• Lần đầu tiên, Lam Lam gặp Cảnh Đức là ở tại thành phố New York!!!
    Sáng hôm ấy, cô cầu kỳ ngồi trang điểm đến tận hai tiếng đồng hồ, còn mặc một bộ váy phù dâu đuôi cá màu trắng tinh khiết, đi qua đi lại trước gương khoảng hai mươi vòng, chỉnh trang thêm khoảng nửa tiếng nữa, sau đó mới tặc lưỡi, gật đầu tạm thấy hài lòng với sắc đẹp của bản thân hôm nay.
    Lam Lam vui vẻ bắt một chiếc Taxi đến nhà hàng tiệc cưới ngoài trời Metropole ở phía đông nam thành phố, bấm đồng hồ thì vẫn còn hai tiếng nữa mới tới giờ cử hành hôn lễ của bạn thân cô - Tống Liên Chi.
    Mà nói đến Tống Liên Chi thì cũng phải giới thiệu sơ qua về "ông chồng quốc dân" của cô ấy một chút, người đó không ai khác, chính là Tổng giám đốc Dương Vũ điển trai lừng lẫy, năm nào cũng được vinh danh trên trang bìa của tạp chí Fobes, là soái ca của soái ca của soái ca trong lòng cả nghìn nhân viên nữ ở Hàn Thiên, hiển nhiên trong đó có cả Lam Lam.
    Đương nhiên là Lam Lam không mơ mộng cao đến mức yêu được một anh "đặc biệt soái ca" như Dương Vũ, cô chỉ cầu gặp được một chàng trai bằng một nửa tổng giám đốc thôi, là đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
    Thế nhưng, thế sự vô thường, bất ngờ lại luôn luôn không thể lường trước được. Cô không những gặp được một người có thể sánh ngang với Dương Vũ, hơn nữa, anh ta còn đặc biệt thanh cao như loài hoa bạch trà. Chỉ có thể đứng từ xa ngây ngốc nhìn ngắm chứ không cách nào đem nuốt trôi vào miệng được.
    ***
    Đèn đỏ ở đại lộ Madison...
    Chỉ còn cách một khu phố nữa là đến trung tâm tổ chức tiệc cưới, vậy mà chiếc taxi kẹt cứng trong làn xe cộ đông đúc, đứng suốt mười lăm phút rồi cũng vẫn không thể nhúc nhích thêm một centimet nào.
    Lam Lam sốt ruột hết nhìn đường rồi lại nhìn đồng hồ, vẻ mặt căng thẳng đến nỗi chú tài xế phải quay đầu lại, dùng ánh mắt cực kỳ cảm thông mà nói với cô
    - Cháu gái, kẹt xe như thế này hai tiếng nữa chưa chắc đường đã thông được. Từ đây đến nhà hàng Metropole chỉ còn một quãng ngắn nữa. Nếu cháu sợ muộn giờ, hay là xuống đi bộ đi.
    - Dạ???
    Lam Lam nghệt mặt nhìn chú tài xế, sau đó lại cúi xuống nhìn đôi giày cao gót 10cm dưới chân mình, nhận thấy tình hình dù không khả quan cho lắm, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đành móc trong ví ra 30USD trả tiền taxi rồi vội vội vàng vàng, mở cửa xe, phi xuống đường đi bộ.
    Mọi việc đáng lẽ vẫn sẽ suôn sẻ, bầu trời vẫn sẽ tươi sáng, và cô cũng trở thành phù dâu xinh đẹp...nếu như, cái tên ૮ɦếƭ dẫm lái chiếc Lamboghini màu đen như con bò xấu xí kia không vượt đèn đỏ mà đâm vào cô.
    Ok!!! Tắc đường, nhưng không ai vượt đèn đỏ.
    Ok!!! Kẹt xe, nhưng không ai dám lái xe cả lên vỉa hè.
    Nhưng hắn...riêng hắn thì không thế.
    Lam Lam lâu nay vẫn tự luôn cho rằng, ý thức tham gia giao thông của người phương Tây rất tốt, đèn đỏ còn 3s mà người đi bộ vẫn thản nhiên băng qua đường thì cũng không sao cả.
    Nghĩ vậy, cô liền hiên hiên ngang ngang rảo bước trên đôi giày cao gót 10cm, chậm rãi bước qua vạch dành cho người đi bộ khi đèn đỏ chỉ còn đúng...1 giây.
    Chưa đầy nửa giây sau, màng nhĩ của cô truyền thẳng đến đại não một tiếng phanh xe dài đến chói tai. Mùi lốp cao su ma sát trên đường xông lên mũi một mùi hương khét lẹt.
    Lam Lam giật mình hoảng hồn quay đầu lại thì đầu xe Lamboghini cũng vừa vặn chạm đến bắp chân. Lực đâm không lớn lắm, cũng không va đập mạnh, tuy nhiên vẫn đủ để làm cô ngã ngồi trên nền đất, chân tay trượt xuống đường, trầy xước thê thảm. Đáng nói hơn nữa là bộ váy phù dâu màu trắng tinh mà ban nãy cô hài lòng ngắm đi ngắm lại trước gương mấy chục vòng, nay đã rách hẳn một mảng, màu đất lấm tấm hoà cùng màu váy.
    Tạo nên khung cảnh thảm hại vô cùng.
    Mười lăm giây sau, một người đàn ông châu Á cao lớn từ trên xe hốt hoảng bước xuống.
    Anh ta vội vàng chạy đến nâng Lam Lam dậy, ánh mắt sốt sắng chăm chú quan sát cơ thể cô một lượt, sau đó dùng nét mặt cực kỳ bất đắc dĩ mà trình bày với cô
    - Xin lỗi, rất xin lỗi. Cô có sao không?
    - Đau quá. Đi đứng kiểu gì thế hả?
    Lần này, hắn ta không buồn trả lời, mà lập tức cầm tay cô lên, nắn nắn một hồi, sau đó lại cầm chân, nắn nắn tiếp.
    Lam Lam vì bất ngờ bị đâm xe, cộng thêm ngạc nhiên vì hành động kỳ dị của hắn cho nên cứ trợn tròn mắt kinh ngạc, cái đầu ngu vẫn chưa thể hoạt động lại bình thường, đương nhiên cũng cứ ngồi đơ ra như tượng, mặc cho hắn sàm sỡ.
    Sau khoảng ba phút sờ sờ nắn nắn, hắn mới thở hắt ra một hơi rồi móc từ trong túi áo vest một ví tiền, lấy ra một xấp đô la dày cộp, dúi vào tay cô
    - Thành thật xin lỗi, hiện tại tôi đang có việc rất gấp. Cô cầm lấy chút tiền này đến bệnh viện kiểm tra đi. Đây là danh thϊếp của tôi, có chuyện gì cứ liên lạc với tôi.
    Dứt câu, hắn chẳng buồn nghe cô trả lời lại, vội vội vàng vàng đứng dậy, mở cửa lên xe phóng mất hút. Để lại Lam Lam vẫn thất thần ngồi há hốc miệng trên nền đất, cho đến khi định thần lại thì hắn cùng chiếc Lamboghini đã cao chạy xa bay rồi.
    Cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, lồm cồm chống tay bò dậy, tập tễnh đi đến ngồi xuống bồn cây cạnh vệ đường. Bao nhiêu dự định tốt đẹp ngày hôm nay bỗng chốc vì hắn mà tan tành thành mây khói, bây giờ đến cả tiệc cưới của Liên Chi cô còn chưa chắc đã đến kịp, huống hồ nói gì đến làm phù dâu.
    Huhu. Cái tên biếи ŧɦái ૮ɦếƭ dẫm, đâm người ta xong còn không thèm đưa đến bệnh viện mà ỷ mình giàu có, vứt cho một tập tiền rồi biến mất. Thật mất nhân tính, vô lương tâm, không có đạo đức. Lần sau gặp lại nhất định cô sẽ lột da, rút xương hắn, ninh một nồi lẩu để nhai cho tới khi không còn một mẩu thì thôi.
    Nghĩ đến đó, Lam Lam điên tiết ném tấm danh thϊếp của hắn vào thùng rác bên lề đường, sau đó lại tập tễnh lặc đến nhà hàng tiệc cưới.
    Cũng may, khi cô đến nơi, buổi lễ kết hôn của Liên Chi vẫn còn chưa bắt đầu, khách khứa mời tham dự đứng tụm năm tụm ba bên sảnh lễ đường, xung quanh trải dài những chùm hoa hồng trắng thơm ngát.
    Lam Lam thoáng thấy bóng Liên Chi mặc váy cưới trắng muốt, dịu dàng cuốn hút, đứng nói chuyện với mấy người đàn ông ở cách đó một quãng, sau đó cô lại bất giác nhìn xuống dưới thân. Chiếc váy phù dâu xinh đẹp trở thành một nhúm lôi thôi lếch thếch, cổ chân trắng nõn bị trầy mất một mảng, trông kinh khủng vô cùng.
    Cơn bực tức vừa mới dịu xuống lại bất chợt xông lên nghẹn ứ cổ họng, Lam Lam chẳng còn buồn quan tâm đến hình tượng cái gì, phù dâu cái gì, lập tức tập tễnh chạy lại phía Lam Lam, túm lấy cô ấy mà xả nỗi hận trong lòng
    - Liên Chi, thật xin lỗi, mình xảy ra chút chuyện nên tới muộn.
    - Lam Lam, có chuyện gì vậy? Sao cậu lại thành ra như vậy?
    - Đừng nói nữa. Đáng lẽ mình đã đến trước hẳn 1 tiếng để giúp cậu chuẩn bị váy áo, nhưng trên đường đi tự nhiên lại đụng phải một tên điên nào đó. Không hiểu mắt mũi hắn để đâu mà đường rộng không đi, lại đâm sầm vào tớ. Đâm xong còn tỏ vẻ như mình rất bận, vội vội vàng vàng ném cho tớ một xấp tiền rồi lên xe phóng mất hút. Cậu nói xem, cái tên đó chết dẫm đó có đáng bị xử bắn không?
    - Vậy sao? Cậu có nhớ biển số xe của hắn không? Trông hắn thế nào?
    - Ừmmm, cao khoảng 1m80 gì đó, biển số xe thì không nhớ. Khuôn mặt thì trông rất biến...
    Chữ "thái" chưa kịp vọt ra khỏi miệng, khuôn mặt của cô lập tức trở nên cứng đờ.
    Không phải chứ? Cái tên thủ phạm biến thái kia tại sao lại đường hoàng xuất hiện ở đây? Lại còn ngang nhiên đứng cạnh tổng giám đốc Dương Vũ.
    Ôi mẹ ơi!!! Bây giờ cô mới thấm thía thế nào là "oan gia ngõ hẹp", thế nào là "phước bất trùng lai, họa vô đơn chí".
    Nãy giờ mải mê kể tội hắn mà cô quên mất nhìn người đàn ông đứng phía đối diện, khuôn mặt hắn sau khi nghe cô trình bày xong thì hết xanh lại trắng, nét mặt trông khó coi vô cùng.
    Hắn im lặng một lúc, gân xanh nổi đầy trên trán cũng dần dần lặn bớt đi, nửa phút sau mới khó nhọc lên tiếng
    - Tôi biến thái đến vậy sao?
    Đầu Lam Lam bỗng nhiên nổ ầm một tiếng, chỉ hận New York bây giờ không xảy ra thảm họa hay thiên tai ngay đi, để cô có thể kiếm cái lỗ nẻ nào mà chui xuống.
    Gặp ai không gặp, ở đâu không ở, tại sao lại là hắn? tại sao lại ở ngay tiệc cưới của Tống Liên Chi?
    Ôi trời ơi!!! Doãn Lam Lam, thật quá mất mặt, mất mặt quá sức tưởng tượng!!!
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Lần đầu tiên, Lam Lam gặp Cảnh Đức là ở tại thành phố New York!!! Sáng hôm ấy, cô cầu kỳ ngồi trang điểm đến tận hai tiếng đồng hồ, còn mặc một bộ váy phù dâu đuôi cá màu trắng tinh khiết, đi qua đi lại trước gương khoảng hai mươi vòng, chỉnh trang thêm khoảng nửa tiếng nữa, sau đó mới tặc lưỡi, gật đầu tạm thấy hài lòng với sắc đẹp của bản thân hôm nay. Lam Lam vui vẻ bắt một chiếc Taxi đến nhà hàng tiệc cưới ngoài trời Metropole ở phía đông nam thành phố, bấm đồng hồ thì vẫn còn hai tiếng nữa mới tới giờ cử hành hôn lễ của bạn thân cô - Tống Liên Chi. Mà nói đến Tống Liên Chi thì cũng phải giới thiệu sơ qua về "ông chồng quốc dân" của cô ấy một chút, người đó không ai khác, chính là Tổng giám đốc Dương Vũ điển trai lừng lẫy, năm nào cũng được vinh danh trên trang bìa của tạp chí Fobes, là soái ca của soái ca của soái ca trong lòng cả nghìn nhân viên nữ ở Hàn Thiên, hiển nhiên trong đó có cả Lam Lam. Đương nhiên là Lam Lam không mơ mộng cao đến mức yêu được một anh "đặc biệt soái ca" như Dương Vũ, cô chỉ cầu gặp được một chàng trai bằng một nửa tổng giám đốc thôi, là đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Thế nhưng, thế sự vô thường, bất ngờ lại luôn luôn không thể lường trước được. Cô không những gặp được một người có thể sánh ngang với Dương Vũ, hơn nữa, anh ta còn đặc biệt thanh cao như loài hoa bạch trà. Chỉ có thể đứng từ xa ngây ngốc nhìn ngắm chứ không cách nào đem nuốt trôi vào miệng được. *** Đèn đỏ ở đại lộ Madison... Chỉ còn cách một khu phố nữa là đến trung tâm tổ chức tiệc cưới, vậy mà chiếc taxi kẹt cứng trong làn xe cộ đông đúc, đứng suốt mười lăm phút rồi cũng vẫn không thể nhúc nhích thêm một centimet nào. Lam Lam sốt ruột hết nhìn đường rồi lại nhìn đồng hồ, vẻ mặt căng thẳng đến nỗi chú tài xế phải quay đầu lại, dùng ánh mắt cực kỳ cảm thông mà nói với cô - Cháu gái, kẹt xe như thế này hai tiếng nữa chưa chắc đường đã thông được. Từ đây đến nhà hàng Metropole chỉ còn một quãng ngắn nữa. Nếu cháu sợ muộn giờ, hay là xuống đi bộ đi. - Dạ??? Lam Lam nghệt mặt nhìn chú tài xế, sau đó lại cúi xuống nhìn đôi giày cao gót 10cm dưới chân mình, nhận thấy tình hình dù không khả quan cho lắm, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đành móc trong ví ra 30USD trả tiền taxi rồi vội vội vàng vàng, mở cửa xe, phi xuống đường đi bộ. Mọi việc đáng lẽ vẫn sẽ suôn sẻ, bầu trời vẫn sẽ tươi sáng, và cô cũng trở thành phù dâu xinh đẹp...nếu như, cái tên ૮ɦếƭ dẫm lái chiếc Lamboghini màu đen như con bò xấu xí kia không vượt đèn đỏ mà đâm vào cô. Ok!!! Tắc đường, nhưng không ai vượt đèn đỏ. Ok!!! Kẹt xe, nhưng không ai dám lái xe cả lên vỉa hè. Nhưng hắn...riêng hắn thì không thế. Lam Lam lâu nay vẫn tự luôn cho rằng, ý thức tham gia giao thông của người phương Tây rất tốt, đèn đỏ còn 3s mà người đi bộ vẫn thản nhiên băng qua đường thì cũng không sao cả. Nghĩ vậy, cô liền hiên hiên ngang ngang rảo bước trên đôi giày cao gót 10cm, chậm rãi bước qua vạch dành cho người đi bộ khi đèn đỏ chỉ còn đúng...1 giây. Chưa đầy nửa giây sau, màng nhĩ của cô truyền thẳng đến đại não một tiếng phanh xe dài đến chói tai. Mùi lốp cao su ma sát trên đường xông lên mũi một mùi hương khét lẹt. Lam Lam giật mình hoảng hồn quay đầu lại thì đầu xe Lamboghini cũng vừa vặn chạm đến bắp chân. Lực đâm không lớn lắm, cũng không va đập mạnh, tuy nhiên vẫn đủ để làm cô ngã ngồi trên nền đất, chân tay trượt xuống đường, trầy xước thê thảm. Đáng nói hơn nữa là bộ váy phù dâu màu trắng tinh mà ban nãy cô hài lòng ngắm đi ngắm lại trước gương mấy chục vòng, nay đã rách hẳn một mảng, màu đất lấm tấm hoà cùng màu váy. Tạo nên khung cảnh thảm hại vô cùng. Mười lăm giây sau, một người đàn ông châu Á cao lớn từ trên xe hốt hoảng bước xuống. Anh ta vội vàng chạy đến nâng Lam Lam dậy, ánh mắt sốt sắng chăm chú quan sát cơ thể cô một lượt, sau đó dùng nét mặt cực kỳ bất đắc dĩ mà trình bày với cô - Xin lỗi, rất xin lỗi. Cô có sao không? - Đau quá. Đi đứng kiểu gì thế hả? Lần này, hắn ta không buồn trả lời, mà lập tức cầm tay cô lên, nắn nắn một hồi, sau đó lại cầm chân, nắn nắn tiếp. Lam Lam vì bất ngờ bị đâm xe, cộng thêm ngạc nhiên vì hành động kỳ dị của hắn cho nên cứ trợn tròn mắt kinh ngạc, cái đầu ngu vẫn chưa thể hoạt động lại bình thường, đương nhiên cũng cứ ngồi đơ ra như tượng, mặc cho hắn sàm sỡ. Sau khoảng ba phút sờ sờ nắn nắn, hắn mới thở hắt ra một hơi rồi móc từ trong túi áo vest một ví tiền, lấy ra một xấp đô la dày cộp, dúi vào tay cô - Thành thật xin lỗi, hiện tại tôi đang có việc rất gấp. Cô cầm lấy chút tiền này đến bệnh viện kiểm tra đi. Đây là danh thϊếp của tôi, có chuyện gì cứ liên lạc với tôi. Dứt câu, hắn chẳng buồn nghe cô trả lời lại, vội vội vàng vàng đứng dậy, mở cửa lên xe phóng mất hút. Để lại Lam Lam vẫn thất thần ngồi há hốc miệng trên nền đất, cho đến khi định thần lại thì hắn cùng chiếc Lamboghini đã cao chạy xa bay rồi. Cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, lồm cồm chống tay bò dậy, tập tễnh đi đến ngồi xuống bồn cây cạnh vệ đường. Bao nhiêu dự định tốt đẹp ngày hôm nay bỗng chốc vì hắn mà tan tành thành mây khói, bây giờ đến cả tiệc cưới của Liên Chi cô còn chưa chắc đã đến kịp, huống hồ nói gì đến làm phù dâu. Huhu. Cái tên biếи ŧɦái ૮ɦếƭ dẫm, đâm người ta xong còn không thèm đưa đến bệnh viện mà ỷ mình giàu có, vứt cho một tập tiền rồi biến mất. Thật mất nhân tính, vô lương tâm, không có đạo đức. Lần sau gặp lại nhất định cô sẽ lột da, rút xương hắn, ninh một nồi lẩu để nhai cho tới khi không còn một mẩu thì thôi. Nghĩ đến đó, Lam Lam điên tiết ném tấm danh thϊếp của hắn vào thùng rác bên lề đường, sau đó lại tập tễnh lặc đến nhà hàng tiệc cưới. Cũng may, khi cô đến nơi, buổi lễ kết hôn của Liên Chi vẫn còn chưa bắt đầu, khách khứa mời tham dự đứng tụm năm tụm ba bên sảnh lễ đường, xung quanh trải dài những chùm hoa hồng trắng thơm ngát. Lam Lam thoáng thấy bóng Liên Chi mặc váy cưới trắng muốt, dịu dàng cuốn hút, đứng nói chuyện với mấy người đàn ông ở cách đó một quãng, sau đó cô lại bất giác nhìn xuống dưới thân. Chiếc váy phù dâu xinh đẹp trở thành một nhúm lôi thôi lếch thếch, cổ chân trắng nõn bị trầy mất một mảng, trông kinh khủng vô cùng. Cơn bực tức vừa mới dịu xuống lại bất chợt xông lên nghẹn ứ cổ họng, Lam Lam chẳng còn buồn quan tâm đến hình tượng cái gì, phù dâu cái gì, lập tức tập tễnh chạy lại phía Lam Lam, túm lấy cô ấy mà xả nỗi hận trong lòng - Liên Chi, thật xin lỗi, mình xảy ra chút chuyện nên tới muộn. - Lam Lam, có chuyện gì vậy? Sao cậu lại thành ra như vậy? - Đừng nói nữa. Đáng lẽ mình đã đến trước hẳn 1 tiếng để giúp cậu chuẩn bị váy áo, nhưng trên đường đi tự nhiên lại đụng phải một tên điên nào đó. Không hiểu mắt mũi hắn để đâu mà đường rộng không đi, lại đâm sầm vào tớ. Đâm xong còn tỏ vẻ như mình rất bận, vội vội vàng vàng ném cho tớ một xấp tiền rồi lên xe phóng mất hút. Cậu nói xem, cái tên đó chết dẫm đó có đáng bị xử bắn không? - Vậy sao? Cậu có nhớ biển số xe của hắn không? Trông hắn thế nào? - Ừmmm, cao khoảng 1m80 gì đó, biển số xe thì không nhớ. Khuôn mặt thì trông rất biến... Chữ "thái" chưa kịp vọt ra khỏi miệng, khuôn mặt của cô lập tức trở nên cứng đờ. Không phải chứ? Cái tên thủ phạm biến thái kia tại sao lại đường hoàng xuất hiện ở đây? Lại còn ngang nhiên đứng cạnh tổng giám đốc Dương Vũ. Ôi mẹ ơi!!! Bây giờ cô mới thấm thía thế nào là "oan gia ngõ hẹp", thế nào là "phước bất trùng lai, họa vô đơn chí". Nãy giờ mải mê kể tội hắn mà cô quên mất nhìn người đàn ông đứng phía đối diện, khuôn mặt hắn sau khi nghe cô trình bày xong thì hết xanh lại trắng, nét mặt trông khó coi vô cùng. Hắn im lặng một lúc, gân xanh nổi đầy trên trán cũng dần dần lặn bớt đi, nửa phút sau mới khó nhọc lên tiếng - Tôi biến thái đến vậy sao? Đầu Lam Lam bỗng nhiên nổ ầm một tiếng, chỉ hận New York bây giờ không xảy ra thảm họa hay thiên tai ngay đi, để cô có thể kiếm cái lỗ nẻ nào mà chui xuống. Gặp ai không gặp, ở đâu không ở, tại sao lại là hắn? tại sao lại ở ngay tiệc cưới của Tống Liên Chi? Ôi trời ơi!!! Doãn Lam Lam, thật quá mất mặt, mất mặt quá sức tưởng tượng!!! Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 2387 Views
  • "Điềm Điềm, kia không phải bạn trai của cậu sao?"
    Hạ Điềm đang đứng chờ xe buýt đột nhiên bị người bên cạnh kéo tay, có chút phản ứng không kịp. Cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn theo ngón tay của bạn tốt, chân mày không khỏi nhăn chặt lại.
    Xuyên qua cửa kính của một nhà hàng kiểu Pháp, Hạ Điềm nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau, kề sát mặt lại gần, vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ.
    Mà nam nhân ngồi ở đó, đúng là bạn trai của cô!
    Bà nội nó, chẳng lẽ cô bị cắm sừng sao?
    "Tô Ngữ, chúng ta đi qua đó xem một chút." Hạ Điềm nhanh chóng quyết định.
    Tô Ngữ nghe cô nói liền kéo tay áo lên, hùng hổ đáp: "Được, chúng ta đi đánh ghen! Bà đây đập ૮ɦếƭ tên nam nhân thối kia!"
    "Khụ, cậu bình tĩnh đã, chúng ta đi qua nói chuyện, còn chưa biết sự thật ra sao, không thể động tay động chân được." Hạ Điềm nhẹ giọng khuyên bảo, trong lòng thật ra lại đang nghĩ lát nữa cô nên đánh lên mặt hay đạp vào giữa háng tên đàn ông khốn kiếp kia.
    Tô Ngữ nghe thấy không được đánh ghen thì có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh tay lôi kéo Hạ Điềm hướng đến quán ăn kia. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hai người nghĩ vậy nên lén lút đi vào từ cửa bên trái rồi ngồi xuống, ngay sát sau lưng nam nhân.
    Hạ Điềm thật bình tĩnh cầm cốc nước lọc lên uống một ngụm, không có chút dáng vẻ nóng nảy nào. Mái tóc xoăn dài màu nâu tùy tiện xõa xuống, áo trễ vai ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn để lộ phần da thịt mịn màng. Khuôn mặt cô tuy không phải quá xinh đẹp nhưng bù lại thuộc diện dễ gây thiện cảm cho người khác, đặc biệt là đôi mắt đen có hồn, mỗi khi chớp một cái liền có cảm giác long lanh ánh nước vô cùng thu hút.
    "Gia Vinh, khi nào anh mới giới thiệu em cho bạn của anh đây? Người ta đợi thật lâu rồi! Anh nói chờ một thời gian, em chờ đến lúc này cũng hơn ba tháng đó!"
    Giọng nữ mềm mại uyển chuyển vang lên sau lưng, Hạ Điềm híp mắt, đột nhiên cười cười nhìn Tô Ngữ. Được rồi, cô vốn định đến đây nghe thử xem bạn trai có thật sự phản bội mình hay không, nhưng nghe một câu này là đủ biết, cô bị cắm sừng, còn cắm hơn ba tháng nay!
    "Anh thật sự không thích đem chuyện tình cảm ra khoe khoang, cho nên chờ đến lúc thích hợp, anh sẽ dẫn em ra mắt gia đình luôn, có được không?"
    Lúc này là giọng nam mang theo ý dụ dỗ, Tô Ngữ nghe xong trợn trắng mắt, thiếu chút nữa nhịn không được mà xông qua đạp vào mặt tên Lý Gia Vinh kia vài cái! Ra mắt gia đình? Vậy bạn gái của hắn ở đây thì hắn quăng cho ai?
