• Có hai vợ chồng nọ, ông chồng là đại ca xã hội đen chính hiệu, bà vợ làm nội trợ nhưng được cái hiền như cục bột. Chuyện mọi ngày xảy ra như cơm bữa ở ngôi biệt thự nọ, chuyện mà đám đàn em ngày nào cũng chứng kiến.
    Đại ca của họ là kẻ cuồng ghen.
    Một ngày nọ.
    Người làm trên dưới và đám đàn em nghe tiếng quát tháo ầm ĩ từ phòng đại ca, tiếp đó là âm thanh đấm vào tường liên hồi.
    - Trời ơi, lỡ đại ca đấm chị Hai ૮ɦếƭ luôn thì sao bây?
    - Nói cái gì nữa. Xông vào cứu chị Hai.
    Hai thằng uống thuốc liều tông cửa xông vào. Không biết chị Hai của chúng bị đánh bao nhiêu, chỉ thấy đại ca của chúng máu chảy rỉ rả. Anh đang rất điên, thấy hai bộ mặt " ngây thơ" vô số tội của đám đàn em thì máu nóng sôi sùng sục.
    - Ai cho tụi bây vào đây. Biến, biến ra ngoài cho tao.
    - Dạ, em lỡ dại đại ca, em biến liền đây. Chị Hai, chị bảo trọng.
    Hai đứa cười hề hề rồi chuồn ra ngoài. Phải, Phong đại ca đang ghen, nhưng mà đại ca không nỡ đánh vợ nên thành ra là tự hành xác mình.
    - Anh có cho em gặp nó không? Em trai hả? Có thằng em trai nào mà ôm eo bá cổ chị gái mình không? HẢ?
    - Anh bình tĩnh lại đi, tay anh chảy máu nhiều quá...
    Người ta lo cho anh như vậy đấy, thế mà anh được nước làm tới, được voi đòi nguyên cái sở thú.
    - Bỏ ra, em lo cho anh quá ha. Em thương anh, em yêu anh thì em đâu có nói chuyện với trai. GHÉT EM!.
    Phong hầm hực ra ngoài đóng cửa cái rầm. Lan Anh không biết giải thích thế nào, em trai cô đi nước ngoài về chị em ôm nhau một cái thì bình thường mà, thế nhưng vào mắt ai đó lại trở thành " tình chàng ý thi*p". Thật muốn cạn lời với anh Phong đại ca mà.
    Lan Anh quanh quẩn ở nhà, hết nấu cơm lại dọn phòng. Bọn đàn em không ngậm được miệng nên đã nhiều chuyện.
    - Chị Hai, chị có sao không? Ban nãy đại ca có đánh chị không?
    - Chị không sao hết, anh Phong bị thương ở tay rồi, mà hai đứa biết anh ấy đi đâu không?
    - Dạ... em... chỗ này hơi nhạy cảm... em sợ chị Hai....
    Thằng Phúc cứ ấp a ấp úng khiến cô bồn chồn lo lắng.
    - Dạ... đại ca đi bar rồi chị.
    Lan Anh không tức giận, nhưng ánh mắt muốn Gi*t người đến nơi rồi. Phúc biết nó nói ra điều không nên nói, nó quỵ xuống khóc lốc thảm thương lắm.
    - Chị Hai, chị đừng nói với đại ca là em nói... em không muốn bị thẻo lỗ tai đâu...
    - Chị không nói với Phong, ngược lại cậu phải dẫn chị đến chỗ đó. Nếu không, chị không đảm bảo cái lỗ tai này của cậu được nguyên vẹn đâu.
    Lan Anh vừa cười hiền vừa mân mê cái tai của Phúc. Nó sợ tái mặt rồi, cái kiểu này thì một trăm phần trăm là cô đang giận, vì mọi ngày Lan Anh hiền khô, mà nổi điên lên là gắp mấy lần anh Phong đại ca đấy.
    Phúc đưa cô đến quán bar, nhờ cu cậu nói chính xác anh ở phòng nào nên cô tìm rất nhanh. Phải, cô ở nhà lo lắng cho anh bao nhiêu, thì bây giờ lại muốn nổi đóa lên bấy nhiêu. Ô hô hô, Phong đại ca đang rất vui vẻ, một tay uống rượu một tay ôm một cô em rất ngon lành cành đào.
    XOẢNG một tiếng, ly rượu trên tay anh rơi xuống đất vỡ tan tành. Anh không ngờ là cô lại tìm được đến đây, một cảm giác lo lắng kèm theo sợ hãi nhanh chóng bủa vây. Mẹ kiếp, đường đường là đại ca xã hội đen không ngán một ai mà bây giờ đứng trước mặt vợ lại lo sợ như chính mình là tội đồ vậy.
    Lan Anh rất bình thản, cô không tức giận, cô không quát tháo, chỉ nhíu nhẹ lông mày.
    - Chơi vui lắm đúng không?
    - Anh...
    - Vậy thì chơi tiếp đi, nhớ về nhà sớm ăn cơm đấy.
    Cái đệt, cô nói chuyện rất bình thường mà, sao tự dưng anh thấy run quá. Lan Anh xoay người bước đi, tâm trạng buồn chẳng thèm nói. Phong cũng đứng dậy đuổi theo, ngặt nỗi bưởi với cam ở đâu ra mà cản đường, õng a õng ẹo thật sến súa.
    - Phong đại ca... bọn em còn chưa phục vụ anh mà anh đã bỏ về rồi....
    - Phong đại ca... bọn em nhớ anh gần ૮ɦếƭ.
    Bọn mày buông ông ra, bọn mày có biết ông sắp ૮ɦếƭ đến nơi rồi không. Phong thẳng thừng gạt tay mấy cô em ra khiến họ ngã sấp mặt, đúng là không biết thương hoa tiết ngọc gì hết.
    Lan Anh đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi quán bar. Cuối cùng cũng thấy cô rồi, Phong định mở cửa bước lên xe nhưng cửa khóa trái rồi, Phúc cu cậu khóc không ra nước mắt.
    - Đại ca.... chị Hai nói anh đến đây bằng cái gì... thì bây giờ về bằng cái đó...
    Mặc cho Phong đập cửa nhưng khuôn mặt Lan Anh vẫn lạnh tanh.
    - Vợ... em nghe anh nói....
    Lan Anh nhắm nghiền mắt, ra lệnh cho bé Phúc lái xe đi. Khói xe nhả ra nghi ngút khiến cái mặt đang méo xệt của anh càng trở nên khó coi. Phong điên tiết cả lên, đứng quát tháo ầm ĩ như một thanh niên bị thần kinh.
    - Chó Phúc... CON MẸ NÓ!.
    Cu Phúc hắc hơi liên tục, chắc lần này bị đại ca cho lên thớt rồi. Phúc liếc gương chiếu hậu thì thấy Lan Anh buồn lắm, chắc là thất vọng về đại ca rồi.
    - Chị Hai, chị đừng ghét đại ca nha chị. Anh Phong ảnh thương chị lắm đấy, tại ảnh ghen ảnh mới ngựa vậy thôi.
    - Chị không ghét anh Phong, chỉ hơi buồn thôi.
    Không ghét là được rồi. Đại ca Phong nổi tiếng thương vợ mà, đâu có bao giờ dám đánh vợ, chỉ tự hành xác mình hay giận cá chém thớt thôi.
    Vừa về đến nhà Lan Anh bỏ lên phòng đóng sầm cửa. Mấy đứa đàn em đói meo cả bụng nhưng không dám ăn, đợi đại ca với chị Hai động đũa bọn chúng mới dám.
    Chưa thấy bóng đã thấy tiếng rồi, đại ca Phong vừa về đến nhà đã xách cổ thằng đàn em lên.
    - Lan Anh đâu, nó đâu rồi?
    - Chị Hai, chị Hai ở trên phòng....
    Cu cậu sợ tái mặt, Phong vứt nó sang một bên một cách không thương tiếc. Đứng trước cửa phòng mà lòng thấp thỏm không yên, anh cố gắng hạ hỏa, gõ nhẹ cửa một tiếng.
    - Lan Anh...
    - Vợ ơi...
    Mặc cho anh gọi í ới nhưng bên trong không có ai trả lời cả. Tim như muốn nhảy ra ngoài, tự dưng anh quỳ xuống hối lỗi, cái giọng nghe tội nghiệp lắm.
    - Vợ ơi... anh biết sai rồi... anh quỳ trước phòng hối lỗi rồi đây.
    Khổ nhục kế không bao giờ sai lầm. Cửa phòng CẠCH một tiếng, Lan Anh đứng trước mặt anh, hình như cô mềm lòng rồi.
    - Tại sao có chân không đứng mà lại quỳ?
    - Vì anh ghen bậy bạ, vì anh bỏ vợ đi chơi với gái khiến vợ lo lắng, là anh có lỗi...
    Thấy cái bộ dạng này thấy thương quá đi, Lan Anh bề ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng cười muốn đau cả ruột.
    - Đứng lên đi, xuống ăn cơm. Bọn nó đói meo rồi, cả anh nữa.
    - Dạ!
    Phong cũng không hiểu sao mình lại ngoan ngoãn như vậy, mà nó theo phản xạ chứ có phải anh tự ép buộc đâu.
    Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Có hai vợ chồng nọ, ông chồng là đại ca xã hội đen chính hiệu, bà vợ làm nội trợ nhưng được cái hiền như cục bột. Chuyện mọi ngày xảy ra như cơm bữa ở ngôi biệt thự nọ, chuyện mà đám đàn em ngày nào cũng chứng kiến. Đại ca của họ là kẻ cuồng ghen. Một ngày nọ. Người làm trên dưới và đám đàn em nghe tiếng quát tháo ầm ĩ từ phòng đại ca, tiếp đó là âm thanh đấm vào tường liên hồi. - Trời ơi, lỡ đại ca đấm chị Hai ૮ɦếƭ luôn thì sao bây? - Nói cái gì nữa. Xông vào cứu chị Hai. Hai thằng uống thuốc liều tông cửa xông vào. Không biết chị Hai của chúng bị đánh bao nhiêu, chỉ thấy đại ca của chúng máu chảy rỉ rả. Anh đang rất điên, thấy hai bộ mặt " ngây thơ" vô số tội của đám đàn em thì máu nóng sôi sùng sục. - Ai cho tụi bây vào đây. Biến, biến ra ngoài cho tao. - Dạ, em lỡ dại đại ca, em biến liền đây. Chị Hai, chị bảo trọng. Hai đứa cười hề hề rồi chuồn ra ngoài. Phải, Phong đại ca đang ghen, nhưng mà đại ca không nỡ đánh vợ nên thành ra là tự hành xác mình. - Anh có cho em gặp nó không? Em trai hả? Có thằng em trai nào mà ôm eo bá cổ chị gái mình không? HẢ? - Anh bình tĩnh lại đi, tay anh chảy máu nhiều quá... Người ta lo cho anh như vậy đấy, thế mà anh được nước làm tới, được voi đòi nguyên cái sở thú. - Bỏ ra, em lo cho anh quá ha. Em thương anh, em yêu anh thì em đâu có nói chuyện với trai. GHÉT EM!. Phong hầm hực ra ngoài đóng cửa cái rầm. Lan Anh không biết giải thích thế nào, em trai cô đi nước ngoài về chị em ôm nhau một cái thì bình thường mà, thế nhưng vào mắt ai đó lại trở thành " tình chàng ý thi*p". Thật muốn cạn lời với anh Phong đại ca mà. Lan Anh quanh quẩn ở nhà, hết nấu cơm lại dọn phòng. Bọn đàn em không ngậm được miệng nên đã nhiều chuyện. - Chị Hai, chị có sao không? Ban nãy đại ca có đánh chị không? - Chị không sao hết, anh Phong bị thương ở tay rồi, mà hai đứa biết anh ấy đi đâu không? - Dạ... em... chỗ này hơi nhạy cảm... em sợ chị Hai.... Thằng Phúc cứ ấp a ấp úng khiến cô bồn chồn lo lắng. - Dạ... đại ca đi bar rồi chị. Lan Anh không tức giận, nhưng ánh mắt muốn Gi*t người đến nơi rồi. Phúc biết nó nói ra điều không nên nói, nó quỵ xuống khóc lốc thảm thương lắm. - Chị Hai, chị đừng nói với đại ca là em nói... em không muốn bị thẻo lỗ tai đâu... - Chị không nói với Phong, ngược lại cậu phải dẫn chị đến chỗ đó. Nếu không, chị không đảm bảo cái lỗ tai này của cậu được nguyên vẹn đâu. Lan Anh vừa cười hiền vừa mân mê cái tai của Phúc. Nó sợ tái mặt rồi, cái kiểu này thì một trăm phần trăm là cô đang giận, vì mọi ngày Lan Anh hiền khô, mà nổi điên lên là gắp mấy lần anh Phong đại ca đấy. Phúc đưa cô đến quán bar, nhờ cu cậu nói chính xác anh ở phòng nào nên cô tìm rất nhanh. Phải, cô ở nhà lo lắng cho anh bao nhiêu, thì bây giờ lại muốn nổi đóa lên bấy nhiêu. Ô hô hô, Phong đại ca đang rất vui vẻ, một tay uống rượu một tay ôm một cô em rất ngon lành cành đào. XOẢNG một tiếng, ly rượu trên tay anh rơi xuống đất vỡ tan tành. Anh không ngờ là cô lại tìm được đến đây, một cảm giác lo lắng kèm theo sợ hãi nhanh chóng bủa vây. Mẹ kiếp, đường đường là đại ca xã hội đen không ngán một ai mà bây giờ đứng trước mặt vợ lại lo sợ như chính mình là tội đồ vậy. Lan Anh rất bình thản, cô không tức giận, cô không quát tháo, chỉ nhíu nhẹ lông mày. - Chơi vui lắm đúng không? - Anh... - Vậy thì chơi tiếp đi, nhớ về nhà sớm ăn cơm đấy. Cái đệt, cô nói chuyện rất bình thường mà, sao tự dưng anh thấy run quá. Lan Anh xoay người bước đi, tâm trạng buồn chẳng thèm nói. Phong cũng đứng dậy đuổi theo, ngặt nỗi bưởi với cam ở đâu ra mà cản đường, õng a õng ẹo thật sến súa. - Phong đại ca... bọn em còn chưa phục vụ anh mà anh đã bỏ về rồi.... - Phong đại ca... bọn em nhớ anh gần ૮ɦếƭ. Bọn mày buông ông ra, bọn mày có biết ông sắp ૮ɦếƭ đến nơi rồi không. Phong thẳng thừng gạt tay mấy cô em ra khiến họ ngã sấp mặt, đúng là không biết thương hoa tiết ngọc gì hết. Lan Anh đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi quán bar. Cuối cùng cũng thấy cô rồi, Phong định mở cửa bước lên xe nhưng cửa khóa trái rồi, Phúc cu cậu khóc không ra nước mắt. - Đại ca.... chị Hai nói anh đến đây bằng cái gì... thì bây giờ về bằng cái đó... Mặc cho Phong đập cửa nhưng khuôn mặt Lan Anh vẫn lạnh tanh. - Vợ... em nghe anh nói.... Lan Anh nhắm nghiền mắt, ra lệnh cho bé Phúc lái xe đi. Khói xe nhả ra nghi ngút khiến cái mặt đang méo xệt của anh càng trở nên khó coi. Phong điên tiết cả lên, đứng quát tháo ầm ĩ như một thanh niên bị thần kinh. - Chó Phúc... CON MẸ NÓ!. Cu Phúc hắc hơi liên tục, chắc lần này bị đại ca cho lên thớt rồi. Phúc liếc gương chiếu hậu thì thấy Lan Anh buồn lắm, chắc là thất vọng về đại ca rồi. - Chị Hai, chị đừng ghét đại ca nha chị. Anh Phong ảnh thương chị lắm đấy, tại ảnh ghen ảnh mới ngựa vậy thôi. - Chị không ghét anh Phong, chỉ hơi buồn thôi. Không ghét là được rồi. Đại ca Phong nổi tiếng thương vợ mà, đâu có bao giờ dám đánh vợ, chỉ tự hành xác mình hay giận cá chém thớt thôi. Vừa về đến nhà Lan Anh bỏ lên phòng đóng sầm cửa. Mấy đứa đàn em đói meo cả bụng nhưng không dám ăn, đợi đại ca với chị Hai động đũa bọn chúng mới dám. Chưa thấy bóng đã thấy tiếng rồi, đại ca Phong vừa về đến nhà đã xách cổ thằng đàn em lên. - Lan Anh đâu, nó đâu rồi? - Chị Hai, chị Hai ở trên phòng.... Cu cậu sợ tái mặt, Phong vứt nó sang một bên một cách không thương tiếc. Đứng trước cửa phòng mà lòng thấp thỏm không yên, anh cố gắng hạ hỏa, gõ nhẹ cửa một tiếng. - Lan Anh... - Vợ ơi... Mặc cho anh gọi í ới nhưng bên trong không có ai trả lời cả. Tim như muốn nhảy ra ngoài, tự dưng anh quỳ xuống hối lỗi, cái giọng nghe tội nghiệp lắm. - Vợ ơi... anh biết sai rồi... anh quỳ trước phòng hối lỗi rồi đây. Khổ nhục kế không bao giờ sai lầm. Cửa phòng CẠCH một tiếng, Lan Anh đứng trước mặt anh, hình như cô mềm lòng rồi. - Tại sao có chân không đứng mà lại quỳ? - Vì anh ghen bậy bạ, vì anh bỏ vợ đi chơi với gái khiến vợ lo lắng, là anh có lỗi... Thấy cái bộ dạng này thấy thương quá đi, Lan Anh bề ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng cười muốn đau cả ruột. - Đứng lên đi, xuống ăn cơm. Bọn nó đói meo rồi, cả anh nữa. - Dạ! Phong cũng không hiểu sao mình lại ngoan ngoãn như vậy, mà nó theo phản xạ chứ có phải anh tự ép buộc đâu. Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 2490 Views
  • Cảm giác bị trói ngược trên trần nhà sẽ là như thế nào?
    Nóng...!cực kỳ nóng...
    Cơn nóng bỏng rát xâm chiếm toàn bộ hai chân thon dài của Túc Kỳ.
    Mái tóc dài mềm mại của cô ướt đẫm, rủ xuống dưới đất, cảm tưởng toàn bộ máu từ não bộ của cô đang không ngừng chảy ngược vào từng cơ mặt.
    Túc Kỳ bị treo trên không trung, phía dưới là một hồ nước ᴆục được thả rất nhiều loại rắn lớn nhỏ.
    Cô vốn rất sợ đám bò sát không chân, nhiều vảy như thế này.
    Do vậy, ngay bây giờ, cơ thể nhỏ bé của cô đang run lên bần bật.
    - Cảm giác đau đớn này vẫn chưa thấm là gì so với sự độc ác của cô, Túc Kỳ!
    Người đàn ông phía dưới ngồi lặng lẽ trên ghế mây, hai chân vắt chéo lên nhau, gương mặt anh tuấn, ngũ quan sắc nét đến mức quá đỗi hoàn hảo đang nhìn cô chằm chằm.
    Trong con ngươi đen sâu thăm thẳm kia chất chứa toàn bộ những nỗi oán hận đến rực cháy.
    Ngay lúc này, anh chỉ muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ tươi người phụ nữ trước mặt.
    - Cho dù anh có Gi*t ૮ɦếƭ tôi đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ không cúi đầu nhận tội.
    Túc Kỳ cắn chặt môi, khổ sở lên tiếng.
    Mà người đàn ông lãnh khốc kia càng nghe lại càng cảm thấy chướng tai gai mắt.
    Anh ngồi bật dậy, trực tiếp kéo ròng rọc thấp xuống, cơ thể Túc Kỳ theo đà lại càng rơi xuống nhanh hơn.
