• - Tôi cho em 500 triệu, em giả vờ yêu tôi được ko?
    - Tôi ko cần tiền, nhà tôi có tiền đủ sống rồi.
    - Vậy tôi cho em cả gia sản mà tôi có.
    - Tôi ko cần đâu, số đó đối với tôi quá nhiều.
    - Vậy em cần gì mới chịu yêu tôi?
    - 1 người đàn ông bình thường, yêu thương tôi hơn tất cả, một người lạnh lùng kiêu căng biết từ chối những cô gái bên cạnh anh ấy nhưng chỉ ấm với mình tôi, và đặc biệt phải là men, thế là đủ.
    Anh nâng cằm tôi lên, nhìn sâu vào ánh mắt tôi. Ánh mắt hút hồn, đẹp siêu lòng ấy, rồi nở nụ cười đầy vô sỉ. Tay anh từ từ cởi đi những hột nút áo sơ mi của mình rồi đè tôi xuống giường.
    - Vậy tôi có dư rồi, em lại đây tự mình kiểm tra xem nào.
    Tiếng điện thoại reo, tôi đưa tay mò mò rồi tắt đi. Tiếng điện thoại lại tiếp tục reo, tôi thuận tay bấm khóa nguồn. Tưởng đâu được yên ổn ngủ nướng, mơ tiếp giấc mơ ảo tưởng. Chưa đầy 5p sau, vυ" nuôi đã đi vào phòng lôi tôi ra khỏi giường.
    - Con ơi, con dậy đi, mẹ con bảo con đi xem mắt mà sao con còn ngủ.
    - Bảo với mẹ con ai cưới người đó xem đi, con còn bận hẹn hò với soái ca trong mộng mà.
    - Thôi, thôi, con làm ơn ngồi dậy cho vυ" đi, ko mẹ con về lại trách vυ" bây giờ.
    Tôi được vυ" nuôi đỡ dậy, tóc tai bù xù, son phấn lem luốc, vì đêm qua sinh nhật bạn tôi, nên tôi đã quá chén 1 chút.
    Tôi thất thơ thất thểu bước xuống giường, vừa đi vừa ngáp. Thấy mình trong gương tôi thoáng giật mình, khϊếp thật.
    Tôi tắm rửa và lại trang điểm xinh đẹp, váy áo xúng xính. Đi xuống dưới lầu.
    Tôi đi xuống dưới lầu, điện thoại lại reo lên, đó là mẹ tôi,bà đang rất giận dữ.
    - Thục Anh, con mà ko xem mắt đàn hoàng là coi chừng mẹ đấy.
    - Mẹ à, sao cứ phải xem mắt hoài vậy,thời buổi nào rồi, con còn chưa muốn lấy chồng.
    - Con nói gì vậy hả? Đã 29 tuổi rồi đó, bằng tuổi con người ta đã 2 3 đứa con rồi còn gì. Còn con thì cả đàn ông cũng ko để mắt đến, hay.. hay con thích con nào rồi hả?
    - Con là gái thẳng 100% đó mẹ à.
    - Vậy thì lo xem mắt đi, lo yêu đương đi, lo sinh con đi.
    - Mẹ ơi... con....
    Tút.. tút.. tút...
    Đầu dây bên kia dập máy, tôi lắc đầu ngao ngán. Rồi lấy điện thoại ra nhắn tin.
    Bên ngoài ngôi nhà 3 tầng tôi đang sống, có chiếc xe con đậu sẵn, đó là xe tôi, đêm qua say quá nên tôi vất nó ngoài này.
    Nói sơ qua, nhà tôi ko phải loại giàu có như vậy liền. Cũng ko phải của ông cố nội hay ông cố ngoại nào để lại cho gia tài kết xù. Mà nhờ vận may, hồi trước nhà tôi nghèo lắm, bố tôi tha cả nhà ra thành phố bương chải kiếm sống. Ko quen ko biết, lại ko thân thích, nên bố mẹ tôi nhận vé số đi bán.
    Hồi ấy, nhà tôi thuê 1 căn phòng nhỏ, nói là phòng cho oai chứ thật ra ko khác gì cái chuồng lợn, bé tẹo và chật chội. Tôi và anh 2 cũng được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng dù cuộc sống khá vất vả. Rồi những ngày mưa tầm tã, mưa giăng ngập lối, mưa thối đất thối cát, và thối luôn cả lòng người. Nhiều lúc như thế nhà tôi chỉ có ăn mì gói qua cơn đói.
    Do ăn ở hiền lành hay sao ấy mà ngày định mệnh đó đã đến, tôi nhớ ngày đó bố tôi còn 15 tờ vé số, mưa to lắm nên ko đi bán được. Cả nhà buồn thiu, ko bán được có mà mưa thế này lại ko trả được. Vậy là chấp nhận lỗ, cả vốn cả lời đều nằm trong ấy.
    Tối đó ăn cơm xong, nghe đài sổ xố, bố mẹ tôi chia ra mỗi người 1/2 để dò. Từ giải thấp nhất đến giải cao nhất, bố tôi nghĩ thôi vậy là xong. Ai ngờ đến giải đặc biệt, giải đặc biết ấy đã gọi tên bố mẹ tôi.
    Sau khi có tiền bố vẫn để mẹ con tôi sống thế, mỗi ngày vẫn đi bán vé số. Ko hiểu ngày đó ai gieo cho ông tư tưởng hay ông có tầm nhìn nữa,có bao nhiêu tiền bố tôi ngấm ngầm đầu tư vào đất. Hồi ấy đất rẻ lắm chứ ko như bây giờ.Vài năm sau khi các dự án lớn gần nơi đất bố tôi mua phát triển, nên giá đất ở đó tăng lên rất nhiều, lên 1 cách chóng mặt luôn. Bán đất đi bố tôi trở nên giàu có, cứ 1 lô đất bán đi mua được 2 lô đất khác.Cuộc đời mà, giàu là giàu, ai quan tâm đến cách bạn giàu như thế nào, họ chỉ quan tâm đến việc bạn có bao nhiêu tiền thôi.
    Tôi phóng xe trên đường, ghé vào 1 tiệm thời trang, thay đổi trang phục. Cái váy đầm công chúa được tôi thay bằng bộ đồ hầm hố ăn chơi hơn. Tóc xõa nhẹ, cũng được buộc cao hơn, son hồng cũng đổi thành son đỏ chói. Nhìn mình trong gương, bây giờ tôi khá là hài lòng.
    Chiếc xe dừng lại ở 1 nhà hàng sang trọng, tôi tiến vào căn phòng đã được biết trước. Ở đó có 1 chàng trai khá lịch lãm, vì tôi nhìn thấy thế. Tôi tiến đến và cố gắng hành động của 1 cô gái ăn chơi nhất có thể.
    - Chào anh, tôi là Thục Anh.
    Anh chàng khá là kinh ngạc, vì anh được báo trước tôi là 1 cô gái dịu dàng. Chắc anh ta đã hơi bị ngạc nhiên.
    - À, chào cô, tôi là Minh Tuấn, rất vui được gặp cô.
    Tôi ngồi xuống ghế, thổi to bong bóng kẹo su trong miệng nổ banh bách. Hất hàm về phía anh chàng.
    - Anh chờ tôi lâu chưa, đã gọi gì ăn chưa.
    - Cũng ko lâu lắm, cô muốn ăn gì?
    Miệng tôi vẫn nhai kẹo su bem bép.
    - Gì cũng được, tôi ko kén ăn lắm đâu.
    - À, vậy được rồi.
    Sau khi gọi món ăn xong, anh ta nhấp 1 chút r/ư/ợu, thong thả hỏi tôi.
    - Cô bao nhiêu tuổi? Hiện tại làm gì?
    - Anh có biết là đối với phụ nữ ko nên hỏi tuổi sao?
    - Tôi xin lỗi, chỉ là tôi thấy cô khá trẻ hơn nhiều so với số tuổi tôi được biết.
    Tôi cười rõ to, rồi thái độ lạnh lùng nhìn anh chàng.
    - Vậy sao, tôi có bí quyết mà.
    Tôi thấy anh chàng mặt vẫn còn vui tươi lắm.
    Đồ ăn được mang lên, tôi tháo giày ngồi chồm hỗm, tay bốc đồ ăn bỏ vào miệng nhai chèm chẹp. Tôi thấy anh chàng đó mắt nhìn tôi trợn to, ko chớp lần nào. Tôi đá mắt về hướng bên ấy.
    - Anh ăn đi, ngon lắm đấy.
    Rồi tôi đưa tay bốc miếng tôm trong dĩa đưa về phía miệng anh chàng ấy.
    - Nào há miệng ra tôi đút cho nào ngon lắm.
    - Thôi cô ăn đi, tôi dị ứng tôm.
    - Ờ vậy tôi ăn nhé.
    Tôi ăn 1 cách ngon lành, cánh cửa phòng được mở ra, 1 cô gái bước vào, cô ấy ăn vận đầm nhìn rất dịu dàng, tiến về phía tôi ngồi. Cô ấy lấy tay quẹt vết đồ ăn trên mặt tôi, dấu vết tôi cố tình để lại, rồi cho vào miệng mình.
    - Em à, chị dặn bao nhiêu lần rồi, ăn uống phải từ tốn thôi.
    Rồi cô ấy lấy giấy lau miệng cho tôi, rồi giả vờ đưa đầu đối diện hôn môi tôi.
    - Sao lại chạy ra đây, may chị tới sớm đấy.
    Tôi lau tay rồi ôm lấy cô ấy, dựa đầu vào иgự¢ cô ấy.
    - Chị à, sao biết em ở đây mà đến vậy, em nhớ chị quá à.
    - Chị cũng vậy nè, bé cưng.
    Chúng tôi ôm nhau, vờ hôn hít. Khiến chàng trai ấy mặt tái mét, mồ hôi vã ra đầy tráng. Tôi cố nhịn cười rồi nói với anh chàng đó.
    - Bí mật của tôi là tôi bị les ( đồng tính nữ) đó, tôi ko có thích đàn ông.
    Anh chàng đứng lên xin phép về.
    - Xin lỗi đã quấy rầy 2 người, bữa này tôi mời, xin phép tôi về.
    - Này, anh ơi chưa ăn gì mà... này...
    Anh chàng đó đi rồi, tôi và cô gái vừa đến cùng cười khúc khích.
    Cô gái ấy là Mỹ Dung, Mỹ Dung được ba mẹ tôi nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi trong 1 lần đi từ thiện. Chúng tôi yêu thương nhau lắm, chưa bao giờ tôi xem cô ấy là người ngoài, và cô ấy là "chị dâu hụt" của tôi. Ko hiểu sao họ yêu thương nhau lắm mà lại chia tay nhỉ?
    Tôi nhìn Mỹ Dung cười nắc nẻ đưa tay lên vuốt иgự¢.
    - May quá, mày đến kịp thật ấy.
    - Con khỉ, tao đang đi dạy, mày làm tao phải giả vờ đau bụng mà chạy ra đây đó.
    - Tao biết mày thương tao mà, về thôi.
    Chúng tôi về nhà, vào phòng nằm lăn ra giường, tầm 10p sau.Cái cửa đột nhiên bị bật ra cực mạnh. 1 người phụ nữ mặt mày quần vũ, khiến 2 đứa tôi đều phải ngồi dậy, đó là người đàn bà quyền lực nhất nhà này.
    - Thục Anh, Mỹ Dung... 2 đứa con giỏi lắm, làm người ta chạy mất dép thế kia, còn ko liên lạc được.
    - Ơ.. mamy đại nhân, người có thể bình tĩnh lại chút ko?
    - Bình tĩnh, làm sao mà bình tĩnh được chứ, sắp ế đến nơi rồi có biết ko?
    - Thì ế khỏe mà mẹ, con sẽ ở với mẹ suốt đời.
    Mỹ Dung cũng thêm lời vào.
    - Đúng mà mẹ, độc thân là sướиɠ nhất ấy mẹ.
    - Tôi ko cần 2 cô ở nuôi tôi đâu, đi lấy chồng đi cho tôi nhờ, nhag có 2 hũ mắm để thối um lên rồi đấy.
    Rồi mẹ tôi liếc sang nhìn Mỹ Dung
    - Còn cả con nữa đấy, cũng lo lấy chồng đi.
    Rầm.
    Cánh cửa chưa bao giờ được đóng mở 1 cách nhẹ nhàng bởi mẹ tôi.
    Người phụ nữ quyền lực đi ra, 2 đứa tôi nhìn nhau rồi cùng ngã xuống giường. Lúc xưa mẹ tôi cũng dịu dàng lắm, dù có bất cứ chuyện gì mẹ tôi cũng dùng cách ôn hòa mà giải quyết. Từ khi bố bị tai nạn mất, mẹ tôi đã rất đau khổ, phải lâu lắm mới vượt qua được và trở nên nóng tính như giờ.
    Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    - Tôi cho em 500 triệu, em giả vờ yêu tôi được ko? - Tôi ko cần tiền, nhà tôi có tiền đủ sống rồi. - Vậy tôi cho em cả gia sản mà tôi có. - Tôi ko cần đâu, số đó đối với tôi quá nhiều. - Vậy em cần gì mới chịu yêu tôi? - 1 người đàn ông bình thường, yêu thương tôi hơn tất cả, một người lạnh lùng kiêu căng biết từ chối những cô gái bên cạnh anh ấy nhưng chỉ ấm với mình tôi, và đặc biệt phải là men, thế là đủ. Anh nâng cằm tôi lên, nhìn sâu vào ánh mắt tôi. Ánh mắt hút hồn, đẹp siêu lòng ấy, rồi nở nụ cười đầy vô sỉ. Tay anh từ từ cởi đi những hột nút áo sơ mi của mình rồi đè tôi xuống giường. - Vậy tôi có dư rồi, em lại đây tự mình kiểm tra xem nào. Tiếng điện thoại reo, tôi đưa tay mò mò rồi tắt đi. Tiếng điện thoại lại tiếp tục reo, tôi thuận tay bấm khóa nguồn. Tưởng đâu được yên ổn ngủ nướng, mơ tiếp giấc mơ ảo tưởng. Chưa đầy 5p sau, vυ" nuôi đã đi vào phòng lôi tôi ra khỏi giường. - Con ơi, con dậy đi, mẹ con bảo con đi xem mắt mà sao con còn ngủ. - Bảo với mẹ con ai cưới người đó xem đi, con còn bận hẹn hò với soái ca trong mộng mà. - Thôi, thôi, con làm ơn ngồi dậy cho vυ" đi, ko mẹ con về lại trách vυ" bây giờ. Tôi được vυ" nuôi đỡ dậy, tóc tai bù xù, son phấn lem luốc, vì đêm qua sinh nhật bạn tôi, nên tôi đã quá chén 1 chút. Tôi thất thơ thất thểu bước xuống giường, vừa đi vừa ngáp. Thấy mình trong gương tôi thoáng giật mình, khϊếp thật. Tôi tắm rửa và lại trang điểm xinh đẹp, váy áo xúng xính. Đi xuống dưới lầu. Tôi đi xuống dưới lầu, điện thoại lại reo lên, đó là mẹ tôi,bà đang rất giận dữ. - Thục Anh, con mà ko xem mắt đàn hoàng là coi chừng mẹ đấy. - Mẹ à, sao cứ phải xem mắt hoài vậy,thời buổi nào rồi, con còn chưa muốn lấy chồng. - Con nói gì vậy hả? Đã 29 tuổi rồi đó, bằng tuổi con người ta đã 2 3 đứa con rồi còn gì. Còn con thì cả đàn ông cũng ko để mắt đến, hay.. hay con thích con nào rồi hả? - Con là gái thẳng 100% đó mẹ à. - Vậy thì lo xem mắt đi, lo yêu đương đi, lo sinh con đi. - Mẹ ơi... con.... Tút.. tút.. tút... Đầu dây bên kia dập máy, tôi lắc đầu ngao ngán. Rồi lấy điện thoại ra nhắn tin. Bên ngoài ngôi nhà 3 tầng tôi đang sống, có chiếc xe con đậu sẵn, đó là xe tôi, đêm qua say quá nên tôi vất nó ngoài này. Nói sơ qua, nhà tôi ko phải loại giàu có như vậy liền. Cũng ko phải của ông cố nội hay ông cố ngoại nào để lại cho gia tài kết xù. Mà nhờ vận may, hồi trước nhà tôi nghèo lắm, bố tôi tha cả nhà ra thành phố bương chải kiếm sống. Ko quen ko biết, lại ko thân thích, nên bố mẹ tôi nhận vé số đi bán. Hồi ấy, nhà tôi thuê 1 căn phòng nhỏ, nói là phòng cho oai chứ thật ra ko khác gì cái chuồng lợn, bé tẹo và chật chội. Tôi và anh 2 cũng được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng dù cuộc sống khá vất vả. Rồi những ngày mưa tầm tã, mưa giăng ngập lối, mưa thối đất thối cát, và thối luôn cả lòng người. Nhiều lúc như thế nhà tôi chỉ có ăn mì gói qua cơn đói. Do ăn ở hiền lành hay sao ấy mà ngày định mệnh đó đã đến, tôi nhớ ngày đó bố tôi còn 15 tờ vé số, mưa to lắm nên ko đi bán được. Cả nhà buồn thiu, ko bán được có mà mưa thế này lại ko trả được. Vậy là chấp nhận lỗ, cả vốn cả lời đều nằm trong ấy. Tối đó ăn cơm xong, nghe đài sổ xố, bố mẹ tôi chia ra mỗi người 1/2 để dò. Từ giải thấp nhất đến giải cao nhất, bố tôi nghĩ thôi vậy là xong. Ai ngờ đến giải đặc biệt, giải đặc biết ấy đã gọi tên bố mẹ tôi. Sau khi có tiền bố vẫn để mẹ con tôi sống thế, mỗi ngày vẫn đi bán vé số. Ko hiểu ngày đó ai gieo cho ông tư tưởng hay ông có tầm nhìn nữa,có bao nhiêu tiền bố tôi ngấm ngầm đầu tư vào đất. Hồi ấy đất rẻ lắm chứ ko như bây giờ.Vài năm sau khi các dự án lớn gần nơi đất bố tôi mua phát triển, nên giá đất ở đó tăng lên rất nhiều, lên 1 cách chóng mặt luôn. Bán đất đi bố tôi trở nên giàu có, cứ 1 lô đất bán đi mua được 2 lô đất khác.Cuộc đời mà, giàu là giàu, ai quan tâm đến cách bạn giàu như thế nào, họ chỉ quan tâm đến việc bạn có bao nhiêu tiền thôi. Tôi phóng xe trên đường, ghé vào 1 tiệm thời trang, thay đổi trang phục. Cái váy đầm công chúa được tôi thay bằng bộ đồ hầm hố ăn chơi hơn. Tóc xõa nhẹ, cũng được buộc cao hơn, son hồng cũng đổi thành son đỏ chói. Nhìn mình trong gương, bây giờ tôi khá là hài lòng. Chiếc xe dừng lại ở 1 nhà hàng sang trọng, tôi tiến vào căn phòng đã được biết trước. Ở đó có 1 chàng trai khá lịch lãm, vì tôi nhìn thấy thế. Tôi tiến đến và cố gắng hành động của 1 cô gái ăn chơi nhất có thể. - Chào anh, tôi là Thục Anh. Anh chàng khá là kinh ngạc, vì anh được báo trước tôi là 1 cô gái dịu dàng. Chắc anh ta đã hơi bị ngạc nhiên. - À, chào cô, tôi là Minh Tuấn, rất vui được gặp cô. Tôi ngồi xuống ghế, thổi to bong bóng kẹo su trong miệng nổ banh bách. Hất hàm về phía anh chàng. - Anh chờ tôi lâu chưa, đã gọi gì ăn chưa. - Cũng ko lâu lắm, cô muốn ăn gì? Miệng tôi vẫn nhai kẹo su bem bép. - Gì cũng được, tôi ko kén ăn lắm đâu. - À, vậy được rồi. Sau khi gọi món ăn xong, anh ta nhấp 1 chút r/ư/ợu, thong thả hỏi tôi. - Cô bao nhiêu tuổi? Hiện tại làm gì? - Anh có biết là đối với phụ nữ ko nên hỏi tuổi sao? - Tôi xin lỗi, chỉ là tôi thấy cô khá trẻ hơn nhiều so với số tuổi tôi được biết. Tôi cười rõ to, rồi thái độ lạnh lùng nhìn anh chàng. - Vậy sao, tôi có bí quyết mà. Tôi thấy anh chàng mặt vẫn còn vui tươi lắm. Đồ ăn được mang lên, tôi tháo giày ngồi chồm hỗm, tay bốc đồ ăn bỏ vào miệng nhai chèm chẹp. Tôi thấy anh chàng đó mắt nhìn tôi trợn to, ko chớp lần nào. Tôi đá mắt về hướng bên ấy. - Anh ăn đi, ngon lắm đấy. Rồi tôi đưa tay bốc miếng tôm trong dĩa đưa về phía miệng anh chàng ấy. - Nào há miệng ra tôi đút cho nào ngon lắm. - Thôi cô ăn đi, tôi dị ứng tôm. - Ờ vậy tôi ăn nhé. Tôi ăn 1 cách ngon lành, cánh cửa phòng được mở ra, 1 cô gái bước vào, cô ấy ăn vận đầm nhìn rất dịu dàng, tiến về phía tôi ngồi. Cô ấy lấy tay quẹt vết đồ ăn trên mặt tôi, dấu vết tôi cố tình để lại, rồi cho vào miệng mình. - Em à, chị dặn bao nhiêu lần rồi, ăn uống phải từ tốn thôi. Rồi cô ấy lấy giấy lau miệng cho tôi, rồi giả vờ đưa đầu đối diện hôn môi tôi. - Sao lại chạy ra đây, may chị tới sớm đấy. Tôi lau tay rồi ôm lấy cô ấy, dựa đầu vào иgự¢ cô ấy. - Chị à, sao biết em ở đây mà đến vậy, em nhớ chị quá à. - Chị cũng vậy nè, bé cưng. Chúng tôi ôm nhau, vờ hôn hít. Khiến chàng trai ấy mặt tái mét, mồ hôi vã ra đầy tráng. Tôi cố nhịn cười rồi nói với anh chàng đó. - Bí mật của tôi là tôi bị les ( đồng tính nữ) đó, tôi ko có thích đàn ông. Anh chàng đứng lên xin phép về. - Xin lỗi đã quấy rầy 2 người, bữa này tôi mời, xin phép tôi về. - Này, anh ơi chưa ăn gì mà... này... Anh chàng đó đi rồi, tôi và cô gái vừa đến cùng cười khúc khích. Cô gái ấy là Mỹ Dung, Mỹ Dung được ba mẹ tôi nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi trong 1 lần đi từ thiện. Chúng tôi yêu thương nhau lắm, chưa bao giờ tôi xem cô ấy là người ngoài, và cô ấy là "chị dâu hụt" của tôi. Ko hiểu sao họ yêu thương nhau lắm mà lại chia tay nhỉ? Tôi nhìn Mỹ Dung cười nắc nẻ đưa tay lên vuốt иgự¢. - May quá, mày đến kịp thật ấy. - Con khỉ, tao đang đi dạy, mày làm tao phải giả vờ đau bụng mà chạy ra đây đó. - Tao biết mày thương tao mà, về thôi. Chúng tôi về nhà, vào phòng nằm lăn ra giường, tầm 10p sau.Cái cửa đột nhiên bị bật ra cực mạnh. 1 người phụ nữ mặt mày quần vũ, khiến 2 đứa tôi đều phải ngồi dậy, đó là người đàn bà quyền lực nhất nhà này. - Thục Anh, Mỹ Dung... 2 đứa con giỏi lắm, làm người ta chạy mất dép thế kia, còn ko liên lạc được. - Ơ.. mamy đại nhân, người có thể bình tĩnh lại chút ko? - Bình tĩnh, làm sao mà bình tĩnh được chứ, sắp ế đến nơi rồi có biết ko? - Thì ế khỏe mà mẹ, con sẽ ở với mẹ suốt đời. Mỹ Dung cũng thêm lời vào. - Đúng mà mẹ, độc thân là sướиɠ nhất ấy mẹ. - Tôi ko cần 2 cô ở nuôi tôi đâu, đi lấy chồng đi cho tôi nhờ, nhag có 2 hũ mắm để thối um lên rồi đấy. Rồi mẹ tôi liếc sang nhìn Mỹ Dung - Còn cả con nữa đấy, cũng lo lấy chồng đi. Rầm. Cánh cửa chưa bao giờ được đóng mở 1 cách nhẹ nhàng bởi mẹ tôi. Người phụ nữ quyền lực đi ra, 2 đứa tôi nhìn nhau rồi cùng ngã xuống giường. Lúc xưa mẹ tôi cũng dịu dàng lắm, dù có bất cứ chuyện gì mẹ tôi cũng dùng cách ôn hòa mà giải quyết. Từ khi bố bị tai nạn mất, mẹ tôi đã rất đau khổ, phải lâu lắm mới vượt qua được và trở nên nóng tính như giờ. Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 6214 Views
  • Hôm nay là ngày tôi cưới, thế nhưng tôi lại chẳng cười nổi, vì người tôi cưới là một ông chú già hơn tôi mười mấy tuổi, đã già mà còn khó tính như ma ý, ghét kinh khủng.
    Nói về cái đám cưới bất đắc dĩ này phải nói đến cái sinh nhật lần thứ 17 vừa rồi của tôi, ba mẹ tôi là dân làm ăn nên cũng có mời một số bạn bè đến dự, tôi hôm đấy trong chiếc váy trắng thanh thoát và trang điểm thật đẹp, 17 tuổi nhưng do di truyền từ ba nên tôi cao một mét sáu bốn, nên cũng ra dáng một thiếu nữ rồi. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hôm đấy tôi uống hơi nhiều, rồi đến khi tỉnh dậy trêи người trống trơn, không một mảnh vải che thân, bên cạnh là ông chú già đang ngủ như ૮ɦếƭ. Theo phản xạ tôi liền hét toáng lên:
    - Á, sao chú lại ở đây...? Chú.. Chú đã làm gì tôi..
    Chú Toàn nhíu mày mở mắt, người chú cũng chẳng khác gì tôi, cả hai toàn thân đều như nhộng.
    - - Chú đã làm gì tôi rồi.. Huhu..? Chú nói đi, sao chú huhu... Tôi sẽ gϊếŧ chú!
