do sếp 26 tuổi đầu vẫn chưa thoát kiếp FA ? Ôi sếp ơi thế là sếp thái độ với nhầm người rồi đấy. Em cũng cô đơn có khác gì sếp đâu. Là người yêu cũ, cũ đấy !
    Người yêu cũ mời đi đám cưới, nước đi mà tôi đíu thể nào ngờ được.
    […]
    Để tát thẳng vào tâm hồn thằng người yêu cũ, tôi vào shop quần áo gần công ty, nghiến răng quẹt thẻ mua cái váy xịn sò nhất, bung lụa nhất.
    Đang định book Grab thì có tiếng còi xe inh ỏi làm tôi giật mình suýt rơi điện thoại. Sếp từ đâu phi ra, kéo cửa kính xuống rồi ra hiệu cho tôi lên xe.
    -"Đi đám cưới mà làm như đi trình diễn thời trang không bằng. Lòe loẹt phát gớm." - Sếp nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân rồi phán câu rõ bố đời.
    -"Đại ca nhìn lại mình hộ em phát. Ngồi trong xe mà bày đặt kính râm, màu mè."
    -"Anh đã hi sinh cả buổi chiều để tham gia vào kế hoạch phá đám vô vị của mày rồi còn gì nữa ? Còn ngồi đấy mà xỉa xói."
    -"Ai mướn đâu." - Tôi lẩm bẩm, nhưng vẫn vứt bỏ liêm sỉ mà cài dây an toàn, đọc địa chỉ lễ đường cho anh.
    Cũng chẳng hiểu sao hai đứa lại chơi được với nhau nữa. Nói chuyện được mấy câu là cứ như muốn lao vào đấm đá rồi.
    Tôi vốn là đứa lông ba lông bông, đại học thì toàn trốn tiết chạy ra bờ hồ trà chanh chém gió. Đợt đấy hâm mộ anh lắm, đã đẹp trai lại còn giỏi nữa. Tôi follow suốt mấy năm trời. Ngày nào cũng lết sang Bách Khoa để "tình cờ" gặp anh. Đến lúc ra trường cũng lon ton xin tham gia dự án startup của anh.
    Bây giờ mới thấy hối hận. Đẹp thì đẹp đấy, giỏi thì cũng giỏi. Nhưng ngày xưa chưa quen lắm thì anh ít nói, cứ nghĩ idol thuộc dạng hiền lành ngoan ngoãn. Ai ngờ chỉ được mấy hôm thì cái tính ngứa đòn nó đã lộ ra.
    Nhưng nói gì đi nữa thì sếp vẫn là một đồng minh chất lượng đấy chứ.
    Gần 4 năm, tôi cùng anh gây dựng công ty của riêng mình. Quy mô nhỏ nhưng nhìn chung vẫn rất thuận lợi. Sếp giúp tôi tiến bộ hơn, giúp tôi tán trai, giúp tôi mua đồ ăn trưa,... tính ra cũng giúp hơi bị nhiều thứ đấy nhỉ ?
    Đặt biệt là như lúc này. Sếp lao vụt con mercedes qua đám đông, thu hút sự chú ý của mọi người rồi dặn tôi:
    - "Mày ngồi im đấy. Để anh xuống mở cửa cho nó xịn sò."
    Sếp bước xuống xe, bao ánh mắt ngước nhìn. Dáng sếp cao, nổi bật giữa đám đông. Lại thêm set sơ mi quần Âu trẻ trung nữa. Kiểu này có mà khối em chết mê chết mệt.
    Khoảnh khắc sếp mở cửa cho tôi, chẳng hiểu sao tự nhiên tim nó lại đập bồm bộp. Quả nhiên nhan sắc này không thể đùa được.
    Nhờ có sếp, nhân vật chính của đám cưới như bị lu mờ. Tôi tất nhiên rất hả dạ.
    Nhưng có một vấn đề tôi khá không vừa lòng cho lắm. Đó là đám bạn của tôi đến bắt chuyện thì sếp luôn miệng bảo sếp là người yêu tôi. Tôi đang định phản bác thì nghe tiếng thì thầm bên tai:
    -"Phải như thế thì thằng người yêu cũ của mày với thấy tự ti, cảm giác mày mới là người bỏ nó."
    Tôi gật gù đồng tình. Cười thầm, sếp quả nhiên là sếp, mưu cao kế hiểm.
    Nhưng....
    Chẳng hiểu sao người ngoài nhìn vào lại tưởng sếp tình tứ ghé tai tôi nói chuyện "riêng tư", còn tôi thì ngại ngùng, "đỏ mặt cười e thẹn" ?
    Đám bạn cứ không ngừng chúc mừng, chuốc tôi hết ly này đến ly khác. Trời ạ... nếu biết nghiệp đến sớm thế này thì tôi sẽ im lặng mà tới đây.
    -"Hai người yêu nhau lâu chưa ?" - Một người bạn hỏi tôi.
    -"Ờm... cũng gần một năm." - Tôi trả lời.
    Đâm lao thì phải theo lao thôi. Cớ sao sếp nhìn em cười cười kiểu nguy hiểm thế ?
    -"Vậy mà bà không giới thiệu cho tôi. Giữ kĩ quá cơ."
    -"Đúng rồi đúng rồi. Khi nào cưới nhất định phải mời, không được quên tôi đâu đấy."
    -"Nhìn tình tứ kiểu này chắc sắp được ăn cỗ đến nơi rồi."
    -"Tôi mài răng chờ sẵn đấy nhé. "
    -"…"
    Mỗi người một câu, mỗi người một ly. Tôi đon đả tiếp lời, chém gió không chớp mắt. Đến lúc say mèm, phải phiền anh vác về nhà.
    Tôi nằm trên vai sếp, vẫn chưa thoát vai khỏi cái cục diện vừa rồi. Cứ lèo nhèo mãi:
    -"Sếp, thả em xuống. Mọi người còn đang chúc phúc cho mình kìa."
    -"Ơ... ơ... anh đưa em đi đâu đấy ?"
    -"Này... sao tự nhiên thấy yêu sếp thế nhỉ ?"
    -"..."
    Chẳng nhớ hôm đấy tôi còn nói những gì nữa không. Chỉ thế này thôi mà bây giờ nhớ lại vẫn thấy bản thân thật là… quá mất mặt đi thôi
    Cũng không biết là mơ hay thật, tôi thấy sếp xoa đầu tôi, sếp bảo sếp yêu tôi từ lâu rồi. Sếp hỏi tôi có thích sếp không ?
    Tôi gật gù bảo có...
    [...]
    Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi tí thì chết shock. Cái quần què gì đang diễn ra vậy ? Tại sao tôi lại nằm trong lòng sếp ? Sao sếp lại ôm tôi ngủ ngon lành thế kia ?
    -"Này... dậy dậy dậy."
    Tôi đập đập vào người anh.
    -"Bình thường mày toàn đi làm muộn lắm cơ mà. Sao dậy sớm thế ?" - Sếp ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài.
    Tôi chẳng để ý đến lời sếp nói. Vừa thoát khỏi vòng tay ấm áp đó liền vội vàng kiểm tra cả người. Đến lúc nhận thức được cả cơ thể hoàn toàn lành lặn, không bị sếp "đớp" sứt mẻ miếng nào mới thở phào nhẹ nhõm.
    Sếp nhìn tôi phì cười, sau đó vào phòng vệ sinh. Tôi bên ngoài ngơ ngẩn nhìn ngắm phòng sếp.
    Đây là lần đầu tiên tôi đến đây. Quả thực... căn phòng này còn sạch sẽ hơn cả phòng tôi. Đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn.
    Vô tình liếc qua tủ đầu giường, nhìn thấy một tờ giấy đăng kí kết hôn mới cóng, tôi tò mò cầm lên xem.
    Trên đó viết tên tôi, tên sếp, ngày đăng kí… chiều hôm qua ?
    Mặt tôi đúng kiểu hoang mang tột độ. Đúng lúc đấy, sếp từ phòng tắm đi ra. Cả hai nhìn nhau, đơ mất mấy giây. Sau đó sếp bỗng nhào vào lòng tôi nức nở:
    -"Hu hu... Không biết đâu. Hôm qua mày cứ một mực bắt anh đi làm giấy kết hôn. Cuộc đời anh coi như đi tong rồi."
    Hả ? Đùa nhau à ? Tôi mà vô liêm sỉ thế á ?
    -"Bớt làm màu hộ cái, có khi lại in bừa tờ giấy để trêu em chứ gì ?" – Tôi cố hoạt động não, nghĩ ra một lí do phù hợp nhất có thể.
    Sếp nghe xong liền đứng bật dậy phản bác:
    -“Trêu cái gì mà trêu, dấu đỏ của ủy ban rõ ràng đây này. Thấy chưa ?” – Anh chỉ chỉ vào tờ hôn thú trước mặt tôi.
    Tôi bảo, thế thì bây giờ ra phường làm thêm cái đơn li dị nữa là xong. Coi như không có việc gì sảy ra hết.
    Anh lí sự, tuổi xuân của anh đang phơi phới tự dưng lại bị gán mác một đời vợ thì còn ra cái thể thống gì nữa.
    Tôi tức mình, có phải mỗi mình anh bị thiệt đâu ? Thế mà cả sáng ngày hôm ấy sếp cứ lải nhải mãi:
    -"Mày định gây chuyện xong không thèm chịu trách nhiệm đấy à. Trái tim của anh cũng biết tổn thương."
    -"..." - Cạn lời.
    -"Thế bây giờ mày định tính thế nào ?"
    -"Chịu, thế nào thì thế." - Tôi bất lực.
    -"Hay để anh tính cho nhé."
    Tôi gật đầu. Để xem cái đầu sếp có giải quyết được vấn đề không.
    -"Bây giờ mày phải yêu thương anh, phải yêu nhiều thật nhiều vào. Còn anh sẽ làm người chồng tốt, chăm sóc cho mày chu đáo. Cả hai cùng có lợi. Ok không ? "
    Tôi nghĩ ngợi, ừ thì cũng hợp lí đấy. Thôi thì đành chọn phương án có lợi nhất vậy.
    [...]
    1 năm sau, sếp vừa phơi quần áo xong liền tất bận trong bếp. Còn tôi… ờm, thì ngồi duy trì hoạt động cho cái tivi. Giờ ăn cơm, sếp than thở:
    -“Tại sao ? Tại sao em được ngồi chơi cả ngày, còn anh phải làm hết mấy cái việc này ?”
    Tôi bình thản trả lời:
    -“Cả hai cùng có lợi.”