    Khoảng cách giữa cô và hồ rắn cũng được rút ngắn lại.
    - Tông ૮ɦếƭ vợ chưa cưới của Thiếu tướng, Vương Túc Kỳ, bản lĩnh của cô cũng thật đê tiện.
    Ngừng một lát, anh hít sâu một hơi, sau đó phẩy tay ra hiệu:
    - Thả cô ta xuống hồ rắn.
    Túc Kỳ ngửa cổ lên trời, nở nụ cười nhạt nhẽo.
    Hoắc Kiến Trương, đường đường là nguyên thủ Thiếu tướng của một quốc gia, vậy mà anh dám bắt cóc, ђàภђ ђạ và ép buộc người trái phép một cách tàn nhẫn như thế, anh không sợ bản thân sau này sẽ phải gánh nghiệp hay sao?
    Cả cơ thể Túc Kỳ theo đà rơi mạnh xuống hồ nước.
    Đàn rắn to, nhỏ đủ loại nhanh chóng lao đến, bủa vây xung quanh cô.
    Túc Kỳ đã bị Hoắc Kiến Trương bỏ đói bốn ngày, phải treo ngược trên trần nhà ba ngày ba đêm, sức cùng lực kiệt, cô không còn khả năng chống cự.
    Túc Kỳ chầm chậm nhắm mắt, cảm nhận rõ cơ thể trơn trượt của loài bò sát khủng khi*p kia đang trườn qua người cô, khóe mi nghẹn ngào chảy ra một giọt nước mắt.
    Hoắc Kiến Trương đứng trên mặt hồ, nhìn người phụ nữ đáng thương đang bị đàn rắn bao vây, bờ môi cao lãnh bất giác nở nụ cười tàn độc.
    Huệ Phi, rốt cuộc anh đã có thể báo thù cho em!
    .............
    Ưmmm!
    Túc Kỳ giật mình tỉnh lại, trông thấy cả cơ thể của mình lúc này đều ướt sũng.
    Hai bàn tay cô bị còng ra sau ghế, trước mặt là hai viên cảnh sát đang nhìn cô chằm chằm.
    Túc Kỳ vẫn chưa ૮ɦếƭ.
    Thế nhưng lúc này cô lại bị đem tới sở cảnh sát thành phố, phòng hình sự.
    - Vương Túc Kỳ, hai mươi ba tuổi, quê ở thôn Thiển Châu, nhân viên lễ tân khách sạn Bình Lục.
    Nghe cảnh sát nói, Túc Kỳ gật nhẹ đầu.
    Chắc chắn việc này là do Hoắc Kiến Trương gây ra.
    Anh ta không để cô ૮ɦếƭ vì bị rắn độc cắn mà đem cô giao nộp cho sở cảnh sát.
    Mục đích của Hoắc Kiến Trương thật khó nắm bắt.
    - Cô Vương Túc Kỳ, chúng tôi nghi ngờ cô là hung thủ gây ra cái ૮ɦếƭ của tiểu thư Huệ Phi.
    Dựa theo bằng chứng có tại hiện trường cùng những đồ vật chúng tôi đã tìm được trong phòng trọ của cô, cục cảnh sát có đủ bằng chứng cáo buộc cô chính là người đã đâm ૮ɦếƭ tiểu thư Huệ Phi.
    Túc Kỳ cúi đầu, không thanh minh cũng không phản kháng.
    Mọi bằng chứng của vụ tai nạn thảm khốc đó đều đổ dồn về phía cô.
    Cho dù Túc Kỳ có trăm miệng chối cãi thì bản thân cô vẫn bị cáo buộc Gi*t người.
    Vương Túc Kỳ, do lái xe thiếu quan sát, vượt quá tốc độ nên đã gây ra cái ૮ɦếƭ cho nạn nhận Huệ Phi, chịu phạt ba năm tù giam!
    .............
    Túc Kỳ ngồi lặng lẽ bên song sắt, hàng mi cong cong như cánh bướm nhẹ nhàng rủ xuống.
    Bộ quần áo tù nhân màu cam rộng thùng thình bao trọn cơ thể nhỏ bé của cô vào bên trong.
    Đây đã là tháng thứ hai Túc Kỳ trở thành tù nhân Gi*t người.
    Cùng phòng giam với cô còn có một nữ phạm nhân khác, tên gọi là Ngọa Sênh.
    Ngọa Sênh tuổi đời hơn Túc Kỳ một giáp, đã bị nhốt trong tù gần bốn năm cũng vì phạm tội Gi*t người có chủ đích.
    Ngay từ lần đầu tiên Túc Kỳ bước chân vào trại giam, thái độ khác thường của Ngọa Sênh đã khiến Túc Kỳ có chút khoảng cách.
    Ngọa Sênh luôn tìm cớ bắt bẻ Túc Kỳ.
    Nếu có thể, cô ta còn sẵn sàng động tay động chân với cô.
    Thường thì Túc Kỳ sẽ làm ngơ.
    Con người cô vốn dĩ rất đơn giản, không hề muốn đôi co tranh cãi.
    Tuy nhiên, Túc Kỳ càng im lặng bao nhiêu, máu sôi trong người Ngọa Sênh lại càng hung hăng bấy nhiêu.
    - Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, cô là đang muốn phá đám trêu ngươi tôi?
    Ngọa Sênh nằm nghiêng người trên tấm phản đá, trừng mắt nhìn Túc Kỳ mà quát lớn.
    Từ đầu đến cuối, Túc Kỳ vẫn chỉ giữ một tư thế ngồi bó gối duy nhất, không hề có ý định bắt chuyện với Ngọa Sênh.
    Chính thái độ này của cô khiến Ngọa Sênh càng thêm tức giận.
    Cô ta nhoài người về phía Túc Kỳ, vươn tay nắm chặt mớ tóc dài của cô, sau đó kéo giật ra phía sau.
    Túc Kỳ bị kéo đau, cả người ngã chúi xuống dưới đất, tấm lưng nhỏ nhắn đập mạnh lên nền đá, cơn đau buốt lập tức chạy dài khắp cơ thể.
    - Cô làm trò gì vậy?
    Túc Kỳ lồm cồm bò dậy, phóng thẳng tầm mắt về phía Ngọa Sênh mà chất vấn.
    Ngọa Sênh xoa xoa hai lòng bàn tay, sau đó hếch mặt chế giễu:
    - Tôi đang giúp cô mở to mắt.
    Dám hỗn xược với bà đây, gan cô cũng lớn lắm.
    Dứt lời, Ngọa Sênh được đà lại bắt đầu lao vọt về phía Túc Kỳ, toan đánh cô thêm một trận.
    Lần này, Túc Kỳ đừng hòng để yên.
    Cô co người né sang bên cạnh, vừa lúc Ngọa Sênh lao người tới nơi.
    Túc Kỳ dùng tay khóa trụ hai bả vai Ngọa Sênh, sau đó co chân thúc thật mạnh lên bụng cô ta.
    Chưa dừng lại, cô xòe rộng bàn tay, trực tiếp Ϧóþ chặt cổ Ngọa Sênh, ép cô ta đè sát vào bức tường cũ bong tróc.
    Ngọa Sênh không thể ngờ Túc Kỳ lại biết võ, hơn nữa thủ đoạn ra tay vô cùng tàn bão chỉ vài đường cơ bản liền khiến toàn thân cô ta đau đến tê buốt.
    Ngọa Sênh tức khắc rơi vào thế bị động, dù cho cô ta cật lực chống trả, thế nhưng vẫn không thể nào vùng vẫy ra khỏi hai bàn tay cứng ngắc của Túc Kỳ.
    Túc Kỳ ghé sát gương mặt xinh đẹp về phía Ngọa Sênh, gằn giọng nói chậm từng chữ:
    - Khôn hồn thì ngậm miệng lại, để cho tôi yên.
    Nghe rõ chưa?
    Làn da ngăm ngăm của Ngọa Sênh lúc trắng lúc xanh, cơ thể bất giác run rẩy.
    Cô ta vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, sợ hãi nói không ra câu.
    Tuy nhiên, cảnh tượng mâu thuẫn trong phòng giam nhanh chóng bị cảnh sát trực ban phát hiện.
    Túc Kỳ bị dẫn tới phòng Giáo Huấn, nhận hình phạt ngồi thiền trong đây năm ngày năm đêm.
    - Vương Túc Kỳ, nếu cô không cải tạo tốt, thời gian ở tù của cô sẽ phải gia hạn thêm.
    Quản lý đi rồi, Túc Kỳ chỉ biết thở dài lặng lẽ.
    Ba năm không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ khiến tâm can Túc Kỳ đang ૮ɦếƭ dần, ૮ɦếƭ mòn.
    Cô nằm xuống nền nhà lạnh lẽo, hai mắt khéo hờ.
    Khung cảnh hỗn loạn trong buổi tối thảm khốc hôm đó lại xuất hiện trong đầu cô.
    Hai bàn tay Túc Kỳ bê bết máu tươi, bên cạnh là thi thể không còn nguyên vẹn của nạn nhân Huệ Phi.
    Và còn có cả gương mặt tàn độc đến đáng sợ của Hoắc Kiến Trương nữa!
