• Sau khi nhận được tờ giấy xét nghiệm trên tay, Lục Tử Anh ngồi thẩn thờ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
    Mọi thứ đến với cô quá đột ngột, cô không ngờ rằng ngày này lại đến sớm như thế, cô chỉ mới 20 tuổi, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.
    Lục Tử Anh là con gái duy nhất của Lục gia.
    Từ nhỏ, cô sống như một công chúa, không phải lo ăn lo mặc.
    Ba cô kinh doanh trang sức, tiếng tăm của Lục gia ở Trung Quốc không ai lại không biết đến.
    Năm 18 tuổi, sau khi học xong trung học.
    Cô được ông Lục đưa sang Pháp du học chuyên ngành thiết kế trang sức đá quý, và đây là năm thứ 2 cô đến với nước Pháp phồn hoa này.
    Cô không dám nghĩ đến, nếu như chuyện này đến tai ông Lục sẽ như thế nào.
    Ông đặt hết hi vọng vào cô, còn đang chờ cô hoàn thành xong khóa học để trở về.
    Còn mẹ của cô nữa, bà đã rất tự hào về đứa con gái này, đứa con gái xinh đẹp dịu dàng mà bà luôn khoe khoang với những người bạn của mình.
    Vậy mà giờ đây, còn chưa kết hôn đã mang thai, làm ra chuyện xấu hổ cho gia đình.
    Cách giải quyết êm đẹp nhất ngay lúc này, tránh để mọi chuyện vượt qua tầm kiểm soát chính là bỏ đi cái thai.
    Đương nhiên, cô sẽ không bỏ đi đứa trẻ đang dần dần tượng hình trong bụng mình, cô không có can đảm làm điều đó.
    Cô và hắn đã chia tay, cô không muốn bản thân mình còn bất cứ liên hệ gì đến hắn.
    Nhưng rồi, cô lại nghĩ đến chuyện một đứa trẻ khi sinh ra thiếu thốn tình cảm gia đình sẽ như thế nào? Sau này con lớn, cô phải giải thích ra sao? Vốn dĩ con sẽ có cả ba và mẹ nhưng chỉ vì sự ích kỷ của cô, cảm xúc của bản thân lại tước đoạt đi thứ tình cảm mà con nên có.
    Tất cả mọi thứ ngay lúc này đều đổ dồn vào đầu óc khiến cô càng thêm áp lực.
    Đôi chân nhỏ nhắn trở nên loạng choạng, đầu óc quay cuồng, Lục Tử Anh ngả ra sàn.
    -"Cô à, cô không sao chứ?
    Một cô y tá nhanh chóng chạy đến đỡ lấy cô đi đến dãy ghế gần đó, để cô ngồi xuống nghỉ ngơi.
    Lục Tử Anh lắc đầu, không quên nói lời cảm ơn đến cô y tá.
    -"Tôi không sao, cảm ơn cô đã giúp tôi."
    Nhìn tờ giấy xét nghiệm trên tay cô, cô y tá lại hỏi thăm.
    -"Không ai đi cùng cô sao?"
    Nhìn những sản phụ ngồi gần đó đều có người thân đi cùng khiến cô không khỏi chạnh lòng.
    Lục Tử Anh mỉm cười chua sót, lặng lẽ gật đầu.
    Trở về nhà, cô mang một gương mặt chứa đầy tâm sự.
    Nhìn thấy cô bạn Lệ Mỹ Kỳ từ cửa phòng tắm bước ra với chiếc khăn quắn trên tóc, trố mắt nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
    Lục Tử Anh nhanh chóng trở lại sofa.
    -"Này, Tử Anh.
    Cậu làm sao thế, mặt mũi không một chút sinh khí.
    Có phải tên họ Trình đó lại làm cậu buồn không?"
    Thấy cô không đáp, chỉ lặng lẽ uống nước.
    Lệ Mỹ Kỳ xác nhận bản thân đã đoán trúng sự việc, lật đật đi đến ngồi cạnh cô, bất mãn nói thêm.
    -"Ngay từ đầu mình đã nói cái tên lăng nhăng đó không có gì hay ho rồi mà.
    Ngoại trừ vẻ bề ngoài ra thì tất cả đều âm điểm, vậy mà không hiểu sao cậu lại có thể quen hắn."
    -"Mình chia tay rồi."
    Lời nói nhẹ nhàng tựa như gió thổi này, lại làm Lệ Mỹ Kỳ một phen kinh ngạc.
    Nếu không phải nhận thấy nét mặt nghiêm túc kia của Lục Tử Anh thì cô bạn không dám tin là sự thật.
    -"Mỹ Kỳ, cậu giúp mình một chuyện được không?"
    Tuy ngày thường Lục Tử Anh là người kiệm lời, tính cách cứng nhắc, lạnh lùng khó gần gũi.
    Nhưng cô lại không xấu tính, bạn bè có việc cần đến thì cô không bao giờ bỏ mặc.
    Cũng may giữa nước Pháp xa xôi này lại có thể gặp được một du học sinh giống như mình.
    Lần đầu tiên gặp Lục Tử Anh, Lệ Mỹ Kỳ cảm thấy cô chính là một cô bạn khó gần gũi, lúc nào cũng trưng ra bộ dạng lạnh lùng xa cách.
    Nhưng được một khoảng thời gian tiếp xúc, thì cái nhìn ban đầu đã thay đổi.
    Cô không giống như vẻ ngoài mà mọi người nhìn thấy.
    Trải qua một đêm dài trằn trọc không sao chợp mắt.
    Cuối cùng, Lục Tử Anh cũng đưa ra được quyết định của mình.
    Đứng trước một căn hộ tuy không rộng lớn nhưng cô chắc chắn đó không phải là một căn hộ tầm thường.
    Bởi vì, mọi thứ bên trong, mỗi món đồ vật đều có giá đắt đỏ.
    Mối tình này cũng đã kéo dài gần hai năm.
    Nhớ lại năm đó, lần đầu tiên đặt chân đến nước Pháp đã gặp phải hắn.
    Cô bị thu hút bởi hình tượng một chàng trai đầy năng lượng, đang biểu diễn một đoạn nhạc trên sàn Bar, màu tóc trắng cứ tỏa sáng, nước da trắng trẻo, từng chi tiết trên gương mặt tuấn tú đó cô vẫn nhớ như in trong đầu, cứ ngỡ chuyện cũng chỉ dừng lại ở đó.
    Lúc ấy, đông người như thế! Nhưng dường như cả hai người họ chỉ có thể nhìn thấy một mình đối phương, cũng có thể coi là định mệnh sắp đặt.
    Sau một khoảng thời gian tìm hiểu, bọn họ cũng đã quyết định ở bên nhau.
    Nhưng đáng tiếc, hắn không phải nơi dừng chân cuối cùng của cô, giữa bọn họ xảy ra quá nhiều rạn nứt, ngọn nguồn hầu hết đều nằm ở hắn.
    Trình Chí Viễn cũng giống như cô vậy.
    Hắn đến Pháp du học, nhưng có lẻ, du ngoạn nhiều hơn là học.
    Cô từng nghe hắn nhắc đến, có một người anh trai, bố mẹ kinh doanh.
    Thông qua cách ăn mặc, trên người toàn là những bộ quần áo đắt đỏ, mạnh tay chi tiền, sở hữu hai chiếc xe tất cả đều là mẫu giới hạn, thì cũng đã biết xuất thân không tầm thường, có thể là một phú nhị đại của một gia tộc lớn.
    Đúng là ông trời không cho ai được vẹn toàn.
    Ngoài những thứ xa xỉ đó ra thì người đàn ông này chẳng tốt đẹp gì, chỉ được diện mạo đẹp đẽ bên ngoài, tính cách lại tùy tiện, có thể nói hắn chính là một gã hư hỏng.
    Nhưng cô lại phải lòng gã hư hỏng này.
    Lục Tử Anh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng, sau cùng là đưa tay bấm chuông gọi cửa.
    Reng!
    Có tiếng chuông gọi cửa, Trình Chí Viễn tùy tiện lau đi vài giọt nước còn vươn trên tóc, không để người ngoài cửa chờ đợi lâu, hắn nhanh chóng khoác vội chiếc áo sơ mi lên người, vừa đi vừa cài lại cúc áo, bộ dạng rất tất bật.
    Cạch!
    -"Còn cần phải bấm chuông sao?"
    Hắn nâng mắt nhìn cô một cái, mỉa mai hỏi.
    Lục Tử Anh đã quá quen thuộc với căn nhà này, đương nhiên mật khẩu khóa cửa cô chẳng xa lạ gì.
