• Để tôi kể cho các bác nghe về con vợ tôi, nói đúng hơn là trước khi về làm vợ nó là cô hầu nhà tôi. Tôi gặp nó tình cờ lắm các bác ạ, kì lạ đến mức như là sao hỏa rơi xuống trái đất vậy. Ai cũng bảo nó ngốc, ngây thơ, trong sáng nhưng với tôi nó là cực kì thông minh. Nó chả phải thông minh đến mức giựt lấy trái tim tôi rồi đó sao. Nó lúc nào cũng ngây ngô, nhưng nó có cái tật mê trai đẹp, kiểu bẩm sinh rồi, chả sửa được. Nhiều lúc đi ngoài đường thấy nó khen người con trai khác đẹp tôi ức lắm chứ, nhưng cũng chả làm gì được, tại vì nó quá ngốc, tôi chỉ biết đem nó về ‘xử’ cho ra trò, nhưng cái tật đã thấm vào máu thì chả bỏ được. Các bác cứ xếp hàng rồi tôi từ từ mà kể từng chap một
    Nó đã xuất hiện trong cuộc đời của anh một cách rất bất ngờ. Sự bất ngờ đến không tưởng.
    Năm đó, ngày mà nó vô tình đến với anh.
    ‘ Mẹ bảo bạn Mai qua chơi với nhà mình đi, con thích chơi với bạn ấy lắm.’
    ‘ Bạn Mai về quê rồi, làm sao mà mẹ bảo sang nhà mình được’
    ‘ Con không biết đâu, con..con, con bỏ nhà đi cho mẹ coi’
    ‘ Mẹ thách con dám đi đấy’
    Đấy là giọng nói của Chu Cao Khải, một cậu bé 4 tuổi dám thách thức mẹ bỏ nhà ra đi. Mẹ cũng thách thức đứa con trai độc nhất, quý tử nhà bà quen ăn sung mặc sướng rồi, xem không có tiền thì làm ăn được gì?. Cậu bé nói được là làm được, đi vào phòng lôi hết đồ chơi ra bỏ vào balo.
    ‘ Con ứ thèm chơi với mẹ nữa’
    Cậu lôi hết tất cả sữa tươi trong tủ lạnh ra, chui xuống giường lấy ra khoản tiền mà nó giấu quỹ riêng từ mấy năm nay. Xong việc cậu cho tất cả vào balo, đội mũ đi ra khỏi nhà. Dì giúp việc vậy mà nghe lời mẹ cậu răm rắp, không cản cậu lại. Đã thế cậu bỏ đi thật luôn, đừng có mà năn nỉ cậu về.
    Giữa trưa hè nắng nóng đổ lửa, ai cũng muốn ở nhà cho dễ chịu thì ngoài đường có một cậu bé khấu khỉnh đi dưới trời nắng. Có mấy chị tốt bụng lại gần hỏi cậu có phải lạc đường không, cậu bực mình chửi thẳng vào mặt mấy chị đấy làm mấy chị sợ quá bỏ đi luôn. Cậu thế mà đã đi được 30 phút rồi, tại sao bà già khó tính ấy vẫn chưa tới đón nhỉ, chả nhẽ bỏ mình luôn à. Tức, tức ૮ɦếƭ đi mà.
    Cậu cứ đi, đi mãi thôi, chợt cậu thấy một chú cún chạy tới liếm liếm chân cậu. Có cảm giác như chú chó muốn kéo cậu đi đâu đó, cậu cũng tò mò nên liền đi theo. Con chó chạy nhanh lắm, cậu phải ba chân bốn cẳng mới đuổi kịp. Chạy tới chỗ bóng cây lớn thì chú chó dừng lại, cứ đứng quẩy đuôi. Cậu tới gần thì thấy một em bé được choàng trong chiếc khăn lớn, mặt thì đỏ hoe. Cậu toan bỏ đi nhưng mà em bé khóc dữ dội lắm, cậu thấy thương thương nên đành quay đầu lại. Khải nhìn xung quanh rồi bế bé lên, bé nhìn thấy mặt cậu thì ngừng khóc hẳn, cười toe toét hết cả lên. Cậu lúc đó dường như đã làm sai lệch quỹ đạo vận mệnh của con bé đó rồi.
    Ái zà, vấn đề ở đây là cậu quên đường về rồi, nãy mãi chạy theo con chó có thèm nhìn đường đâu cơ chứ. Chú chó như hiểu ý cậu, dẫn cậu ra đường ra chỗ ban đầu. Đúng lúc này thì có chiếc taxi đi tới, cậu liền nhận ra đây là hãng taxi công ty ba. Cậu lục lục túi lấy ra cái thẻ thành viên công ty LF, công ty ba cậu lạ lắm, từ chức giám đốc trở lên thì sẽ phát cho cái thẻ đi taxi công ty miễn phí. Nhưng bọn chúng nhà giàu hết sẩy, cứ thích đi xe nhà để khoe giàu, có ai thèm sử dụng đâu, may mà hôm trước cậu tình cờ chôm được ở phòng ba mấy cái.
    -------------------
    ‘ Mẹ ơi, dì ơi’
    Mẹ cậu biết là thể nào Khải cũng về nên chả có gì bất ngờ lắm, nhưng lần này rất bất ngờ vì có xuất hiện thêm một thành viên mới.
    ‘ Ai thế hả con’
    Khải trả lời thành thật.
    ‘ Dạ, con nhặt được bé dưới gốc cây’
    Bà lúc này hốt hoảng hết cả lên, mắng cậu.
    ‘ Con ơi là con, con muốn có em thì để mẹ bảo ba cố gắng, chứ con sao lại nhặt về thế này con ơi.’
    “Nếu không vì ti.ền, ai lại muốn nấu ăn cho tên khó ưa như anh chứ?”
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Để tôi kể cho các bác nghe về con vợ tôi, nói đúng hơn là trước khi về làm vợ nó là cô hầu nhà tôi. Tôi gặp nó tình cờ lắm các bác ạ, kì lạ đến mức như là sao hỏa rơi xuống trái đất vậy. Ai cũng bảo nó ngốc, ngây thơ, trong sáng nhưng với tôi nó là cực kì thông minh. Nó chả phải thông minh đến mức giựt lấy trái tim tôi rồi đó sao. Nó lúc nào cũng ngây ngô, nhưng nó có cái tật mê trai đẹp, kiểu bẩm sinh rồi, chả sửa được. Nhiều lúc đi ngoài đường thấy nó khen người con trai khác đẹp tôi ức lắm chứ, nhưng cũng chả làm gì được, tại vì nó quá ngốc, tôi chỉ biết đem nó về ‘xử’ cho ra trò, nhưng cái tật đã thấm vào máu thì chả bỏ được. Các bác cứ xếp hàng rồi tôi từ từ mà kể từng chap một Nó đã xuất hiện trong cuộc đời của anh một cách rất bất ngờ. Sự bất ngờ đến không tưởng. Năm đó, ngày mà nó vô tình đến với anh. ‘ Mẹ bảo bạn Mai qua chơi với nhà mình đi, con thích chơi với bạn ấy lắm.’ ‘ Bạn Mai về quê rồi, làm sao mà mẹ bảo sang nhà mình được’ ‘ Con không biết đâu, con..con, con bỏ nhà đi cho mẹ coi’ ‘ Mẹ thách con dám đi đấy’ Đấy là giọng nói của Chu Cao Khải, một cậu bé 4 tuổi dám thách thức mẹ bỏ nhà ra đi. Mẹ cũng thách thức đứa con trai độc nhất, quý tử nhà bà quen ăn sung mặc sướng rồi, xem không có tiền thì làm ăn được gì?. Cậu bé nói được là làm được, đi vào phòng lôi hết đồ chơi ra bỏ vào balo. ‘ Con ứ thèm chơi với mẹ nữa’ Cậu lôi hết tất cả sữa tươi trong tủ lạnh ra, chui xuống giường lấy ra khoản tiền mà nó giấu quỹ riêng từ mấy năm nay. Xong việc cậu cho tất cả vào balo, đội mũ đi ra khỏi nhà. Dì giúp việc vậy mà nghe lời mẹ cậu răm rắp, không cản cậu lại. Đã thế cậu bỏ đi thật luôn, đừng có mà năn nỉ cậu về. Giữa trưa hè nắng nóng đổ lửa, ai cũng muốn ở nhà cho dễ chịu thì ngoài đường có một cậu bé khấu khỉnh đi dưới trời nắng. Có mấy chị tốt bụng lại gần hỏi cậu có phải lạc đường không, cậu bực mình chửi thẳng vào mặt mấy chị đấy làm mấy chị sợ quá bỏ đi luôn. Cậu thế mà đã đi được 30 phút rồi, tại sao bà già khó tính ấy vẫn chưa tới đón nhỉ, chả nhẽ bỏ mình luôn à. Tức, tức ૮ɦếƭ đi mà. Cậu cứ đi, đi mãi thôi, chợt cậu thấy một chú cún chạy tới liếm liếm chân cậu. Có cảm giác như chú chó muốn kéo cậu đi đâu đó, cậu cũng tò mò nên liền đi theo. Con chó chạy nhanh lắm, cậu phải ba chân bốn cẳng mới đuổi kịp. Chạy tới chỗ bóng cây lớn thì chú chó dừng lại, cứ đứng quẩy đuôi. Cậu tới gần thì thấy một em bé được choàng trong chiếc khăn lớn, mặt thì đỏ hoe. Cậu toan bỏ đi nhưng mà em bé khóc dữ dội lắm, cậu thấy thương thương nên đành quay đầu lại. Khải nhìn xung quanh rồi bế bé lên, bé nhìn thấy mặt cậu thì ngừng khóc hẳn, cười toe toét hết cả lên. Cậu lúc đó dường như đã làm sai lệch quỹ đạo vận mệnh của con bé đó rồi. Ái zà, vấn đề ở đây là cậu quên đường về rồi, nãy mãi chạy theo con chó có thèm nhìn đường đâu cơ chứ. Chú chó như hiểu ý cậu, dẫn cậu ra đường ra chỗ ban đầu. Đúng lúc này thì có chiếc taxi đi tới, cậu liền nhận ra đây là hãng taxi công ty ba. Cậu lục lục túi lấy ra cái thẻ thành viên công ty LF, công ty ba cậu lạ lắm, từ chức giám đốc trở lên thì sẽ phát cho cái thẻ đi taxi công ty miễn phí. Nhưng bọn chúng nhà giàu hết sẩy, cứ thích đi xe nhà để khoe giàu, có ai thèm sử dụng đâu, may mà hôm trước cậu tình cờ chôm được ở phòng ba mấy cái. ------------------- ‘ Mẹ ơi, dì ơi’ Mẹ cậu biết là thể nào Khải cũng về nên chả có gì bất ngờ lắm, nhưng lần này rất bất ngờ vì có xuất hiện thêm một thành viên mới. ‘ Ai thế hả con’ Khải trả lời thành thật. ‘ Dạ, con nhặt được bé dưới gốc cây’ Bà lúc này hốt hoảng hết cả lên, mắng cậu. ‘ Con ơi là con, con muốn có em thì để mẹ bảo ba cố gắng, chứ con sao lại nhặt về thế này con ơi.’ “Nếu không vì ti.ền, ai lại muốn nấu ăn cho tên khó ưa như anh chứ?” Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Комментарии 0 Поделились 8809 Просмотры
  • " Cuối cùng cũng xong, cái bản thảo ૮ɦếƭ tiệt này đúng là hại người mà "
    Đột nhiên tiếng Ọc Ọc vang lên khiến cô giật thót mình vội đưa mắt nhìn giờ trong điện thoại đã là 22:30, cô vì làm việc mà quên béng mất cái bụng
    " Úi quên mất cái bụng còn chưa ăn "
    Dạ Nguyệt cuống quýt đi mở tủ lạnh kiếm mì gói nhưng hình như đã hết, giờ bên trong toàn là đồ nước uống, cô ủ rũ đi lên thay đồ rồi nhanh chóng rời khỏi chung cư đi đến cửa hàng tiện lợi gần đây nhất.
    Cô đi được một đoạn gần tới cửa hàng đột nhiên thấy một người đàn ông đánh người đàn ông đang nằm dưới đất không thương tiếc mà đánh tới tấp, cô hốt hoảng chạy đến can ngăn.
    " Anh làm gì vậy hả! đánh nữa người đàn ông đó sẽ ૮ɦếƭ mất "
    Người đàn ông được cô đẩy ra liền khó chịu ra mặt nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt to tròn vừa đen láy của cô liền bình tĩnh lại và lạnh lùng không nói gì, Dạ Nguyệt thấy người đàn ông đang nằm dưới đất đang thoi thóp bất động liền lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu, không lâu xe cấp cứu đưa người đàn ông đó đi.
    Xong việc cô quay sang nhìn hắn khẽ cất tiếng.
    " Sao anh còn chưa đi về hay để tôi gọi xe cảnh sát tới đón anh luôn không "
    Hắn vẫn giữ nguyên cái bộ mặt lạnh tanh nhìn cô không thèm mở miệng, đôi mày thanh tú vẫn cứ nhíu, Dạ Nguyệt khẽ thở dài bất đắc dĩ kéo cánh tay hắn đi để hắn ngồi xuống chiếc ghế gần đây rồi dặn dò.
    " Nếu anh không muốn về thì ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ tôi, tôi đi mua đồ xong sẽ đem anh về "
    Không để hắn phản bác lại, cô đã nhanh thoạt vào cửa hàng đột nhiên khoé môi hắn khẽ giật giật Người phụ nữ này dám xem hắn là con nít hay sao? nhưng không hiểu hắn sao lại có thể nghe lời người phụ nữ này một cách ngoan ngoãn thế này! chắc điên mất
    Khoảng ba mươi phút Dạ Nguyệt mới rời đi thì phát hiện hắn vẫn còn ngồi đó chờ cô thật khiến cô giật bắn mình một phen.
    " Này! tôi còn tưởng anh sẽ bỏ đi chứ "
    " Sẽ không "
    Bỏ lại hai câu lạnh ngắt rồi từ từ đứng dậy đột nhiên hắn cảm thấy đầu hắn quay cuồng cuồng, hắn lắc đầu cố giữ tĩnh táo nhưng không được rồi, ngay sau đó là ngất lịm đi thấy hắn sắp úp người xuống đất cô vội đỡ hắn lên.
    Dạ Nguyệt vừa dìu hắn đi vừa lẩm bẩm.
    " Cái con người này vừa mới lạnh nhạt với mình giờ đây lại giao thân xác nặng cho mình dìu đi, coi có tức không "
    " U là trời! giờ anh ta bất tỉnh rồi làm sao mà hỏi địa chỉ nhà anh ta ở đâu, thôi thì miễn phí cho anh ta một đêm vậy! đúng là đen thật "
    Cũng may chung cư cô gần đây nếu không cô đã ném hắn ra ngoài đường rồi. Trở lại với căn phòng, cô không thương tiếc mà ném hắn lên giường nhưng nghĩ lại hắn đang bị ngất cô liền cảm thấy tội lỗi không chừng chừ nữa cô đi đến chỉnh sửa tư thế nằm thoải mái cho hắn đắp chăn cho hắn.
    Ngay lúc này Dạ Nguyệt mới chú ý đến khuôn mặt điển trai của hắn cô từ từ đi lại chỗ hắn bắt đầu ngắm nghía, sự thật là cô trước giờ không hề có thói quen mê trai nhưng từ khi nhìn đến khuôn mặt tuy hơi lạnh nhưng không thể làm phai mờ những nét đẹp thanh tú toát lên vẻ thư sinh.
    Dạ Nguyệt không kiềm được mà đưa tay chạm vào sóng mũi cao của hắn rồi trượt xuống đến bờ môi mỏng ngay sau đó đám mây đen kéo đến bộ não của cô.
    " Bờ môi gợi cảm này nếu hôn sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? "
    Đột nhiên cô giật mình với lời nói cô lúc nãy, Dạ Nguyệt vỗ vỗ mặt nhanh chạy ra khỏi phòng ngủ.
    Cô thở hồng hộc đi đến rót cho mình một ly nước lọc lại nghĩ chuyện lúc nãy khiến cô càng thêm bối rối hơn.
    .....
    Ngày hôm sau, Hắn tỉnh dậy với cái đầu đau nhức nhưng không đau bằng đêm qua, sau khi nhận thức được hắn mới biết bản thân đang ở một nơi xa lạ hắn bèn đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn xung quanh mới biết đây là phòng của con gái.
    Hắn hất chăn ra rời giường sau đó đi ra khỏi phòng đúng lúc Dạ Nguyệt đang làm bữa sáng, nghe tiếng bước chân cũng biết hắn đã tỉnh.
    " Hôm qua là cô đã đưa tôi đến đây "
    " Đúng là vậy ". Dạ Nguyệt nhún vai
    Hắn không nói gì định quay người rời đi, lại bị cô cho gọi lại.
    " Này anh! anh không thèm bỏ lại hai câu cảm ơn rồi bỏ đi được hay không "
    Hắn rất kiên nhẫn trả lời nhưng câu trả lời không như mong muốn của cô.
    " Không cần thiết "
    " Anh có cần quá đáng đến vậy không, thôi được rồi nếu anh đã không thèm cảm ơn thì tôi mong anh có thể bố thí tên của anh được không "
    " Vương Tử Sâm "
    Sau đó mất dạng, nếu để ý thì thấy khoé môi hắn đang cười, còn Dạ Nguyệt vẫn còn đang hẫm hực.