    Hạ Điềm vẫn chưa nhúc nhích, trong lòng cũng có chút khó chịu nhưng không muốn phản ứng thái quá, chỉ tổ làm mất mặt mũi mình ở nơi đông người. Cô và Lý Gia Vinh này qua lại được năm tháng mà thôi, cùng lắm thì chia tay, sao phải làm khó cô gái kia chứ? Cùng là phụ nữ với nhau, bọn họ đều bị lừa gạt...
    "Được rồi, chuyện ra mắt gia đình em không gấp, chẳng qua bao giờ anh mới đá con nhỏ họ Hạ kia?"
    Rắc.
    Tô Ngữ nghe được âm thanh răng rắc, chợt thấy lạnh sống lưng, vừa cúi đầu nhìn liền phát hiện ly thủy tinh trong tay bạn tốt đã xuất hiện vết nứt nho nhỏ.
    Hạ Điềm cười càng thêm dịu dàng, thân là một cô gái sinh ra trong gia đình có gia giáo, cô luôn tự nhận mình hiền thục nết na, người khác lại cứ không thích cô như vậy! Xem xem, cô còn nghĩ tốt cho người con gái kia, rằng cô ta cũng bị nam nhân này lừa gạt, nhưng xem ra, cô ta đã biết Lý Gia Vinh có người yêu rồi mà vẫn cố tình làm người thứ ba!
    Cô từ từ đứng dậy, không nói lời nào đi ngang qua bàn của tên bạn trai khốn nạn kia. Nhìn thấy khuôn mặt của bạn gái, Lý Gia Vinh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cứng đờ người.
    Hạ Điềm chầm chậm xoay người sang, chớp chớp đôi mắt ngây thơ trong suốt nhìn hắn.
    "Hạ Điềm, không phải em nói em bận đến nhà bạn chơi sao?" Lý Gia Vinh đứng bật dậy, có chút luống cuống khi bị bắt tại trận. Cô đã nghe được những gì?
    Cô gái ngồi đối diện thấy vậy cũng đứng lên, còn không quên nhanh chóng nép vào trong иgự¢ của Lý Gia Vinh, dáng vẻ sợ hãi.
    "Anh... anh có thể giải thích!" Nam nhân thấy Hạ Điềm nhìn về phía hai người bọn họ thì gấp rút đẩy cô gái trong иgự¢ ra, vươn tay muốn chạm vào cô.
    Hắn không ngờ được sẽ gặp bạn gái của mình ở nơi này, rõ ràng hôm qua lúc nhắn tin cô đã nói muốn đến nhà bạn chơi cả ngày, làm sao lại chạy tới đây?
    Hạ Điềm còn chưa nói gì, Tô Ngữ đã xông lên trước một phen hất văng cánh tay dơ bẩn kia, hùng hổ mắng:
    "Tên nam nhân thối này, vừa rồi còn nói muốn đem tiểu tình nhân về nhà ra mắt gia đình, bây giờ giải thích cái gì nữa?"
    "Ai cho phép cô mắng anh ấy?" Cô gái kia vừa rồi bị Lý Gia Vinh đẩy ra cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó lập tức hùng hổ đáp lại, người này là cây tiền di động của cô!
    Tiếng động bên này khiến không ít khách nhân đều quay đầu qua nhìn, tò mò vươn cổ lên. Đánh nhau sao? Đánh ghen?
    "Mắng người còn phải đợi cô cho phép à? Tiểu tam không biết xấu hổ! ςướק bạn trai người khác thì đắc ý cái gì? Không đúng, cô căn bản còn không thể ςướק tên này, thấy thái độ của hắn liền biết cô chỉ là tình nhân ở bên ngoài mà thôi! Cô đứng tránh sang một bên, nếu không, ngay cả cô tôi cũng đánh!"
    Tô Ngữ giận dữ kéo ống tay áo, dáng người của cô chỉ có một mét sáu, nhưng thật ra là học sinh xuất sắc trong các môn vật lộn, chẳng sợ một đứa con gái, ngay cả Lý Gia Vinh, nói không chừng cũng bị cô đánh ra bã.
    Cô gái kia cứng họng nhìn Lý Gia Vinh, bị mắng như vậy liền ủy khuất rơi nước mắt:
    "Em không muốn nói nhiều, em và cô ta anh chọn ai?"
    Hạ Điềm đứng đó, một bên giữ chặt Tô Ngữ tránh cho bạn mình xông lên trước ẩu đả, một bên nhìn bạn trai sắp "cũ" của bản thân.
    Lý Gia Vinh tất nhiên sẽ không điên mà buông tha Hạ Điềm - người hắn đã theo đuổi hơn hai năm để lựa chọn cô nàng tình nhân bé bỏng bên cạnh. Hắn làm ra vẻ mặt đau khổ, chỉ chăm chăm muốn nói chuyện với Hạ Điềm:
    "Tiểu Điềm, chúng ta về nhà lại nói chuyện được không?" Tiếng động bên này ngày càng thu hút rất nhiều sự chú ý, ai cũng nhìn bọn họ chằm chằm như vậy, cho dù hắn giải quyết thế nào đều không tốt, trước rời đi rồi tính tiếp.
    Có người nhạy bén ngửi được mùi drama cẩu huyết, vội vàng cầm điện thoại lên quay lén. Thái độ của hắn đã đủ rõ ràng, chỉ cần là người có mắt đều biết cô gái kia chỉ là tiểu tam đáng thương.
    Hạ Điềm đột nhiên lạnh mặt nhìn hắn:
    "Gia Vinh, tôi rất thất vọng."
    "Không phải như em nghĩ... anh, anh chỉ là chơi đùa cùng người khác một chút mà thôi, em đừng giận có được không?"
    Lý Gia Vinh đáng thương nhìn Hạ Điềm khiến cho người đang đứng khóc lóc bên cạnh càng thêm nghẹn một cục tức trong họng. Nam nhân này là người vừa rồi còn hứa hẹn với cô đủ điều, muốn đưa cô về ra mắt gia đình sao?
    "Nếu không em đánh anh một cái đi? Đánh rồi đừng giận anh!"
    Lý Gia Vinh đột nhiên đưa mặt tới trước, tỏ rõ thành ý nhận lỗi của bản thân. Đám đông xung quanh vì vậy ồ lên không thôi, lần đầu tiên chứng kiến một tên đàn ông có thể hạ mình vì bạn gái như vậy. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, là do hắn ở bên ngoài hái hoa bắt bướm, nếu không làm vậy thì làm sao dễ dàng được tha thứ chứ?
    Tô Ngữ hừ lạnh, mới chửi được mấy câu mà tiểu tam đã khóc sắp tan thành nước, tên đàn ông lăng nhăng trước mắt này lại còn vô liêm sỉ như vậy, báo hại cô chẳng có hứng thú gì nữa.
    Hạ Điềm cười càng thêm động lòng người, sau đó đột nhiên quăng ra một bạt tai vang dội, chuẩn xác đánh vào má phải của nam nhân, âm thanh kia lớn đến mức át cả tiếng xì xào nghị luận xung quanh. Toàn trường chợt trở nên im lặng.
    Người nào đó bị ăn đau, sững sờ nhìn cô, lại chỉ thấy ánh mắt không chút tình cảm của cô:
    "Là anh bảo tôi đánh."
    Hạ Điềm phẩy phẩy bàn tay thon dài của mình, nhăn mày nói:
    "Da mặt dày quá, đánh thật đau. Tô Ngữ, chúng ta đi thôi."
    Hạ Điềm xoay người rời đi, còn không quên kéo theo bạn thân của mình, động tác gọn gàng sạch sẽ không chút chậm trễ. Cô tức giận, tất nhiên. Nếu là ai đi chăng nữa cũng không vui nổi nếu biết bạn trai của mình lăng nhăng.
    Trước đây, Lý Gia Vinh một lòng theo đuổi Hạ Điềm, hơn nữa bỏ ra không ít sức lực trong việc tiếp cận cô. Mặc dù cũng có kha khá người âm thầm thích hắn, nhưng hắn mạnh miệng tuyên bố sẽ chỉ thích một người là Hạ Điềm. Hạ Điềm thấy hắn kiên trì suốt hai năm liền không đổi như vậy, nghĩ muốn cho hắn một cơ hội, chẳng ngờ vừa qua lại được năm tháng thì mọi chuyện thành ra thế này.
    Chẹp, chẳng lẽ là do tính tình của cô quá dịu dàng nên bị người ta ghét bỏ sao?
    Hay do cô không có khiếu hài hước nhỉ?
    Lý Gia Vinh ở phía sau ngơ ngác sờ lên gò má, nơi đó truyền tới cảm giác đau rát nóng bỏng, một cái tát kia thật sự đánh hắn đến váng đầu. Thấy cô đi rồi, mọi người cũng dần thu lại ánh mắt, mà hắn thì chậm mất mấy giây mới phản ứng, bật người đuổi theo, miệng kêu to:
    "Điềm Điềm, khoan đã, đừng đi!"
    Nam nhân cũng mặc kệ cô gái đi cùng mình, đang định chạy đi thì nhân viên đột nhiên xông ra giữ hắn lại, gấp gáp nói:
    "Thưa quý khách, quý khách vẫn chưa tính tiền!"
    "૮ɦếƭ tiệt!" Lý Gia Vinh hung hăng móc Ϧóþ quăng ra một nắm tiền, còn không thèm nhìn xem bao nhiêu đã vội chạy ra cửa.
    Nhân viên bị hành động này của hắn dọa sợ, vốn muốn mắng người nhưng lại biết điều ngậm chặt miệng, bởi vì cái số tiền này... hình như có chút nhiều?
    Nam nhân viên khổ sở cười, đang định ngồi xuống nhặt lên thì có một bàn tay trắng trắng vươn ra chặn lại, kèm theo tiếng kêu to:
    "Đây là của bạn trai tôi! Ba tờ là đủ rồi!"
    Nam nhân viên nghe thấy liền bị sốc mà dừng động tác, đây không phải là tiểu tam vừa rồi sao?
    Nhặt xong hơn mười mấy tờ tiền trên sàn xong, cô gái nọ mới đứng dậy, chật vật lao ra ngoài. Khách nhân chép miệng nhìn theo, thật sự không hiểu nổi một số người, sao có thể sống mà không cần mặt mũi thế kia?
    Ở bên ngoài, Lý Gia Vinh đã sắp đuổi kịp Hạ Điềm. Mắt thấy hắn ở phía sau kêu gào tên mình, cô rốt cuộc dừng lại.
    "Điềm..." Nam nhân mừng rỡ, vốn nghĩ rằng cô đang muốn nói chuyện với hắn, ai ngờ vừa thốt lên được một chữ đã thấy Hạ Điềm vươn tay vẫy taxi, ung dung biến mất trước mắt hắn.
    Lý Gia Vinh tức khắc có cảm giác như nuốt phải ruồi bọ, cho dù có yêu Hạ Điềm hơn nữa cũng không chịu được cơn tức này. Hắn đã liên tục xuống nước với cô rồi, cô còn muốn cái gì?
    Quen nhau năm tháng, chỉ cho hắn cầm tay! Người khác quen nhau một tuần cũng có thể lên giường nói chuyện yêu đương, vậy mà cô nhất quyết không muốn tiến xa hơn với hắn! Phần lớn thời gian bọn họ hẹn hò đều là đi ăn cùng nhau, đi dạo phố, trò chuyện, sau đó trở về. Yêu nhau một cách cực kì đơn thuần, mà nam nhân đang tuổi trưởng thành, hắn nhịn được sao?
    Hắn ra ngoài tìm tình nhân thỏa mãn Dụς ∀ọηg mà thôi, chẳng lẽ là sai?
    Hạ Điềm ngồi trên xe tranh thủ chút thời gian rỗi mà chặn số điện thoại của bạn trai cũ, sau đó thở ra một hơi dài.
    "Đúng là tên khốn kiếp! Nhưng mà nhìn cậu đánh hắn như vậy, tớ rất thỏa mãn!" Tô Ngữ giận đỏ cả mặt.
    "Là ai trước kia một mực nói tớ hãy tìm bạn trai, khuyên tớ chấp nhận Lý Gia Vinh?"
    Tô Ngữ bị bạn tốt nói vậy, xấu hổ ho khan: "Khụ khụ... cũng do thấy hắn cao to dễ nhìn, nhà cũng thuộc diện giàu có và rất chân thành mà..."
    Trong số những người theo đuổi Hạ Điềm thì không thiếu những anh chàng xuất sắc hơn Lý Gia Vinh, bất quá đều bị thái độ không mặn không nhạt của cô đẩy lui, nhiều nhất thì kiên trì được gần một năm mà thôi. Cho nên lần đó thấy Lý Gia Vinh cứ đeo bám Hạ Điềm hơn hai năm đại học, Tô Ngữ mới nóng đầu khuyên bạn tốt thử một lần, kết quả lần đầu tiên yêu đương đã như vậy.
    Chắc sẽ không để lại bóng ma tâm lí đó chứ?
    "Khoan đã, xem mắt? Mẹ nói gì vậy..."
    Tô Ngữ đang suy nghĩ tới đó, chợt nghe thấy giọng nói kinh ngạc của bạn tốt. Không biết Hạ Điềm từ lúc nào đã cầm điện thoại áp lên tai, vẻ mặt nghệch ra. Cô đem đầu tựa sát vào bên cạnh để nghe lén, kết quả nghe được tin động trời...
    "Không phải con nói con vẫn chưa có bạn trai sao? Thật tốt, hôm nay ông nội từ dưới quê lên chơi có gặp qua bạn cũ, bọn họ chợt nhớ ra việc hứa hôn cho con, nên là con sắp xếp ngày nghỉ trở về nhà một chuyến để đi gặp mặt đối phương được không? Đều là người thành phố H cả."
    Một tin này như sét đánh ngang tai, khiến cho Hạ Điềm không biết phải làm sao. Đây là quả báo vì cô giấu diếm mẹ mình kết giao với tên Lý Gia Vinh kia sao? Thời đại nào rồi mà còn hứa hôn cơ chứ? Hơn nữa, cô còn đang đi học...
    Làm mẹ thì luôn hiểu tâm lý của con gái mình, Hạ Điềm chưa nói được thêm câu nào, mẹ Hạ đã cười bảo:
    "Chỉ là gặp mặt một chút thôi, cũng không phải kết hôn liền đâu, con không đồng ý thì mẹ cũng không ép, chẳng qua muốn cho ông con được như ý nguyện, ông ấy cũng đã bảy mươi tuổi rồi."
    Hàm ý trong lời nói của mẹ không phải Hạ Điềm không biết, ông của cô cũng đã lớn tuổi, chút chuyện cỏn con khiến ông vui vẻ này chẳng lẽ cô lại không làm được sao? Mẹ muốn nói như vậy chứ gì?
    Cô đau đầu nhìn khuôn mặt thích thú của Tô Ngữ, khẽ day day trán:
    "Con biết rồi, ngày mốt con sẽ trở về."
    Cứ xem như đi ăn một bữa cơm miễn phí là được. Chẳng qua là bữa cơm này ăn xong, số phận của cô cũng đã định đoạt.
    Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    "Điềm Điềm, kia không phải bạn trai của cậu sao?" Hạ Điềm đang đứng chờ xe buýt đột nhiên bị người bên cạnh kéo tay, có chút phản ứng không kịp. Cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn theo ngón tay của bạn tốt, chân mày không khỏi nhăn chặt lại. Xuyên qua cửa kính của một nhà hàng kiểu Pháp, Hạ Điềm nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau, kề sát mặt lại gần, vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ. Mà nam nhân ngồi ở đó, đúng là bạn trai của cô! Bà nội nó, chẳng lẽ cô bị cắm sừng sao? "Tô Ngữ, chúng ta đi qua đó xem một chút." Hạ Điềm nhanh chóng quyết định. Tô Ngữ nghe cô nói liền kéo tay áo lên, hùng hổ đáp: "Được, chúng ta đi đánh ghen! Bà đây đập ૮ɦếƭ tên nam nhân thối kia!" "Khụ, cậu bình tĩnh đã, chúng ta đi qua nói chuyện, còn chưa biết sự thật ra sao, không thể động tay động chân được." Hạ Điềm nhẹ giọng khuyên bảo, trong lòng thật ra lại đang nghĩ lát nữa cô nên đánh lên mặt hay đạp vào giữa háng tên đàn ông khốn kiếp kia. Tô Ngữ nghe thấy không được đánh ghen thì có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh tay lôi kéo Hạ Điềm hướng đến quán ăn kia. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hai người nghĩ vậy nên lén lút đi vào từ cửa bên trái rồi ngồi xuống, ngay sát sau lưng nam nhân. Hạ Điềm thật bình tĩnh cầm cốc nước lọc lên uống một ngụm, không có chút dáng vẻ nóng nảy nào. Mái tóc xoăn dài màu nâu tùy tiện xõa xuống, áo trễ vai ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn để lộ phần da thịt mịn màng. Khuôn mặt cô tuy không phải quá xinh đẹp nhưng bù lại thuộc diện dễ gây thiện cảm cho người khác, đặc biệt là đôi mắt đen có hồn, mỗi khi chớp một cái liền có cảm giác long lanh ánh nước vô cùng thu hút. "Gia Vinh, khi nào anh mới giới thiệu em cho bạn của anh đây? Người ta đợi thật lâu rồi! Anh nói chờ một thời gian, em chờ đến lúc này cũng hơn ba tháng đó!" Giọng nữ mềm mại uyển chuyển vang lên sau lưng, Hạ Điềm híp mắt, đột nhiên cười cười nhìn Tô Ngữ. Được rồi, cô vốn định đến đây nghe thử xem bạn trai có thật sự phản bội mình hay không, nhưng nghe một câu này là đủ biết, cô bị cắm sừng, còn cắm hơn ba tháng nay! "Anh thật sự không thích đem chuyện tình cảm ra khoe khoang, cho nên chờ đến lúc thích hợp, anh sẽ dẫn em ra mắt gia đình luôn, có được không?" Lúc này là giọng nam mang theo ý dụ dỗ, Tô Ngữ nghe xong trợn trắng mắt, thiếu chút nữa nhịn không được mà xông qua đạp vào mặt tên Lý Gia Vinh kia vài cái! Ra mắt gia đình? Vậy bạn gái của hắn ở đây thì hắn quăng cho ai? Hạ Điềm vẫn chưa nhúc nhích, trong lòng cũng có chút khó chịu nhưng không muốn phản ứng thái quá, chỉ tổ làm mất mặt mũi mình ở nơi đông người. Cô và Lý Gia Vinh này qua lại được năm tháng mà thôi, cùng lắm thì chia tay, sao phải làm khó cô gái kia chứ? Cùng là phụ nữ với nhau, bọn họ đều bị lừa gạt... "Được rồi, chuyện ra mắt gia đình em không gấp, chẳng qua bao giờ anh mới đá con nhỏ họ Hạ kia?" Rắc. Tô Ngữ nghe được âm thanh răng rắc, chợt thấy lạnh sống lưng, vừa cúi đầu nhìn liền phát hiện ly thủy tinh trong tay bạn tốt đã xuất hiện vết nứt nho nhỏ. Hạ Điềm cười càng thêm dịu dàng, thân là một cô gái sinh ra trong gia đình có gia giáo, cô luôn tự nhận mình hiền thục nết na, người khác lại cứ không thích cô như vậy! Xem xem, cô còn nghĩ tốt cho người con gái kia, rằng cô ta cũng bị nam nhân này lừa gạt, nhưng xem ra, cô ta đã biết Lý Gia Vinh có người yêu rồi mà vẫn cố tình làm người thứ ba! Cô từ từ đứng dậy, không nói lời nào đi ngang qua bàn của tên bạn trai khốn nạn kia. Nhìn thấy khuôn mặt của bạn gái, Lý Gia Vinh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cứng đờ người. Hạ Điềm chầm chậm xoay người sang, chớp chớp đôi mắt ngây thơ trong suốt nhìn hắn. "Hạ Điềm, không phải em nói em bận đến nhà bạn chơi sao?" Lý Gia Vinh đứng bật dậy, có chút luống cuống khi bị bắt tại trận. Cô đã nghe được những gì? Cô gái ngồi đối diện thấy vậy cũng đứng lên, còn không quên nhanh chóng nép vào trong иgự¢ của Lý Gia Vinh, dáng vẻ sợ hãi. "Anh... anh có thể giải thích!" Nam nhân thấy Hạ Điềm nhìn về phía hai người bọn họ thì gấp rút đẩy cô gái trong иgự¢ ra, vươn tay muốn chạm vào cô. Hắn không ngờ được sẽ gặp bạn gái của mình ở nơi này, rõ ràng hôm qua lúc nhắn tin cô đã nói muốn đến nhà bạn chơi cả ngày, làm sao lại chạy tới đây? Hạ Điềm còn chưa nói gì, Tô Ngữ đã xông lên trước một phen hất văng cánh tay dơ bẩn kia, hùng hổ mắng: "Tên nam nhân thối này, vừa rồi còn nói muốn đem tiểu tình nhân về nhà ra mắt gia đình, bây giờ giải thích cái gì nữa?" "Ai cho phép cô mắng anh ấy?" Cô gái kia vừa rồi bị Lý Gia Vinh đẩy ra cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó lập tức hùng hổ đáp lại, người này là cây tiền di động của cô! Tiếng động bên này khiến không ít khách nhân đều quay đầu qua nhìn, tò mò vươn cổ lên. Đánh nhau sao? Đánh ghen? "Mắng người còn phải đợi cô cho phép à? Tiểu tam không biết xấu hổ! ςướק bạn trai người khác thì đắc ý cái gì? Không đúng, cô căn bản còn không thể ςướק tên này, thấy thái độ của hắn liền biết cô chỉ là tình nhân ở bên ngoài mà thôi! Cô đứng tránh sang một bên, nếu không, ngay cả cô tôi cũng đánh!" Tô Ngữ giận dữ kéo ống tay áo, dáng người của cô chỉ có một mét sáu, nhưng thật ra là học sinh xuất sắc trong các môn vật lộn, chẳng sợ một đứa con gái, ngay cả Lý Gia Vinh, nói không chừng cũng bị cô đánh ra bã. Cô gái kia cứng họng nhìn Lý Gia Vinh, bị mắng như vậy liền ủy khuất rơi nước mắt: "Em không muốn nói nhiều, em và cô ta anh chọn ai?" Hạ Điềm đứng đó, một bên giữ chặt Tô Ngữ tránh cho bạn mình xông lên trước ẩu đả, một bên nhìn bạn trai sắp "cũ" của bản thân. Lý Gia Vinh tất nhiên sẽ không điên mà buông tha Hạ Điềm - người hắn đã theo đuổi hơn hai năm để lựa chọn cô nàng tình nhân bé bỏng bên cạnh. Hắn làm ra vẻ mặt đau khổ, chỉ chăm chăm muốn nói chuyện với Hạ Điềm: "Tiểu Điềm, chúng ta về nhà lại nói chuyện được không?" Tiếng động bên này ngày càng thu hút rất nhiều sự chú ý, ai cũng nhìn bọn họ chằm chằm như vậy, cho dù hắn giải quyết thế nào đều không tốt, trước rời đi rồi tính tiếp. Có người nhạy bén ngửi được mùi drama cẩu huyết, vội vàng cầm điện thoại lên quay lén. Thái độ của hắn đã đủ rõ ràng, chỉ cần là người có mắt đều biết cô gái kia chỉ là tiểu tam đáng thương. Hạ Điềm đột nhiên lạnh mặt nhìn hắn: "Gia Vinh, tôi rất thất vọng." "Không phải như em nghĩ... anh, anh chỉ là chơi đùa cùng người khác một chút mà thôi, em đừng giận có được không?" Lý Gia Vinh đáng thương nhìn Hạ Điềm khiến cho người đang đứng khóc lóc bên cạnh càng thêm nghẹn một cục tức trong họng. Nam nhân này là người vừa rồi còn hứa hẹn với cô đủ điều, muốn đưa cô về ra mắt gia đình sao? "Nếu không em đánh anh một cái đi? Đánh rồi đừng giận anh!" Lý Gia Vinh đột nhiên đưa mặt tới trước, tỏ rõ thành ý nhận lỗi của bản thân. Đám đông xung quanh vì vậy ồ lên không thôi, lần đầu tiên chứng kiến một tên đàn ông có thể hạ mình vì bạn gái như vậy. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, là do hắn ở bên ngoài hái hoa bắt bướm, nếu không làm vậy thì làm sao dễ dàng được tha thứ chứ? Tô Ngữ hừ lạnh, mới chửi được mấy câu mà tiểu tam đã khóc sắp tan thành nước, tên đàn ông lăng nhăng trước mắt này lại còn vô liêm sỉ như vậy, báo hại cô chẳng có hứng thú gì nữa. Hạ Điềm cười càng thêm động lòng người, sau đó đột nhiên quăng ra một bạt tai vang dội, chuẩn xác đánh vào má phải của nam nhân, âm thanh kia lớn đến mức át cả tiếng xì xào nghị luận xung quanh. Toàn trường chợt trở nên im lặng. Người nào đó bị ăn đau, sững sờ nhìn cô, lại chỉ thấy ánh mắt không chút tình cảm của cô: "Là anh bảo tôi đánh." Hạ Điềm phẩy phẩy bàn tay thon dài của mình, nhăn mày nói: "Da mặt dày quá, đánh thật đau. Tô Ngữ, chúng ta đi thôi." Hạ Điềm xoay người rời đi, còn không quên kéo theo bạn thân của mình, động tác gọn gàng sạch sẽ không chút chậm trễ. Cô tức giận, tất nhiên. Nếu là ai đi chăng nữa cũng không vui nổi nếu biết bạn trai của mình lăng nhăng. Trước đây, Lý Gia Vinh một lòng theo đuổi Hạ Điềm, hơn nữa bỏ ra không ít sức lực trong việc tiếp cận cô. Mặc dù cũng có kha khá người âm thầm thích hắn, nhưng hắn mạnh miệng tuyên bố sẽ chỉ thích một người là Hạ Điềm. Hạ Điềm thấy hắn kiên trì suốt hai năm liền không đổi như vậy, nghĩ muốn cho hắn một cơ hội, chẳng ngờ vừa qua lại được năm tháng thì mọi chuyện thành ra thế này. Chẹp, chẳng lẽ là do tính tình của cô quá dịu dàng nên bị người ta ghét bỏ sao? Hay do cô không có khiếu hài hước nhỉ? Lý Gia Vinh ở phía sau ngơ ngác sờ lên gò má, nơi đó truyền tới cảm giác đau rát nóng bỏng, một cái tát kia thật sự đánh hắn đến váng đầu. Thấy cô đi rồi, mọi người cũng dần thu lại ánh mắt, mà hắn thì chậm mất mấy giây mới phản ứng, bật người đuổi theo, miệng kêu to: "Điềm Điềm, khoan đã, đừng đi!" Nam nhân cũng mặc kệ cô gái đi cùng mình, đang định chạy đi thì nhân viên đột nhiên xông ra giữ hắn lại, gấp gáp nói: "Thưa quý khách, quý khách vẫn chưa tính tiền!" "૮ɦếƭ tiệt!" Lý Gia Vinh hung hăng móc Ϧóþ quăng ra một nắm tiền, còn không thèm nhìn xem bao nhiêu đã vội chạy ra cửa. Nhân viên bị hành động này của hắn dọa sợ, vốn muốn mắng người nhưng lại biết điều ngậm chặt miệng, bởi vì cái số tiền này... hình như có chút nhiều? Nam nhân viên khổ sở cười, đang định ngồi xuống nhặt lên thì có một bàn tay trắng trắng vươn ra chặn lại, kèm theo tiếng kêu to: "Đây là của bạn trai tôi! Ba tờ là đủ rồi!" Nam nhân viên nghe thấy liền bị sốc mà dừng động tác, đây không phải là tiểu tam vừa rồi sao? Nhặt xong hơn mười mấy tờ tiền trên sàn xong, cô gái nọ mới đứng dậy, chật vật lao ra ngoài. Khách nhân chép miệng nhìn theo, thật sự không hiểu nổi một số người, sao có thể sống mà không cần mặt mũi thế kia? Ở bên ngoài, Lý Gia Vinh đã sắp đuổi kịp Hạ Điềm. Mắt thấy hắn ở phía sau kêu gào tên mình, cô rốt cuộc dừng lại. "Điềm..." Nam nhân mừng rỡ, vốn nghĩ rằng cô đang muốn nói chuyện với hắn, ai ngờ vừa thốt lên được một chữ đã thấy Hạ Điềm vươn tay vẫy taxi, ung dung biến mất trước mắt hắn. Lý Gia Vinh tức khắc có cảm giác như nuốt phải ruồi bọ, cho dù có yêu Hạ Điềm hơn nữa cũng không chịu được cơn tức này. Hắn đã liên tục xuống nước với cô rồi, cô còn muốn cái gì? Quen nhau năm tháng, chỉ cho hắn cầm tay! Người khác quen nhau một tuần cũng có thể lên giường nói chuyện yêu đương, vậy mà cô nhất quyết không muốn tiến xa hơn với hắn! Phần lớn thời gian bọn họ hẹn hò đều là đi ăn cùng nhau, đi dạo phố, trò chuyện, sau đó trở về. Yêu nhau một cách cực kì đơn thuần, mà nam nhân đang tuổi trưởng thành, hắn nhịn được sao? Hắn ra ngoài tìm tình nhân thỏa mãn Dụς ∀ọηg mà thôi, chẳng lẽ là sai? Hạ Điềm ngồi trên xe tranh thủ chút thời gian rỗi mà chặn số điện thoại của bạn trai cũ, sau đó thở ra một hơi dài. "Đúng là tên khốn kiếp! Nhưng mà nhìn cậu đánh hắn như vậy, tớ rất thỏa mãn!" Tô Ngữ giận đỏ cả mặt. "Là ai trước kia một mực nói tớ hãy tìm bạn trai, khuyên tớ chấp nhận Lý Gia Vinh?" Tô Ngữ bị bạn tốt nói vậy, xấu hổ ho khan: "Khụ khụ... cũng do thấy hắn cao to dễ nhìn, nhà cũng thuộc diện giàu có và rất chân thành mà..." Trong số những người theo đuổi Hạ Điềm thì không thiếu những anh chàng xuất sắc hơn Lý Gia Vinh, bất quá đều bị thái độ không mặn không nhạt của cô đẩy lui, nhiều nhất thì kiên trì được gần một năm mà thôi. Cho nên lần đó thấy Lý Gia Vinh cứ đeo bám Hạ Điềm hơn hai năm đại học, Tô Ngữ mới nóng đầu khuyên bạn tốt thử một lần, kết quả lần đầu tiên yêu đương đã như vậy. Chắc sẽ không để lại bóng ma tâm lí đó chứ? "Khoan đã, xem mắt? Mẹ nói gì vậy..." Tô Ngữ đang suy nghĩ tới đó, chợt nghe thấy giọng nói kinh ngạc của bạn tốt. Không biết Hạ Điềm từ lúc nào đã cầm điện thoại áp lên tai, vẻ mặt nghệch ra. Cô đem đầu tựa sát vào bên cạnh để nghe lén, kết quả nghe được tin động trời... "Không phải con nói con vẫn chưa có bạn trai sao? Thật tốt, hôm nay ông nội từ dưới quê lên chơi có gặp qua bạn cũ, bọn họ chợt nhớ ra việc hứa hôn cho con, nên là con sắp xếp ngày nghỉ trở về nhà một chuyến để đi gặp mặt đối phương được không? Đều là người thành phố H cả." Một tin này như sét đánh ngang tai, khiến cho Hạ Điềm không biết phải làm sao. Đây là quả báo vì cô giấu diếm mẹ mình kết giao với tên Lý Gia Vinh kia sao? Thời đại nào rồi mà còn hứa hôn cơ chứ? Hơn nữa, cô còn đang đi học... Làm mẹ thì luôn hiểu tâm lý của con gái mình, Hạ Điềm chưa nói được thêm câu nào, mẹ Hạ đã cười bảo: "Chỉ là gặp mặt một chút thôi, cũng không phải kết hôn liền đâu, con không đồng ý thì mẹ cũng không ép, chẳng qua muốn cho ông con được như ý nguyện, ông ấy cũng đã bảy mươi tuổi rồi." Hàm ý trong lời nói của mẹ không phải Hạ Điềm không biết, ông của cô cũng đã lớn tuổi, chút chuyện cỏn con khiến ông vui vẻ này chẳng lẽ cô lại không làm được sao? Mẹ muốn nói như vậy chứ gì? Cô đau đầu nhìn khuôn mặt thích thú của Tô Ngữ, khẽ day day trán: "Con biết rồi, ngày mốt con sẽ trở về." Cứ xem như đi ăn một bữa cơm miễn phí là được. Chẳng qua là bữa cơm này ăn xong, số phận của cô cũng đã định đoạt. Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 7016 Views
  • " Nếu em và cô ấy cùng rơi cùng nhau rơi xuống biển. Anh sẽ cứu ai? "
    " Cô hỏi thừa thế? Tất nhiên là Giản Hi rồi "
    " Vâng "
    Phong Liên Dực là thanh mai trúc mã kiêm của cô, tuy tình cảm của hắn chỉ dừng lại ở hai chữ tình bạn nhưng trái tim của Khả Lam lại không chịu đứng yên tại một vị trí. Cô thích hắn, thích hắn rất lâu rồi. Năm 17 tuổi, hắn tuyên bố sẽ cưới Giản Hi làm vợ, tình yêu của Khả Lam dành cho hắn coi như tan vỡ. Cô chúc phúc cho hai người, đau khổ nhìn mối tình từ thời thơ ấu của mình hạnh phúc bên người khác.