    Chỉ là, bây giờ đã không giống trước kia nữa, tốt hơn hết vẫn nên bấm chuông.
    Nhìn thấy bộ dạng áo quần phẳng phiu của hắn, cô cũng đoán được phần nào.
    Nhưng có lẽ, sau khi nghe xong chuyện cô sắp nói đây, cuộc vui này cũng đi vào quên lãng.
    Thấy cô chần chừ không vào, hắn tùy tiện nói bâng quơ một câu.
    -"Không vào trong à? Chúng ta chỉ mới chia tay hôm qua thôi, Lục Tử Anh em trở nên xa lạ cũng nhanh quá đó!"
    Khi nhìn thấy cô, hắn đã rất bất ngờ.
    Thậm chí trong lòng còn nghĩ đến việc cả hai sẽ ngồi lại nói chuyện với nhau, cô sẽ cho hắn thêm một cơ hội, hai người bọn họ có thể làm lại từ đầu.
    -"Anh định ra ngoài sao?"
    Cô hỏi.
    Đúng là hắn chuẩn bị ra ngoài, nói thẳng ra thì đối với Trình Chí Viễn, mỗi một ngày trôi qua đều dành hết cho những cuộc vui bên ngoài của hắn.
    -"Ừ.
    Nhưng bây giờ thì không đi nữa.
    Em mau vào trong đi, định đứng đây nói chuyện à?"
    Lục Tử Anh theo chân hắn vào bên trong căn hộ.
    Hắn không chờ được, chu đáo chuẩn bị nước cho cô, loại nước ép táo mà cô vẫn hay thường uống, rồi lên tiếng hỏi.
    -"Suy nghĩ kỹ rồi sao?"
    -"Anh muốn nói đến chuyện gì?"
    Cô thản nhiên trả lời.
    Trình Chí Viễn hào hứng nắm lấy tay cô, bắt đầu tự ý thêu dệt những chuyện mà bản thân tự biên tự diễn này.
    -"Thì còn là chuyện gì nữa, em nhận ra được chỉ có anh mới là người phù hợp với em thôi đúng không? Chúng ta không chia tay nữa?"
    Trước kia, đã từng có rất nhiều bóng hồng xinh đẹp xuất hiện bên cạnh hắn, nhưng chỉ có duy nhất Lục Tử Anh là ngoại lệ, cô là người hắn quen lâu nhất trong số các mối tình thời gian kéo dài đếm trên đầu ngón tay trước đây.
    Hắn và cô đã quen nhau gần hai năm.
    -"Anh nghiêm túc một chút đi được không? Em đến không phải vì chuyện đó."
    Lúc này hắn mới giác ngộ rằng bản thân đã tự luyến quá nhiều, đôi tay chậm rãi buông tay cô ra, vẻ mặt cũng nhanh chóng thay đổi.
    Hắn uống một ngụm nước, chờ nghe câu chuyện của cô.
    -"Em có thai rồi!"
    Phụt!
    Sau khi nghe được bốn chữ mà hắn không ngờ ở độ tuổi 20 của hắn lại sắp làm bố, nước vừa uống vào chưa kịp nuốt xuống đã phải phụt ra ngoài.
    Trình Chí Viễn hai mắt trừng to, gương mặt ngờ nghệch nhìn người bạn gái xinh đẹp của mình không khỏi ngạc nhiên.
    -"Sao! Em đùa đúng không? Anh Anh, em đừng giỡn nữa mà! Sao có thể..."
    Đột nhiên hắn lại không nói nữa, nhớ đến đêm hôm đó cả hai âи áι, hắn lại chẳng thèm phòng bị.
    Kết quả này cũng xứng đáng, nhưng có điều hắn lại khó lòng chấp nhận.
    Hai năm đến Pháp du học, còn chưa công thành danh toại đã phải làm bố.
    Tuổi 20 còn nhiều thứ chờ hắn khám phá, những cuộc vui vẫn còn đang chờ hắn hòa nhập, hắn còn chưa kịp tận hưởng kia mà! Hơn nữa, nếu chuyện này để bố biết được chắc chắn hắn sẽ xong đời.
    Lục Tử Anh lấy từ trong túi xách ra một mảnh giấy.
    Lúc này, hắn mới tin vào những gì mà mình nhìn vừa nghe thấy.
    -"Em cũng vừa mới..."
    -"Bỏ nó đi."
    Gương mặt lạnh lẽo của hắn nhìn thẳng vào mắt cô, không một chút áy náy dứt khoát đề nghị.
    -"Trình Chí Viễn, đó là con của anh."
    Cô ngờ nghệch nhìn hắn, trong lòng không khỏi hụt hẫng.
    -"Anh biết, nhưng ngoại trừ cách đó ra thì anh không còn cách nào khác.
    Anh Anh, đứa trẻ này không nên xuất hiện, em thừa biết mà!."
    Trình Chí Viễn căng thẳng đến mức kích động nắm chặt lấy hai bả vai gầy gò của cô, bây giờ chẳng thể nghĩ được gì ngoài việc kiên quyết muốn cô bỏ đi cái thái đang dần tượng hình trong bụng này.
    Cô gạt hai tay hắn ra khỏi người mình.
    Lục Tử Anh đã thật sự hối hận, cô hối hận vì đã tìm đến và nói cho hắn biết về sự tồn tại của đứa trẻ, bởi vì cô muốn con của mình sau này sẽ có đủ mọi tình thương yêu của bố mẹ.
    Cô sai rồi, cô không nên tìm đến con người vô tâm vô tình này.
    Lục Tử Anh lạnh giọng tuyên bố.
    -"Sau này, anh cứ đi đường của anh.
    Đứa trẻ này là con của duy nhất một mình tôi, sẽ không liên quan hay làm phiền đến anh."
    -"Tại sao em lại như vậy hả? Chỉ cần em chấp nhận bỏ nó đi, chúng ta sẽ bắt đầu lại.
    Sau này em muốn sinh bao nhiêu đứa chẳng được, sao cứ nhất thiết phải ngay lúc này?"
    Vì không thể thuyết phục được cô, Trình Chí Viễn tức giận quát lớn.
    Hắn chỉ mới 20 tuổi mà thôi, bản thân hắn còn chưa lo xong, làm sao có thể làm bố của một đứa trẻ.
    Hơn nữa, đối với ông Trình thì hắn vẫn mãi mãi không bằng đứa con trai Trình Thanh phong, hắn là con vợ lẻ, chuyện này mẹ của hắn chắc chắn sẽ bị liên lụy.
    Cô đã cho hắn cơ hội cũng như cho chính bản thân cô một cơ hội.
    Nếu hắn đồng ý cùng cô chăm sóc, chào đón đứa trẻ tội nghiệp chào đời, cô sẽ cùng hắn cố gắng tạo dựng một mái ấm gia đình.
    Xem ra, không phải vậy.
    Như nhận ra bản thân đã quá lời, hắn gấp rút nắm lấy tay cô, nói lời xin lỗi.
    -"Anh Anh, anh xin lỗi.
    Anh không nên lớn tiếng với em."
    Lần thứ hai cô gạt tay hắn ra khỏi tay mình, đáp án cô đã rõ, trách nhiệm của cô cũng đã xong.
    Cô không cần thiết phải ở lại nơi này nữa.
    -"Trình Chí Viễn, là do tôi trước đây quá vội vàng, tôi hối hận rồi! Hối hận vì đã mặc kệ ngăn cản của bạn bè mà bảo vệ tình cảm này.
    Bởi vì anh không xứng để tôi phải làm như vậy."
    Hắn nắm chặt hai tay cố gắng kiềm chế cơn giận, nhưng dường như từng lời mà Lục Tử Anh nói đều như một thanh dao nhọn ngoáy sâu vào tim hắn.
    Xoảng!
    Trình Chí Viễn tức giận ném luôn chiếc cốc thủy tinh xuống sàn nhà, lực ném rất mạnh làm những mảnh vỡ văng tung tóe ra sàn.
    -"Đủ rồi đó!"
    Hắn quát..