    #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    -"Sếp, chiều em nghỉ !" -"Lí do ?" - Anh hỏi, mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính. -"Đi phá đám cưới người yêu cũ, không đi không được." Anh ngước lên, lườm tôi một phát rõ đau đớn. Chẳng hiểu sao mỗi lần tôi nhắc đến vấn đề tình trường của mình là sếp lại tỏ thái độ lồi lõm thế ? Chẳng lẽ là do sếp 26 tuổi đầu vẫn chưa thoát kiếp FA ? Ôi sếp ơi thế là sếp thái độ với nhầm người rồi đấy. Em cũng cô đơn có khác gì sếp đâu. Là người yêu cũ, cũ đấy ! Người yêu cũ mời đi đám cưới, nước đi mà tôi đíu thể nào ngờ được. […] Để tát thẳng vào tâm hồn thằng người yêu cũ, tôi vào shop quần áo gần công ty, nghiến răng quẹt thẻ mua cái váy xịn sò nhất, bung lụa nhất. Đang định book Grab thì có tiếng còi xe inh ỏi làm tôi giật mình suýt rơi điện thoại. Sếp từ đâu phi ra, kéo cửa kính xuống rồi ra hiệu cho tôi lên xe. -"Đi đám cưới mà làm như đi trình diễn thời trang không bằng. Lòe loẹt phát gớm." - Sếp nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân rồi phán câu rõ bố đời. -"Đại ca nhìn lại mình hộ em phát. Ngồi trong xe mà bày đặt kính râm, màu mè." -"Anh đã hi sinh cả buổi chiều để tham gia vào kế hoạch phá đám vô vị của mày rồi còn gì nữa ? Còn ngồi đấy mà xỉa xói." -"Ai mướn đâu." - Tôi lẩm bẩm, nhưng vẫn vứt bỏ liêm sỉ mà cài dây an toàn, đọc địa chỉ lễ đường cho anh. Cũng chẳng hiểu sao hai đứa lại chơi được với nhau nữa. Nói chuyện được mấy câu là cứ như muốn lao vào đấm đá rồi. Tôi vốn là đứa lông ba lông bông, đại học thì toàn trốn tiết chạy ra bờ hồ trà chanh chém gió. Đợt đấy hâm mộ anh lắm, đã đẹp trai lại còn giỏi nữa. Tôi follow suốt mấy năm trời. Ngày nào cũng lết sang Bách Khoa để "tình cờ" gặp anh. Đến lúc ra trường cũng lon ton xin tham gia dự án startup của anh. Bây giờ mới thấy hối hận. Đẹp thì đẹp đấy, giỏi thì cũng giỏi. Nhưng ngày xưa chưa quen lắm thì anh ít nói, cứ nghĩ idol thuộc dạng hiền lành ngoan ngoãn. Ai ngờ chỉ được mấy hôm thì cái tính ngứa đòn nó đã lộ ra. Nhưng nói gì đi nữa thì sếp vẫn là một đồng minh chất lượng đấy chứ. Gần 4 năm, tôi cùng anh gây dựng công ty của riêng mình. Quy mô nhỏ nhưng nhìn chung vẫn rất thuận lợi. Sếp giúp tôi tiến bộ hơn, giúp tôi tán trai, giúp tôi mua đồ ăn trưa,... tính ra cũng giúp hơi bị nhiều thứ đấy nhỉ ? Đặt biệt là như lúc này. Sếp lao vụt con mercedes qua đám đông, thu hút sự chú ý của mọi người rồi dặn tôi: - "Mày ngồi im đấy. Để anh xuống mở cửa cho nó xịn sò." Sếp bước xuống xe, bao ánh mắt ngước nhìn. Dáng sếp cao, nổi bật giữa đám đông. Lại thêm set sơ mi quần Âu trẻ trung nữa. Kiểu này có mà khối em chết mê chết mệt. Khoảnh khắc sếp mở cửa cho tôi, chẳng hiểu sao tự nhiên tim nó lại đập bồm bộp. Quả nhiên nhan sắc này không thể đùa được. Nhờ có sếp, nhân vật chính của đám cưới như bị lu mờ. Tôi tất nhiên rất hả dạ. Nhưng có một vấn đề tôi khá không vừa lòng cho lắm. Đó là đám bạn của tôi đến bắt chuyện thì sếp luôn miệng bảo sếp là người yêu tôi. Tôi đang định phản bác thì nghe tiếng thì thầm bên tai: -"Phải như thế thì thằng người yêu cũ của mày với thấy tự ti, cảm giác mày mới là người bỏ nó." Tôi gật gù đồng tình. Cười thầm, sếp quả nhiên là sếp, mưu cao kế hiểm. Nhưng.... Chẳng hiểu sao người ngoài nhìn vào lại tưởng sếp tình tứ ghé tai tôi nói chuyện "riêng tư", còn tôi thì ngại ngùng, "đỏ mặt cười e thẹn" ? Đám bạn cứ không ngừng chúc mừng, chuốc tôi hết ly này đến ly khác. Trời ạ... nếu biết nghiệp đến sớm thế này thì tôi sẽ im lặng mà tới đây. -"Hai người yêu nhau lâu chưa ?" - Một người bạn hỏi tôi. -"Ờm... cũng gần một năm." - Tôi trả lời. Đâm lao thì phải theo lao thôi. Cớ sao sếp nhìn em cười cười kiểu nguy hiểm thế ? -"Vậy mà bà không giới thiệu cho tôi. Giữ kĩ quá cơ." -"Đúng rồi đúng rồi. Khi nào cưới nhất định phải mời, không được quên tôi đâu đấy." -"Nhìn tình tứ kiểu này chắc sắp được ăn cỗ đến nơi rồi." -"Tôi mài răng chờ sẵn đấy nhé. " -"…" Mỗi người một câu, mỗi người một ly. Tôi đon đả tiếp lời, chém gió không chớp mắt. Đến lúc say mèm, phải phiền anh vác về nhà. Tôi nằm trên vai sếp, vẫn chưa thoát vai khỏi cái cục diện vừa rồi. Cứ lèo nhèo mãi: -"Sếp, thả em xuống. Mọi người còn đang chúc phúc cho mình kìa." -"Ơ... ơ... anh đưa em đi đâu đấy ?" -"Này... sao tự nhiên thấy yêu sếp thế nhỉ ?" -"..." Chẳng nhớ hôm đấy tôi còn nói những gì nữa không. Chỉ thế này thôi mà bây giờ nhớ lại vẫn thấy bản thân thật là… quá mất mặt đi thôi Cũng không biết là mơ hay thật, tôi thấy sếp xoa đầu tôi, sếp bảo sếp yêu tôi từ lâu rồi. Sếp hỏi tôi có thích sếp không ? Tôi gật gù bảo có... [...] Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi tí thì chết shock. Cái quần què gì đang diễn ra vậy ? Tại sao tôi lại nằm trong lòng sếp ? Sao sếp lại ôm tôi ngủ ngon lành thế kia ? -"Này... dậy dậy dậy." Tôi đập đập vào người anh. -"Bình thường mày toàn đi làm muộn lắm cơ mà. Sao dậy sớm thế ?" - Sếp ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài. Tôi chẳng để ý đến lời sếp nói. Vừa thoát khỏi vòng tay ấm áp đó liền vội vàng kiểm tra cả người. Đến lúc nhận thức được cả cơ thể hoàn toàn lành lặn, không bị sếp "đớp" sứt mẻ miếng nào mới thở phào nhẹ nhõm. Sếp nhìn tôi phì cười, sau đó vào phòng vệ sinh. Tôi bên ngoài ngơ ngẩn nhìn ngắm phòng sếp. Đây là lần đầu tiên tôi đến đây. Quả thực... căn phòng này còn sạch sẽ hơn cả phòng tôi. Đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn. Vô tình liếc qua tủ đầu giường, nhìn thấy một tờ giấy đăng kí kết hôn mới cóng, tôi tò mò cầm lên xem. Trên đó viết tên tôi, tên sếp, ngày đăng kí… chiều hôm qua ? Mặt tôi đúng kiểu hoang mang tột độ. Đúng lúc đấy, sếp từ phòng tắm đi ra. Cả hai nhìn nhau, đơ mất mấy giây. Sau đó sếp bỗng nhào vào lòng tôi nức nở: -"Hu hu... Không biết đâu. Hôm qua mày cứ một mực bắt anh đi làm giấy kết hôn. Cuộc đời anh coi như đi tong rồi." Hả ? Đùa nhau à ? Tôi mà vô liêm sỉ thế á ? -"Bớt làm màu hộ cái, có khi lại in bừa tờ giấy để trêu em chứ gì ?" – Tôi cố hoạt động não, nghĩ ra một lí do phù hợp nhất có thể. Sếp nghe xong liền đứng bật dậy phản bác: -“Trêu cái gì mà trêu, dấu đỏ của ủy ban rõ ràng đây này. Thấy chưa ?” – Anh chỉ chỉ vào tờ hôn thú trước mặt tôi. Tôi bảo, thế thì bây giờ ra phường làm thêm cái đơn li dị nữa là xong. Coi như không có việc gì sảy ra hết. Anh lí sự, tuổi xuân của anh đang phơi phới tự dưng lại bị gán mác một đời vợ thì còn ra cái thể thống gì nữa. Tôi tức mình, có phải mỗi mình anh bị thiệt đâu ? Thế mà cả sáng ngày hôm ấy sếp cứ lải nhải mãi: -"Mày định gây chuyện xong không thèm chịu trách nhiệm đấy à. Trái tim của anh cũng biết tổn thương." -"..." - Cạn lời. -"Thế bây giờ mày định tính thế nào ?" -"Chịu, thế nào thì thế." - Tôi bất lực. -"Hay để anh tính cho nhé." Tôi gật đầu. Để xem cái đầu sếp có giải quyết được vấn đề không. -"Bây giờ mày phải yêu thương anh, phải yêu nhiều thật nhiều vào. Còn anh sẽ làm người chồng tốt, chăm sóc cho mày chu đáo. Cả hai cùng có lợi. Ok không ? " Tôi nghĩ ngợi, ừ thì cũng hợp lí đấy. Thôi thì đành chọn phương án có lợi nhất vậy. [...] 1 năm sau, sếp vừa phơi quần áo xong liền tất bận trong bếp. Còn tôi… ờm, thì ngồi duy trì hoạt động cho cái tivi. Giờ ăn cơm, sếp than thở: -“Tại sao ? Tại sao em được ngồi chơi cả ngày, còn anh phải làm hết mấy cái việc này ?” Tôi bình thản trả lời: -“Cả hai cùng có lợi.” #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    Yay
    Like
    Love
    Haha
    Wow
    7
    0 Comments 0 Shares 6316 Views
  • Cô - Khiết Như là một nữ sinh cấp ba mang vẻ ngoài trong sáng thuần khiết, từ thành tích học tập đến số bằng khen cô nhận được đều rất đáng nể. Bố mẹ và thầy cô đều đặt hi vọng rất lớn vào cô.
    Một con người bình thường cô có thể hoàn mỹ như thế? Không, đó là đương nhiên. Khiết Như học hành giỏi giang, ngoan ngoãn lễ phép với mọi người là đúng. Nhưng ngoan không có nghĩa là ngoan hẳn, chỉ là cô không để lộ ra ngoài sở thích xem phim A Phiến ( *).
    ( *) A Phiến là ρhɨʍ ɲǥườɨ ℓớɲ.
    Tất cả các thể loại cô đã gặm qua trên dưới mười bộ, thỉnh thoảng chờ phim còn lên wab đọc truyện tranh 18+ vừa xem vừa bình luận tư thế của nam nữ chính.
    Hắn - Cố Dư Thành là thầy giáo gia sư của cô. Tuy nói là gia sư nhưng hắn cũng chỉ hơn cô vài tuổi, bởi hắn chỉ mới ra trường và bắt đầu công việc dạy học được một năm. Cô là học sinh duy nhất hắn dạy ở nhà vì hắn thích cô, rất thích cô.
    Hôm nay không khác với mọi ngày, hắn xách cặp đến nhà cô chuẩn bị dạy học. Từ trong bố mẹ thấy hắn đã niềm nở chào hỏi:
    " Chào thầy Cố , để tôi lên gọi em xuống chào thầy. "
    Cố Dư Thành lắc đầu xua tay, hắn thấy điều này không cần thiết nên từ chối:
    " Chào bác. Không cần đâu, dù sao cũng học trên phòng bắt Khiết Như xuống lại tốn công lên "
    Bà Chu gật đầu đồng ý cười vẫn lịch sự với hắn:
    " Vậy mời thầy lên lầu."
    Hắn cảm ơn rồi cười đáp lễ xong mới tiến lên phòng cô.
    Càng tiến gần cánh cửa khép hờ hắn càng nghe thấy âm thanh mị hoặc o ép từ hai cơ thể. Cố Dư Thành tiến vào thêm bảy bước liền nhìn thấy cô đang nằm ườn trên thảm chăm chú nhìn màn hình máy tính. Nhưng trên đó không phải là ρhɨʍ ɲǥườɨ ℓớɲ sao, vậy mà cô vừa ăn bánh xốp vừa uống coca như đang xem rạp vậy. Quá biến thái.
    Cố Dư Thành không vội gọi cô mà chỉ đứng quan sát. Một lúc bộ phim đã tới hồi quan trọng âm thanh từ cô gái trong màn hình ՐêՈ Րỉ:
    " Sensei.. ya..yamete.."
    (" Thầy.. đừng mà.. đừng mà ")
    Đôi mắt nghiêm nghị bỗng lóe lên tia sáng gì đó, câu môi của Cố Dư Thành cũn không tự chủ mà cong lên. Hóa ra là cô học trò nhỏ của hắn thích như vậy.
    Tách, hắn chụp lại vài bức " làm kỉ niệm ". Đúng lúc cô quay mặt lại thì vừa lúc bị hắn chụp trúng. Cái màn hình và cô chễm chệ trên bức ảnh. Khiết Như hốt hoảng:
    " Thầy tới sớm thế ạ? Em nhớ còn 30p nữa mà."