    Nào ngờ, vợ tương lai hắn xảy ra tai nạn, trở thành con ngốc. Phong Liên Dực cho rằng cô ganh tị với Giản Hi nên ra tay sát hại. Hắn chấp nhận kết hôn theo ý gia đình, cưới Khả Lam làm vợ, giày vò cô thừa sống thiếu chết.
    Cô không làm chuyện đó, cô vô tội. Tại sao hắn lại tàn nhẫn, trêu đùa trái tim cô thế này?
    " Một ngày nào đó, anh sẽ phải hối hận " Cô nói lớn, nước mắt không ngừng rơi.
    Người đàn ông bạc tình, lạnh lùng ấy ngó lơ Khả Lam. Chẳng buồn mà nhìn cô dù chỉ một lần.
    […]
    " Phong Tổng, cô Giản và vợ ngài bị bắt cóc rồi. "
    " Chết tiệt "
    Hắn ra lệnh cho hủy cuộc họp, khẩn trương đi cứu người.
    " Khả Lam...lại là chiêu trò của cô phải không? Được lắm, tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu "
    Phong Liên Dực cho người rà soát khắp thành phố. Cuối cùng cũng tìm được nơi giam giữ hai người. Đó là một khu nhà bị bỏ hoang.
    " Hai cô em này nhìn xinh phết "
    " Mày đừng động vào cô ta. Boss sẽ giết mày đấy "
    " Sắp có kịch hay rồi haha..."
    Lam Khả mơ màng tỉnh dậy, thấy cơ thể bị siết chặt, bên cạnh có cả Giản Hi.
    Cô nhìn đám đàn ông kinh tởm kia, lo Giản Hi sẽ bị kích động. Khả Lam che chắn cho cô ta, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh căn nhà, hồi tưởng lại quá khứ cách đây vài tiếng.
    Lúc đó, cô đang đi siêu thị vừa ra khỏi cửa hàng đã bị vài tên áo đen chặn đường, đánh một đòn làm cho ngất xỉu.
    Nhưng sao lại có Giản Hi ở đây? Mục đích bắt cóc là gì. Cô vẫn không hiểu.
    " Đại ca, Phong Liên Dực tới rồi "
    Khả Lam mặt mày rạng rỡ khi nghe tên của hắn. Ít ra cô còn chút hi vọng, hắn vẫn quan tâm đến cứu cô.
    Phong Liên Dực đi đến, đám người kia lùi ra xa. Hắn nhìn bộ dạng sợ hãi, muốn khóc của Giản Hi mà hận không thể ôm chặt cô ấy vào lòng.
    " Chúng mày cần bao nhiêu tiền? "
    " Tao không cần tiền. Tao chỉ muốn chơi một trò chơi nhỏ. Trong hai người phụ nữ này, mày sẽ cứu ai. Chỉ được một thôi nhé "
    Hắn cầm cây súng hướng về cô và Giản Hi. Toàn thân Khả Lam rét tun, môi mím chặt, ánh mắt bi thương nhìn hắn không chớp.
    Giữa hai người phụ nữ hắn Phong Liên Dực sẽ chọn ai? Giữa một người vợ trên danh nghĩa và một người mình yêu sâu đậm?
    Liên Dực bâng khuâng suy tính thấu đáo. Cuối cùng hắn chọn
    " Giản Hi "
    Cô như chết lặng, vô hồn nhìn hắn bế cô ấy bỏ đi.
    Nhìn bóng lưng người mình yêu sâu đậm rời khỏi tầm mắt, tim đau như dao cắt. Cô mệt mỏi nằm yếu ớt xuống sàn, thao thức gọi tên anh " Dực...đừng bỏ...em "
    Lúc rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Khả Lam chỉ cảm nhận được có ai đó ôm ấp mình, giọng nói rất quen thuộc
    " Lam Lam của anh... Xin lỗi, chỉ còn cách này mới có thể giải thoát cho em "
    Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    " Nếu em và cô ấy cùng rơi cùng nhau rơi xuống biển. Anh sẽ cứu ai? " " Cô hỏi thừa thế? Tất nhiên là Giản Hi rồi " " Vâng " Phong Liên Dực là thanh mai trúc mã kiêm của cô, tuy tình cảm của hắn chỉ dừng lại ở hai chữ tình bạn nhưng trái tim của Khả Lam lại không chịu đứng yên tại một vị trí. Cô thích hắn, thích hắn rất lâu rồi. Năm 17 tuổi, hắn tuyên bố sẽ cưới Giản Hi làm vợ, tình yêu của Khả Lam dành cho hắn coi như tan vỡ. Cô chúc phúc cho hai người, đau khổ nhìn mối tình từ thời thơ ấu của mình hạnh phúc bên người khác. Nào ngờ, vợ tương lai hắn xảy ra tai nạn, trở thành con ngốc. Phong Liên Dực cho rằng cô ganh tị với Giản Hi nên ra tay sát hại. Hắn chấp nhận kết hôn theo ý gia đình, cưới Khả Lam làm vợ, giày vò cô thừa sống thiếu chết. Cô không làm chuyện đó, cô vô tội. Tại sao hắn lại tàn nhẫn, trêu đùa trái tim cô thế này? " Một ngày nào đó, anh sẽ phải hối hận " Cô nói lớn, nước mắt không ngừng rơi. Người đàn ông bạc tình, lạnh lùng ấy ngó lơ Khả Lam. Chẳng buồn mà nhìn cô dù chỉ một lần. […] " Phong Tổng, cô Giản và vợ ngài bị bắt cóc rồi. " " Chết tiệt " Hắn ra lệnh cho hủy cuộc họp, khẩn trương đi cứu người. " Khả Lam...lại là chiêu trò của cô phải không? Được lắm, tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu " Phong Liên Dực cho người rà soát khắp thành phố. Cuối cùng cũng tìm được nơi giam giữ hai người. Đó là một khu nhà bị bỏ hoang. " Hai cô em này nhìn xinh phết " " Mày đừng động vào cô ta. Boss sẽ giết mày đấy " " Sắp có kịch hay rồi haha..." Lam Khả mơ màng tỉnh dậy, thấy cơ thể bị siết chặt, bên cạnh có cả Giản Hi. Cô nhìn đám đàn ông kinh tởm kia, lo Giản Hi sẽ bị kích động. Khả Lam che chắn cho cô ta, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh căn nhà, hồi tưởng lại quá khứ cách đây vài tiếng. Lúc đó, cô đang đi siêu thị vừa ra khỏi cửa hàng đã bị vài tên áo đen chặn đường, đánh một đòn làm cho ngất xỉu. Nhưng sao lại có Giản Hi ở đây? Mục đích bắt cóc là gì. Cô vẫn không hiểu. " Đại ca, Phong Liên Dực tới rồi " Khả Lam mặt mày rạng rỡ khi nghe tên của hắn. Ít ra cô còn chút hi vọng, hắn vẫn quan tâm đến cứu cô. Phong Liên Dực đi đến, đám người kia lùi ra xa. Hắn nhìn bộ dạng sợ hãi, muốn khóc của Giản Hi mà hận không thể ôm chặt cô ấy vào lòng. " Chúng mày cần bao nhiêu tiền? " " Tao không cần tiền. Tao chỉ muốn chơi một trò chơi nhỏ. Trong hai người phụ nữ này, mày sẽ cứu ai. Chỉ được một thôi nhé " Hắn cầm cây súng hướng về cô và Giản Hi. Toàn thân Khả Lam rét tun, môi mím chặt, ánh mắt bi thương nhìn hắn không chớp. Giữa hai người phụ nữ hắn Phong Liên Dực sẽ chọn ai? Giữa một người vợ trên danh nghĩa và một người mình yêu sâu đậm? Liên Dực bâng khuâng suy tính thấu đáo. Cuối cùng hắn chọn " Giản Hi " Cô như chết lặng, vô hồn nhìn hắn bế cô ấy bỏ đi. Nhìn bóng lưng người mình yêu sâu đậm rời khỏi tầm mắt, tim đau như dao cắt. Cô mệt mỏi nằm yếu ớt xuống sàn, thao thức gọi tên anh " Dực...đừng bỏ...em " Lúc rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Khả Lam chỉ cảm nhận được có ai đó ôm ấp mình, giọng nói rất quen thuộc " Lam Lam của anh... Xin lỗi, chỉ còn cách này mới có thể giải thoát cho em " Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 1807 Views
  • Hôm nay là ngày kết hôn của chủ tịch tập đoàn Bảo Minh – một sự kiện bí mật, hắn đã âm thầm lên kế hoạch gần một tháng làm bất ngờ vị hôn phu. Bảo Minh là một tập đoàn có thế lực, nếu có cơ hội hợp tác làm ăn, đợt này chắc chắn băng đảng của tôi được lợi lớn- thật không phí công mấy thằng em ăn nằm rình mò ngoài ấy – đây quả là tin đáng mừng, cơ hội trời cho này, nhất định phải chạm mặt, không hắn thì bố hắn, ông hắn, cụ hắn…nhất định phải giành quyền phân phối mấy sản phẩm đang hot của hắn, đi trước Golden Face một bước.
    -”Anh, chủ tịch nhà đó có con gái, 18 tuổi…”
    -”Chúng mày không phải dặn, đại ca thừa có dự tính…đại ca nhỉ?”
    -”Ôi dào, cần gì dự tính, cho nó gặp đại ca nhà mình, một phút thôi…chả ૮ɦếƭ đứ ૮ɦếƭ đừ …”
    Thừa biết bọn ranh con ám chỉ cái gì, tôi chỉ cười khẩy. Tuy nhiên việc cưa cẩm một đứa trẻ mới 18 tuổi để đạt được mục đích thì có vẻ như tôi vẫn chưa tới đường cùng mà phải làm thế. Giải quyết nốt mấy kiện hàng, cầm lấy chiếc vé máy bay từ tay thằng em, tôi nhanh chóng ra Hà Nội.
    ………………………….
    Một vật thể lạ xoẹt qua người khiến tôi tý ngã. Đằng sau, tiếng hô hò, chửi bới réo rít hết cả:
    -”Đứng lại…đứng lại…”
    -”Con kia, ông mà bắt được mày thì liệu hồn…”
    Mẹ kiếp, một toán bảy tám thằng đàn ông vạm vỡ đuổi theo một con nhỏ, nhục. Con bé mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tôi nhìn đồng hồ, còn ba mươi phút nữa mới tới lễ cưới…chỉ trách mẹ tôi đã dạy, không để phụ nữ chịu thiệt, tôi cầm tay con bé, khẽ nói vào tai nó: “Hôm nay là số em may”, tiếp sau đó thì, còn gì nữa, lao vào cứu người đẹp.
    Xong việc, phủi áo quần cho sạch, thì vẫn như thường lệ thôi, tôi ngại nhất là những lúc như thế này, khi anh hùng giải cứu mĩ nhân xong, thường thì các mĩ nhân sẽ sấn lấy, tỏ vẻ cảm kích, lau mồ hôi cho chàng, đứng nhìn với ánh mắt thán phục…vân vân và vân vân…, tôi làm việc tốt vì tôi là người tốt đấy chứ bộ, tôi đâu cần những thứ hoa lá màu mè đó. Dự định của tôi sẽ nói với con nhỏ: “Không cần khách sáo…” rồi lạnh nhạt đi thẳng, sở dĩ có thái độ vậy là vì trước kia có lần tôi đen đủi tới mức bị vài nàng đeo bám cảm ơn tới vài tháng trời…thật mệt mỏi….Haizz…Ấy vậy mà lúc tôi quay ra, chả còn ai, con bé chạy biến đằng nào mất…’Càng tốt’- tôi tự nhủ vậy đó, nhưng thực ra có chút – chút xíu xíu thôi, cảm thấy chạnh lòng.
    ‘Mấy thằng bảo vệ ranh, nhưng không sao, anh đã lường hết…haha’. Vượt qua khu “kiểm tra giấy mời” một cách nhẹ nhàng, chuẩn bị đi vào hội trường, đang băn khoăn không biết nên tiếp cận mục tiêu trước hay sau lễ cưới, với lí do gì, thì tôi nghe tiếng kêu thất thanh từ phía nhà vệ sinh nữ…còn mười phút…đất trời, định đi qua rồi cơ mà tiếng kêu càng ngày càng lớn, đành chuyển hướng.
    Á, lại con bé đó, tôi nhận ra nó ngay mà, nhưng không phải quần đùi áo phông như lúc nãy, mà là bộ váy tím trông rất sang trọng, nhìn thấy tôi, nó như bắt được vàng:”Giúp với”…Chắc lúc nãy em không dừng lại là chưa được nhìn thấy cái bản mặt tôi thôi, bây giờ nhìn thấy rồi, tôi dám cá, ít nhiều ngày hôm nay tôi cũng bị làm phiền. Tôi nở một nụ cười rất tươi, nhẹ nhàng nói: “Ừ, em cần gì?”. Cô bé nhanh nhẹn: “Không phải tôi, anh giúp người này đi…” rồi chạy biến. Tôi tý ૮ɦếƭ sốc, What??? Là đã 4 mắt chạm nhau, vậy mà không cảm xúc gì, đi thẳng? Con bé này, nó là đàn bà hay less đây? Mẹ nó chứ, dù sao thì tôi phải giúp đỡ người ở trước mặt cái đã. Con bé này thì mặc váy hồng…sao đứa nào cũng lộng lẫy thế nhỉ, có lẽ là đi ăn cưới chăng? Quay người nó ra, mới phát hiện, nó chính là con bé 18 tuổi mà đàn em suốt ngày nhắc sao? Trời, như vớ được vàng vậy, hôm nay tôi cứu tiểu thư của Bảo Minh, mai này việc gì há chẳng phải đều thuận lợi sao? Nó nằm bất động dưới sàn, đầu tóc đều bị ướt cả, tôi đoán bị sặc nước, nhưng sao lại sặc nước trong nhà vệ sinh? Cũng chẳng quan tâm nhiều, trước tiên phải làm hô hấp nhân tạo đã…được năm phút thì tiểu thư tỉnh, nó nhìn thấy tôi, mơ màng, một lúc thì khóc rống lên…tôi ân cần hỏi thăm:
    -”Đỡ chưa???”
    -”Là anh đã cứu em sao??? Huhu…không có anh chắc em ૮ɦếƭ rồi…”
    -”Không cần khách sáo…Sao em bị ngạt vậy?”
    -”Em bị con đó dìm xuống bồn cầu…huhu”
    Ặc, dìm xuống bồn cầu ư? Không thể nói gì hơn ngoài…૮ɦếƭ sốc! Lúc nãy tôi còn hô hấp nhân tạo cho nó…chẳng phải cũng gián tiếp uống nước bồn cầu? Biết thế này…hix hix…
    -”Em đi được không, đi thay áo quần đi, tôi còn có việc đi trước…”
    Vẫn nghe tiếng nó gọi và đuổi đằng sau nhưng tôi nhanh chóng rảo bước, con gái nhà giàu là thế, càng quan tâm, mặt dày nhiều, bọn họ càng chán ghét, cứ chơi bài lạnh nhạt đi đã…chỉ cần chắc chắn, nó đã nhớ mặt tôi, là đủ, sau này lúc cần hãng tính.
    ………………………
    Tôi ngồi ở hàng ghế sát đường đi chính, có thể quan sát tất cả rất rõ. Ồ thì ra cưới là như thế này sao? Lỗng lẫy, sa hoa, hoành tráng thì tôi đã thấy nhiều, nhưng ở đám cưới này, có một vẻ ấm áp lạ thường…không khí…haizz…nói chung là khó tả… cô dâu lúc đầu có vẻ còn tươi vui, nói nhiều, sau thì mặt mày biến sắc, tôi đoán, lúc này nàng ta mới biết mình cưới thật sao? Thái độ có vẻ giận dữ chú rể, cả hội trường nín thở lo lắng, biết đâu mà cô dâu điên lên thì ૮ɦếƭ, công chú rể và mọi người thành công cốc, bỗng một giọng nói ngay cạnh vang lên:”Thế giờ chị có cưới không hay xuống làm phù dâu, để em lên làm cô dâu thay chị nào?” Cô dâu bị đánh trúng đòn tâm lí, thôi không giận hờn, hay, người nói câu này, khiến tôi bị ấn tượng, cố gắng ngước lên nhìn cô gái đó…Một sự ngạc nhiên không ngờ, váy tím lộng lẫy, tóc tết hoa…em chẳng phải là cô gái hai lần không bị rung động trước vẻ điển trai ૮ɦếƭ người của tôi đấy sao? Đôi gò má có tô ít phấn hồng, trông em lúc này, vạn phần duyên dáng, kiêu kì… Có chút bất mãn, …chả hiểu sao, thấy thằng phù rể bên cạnh nắm tay em lúc hát…chỉ là cái nắm tay xã giao thôi, nhưng mà vẫn khiến tôi có tý bực.