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Cảm giác bị trói ngược trên trần nhà sẽ là như thế nào? Nóng...!cực kỳ nóng... Cơn nóng bỏng rát xâm chiếm toàn bộ hai chân thon dài của Túc Kỳ. Mái tóc dài mềm mại của cô ướt đẫm, rủ xuống dưới đất, cảm tưởng toàn bộ máu từ não bộ của cô đang không ngừng chảy ngược vào từng cơ mặt. Túc Kỳ bị treo trên không trung, phía dưới là một hồ nước ᴆục được thả rất nhiều loại rắn lớn nhỏ. Cô vốn rất sợ đám bò sát không chân, nhiều vảy như thế này. Do vậy, ngay bây giờ, cơ thể nhỏ bé của cô đang run lên bần bật. - Cảm giác đau đớn này vẫn chưa thấm là gì so với sự độc ác của cô, Túc Kỳ! Người đàn ông phía dưới ngồi lặng lẽ trên ghế mây, hai chân vắt chéo lên nhau, gương mặt anh tuấn, ngũ quan sắc nét đến mức quá đỗi hoàn hảo đang nhìn cô chằm chằm. Trong con ngươi đen sâu thăm thẳm kia chất chứa toàn bộ những nỗi oán hận đến rực cháy. Ngay lúc này, anh chỉ muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ tươi người phụ nữ trước mặt. - Cho dù anh có Gi*t ૮ɦếƭ tôi đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ không cúi đầu nhận tội. Túc Kỳ cắn chặt môi, khổ sở lên tiếng. Mà người đàn ông lãnh khốc kia càng nghe lại càng cảm thấy chướng tai gai mắt. Anh ngồi bật dậy, trực tiếp kéo ròng rọc thấp xuống, cơ thể Túc Kỳ theo đà lại càng rơi xuống nhanh hơn. Khoảng cách giữa cô và hồ rắn cũng được rút ngắn lại. - Tông ૮ɦếƭ vợ chưa cưới của Thiếu tướng, Vương Túc Kỳ, bản lĩnh của cô cũng thật đê tiện. Ngừng một lát, anh hít sâu một hơi, sau đó phẩy tay ra hiệu: - Thả cô ta xuống hồ rắn. Túc Kỳ ngửa cổ lên trời, nở nụ cười nhạt nhẽo. Hoắc Kiến Trương, đường đường là nguyên thủ Thiếu tướng của một quốc gia, vậy mà anh dám bắt cóc, ђàภђ ђạ và ép buộc người trái phép một cách tàn nhẫn như thế, anh không sợ bản thân sau này sẽ phải gánh nghiệp hay sao? Cả cơ thể Túc Kỳ theo đà rơi mạnh xuống hồ nước. Đàn rắn to, nhỏ đủ loại nhanh chóng lao đến, bủa vây xung quanh cô. Túc Kỳ đã bị Hoắc Kiến Trương bỏ đói bốn ngày, phải treo ngược trên trần nhà ba ngày ba đêm, sức cùng lực kiệt, cô không còn khả năng chống cự. Túc Kỳ chầm chậm nhắm mắt, cảm nhận rõ cơ thể trơn trượt của loài bò sát khủng khi*p kia đang trườn qua người cô, khóe mi nghẹn ngào chảy ra một giọt nước mắt. Hoắc Kiến Trương đứng trên mặt hồ, nhìn người phụ nữ đáng thương đang bị đàn rắn bao vây, bờ môi cao lãnh bất giác nở nụ cười tàn độc. Huệ Phi, rốt cuộc anh đã có thể báo thù cho em! ............. Ưmmm! Túc Kỳ giật mình tỉnh lại, trông thấy cả cơ thể của mình lúc này đều ướt sũng. Hai bàn tay cô bị còng ra sau ghế, trước mặt là hai viên cảnh sát đang nhìn cô chằm chằm. Túc Kỳ vẫn chưa ૮ɦếƭ. Thế nhưng lúc này cô lại bị đem tới sở cảnh sát thành phố, phòng hình sự. - Vương Túc Kỳ, hai mươi ba tuổi, quê ở thôn Thiển Châu, nhân viên lễ tân khách sạn Bình Lục. Nghe cảnh sát nói, Túc Kỳ gật nhẹ đầu. Chắc chắn việc này là do Hoắc Kiến Trương gây ra. Anh ta không để cô ૮ɦếƭ vì bị rắn độc cắn mà đem cô giao nộp cho sở cảnh sát. Mục đích của Hoắc Kiến Trương thật khó nắm bắt. - Cô Vương Túc Kỳ, chúng tôi nghi ngờ cô là hung thủ gây ra cái ૮ɦếƭ của tiểu thư Huệ Phi. Dựa theo bằng chứng có tại hiện trường cùng những đồ vật chúng tôi đã tìm được trong phòng trọ của cô, cục cảnh sát có đủ bằng chứng cáo buộc cô chính là người đã đâm ૮ɦếƭ tiểu thư Huệ Phi. Túc Kỳ cúi đầu, không thanh minh cũng không phản kháng. Mọi bằng chứng của vụ tai nạn thảm khốc đó đều đổ dồn về phía cô. Cho dù Túc Kỳ có trăm miệng chối cãi thì bản thân cô vẫn bị cáo buộc Gi*t người. Vương Túc Kỳ, do lái xe thiếu quan sát, vượt quá tốc độ nên đã gây ra cái ૮ɦếƭ cho nạn nhận Huệ Phi, chịu phạt ba năm tù giam! ............. Túc Kỳ ngồi lặng lẽ bên song sắt, hàng mi cong cong như cánh bướm nhẹ nhàng rủ xuống. Bộ quần áo tù nhân màu cam rộng thùng thình bao trọn cơ thể nhỏ bé của cô vào bên trong. Đây đã là tháng thứ hai Túc Kỳ trở thành tù nhân Gi*t người. Cùng phòng giam với cô còn có một nữ phạm nhân khác, tên gọi là Ngọa Sênh. Ngọa Sênh tuổi đời hơn Túc Kỳ một giáp, đã bị nhốt trong tù gần bốn năm cũng vì phạm tội Gi*t người có chủ đích. Ngay từ lần đầu tiên Túc Kỳ bước chân vào trại giam, thái độ khác thường của Ngọa Sênh đã khiến Túc Kỳ có chút khoảng cách. Ngọa Sênh luôn tìm cớ bắt bẻ Túc Kỳ. Nếu có thể, cô ta còn sẵn sàng động tay động chân với cô. Thường thì Túc Kỳ sẽ làm ngơ. Con người cô vốn dĩ rất đơn giản, không hề muốn đôi co tranh cãi. Tuy nhiên, Túc Kỳ càng im lặng bao nhiêu, máu sôi trong người Ngọa Sênh lại càng hung hăng bấy nhiêu. - Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, cô là đang muốn phá đám trêu ngươi tôi? Ngọa Sênh nằm nghiêng người trên tấm phản đá, trừng mắt nhìn Túc Kỳ mà quát lớn. Từ đầu đến cuối, Túc Kỳ vẫn chỉ giữ một tư thế ngồi bó gối duy nhất, không hề có ý định bắt chuyện với Ngọa Sênh. Chính thái độ này của cô khiến Ngọa Sênh càng thêm tức giận. Cô ta nhoài người về phía Túc Kỳ, vươn tay nắm chặt mớ tóc dài của cô, sau đó kéo giật ra phía sau. Túc Kỳ bị kéo đau, cả người ngã chúi xuống dưới đất, tấm lưng nhỏ nhắn đập mạnh lên nền đá, cơn đau buốt lập tức chạy dài khắp cơ thể. - Cô làm trò gì vậy? Túc Kỳ lồm cồm bò dậy, phóng thẳng tầm mắt về phía Ngọa Sênh mà chất vấn. Ngọa Sênh xoa xoa hai lòng bàn tay, sau đó hếch mặt chế giễu: - Tôi đang giúp cô mở to mắt. Dám hỗn xược với bà đây, gan cô cũng lớn lắm. Dứt lời, Ngọa Sênh được đà lại bắt đầu lao vọt về phía Túc Kỳ, toan đánh cô thêm một trận. Lần này, Túc Kỳ đừng hòng để yên. Cô co người né sang bên cạnh, vừa lúc Ngọa Sênh lao người tới nơi. Túc Kỳ dùng tay khóa trụ hai bả vai Ngọa Sênh, sau đó co chân thúc thật mạnh lên bụng cô ta. Chưa dừng lại, cô xòe rộng bàn tay, trực tiếp Ϧóþ chặt cổ Ngọa Sênh, ép cô ta đè sát vào bức tường cũ bong tróc. Ngọa Sênh không thể ngờ Túc Kỳ lại biết võ, hơn nữa thủ đoạn ra tay vô cùng tàn bão chỉ vài đường cơ bản liền khiến toàn thân cô ta đau đến tê buốt. Ngọa Sênh tức khắc rơi vào thế bị động, dù cho cô ta cật lực chống trả, thế nhưng vẫn không thể nào vùng vẫy ra khỏi hai bàn tay cứng ngắc của Túc Kỳ. Túc Kỳ ghé sát gương mặt xinh đẹp về phía Ngọa Sênh, gằn giọng nói chậm từng chữ: - Khôn hồn thì ngậm miệng lại, để cho tôi yên. Nghe rõ chưa? Làn da ngăm ngăm của Ngọa Sênh lúc trắng lúc xanh, cơ thể bất giác run rẩy. Cô ta vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, sợ hãi nói không ra câu. Tuy nhiên, cảnh tượng mâu thuẫn trong phòng giam nhanh chóng bị cảnh sát trực ban phát hiện. Túc Kỳ bị dẫn tới phòng Giáo Huấn, nhận hình phạt ngồi thiền trong đây năm ngày năm đêm. - Vương Túc Kỳ, nếu cô không cải tạo tốt, thời gian ở tù của cô sẽ phải gia hạn thêm. Quản lý đi rồi, Túc Kỳ chỉ biết thở dài lặng lẽ. Ba năm không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ khiến tâm can Túc Kỳ đang ૮ɦếƭ dần, ૮ɦếƭ mòn. Cô nằm xuống nền nhà lạnh lẽo, hai mắt khéo hờ. Khung cảnh hỗn loạn trong buổi tối thảm khốc hôm đó lại xuất hiện trong đầu cô. Hai bàn tay Túc Kỳ bê bết máu tươi, bên cạnh là thi thể không còn nguyên vẹn của nạn nhân Huệ Phi. Và còn có cả gương mặt tàn độc đến đáng sợ của Hoắc Kiến Trương nữa! Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Yay
    Like
    Love
    Wow
    5
    0 Comments 0 Shares 3857 Views
  • Có hai vợ chồng nọ, ông chồng là đại ca xã hội đen chính hiệu, bà vợ làm nội trợ nhưng được cái hiền như cục bột. Chuyện mọi ngày xảy ra như cơm bữa ở ngôi biệt thự nọ, chuyện mà đám đàn em ngày nào cũng chứng kiến.