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Sau khi nhận được tờ giấy xét nghiệm trên tay, Lục Tử Anh ngồi thẩn thờ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Mọi thứ đến với cô quá đột ngột, cô không ngờ rằng ngày này lại đến sớm như thế, cô chỉ mới 20 tuổi, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu. Lục Tử Anh là con gái duy nhất của Lục gia. Từ nhỏ, cô sống như một công chúa, không phải lo ăn lo mặc. Ba cô kinh doanh trang sức, tiếng tăm của Lục gia ở Trung Quốc không ai lại không biết đến. Năm 18 tuổi, sau khi học xong trung học. Cô được ông Lục đưa sang Pháp du học chuyên ngành thiết kế trang sức đá quý, và đây là năm thứ 2 cô đến với nước Pháp phồn hoa này. Cô không dám nghĩ đến, nếu như chuyện này đến tai ông Lục sẽ như thế nào. Ông đặt hết hi vọng vào cô, còn đang chờ cô hoàn thành xong khóa học để trở về. Còn mẹ của cô nữa, bà đã rất tự hào về đứa con gái này, đứa con gái xinh đẹp dịu dàng mà bà luôn khoe khoang với những người bạn của mình. Vậy mà giờ đây, còn chưa kết hôn đã mang thai, làm ra chuyện xấu hổ cho gia đình. Cách giải quyết êm đẹp nhất ngay lúc này, tránh để mọi chuyện vượt qua tầm kiểm soát chính là bỏ đi cái thai. Đương nhiên, cô sẽ không bỏ đi đứa trẻ đang dần dần tượng hình trong bụng mình, cô không có can đảm làm điều đó. Cô và hắn đã chia tay, cô không muốn bản thân mình còn bất cứ liên hệ gì đến hắn. Nhưng rồi, cô lại nghĩ đến chuyện một đứa trẻ khi sinh ra thiếu thốn tình cảm gia đình sẽ như thế nào? Sau này con lớn, cô phải giải thích ra sao? Vốn dĩ con sẽ có cả ba và mẹ nhưng chỉ vì sự ích kỷ của cô, cảm xúc của bản thân lại tước đoạt đi thứ tình cảm mà con nên có. Tất cả mọi thứ ngay lúc này đều đổ dồn vào đầu óc khiến cô càng thêm áp lực. Đôi chân nhỏ nhắn trở nên loạng choạng, đầu óc quay cuồng, Lục Tử Anh ngả ra sàn. -"Cô à, cô không sao chứ? Một cô y tá nhanh chóng chạy đến đỡ lấy cô đi đến dãy ghế gần đó, để cô ngồi xuống nghỉ ngơi. Lục Tử Anh lắc đầu, không quên nói lời cảm ơn đến cô y tá. -"Tôi không sao, cảm ơn cô đã giúp tôi." Nhìn tờ giấy xét nghiệm trên tay cô, cô y tá lại hỏi thăm. -"Không ai đi cùng cô sao?" Nhìn những sản phụ ngồi gần đó đều có người thân đi cùng khiến cô không khỏi chạnh lòng. Lục Tử Anh mỉm cười chua sót, lặng lẽ gật đầu. Trở về nhà, cô mang một gương mặt chứa đầy tâm sự. Nhìn thấy cô bạn Lệ Mỹ Kỳ từ cửa phòng tắm bước ra với chiếc khăn quắn trên tóc, trố mắt nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Lục Tử Anh nhanh chóng trở lại sofa. -"Này, Tử Anh. Cậu làm sao thế, mặt mũi không một chút sinh khí. Có phải tên họ Trình đó lại làm cậu buồn không?" Thấy cô không đáp, chỉ lặng lẽ uống nước. Lệ Mỹ Kỳ xác nhận bản thân đã đoán trúng sự việc, lật đật đi đến ngồi cạnh cô, bất mãn nói thêm. -"Ngay từ đầu mình đã nói cái tên lăng nhăng đó không có gì hay ho rồi mà. Ngoại trừ vẻ bề ngoài ra thì tất cả đều âm điểm, vậy mà không hiểu sao cậu lại có thể quen hắn." -"Mình chia tay rồi." Lời nói nhẹ nhàng tựa như gió thổi này, lại làm Lệ Mỹ Kỳ một phen kinh ngạc. Nếu không phải nhận thấy nét mặt nghiêm túc kia của Lục Tử Anh thì cô bạn không dám tin là sự thật. -"Mỹ Kỳ, cậu giúp mình một chuyện được không?" Tuy ngày thường Lục Tử Anh là người kiệm lời, tính cách cứng nhắc, lạnh lùng khó gần gũi. Nhưng cô lại không xấu tính, bạn bè có việc cần đến thì cô không bao giờ bỏ mặc. Cũng may giữa nước Pháp xa xôi này lại có thể gặp được một du học sinh giống như mình. Lần đầu tiên gặp Lục Tử Anh, Lệ Mỹ Kỳ cảm thấy cô chính là một cô bạn khó gần gũi, lúc nào cũng trưng ra bộ dạng lạnh lùng xa cách. Nhưng được một khoảng thời gian tiếp xúc, thì cái nhìn ban đầu đã thay đổi. Cô không giống như vẻ ngoài mà mọi người nhìn thấy. Trải qua một đêm dài trằn trọc không sao chợp mắt. Cuối cùng, Lục Tử Anh cũng đưa ra được quyết định của mình. Đứng trước một căn hộ tuy không rộng lớn nhưng cô chắc chắn đó không phải là một căn hộ tầm thường. Bởi vì, mọi thứ bên trong, mỗi món đồ vật đều có giá đắt đỏ. Mối tình này cũng đã kéo dài gần hai năm. Nhớ lại năm đó, lần đầu tiên đặt chân đến nước Pháp đã gặp phải hắn. Cô bị thu hút bởi hình tượng một chàng trai đầy năng lượng, đang biểu diễn một đoạn nhạc trên sàn Bar, màu tóc trắng cứ tỏa sáng, nước da trắng trẻo, từng chi tiết trên gương mặt tuấn tú đó cô vẫn nhớ như in trong đầu, cứ ngỡ chuyện cũng chỉ dừng lại ở đó. Lúc ấy, đông người như thế! Nhưng dường như cả hai người họ chỉ có thể nhìn thấy một mình đối phương, cũng có thể coi là định mệnh sắp đặt. Sau một khoảng thời gian tìm hiểu, bọn họ cũng đã quyết định ở bên nhau. Nhưng đáng tiếc, hắn không phải nơi dừng chân cuối cùng của cô, giữa bọn họ xảy ra quá nhiều rạn nứt, ngọn nguồn hầu hết đều nằm ở hắn. Trình Chí Viễn cũng giống như cô vậy. Hắn đến Pháp du học, nhưng có lẻ, du ngoạn nhiều hơn là học. Cô từng nghe hắn nhắc đến, có một người anh trai, bố mẹ kinh doanh. Thông qua cách ăn mặc, trên người toàn là những bộ quần áo đắt đỏ, mạnh tay chi tiền, sở hữu hai chiếc xe tất cả đều là mẫu giới hạn, thì cũng đã biết xuất thân không tầm thường, có thể là một phú nhị đại của một gia tộc lớn. Đúng là ông trời không cho ai được vẹn toàn. Ngoài những thứ xa xỉ đó ra thì người đàn ông này chẳng tốt đẹp gì, chỉ được diện mạo đẹp đẽ bên ngoài, tính cách lại tùy tiện, có thể nói hắn chính là một gã hư hỏng. Nhưng cô lại phải lòng gã hư hỏng này. Lục Tử Anh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng, sau cùng là đưa tay bấm chuông gọi cửa. Reng! Có tiếng chuông gọi cửa, Trình Chí Viễn tùy tiện lau đi vài giọt nước còn vươn trên tóc, không để người ngoài cửa chờ đợi lâu, hắn nhanh chóng khoác vội chiếc áo sơ mi lên người, vừa đi vừa cài lại cúc áo, bộ dạng rất tất bật. Cạch! -"Còn cần phải bấm chuông sao?" Hắn nâng mắt nhìn cô một cái, mỉa mai hỏi. Lục Tử Anh đã quá quen thuộc với căn nhà này, đương nhiên mật khẩu khóa cửa cô chẳng xa lạ gì. Chỉ là, bây giờ đã không giống trước kia nữa, tốt hơn hết vẫn nên bấm chuông. Nhìn thấy bộ dạng áo quần phẳng phiu của hắn, cô cũng đoán được phần nào. Nhưng có lẽ, sau khi nghe xong chuyện cô sắp nói đây, cuộc vui này cũng đi vào quên lãng. Thấy cô chần chừ không vào, hắn tùy tiện nói bâng quơ một câu. -"Không vào trong