    Thủ tục hôn ước làm xong, mọi người vui vẻ ăn uống, hôm nay là tiệc đứng, tôi cũng quả là được ông trời chiếu cố, đang còn tính kế tiếp cận hắn, thì Trâm Anh – em gái hắn đã lôi cả gia đình tới gặp tôi, giới thiệu tôi kính cẩn như là ân nhân cứu mạng, tôi vì thế, tự dưng quen được gia đình họ, việc làm ăn, coi như thành! Tôi ở ngoài Bắc vài hôm đi chơi với Trâm Anh cho phải phép, chán ngắt, cố gắng chịu đựng rồi lấy lí do bận việc để quay vào Nam gấp.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Hôm nay là ngày kết hôn của chủ tịch tập đoàn Bảo Minh – một sự kiện bí mật, hắn đã âm thầm lên kế hoạch gần một tháng làm bất ngờ vị hôn phu. Bảo Minh là một tập đoàn có thế lực, nếu có cơ hội hợp tác làm ăn, đợt này chắc chắn băng đảng của tôi được lợi lớn- thật không phí công mấy thằng em ăn nằm rình mò ngoài ấy – đây quả là tin đáng mừng, cơ hội trời cho này, nhất định phải chạm mặt, không hắn thì bố hắn, ông hắn, cụ hắn…nhất định phải giành quyền phân phối mấy sản phẩm đang hot của hắn, đi trước Golden Face một bước. -”Anh, chủ tịch nhà đó có con gái, 18 tuổi…” -”Chúng mày không phải dặn, đại ca thừa có dự tính…đại ca nhỉ?” -”Ôi dào, cần gì dự tính, cho nó gặp đại ca nhà mình, một phút thôi…chả ૮ɦếƭ đứ ૮ɦếƭ đừ …” Thừa biết bọn ranh con ám chỉ cái gì, tôi chỉ cười khẩy. Tuy nhiên việc cưa cẩm một đứa trẻ mới 18 tuổi để đạt được mục đích thì có vẻ như tôi vẫn chưa tới đường cùng mà phải làm thế. Giải quyết nốt mấy kiện hàng, cầm lấy chiếc vé máy bay từ tay thằng em, tôi nhanh chóng ra Hà Nội. …………………………. Một vật thể lạ xoẹt qua người khiến tôi tý ngã. Đằng sau, tiếng hô hò, chửi bới réo rít hết cả: -”Đứng lại…đứng lại…” -”Con kia, ông mà bắt được mày thì liệu hồn…” Mẹ kiếp, một toán bảy tám thằng đàn ông vạm vỡ đuổi theo một con nhỏ, nhục. Con bé mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tôi nhìn đồng hồ, còn ba mươi phút nữa mới tới lễ cưới…chỉ trách mẹ tôi đã dạy, không để phụ nữ chịu thiệt, tôi cầm tay con bé, khẽ nói vào tai nó: “Hôm nay là số em may”, tiếp sau đó thì, còn gì nữa, lao vào cứu người đẹp. Xong việc, phủi áo quần cho sạch, thì vẫn như thường lệ thôi, tôi ngại nhất là những lúc như thế này, khi anh hùng giải cứu mĩ nhân xong, thường thì các mĩ nhân sẽ sấn lấy, tỏ vẻ cảm kích, lau mồ hôi cho chàng, đứng nhìn với ánh mắt thán phục…vân vân và vân vân…, tôi làm việc tốt vì tôi là người tốt đấy chứ bộ, tôi đâu cần những thứ hoa lá màu mè đó. Dự định của tôi sẽ nói với con nhỏ: “Không cần khách sáo…” rồi lạnh nhạt đi thẳng, sở dĩ có thái độ vậy là vì trước kia có lần tôi đen đủi tới mức bị vài nàng đeo bám cảm ơn tới vài tháng trời…thật mệt mỏi….Haizz…Ấy vậy mà lúc tôi quay ra, chả còn ai, con bé chạy biến đằng nào mất…’Càng tốt’- tôi tự nhủ vậy đó, nhưng thực ra có chút – chút xíu xíu thôi, cảm thấy chạnh lòng. ‘Mấy thằng bảo vệ ranh, nhưng không sao, anh đã lường hết…haha’. Vượt qua khu “kiểm tra giấy mời” một cách nhẹ nhàng, chuẩn bị đi vào hội trường, đang băn khoăn không biết nên tiếp cận mục tiêu trước hay sau lễ cưới, với lí do gì, thì tôi nghe tiếng kêu thất thanh từ phía nhà vệ sinh nữ…còn mười phút…đất trời, định đi qua rồi cơ mà tiếng kêu càng ngày càng lớn, đành chuyển hướng. Á, lại con bé đó, tôi nhận ra nó ngay mà, nhưng không phải quần đùi áo phông như lúc nãy, mà là bộ váy tím trông rất sang trọng, nhìn thấy tôi, nó như bắt được vàng:”Giúp với”…Chắc lúc nãy em không dừng lại là chưa được nhìn thấy cái bản mặt tôi thôi, bây giờ nhìn thấy rồi, tôi dám cá, ít nhiều ngày hôm nay tôi cũng bị làm phiền. Tôi nở một nụ cười rất tươi, nhẹ nhàng nói: “Ừ, em cần gì?”. Cô bé nhanh nhẹn: “Không phải tôi, anh giúp người này đi…” rồi chạy biến. Tôi tý ૮ɦếƭ sốc, What??? Là đã 4 mắt chạm nhau, vậy mà không cảm xúc gì, đi thẳng? Con bé này, nó là đàn bà hay less đây? Mẹ nó chứ, dù sao thì tôi phải giúp đỡ người ở trước mặt cái đã. Con bé này thì mặc váy hồng…sao đứa nào cũng lộng lẫy thế nhỉ, có lẽ là đi ăn cưới chăng? Quay người nó ra, mới phát hiện, nó chính là con bé 18 tuổi mà đàn em suốt ngày nhắc sao? Trời, như vớ được vàng vậy, hôm nay tôi cứu tiểu thư của Bảo Minh, mai này việc gì há chẳng phải đều thuận lợi sao? Nó nằm bất động dưới sàn, đầu tóc đều bị ướt cả, tôi đoán bị sặc nước, nhưng sao lại sặc nước trong nhà vệ sinh? Cũng chẳng quan tâm nhiều, trước tiên phải làm hô hấp nhân tạo đã…được năm phút thì tiểu thư tỉnh, nó nhìn thấy tôi, mơ màng, một lúc thì khóc rống lên…tôi ân cần hỏi thăm: -”Đỡ chưa???” -”Là anh đã cứu em sao??? Huhu…không có anh chắc em ૮ɦếƭ rồi…” -”Không cần khách sáo…Sao em bị ngạt vậy?” -”Em bị con đó dìm xuống bồn cầu…huhu” Ặc, dìm xuống bồn cầu ư? Không thể nói gì hơn ngoài…૮ɦếƭ sốc! Lúc nãy tôi còn hô hấp nhân tạo cho nó…chẳng phải cũng gián tiếp uống nước bồn cầu? Biết thế này…hix hix… -”Em đi được không, đi thay áo quần đi, tôi còn có việc đi trước…” Vẫn nghe tiếng nó gọi và đuổi đằng sau nhưng tôi nhanh chóng rảo bước, con gái nhà giàu là thế, càng quan tâm, mặt dày nhiều, bọn họ càng chán ghét, cứ chơi bài lạnh nhạt đi đã…chỉ cần chắc chắn, nó đã nhớ mặt tôi, là đủ, sau này lúc cần hãng tính. ……………………… Tôi ngồi ở hàng ghế sát đường đi chính, có thể quan sát tất cả rất rõ. Ồ thì ra cưới là như thế này sao? Lỗng lẫy, sa hoa, hoành tráng thì tôi đã thấy nhiều, nhưng ở đám cưới này, có một vẻ ấm áp lạ thường…không khí…haizz…nói chung là khó tả… cô dâu lúc đầu có vẻ còn tươi vui, nói nhiều, sau thì mặt mày biến sắc, tôi đoán, lúc này nàng ta mới biết mình cưới thật sao? Thái độ có vẻ giận dữ chú rể, cả hội trường nín thở lo lắng, biết đâu mà cô dâu điên lên thì ૮ɦếƭ, công chú rể và mọi người thành công cốc, bỗng một giọng nói ngay cạnh vang lên:”Thế giờ chị có cưới không hay xuống làm phù dâu, để em lên làm cô dâu thay chị nào?” Cô dâu bị đánh trúng đòn tâm lí, thôi không giận hờn, hay, người nói câu này, khiến tôi bị ấn tượng, cố gắng ngước lên nhìn cô gái đó…Một sự ngạc nhiên không ngờ, váy tím lộng lẫy, tóc tết hoa…em chẳng phải là cô gái hai lần không bị rung động trước vẻ điển trai ૮ɦếƭ người của tôi đấy sao? Đôi gò má có tô ít phấn hồng, trông em lúc này, vạn phần duyên dáng, kiêu kì… Có chút bất mãn, …chả hiểu sao, thấy thằng phù rể bên cạnh nắm tay em lúc hát…chỉ là cái nắm tay xã giao thôi, nhưng mà vẫn khiến tôi có tý bực. Thủ tục hôn ước làm xong, mọi người vui vẻ ăn uống, hôm nay là tiệc đứng, tôi cũng quả là được ông trời chiếu cố, đang còn tính kế tiếp cận hắn, thì Trâm Anh – em gái hắn đã lôi cả gia đình tới gặp tôi, giới thiệu tôi kính cẩn như là ân nhân cứu mạng, tôi vì thế, tự dưng quen được gia đình họ, việc làm ăn, coi như thành! Tôi ở ngoài Bắc vài hôm đi chơi với Trâm Anh cho phải phép, chán ngắt, cố gắng chịu đựng rồi lấy lí do bận việc để quay vào Nam gấp. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Comments 0 Shares 2680 Views
  • - Thứ tôi cần là tiền!
    - Được! Tôi cho cô thời hạn là một năm để sinh cho tôi một đứa con. Xong việc thì lấy tiền rồi cút.
    - Thành giao!
    Giữa hai người có một mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau như thế. Cô cần tiền để chữa bệnh cho bố, còn thứ hắn cần là một đứa con để gia đình không ép hôn hắn nữa.
    Cô về biệt thự hắn sống với thân phận là một cái máy đẻ thuê. Không danh phận, không cưới hỏi, không có gì cả. Đổi lại, hắn sẽ biến thành cây ATM, cô muốn bao nhiêu chỉ cần mở miệng là có.
    Ba mẹ hắn thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cô!
    Sau hai tuần âи áι, cuối cùng cô cũng mang trong mình giọt máu của hắn.
    - Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt!
    Nói rồi hắn lạnh nhạt bước đi thẳng. Nhìn theo bóng lưng vững chãi kia, cô nở nụ cười chua xót.
    Quan tâm em hay sợ em làm mất đứa con của anh?
    Đã rất lâu rồi hắn chưa ghé lại nơi này. Cả ngày chỉ có cô đơn làm bạn với cô. Cái thai bắt đầu to dần làm cô di chuyển có chút khó nhọc. Nhưng không sao! Đây là con của...
    Cô tự cười chế giễu bản thân. Đây là con của hắn! Cô chỉ là cái máy có nhiệm vụ sinh đứa trẻ này ra thôi!
    Bệnh tình của bố cô đột nhiên trở nặng. Phải can đảm lắm cô mới dám gọi cho hắn. Một cuộc, hai cuộc rồi ba cuộc...phải tới cuộc gọi thứ mười sáu mới có kẻ bắt máy:
    - Alô!
    Cô sửng người lắng nghe chất giọng ngọt ngào bên kia đầu dây. Là phụ nữ!
    - Alô! Ai vậy?
    Người kia bực dọc lên tiếng, lát sau còn có tiếng khàn khàn vọng tới:
    - Cô cúp máy đi!
    Người phụ nữ vâng dạ, lập tức cúp máy.
    Cô thẫn thờ buông điện thoại xuống, đột nhiên không chịu được mà quỳ gối.
    Hóa ra hắn không về lại nhà mình vì còn đang vui vẻ bên người khác!
    Hóa ra hắn...ngay từ đầu chỉ xem như là một công cụ để sinh con mà thôi!
    Trong mắt hắn, cô chẳng đáng giá một xu!
    Chiều hôm đó bác sĩ gọi điện cho cô, báo tin bố cô qua đời.
    Cô thu mình trong góc phòng, không gian tối tăm làm căn phòng thêm hiu quạnh. Cô như rơi xuống vực sâu, nước mắt không tự chủ được mà lăn mãi trên khuôn mặt gầy gò.
    Là cô vô dụng, không dám nói điều mình muốn khi có người phụ nữ khác thay hắn nghe máy!
    Là cô yếu đuối, không dám gọi lại cho hắn vì sợ lại là kẻ làm phiền cuộc vui của hắn!
    Là cô sợ hãi, không dám mạnh mẽ vượt qua mọi chuyện! Cái ૮ɦếƭ của bố cô, mươi phần đêu là cô tự chuốt lấy!
    Đột nhiên cánh cửa phòng mở tung ra. Kế đó, một thân ảnh cao lớn xuất hiện, ánh đèn sáng chói đằng sau làm lu mờ đi khuôn mặt cương nghị.
    - Nói! Ban sáng cô gọi điện cho tôi để làm gì?
    Cô đưa ánh mắt thất vọng nhìn hắn. Ẩn sâu trong đôi mắt ướt nhẹp là sự đau đớn đến tuyệt vọng.
    Cô im lặng không trả lời, chỉ lạnh nhạt lau nước mắt rồi đứng dậy lướt qua người hắn. Đi được vài bước, cô có hơi khựng lại, giọng điệu nghe hết sức xa xăm:
    - Thai rất tốt! Cảm ơn đã quan tâm!
    Một lời cảm ơn kia nghe hết sức xa lạ. Hắn tự dưng cảm thấy rất bực bội, vội túm lấy tay cô mà uy Hi*p:
    - Tôi hỏi lại lần nữa! Rốt cuộc là có chuyện gì?!
    Nhìn cô ở khoảng cách gần như thế này, hắn thấy rõ đôi mắt sưng mọng của cô. Đôi môi khô khốc khẽ mím lại, cư nhiên cô giựt phắc người ra, lắc đầu:
    - Tôi cũng nói rồi! Cái thai đang phát triển rất tốt, anh không cần phải biết thêm gì đâu!
    Cô loạng choạng cất bước, bóng lưng chìm vào cô liêu đến tội nghiệp. Hắn nhìn cô, tức giận vớ lấy bình hoa gần đó đập xuống sàn. Mảnh vỡ bắn tung tóe, hắn mất kiểm soát lao ra khỏi nhà.
    Hôm sau, cô đang ngồi may một chiếc áo nhỏ thì đột nhiên vị quản gia đi tới, giọng điệu hết sức ái ngại:
    - Lạc tiểu thư! Thiếu gia bảo cô vào phòng, bất luận có chuyện gì cũng không được ra ngoài!
    Cô gật đầu, nhanh chóng đi lên phòng. Chưa đầy vài phút sau, bên dưới có tiếng phụ nữ rất rõ ràng:
    - Anh Doanh! Biệt thự đẹp thật đó!
    - Mau đi tắm rửa sạch sẽ rồi đi theo quản gia lên phòng chờ tôi!
    Tiếng của hắn lạnh lùng vang lên. Cô đột nhiên hiểu ra một chuyện.
    Thì ra hắn bảo cô vào đây là vì không muốn người phụ nữ khác nhìn thấy cô!
    Ra là vậy!
    Một mình cô ngồi trong phòng, ánh đèn không thể rọi sáng tâm hồn đen ngòm và mục nát của cô. Cô hiểu rồi! Không hi vọng gì nữa!
    Hắn cũng phải thỏa mãn Dụς ∀ọηg của bản thân, cô lấy tư cách gì mà trách người ta?
    Ngay từ đầu hắn đã phân rõ ranh giới, tại sao cô lại không biết sống ૮ɦếƭ mà cứ lao đầu theo như vậy?
    Lạc Dạ! Đến lúc sống thật rồi!
    Cô ngồi thẩn thờ suốt một đêm, không thể ngủ vì chốc chốc lại vang bên tai tiếng ՐêՈ Րỉ đầy dâm đãng. Dơ bẩn! Thật dơ bẩn!
    Sáng hôm sau,cô đánh liều đi ra ngoài. Cô đang mang thai, hắn không dám làm gì cô đâu!
    Kết quả vừa đi tới hành lang bắt gặp ngay hắn đang đi tới, bên tay còn có phụ nữ hết sức nóng bỏng. Hắn thấy cô liền hết sức bất ngờ. Người phụ nữ kia giương mắt:
    - Anh! Ai đó vậy?
    Hắn thản nhiên lướt qua người cô, thản nhiên buông hai chữ:
    - Người hầu!
    Cô mỉm cười nhợt nhạt, mặc kệ ánh mắt chán ghét của người phụ nữ kia mà đi xuống dưới.
    Khuôn mặt của người kia khá giống cô!
    Một tuần sau, hắn lại dẫn cô tình nhân mới về, nhưng không cấm cô ở trong phòng nữa. Và đương nhiên mỗi lần như vậy cô cũng chỉ lơ đi, không quan tâm bọn họ.
    Tư cách đâu mà quan tâm? Hả?!
    Cô phát hiện một chuyện, cứ mỗi một người anh ta dẫn về lại có một nét gì đó rất giống cô. Nếu không phải đôi mắt thì sẽ là đôi môi. Cứ lần lượt người này đến người khác,ít nhất phải có một nét gì đó giống cô!
    Một buổi sáng nọ, đột nhiên hắn dậy rất sớm, còn chủ động đi tới ngồi ăn sáng với cô. Cô không đưa mắt nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt ăn cho xong.
    - Sao dạo này cô không đòi thêm tiền vậy?
    Cô nhún vai không trả lời. Số tiền đó là để chăm bố, bây giờ bố không còn thì tiền cũng không cần!
    Hắn chả biết chuyện cô lấy tiền hắn để chữa chạy cho ba. Hắn nghĩ cô dùng tiền để thỏa mãn nhu cầu của bản thân, ham mê danh lợi mới sẵn sàng bán thân mình như vậy.
    Tóm lại, cô là kẻ dơ bẩn trong mắt hắn!
    - Tôi hỏi anh một câu được không? Tại sao những người phụ nữ đó đều có nét giống tôi như vậy?
    Hắn hơi giật mình, thoáng chốc không biết trả lời thế nào. Tuy vậy hắn vẫn khéo léo che đi sự ấp úng đó:
    - Đừng có mà ảo tưởng! Cô cần tiền để tiêu sài thì tôi cũng cần đàn bà để mua vui cho bản thân. Ăn xong thì cút khỏi mắt tôi!
    - Không cần phải đuổi! Tôi vốn dĩ cũng chả muốn nhìn thấy anh đâu!
    Cô đứng dậy dọn đi bàn ăn, để lại hắn một mình trong nhà bếp rộng lớn.
    Đi lên lầu, vô tình cô va phải một người. Là người phụ nữ hắn mới dắt về hôm qua. Cô không đếm xỉa bỏ đi, nhưng chưa được vài bước đã nghe tràng cười khinh bỉ:
    - Có thai với anh Doanh sao? Có chắc đó thật là con của anh ấy không?
    Cô không trả lời, nhanh chân bước vào phòng. Ả tức giận xông tới túm lấy cô, gằn giọng:
    - Có tật giật mình sao? Khôn hồn thì cút khỏi anh ấy, mang theo cái thứ dơ bẩn này đến một nơi nào đó đi! Con của anh Doanh phải có tôi làm mẹ!
    - Cô cũng ảo tưởng quá rồi đó! Tôi dám chắc chưa qua khỏi ngày mai cô sẽ bị anh ta đuổi như chó ghẻ cho xem!
    - Cô...
    Ả tức giận đưa tay tát cô nhưng bị cô nhanh nhẹn chụp lại. Ả giãy giụa đôi co với cô, chẳng mấy chốc kéo cô ra tận cầu thang. Trong cơn hoảng loạn để chống cự, đột nhiên ả đưa chân gạc lấy chân cô, làm cô mất đà ngã thẳng xuống dưới.
    Hắn nghe tiếng động vội vàng chạy ra, nhưng khi ra đến nơi đã thấy cô nằm dưới sàn nhà, máu me be bét. Cô mơ màng thấy hắn chạy tới đỡ mình, nở nụ cười đau khổ:
    - Cứu con! Anh mau cứu con!
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    - Thứ tôi cần là tiền! - Được! Tôi cho cô thời hạn là một năm để sinh cho tôi một đứa con. Xong việc thì lấy tiền rồi cút. - Thành giao! Giữa hai người có một mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau như thế. Cô cần tiền để chữa bệnh cho bố, còn thứ hắn cần là một đứa con để gia đình không ép hôn hắn nữa. Cô về biệt thự hắn sống với thân phận là một cái máy đẻ thuê. Không danh phận, không cưới hỏi, không có gì cả. Đổi lại, hắn sẽ biến thành cây ATM, cô muốn bao nhiêu chỉ cần mở miệng là có. Ba mẹ hắn thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cô! Sau hai tuần âи áι, cuối cùng cô cũng mang trong mình giọt máu của hắn. - Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt! Nói rồi hắn lạnh nhạt bước đi thẳng. Nhìn theo bóng lưng vững chãi kia, cô nở nụ cười chua xót. Quan tâm em hay sợ em làm mất đứa con của anh? Đã rất lâu rồi hắn chưa ghé lại nơi này. Cả ngày chỉ có cô đơn làm bạn với cô. Cái thai bắt đầu to dần làm cô di chuyển có chút khó nhọc. Nhưng không sao! Đây là con của... Cô tự cười chế giễu bản thân. Đây là con của hắn! Cô chỉ là cái máy có nhiệm vụ sinh đứa trẻ này ra thôi! Bệnh tình của bố cô đột nhiên trở nặng. Phải can đảm lắm cô mới dám gọi cho hắn. Một cuộc, hai cuộc rồi ba cuộc...phải tới cuộc gọi thứ mười sáu mới có kẻ bắt máy: - Alô! Cô sửng người lắng nghe chất giọng ngọt ngào bên kia đầu dây. Là phụ nữ! - Alô! Ai vậy? Người kia bực dọc lên tiếng, lát sau còn có tiếng khàn khàn vọng tới: - Cô cúp máy đi! Người phụ nữ vâng dạ, lập tức cúp máy. Cô thẫn thờ buông điện thoại xuống, đột nhiên không chịu được mà quỳ gối. Hóa ra hắn không về lại nhà mình vì còn đang vui vẻ bên người khác! Hóa ra hắn...ngay từ đầu chỉ xem như là một công cụ để sinh con mà thôi! Trong mắt hắn, cô chẳng đáng giá một xu! Chiều hôm đó bác sĩ gọi điện cho cô, báo tin bố cô qua đời. Cô thu mình trong góc phòng, không gian tối tăm làm căn phòng thêm hiu quạnh. Cô như rơi xuống vực sâu, nước mắt không tự chủ được mà lăn mãi trên khuôn mặt gầy gò. Là cô vô dụng, không dám nói điều mình muốn khi có người phụ nữ khác thay hắn nghe máy! Là cô yếu đuối, không dám gọi lại cho hắn vì sợ lại là kẻ làm phiền cuộc vui của hắn! Là cô sợ hãi, không dám mạnh mẽ vượt qua mọi chuyện! Cái ૮ɦếƭ của bố cô, mươi phần đêu là cô tự chuốt lấy! Đột nhiên cánh cửa phòng mở tung ra. Kế đó, một thân ảnh cao lớn xuất hiện, ánh đèn sáng chói đằng sau làm lu mờ đi khuôn mặt cương nghị. - Nói! Ban sáng cô gọi điện cho tôi để làm gì? Cô đưa ánh mắt thất vọng nhìn hắn. Ẩn sâu trong đôi mắt ướt nhẹp là sự đau đớn đến tuyệt vọng. Cô im lặng không trả lời, chỉ lạnh nhạt lau nước mắt rồi đứng dậy lướt qua người hắn. Đi được vài bước, cô có hơi khựng lại, giọng điệu nghe hết sức xa xăm: - Thai rất tốt! Cảm ơn đã quan tâm! Một lời cảm ơn kia nghe hết sức xa lạ. Hắn tự dưng cảm thấy rất bực bội, vội túm lấy tay cô mà uy Hi*p: - Tôi hỏi lại lần nữa! Rốt cuộc là có chuyện gì?! Nhìn cô ở khoảng cách gần như thế này, hắn thấy rõ đôi mắt sưng mọng của cô. Đôi môi khô khốc khẽ mím lại, cư nhiên cô giựt phắc người ra, lắc đầu: - Tôi cũng nói rồi! Cái thai đang phát triển rất tốt, anh không cần phải biết thêm gì đâu! Cô loạng choạng cất bước, bóng lưng chìm vào cô liêu đến tội nghiệp. Hắn nhìn cô, tức giận vớ lấy bình hoa gần đó đập xuống sàn. Mảnh vỡ bắn tung tóe, hắn mất kiểm soát lao ra khỏi nhà. Hôm sau, cô đang ngồi may một chiếc áo nhỏ thì đột nhiên vị quản gia đi tới, giọng điệu hết sức ái ngại: - Lạc tiểu thư! Thiếu gia bảo cô vào phòng, bất luận có chuyện gì cũng không được ra ngoài! Cô gật đầu, nhanh chóng đi lên phòng. Chưa đầy vài phút sau, bên dưới có tiếng phụ nữ rất rõ ràng: - Anh Doanh! Biệt thự đẹp thật đó! - Mau đi tắm rửa sạch sẽ rồi đi theo quản gia lên phòng chờ tôi! Tiếng của hắn lạnh lùng vang lên. Cô đột nhiên hiểu ra một chuyện. Thì ra hắn bảo cô vào đây là vì không muốn người phụ nữ khác nhìn thấy cô! Ra là vậy! Một mình cô ngồi trong phòng, ánh đèn không thể rọi sáng tâm hồn đen ngòm và mục nát của cô. Cô hiểu rồi! Không hi vọng gì nữa! Hắn cũng phải thỏa mãn Dụς ∀ọηg của bản thân, cô lấy tư cách gì mà trách người ta? Ngay từ đầu hắn đã phân rõ ranh giới, tại sao cô lại không biết sống ૮ɦếƭ mà cứ lao đầu theo như vậy? Lạc Dạ! Đến lúc sống thật rồi! Cô ngồi thẩn thờ suốt một đêm, không thể ngủ vì chốc chốc lại vang bên tai tiếng ՐêՈ Րỉ đầy dâm đãng. Dơ bẩn! Thật dơ bẩn! Sáng hôm sau,cô đánh liều đi ra ngoài. Cô đang mang thai, hắn không dám làm gì cô đâu! Kết quả vừa đi tới hành lang bắt gặp ngay hắn đang đi tới, bên tay còn có phụ nữ hết sức nóng bỏng. Hắn thấy cô liền hết sức bất ngờ. Người phụ nữ kia giương mắt: - Anh! Ai đó vậy? Hắn thản nhiên lướt qua người cô, thản nhiên buông hai chữ: - Người hầu! Cô mỉm cười nhợt nhạt, mặc kệ ánh mắt chán ghét của người phụ nữ kia mà đi xuống dưới. Khuôn mặt của người kia khá giống cô! Một tuần sau, hắn lại dẫn cô tình nhân mới về, nhưng không cấm cô ở trong phòng nữa. Và đương nhiên mỗi lần như vậy cô cũng chỉ lơ đi, không quan tâm bọn họ. Tư cách đâu mà quan tâm? Hả?! Cô phát hiện một chuyện, cứ mỗi một người anh ta dẫn về lại có một nét gì đó rất giống cô. Nếu không phải đôi mắt thì sẽ là đôi môi. Cứ lần lượt người này đến người khác,ít nhất phải có một nét gì đó giống cô! Một buổi sáng nọ, đột nhiên hắn dậy rất sớm, còn chủ động đi tới ngồi ăn sáng với cô. Cô không đưa mắt nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt ăn cho xong. - Sao dạo này cô không đòi thêm tiền vậy? Cô nhún vai không trả lời. Số tiền đó là để chăm bố, bây giờ bố không còn thì tiền cũng không cần! Hắn chả biết chuyện cô lấy tiền hắn để chữa chạy cho ba. Hắn nghĩ cô dùng tiền để thỏa mãn nhu cầu của bản thân, ham mê danh lợi mới sẵn sàng bán thân mình như vậy. Tóm lại, cô là kẻ dơ bẩn trong mắt hắn! - Tôi hỏi anh một câu được không? Tại sao những người phụ nữ đó đều có nét giống tôi như vậy? Hắn hơi giật mình, thoáng chốc không biết trả lời thế nào. Tuy vậy hắn vẫn khéo léo che đi sự ấp úng đó: - Đừng có mà ảo tưởng! Cô cần tiền để tiêu sài thì tôi cũng cần đàn bà để mua vui cho bản thân. Ăn xong thì cút khỏi mắt tôi! - Không cần phải đuổi! Tôi vốn dĩ cũng chả muốn nhìn thấy anh đâu! Cô đứng dậy dọn đi bàn ăn, để lại hắn một mình trong nhà bếp rộng lớn. Đi lên lầu, vô tình cô va phải một người. Là người phụ nữ hắn mới dắt về hôm qua. Cô không đếm xỉa bỏ đi, nhưng chưa được vài bước đã nghe tràng cười khinh bỉ: - Có thai với anh Doanh sao? Có chắc đó thật là con của anh ấy không? Cô không trả lời, nhanh chân bước vào phòng. Ả tức giận xông tới túm lấy cô, gằn giọng: - Có tật giật mình sao? Khôn hồn thì cút khỏi anh ấy, mang theo cái thứ dơ bẩn này đến một nơi nào đó đi! Con của anh Doanh phải có tôi làm mẹ! - Cô cũng ảo tưởng quá rồi đó! Tôi dám chắc chưa qua khỏi ngày mai cô sẽ bị anh ta đuổi như chó ghẻ cho xem! - Cô... Ả tức giận đưa tay tát cô nhưng bị cô nhanh nhẹn chụp lại. Ả giãy giụa đôi co với cô, chẳng mấy chốc kéo cô ra tận cầu thang. Trong cơn hoảng loạn để chống cự, đột nhiên ả đưa chân gạc lấy chân cô, làm cô mất đà ngã thẳng xuống dưới. Hắn nghe tiếng động vội vàng chạy ra, nhưng khi ra đến nơi đã thấy cô nằm dưới sàn nhà, máu me be bét. Cô mơ màng thấy hắn chạy tới đỡ mình, nở nụ cười đau khổ: - Cứu con! Anh mau cứu con! Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    Wow
    5
    0 Comments 0 Shares 2518 Views
  • Vốn dĩ yêu nhau có đến được với nhau hay không cũng còn do duyên nợ nữa , và có lẽ Tôi và anh đã nợ nhau , nhưng là Tôi nợ anh hay là anh nợ Tôi thì Tôi cũng không biết .....