    Đại ca của họ là kẻ cuồng ghen.
    Một ngày nọ.
    Người làm trên dưới và đám đàn em nghe tiếng quát tháo ầm ĩ từ phòng đại ca, tiếp đó là âm thanh đấm vào tường liên hồi.
    - Trời ơi, lỡ đại ca đấm chị Hai ૮ɦếƭ luôn thì sao bây?
    - Nói cái gì nữa. Xông vào cứu chị Hai.
    Hai thằng uống thuốc liều tông cửa xông vào. Không biết chị Hai của chúng bị đánh bao nhiêu, chỉ thấy đại ca của chúng máu chảy rỉ rả. Anh đang rất điên, thấy hai bộ mặt " ngây thơ" vô số tội của đám đàn em thì máu nóng sôi sùng sục.
    - Ai cho tụi bây vào đây. Biến, biến ra ngoài cho tao.
    - Dạ, em lỡ dại đại ca, em biến liền đây. Chị Hai, chị bảo trọng.
    Hai đứa cười hề hề rồi chuồn ra ngoài. Phải, Phong đại ca đang ghen, nhưng mà đại ca không nỡ đánh vợ nên thành ra là tự hành xác mình.
    - Anh có cho em gặp nó không? Em trai hả? Có thằng em trai nào mà ôm eo bá cổ chị gái mình không? HẢ?
    - Anh bình tĩnh lại đi, tay anh chảy máu nhiều quá...
    Người ta lo cho anh như vậy đấy, thế mà anh được nước làm tới, được voi đòi nguyên cái sở thú.
    - Bỏ ra, em lo cho anh quá ha. Em thương anh, em yêu anh thì em đâu có nói chuyện với trai. GHÉT EM!.
    Phong hầm hực ra ngoài đóng cửa cái rầm. Lan Anh không biết giải thích thế nào, em trai cô đi nước ngoài về chị em ôm nhau một cái thì bình thường mà, thế nhưng vào mắt ai đó lại trở thành " tình chàng ý thi*p". Thật muốn cạn lời với anh Phong đại ca mà.
    Lan Anh quanh quẩn ở nhà, hết nấu cơm lại dọn phòng. Bọn đàn em không ngậm được miệng nên đã nhiều chuyện.
    - Chị Hai, chị có sao không? Ban nãy đại ca có đánh chị không?
    - Chị không sao hết, anh Phong bị thương ở tay rồi, mà hai đứa biết anh ấy đi đâu không?
    - Dạ... em... chỗ này hơi nhạy cảm... em sợ chị Hai....
    Thằng Phúc cứ ấp a ấp úng khiến cô bồn chồn lo lắng.
    - Dạ... đại ca đi bar rồi chị.
    Lan Anh không tức giận, nhưng ánh mắt muốn Gi*t người đến nơi rồi. Phúc biết nó nói ra điều không nên nói, nó quỵ xuống khóc lốc thảm thương lắm.
    - Chị Hai, chị đừng nói với đại ca là em nói... em không muốn bị thẻo lỗ tai đâu...
    - Chị không nói với Phong, ngược lại cậu phải dẫn chị đến chỗ đó. Nếu không, chị không đảm bảo cái lỗ tai này của cậu được nguyên vẹn đâu.
    Lan Anh vừa cười hiền vừa mân mê cái tai của Phúc. Nó sợ tái mặt rồi, cái kiểu này thì một trăm phần trăm là cô đang giận, vì mọi ngày Lan Anh hiền khô, mà nổi điên lên là gắp mấy lần anh Phong đại ca đấy.
    Phúc đưa cô đến quán bar, nhờ cu cậu nói chính xác anh ở phòng nào nên cô tìm rất nhanh. Phải, cô ở nhà lo lắng cho anh bao nhiêu, thì bây giờ lại muốn nổi đóa lên bấy nhiêu. Ô hô hô, Phong đại ca đang rất vui vẻ, một tay uống rượu một tay ôm một cô em rất ngon lành cành đào.
    XOẢNG một tiếng, ly rượu trên tay anh rơi xuống đất vỡ tan tành. Anh không ngờ là cô lại tìm được đến đây, một cảm giác lo lắng kèm theo sợ hãi nhanh chóng bủa vây. Mẹ kiếp, đường đường là đại ca xã hội đen không ngán một ai mà bây giờ đứng trước mặt vợ lại lo sợ như chính mình là tội đồ vậy.
    Lan Anh rất bình thản, cô không tức giận, cô không quát tháo, chỉ nhíu nhẹ lông mày.
    - Chơi vui lắm đúng không?
    - Anh...
    - Vậy thì chơi tiếp đi, nhớ về nhà sớm ăn cơm đấy.
    Cái đệt, cô nói chuyện rất bình thường mà, sao tự dưng anh thấy run quá. Lan Anh xoay người bước đi, tâm trạng buồn chẳng thèm nói. Phong cũng đứng dậy đuổi theo, ngặt nỗi bưởi với cam ở đâu ra mà cản đường, õng a õng ẹo thật sến súa.
    - Phong đại ca... bọn em còn chưa phục vụ anh mà anh đã bỏ về rồi....
    - Phong đại ca... bọn em nhớ anh gần ૮ɦếƭ.
    Bọn mày buông ông ra, bọn mày có biết ông sắp ૮ɦếƭ đến nơi rồi không. Phong thẳng thừng gạt tay mấy cô em ra khiến họ ngã sấp mặt, đúng là không biết thương hoa tiết ngọc gì hết.
    Lan Anh đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi quán bar. Cuối cùng cũng thấy cô rồi, Phong định mở cửa bước lên xe nhưng cửa khóa trái rồi, Phúc cu cậu khóc không ra nước mắt.
    - Đại ca.... chị Hai nói anh đến đây bằng cái gì... thì bây giờ về bằng cái đó...
    Mặc cho Phong đập cửa nhưng khuôn mặt Lan Anh vẫn lạnh tanh.
    - Vợ... em nghe anh nói....
    Lan Anh nhắm nghiền mắt, ra lệnh cho bé Phúc lái xe đi. Khói xe nhả ra nghi ngút khiến cái mặt đang méo xệt của anh càng trở nên khó coi. Phong điên tiết cả lên, đứng quát tháo ầm ĩ như một thanh niên bị thần kinh.
    - Chó Phúc... CON MẸ NÓ!.
    Cu Phúc hắc hơi liên tục, chắc lần này bị đại ca cho lên thớt rồi. Phúc liếc gương chiếu hậu thì thấy Lan Anh buồn lắm, chắc là thất vọng về đại ca rồi.
    - Chị Hai, chị đừng ghét đại ca nha chị. Anh Phong ảnh thương chị lắm đấy, tại ảnh ghen ảnh mới ngựa vậy thôi.
    - Chị không ghét anh Phong, chỉ hơi buồn thôi.
    Không ghét là được rồi. Đại ca Phong nổi tiếng thương vợ mà, đâu có bao giờ dám đánh vợ, chỉ tự hành xác mình hay giận cá chém thớt thôi.
    Vừa về đến nhà Lan Anh bỏ lên phòng đóng sầm cửa. Mấy đứa đàn em đói meo cả bụng nhưng không dám ăn, đợi đại ca với chị Hai động đũa bọn chúng mới dám.
    Chưa thấy bóng đã thấy tiếng rồi, đại ca Phong vừa về đến nhà đã xách cổ thằng đàn em lên.
    - Lan Anh đâu, nó đâu rồi?
    - Chị Hai, chị Hai ở trên phòng....
    Cu cậu sợ tái mặt, Phong vứt nó sang một bên một cách không thương tiếc. Đứng trước cửa phòng mà lòng thấp thỏm không yên, anh cố gắng hạ hỏa, gõ nhẹ cửa một tiếng.
    - Lan Anh...
    - Vợ ơi...
    Mặc cho anh gọi í ới nhưng bên trong không có ai trả lời cả. Tim như muốn nhảy ra ngoài, tự dưng anh quỳ xuống hối lỗi, cái giọng nghe tội nghiệp lắm.
    - Vợ ơi... anh biết sai rồi... anh quỳ trước phòng hối lỗi rồi đây.
    Khổ nhục kế không bao giờ sai lầm. Cửa phòng CẠCH một tiếng, Lan Anh đứng trước mặt anh, hình như cô mềm lòng rồi.
    - Tại sao có chân không đứng mà lại quỳ?
    - Vì anh ghen bậy bạ, vì anh bỏ vợ đi chơi với gái khiến vợ lo lắng, là anh có lỗi...
    Thấy cái bộ dạng này thấy thương quá đi, Lan Anh bề ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng cười muốn đau cả ruột.
    - Đứng lên đi, xuống ăn cơm. Bọn nó đói meo rồi, cả anh nữa.
    - Dạ!
    Phong cũng không hiểu sao mình lại ngoan ngoãn như vậy, mà nó theo phản xạ chứ có phải anh tự ép buộc đâu.