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    " Cuối cùng cũng xong, cái bản thảo ૮ɦếƭ tiệt này đúng là hại người mà " Đột nhiên tiếng Ọc Ọc vang lên khiến cô giật thót mình vội đưa mắt nhìn giờ trong điện thoại đã là 22:30, cô vì làm việc mà quên béng mất cái bụng " Úi quên mất cái bụng còn chưa ăn " Dạ Nguyệt cuống quýt đi mở tủ lạnh kiếm mì gói nhưng hình như đã hết, giờ bên trong toàn là đồ nước uống, cô ủ rũ đi lên thay đồ rồi nhanh chóng rời khỏi chung cư đi đến cửa hàng tiện lợi gần đây nhất. Cô đi được một đoạn gần tới cửa hàng đột nhiên thấy một người đàn ông đánh người đàn ông đang nằm dưới đất không thương tiếc mà đánh tới tấp, cô hốt hoảng chạy đến can ngăn. " Anh làm gì vậy hả! đánh nữa người đàn ông đó sẽ ૮ɦếƭ mất " Người đàn ông được cô đẩy ra liền khó chịu ra mặt nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt to tròn vừa đen láy của cô liền bình tĩnh lại và lạnh lùng không nói gì, Dạ Nguyệt thấy người đàn ông đang nằm dưới đất đang thoi thóp bất động liền lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu, không lâu xe cấp cứu đưa người đàn ông đó đi. Xong việc cô quay sang nhìn hắn khẽ cất tiếng. " Sao anh còn chưa đi về hay để tôi gọi xe cảnh sát tới đón anh luôn không " Hắn vẫn giữ nguyên cái bộ mặt lạnh tanh nhìn cô không thèm mở miệng, đôi mày thanh tú vẫn cứ nhíu, Dạ Nguyệt khẽ thở dài bất đắc dĩ kéo cánh tay hắn đi để hắn ngồi xuống chiếc ghế gần đây rồi dặn dò. " Nếu anh không muốn về thì ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ tôi, tôi đi mua đồ xong sẽ đem anh về " Không để hắn phản bác lại, cô đã nhanh thoạt vào cửa hàng đột nhiên khoé môi hắn khẽ giật giật Người phụ nữ này dám xem hắn là con nít hay sao? nhưng không hiểu hắn sao lại có thể nghe lời người phụ nữ này một cách ngoan ngoãn thế này! chắc điên mất Khoảng ba mươi phút Dạ Nguyệt mới rời đi thì phát hiện hắn vẫn còn ngồi đó chờ cô thật khiến cô giật bắn mình một phen. " Này! tôi còn tưởng anh sẽ bỏ đi chứ " " Sẽ không " Bỏ lại hai câu lạnh ngắt rồi từ từ đứng dậy đột nhiên hắn cảm thấy đầu hắn quay cuồng cuồng, hắn lắc đầu cố giữ tĩnh táo nhưng không được rồi, ngay sau đó là ngất lịm đi thấy hắn sắp úp người xuống đất cô vội đỡ hắn lên. Dạ Nguyệt vừa dìu hắn đi vừa lẩm bẩm. " Cái con người này vừa mới lạnh nhạt với mình giờ đây lại giao thân xác nặng cho mình dìu đi, coi có tức không " " U là trời! giờ anh ta bất tỉnh rồi làm sao mà hỏi địa chỉ nhà anh ta ở đâu, thôi thì miễn phí cho anh ta một đêm vậy! đúng là đen thật " Cũng may chung cư cô gần đây nếu không cô đã ném hắn ra ngoài đường rồi. Trở lại với căn phòng, cô không thương tiếc mà ném hắn lên giường nhưng nghĩ lại hắn đang bị ngất cô liền cảm thấy tội lỗi không chừng chừ nữa cô đi đến chỉnh sửa tư thế nằm thoải mái cho hắn đắp chăn cho hắn. Ngay lúc này Dạ Nguyệt mới chú ý đến khuôn mặt điển trai của hắn cô từ từ đi lại chỗ hắn bắt đầu ngắm nghía, sự thật là cô trước giờ không hề có thói quen mê trai nhưng từ khi nhìn đến khuôn mặt tuy hơi lạnh nhưng không thể làm phai mờ những nét đẹp thanh tú toát lên vẻ thư sinh. Dạ Nguyệt không kiềm được mà đưa tay chạm vào sóng mũi cao của hắn rồi trượt xuống đến bờ môi mỏng ngay sau đó đám mây đen kéo đến bộ não của cô. " Bờ môi gợi cảm này nếu hôn sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? " Đột nhiên cô giật mình với lời nói cô lúc nãy, Dạ Nguyệt vỗ vỗ mặt nhanh chạy ra khỏi phòng ngủ. Cô thở hồng hộc đi đến rót cho mình một ly nước lọc lại nghĩ chuyện lúc nãy khiến cô càng thêm bối rối hơn. ..... Ngày hôm sau, Hắn tỉnh dậy với cái đầu đau nhức nhưng không đau bằng đêm qua, sau khi nhận thức được hắn mới biết bản thân đang ở một nơi xa lạ hắn bèn đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn xung quanh mới biết đây là phòng của con gái. Hắn hất chăn ra rời giường sau đó đi ra khỏi phòng đúng lúc Dạ Nguyệt đang làm bữa sáng, nghe tiếng bước chân cũng biết hắn đã tỉnh. " Hôm qua là cô đã đưa tôi đến đây " " Đúng là vậy ". Dạ Nguyệt nhún vai Hắn không nói gì định quay người rời đi, lại bị cô cho gọi lại. " Này anh! anh không thèm bỏ lại hai câu cảm ơn rồi bỏ đi được hay không " Hắn rất kiên nhẫn trả lời nhưng câu trả lời không như mong muốn của cô. " Không cần thiết " " Anh có cần quá đáng đến vậy không, thôi được rồi nếu anh đã không thèm cảm ơn thì tôi mong anh có thể bố thí tên của anh được không " " Vương Tử Sâm " Sau đó mất dạng, nếu để ý thì thấy khoé môi hắn đang cười, còn Dạ Nguyệt vẫn còn đang hẫm hực. Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Комментарии 0 Поделились 6917 Просмотры
  • "Điềm Điềm, kia không phải bạn trai của cậu sao?"
    Hạ Điềm đang đứng chờ xe buýt đột nhiên bị người bên cạnh kéo tay, có chút phản ứng không kịp. Cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn theo ngón tay của bạn tốt, chân mày không khỏi nhăn chặt lại.
    Xuyên qua cửa kính của một nhà hàng kiểu Pháp, Hạ Điềm nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau, kề sát mặt lại gần, vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ.
    Mà nam nhân ngồi ở đó, đúng là bạn trai của cô!
    Bà nội nó, chẳng lẽ cô bị cắm sừng sao?
    "Tô Ngữ, chúng ta đi qua đó xem một chút." Hạ Điềm nhanh chóng quyết định.
    Tô Ngữ nghe cô nói liền kéo tay áo lên, hùng hổ đáp: "Được, chúng ta đi đánh ghen! Bà đây đập ૮ɦếƭ tên nam nhân thối kia!"
    "Khụ, cậu bình tĩnh đã, chúng ta đi qua nói chuyện, còn chưa biết sự thật ra sao, không thể động tay động chân được." Hạ Điềm nhẹ giọng khuyên bảo, trong lòng thật ra lại đang nghĩ lát nữa cô nên đánh lên mặt hay đạp vào giữa háng tên đàn ông khốn kiếp kia.
    Tô Ngữ nghe thấy không được đánh ghen thì có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh tay lôi kéo Hạ Điềm hướng đến quán ăn kia. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hai người nghĩ vậy nên lén lút đi vào từ cửa bên trái rồi ngồi xuống, ngay sát sau lưng nam nhân.
    Hạ Điềm thật bình tĩnh cầm cốc nước lọc lên uống một ngụm, không có chút dáng vẻ nóng nảy nào. Mái tóc xoăn dài màu nâu tùy tiện xõa xuống, áo trễ vai ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn để lộ phần da thịt mịn màng. Khuôn mặt cô tuy không phải quá xinh đẹp nhưng bù lại thuộc diện dễ gây thiện cảm cho người khác, đặc biệt là đôi mắt đen có hồn, mỗi khi chớp một cái liền có cảm giác long lanh ánh nước vô cùng thu hút.
    "Gia Vinh, khi nào anh mới giới thiệu em cho bạn của anh đây? Người ta đợi thật lâu rồi! Anh nói chờ một thời gian, em chờ đến lúc này cũng hơn ba tháng đó!"
    Giọng nữ mềm mại uyển chuyển vang lên sau lưng, Hạ Điềm híp mắt, đột nhiên cười cười nhìn Tô Ngữ. Được rồi, cô vốn định đến đây nghe thử xem bạn trai có thật sự phản bội mình hay không, nhưng nghe một câu này là đủ biết, cô bị cắm sừng, còn cắm hơn ba tháng nay!
    "Anh thật sự không thích đem chuyện tình cảm ra khoe khoang, cho nên chờ đến lúc thích hợp, anh sẽ dẫn em ra mắt gia đình luôn, có được không?"
    Lúc này là giọng nam mang theo ý dụ dỗ, Tô Ngữ nghe xong trợn trắng mắt, thiếu chút nữa nhịn không được mà xông qua đạp vào mặt tên Lý Gia Vinh kia vài cái! Ra mắt gia đình? Vậy bạn gái của hắn ở đây thì hắn quăng cho ai?
    Hạ Điềm vẫn chưa nhúc nhích, trong lòng cũng có chút khó chịu nhưng không muốn phản ứng thái quá, chỉ tổ làm mất mặt mũi mình ở nơi đông người. Cô và Lý Gia Vinh này qua lại được năm tháng mà thôi, cùng lắm thì chia tay, sao phải làm khó cô gái kia chứ? Cùng là phụ nữ với nhau, bọn họ đều bị lừa gạt...
    "Được rồi, chuyện ra mắt gia đình em không gấp, chẳng qua bao giờ anh mới đá con nhỏ họ Hạ kia?"
    Rắc.
    Tô Ngữ nghe được âm thanh răng rắc, chợt thấy lạnh sống lưng, vừa cúi đầu nhìn liền phát hiện ly thủy tinh trong tay bạn tốt đã xuất hiện vết nứt nho nhỏ.
    Hạ Điềm cười càng thêm dịu dàng, thân là một cô gái sinh ra trong gia đình có gia giáo, cô luôn tự nhận mình hiền thục nết na, người khác lại cứ không thích cô như vậy! Xem xem, cô còn nghĩ tốt cho người con gái kia, rằng cô ta cũng bị nam nhân này lừa gạt, nhưng xem ra, cô ta đã biết Lý Gia Vinh có người yêu rồi mà vẫn cố tình làm người thứ ba!
    Cô từ từ đứng dậy, không nói lời nào đi ngang qua bàn của tên bạn trai khốn nạn kia. Nhìn thấy khuôn mặt của bạn gái, Lý Gia Vinh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cứng đờ người.
    Hạ Điềm chầm chậm xoay người sang, chớp chớp đôi mắt ngây thơ trong suốt nhìn hắn.
    "Hạ Điềm, không phải em nói em bận đến nhà bạn chơi sao?" Lý Gia Vinh đứng bật dậy, có chút luống cuống khi bị bắt tại trận. Cô đã nghe được những gì?
    Cô gái ngồi đối diện thấy vậy cũng đứng lên, còn không quên nhanh chóng nép vào trong иgự¢ của Lý Gia Vinh, dáng vẻ sợ hãi.
    "Anh... anh có thể giải thích!" Nam nhân thấy Hạ Điềm nhìn về phía hai người bọn họ thì gấp rút đẩy cô gái trong иgự¢ ra, vươn tay muốn chạm vào cô.
    Hắn không ngờ được sẽ gặp bạn gái của mình ở nơi này, rõ ràng hôm qua lúc nhắn tin cô đã nói muốn đến nhà bạn chơi cả ngày, làm sao lại chạy tới đây?
    Hạ Điềm còn chưa nói gì, Tô Ngữ đã xông lên trước một phen hất văng cánh tay dơ bẩn kia, hùng hổ mắng:
    "Tên nam nhân thối này, vừa rồi còn nói muốn đem tiểu tình nhân về nhà ra mắt gia đình, bây giờ giải thích cái gì nữa?"
    "Ai cho phép cô mắng anh ấy?" Cô gái kia vừa rồi bị Lý Gia Vinh đẩy ra cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó lập tức hùng hổ đáp lại, người này là cây tiền di động của cô!
    Tiếng động bên này khiến không ít khách nhân đều quay đầu qua nhìn, tò mò vươn cổ lên. Đánh nhau sao? Đánh ghen?
    "Mắng người còn phải đợi cô cho phép à? Tiểu tam không biết xấu hổ! ςướק bạn trai người khác thì đắc ý cái gì? Không đúng, cô căn bản còn không thể ςướק tên này, thấy thái độ của hắn liền biết cô chỉ là tình nhân ở bên ngoài mà thôi! Cô đứng tránh sang một bên, nếu không, ngay cả cô tôi cũng đánh!"
    Tô Ngữ giận dữ kéo ống tay áo, dáng người của cô chỉ có một mét sáu, nhưng thật ra là học sinh xuất sắc trong các môn vật lộn, chẳng sợ một đứa con gái, ngay cả Lý Gia Vinh, nói không chừng cũng bị cô đánh ra bã.
    Cô gái kia cứng họng nhìn Lý Gia Vinh, bị mắng như vậy liền ủy khuất rơi nước mắt:
    "Em không muốn nói nhiều, em và cô ta anh chọn ai?"
    Hạ Điềm đứng đó, một bên giữ chặt Tô Ngữ tránh cho bạn mình xông lên trước ẩu đả, một bên nhìn bạn trai sắp "cũ" của bản thân.
    Lý Gia Vinh tất nhiên sẽ không điên mà buông tha Hạ Điềm - người hắn đã theo đuổi hơn hai năm để lựa chọn cô nàng tình nhân bé bỏng bên cạnh. Hắn làm ra vẻ mặt đau khổ, chỉ chăm chăm muốn nói chuyện với Hạ Điềm:
    "Tiểu Điềm, chúng ta về nhà lại nói chuyện được không?" Tiếng động bên này ngày càng thu hút rất nhiều sự chú ý, ai cũng nhìn bọn họ chằm chằm như vậy, cho dù hắn giải quyết thế nào đều không tốt, trước rời đi rồi tính tiếp.
    Có người nhạy bén ngửi được mùi drama cẩu huyết, vội vàng cầm điện thoại lên quay lén. Thái độ của hắn đã đủ rõ ràng, chỉ cần là người có mắt đều biết cô gái kia chỉ là tiểu tam đáng thương.
    Hạ Điềm đột nhiên lạnh mặt nhìn hắn:
    "Gia Vinh, tôi rất thất vọng."
    "Không phải như em nghĩ... anh, anh chỉ là chơi đùa cùng người khác một chút mà thôi, em đừng giận có được không?"
    Lý Gia Vinh đáng thương nhìn Hạ Điềm khiến cho người đang đứng khóc lóc bên cạnh càng thêm nghẹn một cục tức trong họng. Nam nhân này là người vừa rồi còn hứa hẹn với cô đủ điều, muốn đưa cô về ra mắt gia đình sao?
    "Nếu không em đánh anh một cái đi? Đánh rồi đừng giận anh!"
    Lý Gia Vinh đột nhiên đưa mặt tới trước, tỏ rõ thành ý nhận lỗi của bản thân. Đám đông xung quanh vì vậy ồ lên không thôi, lần đầu tiên chứng kiến một tên đàn ông có thể hạ mình vì bạn gái như vậy. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, là do hắn ở bên ngoài hái hoa bắt bướm, nếu không làm vậy thì làm sao dễ dàng được tha thứ chứ?
    Tô Ngữ hừ lạnh, mới chửi được mấy câu mà tiểu tam đã khóc sắp tan thành nước, tên đàn ông lăng nhăng trước mắt này lại còn vô liêm sỉ như vậy, báo hại cô chẳng có hứng thú gì nữa.
    Hạ Điềm cười càng thêm động lòng người, sau đó đột nhiên quăng ra một bạt tai vang dội, chuẩn xác đánh vào má phải của nam nhân, âm thanh kia lớn đến mức át cả tiếng xì xào nghị luận xung quanh. Toàn trường chợt trở nên im lặng.
    Người nào đó bị ăn đau, sững sờ nhìn cô, lại chỉ thấy ánh mắt không chút tình cảm của cô:
    "Là anh bảo tôi đánh."
    Hạ Điềm phẩy phẩy bàn tay thon dài của mình, nhăn mày nói:
    "Da mặt dày quá, đánh thật đau. Tô Ngữ, chúng ta đi thôi."
    Hạ Điềm xoay người rời đi, còn không quên kéo theo bạn thân của mình, động tác gọn gàng sạch sẽ không chút chậm trễ. Cô tức giận, tất nhiên. Nếu là ai đi chăng nữa cũng không vui nổi nếu biết bạn trai của mình lăng nhăng.
    Trước đây, Lý Gia Vinh một lòng theo đuổi Hạ Điềm, hơn nữa bỏ ra không ít sức lực trong việc tiếp cận cô. Mặc dù cũng có kha khá người âm thầm thích hắn, nhưng hắn mạnh miệng tuyên bố sẽ chỉ thích một người là Hạ Điềm. Hạ Điềm thấy hắn kiên trì suốt hai năm liền không đổi như vậy, nghĩ muốn cho hắn một cơ hội, chẳng ngờ vừa qua lại được năm tháng thì mọi chuyện thành ra thế này.
    Chẹp, chẳng lẽ là do tính tình của cô quá dịu dàng nên bị người ta ghét bỏ sao?
    Hay do cô không có khiếu hài hước nhỉ?
    Lý Gia Vinh ở phía sau ngơ ngác sờ lên gò má, nơi đó truyền tới cảm giác đau rát nóng bỏng, một cái tát kia thật sự đánh hắn đến váng đầu. Thấy cô đi rồi, mọi người cũng dần thu lại ánh mắt, mà hắn thì chậm mất mấy giây mới phản ứng, bật người đuổi theo, miệng kêu to:
    "Điềm Điềm, khoan đã, đừng đi!"
    Nam nhân cũng mặc kệ cô gái đi cùng mình, đang định chạy đi thì nhân viên đột nhiên xông ra giữ hắn lại, gấp gáp nói:
    "Thưa quý khách, quý khách vẫn chưa tính tiền!"
    "૮ɦếƭ tiệt!" Lý Gia Vinh hung hăng móc Ϧóþ quăng ra một nắm tiền, còn không thèm nhìn xem bao nhiêu đã vội chạy ra cửa.
    Nhân viên bị hành động này của hắn dọa sợ, vốn muốn mắng người nhưng lại biết điều ngậm chặt miệng, bởi vì cái số tiền này... hình như có chút nhiều?
    Nam nhân viên khổ sở cười, đang định ngồi xuống nhặt lên thì có một bàn tay trắng trắng vươn ra chặn lại, kèm theo tiếng kêu to:
    "Đây là của bạn trai tôi! Ba tờ là đủ rồi!"
    Nam nhân viên nghe thấy liền bị sốc mà dừng động tác, đây không phải là tiểu tam vừa rồi sao?
    Nhặt xong hơn mười mấy tờ tiền trên sàn xong, cô gái nọ mới đứng dậy, chật vật lao ra ngoài. Khách nhân chép miệng nhìn theo, thật sự không hiểu nổi một số người, sao có thể sống mà không cần mặt mũi thế kia?
    Ở bên ngoài, Lý Gia Vinh đã sắp đuổi kịp Hạ Điềm. Mắt thấy hắn ở phía sau kêu gào tên mình, cô rốt cuộc dừng lại.
    "Điềm..." Nam nhân mừng rỡ, vốn nghĩ rằng cô đang muốn nói chuyện với hắn, ai ngờ vừa thốt lên được một chữ đã thấy Hạ Điềm vươn tay vẫy taxi, ung dung biến mất trước mắt hắn.
    Lý Gia Vinh tức khắc có cảm giác như nuốt phải ruồi bọ, cho dù có yêu Hạ Điềm hơn nữa cũng không chịu được cơn tức này. Hắn đã liên tục xuống nước với cô rồi, cô còn muốn cái gì?
    Quen nhau năm tháng, chỉ cho hắn cầm tay! Người khác quen nhau một tuần cũng có thể lên giường nói chuyện yêu đương, vậy mà cô nhất quyết không muốn tiến xa hơn với hắn! Phần lớn thời gian bọn họ hẹn hò đều là đi ăn cùng nhau, đi dạo phố, trò chuyện, sau đó trở về. Yêu nhau một cách cực kì đơn thuần, mà nam nhân đang tuổi trưởng thành, hắn nhịn được sao?
    Hắn ra ngoài tìm tình nhân thỏa mãn Dụς ∀ọηg mà thôi, chẳng lẽ là sai?
    Hạ Điềm ngồi trên xe tranh thủ chút thời gian rỗi mà chặn số điện thoại của bạn trai cũ, sau đó thở ra một hơi dài.
    "Đúng là tên khốn kiếp! Nhưng mà nhìn cậu đánh hắn như vậy, tớ rất thỏa mãn!" Tô Ngữ giận đỏ cả mặt.
    "Là ai trước kia một mực nói tớ hãy tìm bạn trai, khuyên tớ chấp nhận Lý Gia Vinh?"
    Tô Ngữ bị bạn tốt nói vậy, xấu hổ ho khan: "Khụ khụ... cũng do thấy hắn cao to dễ nhìn, nhà cũng thuộc diện giàu có và rất chân thành mà..."
    Trong số những người theo đuổi Hạ Điềm thì không thiếu những anh chàng xuất sắc hơn Lý Gia Vinh, bất quá đều bị thái độ không mặn không nhạt của cô đẩy lui, nhiều nhất thì kiên trì được gần một năm mà thôi. Cho nên lần đó thấy Lý Gia Vinh cứ đeo bám Hạ Điềm hơn hai năm đại học, Tô Ngữ mới nóng đầu khuyên bạn tốt thử một lần, kết quả lần đầu tiên yêu đương đã như vậy.