    Tôi ném gối loạng xạ vào người chú già khốn kiếp ấy.
    Chú Toàn ôm đầu, mày nhíu chặt:
    - - cái quái gì thế này? Sao tôi lại ở đây?
    - - Chú còn hỏi.. Huhu…chú nhìn đi..
    Tôi chỉ vệt máu còn vương trêи ga nệm, thân thể của tôi, thân thể mười bảy năm của tôi.
    Vừa lúc ba mẹ tôi cũng chạy vào:
    - - chuyện gì vậy Tuyền? Ơ, Toàn, sao chú lại ở đây...? Hai đứa đã.. Đã..
    Đấy, từ cái hôm định mệnh ấy mà bà nội chú Toàn và bà nội tôi quyết định bắt chú Toàn phải cưới tôi cho bằng được, trong khi lòng tôi đã để ý một người khác, tôi không đồng ý thì bà tôi đòi sống đòi ૮ɦếƭ, bắt buộc tôi phải chấp nhận cái hôn sự vớ vẩn này.
    Bà bỏ ăn bỏ uống, tôi đem cháo vào phòng cho bà:
    - - Nội ăn chút cháo đi ạ!
    - - Tôi không ăn uống chi cả, chị để tôi ૮ɦếƭ phức cho rồi.
    - -kìa nội, sao nội lại nói thế.
    - - chứ không à, chị với thằng Toàn đã ăn ngủ với nhau như thế mà chị còn không chịu làm đám cưới, chị muốn tôi tức đến ૮ɦếƭ chị mới vừa lòng chứ gì, tôi biết mà, tôi biết chị không thương tôi mà.
    - - Con thương nội nhưng con không thương chú ấy, chú ấy già lắm.
    - - Ơ, cái con bé này, chồng già vợ trẻ là tiên, huống gì thằng Toàn hơn chị có 15 tuổi chứ mấy.
    Ô my good! Hơn có 15 tuổi chứ mấy, nội nói cứ như 1 tuổi rưỡi ấy.
    Hazz.. Dù tôi có nói thế nào nội cũng không chịu ăn uống, ép buộc tôi phải ưng chú Toàn cho bằng được. Tôi bất lực bỏ ra ngoài, lấy xe đạp chạy vòng quanh khu nhà, vừa chạy vừa miên man suy nghĩ, bỗng một chiếc xe hơi chặn ngay đầu xe tôi, may là tôi thắng lại kịp nhưng chiếc xe thì ngã xuống đường..
    Tôi quát:
    - - nè, đi đứng kiểu gì vậy, có mắt không?
    Cửa xe được mở, đôi giày bóng loáng đặt dưới mặt đường, một thân người lịch lãm bước xuống, dù đã đeo kính, tôi vẫn nhận ra cái người mà tôi đang nguyền rủa, chú Đình Toàn.
    - - lại đằng kia chúng ta nói chuyện một chút.
    - - Chú đang ra lệnh cho tôi à? Tại sao tôi phải nghe.
    Tôi dựng xe lên toang đạp đi thì chú giữ tay lái lại:
    - - Tôi muốn trao đổi với nhóc chuyện đám cưới, nói nhanh thôi.
    Thật ra tôi không biết ý đồ của chú ấy là gì, từ hôm đó đến nay chú hoàn toàn biến mất, giờ bỗng dưng xuất hiện, chú ấy muốn gì đây.
    Chúng tôi đến chiếc ghế để ngồi, tôi hỏi:
    - - Chú muốn nói gì thì nói đi tôi còn phải về học bài.
    - - chúng ta kết hôn đi.
    Tôi há hốc nhìn chú:
    - - kết hôn? Chú nghĩ sao vậy, tôi sẽ không lấy một người mà mình không yêu đâu.
    - - Tôi cũng đâu yêu nhóc.
    What? Tôi lại tiếp tục nhìn chú Toàn với ánh mắt ngạc nhiên, chú ấy giải thích:
    - - tình hình thì như nhóc thấy đó, hai lão bà đang làm căng, nếu chúng ta không kết hôn tôi sợ sẽ có án mạng..
    - - Tôi sẽ thuyết phục bà nội, tôi tin rồi bà sẽ hiểu cho tôi, tôi đi trước.
    Tôi đạp xe về nhà, tìm cách thuyết phục bà cho bằng được.
    Nhưng Cuối cùng sau nhiều lần bà nhập viện vì lên cơn đau tim, tôi đành nhắm mắt đưa chân đồng ý với một điều kiện là lễ cưới này phải làm thật nhỏ và bí mật, vì tôi còn đi học, tôi không muốn mọi người biết tôi kết hôn ở tuổi 17 với một ông chú hơn ba mươi tuổi, với lại tôi cũng đã tính hết rồi, tôi nhất định không để chú ấy chạm vào mình, rồi tìm cách ly hôn,sau đó đường hoàng mà tỏ tình với Vũ, crush của lòng tôi.
    Rước dâu xong tôi theo "chồng" về căn biệt thự để ở, chú Toàn ở với bà nội, ba mẹ chú đều ở nước ngoài, xong đám cưới họ cũng bay về có việc gấp, nhìn căn phòng mà đêm nay tôi sẽ ngủ lại bất giác tôi nổi hết da gà,nhất định tôi không để chú già ấy động vào tôi, nhất định tôi sẽ phản kháng đến cùng, nhất định như thế.
    "Cạch"
    Tiếng mở cửa, tôi đoán chú già vào liền trùm chăn lên bít đâu, vờ ngủ.
    - - Cô chủ, mời xuống dùng cơm.
    Ơ, là giọng của bà иɦũ ɦσα cơ mà, tôi mở chăn ra ngơ ngác,nhìn xung quanh thì chỉ có một mình иɦũ ɦσα mà thôi. Hú hồn hà.
    - - Mời cô xuống dùng cơm tối, tôi đã chuẩn bị sẵn hết rồi, cậu chủ dặn cô ăn rồi ngủ trước, đêm nay cậu ấy không về.
    Tôi tiếp tục ngơ ngác tập 2, đêm nay không về, chú ấy đi đâu?
    Nhưng mà kệ chứ, không về càng tốt, tôi khỏi phải lo sợ chuyện đó.
    Sau khi dùng cơm với bà nội chồng, tôi lên phòng nghịch điện thoại một chút rồi chìm vào giấc ngủ sau cả ngày đứng làm lễ và tiếp khách, mai tôi còn phải đến lớp, chuyện tôi cưới cả lớp không ai biết, khách khứa hôm nay chủ yếu là các mối quan hệ đặc biệt với gia đình, thành ra tôi chỉ xin nghỉ hai hôm, hôm trước và hôm cưới, hôm mai phải đi học bình thường..
    Mà nói học thì phải đến tôi học cực dở, cực kì dở tệ, tôi thích được làm một người mẫu với những bước đi uyển chuyển trêи sân khấu, tôi cũng thích làm diễn viên nữa, thích được hoá thân các nhân vật để hiểu hơn về cuộc sống của họ, nhưng khi tôi nói ra thì ba mẹ đều gạt ngang, ba mẹ cho rằng tôi vớ vẩn, hai người muốn tôi đi theo con đường mà họ đã vẽ sẵn, nói đến thật là chán.
    "" lạch cạch ""
    Tiếng động của cánh cửa làm tôi giật mình thức giấc, dưới ánh sáng vàng nhẹ của chiếc đèn ngủ tôi thấy bóng dáng cao lớn đang tiến về giường, khoang mũi truyền đến nực nồng mùi rượu. Tôi ngay lập tức với tay bật đèn lên.
    - - Chú định làm gì, sao chú nói chú không về?
    Mặt chú Toàn hơi đỏ, chú hoàn toàn không để ý lời tôi nói mà cởi chiếc áo vets ra để trêи ghế, tay nới lỏng chiếc cà vạt, chiếc áo trắng bên trong còn in hằn vết son môi đỏ thắm,sau đó mở tủ lấy quần áo, nhàn nhạt trả lời:
    - - ngủ đi.
    Tôi dĩ nhiên phải đề phòng chú ấy:
    - - Chú sang phòng khác mà ngủ, không được ngủ ở đây.
    Chú Toàn nghe tôi nói thì cười nhếch mép, khẽ xoay người lại nhìn tôi chằm chằm, rồi từng bước, từng bước tiến về chỗ của tôi.
    Tôi lắp bắp:
    - - Chú.., chú định làm… làm gì..?
    Ở khoảng cách gần như sát mặt, tôi cảm nhận hơi thở của chú nóng hổi mùi rượu, công nhận ở cự ly này tôi mới để ý chú Toàn đẹp trai thật sự chiếc mũi cao vυ"t, hàng lông mày rậm chuẩn men, môi đỏ nhẹ, mỏng dính...chú lách người nhả vào tai tôi mấy chữ:
    - - Nhóc nghĩ tôi muốn gì..?
    Tôi bỗng rùng mình, thu mình ra xa:
    - - Tôi không thích chú, và chú cũng vậy, bởi thế nên… nên chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chú muốn làm gì chú làm, quen ai chú quen, tôi không can thiệp, và chú cũng không được can dự vào chuyện của tôi..
    Cười, lại cười.
    - - thế tôi lấy vợ về làm cảnh à?
    - - Ai bảo chú lấy, chú không phải gu của tôi. Giờ chú sang phòng khác mà ngủ, tôi không quen ngủ với người lạ.
    - - haha người lạ.. Tôi là chồng nhóc đấy.. Hay là bây giờ chúng ta nên làm chút việc đại sự chứ nhỉ…?
    Ánh mắt chú gian manh liếc xuống bầu иgự¢ của tôi, tôi lấy gối che trước иgự¢ bình thường chú Toàn rất nghiêm túc, bộ mặt lạnh như tiền, sao hom nay lại gian manh như thế:
    - - Không được làm bậy nha, tôi la lên đó.
    - - phòng tôi cách âm rất tốt, nhóc có la đến khàn cổ cũng chẳng ai nghe đâu..
    Chú đưa tay nâng cằm tôi lên:
    - - thế nào, nhóc có muốn tôi đưa nhóc lêи đỉиɦ phan xi făng không?
    Tôi hất tay chú Toàn ra, ném gối vào người chú ấy:
    - - đồ điên, bệnh hoạn, tránh ra khỏi tôi?
    - -haha..vợ chồng thì chuyện đó là dĩ nhiên., nhóc phải chấp nhận.
    - - nếu không vì bà nội tôi không bao giờ lấy chú đâu, đồ háo sắc, trâu già mà muốn gặm cỏ non.. Chú mà qua đây tôi sống ૮ɦếƭ với chú đấy.
    Bỗng chú Toàn ôm bụng cười ngặt nghẽo:
    - - Đùa với nhóc thôi, tôi không thích ăn đồ chưa chín tới.. Hoặc là chín, hoặc là sống, chứ nửa vời tôi không xơi. Ok.
    Nói xong chú đi một mạch vào nhà tắm, một lúc sau mới bước ra. Thấy chú vẫn chưa có ý định rời đi, tôi hỏi tiếp:
    - - nè, sao chú còn chưa đi để tôi ngủ.
    Chú chẳng những không đi mà còn ngang nhiên nằm xuống giường:
    - - ngủ đi, tôi không làm gì nhóc đâu.
    Tôi vùng vằng không chịu:
    - - Tôi không tin chú.
    - -tuỳ, tôi ngủ đây.
    - -nè nè, chú định ngủ thật à, tôi còn chưa nói xong mà, chú Toàn, chú Toàn..
    Tôi biết không thay đổi được chú ấy nên hậm hực ôm gối nằm chèo veo một góc, còn cẩn thận để gối ôm vào giữa sợ chú ấy không giữ lời, đêm ấy tôi chẳng dám ngủ, đến gần sáng do mệt quá nên ngủ quên mất.
    - - này nhóc, không định dậy đi học à? Gần 7h rồi đó.
    Hình như chú Toàn phải gọi mấy lần tôi mới mở mắt, còn mớ ngủ:
    - - gì vậy, để tôi ngủ.
    - - Được, ngủ đi, tôi đi làm trước.
    Tôi thấy có chút bất ổn, đúng rồi, tôi đang ở nhà chồng, liền bật dậy như một cái máy, vơ lấy điện thoại thì đã gần 7h, tôi hoảng hốt:
    - -*"૮ɦếƭ cha, sắp trễ học rồi… Sao chú không gọi tôi, thật là..
    Tôi chạy vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân một cách nhanh nhất, rồi soạn nhanh cặp sách để đến trường.
    Xuống lầu gặp bà nội đang bước lên, tôi cúi đầu chào:
    - - cháu Chào bà cháu đi học.
    - - Ơ, hai đứa Không ăn sáng sao?
    - - cháu trễ giờ rồi ạ, hôm qua cháu quên cài báo thức.
    - - Ừ, thế đi đi. Mai thức sớm một chút ăn sáng với bà nhé.
    - - Vâng ạ, cháu xin phép.
    Tôi vội vã chạy ra cổng, đang loay hoay để bắt xe thì có tiếng kèn xe "tin tin", một chiếc xe đậu ngay trước mặt, cửa xe từ từ hạ xuống, là ông chú già khó ưa:
    - - lên xe.
    Tôi không còn cách khác nên liền mở cửa xe ngồi ở ghế phụ, trêи đường đi chú nói:
    - - bà nội bị cao huyết áp nên ở nhà chịu khó hợp tác với tôi một chút..còn đây là thẻ, muốn mua sắm gì cứ sử dụng, mật khẩu là ngày sinh của tôi.
    - - không cần, tôi có tiền.
    Tuy vậy chú vẫn dúi thẻ vào tay tôi:
    - - cầm đi, tôi không có ngoài tiền.
    " ngạo mạn" tôi khẽ bĩu môi rồi nhanh nhanh xuống xe phi vào lớp.
    - - Thanh Tuyền, hôm nay cậu đến muộn thế, tớ tưởng cậu nghỉ chứ?
    Là Thanh Hà, bạn cùng lớp của tôi, tôi cười trả lời:
    - - Ừ, nay tớ ngủ quên nên đến trễ.
    - - nhìn cậu có vẻ mệt mỏi, cậu đã khỏi ốm chưa mà đi học lại rồi, có cần nghỉ tiếp không, mặt cậu nhợt nhạt lắm đấy.
    Tôi xua tay:
    - - tớ khỏe rồi, thôi vào lớp thôi, muộn rồi..
    Những tiết học trôi qua, hôm nay lại có bài kiểm tra hoá học, môn mà tôi ghét nhất, nhìn các câu hỏi mà tôi chỉ biết cắn 乃út, nó biết tôi không chứ tôi không biết nó rồi đó, 45 phút trôi qua, tôi nộp bài với hai câu trả lời duy nhất, phen này lại ăn 2 hoặc 3 điểm nữa rồi, hazzz..
    - - này, cậu làm được mấy câu?
    Tôi hỏi, Thanh Hà đáp:
    - - làm được hết, còn cậu.
    Tôi giơ hai ngón tay:
    - - Cậu biết tớ mà, có bao giờ tớ được 5 điểm môn này.. Nhưng không sao, tớ chả quan tâm, đi ăn đi, tớ đói rồi.
    Tôi với Thanh Hà xuống căn tin trường học ăn cơm, vừa đến hành lang thì gặp Vũ, mắt tôi sáng rực gọi:
    - - Anh Vũ, anh cũng đi ăn à?
    Vũ gật đầu:
    - - Ừ, bọn em có đi không, đi chung luôn.
    - - Có ạ, mình đi thôi anh.
    Vũ là đàn anh của chúng tôi, anh học lớp 12,tôi và Thanh Hà 11, tôi thích anh Vũ lâu rồi, người gì vừa đẹp trai vừa học giỏi, chưa kể nhà cũng rất giàu, đúng chuẩn tôi thích luôn.
    Bữa ăn diễn ra vui vẻ, anh Vũ rất hóm hỉnh và hài hước, những câu chuyện anh kể làm tôi với Thanh Hà cười ngất, sao trêи đời lại có 1 người vừa đẹp trai vừa đáng yêu thế cơ chứ, ôi, tim tôi sắp rớt ra rồi. Ăn xong anh Vũ đi mua nước, anh mua đúng loại nước cam tôi thích, còn biết tôi thích uống ngọt nên ly cam này đặc biệt ngọt ngào như chính tình cảm của chúng tôi vậy.
    Tan học, tôi đứng đợi anh Vũ gần xuống liền làm xì hơi bánh xe của mình,à chiếc xe máy này là phương tiện tôi di chuyển đến lớp, nhưng trước hôm tôi nghĩ thì ba chạy xe hơi đến rước nên tôi gửi nó ở trường đến hôm nay, hôm nay anh Vũ đến hơi trễ nhỉ, xe xẹp lép rồi nè..
    Vừa lúc ấy Tôi thấy Thanh Hà dắt xe máy của cậu ấy đi tới, tôi liền hỏi:
    - - Thanh Hà xe cậu bị hư sao cậu dắt bộ vậy?
    Thanh Hà gật đầu:
    - - Không biết nó bị gì nữa, sắp đến giờ làm thêm rồi, trễ mất.
    Hình như tôi chưa kể cho mọi người biết nhà Thanh Hà khá khó khăn, bố mẹ cậu ấy ly hôn từ khi cậu ấy còn nhỏ, hiện tại cậu ấy ở với ông bà nội, để trang trải việc học cậu ấy phải làm thêm ở quán ăn đến khuya mới về nhà, tôi đã có dịp đến nhà cậu ấy một lần, rất nhỏ và cũ kỹ. Tuy nhiên Thanh Hà học lại rất giỏi, so với tôi đúng là một trời một vực, cậu ấy luôn nằm trong top 3 của trường, luôn là tấm gương được thầy cô nêu ra để đám học sinh cá biệt bọn tôi phải học hỏi, nhưng mà cũng buồn cười, vậy mà tôi với cậu ấy rất thân nhau, thân đến độ tôi xem cậu ấy như chị em ruột thịt.
    Tôi nhìn đồng hồ rồi nói với Thanh Hà:
    - - Vậy giờ phải làm sao, xe tớ cũng bị xì hơi rồi.
    Thanh Hà nhăn mặt, cậu ấy rất gấp gáp vì nếu đến trễ cậu ấy sẽ bị trừ lương.
    - - xe cậu cũng bị à, hôm nay chúng ta xui xẻo quá.
    Tôi cười lém lỉnh:
    - - tớ cố tình đó, đợi anh Vũ xuống tớ sẽ quá giang một đoạn. Hihi.
    Thanh Hà cốc đầu tôi:
    - - Cậu đấy, không lo học, cứ phá là hay.
    - - hai em chưa về sao?
    Tiếng của anh Vũ làm cả tôi và Thanh Hà nhìn về phía đó, tôi nhanh miệng trả lời:
    - - Chưa ạ.
    Anh Vũ hỏi:
    - - hôm nay Hà không đi làm thêm à?
    Thanh Hà chỉ chiếc xe:
    - - xe em tự dưng không chạy nữa.
    Vũ dựng xe của mình lại tiến về chúng tôi, anh thử đề xe của Thanh Hà nhưng đều vô ích, hoàn toàn không nổ, anh nhún vai:
    - - ra tiệm thôi.
    Thanh Hà:
    - - ૮ɦếƭ rồi, sợ không kịp giờ làm mất.
    Anh Vũ nói:
    - - gấp vậy để anh đưa em đến đó trước.
    Thanh Hà khẽ nhìn tôi rồi từ chối anh Vũ:
    - - thôi, em không dám làm phiền đến anh, em bắt xe ôm đến đó cũng được.
    - - Có gì đâu, anh tiện đường đi ngang đoạn đó có việc, thôi đi nhanh kẻo muộn giờ.
    Thanh Hà ái ngại:
    - - Vậy tớ đi trước nhé.
    Tôi ngoài gật đầu còn biết phải làm gì, nhìn bóng hai người họ hòa vào lòng đường mất hút mà tôi chỉ biết cười mếu, do lúc nãy tôi đã làm xì cả hai bánh xe, giờ làm sao về nhà đây.. Huhu, ai biểu mê trai làm chi giờ phải khổ chưa nè.
    Tôi dắt xe ra khỏi cổng trường, vừa đi vừa lảm nhảm vì chả thấy tiệm sửa xe nào, mãi đến một đoạn mới có một tiệm nhỏ, đẩy xe vào tôi ngồi phịch ở ghế nghỉ mệt, mệt muốn đứt hơi.
    Ting Ting..
    Điện thoại reo, là số lạ, nhưng số rất đẹp, số tứ quý, tôi bắt máy:
    - - Alô.
    - - Tôi đang ở trước cổng, nhóc ra chưa?
    A, là chú già, tôi trả lời:
    - - Tôi đang sửa xe, chú đi thẳng đến ngân hàng ABC thì quẹo trái, đi thẳng vào 500m nữa rồi quẹo phải, chừng 5km có tiệm Lăng sửa xe, tôi đang ở đó.
    - -Được, tôi đến ngay.
    "Tít"
    Chú già tắt máy.
    Tôi nhanh chóng trả liền bơm bánh xe rồi chuồn về nhà, hihi, cho chú tìm tôi cho đã.. Haha…૮ɦếƭ nhà chú già..cho chừa cái tội đêm qua hù tôi..
    Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Hôm nay là ngày tôi cưới, thế nhưng tôi lại chẳng cười nổi, vì người tôi cưới là một ông chú già hơn tôi mười mấy tuổi, đã già mà còn khó tính như ma ý, ghét kinh khủng. Nói về cái đám cưới bất đắc dĩ này phải nói đến cái sinh nhật lần thứ 17 vừa rồi của tôi, ba mẹ tôi là dân làm ăn nên cũng có mời một số bạn bè đến dự, tôi hôm đấy trong chiếc váy trắng thanh thoát và trang điểm thật đẹp, 17 tuổi nhưng do di truyền từ ba nên tôi cao một mét sáu bốn, nên cũng ra dáng một thiếu nữ rồi. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hôm đấy tôi uống hơi nhiều, rồi đến khi tỉnh dậy trêи người trống trơn, không một mảnh vải che thân, bên cạnh là ông chú già đang ngủ như ૮ɦếƭ. Theo phản xạ tôi liền hét toáng lên: - Á, sao chú lại ở đây...? Chú.. Chú đã làm gì tôi.. Chú Toàn nhíu mày mở mắt, người chú cũng chẳng khác gì tôi, cả hai toàn thân đều như nhộng. - - Chú đã làm gì tôi rồi.. Huhu..? Chú nói đi, sao chú huhu... Tôi sẽ gϊếŧ chú! Tôi ném gối loạng xạ vào người chú già khốn kiếp ấy. Chú Toàn ôm đầu, mày nhíu chặt: - - cái quái gì thế này? Sao tôi lại ở đây? - - Chú còn hỏi.. Huhu…chú nhìn đi.. Tôi chỉ vệt máu còn vương trêи ga nệm, thân thể của tôi, thân thể mười bảy năm của tôi. Vừa lúc ba mẹ tôi cũng chạy vào: - - chuyện gì vậy Tuyền? Ơ, Toàn, sao chú lại ở đây...? Hai đứa đã.. Đã.. Đấy, từ cái hôm định mệnh ấy mà bà nội chú Toàn và bà nội tôi quyết định bắt chú Toàn phải cưới tôi cho bằng được, trong khi lòng tôi đã để ý một người khác, tôi không đồng ý thì bà tôi đòi sống đòi ૮ɦếƭ, bắt buộc tôi phải chấp nhận cái hôn sự vớ vẩn này. Bà bỏ ăn bỏ uống, tôi đem cháo vào phòng cho bà: - - Nội ăn chút cháo đi ạ! - - Tôi không ăn uống chi cả, chị để tôi ૮ɦếƭ phức cho rồi. - -kìa nội, sao nội lại nói thế. - - chứ không à, chị với thằng Toàn đã ăn ngủ với nhau như thế mà chị còn không chịu làm đám cưới, chị muốn tôi tức đến ૮ɦếƭ chị mới vừa lòng chứ gì, tôi biết mà, tôi biết chị không thương tôi mà. - - Con thương nội nhưng con không thương chú ấy, chú ấy già lắm. - - Ơ, cái con bé này, chồng già vợ trẻ là tiên, huống gì thằng Toàn hơn chị có 15 tuổi chứ mấy. Ô my good! Hơn có 15 tuổi chứ mấy, nội nói cứ như 1 tuổi rưỡi ấy. Hazz.. Dù tôi có nói thế nào nội cũng không chịu ăn uống, ép buộc tôi phải ưng chú Toàn cho bằng được. Tôi bất lực bỏ ra ngoài, lấy xe đạp chạy vòng quanh khu nhà, vừa chạy vừa miên man suy nghĩ, bỗng một chiếc xe hơi chặn ngay đầu xe tôi, may là tôi thắng lại kịp nhưng chiếc xe thì ngã xuống đường.. Tôi quát: - - nè, đi đứng kiểu gì vậy, có mắt không? Cửa xe được mở, đôi giày bóng loáng đặt dưới mặt đường, một thân người lịch lãm bước xuống, dù đã đeo kính, tôi vẫn nhận ra cái người mà tôi đang nguyền rủa, chú Đình Toàn. - - lại đằng kia chúng ta nói chuyện một chút. - - Chú đang ra lệnh cho tôi à? Tại sao tôi phải nghe. Tôi dựng xe lên toang đạp đi thì chú giữ tay lái lại: - - Tôi muốn trao đổi với nhóc chuyện đám cưới, nói nhanh thôi. Thật ra tôi không biết ý đồ của chú ấy là gì, từ hôm đó đến nay chú hoàn toàn biến mất, giờ bỗng dưng xuất hiện, chú ấy muốn gì đây. Chúng tôi đến chiếc ghế để ngồi, tôi hỏi: - - Chú muốn nói gì thì nói đi tôi còn phải về học bài. - - chúng ta kết hôn đi. Tôi há hốc nhìn chú: - - kết hôn? Chú nghĩ sao vậy, tôi sẽ không lấy một người mà mình không yêu đâu. - - Tôi cũng đâu yêu nhóc. What? Tôi lại tiếp tục nhìn chú Toàn với ánh mắt ngạc nhiên, chú ấy giải thích: - - tình hình thì như nhóc thấy đó, hai lão bà đang làm căng, nếu chúng ta không kết hôn tôi sợ sẽ có án mạng.. - - Tôi sẽ thuyết phục bà nội, tôi tin rồi bà sẽ hiểu cho tôi, tôi đi trước. Tôi đạp xe về nhà, tìm cách thuyết phục bà cho bằng được. Nhưng Cuối cùng sau nhiều lần bà nhập viện vì lên cơn đau tim, tôi đành nhắm mắt đưa chân đồng ý với một điều kiện là lễ cưới này phải làm thật nhỏ và bí mật, vì tôi còn đi học, tôi không muốn mọi người biết tôi kết hôn ở tuổi 17 với một ông chú hơn ba mươi tuổi, với lại tôi cũng đã tính hết rồi, tôi nhất định không để chú ấy chạm vào mình, rồi tìm cách ly hôn,sau đó đường hoàng mà tỏ tình với Vũ, crush của lòng tôi. Rước dâu xong tôi theo "chồng" về căn biệt thự để ở, chú Toàn ở với bà nội, ba mẹ chú đều ở nước ngoài, xong đám cưới họ cũng bay về có việc gấp, nhìn căn phòng mà đêm nay tôi sẽ ngủ lại bất giác tôi nổi hết da gà,nhất định tôi không để chú già ấy động vào tôi, nhất định tôi sẽ phản kháng đến cùng, nhất định như thế. "Cạch" Tiếng mở cửa, tôi đoán chú già vào liền trùm chăn lên bít đâu, vờ ngủ. - - Cô chủ, mời xuống dùng cơm. Ơ, là giọng của bà иɦũ ɦσα cơ mà, tôi mở chăn ra ngơ ngác,nhìn xung quanh thì chỉ có một mình иɦũ ɦσα mà thôi. Hú hồn hà. - - Mời cô xuống dùng cơm tối, tôi đã chuẩn bị sẵn hết rồi, cậu chủ dặn cô ăn rồi ngủ trước, đêm nay cậu ấy không về. Tôi tiếp tục ngơ ngác tập 2, đêm nay không về, chú ấy đi đâu? Nhưng mà kệ chứ, không về càng tốt, tôi khỏi phải lo sợ chuyện đó. Sau khi dùng cơm với bà nội chồng, tôi lên phòng nghịch điện thoại một chút rồi chìm vào giấc ngủ sau cả ngày đứng làm lễ và tiếp khách, mai tôi còn phải đến lớp, chuyện tôi cưới cả lớp không ai biết, khách khứa hôm nay chủ yếu là các mối quan hệ đặc biệt với gia đình, thành ra tôi chỉ xin nghỉ hai hôm, hôm trước và hôm cưới, hôm mai phải đi học bình thường.. Mà nói học thì phải đến tôi học cực dở, cực kì dở tệ, tôi thích được làm một người mẫu với những bước đi uyển chuyển trêи sân khấu, tôi cũng thích làm diễn viên nữa, thích được hoá thân các nhân vật để hiểu hơn về cuộc sống của họ, nhưng khi tôi nói ra thì ba mẹ đều gạt ngang, ba mẹ cho rằng tôi vớ vẩn, hai người muốn tôi đi theo con đường mà họ đã vẽ sẵn, nói đến thật là chán. "" lạch cạch "" Tiếng động của cánh cửa làm tôi giật mình thức giấc, dưới ánh sáng vàng nhẹ của chiếc đèn ngủ tôi thấy bóng dáng cao lớn đang tiến về giường, khoang mũi truyền đến nực nồng mùi rượu. Tôi ngay lập tức với tay bật đèn lên. - - Chú định làm gì, sao chú nói chú không về? Mặt chú Toàn hơi đỏ, chú hoàn toàn không để ý lời tôi nói mà cởi chiếc áo vets ra để trêи ghế, tay nới lỏng chiếc cà vạt, chiếc áo trắng bên trong còn in hằn vết son môi đỏ thắm,sau đó mở tủ lấy quần áo, nhàn nhạt trả lời: - - ngủ đi. Tôi dĩ nhiên phải đề phòng chú ấy: - - Chú sang phòng khác mà ngủ, không được ngủ ở đây. Chú Toàn nghe tôi nói thì cười nhếch mép, khẽ xoay người lại nhìn tôi chằm chằm, rồi từng bước, từng bước tiến về chỗ của tôi. Tôi lắp bắp: - - Chú.., chú định làm… làm gì..? Ở khoảng cách gần như sát mặt, tôi cảm nhận hơi thở của chú nóng hổi mùi rượu, công nhận ở cự ly này tôi mới để ý chú Toàn đẹp trai thật sự chiếc mũi cao vυ"t, hàng lông mày rậm chuẩn men, môi đỏ nhẹ, mỏng dính...chú lách người nhả vào tai tôi mấy chữ: - - Nhóc nghĩ tôi muốn gì..? Tôi bỗng rùng mình, thu mình ra xa: - - Tôi không thích chú, và chú cũng vậy, bởi thế nên… nên chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chú muốn làm gì chú làm, quen ai chú quen, tôi không can thiệp, và chú cũng không được can dự vào chuyện của tôi.. Cười, lại cười. - - thế tôi lấy vợ về làm cảnh à? - - Ai bảo chú lấy, chú không phải gu của tôi. Giờ chú sang phòng khác mà ngủ, tôi không quen ngủ với người lạ. - - haha người lạ.. Tôi là chồng nhóc đấy.. Hay là bây giờ chúng ta nên làm chút việc đại sự chứ nhỉ…? Ánh mắt chú gian manh liếc xuống bầu иgự¢ của tôi, tôi lấy gối che trước иgự¢ bình thường chú Toàn rất nghiêm túc, bộ mặt lạnh như tiền, sao hom nay lại gian manh như thế: - - Không được làm bậy nha, tôi la lên đó. - - phòng tôi cách âm rất tốt, nhóc có la đến khàn cổ cũng chẳng ai nghe đâu.. Chú đưa tay nâng cằm tôi lên: - - thế nào, nhóc có muốn tôi đưa nhóc lêи đỉиɦ phan xi făng không? Tôi hất tay chú Toàn ra, ném gối vào người chú ấy: - - đồ điên, bệnh hoạn, tránh ra khỏi tôi? - -haha..vợ chồng thì chuyện đó là dĩ nhiên., nhóc phải chấp nhận. - - nếu không vì bà nội tôi không bao giờ lấy chú đâu, đồ háo sắc, trâu già mà muốn gặm cỏ non.. Chú mà qua đây tôi sống ૮ɦếƭ với chú đấy. Bỗng chú Toàn ôm bụng cười ngặt nghẽo: - - Đùa với nhóc thôi, tôi không thích ăn đồ chưa chín tới.. Hoặc là chín, hoặc là sống, chứ nửa vời tôi không xơi. Ok. Nói xong chú đi một mạch vào nhà tắm, một lúc sau mới bước ra. Thấy chú vẫn chưa có ý định rời đi, tôi hỏi tiếp: - - nè, sao chú còn chưa đi để tôi ngủ. Chú chẳng những không đi mà còn ngang nhiên nằm xuống giường: - - ngủ đi, tôi không làm gì nhóc đâu. Tôi vùng vằng không chịu: - - Tôi không tin chú. - -tuỳ, tôi ngủ đây. - -nè nè, chú định ngủ thật à, tôi còn chưa nói xong mà, chú Toàn, chú Toàn.. Tôi biết không thay đổi được chú ấy nên hậm hực ôm gối nằm chèo veo một góc, còn cẩn thận để gối ôm vào giữa sợ chú ấy không giữ lời, đêm ấy tôi chẳng dám ngủ, đến gần sáng do mệt quá nên ngủ quên mất. - - này nhóc, không định dậy đi học à? Gần 7h rồi đó. Hình như chú Toàn phải gọi mấy lần tôi mới mở mắt, còn mớ ngủ: - - gì vậy, để tôi ngủ. - - Được, ngủ đi, tôi đi làm trước. Tôi thấy có chút bất ổn, đúng rồi, tôi đang ở nhà chồng, liền bật dậy như một cái máy, vơ lấy điện thoại thì đã gần 7h, tôi hoảng hốt: - -*"૮ɦếƭ cha, sắp trễ học rồi… Sao chú không gọi tôi, thật là.. Tôi chạy vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân một cách nhanh nhất, rồi soạn nhanh cặp sách để đến trường. Xuống lầu gặp bà nội đang bước lên, tôi cúi đầu chào: - - cháu Chào bà cháu đi học. - - Ơ, hai đứa Không ăn sáng sao? - - cháu trễ giờ rồi ạ, hôm qua cháu quên cài báo thức. - - Ừ, thế đi đi. Mai thức sớm một chút ăn sáng với bà nhé. - - Vâng ạ, cháu xin phép. Tôi vội vã chạy ra cổng, đang loay hoay để bắt xe thì có tiếng kèn xe "tin tin", một chiếc xe đậu ngay trước mặt, cửa xe từ từ hạ xuống, là ông chú già khó ưa: - - lên xe. Tôi không còn cách khác nên liền mở cửa xe ngồi ở ghế phụ, trêи đường đi chú nói: - - bà nội bị cao huyết áp nên ở nhà chịu khó hợp tác với tôi một chút..còn đây là thẻ, muốn mua sắm gì cứ sử dụng, mật khẩu là ngày sinh của tôi. - - không cần, tôi có tiền. Tuy vậy chú vẫn dúi thẻ vào tay tôi: - - cầm đi, tôi không có ngoài tiền. " ngạo mạn" tôi khẽ bĩu môi rồi nhanh nhanh xuống xe phi vào lớp. - - Thanh Tuyền, hôm nay cậu đến muộn thế, tớ tưởng cậu nghỉ chứ? Là Thanh Hà, bạn cùng lớp của tôi, tôi cười trả lời: - - Ừ, nay tớ ngủ quên nên đến trễ. - - nhìn cậu có vẻ mệt mỏi, cậu đã khỏi ốm chưa mà đi học lại rồi, có cần nghỉ tiếp không, mặt cậu nhợt nhạt lắm đấy. Tôi xua tay: - - tớ khỏe rồi, thôi vào lớp thôi, muộn rồi.. Những tiết học trôi qua, hôm nay lại có bài kiểm tra hoá học, môn mà tôi ghét nhất, nhìn các câu hỏi mà tôi chỉ biết cắn 乃út, nó biết tôi không chứ tôi không biết nó rồi đó, 45 phút trôi qua, tôi nộp bài với hai câu trả lời duy nhất, phen này lại ăn 2 hoặc 3 điểm nữa rồi, hazzz.. - - này, cậu làm được mấy câu? Tôi hỏi, Thanh Hà đáp: - - làm được hết, còn cậu. Tôi giơ hai ngón tay: - - Cậu biết tớ mà, có bao giờ tớ được 5 điểm môn này.. Nhưng không sao, tớ chả quan tâm, đi ăn đi, tớ đói rồi. Tôi với Thanh Hà xuống căn tin trường học ăn cơm, vừa đến hành lang thì gặp Vũ, mắt tôi sáng rực gọi: - - Anh Vũ, anh cũng đi ăn à? Vũ gật đầu: - - Ừ, bọn em có đi không, đi chung luôn. - - Có ạ, mình đi thôi anh. Vũ là đàn anh của chúng tôi, anh học lớp 12,tôi và Thanh Hà 11, tôi thích anh Vũ lâu rồi, người gì vừa đẹp trai vừa học giỏi, chưa kể nhà cũng rất giàu, đúng chuẩn tôi thích luôn. Bữa ăn diễn ra vui vẻ, anh Vũ rất hóm hỉnh và hài hước, những câu chuyện anh kể làm tôi với Thanh Hà cười ngất, sao trêи đời lại có 1 người vừa đẹp trai vừa đáng yêu thế cơ chứ, ôi, tim tôi sắp rớt ra rồi. Ăn xong anh Vũ đi mua nước, anh mua đúng loại nước cam tôi thích, còn biết tôi thích uống ngọt nên ly cam này đặc biệt ngọt ngào như chính tình cảm của chúng tôi vậy. Tan học, tôi đứng đợi anh Vũ gần xuống liền làm xì hơi bánh xe của mình,à chiếc xe máy này là phương tiện tôi di chuyển đến lớp, nhưng trước hôm tôi nghĩ thì ba chạy xe hơi đến rước nên tôi gửi nó ở trường đến hôm nay, hôm nay anh Vũ đến hơi trễ nhỉ, xe xẹp lép rồi nè.. Vừa lúc ấy Tôi thấy Thanh Hà dắt xe máy của cậu ấy đi tới, tôi liền hỏi: - - Thanh Hà xe cậu bị hư sao cậu dắt bộ vậy? Thanh Hà gật đầu: - - Không biết nó bị gì nữa, sắp đến giờ làm thêm rồi, trễ mất. Hình như tôi chưa kể cho mọi người biết nhà Thanh Hà khá khó khăn, bố mẹ cậu ấy ly hôn từ khi cậu ấy còn nhỏ, hiện tại cậu ấy ở với ông bà nội, để trang trải việc học cậu ấy phải làm thêm ở quán ăn đến khuya mới về nhà, tôi đã có dịp đến nhà cậu ấy một lần, rất nhỏ và cũ kỹ. Tuy nhiên Thanh Hà học lại rất giỏi, so với tôi đúng là một trời một vực, cậu ấy luôn nằm trong top 3 của trường, luôn là tấm gương được thầy cô nêu ra để đám học sinh cá biệt bọn tôi phải học hỏi, nhưng mà cũng buồn cười, vậy mà tôi với cậu ấy rất thân nhau, thân đến độ tôi xem cậu ấy như chị em ruột thịt. Tôi nhìn đồng hồ rồi nói với Thanh Hà: - - Vậy giờ phải làm sao, xe tớ cũng bị xì hơi rồi. Thanh Hà nhăn mặt, cậu ấy rất gấp gáp vì nếu đến trễ cậu ấy sẽ bị trừ lương. - - xe cậu cũng bị à, hôm nay chúng ta xui xẻo quá. Tôi cười lém lỉnh: - - tớ cố tình đó, đợi anh Vũ xuống tớ sẽ quá giang một đoạn. Hihi. Thanh Hà cốc đầu tôi: - - Cậu đấy, không lo học, cứ phá là hay. - - hai em chưa về sao? Tiếng của anh Vũ làm cả tôi và Thanh Hà nhìn về phía đó, tôi nhanh miệng trả lời: - - Chưa ạ. Anh Vũ hỏi: - - hôm nay Hà không đi làm thêm à? Thanh Hà chỉ chiếc xe: - - xe em tự dưng không chạy nữa. Vũ dựng xe của mình lại tiến về chúng tôi, anh thử đề xe của Thanh Hà nhưng đều vô ích, hoàn toàn không nổ, anh nhún vai: - - ra tiệm thôi. Thanh Hà: - - ૮ɦếƭ rồi, sợ không kịp giờ làm mất. Anh Vũ nói: - - gấp vậy để anh đưa em đến đó trước. Thanh Hà khẽ nhìn tôi rồi từ chối anh Vũ: - - thôi, em không dám làm phiền đến anh, em bắt xe ôm đến đó cũng được. - - Có gì đâu, anh tiện đường đi ngang đoạn đó có việc, thôi đi nhanh kẻo muộn giờ. Thanh Hà ái ngại: - - Vậy tớ đi trước nhé. Tôi ngoài gật đầu còn biết phải làm gì, nhìn bóng hai người họ hòa vào lòng đường mất hút mà tôi chỉ biết cười mếu, do lúc nãy tôi đã làm xì cả hai bánh xe, giờ làm sao về nhà đây.. Huhu, ai biểu mê trai làm chi giờ phải khổ chưa nè. Tôi dắt xe ra khỏi cổng trường, vừa đi vừa lảm nhảm vì chả thấy tiệm sửa xe nào, mãi đến một đoạn mới có một tiệm nhỏ, đẩy xe vào tôi ngồi phịch ở ghế nghỉ mệt, mệt muốn đứt hơi. Ting Ting.. Điện thoại reo, là số lạ, nhưng số rất đẹp, số tứ quý, tôi bắt máy: - - Alô. - - Tôi đang ở trước cổng, nhóc ra chưa? A, là chú già, tôi trả lời: - - Tôi đang sửa xe, chú đi thẳng đến ngân hàng ABC thì quẹo trái, đi thẳng vào 500m nữa rồi quẹo phải, chừng 5km có tiệm Lăng sửa xe, tôi đang ở đó. - -Được, tôi đến ngay. "Tít" Chú già tắt máy. Tôi nhanh chóng trả liền bơm bánh xe rồi chuồn về nhà, hihi, cho chú tìm tôi cho đã.. Haha…૮ɦếƭ nhà chú già..cho chừa cái tội đêm qua hù tôi.. Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 4317 Views
  • Hôm nay Triệu Vy không có tiết học ở trường nên cô chuẩn bị bánh kẹo mang đến cô nhi viện Ánh Sáng. Khoảng nửa tiếng ngồi xe cũng đến nơi.
    Khi cô đi vào những em nhỏ trong cô nhi viện vui vẻ quấn lấy cô. Triệu Vy chia bánh kẹo cho các em nhỏ xong sau đó đến phòng bếp phụ giúp các cô giáo nấu ăn.
    Cô hiệu trưởng Liễu Giai thấy cô đến thì niềm nở chào đón rồi.
    “Con không đi học sao lại chạy đến đây?”
    “Hôm nay con được nghỉ nên đến thăm mọi người một chút.”
    Triệu Vy vừa rửa rau vừa đáp lời bà. Liễu Giai nhìn Triệu Vy đang hì hục phụ giúp khiến bà nhớ đến ngày đầu tiên gặp cô. Đó là vào một ngày trời mưa khi bà vừa đi công việc ở xa trở về thì thấy một cô gái nhỏ khoảng 3 tuổi đang nằm ở vệ đường. Bà đến xem thì thấy trên người cô bé đầy thương tích, không nghĩ ngợi bà liền mang cô bé đi vào khu nhi viện. Lúc cô bé còn hôn mê, Liễu Giai ở cạnh chăm sóc, ngắm nhìn gương mặt non nớt bà không khỏi cảm thán. Dù trên người có vết thương nhưng khi nhìn đứa nhỏ này bà lại cảm thấy rất xinh đẹp tựa như thiên sứ nhỏ vậy. Bà ở cạnh chăm sóc cho đến khi đứa bé ấy tỉnh lại.
    “Chào con! Ta là Liễu Giai- hiệu trưởng của cô nhi viện Ánh Sáng. Thấy con ngất bên vệ đường nên đưa con về đây. Nhà con ở đâu ta đưa con về”
    Cô bé nhìn bà một lúc thật lâu. Người phụ nữ trước mặt thật hiền hậu, mái tóc vấn sau đầu, khuôn mặt dịu dàng đang cười với bé. Từ trước đến giờ cô bé chưa gặp ai như thế. Ngập ngừng hỏi:
    “Con không có nhà, cũng không có ba mẹ. Con đã cố gắng chạy thoát cha mẹ nuôi. Cảm ơn cô đã cứu con ạ!”
    Liễu Giai nghe thế trong lòng không khỏi xót xa. Nhìn các vết thương trên cơ thể cô bé bà càng đau lòng hơn. Dù là cha mẹ nuôi cũng không nên bạo hành một đứa bé như thế. Bà cười hiền xoa đầu cô bé, khẽ hỏi:
    “Con tên gì?”
    “Triệu Vy ạ! Mọi người đều gọi con như thế.”
    “Triệu Vy sao? Tên nghe hay lắm! Con có muốn ở lại đây không?”
    Triệu Vy bất ngờ trước câu hỏi của cô hiệu trưởng. Cô bé ngập ngừng hỏi lại:
    “Con có thể ở lại đây ạ?”
    Liễu Giai vuốt gò má trắng nõn của cô, giọng nói khẳng định vang lên:
    “Có thể! Ở đây còn có những bạn khác nữa, con sẽ không cô đơn. Con ở lại đây sẽ không ai làm hại con cả. Ta rất thích con nên cứ ở lại đây ta sẽ dạy dỗ và chăm sóc cho con nhé!”
    Triệu Vy nghe thế thì sụt sùi khóc. Cô chạy trốn cha mẹ nuôi, chỉ biết chạy chứ đến đâu thì chưa biết. Nay gặp được Liễu Giai cưu mang cô thầm cảm ơn ông trời vì vẫn con thương cô cho cô có chỗ dung thân có người chăm sóc.
    Từ đó Triệu Vy ở trong cô nhi viện. Cô được cho ăn học đến nơi đến chốn. Ai cũng yêu quý cô bởi cô có đầu óc lại nhanh nhạy, hiểu chuyện, thành tích trong học tập luôn khiến các cô giáo và các bạn trong cô nhi viện tự hào. Cô nhi viện Ánh Sáng chính là gia đình lớn của cô. Sống ở đây được 3 năm thì cô được một người phụ nữ xinh đẹp mà theo lời Liễu Giai nói là người tốt nhận nuôi. Ban đầu khi xa cô nhi viện Triệu Vy luôn nhớ đến mọi người nhưng người phụ nữ bên cạnh cô luôn an ủi và chăm sóc chu đáo nên cô đã quen. Cô được cho học ở môi trường tốt, được học đánh dương cầm và sống trong nhung lụa. Tuy như vậy cô vẫn không quên mọi người ở cô nhi viện. Mỗi tháng cô được mẹ nuôi đưa đến thăm mọi người mãi cho đến khi cô trưởng thành vẫn giữ thói quen đó. Bởi vì muốn cho cô không gian tự do, mẹ nuôi đã cho người xây một căn nhà nhỏ theo yêu cầu của cô, mỗi tháng bà luôn gửi tiền đều đặn cho cô. Cô rất biết ơn người mẹ nuôi này.
    Kết thúc hồi tưởng, Liễu Giai nói:
    “Triệu Vy của chúng ta lớn rồi nhỉ? Ngày càng xinh đẹp hơn. Ta mừng lắm!”
    Triệu Vy rửa rau xong rồi lau sạch tay ôm chầm lấy bà. Cô nghẹn ngào:
    “Nếu ngày đó không gặp được cô có lẽ con không có ngày hôm nay. Con sẽ không gặp được mẹ nuôi, cũng không gặp được mọi người ở đây. Mọi người chính là gia đình của con. Con yêu mọi người nhiều lắm!”
    Liễu Giai cũng ôm lấy cô. Sau bao năm bà vẫn yêu thương cô như vậy. Đứa nhỏ này luôn ngoan ngoan hiểu chuyện khiến bà đau lòng.
    Cả ngày hôm ấy Triệu Vy ở cô nhi viện chơi cùng các em nhỏ và phụ giúp các cô giáo. Đến tối thì cô mới về đến nhà.
    Khi đang mở cổng, có một bóng người áp sát vào Triệu Vy khiến cô hoảng hốt xoay người thì người kia che miệng cô lại, nhỏ giọng:
    “Im lặng”
    Triệu Vy tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Vóc dáng cao ráo, mái tóc cắt tỉa gọn gàng, áo sơ mi và quần tây mặc trên người có phần xộc xệt. Cả người anh đầy mồ hôi, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
    Từ xa có nhóm người đuổi đến như đang bắt ai đó, anh ta càng ép sát cô hơn. Nhóm người kia nhìn xung quanh chả thấy ai chỉ thấy đôi “tình nhân” đang ôm nhau liền tức tối rời đi. Khoảng một lúc không thấy ai đuổi đến nữa anh liền buông Triệu Vy ra.
    “Anh là…”
    “Bị truy đuổi”
    Hàn Chấn Phong nhìn cô gái trước mặt. Dáng người thật nhỏ nhắn, trên người còn có hương thơm thanh khiết. Khi nãy khi ôm cô anh vô tình ngửi được hương thơm ấy khiến anh có chút lưu luyến, chìm đắm. Gương mặt tròn, đôi mắt to long lanh, sóng mũi cao thanh tú, cái cằm nhỏ, môi trái tim đỏ mọng làm anh ngẩn ngơ vài giây. Hàn Chấn Phong đã gặp qua vô số phụ nữ có đủ thể loại nhưng chưa gặp ai giống như cô. Quả thật xinh đẹp tựa thiên sứ.
    Một chiếc Bently Flying Spur V8 chạy đến chỗ hai người. Người đàn ông từ xe bước ra, cúi đầu cung kính trước Hàn Chấn Phong.
    “Xin lỗi lão đại! Chúng tôi đến trễ mong anh thứ tội”
    Hàn Chấn Phong vỗ vai người đó, thấp giọng:
    “Không sao! Là bọn chúng bí mật ám sát. Tôi không trách cậu.”
    Người đàn ông này là Mạnh Tường- thuộc hạ thân cận của Hàn Chấn Phong, nhỏ hơn anh một tuổi.
    Mạnh Tường quan sát kĩ lão đại của mình một lúc bèn nói:
    “Anh bị thương rồi!”
    “Vừa nãy đôi co với một tên thì bị chém. Không sao đâu!”
    Triệu Vy nhìn hai người đang ông trước mặt nói chuyện mới biết người đàn ông ôm mình khi nãy đang bị thương. Không hiểu sao cô có chút khẩn trương. Ngẫm nghĩ một hồi, cô nói:
    “Anh bị thương rồi hay là vào nhà tôi đi. Tôi giúp anh băng bó trước tránh nhiễm trùng.”
    Hàn Chấn Phong cùng Mạnh Tường nhìn nhau sau đó đồng ý cùng Triệu Vy vào nhà.