à? Chúng ta chỉ mới chia tay hôm qua thôi, Lục Tử Anh em trở nên xa lạ cũng nhanh quá đó!" Khi nhìn thấy cô, hắn đã rất bất ngờ. Thậm chí trong lòng còn nghĩ đến việc cả hai sẽ ngồi lại nói chuyện với nhau, cô sẽ cho hắn thêm một cơ hội, hai người bọn họ có thể làm lại từ đầu. -"Anh định ra ngoài sao?" Cô hỏi. Đúng là hắn chuẩn bị ra ngoài, nói thẳng ra thì đối với Trình Chí Viễn, mỗi một ngày trôi qua đều dành hết cho những cuộc vui bên ngoài của hắn. -"Ừ. Nhưng bây giờ thì không đi nữa. Em mau vào trong đi, định đứng đây nói chuyện à?" Lục Tử Anh theo chân hắn vào bên trong căn hộ. Hắn không chờ được, chu đáo chuẩn bị nước cho cô, loại nước ép táo mà cô vẫn hay thường uống, rồi lên tiếng hỏi. -"Suy nghĩ kỹ rồi sao?" -"Anh muốn nói đến chuyện gì?" Cô thản nhiên trả lời. Trình Chí Viễn hào hứng nắm lấy tay cô, bắt đầu tự ý thêu dệt những chuyện mà bản thân tự biên tự diễn này. -"Thì còn là chuyện gì nữa, em nhận ra được chỉ có anh mới là người phù hợp với em thôi đúng không? Chúng ta không chia tay nữa?" Trước kia, đã từng có rất nhiều bóng hồng xinh đẹp xuất hiện bên cạnh hắn, nhưng chỉ có duy nhất Lục Tử Anh là ngoại lệ, cô là người hắn quen lâu nhất trong số các mối tình thời gian kéo dài đếm trên đầu ngón tay trước đây. Hắn và cô đã quen nhau gần hai năm. -"Anh nghiêm túc một chút đi được không? Em đến không phải vì chuyện đó." Lúc này hắn mới giác ngộ rằng bản thân đã tự luyến quá nhiều, đôi tay chậm rãi buông tay cô ra, vẻ mặt cũng nhanh chóng thay đổi. Hắn uống một ngụm nước, chờ nghe câu chuyện của cô. -"Em có thai rồi!" Phụt! Sau khi nghe được bốn chữ mà hắn không ngờ ở độ tuổi 20 của hắn lại sắp làm bố, nước vừa uống vào chưa kịp nuốt xuống đã phải phụt ra ngoài. Trình Chí Viễn hai mắt trừng to, gương mặt ngờ nghệch nhìn người bạn gái xinh đẹp của mình không khỏi ngạc nhiên. -"Sao! Em đùa đúng không? Anh Anh, em đừng giỡn nữa mà! Sao có thể..." Đột nhiên hắn lại không nói nữa, nhớ đến đêm hôm đó cả hai âи áι, hắn lại chẳng thèm phòng bị. Kết quả này cũng xứng đáng, nhưng có điều hắn lại khó lòng chấp nhận. Hai năm đến Pháp du học, còn chưa công thành danh toại đã phải làm bố. Tuổi 20 còn nhiều thứ chờ hắn khám phá, những cuộc vui vẫn còn đang chờ hắn hòa nhập, hắn còn chưa kịp tận hưởng kia mà! Hơn nữa, nếu chuyện này để bố biết được chắc chắn hắn sẽ xong đời. Lục Tử Anh lấy từ trong túi xách ra một mảnh giấy. Lúc này, hắn mới tin vào những gì mà mình nhìn vừa nghe thấy. -"Em cũng vừa mới..." -"Bỏ nó đi." Gương mặt lạnh lẽo của hắn nhìn thẳng vào mắt cô, không một chút áy náy dứt khoát đề nghị. -"Trình Chí Viễn, đó là con của anh." Cô ngờ nghệch nhìn hắn, trong lòng không khỏi hụt hẫng. -"Anh biết, nhưng ngoại trừ cách đó ra thì anh không còn cách nào khác. Anh Anh, đứa trẻ này không nên xuất hiện, em thừa biết mà!." Trình Chí Viễn căng thẳng đến mức kích động nắm chặt lấy hai bả vai gầy gò của cô, bây giờ chẳng thể nghĩ được gì ngoài việc kiên quyết muốn cô bỏ đi cái thái đang dần tượng hình trong bụng này. Cô gạt hai tay hắn ra khỏi người mình. Lục Tử Anh đã thật sự hối hận, cô hối hận vì đã tìm đến và nói cho hắn biết về sự tồn tại của đứa trẻ, bởi vì cô muốn con của mình sau này sẽ có đủ mọi tình thương yêu của bố mẹ. Cô sai rồi, cô không nên tìm đến con người vô tâm vô tình này. Lục Tử Anh lạnh giọng tuyên bố. -"Sau này, anh cứ đi đường của anh. Đứa trẻ này là con của duy nhất một mình tôi, sẽ không liên quan hay làm phiền đến anh." -"Tại sao em lại như vậy hả? Chỉ cần em chấp nhận bỏ nó đi, chúng ta sẽ bắt đầu lại. Sau này em muốn sinh bao nhiêu đứa chẳng được, sao cứ nhất thiết phải ngay lúc này?" Vì không thể thuyết phục được cô, Trình Chí Viễn tức giận quát lớn. Hắn chỉ mới 20 tuổi mà thôi, bản thân hắn còn chưa lo xong, làm sao có thể làm bố của một đứa trẻ. Hơn nữa, đối với ông Trình thì hắn vẫn mãi mãi không bằng đứa con trai Trình Thanh phong, hắn là con vợ lẻ, chuyện này mẹ của hắn chắc chắn sẽ bị liên lụy. Cô đã cho hắn cơ hội cũng như cho chính bản thân cô một cơ hội. Nếu hắn đồng ý cùng cô chăm sóc, chào đón đứa trẻ tội nghiệp chào đời, cô sẽ cùng hắn cố gắng tạo dựng một mái ấm gia đình. Xem ra, không phải vậy. Như nhận ra bản thân đã quá lời, hắn gấp rút nắm lấy tay cô, nói lời xin lỗi. -"Anh Anh, anh xin lỗi. Anh không nên lớn tiếng với em." Lần thứ hai cô gạt tay hắn ra khỏi tay mình, đáp án cô đã rõ, trách nhiệm của cô cũng đã xong. Cô không cần thiết phải ở lại nơi này nữa. -"Trình Chí Viễn, là do tôi trước đây quá vội vàng, tôi hối hận rồi! Hối hận vì đã mặc kệ ngăn cản của bạn bè mà bảo vệ tình cảm này. Bởi vì anh không xứng để tôi phải làm như vậy." Hắn nắm chặt hai tay cố gắng kiềm chế cơn giận, nhưng dường như từng lời mà Lục Tử Anh nói đều như một thanh dao nhọn ngoáy sâu vào tim hắn. Xoảng! Trình Chí Viễn tức giận ném luôn chiếc cốc thủy tinh xuống sàn nhà, lực ném rất mạnh làm những mảnh vỡ văng tung tóe ra sàn. -"Đủ rồi đó!" Hắn quát.. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Kommentare 0 Anteile 4113 Ansichten
  • Trời bên ngoài chuyển mưa, chiếc xe hơi màu đen vượt đèn đỏ chạy nhanh trên đường lớn.
    "Lão đại, cảnh sát đuổi theo phía sau."
    Triệu Chí Viễn ngồi ghế lái nhìn sang gương chiếu hậu thấy đằng sau có hai chiếc xe cảnh sát đuổi theo liền báo cáo với người đang nhắm mắt nghỉ ngơi phía sau.
    Chỉ nghe thấy người được gọi là lão đại kia "ừm" một tiếng, nhưng mắt anh lại chẳng thèm mở ra.
    Triệu Chí Viễn hiểu ý nhấn ga phóng thật nhanh về phía trước. Lão đại của anh ta trước giờ rất ghét cảnh sát, lý do thì không biết. Thế cho nên đừng để cho anh ᴆụng độ với họ thì hơn.
    Khi xe đến trước khu Vân Đế, qua khỏi cổng thì dù có là ai đi chăng nữa. Nếu không phải là chủ nhân của một căn biệt thự nào bên trong đều không thể tùy tiện bước vào. Cưỡng chế không tuân theo, sẽ bị đánh cho một trận rồi đuổi ra ngoài.
    Cảnh sát đuổi sau đến, khi thấy chiếc xe kia thuộc Vân Đế liền cho xe quay đầu lại. Bên trong khu Vân Đế này, một người cũng không thể tùy ý động vào.
    Xe dừng hẳn trước cổng một căn biệt thự trong cùng, xung quanh là khoảng trống cách xa những biệt thự còn lại.
    Lệ Thành lúc này mới chịu mở mắt, bên ngoài mưa vẫn xối xả. Cầm ô lên, mở cửa đi ra ngoài.