    Chắc sẽ không để lại bóng ma tâm lí đó chứ?
    "Khoan đã, xem mắt? Mẹ nói gì vậy..."
    Tô Ngữ đang suy nghĩ tới đó, chợt nghe thấy giọng nói kinh ngạc của bạn tốt. Không biết Hạ Điềm từ lúc nào đã cầm điện thoại áp lên tai, vẻ mặt nghệch ra. Cô đem đầu tựa sát vào bên cạnh để nghe lén, kết quả nghe được tin động trời...
    "Không phải con nói con vẫn chưa có bạn trai sao? Thật tốt, hôm nay ông nội từ dưới quê lên chơi có gặp qua bạn cũ, bọn họ chợt nhớ ra việc hứa hôn cho con, nên là con sắp xếp ngày nghỉ trở về nhà một chuyến để đi gặp mặt đối phương được không? Đều là người thành phố H cả."
    Một tin này như sét đánh ngang tai, khiến cho Hạ Điềm không biết phải làm sao. Đây là quả báo vì cô giấu diếm mẹ mình kết giao với tên Lý Gia Vinh kia sao? Thời đại nào rồi mà còn hứa hôn cơ chứ? Hơn nữa, cô còn đang đi học...
    Làm mẹ thì luôn hiểu tâm lý của con gái mình, Hạ Điềm chưa nói được thêm câu nào, mẹ Hạ đã cười bảo:
    "Chỉ là gặp mặt một chút thôi, cũng không phải kết hôn liền đâu, con không đồng ý thì mẹ cũng không ép, chẳng qua muốn cho ông con được như ý nguyện, ông ấy cũng đã bảy mươi tuổi rồi."
    Hàm ý trong lời nói của mẹ không phải Hạ Điềm không biết, ông của cô cũng đã lớn tuổi, chút chuyện cỏn con khiến ông vui vẻ này chẳng lẽ cô lại không làm được sao? Mẹ muốn nói như vậy chứ gì?
    Cô đau đầu nhìn khuôn mặt thích thú của Tô Ngữ, khẽ day day trán:
    "Con biết rồi, ngày mốt con sẽ trở về."
    Cứ xem như đi ăn một bữa cơm miễn phí là được. Chẳng qua là bữa cơm này ăn xong, số phận của cô cũng đã định đoạt.
    Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    "Điềm Điềm, kia không phải bạn trai của cậu sao?" Hạ Điềm đang đứng chờ xe buýt đột nhiên bị người bên cạnh kéo tay, có chút phản ứng không kịp. Cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn theo ngón tay của bạn tốt, chân mày không khỏi nhăn chặt lại. Xuyên qua cửa kính của một nhà hàng kiểu Pháp, Hạ Điềm nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau, kề sát mặt lại gần, vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ. Mà nam nhân ngồi ở đó, đúng là bạn trai của cô! Bà nội nó, chẳng lẽ cô bị cắm sừng sao? "Tô Ngữ, chúng ta đi qua đó xem một chút." Hạ Điềm nhanh chóng quyết định. Tô Ngữ nghe cô nói liền kéo tay áo lên, hùng hổ đáp: "Được, chúng ta đi đánh ghen! Bà đây đập ૮ɦếƭ tên nam nhân thối kia!" "Khụ, cậu bình tĩnh đã, chúng ta đi qua nói chuyện, còn chưa biết sự thật ra sao, không thể động tay động chân được." Hạ Điềm nhẹ giọng khuyên bảo, trong lòng thật ra lại đang nghĩ lát nữa cô nên đánh lên mặt hay đạp vào giữa háng tên đàn ông khốn kiếp kia. Tô Ngữ nghe thấy không được đánh ghen thì có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh tay lôi kéo Hạ Điềm hướng đến quán ăn kia. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hai người nghĩ vậy nên lén lút đi vào từ cửa bên trái rồi ngồi xuống, ngay sát sau lưng nam nhân. Hạ Điềm thật bình tĩnh cầm cốc nước lọc lên uống một ngụm, không có chút dáng vẻ nóng nảy nào. Mái tóc xoăn dài màu nâu tùy tiện xõa xuống, áo trễ vai ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn để lộ phần da thịt mịn màng. Khuôn mặt cô tuy không phải quá xinh đẹp nhưng bù lại thuộc diện dễ gây thiện cảm cho người khác, đặc biệt là đôi mắt đen có hồn, mỗi khi chớp một cái liền có cảm giác long lanh ánh nước vô cùng thu hút. "Gia Vinh, khi nào anh mới giới thiệu em cho bạn của anh đây? Người ta đợi thật lâu rồi! Anh nói chờ một thời gian, em chờ đến lúc này cũng hơn ba tháng đó!" Giọng nữ mềm mại uyển chuyển vang lên sau lưng, Hạ Điềm híp mắt, đột nhiên cười cười nhìn Tô Ngữ. Được rồi, cô vốn định đến đây nghe thử xem bạn trai có thật sự phản bội mình hay không, nhưng nghe một câu này là đủ biết, cô bị cắm sừng, còn cắm hơn ba tháng nay! "Anh thật sự không thích đem chuyện tình cảm ra khoe khoang, cho nên chờ đến lúc thích hợp, anh sẽ dẫn em ra mắt gia đình luôn, có được không?" Lúc này là giọng nam mang theo ý dụ dỗ, Tô Ngữ nghe xong trợn trắng mắt, thiếu chút nữa nhịn không được mà xông qua đạp vào mặt tên Lý Gia Vinh kia vài cái! Ra mắt gia đình? Vậy bạn gái của hắn ở đây thì hắn quăng cho ai? Hạ Điềm vẫn chưa nhúc nhích, trong lòng cũng có chút khó chịu nhưng không muốn phản ứng thái quá, chỉ tổ làm mất mặt mũi mình ở nơi đông người. Cô và Lý Gia Vinh này qua lại được năm tháng mà thôi, cùng lắm thì chia tay, sao phải làm khó cô gái kia chứ? Cùng là phụ nữ với nhau, bọn họ đều bị lừa gạt... "Được rồi, chuyện ra mắt gia đình em không gấp, chẳng qua bao giờ anh mới đá con nhỏ họ Hạ kia?" Rắc. Tô Ngữ nghe được âm thanh răng rắc, chợt thấy lạnh sống lưng, vừa cúi đầu nhìn liền phát hiện ly thủy tinh trong tay bạn tốt đã xuất hiện vết nứt nho nhỏ. Hạ Điềm cười càng thêm dịu dàng, thân là một cô gái sinh ra trong gia đình có gia giáo, cô luôn tự nhận mình hiền thục nết na, người khác lại cứ không thích cô như vậy! Xem xem, cô còn nghĩ tốt cho người con gái kia, rằng cô ta cũng bị nam nhân này lừa gạt, nhưng xem ra, cô ta đã biết Lý Gia Vinh có người yêu rồi mà vẫn cố tình làm người thứ ba! Cô từ từ đứng dậy, không nói lời nào đi ngang qua bàn của tên bạn trai khốn nạn kia. Nhìn thấy khuôn mặt của bạn gái, Lý Gia Vinh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cứng đờ người. Hạ Điềm chầm chậm xoay người sang, chớp chớp đôi mắt ngây thơ trong suốt nhìn hắn. "Hạ Điềm, không phải em nói em bận đến nhà bạn chơi sao?" Lý Gia Vinh đứng bật dậy, có chút luống cuống khi bị bắt tại trận. Cô đã nghe được những gì? Cô gái ngồi đối diện thấy vậy cũng đứng lên, còn không quên nhanh chóng nép vào trong иgự¢ của Lý Gia Vinh, dáng vẻ sợ hãi. "Anh... anh có thể giải thích!" Nam nhân thấy Hạ Điềm nhìn về phía hai người bọn họ thì gấp rút đẩy cô gái trong иgự¢ ra, vươn tay muốn chạm vào cô. Hắn không ngờ được sẽ gặp bạn gái của mình ở nơi này, rõ ràng hôm qua lúc nhắn tin cô đã nói muốn đến nhà bạn chơi cả ngày, làm sao lại chạy tới đây? Hạ Điềm còn chưa nói gì, Tô Ngữ đã xông lên trước một phen hất văng cánh tay dơ bẩn kia, hùng hổ mắng: "Tên nam nhân thối này, vừa rồi còn nói muốn đem tiểu tình nhân về nhà ra mắt gia đình, bây giờ giải thích cái gì nữa?" "Ai cho phép cô mắng anh ấy?" Cô gái kia vừa rồi bị Lý Gia Vinh đẩy ra cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó lập tức hùng hổ đáp lại, người này là cây tiền di động của cô! Tiếng động bên này khiến không ít khách nhân đều quay đầu qua nhìn, tò mò vươn cổ lên. Đánh nhau sao? Đánh ghen? "Mắng người còn phải đợi cô cho phép à? Tiểu tam không biết xấu hổ! ςướק bạn trai người khác thì đắc ý cái gì? Không đúng, cô căn bản còn không thể ςướק tên này, thấy thái độ của hắn liền biết cô chỉ là tình nhân ở bên ngoài mà thôi! Cô đứng tránh sang một bên, nếu không, ngay cả cô tôi cũng đánh!" Tô Ngữ giận dữ kéo ống tay áo, dáng người của cô chỉ có một mét sáu, nhưng thật ra là học sinh xuất sắc trong các môn vật lộn, chẳng sợ một đứa con gái, ngay cả Lý Gia Vinh, nói không chừng cũng bị cô đánh ra bã. Cô gái kia cứng họng nhìn Lý Gia Vinh, bị mắng như vậy liền ủy khuất rơi nước mắt: "Em không muốn nói nhiều, em và cô ta anh chọn ai?" Hạ Điềm đứng đó, một bên giữ chặt Tô Ngữ tránh cho bạn mình xông lên trước ẩu đả, một bên nhìn bạn trai sắp "cũ" của bản thân. Lý Gia Vinh tất nhiên sẽ không điên mà buông tha Hạ Điềm - người hắn đã theo đuổi hơn hai năm để lựa chọn cô nàng tình nhân bé bỏng bên cạnh. Hắn làm ra vẻ mặt đau khổ, chỉ chăm chăm muốn nói chuyện với Hạ Điềm: "Tiểu Điềm, chúng ta về nhà lại nói chuyện được không?" Tiếng động bên này ngày càng thu hút rất nhiều sự chú ý, ai cũng nhìn bọn họ chằm chằm như vậy, cho dù hắn giải quyết thế nào đều không tốt, trước rời đi rồi tính tiếp. Có người nhạy bén ngửi được mùi drama cẩu huyết, vội vàng cầm điện thoại lên quay lén. Thái độ của hắn đã đủ rõ ràng, chỉ cần là người có mắt đều biết cô gái kia chỉ là tiểu tam đáng thương. Hạ Điềm đột nhiên lạnh mặt nhìn hắn: "Gia Vinh, tôi rất thất vọng." "Không phải như em nghĩ... anh, anh chỉ là chơi đùa cùng người khác một chút mà thôi, em đừng giận có được không?" Lý Gia Vinh đáng thương nhìn Hạ Điềm khiến cho người đang đứng khóc lóc bên cạnh càng thêm nghẹn một cục tức trong họng. Nam nhân này là người vừa rồi còn hứa hẹn với cô đủ điều, muốn đưa cô về ra mắt gia đình sao? "Nếu không em đánh anh một cái đi? Đánh rồi đừng giận anh!" Lý Gia Vinh đột nhiên đưa mặt tới trước, tỏ rõ thành ý nhận lỗi của bản thân. Đám đông xung quanh vì vậy ồ lên không thôi, lần đầu tiên chứng kiến một tên đàn ông có thể hạ mình vì bạn gái như vậy. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, là do hắn ở bên ngoài hái hoa bắt bướm, nếu không làm vậy thì làm sao dễ dàng được tha thứ chứ? Tô Ngữ hừ lạnh, mới chửi được mấy câu mà tiểu tam đã khóc sắp tan thành nước, tên đàn ông lăng nhăng trước mắt này lại còn vô liêm sỉ như vậy, báo hại cô chẳng có hứng thú gì nữa. Hạ Điềm cười càng thêm động lòng người, sau đó đột nhiên quăng ra một bạt tai vang dội, chuẩn xác đánh vào má phải của nam nhân, âm thanh kia lớn đến mức át cả tiếng xì xào nghị luận xung quanh. Toàn trường chợt trở nên im lặng. Người nào đó bị ăn đau, sững sờ nhìn cô, lại chỉ thấy ánh mắt không chút tình cảm của cô: "Là anh bảo tôi đánh." Hạ Điềm phẩy phẩy bàn tay thon dài của mình, nhăn mày nói: "Da mặt dày quá, đánh thật đau. Tô Ngữ, chúng ta đi thôi." Hạ Điềm xoay người rời đi, còn không quên kéo theo bạn thân của mình, động tác gọn gàng sạch sẽ không chút chậm trễ. Cô tức giận, tất nhiên. Nếu là ai đi chăng nữa cũng không vui nổi nếu biết bạn trai của mình lăng nhăng. Trước đây, Lý Gia Vinh một lòng theo đuổi Hạ Điềm, hơn nữa bỏ ra không ít sức lực trong việc tiếp cận cô. Mặc dù cũng có kha khá người âm thầm thích hắn, nhưng hắn mạnh miệng tuyên bố sẽ chỉ thích một người là Hạ Điềm. Hạ Điềm thấy hắn kiên trì suốt hai năm liền không đổi như vậy, nghĩ muốn cho hắn một cơ hội, chẳng ngờ vừa qua lại được năm tháng thì mọi chuyện thành ra thế này. Chẹp, chẳng lẽ là do tính tình của cô quá dịu dàng nên bị người ta ghét bỏ sao? Hay do cô không có khiếu hài hước nhỉ? Lý Gia Vinh ở phía sau ngơ ngác sờ lên gò má, nơi đó truyền tới cảm giác đau rát nóng bỏng, một cái tát kia thật sự đánh hắn đến váng đầu. Thấy cô đi rồi, mọi người cũng dần thu lại ánh mắt, mà hắn thì chậm mất mấy giây mới phản ứng, bật người đuổi theo, miệng kêu to: "Điềm Điềm, khoan đã, đừng đi!" Nam nhân cũng mặc kệ cô gái đi cùng mình, đang định chạy đi thì nhân viên đột nhiên xông ra giữ hắn lại, gấp gáp nói: "Thưa quý khách, quý khách vẫn chưa tính tiền!" "૮ɦếƭ tiệt!" Lý Gia Vinh hung hăng móc Ϧóþ quăng ra một nắm tiền, còn không thèm nhìn xem bao nhiêu đã vội chạy ra cửa. Nhân viên bị hành động này của hắn dọa sợ, vốn muốn mắng người nhưng lại biết điều ngậm chặt miệng, bởi vì cái số tiền này... hình như có chút nhiều? Nam nhân viên khổ sở cười, đang định ngồi xuống nhặt lên thì có một bàn tay trắng trắng vươn ra chặn lại, kèm theo tiếng kêu to: "Đây là của bạn trai tôi! Ba tờ là đủ rồi!" Nam nhân viên nghe thấy liền bị sốc mà dừng động tác, đây không phải là tiểu tam vừa rồi sao? Nhặt xong hơn mười mấy tờ tiền trên sàn xong, cô gái nọ mới đứng dậy, chật vật lao ra ngoài. Khách nhân chép miệng nhìn theo, thật sự không hiểu nổi một số người, sao có thể sống mà không cần mặt mũi thế kia? Ở bên ngoài, Lý Gia Vinh đã sắp đuổi kịp Hạ Điềm. Mắt thấy hắn ở phía sau kêu gào tên mình, cô rốt cuộc dừng lại. "Điềm..." Nam nhân mừng rỡ, vốn nghĩ rằng cô đang muốn nói chuyện với hắn, ai ngờ vừa thốt lên được một chữ đã thấy Hạ Điềm vươn tay vẫy taxi, ung dung biến mất trước mắt hắn. Lý Gia Vinh tức khắc có cảm giác như nuốt phải ruồi bọ, cho dù có yêu Hạ Điềm hơn nữa cũng không chịu được cơn tức này. Hắn đã liên tục xuống nước với cô rồi, cô còn muốn cái gì? Quen nhau năm tháng, chỉ cho hắn cầm tay! Người khác quen nhau một tuần cũng có thể lên giường nói chuyện yêu đương, vậy mà cô nhất quyết không muốn tiến xa hơn với hắn! Phần lớn thời gian bọn họ hẹn hò đều là đi ăn cùng nhau, đi dạo phố, trò chuyện, sau đó trở về. Yêu nhau một cách cực kì đơn thuần, mà nam nhân đang tuổi trưởng thành, hắn nhịn được sao? Hắn ra ngoài tìm tình nhân thỏa mãn Dụς ∀ọηg mà thôi, chẳng lẽ là sai? Hạ Điềm ngồi trên xe tranh thủ chút thời gian rỗi mà chặn số điện thoại của bạn trai cũ, sau đó thở ra một hơi dài. "Đúng là tên khốn kiếp! Nhưng mà nhìn cậu đánh hắn như vậy, tớ rất thỏa mãn!" Tô Ngữ giận đỏ cả mặt. "Là ai trước kia một mực nói tớ hãy tìm bạn trai, khuyên tớ chấp nhận Lý Gia Vinh?" Tô Ngữ bị bạn tốt nói vậy, xấu hổ ho khan: "Khụ khụ... cũng do thấy hắn cao to dễ nhìn, nhà cũng thuộc diện giàu có và rất chân thành mà..." Trong số những người theo đuổi Hạ Điềm thì không thiếu những anh chàng xuất sắc hơn Lý Gia Vinh, bất quá đều bị thái độ không mặn không nhạt của cô đẩy lui, nhiều nhất thì kiên trì được gần một năm mà thôi. Cho nên lần đó thấy Lý Gia Vinh cứ đeo bám Hạ Điềm hơn hai năm đại học, Tô Ngữ mới nóng đầu khuyên bạn tốt thử một lần, kết quả lần đầu tiên yêu đương đã như vậy. Chắc sẽ không để lại bóng ma tâm lí đó chứ? "Khoan đã, xem mắt? Mẹ nói gì vậy..." Tô Ngữ đang suy nghĩ tới đó, chợt nghe thấy giọng nói kinh ngạc của bạn tốt. Không biết Hạ Điềm từ lúc nào đã cầm điện thoại áp lên tai, vẻ mặt nghệch ra. Cô đem đầu tựa sát vào bên cạnh để nghe lén, kết quả nghe được tin động trời... "Không phải con nói con vẫn chưa có bạn trai sao? Thật tốt, hôm nay ông nội từ dưới quê lên chơi có gặp qua bạn cũ, bọn họ chợt nhớ ra việc hứa hôn cho con, nên là con sắp xếp ngày nghỉ trở về nhà một chuyến để đi gặp mặt đối phương được không? Đều là người thành phố H cả." Một tin này như sét đánh ngang tai, khiến cho Hạ Điềm không biết phải làm sao. Đây là quả báo vì cô giấu diếm mẹ mình kết giao với tên Lý Gia Vinh kia sao? Thời đại nào rồi mà còn hứa hôn cơ chứ? Hơn nữa, cô còn đang đi học... Làm mẹ thì luôn hiểu tâm lý của con gái mình, Hạ Điềm chưa nói được thêm câu nào, mẹ Hạ đã cười bảo: "Chỉ là gặp mặt một chút thôi, cũng không phải kết hôn liền đâu, con không đồng ý thì mẹ cũng không ép, chẳng qua muốn cho ông con được như ý nguyện, ông ấy cũng đã bảy mươi tuổi rồi." Hàm ý trong lời nói của mẹ không phải Hạ Điềm không biết, ông của cô cũng đã lớn tuổi, chút chuyện cỏn con khiến ông vui vẻ này chẳng lẽ cô lại không làm được sao? Mẹ muốn nói như vậy chứ gì? Cô đau đầu nhìn khuôn mặt thích thú của Tô Ngữ, khẽ day day trán: "Con biết rồi, ngày mốt con sẽ trở về." Cứ xem như đi ăn một bữa cơm miễn phí là được. Chẳng qua là bữa cơm này ăn xong, số phận của cô cũng đã định đoạt. Chương 2 mình để dưới bình luậ.n , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Комментарии 0 Поделились 9915 Просмотры
  • Kéo tay Vân Nhi vào trong căn phòng có đề biển tên “Phó giám đốc”, nhoẻn miệng cười Mai Anh nhìn người đàn ông ngũ tuần to béo trán hói trước mặt, ngọt ngào nói:
    – Chú Hoàng, hôm trước cháu trao đổi với chú rồi đấy, chú cho bạn cháu vào làm nhé, nó chăm chỉ nhanh nhẹn lắm ạ!