    Nhà của Triệu Vy là một căn nhà nhỏ nhưng lại rất thơ mộng. Cô thích hoa tường vi nên hai bên lối đi đều trông loài hoa này, kể cả cổng vào nhà cũng có bụi tường vi leo mọc rủ xuống khắp cửa. Trong sân có cái xích đu, một bộ bàn ghế đá, một khoảng sân nhỏ để cô trồng rau sạch. Hàn Chấn Phong từ lúc bước vào đã ngửi được hương thơm thoang thoảng, dịu nhẹ của hoa tường vi và còn cảm thấy nơi đây có sự yên bình đến lạ. Chỗ ở của cô tựa như tranh vẽ rất thơ rất đẹp. Anh ngắm nhìn hồi lâu rồi mới đi vào nhà.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Hôm nay Triệu Vy không có tiết học ở trường nên cô chuẩn bị bánh kẹo mang đến cô nhi viện Ánh Sáng. Khoảng nửa tiếng ngồi xe cũng đến nơi. Khi cô đi vào những em nhỏ trong cô nhi viện vui vẻ quấn lấy cô. Triệu Vy chia bánh kẹo cho các em nhỏ xong sau đó đến phòng bếp phụ giúp các cô giáo nấu ăn. Cô hiệu trưởng Liễu Giai thấy cô đến thì niềm nở chào đón rồi. “Con không đi học sao lại chạy đến đây?” “Hôm nay con được nghỉ nên đến thăm mọi người một chút.” Triệu Vy vừa rửa rau vừa đáp lời bà. Liễu Giai nhìn Triệu Vy đang hì hục phụ giúp khiến bà nhớ đến ngày đầu tiên gặp cô. Đó là vào một ngày trời mưa khi bà vừa đi công việc ở xa trở về thì thấy một cô gái nhỏ khoảng 3 tuổi đang nằm ở vệ đường. Bà đến xem thì thấy trên người cô bé đầy thương tích, không nghĩ ngợi bà liền mang cô bé đi vào khu nhi viện. Lúc cô bé còn hôn mê, Liễu Giai ở cạnh chăm sóc, ngắm nhìn gương mặt non nớt bà không khỏi cảm thán. Dù trên người có vết thương nhưng khi nhìn đứa nhỏ này bà lại cảm thấy rất xinh đẹp tựa như thiên sứ nhỏ vậy. Bà ở cạnh chăm sóc cho đến khi đứa bé ấy tỉnh lại. “Chào con! Ta là Liễu Giai- hiệu trưởng của cô nhi viện Ánh Sáng. Thấy con ngất bên vệ đường nên đưa con về đây. Nhà con ở đâu ta đưa con về” Cô bé nhìn bà một lúc thật lâu. Người phụ nữ trước mặt thật hiền hậu, mái tóc vấn sau đầu, khuôn mặt dịu dàng đang cười với bé. Từ trước đến giờ cô bé chưa gặp ai như thế. Ngập ngừng hỏi: “Con không có nhà, cũng không có ba mẹ. Con đã cố gắng chạy thoát cha mẹ nuôi. Cảm ơn cô đã cứu con ạ!” Liễu Giai nghe thế trong lòng không khỏi xót xa. Nhìn các vết thương trên cơ thể cô bé bà càng đau lòng hơn. Dù là cha mẹ nuôi cũng không nên bạo hành một đứa bé như thế. Bà cười hiền xoa đầu cô bé, khẽ hỏi: “Con tên gì?” “Triệu Vy ạ! Mọi người đều gọi con như thế.” “Triệu Vy sao? Tên nghe hay lắm! Con có muốn ở lại đây không?” Triệu Vy bất ngờ trước câu hỏi của cô hiệu trưởng. Cô bé ngập ngừng hỏi lại: “Con có thể ở lại đây ạ?” Liễu Giai vuốt gò má trắng nõn của cô, giọng nói khẳng định vang lên: “Có thể! Ở đây còn có những bạn khác nữa, con sẽ không cô đơn. Con ở lại đây sẽ không ai làm hại con cả. Ta rất thích con nên cứ ở lại đây ta sẽ dạy dỗ và chăm sóc cho con nhé!” Triệu Vy nghe thế thì sụt sùi khóc. Cô chạy trốn cha mẹ nuôi, chỉ biết chạy chứ đến đâu thì chưa biết. Nay gặp được Liễu Giai cưu mang cô thầm cảm ơn ông trời vì vẫn con thương cô cho cô có chỗ dung thân có người chăm sóc. Từ đó Triệu Vy ở trong cô nhi viện. Cô được cho ăn học đến nơi đến chốn. Ai cũng yêu quý cô bởi cô có đầu óc lại nhanh nhạy, hiểu chuyện, thành tích trong học tập luôn khiến các cô giáo và các bạn trong cô nhi viện tự hào. Cô nhi viện Ánh Sáng chính là gia đình lớn của cô. Sống ở đây được 3 năm thì cô được một người phụ nữ xinh đẹp mà theo lời Liễu Giai nói là người tốt nhận nuôi. Ban đầu khi xa cô nhi viện Triệu Vy luôn nhớ đến mọi người nhưng người phụ nữ bên cạnh cô luôn an ủi và chăm sóc chu đáo nên cô đã quen. Cô được cho học ở môi trường tốt, được học đánh dương cầm và sống trong nhung lụa. Tuy như vậy cô vẫn không quên mọi người ở cô nhi viện. Mỗi tháng cô được mẹ nuôi đưa đến thăm mọi người mãi cho đến khi cô trưởng thành vẫn giữ thói quen đó. Bởi vì muốn cho cô không gian tự do, mẹ nuôi đã cho người xây một căn nhà nhỏ theo yêu cầu của cô, mỗi tháng bà luôn gửi tiền đều đặn cho cô. Cô rất biết ơn người mẹ nuôi này. Kết thúc hồi tưởng, Liễu Giai nói: “Triệu Vy của chúng ta lớn rồi nhỉ? Ngày càng xinh đẹp hơn. Ta mừng lắm!” Triệu Vy rửa rau xong rồi lau sạch tay ôm chầm lấy bà. Cô nghẹn ngào: “Nếu ngày đó không gặp được cô có lẽ con không có ngày hôm nay. Con sẽ không gặp được mẹ nuôi, cũng không gặp được mọi người ở đây. Mọi người chính là gia đình của con. Con yêu mọi người nhiều lắm!” Liễu Giai cũng ôm lấy cô. Sau bao năm bà vẫn yêu thương cô như vậy. Đứa nhỏ này luôn ngoan ngoan hiểu chuyện khiến bà đau lòng. Cả ngày hôm ấy Triệu Vy ở cô nhi viện chơi cùng các em nhỏ và phụ giúp các cô giáo. Đến tối thì cô mới về đến nhà. Khi đang mở cổng, có một bóng người áp sát vào Triệu Vy khiến cô hoảng hốt xoay người thì người kia che miệng cô lại, nhỏ giọng: “Im lặng” Triệu Vy tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Vóc dáng cao ráo, mái tóc cắt tỉa gọn gàng, áo sơ mi và quần tây mặc trên người có phần xộc xệt. Cả người anh đầy mồ hôi, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. Từ xa có nhóm người đuổi đến như đang bắt ai đó, anh ta càng ép sát cô hơn. Nhóm người kia nhìn xung quanh chả thấy ai chỉ thấy đôi “tình nhân” đang ôm nhau liền tức tối rời đi. Khoảng một lúc không thấy ai đuổi đến nữa anh liền buông Triệu Vy ra. “Anh là…” “Bị truy đuổi” Hàn Chấn Phong nhìn cô gái trước mặt. Dáng người thật nhỏ nhắn, trên người còn có hương thơm thanh khiết. Khi nãy khi ôm cô anh vô tình ngửi được hương thơm ấy khiến anh có chút lưu luyến, chìm đắm. Gương mặt tròn, đôi mắt to long lanh, sóng mũi cao thanh tú, cái cằm nhỏ, môi trái tim đỏ mọng làm anh ngẩn ngơ vài giây. Hàn Chấn Phong đã gặp qua vô số phụ nữ có đủ thể loại nhưng chưa gặp ai giống như cô. Quả thật xinh đẹp tựa thiên sứ. Một chiếc Bently Flying Spur V8 chạy đến chỗ hai người. Người đàn ông từ xe bước ra, cúi đầu cung kính trước Hàn Chấn Phong. “Xin lỗi lão đại! Chúng tôi đến trễ mong anh thứ tội” Hàn Chấn Phong vỗ vai người đó, thấp giọng: “Không sao! Là bọn chúng bí mật ám sát. Tôi không trách cậu.” Người đàn ông này là Mạnh Tường- thuộc hạ thân cận của Hàn Chấn Phong, nhỏ hơn anh một tuổi. Mạnh Tường quan sát kĩ lão đại của mình một lúc bèn nói: “Anh bị thương rồi!” “Vừa nãy đôi co với một tên thì bị chém. Không sao đâu!” Triệu Vy nhìn hai người đang ông trước mặt nói chuyện mới biết người đàn ông ôm mình khi nãy đang bị thương. Không hiểu sao cô có chút khẩn trương. Ngẫm nghĩ một hồi, cô nói: “Anh bị thương rồi hay là vào nhà tôi đi. Tôi giúp anh băng bó trước tránh nhiễm trùng.” Hàn Chấn Phong cùng Mạnh Tường nhìn nhau sau đó đồng ý cùng Triệu Vy vào nhà. Nhà của Triệu Vy là một căn nhà nhỏ nhưng lại rất thơ mộng. Cô thích hoa tường vi nên hai bên lối đi đều trông loài hoa này, kể cả cổng vào nhà cũng có bụi tường vi leo mọc rủ xuống khắp cửa. Trong sân có cái xích đu, một bộ bàn ghế đá, một khoảng sân nhỏ để cô trồng rau sạch. Hàn Chấn Phong từ lúc bước vào đã ngửi được hương thơm thoang thoảng, dịu nhẹ của hoa tường vi và còn cảm thấy nơi đây có sự yên bình đến lạ. Chỗ ở của cô tựa như tranh vẽ rất thơ rất đẹp. Anh ngắm nhìn hồi lâu rồi mới đi vào nhà. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 2534 Views
  • Hôm nay là ngày kết hôn của chủ tịch tập đoàn Bảo Minh – một sự kiện bí mật, hắn đã âm thầm lên kế hoạch gần một tháng làm bất ngờ vị hôn phu. Bảo Minh là một tập đoàn có thế lực, nếu có cơ hội hợp tác làm ăn, đợt này chắc chắn băng đảng của tôi được lợi lớn- thật không phí công mấy thằng em ăn nằm rình mò ngoài ấy – đây quả là tin đáng mừng, cơ hội trời cho này, nhất định phải chạm mặt, không hắn thì bố hắn, ông hắn, cụ hắn…nhất định phải giành quyền phân phối mấy sản phẩm đang hot của hắn, đi trước Golden Face một bước.
    -”Anh, chủ tịch nhà đó có con gái, 18 tuổi…”
    -”Chúng mày không phải dặn, đại ca thừa có dự tính…đại ca nhỉ?”
    -”Ôi dào, cần gì dự tính, cho nó gặp đại ca nhà mình, một phút thôi…chả ૮ɦếƭ đứ ૮ɦếƭ đừ …”
    Thừa biết bọn ranh con ám chỉ cái gì, tôi chỉ cười khẩy. Tuy nhiên việc cưa cẩm một đứa trẻ mới 18 tuổi để đạt được mục đích thì có vẻ như tôi vẫn chưa tới đường cùng mà phải làm thế. Giải quyết nốt mấy kiện hàng, cầm lấy chiếc vé máy bay từ tay thằng em, tôi nhanh chóng ra Hà Nội.
    ………………………….
    Một vật thể lạ xoẹt qua người khiến tôi tý ngã. Đằng sau, tiếng hô hò, chửi bới réo rít hết cả:
    -”Đứng lại…đứng lại…”
    -”Con kia, ông mà bắt được mày thì liệu hồn…”
    Mẹ kiếp, một toán bảy tám thằng đàn ông vạm vỡ đuổi theo một con nhỏ, nhục. Con bé mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tôi nhìn đồng hồ, còn ba mươi phút nữa mới tới lễ cưới…chỉ trách mẹ tôi đã dạy, không để phụ nữ chịu thiệt, tôi cầm tay con bé, khẽ nói vào tai nó: “Hôm nay là số em may”, tiếp sau đó thì, còn gì nữa, lao vào cứu người đẹp.
    Xong việc, phủi áo quần cho sạch, thì vẫn như thường lệ thôi, tôi ngại nhất là những lúc như thế này, khi anh hùng giải cứu mĩ nhân xong, thường thì các mĩ nhân sẽ sấn lấy, tỏ vẻ cảm kích, lau mồ hôi cho chàng, đứng nhìn với ánh mắt thán phục…vân vân và vân vân…, tôi làm việc tốt vì tôi là người tốt đấy chứ bộ, tôi đâu cần những thứ hoa lá màu mè đó. Dự định của tôi sẽ nói với con nhỏ: “Không cần khách sáo…” rồi lạnh nhạt đi thẳng, sở dĩ có thái độ vậy là vì trước kia có lần tôi đen đủi tới mức bị vài nàng đeo bám cảm ơn tới vài tháng trời…thật mệt mỏi….Haizz…Ấy vậy mà lúc tôi quay ra, chả còn ai, con bé chạy biến đằng nào mất…’Càng tốt’- tôi tự nhủ vậy đó, nhưng thực ra có chút – chút xíu xíu thôi, cảm thấy chạnh lòng.
    ‘Mấy thằng bảo vệ ranh, nhưng không sao, anh đã lường hết…haha’. Vượt qua khu “kiểm tra giấy mời” một cách nhẹ nhàng, chuẩn bị đi vào hội trường, đang băn khoăn không biết nên tiếp cận mục tiêu trước hay sau lễ cưới, với lí do gì, thì tôi nghe tiếng kêu thất thanh từ phía nhà vệ sinh nữ…còn mười phút…đất trời, định đi qua rồi cơ mà tiếng kêu càng ngày càng lớn, đành chuyển hướng.
    Á, lại con bé đó, tôi nhận ra nó ngay mà, nhưng không phải quần đùi áo phông như lúc nãy, mà là bộ váy tím trông rất sang trọng, nhìn thấy tôi, nó như bắt được vàng:”Giúp với”…Chắc lúc nãy em không dừng lại là chưa được nhìn thấy cái bản mặt tôi thôi, bây giờ nhìn thấy rồi, tôi dám cá, ít nhiều ngày hôm nay tôi cũng bị làm phiền. Tôi nở một nụ cười rất tươi, nhẹ nhàng nói: “Ừ, em cần gì?”. Cô bé nhanh nhẹn: “Không phải tôi, anh giúp người này đi…” rồi chạy biến. Tôi tý ૮ɦếƭ sốc, What??? Là đã 4 mắt chạm nhau, vậy mà không cảm xúc gì, đi thẳng? Con bé này, nó là đàn bà hay less đây? Mẹ nó chứ, dù sao thì tôi phải giúp đỡ người ở trước mặt cái đã. Con bé này thì mặc váy hồng…sao đứa nào cũng lộng lẫy thế nhỉ, có lẽ là đi ăn cưới chăng? Quay người nó ra, mới phát hiện, nó chính là con bé 18 tuổi mà đàn em suốt ngày nhắc sao? Trời, như vớ được vàng vậy, hôm nay tôi cứu tiểu thư của Bảo Minh, mai này việc gì há chẳng phải đều thuận lợi sao? Nó nằm bất động dưới sàn, đầu tóc đều bị ướt cả, tôi đoán bị sặc nước, nhưng sao lại sặc nước trong nhà vệ sinh? Cũng chẳng quan tâm nhiều, trước tiên phải làm hô hấp nhân tạo đã…được năm phút thì tiểu thư tỉnh, nó nhìn thấy tôi, mơ màng, một lúc thì khóc rống lên…tôi ân cần hỏi thăm:
    -”Đỡ chưa???”
    -”Là anh đã cứu em sao??? Huhu…không có anh chắc em ૮ɦếƭ rồi…”
    -”Không cần khách sáo…Sao em bị ngạt vậy?”
    -”Em bị con đó dìm xuống bồn cầu…huhu”
    Ặc, dìm xuống bồn cầu ư? Không thể nói gì hơn ngoài…૮ɦếƭ sốc! Lúc nãy tôi còn hô hấp nhân tạo cho nó…chẳng phải cũng gián tiếp uống nước bồn cầu? Biết thế này…hix hix…
    -”Em đi được không, đi thay áo quần đi, tôi còn có việc đi trước…”
    Vẫn nghe tiếng nó gọi và đuổi đằng sau nhưng tôi nhanh chóng rảo bước, con gái nhà giàu là thế, càng quan tâm, mặt dày nhiều, bọn họ càng chán ghét, cứ chơi bài lạnh nhạt đi đã…chỉ cần chắc chắn, nó đã nhớ mặt tôi, là đủ, sau này lúc cần hãng tính.
    ………………………
    Tôi ngồi ở hàng ghế sát đường đi chính, có thể quan sát tất cả rất rõ. Ồ thì ra cưới là như thế này sao? Lỗng lẫy, sa hoa, hoành tráng thì tôi đã thấy nhiều, nhưng ở đám cưới này, có một vẻ ấm áp lạ thường…không khí…haizz…nói chung là khó tả… cô dâu lúc đầu có vẻ còn tươi vui, nói nhiều, sau thì mặt mày biến sắc, tôi đoán, lúc này nàng ta mới biết mình cưới thật sao? Thái độ có vẻ giận dữ chú rể, cả hội trường nín thở lo lắng, biết đâu mà cô dâu điên lên thì ૮ɦếƭ, công chú rể và mọi người thành công cốc, bỗng một giọng nói ngay cạnh vang lên:”Thế giờ chị có cưới không hay xuống làm phù dâu, để em lên làm cô dâu thay chị nào?” Cô dâu bị đánh trúng đòn tâm lí, thôi không giận hờn, hay, người nói câu này, khiến tôi bị ấn tượng, cố gắng ngước lên nhìn cô gái đó…Một sự ngạc nhiên không ngờ, váy tím lộng lẫy, tóc tết hoa…em chẳng phải là cô gái hai lần không bị rung động trước vẻ điển trai ૮ɦếƭ người của tôi đấy sao? Đôi gò má có tô ít phấn hồng, trông em lúc này, vạn phần duyên dáng, kiêu kì… Có chút bất mãn, …chả hiểu sao, thấy thằng phù rể bên cạnh nắm tay em lúc hát…chỉ là cái nắm tay xã giao thôi, nhưng mà vẫn khiến tôi có tý bực.
    Thủ tục hôn ước làm xong, mọi người vui vẻ ăn uống, hôm nay là tiệc đứng, tôi cũng quả là được ông trời chiếu cố, đang còn tính kế tiếp cận hắn, thì Trâm Anh – em gái hắn đã lôi cả gia đình tới gặp tôi, giới thiệu tôi kính cẩn như là ân nhân cứu mạng, tôi vì thế, tự dưng quen được gia đình họ, việc làm ăn, coi như thành! Tôi ở ngoài Bắc vài hôm đi chơi với Trâm Anh cho phải phép, chán ngắt, cố gắng chịu đựng rồi lấy lí do bận việc để quay vào Nam gấp.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Hôm nay là ngày kết hôn của chủ tịch tập đoàn Bảo Minh – một sự kiện bí mật, hắn đã âm thầm lên kế hoạch gần một tháng làm bất ngờ vị hôn phu. Bảo Minh là một tập đoàn có thế lực, nếu có cơ hội hợp tác làm ăn, đợt này chắc chắn băng đảng của tôi được lợi lớn- thật không phí công mấy thằng em ăn nằm rình mò ngoài ấy – đây quả là tin đáng mừng, cơ hội trời cho này, nhất định phải chạm mặt, không hắn thì bố hắn, ông hắn, cụ hắn…nhất định phải giành quyền phân phối mấy sản phẩm đang hot của hắn, đi trước Golden Face một bước. -”Anh, chủ tịch nhà đó có con gái, 18 tuổi…” -”Chúng mày không phải dặn, đại ca thừa có dự tính…đại ca nhỉ?” -”Ôi dào, cần gì dự tính, cho nó gặp đại ca nhà mình, một phút thôi…chả ૮ɦếƭ đứ ૮ɦếƭ đừ …” Thừa biết bọn ranh con ám chỉ cái gì, tôi chỉ cười khẩy. Tuy nhiên việc cưa cẩm một đứa trẻ mới 18 tuổi để đạt được mục đích thì có vẻ như tôi vẫn chưa tới đường cùng mà phải làm thế. Giải quyết nốt mấy kiện hàng, cầm lấy chiếc vé máy bay từ tay thằng em, tôi nhanh chóng ra Hà Nội. …………………………. Một vật thể lạ xoẹt qua người khiến tôi tý ngã. Đằng sau, tiếng hô hò, chửi bới réo rít hết cả: -”Đứng lại…đứng lại…” -”Con kia, ông mà bắt được mày thì liệu hồn…” Mẹ kiếp, một toán bảy tám thằng đàn ông vạm vỡ đuổi theo một con nhỏ, nhục. Con bé mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tôi nhìn đồng hồ, còn ba mươi phút nữa mới tới lễ cưới…chỉ trách mẹ tôi đã dạy, không để phụ nữ chịu thiệt, tôi cầm tay con bé, khẽ nói vào tai nó: “Hôm nay là số em may”, tiếp sau đó thì, còn gì nữa, lao vào cứu người đẹp. Xong việc, phủi áo quần cho sạch, thì vẫn như thường lệ thôi, tôi ngại nhất là những lúc như thế này, khi anh hùng giải cứu mĩ nhân xong, thường thì các mĩ nhân sẽ sấn lấy, tỏ vẻ cảm kích, lau mồ hôi cho chàng, đứng nhìn với ánh mắt thán phục…vân vân và vân vân…, tôi làm việc tốt vì tôi là người tốt đấy chứ bộ, tôi đâu cần những thứ hoa lá màu mè đó. Dự định của tôi sẽ nói với con nhỏ: “Không cần khách sáo…” rồi lạnh nhạt đi thẳng, sở dĩ có thái độ vậy là vì trước kia có lần tôi đen đủi tới mức bị vài nàng đeo bám cảm ơn tới vài tháng trời…thật mệt mỏi….Haizz…Ấy vậy mà lúc tôi quay ra, chả còn ai, con bé chạy biến đằng nào mất…’Càng tốt’- tôi tự nhủ vậy đó, nhưng thực ra có chút – chút xíu xíu thôi, cảm thấy chạnh lòng. ‘Mấy thằng bảo vệ ranh, nhưng không sao, anh đã lường hết…haha’. Vượt qua khu “kiểm tra giấy mời” một cách nhẹ nhàng, chuẩn bị đi vào hội trường, đang băn khoăn không biết nên tiếp cận mục tiêu trước hay sau lễ cưới, với lí do gì, thì tôi nghe tiếng kêu thất thanh từ phía nhà vệ sinh nữ…còn mười phút…đất trời, định đi qua rồi cơ mà tiếng kêu càng ngày càng lớn, đành chuyển hướng. Á, lại con bé đó, tôi nhận ra nó ngay mà, nhưng không phải quần đùi áo phông như lúc nãy, mà là bộ váy tím trông rất sang trọng, nhìn thấy tôi, nó như bắt được vàng:”Giúp với”…Chắc lúc nãy em không dừng lại là chưa được nhìn thấy cái bản mặt tôi thôi, bây giờ nhìn thấy rồi, tôi dám cá, ít nhiều ngày hôm nay tôi cũng bị làm phiền. Tôi nở một nụ cười rất tươi, nhẹ nhàng nói: “Ừ, em cần gì?”. Cô bé nhanh nhẹn: “Không phải tôi, anh giúp người này đi…” rồi chạy biến. Tôi tý ૮ɦếƭ sốc, What??? Là đã 4 mắt chạm nhau, vậy mà không cảm xúc gì, đi thẳng? Con bé này, nó là đàn bà hay less đây? Mẹ nó chứ, dù sao thì tôi phải giúp đỡ người ở trước mặt cái đã. Con bé này thì mặc váy hồng…sao đứa nào cũng lộng lẫy thế nhỉ, có lẽ là đi ăn cưới chăng? Quay người nó ra, mới phát hiện, nó chính là con bé 18 tuổi mà đàn em suốt ngày nhắc sao? Trời, như vớ được vàng vậy, hôm nay tôi cứu tiểu thư của Bảo Minh, mai này việc gì há chẳng phải đều thuận lợi sao? Nó nằm bất động dưới sàn, đầu tóc đều bị ướt cả, tôi đoán bị sặc nước, nhưng sao lại sặc nước trong nhà vệ sinh? Cũng chẳng quan tâm nhiều, trước tiên phải làm hô hấp nhân tạo đã…được năm phút thì tiểu thư tỉnh, nó nhìn thấy tôi, mơ màng, một lúc thì khóc rống lên…tôi ân cần hỏi thăm: -”Đỡ chưa???” -”Là anh đã cứu em sao??? Huhu…không có anh chắc em ૮ɦếƭ rồi…” -”Không cần khách sáo…Sao em bị ngạt vậy?” -”Em bị con đó dìm xuống bồn cầu…huhu” Ặc, dìm xuống bồn cầu ư? Không thể nói gì hơn ngoài…૮ɦếƭ sốc! Lúc nãy tôi còn hô hấp nhân tạo cho nó…chẳng phải cũng gián tiếp uống nước bồn cầu? Biết thế này…hix hix… -”Em đi được không, đi thay áo quần đi, tôi còn có việc đi trước…” Vẫn nghe tiếng nó gọi và đuổi đằng sau nhưng tôi nhanh chóng rảo bước, con gái nhà giàu là thế, càng quan tâm, mặt dày nhiều, bọn họ càng chán ghét, cứ chơi bài lạnh nhạt đi đã…chỉ cần chắc chắn, nó đã nhớ mặt tôi, là đủ, sau này lúc cần hãng tính. ……………………… Tôi ngồi ở hàng ghế sát đường đi chính, có thể quan sát tất cả rất rõ. Ồ thì ra cưới là như thế này sao? Lỗng lẫy, sa hoa, hoành tráng thì tôi đã thấy nhiều, nhưng ở đám cưới này, có một vẻ ấm áp lạ thường…không khí…haizz…nói chung là khó tả… cô dâu lúc đầu có vẻ còn tươi vui, nói nhiều, sau thì mặt mày biến sắc, tôi đoán, lúc này nàng ta mới biết mình cưới thật sao? Thái độ có vẻ giận dữ chú rể, cả hội trường nín thở lo lắng, biết đâu mà cô dâu điên lên thì ૮ɦếƭ, công chú rể và mọi người thành công cốc, bỗng một giọng nói ngay cạnh vang lên:”Thế giờ chị có cưới không hay xuống làm phù dâu, để em lên làm cô dâu thay chị nào?” Cô dâu bị đánh trúng đòn tâm lí, thôi không giận hờn, hay, người nói câu này, khiến tôi bị ấn tượng, cố gắng ngước lên nhìn cô gái đó…Một sự ngạc nhiên không ngờ, váy tím lộng lẫy, tóc tết hoa…em chẳng phải là cô gái hai lần không bị rung động trước vẻ điển trai ૮ɦếƭ người của tôi đấy sao? Đôi gò má có tô ít phấn hồng, trông em lúc này, vạn phần duyên dáng, kiêu kì… Có chút bất mãn, …chả hiểu sao, thấy thằng phù rể bên cạnh nắm tay em lúc hát…chỉ là cái nắm tay xã giao thôi, nhưng mà vẫn khiến tôi có tý bực. Thủ tục hôn ước làm xong, mọi người vui vẻ ăn uống, hôm nay là tiệc đứng, tôi cũng quả là được ông trời chiếu cố, đang còn tính kế tiếp cận hắn, thì Trâm Anh – em gái hắn đã lôi cả gia đình tới gặp tôi, giới thiệu tôi kính cẩn như là ân nhân cứu mạng, tôi vì thế, tự dưng quen được gia đình họ, việc làm ăn, coi như thành! Tôi ở ngoài Bắc vài hôm đi chơi với Trâm Anh cho phải phép, chán ngắt, cố gắng chịu đựng rồi lấy lí do bận việc để quay vào Nam gấp. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 3657 Views
  • - Anh cút ra bên ngoài cho tôi , ai cho phép anh vào đây ?