    Tôi là Thảo , Tôi 25 tuổi .Tôi hiện đang là quản lý của một quán cà phê lớn ở Thành Phố A.
    Và cũng chính nơi đây tạo ra một định mệnh cho cuộc đời Tôi .
    Quán Tôi làm nằm trong một con đường khá lớn mà được người dân nơi đây gọi là ""Phố Cà Phê"". Quán này là của Cô ruột Tôi làm chủ , Quán khá rộng có 7 nhân viên .được trang trí theo kiểu hiện đại nên Quán làm ăn rất được , khách ra vào liên tục .
    Vì là cháu ruột nên Tôi cũng có phần được ưu ái hơn nên công việc của Tôi khá là nhẹ nhàng , cộng thêm phần ăn mặc rất chỉnh tề và bắt mắt hợp thời trang nên nên thêm với ưu thế ngoại hình một m6 ,cân nặng 52 kg , khá tương đối nên ngoại hình của Tôi cũng nhờ vậy mà được cộng thêm điểm .
    đối diện quán Tôi làm là một quán cà phê cũng có tiếng .
    Những quán cà phê ở đây nhân viên đều có nhiệm vụ bưng bê và nói chuyện với khách ,[ theo kiểu một hình thức câu kéo khách ].
    Nhưng chỉ có Tôi là ngoại lệ .Tôi chỉ việc phụ tính tiền và pha chế .
    Tại quán cÀ phê ""Thiên Xuân "" [quán đối diện ].
    Một đám thanh niên đang ngồi nhâm nhi cà phê nhìn thấy quán bên kia Thảo đang xông xái năng nổ vì quán hôm nay đông khách .
    Thấy vậy một người đàn ông trong đám lên tiếng nói ;
    -Này tụi bây , Quán Thanh Trúc hình như có nhân viên mới , nhìn ngon nha , đứa nào theo Tao cua gái không ...? [ vừa nói người đó vừa hất hàm nhìn qua bên Thảo ]
    Một người nữa chen vào .
    -Có gái mới hả ...? Tao đi với Mày nha .
    Nam ngồi đó , nghe máy đứa bạn nói luyên thuyên nãy giờ nhưng vẫn im lặng , cầm chiếc điện thoại vẫn lướt lướt , lâu lâu lại chơi với máy chú cá trong bể , xem như như không màng đến mọi chuyện xung quanh .
    -Ê...Nam ... đi không Mày ...? [một người trong nhóm đó khẽ hỏi ].
    Nam đáp ;
    -Thôi tụi Mày đi đi , Tối ngày chỉ biết có gái với chả gú .
    Người thanh niên kia thấy vậy lại tiếp tục nói ;
    -Không được hôm nay Tao với Mày đi , Mày cô đơn cũng hai năm rồi còn gì .... đi với tao ...
    Vừa nói thanh niên kia vừa kéo tay Nam đứng dậy và quay sang nói với đám bạn :
    -Tụi bây ngồi đây đi , nay tao dẫn thằng Nam đi kiếm vợ .
    Cả đám nghe nói thế thì hào hứng gật đầu lia lịa , hối thúc :
    -đi đi , cái này được đó , chứ thằng Nam nó như không màng đến gái nữa , tao sợ nó bê mất thôi ... haha...
    Cả hai bước ra đường , leo qua dãi phân cách tiến vào quán Thanh Trúc chọn một bàn vừa khuất tầm nhìn của mọi người ... Một tiếp viên của quán ra order hỏi.
    - Chào 2 anh , 2 anh uống gì em làm nè ...
    Người thanh niên kia hơi nhăn mặt vì đã uống bên kia rồi , không biết phải uống gì bèn quay qua hỏi Nam
    - ê Nam , uống gì mày ...?
    Nam đáp.
    -Cho 2 bịch sữa đi ...
    ,,, tiếp viên tên Nụ dạ nhẹ một tiếng rồi bước vào báo nước .
    Tôi đang bê nước cho bàn kế bên thì vô tình lướt qua Nam.
    Anh đưa mắt nhìn Tôi được 5 giây rồi nhìn sang quán khác ... Tôi nghe tiếng người kia lại hỏi.
    -Đó , con nhỏ đó là người mới đó , dễ thương mày , chắc tao cua quá, xin lỗi mày nha nam ...
    nam khẽ nhếch môi cười ,,, không trả lời , cái cảm giác bất cần kiểu không hứng thú.
    Nụ bưng nước ra và bắt đầu ngồi xuống nói chuyện ....
    - Hai anh tên là gì ạ.. ? lần đầu tiên tháy anh đến quán em,,,hi .
    Người đàn ông kia đáp.
    -Anh tên quân , còn đây là Nam ... tụi anh hay uống bên quán Thiên Xuân mà cho anh hỏi nhé !!!
    Nụ bẽn lẽn trả lời.
    -Vâng anh hỏi đi ạ !
    - Cô gái kia mới vào làm à ? em có thể gọi cô đó ra giúp anh được không ? hình như là người quen của anh , em giúp anh nha ... vừa nói quân chỉ tay về phía Thảo.
    Nụ hơi lưỡng lự đáp.
    - dạ , chị đó là mới vào làm thật , nhưng là quản lý của quán , là cháu của chủ quán này , không có nghĩa vụ nói chuyện với khách như bọn em đâu anh ạ ....
    Quân nghe vậy lại càng muốn nói chuyện với Thảo hơn , liền hối thúc lần nữa :
    - em cứ vào bảo là có người quen muốn gặp chị .. (vừa nói quân vừa mở Ϧóþ rút ra tờ 100k bo cho Nụ)
    Và nói tiếp .
    -Em cứ nói vậy đi , em cầm tiền mà ăn sáng ...
    Tôi đang kiểm tra lại số bàn và tính tiền , thì Nụ bước vào gọi :
    -Chị Thảo ơi . có người muốn gặp chị nè ...
    Tôi ngừng tính ngước lên nhìn Nụ và hỏi .
    -ai vậy em , chị có quen ai đâu ...?
    em cũng không biết , có hai anh nào cứ đòi gặp chị , bảo là người quen ,,em có nói là chị không giống như tụi em rồi mà cứ đòi gặp , mà hai anh này đẹp trai lắm chị .
    Tôi ừ nhẹ rồi bảo bảo Nụ.
    -Được rồi , để chị ra xem đó là ai mà bàn số mấy đó em ?
    - bàn số 20 ạ!
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Vốn dĩ yêu nhau có đến được với nhau hay không cũng còn do duyên nợ nữa , và có lẽ Tôi và anh đã nợ nhau , nhưng là Tôi nợ anh hay là anh nợ Tôi thì Tôi cũng không biết ..... Tôi là Thảo , Tôi 25 tuổi .Tôi hiện đang là quản lý của một quán cà phê lớn ở Thành Phố A. Và cũng chính nơi đây tạo ra một định mệnh cho cuộc đời Tôi . Quán Tôi làm nằm trong một con đường khá lớn mà được người dân nơi đây gọi là ""Phố Cà Phê"". Quán này là của Cô ruột Tôi làm chủ , Quán khá rộng có 7 nhân viên .được trang trí theo kiểu hiện đại nên Quán làm ăn rất được , khách ra vào liên tục . Vì là cháu ruột nên Tôi cũng có phần được ưu ái hơn nên công việc của Tôi khá là nhẹ nhàng , cộng thêm phần ăn mặc rất chỉnh tề và bắt mắt hợp thời trang nên nên thêm với ưu thế ngoại hình một m6 ,cân nặng 52 kg , khá tương đối nên ngoại hình của Tôi cũng nhờ vậy mà được cộng thêm điểm . đối diện quán Tôi làm là một quán cà phê cũng có tiếng . Những quán cà phê ở đây nhân viên đều có nhiệm vụ bưng bê và nói chuyện với khách ,[ theo kiểu một hình thức câu kéo khách ]. Nhưng chỉ có Tôi là ngoại lệ .Tôi chỉ việc phụ tính tiền và pha chế . Tại quán cÀ phê ""Thiên Xuân "" [quán đối diện ]. Một đám thanh niên đang ngồi nhâm nhi cà phê nhìn thấy quán bên kia Thảo đang xông xái năng nổ vì quán hôm nay đông khách . Thấy vậy một người đàn ông trong đám lên tiếng nói ; -Này tụi bây , Quán Thanh Trúc hình như có nhân viên mới , nhìn ngon nha , đứa nào theo Tao cua gái không ...? [ vừa nói người đó vừa hất hàm nhìn qua bên Thảo ] Một người nữa chen vào . -Có gái mới hả ...? Tao đi với Mày nha . Nam ngồi đó , nghe máy đứa bạn nói luyên thuyên nãy giờ nhưng vẫn im lặng , cầm chiếc điện thoại vẫn lướt lướt , lâu lâu lại chơi với máy chú cá trong bể , xem như như không màng đến mọi chuyện xung quanh . -Ê...Nam ... đi không Mày ...? [một người trong nhóm đó khẽ hỏi ]. Nam đáp ; -Thôi tụi Mày đi đi , Tối ngày chỉ biết có gái với chả gú . Người thanh niên kia thấy vậy lại tiếp tục nói ; -Không được hôm nay Tao với Mày đi , Mày cô đơn cũng hai năm rồi còn gì .... đi với tao ... Vừa nói thanh niên kia vừa kéo tay Nam đứng dậy và quay sang nói với đám bạn : -Tụi bây ngồi đây đi , nay tao dẫn thằng Nam đi kiếm vợ . Cả đám nghe nói thế thì hào hứng gật đầu lia lịa , hối thúc : -đi đi , cái này được đó , chứ thằng Nam nó như không màng đến gái nữa , tao sợ nó bê mất thôi ... haha... Cả hai bước ra đường , leo qua dãi phân cách tiến vào quán Thanh Trúc chọn một bàn vừa khuất tầm nhìn của mọi người ... Một tiếp viên của quán ra order hỏi. - Chào 2 anh , 2 anh uống gì em làm nè ... Người thanh niên kia hơi nhăn mặt vì đã uống bên kia rồi , không biết phải uống gì bèn quay qua hỏi Nam - ê Nam , uống gì mày ...? Nam đáp. -Cho 2 bịch sữa đi ... ,,, tiếp viên tên Nụ dạ nhẹ một tiếng rồi bước vào báo nước . Tôi đang bê nước cho bàn kế bên thì vô tình lướt qua Nam. Anh đưa mắt nhìn Tôi được 5 giây rồi nhìn sang quán khác ... Tôi nghe tiếng người kia lại hỏi. -Đó , con nhỏ đó là người mới đó , dễ thương mày , chắc tao cua quá, xin lỗi mày nha nam ... nam khẽ nhếch môi cười ,,, không trả lời , cái cảm giác bất cần kiểu không hứng thú. Nụ bưng nước ra và bắt đầu ngồi xuống nói chuyện .... - Hai anh tên là gì ạ.. ? lần đầu tiên tháy anh đến quán em,,,hi . Người đàn ông kia đáp. -Anh tên quân , còn đây là Nam ... tụi anh hay uống bên quán Thiên Xuân mà cho anh hỏi nhé !!! Nụ bẽn lẽn trả lời. -Vâng anh hỏi đi ạ ! - Cô gái kia mới vào làm à ? em có thể gọi cô đó ra giúp anh được không ? hình như là người quen của anh , em giúp anh nha ... vừa nói quân chỉ tay về phía Thảo. Nụ hơi lưỡng lự đáp. - dạ , chị đó là mới vào làm thật , nhưng là quản lý của quán , là cháu của chủ quán này , không có nghĩa vụ nói chuyện với khách như bọn em đâu anh ạ .... Quân nghe vậy lại càng muốn nói chuyện với Thảo hơn , liền hối thúc lần nữa : - em cứ vào bảo là có người quen muốn gặp chị .. (vừa nói quân vừa mở Ϧóþ rút ra tờ 100k bo cho Nụ) Và nói tiếp . -Em cứ nói vậy đi , em cầm tiền mà ăn sáng ... Tôi đang kiểm tra lại số bàn và tính tiền , thì Nụ bước vào gọi : -Chị Thảo ơi . có người muốn gặp chị nè ... Tôi ngừng tính ngước lên nhìn Nụ và hỏi . -ai vậy em , chị có quen ai đâu ...? em cũng không biết , có hai anh nào cứ đòi gặp chị , bảo là người quen ,,em có nói là chị không giống như tụi em rồi mà cứ đòi gặp , mà hai anh này đẹp trai lắm chị . Tôi ừ nhẹ rồi bảo bảo Nụ. -Được rồi , để chị ra xem đó là ai mà bàn số mấy đó em ? - bàn số 20 ạ! Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    4
    0 Comments 0 Shares 2127 Views
  • "Điềm Điềm, kia không phải bạn trai của cậu sao?"
    Hạ Điềm đang đứng chờ xe buýt đột nhiên bị người bên cạnh kéo tay, có chút phản ứng không kịp. Cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn theo ngón tay của bạn tốt, chân mày không khỏi nhăn chặt lại.
    Xuyên qua cửa kính của một nhà hàng kiểu Pháp, Hạ Điềm nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau, kề sát mặt lại gần, vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ.
    Mà nam nhân ngồi ở đó, đúng là bạn trai của cô!
    Bà nội nó, chẳng lẽ cô bị cắm sừng sao?
    "Tô Ngữ, chúng ta đi qua đó xem một chút." Hạ Điềm nhanh chóng quyết định.
    Tô Ngữ nghe cô nói liền kéo tay áo lên, hùng hổ đáp: "Được, chúng ta đi đánh ghen! Bà đây đập ૮ɦếƭ tên nam nhân thối kia!"
    "Khụ, cậu bình tĩnh đã, chúng ta đi qua nói chuyện, còn chưa biết sự thật ra sao, không thể động tay động chân được." Hạ Điềm nhẹ giọng khuyên bảo, trong lòng thật ra lại đang nghĩ lát nữa cô nên đánh lên mặt hay đạp vào giữa háng tên đàn ông khốn kiếp kia.
    Tô Ngữ nghe thấy không được đánh ghen thì có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh tay lôi kéo Hạ Điềm hướng đến quán ăn kia. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hai người nghĩ vậy nên lén lút đi vào từ cửa bên trái rồi ngồi xuống, ngay sát sau lưng nam nhân.
    Hạ Điềm thật bình tĩnh cầm cốc nước lọc lên uống một ngụm, không có chút dáng vẻ nóng nảy nào. Mái tóc xoăn dài màu nâu tùy tiện xõa xuống, áo trễ vai ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn để lộ phần da thịt mịn màng. Khuôn mặt cô tuy không phải quá xinh đẹp nhưng bù lại thuộc diện dễ gây thiện cảm cho người khác, đặc biệt là đôi mắt đen có hồn, mỗi khi chớp một cái liền có cảm giác long lanh ánh nước vô cùng thu hút.
    "Gia Vinh, khi nào anh mới giới thiệu em cho bạn của anh đây? Người ta đợi thật lâu rồi! Anh nói chờ một thời gian, em chờ đến lúc này cũng hơn ba tháng đó!"
    Giọng nữ mềm mại uyển chuyển vang lên sau lưng, Hạ Điềm híp mắt, đột nhiên cười cười nhìn Tô Ngữ. Được rồi, cô vốn định đến đây nghe thử xem bạn trai có thật sự phản bội mình hay không, nhưng nghe một câu này là đủ biết, cô bị cắm sừng, còn cắm hơn ba tháng nay!
    "Anh thật sự không thích đem chuyện tình cảm ra khoe khoang, cho nên chờ đến lúc thích hợp, anh sẽ dẫn em ra mắt gia đình luôn, có được không?"
    Lúc này là giọng nam mang theo ý dụ dỗ, Tô Ngữ nghe xong trợn trắng mắt, thiếu chút nữa nhịn không được mà xông qua đạp vào mặt tên Lý Gia Vinh kia vài cái! Ra mắt gia đình? Vậy bạn gái của hắn ở đây thì hắn quăng cho ai?
    Hạ Điềm vẫn chưa nhúc nhích, trong lòng cũng có chút khó chịu nhưng không muốn phản ứng thái quá, chỉ tổ làm mất mặt mũi mình ở nơi đông người. Cô và Lý Gia Vinh này qua lại được năm tháng mà thôi, cùng lắm thì chia tay, sao phải làm khó cô gái kia chứ? Cùng là phụ nữ với nhau, bọn họ đều bị lừa gạt...
    "Được rồi, chuyện ra mắt gia đình em không gấp, chẳng qua bao giờ anh mới đá con nhỏ họ Hạ kia?"
    Rắc.
    Tô Ngữ nghe được âm thanh răng rắc, chợt thấy lạnh sống lưng, vừa cúi đầu nhìn liền phát hiện ly thủy tinh trong tay bạn tốt đã xuất hiện vết nứt nho nhỏ.
    Hạ Điềm cười càng thêm dịu dàng, thân là một cô gái sinh ra trong gia đình có gia giáo, cô luôn tự nhận mình hiền thục nết na, người khác lại cứ không thích cô như vậy! Xem xem, cô còn nghĩ tốt cho người con gái kia, rằng cô ta cũng bị nam nhân này lừa gạt, nhưng xem ra, cô ta đã biết Lý Gia Vinh có người yêu rồi mà vẫn cố tình làm người thứ ba!
    Cô từ từ đứng dậy, không nói lời nào đi ngang qua bàn của tên bạn trai khốn nạn kia. Nhìn thấy khuôn mặt của bạn gái, Lý Gia Vinh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cứng đờ người.
    Hạ Điềm chầm chậm xoay người sang, chớp chớp đôi mắt ngây thơ trong suốt nhìn hắn.
    "Hạ Điềm, không phải em nói em bận đến nhà bạn chơi sao?" Lý Gia Vinh đứng bật dậy, có chút luống cuống khi bị bắt tại trận. Cô đã nghe được những gì?
    Cô gái ngồi đối diện thấy vậy cũng đứng lên, còn không quên nhanh chóng nép vào trong иgự¢ của Lý Gia Vinh, dáng vẻ sợ hãi.
    "Anh... anh có thể giải thích!" Nam nhân thấy Hạ Điềm nhìn về phía hai người bọn họ thì gấp rút đẩy cô gái trong иgự¢ ra, vươn tay muốn chạm vào cô.
    Hắn không ngờ được sẽ gặp bạn gái của mình ở nơi này, rõ ràng hôm qua lúc nhắn tin cô đã nói muốn đến nhà bạn chơi cả ngày, làm sao lại chạy tới đây?
    Hạ Điềm còn chưa nói gì, Tô Ngữ đã xông lên trước một phen hất văng cánh tay dơ bẩn kia, hùng hổ mắng:
    "Tên nam nhân thối này, vừa rồi còn nói muốn đem tiểu tình nhân về nhà ra mắt gia đình, bây giờ giải thích cái gì nữa?"
    "Ai cho phép cô mắng anh ấy?" Cô gái kia vừa rồi bị Lý Gia Vinh đẩy ra cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó lập tức hùng hổ đáp lại, người này là cây tiền di động của cô!
    Tiếng động bên này khiến không ít khách nhân đều quay đầu qua nhìn, tò mò vươn cổ lên. Đánh nhau sao? Đánh ghen?
    "Mắng người còn phải đợi cô cho phép à? Tiểu tam không biết xấu hổ! ςướק bạn trai người khác thì đắc ý cái gì? Không đúng, cô căn bản còn không thể ςướק tên này, thấy thái độ của hắn liền biết cô chỉ là tình nhân ở bên ngoài mà thôi! Cô đứng tránh sang một bên, nếu không, ngay cả cô tôi cũng đánh!"
    Tô Ngữ giận dữ kéo ống tay áo, dáng người của cô chỉ có một mét sáu, nhưng thật ra là học sinh xuất sắc trong các môn vật lộn, chẳng sợ một đứa con gái, ngay cả Lý Gia Vinh, nói không chừng cũng bị cô đánh ra bã.
    Cô gái kia cứng họng nhìn Lý Gia Vinh, bị mắng như vậy liền ủy khuất rơi nước mắt:
    "Em không muốn nói nhiều, em và cô ta anh chọn ai?"
    Hạ Điềm đứng đó, một bên giữ chặt Tô Ngữ tránh cho bạn mình xông lên trước ẩu đả, một bên nhìn bạn trai sắp "cũ" của bản thân.
    Lý Gia Vinh tất nhiên sẽ không điên mà buông tha Hạ Điềm - người hắn đã theo đuổi hơn hai năm để lựa chọn cô nàng tình nhân bé bỏng bên cạnh. Hắn làm ra vẻ mặt đau khổ, chỉ chăm chăm muốn nói chuyện với Hạ Điềm:
    "Tiểu Điềm, chúng ta về nhà lại nói chuyện được không?" Tiếng động bên này ngày càng thu hút rất nhiều sự chú ý, ai cũng nhìn bọn họ chằm chằm như vậy, cho dù hắn giải quyết thế nào đều không tốt, trước rời đi rồi tính tiếp.
    Có người nhạy bén ngửi được mùi drama cẩu huyết, vội vàng cầm điện thoại lên quay lén. Thái độ của hắn đã đủ rõ ràng, chỉ cần là người có mắt đều biết cô gái kia chỉ là tiểu tam đáng thương.
    Hạ Điềm đột nhiên lạnh mặt nhìn hắn:
    "Gia Vinh, tôi rất thất vọng."
    "Không phải như em nghĩ... anh, anh chỉ là chơi đùa cùng người khác một chút mà thôi, em đừng giận có được không?"
    Lý Gia Vinh đáng thương nhìn Hạ Điềm khiến cho người đang đứng khóc lóc bên cạnh càng thêm nghẹn một cục tức trong họng. Nam nhân này là người vừa rồi còn hứa hẹn với cô đủ điều, muốn đưa cô về ra mắt gia đình sao?
    "Nếu không em đánh anh một cái đi? Đánh rồi đừng giận anh!"
    Lý Gia Vinh đột nhiên đưa mặt tới trước, tỏ rõ thành ý nhận lỗi của bản thân. Đám đông xung quanh vì vậy ồ lên không thôi, lần đầu tiên chứng kiến một tên đàn ông có thể hạ mình vì bạn gái như vậy. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, là do hắn ở bên ngoài hái hoa bắt bướm, nếu không làm vậy thì làm sao dễ dàng được tha thứ chứ?
    Tô Ngữ hừ lạnh, mới chửi được mấy câu mà tiểu tam đã khóc sắp tan thành nước, tên đàn ông lăng nhăng trước mắt này lại còn vô liêm sỉ như vậy, báo hại cô chẳng có hứng thú gì nữa.
    Hạ Điềm cười càng thêm động lòng người, sau đó đột nhiên quăng ra một bạt tai vang dội, chuẩn xác đánh vào má phải của nam nhân, âm thanh kia lớn đến mức át cả tiếng xì xào nghị luận xung quanh. Toàn trường chợt trở nên im lặng.
    Người nào đó bị ăn đau, sững sờ nhìn cô, lại chỉ thấy ánh mắt không chút tình cảm của cô:
    "Là anh bảo tôi đánh."
