• -"Sếp, chiều em nghỉ !"
    -"Lí do ?" - Anh hỏi, mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính.
    -"Đi phá đám cưới người yêu cũ, không đi không được."
    Anh ngước lên, lườm tôi một phát rõ đau đớn. Chẳng hiểu sao mỗi lần tôi nhắc đến vấn đề tình trường của mình là sếp lại tỏ thái độ lồi lõm thế ?
    Chẳng lẽ là do sếp 26 tuổi đầu vẫn chưa thoát kiếp FA ? Ôi sếp ơi thế là sếp thái độ với nhầm người rồi đấy. Em cũng cô đơn có khác gì sếp đâu. Là người yêu cũ, cũ đấy !
    Người yêu cũ mời đi đám cưới, nước đi mà tôi đíu thể nào ngờ được.
    […]
    Để tát thẳng vào tâm hồn thằng người yêu cũ, tôi vào shop quần áo gần công ty, nghiến răng quẹt thẻ mua cái váy xịn sò nhất, bung lụa nhất.
    Đang định book Grab thì có tiếng còi xe inh ỏi làm tôi giật mình suýt rơi điện thoại. Sếp từ đâu phi ra, kéo cửa kính xuống rồi ra hiệu cho tôi lên xe.
    -"Đi đám cưới mà làm như đi trình diễn thời trang không bằng. Lòe loẹt phát gớm." - Sếp nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân rồi phán câu rõ bố đời.
    -"Đại ca nhìn lại mình hộ em phát. Ngồi trong xe mà bày đặt kính râm, màu mè."
    -"Anh đã hi sinh cả buổi chiều để tham gia vào kế hoạch phá đám vô vị của mày rồi còn gì nữa ? Còn ngồi đấy mà xỉa xói."
    -"Ai mướn đâu." - Tôi lẩm bẩm, nhưng vẫn vứt bỏ liêm sỉ mà cài dây an toàn, đọc địa chỉ lễ đường cho anh.
    Cũng chẳng hiểu sao hai đứa lại chơi được với nhau nữa. Nói chuyện được mấy câu là cứ như muốn lao vào đấm đá rồi.
    Tôi vốn là đứa lông ba lông bông, đại học thì toàn trốn tiết chạy ra bờ hồ trà chanh chém gió. Đợt đấy hâm mộ anh lắm, đã đẹp trai lại còn giỏi nữa. Tôi follow suốt mấy năm trời. Ngày nào cũng lết sang Bách Khoa để "tình cờ" gặp anh. Đến lúc ra trường cũng lon ton xin tham gia dự án startup của anh.
    Bây giờ mới thấy hối hận. Đẹp thì đẹp đấy, giỏi thì cũng giỏi. Nhưng ngày xưa chưa quen lắm thì anh ít nói, cứ nghĩ idol thuộc dạng hiền lành ngoan ngoãn. Ai ngờ chỉ được mấy hôm thì cái tính ngứa đòn nó đã lộ ra.
    Nhưng nói gì đi nữa thì sếp vẫn là một đồng minh chất lượng đấy chứ.
    Gần 4 năm, tôi cùng anh gây dựng công ty của riêng mình. Quy mô nhỏ nhưng nhìn chung vẫn rất thuận lợi. Sếp giúp tôi tiến bộ hơn, giúp tôi tán trai, giúp tôi mua đồ ăn trưa,... tính ra cũng giúp hơi bị nhiều thứ đấy nhỉ ?
    Đặt biệt là như lúc này. Sếp lao vụt con mercedes qua đám đông, thu hút sự chú ý của mọi người rồi dặn tôi:
    - "Mày ngồi im đấy. Để anh xuống mở cửa cho nó xịn sò."
    Sếp bước xuống xe, bao ánh mắt ngước nhìn. Dáng sếp cao, nổi bật giữa đám đông. Lại thêm set sơ mi quần Âu trẻ trung nữa. Kiểu này có mà khối em chết mê chết mệt.
    Khoảnh khắc sếp mở cửa cho tôi, chẳng hiểu sao tự nhiên tim nó lại đập bồm bộp. Quả nhiên nhan sắc này không thể đùa được.
    Nhờ có sếp, nhân vật chính của đám cưới như bị lu mờ. Tôi tất nhiên rất hả dạ.
    Nhưng có một vấn đề tôi khá không vừa lòng cho lắm. Đó là đám bạn của tôi đến bắt chuyện thì sếp luôn miệng bảo sếp là người yêu tôi. Tôi đang định phản bác thì nghe tiếng thì thầm bên tai:
    -"Phải như thế thì thằng người yêu cũ của mày với thấy tự ti, cảm giác mày mới là người bỏ nó."