    Cố Dư Thành cong môi đồng thời đem ra bức ảnh huơ huơ trước mặt cô :
    " Tôi không đến sớm làm sao biết trò biến thái của em? "
    Cô cắn môi xông tới ςướק điện thoại, nếu để cho mọi người biết thì thê thảm rồi. Hình tượng trong sáng bao nhiêu lâu sẽ tan tành :
    " Thầy đưa cho em! Mau đưa cho em! "
    Cố Dư Thành đưa tay ra nhanh gọn ghìm lấy eo cô, người chạm vào người. Cô khổ sở chới với nhưng vô vọng. Hắn kéo cô sát hơn thì thầm vào tai:
    " Nếu em đem hết hành động trên phim một lần thực hiện hết với tôi, tôi sẽ đưa cho em. "
    Khiết Như cứng họng, cô không ngờ vẻ ngoài ôn nhu,bảnh trai mà bên trong lại biến thái như thế. Đúng là đồ.. đồ giống cô:
    " Thầy.."
    Cố Dư Thành xoa tóc cô, hắn rất thích mái tóc mượt dài của cô:
    " Tôi thế nào? "
    Cô hét lên thực chỉ muốn cắn hắn một miếng:
    " Đồ biến thái!"
    Cố Dư Thành bật cười, bàn tay giữ eo không ngoan ngoãn mò xuống lớp quần nhỏ đã ướt chạm nhẹ khiến cô như bị điện giật, nảy lên một cái:
    " Tôi biến thái bằng em sao? Chưa làm gì đã ướt như vậy em mới là tiểu yêu tinh biến thái"
    Khiết Như vô lực đẩy tay hắn ra, hắn khẩy nhẹ lớp quần mỏng vuốt ve tiểu huyệt ướt đẫm. Cô dựa vào người hắn nhướn thân né tránh bàn tay của hắn, nhưng vô tác dụng. Đụng chạm dạo đầu kích thích:
    " Đừng.. đừng a.. thầy.. đừng mà "
    So với tiếng rên ma mị ban nãy trên màn hình với tiếng rên dứt quãng bây giờ. Tiếng của cô có phần mê người hơn nhiều.
    May mà mẹ cô vào đúng lúc đem nước cam nếu không ngày hôm đó cô sớm đã bị hắn ăn sạch. Nhưng thoát được hôm nay chứ không thoát được ngày mai, thoát ngày mai chứ không thoát được cả đời. Ảnh nằm trong tay hắn cô còn cách nào chứ.
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Cô - Khiết Như là một nữ sinh cấp ba mang vẻ ngoài trong sáng thuần khiết, từ thành tích học tập đến số bằng khen cô nhận được đều rất đáng nể. Bố mẹ và thầy cô đều đặt hi vọng rất lớn vào cô. Một con người bình thường cô có thể hoàn mỹ như thế? Không, đó là đương nhiên. Khiết Như học hành giỏi giang, ngoan ngoãn lễ phép với mọi người là đúng. Nhưng ngoan không có nghĩa là ngoan hẳn, chỉ là cô không để lộ ra ngoài sở thích xem phim A Phiến ( *). ( *) A Phiến là ρhɨʍ ɲǥườɨ ℓớɲ. Tất cả các thể loại cô đã gặm qua trên dưới mười bộ, thỉnh thoảng chờ phim còn lên wab đọc truyện tranh 18+ vừa xem vừa bình luận tư thế của nam nữ chính. Hắn - Cố Dư Thành là thầy giáo gia sư của cô. Tuy nói là gia sư nhưng hắn cũng chỉ hơn cô vài tuổi, bởi hắn chỉ mới ra trường và bắt đầu công việc dạy học được một năm. Cô là học sinh duy nhất hắn dạy ở nhà vì hắn thích cô, rất thích cô. Hôm nay không khác với mọi ngày, hắn xách cặp đến nhà cô chuẩn bị dạy học. Từ trong bố mẹ thấy hắn đã niềm nở chào hỏi: " Chào thầy Cố , để tôi lên gọi em xuống chào thầy. " Cố Dư Thành lắc đầu xua tay, hắn thấy điều này không cần thiết nên từ chối: " Chào bác. Không cần đâu, dù sao cũng học trên phòng bắt Khiết Như xuống lại tốn công lên " Bà Chu gật đầu đồng ý cười vẫn lịch sự với hắn: " Vậy mời thầy lên lầu." Hắn cảm ơn rồi cười đáp lễ xong mới tiến lên phòng cô. Càng tiến gần cánh cửa khép hờ hắn càng nghe thấy âm thanh mị hoặc o ép từ hai cơ thể. Cố Dư Thành tiến vào thêm bảy bước liền nhìn thấy cô đang nằm ườn trên thảm chăm chú nhìn màn hình máy tính. Nhưng trên đó không phải là ρhɨʍ ɲǥườɨ ℓớɲ sao, vậy mà cô vừa ăn bánh xốp vừa uống coca như đang xem rạp vậy. Quá biến thái. Cố Dư Thành không vội gọi cô mà chỉ đứng quan sát. Một lúc bộ phim đã tới hồi quan trọng âm thanh từ cô gái trong màn hình ՐêՈ Րỉ: " Sensei.. ya..yamete.." (" Thầy.. đừng mà.. đừng mà ") Đôi mắt nghiêm nghị bỗng lóe lên tia sáng gì đó, câu môi của Cố Dư Thành cũn không tự chủ mà cong lên. Hóa ra là cô học trò nhỏ của hắn thích như vậy. Tách, hắn chụp lại vài bức " làm kỉ niệm ". Đúng lúc cô quay mặt lại thì vừa lúc bị hắn chụp trúng. Cái màn hình và cô chễm chệ trên bức ảnh. Khiết Như hốt hoảng: " Thầy tới sớm thế ạ? Em nhớ còn 30p nữa mà." Cố Dư Thành cong môi đồng thời đem ra bức ảnh huơ huơ trước mặt cô : " Tôi không đến sớm làm sao biết trò biến thái của em? " Cô cắn môi xông tới ςướק điện thoại, nếu để cho mọi người biết thì thê thảm rồi. Hình tượng trong sáng bao nhiêu lâu sẽ tan tành : " Thầy đưa cho em! Mau đưa cho em! " Cố Dư Thành đưa tay ra nhanh gọn ghìm lấy eo cô, người chạm vào người. Cô khổ sở chới với nhưng vô vọng. Hắn kéo cô sát hơn thì thầm vào tai: " Nếu em đem hết hành động trên phim một lần thực hiện hết với tôi, tôi sẽ đưa cho em. " Khiết Như cứng họng, cô không ngờ vẻ ngoài ôn nhu,bảnh trai mà bên trong lại biến thái như thế. Đúng là đồ.. đồ giống cô: " Thầy.." Cố Dư Thành xoa tóc cô, hắn rất thích mái tóc mượt dài của cô: " Tôi thế nào? " Cô hét lên thực chỉ muốn cắn hắn một miếng: " Đồ biến thái!" Cố Dư Thành bật cười, bàn tay giữ eo không ngoan ngoãn mò xuống lớp quần nhỏ đã ướt chạm nhẹ khiến cô như bị điện giật, nảy lên một cái: " Tôi biến thái bằng em sao? Chưa làm gì đã ướt như vậy em mới là tiểu yêu tinh biến thái" Khiết Như vô lực đẩy tay hắn ra, hắn khẩy nhẹ lớp quần mỏng vuốt ve tiểu huyệt ướt đẫm. Cô dựa vào người hắn nhướn thân né tránh bàn tay của hắn, nhưng vô tác dụng. Đụng chạm dạo đầu kích thích: " Đừng.. đừng a.. thầy.. đừng mà " So với tiếng rên ma mị ban nãy trên màn hình với tiếng rên dứt quãng bây giờ. Tiếng của cô có phần mê người hơn nhiều. May mà mẹ cô vào đúng lúc đem nước cam nếu không ngày hôm đó cô sớm đã bị hắn ăn sạch. Nhưng thoát được hôm nay chứ không thoát được ngày mai, thoát ngày mai chứ không thoát được cả đời. Ảnh nằm trong tay hắn cô còn cách nào chứ. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    Wow
    5
    0 Comments 0 Shares 2679 Views
  • Bạch Tư Văn quỳ xuống, tay giơ một chiếc hộp làm bằng gỗ, hoa văn chạm khắc tinh xảo hướng đến trước mặt Nhã Kỳ, trước sự chứng kiến của những người đi đường, anh trịnh trọng nói: "Thư Kỳ đồng ý lấy anh nhé, mặc dù anh không phải là người đàn ông hoàn hảo, có thể trái với hình tượng người đàn ông lý tưởng của em, nhưng anh sẽ cố gắng thay đổi đến khi nào em vừa ý mới thôi. Cảm ơn em đã chấp nhận yêu một người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo, đầy thiếu sót như anh, chính em đã làm tan chảy trái tim anh, em là người cùng anh vượt qua bao nhiêu sóng gió, hôm nay anh quỳ ở đây trước sự chứng kiến của mọi người cầu mong em đồng ý lời cầu hôn của anh, cùng anh đi đến cuối cùng cuộc đời."
    Thư Kỳ ngượng ngùng vì mọi người vây quanh mỗi lúc càng đông, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng sắp khóc vì những lời Bạch Tư văn nói.
    Cô gật đầu, nghẹn ngào nói: "Em chấp nhận." Nói xong nước mắt cứ thế rơi xuống.
    Khi cô vừa thốt ra câu đó không biết từ đâu hàng loạt bóng bay đủ màu sắc bay lên trời tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn. Nhìn kỹ thì trên bóng còn đặc biệt in chữ Văn Kỳ.
    Bạch Tư Văn nhanh chóng đeo nhẫn vào tay cô, anh đứng lên, ghé sát môi mình vào môi cô....
    "Rầm" tiếng đập tay trên bàn đầy phấn khích dồn dập vang lên. Kỳ Vân ngổi xếp bằng trên ghế, mắt ghé sát màn hình, miệng đang nhai khoai tây đọc đến đoạn Bạch Tư Văn cầu hôn Thư Kỳ, tìm cũng theo đó đập thình thịch không có quy luật. Quá lãng mạn, sau này cô cũng phải kiếm một người đàn ông như Bạch Tư Văn.
    Kỳ Vân năm nay 22 tuổi là sinh viên trường đại học T, cô có sở thích mỗi tối trước khi đi ngủ lại lên mạng đọc ngôn tình.
    Những lúc rảnh rỗi Kỳ Vân chỉ thích đem đống đồ ăn vặt trốn trong phòng đọc ngôn tình mà thôi. Kì thực cô là người sống tình cảm, thích ở một mình luyện phim đọc truyện hơn là mua sắm. Cô không thích chỗ đông người vì nó quá ồn ào, tuy nhiên nếu đó là những người bạn thân thì vẫn là một ngoại lệ. Nhiều lúc cô chẳng hiểu nổi tính cách của mình, lâu lâu lại bị dồn nén đến mức bộc phát lên lúc đó bạn bè chỉ lắc đầu "Vân Vân lại nổi điên rồi".
    Cũng tùy tâm trạng mà cô sẽ đọc những thể loại khác nhau, đa phần là truyện sủng, chỉ khi đủ động lực cô mới chuyển sang đọc truyện ngược hay trinh thám. Vì nó "quá mất máu". Mà mỗi lần đọc những truyện như vậy trái tim cô như bị Ϧóþ nghẹn vô cùng khó chịu.
    Kỳ Vân bấm qua chương tiếp theo, bên ngoài cửa phòng bị gõ "cốc cốc", sau đó Anh Thu, em họ cô bước vào, chạy lại ôm siết cô: "Kỳ Vân đã lâu không gặp em nhớ chị quá."
    Anh Thu là em họ nhưng bằng tuổi cô, vì bằng tuổi nên nói chuyện khá hợp, là người nói chuyện thân nhất với cô so với các anh chị em khác.
    Kỳ Vân đẩy Anh Thu ra "mới hai tuần thôi, em đừng làm quá chị nổi hết da gà rồi." Nói xong cô còn lấy tay chà chà vào cánh tay mình, khuôn mặt nhăn lại. Trong lòng nước mắt thành sông cô đang đọc đến đoạn hấp dẫn nhất đó.
    Anh Thu liếc mắt lên màn hình máy tính, sau đó nói: "chị không nghe câu những cô gái đọc ngôn tình toàn là những người từ ế đến ế thôi sao."