    Cô cay nghiệt nạt anh , thẳng thừng ném giỏ xách vào mặt chàng trai đang đứng chôn chân ở cửa .
    Anh lặng người bất động , tuy anh không nhìn thấy được bất kỳ thứ gì . Nhưng tiếng thở dốc và âm thanh quần áo được cởi ra anh vừa nghe được cũng đủ cho anh hiểu cảnh tượng trước mặt rốt cuộc ra sao .
    - Vợ ơi ! Em cùng với anh ta làm gì vậy ? Sao em lại cho người khác vào phòng của chúng ta ?
    Khóe mắt anh cay xè , anh không thấy được gương mặt cô nhưng anh thật sự muốn biết rõ . Anh đã cố gắng rất nhiều , nhưng dường như dù chỉ một chút cảm động cô cũng không cho anh .
    Hi Kiệt và Cẩn Mai là hôn nhân đơn phương , anh bị cô gái xinh xắn hớp hồn ngay từ lần đầu gặp gỡ . Khi anh vẫn chưa bị mù lòa vì tai nạn giao thông . Gia đình anh giàu có và có quyền , anh nhất quyết đòi lấy cô cho bằng được . Cho đến khi biến cố xảy ra , anh bị mù , cha anh sau khi công ty phá sản phải nhảy lầu тự ѕáт .
    Chẳng hiểu sao tài sản nhà đất đều trở vào tay cô , Hi Kiệt mới rõ mọi chuyện đều không phải trùng hợp .
    - Anh bị đui chứ đâu có bị điếc mà không nghe được , chúng tôi đang làʍ t̠ìиɦ . Là làʍ t̠ìиɦ đã nghe rõ chưa .
    Hà Cẩn Mai hét lên , cô vô cùng chán ghét đứa con trai của kẻ thù không đội trời chung kia .
    Ba cô bị một tên gian thương hại c/h/ết , mẹ phải cắn lưỡi vì không muốn bị làm nhục trước xác ba cô . Cô lớn lên thức thời được thù hận ăn sâu vào cơ thể , nên từng bước một vạch ra lộ trình trả thù .
    Cô khiến cho con trai duy nhất của tên khốn kia mê như điếu đổ , hoàn hảo cấu kết với người ngoài khiến cho gia đình hắn nợ nần ngập đầu phải phá sản . Giao kèo với đối tác kia cho cô không ít lợi ích . Cô liền trở thành nữ luật sư thành đạt trong mắt người đời . Tài sản tăng lên đáng kể .
    Nhưng khiến cho tên kia nhảy lầu c/hế/t không nhắm mắt cũng chưa vừa , cô còn muốn dày vò con trai duy nhất của hắn sống không bằng c//ết .
    - Tiểu Mai ! Em đừng như vậy có được không ? Anh hứa , anh hứa ăn hết số cơm hư kia . Anh hứa sẽ không lén lút vào phòng em nằm khi không có em ở nhà nữa . Anh hứa em muốn anh làm gì anh cũng đồng ý cả . Em đừng như vậy có được không ?
    Hai mắt anh tối mờ quơ quào về phía trước , chỉ cần anh ngoan ngoãn để cô tức giận là được mà phải không .
    - Tôi bảo anh cút , hay là muốn ngồi đó nghe chúng tôi â/n á/i với nhau ? Nếu như vậy thì tôi cũng không ngại . Nhưng mà đừng có lên tiếng làm mất hứng đấy .
    Тɪếпɡ ᴍôɪ ʟưỡɪ Ԁâʏ Ԁưɑ тгᴏпɡ ᴆɪêп ᴍê ᴠɑпɡ ʟêп ʟɪêп тɪếρ , тừпɡ ʟầп ɡɪốпɡ пһư пһáт Ԁɑᴏ ᴄứɑ ᴠàᴏ тɪᴍ ɑпһ , ɑпһ Ьịт ʟấʏ һɑɪ тɑɪ ᴍɪ̀пһ ᴄһạʏ ᴠộɪ гɑ пɡᴏàɪ . Anh sợ mình không chịu được sẽ phát điên mất .
    Hi Kiệt vô cùng yêu cô , anh kiên trì yêu cô suốt ba năm làm vợ chồng , tuy rằng cô chưa từng cho anh chạm đến cơ thể cô , anh vẫn chưa từng nửa lời cãi lại .
    Từ khi sự thật được hé lộ , anh vẫn ngày ngày âm thầm chịu đựng làm bao cát trút thù hận cho cô , anh chỉ mong đến một ngày cô sẽ có thể buông bỏ . Anh không cần gì cả , chỉ cần Tiểu Mai có thể vui .
    Thật ra kế hoạch trả thù của cô anh đã biết được từ lâu , nhưng anh vẫn lờ như là kẻ bị dắt mũi .
    Ngay cả lần cô thuê người đυ.ng xe vào anh anh cũng biết nốt cả rồi , cô là muốn anh một lần ૮ɦếƭ nhanh , nhưng anh lại mạng dai sống sót , lại sống làm một kẻ đui mù .
    Vậy nên cô càng căm hận ghét bỏ anh hơn , cô bảo so với ly hôn , cô muốn dày vò bắt anh phải chịu cảnh mất vợ trong chính căn nhà này . Đó là cái giá anh phải trả khi là con nhà họ Hạ .
    Anh ôm lấy tấm ảnh cưới của cả hai gục đầu bên cầu thang , cố nhớ đến nụ cười của cả hai ngày đấy . Cái hôm anh được nắm tay cô vào lễ đường , đó là ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời anh .
    Nhưng tất cả đều chỉ là màn kịch giả dối tự anh mơ tưởng .
    Cả người anh lại cảm thấy đau đớn , từ ngày hiến đi quả thận , cơ thể anh càng lúc càng suy kiệt hơn . Đột nhiên anh không nhịn được rơi nước mắt , không rõ là vì đau ở vết thương cũ hay là ở trong tim .
    Chuyện ngày đó cô bị suy thận cấp tìm mãi vẫn chưa có người thích hợp , anh liền nhanh chóng nhờ người đưa anh âm thầm đi làm thủ tục xét nghiệm . Với ước nguyện duy nhất có thể giúp cô khỏe hơn , ông trời vốn không phụ lòng anh . Chuyện anh hiến tạng cho cô được hoàn toàn giữ bí mật . Chỉ là ngày cô xuất viện khỏe mạnh trở về anh cũng phải lén lút về theo , mặc dù vết thương của anh chưa từng ổn định.
    Hi Kiệt mò mẫm từng bước đi xuống cầu thang , từ ngày anh bị mù anh luôn tập thích nghi với mọi thứ . Cũng may từ nhỏ anh đã sống ở đây . Vậy nên đường lối anh đều thông thuộc nằm lòng cả .
    - Bác Thùy ơi ! Bác lấy giúp cháu bác cơm buổi sáng tiểu Mai đưa cho cháu được không ạ ?
    - Hi Kiệt cơm đó bị ôi thiêu nổi mốc rất nhiều rồi , thôi cháu đừng ăn nữa ?
    Bà nhìn anh liền dâng lên thương cảm , chàng trai vốn dĩ tài hoa là cậu ấm ăn sung mặc sướиɠ . Hơn 2 năm nay lại sống không khác gì cái xác , bị đối xử thậm tệ như con vật nên gầy gọt trơ xương .
    Anh cầm lấy bát cơm từng bước leo lên trên tầng , ngoan ngoãn như đứa bé nấp vào một góc từng lần múc lên ăn vào , những lần trước mỗi lần vào giờ cơm tiểu Mai đều bảo người làm vứt cho anh một bát cơm thiu , trước đây anh ăn cũng quen rồi .
    Nhưng là bởi vì buổi sáng anh phát hiện ra trong cơm có trộn cả những hạt nhỏ như đất cát , người anh lại mệt lả người , anh mới cố ăn vào nhưng chưa được bao nhiêu liền ôm bụng ói xanh mặt . Anh làm dơ mất sàn nhà nên tiểu Mai tức giận lấy tách trà chọi thẳng vào đầu anh mà mắng chửi , bây giờ tuy đã được rửa sơ qua nhưng trán anh lâu lâu vẫn rỉ ra m/á/u đỏ tươi .
    Mùi vị cơm hòa trộn với nước mắt mặn chát , là vì tiểu Mai tức giận việc anh không nghe lời nên mới như vậy . Nếu anh ngoan ngoãn ăn sạch có thể cô sẽ không cho người đàn ông khác động vào nữa . Anh phải cố gắng ăn .
    Tất cả đều là lỗi của gia đình anh nợ cô . Anh không được than oán , nếu không lỡ như tiểu Mai đuổi anh ra bên ngoài . Anh không sợ c/h/ết đói , anh chỉ sợ sẽ không được nghe giọng của người anh yêu .
    - Ây chao ! Đây không phải là thiếu gia nhà họ Hạ sao ? Lúc nãy bị vợ đuổi ra bên ngoài nên ngồi đây vừa khóc vừa ăn cơm à ?
    Tên đàn ông bước đến góc hành lang đá đá vào người con trai đang co người lại .
    - Cơm bốc mùi như vậy mà mày vẫn ăn được à , sao mày sống còn thua con chó nhà tao nữa vậy .
    Hắn nhe răng nói bên tai anh
    - À mà tao nói này , quả thật vợ mày quyến rũ vô cùng ấy , cô ta ở trên giường phóng đãng lắm đấy .
    Hắn cười sang sảng trên đỉnh đầu , mỗi một lần đều giống như có ai dùng 乃úa nện vào tim anh . Nhưng anh vẫn im lặng cắn chặt răng mình , anh không thể làm loạn . Bởi vì làm loạn ồn ào tiểu Mai sẽ càng ghét anh hơn . Nên anh mặt kệ những lời lẽ cay độc kia .
    - Con mẹ nó ! Mày bị điếc thật à ? Không nghe tao nói vợ mày ngon sao ? Vợ mày bị thằng khác chơi mày cũng không có phản ứng . Hay là mày không phải là đàn ông hả ?
    Tên côn đồ kia xách cổ áo anh lên , cung tay đấm vào bụng rồi tiếp đến hạ bộ . Anh đau đến co quắp người lại , nếu như là vết thương mới thì anh có thể chịu . Nhưng hắn vừa dọng vào chỗ mổ thận của anh . Chỗ kia không được chăm sóc tốt đã nhiễm trùng , vậy nên bây giờ còn bung chỉ .
    - Này ! Sao không về còn làm gì đó ?
    Từ phía sau vang lên tiếng nói .
    - Em yêu à anh chỉ thay em dạy dỗ con chó nhà em chút thôi .
    Hắn thả anh xuống đất như thả một đứa trẻ , còn lấy chân đá thêm vài cái тһô Ьạᴏ .
    Anh nằm bất động , áo sơ mi cũ trên người loang lổ vết m/á/u tươi , mấy chỗ bị bỏng do tạt nước sôi lần trước cùng vời vùng bụng dưới đau đến cả môi cũng trở nên tái nhợt .
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    - Anh cút ra bên ngoài cho tôi , ai cho phép anh vào đây ? Cô cay nghiệt nạt anh , thẳng thừng ném giỏ xách vào mặt chàng trai đang đứng chôn chân ở cửa . Anh lặng người bất động , tuy anh không nhìn thấy được bất kỳ thứ gì . Nhưng tiếng thở dốc và âm thanh quần áo được cởi ra anh vừa nghe được cũng đủ cho anh hiểu cảnh tượng trước mặt rốt cuộc ra sao . - Vợ ơi ! Em cùng với anh ta làm gì vậy ? Sao em lại cho người khác vào phòng của chúng ta ? Khóe mắt anh cay xè , anh không thấy được gương mặt cô nhưng anh thật sự muốn biết rõ . Anh đã cố gắng rất nhiều , nhưng dường như dù chỉ một chút cảm động cô cũng không cho anh . Hi Kiệt và Cẩn Mai là hôn nhân đơn phương , anh bị cô gái xinh xắn hớp hồn ngay từ lần đầu gặp gỡ . Khi anh vẫn chưa bị mù lòa vì tai nạn giao thông . Gia đình anh giàu có và có quyền , anh nhất quyết đòi lấy cô cho bằng được . Cho đến khi biến cố xảy ra , anh bị mù , cha anh sau khi công ty phá sản phải nhảy lầu тự ѕáт . Chẳng hiểu sao tài sản nhà đất đều trở vào tay cô , Hi Kiệt mới rõ mọi chuyện đều không phải trùng hợp . - Anh bị đui chứ đâu có bị điếc mà không nghe được , chúng tôi đang làʍ t̠ìиɦ . Là làʍ t̠ìиɦ đã nghe rõ chưa . Hà Cẩn Mai hét lên , cô vô cùng chán ghét đứa con trai của kẻ thù không đội trời chung kia . Ba cô bị một tên gian thương hại c/h/ết , mẹ phải cắn lưỡi vì không muốn bị làm nhục trước xác ba cô . Cô lớn lên thức thời được thù hận ăn sâu vào cơ thể , nên từng bước một vạch ra lộ trình trả thù . Cô khiến cho con trai duy nhất của tên khốn kia mê như điếu đổ , hoàn hảo cấu kết với người ngoài khiến cho gia đình hắn nợ nần ngập đầu phải phá sản . Giao kèo với đối tác kia cho cô không ít lợi ích . Cô liền trở thành nữ luật sư thành đạt trong mắt người đời . Tài sản tăng lên đáng kể . Nhưng khiến cho tên kia nhảy lầu c/hế/t không nhắm mắt cũng chưa vừa , cô còn muốn dày vò con trai duy nhất của hắn sống không bằng c//ết . - Tiểu Mai ! Em đừng như vậy có được không ? Anh hứa , anh hứa ăn hết số cơm hư kia . Anh hứa sẽ không lén lút vào phòng em nằm khi không có em ở nhà nữa . Anh hứa em muốn anh làm gì anh cũng đồng ý cả . Em đừng như vậy có được không ? Hai mắt anh tối mờ quơ quào về phía trước , chỉ cần anh ngoan ngoãn để cô tức giận là được mà phải không . - Tôi bảo anh cút , hay là muốn ngồi đó nghe chúng tôi â/n á/i với nhau ? Nếu như vậy thì tôi cũng không ngại . Nhưng mà đừng có lên tiếng làm mất hứng đấy . Тɪếпɡ ᴍôɪ ʟưỡɪ Ԁâʏ Ԁưɑ тгᴏпɡ ᴆɪêп ᴍê ᴠɑпɡ ʟêп ʟɪêп тɪếρ , тừпɡ ʟầп ɡɪốпɡ пһư пһáт Ԁɑᴏ ᴄứɑ ᴠàᴏ тɪᴍ ɑпһ , ɑпһ Ьịт ʟấʏ һɑɪ тɑɪ ᴍɪ̀пһ ᴄһạʏ ᴠộɪ гɑ пɡᴏàɪ . Anh sợ mình không chịu được sẽ phát điên mất . Hi Kiệt vô cùng yêu cô , anh kiên trì yêu cô suốt ba năm làm vợ chồng , tuy rằng cô chưa từng cho anh chạm đến cơ thể cô , anh vẫn chưa từng nửa lời cãi lại . Từ khi sự thật được hé lộ , anh vẫn ngày ngày âm thầm chịu đựng làm bao cát trút thù hận cho cô , anh chỉ mong đến một ngày cô sẽ có thể buông bỏ . Anh không cần gì cả , chỉ cần Tiểu Mai có thể vui . Thật ra kế hoạch trả thù của cô anh đã biết được từ lâu , nhưng anh vẫn lờ như là kẻ bị dắt mũi . Ngay cả lần cô thuê người đυ.ng xe vào anh anh cũng biết nốt cả rồi , cô là muốn anh một lần ૮ɦếƭ nhanh , nhưng anh lại mạng dai sống sót , lại sống làm một kẻ đui mù . Vậy nên cô càng căm hận ghét bỏ anh hơn , cô bảo so với ly hôn , cô muốn dày vò bắt anh phải chịu cảnh mất vợ trong chính căn nhà này . Đó là cái giá anh phải trả khi là con nhà họ Hạ . Anh ôm lấy tấm ảnh cưới của cả hai gục đầu bên cầu thang , cố nhớ đến nụ cười của cả hai ngày đấy . Cái hôm anh được nắm tay cô vào lễ đường , đó là ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời anh . Nhưng tất cả đều chỉ là màn kịch giả dối tự anh mơ tưởng . Cả người anh lại cảm thấy đau đớn , từ ngày hiến đi quả thận , cơ thể anh càng lúc càng suy kiệt hơn . Đột nhiên anh không nhịn được rơi nước mắt , không rõ là vì đau ở vết thương cũ hay là ở trong tim . Chuyện ngày đó cô bị suy thận cấp tìm mãi vẫn chưa có người thích hợp , anh liền nhanh chóng nhờ người đưa anh âm thầm đi làm thủ tục xét nghiệm . Với ước nguyện duy nhất có thể giúp cô khỏe hơn , ông trời vốn không phụ lòng anh . Chuyện anh hiến tạng cho cô được hoàn toàn giữ bí mật . Chỉ là ngày cô xuất viện khỏe mạnh trở về anh cũng phải lén lút về theo , mặc dù vết thương của anh chưa từng ổn định. Hi Kiệt mò mẫm từng bước đi xuống cầu thang , từ ngày anh bị mù anh luôn tập thích nghi với mọi thứ . Cũng may từ nhỏ anh đã sống ở đây . Vậy nên đường lối anh đều thông thuộc nằm lòng cả . - Bác Thùy ơi ! Bác lấy giúp cháu bác cơm buổi sáng tiểu Mai đưa cho cháu được không ạ ? - Hi Kiệt cơm đó bị ôi thiêu nổi mốc rất nhiều rồi , thôi cháu đừng ăn nữa ? Bà nhìn anh liền dâng lên thương cảm , chàng trai vốn dĩ tài hoa là cậu ấm ăn sung mặc sướиɠ . Hơn 2 năm nay lại sống không khác gì cái xác , bị đối xử thậm tệ như con vật nên gầy gọt trơ xương . Anh cầm lấy bát cơm từng bước leo lên trên tầng , ngoan ngoãn như đứa bé nấp vào một góc từng lần múc lên ăn vào , những lần trước mỗi lần vào giờ cơm tiểu Mai đều bảo người làm vứt cho anh một bát cơm thiu , trước đây anh ăn cũng quen rồi . Nhưng là bởi vì buổi sáng anh phát hiện ra trong cơm có trộn cả những hạt nhỏ như đất cát , người anh lại mệt lả người , anh mới cố ăn vào nhưng chưa được bao nhiêu liền ôm bụng ói xanh mặt . Anh làm dơ mất sàn nhà nên tiểu Mai tức giận lấy tách trà chọi thẳng vào đầu anh mà mắng chửi , bây giờ tuy đã được rửa sơ qua nhưng trán anh lâu lâu vẫn rỉ ra m/á/u đỏ tươi . Mùi vị cơm hòa trộn với nước mắt mặn chát , là vì tiểu Mai tức giận việc anh không nghe lời nên mới như vậy . Nếu anh ngoan ngoãn ăn sạch có thể cô sẽ không cho người đàn ông khác động vào nữa . Anh phải cố gắng ăn . Tất cả đều là lỗi của gia đình anh nợ cô . Anh không được than oán , nếu không lỡ như tiểu Mai đuổi anh ra bên ngoài . Anh không sợ c/h/ết đói , anh chỉ sợ sẽ không được nghe giọng của người anh yêu . - Ây chao ! Đây không phải là thiếu gia nhà họ Hạ sao ? Lúc nãy bị vợ đuổi ra bên ngoài nên ngồi đây vừa khóc vừa ăn cơm à ? Tên đàn ông bước đến góc hành lang đá đá vào người con trai đang co người lại . - Cơm bốc mùi như vậy mà mày vẫn ăn được à , sao mày sống còn thua con chó nhà tao nữa vậy . Hắn nhe răng nói bên tai anh - À mà tao nói này , quả thật vợ mày quyến rũ vô cùng ấy , cô ta ở trên giường phóng đãng lắm đấy . Hắn cười sang sảng trên đỉnh đầu , mỗi một lần đều giống như có ai dùng 乃úa nện vào tim anh . Nhưng anh vẫn im lặng cắn chặt răng mình , anh không thể làm loạn . Bởi vì làm loạn ồn ào tiểu Mai sẽ càng ghét anh hơn . Nên anh mặt kệ những lời lẽ cay độc kia . - Con mẹ nó ! Mày bị điếc thật à ? Không nghe tao nói vợ mày ngon sao ? Vợ mày bị thằng khác chơi mày cũng không có phản ứng . Hay là mày không phải là đàn ông hả ? Tên côn đồ kia xách cổ áo anh lên , cung tay đấm vào bụng rồi tiếp đến hạ bộ . Anh đau đến co quắp người lại , nếu như là vết thương mới thì anh có thể chịu . Nhưng hắn vừa dọng vào chỗ mổ thận của anh . Chỗ kia không được chăm sóc tốt đã nhiễm trùng , vậy nên bây giờ còn bung chỉ . - Này ! Sao không về còn làm gì đó ? Từ phía sau vang lên tiếng nói . - Em yêu à anh chỉ thay em dạy dỗ con chó nhà em chút thôi . Hắn thả anh xuống đất như thả một đứa trẻ , còn lấy chân đá thêm vài cái тһô Ьạᴏ . Anh nằm bất động , áo sơ mi cũ trên người loang lổ vết m/á/u tươi , mấy chỗ bị bỏng do tạt nước sôi lần trước cùng vời vùng bụng dưới đau đến cả môi cũng trở nên tái nhợt . Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    Love
    Like
    Haha
    Yay
    Wow
    6
    0 Comments 0 Shares 5464 Views
  • - "Vương tổng, bệnh viện vừa báo tới, phu nhân...phu nhân tỉnh lại rồi!"
    Nghe câu nói này của trợ lí, Vương Cẩn Minh vội lao ra khỏi phòng làm việc, hắn lên xe, nhanh chóng đến bệnh viện, vợ hắn tỉnh lại rồi, cuối cùng cô cũng đã chịu trở lại với hắn, nhưng có điều...hắn vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối diện với cô
    ---3 năm trước---
    Lâm Khiết Ninh cô và Vương Cẩn Minh hắn có hôn ước với nhau, hắn từ lâu đã không có thiện cảm với cô vì cô lúc nào cũng bám theo làm phiền hắn, nay lại vì kết hôn với cô nên hắn buộc phải rời bỏ Chu Vỹ Vỹ - người hắn yêu bằng cả tính mạng, hắn lại càng ghét cô gấp bội
    Trái ngược với Vương Cẩn Minh, Lâm Khiết Ninh cô lại yêu hắn hơn cả tính mạng, cô biết hắn không ưa mình nên cố gắng bám theo hắn, làm đủ mọi thứ chỉ để khiến hắn không ghét mình nữa, cô tìm hiểu sở thích của hắn, món hắn thích ăn và cả những thứ khác, nhưng lại không đem lại kết quả như mong muốn
    Lễ kết hôn, chú rể không xuất hiện, cô như trở thành trò cười cho tất cả mọi người, ba mẹ cô và cả ba mẹ hắn đều rất tức giận, nhưng cô lại ngây thơ xin họ tha thứ cho hắn và nói giúp cho hắn, đêm tân hôn cô chỉ có 1 mình, Khiết Ninh tự an ủi mình không sao, rồi sẽ có 1 ngày Vương Cẩn Minh hắn sẽ hiểu và động lòng với cô thôi
    Sau lễ kết hôn 1 tuần, hắn trở về nhà, không thèm đoái hoài gì đến cô, chỉ đơn giản về nhà lấy đồ rồi lại rời đi, từ ngày đó, số lần hắn về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, đã nhiều lần cô gọi điện xin hắn về nhà cùng mình ăn cơm nhưng hắn lại ngắt ngang và không thèm quan tâm đến, lúc đó cô chỉ biết khóc
    Đến ngày sinh nhật của cô, vì không muốn ba mẹ trách mắng mình vô trách nhiệm nên hắn đã về nhà, cùng cô và ba mẹ đôi bên tổ chức sinh nhật cho cô, ai mà ngờ...họ cho xuân dược vào trong rượu của hắn, và tối hôm đó mọi chuyện diễn ra đúng như ba mẹ đôi bên đã bàn, họ đều mừng thầm, nhưng họ lại không nghĩ đến chuyện hắn đã sỉ nhục cô trong đêm đó
    Càng về sau, cô phát hiện mình mang thai, vui mừng báo cho hắn biết, vì cô biết hắn rất yêu trẻ con, chắc chắn hắn sẽ vì đứa con mà quan hệ cả 2 sẽ tốt đẹp hơn, nhưng đổi lại là gì? Hắn không những chửi mắng cô mà còn bắt cô đi phá thai, cô không còn cách nào khác đành phải nhờ ba mẹ giúp đỡ giữ lại mạng sống cho đứa con còn chưa hình thành, hắn bị cha mẹ giáo huấn, lại càng chán ghét cô hơn
    - "Lâm Khiết Ninh, cô còn chiêu trò nào khác thì cứ làm hết 1 lượt luôn đi, tại sao phải chờ như vậy chứ? Cho dù cô có dùng trò nào đi chăng nữa, Vương Cẩn Minh tôi cũng sẽ không bao giờ yêu loại người như cô!"