    Tôi gật gù đồng tình. Cười thầm, sếp quả nhiên là sếp, mưu cao kế hiểm.
    Nhưng....
    Chẳng hiểu sao người ngoài nhìn vào lại tưởng sếp tình tứ ghé tai tôi nói chuyện "riêng tư", còn tôi thì ngại ngùng, "đỏ mặt cười e thẹn" ?
    Đám bạn cứ không ngừng chúc mừng, chuốc tôi hết ly này đến ly khác. Trời ạ... nếu biết nghiệp đến sớm thế này thì tôi sẽ im lặng mà tới đây.
    -"Hai người yêu nhau lâu chưa ?" - Một người bạn hỏi tôi.
    -"Ờm... cũng gần một năm." - Tôi trả lời.
    Đâm lao thì phải theo lao thôi. Cớ sao sếp nhìn em cười cười kiểu nguy hiểm thế ?
    -"Vậy mà bà không giới thiệu cho tôi. Giữ kĩ quá cơ."
    -"Đúng rồi đúng rồi. Khi nào cưới nhất định phải mời, không được quên tôi đâu đấy."
    -"Nhìn tình tứ kiểu này chắc sắp được ăn cỗ đến nơi rồi."
    -"Tôi mài răng chờ sẵn đấy nhé. "
    -"…"
    Mỗi người một câu, mỗi người một ly. Tôi đon đả tiếp lời, chém gió không chớp mắt. Đến lúc say mèm, phải phiền anh vác về nhà.
    Tôi nằm trên vai sếp, vẫn chưa thoát vai khỏi cái cục diện vừa rồi. Cứ lèo nhèo mãi:
    -"Sếp, thả em xuống. Mọi người còn đang chúc phúc cho mình kìa."
    -"Ơ... ơ... anh đưa em đi đâu đấy ?"
    -"Này... sao tự nhiên thấy yêu sếp thế nhỉ ?"
    -"..."
    Chẳng nhớ hôm đấy tôi còn nói những gì nữa không. Chỉ thế này thôi mà bây giờ nhớ lại vẫn thấy bản thân thật là… quá mất mặt đi thôi
    Cũng không biết là mơ hay thật, tôi thấy sếp xoa đầu tôi, sếp bảo sếp yêu tôi từ lâu rồi. Sếp hỏi tôi có thích sếp không ?
    Tôi gật gù bảo có...
    [...]
    Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi tí thì chết shock. Cái quần què gì đang diễn ra vậy ? Tại sao tôi lại nằm trong lòng sếp ? Sao sếp lại ôm tôi ngủ ngon lành thế kia ?
    -"Này... dậy dậy dậy."
    Tôi đập đập vào người anh.
    -"Bình thường mày toàn đi làm muộn lắm cơ mà. Sao dậy sớm thế ?" - Sếp ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài.
    Tôi chẳng để ý đến lời sếp nói. Vừa thoát khỏi vòng tay ấm áp đó liền vội vàng kiểm tra cả người. Đến lúc nhận thức được cả cơ thể hoàn toàn lành lặn, không bị sếp "đớp" sứt mẻ miếng nào mới thở phào nhẹ nhõm.
    Sếp nhìn tôi phì cười, sau đó vào phòng vệ sinh. Tôi bên ngoài ngơ ngẩn nhìn ngắm phòng sếp.
    Đây là lần đầu tiên tôi đến đây. Quả thực... căn phòng này còn sạch sẽ hơn cả phòng tôi. Đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn.
    Vô tình liếc qua tủ đầu giường, nhìn thấy một tờ giấy đăng kí kết hôn mới cóng, tôi tò mò cầm lên xem.
    Trên đó viết tên tôi, tên sếp, ngày đăng kí… chiều hôm qua ?
    Mặt tôi đúng kiểu hoang mang tột độ. Đúng lúc đấy, sếp từ phòng tắm đi ra. Cả hai nhìn nhau, đơ mất mấy giây. Sau đó sếp bỗng nhào vào lòng tôi nức nở:
    -"Hu hu... Không biết đâu. Hôm qua mày cứ một mực bắt anh đi làm giấy kết hôn. Cuộc đời anh coi như đi tong rồi."
    Hả ? Đùa nhau à ? Tôi mà vô liêm sỉ thế á ?
    -"Bớt làm màu hộ cái, có khi lại in bừa tờ giấy để trêu em chứ gì ?" – Tôi cố hoạt động não, nghĩ ra một lí do phù hợp nhất có thể.