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Có hai vợ chồng nọ, ông chồng là đại ca xã hội đen chính hiệu, bà vợ làm nội trợ nhưng được cái hiền như cục bột. Chuyện mọi ngày xảy ra như cơm bữa ở ngôi biệt thự nọ, chuyện mà đám đàn em ngày nào cũng chứng kiến. Đại ca của họ là kẻ cuồng ghen. Một ngày nọ. Người làm trên dưới và đám đàn em nghe tiếng quát tháo ầm ĩ từ phòng đại ca, tiếp đó là âm thanh đấm vào tường liên hồi. - Trời ơi, lỡ đại ca đấm chị Hai ૮ɦếƭ luôn thì sao bây? - Nói cái gì nữa. Xông vào cứu chị Hai. Hai thằng uống thuốc liều tông cửa xông vào. Không biết chị Hai của chúng bị đánh bao nhiêu, chỉ thấy đại ca của chúng máu chảy rỉ rả. Anh đang rất điên, thấy hai bộ mặt " ngây thơ" vô số tội của đám đàn em thì máu nóng sôi sùng sục. - Ai cho tụi bây vào đây. Biến, biến ra ngoài cho tao. - Dạ, em lỡ dại đại ca, em biến liền đây. Chị Hai, chị bảo trọng. Hai đứa cười hề hề rồi chuồn ra ngoài. Phải, Phong đại ca đang ghen, nhưng mà đại ca không nỡ đánh vợ nên thành ra là tự hành xác mình. - Anh có cho em gặp nó không? Em trai hả? Có thằng em trai nào mà ôm eo bá cổ chị gái mình không? HẢ? - Anh bình tĩnh lại đi, tay anh chảy máu nhiều quá... Người ta lo cho anh như vậy đấy, thế mà anh được nước làm tới, được voi đòi nguyên cái sở thú. - Bỏ ra, em lo cho anh quá ha. Em thương anh, em yêu anh thì em đâu có nói chuyện với trai. GHÉT EM!. Phong hầm hực ra ngoài đóng cửa cái rầm. Lan Anh không biết giải thích thế nào, em trai cô đi nước ngoài về chị em ôm nhau một cái thì bình thường mà, thế nhưng vào mắt ai đó lại trở thành " tình chàng ý thi*p". Thật muốn cạn lời với anh Phong đại ca mà. Lan Anh quanh quẩn ở nhà, hết nấu cơm lại dọn phòng. Bọn đàn em không ngậm được miệng nên đã nhiều chuyện. - Chị Hai, chị có sao không? Ban nãy đại ca có đánh chị không? - Chị không sao hết, anh Phong bị thương ở tay rồi, mà hai đứa biết anh ấy đi đâu không? - Dạ... em... chỗ này hơi nhạy cảm... em sợ chị Hai.... Thằng Phúc cứ ấp a ấp úng khiến cô bồn chồn lo lắng. - Dạ... đại ca đi bar rồi chị. Lan Anh không tức giận, nhưng ánh mắt muốn Gi*t người đến nơi rồi. Phúc biết nó nói ra điều không nên nói, nó quỵ xuống khóc lốc thảm thương lắm. - Chị Hai, chị đừng nói với đại ca là em nói... em không muốn bị thẻo lỗ tai đâu... - Chị không nói với Phong, ngược lại cậu phải dẫn chị đến chỗ đó. Nếu không, chị không đảm bảo cái lỗ tai này của cậu được nguyên vẹn đâu. Lan Anh vừa cười hiền vừa mân mê cái tai của Phúc. Nó sợ tái mặt rồi, cái kiểu này thì một trăm phần trăm là cô đang giận, vì mọi ngày Lan Anh hiền khô, mà nổi điên lên là gắp mấy lần anh Phong đại ca đấy. Phúc đưa cô đến quán bar, nhờ cu cậu nói chính xác anh ở phòng nào nên cô tìm rất nhanh. Phải, cô ở nhà lo lắng cho anh bao nhiêu, thì bây giờ lại muốn nổi đóa lên bấy nhiêu. Ô hô hô, Phong đại ca đang rất vui vẻ, một tay uống rượu một tay ôm một cô em rất ngon lành cành đào. XOẢNG một tiếng, ly rượu trên tay anh rơi xuống đất vỡ tan tành. Anh không ngờ là cô lại tìm được đến đây, một cảm giác lo lắng kèm theo sợ hãi nhanh chóng bủa vây. Mẹ kiếp, đường đường là đại ca xã hội đen không ngán một ai mà bây giờ đứng trước mặt vợ lại lo sợ như chính mình là tội đồ vậy. Lan Anh rất bình thản, cô không tức giận, cô không quát tháo, chỉ nhíu nhẹ lông mày. - Chơi vui lắm đúng không? - Anh... - Vậy thì chơi tiếp đi, nhớ về nhà sớm ăn cơm đấy. Cái đệt, cô nói chuyện rất bình thường mà, sao tự dưng anh thấy run quá. Lan Anh xoay người bước đi, tâm trạng buồn chẳng thèm nói. Phong cũng đứng dậy đuổi theo, ngặt nỗi bưởi với cam ở đâu ra mà cản đường, õng a õng ẹo thật sến súa. - Phong đại ca... bọn em còn chưa phục vụ anh mà anh đã bỏ về rồi.... - Phong đại ca... bọn em nhớ anh gần ૮ɦếƭ. Bọn mày buông ông ra, bọn mày có biết ông sắp ૮ɦếƭ đến nơi rồi không. Phong thẳng thừng gạt tay mấy cô em ra khiến họ ngã sấp mặt, đúng là không biết thương hoa tiết ngọc gì hết. Lan Anh đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi quán bar. Cuối cùng cũng thấy cô rồi, Phong định mở cửa bước lên xe nhưng cửa khóa trái rồi, Phúc cu cậu khóc không ra nước mắt. - Đại ca.... chị Hai nói anh đến đây bằng cái gì... thì bây giờ về bằng cái đó... Mặc cho Phong đập cửa nhưng khuôn mặt Lan Anh vẫn lạnh tanh. - Vợ... em nghe anh nói.... Lan Anh nhắm nghiền mắt, ra lệnh cho bé Phúc lái xe đi. Khói xe nhả ra nghi ngút khiến cái mặt đang méo xệt của anh càng trở nên khó coi. Phong điên tiết cả lên, đứng quát tháo ầm ĩ như một thanh niên bị thần kinh. - Chó Phúc... CON MẸ NÓ!. Cu Phúc hắc hơi liên tục, chắc lần này bị đại ca cho lên thớt rồi. Phúc liếc gương chiếu hậu thì thấy Lan Anh buồn lắm, chắc là thất vọng về đại ca rồi. - Chị Hai, chị đừng ghét đại ca nha chị. Anh Phong ảnh thương chị lắm đấy, tại ảnh ghen ảnh mới ngựa vậy thôi. - Chị không ghét anh Phong, chỉ hơi buồn thôi. Không ghét là được rồi. Đại ca Phong nổi tiếng thương vợ mà, đâu có bao giờ dám đánh vợ, chỉ tự hành xác mình hay giận cá chém thớt thôi. Vừa về đến nhà Lan Anh bỏ lên phòng đóng sầm cửa. Mấy đứa đàn em đói meo cả bụng nhưng không dám ăn, đợi đại ca với chị Hai động đũa bọn chúng mới dám. Chưa thấy bóng đã thấy tiếng rồi, đại ca Phong vừa về đến nhà đã xách cổ thằng đàn em lên. - Lan Anh đâu, nó đâu rồi? - Chị Hai, chị Hai ở trên phòng.... Cu cậu sợ tái mặt, Phong vứt nó sang một bên một cách không thương tiếc. Đứng trước cửa phòng mà lòng thấp thỏm không yên, anh cố gắng hạ hỏa, gõ nhẹ cửa một tiếng. - Lan Anh... - Vợ ơi... Mặc cho anh gọi í ới nhưng bên trong không có ai trả lời cả. Tim như muốn nhảy ra ngoài, tự dưng anh quỳ xuống hối lỗi, cái giọng nghe tội nghiệp lắm. - Vợ ơi... anh biết sai rồi... anh quỳ trước phòng hối lỗi rồi đây. Khổ nhục kế không bao giờ sai lầm. Cửa phòng CẠCH một tiếng, Lan Anh đứng trước mặt anh, hình như cô mềm lòng rồi. - Tại sao có chân không đứng mà lại quỳ? - Vì anh ghen bậy bạ, vì anh bỏ vợ đi chơi với gái khiến vợ lo lắng, là anh có lỗi... Thấy cái bộ dạng này thấy thương quá đi, Lan Anh bề ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng cười muốn đau cả ruột. - Đứng lên đi, xuống ăn cơm. Bọn nó đói meo rồi, cả anh nữa. - Dạ! Phong cũng không hiểu sao mình lại ngoan ngoãn như vậy, mà nó theo phản xạ chứ có phải anh tự ép buộc đâu. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    Wow
    5
    0 Comments 0 Shares 1960 Views
  • Cảm giác bị trói ngược trên trần nhà , trên người không một mảnh vải sẽ là như thế nào?
    Nóng...!cực kỳ nóng...
    Cơn nóng bỏng rát xâm chiếm toàn bộ hai chân thon dài của Túc Kỳ.
    Mái tóc dài mềm mại của cô ướt đẫm, rủ xuống dưới đất, cảm tưởng toàn bộ máu từ não bộ của cô đang không ngừng chảy ngược vào từng cơ mặt.
    Túc Kỳ bị treo trên không trung, phía dưới là một hồ nước ᴆục được thả rất nhiều loại rắn lớn nhỏ.
    Cô vốn rất sợ đám bò sát không chân, nhiều vảy như thế này.
    Do vậy, ngay bây giờ, cơ thể nhỏ bé của cô đang run lên bần bật.
    - Cảm giác đau đớn này vẫn chưa thấm là gì so với sự độc ác của cô, Túc Kỳ!
    Người đàn ông phía dưới ngồi lặng lẽ trên ghế mây, hai chân vắt chéo lên nhau, gương mặt anh tuấn, ngũ quan sắc nét đến mức quá đỗi hoàn hảo đang nhìn cô chằm chằm.
    Trong con ngươi đen sâu thăm thẳm kia chất chứa toàn bộ những nỗi oán hận đến rực cháy.
    Ngay lúc này, anh chỉ muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ tươi người phụ nữ trước mặt.
    - Cho dù anh có Gi*t ૮ɦếƭ tôi đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ không cúi đầu nhận tội.
    Túc Kỳ cắn chặt môi, khổ sở lên tiếng.
    Mà người đàn ông lãnh khốc kia càng nghe lại càng cảm thấy chướng tai gai mắt.
    Anh ngồi bật dậy, trực tiếp kéo ròng rọc thấp xuống, cơ thể Túc Kỳ theo đà lại càng rơi xuống nhanh hơn.
    Khoảng cách giữa cô và hồ rắn cũng được rút ngắn lại.