    Cánh cửa cổng nhận diện khuôn mặt chủ nhân tự động mở khóa. Anh cầm ô bước vào trong.
    Triệu Chí Viễn thấy cổng vừa đóng liền xoay vô lăng rời đi. Bên trong phải đi một đoạn nữa mới đến nhà, nhưng tính tình ông chủ anh ta cổ quái. Không thích cho người lạ vào trong nhà, đến xe của bản thân cũng không muốn mang vào để trong sân. Làm việc cho anh tám năm, cũng đã sớm quen với chuyện này.
    Lệ Thành quả thật bên trong che ô đi bộ, phải mất năm phút mới đến bậc thềm.
    "Enzo."
    Anh lạnh lùng gọi.
    Người máy trên nhà nghe thấy chủ nhân đã về, liền mang ra một chiếc thảm lớn vứt xuống dưới chân anh.
    "Trong nhà nhiệt độ 24°C, nước ấm đã pha sẵn."
    Người máy quay đầu đi theo sau anh vừa lau chân vào trong nhà, nói một mạch.
    "Enzo, nạp năng lượng."
    Anh không mặn không nhạt lên tiếng.
    Người máy tên Enzo liền nghe lời rẽ vào hướng khác trở về phòng sạc năng lượng. Vì biệt thự của anh không cho phép người lạ bước vào, cho nên toàn bộ công việc đều do người máy trí tuệ nhân tạo cao này đảm nhận.
    Lệ Thành đi thẳng lên phòng, cởi tây trang trên người ra bước vào bồn tắm đã chứa nước nóng pha sẵn ngâm mình.
    Khi trở ra, trên người anh chỉ mặc áo choàng tắm, mái tóc ướt rũ xuống khuôn mặt điển trai. Lệ Thành đi sấy tóc, rồi nằm lên giường, vì đã làm việc liên tục trong một thời gian dài, cho nên vừa đặt lưng xuống đã có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
    Điện thoại trên bàn đột nhiên sáng lên, hiển thị tin nhắn:
    [Trở về nhà đi, ông nội nhớ con rồi.]
    ***
    Nhà chính Lệ gia, nằm ở trung tâm thành phố Hoa Hạ.
    "Lão gia chủ, đến giờ dùng bữa rồi."
    Người quản gia già nhắc nhở lão gia chủ mái tóc bạc, chống gậy lửng thửng ngoài hoa viên.
    "Lão Vu, hôm nay thằng nhóc kia có về không?"
    Lệ lão gia chủ híp mắt nhìn đám cây kiểng, hỏi.
    "Nhị thiếu e là hôm nay không về rồi, nghe nói Tô Nhung đích thân gửi tin nhắn vẫn chưa thấy phản hồi."
    Lão Vu lắc đầu đáp.
    "Cô ta gọi điện không biết nó đã nghe máy hay chưa, còn gửi tin nhắn?"
    Lệ lão gia chủ hừ lạnh, rồi chống gậy đi vào nhà.
    ...
    Ngồi vào bàn ăn, mọi người trong nhà đều đã có mặt. Chỉ thiếu mỗi nhị thiếu gia từ nhỏ đã dọn ra ngoài sống riêng, người hiện tại nắm một nửa quyền hành Lệ gia ngoài Lệ gia chủ.
    "Con mời bố ăn cơm."
    "Cháu mời ông ăn cơm."
    Cả đám người cùng hô, rồi mới cầm bát đũa lên bắt đầu dùng bữa.
    "Chấn Hùng, bên Khương gia thế nào rồi?"
    Lệ lão gia chủ chợt hỏi.
    "Khương Ninh ngày mai phải ra toà để giải quyết kiện tụng, Khương lão gia chủ sau lần đột quỵ đó vẫn phải dùng ống thở để duy trì sự sống. Khương gia..."
    Lệ gia chủ thở dài, không nói tiếp cũng biết gia tộc này sắp tiêu tán rồi. Làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất, không đi tù thì cũng bị chủ nợ siết mà ૮ɦếƭ.
    "Cố gắng, giúp được gì thì giúp. Nếu không có lão Khương cũng không có chúng ta bây giờ."
    Lệ lão gia chủ thở dài.
    "Nhị thiếu..."
    Chợt lão Vu bên ngoài lớn tiếng gọi.
    Lệ Thành từ bên ngoài bước vào, tây trang đen trên người càng tôn lên dáng người cao lớn hơi gầy của anh.
    Bước vào phòng ăn, anh không nói gì. Chỉ cúi đầu chào hỏi với duy nhất Lệ lão gia chủ rồi quen thuộc đi đến chỗ ngồi của mình. Dù anh ít khi về nhà chính dùng bữa, nhưng chỗ ngồi của anh ở cạnh Lệ lão gia chủ vẫn giữ cho anh, không ai được phép ngồi sai vị trí.
    "Thằng nhóc thúi, còn biết đường về."
    "Tóc của ông vẫn còn nhiều nhỉ?"
    Anh đưa đôi mắt lạnh lùng lên nhìn cái đầu hơi hói, tóc bạc trắng của Lệ lão gia chủ.
    Công kích, đây chính là công kích lão.
    "Ta đợi bồng cháu cố đến không rụng tóc nổi."
    Lão gia chủ hừ lạnh, cái thằng nhóc thúi lúc nào cũng trưng cái bộ mặt đáng ghét đó ra, dùng lời nói sát thương lão, đáng đánh cho một trận.
    "Hình như câu này không đúng cho lắm."
    Anh nhíu mày, tự nhiên cầm bát đũa lão Vu vừa mang vào lên dùng bữa, chẳng thèm như mọi người phải mời Lệ lão gia chủ trước khi ăn. Đây chính là đặc quyền.
    "Tiểu Thành năm nay cũng 25 tuổi rồi, nên lấy vợ để cho ông còn bồng cháu."
    Tô Nhung phu nhân Lệ gia ngồi chéo họ phía dưới chêm vào một câu.
    "Tôi có lấy vợ hay không cũng không phải việc bà nên quan tâm."
    Anh liếc mắt qua bà ta một cái, rồi buông lời.
    "Hỗn xược, bà ấy là mẹ của mày. Mày nói vậy mà coi được."
    Lệ gia chủ thấy thái độ của anh như vậy thì mắng.
    "Tôi không có mẹ."
    Anh chợt lạnh giọng, mẹ của anh đã ૮ɦếƭ từ vụ tai nạn xe năm đó rồi. Là bị người khác hãm hại, là chính người đầu ấp tay gối hàng đêm cùng tình nhân của lão hãm hại. Ông ta mua chuộc cảnh sát, khiến cho vụ việc được xét xử nhanh chóng, còn lão thì vui vẻ đưa tình nhân về nhà.
    Đó là lý do vì sao anh lại ghét cảnh sát, cũng ghét cả việc ở nhà.