    Lão Hoàng lướt nhìn từ đầu đến chân cô gái trẻ xinh đẹp mới đến, hai con mắt lóe lên tia dâm dục, rất nhanh hấp háy cười:
    – Ừ, bạn cháu cứ vào đây làm, ca tối đang thiếu người đấy!
    – Ui… cháu cảm ơn chú! Này, mày cảm ơn chú Hoàng đi!
    – Cháu… cảm ơn chú!
    Lão Hoàng gật đầu, đôi mắt lươn ti hí không ngừng chiếu thẳng vào иgự¢ Vân Nhi. Có cảm nhận không tốt với lão hói trước mặt, Vân Nhi quay đầu bước nhanh khỏi phòng làm việc của lão. Mai Anh lúng túng chào lão Hoàng, bước vội theo cô bạn, hơi bực bội hỏi:
    – Mày được vào đây làm tốt quá còn gì, công việc nhẹ nhàng, lương với phụ cấp đều ngon lành!
    – Tao thấy ghê ghê lão Hoàng ấy, thôi chắc tao xin việc khác.
    – Con dở, lão ấy thế thôi chứ sợ vợ lắm, mày không phải lo, tao còn làm cùng ca với mày, sợ cái gì mà sợ? Mày chê tiền à?
    Mai Anh bĩu môi thuyết phục, nể lắm cô mới dắt nó đi xin việc, thế mà nó lại chê, đã chẳng cảm ơn cô thì chớ. Dù sao Vân Nhi cũng là bạn thân nhất của cô nên cô muốn thuyết phục bạn làm cùng mình. Cũng vì nể bạn tốt với mình nên Vân Nhi ậm ừ chấp nhận nói:
    – Tiền thì ai chẳng cần, tao với mày còn đang đi học, bao thứ cần tiền, được rồi tao cảm ơn, thế bao giờ thì bắt đầu làm hả mày?
    – Tối mai đi, ca tối thiếu người nên tao mới xin được cho mày chứ có phải dễ đâu, thế nhá!
    Tối hôm sau, Vân Nhi mặc bộ đồng phục áo dài đỏ lễ tân đứng cùng Mai Anh ở quầy tiếp khách sảnh nhà G khách sạn Kim Liên. Công việc khá nhẹ nhàng, so với nhiều việc làm thêm của sinh viên thì công việc này quả là thích hợp với hai cô gái trẻ. Thỉnh thoảng có khách qua lại thì tươi cười tiếp đón hướng dẫn, trao gửi khóa phòng hay nhận đồ khách gửi. Làm ở Kim Liên được một tuần, mười giờ tối thứ tư có khách gọi điện thoại bàn, Vân Nhi nhấc ống nghe trả lời:
    – Alo, lễ tân sảnh nhà G xin nghe!
    – Em xem giúp chị… khóa phòng 103, chị bị nhốt luôn rồi không mở ra được, chẳng biết vứt đâu trong phòng tìm không thấy!
    Giọng phụ nữ trẻ vang lên ở đầu dây bên kia, Vân Nhi thở ra một hơi, tìm chìa khóa phòng 103 cô quay sang Mai Anh nói:
    – Mày ở đây tao qua phòng 103 xem thế nào!
    Nói xong Vân Nhi bước nhanh về phía hành lang dẫn ra bể bơi. Khu vực phòng 103 bước qua bể bơi sẽ đến. Vừa mở khóa phòng 103, bất ngờ Vân Nhi nghe có tiếng ùm từ bể bơi, ngay sau đó là tiếng quẫy đạp. Có ai vừa ngã xuống bể! Cô liền quay ra, nhận thấy người ngã là một đứa bé thì bước nhanh về bể bơi, chỉ kịp tuột giày cao gót để lao xuống. Bể bơi lúc này không có ai cả, chẳng hiểu sao lại có đứa trẻ năm tuổi ngã ở đây? Ở quê Vân Nhi vẫn đi bơi suốt, khả năng bơi của cô được xem là đáng nể, không ngại độ sâu 2m của bể. Kéo được bé trai sảy chân lên bờ, cô hơi bực bội nhìn mẹ đứa bé từ đâu chạy đến hốt hoảng gào lên:
    – Con… con tôi! Cảm ơn cô… cảm ơn cô nhiều lắm… hức hức!
    Chị ta ôm lấy đứa con bé bỏng vào lòng, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm đậm mếu máo cảm ơn Vân Nhi. Cô hơi cau mày hỏi:
    – Sao chị lại bỏ con một mình ở đây thế, may mà tôi còn trông thấy!
    – Tôi chỉ định ra kia rút tiền một lát rồi quay lại thôi… bình thường nó ngoan lắm, bảo nó ngồi chờ là nó ngồi chờ yên một chỗ mà!
    Đến bó tay với bà mẹ này, Vân Nhi từ chối những đồng polime xanh ngọc từ tay chị ta:
    – Tôi không nhận đâu, lần sau chị giữ con cẩn thận hơn nhé!
    – Vâng… tôi biết rồi… cảm ơn cô… cô tốt quá!
    Chị ta bế đứa bé đi rồi, Vân Nhi thở hắt một hơi, nhìn lại mình cô có chút ngại ngần. Toàn thân ướt như chuột lột, hai bầu иgự¢ như bị bóc trần khiến cô vội ôm lấy người bước nhanh trở lại sảnh nhà G, chui vội vào phòng lễ tân thay đồ. Mai Anh ngạc nhiên hỏi khi Vân Nhi bước ra:
    – Mày làm sao mà ướt nhẹp thế, ngã xuống bể bơi à?
    – Ừm, ban nãy có đứa bé ngã xuống, tao nhảy xuống vớt nó lên.
    – Eo… phúc tổ cho nhà nó! Giờ này bể bơi còn ma nào đâu! Thôi nhìn mày tã lắm, về nghỉ sớm đi!
    Gật đầu Vân Nhi cầm túi xách bước khỏi khách sạn, lên con xe máy số phóng về căn hộ chung cư mini nơi cô thuê trọ cùng Mai Anh.
    Tại quán bar tầng hai có view ra bể bơi vắng lặng của khách sạn Kim Liên, người đàn ông tầm tuổi ba mươi gật gù khen:
    – Lúc nãy may con bé lễ tân kia cứu kịp, đang định lao xuống, em gái phản xạ nhanh phết!
    Gia Khang, người vừa cất lời có chút bất ngờ trước những gì diễn ra, anh ta tỏ vẻ thèm thuồng nói tiếp:
    – Chuyến này mày phải nói ba mày thưởng cho em gái ѕєχy ấy nhá! Đẹp thấy ông nội, lại còn nhanh nhẹn tốt bụng!
    – Kệ nó đi!
    Thành Huy nhấp môi cốc rượu đỏ mận bốc khói, đặt cạch cốc xuống bàn, coi chuyện ban nãy chẳng có gì.
    – Kệ là kệ thế nào, không cứu kịp là khách sạn nhà mày có ma trẻ con đấy, báo chí rùm beng lên nữa, có mà đắp chiếu chẳng ai thèm vào!
    – Câm cái mồm thối của mày lại đi!
    Thành Huy lừ mắt ông bạn thân, anh thở hắt một hơi.
    – Nó không cứu thì bao người cũng cứu, thằng bé ૮ɦếƭ ngay được chắc?
    – Haha… tao thấy nên thưởng thì tao nói thế thôi! Mà công nhận nó đẹp… hai bầu иgự¢ no tròn… nhìn cứ như diễn viên…
    – Mày chơi bời bao lâu thế chưa chán à?
    Thành Huy không muốn mất thời gian với Gia Khang thêm nữa, anh đứng dậy bước ra quầy thanh toán. Gia Khang luyến tiếc nhìn về bể bơi, chấp nhận đứng lên theo Thành Huy.
    Cuối tháng đầu tiên làm việc ở Kim Liên, Vân Nhi ngạc nhiên khi số tiền chuyển khoản của cô vượt lương một khoản khá lớn, những hai triệu. Cô thắc mắc ngay:
    – Sao lương tao lại cao hơn hợp đồng hai triệu mày ạ, có sai sót gì không?
    – Ở đây ít khi sai sót lắm, nhưng mày cứ hỏi lại phòng kế toán cho chắc!
    Gật đầu đồng ý với Mai Anh, Vân Nhi gọi điện hỏi phòng kế toán, ngay lập tức cô nhận được lời giải thích:
    – Khách sạn thưởng cho cô hai triệu vụ cô cứu đứa bé ở bể bơi!
    Ngắt máy rồi cô nói với Mai Anh:
    – Chị kế toán giải thích tao được thưởng vụ cứu đứa bé hôm trước… mày nhớ không?
    – À… thế thì ngon rồi! Mày thấy chưa, làm ở đây thích mà! Khao đi chứ nhỉ?
    – Còn phải hỏi?
    Vân Nhi không nghĩ ngợi nhiều, đương nhiên cô không biết người chi thưởng cho cô là đại thiếu gia Trần Thành Huy đẹp trai nhiều tiền, nghiêm túc học tập bên trời Pháp mới trở về Việt Nam. Bữa tối hôm đó của hai cô gái có thêm Minh Tùng người yêu của Mai Anh, ba người cùng nâng chén chúc mừng tháng lương đầu tiên lại còn có thưởng của Vân Nhi.
    Minh Tùng nhấp môi cốc coca, hơi giận nói:
    – Nhi này, thằng Quân bạn anh nó thích em lắm đấy, sao chê nó thế em?
    – À… em có chê gì đâu, căn bản em chưa muốn yêu đương thôi anh ạ!
    Vân Nhi lúng túng, cô thực lòng không thích anh bạn mà Minh Tùng giới thiệu. Anh ta bỗ bã hay chửi bậy, lại hay say xỉn lè nhè, người như vậy làm sao cô yêu được? Hơn thế nữa, đúng là cô chưa muốn yêu đương vào lúc này, việc học còn một năm nữa mới xong, hoàn cảnh gia đình lại không được tốt, cô muốn có công việc ổn định rồi mới tính.
    – Cái Nhi nó phải yêu đại gia chứ, anh cứ giới thiệu linh tinh làm gì?
    Mai Anh gắp miếng đùi gà vào bát Minh Tùng, vui vẻ nói. Minh Tùng bĩu nhẹ môi, đương nhiên anh ta nghĩ điều này chẳng bao giờ thành sự thật. Kiêu thì chỉ có ế, đàn bà hai mấy rồi mà còn chưa chịu yêu đương, sau rồi chó nó thèm. Cũng chỉ được cái cao ráo xinh gái trắng trẻo chứ nhà quê ૮ɦếƭ mẹ, gia cảnh lại nghèo, học hành cũng tầm tầm, thằng bạn anh nó ưng cho là quý rồi!
    – Con này, nói linh tinh vớ vẩn!
    Vân Nhi khẽ mắng bạn, liếc qua thái độ Minh Tùng, trong lòng cô không vui vẻ. Cô hiểu anh ta không vui vì cô không nhận lời yêu của người bạn anh ta, có điều cô chẳng thể khác được.
    Ban ngày Vân Nhi vẫn đến trường đại học Công đoàn nơi cô theo học ngành Công tác xã hội, buổi tối cô đến khách sạn Kim Liên làm việc cùng Mai Anh. Tối nay Mai Anh bận việc xin nghỉ nên chỉ có mình Vân Nhi đón khách ở sảnh. Ngẩng đầu lên nhìn, bất chợt cô thấy từ cửa có hai anh chàng cực kỳ đẹp trai mặc vest toát lên vẻ công tử hào hoa bước vào, một người hướng mắt về cô khẽ nháy nhẹ một bên làm cô giật mình, người còn lại thờ ơ không phản ứng khi thấy cô. Nở nụ cười chào đón theo công việc cô hỏi họ:
    – Chào hai anh, hai anh… muốn nhận phòng ạ?
    – À… bọn anh có chút việc vào đây thôi… em cứ làm việc đi!
    Người đàn ông nháy mắt vui vẻ cất lời. Vân Nhi gật đầu, cô không bận tâm thêm. Hai người đàn ông bước vào thang máy. Gia Khang cười tủm tỉm nói với Thành Huy đứng bên cạnh:
    – Thì ra em ấy làm ở tòa nhà này…
    Gia Khang không quên liếm mép tưởng tượng những hình ảnh cấm trẻ em trong đầu. Thành Huy chẳng có phản ứng nào, anh chỉ lạnh nhạt nói:
    – Hóa ra mày đòi theo vì thứ này à?
    – Ba mày cũng thật là, việc này sao phải bắt mày làm chứ? Đại thiếu gia họ Trần chủ nhân của khách sạn to tổ chảng mà phải đi kiểm tra hoạt động nhân viên bất ngờ, mất thời gian!
    – Nói ít đi được không? Việc này chẳng phải là việc chủ nhân khách sạn nên làm à?
    Gia Khang gật đầu đồng tình. Tối nay anh nghe Thành Huy nói phải đi kiểm tra nhân viên thì lập tức bám theo, nhớ đến em gái xinh đẹp tốt bụng ở bể bơi hôm trước tự nhiên lại tò mò muốn tìm hiểu xem em ấy làm việc ở tòa nhà nào, kể cũng lạ…
    – Bao giờ mày khai trương nhà thuốc thế? Kinh nhở, dược sĩ tốt nghiệp ở Pháp giờ về Việt Nam mở nhà thuốc đấy!
    – Có liên quan đến mày không?
    – Haha… đương nhiên, hôm đó tao sẽ đem hoa đến chúc mừng mày!
    – Mày không bắt tao bán B.C.S miễn phí cho mày là tao cảm ơn rồi!
    Gia Khang cười phá lên. Cái thằng… lúc nào mở miệng ra cũng trách anh ăn chơi. Đàn ông đẹp trai có tiền không ăn chơi mới là lạ, thế mà thằng này lại không như thế, có khi nó bị bệnh thầm kín không biết chừng ý chứ, xưa nay chẳng thấy gần đứa con gái nào cả!
    Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    Kéo tay Vân Nhi vào trong căn phòng có đề biển tên “Phó giám đốc”, nhoẻn miệng cười Mai Anh nhìn người đàn ông ngũ tuần to béo trán hói trước mặt, ngọt ngào nói: – Chú Hoàng, hôm trước cháu trao đổi với chú rồi đấy, chú cho bạn cháu vào làm nhé, nó chăm chỉ nhanh nhẹn lắm ạ! Lão Hoàng lướt nhìn từ đầu đến chân cô gái trẻ xinh đẹp mới đến, hai con mắt lóe lên tia dâm dục, rất nhanh hấp háy cười: – Ừ, bạn cháu cứ vào đây làm, ca tối đang thiếu người đấy! – Ui… cháu cảm ơn chú! Này, mày cảm ơn chú Hoàng đi! – Cháu… cảm ơn chú! Lão Hoàng gật đầu, đôi mắt lươn ti hí không ngừng chiếu thẳng vào иgự¢ Vân Nhi. Có cảm nhận không tốt với lão hói trước mặt, Vân Nhi quay đầu bước nhanh khỏi phòng làm việc của lão. Mai Anh lúng túng chào lão Hoàng, bước vội theo cô bạn, hơi bực bội hỏi: – Mày được vào đây làm tốt quá còn gì, công việc nhẹ nhàng, lương với phụ cấp đều ngon lành! – Tao thấy ghê ghê lão Hoàng ấy, thôi chắc tao xin việc khác. – Con dở, lão ấy thế thôi chứ sợ vợ lắm, mày không phải lo, tao còn làm cùng ca với mày, sợ cái gì mà sợ? Mày chê tiền à? Mai Anh bĩu môi thuyết phục, nể lắm cô mới dắt nó đi xin việc, thế mà nó lại chê, đã chẳng cảm ơn cô thì chớ. Dù sao Vân Nhi cũng là bạn thân nhất của cô nên cô muốn thuyết phục bạn làm cùng mình. Cũng vì nể bạn tốt với mình nên Vân Nhi ậm ừ chấp nhận nói: – Tiền thì ai chẳng cần, tao với mày còn đang đi học, bao thứ cần tiền, được rồi tao cảm ơn, thế bao giờ thì bắt đầu làm hả mày? – Tối mai đi, ca tối thiếu người nên tao mới xin được cho mày chứ có phải dễ đâu, thế nhá! Tối hôm sau, Vân Nhi mặc bộ đồng phục áo dài đỏ lễ tân đứng cùng Mai Anh ở quầy tiếp khách sảnh nhà G khách sạn Kim Liên. Công việc khá nhẹ nhàng, so với nhiều việc làm thêm của sinh viên thì công việc này quả là thích hợp với hai cô gái trẻ. Thỉnh thoảng có khách qua lại thì tươi cười tiếp đón hướng dẫn, trao gửi khóa phòng hay nhận đồ khách gửi. Làm ở Kim Liên được một tuần, mười giờ tối thứ tư có khách gọi điện thoại bàn, Vân Nhi nhấc ống nghe trả lời: – Alo, lễ tân sảnh nhà G xin nghe! – Em xem giúp chị… khóa phòng 103, chị bị nhốt luôn rồi không mở ra được, chẳng biết vứt đâu trong phòng tìm không thấy! Giọng phụ nữ trẻ vang lên ở đầu dây bên kia, Vân Nhi thở ra một hơi, tìm chìa khóa phòng 103 cô quay sang Mai Anh nói: – Mày ở đây tao qua phòng 103 xem thế nào! Nói xong Vân Nhi bước nhanh về phía hành lang dẫn ra bể bơi. Khu vực phòng 103 bước qua bể bơi sẽ đến. Vừa mở khóa phòng 103, bất ngờ Vân Nhi nghe có tiếng ùm từ bể bơi, ngay sau đó là tiếng quẫy đạp. Có ai vừa ngã xuống bể! Cô liền quay ra, nhận thấy người ngã là một đứa bé thì bước nhanh về bể bơi, chỉ kịp tuột giày cao gót để lao xuống. Bể bơi lúc này không có ai cả, chẳng hiểu sao lại có đứa trẻ năm tuổi ngã ở đây? Ở quê Vân Nhi vẫn đi bơi suốt, khả năng bơi của cô được xem là đáng nể, không ngại độ sâu 2m của bể. Kéo được bé trai sảy chân lên bờ, cô hơi bực bội nhìn mẹ đứa bé từ đâu chạy đến hốt hoảng gào lên: – Con… con tôi! Cảm ơn cô… cảm ơn cô nhiều lắm… hức hức! Chị ta ôm lấy đứa con bé bỏng vào lòng, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm đậm mếu máo cảm ơn Vân Nhi. Cô hơi cau mày hỏi: – Sao chị lại bỏ con một mình ở đây thế, may mà tôi còn trông thấy! – Tôi chỉ định ra kia rút tiền một lát rồi quay lại thôi… bình thường nó ngoan lắm, bảo nó ngồi chờ là nó ngồi chờ yên một chỗ mà! Đến bó tay với bà mẹ này, Vân Nhi từ chối những đồng polime xanh ngọc từ tay chị ta: – Tôi không nhận đâu, lần sau chị giữ con cẩn thận hơn nhé! – Vâng… tôi biết rồi… cảm ơn cô… cô tốt quá! Chị ta bế đứa bé đi rồi, Vân Nhi thở hắt một hơi, nhìn lại mình cô có chút ngại ngần. Toàn thân ướt như chuột lột, hai bầu иgự¢ như bị bóc trần khiến cô vội ôm lấy người bước nhanh trở lại sảnh nhà G, chui vội vào phòng lễ tân thay đồ. Mai Anh ngạc nhiên hỏi khi Vân Nhi bước ra: – Mày làm sao mà ướt nhẹp thế, ngã xuống bể bơi à? – Ừm, ban nãy có đứa bé ngã xuống, tao nhảy xuống vớt nó lên. – Eo… phúc tổ cho nhà nó! Giờ này bể bơi còn ma nào đâu! Thôi nhìn mày tã lắm, về nghỉ sớm đi! Gật đầu Vân Nhi cầm túi xách bước khỏi khách sạn, lên con xe máy số phóng về căn hộ chung cư mini nơi cô thuê trọ cùng Mai Anh. Tại quán bar tầng hai có view ra bể bơi vắng lặng của khách sạn Kim Liên, người đàn ông tầm tuổi ba mươi gật gù khen: – Lúc nãy may con bé lễ tân kia cứu kịp, đang định lao xuống, em gái phản xạ nhanh phết! Gia Khang, người vừa cất lời có chút bất ngờ trước những gì diễn ra, anh ta tỏ vẻ thèm thuồng nói tiếp: – Chuyến này mày phải nói ba mày thưởng cho em gái ѕєχy ấy nhá! Đẹp thấy ông nội, lại còn nhanh nhẹn tốt bụng! – Kệ nó đi! Thành Huy nhấp môi cốc rượu đỏ mận bốc khói, đặt cạch cốc xuống bàn, coi chuyện ban nãy chẳng có gì. – Kệ là kệ thế nào, không cứu kịp là khách sạn nhà mày có ma trẻ con đấy, báo chí rùm beng lên nữa, có mà đắp chiếu chẳng ai thèm vào! – Câm cái mồm thối của mày lại đi! Thành Huy lừ mắt ông bạn thân, anh thở hắt một hơi. – Nó không cứu thì bao người cũng cứu, thằng bé ૮ɦếƭ ngay được chắc? – Haha… tao thấy nên thưởng thì tao nói thế thôi! Mà công nhận nó đẹp… hai bầu иgự¢ no tròn… nhìn cứ như diễn viên… – Mày chơi bời bao lâu thế chưa chán à? Thành Huy không muốn mất thời gian với Gia Khang thêm nữa, anh đứng dậy bước ra quầy thanh toán. Gia Khang luyến tiếc nhìn về bể bơi, chấp nhận đứng lên theo Thành Huy. Cuối tháng đầu tiên làm việc ở Kim Liên, Vân Nhi ngạc nhiên khi số tiền chuyển khoản của cô vượt lương một khoản khá lớn, những hai triệu. Cô thắc mắc ngay: – Sao lương tao lại cao hơn hợp đồng hai triệu mày ạ, có sai sót gì không? – Ở đây ít khi sai sót lắm, nhưng mày cứ hỏi lại phòng kế toán cho chắc! Gật đầu đồng ý với Mai Anh, Vân Nhi gọi điện hỏi phòng kế toán, ngay lập tức cô nhận được lời giải thích: – Khách sạn thưởng cho cô hai triệu vụ cô cứu đứa bé ở bể bơi! Ngắt máy rồi cô nói với Mai Anh: – Chị kế toán giải thích tao được thưởng vụ cứu đứa bé hôm trước… mày nhớ không? – À… thế thì ngon rồi! Mày thấy chưa, làm ở đây thích mà! Khao đi chứ nhỉ? – Còn phải hỏi? Vân Nhi không nghĩ ngợi nhiều, đương nhiên cô không biết người chi thưởng cho cô là đại thiếu gia Trần Thành Huy đẹp trai nhiều tiền, nghiêm túc học tập bên trời Pháp mới trở về Việt Nam. Bữa tối hôm đó của hai cô gái có thêm Minh Tùng người yêu của Mai Anh, ba người cùng nâng chén chúc mừng tháng lương đầu tiên lại còn có thưởng của Vân Nhi. Minh Tùng nhấp môi cốc coca, hơi giận nói: – Nhi này, thằng Quân bạn anh nó thích em lắm đấy, sao chê nó thế em? – À… em có chê gì đâu, căn bản em chưa muốn yêu đương thôi anh ạ! Vân Nhi lúng túng, cô thực lòng không thích anh bạn mà Minh Tùng giới thiệu. Anh ta bỗ bã hay chửi bậy, lại hay say xỉn lè nhè, người như vậy làm sao cô yêu được? Hơn thế nữa, đúng là cô chưa muốn yêu đương vào lúc này, việc học còn một năm nữa mới xong, hoàn cảnh gia đình lại không được tốt, cô muốn có công việc ổn định rồi mới tính. – Cái Nhi nó phải yêu đại gia chứ, anh cứ giới thiệu linh tinh làm gì? Mai Anh gắp miếng đùi gà vào bát Minh Tùng, vui vẻ nói. Minh Tùng bĩu nhẹ môi, đương nhiên anh ta nghĩ điều này chẳng bao giờ thành sự thật. Kiêu thì chỉ có ế, đàn bà hai mấy rồi mà còn chưa chịu yêu đương, sau rồi chó nó thèm. Cũng chỉ được cái cao ráo xinh gái trắng trẻo chứ nhà quê ૮ɦếƭ mẹ, gia cảnh lại nghèo, học hành cũng tầm tầm, thằng bạn anh nó ưng cho là quý rồi! – Con này, nói linh tinh vớ vẩn! Vân Nhi khẽ mắng bạn, liếc qua thái độ Minh Tùng, trong lòng cô không vui vẻ. Cô hiểu anh ta không vui vì cô không nhận lời yêu của người bạn anh ta, có điều cô chẳng thể khác được. Ban ngày Vân Nhi vẫn đến trường đại học Công đoàn nơi cô theo học ngành Công tác xã hội, buổi tối cô đến khách sạn Kim Liên làm việc cùng Mai Anh. Tối nay Mai Anh bận việc xin nghỉ nên chỉ có mình Vân Nhi đón khách ở sảnh. Ngẩng đầu lên nhìn, bất chợt cô thấy từ cửa có hai anh chàng cực kỳ đẹp trai mặc vest toát lên vẻ công tử hào hoa bước vào, một người hướng mắt về cô khẽ nháy nhẹ một bên làm cô giật mình, người còn lại thờ ơ không phản ứng khi thấy cô. Nở nụ cười chào đón theo công việc cô hỏi họ: – Chào hai anh, hai anh… muốn nhận phòng ạ? – À… bọn anh có chút việc vào đây thôi… em cứ làm việc đi! Người đàn ông nháy mắt vui vẻ cất lời. Vân Nhi gật đầu, cô không bận tâm thêm. Hai người đàn ông bước vào thang máy. Gia Khang cười tủm tỉm nói với Thành Huy đứng bên cạnh: – Thì ra em ấy làm ở tòa nhà này… Gia Khang không quên liếm mép tưởng tượng những hình ảnh cấm trẻ em trong đầu. Thành Huy chẳng có phản ứng nào, anh chỉ lạnh nhạt nói: – Hóa ra mày đòi theo vì thứ này à? – Ba mày cũng thật là, việc này sao phải bắt mày làm chứ? Đại thiếu gia họ Trần chủ nhân của khách sạn to tổ chảng mà phải đi kiểm tra hoạt động nhân viên bất ngờ, mất thời gian! – Nói ít đi được không? Việc này chẳng phải là việc chủ nhân khách sạn nên làm à? Gia Khang gật đầu đồng tình. Tối nay anh nghe Thành Huy nói phải đi kiểm tra nhân viên thì lập tức bám theo, nhớ đến em gái xinh đẹp tốt bụng ở bể bơi hôm trước tự nhiên lại tò mò muốn tìm hiểu xem em ấy làm việc ở tòa nhà nào, kể cũng lạ… – Bao giờ mày khai trương nhà thuốc thế? Kinh nhở, dược sĩ tốt nghiệp ở Pháp giờ về Việt Nam mở nhà thuốc đấy! – Có liên quan đến mày không? – Haha… đương nhiên, hôm đó tao sẽ đem hoa đến chúc mừng mày! – Mày không bắt tao bán B.C.S miễn phí cho mày là tao cảm ơn rồi! Gia Khang cười phá lên. Cái thằng… lúc nào mở miệng ra cũng trách anh ăn chơi. Đàn ông đẹp trai có tiền không ăn chơi mới là lạ, thế mà thằng này lại không như thế, có khi nó bị bệnh thầm kín không biết chừng ý chứ, xưa nay chẳng thấy gần đứa con gái nào cả! Chương 2 mình để dưới bình luận , để lại một . để nhận thông báo khi có li.nk, Chia sẻ về trang cá nhân của bạn để khi cần đọc chỉ cần vào trang cá nhân của bạn là ok
    0 Комментарии 0 Поделились 6196 Просмотры
  • "Điềm Điềm, kia không phải bạn trai của cậu sao?"
    Hạ Điềm đang đứng chờ xe buýt đột nhiên bị người bên cạnh kéo tay, có chút phản ứng không kịp. Cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn theo ngón tay của bạn tốt, chân mày không khỏi nhăn chặt lại.
    Xuyên qua cửa kính của một nhà hàng kiểu Pháp, Hạ Điềm nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau, kề sát mặt lại gần, vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ.
    Mà nam nhân ngồi ở đó, đúng là bạn trai của cô!
    Bà nội nó, chẳng lẽ cô bị cắm sừng sao?
    "Tô Ngữ, chúng ta đi qua đó xem một chút." Hạ Điềm nhanh chóng quyết định.
    Tô Ngữ nghe cô nói liền kéo tay áo lên, hùng hổ đáp: "Được, chúng ta đi đánh ghen! Bà đây đập ૮ɦếƭ tên nam nhân thối kia!"
    "Khụ, cậu bình tĩnh đã, chúng ta đi qua nói chuyện, còn chưa biết sự thật ra sao, không thể động tay động chân được." Hạ Điềm nhẹ giọng khuyên bảo, trong lòng thật ra lại đang nghĩ lát nữa cô nên đánh lên mặt hay đạp vào giữa háng tên đàn ông khốn kiếp kia.
    Tô Ngữ nghe thấy không được đánh ghen thì có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh tay lôi kéo Hạ Điềm hướng đến quán ăn kia. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hai người nghĩ vậy nên lén lút đi vào từ cửa bên trái rồi ngồi xuống, ngay sát sau lưng nam nhân.
    Hạ Điềm thật bình tĩnh cầm cốc nước lọc lên uống một ngụm, không có chút dáng vẻ nóng nảy nào. Mái tóc xoăn dài màu nâu tùy tiện xõa xuống, áo trễ vai ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn để lộ phần da thịt mịn màng. Khuôn mặt cô tuy không phải quá xinh đẹp nhưng bù lại thuộc diện dễ gây thiện cảm cho người khác, đặc biệt là đôi mắt đen có hồn, mỗi khi chớp một cái liền có cảm giác long lanh ánh nước vô cùng thu hút.
    "Gia Vinh, khi nào anh mới giới thiệu em cho bạn của anh đây? Người ta đợi thật lâu rồi! Anh nói chờ một thời gian, em chờ đến lúc này cũng hơn ba tháng đó!"
    Giọng nữ mềm mại uyển chuyển vang lên sau lưng, Hạ Điềm híp mắt, đột nhiên cười cười nhìn Tô Ngữ. Được rồi, cô vốn định đến đây nghe thử xem bạn trai có thật sự phản bội mình hay không, nhưng nghe một câu này là đủ biết, cô bị cắm sừng, còn cắm hơn ba tháng nay!
    "Anh thật sự không thích đem chuyện tình cảm ra khoe khoang, cho nên chờ đến lúc thích hợp, anh sẽ dẫn em ra mắt gia đình luôn, có được không?"
    Lúc này là giọng nam mang theo ý dụ dỗ, Tô Ngữ nghe xong trợn trắng mắt, thiếu chút nữa nhịn không được mà xông qua đạp vào mặt tên Lý Gia Vinh kia vài cái! Ra mắt gia đình? Vậy bạn gái của hắn ở đây thì hắn quăng cho ai?
    Hạ Điềm vẫn chưa nhúc nhích, trong lòng cũng có chút khó chịu nhưng không muốn phản ứng thái quá, chỉ tổ làm mất mặt mũi mình ở nơi đông người. Cô và Lý Gia Vinh này qua lại được năm tháng mà thôi, cùng lắm thì chia tay, sao phải làm khó cô gái kia chứ? Cùng là phụ nữ với nhau, bọn họ đều bị lừa gạt...
    "Được rồi, chuyện ra mắt gia đình em không gấp, chẳng qua bao giờ anh mới đá con nhỏ họ Hạ kia?"
    Rắc.
    Tô Ngữ nghe được âm thanh răng rắc, chợt thấy lạnh sống lưng, vừa cúi đầu nhìn liền phát hiện ly thủy tinh trong tay bạn tốt đã xuất hiện vết nứt nho nhỏ.
    Hạ Điềm cười càng thêm dịu dàng, thân là một cô gái sinh ra trong gia đình có gia giáo, cô luôn tự nhận mình hiền thục nết na, người khác lại cứ không thích cô như vậy! Xem xem, cô còn nghĩ tốt cho người con gái kia, rằng cô ta cũng bị nam nhân này lừa gạt, nhưng xem ra, cô ta đã biết Lý Gia Vinh có người yêu rồi mà vẫn cố tình làm người thứ ba!
    Cô từ từ đứng dậy, không nói lời nào đi ngang qua bàn của tên bạn trai khốn nạn kia. Nhìn thấy khuôn mặt của bạn gái, Lý Gia Vinh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cứng đờ người.
    Hạ Điềm chầm chậm xoay người sang, chớp chớp đôi mắt ngây thơ trong suốt nhìn hắn.
    "Hạ Điềm, không phải em nói em bận đến nhà bạn chơi sao?" Lý Gia Vinh đứng bật dậy, có chút luống cuống khi bị bắt tại trận. Cô đã nghe được những gì?
    Cô gái ngồi đối diện thấy vậy cũng đứng lên, còn không quên nhanh chóng nép vào trong иgự¢ của Lý Gia Vinh, dáng vẻ sợ hãi.
    "Anh... anh có thể giải thích!" Nam nhân thấy Hạ Điềm nhìn về phía hai người bọn họ thì gấp rút đẩy cô gái trong иgự¢ ra, vươn tay muốn chạm vào cô.
    Hắn không ngờ được sẽ gặp bạn gái của mình ở nơi này, rõ ràng hôm qua lúc nhắn tin cô đã nói muốn đến nhà bạn chơi cả ngày, làm sao lại chạy tới đây?
    Hạ Điềm còn chưa nói gì, Tô Ngữ đã xông lên trước một phen hất văng cánh tay dơ bẩn kia, hùng hổ mắng:
    "Tên nam nhân thối này, vừa rồi còn nói muốn đem tiểu tình nhân về nhà ra mắt gia đình, bây giờ giải thích cái gì nữa?"
    "Ai cho phép cô mắng anh ấy?" Cô gái kia vừa rồi bị Lý Gia Vinh đẩy ra cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó lập tức hùng hổ đáp lại, người này là cây tiền di động của cô!
    Tiếng động bên này khiến không ít khách nhân đều quay đầu qua nhìn, tò mò vươn cổ lên. Đánh nhau sao? Đánh ghen?
    "Mắng người còn phải đợi cô cho phép à? Tiểu tam không biết xấu hổ! ςướק bạn trai người khác thì đắc ý cái gì? Không đúng, cô căn bản còn không thể ςướק tên này, thấy thái độ của hắn liền biết cô chỉ là tình nhân ở bên ngoài mà thôi! Cô đứng tránh sang một bên, nếu không, ngay cả cô tôi cũng đánh!"
    Tô Ngữ giận dữ kéo ống tay áo, dáng người của cô chỉ có một mét sáu, nhưng thật ra là học sinh xuất sắc trong các môn vật lộn, chẳng sợ một đứa con gái, ngay cả Lý Gia Vinh, nói không chừng cũng bị cô đánh ra bã.
    Cô gái kia cứng họng nhìn Lý Gia Vinh, bị mắng như vậy liền ủy khuất rơi nước mắt:
    "Em không muốn nói nhiều, em và cô ta anh chọn ai?"
    Hạ Điềm đứng đó, một bên giữ chặt Tô Ngữ tránh cho bạn mình xông lên trước ẩu đả, một bên nhìn bạn trai sắp "cũ" của bản thân.
    Lý Gia Vinh tất nhiên sẽ không điên mà buông tha Hạ Điềm - người hắn đã theo đuổi hơn hai năm để lựa chọn cô nàng tình nhân bé bỏng bên cạnh. Hắn làm ra vẻ mặt đau khổ, chỉ chăm chăm muốn nói chuyện với Hạ Điềm:
    "Tiểu Điềm, chúng ta về nhà lại nói chuyện được không?" Tiếng động bên này ngày càng thu hút rất nhiều sự chú ý, ai cũng nhìn bọn họ chằm chằm như vậy, cho dù hắn giải quyết thế nào đều không tốt, trước rời đi rồi tính tiếp.
    Có người nhạy bén ngửi được mùi drama cẩu huyết, vội vàng cầm điện thoại lên quay lén. Thái độ của hắn đã đủ rõ ràng, chỉ cần là người có mắt đều biết cô gái kia chỉ là tiểu tam đáng thương.
    Hạ Điềm đột nhiên lạnh mặt nhìn hắn:
    "Gia Vinh, tôi rất thất vọng."
    "Không phải như em nghĩ... anh, anh chỉ là chơi đùa cùng người khác một chút mà thôi, em đừng giận có được không?"
    Lý Gia Vinh đáng thương nhìn Hạ Điềm khiến cho người đang đứng khóc lóc bên cạnh càng thêm nghẹn một cục tức trong họng. Nam nhân này là người vừa rồi còn hứa hẹn với cô đủ điều, muốn đưa cô về ra mắt gia đình sao?
    "Nếu không em đánh anh một cái đi? Đánh rồi đừng giận anh!"
    Lý Gia Vinh đột nhiên đưa mặt tới trước, tỏ rõ thành ý nhận lỗi của bản thân. Đám đông xung quanh vì vậy ồ lên không thôi, lần đầu tiên chứng kiến một tên đàn ông có thể hạ mình vì bạn gái như vậy. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, là do hắn ở bên ngoài hái hoa bắt bướm, nếu không làm vậy thì làm sao dễ dàng được tha thứ chứ?
    Tô Ngữ hừ lạnh, mới chửi được mấy câu mà tiểu tam đã khóc sắp tan thành nước, tên đàn ông lăng nhăng trước mắt này lại còn vô liêm sỉ như vậy, báo hại cô chẳng có hứng thú gì nữa.