    "Câu đó không có sức ảnh hưởng đến chị" Kỳ Vân trực tiếp phớt lờ.
    Anh Thu: "..."
    Nhiều lúc Anh Thu suy nghĩ có phải bà chị của cô yêu nhân vật trong truyện và bị lãnh cảm với đàn ông đời thật rồi hay không.
    Hay chỉ là do chưa gặp đối tượng.
    Thật khó hiểu!
    Bệnh lâu năm cần phải chữa trị. Mà cô đã có cách chỉ là không biết có thể áp dụng với bà chị tính tình quái gở này không? Vẫn phải thử.
    "Dẹp Bạch Tư Văn gì đó của chị sang một bên đi, em cho chị xem thứ này còn hấp dẫn hơn".
    "Không phải của chị mà là của Thư Kỳ." Mặc dù nói vậy nhưng Kỳ Vân vẫn tắt máy tính.
    Anh Thu biểu môi xem thường, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bấm vào mục hình ảnh, đẩy sang phía Kỳ Vân.
    "Em lại tải hình soái ca trên mạng về chứ gì!" Liếc mắc một cái liền có thể nhận ra, đẹp trai thôi có gì đâu.
    Mặt Anh Thu sáng rực lên "soái đúng không chị?"
    Kỳ Vân gật đầu, đồng tình, nhưng hình trên mạng, quá xa xôi, chỉ nhìn mà không thể chạm cô không có hứng thú.
    "Không phải, đây là giáo viên mới trường em."
    Lần này đến Kỳ Vân mắt sáng rực, giật điện thoại trong tay em họ, phóng to hình ảnh người trong hình ra xem.
    Dáng người cao tầm một mét tám, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đúng chuẩn soái ca, chân mày đậm, đeo gọng kính, tay cầm hồ sơ, cả người toát ra vẻ nghiêm nghị, hơi lạnh, nhưng rất cuốn hút.
    Tim Kỳ Vân lại đập mạnh liên hồi, cảm giác rất giống như Thư Kỳ lần đầu gặp Bạch Tư Văn như trong truyện miêu tả.
    Tại sao cô lại có cảm giác kỳ lạ như vậy, chỉ là một bức hình thôi mà. Những hình như vậy trên mạng không thiếu và cô cũng đã ngắm không ít lần. Nhưng cảm giác lần này đặc biệt khác. Có thứ gì đó cuốn hút cô.
    Tự dưng Kỳ Vân có khát khao mãnh liệt muốn chinh phục được người này, có phải cô đọc ngôn tình đến điên rồi không. Trong lòng như có ma quỷ cứ nói không ngừng "chinh phục người đó chinh phục trai đẹp".
    Anh Thu kế bên thao thao bất tuyệt kể tiểu sử giáo sư trong hình cho Kỳ Vân nghe.
    Đó là giáo sư Trần, tên đầy đủ là Trần Kha Nghị, năm nay 28 tuổi, vừa mới đi du học về, theo như tìm hiểu thì vẫn còn độc thân, làm việc chính thức ở trường đại học A, chính là trường Anh Thu theo học, đảm nhiệm bộ môn Z, giáo sư vừa mới về đã làm cho sinh viên trường A say đắm tạo nên một đội Fangirl chỉ cần thấy giáo sư Trần đi ngang qua sẽ điên cuồng la hét. Thoạt đầu chỉ cần là môn anh dạy lúc nào cũng đông sinh viên, nhưng khi họ phát hiện ra trong giờ anh dạy rất nghiêm túc, lại lạnh lùng rất khó gần, những sinh viên nữ muốn tiếp cận anh đều bị ánh ánh của anh dọa sợ mà bỏ chạy.... Dần dần đội Fan cuồng bị nhà trường cưỡng chế cộng thêm thái độ hâm dọa của giáo sư Trần nên lui lại hoạt động trong im lặng.
    Rất tốt giáo sư "nhà mình" rất có khí chất, không vì nữ sắc mà lung lay ý chí. Kỳ Vân âm thầm tán thưởng.
    Anh Thu còn đang say sưa kể về thầy giáo siêu cấp trường mình, Kỳ Vân nhìn chằm chằm vào màn hình nảy giờ phun ra một câu khiến Anh Thu đứng hình.
    "Chị sẽ theo đuổi Trần giáo sư nhà chị." Gặp đúng đối tượng thì tính cách im lặng đã là gì, đời mà cứ một lần xông pha nếm trải. Kỳ Vân làm dấu hiệu "nupakachi" "thầy à đợi đó".
    Một lúc sau, Anh Thu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh tiêu hóa lời chị họ mình rồi nói: "Em thấy không khả thi". Ban đầu nghe từ "nhà chị" cô xém sặc, chưa gì đã khẳng định kéo người ta về một nhà. Chị họ của cô bình thường im lặng, cũng chẳng hứng thú yêu đương gì. Nhưng hôm nay cô đã phát hiện ra một bí mật động trời đó chính là chị cô thuộc tuýp người "điên ngầm", một khi đã "phát điên" thì sẽ làm cho người ta bất ngờ không kịp.
    "Chị đã quyết định rồi!” Kỳ Vân vẫn cương quyết.
    Vậy là Anh Thu đáng thương lại tốn nước bọt phân tích tính không khả thi cho chị họ mình nghe, cô vỗ đầu, có phải mình sai rồi không, cho chị xem hình giáo sư Trần là hại chị mình.
    Một hồi lâu vẫn không xoay chuyển được quyết định của chị họ, Anh Thu còn bị chị họ lôi kéo về đội của mình.
    Dù gì thì “phù sa không chảy ruộng ngoài”, Anh Thu có hơi thích thầy nhưng theo đuổi đó là việc cô không nghĩ đến, nay chị họ quyết tâm như vậy cô chỉ còn cách lập kế hoạch tát chiến giúp chị mau mau chiến thắng.
    Vậy là hai chị em ở trong phòng cả buổi chiều bàn bạc sôi nổi...
    Ở nơi nào đó vị giáo sư nào đó không biết vì sao hắc xì liên tục.
    Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Bạch Tư Văn quỳ xuống, tay giơ một chiếc hộp làm bằng gỗ, hoa văn chạm khắc tinh xảo hướng đến trước mặt Nhã Kỳ, trước sự chứng kiến của những người đi đường, anh trịnh trọng nói: "Thư Kỳ đồng ý lấy anh nhé, mặc dù anh không phải là người đàn ông hoàn hảo, có thể trái với hình tượng người đàn ông lý tưởng của em, nhưng anh sẽ cố gắng thay đổi đến khi nào em vừa ý mới thôi. Cảm ơn em đã chấp nhận yêu một người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo, đầy thiếu sót như anh, chính em đã làm tan chảy trái tim anh, em là người cùng anh vượt qua bao nhiêu sóng gió, hôm nay anh quỳ ở đây trước sự chứng kiến của mọi người cầu mong em đồng ý lời cầu hôn của anh, cùng anh đi đến cuối cùng cuộc đời." Thư Kỳ ngượng ngùng vì mọi người vây quanh mỗi lúc càng đông, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng sắp khóc vì những lời Bạch Tư văn nói. Cô gật đầu, nghẹn ngào nói: "Em chấp nhận." Nói xong nước mắt cứ thế rơi xuống. Khi cô vừa thốt ra câu đó không biết từ đâu hàng loạt bóng bay đủ màu sắc bay lên trời tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn. Nhìn kỹ thì trên bóng còn đặc biệt in chữ Văn Kỳ. Bạch Tư Văn nhanh chóng đeo nhẫn vào tay cô, anh đứng lên, ghé sát môi mình vào môi cô.... "Rầm" tiếng đập tay trên bàn đầy phấn khích dồn dập vang lên. Kỳ Vân ngổi xếp bằng trên ghế, mắt ghé sát màn hình, miệng đang nhai khoai tây đọc đến đoạn Bạch Tư Văn cầu hôn Thư Kỳ, tìm cũng theo đó đập thình thịch không có quy luật. Quá lãng mạn, sau này cô cũng phải kiếm một người đàn ông như Bạch Tư Văn. Kỳ Vân năm nay 22 tuổi là sinh viên trường đại học T, cô có sở thích mỗi tối trước khi đi ngủ lại lên mạng đọc ngôn tình. Những lúc rảnh rỗi Kỳ Vân chỉ thích đem đống đồ ăn vặt trốn trong phòng đọc ngôn tình mà thôi. Kì thực cô là người sống tình cảm, thích ở một mình luyện phim đọc truyện hơn là mua sắm. Cô không thích chỗ đông người vì nó quá ồn ào, tuy nhiên nếu đó là những người bạn thân thì vẫn là một ngoại lệ. Nhiều lúc cô chẳng hiểu nổi tính cách của mình, lâu lâu lại bị dồn nén đến mức bộc phát lên lúc đó bạn bè chỉ lắc đầu "Vân Vân lại nổi điên rồi". Cũng tùy tâm trạng mà cô sẽ đọc những thể loại khác nhau, đa phần là truyện sủng, chỉ khi đủ động lực cô mới chuyển sang đọc truyện ngược hay trinh thám. Vì nó "quá mất máu". Mà mỗi lần đọc những truyện như vậy trái tim cô như bị Ϧóþ nghẹn vô cùng khó chịu. Kỳ Vân bấm qua chương tiếp theo, bên ngoài cửa phòng bị gõ "cốc cốc", sau đó Anh Thu, em họ cô bước vào, chạy lại ôm siết cô: "Kỳ Vân đã lâu không gặp em nhớ chị quá." Anh Thu là em họ nhưng bằng tuổi cô, vì bằng tuổi nên nói chuyện khá hợp, là người nói chuyện thân nhất với cô so với các anh chị em khác. Kỳ Vân đẩy Anh Thu ra "mới hai tuần thôi, em đừng làm quá chị nổi hết da gà rồi." Nói xong cô còn lấy tay chà chà vào cánh tay mình, khuôn mặt nhăn lại. Trong lòng nước mắt thành sông cô đang đọc đến đoạn hấp dẫn nhất đó. Anh Thu liếc mắt lên màn hình máy tính, sau đó nói: "chị không nghe câu những cô gái đọc ngôn tình toàn là những người từ ế đến ế thôi sao." "Câu đó không có sức ảnh hưởng đến chị" Kỳ Vân trực tiếp phớt lờ. Anh Thu: "..." Nhiều lúc Anh Thu suy nghĩ có phải bà chị của cô yêu nhân vật trong truyện và bị lãnh cảm với đàn ông đời thật rồi hay không. Hay chỉ là do chưa gặp đối tượng. Thật khó hiểu! Bệnh lâu năm cần phải chữa trị. Mà cô đã có cách chỉ là không biết có thể áp dụng với bà chị tính tình quái gở này không? Vẫn phải thử. "Dẹp Bạch Tư Văn gì đó của chị sang một bên đi, em cho chị xem thứ này còn hấp dẫn hơn". "Không phải của chị mà là của Thư Kỳ." Mặc dù nói vậy nhưng Kỳ Vân vẫn tắt máy tính. Anh Thu biểu môi xem thường, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bấm vào mục hình ảnh, đẩy sang phía Kỳ Vân. "Em lại tải hình soái ca trên mạng về chứ gì!" Liếc mắc một cái liền có thể nhận ra, đẹp trai thôi có gì đâu. Mặt Anh Thu sáng rực lên "soái đúng không chị?" Kỳ Vân gật đầu, đồng tình, nhưng hình trên mạng, quá xa xôi, chỉ nhìn mà không thể chạm cô không có hứng thú. "Không phải, đây là giáo viên mới trường em." Lần này đến Kỳ Vân mắt sáng rực, giật điện thoại trong tay em họ, phóng to hình ảnh người trong hình ra xem. Dáng người cao tầm một mét tám, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đúng chuẩn soái ca, chân mày đậm, đeo gọng kính, tay cầm hồ sơ, cả người toát ra vẻ nghiêm nghị, hơi lạnh, nhưng rất cuốn hút. Tim Kỳ Vân lại đập mạnh liên hồi, cảm giác rất giống như Thư Kỳ lần đầu gặp Bạch Tư Văn như trong truyện miêu tả. Tại sao cô lại có cảm giác kỳ lạ như vậy, chỉ là một bức hình thôi mà. Những hình như vậy trên mạng không thiếu và cô cũng đã ngắm không ít lần. Nhưng cảm giác lần này đặc biệt khác. Có thứ gì đó cuốn hút cô. Tự dưng Kỳ Vân có khát khao mãnh liệt muốn chinh phục được người này, có phải cô đọc ngôn tình đến điên rồi không. Trong lòng như có ma quỷ cứ nói không ngừng "chinh phục người đó chinh phục trai đẹp". Anh Thu kế bên thao thao bất tuyệt kể tiểu sử giáo sư trong hình cho Kỳ Vân nghe. Đó là giáo sư Trần, tên đầy đủ là Trần Kha Nghị, năm nay 28 tuổi, vừa mới đi du học về, theo như tìm hiểu thì vẫn còn độc thân, làm việc chính thức ở trường đại học A, chính là trường Anh Thu theo học, đảm nhiệm bộ môn Z, giáo sư vừa mới về đã làm cho sinh viên trường A say đắm tạo nên một đội Fangirl chỉ cần thấy giáo sư Trần đi ngang qua sẽ điên cuồng la hét. Thoạt đầu chỉ cần là môn anh dạy lúc nào cũng đông sinh viên, nhưng khi họ phát hiện ra trong giờ anh dạy rất nghiêm túc, lại lạnh lùng rất khó gần, những sinh viên nữ muốn tiếp cận anh đều bị ánh ánh của anh dọa sợ mà bỏ chạy.... Dần dần đội Fan cuồng bị nhà trường cưỡng chế cộng thêm thái độ hâm dọa của giáo sư Trần nên lui lại hoạt động trong im lặng. Rất tốt giáo sư "nhà mình" rất có khí chất, không vì nữ sắc mà lung lay ý chí. Kỳ Vân âm thầm tán thưởng. Anh Thu còn đang say sưa kể về thầy giáo siêu cấp trường mình, Kỳ Vân nhìn chằm chằm vào màn hình nảy giờ phun ra một câu khiến Anh Thu đứng hình. "Chị sẽ theo đuổi Trần giáo sư nhà chị." Gặp đúng đối tượng thì tính cách im lặng đã là gì, đời mà cứ một lần xông pha nếm trải. Kỳ Vân làm dấu hiệu "nupakachi" "thầy à đợi đó". Một lúc sau, Anh Thu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh tiêu hóa lời chị họ mình rồi nói: "Em thấy không khả thi". Ban đầu nghe từ "nhà chị" cô xém sặc, chưa gì đã khẳng định kéo người ta về một nhà. Chị họ của cô bình thường im lặng, cũng chẳng hứng thú yêu đương gì. Nhưng hôm nay cô đã phát hiện ra một bí mật động trời đó chính là chị cô thuộc tuýp người "điên ngầm", một khi đã "phát điên" thì sẽ làm cho người ta bất ngờ không kịp. "Chị đã quyết định rồi!” Kỳ Vân vẫn cương quyết. Vậy là Anh Thu đáng thương lại tốn nước bọt phân tích tính không khả thi cho chị họ mình nghe, cô vỗ đầu, có phải mình sai rồi không, cho chị xem hình giáo sư Trần là hại chị mình. Một hồi lâu vẫn không xoay chuyển được quyết định của chị họ, Anh Thu còn bị chị họ lôi kéo về đội của mình. Dù gì thì “phù sa không chảy ruộng ngoài”, Anh Thu có hơi thích thầy nhưng theo đuổi đó là việc cô không nghĩ đến, nay chị họ quyết tâm như vậy cô chỉ còn cách lập kế hoạch tát chiến giúp chị mau mau chiến thắng. Vậy là hai chị em ở trong phòng cả buổi chiều bàn bạc sôi nổi... Ở nơi nào đó vị giáo sư nào đó không biết vì sao hắc xì liên tục. Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Wow
    3
    0 Comments 0 Shares 2151 Views
  • 3 năm trước.