    Cô suy sụp hoàn toàn khi nghe hắn nói,thế nhưng...mọi chuyện vừa êm đẹp chưa được bao lâu, đối thủ trên thương trường của hắn lại bắt cóc cô, ép cô giao bí mật của hắn ra, cô không đồng ý, bọn chúng lại gọi cho hắn, nói tình hình của cô và giao điều kiện nếu muốn cô bình an trở về thì đưa toàn bộ sổ sách của tập đoàn ra
    Cô đã hi vọng hắn sẽ cứu cô, nhưng từng chữ hắn phát ra qua điện thoại khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng
    - "cô đừng tưởng dùng những trò này để khiến tôi yêu cô, nằm mơ đi!"
    - "khốn nạn, chúng ta bắt lầm người rồi, con đàn bà này căn bản chẳng là gì với nó cả! Đánh nó đi!"
    Bọn chúng thật tàn nhẫn, chẳng nương tay với phụ nữ, à không, không phải chỉ có mỗi bọn chúng, ngay cả hắn cũng vậy
    Sau khi đánh cô đủ rồi, bọn chúng kéo nhau đi, để lại cô 1 mình ở đó đau đớn đến c/h/ết, cô bất giác xoa cái bụng của mình, nhỏ giọng
    - "bánh bao nhỏ, mẹ...xin lỗi! Mẹ không...không thể...bảo vệ được...cho con!"
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    - "Vương tổng, bệnh viện vừa báo tới, phu nhân...phu nhân tỉnh lại rồi!" Nghe câu nói này của trợ lí, Vương Cẩn Minh vội lao ra khỏi phòng làm việc, hắn lên xe, nhanh chóng đến bệnh viện, vợ hắn tỉnh lại rồi, cuối cùng cô cũng đã chịu trở lại với hắn, nhưng có điều...hắn vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối diện với cô ---3 năm trước--- Lâm Khiết Ninh cô và Vương Cẩn Minh hắn có hôn ước với nhau, hắn từ lâu đã không có thiện cảm với cô vì cô lúc nào cũng bám theo làm phiền hắn, nay lại vì kết hôn với cô nên hắn buộc phải rời bỏ Chu Vỹ Vỹ - người hắn yêu bằng cả tính mạng, hắn lại càng ghét cô gấp bội Trái ngược với Vương Cẩn Minh, Lâm Khiết Ninh cô lại yêu hắn hơn cả tính mạng, cô biết hắn không ưa mình nên cố gắng bám theo hắn, làm đủ mọi thứ chỉ để khiến hắn không ghét mình nữa, cô tìm hiểu sở thích của hắn, món hắn thích ăn và cả những thứ khác, nhưng lại không đem lại kết quả như mong muốn Lễ kết hôn, chú rể không xuất hiện, cô như trở thành trò cười cho tất cả mọi người, ba mẹ cô và cả ba mẹ hắn đều rất tức giận, nhưng cô lại ngây thơ xin họ tha thứ cho hắn và nói giúp cho hắn, đêm tân hôn cô chỉ có 1 mình, Khiết Ninh tự an ủi mình không sao, rồi sẽ có 1 ngày Vương Cẩn Minh hắn sẽ hiểu và động lòng với cô thôi Sau lễ kết hôn 1 tuần, hắn trở về nhà, không thèm đoái hoài gì đến cô, chỉ đơn giản về nhà lấy đồ rồi lại rời đi, từ ngày đó, số lần hắn về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, đã nhiều lần cô gọi điện xin hắn về nhà cùng mình ăn cơm nhưng hắn lại ngắt ngang và không thèm quan tâm đến, lúc đó cô chỉ biết khóc Đến ngày sinh nhật của cô, vì không muốn ba mẹ trách mắng mình vô trách nhiệm nên hắn đã về nhà, cùng cô và ba mẹ đôi bên tổ chức sinh nhật cho cô, ai mà ngờ...họ cho xuân dược vào trong rượu của hắn, và tối hôm đó mọi chuyện diễn ra đúng như ba mẹ đôi bên đã bàn, họ đều mừng thầm, nhưng họ lại không nghĩ đến chuyện hắn đã sỉ nhục cô trong đêm đó Càng về sau, cô phát hiện mình mang thai, vui mừng báo cho hắn biết, vì cô biết hắn rất yêu trẻ con, chắc chắn hắn sẽ vì đứa con mà quan hệ cả 2 sẽ tốt đẹp hơn, nhưng đổi lại là gì? Hắn không những chửi mắng cô mà còn bắt cô đi phá thai, cô không còn cách nào khác đành phải nhờ ba mẹ giúp đỡ giữ lại mạng sống cho đứa con còn chưa hình thành, hắn bị cha mẹ giáo huấn, lại càng chán ghét cô hơn - "Lâm Khiết Ninh, cô còn chiêu trò nào khác thì cứ làm hết 1 lượt luôn đi, tại sao phải chờ như vậy chứ? Cho dù cô có dùng trò nào đi chăng nữa, Vương Cẩn Minh tôi cũng sẽ không bao giờ yêu loại người như cô!" Cô suy sụp hoàn toàn khi nghe hắn nói,thế nhưng...mọi chuyện vừa êm đẹp chưa được bao lâu, đối thủ trên thương trường của hắn lại bắt cóc cô, ép cô giao bí mật của hắn ra, cô không đồng ý, bọn chúng lại gọi cho hắn, nói tình hình của cô và giao điều kiện nếu muốn cô bình an trở về thì đưa toàn bộ sổ sách của tập đoàn ra Cô đã hi vọng hắn sẽ cứu cô, nhưng từng chữ hắn phát ra qua điện thoại khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng - "cô đừng tưởng dùng những trò này để khiến tôi yêu cô, nằm mơ đi!" - "khốn nạn, chúng ta bắt lầm người rồi, con đàn bà này căn bản chẳng là gì với nó cả! Đánh nó đi!" Bọn chúng thật tàn nhẫn, chẳng nương tay với phụ nữ, à không, không phải chỉ có mỗi bọn chúng, ngay cả hắn cũng vậy Sau khi đánh cô đủ rồi, bọn chúng kéo nhau đi, để lại cô 1 mình ở đó đau đớn đến c/h/ết, cô bất giác xoa cái bụng của mình, nhỏ giọng - "bánh bao nhỏ, mẹ...xin lỗi! Mẹ không...không thể...bảo vệ được...cho con!" Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Wow
    Like
    Love
    Haha
    6
    0 Comments 0 Shares 1830 Views
  • Bạch Tư Văn quỳ xuống, tay giơ một chiếc hộp làm bằng gỗ, hoa văn chạm khắc tinh xảo hướng đến trước mặt Nhã Kỳ, trước sự chứng kiến của những người đi đường, anh trịnh trọng nói: "Thư Kỳ đồng ý lấy anh nhé, mặc dù anh không phải là người đàn ông hoàn hảo, có thể trái với hình tượng người đàn ông lý tưởng của em, nhưng anh sẽ cố gắng thay đổi đến khi nào em vừa ý mới thôi. Cảm ơn em đã chấp nhận yêu một người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo, đầy thiếu sót như anh, chính em đã làm tan chảy trái tim anh, em là người cùng anh vượt qua bao nhiêu sóng gió, hôm nay anh quỳ ở đây trước sự chứng kiến của mọi người cầu mong em đồng ý lời cầu hôn của anh, cùng anh đi đến cuối cùng cuộc đời."
    Thư Kỳ ngượng ngùng vì mọi người vây quanh mỗi lúc càng đông, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng sắp khóc vì những lời Bạch Tư văn nói.
    Cô gật đầu, nghẹn ngào nói: "Em chấp nhận." Nói xong nước mắt cứ thế rơi xuống.
    Khi cô vừa thốt ra câu đó không biết từ đâu hàng loạt bóng bay đủ màu sắc bay lên trời tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn. Nhìn kỹ thì trên bóng còn đặc biệt in chữ Văn Kỳ.
    Bạch Tư Văn nhanh chóng đeo nhẫn vào tay cô, anh đứng lên, ghé sát môi mình vào môi cô....
    "Rầm" tiếng đập tay trên bàn đầy phấn khích dồn dập vang lên. Kỳ Vân ngổi xếp bằng trên ghế, mắt ghé sát màn hình, miệng đang nhai khoai tây đọc đến đoạn Bạch Tư Văn cầu hôn Thư Kỳ, tìm cũng theo đó đập thình thịch không có quy luật. Quá lãng mạn, sau này cô cũng phải kiếm một người đàn ông như Bạch Tư Văn.
    Kỳ Vân năm nay 22 tuổi là sinh viên trường đại học T, cô có sở thích mỗi tối trước khi đi ngủ lại lên mạng đọc ngôn tình.
    Những lúc rảnh rỗi Kỳ Vân chỉ thích đem đống đồ ăn vặt trốn trong phòng đọc ngôn tình mà thôi. Kì thực cô là người sống tình cảm, thích ở một mình luyện phim đọc truyện hơn là mua sắm. Cô không thích chỗ đông người vì nó quá ồn ào, tuy nhiên nếu đó là những người bạn thân thì vẫn là một ngoại lệ. Nhiều lúc cô chẳng hiểu nổi tính cách của mình, lâu lâu lại bị dồn nén đến mức bộc phát lên lúc đó bạn bè chỉ lắc đầu "Vân Vân lại nổi điên rồi".
    Cũng tùy tâm trạng mà cô sẽ đọc những thể loại khác nhau, đa phần là truyện sủng, chỉ khi đủ động lực cô mới chuyển sang đọc truyện ngược hay trinh thám. Vì nó "quá mất máu". Mà mỗi lần đọc những truyện như vậy trái tim cô như bị Ϧóþ nghẹn vô cùng khó chịu.
    Kỳ Vân bấm qua chương tiếp theo, bên ngoài cửa phòng bị gõ "cốc cốc", sau đó Anh Thu, em họ cô bước vào, chạy lại ôm siết cô: "Kỳ Vân đã lâu không gặp em nhớ chị quá."
    Anh Thu là em họ nhưng bằng tuổi cô, vì bằng tuổi nên nói chuyện khá hợp, là người nói chuyện thân nhất với cô so với các anh chị em khác.
    Kỳ Vân đẩy Anh Thu ra "mới hai tuần thôi, em đừng làm quá chị nổi hết da gà rồi." Nói xong cô còn lấy tay chà chà vào cánh tay mình, khuôn mặt nhăn lại. Trong lòng nước mắt thành sông cô đang đọc đến đoạn hấp dẫn nhất đó.
    Anh Thu liếc mắt lên màn hình máy tính, sau đó nói: "chị không nghe câu những cô gái đọc ngôn tình toàn là những người từ ế đến ế thôi sao."
    "Câu đó không có sức ảnh hưởng đến chị" Kỳ Vân trực tiếp phớt lờ.
    Anh Thu: "..."
    Nhiều lúc Anh Thu suy nghĩ có phải bà chị của cô yêu nhân vật trong truyện và bị lãnh cảm với đàn ông đời thật rồi hay không.
    Hay chỉ là do chưa gặp đối tượng.
    Thật khó hiểu!
    Bệnh lâu năm cần phải chữa trị. Mà cô đã có cách chỉ là không biết có thể áp dụng với bà chị tính tình quái gở này không? Vẫn phải thử.
    "Dẹp Bạch Tư Văn gì đó của chị sang một bên đi, em cho chị xem thứ này còn hấp dẫn hơn".
    "Không phải của chị mà là của Thư Kỳ." Mặc dù nói vậy nhưng Kỳ Vân vẫn tắt máy tính.
    Anh Thu biểu môi xem thường, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bấm vào mục hình ảnh, đẩy sang phía Kỳ Vân.
    "Em lại tải hình soái ca trên mạng về chứ gì!" Liếc mắc một cái liền có thể nhận ra, đẹp trai thôi có gì đâu.
    Mặt Anh Thu sáng rực lên "soái đúng không chị?"
    Kỳ Vân gật đầu, đồng tình, nhưng hình trên mạng, quá xa xôi, chỉ nhìn mà không thể chạm cô không có hứng thú.
    "Không phải, đây là giáo viên mới trường em."
    Lần này đến Kỳ Vân mắt sáng rực, giật điện thoại trong tay em họ, phóng to hình ảnh người trong hình ra xem.
    Dáng người cao tầm một mét tám, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đúng chuẩn soái ca, chân mày đậm, đeo gọng kính, tay cầm hồ sơ, cả người toát ra vẻ nghiêm nghị, hơi lạnh, nhưng rất cuốn hút.
    Tim Kỳ Vân lại đập mạnh liên hồi, cảm giác rất giống như Thư Kỳ lần đầu gặp Bạch Tư Văn như trong truyện miêu tả.
    Tại sao cô lại có cảm giác kỳ lạ như vậy, chỉ là một bức hình thôi mà. Những hình như vậy trên mạng không thiếu và cô cũng đã ngắm không ít lần. Nhưng cảm giác lần này đặc biệt khác. Có thứ gì đó cuốn hút cô.
    Tự dưng Kỳ Vân có khát khao mãnh liệt muốn chinh phục được người này, có phải cô đọc ngôn tình đến điên rồi không. Trong lòng như có ma quỷ cứ nói không ngừng "chinh phục người đó chinh phục trai đẹp".
    Anh Thu kế bên thao thao bất tuyệt kể tiểu sử giáo sư trong hình cho Kỳ Vân nghe.
    Đó là giáo sư Trần, tên đầy đủ là Trần Kha Nghị, năm nay 28 tuổi, vừa mới đi du học về, theo như tìm hiểu thì vẫn còn độc thân, làm việc chính thức ở trường đại học A, chính là trường Anh Thu theo học, đảm nhiệm bộ môn Z, giáo sư vừa mới về đã làm cho sinh viên trường A say đắm tạo nên một đội Fangirl chỉ cần thấy giáo sư Trần đi ngang qua sẽ điên cuồng la hét. Thoạt đầu chỉ cần là môn anh dạy lúc nào cũng đông sinh viên, nhưng khi họ phát hiện ra trong giờ anh dạy rất nghiêm túc, lại lạnh lùng rất khó gần, những sinh viên nữ muốn tiếp cận anh đều bị ánh ánh của anh dọa sợ mà bỏ chạy.... Dần dần đội Fan cuồng bị nhà trường cưỡng chế cộng thêm thái độ hâm dọa của giáo sư Trần nên lui lại hoạt động trong im lặng.
    Rất tốt giáo sư "nhà mình" rất có khí chất, không vì nữ sắc mà lung lay ý chí. Kỳ Vân âm thầm tán thưởng.
    Anh Thu còn đang say sưa kể về thầy giáo siêu cấp trường mình, Kỳ Vân nhìn chằm chằm vào màn hình nảy giờ phun ra một câu khiến Anh Thu đứng hình.
    "Chị sẽ theo đuổi Trần giáo sư nhà chị." Gặp đúng đối tượng thì tính cách im lặng đã là gì, đời mà cứ một lần xông pha nếm trải. Kỳ Vân làm dấu hiệu "nupakachi" "thầy à đợi đó".
    Một lúc sau, Anh Thu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh tiêu hóa lời chị họ mình rồi nói: "Em thấy không khả thi". Ban đầu nghe từ "nhà chị" cô xém sặc, chưa gì đã khẳng định kéo người ta về một nhà. Chị họ của cô bình thường im lặng, cũng chẳng hứng thú yêu đương gì. Nhưng hôm nay cô đã phát hiện ra một bí mật động trời đó chính là chị cô thuộc tuýp người "điên ngầm", một khi đã "phát điên" thì sẽ làm cho người ta bất ngờ không kịp.
    "Chị đã quyết định rồi!” Kỳ Vân vẫn cương quyết.
    Vậy là Anh Thu đáng thương lại tốn nước bọt phân tích tính không khả thi cho chị họ mình nghe, cô vỗ đầu, có phải mình sai rồi không, cho chị xem hình giáo sư Trần là hại chị mình.
    Một hồi lâu vẫn không xoay chuyển được quyết định của chị họ, Anh Thu còn bị chị họ lôi kéo về đội của mình.
    Dù gì thì “phù sa không chảy ruộng ngoài”, Anh Thu có hơi thích thầy nhưng theo đuổi đó là việc cô không nghĩ đến, nay chị họ quyết tâm như vậy cô chỉ còn cách lập kế hoạch tát chiến giúp chị mau mau chiến thắng.
    Vậy là hai chị em ở trong phòng cả buổi chiều bàn bạc sôi nổi...
    Ở nơi nào đó vị giáo sư nào đó không biết vì sao hắc xì liên tục.
    Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Bạch Tư Văn quỳ xuống, tay giơ một chiếc hộp làm bằng gỗ, hoa văn chạm khắc tinh xảo hướng đến trước mặt Nhã Kỳ, trước sự chứng kiến của những người đi đường, anh trịnh trọng nói: "Thư Kỳ đồng ý lấy anh nhé, mặc dù anh không phải là người đàn ông hoàn hảo, có thể trái với hình tượng người đàn ông lý tưởng của em, nhưng anh sẽ cố gắng thay đổi đến khi nào em vừa ý mới thôi. Cảm ơn em đã chấp nhận yêu một người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo, đầy thiếu sót như anh, chính em đã làm tan chảy trái tim anh, em là người cùng anh vượt qua bao nhiêu sóng gió, hôm nay anh quỳ ở đây trước sự chứng kiến của mọi người cầu mong em đồng ý lời cầu hôn của anh, cùng anh đi đến cuối cùng cuộc đời." Thư Kỳ ngượng ngùng vì mọi người vây quanh mỗi lúc càng đông, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng sắp khóc vì những lời Bạch Tư văn nói. Cô gật đầu, nghẹn ngào nói: "Em chấp nhận." Nói xong nước mắt cứ thế rơi xuống. Khi cô vừa thốt ra câu đó không biết từ đâu hàng loạt bóng bay đủ màu sắc bay lên trời tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn. Nhìn kỹ thì trên bóng còn đặc biệt in chữ Văn Kỳ. Bạch Tư Văn nhanh chóng đeo nhẫn vào tay cô, anh đứng lên, ghé sát môi mình vào môi cô.... "Rầm" tiếng đập tay trên bàn đầy phấn khích dồn dập vang lên. Kỳ Vân ngổi xếp bằng trên ghế, mắt ghé sát màn hình, miệng đang nhai khoai tây đọc đến đoạn Bạch Tư Văn cầu hôn Thư Kỳ, tìm cũng theo đó đập thình thịch không có quy luật. Quá lãng mạn, sau này cô cũng phải kiếm một người đàn ông như Bạch Tư Văn. Kỳ Vân năm nay 22 tuổi là sinh viên trường đại học T, cô có sở thích mỗi tối trước khi đi ngủ lại lên mạng đọc ngôn tình. Những lúc rảnh rỗi Kỳ Vân chỉ thích đem đống đồ ăn vặt trốn trong phòng đọc ngôn tình mà thôi. Kì thực cô là người sống tình cảm, thích ở một mình luyện phim đọc truyện hơn là mua sắm. Cô không thích chỗ đông người vì nó quá ồn ào, tuy nhiên nếu đó là những người bạn thân thì vẫn là một ngoại lệ. Nhiều lúc cô chẳng hiểu nổi tính cách của mình, lâu lâu lại bị dồn nén đến mức bộc phát lên lúc đó bạn bè chỉ lắc đầu "Vân Vân lại nổi điên rồi". Cũng tùy tâm trạng mà cô sẽ đọc những thể loại khác nhau, đa phần là truyện sủng, chỉ khi đủ động lực cô mới chuyển sang đọc truyện ngược hay trinh thám. Vì nó "quá mất máu". Mà mỗi lần đọc những truyện như vậy trái tim cô như bị Ϧóþ nghẹn vô cùng khó chịu. Kỳ Vân bấm qua chương tiếp theo, bên ngoài cửa phòng bị gõ "cốc cốc", sau đó Anh Thu, em họ cô bước vào, chạy lại ôm siết cô: "Kỳ Vân đã lâu không gặp em nhớ chị quá." Anh Thu là em họ nhưng bằng tuổi cô, vì bằng tuổi nên nói chuyện khá hợp, là người nói chuyện thân nhất với cô so với các anh chị em khác. Kỳ Vân đẩy Anh Thu ra "mới hai tuần thôi, em đừng làm quá chị nổi hết da gà rồi." Nói xong cô còn lấy tay chà chà vào cánh tay mình, khuôn mặt nhăn lại. Trong lòng nước mắt thành sông cô đang đọc đến đoạn hấp dẫn nhất đó. Anh Thu liếc mắt lên màn hình máy tính, sau đó nói: "chị không nghe câu những cô gái đọc ngôn tình toàn là những người từ ế đến ế thôi sao." "Câu đó không có sức ảnh hưởng đến chị" Kỳ Vân trực tiếp phớt lờ. Anh Thu: "..." Nhiều lúc Anh Thu suy nghĩ có phải bà chị của cô yêu nhân vật trong truyện và bị lãnh cảm với đàn ông đời thật rồi hay không. Hay chỉ là do chưa gặp đối tượng. Thật khó hiểu! Bệnh lâu năm cần phải chữa trị. Mà cô đã có cách chỉ là không biết có thể áp dụng với bà chị tính tình quái gở này không? Vẫn phải thử. "Dẹp Bạch Tư Văn gì đó của chị sang một bên đi, em cho chị xem thứ này còn hấp dẫn hơn". "Không phải của chị mà là của Thư Kỳ." Mặc dù nói vậy nhưng Kỳ Vân vẫn tắt máy tính. Anh Thu biểu môi xem thường, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bấm vào mục hình ảnh, đẩy sang phía Kỳ Vân. "Em lại tải hình soái ca trên mạng về chứ gì!" Liếc mắc một cái liền có thể nhận ra, đẹp trai thôi có gì đâu. Mặt Anh Thu sáng rực lên "soái đúng không chị?" Kỳ Vân gật đầu, đồng tình, nhưng hình trên mạng, quá xa xôi, chỉ nhìn mà không thể chạm cô không có hứng thú. "Không phải, đây là giáo viên mới trường em." Lần này đến Kỳ Vân mắt sáng rực, giật điện thoại trong tay em họ, phóng to hình ảnh người trong hình ra xem. Dáng người cao tầm một mét tám, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đúng chuẩn soái ca, chân mày đậm, đeo gọng kính, tay cầm hồ sơ, cả người toát ra vẻ nghiêm nghị, hơi lạnh, nhưng rất cuốn hút. Tim Kỳ Vân lại đập mạnh liên hồi, cảm giác rất giống như Thư Kỳ lần đầu gặp Bạch Tư Văn như trong truyện miêu tả. Tại sao cô lại có cảm giác kỳ lạ như vậy, chỉ là một bức hình thôi mà. Những hình như vậy trên mạng không thiếu và cô cũng đã ngắm không ít lần. Nhưng cảm giác lần này đặc biệt khác. Có thứ gì đó cuốn hút cô. Tự dưng Kỳ Vân có khát khao mãnh liệt muốn chinh phục được người này, có phải cô đọc ngôn tình đến điên rồi không. Trong lòng như có ma quỷ cứ nói không ngừng "chinh phục người đó chinh phục trai đẹp". Anh Thu kế bên thao thao bất tuyệt kể tiểu sử giáo sư trong hình cho Kỳ Vân nghe. Đó là giáo sư Trần, tên đầy đủ là Trần Kha Nghị, năm nay 28 tuổi, vừa mới đi du học về, theo như tìm hiểu thì vẫn còn độc thân, làm việc chính thức ở trường đại học A, chính là trường Anh Thu theo học, đảm nhiệm bộ môn Z, giáo sư vừa mới về đã làm cho sinh viên trường A say đắm tạo nên một đội Fangirl chỉ cần thấy giáo sư Trần đi ngang qua sẽ điên cuồng la hét. Thoạt đầu chỉ cần là môn anh dạy lúc nào cũng đông sinh viên, nhưng khi họ phát hiện ra trong giờ anh dạy rất nghiêm túc, lại lạnh lùng rất khó gần, những sinh viên nữ muốn tiếp cận anh đều bị ánh ánh của anh dọa sợ mà bỏ chạy.... Dần dần đội Fan cuồng bị nhà trường cưỡng chế cộng thêm thái độ hâm dọa của giáo sư Trần nên lui lại hoạt động trong im lặng. Rất tốt giáo sư "nhà mình" rất có khí chất, không vì nữ sắc mà lung lay ý chí. Kỳ Vân âm thầm tán thưởng. Anh Thu còn đang say sưa kể về thầy giáo siêu cấp trường mình, Kỳ Vân nhìn chằm chằm vào màn hình nảy giờ phun ra một câu khiến Anh Thu đứng hình. "Chị sẽ theo đuổi Trần giáo sư nhà chị." Gặp đúng đối tượng thì tính cách im lặng đã là gì, đời mà cứ một lần xông pha nếm trải. Kỳ Vân làm dấu hiệu "nupakachi" "thầy à đợi đó". Một lúc sau, Anh Thu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh tiêu hóa lời chị họ mình rồi nói: "Em thấy không khả thi". Ban đầu nghe từ "nhà chị" cô xém sặc, chưa gì đã khẳng định kéo người ta về một nhà. Chị họ của cô bình thường im lặng, cũng chẳng hứng thú yêu đương gì. Nhưng hôm nay cô đã phát hiện ra một bí mật động trời đó chính là chị cô thuộc tuýp người "điên ngầm", một khi đã "phát điên" thì sẽ làm cho người ta bất ngờ không kịp. "Chị đã quyết định rồi!” Kỳ Vân vẫn cương quyết. Vậy là Anh Thu đáng thương lại tốn nước bọt phân tích tính không khả thi cho chị họ mình nghe, cô vỗ đầu, có phải mình sai rồi không, cho chị xem hình giáo sư Trần là hại chị mình. Một hồi lâu vẫn không xoay chuyển được quyết định của chị họ, Anh Thu còn bị chị họ lôi kéo về đội của mình. Dù gì thì “phù sa không chảy ruộng ngoài”, Anh Thu có hơi thích thầy nhưng theo đuổi đó là việc cô không nghĩ đến, nay chị họ quyết tâm như vậy cô chỉ còn cách lập kế hoạch tát chiến giúp chị mau mau chiến thắng. Vậy là hai chị em ở trong phòng cả buổi chiều bàn bạc sôi nổi... Ở nơi nào đó vị giáo sư nào đó không biết vì sao hắc xì liên tục. Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Wow
    3
    0 Comments 0 Shares 3051 Views
  • " Thầy ơi, em đau bụng "
    " Lần thứ mấy em đến phòng y tế vì lí do này rồi vậy Gia An? " anh nhíu mày nhìn cô.