    Hạ Điềm cười càng thêm động lòng người, sau đó đột nhiên quăng ra một bạt tai vang dội, chuẩn xác đánh vào má phải của nam nhân, âm thanh kia lớn đến mức át cả tiếng xì xào nghị luận xung quanh. Toàn trường chợt trở nên im lặng.
    Người nào đó bị ăn đau, sững sờ nhìn cô, lại chỉ thấy ánh mắt không chút tình cảm của cô:
    "Là anh bảo tôi đánh."
    Hạ Điềm phẩy phẩy bàn tay thon dài của mình, nhăn mày nói:
    "Da mặt dày quá, đánh thật đau. Tô Ngữ, chúng ta đi thôi."
    Hạ Điềm xoay người rời đi, còn không quên kéo theo bạn thân của mình, động tác gọn gàng sạch sẽ không chút chậm trễ. Cô tức giận, tất nhiên. Nếu là ai đi chăng nữa cũng không vui nổi nếu biết bạn trai của mình lăng nhăng.
    Trước đây, Lý Gia Vinh một lòng theo đuổi Hạ Điềm, hơn nữa bỏ ra không ít sức lực trong việc tiếp cận cô. Mặc dù cũng có kha khá người âm thầm thích hắn, nhưng hắn mạnh miệng tuyên bố sẽ chỉ thích một người là Hạ Điềm. Hạ Điềm thấy hắn kiên trì suốt hai năm liền không đổi như vậy, nghĩ muốn cho hắn một cơ hội, chẳng ngờ vừa qua lại được năm tháng thì mọi chuyện thành ra thế này.
    Chẹp, chẳng lẽ là do tính tình của cô quá dịu dàng nên bị người ta ghét bỏ sao?
    Hay do cô không có khiếu hài hước nhỉ?
    Lý Gia Vinh ở phía sau ngơ ngác sờ lên gò má, nơi đó truyền tới cảm giác đau rát nóng bỏng, một cái tát kia thật sự đánh hắn đến váng đầu. Thấy cô đi rồi, mọi người cũng dần thu lại ánh mắt, mà hắn thì chậm mất mấy giây mới phản ứng, bật người đuổi theo, miệng kêu to:4
    "Điềm Điềm, khoan đã, đừng đi!"
    Nam nhân cũng mặc kệ cô gái đi cùng mình, đang định chạy đi thì nhân viên đột nhiên xông ra giữ hắn lại, gấp gáp nói:
    "Thưa quý khách, quý khách vẫn chưa tính tiền!"
    "૮ɦếƭ tiệt!" Lý Gia Vinh hung hăng móc Ϧóþ quăng ra một nắm tiền, còn không thèm nhìn xem bao nhiêu đã vội chạy ra cửa.
    Nhân viên bị hành động này của hắn dọa sợ, vốn muốn mắng người nhưng lại biết điều ngậm chặt miệng, bởi vì cái số tiền này... hình như có chút nhiều?
    Nam nhân viên khổ sở cười, đang định ngồi xuống nhặt lên thì có một bàn tay trắng trắng vươn ra chặn lại, kèm theo tiếng kêu to:
    "Đây là của bạn trai tôi! Ba tờ là đủ rồi!"
    Nam nhân viên nghe thấy liền bị sốc mà dừng động tác, đây không phải là tiểu tam vừa rồi sao?
    Nhặt xong hơn mười mấy tờ tiền trên sàn xong, cô gái nọ mới đứng dậy, chật vật lao ra ngoài. Khách nhân chép miệng nhìn theo, thật sự không hiểu nổi một số người, sao có thể sống mà không cần mặt mũi thế kia?
    Ở bên ngoài, Lý Gia Vinh đã sắp đuổi kịp Hạ Điềm. Mắt thấy hắn ở phía sau kêu gào tên mình, cô rốt cuộc dừng lại.
    "Điềm..." Nam nhân mừng rỡ, vốn nghĩ rằng cô đang muốn nói chuyện với hắn, ai ngờ vừa thốt lên được một chữ đã thấy Hạ Điềm vươn tay vẫy taxi, ung dung biến mất trước mắt hắn.
    Lý Gia Vinh tức khắc có cảm giác như nuốt phải ruồi bọ, cho dù có yêu Hạ Điềm hơn nữa cũng không chịu được cơn tức này. Hắn đã liên tục xuống nước với cô rồi, cô còn muốn cái gì?
    Quen nhau năm tháng, chỉ cho hắn cầm tay! Người khác quen nhau một tuần cũng có thể lên giường nói chuyện yêu đương, vậy mà cô nhất quyết không muốn tiến xa hơn với hắn! Phần lớn thời gian bọn họ hẹn hò đều là đi ăn cùng nhau, đi dạo phố, trò chuyện, sau đó trở về. Yêu nhau một cách cực kì đơn thuần, mà nam nhân đang tuổi trưởng thành, hắn nhịn được sao?
    Hắn ra ngoài tìm tình nhân thỏa mãn Dụς ∀ọηg mà thôi, chẳng lẽ là sai?
    Hạ Điềm ngồi trên xe tranh thủ chút thời gian rỗi mà chặn số điện thoại của bạn trai cũ, sau đó thở ra một hơi dài.
    "Đúng là tên khốn kiếp! Nhưng mà nhìn cậu đánh hắn như vậy, tớ rất thỏa mãn!" Tô Ngữ giận đỏ cả mặt.
    "Là ai trước kia một mực nói tớ hãy tìm bạn trai, khuyên tớ chấp nhận Lý Gia Vinh?"
    Tô Ngữ bị bạn tốt nói vậy, xấu hổ ho khan: "Khụ khụ... cũng do thấy hắn cao to dễ nhìn, nhà cũng thuộc diện giàu có và rất chân thành mà..."
    Trong số những người theo đuổi Hạ Điềm thì không thiếu những anh chàng xuất sắc hơn Lý Gia Vinh, bất quá đều bị thái độ không mặn không nhạt của cô đẩy lui, nhiều nhất thì kiên trì được gần một năm mà thôi. Cho nên lần đó thấy Lý Gia Vinh cứ đeo bám Hạ Điềm hơn hai năm đại học, Tô Ngữ mới nóng đầu khuyên bạn tốt thử một lần, kết quả lần đầu tiên yêu đương đã như vậy.
    Chắc sẽ không để lại bóng ma tâm lí đó chứ?
    "Khoan đã, xem mắt? Mẹ nói gì vậy..."
    Tô Ngữ đang suy nghĩ tới đó, chợt nghe thấy giọng nói kinh ngạc của bạn tốt. Không biết Hạ Điềm từ lúc nào đã cầm điện thoại áp lên tai, vẻ mặt nghệch ra. Cô đem đầu tựa sát vào bên cạnh để nghe lén, kết quả nghe được tin động trời...
    "Không phải con nói con vẫn chưa có bạn trai sao? Thật tốt, hôm nay ông nội từ dưới quê lên chơi có gặp qua bạn cũ, bọn họ chợt nhớ ra việc hứa hôn cho con, nên là con sắp xếp ngày nghỉ trở về nhà một chuyến để đi gặp mặt đối phương được không? Đều là người thành phố H cả."
    Một tin này như sét đánh ngang tai, khiến cho Hạ Điềm không biết phải làm sao. Đây là quả báo vì cô giấu diếm mẹ mình kết giao với tên Lý Gia Vinh kia sao? Thời đại nào rồi mà còn hứa hôn cơ chứ? Hơn nữa, cô còn đang đi học...
    Làm mẹ thì luôn hiểu tâm lý của con gái mình, Hạ Điềm chưa nói được thêm câu nào, mẹ Hạ đã cười bảo:
    "Chỉ là gặp mặt một chút thôi, cũng không phải kết hôn liền đâu, con không đồng ý thì mẹ cũng không ép, chẳng qua muốn cho ông con được như ý nguyện, ông ấy cũng đã bảy mươi tuổi rồi."
    Hàm ý trong lời nói của mẹ không phải Hạ Điềm không biết, ông của cô cũng đã lớn tuổi, chút chuyện cỏn con khiến ông vui vẻ này chẳng lẽ cô lại không làm được sao? Mẹ muốn nói như vậy chứ gì?
    Cô đau đầu nhìn khuôn mặt thích thú của Tô Ngữ, khẽ day day trán:
    "Con biết rồi, ngày mốt con sẽ trở về."
    Cứ xem như đi ăn một bữa cơm miễn phí là được. Chẳng qua là bữa cơm này ăn xong, số phận của cô cũng đã định đoạt.
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    "Điềm Điềm, kia không phải bạn trai của cậu sao?" Hạ Điềm đang đứng chờ xe buýt đột nhiên bị người bên cạnh kéo tay, có chút phản ứng không kịp. Cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn theo ngón tay của bạn tốt, chân mày không khỏi nhăn chặt lại. Xuyên qua cửa kính của một nhà hàng kiểu Pháp, Hạ Điềm nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau, kề sát mặt lại gần, vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ. Mà nam nhân ngồi ở đó, đúng là bạn trai của cô! Bà nội nó, chẳng lẽ cô bị cắm sừng sao? "Tô Ngữ, chúng ta đi qua đó xem một chút." Hạ Điềm nhanh chóng quyết định. Tô Ngữ nghe cô nói liền kéo tay áo lên, hùng hổ đáp: "Được, chúng ta đi đánh ghen! Bà đây đập ૮ɦếƭ tên nam nhân thối kia!" "Khụ, cậu bình tĩnh đã, chúng ta đi qua nói chuyện, còn chưa biết sự thật ra sao, không thể động tay động chân được." Hạ Điềm nhẹ giọng khuyên bảo, trong lòng thật ra lại đang nghĩ lát nữa cô nên đánh lên mặt hay đạp vào giữa háng tên đàn ông khốn kiếp kia. Tô Ngữ nghe thấy không được đánh ghen thì có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh tay lôi kéo Hạ Điềm hướng đến quán ăn kia. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hai người nghĩ vậy nên lén lút đi vào từ cửa bên trái rồi ngồi xuống, ngay sát sau lưng nam nhân. Hạ Điềm thật bình tĩnh cầm cốc nước lọc lên uống một ngụm, không có chút dáng vẻ nóng nảy nào. Mái tóc xoăn dài màu nâu tùy tiện xõa xuống, áo trễ vai ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn để lộ phần da thịt mịn màng. Khuôn mặt cô tuy không phải quá xinh đẹp nhưng bù lại thuộc diện dễ gây thiện cảm cho người khác, đặc biệt là đôi mắt đen có hồn, mỗi khi chớp một cái liền có cảm giác long lanh ánh nước vô cùng thu hút. "Gia Vinh, khi nào anh mới giới thiệu em cho bạn của anh đây? Người ta đợi thật lâu rồi! Anh nói chờ một thời gian, em chờ đến lúc này cũng hơn ba tháng đó!" Giọng nữ mềm mại uyển chuyển vang lên sau lưng, Hạ Điềm híp mắt, đột nhiên cười cười nhìn Tô Ngữ. Được rồi, cô vốn định đến đây nghe thử xem bạn trai có thật sự phản bội mình hay không, nhưng nghe một câu này là đủ biết, cô bị cắm sừng, còn cắm hơn ba tháng nay! "Anh thật sự không thích đem chuyện tình cảm ra khoe khoang, cho nên chờ đến lúc thích hợp, anh sẽ dẫn em ra mắt gia đình luôn, có được không?" Lúc này là giọng nam mang theo ý dụ dỗ, Tô Ngữ nghe xong trợn trắng mắt, thiếu chút nữa nhịn không được mà xông qua đạp vào mặt tên Lý Gia Vinh kia vài cái! Ra mắt gia đình? Vậy bạn gái của hắn ở đây thì hắn quăng cho ai? Hạ Điềm vẫn chưa nhúc nhích, trong lòng cũng có chút khó chịu nhưng không muốn phản ứng thái quá, chỉ tổ làm mất mặt mũi mình ở nơi đông người. Cô và Lý Gia Vinh này qua lại được năm tháng mà thôi, cùng lắm thì chia tay, sao phải làm khó cô gái kia chứ? Cùng là phụ nữ với nhau, bọn họ đều bị lừa gạt... "Được rồi, chuyện ra mắt gia đình em không gấp, chẳng qua bao giờ anh mới đá con nhỏ họ Hạ kia?" Rắc. Tô Ngữ nghe được âm thanh răng rắc, chợt thấy lạnh sống lưng, vừa cúi đầu nhìn liền phát hiện ly thủy tinh trong tay bạn tốt đã xuất hiện vết nứt nho nhỏ. Hạ Điềm cười càng thêm dịu dàng, thân là một cô gái sinh ra trong gia đình có gia giáo, cô luôn tự nhận mình hiền thục nết na, người khác lại cứ không thích cô như vậy! Xem xem, cô còn nghĩ tốt cho người con gái kia, rằng cô ta cũng bị nam nhân này lừa gạt, nhưng xem ra, cô ta đã biết Lý Gia Vinh có người yêu rồi mà vẫn cố tình làm người thứ ba! Cô từ từ đứng dậy, không nói lời nào đi ngang qua bàn của tên bạn trai khốn nạn kia. Nhìn thấy khuôn mặt của bạn gái, Lý Gia Vinh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cứng đờ người. Hạ Điềm chầm chậm xoay người sang, chớp chớp đôi mắt ngây thơ trong suốt nhìn hắn. "Hạ Điềm, không phải em nói em bận đến nhà bạn chơi sao?" Lý Gia Vinh đứng bật dậy, có chút luống cuống khi bị bắt tại trận. Cô đã nghe được những gì? Cô gái ngồi đối diện thấy vậy cũng đứng lên, còn không quên nhanh chóng nép vào trong иgự¢ của Lý Gia Vinh, dáng vẻ sợ hãi. "Anh... anh có thể giải thích!" Nam nhân thấy Hạ Điềm nhìn về phía hai người bọn họ thì gấp rút đẩy cô gái trong иgự¢ ra, vươn tay muốn chạm vào cô. Hắn không ngờ được sẽ gặp bạn gái của mình ở nơi này, rõ ràng hôm qua lúc nhắn tin cô đã nói muốn đến nhà bạn chơi cả ngày, làm sao lại chạy tới đây? Hạ Điềm còn chưa nói gì, Tô Ngữ đã xông lên trước một phen hất văng cánh tay dơ bẩn kia, hùng hổ mắng: "Tên nam nhân thối này, vừa rồi còn nói muốn đem tiểu tình nhân về nhà ra mắt gia đình, bây giờ giải thích cái gì nữa?" "Ai cho phép cô mắng anh ấy?" Cô gái kia vừa rồi bị Lý Gia Vinh đẩy ra cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó lập tức hùng hổ đáp lại, người này là cây tiền di động của cô! Tiếng động bên này khiến không ít khách nhân đều quay đầu qua nhìn, tò mò vươn cổ lên. Đánh nhau sao? Đánh ghen? "Mắng người còn phải đợi cô cho phép à? Tiểu tam không biết xấu hổ! ςướק bạn trai người khác thì đắc ý cái gì? Không đúng, cô căn bản còn không thể ςướק tên này, thấy thái độ của hắn liền biết cô chỉ là tình nhân ở bên ngoài mà thôi! Cô đứng tránh sang một bên, nếu không, ngay cả cô tôi cũng đánh!" Tô Ngữ giận dữ kéo ống tay áo, dáng người của cô chỉ có một mét sáu, nhưng thật ra là học sinh xuất sắc trong các môn vật lộn, chẳng sợ một đứa con gái, ngay cả Lý Gia Vinh, nói không chừng cũng bị cô đánh ra bã. Cô gái kia cứng họng nhìn Lý Gia Vinh, bị mắng như vậy liền ủy khuất rơi nước mắt: "Em không muốn nói nhiều, em và cô ta anh chọn ai?" Hạ Điềm đứng đó, một bên giữ chặt Tô Ngữ tránh cho bạn mình xông lên trước ẩu đả, một bên nhìn bạn trai sắp "cũ" của bản thân. Lý Gia Vinh tất nhiên sẽ không điên mà buông tha Hạ Điềm - người hắn đã theo đuổi hơn hai năm để lựa chọn cô nàng tình nhân bé bỏng bên cạnh. Hắn làm ra vẻ mặt đau khổ, chỉ chăm chăm muốn nói chuyện với Hạ Điềm: "Tiểu Điềm, chúng ta về nhà lại nói chuyện được không?" Tiếng động bên này ngày càng thu hút rất nhiều sự chú ý, ai cũng nhìn bọn họ chằm chằm như vậy, cho dù hắn giải quyết thế nào đều không tốt, trước rời đi rồi tính tiếp. Có người nhạy bén ngửi được mùi drama cẩu huyết, vội vàng cầm điện thoại lên quay lén. Thái độ của hắn đã đủ rõ ràng, chỉ cần là người có mắt đều biết cô gái kia chỉ là tiểu tam đáng thương. Hạ Điềm đột nhiên lạnh mặt nhìn hắn: "Gia Vinh, tôi rất thất vọng." "Không phải như em nghĩ... anh, anh chỉ là chơi đùa cùng người khác một chút mà thôi, em đừng giận có được không?" Lý Gia Vinh đáng thương nhìn Hạ Điềm khiến cho người đang đứng khóc lóc bên cạnh càng thêm nghẹn một cục tức trong họng. Nam nhân này là người vừa rồi còn hứa hẹn với cô đủ điều, muốn đưa cô về ra mắt gia đình sao? "Nếu không em đánh anh một cái đi? Đánh rồi đừng giận anh!" Lý Gia Vinh đột nhiên đưa mặt tới trước, tỏ rõ thành ý nhận lỗi của bản thân. Đám đông xung quanh vì vậy ồ lên không thôi, lần đầu tiên chứng kiến một tên đàn ông có thể hạ mình vì bạn gái như vậy. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, là do hắn ở bên ngoài hái hoa bắt bướm, nếu không làm vậy thì làm sao dễ dàng được tha thứ chứ? Tô Ngữ hừ lạnh, mới chửi được mấy câu mà tiểu tam đã khóc sắp tan thành nước, tên đàn ông lăng nhăng trước mắt này lại còn vô liêm sỉ như vậy, báo hại cô chẳng có hứng thú gì nữa. Hạ Điềm cười càng thêm động lòng người, sau đó đột nhiên quăng ra một bạt tai vang dội, chuẩn xác đánh vào má phải của nam nhân, âm thanh kia lớn đến mức át cả tiếng xì xào nghị luận xung quanh. Toàn trường chợt trở nên im lặng. Người nào đó bị ăn đau, sững sờ nhìn cô, lại chỉ thấy ánh mắt không chút tình cảm của cô: "Là anh bảo tôi đánh." Hạ Điềm phẩy phẩy bàn tay thon dài của mình, nhăn mày nói: "Da mặt dày quá, đánh thật đau. Tô Ngữ, chúng ta đi thôi." Hạ Điềm xoay người rời đi, còn không quên kéo theo bạn thân của mình, động tác gọn gàng sạch sẽ không chút chậm trễ. Cô tức giận, tất nhiên. Nếu là ai đi chăng nữa cũng không vui nổi nếu biết bạn trai của mình lăng nhăng. Trước đây, Lý Gia Vinh một lòng theo đuổi Hạ Điềm, hơn nữa bỏ ra không ít sức lực trong việc tiếp cận cô. Mặc dù cũng có kha khá người âm thầm thích hắn, nhưng hắn mạnh miệng tuyên bố sẽ chỉ thích một người là Hạ Điềm. Hạ Điềm thấy hắn kiên trì suốt hai năm liền không đổi như vậy, nghĩ muốn cho hắn một cơ hội, chẳng ngờ vừa qua lại được năm tháng thì mọi chuyện thành ra thế này. Chẹp, chẳng lẽ là do tính tình của cô quá dịu dàng nên bị người ta ghét bỏ sao? Hay do cô không có khiếu hài hước nhỉ? Lý Gia Vinh ở phía sau ngơ ngác sờ lên gò má, nơi đó truyền tới cảm giác đau rát nóng bỏng, một cái tát kia thật sự đánh hắn đến váng đầu. Thấy cô đi rồi, mọi người cũng dần thu lại ánh mắt, mà hắn thì chậm mất mấy giây mới phản ứng, bật người đuổi theo, miệng kêu to:4 "Điềm Điềm, khoan đã, đừng đi!" Nam nhân cũng mặc kệ cô gái đi cùng mình, đang định chạy đi thì nhân viên đột nhiên xông ra giữ hắn lại, gấp gáp nói: "Thưa quý khách, quý khách vẫn chưa tính tiền!" "૮ɦếƭ tiệt!" Lý Gia Vinh hung hăng móc Ϧóþ quăng ra một nắm tiền, còn không thèm nhìn xem bao nhiêu đã vội chạy ra cửa. Nhân viên bị hành động này của hắn dọa sợ, vốn muốn mắng người nhưng lại biết điều ngậm chặt miệng, bởi vì cái số tiền này... hình như có chút nhiều? Nam nhân viên khổ sở cười, đang định ngồi xuống nhặt lên thì có một bàn tay trắng trắng vươn ra chặn lại, kèm theo tiếng kêu to: "Đây là của bạn trai tôi! Ba tờ là đủ rồi!" Nam nhân viên nghe thấy liền bị sốc mà dừng động tác, đây không phải là tiểu tam vừa rồi sao? Nhặt xong hơn mười mấy tờ tiền trên sàn xong, cô gái nọ mới đứng dậy, chật vật lao ra ngoài. Khách nhân chép miệng nhìn theo, thật sự không hiểu nổi một số người, sao có thể sống mà không cần mặt mũi thế kia? Ở bên ngoài, Lý Gia Vinh đã sắp đuổi kịp Hạ Điềm. Mắt thấy hắn ở phía sau kêu gào tên mình, cô rốt cuộc dừng lại. "Điềm..." Nam nhân mừng rỡ, vốn nghĩ rằng cô đang muốn nói chuyện với hắn, ai ngờ vừa thốt lên được một chữ đã thấy Hạ Điềm vươn tay vẫy taxi, ung dung biến mất trước mắt hắn. Lý Gia Vinh tức khắc có cảm giác như nuốt phải ruồi bọ, cho dù có yêu Hạ Điềm hơn nữa cũng không chịu được cơn tức này. Hắn đã liên tục xuống nước với cô rồi, cô còn muốn cái gì? Quen nhau năm tháng, chỉ cho hắn cầm tay! Người khác quen nhau một tuần cũng có thể lên giường nói chuyện yêu đương, vậy mà cô nhất quyết không muốn tiến xa hơn với hắn! Phần lớn thời gian bọn họ hẹn hò đều là đi ăn cùng nhau, đi dạo phố, trò chuyện, sau đó trở về. Yêu nhau một cách cực kì đơn thuần, mà nam nhân đang tuổi trưởng thành, hắn nhịn được sao? Hắn ra ngoài tìm tình nhân thỏa mãn Dụς ∀ọηg mà thôi, chẳng lẽ là sai? Hạ Điềm ngồi trên xe tranh thủ chút thời gian rỗi mà chặn số điện thoại của bạn trai cũ, sau đó thở ra một hơi dài. "Đúng là tên khốn kiếp! Nhưng mà nhìn cậu đánh hắn như vậy, tớ rất thỏa mãn!" Tô Ngữ giận đỏ cả mặt. "Là ai trước kia một mực nói tớ hãy tìm bạn trai, khuyên tớ chấp nhận Lý Gia Vinh?" Tô Ngữ bị bạn tốt nói vậy, xấu hổ ho khan: "Khụ khụ... cũng do thấy hắn cao to dễ nhìn, nhà cũng thuộc diện giàu có và rất chân thành mà..." Trong số những người theo đuổi Hạ Điềm thì không thiếu những anh chàng xuất sắc hơn Lý Gia Vinh, bất quá đều bị thái độ không mặn không nhạt của cô đẩy lui, nhiều nhất thì kiên trì được gần một năm mà thôi. Cho nên lần đó thấy Lý Gia Vinh cứ đeo bám Hạ Điềm hơn hai năm đại học, Tô Ngữ mới nóng đầu khuyên bạn tốt thử một lần, kết quả lần đầu tiên yêu đương đã như vậy. Chắc sẽ không để lại bóng ma tâm lí đó chứ? "Khoan đã, xem mắt? Mẹ nói gì vậy..." Tô Ngữ đang suy nghĩ tới đó, chợt nghe thấy giọng nói kinh ngạc của bạn tốt. Không biết Hạ Điềm từ lúc nào đã cầm điện thoại áp lên tai, vẻ mặt nghệch ra. Cô đem đầu tựa sát vào bên cạnh để nghe lén, kết quả nghe được tin động trời... "Không phải con nói con vẫn chưa có bạn trai sao? Thật tốt, hôm nay ông nội từ dưới quê lên chơi có gặp qua bạn cũ, bọn họ chợt nhớ ra việc hứa hôn cho con, nên là con sắp xếp ngày nghỉ trở về nhà một chuyến để đi gặp mặt đối phương được không? Đều là người thành phố H cả." Một tin này như sét đánh ngang tai, khiến cho Hạ Điềm không biết phải làm sao. Đây là quả báo vì cô giấu diếm mẹ mình kết giao với tên Lý Gia Vinh kia sao? Thời đại nào rồi mà còn hứa hôn cơ chứ? Hơn nữa, cô còn đang đi học... Làm mẹ thì luôn hiểu tâm lý của con gái mình, Hạ Điềm chưa nói được thêm câu nào, mẹ Hạ đã cười bảo: "Chỉ là gặp mặt một chút thôi, cũng không phải kết hôn liền đâu, con không đồng ý thì mẹ cũng không ép, chẳng qua muốn cho ông con được như ý nguyện, ông ấy cũng đã bảy mươi tuổi rồi." Hàm ý trong lời nói của mẹ không phải Hạ Điềm không biết, ông của cô cũng đã lớn tuổi, chút chuyện cỏn con khiến ông vui vẻ này chẳng lẽ cô lại không làm được sao? Mẹ muốn nói như vậy chứ gì? Cô đau đầu nhìn khuôn mặt thích thú của Tô Ngữ, khẽ day day trán: "Con biết rồi, ngày mốt con sẽ trở về." Cứ xem như đi ăn một bữa cơm miễn phí là được. Chẳng qua là bữa cơm này ăn xong, số phận của cô cũng đã định đoạt. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    Wow
    5
    0 Комментарии 0 Поделились 5690 Просмотры
  • Đêm tối tại thành phố Giang Tô
    Tại chung cư cao cấp có tên Swan. Tầng 3, một người con gái với khuôn mặt xinh đẹp nhưng nhìn kỹ hơn sẽ thấy được một nửa khuôn mặt lạnh tanh cùng với hành động gõ bàn phím mắt như keo mà dính chặt vào màn hình. Đợi một lúc thì người con gái này mới rời khỏi màn hình và bắt đầu khởi động cơ thể, song khẽ lên tiếng.
    " Cuối cùng cũng xong, cái bản thảo ૮ɦếƭ tiệt này đúng là hại người mà "
    Đột nhiên tiếng Ọc Ọc vang lên khiến cô giật thót mình vội đưa mắt nhìn giờ trong điện thoại đã là 22:30, cô vì làm việc mà quên béng mất cái bụng
    " Úi quên mất cái bụng còn chưa ăn "
    Dạ Nguyệt cuống quýt đi mở tủ lạnh kiếm mì gói nhưng hình như đã hết, giờ bên trong toàn là đồ nước uống, cô ủ rũ đi lên thay đồ rồi nhanh chóng rời khỏi chung cư đi đến cửa hàng tiện lợi gần đây nhất.
    Cô đi được một đoạn gần tới cửa hàng đột nhiên thấy một người đàn ông đánh người đàn ông đang nằm dưới đất không thương tiếc mà đánh tới tấp, cô hốt hoảng chạy đến can ngăn.
    " Anh làm gì vậy hả! đánh nữa người đàn ông đó sẽ ૮ɦếƭ mất "
    Người đàn ông được cô đẩy ra liền khó chịu ra mặt nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt to tròn vừa đen láy của cô liền bình tĩnh lại và lạnh lùng không nói gì, Dạ Nguyệt thấy người đàn ông đang nằm dưới đất đang thoi thóp bất động liền lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu, không lâu xe cấp cứu đưa người đàn ông đó đi.
    Xong việc cô quay sang nhìn hắn khẽ cất tiếng.
    " Sao anh còn chưa đi về hay để tôi gọi xe cảnh sát tới đón anh luôn không "
    Hắn vẫn giữ nguyên cái bộ mặt lạnh tanh nhìn cô không thèm mở miệng, đôi mày thanh tú vẫn cứ nhíu, Dạ Nguyệt khẽ thở dài bất đắc dĩ kéo cánh tay hắn đi để hắn ngồi xuống chiếc ghế gần đây rồi dặn dò.
    " Nếu anh không muốn về thì ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ tôi, tôi đi mua đồ xong sẽ đem anh về "
    Không để hắn phản bác lại, cô đã nhanh thoạt vào cửa hàng đột nhiên khoé môi hắn khẽ giật giật Người phụ nữ này dám xem hắn là con nít hay sao? nhưng không hiểu hắn sao lại có thể nghe lời người phụ nữ này một cách ngoan ngoãn thế này! chắc điên mất
    Khoảng ba mươi phút Dạ Nguyệt mới rời đi thì phát hiện hắn vẫn còn ngồi đó chờ cô thật khiến cô giật bắn mình một phen.
    " Này! tôi còn tưởng anh sẽ bỏ đi chứ "
    " Sẽ không "
    Bỏ lại hai câu lạnh ngắt rồi từ từ đứng dậy đột nhiên hắn cảm thấy đầu hắn quay cuồng cuồng, hắn lắc đầu cố giữ tĩnh táo nhưng không được rồi, ngay sau đó là ngất lịm đi thấy hắn sắp úp người xuống đất cô vội đỡ hắn lên.
    Dạ Nguyệt vừa dìu hắn đi vừa lẩm bẩm.
    " Cái con người này vừa mới lạnh nhạt với mình giờ đây lại giao thân xác nặng cho mình dìu đi, coi có tức không "
    " U là trời! giờ anh ta bất tỉnh rồi làm sao mà hỏi địa chỉ nhà anh ta ở đâu, thôi thì miễn phí cho anh ta một đêm vậy! đúng là đen thật "
    Cũng may chung cư cô gần đây nếu không cô đã ném hắn ra ngoài đường rồi. Trở lại với căn phòng, cô không thương tiếc mà ném hắn lên giường nhưng nghĩ lại hắn đang bị ngất cô liền cảm thấy tội lỗi không chừng chừ nữa cô đi đến chỉnh sửa tư thế nằm thoải mái cho hắn đắp chăn cho hắn.
    Ngay lúc này Dạ Nguyệt mới chú ý đến khuôn mặt điển trai của hắn cô từ từ đi lại chỗ hắn bắt đầu ngắm nghía, sự thật là cô trước giờ không hề có thói quen mê trai nhưng từ khi nhìn đến khuôn mặt tuy hơi lạnh nhưng không thể làm phai mờ những nét đẹp thanh tú toát lên vẻ thư sinh.
    Dạ Nguyệt không kiềm được mà đưa tay chạm vào sóng mũi cao của hắn rồi trượt xuống đến bờ môi mỏng ngay sau đó đám mây đen kéo đến bộ não của cô.
    " Bờ môi gợi cảm này nếu hôn sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? "
    Đột nhiên cô giật mình với lời nói cô lúc nãy, Dạ Nguyệt vỗ vỗ mặt nhanh chạy ra khỏi phòng ngủ.
    Cô thở hồng hộc đi đến rót cho mình một ly nước lọc lại nghĩ chuyện lúc nãy khiến cô càng thêm bối rối hơn.
    .....
    Ngày hôm sau, Hắn tỉnh dậy với cái đầu đau nhức nhưng không đau bằng đêm qua, sau khi nhận thức được hắn mới biết bản thân đang ở một nơi xa lạ hắn bèn đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn xung quanh mới biết đây là phòng của con gái.
    Hắn hất chăn ra rời giường sau đó đi ra khỏi phòng đúng lúc Dạ Nguyệt đang làm bữa sáng, nghe tiếng bước chân cũng biết hắn đã tỉnh.
    " Hôm qua là cô đã đưa tôi đến đây "
    " Đúng là vậy ". Dạ Nguyệt nhún vai
    Hắn không nói gì định quay người rời đi, lại bị cô cho gọi lại.
    " Này anh! anh không thèm bỏ lại hai câu cảm ơn rồi bỏ đi được hay không "
    Hắn rất kiên nhẫn trả lời nhưng câu trả lời không như mong muốn của cô.
    " Không cần thiết "
    " Anh có cần quá đáng đến vậy không, thôi được rồi nếu anh đã không thèm cảm ơn thì tôi mong anh có thể bố thí tên của anh được không "
    " Vương Tử Sâm "
    Sau đó mất dạng, nếu để ý thì thấy khoé môi hắn đang cười, còn Dạ Nguyệt vẫn còn đang hẫm hực.
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Đêm tối tại thành phố Giang Tô Tại chung cư cao cấp có tên Swan. Tầng 3, một người con gái với khuôn mặt xinh đẹp nhưng nhìn kỹ hơn sẽ thấy được một nửa khuôn mặt lạnh tanh cùng với hành động gõ bàn phím mắt như keo mà dính chặt vào màn hình. Đợi một lúc thì người con gái này mới rời khỏi màn hình và bắt đầu khởi động cơ thể, song khẽ lên tiếng. " Cuối cùng cũng xong, cái bản thảo ૮ɦếƭ tiệt này đúng là hại người mà " Đột nhiên tiếng Ọc Ọc vang lên khiến cô giật thót mình vội đưa mắt nhìn giờ trong điện thoại đã là 22:30, cô vì làm việc mà quên béng mất cái bụng " Úi quên mất cái bụng còn chưa ăn " Dạ Nguyệt cuống quýt đi mở tủ lạnh kiếm mì gói nhưng hình như đã hết, giờ bên trong toàn là đồ nước uống, cô ủ rũ đi lên thay đồ rồi nhanh chóng rời khỏi chung cư đi đến cửa hàng tiện lợi gần đây nhất. Cô đi được một đoạn gần tới cửa hàng đột nhiên thấy một người đàn ông đánh người đàn ông đang nằm dưới đất không thương tiếc mà đánh tới tấp, cô hốt hoảng chạy đến can ngăn. " Anh làm gì vậy hả! đánh nữa người đàn ông đó sẽ ૮ɦếƭ mất " Người đàn ông được cô đẩy ra liền khó chịu ra mặt nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt to tròn vừa đen láy của cô liền bình tĩnh lại và lạnh lùng không nói gì, Dạ Nguyệt thấy người đàn ông đang nằm dưới đất đang thoi thóp bất động liền lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu, không lâu xe cấp cứu đưa người đàn ông đó đi. Xong việc cô quay sang nhìn hắn khẽ cất tiếng. " Sao anh còn chưa đi về hay để tôi gọi xe cảnh sát tới đón anh luôn không " Hắn vẫn giữ nguyên cái bộ mặt lạnh tanh nhìn cô không thèm mở miệng, đôi mày thanh tú vẫn cứ nhíu, Dạ Nguyệt khẽ thở dài bất đắc dĩ kéo cánh tay hắn đi để hắn ngồi xuống chiếc ghế gần đây rồi dặn dò. " Nếu anh không muốn về thì ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ tôi, tôi đi mua đồ xong sẽ đem anh về " Không để hắn phản bác lại, cô đã nhanh thoạt vào cửa hàng đột nhiên khoé môi hắn khẽ giật giật Người phụ nữ này dám xem hắn là con nít hay sao? nhưng không hiểu hắn sao lại có thể nghe lời người phụ nữ này một cách ngoan ngoãn thế này! chắc điên mất Khoảng ba mươi phút Dạ Nguyệt mới rời đi thì phát hiện hắn vẫn còn ngồi đó chờ cô thật khiến cô giật bắn mình một phen. " Này! tôi còn tưởng anh sẽ bỏ đi chứ " " Sẽ không " Bỏ lại hai câu lạnh ngắt rồi từ từ đứng dậy đột nhiên hắn cảm thấy đầu hắn quay cuồng cuồng, hắn lắc đầu cố giữ tĩnh táo nhưng không được rồi, ngay sau đó là ngất lịm đi thấy hắn sắp úp người xuống đất cô vội đỡ hắn lên. Dạ Nguyệt vừa dìu hắn đi vừa lẩm bẩm. " Cái con người này vừa mới lạnh nhạt với mình giờ đây lại giao thân xác nặng cho mình dìu đi, coi có tức không " " U là trời! giờ anh ta bất tỉnh rồi làm sao mà hỏi địa chỉ nhà anh ta ở đâu, thôi thì miễn phí cho anh ta một đêm vậy! đúng là đen thật " Cũng may chung cư cô gần đây nếu không cô đã ném hắn ra ngoài đường rồi. Trở lại với căn phòng, cô không thương tiếc mà ném hắn lên giường nhưng nghĩ lại hắn đang bị ngất cô liền cảm thấy tội lỗi không chừng chừ nữa cô đi đến chỉnh sửa tư thế nằm thoải mái cho hắn đắp chăn cho hắn. Ngay lúc này Dạ Nguyệt mới chú ý đến khuôn mặt điển trai của hắn cô từ từ đi lại chỗ hắn bắt đầu ngắm nghía, sự thật là cô trước giờ không hề có thói quen mê trai nhưng từ khi nhìn đến khuôn mặt tuy hơi lạnh nhưng không thể làm phai mờ những nét đẹp thanh tú toát lên vẻ thư sinh. Dạ Nguyệt không kiềm được mà đưa tay chạm vào sóng mũi cao của hắn rồi trượt xuống đến bờ môi mỏng ngay sau đó đám mây đen kéo đến bộ não của cô. " Bờ môi gợi cảm này nếu hôn sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? " Đột nhiên cô giật mình với lời nói cô lúc nãy, Dạ Nguyệt vỗ vỗ mặt nhanh chạy ra khỏi phòng ngủ. Cô thở hồng hộc đi đến rót cho mình một ly nước lọc lại nghĩ chuyện lúc nãy khiến cô càng thêm bối rối hơn. ..... Ngày hôm sau, Hắn tỉnh dậy với cái đầu đau nhức nhưng không đau bằng đêm qua, sau khi nhận thức được hắn mới biết bản thân đang ở một nơi xa lạ hắn bèn đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn xung quanh mới biết đây là phòng của con gái. Hắn hất chăn ra rời giường sau đó đi ra khỏi phòng đúng lúc Dạ Nguyệt đang làm bữa sáng, nghe tiếng bước chân cũng biết hắn đã tỉnh. " Hôm qua là cô đã đưa tôi đến đây " " Đúng là vậy ". Dạ Nguyệt nhún vai Hắn không nói gì định quay người rời đi, lại bị cô cho gọi lại. " Này anh! anh không thèm bỏ lại hai câu cảm ơn rồi bỏ đi được hay không " Hắn rất kiên nhẫn trả lời nhưng câu trả lời không như mong muốn của cô. " Không cần thiết " " Anh có cần quá đáng đến vậy không, thôi được rồi nếu anh đã không thèm cảm ơn thì tôi mong anh có thể bố thí tên của anh được không " " Vương Tử Sâm " Sau đó mất dạng, nếu để ý thì thấy khoé môi hắn đang cười, còn Dạ Nguyệt vẫn còn đang hẫm hực. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    Wow
    5
    0 Комментарии 0 Поделились 4038 Просмотры
  • - " Cô Lâm, theo như kết quả kiểm tra, chúng tôi chẩn đoán cô bị mắc bệnh ung thư xương."