    Sếp nghe xong liền đứng bật dậy phản bác:
    -“Trêu cái gì mà trêu, dấu đỏ của ủy ban rõ ràng đây này. Thấy chưa ?” – Anh chỉ chỉ vào tờ hôn thú trước mặt tôi.
    Tôi bảo, thế thì bây giờ ra phường làm thêm cái đơn li dị nữa là xong. Coi như không có việc gì sảy ra hết.
    Anh lí sự, tuổi xuân của anh đang phơi phới tự dưng lại bị gán mác một đời vợ thì còn ra cái thể thống gì nữa.
    Tôi tức mình, có phải mỗi mình anh bị thiệt đâu ? Thế mà cả sáng ngày hôm ấy sếp cứ lải nhải mãi:
    -"Mày định gây chuyện xong không thèm chịu trách nhiệm đấy à. Trái tim của anh cũng biết tổn thương."
    -"..." - Cạn lời.
    -"Thế bây giờ mày định tính thế nào ?"
    -"Chịu, thế nào thì thế." - Tôi bất lực.
    -"Hay để anh tính cho nhé."
    Tôi gật đầu. Để xem cái đầu sếp có giải quyết được vấn đề không.
    -"Bây giờ mày phải yêu thương anh, phải yêu nhiều thật nhiều vào. Còn anh sẽ làm người chồng tốt, chăm sóc cho mày chu đáo. Cả hai cùng có lợi. Ok không ? "
    Tôi nghĩ ngợi, ừ thì cũng hợp lí đấy. Thôi thì đành chọn phương án có lợi nhất vậy.
    [...]
    1 năm sau, sếp vừa phơi quần áo xong liền tất bận trong bếp. Còn tôi… ờm, thì ngồi duy trì hoạt động cho cái tivi. Giờ ăn cơm, sếp than thở:
    -“Tại sao ? Tại sao em được ngồi chơi cả ngày, còn anh phải làm hết mấy cái việc này ?”
    Tôi bình thản trả lời:
    -“Cả hai cùng có lợi.”
    #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    -"Sếp, chiều em nghỉ !" -"Lí do ?" - Anh hỏi, mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính. -"Đi phá đám cưới người yêu cũ, không đi không được." Anh ngước lên, lườm tôi một phát rõ đau đớn. Chẳng hiểu sao mỗi lần tôi nhắc đến vấn đề tình trường của mình là sếp lại tỏ thái độ lồi lõm thế ? Chẳng lẽ là do sếp 26 tuổi đầu vẫn chưa thoát kiếp FA ? Ôi sếp ơi thế là sếp thái độ với nhầm người rồi đấy. Em cũng cô đơn có khác gì sếp đâu. Là người yêu cũ, cũ đấy ! Người yêu cũ mời đi đám cưới, nước đi mà tôi đíu thể nào ngờ được. […] Để tát thẳng vào tâm hồn thằng người yêu cũ, tôi vào shop quần áo gần công ty, nghiến răng quẹt thẻ mua cái váy xịn sò nhất, bung lụa nhất. Đang định book Grab thì có tiếng còi xe inh ỏi làm tôi giật mình suýt rơi điện thoại. Sếp từ đâu phi ra, kéo cửa kính xuống rồi ra hiệu cho tôi lên xe. -"Đi đám cưới mà làm như đi trình diễn thời trang không bằng. Lòe loẹt phát gớm." - Sếp nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân rồi phán câu rõ bố đời. -"Đại ca nhìn lại mình hộ em phát. Ngồi trong xe mà bày đặt kính râm, màu mè." -"Anh đã hi sinh cả buổi chiều để tham gia vào kế hoạch phá đám vô vị của mày rồi còn gì nữa ? Còn ngồi đấy mà xỉa xói." -"Ai mướn đâu." - Tôi lẩm bẩm, nhưng vẫn vứt bỏ liêm sỉ mà cài dây an toàn, đọc địa chỉ lễ đường cho anh. Cũng chẳng hiểu sao hai đứa lại chơi được với nhau nữa. Nói chuyện được mấy câu là cứ như muốn lao vào đấm đá rồi. Tôi vốn là đứa lông ba lông bông, đại học thì toàn trốn tiết chạy ra bờ hồ trà chanh chém gió. Đợt đấy hâm mộ anh lắm, đã đẹp trai lại còn giỏi nữa. Tôi follow suốt mấy năm trời. Ngày nào cũng lết sang Bách Khoa để "tình cờ" gặp anh. Đến lúc ra