    " Một ngày. Hai ngày. Ba ngày ? " cô xòe bàn tay ra đếm.
    " Chính xác là ngày nào, cũng vào tiết này em đều xuống phòng y tế, cũng chính cái lí do này "
    " Thì.. thì em đau thiệt chứ bộ " cô chu mỏ.
    " Tôi đã đưa thuốc, em không uống sao mà ngày nào cũng đau "
    " Thuốc của thầy đương nhiên em uống. Nhưng em đau là vì nhớ thầy, không được gặp thầy nên bụng mới đau "
    " Cho nên ? "
    " Cho nên ngày nào em cũng phải tìm mọi cách để vào phòng y tế, cực khổ lắm đó thầy " cô bắt đầu than vãn.
    " Tôi thì lại nghĩ em đến đây không chỉ để ngắm tôi "
    " Thật ra em còn một chuyện, thứ 5 tuần sau thầy có rảnh không ? "
    " Thứ 5 tuần sau ? Chẳng phải là ngày Giáng Sinh sao ? Mà để làm gì ? "
    " Thầy cứ trả lời em trước đi "
    " Hôm đó tôi rảnh, giờ em trả lời tôi được rồi chứ? "
    " Bí mật. Thứ 5 lúc 7h tối, em đợi thầy ở tháp chuông nhà thờ Thanh Tân. Không gặp không về, nhớ nha thầy " nói rồi cô nhanh chóng chạy đi.
    " Cô nhóc này lại bày trò gì đây? " anh lẩm bẩm rồi nhìn lại ra ngoài, bật cười.
    Giáng sinh năm nay trời rất lạnh, tuyết rơi cũng sớm hơn những năm trước. Cô đứng ở tháp chuông, khuôn mặt vì trời lạnh mà đỏ ửng.
    Trên tay cầm hộp quà, cô tưởng tượng đến vẻ mặt bất ngờ của anh. Cô để ý anh rất lâu rồi, anh là con lai, là thầy y tế của trường được cử về. Vẻ đẹp của anh đúng chuẩn con lai, mạnh mẽ và ngọt ngào.
    " Sao giờ này thầy vẫn chưa đến nhỉ? "
    Cô cứ đợi, 1 tiếng trôi qua, rồi 2 tiếng vẫn chưa thấy anh xuất hiện.
    Rồi đột nhiên điện thoại cô chợt reo lên, cố nén cái lạnh, cô ấn nút nghe.
    " Alo, An Tuệ ? Chuyện gì vậy? "
    " Gia An, mày còn ở tháp chuông không? Đừng đợi nữa, thầy đi rồi "
    " Mày nói gì vậy? Ai đi ? Mà đi đâu ? "
    " Thầy Dennis, thầy ấy về lại nước ngoài rồi "
    Cô sững người, hộp quà trên tay vô lực rơi xuống nền tuyết trắng. Nắp hộp rơi ra, là một chiếc khăn len do chính cô dành cả tháng trời đan tặng anh.
    Mối tình đầu của cô kết thúc như vậy đấy, à không, cô và anh chưa có bắt đầu làm sao có kết thúc. Tất cả là do cô tự suy diễn, tự mình đơn phương.
    [...]
    Canada - 5 năm sau. Cô giờ đây đã trở thành một bác sĩ tài giỏi. Chỉ là, đã qua 4 mùa Giáng sinh cô vẫn chưa tìm được anh, năm nay, có lẽ cũng vậy.
    Bước đi trên phố tấp nập người qua, dưới trời tuyết càng khiến cô nhớ lại ngày hôm đó, hụt hẫng, cô đơn, tuyệt vọng.
    Rồi không may cô va vào ai đó, hình như là một cặp tình nhân.
    " Tôi xin lỗi, tôi sơ ý quá, cô có sao không ? " người đàn ông lịch sự nói.
    " À tôi không.. " cô ngước nhìn, người đàn ông ấy khiến cô như ૮ɦếƭ lặng.
    " Thầy... " cô sửng sốt nhìn anh.
    " Em khỏe không ? " anh lãnh đạm, trong ánh mắt chứa nhiều sự nhung nhớ.
    " Em khỏe, đây là ? " cô nhìn cô gái bên cạnh anh, ôm lấy khuỷu tay anh.
    " Cô ấy là người yêu của tôi "
    Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    " Thầy ơi, em đau bụng " " Lần thứ mấy em đến phòng y tế vì lí do này rồi vậy Gia An? " anh nhíu mày nhìn cô. " Một ngày. Hai ngày. Ba ngày ? " cô xòe bàn tay ra đếm. " Chính xác là ngày nào, cũng vào tiết này em đều xuống phòng y tế, cũng chính cái lí do này " " Thì.. thì em đau thiệt chứ bộ " cô chu mỏ. " Tôi đã đưa thuốc, em không uống sao mà ngày nào cũng đau " " Thuốc của thầy đương nhiên em uống. Nhưng em đau là vì nhớ thầy, không được gặp thầy nên bụng mới đau " " Cho nên ? " " Cho nên ngày nào em cũng phải tìm mọi cách để vào phòng y tế, cực khổ lắm đó thầy " cô bắt đầu than vãn. " Tôi thì lại nghĩ em đến đây không chỉ để ngắm tôi " " Thật ra em còn một chuyện, thứ 5 tuần sau thầy có rảnh không ? " " Thứ 5 tuần sau ? Chẳng phải là ngày Giáng Sinh sao ? Mà để làm gì ? " " Thầy cứ trả lời em trước đi " " Hôm đó tôi rảnh, giờ em trả lời tôi được rồi chứ? " " Bí mật. Thứ 5 lúc 7h tối, em đợi thầy ở tháp chuông nhà thờ Thanh Tân. Không gặp không về, nhớ nha thầy " nói rồi cô nhanh chóng chạy đi. " Cô nhóc này lại bày trò gì đây? " anh lẩm bẩm rồi nhìn lại ra ngoài, bật cười. Giáng sinh năm nay trời rất lạnh, tuyết rơi cũng sớm hơn những năm trước. Cô đứng ở tháp chuông, khuôn mặt vì trời lạnh mà đỏ ửng. Trên tay cầm hộp quà, cô tưởng tượng đến vẻ mặt bất ngờ của anh. Cô để ý anh rất lâu rồi, anh là con lai, là thầy y tế của trường được cử về. Vẻ đẹp của anh đúng chuẩn con lai, mạnh mẽ và ngọt ngào. " Sao giờ này thầy vẫn chưa đến nhỉ? " Cô cứ đợi, 1 tiếng trôi qua, rồi 2 tiếng vẫn chưa thấy anh xuất hiện. Rồi đột nhiên điện thoại cô chợt reo lên, cố nén cái lạnh, cô ấn nút nghe. " Alo, An Tuệ ? Chuyện gì vậy? " " Gia An, mày còn ở tháp chuông không? Đừng đợi nữa, thầy đi rồi " " Mày nói gì vậy? Ai đi ? Mà đi đâu ? " " Thầy Dennis, thầy ấy về lại nước ngoài rồi " Cô sững người, hộp quà trên tay vô lực rơi xuống nền tuyết trắng. Nắp hộp rơi ra, là một chiếc khăn len do chính cô dành cả tháng trời đan tặng anh. Mối tình đầu của cô kết thúc như vậy đấy, à không, cô và anh chưa có bắt đầu làm sao có kết thúc. Tất cả là do cô tự suy diễn, tự mình đơn phương. [...] Canada - 5 năm sau. Cô giờ đây đã trở thành một bác sĩ tài giỏi. Chỉ là, đã qua 4 mùa Giáng sinh cô vẫn chưa tìm được anh, năm nay, có lẽ cũng vậy. Bước đi trên phố tấp nập người qua, dưới trời tuyết càng khiến cô nhớ lại ngày hôm đó, hụt hẫng, cô đơn, tuyệt vọng. Rồi không may cô va vào ai đó, hình như là một cặp tình nhân. " Tôi xin lỗi, tôi sơ ý quá, cô có sao không ? " người đàn ông lịch sự nói. " À tôi không.. " cô ngước nhìn, người đàn ông ấy khiến cô như ૮ɦếƭ lặng. " Thầy... " cô sửng sốt nhìn anh. " Em khỏe không ? " anh lãnh đạm, trong ánh mắt chứa nhiều sự nhung nhớ. " Em khỏe, đây là ? " cô nhìn cô gái bên cạnh anh, ôm lấy khuỷu tay anh. " Cô ấy là người yêu của tôi " Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    1
    0 Comments 0 Shares 770 Views
  • 3 năm trước.
    -Chị dâu, hôm nay ông trời có mắt cho em biết được bí mật của hai người. Thật đúng như em dự đoán suốt 1 năm qua 2 người phim thật tình giả mà. Chị dâu, chị cho em cơ hội đi, em sẽ đưa chị đi khỏi đây. Em biết đây không phải là nơi chị muốn sống. Đi theo em đi em sẽ lo cho chị an nhàn cả quãng đời sau này.
    - Cậu đang nói gì vậy tôi không hiểu, tôi là chị dâu cậu đấy. Cậu ăn nói cho cẩn thận vào.
    -Em đang nói nghiêm túc không một câu dối trá hay trêu đùa chị đâu. Chị ở bên anh hai sẽ mãi không có ngày nao bình yên đâu. Hơn nữa hai người là quan hệ hợp đồng thế này thì chị còn luyến tiếc cái gì đây hả?
    Phải, cô và anh lấy nhau thông qua một cuộc giao hảo trên giấy tờ rõ ràng. Đáng lẽ chuyện sẽ không có gì to tát ảnh hưởng đến mọi người xung quanh nếu như cậu em chồng này không có tình ý trái ngoáy với cô. Mới về đây sống được 1 năm cô đã hiểu anh em nhà họ không thuận thảo. Cậu em chồng này cũng đã để mắt đến cô từ những ngày đầu tiên. Cũng chẳng biết cậu ta đã lén lút như thế nào mà phát giác được ra bản hợp đồng hôn nhân của cô và Vương Hạo. Đã vậy cậu ta còn chụp lại hình ảnh làm bằng chứng và rồi hôm nay nhân lúc Hạo đi làm cậu ta mới lẽn vào phòng chất vấn cô. Cô biết chuyện này là sai trái, nên chưa bao giờ cô cho phép mình quá gần gũi cậu ta, trước cũng vậy, bây giờ càng như vậy.
    -Mối quan hệ của tôi và anh cậu cho dù là giả hay thật thì trên danh nghĩa tôi vẫn là chị dâu cậu và tôi không cho phép cậu được đến gần tôi dù chỉ là 1 bước. Mời cậu đi ra ngoài cho.
    - Sao chị phải cố chấp như vậy chứ? Có phải vì em không tài giỏi bằng anh ấy nên chị không để em vào mắt không?
    - Cậu càng nói càng đi xa vấn đề rồi đấy. Tôi không so sánh bất cứ ai cả. Một lần nữa tôi mời cậu đi ra. Nếu không tôi sẽ la lên đấy.
    Cô sắp hết kiên nhẫn nên trừng mắt nhìn cậu nổi đóa. Tuấn vừa muốn tiến đến nắm lấy cô thì giọng nói bên ngoài cũng vang lên gọi cậu.
    - Tuấn à con xong chưa vậy, mau ra sân bay nhanh để trễ chuyến nè con.
    Tuấn luôn cho rằng mình thua kém anh hai nên mới không có được những điều tốt đẹp. Và cũng vì mong muốn cả đời của mẹ mình rằng cậu sẽ tài giỏi hơn
    Vương Hạo nên cậu quyết phải đi du học với mong muốn lúc quay về sẽ quang vinh bái tổ. Và hơn hết là kéo chị dâu ra khỏi vũng lầy máu lạnh kia.
    Tuấn nghe mẹ gọi thì sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô nên liền nhỏ giọng.
    - Bây giờ chị có thể cứng đầu không nghe. Nhưng 3 năm sau em nhất định tìm mọi cách đưa chị ra khỏi đây an toàn. 3 năm nhanh thôi, chờ em.
    3 năm sau.
    Người ta nói một cuộc hôn nhân mai mối thì đối phương sẽ yêu nhau khi về sau . Cô thuờng nghe biết bao nhiêu bậc trưởng bối nói với con cái của họ như thế . Sự thật thì sao , có đúng như vậy không ? Hay nó chỉ là 1 lời rót tai dễ nghe để những đứa trẻ buộc phải vâng lời ?
    Cô là Yến Ngân , năm nay vừa tròn 22 tuổi , cô đang là nhân viên thu ngân của một khách sạn cao cấp . Cô đã lập gia đình từ năm mình vừa tròn 18 tuổi . Ba cô đã mất từ khi cô chưa biết nói tiếng đầu tiên . Chỉ còn 1 mình mẹ cực khổ nuôi cô khôn lớn nơi vùng quê hẻo lánh . Năm cô 18 tuổi mẹ vì lao lực quá độ nên lâm bệnh nặng . Mẹ sợ cô 1 thân con gái bôn ba khổ sở nên nghe lời mọi người trong xóm gả cô đi . Vốn dĩ ban đầu họ bày cho bà gả cô đi lấy chồng nước ngoài .
    Thế nhưng sau đó mẹ đã đổi ý vì sợ gả con đi phương xa nơi xứ người là Gi*t con nên liền được bà mai dẫn mối gả cho một thiếu gia lớn hơn cô 1 con giáp . Mới đầu mẹ cô cũng e ngại bởi số tuổi của con rể . Nhưng rồi mẹ cũng gật đầu đồng ý vì câu nói " Rồi chúng nó sẽ yêu nhau thôi " ngọt lịm của bà mai mối .
    Năm đó anh đã 30 tuổi nhưng mãi cũng không chịu để bất cứ cô gái nào vào mắt nên ba mẹ anh bắt đầu lo lắng cho sự nghiệp nối dõi sau này . Và thế là họ chọn cách tìm dâu vùng quê với ý nghĩ gái nhà quê thì thật thà chân chất và không biết toan tính .
    Thế rồi đúng như dự định , một đám cưới linh đình nhất trong thôn quê cô cũng được diễn ra nhanh chóng . Nhà trai xuống tận nơi bằng một giàn siêu xe sang trọng . Vàng bạc lẫn kim cương tặng cho cô dâu cũng nhiều vô số kể . Và đêm hôm đó cả cô và anh cũng giống như bao nhiêu cặp đôi bị ép gả khác cũng lập ra một hợp đồng hôn nhân . Cô còn nhớ khi ấy anh rất điềm tĩnh dù đã say khướt . Lúc làm hợp đồng anh cũng chẳng gắt gỏng gì cả . Cả hai vốn không yêu nhau nên đều thỏa thuận đồng ý 4 năm sau sẽ thuận tình ly hôn . Lúc đó cô không suy nghĩ nhiều , chỉ nghĩ đơn giản không yêu thì không nên ở lại nên đã kí ngay lập tức . Nhưng sau đó cô vẫn luôn thắc mắc , tại sao là 4 năm mà không phải là 2 hay 3 năm ? Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra , hỏi cũng chẳng dám hỏi nên một khoảng thời gian trôi qua cô cũng quên mất mình đã thắc mắc chuyện gì .
    Anh là Vương Hạo năm nay đã ngót nghét 33 tuổi đời . Từ nhỏ ai cũng nói anh được sinh ra từ vạch đích . Đúng , anh được sinh ra ở vạch đích chẳng sai chút nào . Nhưng cái vạch đích đó nó lạnh lẽo , chính bởi vì nó lạnh lẽo không có tình người nên đã vô tình nắn dạy nên một Vương Hạo máy móc , sống như một con rối có lập trình sẵn .
    Từ khi đến tuổi cặp kê anh cũng chẳng muốn qua lại với một ai . Không phải anh cũng không có cảm xúc và không có hứng thú với người khác giới như người ta thường đồn đại . Mà vì anh lo người ta khi lấy anh rồi thì sẽ khổ . Khổ tay khổ chân cuối cùng cũng không bằng khổ tâm mà . Vì hơn ai hết anh hiểu mình đang phải sống trong môi trường khắc nghiệt như thế nào . Được sống trong một mớ vải lụa tơ đào nhưng nó chứa đầy gai độc khiến con người ta ngày ngày phải đơm thương tích đầy trên thân mình cũng không thể rứt ra được .
    Nếu nói anh chưa bao giờ yêu ai hay chưa biết rung động là gì thì là nói dối . Có , anh có yêu , nhưng cho đến hiện tại người anh yêu chính xác là ai anh cũng chưa xác định được nữa .
    - Yến Ngân , hôm nay cuối tuần mọi người rủ nhau đi ăn kìa . Ngân đi không ?
    - Thật ngại quá nhưng mà Ngân phải về nhà trước 7h tối rồi .
    - Ui xời , Ngân lập gia đình sớm làm gì cho mệt thế không biết . Thôi vậy Ngân về đi , nói chứ là con dâu nhà giàu cũng có sung sướng gì đâu . Sau này chắc Liên phải suy nghĩ lại việc lấy chồng giàu rồi .
    Đó là Liên , là đồng nghiệp cùng phòng với Ngân . Từ lúc Ngân vào đây làm việc thì chỉ có Liên là thường hay hủ hỉ tâm sự cùng cô thôi . Vì ở mảnh đất đô thành hoa lệ này dù có đông căch mấy thì lòng người cũng trùng trùng hiểm nguy . Chẳng mấy ai có thể đối đãi với nhau thật tâm cả . Thôi thì chơi nhiều thì chơi không đẹp . Chi bằng chơi ít mà vẹn toàn tâm can vậy .
    6h hơn Ngân mới làm xong sổ sách rồi chuẩn bị về nhà . Thật ra chẳng ai trong nhà quy định cho cô giờ giấc đi đứng cả . Chỉ là cô hiểu chuyện nên biết tính mẹ chồng thì tranh thủ mà tuân theo thôi .
    Chạy xe hơn 20 phút thì cũng đến cửa nhà , đứng đợi 1 chút thì dì Năm cũng ra mở cửa .
    - Thiếu phu nhân hôm nay về trễ vậy ?
    - Dạ tại có vài sổ sách tính toán hơi lâu nên con ở lại thêm một chút . Ba mẹ đã ăn cơm chưa dì ?
    - Chưa , ông bà nói đợi cô về ăn cho vui . Một mình ông bà thì buồn quá .
    - Dạ , vậy để con vô tranh thủ tắm rửa rồi xuống ăn với ba mẹ luôn . À còn ..
    - Lúc sáng thiếu gia có báo với ông bà chủ là tối nay công ty có tiệc bên khách hàng nên về trễ .
    - Dạ dì .
    Cô chỉ định hỏi hôm nay có món gì ngon thôi mà dì Năm lại hiểu lầm cô muốn hỏi đến Vương Hạo . Ừ thì cũng không sao , vì cũng chẳng biết từ bao giờ cô lại thích nghe chuyện bao đồng về anh . Biết là đã có giao ước không được xen vào chuyện riêng tư của nhau . Nhưng cứ hễ nghe được tin gì về anh là cô lại thấy yên tâm hơn rất nhiều .
    - Thưa ba mẹ con mới về .
    - Ờ con lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm . Ba chờ con về ăn đó .
    - Dạ ba mẹ đợi con một chút con xuống ngay đấy .
    Đấy là ba mẹ của Vương Hạo , hai ông bà nói chung cũng dễ tính lắm. Không cấm cản con dâu làm việc gì hay bắt buộc cô phải làm theo những gì . Chỉ là việc tiền nông gia sản thì không bao giờ nghe nhắc tên cô . Dù làm dâu nhà giàu nhưng cô chưa một ngày ăn không của nhà chồng dù chỉ 1 nghìn .
    Trong một phòng làm việc xa hoa sang trọng toàn mùi gỗ quý . Vương Hạo đang say sưa theo dõi những con số đang nhảy liên tục trên màn hình máy tính . Lúc này bầu trời bên ngoài cũng đã ngả tối . Cánh cửa phòng anh cũng chợt mở toang . Sau đó là thư kí của anh vội vàng bước vào .
    - Vương tổng, cổ phiếu của chúng ta cứ liên tục giảm . Hơn nữa tôi thấy càng lúc càng giảm sâu . Chúng ta phải làm gì đây Vương tổng . Có nên báo với chủ tịch không ?
    -Ý cậu là tôi không có khả năng ?
    - Ơ dạ không , tôi chỉ đang lo quá nên nói bừa vậy thôi Vuơng tổng .
    Chỉ một câu nói phát ra từ một khối hàn băng lạnh lẽo cũng đủ khiến trợ lý Tâm rén mình ngay lập tức . Thật ra anh đã đoán được chuyện này từ trước nên hôm nay thay vì đi dự tiệc cùng khách hàng anh lại ở lại công ty theo dõi tình hình . Có kẻ muốn lợi dụng thời gian anh đi gặp khách hàng lớn nên giở trò . Cũng mâynh đã sắp xếp người khác đi gặp khách rồi .
    -Chuyện này tôi giải quyết được , cậu đi ra ngoài đi .
    - Vương tổng , cậu đoán được là ai làm có đúng không ?
    - Ra ngoài đi .
    - À dạ dạ tôi đi ra ngay đây .
    Đợi trợ lí Tâm đi ra ngoài hẵn anh mới lấy điện thoại ở kế bên nhấc lên rồi thực hiện một cuộc gọi quốc tế .
    - Hình như cậu sắp về rồi nhỉ ?
    Đầu dây bên kia lúc này là một giọng nói có vẻ cười cợt thanh trẻ của một chàng trai trẻ trung nào đó vang lên .
    - Anh hai, sao giờ này gọi cho em mà giọng trầm ghê thế ?
    - Cậu còn biết kêu tôi một tiếng anh hai là tôi mừng rồi. Món quà gặp mặt truớc khi về nước của cậu cũng hấp dẫn quá đấy .
    - Vậy sao, anh là thiên tài quả không sai nhỉ . Có chuyện một chút là biết ai hãm hại mình rồi. Em chỉ là đùa 1 chút tạo thêm không khí cho anh em mình thôi mà.
    - Cái không khí mà cậu nói đang làm bốc hơi hết hơn 20 tỷ đồng của công ty nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Không khí này đắt quá đấy.
    - Con số đó vẫn nhỏ mà, nó vẫn chưa đủ để ba phải phạt anh. Mà vấn đề cũng có to tác gì đâu. Mới chỉ 1 thông tin nhỏ thôi anh giải quyết được ngay thôi mà.
    Vương Hạo nghe đến đó thì chau mày, ban đầu anh biết người đang quậy phá trong chuyện giá cổ phiếu rớt này. Nhưng lại chưa nghĩ ra được rốt cuộc cậu em trai cùng cha khác mẹ Vương Tuấn này rốt cuộc đã giở trò gì. Anh đang suy nghĩ chưa nói thêm gì thì bên kia Tuấn đã nói tiếp.
    - Hum, nói sao ta, chỉ là em đã lỡ tạo ra một tài khoản giả rồi tung tin Tổng giám đốc tập đoàn Vương thị bạc tình ly hôn vợ thôi. Tính ra anh ở trong nươc tiếng tăm cũng ghê đấy nhỉ. Mới có 1 tin nhỏ thôi mà lại khiến mọi thứ rầm rộ lên như thế thật là hấp dẫn mà.
    - Cậu thôi được rồi đấy, đừng nghĩ biết được bí mật của tôi thì nhằm vào đó mà đá đổ tôi mãi. Cậu sẽ không có cơ hội lần 2.
    - Thì anh cứ lo dâp tin đi, chuyện em nói vốn là sự thật nên cũng chẳng có lo hì cả. Em còn có cả bằng chứng đây mà.
    - Đồ vật do ăn cắp mà có được có thể khiến cậu vẻ vang thế à?
    - Đối với chuyện của ai em sẽ không thấy hứng thú như thế. Nhưng đối với chuyện của anh thì em ngược lại hứng thú gấp đôi đấy. Nhiều khi em lại nghĩ anh dựa vào cái gì mà nắm giữ quyền lực mãi như thế. Ngay cả chị dâu anh không màn để mắt tới cũng phải thuận theo anh làm ra cái thỏa thuận điên rồ đó. Nghe em nói này anh hai, lần này em về nhất định sẽ lấy lại hết những thứ không đáng để thuộc về anh, kể cả chị dâu.
    Dứt lời Tuấn liền tắt máy ngang, Hạo từ từ rời điện thoại ra khỏi tai rồi cũng ném xuống bàn tức giận. Trên thế giới này có mấy ai biết được bản thân anh lại là đứa con ngoài luồng của ông Vương. Anh được như ngày hôm nay cũng may là do tài năng thiên bẩm anh có được nên mới được ông Vương hết mực đề bạc yêu thương. Còn người đàn bà tên Mộc Miên kia bề ngoài là một người mẹ hiền dịu . Nhưng bên trong sâu thẳm là một con dã thú độc ác chính là mẹ kế của anh.
    Vương Hạo ngồi trầm ngâm một hồi nhìn màn hình máy tính thật lâu. Những con số cứ biến động sắp xuống con số âm tròn trịa. Đến cuối cùng anh lại điện thoại ra ngoài cho trợ lý Tâm .
    -Tung tin ra ngoài Tổng giám đốc tập đoàn Vương thị và thiếu phu nhân đang trong quá trình làm thủ tục ly hôn.
    "Sao, làm vậy có phải châm thêm dầu vào lửa không Vương tổng?"
    - Thông tin làm họ thắc mắc chẳng rõ thực hư đương nhiên khiến họ đưa ra nhiều giả thiết làm ảnh hưởng đến sàn cổ phiếu hôm nay. Chi bằng tôi cho thông tin chính xác giúp họ khẳng định sự việc thì mấy tin tức lá cải tự nhiên sẽ bị dẹp loạn. Một khi được dẹp loạn thì cậu nghĩ xem cổ phiếu có ổn lại không?
    "Vậy.. vậy tin này.."
    - Làm đi .
    Hạo không nói nhiều thêm một lời nào nên cúp máy ngang. Vương Hạo anh là người như thế nào mà lại để bị đe dọa chứ. Anh phải khiến cho mọi người cùng nhìn thấu Vương Hạo anh không dễ để bất cứ ai có thể uy Hi*p.