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Trời bên ngoài chuyển mưa, chiếc xe hơi màu đen vượt đèn đỏ chạy nhanh trên đường lớn. "Lão đại, cảnh sát đuổi theo phía sau." Triệu Chí Viễn ngồi ghế lái nhìn sang gương chiếu hậu thấy đằng sau có hai chiếc xe cảnh sát đuổi theo liền báo cáo với người đang nhắm mắt nghỉ ngơi phía sau. Chỉ nghe thấy người được gọi là lão đại kia "ừm" một tiếng, nhưng mắt anh lại chẳng thèm mở ra. Triệu Chí Viễn hiểu ý nhấn ga phóng thật nhanh về phía trước. Lão đại của anh ta trước giờ rất ghét cảnh sát, lý do thì không biết. Thế cho nên đừng để cho anh ᴆụng độ với họ thì hơn. Khi xe đến trước khu Vân Đế, qua khỏi cổng thì dù có là ai đi chăng nữa. Nếu không phải là chủ nhân của một căn biệt thự nào bên trong đều không thể tùy tiện bước vào. Cưỡng chế không tuân theo, sẽ bị đánh cho một trận rồi đuổi ra ngoài. Cảnh sát đuổi sau đến, khi thấy chiếc xe kia thuộc Vân Đế liền cho xe quay đầu lại. Bên trong khu Vân Đế này, một người cũng không thể tùy ý động vào. Xe dừng hẳn trước cổng một căn biệt thự trong cùng, xung quanh là khoảng trống cách xa những biệt thự còn lại. Lệ Thành lúc này mới chịu mở mắt, bên ngoài mưa vẫn xối xả. Cầm ô lên, mở cửa đi ra ngoài. Cánh cửa cổng nhận diện khuôn mặt chủ nhân tự động mở khóa. Anh cầm ô bước vào trong. Triệu Chí Viễn thấy cổng vừa đóng liền xoay vô lăng rời đi. Bên trong phải đi một đoạn nữa mới đến nhà, nhưng tính tình ông chủ anh ta cổ quái. Không thích cho người lạ vào trong nhà, đến xe của bản thân cũng không muốn mang vào để trong sân. Làm việc cho anh tám năm, cũng đã sớm quen với chuyện này. Lệ Thành quả thật bên trong che ô đi bộ, phải mất năm phút mới đến bậc thềm. "Enzo." Anh lạnh lùng gọi. Người máy trên nhà nghe thấy chủ nhân đã về, liền mang ra một chiếc thảm lớn vứt xuống dưới chân anh. "Trong nhà nhiệt độ 24°C, nước ấm đã pha sẵn." Người máy quay đầu đi theo sau anh vừa lau chân vào trong nhà, nói một mạch. "Enzo, nạp năng lượng." Anh không mặn không nhạt lên tiếng. Người máy tên Enzo liền nghe lời rẽ vào hướng khác trở về phòng sạc năng lượng. Vì biệt thự của anh không cho phép người lạ bước vào, cho nên toàn bộ công việc đều do người máy trí tuệ nhân tạo cao này đảm nhận. Lệ Thành đi thẳng lên phòng, cởi tây trang trên người ra bước vào bồn tắm đã chứa nước nóng pha sẵn ngâm mình. Khi trở ra, trên người anh chỉ mặc áo choàng tắm, mái tóc ướt rũ xuống khuôn mặt điển trai. Lệ Thành đi sấy tóc, rồi nằm lên giường, vì đã làm việc liên tục trong một thời gian dài, cho nên vừa đặt lưng xuống đã có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Điện thoại trên bàn đột nhiên sáng lên, hiển thị tin nhắn: [Trở về nhà đi, ông nội nhớ con rồi.] *** Nhà chính Lệ gia, nằm ở trung tâm thành phố Hoa Hạ. "Lão gia chủ, đến giờ dùng bữa rồi." Người quản gia già nhắc nhở lão gia chủ mái tóc bạc, chống gậy lửng thửng ngoài hoa viên. "Lão Vu, hôm nay thằng nhóc kia có về không?" Lệ lão gia chủ híp mắt nhìn đám cây kiểng, hỏi. "Nhị thiếu e là hôm nay không về rồi, nghe nói Tô Nhung đích thân gửi tin nhắn vẫn chưa thấy phản hồi." Lão Vu lắc đầu đáp. "Cô ta gọi điện không biết nó đã nghe máy hay chưa, còn gửi tin nhắn?" Lệ lão gia chủ hừ lạnh, rồi chống gậy đi vào nhà. ... Ngồi vào bàn ăn, mọi người trong nhà đều đã có mặt. Chỉ thiếu mỗi nhị thiếu gia từ nhỏ đã dọn ra ngoài sống riêng, người hiện tại nắm một nửa quyền hành Lệ gia ngoài Lệ gia chủ. "Con mời bố ăn cơm." "Cháu mời ông ăn cơm." Cả đám người cùng hô, rồi mới cầm bát đũa lên bắt đầu dùng bữa. "Chấn Hùng, bên Khương gia thế nào rồi?" Lệ lão gia chủ chợt hỏi. "Khương Ninh ngày mai phải ra toà để giải quyết kiện tụng, Khương lão gia chủ sau lần đột quỵ đó vẫn phải dùng ống thở để duy trì sự sống. Khương gia..." Lệ gia chủ thở dài, không nói tiếp cũng biết gia tộc này sắp tiêu tán rồi. Làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất, không đi tù thì cũng bị chủ nợ siết mà ૮ɦếƭ. "Cố gắng, giúp được gì thì giúp. Nếu không có lão Khương cũng không có chúng ta bây giờ." Lệ lão gia chủ thở dài. "Nhị thiếu..." Chợt lão Vu bên ngoài lớn tiếng gọi. Lệ Thành từ bên ngoài bước vào, tây trang đen trên người càng tôn lên dáng người cao lớn hơi gầy của anh. Bước vào phòng ăn, anh không nói gì. Chỉ cúi đầu chào hỏi với duy nhất Lệ lão gia chủ rồi quen thuộc đi đến chỗ ngồi của mình. Dù anh ít khi về nhà chính dùng bữa, nhưng chỗ ngồi của anh ở cạnh Lệ lão gia chủ vẫn giữ cho anh, không ai được phép ngồi sai vị trí. "Thằng nhóc thúi, còn biết đường về." "Tóc của ông vẫn còn nhiều nhỉ?" Anh đưa đôi mắt lạnh lùng lên nhìn cái đầu hơi hói, tóc bạc trắng của Lệ lão gia chủ. Công kích, đây chính là công kích lão. "Ta đợi bồng cháu cố đến không rụng tóc nổi." Lão gia chủ hừ lạnh, cái thằng nhóc thúi lúc nào cũng trưng cái bộ mặt đáng ghét đó ra, dùng lời nói sát thương lão, đáng đánh cho một trận. "Hình như câu này không đúng cho lắm." Anh nhíu mày, tự nhiên cầm bát đũa lão Vu vừa mang vào lên dùng bữa, chẳng thèm như mọi người phải mời Lệ lão gia chủ trước khi ăn. Đây chính là đặc quyền. "Tiểu Thành năm nay cũng 25 tuổi rồi, nên lấy vợ để cho ông còn bồng cháu." Tô Nhung phu nhân Lệ gia ngồi chéo họ phía dưới chêm vào một câu. "Tôi có lấy vợ hay không cũng không phải việc bà nên quan tâm." Anh liếc mắt qua bà ta một cái, rồi buông lời. "Hỗn xược, bà ấy là mẹ của mày. Mày nói vậy mà coi được." Lệ gia chủ thấy thái độ của anh như vậy thì mắng. "Tôi không có mẹ." Anh chợt lạnh giọng, mẹ của anh đã ૮ɦếƭ từ vụ tai nạn xe năm đó rồi. Là bị người khác hãm hại, là chính người đầu ấp tay gối hàng đêm cùng tình nhân của lão hãm hại. Ông ta mua chuộc cảnh sát, khiến cho vụ việc được xét xử nhanh chóng, còn lão thì vui vẻ đưa tình nhân về nhà. Đó là lý do vì sao anh lại ghét cảnh sát, cũng ghét cả việc ở nhà. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    Wow
    5
    0 Kommentare 0 Anteile 2388 Ansichten
  • STECH Giới thiệu Các thiết bị kiểm soát truy cập (Acess Control) hót nhất hiện nay có thẻ dùng cho kiểm soát thang máy, kiểm soát ra vào( kiểm soát truy cập ) ...
    Các bộ kiểm soát truy cập kết hợp với các loại khóa từ chốt thả (chốt rơi) hoặc khóa hút mang đến giải pháp kiểm soát ra vào các loại cửa sắt,gỗ,inox..., cửa cuốn cho các nhà trọ, nhà dân, chung cư mini
    1. GIẢM VIỆC VIỆC PHỤ THUỘC VÀO KHÓA TRUYỀN THỐNG
    2. TIẾT KIỆM CHI PHÍ VÀ TIÊU HAO NĂNG LƯỢNG ĐIỆN
    3. THEO DÕI NHỮNG AI ĐẾN VÀ ĐI
    4. BẢO VỆ ĐỐI VỚI NHỮNG KHÁCH THAM QUAN VÃNG LAI
    5. NGĂN NGỪA TRỘM CẮP VÀ GIẢM THIỂU TAI NẠN
    6. CUNG CẤP QUYỀN RA VÀO ĐẾN NHIỀU TÒA NHÀ VÀ KHU VỰC
    ...