    Hạ Điềm phẩy phẩy bàn tay thon dài của mình, nhăn mày nói:
    "Da mặt dày quá, đánh thật đau. Tô Ngữ, chúng ta đi thôi."
    Hạ Điềm xoay người rời đi, còn không quên kéo theo bạn thân của mình, động tác gọn gàng sạch sẽ không chút chậm trễ. Cô tức giận, tất nhiên. Nếu là ai đi chăng nữa cũng không vui nổi nếu biết bạn trai của mình lăng nhăng.
    Trước đây, Lý Gia Vinh một lòng theo đuổi Hạ Điềm, hơn nữa bỏ ra không ít sức lực trong việc tiếp cận cô. Mặc dù cũng có kha khá người âm thầm thích hắn, nhưng hắn mạnh miệng tuyên bố sẽ chỉ thích một người là Hạ Điềm. Hạ Điềm thấy hắn kiên trì suốt hai năm liền không đổi như vậy, nghĩ muốn cho hắn một cơ hội, chẳng ngờ vừa qua lại được năm tháng thì mọi chuyện thành ra thế này.
    Chẹp, chẳng lẽ là do tính tình của cô quá dịu dàng nên bị người ta ghét bỏ sao?
    Hay do cô không có khiếu hài hước nhỉ?
    Lý Gia Vinh ở phía sau ngơ ngác sờ lên gò má, nơi đó truyền tới cảm giác đau rát nóng bỏng, một cái tát kia thật sự đánh hắn đến váng đầu. Thấy cô đi rồi, mọi người cũng dần thu lại ánh mắt, mà hắn thì chậm mất mấy giây mới phản ứng, bật người đuổi theo, miệng kêu to:4
    "Điềm Điềm, khoan đã, đừng đi!"
    Nam nhân cũng mặc kệ cô gái đi cùng mình, đang định chạy đi thì nhân viên đột nhiên xông ra giữ hắn lại, gấp gáp nói:
    "Thưa quý khách, quý khách vẫn chưa tính tiền!"
    "૮ɦếƭ tiệt!" Lý Gia Vinh hung hăng móc Ϧóþ quăng ra một nắm tiền, còn không thèm nhìn xem bao nhiêu đã vội chạy ra cửa.
    Nhân viên bị hành động này của hắn dọa sợ, vốn muốn mắng người nhưng lại biết điều ngậm chặt miệng, bởi vì cái số tiền này... hình như có chút nhiều?
    Nam nhân viên khổ sở cười, đang định ngồi xuống nhặt lên thì có một bàn tay trắng trắng vươn ra chặn lại, kèm theo tiếng kêu to:
    "Đây là của bạn trai tôi! Ba tờ là đủ rồi!"
    Nam nhân viên nghe thấy liền bị sốc mà dừng động tác, đây không phải là tiểu tam vừa rồi sao?
    Nhặt xong hơn mười mấy tờ tiền trên sàn xong, cô gái nọ mới đứng dậy, chật vật lao ra ngoài. Khách nhân chép miệng nhìn theo, thật sự không hiểu nổi một số người, sao có thể sống mà không cần mặt mũi thế kia?
    Ở bên ngoài, Lý Gia Vinh đã sắp đuổi kịp Hạ Điềm. Mắt thấy hắn ở phía sau kêu gào tên mình, cô rốt cuộc dừng lại.
    "Điềm..." Nam nhân mừng rỡ, vốn nghĩ rằng cô đang muốn nói chuyện với hắn, ai ngờ vừa thốt lên được một chữ đã thấy Hạ Điềm vươn tay vẫy taxi, ung dung biến mất trước mắt hắn.
    Lý Gia Vinh tức khắc có cảm giác như nuốt phải ruồi bọ, cho dù có yêu Hạ Điềm hơn nữa cũng không chịu được cơn tức này. Hắn đã liên tục xuống nước với cô rồi, cô còn muốn cái gì?
    Quen nhau năm tháng, chỉ cho hắn cầm tay! Người khác quen nhau một tuần cũng có thể lên giường nói chuyện yêu đương, vậy mà cô nhất quyết không muốn tiến xa hơn với hắn! Phần lớn thời gian bọn họ hẹn hò đều là đi ăn cùng nhau, đi dạo phố, trò chuyện, sau đó trở về. Yêu nhau một cách cực kì đơn thuần, mà nam nhân đang tuổi trưởng thành, hắn nhịn được sao?
    Hắn ra ngoài tìm tình nhân thỏa mãn Dụς ∀ọηg mà thôi, chẳng lẽ là sai?
    Hạ Điềm ngồi trên xe tranh thủ chút thời gian rỗi mà chặn số điện thoại của bạn trai cũ, sau đó thở ra một hơi dài.
    "Đúng là tên khốn kiếp! Nhưng mà nhìn cậu đánh hắn như vậy, tớ rất thỏa mãn!" Tô Ngữ giận đỏ cả mặt.
    "Là ai trước kia một mực nói tớ hãy tìm bạn trai, khuyên tớ chấp nhận Lý Gia Vinh?"
    Tô Ngữ bị bạn tốt nói vậy, xấu hổ ho khan: "Khụ khụ... cũng do thấy hắn cao to dễ nhìn, nhà cũng thuộc diện giàu có và rất chân thành mà..."
    Trong số những người theo đuổi Hạ Điềm thì không thiếu những anh chàng xuất sắc hơn Lý Gia Vinh, bất quá đều bị thái độ không mặn không nhạt của cô đẩy lui, nhiều nhất thì kiên trì được gần một năm mà thôi. Cho nên lần đó thấy Lý Gia Vinh cứ đeo bám Hạ Điềm hơn hai năm đại học, Tô Ngữ mới nóng đầu khuyên bạn tốt thử một lần, kết quả lần đầu tiên yêu đương đã như vậy.
    Chắc sẽ không để lại bóng ma tâm lí đó chứ?
    "Khoan đã, xem mắt? Mẹ nói gì vậy..."
    Tô Ngữ đang suy nghĩ tới đó, chợt nghe thấy giọng nói kinh ngạc của bạn tốt. Không biết Hạ Điềm từ lúc nào đã cầm điện thoại áp lên tai, vẻ mặt nghệch ra. Cô đem đầu tựa sát vào bên cạnh để nghe lén, kết quả nghe được tin động trời...
    "Không phải con nói con vẫn chưa có bạn trai sao? Thật tốt, hôm nay ông nội từ dưới quê lên chơi có gặp qua bạn cũ, bọn họ chợt nhớ ra việc hứa hôn cho con, nên là con sắp xếp ngày nghỉ trở về nhà một chuyến để đi gặp mặt đối phương được không? Đều là người thành phố H cả."
    Một tin này như sét đánh ngang tai, khiến cho Hạ Điềm không biết phải làm sao. Đây là quả báo vì cô giấu diếm mẹ mình kết giao với tên Lý Gia Vinh kia sao? Thời đại nào rồi mà còn hứa hôn cơ chứ? Hơn nữa, cô còn đang đi học...
    Làm mẹ thì luôn hiểu tâm lý của con gái mình, Hạ Điềm chưa nói được thêm câu nào, mẹ Hạ đã cười bảo:
    "Chỉ là gặp mặt một chút thôi, cũng không phải kết hôn liền đâu, con không đồng ý thì mẹ cũng không ép, chẳng qua muốn cho ông con được như ý nguyện, ông ấy cũng đã bảy mươi tuổi rồi."
    Hàm ý trong lời nói của mẹ không phải Hạ Điềm không biết, ông của cô cũng đã lớn tuổi, chút chuyện cỏn con khiến ông vui vẻ này chẳng lẽ cô lại không làm được sao? Mẹ muốn nói như vậy chứ gì?
    Cô đau đầu nhìn khuôn mặt thích thú của Tô Ngữ, khẽ day day trán:
    "Con biết rồi, ngày mốt con sẽ trở về."
    Cứ xem như đi ăn một bữa cơm miễn phí là được. Chẳng qua là bữa cơm này ăn xong, số phận của cô cũng đã định đoạt.
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    "Điềm Điềm, kia không phải bạn trai của cậu sao?" Hạ Điềm đang đứng chờ xe buýt đột nhiên bị người bên cạnh kéo tay, có chút phản ứng không kịp. Cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn theo ngón tay của bạn tốt, chân mày không khỏi nhăn chặt lại. Xuyên qua cửa kính của một nhà hàng kiểu Pháp, Hạ Điềm nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau, kề sát mặt lại gần, vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ. Mà nam nhân ngồi ở đó, đúng là bạn trai của cô! Bà nội nó, chẳng lẽ cô bị cắm sừng sao? "Tô Ngữ, chúng ta đi qua đó xem một chút." Hạ Điềm nhanh chóng quyết định. Tô Ngữ nghe cô nói liền kéo tay áo lên, hùng hổ đáp: "Được, chúng ta đi đánh ghen! Bà đây đập ૮ɦếƭ tên nam nhân thối kia!" "Khụ, cậu bình tĩnh đã, chúng ta đi qua nói chuyện, còn chưa biết sự thật ra sao, không thể động tay động chân được." Hạ Điềm nhẹ giọng khuyên bảo, trong lòng thật ra lại đang nghĩ lát nữa cô nên đánh lên mặt hay đạp vào giữa háng tên đàn ông khốn kiếp kia. Tô Ngữ nghe thấy không được đánh ghen thì có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh tay lôi kéo Hạ Điềm hướng đến quán ăn kia. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hai người nghĩ vậy nên lén lút đi vào từ cửa bên trái rồi ngồi xuống, ngay sát sau lưng nam nhân. Hạ Điềm thật bình tĩnh cầm cốc nước lọc lên uống một ngụm, không có chút dáng vẻ nóng nảy nào. Mái tóc xoăn dài màu nâu tùy tiện xõa xuống, áo trễ vai ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn để lộ phần da thịt mịn màng. Khuôn mặt cô tuy không phải quá xinh đẹp nhưng bù lại thuộc diện dễ gây thiện cảm cho người khác, đặc biệt là đôi mắt đen có hồn, mỗi khi chớp một cái liền có cảm giác long lanh ánh nước vô cùng thu hút. "Gia Vinh, khi nào anh mới giới thiệu em cho bạn của anh đây? Người ta đợi thật lâu rồi! Anh nói chờ một thời gian, em chờ đến lúc này cũng hơn ba tháng đó!" Giọng nữ mềm mại uyển chuyển vang lên sau lưng, Hạ Điềm híp mắt, đột nhiên cười cười nhìn Tô Ngữ. Được rồi, cô vốn định đến đây nghe thử xem bạn trai có thật sự phản bội mình hay không, nhưng nghe một câu này là đủ biết, cô bị cắm sừng, còn cắm hơn ba tháng nay! "Anh thật sự không thích đem chuyện tình cảm ra khoe khoang, cho nên chờ đến lúc thích hợp, anh sẽ dẫn em ra mắt gia đình luôn, có được không?" Lúc này là giọng nam mang theo ý dụ dỗ, Tô Ngữ nghe xong trợn trắng mắt, thiếu chút nữa nhịn không được mà xông qua đạp vào mặt tên Lý Gia Vinh kia vài cái! Ra mắt gia đình? Vậy bạn gái của hắn ở đây thì hắn quăng cho ai? Hạ Điềm vẫn chưa nhúc nhích, trong lòng cũng có chút khó chịu nhưng không muốn phản ứng thái quá, chỉ tổ làm mất mặt mũi mình ở nơi đông người. Cô và Lý Gia Vinh này qua lại được năm tháng mà thôi, cùng lắm thì chia tay, sao phải làm khó cô gái kia chứ? Cùng là phụ nữ với nhau, bọn họ đều bị lừa gạt... "Được rồi, chuyện ra mắt gia đình em không gấp, chẳng qua bao giờ anh mới đá con nhỏ họ Hạ kia?" Rắc. Tô Ngữ nghe được âm thanh răng rắc, chợt thấy lạnh sống lưng, vừa cúi đầu nhìn liền phát hiện ly thủy tinh trong tay bạn tốt đã xuất hiện vết nứt nho nhỏ. Hạ Điềm cười càng thêm dịu dàng, thân là một cô gái sinh ra trong gia đình có gia giáo, cô luôn tự nhận mình hiền thục nết na, người khác lại cứ không thích cô như vậy! Xem xem, cô còn nghĩ tốt cho người con gái kia, rằng cô ta cũng bị nam nhân này lừa gạt, nhưng xem ra, cô ta đã biết Lý Gia Vinh có người yêu rồi mà vẫn cố tình làm người thứ ba! Cô từ từ đứng dậy, không nói lời nào đi ngang qua bàn của tên bạn trai khốn nạn kia. Nhìn thấy khuôn mặt của bạn gái, Lý Gia Vinh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cứng đờ người. Hạ Điềm chầm chậm xoay người sang, chớp chớp đôi mắt ngây thơ trong suốt nhìn hắn. "Hạ Điềm, không phải em nói em bận đến nhà bạn chơi sao?" Lý Gia Vinh đứng bật dậy, có chút luống cuống khi bị bắt tại trận. Cô đã nghe được những gì? Cô gái ngồi đối diện thấy vậy cũng đứng lên, còn không quên nhanh chóng nép vào trong иgự¢ của Lý Gia Vinh, dáng vẻ sợ hãi. "Anh... anh có thể giải thích!" Nam nhân thấy Hạ Điềm nhìn về phía hai người bọn họ thì gấp rút đẩy cô gái trong иgự¢ ra, vươn tay muốn chạm vào cô. Hắn không ngờ được sẽ gặp bạn gái của mình ở nơi này, rõ ràng hôm qua lúc nhắn tin cô đã nói muốn đến nhà bạn chơi cả ngày, làm sao lại chạy tới đây? Hạ Điềm còn chưa nói gì, Tô Ngữ đã xông lên trước một phen hất văng cánh tay dơ bẩn kia, hùng hổ mắng: "Tên nam nhân thối này, vừa rồi còn nói muốn đem tiểu tình nhân về nhà ra mắt gia đình, bây giờ giải thích cái gì nữa?" "Ai cho phép cô mắng anh ấy?" Cô gái kia vừa rồi bị Lý Gia Vinh đẩy ra cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó lập tức hùng hổ đáp lại, người này là cây tiền di động của cô! Tiếng động bên này khiến không ít khách nhân đều quay đầu qua nhìn, tò mò vươn cổ lên. Đánh nhau sao? Đánh ghen? "Mắng người còn phải đợi cô cho phép à? Tiểu tam không biết xấu hổ! ςướק bạn trai người khác thì đắc ý cái gì? Không đúng, cô căn bản còn không thể ςướק tên này, thấy thái độ của hắn liền biết cô chỉ là tình nhân ở bên ngoài mà thôi! Cô đứng tránh sang một bên, nếu không, ngay cả cô tôi cũng đánh!" Tô Ngữ giận dữ kéo ống tay áo, dáng người của cô chỉ có một mét sáu, nhưng thật ra là học sinh xuất sắc trong các môn vật lộn, chẳng sợ một đứa con gái, ngay cả Lý Gia Vinh, nói không chừng cũng bị cô đánh ra bã. Cô gái kia cứng họng nhìn Lý Gia Vinh, bị mắng như vậy liền ủy khuất rơi nước mắt: "Em không muốn nói nhiều, em và cô ta anh chọn ai?" Hạ Điềm đứng đó, một bên giữ chặt Tô Ngữ tránh cho bạn mình xông lên trước ẩu đả, một bên nhìn bạn trai sắp "cũ" của bản thân. Lý Gia Vinh tất nhiên sẽ không điên mà buông tha Hạ Điềm - người hắn đã theo đuổi hơn hai năm để lựa chọn cô nàng tình nhân bé bỏng bên cạnh. Hắn làm ra vẻ mặt đau khổ, chỉ chăm chăm muốn nói chuyện với Hạ Điềm: "Tiểu Điềm, chúng ta về nhà lại nói chuyện được không?" Tiếng động bên này ngày càng thu hút rất nhiều sự chú ý, ai cũng nhìn bọn họ chằm chằm như vậy, cho dù hắn giải quyết thế nào đều không tốt, trước rời đi rồi tính tiếp. Có người nhạy bén ngửi được mùi drama cẩu huyết, vội vàng cầm điện thoại lên quay lén. Thái độ của hắn đã đủ rõ ràng, chỉ cần là người có mắt đều biết cô gái kia chỉ là tiểu tam đáng thương. Hạ Điềm đột nhiên lạnh mặt nhìn hắn: "Gia Vinh, tôi rất thất vọng." "Không phải như em nghĩ... anh, anh chỉ là chơi đùa cùng người khác một chút mà thôi, em đừng giận có được không?" Lý Gia Vinh đáng thương nhìn Hạ Điềm khiến cho người đang đứng khóc lóc bên cạnh càng thêm nghẹn một cục tức trong họng. Nam nhân này là người vừa rồi còn hứa hẹn với cô đủ điều, muốn đưa cô về ra mắt gia đình sao? "Nếu không em đánh anh một cái đi? Đánh rồi đừng giận anh!" Lý Gia Vinh đột nhiên đưa mặt tới trước, tỏ rõ thành ý nhận lỗi của bản thân. Đám đông xung quanh vì vậy ồ lên không thôi, lần đầu tiên chứng kiến một tên đàn ông có thể hạ mình vì bạn gái như vậy. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, là do hắn ở bên ngoài hái hoa bắt bướm, nếu không làm vậy thì làm sao dễ dàng được tha thứ chứ? Tô Ngữ hừ lạnh, mới chửi được mấy câu mà tiểu tam đã khóc sắp tan thành nước, tên đàn ông lăng nhăng trước mắt này lại còn vô liêm sỉ như vậy, báo hại cô chẳng có hứng thú gì nữa. Hạ Điềm cười càng thêm động lòng người, sau đó đột nhiên quăng ra một bạt tai vang dội, chuẩn xác đánh vào má phải của nam nhân, âm thanh kia lớn đến mức át cả tiếng xì xào nghị luận xung quanh. Toàn trường chợt trở nên im lặng. Người nào đó bị ăn đau, sững sờ nhìn cô, lại chỉ thấy ánh mắt không chút tình cảm của cô: "Là anh bảo tôi đánh." Hạ Điềm phẩy phẩy bàn tay thon dài của mình, nhăn mày nói: "Da mặt dày quá, đánh thật đau. Tô Ngữ, chúng ta đi thôi." Hạ Điềm xoay người rời đi, còn không quên kéo theo bạn thân của mình, động tác gọn gàng sạch sẽ không chút chậm trễ. Cô tức giận, tất nhiên. Nếu là ai đi chăng nữa cũng không vui nổi nếu biết bạn trai của mình lăng nhăng. Trước đây, Lý Gia Vinh một lòng theo đuổi Hạ Điềm, hơn nữa bỏ ra không ít sức lực trong việc tiếp cận cô. Mặc dù cũng có kha khá người âm thầm thích hắn, nhưng hắn mạnh miệng tuyên bố sẽ chỉ thích một người là Hạ Điềm. Hạ Điềm thấy hắn kiên trì suốt hai năm liền không đổi như vậy, nghĩ muốn cho hắn một cơ hội, chẳng ngờ vừa qua lại được năm tháng thì mọi chuyện thành ra thế này. Chẹp, chẳng lẽ là do tính tình của cô quá dịu dàng nên bị người ta ghét bỏ sao? Hay do cô không có khiếu hài hước nhỉ? Lý Gia Vinh ở phía sau ngơ ngác sờ lên gò má, nơi đó truyền tới cảm giác đau rát nóng bỏng, một cái tát kia thật sự đánh hắn đến váng đầu. Thấy cô đi rồi, mọi người cũng dần thu lại ánh mắt, mà hắn thì chậm mất mấy giây mới phản ứng, bật người đuổi theo, miệng kêu to:4 "Điềm Điềm, khoan đã, đừng đi!" Nam nhân cũng mặc kệ cô gái đi cùng mình, đang định chạy đi thì nhân viên đột nhiên xông ra giữ hắn lại, gấp gáp nói: "Thưa quý khách, quý khách vẫn chưa tính tiền!" "૮ɦếƭ tiệt!" Lý Gia Vinh hung hăng móc Ϧóþ quăng ra một nắm tiền, còn không thèm nhìn xem bao nhiêu đã vội chạy ra cửa. Nhân viên bị hành động này của hắn dọa sợ, vốn muốn mắng người nhưng lại biết điều ngậm chặt miệng, bởi vì cái số tiền này... hình như có chút nhiều? Nam nhân viên khổ sở cười, đang định ngồi xuống nhặt lên thì có một bàn tay trắng trắng vươn ra chặn lại, kèm theo tiếng kêu to: "Đây là của bạn trai tôi! Ba tờ là đủ rồi!" Nam nhân viên nghe thấy liền bị sốc mà dừng động tác, đây không phải là tiểu tam vừa rồi sao? Nhặt xong hơn mười mấy tờ tiền trên sàn xong, cô gái nọ mới đứng dậy, chật vật lao ra ngoài. Khách nhân chép miệng nhìn theo, thật sự không hiểu nổi một số người, sao có thể sống mà không cần mặt mũi thế kia? Ở bên ngoài, Lý Gia Vinh đã sắp đuổi kịp Hạ Điềm. Mắt thấy hắn ở phía sau kêu gào tên mình, cô rốt cuộc dừng lại. "Điềm..." Nam nhân mừng rỡ, vốn nghĩ rằng cô đang muốn nói chuyện với hắn, ai ngờ vừa thốt lên được một chữ đã thấy Hạ Điềm vươn tay vẫy taxi, ung dung biến mất trước mắt hắn. Lý Gia Vinh tức khắc có cảm giác như nuốt phải ruồi bọ, cho dù có yêu Hạ Điềm hơn nữa cũng không chịu được cơn tức này. Hắn đã liên tục xuống nước với cô rồi, cô còn muốn cái gì? Quen nhau năm tháng, chỉ cho hắn cầm tay! Người khác quen nhau một tuần cũng có thể lên giường nói chuyện yêu đương, vậy mà cô nhất quyết không muốn tiến xa hơn với hắn! Phần lớn thời gian bọn họ hẹn hò đều là đi ăn cùng nhau, đi dạo phố, trò chuyện, sau đó trở về. Yêu nhau một cách cực kì đơn thuần, mà nam nhân đang tuổi trưởng thành, hắn nhịn được sao? Hắn ra ngoài tìm tình nhân thỏa mãn Dụς ∀ọηg mà thôi, chẳng lẽ là sai? Hạ Điềm ngồi trên xe tranh thủ chút thời gian rỗi mà chặn số điện thoại của bạn trai cũ, sau đó thở ra một hơi dài. "Đúng là tên khốn kiếp! Nhưng mà nhìn cậu đánh hắn như vậy, tớ rất thỏa mãn!" Tô Ngữ giận đỏ cả mặt. "Là ai trước kia một mực nói tớ hãy tìm bạn trai, khuyên tớ chấp nhận Lý Gia Vinh?" Tô Ngữ bị bạn tốt nói vậy, xấu hổ ho khan: "Khụ khụ... cũng do thấy hắn cao to dễ nhìn, nhà cũng thuộc diện giàu có và rất chân thành mà..." Trong số những người theo đuổi Hạ Điềm thì không thiếu những anh chàng xuất sắc hơn Lý Gia Vinh, bất quá đều bị thái độ không mặn không nhạt của cô đẩy lui, nhiều nhất thì kiên trì được gần một năm mà thôi. Cho nên lần đó thấy Lý Gia Vinh cứ đeo bám Hạ Điềm hơn hai năm đại học, Tô Ngữ mới nóng đầu khuyên bạn tốt thử một lần, kết quả lần đầu tiên yêu đương đã như vậy. Chắc sẽ không để lại bóng ma tâm lí đó chứ? "Khoan đã, xem mắt? Mẹ nói gì vậy..." Tô Ngữ đang suy nghĩ tới đó, chợt nghe thấy giọng nói kinh ngạc của bạn tốt. Không biết Hạ Điềm từ lúc nào đã cầm điện thoại áp lên tai, vẻ mặt nghệch ra. Cô đem đầu tựa sát vào bên cạnh để nghe lén, kết quả nghe được tin động trời... "Không phải con nói con vẫn chưa có bạn trai sao? Thật tốt, hôm nay ông nội từ dưới quê lên chơi có gặp qua bạn cũ, bọn họ chợt nhớ ra việc hứa hôn cho con, nên là con sắp xếp ngày nghỉ trở về nhà một chuyến để đi gặp mặt đối phương được không? Đều là người thành phố H cả." Một tin này như sét đánh ngang tai, khiến cho Hạ Điềm không biết phải làm sao. Đây là quả báo vì cô giấu diếm mẹ mình kết giao với tên Lý Gia Vinh kia sao? Thời đại nào rồi mà còn hứa hôn cơ chứ? Hơn nữa, cô còn đang đi học... Làm mẹ thì luôn hiểu tâm lý của con gái mình, Hạ Điềm chưa nói được thêm câu nào, mẹ Hạ đã cười bảo: "Chỉ là gặp mặt một chút thôi, cũng không phải kết hôn liền đâu, con không đồng ý thì mẹ cũng không ép, chẳng qua muốn cho ông con được như ý nguyện, ông ấy cũng đã bảy mươi tuổi rồi." Hàm ý trong lời nói của mẹ không phải Hạ Điềm không biết, ông của cô cũng đã lớn tuổi, chút chuyện cỏn con khiến ông vui vẻ này chẳng lẽ cô lại không làm được sao? Mẹ muốn nói như vậy chứ gì? Cô đau đầu nhìn khuôn mặt thích thú của Tô Ngữ, khẽ day day trán: "Con biết rồi, ngày mốt con sẽ trở về." Cứ xem như đi ăn một bữa cơm miễn phí là được. Chẳng qua là bữa cơm này ăn xong, số phận của cô cũng đã định đoạt. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    Wow
    5
    0 Comments 0 Shares 4077 Views
  • "Ưm… dừng… mau dừng lại… đừng cướp đời con gái của tôi "
    Trong một căn phòng xa hoa sang trọng tại khách sạn năm sao khét tiếng trong thành phố, trên chiếc giường king size rộng lớn, đôi nam nữ đang quấn quýt dây dưa với nhau, âm thanh vang lên khiến cho người ta đỏ mặt ngày càng lớn hơn.