    Kết thúc một ngày làm việc Hạo quay về nhà mà tâm trạng có chút tồi tệ. Giờ này đã khuya cả nhà đã tắt đèn đi ngủ hết cả. Anh đi vào không mở đèn mà đi thẳng lên lầu. Trong phòng bây giờ vẫn còn sáng đèn vì Yến Ngân vẫn còn đang làm việc mà chính xác hơn là mượn việc để chờ anh về. Lúc chiều nghe dì Năm nói tối nay anh phải đi tiếp khách hàng. Mà lúc anh vào phòng lại không nghe mùi rượu gì cả trái lại vẻ mặt anh có chút buồn bã như áp lực lắm. Thấy vậy cô liền đứng lên hỏi .
    - Anh về trễ quá vậy?
    - Ừ.
    - Anh đã ăn gì chưa? Em đi xuống tìm chút gì cho anh ăn nhé.
    -...
    Hạo nghiêm mặt nhìn cô khó hiểu không trả lời rồi bỏ đi vào nhà tắm xả nước nghe ranh rách. Yến Ngân tắt đèn bàn làm việc của mình rồi đi sang giường anh ở sát tường trải mền giúp anh. Cô còn tinh tế biết anh thích sạch sẽ thơm tho nên còn xịt thêm ít nước hoa anh thích vào trong mền nữa. Xong xuôi cô mới trở lại giường ngủ của mình cách đó vài bước rồi nằm im giả vờ ngủ. Lát sau Hạo đi ra ngoài với một bộ quần áo ngủ thoải mái. Anh đến ngồi xuống giường của mình rồi xem điện thoại. Thấy anh đã chuẩn bị đi ngủ cô cũng định chợp mắt thì tiếng tin nhắn điện thoại cô lại vang lên khiến cô giật mình. Vội với lấy điện thoại trên tủ đầu giường mở lên xem, đọc nó xong mà cô lại run bần bật.
    "Chào chị dâu, chị còn nhớ em không? 3 năm không gặp chị rồi nhanh quá nhỉ. Hôm nay em nhắn cho chị để báo với chị rằng em sắp về nước rồi. Chị chờ em về giải thoát cho chị nhé chị dâu. Bên đó giờ chắc cũng khuya rồi. Chị ngủ ngoan nhé, vài ngày tới là em về."
    - Cô có thói quen nhắn tin lúc nửa đêm bao giờ vậy? Để yên người khác còn ngủ.
    - A ơ, em biết rồi, chỉ là tin nhắn rác thôi. Em ngủ liền đây.
    -Rác hay không trong lòng cô tự biết. Vương Tuấn sắp về rồi, cô lại sắp có người kề bên rồi nhỉ.
    - Em..
    - Ngủ đi, tôi mệt rồi.
    Vương Hạo xoay người sang hướng khác quay lưng về phía cô rồi im lặng. Ngân cũng nhanh tay xóa tin nhắn vừa nhận được rồi kéo mền qua khỏi đầu nhắm mắt ngủ.
    Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    3 năm trước. -Chị dâu, hôm nay ông trời có mắt cho em biết được bí mật của hai người. Thật đúng như em dự đoán suốt 1 năm qua 2 người phim thật tình giả mà. Chị dâu, chị cho em cơ hội đi, em sẽ đưa chị đi khỏi đây. Em biết đây không phải là nơi chị muốn sống. Đi theo em đi em sẽ lo cho chị an nhàn cả quãng đời sau này. - Cậu đang nói gì vậy tôi không hiểu, tôi là chị dâu cậu đấy. Cậu ăn nói cho cẩn thận vào. -Em đang nói nghiêm túc không một câu dối trá hay trêu đùa chị đâu. Chị ở bên anh hai sẽ mãi không có ngày nao bình yên đâu. Hơn nữa hai người là quan hệ hợp đồng thế này thì chị còn luyến tiếc cái gì đây hả? Phải, cô và anh lấy nhau thông qua một cuộc giao hảo trên giấy tờ rõ ràng. Đáng lẽ chuyện sẽ không có gì to tát ảnh hưởng đến mọi người xung quanh nếu như cậu em chồng này không có tình ý trái ngoáy với cô. Mới về đây sống được 1 năm cô đã hiểu anh em nhà họ không thuận thảo. Cậu em chồng này cũng đã để mắt đến cô từ những ngày đầu tiên. Cũng chẳng biết cậu ta đã lén lút như thế nào mà phát giác được ra bản hợp đồng hôn nhân của cô và Vương Hạo. Đã vậy cậu ta còn chụp lại hình ảnh làm bằng chứng và rồi hôm nay nhân lúc Hạo đi làm cậu ta mới lẽn vào phòng chất vấn cô. Cô biết chuyện này là sai trái, nên chưa bao giờ cô cho phép mình quá gần gũi cậu ta, trước cũng vậy, bây giờ càng như vậy. -Mối quan hệ của tôi và anh cậu cho dù là giả hay thật thì trên danh nghĩa tôi vẫn là chị dâu cậu và tôi không cho phép cậu được đến gần tôi dù chỉ là 1 bước. Mời cậu đi ra ngoài cho. - Sao chị phải cố chấp như vậy chứ? Có phải vì em không tài giỏi bằng anh ấy nên chị không để em vào mắt không? - Cậu càng nói càng đi xa vấn đề rồi đấy. Tôi không so sánh bất cứ ai cả. Một lần nữa tôi mời cậu đi ra. Nếu không tôi sẽ la lên đấy. Cô sắp hết kiên nhẫn nên trừng mắt nhìn cậu nổi đóa. Tuấn vừa muốn tiến đến nắm lấy cô thì giọng nói bên ngoài cũng vang lên gọi cậu. - Tuấn à con xong chưa vậy, mau ra sân bay nhanh để trễ chuyến nè con. Tuấn luôn cho rằng mình thua kém anh hai nên mới không có được những điều tốt đẹp. Và cũng vì mong muốn cả đời của mẹ mình rằng cậu sẽ tài giỏi hơn Vương Hạo nên cậu quyết phải đi du học với mong muốn lúc quay về sẽ quang vinh bái tổ. Và hơn hết là kéo chị dâu ra khỏi vũng lầy máu lạnh kia. Tuấn nghe mẹ gọi thì sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô nên liền nhỏ giọng. - Bây giờ chị có thể cứng đầu không nghe. Nhưng 3 năm sau em nhất định tìm mọi cách đưa chị ra khỏi đây an toàn. 3 năm nhanh thôi, chờ em. 3 năm sau. Người ta nói một cuộc hôn nhân mai mối thì đối phương sẽ yêu nhau khi về sau . Cô thuờng nghe biết bao nhiêu bậc trưởng bối nói với con cái của họ như thế . Sự thật thì sao , có đúng như vậy không ? Hay nó chỉ là 1 lời rót tai dễ nghe để những đứa trẻ buộc phải vâng lời ? Cô là Yến Ngân , năm nay vừa tròn 22 tuổi , cô đang là nhân viên thu ngân của một khách sạn cao cấp . Cô đã lập gia đình từ năm mình vừa tròn 18 tuổi . Ba cô đã mất từ khi cô chưa biết nói tiếng đầu tiên . Chỉ còn 1 mình mẹ cực khổ nuôi cô khôn lớn nơi vùng quê hẻo lánh . Năm cô 18 tuổi mẹ vì lao lực quá độ nên lâm bệnh nặng . Mẹ sợ cô 1 thân con gái bôn ba khổ sở nên nghe lời mọi người trong xóm gả cô đi . Vốn dĩ ban đầu họ bày cho bà gả cô đi lấy chồng nước ngoài . Thế nhưng sau đó mẹ đã đổi ý vì sợ gả con đi phương xa nơi xứ người là Gi*t con nên liền được bà mai dẫn mối gả cho một thiếu gia lớn hơn cô 1 con giáp . Mới đầu mẹ cô cũng e ngại bởi số tuổi của con rể . Nhưng rồi mẹ cũng gật đầu đồng ý vì câu nói " Rồi chúng nó sẽ yêu nhau thôi " ngọt lịm của bà mai mối . Năm đó anh đã 30 tuổi nhưng mãi cũng không chịu để bất cứ cô gái nào vào mắt nên ba mẹ anh bắt đầu lo lắng cho sự nghiệp nối dõi sau này . Và thế là họ chọn cách tìm dâu vùng quê với ý nghĩ gái nhà quê thì thật thà chân chất và không biết toan tính . Thế rồi đúng như dự định , một đám cưới linh đình nhất trong thôn quê cô cũng được diễn ra nhanh chóng . Nhà trai xuống tận nơi bằng một giàn siêu xe sang trọng . Vàng bạc lẫn kim cương tặng cho cô dâu cũng nhiều vô số kể . Và đêm hôm đó cả cô và anh cũng giống như bao nhiêu cặp đôi bị ép gả khác cũng lập ra một hợp đồng hôn nhân . Cô còn nhớ khi ấy anh rất điềm tĩnh dù đã say khướt . Lúc làm hợp đồng anh cũng chẳng gắt gỏng gì cả . Cả hai vốn không yêu nhau nên đều thỏa thuận đồng ý 4 năm sau sẽ thuận tình ly hôn . Lúc đó cô không suy nghĩ nhiều , chỉ nghĩ đơn giản không yêu thì không nên ở lại nên đã kí ngay lập tức . Nhưng sau đó cô vẫn luôn thắc mắc , tại sao là 4 năm mà không phải là 2 hay 3 năm ? Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra , hỏi cũng chẳng dám hỏi nên một khoảng thời gian trôi qua cô cũng quên mất mình đã thắc mắc chuyện gì . Anh là Vương Hạo năm nay đã ngót nghét 33 tuổi đời . Từ nhỏ ai cũng nói anh được sinh ra từ vạch đích . Đúng , anh được sinh ra ở vạch đích chẳng sai chút nào . Nhưng cái vạch đích đó nó lạnh lẽo , chính bởi vì nó lạnh lẽo không có tình người nên đã vô tình nắn dạy nên một Vương Hạo máy móc , sống như một con rối có lập trình sẵn . Từ khi đến tuổi cặp kê anh cũng chẳng muốn qua lại với một ai . Không phải anh cũng không có cảm xúc và không có hứng thú với người khác giới như người ta thường đồn đại . Mà vì anh lo người ta khi lấy anh rồi thì sẽ khổ . Khổ tay khổ chân cuối cùng cũng không bằng khổ tâm mà . Vì hơn ai hết anh hiểu mình đang phải sống trong môi trường khắc nghiệt như thế nào . Được sống trong một mớ vải lụa tơ đào nhưng nó chứa đầy gai độc khiến con người ta ngày ngày phải đơm thương tích đầy trên thân mình cũng không thể rứt ra được . Nếu nói anh chưa bao giờ yêu ai hay chưa biết rung động là gì thì là nói dối . Có , anh có yêu , nhưng cho đến hiện tại người anh yêu chính xác là ai anh cũng chưa xác định được nữa . - Yến Ngân , hôm nay cuối tuần mọi người rủ nhau đi ăn kìa . Ngân đi không ? - Thật ngại quá nhưng mà Ngân phải về nhà trước 7h tối rồi . - Ui xời , Ngân lập gia đình sớm làm gì cho mệt thế không biết . Thôi vậy Ngân về đi , nói chứ là con dâu nhà giàu cũng có sung sướng gì đâu . Sau này chắc Liên phải suy nghĩ lại việc lấy chồng giàu rồi . Đó là Liên , là đồng nghiệp cùng phòng với Ngân . Từ lúc Ngân vào đây làm việc thì chỉ có Liên là thường hay hủ hỉ tâm sự cùng cô thôi . Vì ở mảnh đất đô thành hoa lệ này dù có đông căch mấy thì lòng người cũng trùng trùng hiểm nguy . Chẳng mấy ai có thể đối đãi với nhau thật tâm cả . Thôi thì chơi nhiều thì chơi không đẹp . Chi bằng chơi ít mà vẹn toàn tâm can vậy . 6h hơn Ngân mới làm xong sổ sách rồi chuẩn bị về nhà . Thật ra chẳng ai trong nhà quy định cho cô giờ giấc đi đứng cả . Chỉ là cô hiểu chuyện nên biết tính mẹ chồng thì tranh thủ mà tuân theo thôi . Chạy xe hơn 20 phút thì cũng đến cửa nhà , đứng đợi 1 chút thì dì Năm cũng ra mở cửa . - Thiếu phu nhân hôm nay về trễ vậy ? - Dạ tại có vài sổ sách tính toán hơi lâu nên con ở lại thêm một chút . Ba mẹ đã ăn cơm chưa dì ? - Chưa , ông bà nói đợi cô về ăn cho vui . Một mình ông bà thì buồn quá . - Dạ , vậy để con vô tranh thủ tắm rửa rồi xuống ăn với ba mẹ luôn . À còn .. - Lúc sáng thiếu gia có báo với ông bà chủ là tối nay công ty có tiệc bên khách hàng nên về trễ . - Dạ dì . Cô chỉ định hỏi hôm nay có món gì ngon thôi mà dì Năm lại hiểu lầm cô muốn hỏi đến Vương Hạo . Ừ thì cũng không sao , vì cũng chẳng biết từ bao giờ cô lại thích nghe chuyện bao đồng về anh . Biết là đã có giao ước không được xen vào chuyện riêng tư của nhau . Nhưng cứ hễ nghe được tin gì về anh là cô lại thấy yên tâm hơn rất nhiều . - Thưa ba mẹ con mới về . - Ờ con lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm . Ba chờ con về ăn đó . - Dạ ba mẹ đợi con một chút con xuống ngay đấy . Đấy là ba mẹ của Vương Hạo , hai ông bà nói chung cũng dễ tính lắm. Không cấm cản con dâu làm việc gì hay bắt buộc cô phải làm theo những gì . Chỉ là việc tiền nông gia sản thì không bao giờ nghe nhắc tên cô . Dù làm dâu nhà giàu nhưng cô chưa một ngày ăn không của nhà chồng dù chỉ 1 nghìn . Trong một phòng làm việc xa hoa sang trọng toàn mùi gỗ quý . Vương Hạo đang say sưa theo dõi những con số đang nhảy liên tục trên màn hình máy tính . Lúc này bầu trời bên ngoài cũng đã ngả tối . Cánh cửa phòng anh cũng chợt mở toang . Sau đó là thư kí của anh vội vàng bước vào . - Vương tổng, cổ phiếu của chúng ta cứ liên tục giảm . Hơn nữa tôi thấy càng lúc càng giảm sâu . Chúng ta phải làm gì đây Vương tổng . Có nên báo với chủ tịch không ? -Ý cậu là tôi không có khả năng ? - Ơ dạ không , tôi chỉ đang lo quá nên nói bừa vậy thôi Vuơng tổng . Chỉ một câu nói phát ra từ một khối hàn băng lạnh lẽo cũng đủ khiến trợ lý Tâm rén mình ngay lập tức . Thật ra anh đã đoán được chuyện này từ trước nên hôm nay thay vì đi dự tiệc cùng khách hàng anh lại ở lại công ty theo dõi tình hình . Có kẻ muốn lợi dụng thời gian anh đi gặp khách hàng lớn nên giở trò . Cũng mâynh đã sắp xếp người khác đi gặp khách rồi . -Chuyện này tôi giải quyết được , cậu đi ra ngoài đi . - Vương tổng , cậu đoán được là ai làm có đúng không ? - Ra ngoài đi . - À dạ dạ tôi đi ra ngay đây . Đợi trợ lí Tâm đi ra ngoài hẵn anh mới lấy điện thoại ở kế bên nhấc lên rồi thực hiện một cuộc gọi quốc tế . - Hình như cậu sắp về rồi nhỉ ? Đầu dây bên kia lúc này là một giọng nói có vẻ cười cợt thanh trẻ của một chàng trai trẻ trung nào đó vang lên . - Anh hai, sao giờ này gọi cho em mà giọng trầm ghê thế ? - Cậu còn biết kêu tôi một tiếng anh hai là tôi mừng rồi. Món quà gặp mặt truớc khi về nước của cậu cũng hấp dẫn quá đấy . - Vậy sao, anh là thiên tài quả không sai nhỉ . Có chuyện một chút là biết ai hãm hại mình rồi. Em chỉ là đùa 1 chút tạo thêm không khí cho anh em mình thôi mà. - Cái không khí mà cậu nói đang làm bốc hơi hết hơn 20 tỷ đồng của công ty nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Không khí này đắt quá đấy. - Con số đó vẫn nhỏ mà, nó vẫn chưa đủ để ba phải phạt anh. Mà vấn đề cũng có to tác gì đâu. Mới chỉ 1 thông tin nhỏ thôi anh giải quyết được ngay thôi mà. Vương Hạo nghe đến đó thì chau mày, ban đầu anh biết người đang quậy phá trong chuyện giá cổ phiếu rớt này. Nhưng lại chưa nghĩ ra được rốt cuộc cậu em trai cùng cha khác mẹ Vương Tuấn này rốt cuộc đã giở trò gì. Anh đang suy nghĩ chưa nói thêm gì thì bên kia Tuấn đã nói tiếp. - Hum, nói sao ta, chỉ là em đã lỡ tạo ra một tài khoản giả rồi tung tin Tổng giám đốc tập đoàn Vương thị bạc tình ly hôn vợ thôi. Tính ra anh ở trong nươc tiếng tăm cũng ghê đấy nhỉ. Mới có 1 tin nhỏ thôi mà lại khiến mọi thứ rầm rộ lên như thế thật là hấp dẫn mà. - Cậu thôi được rồi đấy, đừng nghĩ biết được bí mật của tôi thì nhằm vào đó mà đá đổ tôi mãi. Cậu sẽ không có cơ hội lần 2. - Thì anh cứ lo dâp tin đi, chuyện em nói vốn là sự thật nên cũng chẳng có lo hì cả. Em còn có cả bằng chứng đây mà. - Đồ vật do ăn cắp mà có được có thể khiến cậu vẻ vang thế à? - Đối với chuyện của ai em sẽ không thấy hứng thú như thế. Nhưng đối với chuyện của anh thì em ngược lại hứng thú gấp đôi đấy. Nhiều khi em lại nghĩ anh dựa vào cái gì mà nắm giữ quyền lực mãi như thế. Ngay cả chị dâu anh không màn để mắt tới cũng phải thuận theo anh làm ra cái thỏa thuận điên rồ đó. Nghe em nói này anh hai, lần này em về nhất định sẽ lấy lại hết những thứ không đáng để thuộc về anh, kể cả chị dâu. Dứt lời Tuấn liền tắt máy ngang, Hạo từ từ rời điện thoại ra khỏi tai rồi cũng ném xuống bàn tức giận. Trên thế giới này có mấy ai biết được bản thân anh lại là đứa con ngoài luồng của ông Vương. Anh được như ngày hôm nay cũng may là do tài năng thiên bẩm anh có được nên mới được ông Vương hết mực đề bạc yêu thương. Còn người đàn bà tên Mộc Miên kia bề ngoài là một người mẹ hiền dịu . Nhưng bên trong sâu thẳm là một con dã thú độc ác chính là mẹ kế của anh. Vương Hạo ngồi trầm ngâm một hồi nhìn màn hình máy tính thật lâu. Những con số cứ biến động sắp xuống con số âm tròn trịa. Đến cuối cùng anh lại điện thoại ra ngoài cho trợ lý Tâm . -Tung tin ra ngoài Tổng giám đốc tập đoàn Vương thị và thiếu phu nhân đang trong quá trình làm thủ tục ly hôn. "Sao, làm vậy có phải châm thêm dầu vào lửa không Vương tổng?" - Thông tin làm họ thắc mắc chẳng rõ thực hư đương nhiên khiến họ đưa ra nhiều giả thiết làm ảnh hưởng đến sàn cổ phiếu hôm nay. Chi bằng tôi cho thông tin chính xác giúp họ khẳng định sự việc thì mấy tin tức lá cải tự nhiên sẽ bị dẹp loạn. Một khi được dẹp loạn thì cậu nghĩ xem cổ phiếu có ổn lại không? "Vậy.. vậy tin này.." - Làm đi . Hạo không nói nhiều thêm một lời nào nên cúp máy ngang. Vương Hạo anh là người như thế nào mà lại để bị đe dọa chứ. Anh phải khiến cho mọi người cùng nhìn thấu Vương Hạo anh không dễ để bất cứ ai có thể uy Hi*p. Kết thúc một ngày làm việc Hạo quay về nhà mà tâm trạng có chút tồi tệ. Giờ này đã khuya cả nhà đã tắt đèn đi ngủ hết cả. Anh đi vào không mở đèn mà đi thẳng lên lầu. Trong phòng bây giờ vẫn còn sáng đèn vì Yến Ngân vẫn còn đang làm việc mà chính xác hơn là mượn việc để chờ anh về. Lúc chiều nghe dì Năm nói tối nay anh phải đi tiếp khách hàng. Mà lúc anh vào phòng lại không nghe mùi rượu gì cả trái lại vẻ mặt anh có chút buồn bã như áp lực lắm. Thấy vậy cô liền đứng lên hỏi . - Anh về trễ quá vậy? - Ừ. - Anh đã ăn gì chưa? Em đi xuống tìm chút gì cho anh ăn nhé. -... Hạo nghiêm mặt nhìn cô khó hiểu không trả lời rồi bỏ đi vào nhà tắm xả nước nghe ranh rách. Yến Ngân tắt đèn bàn làm việc của mình rồi đi sang giường anh ở sát tường trải mền giúp anh. Cô còn tinh tế biết anh thích sạch sẽ thơm tho nên còn xịt thêm ít nước hoa anh thích vào trong mền nữa. Xong xuôi cô mới trở lại giường ngủ của mình cách đó vài bước rồi nằm im giả vờ ngủ. Lát sau Hạo đi ra ngoài với một bộ quần áo ngủ thoải mái. Anh đến ngồi xuống giường của mình rồi xem điện thoại. Thấy anh đã chuẩn bị đi ngủ cô cũng định chợp mắt thì tiếng tin nhắn điện thoại cô lại vang lên khiến cô giật mình. Vội với lấy điện thoại trên tủ đầu giường mở lên xem, đọc nó xong mà cô lại run bần bật. "Chào chị dâu, chị còn nhớ em không? 3 năm không gặp chị rồi nhanh quá nhỉ. Hôm nay em nhắn cho chị để báo với chị rằng em sắp về nước rồi. Chị chờ em về giải thoát cho chị nhé chị dâu. Bên đó giờ chắc cũng khuya rồi. Chị ngủ ngoan nhé, vài ngày tới là em về." - Cô có thói quen nhắn tin lúc nửa đêm bao giờ vậy? Để yên người khác còn ngủ. - A ơ, em biết rồi, chỉ là tin nhắn rác thôi. Em ngủ liền đây. -Rác hay không trong lòng cô tự biết. Vương Tuấn sắp về rồi, cô lại sắp có người kề bên rồi nhỉ. - Em.. - Ngủ đi, tôi mệt rồi. Vương Hạo xoay người sang hướng khác quay lưng về phía cô rồi im lặng. Ngân cũng nhanh tay xóa tin nhắn vừa nhận được rồi kéo mền qua khỏi đầu nhắm mắt ngủ. Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    0 Comments 0 Shares 3631 Views
  • Vào tối 7/7 tại đêm diễn The Eras Tour ở Kansas, Mỹ, Taylor Swift đã ra mắt MV cho ca khúc I Can See You với sự tham gia của Joey King, Presley Cash và Taylor Lautner.
    Trong MV, cả ba tìm cách đột nhập vào một căn hầm bí mật chứa đầy di vật từ quá khứ của Taylor Swift như váy và đạo cụ từ thời Speak Now. Lúc này, Taylor Swift cũng đang bị giam giữ trong một căn phòng
    Swift nói về Lautner: "Anh ấy là nguồn cảm hứng tích cực trong cuộc đời khi tôi thực hiện album Speak Now. Và tôi muốn nói rằng anh ấy tự thực hiện mọi pha hành động mà bạn đã thấy trong MV. Lautner và vợ anh đã trở thành một trong số những người bạn thân của tôi, và thật tiện khi chúng tôi có cùng tên". Trên Twitter, Swift cũng đăng ảnh chụp cùng vợ chồng Lautner.
    Đáp lại Swift, Lautner nói: "Tôi rất trân trọng bạn. Không chỉ với tư cách ca sĩ, nhạc sĩ, nghệ sĩ biểu diễn - mà thực sự là vì con người của bạn. Bạn là người duyên dáng, khiêm tốn, tốt bụng. Tôi rất vinh dự được biết bạn".
    Taylor Lautner cũng đưa vợ mới cưới - Taylor Dome đến dự concert của tình cũ.
    Vào tối 7/7 tại đêm diễn The Eras Tour ở Kansas, Mỹ, Taylor Swift đã ra mắt MV cho ca khúc I Can See You với sự tham gia của Joey King, Presley Cash và Taylor Lautner. Trong MV, cả ba tìm cách đột nhập vào một căn hầm bí mật chứa đầy di vật từ quá khứ của Taylor Swift như váy và đạo cụ từ thời Speak Now. Lúc này, Taylor Swift cũng đang bị giam giữ trong một căn phòng Swift nói về Lautner: "Anh ấy là nguồn cảm hứng tích cực trong cuộc đời khi tôi thực hiện album Speak Now. Và tôi muốn nói rằng anh ấy tự thực hiện mọi pha hành động mà bạn đã thấy trong MV. Lautner và vợ anh đã trở thành một trong số những người bạn thân của tôi, và thật tiện khi chúng tôi có cùng tên". Trên Twitter, Swift cũng đăng ảnh chụp cùng vợ chồng Lautner. Đáp lại Swift, Lautner nói: "Tôi rất trân trọng bạn. Không chỉ với tư cách ca sĩ, nhạc sĩ, nghệ sĩ biểu diễn - mà thực sự là vì con người của bạn. Bạn là người duyên dáng, khiêm tốn, tốt bụng. Tôi rất vinh dự được biết bạn". Taylor Lautner cũng đưa vợ mới cưới - Taylor Dome đến dự concert của tình cũ.
    0 Comments 0 Shares 4780 Views
More Results
Sponsored

Máy Chấm Công Khuôn Mặt Hikvision DS-K1T320MX - Thẻ Mifare

Máy Chấm Công Khuôn Mặt Hikvision DS-K1T320MX - Thẻ Mifare Chấm công bằng khuôn mặt, thẻ Mifare Quản lý 1.000 thẻ, 500 khuôn mặt, 100.000 sự kiện Hỗ...