    Các loại bộ kiểm soát truy cập
    - Kiếm soát bằng Thẻ từ + Mật khẩu
    - Kiểm soát bằng Thẻ từ + Vân tay + Mật khẩu
    - Kiểm soát bằng Thẻ từ + Vân tay + Mật khẩu + App Mobile(Bluetooth, Wifi)
    - Kiểm soát bằng Thẻ từ + Vân tay + Mật khẩu + Mobile(NFC)
    Ngoài ra chúng tôi còn cung cấp số lượng lớn các phôi thẻ từ trắng,thẻ móc khóa KeyFob (Proximity hoặc Mifare)
    Giải pháp chống sao chép thẻ từ cho thang máy chung cư
    Giải pháp quản lý bãi đỗ xe thông minh
    Mua hàng Mobile/Zalo : 0942.190.368
    ☘️STECH Giới thiệu Các thiết bị kiểm soát truy cập (Acess Control) hót nhất hiện nay có thẻ dùng cho kiểm soát thang máy, kiểm soát ra vào( kiểm soát truy cập ) ... 🔐Các bộ kiểm soát truy cập kết hợp với các loại khóa từ chốt thả (chốt rơi) hoặc khóa hút mang đến giải pháp kiểm soát ra vào các loại cửa sắt,gỗ,inox..., cửa cuốn cho các nhà trọ, nhà dân, chung cư mini 1. GIẢM VIỆC VIỆC PHỤ THUỘC VÀO KHÓA TRUYỀN THỐNG 2. TIẾT KIỆM CHI PHÍ VÀ TIÊU HAO NĂNG LƯỢNG ĐIỆN 3. THEO DÕI NHỮNG AI ĐẾN VÀ ĐI 4. BẢO VỆ ĐỐI VỚI NHỮNG KHÁCH THAM QUAN VÃNG LAI 5. NGĂN NGỪA TRỘM CẮP VÀ GIẢM THIỂU TAI NẠN 6. CUNG CẤP QUYỀN RA VÀO ĐẾN NHIỀU TÒA NHÀ VÀ KHU VỰC ... 👉Các loại bộ kiểm soát truy cập - Kiếm soát bằng Thẻ từ + Mật khẩu - Kiểm soát bằng Thẻ từ + Vân tay + Mật khẩu - Kiểm soát bằng Thẻ từ + Vân tay + Mật khẩu + App Mobile(Bluetooth, Wifi) - Kiểm soát bằng Thẻ từ + Vân tay + Mật khẩu + Mobile(NFC) ✅Ngoài ra chúng tôi còn cung cấp số lượng lớn các phôi thẻ từ trắng,thẻ móc khóa KeyFob (Proximity hoặc Mifare) ✅Giải pháp chống sao chép thẻ từ cho thang máy chung cư ✅Giải pháp quản lý bãi đỗ xe thông minh 📱Mua hàng Mobile/Zalo : 0942.190.368
    Love
    1
    0 Kommentare 0 Anteile 9185 Ansichten
  • "Ai cũng sẽ cố gắng nghĩ câu trả lời
    Mặc dù họ không lắng nghe ..."
    Chìm vào giai điệu 'Lắng nghe' tại Động Tag Livesession số thứ 7, đây là track số 3 nằm trong Ep 'Hết Sức Thật Lòng' của Vũ Thanh Vân được ra mắt vào tháng (24/11) năm ngoái. 'Ca khúc truyền tải tới thông điệp dù trong tình yêu có xảy ra mẫu thuẫn thế nào thì ta hãy lắng nghe và trao đổi vấn đề với nhau từ đó ta sẽ hiểu nhau hơn.
    Động Tag (cố tình đọc thành Động Tác) thể hiện sự vận động, năng lượng của nghệ sĩ và nhạc công khi biểu diễn nhạc. Họ luôn chuyển động mỗi ngày, không ngừng nỗ lực để cống hiến cho khán thính giả những sản phẩm chất lượng.
    https://fb.watch/lGCDzqObp5/
    "Ai cũng sẽ cố gắng nghĩ câu trả lời Mặc dù họ không lắng nghe ..." Chìm vào giai điệu 'Lắng nghe' tại Động Tag Livesession số thứ 7, đây là track số 3 nằm trong Ep 'Hết Sức Thật Lòng' của Vũ Thanh Vân được ra mắt vào tháng (24/11) năm ngoái. 'Ca khúc truyền tải tới thông điệp dù trong tình yêu có xảy ra mẫu thuẫn thế nào thì ta hãy lắng nghe và trao đổi vấn đề với nhau từ đó ta sẽ hiểu nhau hơn. Động Tag (cố tình đọc thành Động Tác) thể hiện sự vận động, năng lượng của nghệ sĩ và nhạc công khi biểu diễn nhạc. Họ luôn chuyển động mỗi ngày, không ngừng nỗ lực để cống hiến cho khán thính giả những sản phẩm chất lượng. https://fb.watch/lGCDzqObp5/
    0 Kommentare 0 Anteile 2953 Ansichten
  • | 27. 06. 2023 - SỨC MẠNH CỦA NHỮNG CÁI ĐAN TAY |
    Vì một trong năm ngôn ngữ của tình yêu, là những giao tiếp cơ thể. Đối với mình, những cái đan tay là đã đủ ấm áp và dịu dàng.
    Tưởng tượng chút thôi,
    Những ngày đi làm về mệt nhoài, một cái đan tay chầm chậm sạc đầy năng lượng, những giây phút hồi hộp lo lắng khắp lồng ngực, một cái đan tay sẽ thật nhanh xoa dịu tâm trí mình, những ngày chán nản và bất lực, một cái đan tay gạt hết u tối trong lòng, thật nhanh thôi, một cái đan tay lại có sức mạnh tuyệt vời đến thế.
    Đôi khi cách để giúp người khác vượt qua khó khăn, không phải là đưa cho họ lời khuyên, mà chỉ là ngồi cạnh bên, chân thành lắng nghe, nhẹ nhàng đan tay thật khẽ.
    Chỉ thế thôi, cái đan tay như một “giọt nước mát rượi đem tưới vào một hõm nhỏ một ngày hè”.
    | Chốn
    : Nguyễn Oanh
    | 27. 06. 2023 - SỨC MẠNH CỦA NHỮNG CÁI ĐAN TAY | Vì một trong năm ngôn ngữ của tình yêu, là những giao tiếp cơ thể. Đối với mình, những cái đan tay là đã đủ ấm áp và dịu dàng. Tưởng tượng chút thôi, Những ngày đi làm về mệt nhoài, một cái đan tay chầm chậm sạc đầy năng lượng, những giây phút hồi hộp lo lắng khắp lồng ngực, một cái đan tay sẽ thật nhanh xoa dịu tâm trí mình, những ngày chán nản và bất lực, một cái đan tay gạt hết u tối trong lòng, thật nhanh thôi, một cái đan tay lại có sức mạnh tuyệt vời đến thế. Đôi khi cách để giúp người khác vượt qua khó khăn, không phải là đưa cho họ lời khuyên, mà chỉ là ngồi cạnh bên, chân thành lắng nghe, nhẹ nhàng đan tay thật khẽ. Chỉ thế thôi, cái đan tay như một “giọt nước mát rượi đem tưới vào một hõm nhỏ một ngày hè”. | Chốn 📸: Nguyễn Oanh
    0 Kommentare 0 Anteile 2877 Ansichten
  • Khoảnh khắc ngọt ngào nhất trong cuộc sống này, có lẽ là khi:
    gặp được người mà mình mong chờ nhất
    tay trong tay người mà mình yêu thương nhất
    Chúc cho tất cả các ba mẹ bầu và ba mẹ bỉm luôn luôn tràn đầy năng lượng tích cực
    ✨Khoảnh khắc ngọt ngào nhất trong cuộc sống này, có lẽ là khi: 🥰gặp được người mà mình mong chờ nhất 😘tay trong tay người mà mình yêu thương nhất Chúc cho tất cả các ba mẹ bầu và ba mẹ bỉm luôn luôn tràn đầy năng lượng tích cực🌞
    0 Kommentare 0 Anteile 2261 Ansichten
  • TÂM SỰ TUỔI 30...
    Lúc còn trẻ, tôi luôn cho rằng kiếm tiền là tất cả, giờ già rồi, phát hiện ra câu nói này không hề sai một chút nào
    Năm đó, bạn 23 tuổi. Lần đầu tiên ra mắt nhà bạn gái, gặp bố mẹ.
    Thực ra, trước đây bạn từng chat video với họ. Nhưng lần này đặc biệt hơn, bố mẹ bạn gái nhiệt tình mời bạn đến nhà chơi. Ngồi trước một mâm cơm thịnh soạn, lần gặp mặt chính thức, bạn có chút bất an, hồi hộp, lo lắng.
    Ăn được nửa bữa cơm, bố bạn gái quả nhiên bắt đầu hỏi chuyện, đầu tiên là những vấn đề xung quanh cuộc sống của bạn, sau đó cuộc trò chuyện bắt đầu đi đến vấn đề chính.
    Khi nào thì chuẩn bị mua nhà riêng?
    Bên cạnh, mẹ bạn gái cũng bắt đầu chậm rãi nói, con rể ông Lưu nhà hàng xóm, vừa mua được một căn hộ 3 phòng ngủ, 2 phòng khách.