    Bác sĩ đưa mẫu báo cáo trong tay cho Lâm Tuệ San với một chút thương hại, tờ giấy mỏng nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
    - " Nhưng đừng bỏ cuộc, nếu bây giờ cô chấp nhận điều trị thì có 30% cơ hội. "
    Lâm Tuệ San tay run run nhận tờ báo cáo, khuôn mặt hốc hác trắng bệch, chỉ có 30% cơ hội thôi sao?
    - "Nếu không điều trị, tôi còn sống được khoảng bao lâu?”
    Bác sĩ nhìn cô, có lẽ cô do dự vì không đủ tiền chi trả cho khoản phí điều trị đắt đỏ, ông nói:
    - "Cô Lâm, cô có biết bản thân đang mang thai không?"
    Trái tim nhói đau khi vừa nghe không báo từ bác sĩ. Lâm Tuệ San cảm thấy có một quả bóng bay đang căng phồng trong tâm trí. Vượt quá giới hạn chịu đựng, quả bóng "nổ", cô ngã gục xuống...
    Tại sao Chúa lại tặng cho có một “món quà lớn” như vậy vào lúc này?
    Thấy Lâm Tuệ San căng thẳng mà không nói, bác sĩ thở dài, lương tâm của một vị y sĩ không cho phép giấu diểm, ông nói sự thật:
    - "Nếu không điều trị, sẽ chỉ còn khoảng hai năm"
    - "Vậy sao, tôi đã biết, cám ơn bác sĩ." - Lâm Tuệ San đứng dậy cảm ơn bác sĩ rồi rời đi.
    Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí rút di động ra và gọi cho một số điện thoại đã không liên lạc từ lâu. Lâm San nghĩ rằng cuộc gọi sẽ kết thúc mà không có lời đáp, hoặc nó sẽ reo lên mãi mà không có người nghe. Thật bất ngờ, đầu điện thoại bên kia rất nhanh đã được kết nối.
    Giọng nói thiếu kiên nhẫn của một người đàn ông vang lên. Mặc dù Lâm Tuệ San đã quá quen với điều đó, nhưng trái tim cô vẫn như bị Ϧóþ nghẹt. .
    Bạn đang đọc truyện tại Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
    - "Có chuyện gì vậy?"
    - "Tôi đã có thai, nếu anh có ý định ly hôn thì hãy quay lại vào tối nay, có lẽ tôi sẽ đồng ý." - Nói xong, Lâm Tuệ San nhanh chóng cúp máy.
    Điều mà Cố Đông Quân không thích nhất trong cuộc đời chính là bị người khác đe dọa, chưa kể rằng người đe dọa anh là Lâm Tuệ San. Đối với anh, thủ đoạn của cô thực sự rất ghê tởm.
    Đúng như dự đoán của Lâm Tuệ San, Cố Đông Quân đến biệt thự từ sớm, ngay khi trời còn chưa tối.
    - "Mở cửa ra!".
    Cố Đông Quân vừa bước vào cửa đã ϲởí áօ khoác và kéo cà vạt một cách bực bội. Giọng điệu rất tệ, như thể đối phương là một con chuột cống thấp hèn bẩn thỉu, sự thực là Lâm Tuệ San với con chuột cống ở trong mắt Cổ Đông Quân không có gì khác biệt.
    Lâm Tuệ San mỉm cười chua xót, cô từ tốn bước tới giúp Cổ Đông Quân ϲởí áօ khoác.
    - "Có lẽ anh rất mệt mỏi sau một ngày làm việc bận rộn ở công ty. Tôi đã làm cho anh món súp trứng mà anh thích..."
    - "Đừng có chạm vào tôi!"
    Cố Đông Quân nổi một lượt da ngỗng, khuôn mặt đẹp trai biểu lộ sự chán ghét, anh khinh thường rũ bỏ người trước mặt.
    Lâm Tuệ San bất ngờ bị đẩy ra, cô đứng như trời trồng, mặc cho người đàn ông ấy bước tới Ϧóþ cổ cô.
    Cô không thể thở, đôi mắt đỏ ngầu, những giọt lệ nơi khoé mắt chuẩn bị lăn xuống.
    Cố Đông Quân gắn giọng:
    - "Đây là lựa chọn của tôi!"
    - "Cố..." - Lâm San dừng lại vì bị Cố Đông Quân Ϧóþ mạnh cắt ngang.
    Cô lắng nghe người đàn ông lạnh lùng mà tàn nhẫn này lên tiếng:
    - "Trong điện thoại, cô nói với tôi cô đã mang thai, tôi đã yêu cầu thư ký mua Tђยốς קђá tђคเ, một người phụ nữ như cô không xứng được sinh con của tôi..."
    Cầm viên Tђยốς קђá tђคเ trong tay, Cố Đông Quân Ϧóþ miệng Lâm Tuệ San, anh nhét thuốc và đổ nước vào miệng cô.
    Lâm Tuệ San bị sặc nhưng Cố Đông Quân không buông, anh vẫn cầm ly nước đổ vào miệng cô, như muốn chắc chắn rằng cô đã nuốt nó.
    Sau khi Lâm Tuệ San uống xong, Cố Đông Quân nhìn cô một thân chật vật, có vẻ tội nghiệp nhưng không đáng được thương, trong lòng anh không có một chút cảm giác tội lỗi.
    Lâm Tuệ San đột nhiên ôm lấy chân anh:
    - "Tôi bị bệnh, một căn bệnh rất nghiêm trọng, một căn bệnh nan y..."
    - "Có phải vậy không?"
    Cố Đông Quân quay sang một bên, chẳng thèm nhìn Lâm Tuệ San đang bối rối:
    - "Vậy thì chúc cô sớm ૮ɦếƭ và siêu sinh!"
    Đạp Lâm Tuệ San ngã ngửa, Cố Đông Quân rời đi Đông không ngoảnh lại.
    Lâm Tuệ San quỳ trên mặt đất, nghĩ lại câu nói tuyệt tình của Cố Đông Quân “૮ɦếƭ sớm và siêu sinh”. Anh phải ghét cô đến mức nào mới có thể nói ra được điều này.
    Không tiếp tục nghĩ nữa. Cô chạy thẳng vào phòng tắm, dùng ngón tay móc cổ họng, móc cho đến khi cô thấy buồn nôn và nôn ra tất cả những viên Tђยốς קђá tђคเ.
    Những viên thuốc nhổ ra mang theo máu, máu từ cổ họng.
    Cùng lúc ấy, điện thoại di động trong túi Lâm Tuệ San reo lên, là Ngô Phương gọi tới:
    - "Em gái yêu quý của tôi, tôi nghe nói cô đang mang thai?"
    - "Không phải việc của cô!"
    - "Tại sao không? Tôi đã chuẩn bị cho cô một món quà rất lớn!"
    Lâm Tuệ San nheo mắt lại:
    - "Cô muốn làm gì?"
    - "Lúc đó cô sẽ biết ". - Ngô Phương cúp điện thoại với một nụ cười giả tạo.
    Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    - " Cô Lâm, theo như kết quả kiểm tra, chúng tôi chẩn đoán cô bị mắc bệnh ung thư xương." Bác sĩ đưa mẫu báo cáo trong tay cho Lâm Tuệ San với một chút thương hại, tờ giấy mỏng nồng nặc mùi thuốc sát trùng. - " Nhưng đừng bỏ cuộc, nếu bây giờ cô chấp nhận điều trị thì có 30% cơ hội. " Lâm Tuệ San tay run run nhận tờ báo cáo, khuôn mặt hốc hác trắng bệch, chỉ có 30% cơ hội thôi sao? - "Nếu không điều trị, tôi còn sống được khoảng bao lâu?” Bác sĩ nhìn cô, có lẽ cô do dự vì không đủ tiền chi trả cho khoản phí điều trị đắt đỏ, ông nói: - "Cô Lâm, cô có biết bản thân đang mang thai không?" Trái tim nhói đau khi vừa nghe không báo từ bác sĩ. Lâm Tuệ San cảm thấy có một quả bóng bay đang căng phồng trong tâm trí. Vượt quá giới hạn chịu đựng, quả bóng "nổ", cô ngã gục xuống... Tại sao Chúa lại tặng cho có một “món quà lớn” như vậy vào lúc này? Thấy Lâm Tuệ San căng thẳng mà không nói, bác sĩ thở dài, lương tâm của một vị y sĩ không cho phép giấu diểm, ông nói sự thật: - "Nếu không điều trị, sẽ chỉ còn khoảng hai năm" - "Vậy sao, tôi đã biết, cám ơn bác sĩ." - Lâm Tuệ San đứng dậy cảm ơn bác sĩ rồi rời đi. Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí rút di động ra và gọi cho một số điện thoại đã không liên lạc từ lâu. Lâm San nghĩ rằng cuộc gọi sẽ kết thúc mà không có lời đáp, hoặc nó sẽ reo lên mãi mà không có người nghe. Thật bất ngờ, đầu điện thoại bên kia rất nhanh đã được kết nối. Giọng nói thiếu kiên nhẫn của một người đàn ông vang lên. Mặc dù Lâm Tuệ San đã quá quen với điều đó, nhưng trái tim cô vẫn như bị Ϧóþ nghẹt. . Bạn đang đọc truyện tại Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay. - "Có chuyện gì vậy?" - "Tôi đã có thai, nếu anh có ý định ly hôn thì hãy quay lại vào tối nay, có lẽ tôi sẽ đồng ý." - Nói xong, Lâm Tuệ San nhanh chóng cúp máy. Điều mà Cố Đông Quân không thích nhất trong cuộc đời chính là bị người khác đe dọa, chưa kể rằng người đe dọa anh là Lâm Tuệ San. Đối với anh, thủ đoạn của cô thực sự rất ghê tởm. Đúng như dự đoán của Lâm Tuệ San, Cố Đông Quân đến biệt thự từ sớm, ngay khi trời còn chưa tối. - "Mở cửa ra!". Cố Đông Quân vừa bước vào cửa đã ϲởí áօ khoác và kéo cà vạt một cách bực bội. Giọng điệu rất tệ, như thể đối phương là một con chuột cống thấp hèn bẩn thỉu, sự thực là Lâm Tuệ San với con chuột cống ở trong mắt Cổ Đông Quân không có gì khác biệt. Lâm Tuệ San mỉm cười chua xót, cô từ tốn bước tới giúp Cổ Đông Quân ϲởí áօ khoác. - "Có lẽ anh rất mệt mỏi sau một ngày làm việc bận rộn ở công ty. Tôi đã làm cho anh món súp trứng mà anh thích..." - "Đừng có chạm vào tôi!" Cố Đông Quân nổi một lượt da ngỗng, khuôn mặt đẹp trai biểu lộ sự chán ghét, anh khinh thường rũ bỏ người trước mặt. Lâm Tuệ San bất ngờ bị đẩy ra, cô đứng như trời trồng, mặc cho người đàn ông ấy bước tới Ϧóþ cổ cô. Cô không thể thở, đôi mắt đỏ ngầu, những giọt lệ nơi khoé mắt chuẩn bị lăn xuống. Cố Đông Quân gắn giọng: - "Đây là lựa chọn của tôi!" - "Cố..." - Lâm San dừng lại vì bị Cố Đông Quân Ϧóþ mạnh cắt ngang. Cô lắng nghe người đàn ông lạnh lùng mà tàn nhẫn này lên tiếng: - "Trong điện thoại, cô nói với tôi cô đã mang thai, tôi đã yêu cầu thư ký mua Tђยốς קђá tђคเ, một người phụ nữ như cô không xứng được sinh con của tôi..." Cầm viên Tђยốς קђá tђคเ trong tay, Cố Đông Quân Ϧóþ miệng Lâm Tuệ San, anh nhét thuốc và đổ nước vào miệng cô. Lâm Tuệ San bị sặc nhưng Cố Đông Quân không buông, anh vẫn cầm ly nước đổ vào miệng cô, như muốn chắc chắn rằng cô đã nuốt nó. Sau khi Lâm Tuệ San uống xong, Cố Đông Quân nhìn cô một thân chật vật, có vẻ tội nghiệp nhưng không đáng được thương, trong lòng anh không có một chút cảm giác tội lỗi. Lâm Tuệ San đột nhiên ôm lấy chân anh: - "Tôi bị bệnh, một căn bệnh rất nghiêm trọng, một căn bệnh nan y..." - "Có phải vậy không?" Cố Đông Quân quay sang một bên, chẳng thèm nhìn Lâm Tuệ San đang bối rối: - "Vậy thì chúc cô sớm ૮ɦếƭ và siêu sinh!" Đạp Lâm Tuệ San ngã ngửa, Cố Đông Quân rời đi Đông không ngoảnh lại. Lâm Tuệ San quỳ trên mặt đất, nghĩ lại câu nói tuyệt tình của Cố Đông Quân “૮ɦếƭ sớm và siêu sinh”. Anh phải ghét cô đến mức nào mới có thể nói ra được điều này. Không tiếp tục nghĩ nữa. Cô chạy thẳng vào phòng tắm, dùng ngón tay móc cổ họng, móc cho đến khi cô thấy buồn nôn và nôn ra tất cả những viên Tђยốς קђá tђคเ. Những viên thuốc nhổ ra mang theo máu, máu từ cổ họng. Cùng lúc ấy, điện thoại di động trong túi Lâm Tuệ San reo lên, là Ngô Phương gọi tới: - "Em gái yêu quý của tôi, tôi nghe nói cô đang mang thai?" - "Không phải việc của cô!" - "Tại sao không? Tôi đã chuẩn bị cho cô một món quà rất lớn!" Lâm Tuệ San nheo mắt lại: - "Cô muốn làm gì?" - "Lúc đó cô sẽ biết ". - Ngô Phương cúp điện thoại với một nụ cười giả tạo. Hết chương 1 , chương 2 em để dưới bình lu.ận . Để lại một . để nhận thông báo khi có link ạ . ch.ia sẻ về tường nào rảnh vào đọc
    Yay
    Like
    Love
    Wow
    5
    0 Комментарии 0 Поделились 2933 Просмотры
  • HÀ NHI CÓ MV ĐẠT TOP 1 TRENDING ĐẦU TIÊN TRONG SỰ NGHIỆP
    Sau 1 tuần lễ ra mắt, không cần phải quá ầm ĩ, MV "Vì em chưa bao giờ khóc" của Hà Nhi đã chính thức đạt vị trí top 1 trending Âm nhạc với hơn 2 triệu lượt xem. Đây cũng là sản phẩm âm nhạc đầu tiên của Hà Nhi đạt thành tích này.
    Những ca từ chạm đến trái tim, mang về sự đồng cảm của rất nhiều khán giả đã và đang trải qua những cảm giác bất an của một cuộc tình dần lụi tàn.
    Xúc động trước sự ủng hộ của khán giả, Hà Nhi quyết định sẽ tổ chức hát miễn phí trên xe bus dành cho người hâm mộ như cách cô tri ân những tấm lòng yêu thương cô.
    Bên cạnh đó, thông qua TikTok, Hà Nhi cho biết cô cũng sẽ 'đánh úp' trình diễn bất ngờ ở những trường Đại học có lượt bình luận nhiều nhất. Một lần nữa xin chúc mừng Hà Nhi!
    HÀ NHI CÓ MV ĐẠT TOP 1 TRENDING ĐẦU TIÊN TRONG SỰ NGHIỆP Sau 1 tuần lễ ra mắt, không cần phải quá ầm ĩ, MV "Vì em chưa bao giờ khóc" của Hà Nhi đã chính thức đạt vị trí top 1 trending Âm nhạc với hơn 2 triệu lượt xem. Đây cũng là sản phẩm âm nhạc đầu tiên của Hà Nhi đạt thành tích này. Những ca từ chạm đến trái tim, mang về sự đồng cảm của rất nhiều khán giả đã và đang trải qua những cảm giác bất an của một cuộc tình dần lụi tàn. Xúc động trước sự ủng hộ của khán giả, Hà Nhi quyết định sẽ tổ chức hát miễn phí trên xe bus dành cho người hâm mộ như cách cô tri ân những tấm lòng yêu thương cô. Bên cạnh đó, thông qua TikTok, Hà Nhi cho biết cô cũng sẽ 'đánh úp' trình diễn bất ngờ ở những trường Đại học có lượt bình luận nhiều nhất. Một lần nữa xin chúc mừng Hà Nhi!
    0 Комментарии 0 Поделились 6833 Просмотры
  • Tài khoản ID Apple Miễn Phí
    ________________________________
    Tài khoản :[email protected]
    Mật khẩu :Trang!34
    ️Không thêm số điện thoại vào id
    Các bạn nếu cần game gì để lại bình luận dưới comment nhé hoặc alo cho mình.Hoàn toàn miễn phí!
    ________________________________
    " Thuê ID Apple Tải Game và Ứng dụng " Nhắn tin trực tiếp qua Facebook Hoặc Zalo : 0969.92.4576 Giá chỉ từ 20.000vnđ
    Không Login ICloud
    🎁Tài khoản ID Apple Miễn Phí🎁 ________________________________ 🔐Tài khoản :[email protected] 🔐Mật khẩu :Trang!34 ❗️Không thêm số điện thoại vào id❗️ Các bạn nếu cần game gì để lại bình luận dưới comment nhé hoặc alo cho mình.Hoàn toàn miễn phí! ________________________________ " 🛒 Thuê ID Apple Tải Game và Ứng dụng 🛒" 🎁 Nhắn tin trực tiếp qua Facebook Hoặc Zalo : 0969.92.4576 ☎️ 🛒 Giá chỉ từ 20.000vnđ 💵💸 ⚠️ ⚠️Không Login ICloud⚠️⚠️
    0 Комментарии 0 Поделились 10662 Просмотры
  • Tài khoản ID Apple Miễn Phí
    #shadowrocket - #minecraft
    ________________________________
    Tài khoản:
    Mật khẩu :
    ️Không thêm số điện thoại vào id
    ________________________________
    " Thuê ID Apple Tải Game và Ứng dụng " Nhắn tin trực tiếp qua Facebook Hoặc Zalo : 0969.92.4576 Miễn phí game Minecraft, shadowrocket cho 50 nhắn tin và để lại bình luận dưới bài viết này
    KHÔNG LOGIN ICLOUD
    🎁Tài khoản ID Apple Miễn Phí🎁 #shadowrocket - #minecraft ________________________________ 🔐Tài khoản:🔒 🔐Mật khẩu :🔒 ❗️Không thêm số điện thoại vào id ❗️ ________________________________ " 🛒 Thuê ID Apple Tải Game và Ứng dụng 🛒" 🎁 Nhắn tin trực tiếp qua Facebook Hoặc Zalo : 0969.92.4576 ☎️ 🛒 Miễn phí game Minecraft, shadowrocket cho 50 nhắn tin và để lại bình luận dưới bài viết này 💵💸 ⚠️ ⚠️KHÔNG LOGIN ICLOUD ⚠️⚠️
    Like
    Love
    2
    1 Комментарии 0 Поделились 13807 Просмотры
Расширенные страницы
Спонсоры

Đầu đọc độc lập kiểm soát cửa ra vào thẻ từ Rfid tần số 125Khz

Thông số kỹ thuật sản phẩm: Dung lượng người dùng: 1000 thẻ người dùng Kích thước: 120mmx78mm × 22mm (L × W × H) Tần số làm việc: 125KHz hoặc...