    - Tông ૮ɦếƭ vợ chưa cưới của Thiếu tướng, Vương Túc Kỳ, bản lĩnh của cô cũng thật đê tiện.
    Ngừng một lát, anh hít sâu một hơi, sau đó phẩy tay ra hiệu:
    - Thả cô ta xuống hồ rắn.
    Túc Kỳ ngửa cổ lên trời, nở nụ cười nhạt nhẽo.
    Hoắc Kiến Trương, đường đường là nguyên thủ Thiếu tướng của một quốc gia, vậy mà anh dám bắt cóc, ђàภђ ђạ và ép buộc người trái phép một cách tàn nhẫn như thế, anh không sợ bản thân sau này sẽ phải gánh nghiệp hay sao?
    Cả cơ thể Túc Kỳ theo đà rơi mạnh xuống hồ nước.
    Đàn rắn to, nhỏ đủ loại nhanh chóng lao đến, bủa vây xung quanh cô.
    Túc Kỳ đã bị Hoắc Kiến Trương bỏ đói bốn ngày, phải treo ngược trên trần nhà ba ngày ba đêm, sức cùng lực kiệt, cô không còn khả năng chống cự.
    Túc Kỳ chầm chậm nhắm mắt, cảm nhận rõ cơ thể trơn trượt của loài bò sát khủng khi*p kia đang trườn qua người cô, khóe mi nghẹn ngào chảy ra một giọt nước mắt.
    Hoắc Kiến Trương đứng trên mặt hồ, nhìn người phụ nữ đáng thương đang bị đàn rắn bao vây, bờ môi cao lãnh bất giác nở nụ cười tàn độc.
    Huệ Phi, rốt cuộc anh đã có thể báo thù cho em!
    .............
    Ưmmm!
    Túc Kỳ giật mình tỉnh lại, trông thấy cả cơ thể của mình lúc này đều ướt sũng.
    Hai bàn tay cô bị còng ra sau ghế, trước mặt là hai viên cảnh sát đang nhìn cô chằm chằm.
    Túc Kỳ vẫn chưa ૮ɦếƭ.
    Thế nhưng lúc này cô lại bị đem tới sở cảnh sát thành phố, phòng hình sự.
    - Vương Túc Kỳ, hai mươi ba tuổi, quê ở thôn Thiển Châu, nhân viên lễ tân khách sạn Bình Lục.
    Nghe cảnh sát nói, Túc Kỳ gật nhẹ đầu.
    Chắc chắn việc này là do Hoắc Kiến Trương gây ra.
    Anh ta không để cô ૮ɦếƭ vì bị rắn độc cắn mà đem cô giao nộp cho sở cảnh sát.
    Mục đích của Hoắc Kiến Trương thật khó nắm bắt.
    - Cô Vương Túc Kỳ, chúng tôi nghi ngờ cô là hung thủ gây ra cái ૮ɦếƭ của tiểu thư Huệ Phi.
    Dựa theo bằng chứng có tại hiện trường cùng những đồ vật chúng tôi đã tìm được trong phòng trọ của cô, cục cảnh sát có đủ bằng chứng cáo buộc cô chính là người đã đâm ૮ɦếƭ tiểu thư Huệ Phi.
    Túc Kỳ cúi đầu, không thanh minh cũng không phản kháng.
    Mọi bằng chứng của vụ tai nạn thảm khốc đó đều đổ dồn về phía cô.
    Cho dù Túc Kỳ có trăm miệng chối cãi thì bản thân cô vẫn bị cáo buộc Gi*t người.
    Vương Túc Kỳ, do lái xe thiếu quan sát, vượt quá tốc độ nên đã gây ra cái ૮ɦếƭ cho nạn nhận Huệ Phi, chịu phạt ba năm tù giam!
    .............
    Túc Kỳ ngồi lặng lẽ bên song sắt, hàng mi cong cong như cánh bướm nhẹ nhàng rủ xuống.
    Bộ quần áo tù nhân màu cam rộng thùng thình bao trọn cơ thể nhỏ bé của cô vào bên trong.
    Đây đã là tháng thứ hai Túc Kỳ trở thành tù nhân Gi*t người.
    Cùng phòng giam với cô còn có một nữ phạm nhân khác, tên gọi là Ngọa Sênh.
    Ngọa Sênh tuổi đời hơn Túc Kỳ một giáp, đã bị nhốt trong tù gần bốn năm cũng vì phạm tội Gi*t người có chủ đích.
    Ngay từ lần đầu tiên Túc Kỳ bước chân vào trại giam, thái độ khác thường của Ngọa Sênh đã khiến Túc Kỳ có chút khoảng cách.
    Ngọa Sênh luôn tìm cớ bắt bẻ Túc Kỳ.
    Nếu có thể, cô ta còn sẵn sàng động tay động chân với cô.
    Thường thì Túc Kỳ sẽ làm ngơ.
    Con người cô vốn dĩ rất đơn giản, không hề muốn đôi co tranh cãi.
    Tuy nhiên, Túc Kỳ càng im lặng bao nhiêu, máu sôi trong người Ngọa Sênh lại càng hung hăng bấy nhiêu.
    - Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, cô là đang muốn phá đám trêu ngươi tôi?
    Ngọa Sênh nằm nghiêng người trên tấm phản đá, trừng mắt nhìn Túc Kỳ mà quát lớn.
    Từ đầu đến cuối, Túc Kỳ vẫn chỉ giữ một tư thế ngồi bó gối duy nhất, không hề có ý định bắt chuyện với Ngọa Sênh.
    Chính thái độ này của cô khiến Ngọa Sênh càng thêm tức giận.
    Cô ta nhoài người về phía Túc Kỳ, vươn tay nắm chặt mớ tóc dài của cô, sau đó kéo giật ra phía sau.
    Túc Kỳ bị kéo đau, cả người ngã chúi xuống dưới đất, tấm lưng nhỏ nhắn đập mạnh lên nền đá, cơn đau buốt lập tức chạy dài khắp cơ thể.
    - Cô làm trò gì vậy?
    Túc Kỳ lồm cồm bò dậy, phóng thẳng tầm mắt về phía Ngọa Sênh mà chất vấn.
    Ngọa Sênh xoa xoa hai lòng bàn tay, sau đó hếch mặt chế giễu:
    - Tôi đang giúp cô mở to mắt.
    Dám hỗn xược với bà đây, gan cô cũng lớn lắm.
    Dứt lời, Ngọa Sênh được đà lại bắt đầu lao vọt về phía Túc Kỳ, toan đánh cô thêm một trận.
    Lần này, Túc Kỳ đừng hòng để yên.
    Cô co người né sang bên cạnh, vừa lúc Ngọa Sênh lao người tới nơi.
    Túc Kỳ dùng tay khóa trụ hai bả vai Ngọa Sênh, sau đó co chân thúc thật mạnh lên bụng cô ta.
    Chưa dừng lại, cô xòe rộng bàn tay, trực tiếp Ϧóþ chặt cổ Ngọa Sênh, ép cô ta đè sát vào bức tường cũ bong tróc.
    Ngọa Sênh không thể ngờ Túc Kỳ lại biết võ, hơn nữa thủ đoạn ra tay vô cùng tàn bão chỉ vài đường cơ bản liền khiến toàn thân cô ta đau đến tê buốt.
    Ngọa Sênh tức khắc rơi vào thế bị động, dù cho cô ta cật lực chống trả, thế nhưng vẫn không thể nào vùng vẫy ra khỏi hai bàn tay cứng ngắc của Túc Kỳ.
    Túc Kỳ ghé sát gương mặt xinh đẹp về phía Ngọa Sênh, gằn giọng nói chậm từng chữ:
    - Khôn hồn thì ngậm miệng lại, để cho tôi yên.
    Nghe rõ chưa?
    Làn da ngăm ngăm của Ngọa Sênh lúc trắng lúc xanh, cơ thể bất giác run rẩy.
    Cô ta vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, sợ hãi nói không ra câu.
    Tuy nhiên, cảnh tượng mâu thuẫn trong phòng giam nhanh chóng bị cảnh sát trực ban phát hiện.
    Túc Kỳ bị dẫn tới phòng Giáo Huấn, nhận hình phạt ngồi thiền trong đây năm ngày năm đêm.
    - Vương Túc Kỳ, nếu cô không cải tạo tốt, thời gian ở tù của cô sẽ phải gia hạn thêm.
    Quản lý đi rồi, Túc Kỳ chỉ biết thở dài lặng lẽ.
    Ba năm không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ khiến tâm can Túc Kỳ đang ૮ɦếƭ dần, ૮ɦếƭ mòn.
    Cô nằm xuống nền nhà lạnh lẽo, hai mắt khéo hờ.
    Khung cảnh hỗn loạn trong buổi tối thảm khốc hôm đó lại xuất hiện trong đầu cô.
    Hai bàn tay Túc Kỳ bê bết máu tươi, bên cạnh là thi thể không còn nguyên vẹn của nạn nhân Huệ Phi.
    Và còn có cả gương mặt tàn độc đến đáng sợ của Hoắc Kiến Trương nữa!
    Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Cảm giác bị trói ngược trên trần nhà , trên người không một mảnh vải sẽ là như thế nào? Nóng...!cực kỳ nóng... Cơn nóng bỏng rát xâm chiếm toàn bộ hai chân thon dài của Túc Kỳ. Mái tóc dài mềm mại của cô ướt đẫm, rủ xuống dưới đất, cảm tưởng toàn bộ máu từ não bộ của cô đang không ngừng chảy ngược vào từng cơ mặt. Túc Kỳ bị treo trên không trung, phía dưới là một hồ nước ᴆục được thả rất nhiều loại rắn lớn nhỏ. Cô vốn rất sợ đám bò sát không chân, nhiều vảy như thế này. Do vậy, ngay bây giờ, cơ thể nhỏ bé của cô đang run lên bần bật. - Cảm giác đau đớn này vẫn chưa thấm là gì so với sự độc ác của cô, Túc Kỳ! Người đàn ông phía dưới ngồi lặng lẽ trên ghế mây, hai chân vắt chéo lên nhau, gương mặt anh tuấn, ngũ quan sắc nét đến mức quá đỗi hoàn hảo đang nhìn cô chằm chằm. Trong con ngươi đen sâu thăm thẳm kia chất chứa toàn bộ những nỗi oán hận đến rực cháy. Ngay lúc này, anh chỉ muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ tươi người phụ nữ trước mặt. - Cho dù anh có Gi*t ૮ɦếƭ tôi đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ không cúi đầu nhận tội. Túc Kỳ cắn chặt môi, khổ sở lên tiếng. Mà người đàn ông lãnh khốc kia càng nghe lại càng cảm thấy chướng tai gai mắt. Anh ngồi bật dậy, trực tiếp kéo ròng rọc thấp xuống, cơ thể Túc Kỳ theo đà lại càng rơi xuống nhanh hơn. Khoảng cách giữa cô và hồ rắn cũng được rút ngắn lại. - Tông ૮ɦếƭ vợ chưa cưới của Thiếu tướng, Vương Túc Kỳ, bản lĩnh của cô cũng thật đê tiện. Ngừng một lát, anh hít sâu một hơi, sau đó phẩy tay ra hiệu: - Thả cô ta xuống hồ rắn. Túc Kỳ ngửa cổ lên trời, nở nụ cười nhạt nhẽo. Hoắc Kiến Trương, đường đường là nguyên thủ Thiếu tướng của một quốc gia, vậy mà anh dám bắt cóc, ђàภђ ђạ và ép buộc người trái phép một cách tàn nhẫn như thế, anh không sợ bản thân sau này sẽ phải gánh nghiệp hay sao? Cả cơ thể Túc Kỳ theo đà rơi mạnh xuống hồ nước. Đàn rắn to, nhỏ đủ loại nhanh chóng lao đến, bủa vây xung quanh cô. Túc Kỳ đã bị Hoắc Kiến Trương bỏ đói bốn ngày, phải treo ngược trên trần nhà ba ngày ba đêm, sức cùng lực kiệt, cô không còn khả năng chống cự. Túc Kỳ chầm chậm nhắm mắt, cảm nhận rõ cơ thể trơn trượt của loài bò sát khủng khi*p kia đang trườn qua người cô, khóe mi nghẹn ngào chảy ra một giọt nước mắt. Hoắc Kiến Trương đứng trên mặt hồ, nhìn người phụ nữ đáng thương đang bị đàn rắn bao vây, bờ môi cao lãnh bất giác nở nụ cười tàn độc. Huệ Phi, rốt cuộc anh đã có thể báo thù cho em! ............. Ưmmm! Túc Kỳ giật mình tỉnh lại, trông thấy cả cơ thể của mình lúc này đều ướt sũng. Hai bàn tay cô bị còng ra sau ghế, trước mặt là hai viên cảnh sát đang nhìn cô chằm chằm. Túc Kỳ vẫn chưa ૮ɦếƭ. Thế nhưng lúc này cô lại bị đem tới sở cảnh sát thành phố, phòng hình sự. - Vương Túc Kỳ, hai mươi ba tuổi, quê ở thôn Thiển Châu, nhân viên lễ tân khách sạn Bình Lục. Nghe cảnh sát nói, Túc Kỳ gật nhẹ đầu. Chắc chắn việc này là do Hoắc Kiến Trương gây ra. Anh ta không để cô ૮ɦếƭ vì bị rắn độc cắn mà đem cô giao nộp cho sở cảnh sát. Mục đích của Hoắc Kiến Trương thật khó nắm bắt. - Cô Vương Túc Kỳ, chúng tôi nghi ngờ cô là hung thủ gây ra cái ૮ɦếƭ của tiểu thư Huệ Phi. Dựa theo bằng chứng có tại hiện trường cùng những đồ vật chúng tôi đã tìm được trong phòng trọ của cô, cục cảnh sát có đủ bằng chứng cáo buộc cô chính là người đã đâm ૮ɦếƭ tiểu thư Huệ Phi. Túc Kỳ cúi đầu, không thanh minh cũng không phản kháng. Mọi bằng chứng của vụ tai nạn thảm khốc đó đều đổ dồn về phía cô. Cho dù Túc Kỳ có trăm miệng chối cãi thì bản thân cô vẫn bị cáo buộc Gi*t người. Vương Túc Kỳ, do lái xe thiếu quan sát, vượt quá tốc độ nên đã gây ra cái ૮ɦếƭ cho nạn nhận Huệ Phi, chịu phạt ba năm tù giam! ............. Túc Kỳ ngồi lặng lẽ bên song sắt, hàng mi cong cong như cánh bướm nhẹ nhàng rủ xuống. Bộ quần áo tù nhân màu cam rộng thùng thình bao trọn cơ thể nhỏ bé của cô vào bên trong. Đây đã là tháng thứ hai Túc Kỳ trở thành tù nhân Gi*t người. Cùng phòng giam với cô còn có một nữ phạm nhân khác, tên gọi là Ngọa Sênh. Ngọa Sênh tuổi đời hơn Túc Kỳ một giáp, đã bị nhốt trong tù gần bốn năm cũng vì phạm tội Gi*t người có chủ đích. Ngay từ lần đầu tiên Túc Kỳ bước chân vào trại giam, thái độ khác thường của Ngọa Sênh đã khiến Túc Kỳ có chút khoảng cách. Ngọa Sênh luôn tìm cớ bắt bẻ Túc Kỳ. Nếu có thể, cô ta còn sẵn sàng động tay động chân với cô. Thường thì Túc Kỳ sẽ làm ngơ. Con người cô vốn dĩ rất đơn giản, không hề muốn đôi co tranh cãi. Tuy nhiên, Túc Kỳ càng im lặng bao nhiêu, máu sôi trong người Ngọa Sênh lại càng hung hăng bấy nhiêu. - Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, cô là đang muốn phá đám trêu ngươi tôi? Ngọa Sênh nằm nghiêng người trên tấm phản đá, trừng mắt nhìn Túc Kỳ mà quát lớn. Từ đầu đến cuối, Túc Kỳ vẫn chỉ giữ một tư thế ngồi bó gối duy nhất, không hề có ý định bắt chuyện với Ngọa Sênh. Chính thái độ này của cô khiến Ngọa Sênh càng thêm tức giận. Cô ta nhoài người về phía Túc Kỳ, vươn tay nắm chặt mớ tóc dài của cô, sau đó kéo giật ra phía sau. Túc Kỳ bị kéo đau, cả người ngã chúi xuống dưới đất, tấm lưng nhỏ nhắn đập mạnh lên nền đá, cơn đau buốt lập tức chạy dài khắp cơ thể. - Cô làm trò gì vậy? Túc Kỳ lồm cồm bò dậy, phóng thẳng tầm mắt về phía Ngọa Sênh mà chất vấn. Ngọa Sênh xoa xoa hai lòng bàn tay, sau đó hếch mặt chế giễu: - Tôi đang giúp cô mở to mắt. Dám hỗn xược với bà đây, gan cô cũng lớn lắm. Dứt lời, Ngọa Sênh được đà lại bắt đầu lao vọt về phía Túc Kỳ, toan đánh cô thêm một trận. Lần này, Túc Kỳ đừng hòng để yên. Cô co người né sang bên cạnh, vừa lúc Ngọa Sênh lao người tới nơi. Túc Kỳ dùng tay khóa trụ hai bả vai Ngọa Sênh, sau đó co chân thúc thật mạnh lên bụng cô ta. Chưa dừng lại, cô xòe rộng bàn tay, trực tiếp Ϧóþ chặt cổ Ngọa Sênh, ép cô ta đè sát vào bức tường cũ bong tróc. Ngọa Sênh không thể ngờ Túc Kỳ lại biết võ, hơn nữa thủ đoạn ra tay vô cùng tàn bão chỉ vài đường cơ bản liền khiến toàn thân cô ta đau đến tê buốt. Ngọa Sênh tức khắc rơi vào thế bị động, dù cho cô ta cật lực chống trả, thế nhưng vẫn không thể nào vùng vẫy ra khỏi hai bàn tay cứng ngắc của Túc Kỳ. Túc Kỳ ghé sát gương mặt xinh đẹp về phía Ngọa Sênh, gằn giọng nói chậm từng chữ: - Khôn hồn thì ngậm miệng lại, để cho tôi yên. Nghe rõ chưa? Làn da ngăm ngăm của Ngọa Sênh lúc trắng lúc xanh, cơ thể bất giác run rẩy. Cô ta vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, sợ hãi nói không ra câu. Tuy nhiên, cảnh tượng mâu thuẫn trong phòng giam nhanh chóng bị cảnh sát trực ban phát hiện. Túc Kỳ bị dẫn tới phòng Giáo Huấn, nhận hình phạt ngồi thiền trong đây năm ngày năm đêm. - Vương Túc Kỳ, nếu cô không cải tạo tốt, thời gian ở tù của cô sẽ phải gia hạn thêm. Quản lý đi rồi, Túc Kỳ chỉ biết thở dài lặng lẽ. Ba năm không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ khiến tâm can Túc Kỳ đang ૮ɦếƭ dần, ૮ɦếƭ mòn. Cô nằm xuống nền nhà lạnh lẽo, hai mắt khéo hờ. Khung cảnh hỗn loạn trong buổi tối thảm khốc hôm đó lại xuất hiện trong đầu cô. Hai bàn tay Túc Kỳ bê bết máu tươi, bên cạnh là thi thể không còn nguyên vẹn của nạn nhân Huệ Phi. Và còn có cả gương mặt tàn độc đến đáng sợ của Hoắc Kiến Trương nữa! Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    1
    0 Comments 0 Shares 1989 Views
Sponsored

Máy Chấm Công Khuôn Mặt Hikvision DS-K1T320MX - Thẻ Mifare

Máy Chấm Công Khuôn Mặt Hikvision DS-K1T320MX - Thẻ Mifare Chấm công bằng khuôn mặt, thẻ Mifare Quản lý 1.000 thẻ, 500 khuôn mặt, 100.000 sự kiện Hỗ...