    Bạn không biết, nên trả lời như thế nào mới làm hài lòng được họ. Trong đầu bạn suy nghĩ, đối với bạn bây giờ mà nói tài sản giá trị lớn nhất chỉ là chiếc thẻ ngân hàng với 7 triệu đồng đổ về mỗi tháng.
    Sau đó, không khí trên bàn ăn bắt đầu dần dần nguội đi. Bạn nhanh nhanh chóng chóng ăn xong cơm, tìm đại một lý do công ty có việc gấp xin phép ra về.
    Một tuần sau, bạn hẹn bạn gái ra ngoài, nhẹ nhàng nói câu chia tay.
    Cô ấy khóc, giống như kẻ bạc tình, bạn lạnh lùng quay lưng đi về hướng khác.
    Không phải bạn không yêu cô ấy, cũng không phải trái tim bạn tàn nhẫn. Đơn giản bạn bắt đầu hiểu được, chỉ yêu thôi chưa đủ, tình yêu không kèm theo vật chất đính kèm, sớm muộn gì cũng sẽ mỗi người một nơi.
    Trong lúc yêu tiền có thể không quan trọng, nhưng khi kết hôn đó lại là một chuyện hoàn toàn khác.
    Bạn 26 tuổi, bạn cuối cùng cũng tích lũy riêng được một ít riêng cho mình.
    Trong ba năm này, bạn đi làm việc ở thành phố, tìm kiếm cơ hội mới. Bạn bán mạng làm việc, hết lòng vì công việc, vì muốn kí được hợp đồng với khách, thậm chí uống rượu đến mức chảy máu dạ dày cũng cắn răng chịu đựng.
    Tiền lương của bạn tăng lên gấp đôi, bạn bắt đầu cảm thấy cuộc đời bạn có lẽ đã rẽ sang một bước ngoặt mới, cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng mới, bạn quyết định mua nhà.
    Mỉm cười, đĩnh đạc cùng với nhân viên tư vấn nhà đất đi xem nhà.
    Bạn tìm được căn hộ ưng ý, môi trường rất tốt, giao thông thuận tiện, cách công ty không xa, siêu thị, trung tâm mua sắm ngay dưới nhà, xung quanh còn có các trường học tiện cho con bạn đi học sau này…..
    Nhưng khi bàn đến giá cả, bạn lặng người đi. Giá nhà đất tăng quá nhanh, quá sức tưởng tượng của bạn.
    Bạn về nhà, quyết định đợi một thời gian nữa, đợi giá nhà đất lắng xuống sẽ đi mua. Nhưng sau khi bạn lướt Face, đọc báo, thấy được một dòng trạng thái, dân tình đang đổ xô đi mua nhà cửa, thậm chí còn xếp hàng thâu đêm để mua được căn hộ ưng ý.
    Bạn ý thức được, bạn không thể chạy đua được với giá nhà đất, nếu không mua lúc này, sợ rằng sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội.
    Bạn hạ quyết tâm, gọi điện cho bố mẹ, mượn sổ tiết kiệm 500 triệu số tiền dưỡng lão của họ.
    Ba ngày sau, mượn ngược mượn xuôi bạn tích góp đủ số tiền đặt cọc, bạn cầm tiền đi kí hợp đồng mua nhà.
    Thời khắc đặt bút kí lên hợp đồng, sống mũi cay cay, mắt có chút nhòe đi. Có tiền thật là tốt. Làm đàn ông, bạn càng ý thức sâu sắc hơn, có tiền, mới có nhà, mới có cảm giác ổn định cuộc sống.
    #nguoibanlinh
    TÂM SỰ TUỔI 30... Lúc còn trẻ, tôi luôn cho rằng kiếm tiền là tất cả, giờ già rồi, phát hiện ra câu nói này không hề sai một chút nào Năm đó, bạn 23 tuổi. Lần đầu tiên ra mắt nhà bạn gái, gặp bố mẹ. Thực ra, trước đây bạn từng chat video với họ. Nhưng lần này đặc biệt hơn, bố mẹ bạn gái nhiệt tình mời bạn đến nhà chơi. Ngồi trước một mâm cơm thịnh soạn, lần gặp mặt chính thức, bạn có chút bất an, hồi hộp, lo lắng. Ăn được nửa bữa cơm, bố bạn gái quả nhiên bắt đầu hỏi chuyện, đầu tiên là những vấn đề xung quanh cuộc sống của bạn, sau đó cuộc trò chuyện bắt đầu đi đến vấn đề chính. Khi nào thì chuẩn bị mua nhà riêng? Bên cạnh, mẹ bạn gái cũng bắt đầu chậm rãi nói, con rể ông Lưu nhà hàng xóm, vừa mua được một căn hộ 3 phòng ngủ, 2 phòng khách. Bạn không biết, nên trả lời như thế nào mới làm hài lòng được họ. Trong đầu bạn suy nghĩ, đối với bạn bây giờ mà nói tài sản giá trị lớn nhất chỉ là chiếc thẻ ngân hàng với 7 triệu đồng đổ về mỗi tháng. Sau đó, không khí trên bàn ăn bắt đầu dần dần nguội đi. Bạn nhanh nhanh chóng chóng ăn xong cơm, tìm đại một lý do công ty có việc gấp xin phép ra về. Một tuần sau, bạn hẹn bạn gái ra ngoài, nhẹ nhàng nói câu chia tay. Cô ấy khóc, giống như kẻ bạc tình, bạn lạnh lùng quay lưng đi về hướng khác. Không phải bạn không yêu cô ấy, cũng không phải trái tim bạn tàn nhẫn. Đơn giản bạn bắt đầu hiểu được, chỉ yêu thôi chưa đủ, tình yêu không kèm theo vật chất đính kèm, sớm muộn gì cũng sẽ mỗi người một nơi. Trong lúc yêu tiền có thể không quan trọng, nhưng khi kết hôn đó lại là một chuyện hoàn toàn khác. Bạn 26 tuổi, bạn cuối cùng cũng tích lũy riêng được một ít riêng cho mình. Trong ba năm này, bạn đi làm việc ở thành phố, tìm kiếm cơ hội mới. Bạn bán mạng làm việc, hết lòng vì công việc, vì muốn kí được hợp đồng với khách, thậm chí uống rượu đến mức chảy máu dạ dày cũng cắn răng chịu đựng. Tiền lương của bạn tăng lên gấp đôi, bạn bắt đầu cảm thấy cuộc đời bạn có lẽ đã rẽ sang một bước ngoặt mới, cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng mới, bạn quyết định mua nhà. Mỉm cười, đĩnh đạc cùng với nhân viên tư vấn nhà đất đi xem nhà. Bạn tìm được căn hộ ưng ý, môi trường rất tốt, giao thông thuận tiện, cách công ty không xa, siêu thị, trung tâm mua sắm ngay dưới nhà, xung quanh còn có các trường học tiện cho con bạn đi học sau này….. Nhưng khi bàn đến giá cả, bạn lặng người đi. Giá nhà đất tăng quá nhanh, quá sức tưởng tượng của bạn. Bạn về nhà, quyết định đợi một thời gian nữa, đợi giá nhà đất lắng xuống sẽ đi mua. Nhưng sau khi bạn lướt Face, đọc báo, thấy được một dòng trạng thái, dân tình đang đổ xô đi mua nhà cửa, thậm chí còn xếp hàng thâu đêm để mua được căn hộ ưng ý. Bạn ý thức được, bạn không thể chạy đua được với giá nhà đất, nếu không mua lúc này, sợ rằng sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội. Bạn hạ quyết tâm, gọi điện cho bố mẹ, mượn sổ tiết kiệm 500 triệu số tiền dưỡng lão của họ. Ba ngày sau, mượn ngược mượn xuôi bạn tích góp đủ số tiền đặt cọc, bạn cầm tiền đi kí hợp đồng mua nhà. Thời khắc đặt bút kí lên hợp đồng, sống mũi cay cay, mắt có chút nhòe đi. Có tiền thật là tốt. Làm đàn ông, bạn càng ý thức sâu sắc hơn, có tiền, mới có nhà, mới có cảm giác ổn định cuộc sống. #nguoibanlinh
    0 Kommentare 0 Anteile 3183 Ansichten
Gesponsert

Đầu đọc độc lập kiểm soát cửa ra vào thẻ từ Rfid tần số 125Khz

Thông số kỹ thuật sản phẩm: Dung lượng người dùng: 1000 thẻ người dùng Kích thước: 120mmx78mm × 22mm (L × W × H) Tần số làm việc: 125KHz hoặc...