    -Chị dâu, hôm nay ông trời có mắt cho em biết được bí mật của hai người. Thật đúng như em dự đoán suốt 1 năm qua 2 người phim thật tình giả mà. Chị dâu, chị cho em cơ hội đi, em sẽ đưa chị đi khỏi đây. Em biết đây không phải là nơi chị muốn sống. Đi theo em đi em sẽ lo cho chị an nhàn cả quãng đời sau này.
    - Cậu đang nói gì vậy tôi không hiểu, tôi là chị dâu cậu đấy. Cậu ăn nói cho cẩn thận vào.
    -Em đang nói nghiêm túc không một câu dối trá hay trêu đùa chị đâu. Chị ở bên anh hai sẽ mãi không có ngày nao bình yên đâu. Hơn nữa hai người là quan hệ hợp đồng thế này thì chị còn luyến tiếc cái gì đây hả?
    Phải, cô và anh lấy nhau thông qua một cuộc giao hảo trên giấy tờ rõ ràng. Đáng lẽ chuyện sẽ không có gì to tát ảnh hưởng đến mọi người xung quanh nếu như cậu em chồng này không có tình ý trái ngoáy với cô. Mới về đây sống được 1 năm cô đã hiểu anh em nhà họ không thuận thảo. Cậu em chồng này cũng đã để mắt đến cô từ những ngày đầu tiên. Cũng chẳng biết cậu ta đã lén lút như thế nào mà phát giác được ra bản hợp đồng hôn nhân của cô và Vương Hạo. Đã vậy cậu ta còn chụp lại hình ảnh làm bằng chứng và rồi hôm nay nhân lúc Hạo đi làm cậu ta mới lẽn vào phòng chất vấn cô. Cô biết chuyện này là sai trái, nên chưa bao giờ cô cho phép mình quá gần gũi cậu ta, trước cũng vậy, bây giờ càng như vậy.
    -Mối quan hệ của tôi và anh cậu cho dù là giả hay thật thì trên danh nghĩa tôi vẫn là chị dâu cậu và tôi không cho phép cậu được đến gần tôi dù chỉ là 1 bước. Mời cậu đi ra ngoài cho.
    - Sao chị phải cố chấp như vậy chứ? Có phải vì em không tài giỏi bằng anh ấy nên chị không để em vào mắt không?
    - Cậu càng nói càng đi xa vấn đề rồi đấy. Tôi không so sánh bất cứ ai cả. Một lần nữa tôi mời cậu đi ra. Nếu không tôi sẽ la lên đấy.
    Cô sắp hết kiên nhẫn nên trừng mắt nhìn cậu nổi đóa. Tuấn vừa muốn tiến đến nắm lấy cô thì giọng nói bên ngoài cũng vang lên gọi cậu.
    - Tuấn à con xong chưa vậy, mau ra sân bay nhanh để trễ chuyến nè con.
    Tuấn luôn cho rằng mình thua kém anh hai nên mới không có được những điều tốt đẹp. Và cũng vì mong muốn cả đời của mẹ mình rằng cậu sẽ tài giỏi hơn
    Vương Hạo nên cậu quyết phải đi du học với mong muốn lúc quay về sẽ quang vinh bái tổ. Và hơn hết là kéo chị dâu ra khỏi vũng lầy máu lạnh kia.
    Tuấn nghe mẹ gọi thì sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô nên liền nhỏ giọng.
    - Bây giờ chị có thể cứng đầu không nghe. Nhưng 3 năm sau em nhất định tìm mọi cách đưa chị ra khỏi đây an toàn. 3 năm nhanh thôi, chờ em.
    3 năm sau.
    Người ta nói một cuộc hôn nhân mai mối thì đối phương sẽ yêu nhau khi về sau . Cô thuờng nghe biết bao nhiêu bậc trưởng bối nói với con cái của họ như thế . Sự thật thì sao , có đúng như vậy không ? Hay nó chỉ là 1 lời rót tai dễ nghe để những đứa trẻ buộc phải vâng lời ?
    Cô là Yến Ngân , năm nay vừa tròn 22 tuổi , cô đang là nhân viên thu ngân của một khách sạn cao cấp . Cô đã lập gia đình từ năm mình vừa tròn 18 tuổi . Ba cô đã mất từ khi cô chưa biết nói tiếng đầu tiên . Chỉ còn 1 mình mẹ cực khổ nuôi cô khôn lớn nơi vùng quê hẻo lánh . Năm cô 18 tuổi mẹ vì lao lực quá độ nên lâm bệnh nặng . Mẹ sợ cô 1 thân con gái bôn ba khổ sở nên nghe lời mọi người trong xóm gả cô đi . Vốn dĩ ban đầu họ bày cho bà gả cô đi lấy chồng nước ngoài .
    Thế nhưng sau đó mẹ đã đổi ý vì sợ gả con đi phương xa nơi xứ người là Gi*t con nên liền được bà mai dẫn mối gả cho một thiếu gia lớn hơn cô 1 con giáp . Mới đầu mẹ cô cũng e ngại bởi số tuổi của con rể . Nhưng rồi mẹ cũng gật đầu đồng ý vì câu nói " Rồi chúng nó sẽ yêu nhau thôi " ngọt lịm của bà mai mối .
    Năm đó anh đã 30 tuổi nhưng mãi cũng không chịu để bất cứ cô gái nào vào mắt nên ba mẹ anh bắt đầu lo lắng cho sự nghiệp nối dõi sau này . Và thế là họ chọn cách tìm dâu vùng quê với ý nghĩ gái nhà quê thì thật thà chân chất và không biết toan tính .
    Thế rồi đúng như dự định , một đám cưới linh đình nhất trong thôn quê cô cũng được diễn ra nhanh chóng . Nhà trai xuống tận nơi bằng một giàn siêu xe sang trọng . Vàng bạc lẫn kim cương tặng cho cô dâu cũng nhiều vô số kể . Và đêm hôm đó cả cô và anh cũng giống như bao nhiêu cặp đôi bị ép gả khác cũng lập ra một hợp đồng hôn nhân . Cô còn nhớ khi ấy anh rất điềm tĩnh dù đã say khướt . Lúc làm hợp đồng anh cũng chẳng gắt gỏng gì cả . Cả hai vốn không yêu nhau nên đều thỏa thuận đồng ý 4 năm sau sẽ thuận tình ly hôn . Lúc đó cô không suy nghĩ nhiều , chỉ nghĩ đơn giản không yêu thì không nên ở lại nên đã kí ngay lập tức . Nhưng sau đó cô vẫn luôn thắc mắc , tại sao là 4 năm mà không phải là 2 hay 3 năm ? Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra , hỏi cũng chẳng dám hỏi nên một khoảng thời gian trôi qua cô cũng quên mất mình đã thắc mắc chuyện gì .
    Anh là Vương Hạo năm nay đã ngót nghét 33 tuổi đời . Từ nhỏ ai cũng nói anh được sinh ra từ vạch đích . Đúng , anh được sinh ra ở vạch đích chẳng sai chút nào . Nhưng cái vạch đích đó nó lạnh lẽo , chính bởi vì nó lạnh lẽo không có tình người nên đã vô tình nắn dạy nên một Vương Hạo máy móc , sống như một con rối có lập trình sẵn .
    Từ khi đến tuổi cặp kê anh cũng chẳng muốn qua lại với một ai . Không phải anh cũng không có cảm xúc và không có hứng thú với người khác giới như người ta thường đồn đại . Mà vì anh lo người ta khi lấy anh rồi thì sẽ khổ . Khổ tay khổ chân cuối cùng cũng không bằng khổ tâm mà . Vì hơn ai hết anh hiểu mình đang phải sống trong môi trường khắc nghiệt như thế nào . Được sống trong một mớ vải lụa tơ đào nhưng nó chứa đầy gai độc khiến con người ta ngày ngày phải đơm thương tích đầy trên thân mình cũng không thể rứt ra được .
    Nếu nói anh chưa bao giờ yêu ai hay chưa biết rung động là gì thì là nói dối . Có , anh có yêu , nhưng cho đến hiện tại người anh yêu chính xác là ai anh cũng chưa xác định được nữa .
    - Yến Ngân , hôm nay cuối tuần mọi người rủ nhau đi ăn kìa . Ngân đi không ?
    - Thật ngại quá nhưng mà Ngân phải về nhà trước 7h tối rồi .
    - Ui xời , Ngân lập gia đình sớm làm gì cho mệt thế không biết . Thôi vậy Ngân về đi , nói chứ là con dâu nhà giàu cũng có sung sướng gì đâu . Sau này chắc Liên phải suy nghĩ lại việc lấy chồng giàu rồi .