    Bàn tay người con gái bị giữ chặt, khuôn mặt nhăn nhó, liên tục kêu gào đối phương ngừng tay, tuy nhiên, nó dường như trở thành sự k1ch thích với con dã thú đang hung hăng xâm chiếm thân thể cô, từng động tác như muốn xuyên xỏ tới tận sâu thân thể của Đỗ Nhược Vi.
    Siết chặt lấy chiếc ga giường, dòng nước mắt mặn chát chảy xuống khiến gương mặt cô ướt đẫm, hai mắt nhắm chặt chịu đựng từng đợt công kích từ người đàn ông phía trên.
    Từng nụ hôn rơi xuống như mưa, mỗi nơi đi qua đều để lại những vết màu đó chằng chịt trên thân thể Đỗ Nhược Vi.
    Dường như bị con thú bên trong lấp hết lý trí, đối phương chả mấy quan tâm đ ến Đỗ Nhược Vi đang đau đớn đến nhường nào, khuôn mặt xinh đẹp ẩn hiện trong màn đêm trắng bệch chẳng còn cắt máu, nghiến răng chịu đựng cơn đau lan ra khắp thân thể như thể bị trăm ngàn con kiến dày vò.
    Đỗ Nhược Vi nức nở thành tiếng: "Quách… Quách Thừa Nhân… xin anh… tha cho em…" Thanh âm nỉ non yếu ớt vang lên trong căn phòng nhập tràn mùi vị của cuộc h0an ái.
    Tuy nhiên, cho dù Đỗ Nhược Vi nói như thế nào đi chăng nữa thì người đàn ông tên Quách Thừa Nhân kia vẫn không chịu ngừng lại, ánh mắt hắn đỏ ngầu mơ màng nhìn cô nàng bị mình đè dưới thân, bên dưới chặt đến mức khiến tâm trí Quách Thừa Nhân mụ mị, chẳng tài nào dứt ra được, từng tiếng gầm dần dần lấn át âm thanh yếu ớt từ miệng Đỗ Nhược Vi phát ra.
    Tại sao chứ?
    Đỗ Nhược Vi cắn chặt môi, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào khoang miệng cô, nước mắt giàn giụa rơi xuống gò má hốc hác.
    Hai mắt mở to, cô tự hỏi với ông trời rằng vì cớ gì mà đẩy Đỗ Nhược Vi vào tình cảnh như vậy?
    Mọi chuyện phải kể đến hai tiếng trước.
    Lúc cô đang đến khách sạn gặp bạn, tình cờ bắt gặp Quách Thừa Nhân đang loạng choạng, gương mặt hắn đỏ bừng, miệng không ngừng lẩm bẩm thứ gì đó.
    Chứng kiến đối phương di chuyển khó khăn, Đỗ Nhược Vi đoán rằng Quách Thừa Nhân đang gặp vấn đề, cô ngay lập tức tiến đến hỏi thăm, khoảng khắc ấy, Đỗ Nhược Vi liền bị bàn tay to lớn giữ chặt chẳng tài nào thoát khỏi.
    Kéo người con gái về phía mình, Quách Thừa Nhân thì thầm bên tai cô: "Giúp… mau giúp tôi…" Hơi thở nóng rực phả vào da thịt Đỗ Nhược Vi làm cô ngứa ngáy, lúng túng đẩy hắn ra tuy nhiên sức lực Quách Thừa Nhân quá lớn, cô hết cách, đành chấp nhận bị hắn bám lấy.
    Toàn thân Đỗ Nhược Vi như có dòng điện xoẹt qua.
    Phát hiện Quách Thừa Nhân bị kẻ khác hạ thuốc, cô rụt rè mở miệng: "Để em đưa anh tới bệnh viện nhé."
    Nhưng cuối cùng, tâm trí Quách Thừa Nhân hoàn toàn bị d*c vọng che mờ lý trí, giọng nói hắn khàn đặc, cặp mắt đỏ ngầu dọa Đỗ Nhược Vi lạnh toát sống lưng.
    Hắn kéo cô vào một phòng trong khách sạn, mặc cho người con gái sợ hãi khóc lóc gào thét đẩy ngã cô lên giường, xé rách quần áo trên người Đỗ Nhược Vi, ngay lập tức bổ nhào về phía trước, đè cô dưới thân, chẳng cho Đỗ Nhược Vi cơ hội phản ứng mà coi cô như con mồi đem nuốt chửng vào bụng.
    Từ đó, suốt mấy tiếng đồng hồ, Đỗ Nhược Vi luôn chịu đựng sự dày vò thân thể, nỗi đau mà Quách Thừa Nhân đem đến.
    Trên lưng Quách Thừa Nhân xuất hiện hàng loạt vết cào cấu do cô để lại, nhưng hắn càng hưng phấn hơn.
    Người con gái với hắn hiện tại giống hệt gồng nước mát lạnh, càng di chuyển càng khiến Quách Thừa Nhân phát nghiện.
    Phản kháng vô ích, cánh tay đã hằn lên những vết đỏ ửng của Đỗ Nhược Vi vô lực buông thõng xuống, cô thẫn thờ nhìn vào khoảng không gian vô định kia, mệt mỏi mặc kệ Quách Thừa Nhân muốn làm gì thì làm.
    Cô đã chẳng còn sức để đối đầu với một người đàn ông khỏe mạnh nữa rồi.
    Nhắc đến ba chữ Quách Thừa Nhân, trong lòng Đỗ Nhược Vi ngay lập tức dâng lên cảm giác chua xót khó tả.
    Đối phương chính là chàng trai cô yêu bao nhiêu năm qua, yêu đến mức hèn mọn, sẵn sàng vì hắn mà hy sinh tất cả mọi thứ.
    Tuy nhiên đời không như là mơ, người Quách Thừa Nhân yêu chính là Thiệu Ninh Thuần, cô bạn chơi thân với Đỗ Nhược Vi.
    Cô nàng cười khẩy, nói là bạn thân, nhưng chính xác là thân ai nấy lo, Thiệu Ninh Thuần luôn dùng cô làm bàn đạp để nâng địa vị bản thân lên.
    Suốt nhiều năm, Đỗ Nhược Vi luôn ở phía sau, âm thầm chúc phúc cho chàng trai bản thân yêu sâu đậm.
    Ngưỡng tưởng cô sắp sửa từ bỏ được rồi, thế nào mà định mệnh sắp đặt đẩy cả hai rơi vào tình cảnh hiện tại.
    Xảy ra quan hệ x@c thịt, rồi mai sau, Đỗ Nhược Vi nên đối diện với Quách Thừa Nhân như nào đây.
    Khắp căn phòng, mùi vị tình d*c ngày càng đậm dần, âm thanh lớn hơn lúc đầu rất nhiều, dù cho Đỗ Nhược Vi đã cạn kiệt sức lực, Quách Thừa Nhân vẫn cứ điên cuồng di chuyển, hắn cúi đầu gặm nhấm chiếc cổ xinh đẹp trắng nõn trước mặt, hương thơm phả vào mũi Quách Thừa Nhân làm hắn dễ chịu hơn đôi chút.
    Đỗ Nhược Vi mệt mỏi thi*p đi, khi cô tỉnh dậy trời đã sáng, từng tia nắng ấm rọi thẳng vào mắt.
    Bất giác ngồi dậy, ngay lập tức, bên dưới truyền tới cơn đau dữ dội, môi đỏ mấp máy chưa kịp phát ra tiếng cổ họng cô bắt đầu cảm thấy rát, khô khốc.
    Khuôn mặt Đỗ Nhược Vi nhăn nhó còn vương vấn những giọt nước mắt, cô khó khăn ngồi dậy, đưa tay đỡ trán, từ từ quan sát xung quanh.
    "Tỉnh rồi?" Thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai Đỗ Nhược Vi khiến cô giật mình, bất giác quay sang chỗ phát ra tiếng.
    Đập vào mắt người con gái là Quách Thừa Nhân đang khoanh tay trước иgự¢, dựa lưng vào thành giường, gương mặt lạnh lùng, toàn thân tỏa ra sát khí.
    Chưa kịp định hình, Quách Thừa Nhân mở miệng, ánh mắt lộ ra toàn tia khinh bỉ: "Đỗ Nhược Vi, tôi không ngờ được rằng cô trơ trẽn đến mức này cơ đấy.
    Đến người yêu của bạn thân mà cũng dám ra tay được, toan tính thủ đoạn của cô làm tôi thấy kinh tởm."
    Tim nơi lồ ng иgự¢ Đỗ Nhược Vi thiếu chút nữa rớt ra bên ngoài, mặt mũi cô co rúm vì hoảng sợ, lắp ba lắp bắp rặn mãi mới ra được mấy chữ: "Anh… anh nói gì thế… Em đã làm sai sao…?" Cô hoang mang hỏi, chẳng dám trực tiếp đối diện với con ngươi sắc bén lạnh lùng kia.
    "Đừng có giả bộ ngây thơ nữa." Quách Thừa Nhân trực tiếp bắt lấy cánh tay còn đang run rẩy của Đỗ Nhược Vi, dùng lực mạnh Ϧóþ chặt khiến cô kêu lên vì đau.
    Cô nhướng mày, cùng lúc đó, người đàn ông hừ lạnh một tiếng: "Đỗ Nhược Vi, cô gan lắm, dám hạ thuốc vào đồ uống rồi dụ dỗ tôi lên giường, xem ra tôi đã quá coi thường loại phụ nữ lẳng lơ, trơ trẽn như cô rồi.
    Vì đạt được mục đích mà sẵn sàng bất chấp tất cả." Khóe môi Quách Thừa Nhân nhếch lên, đôi mắt hắn đỏ hoe vằn lên những tia máu, gân xanh dữ tợn chằng chịt khắp trán và cánh tay, ngay lúc này, hắn chỉ muốn gi3t ૮ɦếƭ kẻ đang ngồi trước mặt mình.
    Đối diện với Đỗ Nhược Vi giả tạo, hắn ta chỉ cảm thấy thật sự buồn nôn.
    Đỗ Nhược Vi nghệch ra, tim đập thình thịch thình thịch như trống đánh liên hồi, hoảng hốt giải thích: "Hạ thuốc? Em hạ thuốc anh sao? Quách Thừa Nhân, anh hiểu lầm rồi, em không có làm như vậy.
    Tại sao anh nghi ngờ em chứ?" Cô nàng cật lực lắc đầu, dùng chút sức lực yếu ớt còn tồn đọng gằn mạnh từng chữ.
    Vì nguyên nhân gì mà Quách Thừa Nhân cho rằng cô ở đằng sau dở trò?
    "Còn xảo biện?" Người đàn ông tàn nhẫn hất mạnh tay ra, làm Đỗ Nhược Vi đau đớn thiếu chút nữa ngã ra đất, gương mặt biến sắc, may mắn kịp thời vịn tay vào thành giường.
    Quách Thừa Nhân gầm gừ: "Đỗ Nhược Vi, cô nghĩ tôi là thằng ngu hay sao mà để cô dắt mũi? Nếu chẳng do cô làm thì tại sao cô xuất hiện tại đây? Đừng bảo với tôi vì tình cờ nhá."
    Đỗ Nhược Vi mím chặt môi, đôi tay yếu ớt siết chặt lấy ga giường, thở hổn hển, gắng gượng thanh minh: "Quách Thừa Nhân, em hoàn toàn chả biết gì hết, nguyên nhân em có mặt tại đây chỉ vì gặp bạn thôi.
    Xin anh, làm ơn tin em.
    Hôm qua do anh kéo em tới chứ em chẳng có chủ đích." Đôi mắt long lanh vương nhẹ tầng sương mỏng từ từ ngẩng lên, thành khẩn cầu xin đối phương để lời bản thân nói lọt vào tai.
    Nhưng với Quách Thừa Nhân, hắn khẳng định chắc nịch rằng mọi chuyện đều do Đỗ Nhược Vi gây lên, liên tục buông ra những lời tàn nhẫn nhục nhã cô, mặc cho nước mắt cô gái tuôn trào xối xả như mưa.
    Chưa hết, đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bị đẩy ra, Thiệu Ninh Thuần từ ngoài xông vào chứng kiến cảnh tượng ngượng ngùng, cô ta sửng sốt trợn ngược hai mắt: "Hai người đang làm gì đây?".
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    "Ưm… dừng… mau dừng lại… đừng cướp đời con gái của tôi " Trong một căn phòng xa hoa sang trọng tại khách sạn năm sao khét tiếng trong thành phố, trên chiếc giường king size rộng lớn, đôi nam nữ đang quấn quýt dây dưa với nhau, âm thanh vang lên khiến cho người ta đỏ mặt ngày càng lớn hơn. Bàn tay người con gái bị giữ chặt, khuôn mặt nhăn nhó, liên tục kêu gào đối phương ngừng tay, tuy nhiên, nó dường như trở thành sự k1ch thích với con dã thú đang hung hăng xâm chiếm thân thể cô, từng động tác như muốn xuyên xỏ tới tận sâu thân thể của Đỗ Nhược Vi. Siết chặt lấy chiếc ga giường, dòng nước mắt mặn chát chảy xuống khiến gương mặt cô ướt đẫm, hai mắt nhắm chặt chịu đựng từng đợt công kích từ người đàn ông phía trên. Từng nụ hôn rơi xuống như mưa, mỗi nơi đi qua đều để lại những vết màu đó chằng chịt trên thân thể Đỗ Nhược Vi. Dường như bị con thú bên trong lấp hết lý trí, đối phương chả mấy quan tâm đ ến Đỗ Nhược Vi đang đau đớn đến nhường nào, khuôn mặt xinh đẹp ẩn hiện trong màn đêm trắng bệch chẳng còn cắt máu, nghiến răng chịu đựng cơn đau lan ra khắp thân thể như thể bị trăm ngàn con kiến dày vò. Đỗ Nhược Vi nức nở thành tiếng: "Quách… Quách Thừa Nhân… xin anh… tha cho em…" Thanh âm nỉ non yếu ớt vang lên trong căn phòng nhập tràn mùi vị của cuộc h0an ái. Tuy nhiên, cho dù Đỗ Nhược Vi nói như thế nào đi chăng nữa thì người đàn ông tên Quách Thừa Nhân kia vẫn không chịu ngừng lại, ánh mắt hắn đỏ ngầu mơ màng nhìn cô nàng bị mình đè dưới thân, bên dưới chặt đến mức khiến tâm trí Quách Thừa Nhân mụ mị, chẳng tài nào dứt ra được, từng tiếng gầm dần dần lấn át âm thanh yếu ớt từ miệng Đỗ Nhược Vi phát ra. Tại sao chứ? Đỗ Nhược Vi cắn chặt môi, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào khoang miệng cô, nước mắt giàn giụa rơi xuống gò má hốc hác. Hai mắt mở to, cô tự hỏi với ông trời rằng vì cớ gì mà đẩy Đỗ Nhược Vi vào tình cảnh như vậy? Mọi chuyện phải kể đến hai tiếng trước. Lúc cô đang đến khách sạn gặp bạn, tình cờ bắt gặp Quách Thừa Nhân đang loạng choạng, gương mặt hắn đỏ bừng, miệng không ngừng lẩm bẩm thứ gì đó. Chứng kiến đối phương di chuyển khó khăn, Đỗ Nhược Vi đoán rằng Quách Thừa Nhân đang gặp vấn đề, cô ngay lập tức tiến đến hỏi thăm, khoảng khắc ấy, Đỗ Nhược Vi liền bị bàn tay to lớn giữ chặt chẳng tài nào thoát khỏi. Kéo người con gái về phía mình, Quách Thừa Nhân thì thầm bên tai cô: "Giúp… mau giúp tôi…" Hơi thở nóng rực phả vào da thịt Đỗ Nhược Vi làm cô ngứa ngáy, lúng túng đẩy hắn ra tuy nhiên sức lực Quách Thừa Nhân quá lớn, cô hết cách, đành chấp nhận bị hắn bám lấy. Toàn thân Đỗ Nhược Vi như có dòng điện xoẹt qua. Phát hiện Quách Thừa Nhân bị kẻ khác hạ thuốc, cô rụt rè mở miệng: "Để em đưa anh tới bệnh viện nhé." Nhưng cuối cùng, tâm trí Quách Thừa Nhân hoàn toàn bị d*c vọng che mờ lý trí, giọng nói hắn khàn đặc, cặp mắt đỏ ngầu dọa Đỗ Nhược Vi lạnh toát sống lưng. Hắn kéo cô vào một phòng trong khách sạn, mặc cho người con gái sợ hãi khóc lóc gào thét đẩy ngã cô lên giường, xé rách quần áo trên người Đỗ Nhược Vi, ngay lập tức bổ nhào về phía trước, đè cô dưới thân, chẳng cho Đỗ Nhược Vi cơ hội phản ứng mà coi cô như con mồi đem nuốt chửng vào bụng. Từ đó, suốt mấy tiếng đồng hồ, Đỗ Nhược Vi luôn chịu đựng sự dày vò thân thể, nỗi đau mà Quách Thừa Nhân đem đến. Trên lưng Quách Thừa Nhân xuất hiện hàng loạt vết cào cấu do cô để lại, nhưng hắn càng hưng phấn hơn. Người con gái với hắn hiện tại giống hệt gồng nước mát lạnh, càng di chuyển càng khiến Quách Thừa Nhân phát nghiện. Phản kháng vô ích, cánh tay đã hằn lên những vết đỏ ửng của Đỗ Nhược Vi vô lực buông thõng xuống, cô thẫn thờ nhìn vào khoảng không gian vô định kia, mệt mỏi mặc kệ Quách Thừa Nhân muốn làm gì thì làm. Cô đã chẳng còn sức để đối đầu với một người đàn ông khỏe mạnh nữa rồi. Nhắc đến ba chữ Quách Thừa Nhân, trong lòng Đỗ Nhược Vi ngay lập tức dâng lên cảm giác chua xót khó tả. Đối phương chính là chàng trai cô yêu bao nhiêu năm qua, yêu đến mức hèn mọn, sẵn sàng vì hắn mà hy sinh tất cả mọi thứ. Tuy nhiên đời không như là mơ, người Quách Thừa Nhân yêu chính là Thiệu Ninh Thuần, cô bạn chơi thân với Đỗ Nhược Vi. Cô nàng cười khẩy, nói là bạn thân, nhưng chính xác là thân ai nấy lo, Thiệu Ninh Thuần luôn dùng cô làm bàn đạp để nâng địa vị bản thân lên. Suốt nhiều năm, Đỗ Nhược Vi luôn ở phía sau, âm thầm chúc phúc cho chàng trai bản thân yêu sâu đậm. Ngưỡng tưởng cô sắp sửa từ bỏ được rồi, thế nào mà định mệnh sắp đặt đẩy cả hai rơi vào tình cảnh hiện tại. Xảy ra quan hệ x@c thịt, rồi mai sau, Đỗ Nhược Vi nên đối diện với Quách Thừa Nhân như nào đây. Khắp căn phòng, mùi vị tình d*c ngày càng đậm dần, âm thanh lớn hơn lúc đầu rất nhiều, dù cho Đỗ Nhược Vi đã cạn kiệt sức lực, Quách Thừa Nhân vẫn cứ điên cuồng di chuyển, hắn cúi đầu gặm nhấm chiếc cổ xinh đẹp trắng nõn trước mặt, hương thơm phả vào mũi Quách Thừa Nhân làm hắn dễ chịu hơn đôi chút. Đỗ Nhược Vi mệt mỏi thi*p đi, khi cô tỉnh dậy trời đã sáng, từng tia nắng ấm rọi thẳng vào mắt. Bất giác ngồi dậy, ngay lập tức, bên dưới truyền tới cơn đau dữ dội, môi đỏ mấp máy chưa kịp phát ra tiếng cổ họng cô bắt đầu cảm thấy rát, khô khốc. Khuôn mặt Đỗ Nhược Vi nhăn nhó còn vương vấn những giọt nước mắt, cô khó khăn ngồi dậy, đưa tay đỡ trán, từ từ quan sát xung quanh. "Tỉnh rồi?" Thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai Đỗ Nhược Vi khiến cô giật mình, bất giác quay sang chỗ phát ra tiếng. Đập vào mắt người con gái là Quách Thừa Nhân đang khoanh tay trước иgự¢, dựa lưng vào thành giường, gương mặt lạnh lùng, toàn thân tỏa ra sát khí. Chưa kịp định hình, Quách Thừa Nhân mở miệng, ánh mắt lộ ra toàn tia khinh bỉ: "Đỗ Nhược Vi, tôi không ngờ được rằng cô trơ trẽn đến mức này cơ đấy. Đến người yêu của bạn thân mà cũng dám ra tay được, toan tính thủ đoạn của cô làm tôi thấy kinh tởm." Tim nơi lồ ng иgự¢ Đỗ Nhược Vi thiếu chút nữa rớt ra bên ngoài, mặt mũi cô co rúm vì hoảng sợ, lắp ba lắp bắp rặn mãi mới ra được mấy chữ: "Anh… anh nói gì thế… Em đã làm sai sao…?" Cô hoang mang hỏi, chẳng dám trực tiếp đối diện với con ngươi sắc bén lạnh lùng kia. "Đừng có giả bộ ngây thơ nữa." Quách Thừa Nhân trực tiếp bắt lấy cánh tay còn đang run rẩy của Đỗ Nhược Vi, dùng lực mạnh Ϧóþ chặt khiến cô kêu lên vì đau. Cô nhướng mày, cùng lúc đó, người đàn ông hừ lạnh một tiếng: "Đỗ Nhược Vi, cô gan lắm, dám hạ thuốc vào đồ uống rồi dụ dỗ tôi lên giường, xem ra tôi đã quá coi thường loại phụ nữ lẳng lơ, trơ trẽn như cô rồi. Vì đạt được mục đích mà sẵn sàng bất chấp tất cả." Khóe môi Quách Thừa Nhân nhếch lên, đôi mắt hắn đỏ hoe vằn lên những tia máu, gân xanh dữ tợn chằng chịt khắp trán và cánh tay, ngay lúc này, hắn chỉ muốn gi3t ૮ɦếƭ kẻ đang ngồi trước mặt mình. Đối diện với Đỗ Nhược Vi giả tạo, hắn ta chỉ cảm thấy thật sự buồn nôn. Đỗ Nhược Vi nghệch ra, tim đập thình thịch thình thịch như trống đánh liên hồi, hoảng hốt giải thích: "Hạ thuốc? Em hạ thuốc anh sao? Quách Thừa Nhân, anh hiểu lầm rồi, em không có làm như vậy. Tại sao anh nghi ngờ em chứ?" Cô nàng cật lực lắc đầu, dùng chút sức lực yếu ớt còn tồn đọng gằn mạnh từng chữ. Vì nguyên nhân gì mà Quách Thừa Nhân cho rằng cô ở đằng sau dở trò? "Còn xảo biện?" Người đàn ông tàn nhẫn hất mạnh tay ra, làm Đỗ Nhược Vi đau đớn thiếu chút nữa ngã ra đất, gương mặt biến sắc, may mắn kịp thời vịn tay vào thành giường. Quách Thừa Nhân gầm gừ: "Đỗ Nhược Vi, cô nghĩ tôi là thằng ngu hay sao mà để cô dắt mũi? Nếu chẳng do cô làm thì tại sao cô xuất hiện tại đây? Đừng bảo với tôi vì tình cờ nhá." Đỗ Nhược Vi mím chặt môi, đôi tay yếu ớt siết chặt lấy ga giường, thở hổn hển, gắng gượng thanh minh: "Quách Thừa Nhân, em hoàn toàn chả biết gì hết, nguyên nhân em có mặt tại đây chỉ vì gặp bạn thôi. Xin anh, làm ơn tin em. Hôm qua do anh kéo em tới chứ em chẳng có chủ đích." Đôi mắt long lanh vương nhẹ tầng sương mỏng từ từ ngẩng lên, thành khẩn cầu xin đối phương để lời bản thân nói lọt vào tai. Nhưng với Quách Thừa Nhân, hắn khẳng định chắc nịch rằng mọi chuyện đều do Đỗ Nhược Vi gây lên, liên tục buông ra những lời tàn nhẫn nhục nhã cô, mặc cho nước mắt cô gái tuôn trào xối xả như mưa. Chưa hết, đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bị đẩy ra, Thiệu Ninh Thuần từ ngoài xông vào chứng kiến cảnh tượng ngượng ngùng, cô ta sửng sốt trợn ngược hai mắt: "Hai người đang làm gì đây?". Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Haha
    Wow
    6
    0 Comments 0 Shares 2286 Views
  • "Ư....anh....em khó chịu...."
    Chu An Dĩnh cảm thấy toàn thân đều khô nóng, hai tay vì bị trói chặt trên thành giường nên không thể cử động để tự an ủi bản thân.
    Trong mơ màng, cô nhận ra người đàn ông kia đang tiến gần về phía mình, môi anh ta nhếch lên thành một đường cong nhàn nhạt. Nhìn mê người nhưng cũng nguy hiểm bội phần.
    Đó là Chu Vĩnh Thành, anh trai cô. Hoặc là nói, cô và anh ấy không có quan hệ huyết thống, năm bốn tuổi cô được nhà họ Chu nhận nuôi. Người anh trai này hơn cô tám tuổi, là một người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng nội tâm lại âm u đến đáng sợ.
    Cô vẫn nhớ, ngày đầu tiên cô bước chân vào nhà họ Chu, người anh này nhìn cô bằng ánh mắt của loài sói, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô, khiến cô lạnh run người. Rồi năm bảy tuổi, một cảnh tượng máu me tới kinh hoàng dọa cô đến mức đến giờ vẫn còn ghi nhớ từng chi tiết.
    Chu Vĩnh Thành dùng dao đâm liên tục lên cánh tay phải của mình, máu tươi chảy thành vũng trên sàn, những vết thương trên tay có thể nhìn thấy được xương trắng. Mắt anh hằn lên những tia máu, môi bị cắn tới rách da.
    Cô bé hoảng sợ ngã ngồi xuống đất, ba mẹ nuôi liền tới ngăn anh lại, một người giữ dao, một người ôm chầm lấy anh. Bác quản gia run run gọi xe kêu người làm chuẩn bị xe tới bệnh viện.