trường cũng lon ton xin tham gia dự án startup của anh. Bây giờ mới thấy hối hận. Đẹp thì đẹp đấy, giỏi thì cũng giỏi. Nhưng ngày xưa chưa quen lắm thì anh ít nói, cứ nghĩ idol thuộc dạng hiền lành ngoan ngoãn. Ai ngờ chỉ được mấy hôm thì cái tính ngứa đòn nó đã lộ ra. Nhưng nói gì đi nữa thì sếp vẫn là một đồng minh chất lượng đấy chứ. Gần 4 năm, tôi cùng anh gây dựng công ty của riêng mình. Quy mô nhỏ nhưng nhìn chung vẫn rất thuận lợi. Sếp giúp tôi tiến bộ hơn, giúp tôi tán trai, giúp tôi mua đồ ăn trưa,... tính ra cũng giúp hơi bị nhiều thứ đấy nhỉ ? Đặt biệt là như lúc này. Sếp lao vụt con mercedes qua đám đông, thu hút sự chú ý của mọi người rồi dặn tôi: - "Mày ngồi im đấy. Để anh xuống mở cửa cho nó xịn sò." Sếp bước xuống xe, bao ánh mắt ngước nhìn. Dáng sếp cao, nổi bật giữa đám đông. Lại thêm set sơ mi quần Âu trẻ trung nữa. Kiểu này có mà khối em chết mê chết mệt. Khoảnh khắc sếp mở cửa cho tôi, chẳng hiểu sao tự nhiên tim nó lại đập bồm bộp. Quả nhiên nhan sắc này không thể đùa được. Nhờ có sếp, nhân vật chính của đám cưới như bị lu mờ. Tôi tất nhiên rất hả dạ. Nhưng có một vấn đề tôi khá không vừa lòng cho lắm. Đó là đám bạn của tôi đến bắt chuyện thì sếp luôn miệng bảo sếp là người yêu tôi. Tôi đang định phản bác thì nghe tiếng thì thầm bên tai: -"Phải như thế thì thằng người yêu cũ của mày với thấy tự ti, cảm giác mày mới là người bỏ nó." Tôi gật gù đồng tình. Cười thầm, sếp quả nhiên là sếp, mưu cao kế hiểm. Nhưng.... Chẳng hiểu sao người ngoài nhìn vào lại tưởng sếp tình tứ ghé tai tôi nói chuyện "riêng tư", còn tôi thì ngại ngùng, "đỏ mặt cười e thẹn" ? Đám bạn cứ không ngừng chúc mừng, chuốc tôi hết ly này đến ly khác. Trời ạ... nếu biết nghiệp đến sớm thế này thì tôi sẽ im lặng mà tới đây. -"Hai người yêu nhau lâu chưa ?" - Một người bạn hỏi tôi. -"Ờm... cũng gần một năm." - Tôi trả lời. Đâm lao thì phải theo lao thôi. Cớ sao sếp nhìn em cười cười kiểu nguy hiểm thế ? -"Vậy mà bà không giới thiệu cho tôi. Giữ kĩ quá cơ." -"Đúng rồi đúng rồi. Khi nào cưới nhất định phải mời, không được quên tôi đâu đấy." -"Nhìn tình tứ kiểu này chắc sắp được ăn cỗ đến nơi rồi." -"Tôi mài răng chờ sẵn đấy nhé. " -"…" Mỗi người một câu, mỗi người một ly. Tôi đon đả tiếp lời, chém gió không chớp mắt. Đến lúc say mèm, phải phiền anh vác về nhà. Tôi nằm trên vai sếp, vẫn chưa thoát vai khỏi cái cục diện vừa rồi. Cứ lèo nhèo mãi: -"Sếp, thả em xuống. Mọi người còn đang chúc phúc cho mình kìa." -"Ơ... ơ... anh đưa em đi đâu đấy ?" -"Này... sao tự nhiên thấy yêu sếp thế nhỉ ?" -"..." Chẳng nhớ hôm đấy tôi còn nói những gì nữa không. Chỉ thế này thôi mà bây giờ nhớ lại vẫn thấy bản thân thật là… quá mất mặt đi thôi Cũng không biết là mơ hay thật, tôi thấy sếp xoa đầu tôi, sếp bảo sếp yêu tôi từ lâu rồi. Sếp hỏi tôi có thích sếp không ? Tôi gật gù bảo có... [...] Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi tí thì chết shock. Cái quần què gì đang diễn ra vậy ? Tại sao tôi lại nằm trong lòng sếp ? Sao sếp lại ôm tôi ngủ ngon lành thế kia ? -"Này... dậy dậy dậy." Tôi đập đập vào người anh. -"Bình thường mày toàn đi làm muộn lắm cơ mà. Sao dậy sớm thế ?" - Sếp ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài. Tôi chẳng để ý đến lời sếp nói. Vừa thoát khỏi vòng tay ấm áp đó liền vội vàng kiểm tra cả người. Đến lúc nhận thức được cả cơ thể hoàn toàn lành lặn, không bị sếp "đớp" sứt mẻ miếng nào mới thở phào nhẹ nhõm. Sếp nhìn tôi phì cười, sau đó vào phòng vệ sinh. Tôi bên ngoài ngơ ngẩn nhìn ngắm phòng sếp. Đây là lần đầu tiên tôi đến đây. Quả thực... căn phòng này còn sạch sẽ hơn cả phòng tôi. Đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn. Vô tình liếc qua tủ đầu giường, nhìn thấy một tờ giấy đăng kí kết hôn mới cóng, tôi tò mò cầm lên xem. Trên đó viết tên tôi, tên sếp, ngày đăng kí… chiều hôm qua ? Mặt tôi đúng kiểu hoang mang tột độ. Đúng lúc đấy, sếp từ phòng tắm đi ra. Cả hai nhìn nhau, đơ mất mấy giây. Sau đó sếp bỗng nhào vào lòng tôi nức nở: -"Hu hu... Không biết đâu. Hôm qua mày cứ một mực bắt anh đi làm giấy kết hôn. Cuộc đời anh coi như đi tong rồi." Hả ? Đùa nhau à ? Tôi mà vô liêm sỉ thế á ? -"Bớt làm màu hộ cái, có khi lại in bừa tờ giấy để trêu em chứ gì ?" – Tôi cố hoạt động não, nghĩ ra một lí do phù hợp nhất có thể. Sếp nghe xong liền đứng bật dậy phản bác: -“Trêu cái gì mà trêu, dấu đỏ của ủy ban rõ ràng đây này. Thấy chưa ?” – Anh chỉ chỉ vào tờ hôn thú trước mặt tôi. Tôi bảo, thế thì bây giờ ra phường làm thêm cái đơn li dị nữa là xong. Coi như không có việc gì sảy ra hết. Anh lí sự, tuổi xuân của anh đang phơi phới tự dưng lại bị gán mác một đời vợ thì còn ra cái thể thống gì nữa. Tôi tức mình, có phải mỗi mình anh bị thiệt đâu ? Thế mà cả sáng ngày hôm ấy sếp cứ lải nhải mãi: -"Mày định gây chuyện xong không thèm chịu trách nhiệm đấy à. Trái tim của anh cũng biết tổn thương." -"..." - Cạn lời. -"Thế bây giờ mày định tính thế nào ?" -"Chịu, thế nào thì thế." - Tôi bất lực. -"Hay để anh tính cho nhé." Tôi gật đầu. Để xem cái đầu sếp có giải quyết được vấn đề không. -"Bây giờ mày phải yêu thương anh, phải yêu nhiều thật nhiều vào. Còn anh sẽ làm người chồng tốt, chăm sóc cho mày chu đáo. Cả hai cùng có lợi. Ok không ? " Tôi nghĩ ngợi, ừ thì cũng hợp lí đấy. Thôi thì đành chọn phương án có lợi nhất vậy. [...] 1 năm sau, sếp vừa phơi quần áo xong liền tất bận trong bếp. Còn tôi… ờm, thì ngồi duy trì hoạt động cho cái tivi. Giờ ăn cơm, sếp than thở: -“Tại sao ? Tại sao em được ngồi chơi cả ngày, còn anh phải làm hết mấy cái việc này ?” Tôi bình thản trả lời: -“Cả hai cùng có lợi.” #doctruyen, #khotruyen, #doctruyenonline, #truyenhay, #truyenngontinh, #truyenkiemhiep #truyenma
    Yay
    Like
    Love
    Haha
    Wow
    7
    0 Comments 0 Shares 9140 Views
  • https://www.techradar.com/seasonal-sales/i-test-smart-home-devices-for-a-living-and-these-are-the-black-friday-deals-id-grab
    https://www.techradar.com/seasonal-sales/i-test-smart-home-devices-for-a-living-and-these-are-the-black-friday-deals-id-grab
    0 Comments 0 Shares 1456 Views
Sponsored

Máy Chấm Công Vân Tay Màn Hình LCD 2.4 inch Hikvision DS-K1A8503F

Máy Chấm Công Vân Tay Màn Hình LCD 2.4 inch Hikvision DS-K1A8503F Chấm công bằng vân tay Màn hình LCD 2.4 inch Quản lý 1.000...