    Đó là Liên , là đồng nghiệp cùng phòng với Ngân . Từ lúc Ngân vào đây làm việc thì chỉ có Liên là thường hay hủ hỉ tâm sự cùng cô thôi . Vì ở mảnh đất đô thành hoa lệ này dù có đông căch mấy thì lòng người cũng trùng trùng hiểm nguy . Chẳng mấy ai có thể đối đãi với nhau thật tâm cả . Thôi thì chơi nhiều thì chơi không đẹp . Chi bằng chơi ít mà vẹn toàn tâm can vậy .
    6h hơn Ngân mới làm xong sổ sách rồi chuẩn bị về nhà . Thật ra chẳng ai trong nhà quy định cho cô giờ giấc đi đứng cả . Chỉ là cô hiểu chuyện nên biết tính mẹ chồng thì tranh thủ mà tuân theo thôi .
    Chạy xe hơn 20 phút thì cũng đến cửa nhà , đứng đợi 1 chút thì dì Năm cũng ra mở cửa .
    - Thiếu phu nhân hôm nay về trễ vậy ?
    - Dạ tại có vài sổ sách tính toán hơi lâu nên con ở lại thêm một chút . Ba mẹ đã ăn cơm chưa dì ?
    - Chưa , ông bà nói đợi cô về ăn cho vui . Một mình ông bà thì buồn quá .
    - Dạ , vậy để con vô tranh thủ tắm rửa rồi xuống ăn với ba mẹ luôn . À còn ..
    - Lúc sáng thiếu gia có báo với ông bà chủ là tối nay công ty có tiệc bên khách hàng nên về trễ .
    - Dạ dì .
    Cô chỉ định hỏi hôm nay có món gì ngon thôi mà dì Năm lại hiểu lầm cô muốn hỏi đến Vương Hạo . Ừ thì cũng không sao , vì cũng chẳng biết từ bao giờ cô lại thích nghe chuyện bao đồng về anh . Biết là đã có giao ước không được xen vào chuyện riêng tư của nhau . Nhưng cứ hễ nghe được tin gì về anh là cô lại thấy yên tâm hơn rất nhiều .
    - Thưa ba mẹ con mới về .
    - Ờ con lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm . Ba chờ con về ăn đó .
    - Dạ ba mẹ đợi con một chút con xuống ngay đấy .
    Đấy là ba mẹ của Vương Hạo , hai ông bà nói chung cũng dễ tính lắm. Không cấm cản con dâu làm việc gì hay bắt buộc cô phải làm theo những gì . Chỉ là việc tiền nông gia sản thì không bao giờ nghe nhắc tên cô . Dù làm dâu nhà giàu nhưng cô chưa một ngày ăn không của nhà chồng dù chỉ 1 nghìn .
    Trong một phòng làm việc xa hoa sang trọng toàn mùi gỗ quý . Vương Hạo đang say sưa theo dõi những con số đang nhảy liên tục trên màn hình máy tính . Lúc này bầu trời bên ngoài cũng đã ngả tối . Cánh cửa phòng anh cũng chợt mở toang . Sau đó là thư kí của anh vội vàng bước vào .
    - Vương tổng, cổ phiếu của chúng ta cứ liên tục giảm . Hơn nữa tôi thấy càng lúc càng giảm sâu . Chúng ta phải làm gì đây Vương tổng . Có nên báo với chủ tịch không ?
    -Ý cậu là tôi không có khả năng ?
    - Ơ dạ không , tôi chỉ đang lo quá nên nói bừa vậy thôi Vuơng tổng .
    Chỉ một câu nói phát ra từ một khối hàn băng lạnh lẽo cũng đủ khiến trợ lý Tâm rén mình ngay lập tức . Thật ra anh đã đoán được chuyện này từ trước nên hôm nay thay vì đi dự tiệc cùng khách hàng anh lại ở lại công ty theo dõi tình hình . Có kẻ muốn lợi dụng thời gian anh đi gặp khách hàng lớn nên giở trò . Cũng mâynh đã sắp xếp người khác đi gặp khách rồi .
    -Chuyện này tôi giải quyết được , cậu đi ra ngoài đi .
    - Vương tổng , cậu đoán được là ai làm có đúng không ?
    - Ra ngoài đi .
    - À dạ dạ tôi đi ra ngay đây .
    Đợi trợ lí Tâm đi ra ngoài hẵn anh mới lấy điện thoại ở kế bên nhấc lên rồi thực hiện một cuộc gọi quốc tế .
    - Hình như cậu sắp về rồi nhỉ ?
    Đầu dây bên kia lúc này là một giọng nói có vẻ cười cợt thanh trẻ của một chàng trai trẻ trung nào đó vang lên .
    - Anh hai, sao giờ này gọi cho em mà giọng trầm ghê thế ?
    - Cậu còn biết kêu tôi một tiếng anh hai là tôi mừng rồi. Món quà gặp mặt truớc khi về nước của cậu cũng hấp dẫn quá đấy .
    - Vậy sao, anh là thiên tài quả không sai nhỉ . Có chuyện một chút là biết ai hãm hại mình rồi. Em chỉ là đùa 1 chút tạo thêm không khí cho anh em mình thôi mà.
    - Cái không khí mà cậu nói đang làm bốc hơi hết hơn 20 tỷ đồng của công ty nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Không khí này đắt quá đấy.
    - Con số đó vẫn nhỏ mà, nó vẫn chưa đủ để ba phải phạt anh. Mà vấn đề cũng có to tác gì đâu. Mới chỉ 1 thông tin nhỏ thôi anh giải quyết được ngay thôi mà.
    Vương Hạo nghe đến đó thì chau mày, ban đầu anh biết người đang quậy phá trong chuyện giá cổ phiếu rớt này. Nhưng lại chưa nghĩ ra được rốt cuộc cậu em trai cùng cha khác mẹ Vương Tuấn này rốt cuộc đã giở trò gì. Anh đang suy nghĩ chưa nói thêm gì thì bên kia Tuấn đã nói tiếp.
    - Hum, nói sao ta, chỉ là em đã lỡ tạo ra một tài khoản giả rồi tung tin Tổng giám đốc tập đoàn Vương thị bạc tình ly hôn vợ thôi. Tính ra anh ở trong nươc tiếng tăm cũng ghê đấy nhỉ. Mới có 1 tin nhỏ thôi mà lại khiến mọi thứ rầm rộ lên như thế thật là hấp dẫn mà.
    - Cậu thôi được rồi đấy, đừng nghĩ biết được bí mật của tôi thì nhằm vào đó mà đá đổ tôi mãi. Cậu sẽ không có cơ hội lần 2.
    - Thì anh cứ lo dâp tin đi, chuyện em nói vốn là sự thật nên cũng chẳng có lo hì cả. Em còn có cả bằng chứng đây mà.
    - Đồ vật do ăn cắp mà có được có thể khiến cậu vẻ vang thế à?
    - Đối với chuyện của ai em sẽ không thấy hứng thú như thế. Nhưng đối với chuyện của anh thì em ngược lại hứng thú gấp đôi đấy. Nhiều khi em lại nghĩ anh dựa vào cái gì mà nắm giữ quyền lực mãi như thế. Ngay cả chị dâu anh không màn để mắt tới cũng phải thuận theo anh làm ra cái thỏa thuận điên rồ đó. Nghe em nói này anh hai, lần này em về nhất định sẽ lấy lại hết những thứ không đáng để thuộc về anh, kể cả chị dâu.
    Dứt lời Tuấn liền tắt máy ngang, Hạo từ từ rời điện thoại ra khỏi tai rồi cũng ném xuống bàn tức giận. Trên thế giới này có mấy ai biết được bản thân anh lại là đứa con ngoài luồng của ông Vương. Anh được như ngày hôm nay cũng may là do tài năng thiên bẩm anh có được nên mới được ông Vương hết mực đề bạc yêu thương. Còn người đàn bà tên Mộc Miên kia bề ngoài là một người mẹ hiền dịu . Nhưng bên trong sâu thẳm là một con dã thú độc ác chính là mẹ kế của anh.
    Vương Hạo ngồi trầm ngâm một hồi nhìn màn hình máy tính thật lâu. Những con số cứ biến động sắp xuống con số âm tròn trịa. Đến cuối cùng anh lại điện thoại ra ngoài cho trợ lý Tâm .
    -Tung tin ra ngoài Tổng giám đốc tập đoàn Vương thị và thiếu phu nhân đang trong quá trình làm thủ tục ly hôn.
    "Sao, làm vậy có phải châm thêm dầu vào lửa không Vương tổng?"
    - Thông tin làm họ thắc mắc chẳng rõ thực hư đương nhiên khiến họ đưa ra nhiều giả thiết làm ảnh hưởng đến sàn cổ phiếu hôm nay. Chi bằng tôi cho thông tin chính xác giúp họ khẳng định sự việc thì mấy tin tức lá cải tự nhiên sẽ bị dẹp loạn. Một khi được dẹp loạn thì cậu nghĩ xem cổ phiếu có ổn lại không?
    "Vậy.. vậy tin này.."
    - Làm đi .
    Hạo không nói nhiều thêm một lời nào nên cúp máy ngang. Vương Hạo anh là người như thế nào mà lại để bị đe dọa chứ. Anh phải khiến cho mọi người cùng nhìn thấu Vương Hạo anh không dễ để bất cứ ai có thể uy Hi*p.
    Kết thúc một ngày làm việc Hạo quay về nhà mà tâm trạng có chút tồi tệ. Giờ này đã khuya cả nhà đã tắt đèn đi ngủ hết cả. Anh đi vào không mở đèn mà đi thẳng lên lầu. Trong phòng bây giờ vẫn còn sáng đèn vì Yến Ngân vẫn còn đang làm việc mà chính xác hơn là mượn việc để chờ anh về. Lúc chiều nghe dì Năm nói tối nay anh phải đi tiếp khách hàng. Mà lúc anh vào phòng lại không nghe mùi rượu gì cả trái lại vẻ mặt anh có chút buồn bã như áp lực lắm. Thấy vậy cô liền đứng lên hỏi .
    - Anh về trễ quá vậy?
    - Ừ.
    - Anh đã ăn gì chưa? Em đi xuống tìm chút gì cho anh ăn nhé.
    -...
    Hạo nghiêm mặt nhìn cô khó hiểu không trả lời rồi bỏ đi vào nhà tắm xả nước nghe ranh rách. Yến Ngân tắt đèn bàn làm việc của mình rồi đi sang giường anh ở sát tường trải mền giúp anh. Cô còn tinh tế biết anh thích sạch sẽ thơm tho nên còn xịt thêm ít nước hoa anh thích vào trong mền nữa. Xong xuôi cô mới trở lại giường ngủ của mình cách đó vài bước rồi nằm im giả vờ ngủ. Lát sau Hạo đi ra ngoài với một bộ quần áo ngủ thoải mái. Anh đến ngồi xuống giường của mình rồi xem điện thoại. Thấy anh đã chuẩn bị đi ngủ cô cũng định chợp mắt thì tiếng tin nhắn điện thoại cô lại vang lên khiến cô giật mình. Vội với lấy điện thoại trên tủ đầu giường mở lên xem, đọc nó xong mà cô lại run bần bật.
    "Chào chị dâu, chị còn nhớ em không? 3 năm không gặp chị rồi nhanh quá nhỉ. Hôm nay em nhắn cho chị để báo với chị rằng em sắp về nước rồi. Chị chờ em về giải thoát cho chị nhé chị dâu. Bên đó giờ chắc cũng khuya rồi. Chị ngủ ngoan nhé, vài ngày tới là em về."
    - Cô có thói quen nhắn tin lúc nửa đêm bao giờ vậy? Để yên người khác còn ngủ.
    - A ơ, em biết rồi, chỉ là tin nhắn rác thôi. Em ngủ liền đây.
    -Rác hay không trong lòng cô tự biết. Vương Tuấn sắp về rồi, cô lại sắp có người kề bên rồi nhỉ.
    - Em..
    - Ngủ đi, tôi mệt rồi.
    Vương Hạo xoay người sang hướng khác quay lưng về phía cô rồi im lặng. Ngân cũng nhanh tay xóa tin nhắn vừa nhận được rồi kéo mền qua khỏi đầu nhắm mắt ngủ.
    Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    3 năm trước. -Chị dâu, hôm nay ông trời có mắt cho em biết được bí mật của hai người. Thật đúng như em dự đoán suốt 1 năm qua 2 người phim thật tình giả mà. Chị dâu, chị cho em cơ hội đi, em sẽ đưa chị đi khỏi đây. Em biết đây không phải là nơi chị muốn sống. Đi theo em đi em sẽ lo cho chị an nhàn cả quãng đời sau này. - Cậu đang nói gì vậy tôi không hiểu, tôi là chị dâu cậu đấy. Cậu ăn nói cho cẩn thận vào. -Em đang nói nghiêm túc không một câu dối trá hay trêu đùa chị đâu. Chị ở bên anh hai sẽ mãi không có ngày nao bình yên đâu. Hơn nữa hai người là quan hệ hợp đồng thế này thì chị còn luyến tiếc cái gì đây hả? Phải, cô và anh lấy nhau thông qua một cuộc giao hảo trên giấy tờ rõ ràng. Đáng lẽ chuyện sẽ không có gì to tát ảnh hưởng đến mọi người xung quanh nếu như cậu em chồng này không có tình ý trái ngoáy với cô. Mới về đây sống được 1 năm cô đã hiểu anh em nhà họ không thuận thảo. Cậu em chồng này cũng đã để mắt đến cô từ những ngày đầu tiên. Cũng chẳng biết cậu ta đã lén lút như thế nào mà phát giác được ra bản hợp đồng hôn nhân của cô và Vương Hạo. Đã vậy cậu ta còn chụp lại hình ảnh làm bằng chứng và rồi hôm nay nhân lúc Hạo đi làm cậu ta mới lẽn vào phòng chất vấn cô. Cô biết chuyện này là sai trái, nên chưa bao giờ cô cho phép mình quá gần gũi cậu ta, trước cũng vậy, bây giờ càng như vậy. -Mối quan hệ của tôi và anh cậu cho dù là giả hay thật thì trên danh nghĩa tôi vẫn là chị dâu cậu và tôi không cho phép cậu được đến gần tôi dù chỉ là 1 bước. Mời cậu đi ra ngoài cho. - Sao chị phải cố chấp như vậy chứ? Có phải vì em không tài giỏi bằng anh ấy nên chị không để em vào mắt không? - Cậu càng nói càng đi xa vấn đề rồi đấy. Tôi không so sánh bất cứ ai cả. Một lần nữa tôi mời cậu đi ra. Nếu không tôi sẽ la lên đấy. Cô sắp hết kiên nhẫn nên trừng mắt nhìn cậu nổi đóa. Tuấn vừa muốn tiến đến nắm lấy cô thì giọng nói bên ngoài cũng vang lên gọi cậu. - Tuấn à con xong chưa vậy, mau ra sân bay nhanh để trễ chuyến nè con. Tuấn luôn cho rằng mình thua kém anh hai nên mới không có được những điều tốt đẹp. Và cũng vì mong muốn cả đời của mẹ mình rằng cậu sẽ tài giỏi hơn Vương Hạo nên cậu quyết phải đi du học với mong muốn lúc quay về sẽ quang vinh bái tổ. Và hơn hết là kéo chị dâu ra khỏi vũng lầy máu lạnh kia. Tuấn nghe mẹ gọi thì sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô nên liền nhỏ giọng. - Bây giờ chị có thể cứng đầu không nghe. Nhưng 3 năm sau em nhất định tìm mọi cách đưa chị ra khỏi đây an toàn. 3 năm nhanh thôi, chờ em. 3 năm sau. Người ta nói một cuộc hôn nhân mai mối thì đối phương sẽ yêu nhau khi về sau . Cô thuờng nghe biết bao nhiêu bậc trưởng bối nói với con cái của họ như thế . Sự thật thì sao , có đúng như vậy không ? Hay nó chỉ là 1 lời rót tai dễ nghe để những đứa trẻ buộc phải vâng lời ? Cô là Yến Ngân , năm nay vừa tròn 22 tuổi , cô đang là nhân viên thu ngân của một khách sạn cao cấp . Cô đã lập gia đình từ năm mình vừa tròn 18 tuổi . Ba cô đã mất từ khi cô chưa biết nói tiếng đầu tiên . Chỉ còn 1 mình mẹ cực khổ nuôi cô khôn lớn nơi vùng quê hẻo lánh . Năm cô 18 tuổi mẹ vì lao lực quá độ nên lâm bệnh nặng . Mẹ sợ cô 1 thân con gái bôn ba khổ sở nên nghe lời mọi người trong xóm gả cô đi . Vốn dĩ ban đầu họ bày cho bà gả cô đi lấy chồng nước ngoài . Thế nhưng sau đó mẹ đã đổi ý vì sợ gả con đi phương xa nơi xứ người là Gi*t con nên liền được bà mai dẫn mối gả cho một thiếu gia lớn hơn cô 1 con giáp . Mới đầu mẹ cô cũng e ngại bởi số tuổi của con rể . Nhưng rồi mẹ cũng gật đầu đồng ý vì câu nói " Rồi chúng nó sẽ yêu nhau thôi " ngọt lịm của bà mai mối . Năm đó anh đã 30 tuổi nhưng mãi cũng không chịu để bất cứ cô gái nào vào mắt nên ba mẹ anh bắt đầu lo lắng cho sự nghiệp nối dõi sau này . Và thế là họ chọn cách tìm dâu vùng quê với ý nghĩ gái nhà quê thì thật thà chân chất và không biết toan tính . Thế rồi đúng như dự định , một đám cưới linh đình nhất trong thôn quê cô cũng được diễn ra nhanh chóng . Nhà trai xuống tận nơi bằng một giàn siêu xe sang trọng . Vàng bạc lẫn kim cương tặng cho cô dâu cũng nhiều vô số kể . Và đêm hôm đó cả cô và anh cũng giống như bao nhiêu cặp đôi bị ép gả khác cũng lập ra một hợp đồng hôn nhân . Cô còn nhớ khi ấy anh rất điềm tĩnh dù đã say khướt . Lúc làm hợp đồng anh cũng chẳng gắt gỏng gì cả . Cả hai vốn không yêu nhau nên đều thỏa thuận đồng ý 4 năm sau sẽ thuận tình ly hôn . Lúc đó cô không suy nghĩ nhiều , chỉ nghĩ đơn giản không yêu thì không nên ở lại nên đã kí ngay lập tức . Nhưng sau đó cô vẫn luôn thắc mắc , tại sao là 4 năm mà không phải là 2 hay 3 năm ? Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra , hỏi cũng chẳng dám hỏi nên một khoảng thời gian trôi qua cô cũng quên mất mình đã thắc mắc chuyện gì . Anh là Vương Hạo năm nay đã ngót nghét 33 tuổi đời . Từ nhỏ ai cũng nói anh được sinh ra từ vạch đích . Đúng , anh được sinh ra ở vạch đích chẳng sai chút nào . Nhưng cái vạch đích đó nó lạnh lẽo , chính bởi vì nó lạnh lẽo không có tình người nên đã vô tình nắn dạy nên một Vương Hạo máy móc , sống như một con rối có lập trình sẵn . Từ khi đến tuổi cặp kê anh cũng chẳng muốn qua lại với một ai . Không phải anh cũng không có cảm xúc và không có hứng thú với người khác giới như người ta thường đồn đại . Mà vì anh lo người ta khi lấy anh rồi thì sẽ khổ . Khổ tay khổ chân cuối cùng cũng không bằng khổ tâm mà . Vì hơn ai hết anh hiểu mình đang phải sống trong môi trường khắc nghiệt như thế nào . Được sống trong một mớ vải lụa tơ đào nhưng nó chứa đầy gai độc khiến con người ta ngày ngày phải đơm thương tích đầy trên thân mình cũng không thể rứt ra được . Nếu nói anh chưa bao giờ yêu ai hay chưa biết rung động là gì thì là nói dối . Có , anh có yêu , nhưng cho đến hiện tại người anh yêu chính xác là ai anh cũng chưa xác định được nữa . - Yến Ngân , hôm nay cuối tuần mọi người rủ nhau đi ăn kìa . Ngân đi không ? - Thật ngại quá nhưng mà Ngân phải về nhà trước 7h tối rồi . - Ui xời , Ngân lập gia đình sớm làm gì cho mệt thế không biết . Thôi vậy Ngân về đi , nói chứ là con dâu nhà giàu cũng có sung sướng gì đâu . Sau này chắc Liên phải suy nghĩ lại việc lấy chồng giàu rồi . Đó là Liên , là đồng nghiệp cùng phòng với Ngân . Từ lúc Ngân vào đây làm việc thì chỉ có Liên là thường hay hủ hỉ tâm sự cùng cô thôi . Vì ở mảnh đất đô thành hoa lệ này dù có đông căch mấy thì lòng người cũng trùng trùng hiểm nguy . Chẳng mấy ai có thể đối đãi với nhau thật tâm cả . Thôi thì chơi nhiều thì chơi không đẹp . Chi bằng chơi ít mà vẹn toàn tâm can vậy . 6h hơn Ngân mới làm xong sổ sách rồi chuẩn bị về nhà . Thật ra chẳng ai trong nhà quy định cho cô giờ giấc đi đứng cả . Chỉ là cô hiểu chuyện nên biết tính mẹ chồng thì tranh thủ mà tuân theo thôi . Chạy xe hơn 20 phút thì cũng đến cửa nhà , đứng đợi 1 chút thì dì Năm cũng ra mở cửa . - Thiếu phu nhân hôm nay về trễ vậy ? - Dạ tại có vài sổ sách tính toán hơi lâu nên con ở lại thêm một chút . Ba mẹ đã ăn cơm chưa dì ? - Chưa , ông bà nói đợi cô về ăn cho vui . Một mình ông bà thì buồn quá . - Dạ , vậy để con vô tranh thủ tắm rửa rồi xuống ăn với ba mẹ luôn . À còn .. - Lúc sáng thiếu gia có báo với ông bà chủ là tối nay công ty có tiệc bên khách hàng nên về trễ . - Dạ dì . Cô chỉ định hỏi hôm nay có món gì ngon thôi mà dì Năm lại hiểu lầm cô muốn hỏi đến Vương Hạo . Ừ thì cũng không sao , vì cũng chẳng biết từ bao giờ cô lại thích nghe chuyện bao đồng về anh . Biết là đã có giao ước không được xen vào chuyện riêng tư của nhau . Nhưng cứ hễ nghe được tin gì về anh là cô lại thấy yên tâm hơn rất nhiều . - Thưa ba mẹ con mới về . - Ờ con lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm . Ba chờ con về ăn đó . - Dạ ba mẹ đợi con một chút con xuống ngay đấy . Đấy là ba mẹ của Vương Hạo , hai ông bà nói chung cũng dễ tính lắm. Không cấm cản con dâu làm việc gì hay bắt buộc cô phải làm theo những gì . Chỉ là việc tiền nông gia sản thì không bao giờ nghe nhắc tên cô . Dù làm dâu nhà giàu nhưng cô chưa một ngày ăn không của nhà chồng dù chỉ 1 nghìn . Trong một phòng làm việc xa hoa sang trọng toàn mùi gỗ quý . Vương Hạo đang say sưa theo dõi những con số đang nhảy liên tục trên màn hình máy tính . Lúc này bầu trời bên ngoài cũng đã ngả tối . Cánh cửa phòng anh cũng chợt mở toang . Sau đó là thư kí của anh vội vàng bước vào . - Vương tổng, cổ phiếu của chúng ta cứ liên tục giảm . Hơn nữa tôi thấy càng lúc càng giảm sâu . Chúng ta phải làm gì đây Vương tổng . Có nên báo với chủ tịch không ? -Ý cậu là tôi không có khả năng ? - Ơ dạ không , tôi chỉ đang lo quá nên nói bừa vậy thôi Vuơng tổng . Chỉ một câu nói phát ra từ một khối hàn băng lạnh lẽo cũng đủ khiến trợ lý Tâm rén mình ngay lập tức . Thật ra anh đã đoán được chuyện này từ trước nên hôm nay thay vì đi dự tiệc cùng khách hàng anh lại ở lại công ty theo dõi tình hình . Có kẻ muốn lợi dụng