    Trước khi đi, anh ấy nắm lấy một lọn tóc của Chu An Dĩnh, nói với dọng thều thào.
    "Đừng rời khỏi anh."
    Rồi sau đó, anh bị đưa ra nước ngoài để điều trị tâm lí, nghe nói tay phải của anh không còn nhanh nhạy như trước nữa, anh bắt buộc phải học viết bằng tay trái.
    Anh cứ đi biền biệt mười một năm, không một tin tức gửi về nhà, như thể anh đã bốc hơi khỏi nhân gian.
    Đến năm anh về cô đã mười chín tuổi, ngày gặp nhau của hai người vô cùng lúng túng. Hoặc có lẽ chỉ có mình cô thấy lạ lẫm, cô thấy anh vẫn mang khuôn mặt lạnh nhạt như thường.
    Anh kính cô một ly rượu.
    "Sao, không chúc mừng anh về nước à?"
    Cô nhăn mi, rồi cũng cười cười uống hết ly rượu anh đưa. Chỉ có điều, khi cô uống xong, trời đất bỗng nhiên tối sầm, rồi cô không biết gì nữa.
    Đến khi tỉnh lại thì đã thấy mình bị trói trên giường, quần áo đã bị cởi từ lúc nào, chỉ còn sót bộ nội y. Chu Vĩnh Thành ngồi bên cạnh cô, vuốt ve từng tấc da tấc thịt trên người cô.
    Chu An Dĩnh hoảng sợ.
    "Anh....làm gì vậy."
    "Làm em mang thai con của anh, như vậy em mới không thể chạy."
    "Ư....anh....em khó chịu...." Chu An Dĩnh cảm thấy toàn thân đều khô nóng, hai tay vì bị trói chặt trên thành giường nên không thể cử động để tự an ủi bản thân. Trong mơ màng, cô nhận ra người đàn ông kia đang tiến gần về phía mình, môi anh ta nhếch lên thành một đường cong nhàn nhạt. Nhìn mê người nhưng cũng nguy hiểm bội phần. Đó là Chu Vĩnh Thành, anh trai cô. Hoặc là nói, cô và anh ấy không có quan hệ huyết thống, năm bốn tuổi cô được nhà họ Chu nhận nuôi. Người anh trai này hơn cô tám tuổi, là một người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng nội tâm lại âm u đến đáng sợ. Cô vẫn nhớ, ngày đầu tiên cô bước chân vào nhà họ Chu, người anh này nhìn cô bằng ánh mắt của loài sói, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô, khiến cô lạnh run người. Rồi năm bảy tuổi, một cảnh tượng máu me tới kinh hoàng dọa cô đến mức đến giờ vẫn còn ghi nhớ từng chi tiết. Chu Vĩnh Thành dùng dao đâm liên tục lên cánh tay phải của mình, máu tươi chảy thành vũng trên sàn, những vết thương trên tay có thể nhìn thấy được xương trắng. Mắt anh hằn lên những tia máu, môi bị cắn tới rách da. Cô bé hoảng sợ ngã ngồi xuống đất, ba mẹ nuôi liền tới ngăn anh lại, một người giữ dao, một người ôm chầm lấy anh. Bác quản gia run run gọi xe kêu người làm chuẩn bị xe tới bệnh viện. Trước khi đi, anh ấy nắm lấy một lọn tóc của Chu An Dĩnh, nói với dọng thều thào. "Đừng rời khỏi anh." Rồi sau đó, anh bị đưa ra nước ngoài để điều trị tâm lí, nghe nói tay phải của anh không còn nhanh nhạy như trước nữa, anh bắt buộc phải học viết bằng tay trái. Anh cứ đi biền biệt mười một năm, không một tin tức gửi về nhà, như thể anh đã bốc hơi khỏi nhân gian. Đến năm anh về cô đã mười chín tuổi, ngày gặp nhau của hai người vô cùng lúng túng. Hoặc có lẽ chỉ có mình cô thấy lạ lẫm, cô thấy anh vẫn mang khuôn mặt lạnh nhạt như thường. Anh kính cô một ly rượu. "Sao, không chúc mừng anh về nước à?" Cô nhăn mi, rồi cũng cười cười uống hết ly rượu anh đưa. Chỉ có điều, khi cô uống xong, trời đất bỗng nhiên tối sầm, rồi cô không biết gì nữa. Đến khi tỉnh lại thì đã thấy mình bị trói trên giường, quần áo đã bị cởi từ lúc nào, chỉ còn sót bộ nội y. Chu Vĩnh Thành ngồi bên cạnh cô, vuốt ve từng tấc da tấc thịt trên người cô. Chu An Dĩnh hoảng sợ. "Anh....làm gì vậy." "Làm em mang thai con của anh, như vậy em mới không thể chạy."
    Like
    Love
    Yay
    3
    0 Comments 0 Shares 1316 Views
  • - Thứ tôi cần là tiền!
    - Được! Tôi cho cô thời hạn là một năm để sinh cho tôi một đứa con. Xong việc thì lấy tiền rồi cút.
    - Thành giao!
    Giữa hai người có một mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau như thế. Cô cần tiền để chữa bệnh cho bố, còn thứ hắn cần là một đứa con để gia đình không ép hôn hắn nữa.
    Cô về biệt thự hắn sống với thân phận là một cái máy đẻ thuê. Không danh phận, không cưới hỏi, không có gì cả. Đổi lại, hắn sẽ biến thành cây ATM, cô muốn bao nhiêu chỉ cần mở miệng là có.
    Ba mẹ hắn thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cô!
    Sau hai tuần âи áι, cuối cùng cô cũng mang trong mình giọt máu của hắn.
    - Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt!
    Nói rồi hắn lạnh nhạt bước đi thẳng. Nhìn theo bóng lưng vững chãi kia, cô nở nụ cười chua xót.
    Quan tâm em hay sợ em làm mất đứa con của anh?
    Đã rất lâu rồi hắn chưa ghé lại nơi này. Cả ngày chỉ có cô đơn làm bạn với cô. Cái thai bắt đầu to dần làm cô di chuyển có chút khó nhọc. Nhưng không sao! Đây là con của...
    Cô tự cười chế giễu bản thân. Đây là con của hắn! Cô chỉ là cái máy có nhiệm vụ sinh đứa trẻ này ra thôi!
    Bệnh tình của bố cô đột nhiên trở nặng. Phải can đảm lắm cô mới dám gọi cho hắn. Một cuộc, hai cuộc rồi ba cuộc...phải tới cuộc gọi thứ mười sáu mới có kẻ bắt máy:
    - Alô!
    Cô sửng người lắng nghe chất giọng ngọt ngào bên kia đầu dây. Là phụ nữ!
    - Alô! Ai vậy?
    Người kia bực dọc lên tiếng, lát sau còn có tiếng khàn khàn vọng tới:
    - Cô cúp máy đi!
    Người phụ nữ vâng dạ, lập tức cúp máy.
    Cô thẫn thờ buông điện thoại xuống, đột nhiên không chịu được mà quỳ gối.
    Hóa ra hắn không về lại nhà mình vì còn đang vui vẻ bên người khác!
    Hóa ra hắn...ngay từ đầu chỉ xem như là một công cụ để sinh con mà thôi!
    Trong mắt hắn, cô chẳng đáng giá một xu!
    Chiều hôm đó bác sĩ gọi điện cho cô, báo tin bố cô qua đời.
    Cô thu mình trong góc phòng, không gian tối tăm làm căn phòng thêm hiu quạnh. Cô như rơi xuống vực sâu, nước mắt không tự chủ được mà lăn mãi trên khuôn mặt gầy gò.
    Là cô vô dụng, không dám nói điều mình muốn khi có người phụ nữ khác thay hắn nghe máy!
    Là cô yếu đuối, không dám gọi lại cho hắn vì sợ lại là kẻ làm phiền cuộc vui của hắn!
    Là cô sợ hãi, không dám mạnh mẽ vượt qua mọi chuyện! Cái ૮ɦếƭ của bố cô, mươi phần đêu là cô tự chuốt lấy!
    Đột nhiên cánh cửa phòng mở tung ra. Kế đó, một thân ảnh cao lớn xuất hiện, ánh đèn sáng chói đằng sau làm lu mờ đi khuôn mặt cương nghị.
    - Nói! Ban sáng cô gọi điện cho tôi để làm gì?
    Cô đưa ánh mắt thất vọng nhìn hắn. Ẩn sâu trong đôi mắt ướt nhẹp là sự đau đớn đến tuyệt vọng.
    Cô im lặng không trả lời, chỉ lạnh nhạt lau nước mắt rồi đứng dậy lướt qua người hắn. Đi được vài bước, cô có hơi khựng lại, giọng điệu nghe hết sức xa xăm:
    - Thai rất tốt! Cảm ơn đã quan tâm!
    Một lời cảm ơn kia nghe hết sức xa lạ. Hắn tự dưng cảm thấy rất bực bội, vội túm lấy tay cô mà uy ђเếק:
    - Tôi hỏi lại lần nữa! Rốt cuộc là có chuyện gì?!
    Nhìn cô ở khoảng cách gần như thế này, hắn thấy rõ đôi mắt sưng mọng của cô. Đôi môi khô khốc khẽ mím lại, cư nhiên cô giựt phắc người ra, lắc đầu:
    - Tôi cũng nói rồi! Cái thai đang phát triển rất tốt, anh không cần phải biết thêm gì đâu!
    Cô loạng choạng cất bước, bóng lưng chìm vào cô liêu đến tội nghiệp. Hắn nhìn cô, tức giận vớ lấy bình hoa gần đó đập xuống sàn. Mảnh vỡ bắn tung tóe, hắn mất kiểm soát lao ra khỏi nhà.
    Hôm sau, cô đang ngồi may một chiếc áo nhỏ thì đột nhiên vị quản gia đi tới, giọng điệu hết sức ái ngại:
    - Lạc tiểu thư! Thiếu gia bảo cô vào phòng, bất luận có chuyện gì cũng không được ra ngoài!
    Cô gật đầu, nhanh chóng đi lên phòng. Chưa đầy vài phút sau, bên dưới có tiếng phụ nữ rất rõ ràng:
    - Anh Doanh! Biệt thự đẹp thật đó!
    - Mau đi tắm rửa sạch sẽ rồi đi theo quản gia lên phòng chờ tôi!
    Tiếng của hắn lạnh lùng vang lên. Cô đột nhiên hiểu ra một chuyện.
    Thì ra hắn bảo cô vào đây là vì không muốn người phụ nữ khác nhìn thấy cô!
    Ra là vậy!
    Một mình cô ngồi trong phòng, ánh đèn không thể rọi sáng tâm hồn đen ngòm và mục nát của cô. Cô hiểu rồi! Không hi vọng gì nữa!
    Hắn cũng phải thỏa mãn dụς ∀ọηg của bản thân, cô lấy tư cách gì mà trách người ta?
    Ngay từ đầu hắn đã phân rõ ranh giới, tại sao cô lại không biết sống ૮ɦếƭ mà cứ lao đầu theo như vậy?
    Lạc Dạ! Đến lúc sống thật rồi!
    Cô ngồi thẩn thờ suốt một đêm, không thể ngủ vì chốc chốc lại vang bên tai tiếng ՐêՈ Րỉ đầy ᗪâᗰ đãng. Dơ bẩn! Thật dơ bẩn!
    Sáng hôm sau,cô đánh liều đi ra ngoài. Cô đang mang thai, hắn không dám làm gì cô đâu!
    Kết quả vừa đi tới hành lang bắt gặp ngay hắn đang đi tới, bên tay còn có phụ nữ hết sức nóng bỏng. Hắn thấy cô liền hết sức bất ngờ. Người phụ nữ kia giương mắt:
    - Anh! Ai đó vậy?
    Hắn thản nhiên lướt qua người cô, thản nhiên buông hai chữ:
    - Người hầu!
    Cô mỉm cười nhợt nhạt, mặc kệ ánh mắt chán ghét của người phụ nữ kia mà đi xuống dưới.
    Khuôn mặt của người kia khá giống cô!
    Một tuần sau, hắn lại dẫn cô tình nhân mới về, nhưng không cấm cô ở trong phòng nữa. Và đương nhiên mỗi lần như vậy cô cũng chỉ lơ đi, không quan tâm bọn họ.
    Tư cách đâu mà quan tâm? Hả?!
    Cô phát hiện một chuyện, cứ mỗi một người anh ta dẫn về lại có một nét gì đó rất giống cô. Nếu không phải đôi mắt thì sẽ là đôi môi. Cứ lần lượt người này đến người khác,ít nhất phải có một nét gì đó giống cô!
    Một buổi sáng nọ, đột nhiên hắn dậy rất sớm, còn chủ động đi tới ngồi ăn sáng với cô. Cô không đưa mắt nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt ăn cho xong.
    - Sao dạo này cô không đòi thêm tiền vậy?
    Cô nhún vai không trả lời. Số tiền đó là để chăm bố, bây giờ bố không còn thì tiền cũng không cần!
    Hắn chả biết chuyện cô lấy tiền hắn để chữa chạy cho ba. Hắn nghĩ cô dùng tiền để thỏa mãn nhu cầu của bản thân, ham mê danh lợi mới sẵn sàng bán thân mình như vậy.
    Tóm lại, cô là kẻ dơ bẩn trong mắt hắn!
    - Tôi hỏi anh một câu được không? Tại sao những người phụ nữ đó đều có nét giống tôi như vậy?
    Hắn hơi giật mình, thoáng chốc không biết trả lời thế nào. Tuy vậy hắn vẫn khéo léo che đi sự ấp úng đó:
    - Đừng có mà ảo tưởng! Cô cần tiền để tiêu sài thì tôi cũng cần đàn bà để mua vui cho bản thân. Ăn xong thì cút khỏi mắt tôi!
    - Không cần phải đuổi! Tôi vốn dĩ cũng chả muốn nhìn thấy anh đâu!
    Cô đứng dậy dọn đi bàn ăn, để lại hắn một mình trong nhà bếp rộng lớn.
    Đi lên lầu, vô tình cô va phải một người. Là người phụ nữ hắn mới dắt về hôm qua. Cô không đếm xỉa bỏ đi, nhưng chưa được vài bước đã nghe tràng cười khinh bỉ:
    - Có thai với anh Doanh sao? Có chắc đó thật là con của anh ấy không?
    Cô không trả lời, nhanh chân bước vào phòng. Ả tức giận xông tới túm lấy cô, gằn giọng:
    - Có tật giật mình sao? Khôn hồn thì cút khỏi anh ấy, mang theo cái thứ dơ bẩn này đến một nơi nào đó đi! Con của anh Doanh phải có tôi làm mẹ!
    - Cô cũng ảo tưởng quá rồi đó! Tôi dám chắc chưa qua khỏi ngày mai cô sẽ bị anh ta đuổi như chó ghẻ cho xem!
    - Cô...
    Ả tức giận đưa tay tát cô nhưng bị cô nhanh nhẹn chụp lại. Ả giãy giụa đôi co với cô, chẳng mấy chốc kéo cô ra tận cầu thang. Trong cơn hoảng loạn để chống cự, đột nhiên ả đưa chân gạc lấy chân cô, làm cô mất đà ngã thẳng xuống dưới.
    Hắn nghe tiếng động vội vàng chạy ra, nhưng khi ra đến nơi đã thấy cô nằm dưới sàn nhà, máu me be bét. Cô mơ màng thấy hắn chạy tới đỡ mình, nở nụ cười đau khổ:
    - Cứu con! Anh mau cứu con!
    Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    - Thứ tôi cần là tiền! - Được! Tôi cho cô thời hạn là một năm để sinh cho tôi một đứa con. Xong việc thì lấy tiền rồi cút. - Thành giao! Giữa hai người có một mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau như thế. Cô cần tiền để chữa bệnh cho bố, còn thứ hắn cần là một đứa con để gia đình không ép hôn hắn nữa. Cô về biệt thự hắn sống với thân phận là một cái máy đẻ thuê. Không danh phận, không cưới hỏi, không có gì cả. Đổi lại, hắn sẽ biến thành cây ATM, cô muốn bao nhiêu chỉ cần mở miệng là có. Ba mẹ hắn thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cô! Sau hai tuần âи áι, cuối cùng cô cũng mang trong mình giọt máu của hắn. - Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt! Nói rồi hắn lạnh nhạt bước đi thẳng. Nhìn theo bóng lưng vững chãi kia, cô nở nụ cười chua xót. Quan tâm em hay sợ em làm mất đứa con của anh? Đã rất lâu rồi hắn chưa ghé lại nơi này. Cả ngày chỉ có cô đơn làm bạn với cô. Cái thai bắt đầu to dần làm cô di chuyển có chút khó nhọc. Nhưng không sao! Đây là con của... Cô tự cười chế giễu bản thân. Đây là con của hắn! Cô chỉ là cái máy có nhiệm vụ sinh đứa trẻ này ra thôi! Bệnh tình của bố cô đột nhiên trở nặng. Phải can đảm lắm cô mới dám gọi cho hắn. Một cuộc, hai cuộc rồi ba cuộc...phải tới cuộc gọi thứ mười sáu mới có kẻ bắt máy: - Alô! Cô sửng người lắng nghe chất giọng ngọt ngào bên kia đầu dây. Là phụ nữ! - Alô! Ai vậy? Người kia bực dọc lên tiếng, lát sau còn có tiếng khàn khàn vọng tới: - Cô cúp máy đi! Người phụ nữ vâng dạ, lập tức cúp máy. Cô thẫn thờ buông điện thoại xuống, đột nhiên không chịu được mà quỳ gối. Hóa ra hắn không về lại nhà mình vì còn đang vui vẻ bên người khác! Hóa ra hắn...ngay từ đầu chỉ xem như là một công cụ để sinh con mà thôi! Trong mắt hắn, cô chẳng đáng giá một xu! Chiều hôm đó bác sĩ gọi điện cho cô, báo tin bố cô qua đời. Cô thu mình trong góc phòng, không gian tối tăm làm căn phòng thêm hiu quạnh. Cô như rơi xuống vực sâu, nước mắt không tự chủ được mà lăn mãi trên khuôn mặt gầy gò. Là cô vô dụng, không dám nói điều mình muốn khi có người phụ nữ khác thay hắn nghe máy! Là cô yếu đuối, không dám gọi lại cho hắn vì sợ lại là kẻ làm phiền cuộc vui của hắn! Là cô sợ hãi, không dám mạnh mẽ vượt qua mọi chuyện! Cái ૮ɦếƭ của bố cô, mươi phần đêu là cô tự chuốt lấy! Đột nhiên cánh cửa phòng mở tung ra. Kế đó, một thân ảnh cao lớn xuất hiện, ánh đèn sáng chói đằng sau làm lu mờ đi khuôn mặt cương nghị. - Nói! Ban sáng cô gọi điện cho tôi để làm gì? Cô đưa ánh mắt thất vọng nhìn hắn. Ẩn sâu trong đôi mắt ướt nhẹp là sự đau đớn đến tuyệt vọng. Cô im lặng không trả lời, chỉ lạnh nhạt lau nước mắt rồi đứng dậy lướt qua người hắn. Đi được vài bước, cô có hơi khựng lại, giọng điệu nghe hết sức xa xăm: - Thai rất tốt! Cảm ơn đã quan tâm! Một lời cảm ơn kia nghe hết sức xa lạ. Hắn tự dưng cảm thấy rất bực bội, vội túm lấy tay cô mà uy ђเếק: - Tôi hỏi lại lần nữa! Rốt cuộc là có chuyện gì?! Nhìn cô ở khoảng cách gần như thế này, hắn thấy rõ đôi mắt sưng mọng của cô. Đôi môi khô khốc khẽ mím lại, cư nhiên cô giựt phắc người ra, lắc đầu: - Tôi cũng nói rồi! Cái thai đang phát triển rất tốt, anh không cần phải biết thêm gì đâu! Cô loạng choạng cất bước, bóng lưng chìm vào cô liêu đến tội nghiệp. Hắn nhìn cô, tức giận vớ lấy bình hoa gần đó đập xuống sàn. Mảnh vỡ bắn tung tóe, hắn mất kiểm soát lao ra khỏi nhà. Hôm sau, cô đang ngồi may một chiếc áo nhỏ thì đột nhiên vị quản gia đi tới, giọng điệu hết sức ái ngại: - Lạc tiểu thư! Thiếu gia bảo cô vào phòng, bất luận có chuyện gì cũng không được ra ngoài! Cô gật đầu, nhanh chóng đi lên phòng. Chưa đầy vài phút sau, bên dưới có tiếng phụ nữ rất rõ ràng: - Anh Doanh! Biệt thự đẹp thật đó! - Mau đi tắm rửa sạch sẽ rồi đi theo quản gia lên phòng chờ tôi! Tiếng của hắn lạnh lùng vang lên. Cô đột nhiên hiểu ra một chuyện. Thì ra hắn bảo cô vào đây là vì không muốn người phụ nữ khác nhìn thấy cô! Ra là vậy! Một mình cô ngồi trong phòng, ánh đèn không thể rọi sáng tâm hồn đen ngòm và mục nát của cô. Cô hiểu rồi! Không hi vọng gì nữa! Hắn cũng phải thỏa mãn dụς ∀ọηg của bản thân, cô lấy tư cách gì mà trách người ta? Ngay từ đầu hắn đã phân rõ ranh giới, tại sao cô lại không biết sống ૮ɦếƭ mà cứ lao đầu theo như vậy? Lạc Dạ! Đến lúc sống thật rồi! Cô ngồi thẩn thờ suốt một đêm, không thể ngủ vì chốc chốc lại vang bên tai tiếng ՐêՈ Րỉ đầy ᗪâᗰ đãng. Dơ bẩn! Thật dơ bẩn! Sáng hôm sau,cô đánh liều đi ra ngoài. Cô đang mang thai, hắn không dám làm gì cô đâu! Kết quả vừa đi tới hành lang bắt gặp ngay hắn đang đi tới, bên tay còn có phụ nữ hết sức nóng bỏng. Hắn thấy cô liền hết sức bất ngờ. Người phụ nữ kia giương mắt: - Anh! Ai đó vậy? Hắn thản nhiên lướt qua người cô, thản nhiên buông hai chữ: - Người hầu! Cô mỉm cười nhợt nhạt, mặc kệ ánh mắt chán ghét của người phụ nữ kia mà đi xuống dưới. Khuôn mặt của người kia khá giống cô! Một tuần sau, hắn lại dẫn cô tình nhân mới về, nhưng không cấm cô ở trong phòng nữa. Và đương nhiên mỗi lần như vậy cô cũng chỉ lơ đi, không quan tâm bọn họ. Tư cách đâu mà quan tâm? Hả?! Cô phát hiện một chuyện, cứ mỗi một người anh ta dẫn về lại có một nét gì đó rất giống cô. Nếu không phải đôi mắt thì sẽ là đôi môi. Cứ lần lượt người này đến người khác,ít nhất phải có một nét gì đó giống cô! Một buổi sáng nọ, đột nhiên hắn dậy rất sớm, còn chủ động đi tới ngồi ăn sáng với cô. Cô không đưa mắt nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt ăn cho xong. - Sao dạo này cô không đòi thêm tiền vậy? Cô nhún vai không trả lời. Số tiền đó là để chăm bố, bây giờ bố không còn thì tiền cũng không cần! Hắn chả biết chuyện cô lấy tiền hắn để chữa chạy cho ba. Hắn nghĩ cô dùng tiền để thỏa mãn nhu cầu của bản thân, ham mê danh lợi mới sẵn sàng bán thân mình như vậy. Tóm lại, cô là kẻ dơ bẩn trong mắt hắn! - Tôi hỏi anh một câu được không? Tại sao những người phụ nữ đó đều có nét giống tôi như vậy? Hắn hơi giật mình, thoáng chốc không biết trả lời thế nào. Tuy vậy hắn vẫn khéo léo che đi sự ấp úng đó: - Đừng có mà ảo tưởng! Cô cần tiền để tiêu sài thì tôi cũng cần đàn bà để mua vui cho bản thân. Ăn xong thì cút khỏi mắt tôi! - Không cần phải đuổi! Tôi vốn dĩ cũng chả muốn nhìn thấy anh đâu! Cô đứng dậy dọn đi bàn ăn, để lại hắn một mình trong nhà bếp rộng lớn. Đi lên lầu, vô tình cô va phải một người. Là người phụ nữ hắn mới dắt về hôm qua. Cô không đếm xỉa bỏ đi, nhưng chưa được vài bước đã nghe tràng cười khinh bỉ: - Có thai với anh Doanh sao? Có chắc đó thật là con của anh ấy không? Cô không trả lời, nhanh chân bước vào phòng. Ả tức giận xông tới túm lấy cô, gằn giọng: - Có tật giật mình sao? Khôn hồn thì cút khỏi anh ấy, mang theo cái thứ dơ bẩn này đến một nơi nào đó đi! Con của anh Doanh phải có tôi làm mẹ! - Cô cũng ảo tưởng quá rồi đó! Tôi dám chắc chưa qua khỏi ngày mai cô sẽ bị anh ta đuổi như chó ghẻ cho xem! - Cô... Ả tức giận đưa tay tát cô nhưng bị cô nhanh nhẹn chụp lại. Ả giãy giụa đôi co với cô, chẳng mấy chốc kéo cô ra tận cầu thang. Trong cơn hoảng loạn để chống cự, đột nhiên ả đưa chân gạc lấy chân cô, làm cô mất đà ngã thẳng xuống dưới. Hắn nghe tiếng động vội vàng chạy ra, nhưng khi ra đến nơi đã thấy cô nằm dưới sàn nhà, máu me be bét. Cô mơ màng thấy hắn chạy tới đỡ mình, nở nụ cười đau khổ: - Cứu con! Anh mau cứu con! Hết chương 1 , link chương 2 em để dưới bình luận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . chia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    1
    0 Comments 0 Shares 2448 Views
More Results
Sponsored

Đầu đọc độc lập kiểm soát cửa ra vào thẻ từ Rfid tần số 125Khz

Thông số kỹ thuật sản phẩm: Dung lượng người dùng: 1000 thẻ người dùng Kích thước: 120mmx78mm × 22mm (L × W × H) Tần số làm việc: 125KHz hoặc...