thời gian anh đi gặp khách hàng lớn nên giở trò . Cũng mâynh đã sắp xếp người khác đi gặp khách rồi . -Chuyện này tôi giải quyết được , cậu đi ra ngoài đi . - Vương tổng , cậu đoán được là ai làm có đúng không ? - Ra ngoài đi . - À dạ dạ tôi đi ra ngay đây . Đợi trợ lí Tâm đi ra ngoài hẵn anh mới lấy điện thoại ở kế bên nhấc lên rồi thực hiện một cuộc gọi quốc tế . - Hình như cậu sắp về rồi nhỉ ? Đầu dây bên kia lúc này là một giọng nói có vẻ cười cợt thanh trẻ của một chàng trai trẻ trung nào đó vang lên . - Anh hai, sao giờ này gọi cho em mà giọng trầm ghê thế ? - Cậu còn biết kêu tôi một tiếng anh hai là tôi mừng rồi. Món quà gặp mặt truớc khi về nước của cậu cũng hấp dẫn quá đấy . - Vậy sao, anh là thiên tài quả không sai nhỉ . Có chuyện một chút là biết ai hãm hại mình rồi. Em chỉ là đùa 1 chút tạo thêm không khí cho anh em mình thôi mà. - Cái không khí mà cậu nói đang làm bốc hơi hết hơn 20 tỷ đồng của công ty nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Không khí này đắt quá đấy. - Con số đó vẫn nhỏ mà, nó vẫn chưa đủ để ba phải phạt anh. Mà vấn đề cũng có to tác gì đâu. Mới chỉ 1 thông tin nhỏ thôi anh giải quyết được ngay thôi mà. Vương Hạo nghe đến đó thì chau mày, ban đầu anh biết người đang quậy phá trong chuyện giá cổ phiếu rớt này. Nhưng lại chưa nghĩ ra được rốt cuộc cậu em trai cùng cha khác mẹ Vương Tuấn này rốt cuộc đã giở trò gì. Anh đang suy nghĩ chưa nói thêm gì thì bên kia Tuấn đã nói tiếp. - Hum, nói sao ta, chỉ là em đã lỡ tạo ra một tài khoản giả rồi tung tin Tổng giám đốc tập đoàn Vương thị bạc tình ly hôn vợ thôi. Tính ra anh ở trong nươc tiếng tăm cũng ghê đấy nhỉ. Mới có 1 tin nhỏ thôi mà lại khiến mọi thứ rầm rộ lên như thế thật là hấp dẫn mà. - Cậu thôi được rồi đấy, đừng nghĩ biết được bí mật của tôi thì nhằm vào đó mà đá đổ tôi mãi. Cậu sẽ không có cơ hội lần 2. - Thì anh cứ lo dâp tin đi, chuyện em nói vốn là sự thật nên cũng chẳng có lo hì cả. Em còn có cả bằng chứng đây mà. - Đồ vật do ăn cắp mà có được có thể khiến cậu vẻ vang thế à? - Đối với chuyện của ai em sẽ không thấy hứng thú như thế. Nhưng đối với chuyện của anh thì em ngược lại hứng thú gấp đôi đấy. Nhiều khi em lại nghĩ anh dựa vào cái gì mà nắm giữ quyền lực mãi như thế. Ngay cả chị dâu anh không màn để mắt tới cũng phải thuận theo anh làm ra cái thỏa thuận điên rồ đó. Nghe em nói này anh hai, lần này em về nhất định sẽ lấy lại hết những thứ không đáng để thuộc về anh, kể cả chị dâu. Dứt lời Tuấn liền tắt máy ngang, Hạo từ từ rời điện thoại ra khỏi tai rồi cũng ném xuống bàn tức giận. Trên thế giới này có mấy ai biết được bản thân anh lại là đứa con ngoài luồng của ông Vương. Anh được như ngày hôm nay cũng may là do tài năng thiên bẩm anh có được nên mới được ông Vương hết mực đề bạc yêu thương. Còn người đàn bà tên Mộc Miên kia bề ngoài là một người mẹ hiền dịu . Nhưng bên trong sâu thẳm là một con dã thú độc ác chính là mẹ kế của anh. Vương Hạo ngồi trầm ngâm một hồi nhìn màn hình máy tính thật lâu. Những con số cứ biến động sắp xuống con số âm tròn trịa. Đến cuối cùng anh lại điện thoại ra ngoài cho trợ lý Tâm . -Tung tin ra ngoài Tổng giám đốc tập đoàn Vương thị và thiếu phu nhân đang trong quá trình làm thủ tục ly hôn. "Sao, làm vậy có phải châm thêm dầu vào lửa không Vương tổng?" - Thông tin làm họ thắc mắc chẳng rõ thực hư đương nhiên khiến họ đưa ra nhiều giả thiết làm ảnh hưởng đến sàn cổ phiếu hôm nay. Chi bằng tôi cho thông tin chính xác giúp họ khẳng định sự việc thì mấy tin tức lá cải tự nhiên sẽ bị dẹp loạn. Một khi được dẹp loạn thì cậu nghĩ xem cổ phiếu có ổn lại không? "Vậy.. vậy tin này.." - Làm đi . Hạo không nói nhiều thêm một lời nào nên cúp máy ngang. Vương Hạo anh là người như thế nào mà lại để bị đe dọa chứ. Anh phải khiến cho mọi người cùng nhìn thấu Vương Hạo anh không dễ để bất cứ ai có thể uy Hi*p. Kết thúc một ngày làm việc Hạo quay về nhà mà tâm trạng có chút tồi tệ. Giờ này đã khuya cả nhà đã tắt đèn đi ngủ hết cả. Anh đi vào không mở đèn mà đi thẳng lên lầu. Trong phòng bây giờ vẫn còn sáng đèn vì Yến Ngân vẫn còn đang làm việc mà chính xác hơn là mượn việc để chờ anh về. Lúc chiều nghe dì Năm nói tối nay anh phải đi tiếp khách hàng. Mà lúc anh vào phòng lại không nghe mùi rượu gì cả trái lại vẻ mặt anh có chút buồn bã như áp lực lắm. Thấy vậy cô liền đứng lên hỏi . - Anh về trễ quá vậy? - Ừ. - Anh đã ăn gì chưa? Em đi xuống tìm chút gì cho anh ăn nhé. -... Hạo nghiêm mặt nhìn cô khó hiểu không trả lời rồi bỏ đi vào nhà tắm xả nước nghe ranh rách. Yến Ngân tắt đèn bàn làm việc của mình rồi đi sang giường anh ở sát tường trải mền giúp anh. Cô còn tinh tế biết anh thích sạch sẽ thơm tho nên còn xịt thêm ít nước hoa anh thích vào trong mền nữa. Xong xuôi cô mới trở lại giường ngủ của mình cách đó vài bước rồi nằm im giả vờ ngủ. Lát sau Hạo đi ra ngoài với một bộ quần áo ngủ thoải mái. Anh đến ngồi xuống giường của mình rồi xem điện thoại. Thấy anh đã chuẩn bị đi ngủ cô cũng định chợp mắt thì tiếng tin nhắn điện thoại cô lại vang lên khiến cô giật mình. Vội với lấy điện thoại trên tủ đầu giường mở lên xem, đọc nó xong mà cô lại run bần bật. "Chào chị dâu, chị còn nhớ em không? 3 năm không gặp chị rồi nhanh quá nhỉ. Hôm nay em nhắn cho chị để báo với chị rằng em sắp về nước rồi. Chị chờ em về giải thoát cho chị nhé chị dâu. Bên đó giờ chắc cũng khuya rồi. Chị ngủ ngoan nhé, vài ngày tới là em về." - Cô có thói quen nhắn tin lúc nửa đêm bao giờ vậy? Để yên người khác còn ngủ. - A ơ, em biết rồi, chỉ là tin nhắn rác thôi. Em ngủ liền đây. -Rác hay không trong lòng cô tự biết. Vương Tuấn sắp về rồi, cô lại sắp có người kề bên rồi nhỉ. - Em.. - Ngủ đi, tôi mệt rồi. Vương Hạo xoay người sang hướng khác quay lưng về phía cô rồi im lặng. Ngân cũng nhanh tay xóa tin nhắn vừa nhận được rồi kéo mền qua khỏi đầu nhắm mắt ngủ. Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    0 Comments 0 Shares 2433 Views
  • Đầu đọc kiểm soát Soyal AR-725E
    https://smarttechvn.net/vi/products/dau-doc-kiem-soat-soyal-ar-725e
    Mã hàng: AR-725E
    Thương hiệu: SOYAL
    Bảo hành: 12 tháng
    Bàn phím cảm ứng độc đáo nhất hiện nay
    Vỏ hộp nhiều màu – TCP/IP built-in kết nối qua LAN/WAN
    Hoạt động độc lập (stand-alone) hoặc kết nối PC (Networking)
    Khả năng chống nước, lắp đặt ngoài trời IP54
    Bộ nhớ trong quản lý 16.000 user thẻ hoặc mã PIN
    Lưu trữ 32.000 giao dịch khi Off-Line
    Hỗ trợ kết nối máy tính: TCP/IP hoặc RS485
    Đầu đọc kiểm soát Soyal AR-725E https://smarttechvn.net/vi/products/dau-doc-kiem-soat-soyal-ar-725e Mã hàng: AR-725E Thương hiệu: SOYAL Bảo hành: 12 tháng Bàn phím cảm ứng độc đáo nhất hiện nay Vỏ hộp nhiều màu – TCP/IP built-in kết nối qua LAN/WAN Hoạt động độc lập (stand-alone) hoặc kết nối PC (Networking) Khả năng chống nước, lắp đặt ngoài trời IP54 Bộ nhớ trong quản lý 16.000 user thẻ hoặc mã PIN Lưu trữ 32.000 giao dịch khi Off-Line Hỗ trợ kết nối máy tính: TCP/IP hoặc RS485
    SMARTTECHVN.NET
    Đầu đọc kiểm soát Soyal AR-725E
    Mã hàng: AR-725EThương hiệu: SOYALBảo hành: 12 thángBàn phím cảm ứng độc đáo nhất hiện nayVỏ hộp nhiều màu – TCP/IP built-in kết nối qua LAN/WANHoạt động độc lập (stand-alone) hoặc kết nối PC (Networking)Khả năng chống nước, lắp đặt ngoài trời IP54Bộ nhớ trong quản lý 16.000 user thẻ hoặc mã PINLưu trữ 32.000 giao dịch khi Off-LineHỗ trợ kết nối máy tính: TCP/IP hoặc RS485
    0 Comments 0 Shares 4918 Views
  • Hệ thống kiểm soát ra vào sử dụng ZKTeco ProFace X-SL
    https://smarttechvn.net/vi/products/he-thong-kiem-soat-ra-vao-su-dung-zkteco-proface-x-sl
    Hệ thống kiểm soát cửa ra vào kết hợp máy chấm công ZKTeco ProFace X (SL) bằng khuôn mặt máy chấm công vân tay kiểm soát cửa ZKTeco ProFace X (SL) và hệ thống các thiết bị máy tính, cổng xoay tripod turnstile hoặc flap gate để kiểm soát lối ra vào cho cơ quan
    Hệ thống kiểm soát ra vào sử dụng ZKTeco ProFace X-SL https://smarttechvn.net/vi/products/he-thong-kiem-soat-ra-vao-su-dung-zkteco-proface-x-sl Hệ thống kiểm soát cửa ra vào kết hợp máy chấm công ZKTeco ProFace X (SL) bằng khuôn mặt máy chấm công vân tay kiểm soát cửa ZKTeco ProFace X (SL) và hệ thống các thiết bị máy tính, cổng xoay tripod turnstile hoặc flap gate để kiểm soát lối ra vào cho cơ quan
    SMARTTECHVN.NET
    Hệ thống kiểm soát ra vào sử dụng ZKTeco ProFace X-SL
    Hệ thống kiểm soát cửa ra vào kết hợp máy chấm công ZKTeco ProFace X (SL) bằng khuôn mặt máy chấm công vân tay kiểm soát cửa ZKTeco ProFace X (SL) và hệ thống các thiết bị máy tính, cổng xoay tripod turnstile hoặc flap gate để kiểm soát lối ra vào cho cơ quan
    0 Comments 0 Shares 1966 Views
More Results
Sponsored

Máy Chấm Công Khuôn Mặt Hikvision DS-K1T320MX - Thẻ Mifare

Máy Chấm Công Khuôn Mặt Hikvision DS-K1T320MX - Thẻ Mifare Chấm công bằng khuôn mặt, thẻ Mifare Quản lý 1.000 thẻ, 500 khuôn mặt, 100.000 sự kiện Hỗ...